Vol 1 - Hồi kết

Chương 61 : Chỉ cần thắng là được

2025-09-15

2

Cha của Lawrence Reinhardt là một nhà giả kim.

Công việc của ông là chuyên chế tạo hợp kim mithril để làm cuốc khai khoáng và bán cho các xưởng chế tạo.

Lawrence rất tự hào về cha mình.

Dù công việc ấy chẳng bao giờ được ai tung hô và được nhìn nhận một cách tử tế, cậu vẫn tin rằng nó là nền tảng góp phần giữ cho đất nước đứng vững.

Mọi việc vẫn diễn ra ổn định cho đến năm Lawrence lên bảy tuổi, bóng đen đã bắt đầu phủ xuống tương lai của gia đình cậu.

Lawrence lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ con không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu vẫn nhớ như in; rằng cha mình ngày càng cau có, uống rượu nhiều hơn, và mỗi ngày lại có những kẻ đòi nợ mặt mũi hung tợn đến nhà.

Một lần, Lawrence liều lĩnh xông ra ngăn chúng đánh cha, kết quả, cậu bị ba gã đàn ông đánh túi bụi.

May mắn thay là không có chấn thương nặng nào xảy ra với cơ thể cậu , nhưng chính khoảnh khắc ấy đã khắc sâu trong cậu một lời thề rằng: phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nghĩ lại thì, dùng nắm đấm để đuổi bọn đòi nợ chỉ rước thêm rắc rối, nhưng trẻ con thì đâu nghĩ được nhiều.

Cậu muốn bảo vệ gia đình mình.

Lý do chính khiến một cậu bé nghịch ngợm ấy cầm lấy thanh kiếm thực ra lại rất đơn giản.

Khi Lawrence gõ cửa một võ đường do một cựu kỵ sĩ hoàng gia điều hành, cậu được miễn phí học kiếm, đổi lại giúp việc vặt trong võ đường.

Ở đó, Lawrence nhanh chóng trở nên nổi bật.

Rồi khi trưởng thành, cậu mới dần hiểu ra sự thật.

Do hệ thống chính phủ đã thay đổi. Cha cậu đã không theo kịp những thay đổi trong hệ thống quốc gia và tiêu chuẩn hợp kim dùng trong công cụ khai khoáng.

Dưới sức ép của các thương nhân Liên bang muốn bán hàng sang Ciel-Terra, một hiệp ước được ký kết, buộc hệ thống trong nước của Ciel-Terra phải đồng bộ với chuẩn Liên bang. Trong hàng trăm điều khoản, có một điều liên quan trực tiếp đến nghề của cha cậu.

Liên bang, sở hữu Quân đoàn Golem, là đơn vị dẫn đầu trong công nghệ hợp kim ma thuật sử dụng thuật giả kim, và nhận được sự hỗ trợ nghiên cứu hào phóng từ chính phủ quốc gia. Những người thợ thủ công của Ciel-Terra không thể đối phó với các tiêu chuẩn mới dựa trên Liên bang. Các xưởng, vốn là khách hàng của cha anh, buộc phải dựa vào hàng nhập khẩu từ Liên bang.

Cha cậu, một nhà giả kim bình thường, chỉ sống nhờ vào một loại hợp kim duy nhất, đã mất hết việc làm. Ông vừa phải gồng mình làm nghề khuân vác xa lạ để kiếm sống, vừa phải học hỏi thêm để bắt kịp tiêu chuẩn mới. Cuối cùng, ông dần trở nên kiệt quệ.

Cuộc đời ông tàn lụi dần như ngọn đèn leo lét rồi tắt hẳn.

Liệu đó có phải là lỗi của cha cậu vì không thể tồn tại trước những thay đổi của thời đại?

Người ta có thể trách ông thiếu kỹ thuật, thiếu đầu óc kinh doanh, hay bất kỳ lý do nào khác.

Nhưng với Lawrence, thế là đủ để cậu nuôi sự hận thù với Liên bang.

Thanh kiếm từng dùng để bảo vệ gia đình, đến một ngày lại trở thành vũ khí giết lính Liên bang.

Với sự giới thiệu của người chủ võ đường, Lawrence được nhận vào Hội Hiệp sĩ Hoàng gia khi anh mới 15 tuổi, đúng lúc anh sắp đến tuổi trưởng thành. Để giúp đỡ mẹ mình, người đang tự tay nuôi sống gia đình về mặt tài chính, Laurence đã nắm bắt cơ hội này.

Nhưng điều gì chờ đợi anh ở đó?

Công việc đầu tiên của Lawrence với tư cách là một hiệp sĩ.

Tăng cường lực lượng cho nỗ lực chiến tranh của Liên bang.

Một quốc gia gần Ciel-Terra, có diện tích tương đương với Ciel-Terra, đã xảy ra giao tranh với Liên bang, và đó là một trận chiến để giành quyền kiểm soát bằng cách gây thiệt hại cho liên bang.

Lawrence đã chiến đấu trong nhiều trận chiến và đạt được nhiều chiến công anh dũng trong cuộc chiến đầu tiên của mình. Tuy nhiên, Lawrence không biết mình đang chiến đấu vì điều gì từ đầu đến cuối.

Sau đó, Lawrence tiếp tục phục vụ đất nước với tư cách là một hiệp sĩ với đầy rẫy câu hỏi và nỗi thất vọng.

Mặc dù anh không thể chống lại Liên bang, anh tin rằng cuộc chiến của anh sẽ là vì lợi ích của đất nước và bảo vệ lợi ích của đất nước… cũng như bảo vệ người dân trong nước.

Và. Lawrence

 

* * *

 

“Haaaaah!”

Một nhát chém ngang xé toạc không khí, lưỡi kiếm chém xuống như muốn nuốt trọn cả khoảng sân đá lát.

René lao thẳng vào khoảng trống sau đòn tấn công ấy, rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt.

Và ngay trước khi Lawrence kịp tung ra một cú chém ngang tiếp theo—

"Cái gì!?"

René biến mất.

Nói chính xác hơn, cô ấy đã sử dụng «Dịch chuyển ngắn» để đến phía sau Lawrence.

Thanh kiếm đỏ trong tay René xuyên thẳng vào giáp của hắn, vẽ một đường cong quanh lồng ngực.

“Uwaaah!”

Lawrence vội vặn người.

Thay vì để bị rạch ngang ngực một đường sâu, hắn xoay người để đổi lấy một vết xước nông.

Cùng lúc đó, hắn phản công bằng cách vung thanh Teir Ayul.

“Ha!”

René gồng mình đón đòn.

Thanh kiếm đỏ của cô, khi chạm vào Teir Ayul đã được gia trì bằng “Hiến Tế”, tóe ra những tia lửa đỏ rực. “Huyết Oán” gần như đã mất hết sức mạnh ma thuật, chỉ còn là một vết nhơ vô nghĩa, chẳng thể làm suy yếu ánh sáng thánh khiết.

Thế nhưng, nhát kiếm của Lawrence lại quá nhẹ. Không phải là do hắn bị yếu đi, mà là René đang dần trở nên mạnh lên.

Nhờ nuốt chửng các linh hồn, cô đã gia tăng sức mạnh. Thêm vào đó, một lich trong đội bao vây đã gia trì phép bổ trợ cho cô.

Lawrence cũng đã từ bỏ bùa hộ thân để nhận cường hóa, nhưng dù vậy, sức mạnh của René giờ vẫn hoàn toàn áp đảo hắn.

Ngay khi Lawrence nhận ra rằng bản thân không thể thắng bằng sức mạnh thuần túy, hắn lập tức đổi cách tiếp cận tình huống.

Hắn giả vờ thả lỏng, như muốn tung cú đá vai, rồi bất ngờ xoay kiếm phản công, phá vỡ thế đứng của René.

Đòn này gần như không thể đỡ, cũng không thể né, kể cả dùng dịch chuyển. René buộc phải thử—

“Ta sẽ không để ngươi làm vậy!”

Lawrence đường như đã đọc được ý định ấy.

Và ngay khi René dịch chuyển chéo ra sau lưng, nhát kiếm “Tendan” đã bổ xuống đúng chỗ cô vừa xuất hiện.

“Chết tiệt…!”

Một tia sáng lóe lên, như thể đôi chân sắp bị chém lìa.

René lăn người sang một bên và ôm đầu vào ngực.

Phía bên trái của cô có một vết cắt nông, gây ra cơn đau rát.

Lawrence tung liên hoàn những cú đâm dồn dập.

René né tránh trong gang tấc, nhưng Lawrence đã kịp bắt nhịp.

“Gì…!? Mới chỉ lần thứ hai ta dùng dịch chuyển ngắn thôi mà ngươi đã đoán trúng!?”

Đúng như hắn nói, không thể nào với tới René, vậy mà những mũi kiếm vẫn đuổi sát cô, như thể xuyên qua không gian.

René trượt nửa bước sang bên — lưỡi kiếm sượt ngay chỗ đầu cô vừa đứng. Cô khom người xuống — một nhát đâm khác lại lướt qua nơi mái tóc cô vừa quét.

Cô dịch chuyển hai bước ngang — mũi kiếm lại xuyên đúng chỗ tim cô vừa hiện diện.

 

“Lá chắn!”

“Đừng hồng!”

Tia lửa lóe sáng cùng cơn gió rít lên. Bức tường ánh sáng trước mặt René chặn được mũi kiếm.

“Dù sao thì… ma pháp cũng chẳng thể nào bằng kiếm thật.”

René khẽ thì thầm, như tự xác nhận.

Dù ở trong thân thể Dullahan, sở hữu bản năng kiếm sĩ trời sinh, cô vẫn không thể sánh được với kỹ nghệ lão luyện của Lawrence.

Đội hình «Mai Rùa» của kỵ sĩ vẫn kiên cố như thường lệ.

Ma pháp phá trực diện không hiệu quả; thử dùng “Nứt Đất” nuốt chửng đội hình thì ngay lập tức bị hóa giải bằng “Địa Giải”.

Nếu cứ kéo dài thành trận chiến tiêu hao, chờ ma lực kỵ sĩ cạn kiệt, thì phải đối đầu với Lawrence lâu hơn nữa — đó mới là bất lợi lớn nhất.

“Ngươi cũng nhận ra khác biệt rồi, phải không?” Lawrence cười lạnh. “Ta còn mong được quyết đấu công bằng kia.”

“Vậy thì… từ đây sẽ theo cách của ta.”

Khí thế quanh René bỗng thay đổi hẳn. Đội quân undead ở phía sau bắt đầu chuyển động. Bọn kỵ sĩ lập tức cảnh giác, tưởng rằng cô sắp tung lệnh tổng tấn công.

René bật cười khẽ: “Ngây thơ quá.”

“Khoan! Khoan đã! Cứu với!”

Một tiếng hét xé tai vang lên từ hàng undead. Từ phía sau, lũ bộ xương đẩy ra vài thiếu nữ, mỗi đứa trong tay giữ một cô bé gái. Tổng cộng hơn mười người, tất cả đều trạc tuổi René, mặc quần áo quý tộc tinh xảo, rõ ràng là tiểu thư danh giá.

Bọn xương khô kéo các cô gái lên hàng đầu, ép sát kiếm lạnh lẽo vào ngực họ, như thể ôm lấy con tin.

“Sasha!”

“Gillian!”

Tiếng kêu kinh hoàng bật ra từ trong đội hình Rùa.

Nghe thấy, các kỵ sĩ xung quanh, cả Lawrence, đều hiểu ngay. Họ nhận ra những cô gái kia là ai.

René nhìn đám tiểu thư run rẩy, cất giọng ngọt ngào nhưng vô hồn, như mèo vờn chuột:

“Các cô bé ngoan, chào mừng đến với buổi diễn giết chóc vui vẻ của René nào~! Ta từng bị đánh đập, bị nghiền nát ngón tay, bị nung sắt đỏ vào da, bị nhét kim vào miệng, bị dìm đầu xuống nước, đủ trò tra tấn mà cha các ngươi bày ra… và cuối cùng ta bị đưa lên máy chém. Nên hôm nay… ta sẽ cho các cô nếm thử cảm giác trở thành “khán giả” bất đắc dĩ trong buổi trình diễn máu me của ta.”!”

René cười lớn, tiếng cười khàn khàn như lưỡi dao cạo vào kim loại, khiến các cô gái run rẩy ôm chặt lấy nhau, gào khóc trong tuyệt vọng.

René bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang vọng như từ địa ngục vọng về.

“Giờ thì đến lượt các ngươi nếm trải cảm giác ấy… thông qua con cái mà các ngươi quý trọng nhất.”

Đám thiếu nữ run rẩy, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, nước mắt lăn dài trên má. Những thanh kiếm lạnh ngắt ép sát hơn, chỉ một mệnh lệnh thôi, lưỡi thép sẽ xé toạc làn da mềm mại.

Trong hàng ngũ kỵ sĩ, tiếng gào thét, nguyền rủa xen lẫn nỗi tuyệt vọng. Đội hình Rùa vốn kiên cố giờ lung lay bởi cảm xúc hỗn loạn. Còn René thì ngẩng cao đầu, như một nữ hoàng tử thần đang điều khiển cả sân khấu.

Trong đội hình Mai Rùa, không ít kỵ sĩ cắn răng đến bật máu. Họ biết mình đang bị chơi đùa, nhưng con tin kia… chính là con gái của đồng đội, của cấp trên, của những người bạn.

Lawrence siết chặt thanh kiếm, máu nóng trào lên não.

Hắn biết rõ: nếu manh động, những cô gái đó sẽ chết ngay lập tức.

Mỗi khi René nhắc lại những cực hình mình từng chịu đựng, lũ tiểu thư kia lại run lẩy bẩy, đôi mắt đông cứng bởi nỗi kinh hoàng.

René không hề che giấu niềm khoái trá trong giọng nói.

Cô đang moi lại ký ức máu me ấy, rồi ném thẳng vào mặt bọn quý tộc như một vở kịch trả thù được dàn dựng công khai.

Giờ thì, oán hận của René sẽ đổ lên đầu ai?

Các kỵ sĩ hiểu quá rõ. Tin đồn về những tội ác từng lan khắp Kinh thành, giờ đây hóa thành lưỡi dao cứa ngược vào trái tim họ. Không còn là chuyện của “ai khác” nữa. Bọn họ, những người đang đứng trong đội hình Rùa, đã bị lôi thẳng lên sân khấu báo thù của René.

René nhấc thanh kiếm đỏ kề sát gương mặt một cô bé. Giọng nói của cô ngân dài, mỉa mai như đang chơi trò đoán số:

“Không đọc đúng tên của mình à? Nếu không nói được rõ ràng, ngươi biết hậu quả rồi đấy… đúng không?”

“Hic… hic hic…!”

Cô gái run cầm cập, hai chân khuỵu xuống, nỗi sợ hãi dâng đến mức không kiềm được — nước mắt, tiếng nấc, thậm chí cả sự xấu hổ nhơ nhớp rơi ra trước mũi kiếm rực đỏ.

“Ta… ta không biết phải nói gì, nhưng chắc chắn ngươi sẽ hiểu. Cha của ta… là Aston Grevi…”

“Gillian!”

“Cha ơi! Ôi, cha ơi!”

Một thoáng nữa thôi, người cha ấy đã thực sự xông ra khỏi trận đồ. Nhưng may thay, đồng đội kịp thời ôm chặt hắn lại, ghìm xuống giữa vòng khiên nặng nề.

“Ngươi muốn chết cả đội sao!? Bình tĩnh lại!”

Hắn giãy giụa, gầm gào trong nước mắt, nhưng vòng tay sắt đá của các kỵ sĩ vẫn giữ chặt. Trước mắt hắn, con gái bé bỏng đang run rẩy dưới lưỡi gươm lạnh lẽo, từng giọt máu từ vết cắt mảnh trên cổ rơi xuống nền đất.

René nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt rực đỏ như ngọn lửa tà ác, nụ cười tà mị càng sâu.

“Hay quá… thật sự hay quá. Cảnh cha con đoàn tụ ngay giữa bờ vực tử thần này… khiến ta càng thêm phấn khích.”

Tiếng cười của cô vang vọng, biến nỗi tuyệt vọng của họ thành khúc nhạc đệm cho vở kịch đẫm máu mà cô là kẻ đạo diễn.

Những cô gái run rẩy tiếp tục bị đám bộ xương lôi ra, từng người một. Tất cả đều là con gái của các kỵ sĩ thuộc Đệ Nhất Quân Đoàn. Ở vương quốc này không có sổ hộ tịch như thường dân, nhưng để tiện cho liên lạc, quân đoàn vẫn lưu trữ danh sách gia đình của các thành viên tại Kinh Đô. René đã lấy được danh sách đó thông qua danh nghĩa Công tước Gerald.

Cuộc “giới thiệu” đẫm nước mắt nối tiếp nhau, từng cái tên, từng lời nhận cha khiến bầu không khí nặng nề như đè nén cả bầu trời. René cảm nhận rõ rệt sự phẫn nộ, uất ức và tuyệt vọng cuộn trào trong lòng đám kỵ sĩ.

Trong số đó, có năm người phản ứng dữ dội hơn hẳn. Những người còn lại vẫn bật ra tiếng gọi khi nghe đến tên đồng đội của mình.

Đúng vậy, biết rõ đó là con gái của ai còn khiến nỗi đau thêm sâu gấp bội. Một mũi dao tâm lý đâm thẳng vào lòng tự tôn kỵ sĩ.

René hiểu rõ: không phải lúc nào cũng tiện lợi mà bắt được con cái của chính những kẻ đang đứng trong đội hình “Mai Rùa”. Thế nên cô nghĩ ra cách: ép bọn thiếu nữ xưng tên cha mình. Chỉ cần một cái tên cất lên, lập tức như mũi dao cắt vào tim người nghe.

“Ồ…?”

René bất ngờ dừng lại ngay khi định dí lưỡi kiếm vào cổ cô gái kế tiếp. Trong số những con tin bị lôi đến, có một gương mặt quen thuộc.

Dù sợ hãi, cô gái ấy vẫn ngẩng đầu, đôi mắt khác màu – một bên xám, một bên đỏ – nhìn thẳng về phía này. Mái tóc dài óng ả, ánh lên màu cam chanh rực rỡ. Trên người cô là bộ váy dạ hội tương đối giản dị, nhưng so với thường dân thì lại quá mức xa hoa.

Catherine Margaretha Kiely. Người từng là hộ vệ cho một đoàn thám hiểm, khi René còn khoác danh phận Iris.

Tại sao cô ấy lại ở đây…?

Rồi René chợt nhớ ra. Phải rồi, gia quyến của các Lãnh chúa đều đã bị tập trung về Kinh Đô. Có lẽ Catherine chỉ tình cờ đi thăm ai đó, và vô phúc bị cuốn vào.

René khẽ nheo mắt. Nếu cần thiết, cô vẫn sẽ giết Catherine. Nhưng Catherine không nằm trong danh sách thù hận. Không cần thiết phải lấy mạng, ít nhất là lúc này, khi cô chỉ là một sự phân tâm.

“Không phải con của kỵ sĩ hoàng gia thì vô dụng. Thả đi cũng chẳng sao.”

René khẽ lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát.

“Làm sao… làm sao ngươi biết được chuyện này…?”

“Cái… gì…?”

René thoáng ngẩn ra. Trong tình cảnh bị kề kiếm vào cổ, không ngờ Catherine vẫn đủ can đảm thốt ra câu hỏi ấy.

Thật kỳ lạ nếu nghĩ kỹ. Catherine biết rõ danh tính mình. Nếu cô biết, vậy câu hỏi của cô phải được trả lời như thế nào để không làm hỏng cả vở kịch trả thù của René?

René nhíu mày trong khoảnh khắc, lắng nghe. Cô biết đó là thói quen của mình — một sở thích, một nét tính cách mà Catherine từng khuyên cô sửa. Nhưng giờ không phải lúc để sửa thói quen.

Chuyện này… không ổn chút nào.

“Đưa cô ấy đi!” tiếng hét hoảng loạn vang lên.

“Iris! Là Cô phải không?  Iris! Này! Chuyện gì thế này!?” — Katherine gào lên khi bộ xương giật mạnh, kéo cô biến vào giữa đám xác.

René khẽ lắc đầu hay đúng hơn là khẽ xoay bàn tay đang ôm lấy phần đầu như để lấy lại bình tĩnh. Đó chỉ là một tai nạn nhỏ trong buổi phát sóng. Nên xóa khỏi trí nhớ ngay. Catherine sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa.

“Được rồi, người tiếp theo. Đây là người cuối cùng. Tên cô là gì?”

“Em tên là Carla Placken… và tên cha em… là… Hick… Harm… Em tên là…”

“Được rồi, làm tốt lắm.”

Khi người cuối cùng vừa thều thào xong, René quay mặt về phía hàng kỵ sĩ.

“Các ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ? Nếu tất cả các ngươi chết, liệu các cô gái này có được trả về nguyên vẹn không?”

“Quá vô lý! một tiếng rít lên. Lawrence gào to, giọng tức giận.”

René mỉm cười lạnh:

“Vô lý à? Vậy còn ta, kẻ đã giết cha mẹ ta thì sao? Ngươi có nghĩ ta tử tế hơn các ngươi vì ta không tàn sát không thương tiếc sao?

Trận hình “Rùa” trông vẫn rắn chắc, nhưng trái tim các kỵ sĩ đã lung lay. Như cảm nhận được sự bất an ở hậu phương, Lawrence vẫn chăm chú giữ mắt vào René rồi gào lớn để giữ kỷ luật:

“Bình tĩnh! Nếu con tin chết, cô ta sẽ mất lá chắn. Đừng có nhảy ùa vào! Cứ hạ gục chúng một cách có phương pháp! Nếu các người làm theo yêu sách của hắn và hi sinh, kẻ tiếp theo hắn hướng tới sẽ là các người! Là kết thúc cho đất nước này!”

Những lời đó có hiệu quả — phần nào. Nhưng trong đầu Lawrence, một mũi dao khác vẫn cắm: anh biết bản thân không phải đối thủ hoàn toàn trước sức mạnh của René nếu chỉ dùng kiếm bình thường. Dù vậy, anh vẫn quyết tâm lao lên.

Ba đòn như thần tốc: một dập, một hất, một đâm — nếu chỉ còn chút khoảng trống, sẽ là “Tendan” kết liễu. Mũi tên thánh từ “Đội hình Rùa” cũng phóng ra, nhưng có vẻ không tập trung hết sức; nó chỉ là một luồng ánh sáng lẻn qua, không đủ mạnh để phá hủy hoàn toàn.

René quan sát trận đấu từ trên cao bằng giác quan ma thuật của mình như nhìn từ trên cao: đầu cô bay, thân cô trôi, không có điểm mù. Ngay cả khi cái đầu bị tấn công, đó chỉ là camera chính — thân thể vẫn chuyển động, vẫn sống. Nếu Lawrence chạm được phần thân, hắn có thể chém chết cô thật.

Cô lao thân chéo sau lưng Lawrence, chỉ dùng phần thân để chém — chiến thuật đặc trưng, uyển chuyển, như bóng người. Nhưng Lawrence đã biết trò ấy.

Nếu cô ném đầu lên để lừa, thì người ta sẽ nghĩ cô sẽ dịch chuyển tới điểm rơi để bắt lấy nó, phải không? Lawrence mỉm cười chế nhạo. Ý nghĩ đó hiện lên nhanh như tia chớp.

Thân thể René đổ sụp khi mất đi nguồn sức mạnh, cái đầu cô vừa ném văng rơi xuống đánh mạnh lên mặt đá, nảy lên và lăn xa. Một nhịp trôi qua, tiếng reo hò bùng nổ trong hàng kỵ sĩ:

“Ôi! Ôi! Anh ấy làm được rồi! Đó là Chỉ huy!”

“Anh hùng của chúng ta!”

Họ reo mừng như vừa chứng kiến một chiến thắng vang dội, như thể vận mệnh quốc gia vừa nghiêng về phía Lawrence.

Thế nhưng Lawrence vẫn không hề buông lỏng. Anh nhìn quanh với ánh mắt hoài nghi: điều kỳ lạ nhất là đám undead — vốn là đội quân của René — gần như không hề nao núng dù “René” đã bị đánh bại. Chúng đứng nguyên, không rối loạn.

“Có vẻ ngươi đã không giết hẳn được cô ta, phải không? — một tiếng thầm thốt, như thể cảnh báo.”

Một vài lời thì thầm lan ra nhưng chưa kịp diễn thêm, René cất giọng lạnh.

“Nếu ngươi nghĩ đó là kết thúc, thì đầu óc ngươi thực sự tệ. Các ngươi định giết con tin sao? Thử đi! Kiếm của ta sẽ xẻ ngươi còn nhanh hơn thanh kiếm bộ xương kia có thể làm!”

“Con tin này… chỉ là con tin thôi…”

René bật cười khúc khích, giọng thấp và quái lạ.

“Ngươi nghĩ theo hướng quá đơn giản. Ta có điều hay hơn nhiều…”

Tiếng cười vang, nhưng không ai ở phía kỵ sĩ dám nghỉ rằng trò đã kết thúc. Lawrence cau mày trực giác chiến trường bảo anh: còn điều mưu tính nữa chưa lộ.

Bầu không khí trong đội hình “Mai Rùa” dần nghẹt thở. Các kỵ sĩ vẫn giữ chặt hàng ngũ, nhưng bàn tay nắm kiếm run rẩy, hơi thở dồn dập. Họ không thể không nghĩ đến cảnh con tin bị xử tử ngay trước mắt.

René mỉm cười, ánh mắt lóe sáng tà ác.

“Các ngươi tưởng ta cần chúng sao? Sai rồi. Những con tin này chỉ là gia vị cho vở kịch thôi. Thứ ta muốn… chính là ánh mắt tuyệt vọng các ngươi dành cho chúng. Khoảnh khắc đó mới là món ngon ta thèm khát.”

Cô vung tay. Đám bộ xương đồng loạt hất các cô gái ra phía trước, đẩy họ ngã sõng soài ngay trước mũi kiếm kỵ sĩ. Những thiếu nữ gào khóc, quần áo lấm lem, máu đỏ lấm tấm nơi cổ.

Đội hình xao động dữ dội. Vài người suýt nữa đã lao ra, nhưng Lawrence gầm vang giữ họ lại:

“Giữ hàng! Nếu chúng ta vỡ đội hình, tất cả sẽ chết không còn một mống!”

Nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn René, không rời một khắc.

René xoay lưỡi gươm đỏ rực, bước chậm rãi, như kẻ đang diễn trên sân khấu.

“Lawrence… Anh hùng của vương quốc. Người được tung hô, được kính ngưỡng. Nhưng ta hỏi ngươi… anh hùng có cứu nổi một đứa trẻ khóc thét trước mắt mình không? Hay anh hùng chỉ biết giữ kỷ luật để rồi nhìn máu nhuộm đỏ đất này?”

Lời nói ấy như dao chém vào lòng tự tôn. Lawrence nghiến răng, gân xanh nổi lên bên thái dương.

“Đủ rồi, René!” Anh hét lên, giọng gầm như sấm. “Ngươi có thù với ta, thì đến đây! Đừng lôi kẻ vô tội vào trò bẩn thỉu của ngươi nữa!”

René khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ánh lên tia cười nhạo.

“Ngươi vẫn chưa hiểu… Không ai vô tội cả. Tất cả đều là quân cờ của những kỵ sĩ các ngươi. Ngày ta bị đưa lên máy chém, có ai nói ta vô tội không? Có ai chìa tay cứu lấy ta không?”

Cô giơ lưỡi kiếm, ma lực đỏ thẫm bùng lên như lửa máu, soi sáng cả chiến trường đêm.

“Vậy thì hôm nay, ta sẽ làm điều tương tự. Để các ngươi biết cái giá của sự im lặng… và cái giá của sự giả nhân giả nghĩa.”

Đội quân undead đồng loạt gầm rú, bước chân rập rình như tiếng trống tử thần, dồn ép vòng vây.

Lawrence nâng kiếm, siết chặt cán đến run, ánh mắt kiên định.

“Ngươi có thể cướp đi nhiều thứ, René… nhưng niềm tin của chúng ta, ngươi không bao giờ phá nổi!”

Hai luồng khí thế va chạm, thánh quang và tử khí quấn lấy nhau, báo hiệu một trận tử chiến thực sự đang đến.

Trận đấu không còn là vì con tin nữa, mà là vì vận mệnh cả vương quốc.