Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão

Chương 145: Vệ Sĩ

2025-09-13

8

Ves cực kì thích cái sự yên bình và ấm áp ở tại khu Điền Trang Larkinson này. Cậu nhiều lần băn khoăn liệu mình có nên gác lại công việc để sống an nhàn đến cuối đời ở đây hay không nữa. Nhưng cậu cũng có thấy một vài người thân trong nhà lại trở thành những kẻ ăn bám vô tích sự, cả đời chẳng làm nên cơm cháo gì cả.

Ves lắc đầu. “Mình không có khùng đến mức đặt tương lai của mình vào tay người khác.”

Kể cả Gia Tộc Larkinson cũng đã bắt đầu tìm kiếm những phương án dự phòng cho tương lai. Trong thời buổi loạn lạc như thế này, thì chỉ có mấy đứa tâm thần mới chắc mẩm rằng mọi thứ vẫn sẽ yên bình như xưa.

Ngày hôm sau, Ves chuẩn bị bắt tàu về nhà. Cậu đã sắp xếp hành lý và ăn sáng cùng với những cô chú dậy sớm trong bếp. Sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu liền rời khỏi phòng ăn rồi mang hành lý cùng với Lucky đi ra trước cổng.

Hai vệ sĩ mới toanh của cậu đã đứng sẵn ở đó. Cả hai đều có vẻ lớn tuổi hơn cậu một chút và cũng toát lên vẻ tự tin tuyệt đối. 

“Này, mày là cái thằng mọt sách mà ông nội tao dặn phải bảo vệ cẩn thận đấy hả?” Một người phụ nữ liền cất tiếng hỏi. Cô ấy nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, chắc chắn là đang xem cậu như một cây que yếu ớt có thể bẻ gãy bất kì lúc nào. “Nhiệm vụ này đúng là phí thời gian kinh khủng. Tại sao tao lại phải làm vệ sĩ cho con heo ngu ngốc này chứ? Tao thà quay lại đấu trường còn hơn!”

Chưa gì đã tạo cái ấn tượng xịn xò rồi. Rõ ràng là bà chị họ của cậu muốn trở thành một vận động viên thi đấu chiến cơ. Nhưng gia đình cậu lại khinh thường cái thú vui đánh đấm để làm trò tiêu khiển cho người khác. Gia Tộc Larkinson xem nghệ thuật lái chiến cơ là một sứ mệnh thiêng liêng của một người lính, và chỉ nên chiến đấu cho những lý tưởng cao đẹp mà thôi.

Bất kỳ người nhà Larkinson nào đi đấm lộn vì tiền tài và danh vọng thì chẳng khác nào quay lưng với truyền thống gia đình. Bảo sao cả nhà lại muốn tống cổ chị ấy đến chỗ Ves. Một hành tinh ngoại ô như Bức Màn Mây hầu như không có cơ sở hạ tầng để tổ chức thi đấu chiến cơ. Thậm chí là nó còn không có lấy một cái đấu trường, chứ nói gì đến một đội phi công hạng bét.

Ves mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của bà chị rồi tự giới thiệu. “Em là Ves Larkinson và cũng là nhà thiết kế chiến cơ. Chị sẽ đi cùng em tới Bức Màn Mây và hy vọng là sẽ giúp em tránh khỏi rắc rối sau này. Em mong là chị em mình có thể hợp tác vì lợi ích chung của gia đình.”

Bà chị họ lấy tay xoắn cái mái tóc màu tím ở trên đầu rồi nhếch mép cười chế giễu cậu. “Nghe y chang ông nội Ovrin ấy. Mày đang phê thuốc hay gì à? Đừng có nói chuyện kiểu đó với chị cả Raella của mày!”

Chưa gì cậu đã thấy nhức nhức cái đầu rồi. Ves quyết định sẽ xử lí bà chị Raella sau, rồi quay sang nhìn anh chàng vệ sĩ thứ hai. Anh ta chỉ im lặng đứng đó nghe hai người trò chuyện với vẻ thích thú khó hiểu.

Khác với bà chị Raella ăn mặc như chuẩn bị đi đàn đúm tiệc tùng các kiểu, thì người anh họ lại vận đồ như một sĩ quan trong Quân Đoàn Chiến Cơ vậy. Với tư thế thẳng lưng cùng mái tóc cắt sát đầu, trông anh ta giống như mấy anh lính trên tấm áp phích tuyển quân phết. Mặc dù anh ta cao hơn Raella một chút, nhưng cơ thể lại sở hữu cơ bắp khá là săn chắc và vạm vỡ. Anh ta còn đeo một cái kính râm điện tử tròng màu xanh dương nữa.

“Melkor Larkinson. Phi công chiến cơ.” Người thanh niên đáp khi thấy Ves cứ nhìn chằm chằm vào anh ta. “Anh chỉ làm đúng nghĩa vụ của anh thôi.”

Cái anh chàng Larkinson đeo kính mát kia không nói thêm một lời nào nữa. Ves dẹp luôn ý định làm thân rồi bước lên chiếc xe bay cho cả ba người. Chiếc xe yên tĩnh lao vút đến ngoại ô thành phố Kelnar rồi bay đến cảng không gian khổng lồ có hình dáng như một con hồng hạc.

Nhiều hành khách đi tàu đã có mặt tại cảng không gian đông đúc này. Khách du lịch và khách nội địa đã ăn mừng năm mới xong rồi thì bây giờ họ phải quay trở về làm việc. Ves, Raella, và Melkor buộc phải giữ đống hành lý lơ lửng của mình thật sát bên người để không bị va chạm với dòng người tấp nập.

Sau khi len lỏi để chen lên phía trước, cả ba người mới kịp đến cái bục nâng ngay phút chót. Cái bục hình lông vũ liền bay lên khỏi mặt đất rồi đưa hành khách lên không trung cho đến khi một con tàu vũ trụ chở khách đáp xuống bề mặt của nó.

Con tàu ấy đón khách rồi bay lên bầu trời và cập bến tại trạm không gian quen thuộc kia. Bộ ba có một vài giờ để thư giãn và ngắm nhìn nội thất sang trọng bên trong khu chờ cho tới khi một con tàu chở khách khổng lồ tên là Thanh Phong bắt đầu cập bến. Sau khi tất cả mọi người trên tàu đã xuống trạm, thì ba người họ mới đi lên tàu cùng với những hành khách khác.

Tàu Thanh Phong là tàu chị em với tàu Khải Tượng Tinh Hà mà Ves đã từng mua vé đi tới Rittersberg. Cậu nhanh chóng ổn định trong phòng riêng của mình trong khi con tàu từ từ tăng tốc hướng đến tọa độ Lagrange gần nhất.

Sau khi chờ đến lượt, tàu Thanh Phong mới được phép chuyển pha FTL. Bây giờ con tàu mới thật sự khởi hành đến Hệ Sao Bentheim. Gia đình đã đặt sẵn một căn suite ba phòng ngủ cho ba người. Trong khi hai anh chị họ của cậu đi nhận phòng và trông khá là ũ rũ vì bị đày khỏi Rittersberg, thì Ves lại muốn làm việc gì đó năng suất hơn trong khoảng thời gian này. 

“Vui chơi thế là đủ. Đến lúc quay lại làm việc rồi.” 

Ves muốn đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của công ty mình. Gia đình đã hứa đầu tư cho cậu năm trăm triệu hiện kim sau khi cậu đăng kí công ty của mình dưới dạng công ty cổ phần. Do toàn bộ tài sản của công ty cậu đang ở Bức Màn Mây, cho nên cậu phải về nhà trước đã rồi mới bắt đầu quy trình đăng kí doanh nghiệp được.

Trong khi đó, Gia Tộc Larkinson đã thuê một vài luật sư để bắt đầu soạn thảo các loại hồ sơ giấy tờ. Ves không biết gì nhiều về độ phức tạp của việc soạn thảo điều kiện và hợp đồng để thành lập một công ty chính thức. Cậu vui vẻ giao phó trách nhiệm này cho gia đình, nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân phải đọc thật kĩ bản thảo sau khi các luật sư đã chốt hết tất cả các chi tiết.

Cậu cũng đã gửi yêu cầu của mình cho phía luật sư. Trước mắt thì Ves muốn giữ cho mọi thứ sao cho đơn giản cái đã. Cậu không muốn phải quản lý một kiểu hình cổ phiếu rối rắm như một loại cổ phiếu lại có quyền biểu quyết mạnh gấp mười lần các loại khác. 

Cậu cũng không muốn lập một hội đồng quản trị quá cồng kềnh. Tạm thời thì cậu chỉ muốn mọi thứ phải tối thiểu tuyệt đối. Vì công ty cậu chỉ có hai cổ đông duy nhất, Ves có thể tự bổ nhiệm bản thân làm chủ tịch còn ông nội Benjamin thì sẽ là vị giám đốc duy nhất trong hội đồng.  

Nghe thì có vẻ hơi mờ ám và lỏng lẻo, nhưng cậu không muốn công ty mình bị giám sát quá gắt gao. Cho dù mọi giao dịch đều sử dụng nhiều khoản tiền khổng lồ, nhưng Ves chỉ điều hành một mô hình kinh doanh khá là đơn giản. Cho đến bây giờ thì cậu chỉ mới có một nhân viên toàn thời gian duy nhất. Nhưng hiện tại thì Ves vẫn chưa tin tưởng ai khác để giao phó công việc điều hành công ty của cậu.

Do Ves vẫn chưa thể giải quyết vấn đề này, cho nên cậu đành chuyển sang một vấn đề khác mà cậu đã tạm gác lại trước đó. “Đã đến lúc mình cần phải làm gì đó với cái đống linh kiện của máy Dortmund chứ mình không thể để chúng nó bám bụi mãi được. Chắc là Carlos cũng có thể tự chế tạo chiếc Thế Hệ II mác bạc rồi.”

Một khi nhân viên chế tạo của cậu bắt đầu thực hiện các đơn hàng của chị Marcella, thì Ves mới có thể dồn toàn bộ tâm trí vào dự án tái thiết cỗ máy Dortmund. Việc phác thảo kế hoạch khôi phục những bộ phận bị thiếu hoặc bị hỏng cho cỗ máy đó cũng đã tiến triển khá tốt.

Cậu để dành cái vấn đề bẻ khóa bộ xử lý ở sau cùng. Việc này cần có một giải pháp tinh tế bởi vì đi táy máy với phần lập trình của một chiếc máy in công nghiệp đắt tiền cũng không hẳn là hợp pháp cho lắm.

Ves mở bản thiết kế của cái máy in công nghiệp ấy lên rồi bắt đầu nghiên cứu một cách tỉ mỉ.

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng. Mọi người trên tàu cũng đã ổn định. Hai anh chị họ của cậu từ từ thả lỏng sau khi ngày càng rời xa khỏi Rittersberg. Có lẽ bây giờ hai người họ mới chấp nhận rằng không còn đường quay lại nữa.

Một ngày nọ, Raella bất chợt tiến lại gần Ves. “Tao bế nó được không?” 

Chị ấy chỉ về phía Lucky. Con mèo nó đang nằm ườn trên bàn làm việc bên cạnh cái máy tính của cậu. 

Ves còn chưa kịp gật đầu, thì Lucky đã phóng vào lòng cô nàng rồi bắt đầu làm nũng rồi. Ngay cả một người phụ nữ gai góc như Raella cũng bị con mèo đá quý mê hoặc. Cả Ves lẫn Melkor đều gãi đầu khi thấy bà chằn Raella lại cư xử y hệt cô em họ Lanie bé nhỏ. Bộ đám con gái đều mất hết lý trí khi ôm con mèo máy đó hay sao vậy?

“Huh. Tao không ngờ mấy con mèo giả trân kiểu này lại hay ho đến vậy.” Chị ấy mỉm cười. “Nó thú vị hơn hẳn mấy con vẹt vớ vẫn mà đội trưởng cũ của tao hay đem ra khoe.”

Bỗng nhiên Ves thấy một cơ hội để trò chuyện. “Vậy chị đã từng tham gia thi đấu chiến cơ rồi à?”

“Đương nhiên rồi. Tao với năm đứa bạn thân lập một đội chiến cơ sau khi tốt nghiệp ở học viện. Bọn tao đặt tên là Phù Thủy Than Khóc. Nghĩ lại thì cái tên đó xàm thiệt chứ. Chắc cái lúc đăng kí cái tên đó, bọn tao đang phê thuốc hay gì mới thấy nó hay.”

“Chị đấu giải có được không?” 

“À, thì cũng ổn.” Chị ấy đáp, rồi ngồi xuống cái ghế bành và đặt con Lucky lên đùi. “Bọn tao thường xuyên đánh ở giải nghiệp dư rồi cũng từ từ nổi tiếng. Tuy đánh giải cũng tốn kha khá tiền trợ cấp, nhưng bọn tao cũng có tiến bộ vượt bậc. Nói thật chứ lúc đó bọn tao cũng sắp sửa đăng kí thi đấu giải chuyên nghiệp rồi.”

“Nghe có vẻ như chuyện đó bất thành rồi nhỉ.” Ves để ý. “Thế có chuyện gì xảy ra hả chị?”

Cơn giận của bà chị Raella lại bùng lên. “Con đội trưởng khốn nạn của bọn tao đâm sau lưng cả nhóm chứ mẹ gì nữa. Con đ* Virma McCullen đã từng là trụ cột của cả nhóm bọn tao. Nó là kiểu thần đồng thần bạc éo gì đó ở học viện, và là một trong số những đứa được cấp học bổng đi học ở Rittersberg. Con đ* chó ấy đáng lẽ ra đã gia nhập Quân Đoàn Chiến Cơ, mày biết không? Nhưng nó lại nhập hội bọn tao rồi giúp bọn tao leo hạng mới lạ.”

Ves cũng phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra. “Em đoán là Virma không thể tự mình gánh nổi chi phí duy trì chiến cơ thi đấu phải không?” 

“Chứ sao. Con đ* học bổng ấy còn không trả nổi tiền thuê nhà ở Kelsor nữa. Bọn tao phải năn nỉ gia đình cho thêm tiền tiêu vặt để gánh chi phí sinh hoạt cho nó đấy”

“Bộ chị không kiếm đủ tiền từ giải nghiệp dư hay sao?”

“Mày không biết tí gì về giải đấu chiến cơ à?” Raella đảo mắt. “Cách duy nhất để hòa vốn hoặc kiếm lãi chút đỉnh là mày phải lái một con sắt vụn cũ kỹ rẻ tiền đấy. Bọn tao không muốn như mấy thằng thua cuộc dưới đáy bảng xếp hạng, mà bọn tao muốn thi đấu trước hàng tỷ khán giả. Cách duy nhất để thu hút nhà tài trợ và đánh ở giải chuyên nghiệp là phải thắng liên tục.”

“Và cách tốt nhất để tăng tỷ lệ thắng là phải có một chiếc chiến cơ tốt.” Ves kết luận. “Em không biết giải nghiệp dư lại hoạt động như vậy. Chiến cơ của chị mạnh đến mức nào?”

“À thì cũng khá ổn so với mấy con đương hệ. Thật ra thì tao đang mang theo chiếc chiến cơ tao hay thi đấu này. Nó là một con biệt kích hạng nhẹ khá là trâu. Tuy nó không có nhiều hỏa lực, nhưng mà vào tay tao thì chỉ cần áp sát là tao có thể chặt đứt tay chân của chiến cơ địch dễ như ăn bánh.”

Bả thậm chí còn liếm môi như thể đang lên cơn khát máu không bằng. “Tao là kiểu đi nốc ao kẻ địch đấy hiểu chưa? Không có tao thì làm sao mà dứt điểm mấy thằng đang bị chấn thương chứ hả? Tao cũng khá là giỏi cái nhiệm vụ đó đấy.”

“Có lần em suýt phá hỏng luôn con chiến cơ của mình nhớ không hả?” Melkor bỗng lên tiếng từ phía bên kia phòng. Anh chàng mắt kính nhếch môi cười. 

“Câm đi, anh họ!” Raella rít lên, làm con mèo đang nằm trên đùi cô giật mình. “Ối, đừng đi mà cưng! Ngoan nào.” 

Melkor liền bổ sung cho câu chuyện. “Con bé Raella ngốc với đám bạn nó cũng mơ mộng dữ lắm. Trên thực tế thì nhóm Phù Thủy chúng nó chỉ ở trên trung bình chút thôi. Nhưng cũng không phải là tệ. Độ cạnh tranh của mấy giải nghiệp dư ở Rittersberg cũng dữ dằn lắm.”

Raella không có vẻ đồng ý, nhưng chị ấy cũng không đôi co với ông anh họ. “Bọn em đang đi lên thật mà! Ai cũng nghĩ bọn em sẽ kiếm được nhà tài trợ sau ba năm là cùng. Bọn em chỉ cần chứng minh là cả đội vẫn đang tiến bộ mỗi ngày là được. Mọi thứ đều rất suôn sẻ! Em cứ tưởng không có gì cản nổi bọn em cho đến khi con Virma ký hợp đồng với bọn Kim Ngân Pháp Quan mới tức chứ!”

Đến cả Ves cũng đã từng nghe đến Kim Ngân Pháp Quan rồi. Họ là một trong những đội thi đấu chiến cơ hàng đầu tại Rittersberg và thường hay biểu diễn thực lực ở nhiều giải đấu ở khắp nước Cộng Hòa. Mỗi khi đội Pháp Quan thi đấu tại một trong những đấu trường chiến cơ ở Bentheim, thì cả nơi đó như biến thành một cái rạp xiếc khổng lồ.

“Đội chị tan rã sau khi thành viên trụ cột rời đi à?” Cậu hỏi với vẻ mặt bối rối. “Cho dù là giải nghiệp dư, thì lẽ ra bọn chị cũng không bị tụt lại quá xa chứ?”

Melkor bỗng phá lên cười. “Raella còn chưa có cơ hội chứng minh là nó có thể tiếp tục mà không cần đến con Virma kia. Em biết gì không, con bé phát hiện con Virma thay lòng đổi dạ ngay sau khi vừa kết thúc trận cuối của mùa giải. Con bé nóng máu và nổi điên đến mức đấm thẳng vào mặt con Virma luôn. Cả đấu trường còn phát sóng trực tiếp nữa mà!”

Bà chị cựu vận động viên chiến cơ liền nhăn mặt đầy chua chát. “Nếu em biết bọn họ sẽ đuổi em thẳng cẳng như thế, em đã bồi thêm mấy cú đá cho bõ tức rồi. Con đ* tiện tỳ hai mặt đó chẳng thể nào nổi lên được nếu không có bọn em!”

Rõ ràng là chị Raella vẫn chưa nguôi ngoai sau khi bị buộc phải giải nghệ khỏi các trận đấu chiến cơ. Ves cũng chẳng thể làm gì để xoa dịu cơn giận của chị ấy được. Cậu chỉ hy vọng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Dù sao thì, nếu cậu muốn chị ấy làm vệ sĩ cho cậu, thì tốt nhất là chị ấy nên sắp xếp lại ưu tiên của mình cho đàng hoàng cái đã.

Cuộc đời còn nhiều thứ khác hơn là thi đấu chiến cơ mà. Có lẽ một trận chiến ngoài đời thực sẽ kéo chị ấy khỏi vũng lầy hối tiếc ấy. Bởi vì, suy cho cùng thì cậu cũng đâu có thiếu kẻ thù đâu.