Vol 1 - Hồi kết

Chương 63 : Người chơi số 1 Rene đã sẵn sàng

2025-10-18

6

Trong một khoảnh khắc bạo tàn, Lawrence lao thẳng vào vòng vây undead, vung thanh Tenbun theo một đường chém ngang tàn khốc.

Uy lực của nhát chém ấy tựa như muốn xé toạc trời đất dễ dàng đập nát bức tường ánh sáng mỏng manh mà René vừa dựng lên, mà còn tiếp tục cuộn dài – chém xuyên qua chính thân thể cô, cùng với những cô gái vô tội được chuẩn bị làm vật thế thân, và cả hàng ngũ undead ở phía sau –tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.

Máu thịt lẫn những mảnh xác người và xương trắng tung bay trong luồng ánh sáng chói lòa, rơi xuống đất như một trận mưa máu.

“…Cái gì vậy? Cảm giác vừa rồi… thật kì lạ.”

Lawrence nhíu mày, vung Tayla Ayul chém thêm vài đường giữa không trung, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vô hình. Phía sau hắn, vài hiệp sĩ khuỵu gối.

“Ah… A-ahhh…”

Họ không phải những chiến binh tầm thường – mà còn là những người cha. Những người vừa tận mắt chứng kiến con gái mình bị xé nát không còn nguyên vẹn trong nhát chém ấy.

Một giọng nói run rẩy vang lên, cố gắng an ủi những trái tim tan nát “Hãy gửi lời cầu nguyện đến Chúa Cha nơi Thiên Đường…Những đứa trẻ ấy…là sự hy sinh cao quý dành cho quốc gia…”

“Không được dao động! Trận chiến vẫn chưa kết thúc!!”

Nhưng tiếng quát đanh thép của Lawrence nổ tung trong không khí, đã kéo các hiệp sĩ ra khỏi nỗi sững sờ, bàng hoàng giữa thực tại tàn khốc. Hàng ngũ Đội Hình Mai Rùa nhanh chong chấn chỉnh trở lại, tấm khiên đồng loạt dựng lên như bức tường thép giữa cơn hỗn loạn.

“Cô ta đâu rồi…?”

Một pháp sư thánh quang đang nhìn quét xung quanh bằng trượng, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.

Đòn Tenbun đáng lẽ đã phá hủy thân xác René, nhưng linh hồn chính của cô — vẫn chưa xuất hiện.

Và những undead còn ở ngoài tầm chém thì vẫn đứng đó, bất động, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Một âm thanh nhẹ vang lên — tiếng gió bị xé toạc.

“Hả!?”

Lawrence ngay lập tức phản ứng theo bản năng. Cảm giác sắc lạnh của tử khí tràn đến từ sau lưng. Hắn xoay người, tung ra Tenbun thêm một lần nữa.

Một luồng sáng thánh bùng nổ, nhưng không hề đánh trúng. René đã hủy phép “Phi Hành” (Fly) giữa chừng, chuyển sang Dịch Chuyển Ngắn (Short Teleport), rồi ngay trước khi quán tính tan biến, cô lại kích hoạt “Phi Hành” lần nữa tạo nên một đường di chuyển phi lý — như cánh linh hồn xé qua không gian.

Chỉ trong một khoảnh khắc, René đã ở ngay trước mặt hắn.

Thanh kiếm đỏ của cô lao tới, quét ngang bằng sức nặng của tốc độ, chạm vào Tayla Ayul, tóe ra những tia lửa đỏ rực.

“Thân xác đó…!” Lawrence gầm lên.

René cười khẽ.

“Ôi trời? Ta đâu có nói rằng tất cả thân xác thay thế của ta đều ở đây, phải không?”

Cô mặc một chiếc váy liền thân giản dị, phủ bên ngoài là tạp dề kiểu nông thôn. Trên váy vẫn còn in vệt hoa hồng máu đỏ tươi, nhưng kiểu dáng đã khác. Đó là cơ thể của một cô gái được bắt ở Wesala, vận chuyển tới như một “nguồn cung quân dụng”.

Đó chỉ là một phương án dự phòng – để phòng khi trong kinh thành chẳng còn ai đủ điều kiện làm vật chứa. Vẫn còn rất nhiều thân xác quanh đây, chờ được tận dụng. Và khi cuộc sơ tán dân thường vẫn chưa hoàn tất… cô đã tận dụng chúng theo cách riêng của mình.

René khẽ nghiêng đầu, giọng lạnh lùng mà đầy mỉa mai. “Ngươi có biết linh hồn có thể bay nhanh tới mức nào không, Lawrence? Hay ngươi nghĩ rằng chỉ cần phá hủy vài thân xác quanh đây là ta sẽ hết đường chạy và để lộ sơ hở ư?”

Trong thế giới này, “tốc độ tối đa của linh hồn” là một điều mơ hồ, ngay cả các pháp sư cũng không thể nào nắm rõ được.

Hầu hết vong linh đều bị ràng buộc bởi những quy tắc vô hình, hoặc bởi những khát vọng chưa được hoàn thành.Nhưng với René — kẻ có thể bay khắp mọi nơi một cách tự do mà còn chưa kể là vô cùng mạnh mẽ và minh mẫn — là một ngoại lệ.

Khi nhập vào thân xác Gillian, cô từng cố ý bay chậm để đánh lừa. Nhưng nếu dùng toàn bộ sức mạnh thật sự, cô có thể băng qua cả ngàn dặm chỉ trong một đêm.

Điều đó có nghĩa là — René có thể thoát khỏi chiến trường ở vận tốc siêu việt mà không cần dùng bất kỳ phép dịch chuyển nào, chỉ cần kích hoạt Kết Giới Phản Ma (Countermagic Field) để vô hiệu toàn bộ ma pháp truy đuổi.

Trừ khi có thể tạo ra được một không gian biệt lập hoàn toàn — hoặc một khe nứt không gian phong ấn phép thuật — bằng không, việc ngăn cản René chạy thoát gần như là điều không tưởng hay nói đúng hơn là không thể.

Một chiến thuật “Đánh – rút – tái sinh” đơn độc. Một kẻ có thể quay lại bất cứ lúc nào, vô tận. René – công chúa tường vi chốn địa ngục – mỉm cười giữa đống tro tàn.

Còn Lawrence, lần đầu tiên trong đời hắn mới có thể cảm nhận được thứ mà hắn chưa từng biết đến — nỗi sợ hãi thực sự.

Các kỵ Sĩ Đệ Nhất Đoàn cùng Lawrence – những kẻ đã bị bào mòn cả sức lực lẫn linh hồn – phải trả một cái giá quá đắt cho mỗi lần họ hạ được René. 

Mỗi thân xác đánh bại được đổi bằng một nguồn lực — một thân người, một hơi thở, một lần hồi ma lực từ các pháp sư — khiến trò chơi dần nghiêng về bên có phép tái sinh vô tận. Cô có thể hạ gục “Đội Hình Mai Rùa” từng người một để đổi lấy một thân thế dự phòng. 

Hoặc cứ liên tục gây thương tích lên Lawrence để làm cạn năng lực hồi phục của hắn — đó là cái giá họ phải trả. 

Mục đích sâu xa của René còn ghê rợn hơn: cô muốn bẻ gãy tinh thần của các kỵ sĩ, đẩy họ vào tận cùng của sự tuyệt vọng.

Mỗi thân xác bị tiêu diệt, mỗi phép hồi phục được tung ra, đều như xẻo đi một phần niềm tin cuối cùng còn sót lại trong cơ thể. Họ biết mình đang chơi một ván cờ không thể thắng: chỉ cần René đổi thân xác, vòng chiến lại khởi đầu, và máu lại đổ xuống một lần nữa.

René hiểu điều đó rõ hơn ai hết. Mục tiêu của cô không còn là chiến thắng, mà là nghiền nát ý chí.

“Hiểu rồi chứ?” – giọng cô vang lên như hơi lạnh luồn qua các kẽ hở của bộ giáp 

“Các ngươi chưa từng có cơ hội thắng ta. Hy sinh cao quý ư ? Không, điều đó chỉ là thứ vô nghĩa và thật nực cười. Các người chỉ cần ngăn ta tấn công vài chục giây là đã có thể đã cứu họ… Nhưng đã không làm vậy. Những cái chết không cần thiết  Lãng phí thời gian. Lãng phí sinh mạng. Thật thảm hại! Các ngươi không thể cứu được bất cứ ai. Chỉ giết thêm những người đáng sống.”

Lời nói ấy như lưỡi dao cắm vào trái tim của một đội quân đang mệt mỏi kiệt quệ cả về thể xác, lí trí lẫn niềm tin mong manh của họ.

Một Kỵ sĩ thét lên, quăng khiên, phá vỡ đội hình lao tới như một kẻ điên mất trí. Thanh kiếm của hắn rung lên trong cơn tuyệt vọng chém thẳng vào Lawrence .

“Cái quái gì!”

“Ôooooah! Aaaahhh…!!”

Âu cũng là điều dễ hiểu, người đàn ông này vừa mất đi người con gái của mình trước nhát chém kinh hoàng của Lawrence.

Ông ta biết con gái mình đã chết một cách vô nghĩa, và sợi dây cuối cùng níu giữ lý trí  — cái  được gọi là “Vì Quốc Gia” và “Vì Chiến Thắng” — đã bị cắt đứt.

Lawrence xoay người, đỡ lấy đòn ấy, và trong khoảnh khắc René nhích động chuẩn bị tấn công, hắn buộc phải vung lưỡi kiếm – chém phăng người đồng đội với một nhát chém duy nhất. Máu bắn ra, rơi trên tấm áo choàng nhuộm tro, để lại một vệt đen như dấu tội lỗi.

Tên kỵ sĩ gắng thé lênt: “Kuh… đồ khốn!” rồi đổ gục trong vũng máu. Lawrence quay lại cô, giận dữ: “Ngươi hài lòng chua? Ngươi đã gây ra tất cả chuyện này.”

“Giận ta sao?” – René mỉm cười nhạt – “Ngươi mới là kẻ giết anh ta.”

René đáp bằng giọng tự ti nhưng đầy sự mỉa mai: Có thể nói Lawrence đã bị cô đẩy vào vũng bùn, nhưng René chẳng quan tâm. Dù rẽ hướng nào, kết cục vẫn vậy — bởi bàn tay vấy máu kia là của hắn, không phải của cô. Thật ra, với cô, kết quả có thể xảy ra theo nhiều hướng — mọi lựa chọn đều nằm trong kịch bản của cô; quyết định cuối cùng luôn đặt lên vai những kỵ sĩ kia.

Lawrence siết chặt chuôi kiếm, ánh sáng thần thánh trào ra quanh người hắn như lớp giáp của mặt trời. Hắn không nói, chỉ hít sâu, đôi mắt nhìn thẳng vào René — thứ tồn tại đã vượt quá mọi khái niệm về cái chết mà hắn từng tin tưởng.

René khẽ nghiêng đầu. Ánh trăng vỡ vụn trên mái tóc bạc, phủ lên khuôn mặt cô một vẻ đẹp phi nhân tính — vừa quyến rũ, vừa tàn khốc.

Cô khẽ vươn tay chỉ về phía hắn, ngón tay mảnh khảnh như vẽ nên một đường ranh vô hình giữa sự sống và cõi chết.

“Ngươi đang run đấy, Lawrence.”

Giọng cô vang lên, mềm mại như lụa, nhưng lạnh buốt như gươm đặt trên cổ.

“Không phải vì sợ ta. Mà vì ngươi vừa nhận ra rằng — ta không thể chết.”

Lawrence không đáp. Chỉ lao tới.

Ánh kiếm thánh bùng nổ, rạch đôi không khí, xuyên qua chuỗi ảo ảnh mà René tạo ra. Mỗi bóng hình cô tan biến như sương, để lại mùi máu nhè nhẹ — như thể cả không gian cũng đang thở ra mùi của linh hồn.

René lướt qua bên hắn, tà váy khẽ quét một vệt đỏ trên đất.

Nhát kiếm của Lawrence sượt qua, chỉ kịp cắt lấy một dải ánh sáng.

“Vô ích thôi,” cô khẽ nói, gần như thì thầm bên tai hắn. “Ngươi chỉ đang giết cái bóng của chính mình thôi.”

Một luồng gió lạnh thổi qua — không phải từ bầu trời, mà từ cô.

Mỗi bước René đi, mặt đất như rạn nứt, tro tàn tụ lại thành những cánh hoa hồng tan chảy, nở rộ rồi tàn ngay dưới chân cô.

Lawrence tung một đòn chém dọc, ánh sáng trắng lóa rạch toạc màn đêm.

René giơ thanh kiếm đỏ lên đỡ, luồng xung lực giữa hai thứ quyền năng đối nghịch nổ tung, tạo ra vòng xoáy ma lực cuốn phăng cả đám undead gần đó.

Trong luồng gió dữ dội ấy, René vẫn mỉm cười, mắt ánh lên sắc đỏ hệt như lửa địa ngục phản chiếu trong giọt máu người sống.

“Ta nói rồi mà, Lawrence,” cô thì thầm, giọng gần như hát. “Ngươi chỉ có thể giết ta… khi đã chết giống như ta.”

René quay đầu, mái tóc trắng bạc lay trong gió.

“Trong khi ngươi còn đang giận dữ…” – cô nghiêng người, nhìn qua vai – “thì nhóm thứ hai đã đến rồi đấy.”

Còn chưa kịp dứt lời, hàng undead phía sau rợn người chuyển động—nhóm thứ hai đã tới. Đội quân tách hai hàng, nhường chỗ, và từ phía sau họ lại trồi lên những bộ xương mang theo những cô gái khóc thét như lần trước - những “con tin” mới, với khuôn mặt vẫn còn vương bụi đất và nước mắt.  Nếu như tính tổng thể của những cô gái bị bắt thì có thể chia những “con tin” này thành từng tốp nhỏ sắp xếp lại, như sắp đặt một chuỗi bi kịch vô tận. 

Đó chính là kế hoạch của René: để tạo ra một viễn cảnh rằng khi cứ có một nhóm con tin vô tội bị giết sạch, sẽ lại có một nhóm khác xuất hiện, tiếp tục, tiếp tục rồi lại tiếp tục — một vòng luân hồi tra tấn, ép họ làm đi làm lại cùng một quyết định một hành động vĩnh viễn, đến khi tinh thần hoàn toàn bị tan rã.

“Nào vậy thì, hãy bắt đầu với những người bạn của chúng ta ở vị trí xa nhất trước nhỉ. Hãy nêu tên của mình, rồi đến tên của cha ngươi theo thứ tự từng người một nào.”

Khoảng khắc đó âm thanh của sự vỡ vụn vang lên. Một kỵ sĩ khuỵu gối xuống; sự tuyệt vọng bỗng chốc lan truyền như một loại bệnh dịch, rồi hai, rồi ba – trái tim của những kỵ sĩ đã chạm đến giới hạn của sự chịu đựng. Một vài kỵ sĩ thì buông bỏ vũ khí và chạy thục mạng khỏi chiến trường, có những kẻ thì lao vào giữa quân đoàn hơn trăm undead chỉ để bị xiên nát bét từ nhiều hướng như một miếng thịt vụn, có người bắt đầu cất những lời cầu nguyện rồi họ tự đâm vào chính cổ họng mình để kết thúc cơn ác mộng khủng khiếp này hơn là nghe thêm một tiếng thét nữa. Một số sụp xuống nức nở, một vài người nhìn René bằng ánh mắt không còn niềm tin. Tiếng nức nở, tiếng cầu nguyện, tiếng kim loại rơi loảng xoảng như mưa tang lễ. Sự tuyệt vọng lan ra như vết nứt trên bức tường niềm tin.

Họ tuyệt vọng vì cái chết của những đứa con mình từng ôm ấp. Họ tuyệt vọng vì biết chính bản thân cũng sẽ sớm mục rữa giữa đám xác này. Từng nhịp thở, từng tiếng khóc, từng nhịp tim — chỉ còn lại tuyệt vọng. Tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, như những cánh hoa rụng trong màn đêm không có lối thoát.

---

René khẽ cười. “Giờ thì…” – cô đưa tay – “Bắt đầu nào.”

Đội quân undead vốn chỉ đứng quan sát tất cả mọi thứ bỗng đồng loạt cầm vũ khí và lao lên theo một mệnh lệnh vô hình, đồng loạt giơ vũ khí rồi xông tới phủ kín bầu trời bằng mùi thối rữa và tiếng gào vô tận.

“Cái quái… giữ vững đội hình! Dựng khiên lên! Ma Pháp yểm hộ!” tiếng của Lawrence vang lên, nhưng mệnh lệnh chỉ như gió thoảng — bởi lẽ nửa đội hình “Mai Rùa” vốn đã vỡ nát từ bên trong rồi.

Những cột sáng thánh quang vừa bùng lên liền đã ngay lập tức bị nuốt chửng bởi biển thịt xám ngoét. Kiếm, giáo, và lời cầu nguyện bị nhấn chìm trong tiếng gào xé họng của những kẻ đã chết từ lâu.

Bầy undead ập đến như thủy triều máu. Người ngã xuống, kẻ bị dẫm nát, kẻ gào thét cầu xin, và những lời khấn cuối cùng hòa tan trong mùi cháy khét của linh hồn. Đội hình “Mai Rùa” – niềm kiêu hãnh cuối cùng của vương quốc – sụp đổ như vỏ trứng dưới gót chân của tử thần.

Ngay cả Tenbun cũng không thể cứu vãn nổi tình hình: nếu hắn chém ngang, nhát chém sẽ trúng đồng đội, nếu không chém, những hàng xác vẫn lũ lượt vây đến. Họ tiêu diệt được mười, hai mươi xác một lượt, nhưng tốc độ tràn lên của bầy undead lại lấp đầy những kẻ đã bị tiêu diệt gấp cả chục lần. Đội Hình Mai Rùa bị nuốt chửng trong làn sóng Undead, tiếng thét và tiếng va chạm vang lên từ giữa đám undead như một trận đấu vật hung bạo. Ngay cả các undead cũng bị dẫm đạp, vỡ gãy, nhưng chúng không biết sợ.

Trong sự hỗn loạn ấy, Lawrence vẫn đứng vững; hắn không hề bị thương. Không phải vì Undead né tránh hắn, mà bởi anh đã chém phăng mọi con undead định lao tới mình — Lawrence vẫn đứng đó, giữa tâm bão của xác chết, vung thanh Tenbun trong tay. Mỗi nhát chém hắn tung ra đều hóa kiếp ba, đến bốn kẻ địch, nhưng điều đó lại chẳng thay đổi gì cả. Cứ mười kẻ ngã xuống, hai mươi kẻ khác lại trỗi dậy, lũ xác chết tràn lên như làn sóng không bao giờ cạn.

Ở thời điểm này, Lawrence cũng mang trong mình một sức mạnh phi thường giúp hắn tạm thời bất khả chiến bại – nếu chỉ dựa vào số đông thì sẽ không thể khuất phục hắn.

Nhưng giờ khi sự yểm trợ về ma thuật và kỷ luật quân đội mà những kỵ sĩ mang lại đã biến mất, hắn bỗng thấy mình trơ trọi, trống rỗng như bị lột trần toàn bộ lợi thế.

Trong vòng vây giữa hắn và hàng ngàn Undead, dần dần trở nên bị thu hẹp lại đáng kể so với trước kia, Chỉ còn René và hắn lại một lần nữa mặt đối mặt.

“Hmph, hmph, ahaha! Kya-ha-ha! Cuối cùng… ôi, cuối cùng ngươi cũng biết đến sự tuyệt vọng đấy chứ ! Hương vị tuyệt vọng thật ô uế mà quyến rũ! Tựa như mỡ lợn chiên giòn và kẹo ngọt béo!” René cười điên dại, tiếng cười ma mị vang vọng khắp trời đêm.

“Ah, ah…!”

Cảm xúc trong lòng Lawrence giờ đã biến thành một cơn bão – tuyệt vọng đan xen với giận dữ. Nhưng cơn giận ấy không chỉ hướng vào René, mà còn vào chính những đồng đội của hắn.

Giá như tất cả đều giữ được cái đầu lạnh như hắn — như những thanh kiếm trung thành chỉ biết chiến đấu vì quốc gia — thì có lẽ bi kịch này đã không xảy ra.

Nhưng mỗi người trong họ lại cầm kiếm vì một lý do khác nhau. Có kẻ vì danh dự, có người vì lòng trung thành, kẻ khác lại chỉ vì một lời hứa, hay vì bảo vệ người thân. Họ đều là hiệp sĩ, cùng khoác chung một màu áo, nhưng ngọn lửa trong tim họ lại chẳng cùng một hướng.

Và chính những khác biệt nhỏ bé ấy, khi bị đẩy đến cùng cực trong khói lửa và máu, đã nở bung ra như vết nứt trên mặt thép — xé toạc cả hàng ngũ, lẫn lý tưởng mà họ từng thề sống chết để bảo vệ.

René lướt qua đám tro mù, dáng cô như một vệt sáng đỏ rực – nửa người, nửa hồn. Mỗi bước đi như những đóa hồng máu lại nở rộ dưới chân cô, như thể trêu cả thần linh. “Đẹp lắm,” cô thì thầm, mắt ánh lên niềm vui méo mó, “đẹp hơn cả ngày ta chết.”

Lawrence nghiến răng.

“Ngươi đúng là đồ quái vật.”

“Không,” René khẽ đáp, “ta chỉ là kết quả từ chính bàn tay các ngươi tạo ra thôi.”

“Giá mà ngươi chưa từng tồn tại… giá mà ngươi chưa từng tồn tại, RENÉEEEE!!”

Lawrence gào lên, lao tới với thanh Terra Ayur trong tay. Thanh kiếm bạc lóe sáng, rạch một đường lửa thánh giữa cơn lốc tro tàn.

Nhưng.

Ngay khoảnh khắc đó — từ bên sườn, một bóng đen lao ra, cắt ngang đường kiếm, nhanh như một tia sét.

“…Thứ vô dụng này, để ta kết thúc cho.”

Giọng nói khàn đục vang lên — Gozal, Ngạ quỷ(Ghoul) khát máu khoác trên mình bộ Kimono, thu kiếm lại sau một đường chém gọn. Âm thanh ướt lạnh vang lên. Cả hai cánh tay của Lawrence văng khỏi thân, máu phun ra thành hai dải đỏ tươi trong không khí, rơi xuống đất như hai mảnh niềm tin bị chặt đứt.

Lửa thánh vụt tắt.

Không còn pháp sư nào đủ sức tung đòn yểm hộ. Và khi ánh sáng cuối cùng của “Đội hình mai rùa” tan biến, bóng tối của undead như một cơn sóng tràn tới.

“Cái… gì…?” 

Lawrence thở gấp, giọng khàn nghẹn giữa cơn choáng váng. René khẽ nghiêng đầu, nụ cười chậm rãi nở trên đôi môi tái nhợt.

“Làm tốt lắm, Gozal. Thật đúng là… một màn biểu diễn đặc sắc của kẻ từng dạy kiếm thuật cho bọn họ.”

Cô giơ tay trái lên — không cần niệm chú, Terra Ayur bay vụt khỏi mặt đất, xoay tròn trong không khí rồi rơi gọn vào tay cô như nghe lệnh.

“Thật là một thanh kiếm đẹp,” cô nói, giọng ngọt như rót mật nhưng lạnh như lưỡi dao.

“Quá tốt cho một kẻ phản bội vương triều. Vì là vật của hoàng gia… nên giờ, nó thuộc về ta.”

Thanh kiếm ánh xanh bạc khẽ rung lên, tỏa ra ánh sáng u ám của ma lực. Máu nguyền rủa còn dính lại trên lưỡi, sủi bọt, rồi tan biến khi René vuốt nhẹ ngón tay qua.

Lawrence quỳ xuống.

Không còn tay, không còn kiếm — chỉ còn lại một cơ thể đổ nát giữa biển xác, bị những bóng đen vô tri lặng lẽ bao vây.

“Nếu ta có thể, ta thà chém ngươi bằng chính tay mình. Nhưng… đó sẽ là điều hơi ‘ngầu’ quá nhỉ? Và dùng một thanh ma kiếm — bảo vật của quốc gia — để làm việc đó thì quá… quá tệ.”

Lawrence lùi lại, từng bước như rút về phía vực. Những undead vây quanh hắn, chậm rãi tiến sát hơn nữa.

“Để lũ Ngạ quỷ(Ghoul) xé xác ngươi, để bộ xương kia nhạo báng ngươi, để lũ undead ăn thịt ngươi đến chết. Như thế là đủ cho ngươi rồi. …Ta đã phải chịu đựng suốt một tháng trước khi chết. Ta sẽ khiến ngươi chịu khổ ít nhất từng ấy ngày.”

René ngừng một nhịp, giọng cô trở nên thâm thúy và chua chát.  “Còn về ‘Hình Phạt Prometheus” thì sao? Sau khi ngươi chết, ta sẽ thiêu xương ngươi bằng ngọn lửa ô uế, rồi rải tàn tro lên những luống cây độc làm phân bón. Ta muốn làm thuốc trừ sâu. Lũ undead rất hấp dẫn ruồi.”

“Thuốc trừ sâu…? Cái gì!?” Một tiếng kêu khản đặc vọng lại, nửa như kinh hoàng, nửa như không tin nổi.

“Ta sẽ không nhắc nói lại lần nữa đâu. Làm đi.” René ra lệnh, giọng lạnh như băng. Đám bộ xương và lũ undead lao ào lên như một làn sóng đói khát. Nhiều tên còn đang cầm vũ khí cũng vứt chúng, chỉ dùng móng vuốt và tay trần để xé thịt. 

Những undead, chỉ còn bản năng duy nhất là ăn, phô bầy những hàm răng bẩn đầy mùi hôi thối.

“Á! Con quỷ khốn kiếp… Dừng lại ngay! Ngạ quỷ chết tiệt! Tao thề sẽ đưa ngươi ra công lý! Q-Quỷ… Liên bang! Ciel-Terra là bất diệt! Ngươi sẽ bị tiêu diệt! Ta thề… aaaaaah!!” Một kỵ sĩ cố kêu gào trong tuyệt vọng, lời cuối bị nuốt vào tiếng xé xác.

Lawrence vùng vẫy, đạp, đánh, cố chống đỡ bằng những gì còn lại của thân thể. Hai cánh tay mất đi, hắn đánh như con cá lộn trên cạn. Mỗi cú đá, mỗi cú đấm chỉ như tát vào khoảng không giữa rừng tay xương. Nhưng thời gian không thuộc về hắn. Chưa đầy mười giây — và hắn đã bị chôn vùi trong biển xác, bị vây chặt đến khi tiếng thét cuối cùng nghẹn lại trong họng.

Ghi chú

[Lên trên]
Chắc mọi người thắc mắc tên chương sao nó lại như vậy nhỉ, chịu. Tôi cũng thắc mắc vãi ra :))
Chắc mọi người thắc mắc tên chương sao nó lại như vậy nhỉ, chịu. Tôi cũng thắc mắc vãi ra :))