Ves miễn cưỡng rời khỏi đại sảnh dưới lòng đất cùng với lời đề nghị của ông Ovrin. Mặc dù cậu vẫn rất muốn nghiên cứu chiếc Hào Kiệt đầy tôn kính kia, nhưng cậu đành bỏ cuộc bởi vì đại sảnh là nơi tôn thờ thiêng liêng của gia đình. Với lại, chiếc Hào Kiệt cũng đã trải qua một thời huy hoàng. Thế nên, để bảo tồn cho chiếc hiệp sĩ hạng nặng này, gia đình đã áp dụng một vài phương pháp bảo quản hiện đại như điều chỉnh trọng lực xuống mức thấp và bơm một vài chất khí đặc biệt vào bên trong đại sảnh chẳng hạn.
Tuy cậu vẫn chưa được nghiên cứu chiếc Hào Kiệt kỹ hơn để khám phá hết mọi bí mật của nó, nhưng cậu cũng không ra về với hai bàn tay trắng.
Trong lúc mọi người đi lên cái cầu thang dài bất tận, ông Ovrin chợt hỏi cậu một câu.
“Cháu có biết tại sao ông nội cháu lại muốn đẩy kế hoạch đầu tư vào công ty của cháu không?”
“Không lẽ gia đình mình đang gặp rắc rối hả ông?”
“Đúng là gia tộc ta luôn gắn bó với sinh mệnh của nước Cộng Hòa Bright. Nhưng lỡ một ngày nào đó nó bị xóa sổ thì sao?”
Thì lúc đó gia đình sẽ gặp khốn khổ đến cùng cực. Vốn là một gia tộc quân nhân chủ chốt đã phục vụ nước Cộng Hòa suốt nhiều thế hệ, thì khi vấn nạn ấy xảy ra, họ sẽ không tìm được nơi nương tựa ở các quốc gia láng giềng. Đơn giản là sẽ chẳng có ai tin Gia Tộc Larkinson có thể dễ dàng vứt bỏ lời thề trung thành với nước Cộng Hòa cả.
Ves dần hiểu thấu hàm ý của ông. “Vậy là gia đình đang lợi dụng cháu làm đường lui cho tương lai.”
Nói ngắn gọn là Gia Tộc Larkinson đang muốn tận dụng mối quan hệ đáng ganh tị giữa Ves và Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Bậc Thầy để bảo lãnh và tạo điều kiện cho cả gia đình định cư tới lãnh thổ của Tập Đoàn Vermeer.
Nếu Bậc Thầy Olson có chút lương tâm, thì bà ấy chắc sẽ không ngại dang tay giúp đỡ người thân của cậu lúc gặp nạn. Nói chứ cũng có nhiều khả năng những chuyện như thế nằm ngoài phạm vi quan tâm của vị bậc thầy bận rộn kia.
“Đó chỉ là phương án dự phòng thôi.” Ông Ovrin nói thêm. “Quyết định đầu tư vào công ty của cháu cũng được cân nhắc từ nhiều khía cạnh. Tùy vào thành tích tương lai của cháu, biết đâu cháu sẽ trở thành một trong những trụ cột quan trọng của cả gia đình thì sao. Cháu cứ xem khoản đầu tư bây giờ là thiện ý của gia đình đi.”
“Thiện ý hở.” Ves cười thầm trong bụng. Nếu nhà Larkinson muốn thật lòng với cậu, thì lẽ ra gia đình chỉ nên mua một phần trăm cổ phần thôi là đủ. “Cháu sẵn sàng hợp tác với gia đình, nhưng cháu vẫn muốn tự mình điều hành công ty hơn.”
“Cháu vẫn là cổ đông đa số mà, cho nên là bọn ông sẽ không can thiệp vào cách cháu điều hành công ty đâu. Nếu có người nghĩ rằng cháu vẫn chưa có đủ thực lực, thì miễn là cháu cứ làm việc và đưa ra kết quả tích cực, thì sẽ không có ai dám làm gì cháu đâu.”
Theo luật của nước Cộng Hòa, kể cả cổ đông thiểu số cũng có một số quyền lợi nhất định. Ngay cả Ves cũng không thể ngăn họ gây phiền phức nếu họ muốn tác quai tác quái. May mắn là cậu vẫn sở hữu số cổ phần áp đảo. Chỉ cần cậu nắm chặt lấy nó, thì cậu sẽ không bao giờ phải cúi đầu nghe lệnh từ người nào khác.
Sau khi Ves quay về phòng ngủ cho khách, con Lucky phóng xuống từ cái nệm ngủ của nó rồi cọ người vào chân cậu.
“Haha, tao đã bảo là tao sẽ quay lại mà.”
Ves đặt mông xuống giường rồi ngẫm lại mọi thứ đã xảy ra ngày hôm nay. Trước hết, cậu không phải lo rằng cha cậu đã gặp phải một cái kết cục bi thảm ở ngoài vũ trụ xa xôi ngoài kia. Mặc dù ông ấy phải cắt đứt mọi liên hệ và sống chui sống nhủi như con chuột nhắt để tránh bị truy lùng, nhưng ít ra thì cậu đã biết ông ấy vẫn còn sống.
“Cha mình giỏi hơn bất kì ai. Cha sẽ không sợ bọn cướp không gian đang ẩn náu ở cái Khe Nyxian kia đâu. Nhưng mà ngược lại, bọn Ngũ Thư Tông Đoàn nghe có vẻ rắc rối hơn nhiều.”
Bất kỳ băng nhóm nào có thể xâm nhập và lan rộng khắp dải ngân hà đều là những tổ chức máu mặt nhất của nhân loại. Nếu thậm chí cả Hiệp Hội Thương Mại Chiến Cơ và Liên Minh Hạm Đội Thống Nhất còn không tiêu diệt được bọn Ngũ Thư, thì Ves tuyệt đối không được đánh giá thấp bọn chúng. Nhưng mà cậu vẫn tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống yên ổn đến tận bây giờ.
Cậu suy luận rằng mâu thuẫn giữa cha cậu và Ngũ Thư Tông Đoàn chắc là không liên quan gì đến Hệ Thống cả. Bọn Ngũ Thư chắc chắn sẽ có phản ứng gay gắt và hành động ngay lập tức một khi chúng phát hiện Ves đang sử dụng cái Hệ Thống thần kỳ kia.
Vậy nếu như bọn Ngũ Thư không nhắm vào Hệ Thống, vậy thì bọn chúng truy đuổi cha cậu để làm gì?
“Mình vẫn còn thiếu thông tin quá.” Cậu kết luận. Tuy cậu có thể tự do suy đoán như thế nào cũng được, nhưng cậu không thể hành động mà không có bằng chứng thuyết phục. “Tin tức tình báo của gia đình mình cũng có hơi mơ hồ. Mình cũng không thể chắc chắn rằng thông tin truyền miệng qua hai ba người có phải là tam sao thất bản hay không nữa.”
Để tiếp tục điều tra và xác nhận thêm những gì mà Ves đã nghe được, cậu mở máy liên lạc rồi đăng nhập vào cổng thông tin trực tuyến của Hiệp Hội Clifford. Lần này, cậu không cần phải đi vào thế giới ảo của nó mà thay vào đó, cậu truy cập vào kho dữ liệu rồi tìm hiểu xem Hiệp Hội có thông tin gì về Ngũ Thư Tông Đoàn hay không.
Kết quả là cậu chẳng tìm được cái gì ở cấp bậc truy cập hiện tại của cậu. Tuy nhiên, hệ thống tìm kiếm báo rằng nó đã tìm thấy cụm từ Ngũ Thư Tông Đoàn được nhắc đến trong ba tập tài liệu khác nhau, nhưng cậu chỉ có thể đọc nó sau khi đã đạt tới cấp bậc thầy mà thôi.
Cấp bậc thầy lận đấy! Một Nhà Thiết Kế Chiến Cơ Bậc Thầy đâu có phải là lá rụng ven đường, muốn nhặt là nhặt đâu!
Chỉ cần biết người ta phải có cấp độ thẩm quyền cao chót vót như thế mới được phép đọc về bọn Ngũ Thư ấy thôi cũng đã dư sức hiểu được hàm ý của nó rồi. Đây chắc chắn phải là một siêu tổ chức cực kì hùng mạnh mà ngay cả Liên Minh Thứ Sáu cũng không muốn dây dưa vào.
Nếu không có manh mối gì mới thì mọi suy đoán cũng trở nên vô nghĩa. Thôi thì bây giờ Ves cần phải trau dồi kỹ năng và thực lực của mình trước đã. Chắc gì bọn Ngũ Thư sau này không động chạm gì đến Ves. Nếu tự nhiên có một đám giáo phái hắc ám nào đó bắt đầu đe dọa đến tính mạng của cậu sau này, thì cậu vẫn muốn mình có đủ khả năng chống cự vẫn tốt hơn.
Thay vì suy nghĩ đến bọn tín đồ kia, Ves dành cả ngày còn lại để nghiền ngẫm về sự tồn tại của chiếc Hào Kiệt. Làm thế nào mà hào quang của nó lại mạnh hơn cái Yếu Tố X mà cậu đã cố gắng kích hoạt cơ chứ? Chiếc chiến cơ đó cũng đã vài trăm năm tuổi rồi. Liệu nhà thiết kế của nó có biết đến cái yếu tố phi vật lý ấy hay chưa?
Cậu cố gắng tìm kiếm trên mạng ngân hà lẫn mạng nội bộ của ủy ban chỉ đạo mà không thu hoạch được gì. Những ngày đầu thành lập nước Cộng Hòa Bright là cực kì khó khăn. Vô số thế lực ngoại bang lẫn cướp không gian đã luôn rình rập và đe dọa nước Cộng Hòa còn non trẻ nhưng vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ cái khuynh hướng chủ nghĩa hòa bình kia.
Họ chỉ có thể xoay chuyển tình thế sau khi họ bắt đầu mướn các đội quân đánh thuê dày dạn kinh nghiệm. Tổ tiên đầu tiên của gia tộc Larkinson đã chiến đấu cực kì xuất sắc với vai trò là lính đánh thuê, và thậm chí là đánh giỏi đến mức được nước Cộng Hòa ban thưởng cho đất đai, địa vị và cả quyền công dân nữa.
Cậu tìm thấy những cuốn sách mô tả chiến công của tổ tiên cậu chi tiết đến mức thừa thãi ở trong kho dữ liệu công cộng. Hồi còn nhỏ, Ves cũng đã được cha cậu dạy về lịch sử của dòng họ Larkinson, cho nên cậu cũng không lạ gì với mảng những chiến tích hùng vĩ của gia đình mình.
Sau hơn nửa giờ tìm kiếm, Ves đành bỏ cuộc. “Đúng là tốn thời gian mà!”
Chẳng có tài liệu lịch sử nào đề cập đến nguồn gốc của chiến cơ của tổ tiên nhà Larkinson cả. Sau khi cố gắng tìm kiếm trong vô vọng, cậu thậm chí còn không lần ra nổi cái tên của nhà thiết kế chiến cơ đã bỏ ra công sức chế tạo một chiếc chiến cơ cá nhân cho ông tổ của cậu nữa. Người đó chắc chắn phải là một thiên tài cao siêu nào đó, nhưng Ves không thể kết luận nếu không có thêm manh mối nào khác.
Ves chỉ có hai con mắt để giải mã bí ẩn đằng sau chiếc Hào Kiệt kia, và cậu mạnh dạn đưa ra một suy đoán duy nhất.
Khi cậu ngắm nhìn chiếc Hào Kiệt, cậu cảm nhận được bề dày lịch sử của nó. Cậu đã đọc về những trận đánh kịch liệt của ông tổ nhà Larkinson, và cậu có cảm giác như chiếc chiến cơ này là một minh chứng sống cho quá khứ hào hùng của tổ tiên cậu vậy.
“Vậy là tất cả đều quy về sự sống.”
Giả sử mỗi chiếc chiến cơ đều ra đời như một tờ giấy trắng thì sao? Liệu những chiến cơ đó có bị ảnh hưởng bởi chính trải nghiệm của chủ nhân chúng không?
Tam quan cậu bỗng dưng thay đổi xoành xoạch. Nếu chiến cơ có sự sống bên trong, thì chúng cũng có khả năng trưởng thành vậy. Mọi sự sống đều bắt đầu như một đứa trẻ sơ sinh. Ở giai đoạn này, chúng rất yếu ớt và mong manh. Nhưng nếu được nuôi dưỡng đúng cách, thì mọi sinh mệnh đều có thể nở rộ và trở thành một thực thể vô song trong ngân hà.
“Sự sống không bao giờ đứng yên một chỗ cả. Tuy ban đầu có yếu ớt như thế, nhưng có ai dám chắc rằng liệu nó không thể lớn lên và trở thành một người khổng lồ hay không?”
Khi Ves so sánh những chiến cơ mác vàng của cậu với chiếc Hào Kiệt, cậu có cảm giác như mình đang so sánh một vài đứa bé sơ sinh với một lão cựu binh từng trải đã dày dạn kinh nghiệm chiến đấu. Đơn giản là cậu không thể nào so sánh thực lực của cả hai bên được.
Và rồi từ đó cậu nảy ra câu hỏi rằng bộ chiếc Hào Kiệt khi sinh ra đã mạnh sẵn như vậy rồi hay sao? Cậu cực kì nghi ngờ điều đó. Tuy nhà thiết kế của cỗ máy đó có thể đã truyền lại một vài đặc điểm phi vật lý cho nó, nhưng có nhiều khả năng là phần lớn hào quang của chiếc Hào Kiệt đã được tích lũy dần về sau.
Vậy liệu nó có nghĩa là chiến cơ của cậu cũng có khả năng lớn lên và trưởng thành không?
“Gần như là không.”
Cậu chưa bao giờ xét đến yếu tố trưởng thành khi cậu truyền đạt mục đích chế tạo của mình vào mẫu thiết kế của cậu cả. Chiến cơ của cậu được tạo ra là để mạnh sẵn ngay từ đầu. Ves chưa từng có suy nghĩ rằng chiến cơ của cậu có thể tự cải thiện Yếu Tố X sau khi cậu chế tạo ra chúng. Cậu luôn nghĩ rằng chiến cơ sẽ luôn bất di bất dịch kể từ lúc chào đời.
Rốt cuộc thì cậu chỉ tổ làm bản thân hoang mang hơn sau khi đưa ra những giả định đó. Cụ thể hơn là cậu vẫn xem chiến cơ là những cỗ máy chiến tranh như bao người khác. Trước khi cậu biết đến sự tồn tại của chiếc Hào Kiệt, sâu trong tiềm thức cậu luôn tự tin rằng mình có thể cho ra đời một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Miễn là cậu có thể tìm ra nguồn cảm hứng phù hợp, thì cậu có thể mài giũa nó thành những hình ảnh hài hòa với mục đích rõ ràng cho mẫu thiết kế của cậu.
Cách nhìn đó đã hoàn toàn bỏ qua sự thật rằng sự sống có thể sinh trưởng và lớn lên từ những sinh linh nhỏ bé nhất. Mọi thực thể sơ sinh đều cần hai thứ trước khi biến thành một sinh vật đáng gờm trong tương lai.
Thứ nhất, chúng phải có một cái nền móng vững chắc cho sự sống sinh sôi nảy nở. Ví dụ như đã là kiến thì vẫn mãi là kiến. Dù có hung hãn đến đâu, thì một con kiến dữ tợn nhất cũng sẽ bị một đứa trẻ loài người vô hại giẫm bẹp một cách dễ dàng.
Ves đoán độ hiểu biết của cậu về cái Yếu Tố X nằm trong hạng mục này. Những mẫu thiết kế gần đây đã chứng minh cậu có thể đạt mức xếp hạng khá tốt dựa trên đánh giá của Hệ Thống. Tuy nhiên, cậu mơ hồ cảm thấy rằng mình đã dần đi tới giới hạn. Cho đến tận bây giờ, cậu có cố gắng lắm cũng chỉ đạt được C+ mà thôi.
Vậy thì làm sao để cậu đạt được điểm số cao hơn? Cậu đã từng nghĩ mình chỉ có một con đường duy nhất để cải thiện bản thân, và đó chính là tiếp tục củng cố kiến thức nền tảng của mình. Mặc dù nó vẫn là một hướng đi phù hợp về lâu dài, nhưng Ves vẫn không có chút manh mối nào để tiến xa thêm được nữa. Cậu hoàn toàn mù tịt.
Nhưng mà giờ đây, cậu đã phát hiện ra một lối đi khác. Mặc dù nó không dẫn đến cái đích đến ban đầu, nhưng bù lại thì nó đã vén màn bí mật cho một khía cạnh khác của Yếu Tố X. Sau khi đã phát hiện nó có khả năng tiềm ẩn giúp cho chiến cơ tăng trưởng sau này, Ves có thể bắt đầu nghiên cứu và tái hiện lại hiện tượng ấy trong các mẫu thiết kế của mình.
Cậu thầm cảm ơn tổ tiên và cả người thiết kế bí ẩn đã chế tạo ra chiếc Hào Kiệt này. Cậu cũng không ngờ lần về thăm nhà năm nay lại học được một bài học đáng giá đến vậy.
“Tới giờ ăn tiệc rồi!”
Ves liền bế con Lucky trên tay rồi nói. “Đi thôi, mình đi ăn mừng năm mới nào.”
Khắp cả Điền Trang Larkinson như biến thành một khu vui chơi lễ hội vậy. Bầu không khí thật là rộn ràng với những đứa trẻ háo hức chạy nhảy khắp nơi với những lá cờ bé xíu lấp lánh ở trên tay.
Các đầu bếp cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc đầy đủ cao lương mỹ vị cho đêm giao thừa. Nhà Larkinson thậm chí còn mời ca sĩ về biểu diễn văn nghệ nữa.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, hàng loạt pháo hoa xuất hiện làm bừng sáng cả bầu trời, và nhiệt liệt báo hiệu một năm mới đã đến. Sau đó, những hình chiếu ba chiều cũng bắt đầu hiện lên trên không trung. Đầu tiên, họ chiếu biểu tượng quốc gia là Ngọn Đuốc Cộng Hòa rồi tiếp đó là một loạt các hình ảnh nổi bật và đáng tự hào nhất của nước Cộng Hòa Bright.
Con Lucky thì kêu meo meo hoang mang trước tiếng ồn xung quanh. Nó không biết phải phản ứng thế nào với mấy cái pháo hoa ở trên trời. Có lẽ nó tưởng cả hành tinh đang bị tấn công cũng nên. Dần dần, con mèo máy mới bình tĩnh lại sau khi nó thấy chẳng có ai lộ vẻ sợ hãi hay hoảng hốt gì cả.
Một lát sau, cô bé Lanie chạy đến chỗ Ves với nụ cười rạng rỡ rồi giơ hai tay ra. “Cho em bồng Lucky được hong anh?”
“Được chứ.” Cậu đáp, rồi đưa con mèo cho cô bé.
Con bé cười khúc khích, rồi vừa ôm chiến lợi phẩm vừa lon ton chạy đi mất. Ves mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu ấy. Có lẽ do cậu dùng não nhiều quá nên bây giờ cậu bắt đầu suy nghĩ mông lung luôn rồi. Ví dụ như cuộc đời của bé Lanie sẽ như thế nào sau mười hay hai mươi năm nữa? Liệu con bé sẽ trở thành một tiểu thư dịu dàng đài các, hay là gia đình sẽ nuôi dạy em ấy thành một nữ phi công chiến cơ mạnh mẽ như các chiến binh Amazon trong thần thoại?
“Đời người muôn cảnh đổi dời,
Như sông muôn nhánh, như trời muôn sao.”
Không có ai có thể đoán được tương lai cả. Bé Lanie là người nhà Larkinson, cho nên em ấy chắc chắn sẽ không thiếu thốn thứ gì cả. Cho dù sau này con bé có trở thành người thế nào đi nữa, thì Ves vẫn mong em ấy lớn lên mà không mang theo hối tiếc gì bên mình.
Xuyên suốt màn đêm, Ngọn Đuốc Cộng Hòa vẫn cháy rực một màu xanh dương chưa bao giờ lụi tàn. Mọi hành tinh trong lãnh thổ Cộng Hòa đều phát sáng biểu tượng của ngọn đuốc bất khuất ấy. Nó mang theo hy vọng và hoài bão của toàn thể người dân nước Cộng Hòa Bright. Không ai muốn người Vesia xâm lược đất nước mình và tàn phá những hành tinh quý giá của họ cả.
Ngọn đuốc ấy lan truyền cảm hứng cho mọi công dân. Tất cả mọi người nhìn ngọn đuốc ấy với ánh mắt lấp lánh mà nghĩ đến ước mơ và khát vọng của chính bản thân mình. Lũ trẻ thì mơ một ngày nào đó sẽ được truyền lại ngọn đuốc ấy. Còn người lớn thì quyết tâm chiến đấu bảo vệ cho những người thân yêu của mình, trong khi những bậc trưởng lão thì cầu mong rằng chỉ cần thế hệ họ hy sinh thôi là quá đủ.
Còn Ves thì sao? Tham vọng của cậu vươn tới tận chân trời.

