Rene đã rũ bỏ lớp xác thịt bị thương của mình.
Cái gì?
Cơ thể vừa rồi của Rene ngay lập tức biến đổi hóa thành thi thể của một thiếu nữ tóc vàng lượn sóng và đôi mắt mang màu tím tử đinh hương, cơ thể bị chặt đầu và đâm thấu mang đầy chi chít những vết thương.
Lawrence chỉ kịp chứng kiến René thoát ra khỏi thân xác đó như một linh hồn vừa trút bỏ vỏ bọc phàm trần, hắn sững người.
Cô hiện lên trong hình hài một linh thể trong suốt khoác trên thân thể gốc của Rene một chiếc váy trắng tinh khiết, được trang trí với những đường nét tinh xảo đến mức đẹp đến rợn người. Đây chính là thân thể thật sự của “Công chúa tường vi chốn địa ngục” — hình dạng khi cô bộc lộ bản chất vong linh tối thượng , một Linh Hồn Hủy Diệt (Abyss Spirit).
René xoay người giữa không trung, tà váy phấp phới như cánh hoa hồng tan vào gió, rồi lùi xa khỏi tầm kiếm của Lawrence.
“Thì ra… đó là cách ngươi vẫn luôn trốn thoát!”
Lawrence thét lên, nghiến răng.
René chỉ nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng lạnh như máu đông.
Cô nâng tay, triệu gọi luồng ma lực đen đặc tràn ra như khói.
Từng đòn tấn công bằng thần lực giáng xuống, nhưng tất cả chỉ chạm vào một lớp màn sáng vô hình rồi tan biến — như mưa rơi trên mặt hồ phẳng lặng.
Lawrence gầm lên, kinh ngạc: “Cái gì thế này!?”
Đó là Kết Giới Phản Ma – Countermagic Field, loại ma pháp phòng ngự mạnh nhất, có thể triệt tiêu hoàn toàn mọi sát thương ma thuật cho đến khi năng lượng phép thuật trong cơ thể bị cạn kiệt. Thứ bùa hộ mệnh ấy tiêu tốn năng lượng khủng khiếp nếu được dùng bởi những kẻ tầm thường, nhưng trong tay René – kẻ nắm quyền năng của vực thẳm – nó trở thành một tấm khiên vững chắc tuyệt đối.
Ngay cả luồng ánh sáng thánh sau đó – phép Thiên Phạt của Lawrence – cũng chỉ lóe lên rồi tan mất trong hư không, không thể chạm đến cô.
René không đáp trả ngay. Cô lướt đi, hướng đến cô gái đang bị đám bộ xương giữ chặt giữa không trung – chính là Gillian, người đầu tiên đã xưng tên cha mình.
— Ah…
Bàn tay Rene chạm vào Gillian. Và… Ngay Khoảnh khắc ấy—
— Aaaaahhhhh!
Tiếng thét xé ruột vang dậy, tựa tiếng kêu của linh hồn bị nghiền nát.
René hòa vào cơ thể Gillian như một làn khói đỏ thẫm tan chảy. Đôi mắt đỏ và mái tóc đen nhánh của René bỗng chuyển thành bạc sáng, còn cổ của Gillian vỡ tung, máu phun ra thành dòng.
Bàn tay trái René nắm lấy chiếc đầu đổ gục kia, còn bàn tay phải giơ cao, điều khiển dòng máu tuôn ra, tạo thành một thanh kiếm bằng máu đặc sánh trong tay. Khi cô hạ tay xuống, phần máu thừa hóa thành đóa hồng đỏ thắm in lên chiếc váy – biểu tượng của địa ngục và tội lỗi.
Cơ thể Gillian giờ đã trở thành của René - hoàn toàn cả vể thân xác lẫn linh hồn.
— Gillian…?
Không, không, không, không thể nào!
Một trong những Kỵ sĩ đánh rơi khiên trong tuyệt vọng, một cô gái khác từng bị bắt thì thét lên khi nhận ra số phận đang đón chờ mình.
René nhìn bọn họ, nở nụ cười nhẹ, giọng nói êm như ru nhưng lạnh lẽo đến buốt người.
“Đừng lo… Dù kết cục các ngươi là cái chết, thì nỗi đau mà ta mang đến cũng chẳng bằng một phần trăm thứ mà ta từng chịu đựng.”
Cô định nói thêm, nhưng những cô gái kia chỉ biết gào khóc trong cơn hoảng loạn. Chẳng ai còn nghe được lời cô.
Ngay cả Lawrence cũng đứng bất động, ánh mắt ngỡ ngàng, cổ họng nghẹn cứng.
René khẽ mỉm cười, rồi bỗng nhíu mày như cảm thấy điều gì đó khó chịu trong thân xác mới. Cô khẽ vuốt váy, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh tởm.
“Khó chịu thật… cứ như vừa chui vào một thân thể dơ bẩn vậy,” cô thì thầm, giọng vừa châm biếm vừa lạnh lẽo.
Cô kéo nhẹ váy lên, thấy chiếc quần lót đùi mỏng ngắn sát mét ở giữa khe đang ẩm ướt — dấu hiệu cho thấy, Gillian đã hoảng sợ đến mức mất tự chủ.
“Được rồi, vòng hai bắt đầu. Nếu các người vẫn muốn hi sinh thêm, cứ việc.”
“Ugh…” một tiếng rên khẽ vang lên.
— Có lẽ vong hồn hiện ra sau khi bản thể bị phá hủy chính là thân xác thật của nó. Nếu phá hủy vong hồn bằng ma pháp trước khi nó kịp chiếm lấy thân xác khác, có khi ta sẽ xử lý được thứ đó.
— Về lí thuyết thì đúng đấy. Nhưng có làm được không mới là vấn đề?
Lawrence vội vàng ra lệnh, nhưng chính hắn cũng hiểu: nếu mà giải quyết tình hình trước mắt dễ như thế thì đâu cần gì phải đích thân hắn ra trận chứ . Muốn đánh bại René khi cô đang ở trạng thái vong hồn, phải dồn phép liên tục đến khi năng lượng ma lực của cô cạn kiệt mới được - một điều như đã đề cập ở trên : nói thì dễ hơn làm.
“Giờ thì các người, hãy bình tĩnh mà suy xét lại!"
"Ta cũng không muốn làm điều này. Nếu như ngươi chết, ta sẽ thả những người còn lại ngay. Ta có thể trả thù bằng máu, giết trẻ con hay người già nếu cần, nhưng ta không muốn tăng thêm nạn nhân một cách vô nghĩa. Các ngươi có cho rằng lời ta nói có quá khó tin sao? Hãy nhớ, chưa có dân thường nào chết trong cuộc chiến này!”
"— Đừng nghe nó nói!"
Lawrence hét lên qua lời nói của René.
Thực tế là René cũng không tin lời mình nói sẽ có tác dụng — đó toàn bộ chỉ là một chiêu trò. Những cô gái này, vốn là con cháu của Đệ Nhất Quân Đoàn, xét về René thì “không quan trọng lắm”. Lời kêu gọi nhân nhượng chỉ nhằm cài mũi dao tinh thần: khiến lũ kỵ sĩ tin rằng còn có cách cứu được người thân nếu họ hướng mũi giáo về Lawrence và nhà vua. Sức mạnh cảm xúc mà cô khuếch tán như thể trực tiếp khoét vào nghi hoặc và sợ hãi của họ.
“Giết chỉ huy kỵ sĩ, bọn còn lại sẽ tan vỡ. Lúc đó ta chẳng cần thân xác dự phòng nữa,” René thì thầm, rồi kết thúc bằng một nụ cười lạnh và lao về phía Lawrence.
Lawrence đã… không né tránh!
Không, hắn đã né. Hắn chỉ né vừa đủ sao cho không bị trúng những nơi tử huyệt. Lưỡi kiếm đỏ xuyên qua áo giáp Lawrence, cắm sâu vào vai trái. Nhưng rồi…
— “Aaaaaaah!” — tiếng la từ trận tuyến khi Tayla Ayul đáp trả, chém đôi thân René.
Lưỡi kiếm đỏ cắm vào vai hắn ngay lập tức tan biến. Vết thương được chữa lại nhanh chóng nhờ phép phục hồi từ Đội Hình Mai Rùa.
"— Bỏ đi ! Dù ngươi có thể phục hồi, đừng liều lĩnh vậy!"
"— Trường Phản Pháp!"
Thân xác Gillian bị ném đi và thân thể Rene nhảy ra. Các hiệp sĩ không thể chấp nhận điều đó!
"— Làm thôi!"
"— Ray! — ai đó hét."
"— Thánh Tiễn!"
"— «Quang Minh Ngoại»! "Foreign Light"!
Những phép Hiến Tế, những tia lửa hỏa và ánh sáng phán xét được dệt nên, bủa vây lấy René. Một vụ nổ pháp lực nổ tung, luồng thánh phong cuốn quét cả khu vực. Nhưng René vẫn bình thản xuyên qua mưa phép ấy, như con cá lướt qua tia sáng, và lại vươn tay chộp lấy nạn nhân thứ hai.
Với tiếng thét đau đớn, hình dáng cô gái hóa thành thân thể mới của René: trên váy lại in dấu hoa hồng máu tươi — dấu ấn của tội ác cô cấy vào xác người.
René lạnh lùng nói: “Ta thà giữ họ làm con tin còn hơn để họ lấy lại người đã mất.”
Đó là “Huyết Oán” cô vừa dùng để hủy Jillian: năng lượng thánh trên lưỡi kiếm bị triệt tiêu, yếu đi. Mùi tuyệt vọng bắt đầu bốc lên từ hàng kỵ sĩ — và René như muốn hét vang sung sướng: bản chất "Abyss Spirit" của cô tìm thấy vị ngọt trong nỗi đau.
"— Tấn công con tin đi…!"
Lawrence ra lệnh với vẻ tuyệt vọng.
"— Thưa Tướng Quân!"
"— Không!"
Không có lựa chọn dễ dàng nào. Nếu họ chỉ hạ từng bộ xương giữ con tin, phía sau sẽ là một đạo quân undead hơn một nghìn người sẵn sàng lấp vào chỗ trống — và những undead kia chẳng buồn cứu René nếu cô gặp khó, chúng chỉ đứng yên quan sát.
Sai sót nhỏ nhất cũng sẽ đổi bằng mạng người.
Nếu có thể trung hòa toàn bộ undead quanh đó bằng phép không ảnh hưởng tới người (như Sanctuary), họ còn cơ may cứu người. Nhưng những phép ấy đòi nghi thức mở rộng, cần thời gian và năng lực lớn — thời gian mà René có thể lợi dụng để giết Lawrence.
Quyết định hợp lý theo lý trí là bỏ con tin. Chính xác để ngăn René tái chiếm thể xác, phải phá hủy thân xác trước.
Một cây trượng vươn lên giữa các khiên xếp, quả cầu lửa lao đi, nhưng mục tiêu chẳng phải René. Cú ném đó khiến tình hình càng hỗn loạn.
René niệm một phép phòng thủ: một hàng rào gió xoáy bật lên, chặn lấy ngọn lửa, khiến quả cầu bay vụt qua rồi tắt.
— “Các người định làm gì vậy?” — một Kỵ sĩ gào lên, cố chĩa mũi giáo vào phần còn sót lại của con tin, nhưng René ngăn anh ta lại. Cảnh tượng rối bời, hỗn loạn.
Người mặc áo choàng, gương mặt cương quyết giữa lệ tuôn, mím môi.
“Chúa ơi… Con ta… Con ta đã…”
Tiếng ông như bị nghẹn trong họng,
“Càng do dự, cơ hội thắng càng ít!”
— “Cha!” — cô gái gào khóc, nước mắt tuôn. — “Không muốn! Cha ơi! Cứu con!”
Cảnh tượng như vở kịch bi thảm giữa chiến trường, khiến kỵ sĩ chia phe: người la “Đời nước quan trọng hơn gia đình!”, người lại gào “Cứu họ mà không giết!”. Những lời ấy bóp méo cái trật tự của họ, bộc lộ khác biệt ưu tiên sâu sắc khi đứng trước cái chết.
Nhìn thấy cuộc cãi vã có thể làm sụp đội hình, Lawrence hành động. Hắn bước tới, gầm lên: “— Tenkai!” — lao vào, quyết dẹp nỗi rối trước khi nó khiến hàng ngũ sụp đổ.
René cảm nhận được cơn hỗn loạn trong lòng kỵ sĩ. Cô vung tay, dựng lên bức tường ánh sáng, dường như định xuyên thủng phòng ngự đối phương bằng toàn lực. Bước chân cô mạnh mẽ, uyển chuyển — rồi ngay lúc Tayla Ayur vung kiếm, cô làm suy yếu tấm khiên, biến nó thành vật mỏng manh dễ vỡ.
Bức tường ánh sáng vỡ tan, tàn nhẫn.
Chỉ một nhát chém của Lawrence, gần một trăm undead bị cuốn bay, kể cả Rene — khoảng khắc chiến thắng tạm thời, nhưng không ai dám nghĩ rằng trận đấu đã kết thúc.

