Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão

Chương 146: Đặt Tên

2025-09-16

7

Trong khi Ves dần hiểu rõ thêm về Raella, thì Melkor vẫn là còn là một bí ẩn. Mặc dù cậu nghi rằng Raella có thể biết chút gì đó về cuộc đời anh ta, nhưng bà chị bướng bỉnh ấy vẫn không chịu mở miệng kể cho cậu biết, dù cho cậu có hỏi thăm dò chỉ bao lần đi nữa.

“Chuyện của anh Melkor thì để ảnh tự kể. Tao không muốn đắc tội với ảnh đâu.” Raella giải thích, thậm chí còn giả vờ rùng mình để làm gì không biết nữa. “Mày phải cẩn thận với mấy người hay im lặng đấy.”

Suốt cả chuyến đi, Ves chỉ biết thêm được chút ít về anh Melkor. Đầu tiên, anh ta vẫn có thói quen giữ tác phong của một sĩ quan quân đội. Nhưng rồi anh ta cũng dần bỏ đi cái kiểu hành động cứng nhắc đó sau khi nhận ra mình đang bị quá nhiều người dòm ngó. Bởi vì dù sao thì làm vệ sĩ cũng không nên thu hút quá nhiều sự chú ý mới phải.

Thứ hai, anh Melkor không bao giờ tháo cái kính mát xuống cả. Ves muốn thề rằng ông anh họ lớn tuổi của mình còn đi tắm và đi ngủ với cặp kính ấy nữa. Cặp kính ấy vừa lớn lại vừa bóng loáng, chắc là phải mua ở chỗ nào cao cấp lắm. Ves chưa bao giờ nhìn thấy một thiết bị nào công nghệ cao đến vậy ở nước Cộng Hòa.

Cậu không biết anh Melkor đang quan sát cái gì mà cứ đeo kính suốt như vậy. Bộ anh ta đang dò quét nguy hiểm ư? Hay là ảnh đang lén lút lướt mạng ngân hà như mấy thằng nghiện sống ảo?

Dù sao thì trông anh Melkor chưa bao giờ bị phân tâm cả, cho nên Ves cũng không muốn nhắc nhở ảnh. Ngoài những điểm lập dị đó, thì anh Melkor luôn làm đúng theo chỉ dẫn của cậu.

Nhưng mà ngược lại, mỗi lần cậu nói chuyện với Raella, bả cứ hay tỏ thái độ gây sự với cậu. Ves luôn phải cẩn trọng lời nói của mình để không vô tình chọc tức chị họ của mình. Chị ấy vẫn nuôi hận trả thù con nhỏ Virma kia và cũng chẳng giấu diếm điều đó mỗi khi xem đội Pháp Quan thi đấu.

“Em không có ý tọc mạch nhưng mà có lẽ chị nên ngừng xem mấy trận đấu chiến cơ ấy đi.” Ves góp ý một ngày nọ. Tại thời điểm đó, chiếc Thanh Phong đã đi được hơn nửa đường đến Bentheim rồi. “Sự nghiệp của chị đâu còn cứu vãn được nữa.”

Đúng như dự đoán, chị Raella gầm gừ với cậu rồi rời khỏi phòng. Ves đoán là bả định trút giận trong một cái kén mô phỏng nào đó trên tàu Thanh Phong cũng nên.

Cậu biết mình nói không có khéo miệng, nhưng chị ấy cũng cần phải đối diện với thực tế. Mấy giải đấu thể thao thường hay có nhiều vụ lùm xùm beng mỗi năm, nhưng trường hợp của chị Raella thì đã đi quá xa rồi. Cô nàng cần phải vượt qua cái hối tiếc này để tập trung vào nhiệm vụ chính càng sớm càng tốt. Một khi Ves có được sự trung thành của chị ấy, cậu nghĩ rằng chị Raella sẽ hữu dụng hơn rất nhiều.

“Một mình một ngựa thì chẳng có gì hay ho cả.” Ves thú nhận. Ngoài Lucky ra, cậu chỉ biết phó mặc cho số phận mỗi khi có ai đó chĩa súng vào cậu. Tuy con mèo có thể dễ dàng xâu xé một đám lính bộ binh, nhưng nó làm sao có thể đánh lại một chiếc chiến cơ ngoài đời cơ chứ.

Chỉ có chiến cơ mới hòng đấu lại chiến cơ.

Một trong những lý do mà Ves chấp nhận bán hai mươi lăm phần trăm cổ phần là vì cậu muốn tuyển một vài phi công chiến cơ đáng tin cậy. Trong tất cả những người mà cậu có thể yên tâm giao phó an nguy của mình, thì chọn người nhà là không bao giờ sai cả. Tuy gia đình vẫn hay cãi nhau mấy chuyện lặt vặt, nhưng Gia Tộc Larkinson sẽ không bao giờ chơi cái trò đâm sau lưng như Virma đã làm với Raella và nhóm bạn của chị ấy.

Tuy cậu vẫn chưa hoàn toàn trông cậy vào Raella và Melkor, nhưng cậu có thể tin vào cái điểm chung là cái họ Larkinson của cả ba người. Ves có triệu năm cũng không thể nào tưởng tượng nổi sẽ có kẻ sai khiến gia đình cậu quay lưng lại với mình. Đứng trước những thế lực mờ ám đang bủa vây lấy cậu, thì có những vệ sĩ đáng tin cậy như thế này phải nói là quý như nguyên liệu ngoại lai vậy.

Cuối cùng thì chiếc Thanh Phong cũng cập bến cảng Bentheim. Ves liền xuống tàu cùng với hai người vệ sĩ của mình. Trong khi đó, nhân viên của cảng không gian liền đưa chiến cơ cá nhân của hai người họ ra khỏi tàu và tạm thời cất giữ trong nhà kho.

Lý do cho lần ghé thăm Bentheim hôm nay là vì Ves muốn bàn chút chuyện làm ăn, cho nên cậu liền bắt một con tàu khách rồi bay xuống mặt đất. Cậu nhanh chóng đi gặp bà chị môi giới chiến cơ đang làm việc ở văn phòng tại khu phố thương mại sang trọng của thành phố.

Sau khi để lại hai vệ sĩ của cậu chờ ở đại sảnh bên trong tòa nhà văn phòng, Ves liền đi thang máy lên tầng cao nhất để gặp chị Marcella đang chờ gặp mặt cậu.

“Lâu rồi không gặp em đấy Ves!” Người phụ nữ đẫy đà nở nụ cười đầy thân thiện với cậu. Chị ấy liền mời cậu một ly rượu và nói. “Em muốn uống chút không?”

“Em không, cảm ơn chị. Em đến đây để bàn công việc với chị.” Cậu đáp lời, rồi ngồi xuống ghế ở phía đối diện cái bàn làm việc của chị ấy. “Em có một vài chuyện muốn nói.”

Chị ấy đẩy cho cậu một xấp tài liệu điện tử hiển thị đủ loại dữ liệu hiệu suất chiến cơ. Có vẻ như chưa có khách hàng nào thực sự mang chiếc Marc Antony Thế Hệ II ra đánh thực chiến cả, nhưng kết quả từ các bài diễn tập bắn đạn thật cũng đã nói lên tất cả.

“Hiệu suất chiến đấu cũng khá tốt đấy chứ.” Ves hài lòng nói. Những nhóm lính đánh thuê đã mua sản phẩm của cậu có đủ kỹ năng để phát huy tối đa tiềm năng của nó. “Họ có đánh giá hay phản hồi gì không chị?”

“Họ chỉ nói rằng thợ máy của họ có gặp chút khó khăn để bảo dưỡng các bộ phận bên trong, nhưng nói chung thì vẫn xử lí được. Ngoài chuyện đó ra thì chị không nghe có phàn nàn gì nghiêm trọng cả. Khách hàng của em đều khá là hài lòng với chiến cơ của họ.”

Chiếc Thế Hệ II cho đến bây giờ vẫn không gặp trục trặc gì thì quả là một điềm báo tốt cho tương lai. “Em sắp sửa tiến hành một dự án mới, cho nên tạm thời em sẽ không thể tự tay chế tạo chiến cơ được. Em dự định sẽ giao công việc sản xuất chiến cơ mác bạc cho một nhân viên do chính tay em đào tạo. Tuy cậu ta không giỏi bằng em, nhưng sản phẩm của cậu ta vẫn có thể suýt soát vượt qua kiểm định của MTA.”

Chị Marcella trông có hơi nghi ngờ. “Chị hay nghe người ta bảo mấy chiếc Caesar Augustus với mấy biến thể của nó thường xuyên gặp trục trặc trong giai đoạn chế tạo. Em có chắc là em sẵn sàng giao phó trách nhiệm đó cho nhân viên của em không?”

“Thợ chế tạo của em đã dành mấy tháng trời để làm quen với mẫu thiết kế của em rồi. Em khá tự tin là cậu ta có thể làm được. Nhưng để phòng hờ, chị đừng đưa cho em quá nhiều đơn hàng cùng một lúc nhé.”

“Không thành vấn đề. Thế thì chúng ta sẽ tạm thời hoãn việc công bố chiếc Thế Hệ II vậy. Chị có thể dùng mấy con số này cùng với đánh giá của nhóm khách đầu tiên của em để tăng thêm doanh số cũng được.”

Ves cùng với chị Marcella thống nhất một lịch trình giao nhận đơn hàng tạm thời. Cậu cũng cho phép chị Marcella liên hệ trực tiếp với Carlos để xử lý những chuyện lặt vặt này. Miễn là chị Marcella cứ giao đơn hàng cho công ty cậu đều đặn, thì cậu sẽ có một dòng doanh thu ổn định.

“Chị đoán là em đâu chỉ muốn bàn về chiếc Thế Hệ II đâu đúng không?”

Cậu gật đầu. “Còn chuyện con tàu của em nữa. Chiếc Barracuda dạo này thế nào rồi chị?”

“Nó đang nằm an toàn trong kho hàng của chị á. Con tàu hộ vệ của em trông ấn tượng thiệt đó. Mỗi lần chị đưa khách hàng tới nhận chiến cơ, ai cũng hỏi chị có muốn bán nó không thôi.”

Cả hai đều biết sẽ không có chuyện Ves ngốc tới mức bán một con tàu vũ trụ đáng giá đến thế. “Haha, cứ để họ mơ đi. Mà dù sao thì em cũng đang muốn sửa chữa cho con tàu rồi tuyển thủy thủ đoàn cho nó.”

“Em tính đi đâu à?”

“Không phải bây giờ, nhưng ai biết được.” Cậu cẩn thận đáp. “Sẽ có lúc em phải đi công tác ở nước ngoài chẳng hạn. Một khi em có tiếng tăm hơn rồi thì em sẽ cần một phương tiện có thể di chuyển nhanh đến bất kì nơi đâu.”

Thành thật mà nói thì cậu đã để mắt đến mấy cái nhiệm vụ của Hiệp Hội Clifford đưa ra từ khá lâu rồi. Cậu vẫn chưa từ bỏ ước mơ thiết kế một chiến cơ nguyên bản. Để nhanh chóng đạt được mục tiêu đó, Ves đang lên kế hoạch đi kiếm thật nhiều điểm công trạng để đổi lấy một bộ máy chế tạo chiến cơ thật chất lượng mới được.

Vậy còn khoản đầu tư của Gia Tộc Larkinson thì sao? Ves sẽ để 500 triệu hiện kim đó sang một bên. Một khi cậu đã sẵn sàng thiết kế một chiếc chiến cơ nguyên bản, cậu sẽ dùng số tiền đó để mua giấy phép cho các bộ phận hoặc linh kiện cần thiết.

Tất cả những kế hoạch trông có vẻ vội vàng này là để làm tăng giá trị của Ves trước khi chiến tranh bùng nổ. Quân Đoàn Chiến Cơ có đãi ngộ khác nhau với những nhà thiết kế chiến cơ nhập ngũ dựa trên thành tựu của họ.

Những người ở tận đáy sự nghiệp như Carlos có thể bị xem là bia đỡ đạn trên chiến trường. Họ thường phải hỗ trợ các thợ máy chiến cơ bị thiếu thốn nhân lực và phải làm việc đến kiệt sức ở các tụ điểm tiếp tế chiến lược.

Còn những nhà thiết kế chiến cơ có kinh nghiệm thực tiễn trong việc thiết kế và buôn bán chiến cơ thường được phân về các vị trí giám sát cấp trung.

Và cuối cùng là những thiết kế gia đã tự thiết kế một chiến cơ nguyên bản mới có cơ hội phát huy tài năng thiết kế của mình. Quân Đoàn Chiến Cơ luôn tận dụng những bộ óc quý giá như thế để làm việc cho một trong những đội ngũ thiết kế của họ.

Dù sao thì chị Marcella cũng đã thu xếp hết mọi thứ cần thiết để sửa chữa chiếc Barracuda rồi. Cậu nhanh chóng chuyển 22 triệu hiện kim để chi trả cho cái phí sửa chữa của bọn xưởng đóng tàu tham lam kia và đồng thời nhờ chị Marcella thuê một vài thủy thủ đoàn cho con tàu.

“Em sẽ cần một thuyền trưởng, một phi công, một kỹ sư tàu và ít nhất một hoặc hai thủy thủ phụ tá để vận hành con tàu cho đàng hoàng. Em không thể thuê ít hơn được đâu, trừ khi em định phá nát con tàu tỷ đô của em.”

“Vậy thì cứ làm theo ý của chị đi, chị rành chuyện này hơn em nhiều. Nhưng mà chị đừng có thuê nhầm bọn cướp không gian đội lốt cừu đấy.”

“Em à, kiếm người giỏi làm việc trong không gian mà còn đáng tin cậy cũng đâu phải dễ. Em sẽ phải chi thêm khá nhiều tiền mới thuê được một thủy thủ đoàn trung thành mà không bỏ của chạy lấy người khi gặp nguy hiểm đấy.”

Sau khi bàn thêm chốc nữa, Ves đành chuyển thêm một trăm nghìn hiện kim để giúp cho việc tuyển dụng suôn sẻ hơn.

“À, em muốn bàn thêm một chuyện nữa.” Ves nói. Cậu liền gửi qua một xấp tài liệu do luật sư của gia đình soạn thảo. “Khi em quay về xưởng, em định là sẽ đăng kí thành lập công ty cổ phần. Gia Tộc Larkinson đã đồng ý mua 25% cổ phần, và em thấy cũng đã đến lúc hợp thức hóa công ty của em rồi.”

“Đúng là một tin đáng mừng! Làm kinh doanh theo mô hình trách nhiệm hữu hạn sẽ gặp ít rủi ro hơn nhiều. À nhân tiện, không biết em còn bán cổ phần không nhỉ?”

“Hiện tại thì không chị à.” Ves cười gượng. Việc bán đi một phần tư cổ phần cho gia đình là một chuyện, nhưng cậu không có ý định hào phóng với người ngoài dễ đến thế, cho dù bà chị môi giới chiến cơ của cậu đã hỗ trợ cậu rất nhiều. Cậu vẫn muốn giữ mối quan hệ hợp tác song phương như hiện tại với chị ấy.

“Vậy em có thắc mắc gì á?”

“Em đã có logo của công ty rồi.” Cậu đáp rồi mở cái biểu tượng quen thuộc của cậu. Đó là hình con Lucky đang ngủ trên một đám mây tán sắc phía trên cái chữ V khổng lồ. “Em vẫn đang phân vân không biết chọn cái tên như thế nào cho phù hợp. Em đã thử đủ kiểu mấy cái tên ngẫu nhiên nhưng đọc lên thì chẳng thấy nó thuận tai tí nào cả.”

Bà chị môi giới nghiêm túc gật đầu. “Đặt tên cho công ty là một trong những quyết định quan trọng nhất trong sự nghiệp của em. Cái tên có dở thì cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng nếu có một cái tên sang chảnh một cái thì sẽ dễ thúc đẩy doanh số tiếp thị hơn nhiều.”

Với sự hướng dẫn của chị Marcella, cậu nhanh chóng loại bỏ nhiều cái tên thường dùng. Ví dụ như, cậu không muốn dùng chữ cái viết tắt như Tập Đoàn BSBH nổi tiếng với trò chơi thực tế ảo Iron Spirit kia. Cậu cũng không chọn những cái tên nhạt nhòa như Tập Đoàn Larkinson hay Tập Đoàn Chiến Cơ Bức Màn Mây chẳng hạn. 

“Có lẽ chị em mình đang đi sai hướng rồi.” Chị Marcella nói với vẻ hơi cáu. Hai người đã vắt óc suy nghĩ suốt nửa tiếng rồi mà Ves vẫn chưa chốt được cái tên ưng ý. “Tên công ty vừa là danh tính vừa là thương hiệu. Hãy nghĩ về sản phẩm và mục tiêu tương lai của em. Hãy nghĩ về thế mạnh và điểm nổi bật giúp phân biệt sản phẩm của em với những sản phẩm khác thử xem.”

Ves ngả lưng ra sau và cân nhắc lời khuyên của chỉ. Trước hết, cậu khác biệt giữa hàng vạn thiết kế gia khác là nhờ có Hệ Thống. Một cái phát minh kì diệu đến thế tuyệt đối không được tiết lộ với bất kì ai, cho nên cậu liền quyết định không dùng nó để làm cảm hứng đặt tên cho công ty mình. 

Vậy thì còn lại là chuyên môn của cậu. Cho đến bây giờ, Ves định cải thiện chuyên môn của mình về Yếu Tố X lẫn khả năng tạo sự cân bằng giữa tốc độ và áo giáp. Cái vấn đề với cái thứ nhất là nó không thể đo đếm hay đưa vào bảng thông số được. Còn vấn đề với cái thứ hai là cậu không có nhiều kiến thức sâu rộng bằng những chuyên gia đã toàn lực nghiên cứu và nâng cấp tốc độ hoặc áo giáp, chứ không phải cả hai.

Có lẽ cậu đang suy nghĩ quá phức tạp chăng. Ves chỉ muốn gầy dựng một công ty đại diện cho ước mơ của mình thôi mà. Vậy khát vọng cháy bỏng nhất của cậu là gì?

Đó chính là vươn tới đỉnh cao của ngành thiết kế chiến cơ! Là khám phá những giới hạn siêu nhiên của những cỗ máy chiến tranh đầy ngầu lòi ấy! Là để xem liệu chiến cơ có thể sống dậy hay không!

Là sự sống!

Mắt cậu lập tức sáng hẳn ra. Không lẽ lại đơn giản đến thế? Ves muốn truyền tải thông điệp rằng chiến cơ của cậu có sự sống, có linh hồn của riêng nó. Mặc cho việc không có ai biết gì về Yếu Tố X, nhưng cậu mong rằng cái khát vọng điên rồ đó sẽ một ngày thuyết phục được khách hàng đồng ý với cái mức giá xứng đáng để sử dụng chiến cơ của cậu.

“Em nghĩ ra rồi.” Cậu nói. Sau khi lặp đi lặp lại cái tên trong đầu, cuối cùng thì cậu cũng đã quyết định nói to ra ngoài. “Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh[note80447], hoặc viết tắt là LMC.”

Tập đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh!

Chị Marcella mở to mắt. Tuy cách dùng từ nghe có vẻ đơn giản, nhưng cái ý tưởng tự nhận mình có thể chế tạo chiến cơ có linh hồn thì có chút ngạo nghễ. Nó cũng khắc họa cái cảm giác mơ hồ mà khách hàng đã chia sẻ với cô. Chiến cơ của Ves quả thật là sống động hơn mọi chiến cơ khác!

“Cái tên đó cũng được, nhưng nghe có hơi đơn giản. Em có chắc là muốn đặt như vậy không? Nó cũng dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy thứ không hay như chiến cơ làm bằng thịt hay xương hữu cơ đó.”

Ves vẫn giữ vững lập trường của mình. “Em chắc chắn. Cái tên nói lên triết lý sống của em là xem chiến cơ như con người chứ không phải là một cỗ máy vô hồn. Em không muốn khách hàng coi sản phẩm của em là một món hàng có thể tùy tiện vứt bỏ!”

Đó là bởi vì mỗi chiến cơ đều là một sinh mệnh đáng được trân trọng!

Ghi chú

[Lên trên]
*Eng: Living Mech Corporation (LMC), tạm dịch là Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh
*Eng: Living Mech Corporation (LMC), tạm dịch là Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh