Tôi thành rồng rồi

Chương 17

2025-10-17

13

Ngày hôm sau, tôi đến Hội Thanh Tường Vi, mang theo bản hợp đồng Yoo Sojeong đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

“Được rồi. Sự chấp thuận của Hội trưởng đã được thông qua, em chỉ cần ký vào đây là xong.”

“Rõ.”

Với đôi bàn tay nhỏ bé còn chưa quen với việc này, tôi cẩn thận viết lên tờ hợp đồng cái tên ‘Lee Dayoon’.

“Phù… Giờ thì tôi mới thở phào được.”

Gương mặt của Lee Jiyoung ánh lên sự nhẹ nhõm tột độ.

“Từ giờ, xem như chúng ta là đối tác hợp tác chính thức rồi nhé, Lee Dayoon?”

Quả thật, vì tôi sẽ được chia phần lợi nhuận của bang hội, cùng các sản phẩm phụ từ hầm ngục, nên đây là một thỏa thuận mà tôi chỉ có lời thêm khi bang hội phát triển.

“Rất mong được hợp tác với cô.”

Lee Jiyoung đưa tay ra trước.

“Ừ! Chị cũng mong được hợp tác với em!”

Khi nắm lấy tay cô ấy, một cảm xúc lạ thường dâng lên trong lồng ngực tôi. Cảm giác như mới hôm qua thôi tôi còn là kẻ thất nghiệp — và giờ, cuộc đời tôi lại rẽ ngoặt theo hướng chẳng ai ngờ tới.

“Vậy, để chúc mừng việc em trở thành đối tác của bọn chị, rm có muốn tham quan kho của bang hội không?”

“Kho sao?”

“Đúng vậy. Tất cả nguyên liệu em sẽ dùng sau này đều được lưu trữ ở đó. Là nơi tập trung các sản phẩm hiếm thu được từ hầm ngục.”

Nghe đến “sản phẩm hiếm”, mắt tôi sáng lên tức thì. Biết đâu ở đó có thứ tôi có thể dùng để chế tạo vật phẩm, hoặc thậm chí giảm bớt thời gian bị debuff.

Tâm trí tôi thoáng nhớ đến trái tim White Drake mà tôi đã ăn vài ngày trước. Hương vị ngọt ngào, sảng khoái đó… thật khó quên.

Ực.

“Em muốn… xem thử.”

Dẫn tôi đi, Lee Jiyoung đưa tôi đến trước cánh cửa thép khổng lồ nằm sâu trong tầng hầm của tòa nhà bang hội. Vô số cơ chế khóa ma pháp lẫn cơ khí bảo vệ lối vào.

“Nơi này gần như là trái tim của bang hội bọn chị.”

Lee Jiyoung trải qua một loạt bước xác thực phức tạp, rồi đẩy cánh cửa thép nặng nề mở ra.

Kiiiiii-ik—

“Wow…”

Bên trong hiện ra một không gian rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng. Diện tích ít nhất vài trăm pyeong — những hàng kệ dài bất tận chia thành nhiều khu vực khác nhau.

Trên mỗi kệ là những nguyên liệu đa dạng, được bảo tồn bằng phép thuật, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt huyền ảo.

“Bọn chị phân loại và lưu trữ nguyên liệu theo cấp độ và loại. Bên kia là thực vật, chỗ này là khoáng thạch, và sâu hơn nữa là sản phẩm từ quái vật hiếm.”

Giọng giới thiệu đầy tự hào của Lee Jiyoung vang vọng khắp không gian. Và cô hoàn toàn có lý để tự hào — nơi này chẳng khác gì một kho báu thực thụ.

“Trong tương lai, bọn chị sẽ lập một khu riêng cho em đó, Lee Dayoon. Nếu cần nguyên liệu gì, cứ báo cho bọn chị biết.”

“À… vâng…”

Khu riêng của mình… Nghe cũng hay đấy.

Nếu được cung cấp nguyên liệu, tôi có thể thoải mái chế tạo và bán vũ khí. Và nếu tôi tạo ra được vũ khí cấp S thì sao nhỉ…

Một bản hợp đồng khác như thế này chăng?

Một tương lai đầy ngọt ngào đã hiện rõ trong tâm trí tôi.

Lee Jiyoung dẫn tôi tiến sâu hơn vào kho.

“Đây là khu lưu trữ sản phẩm từ loài rồng — như drake, wyvern, và những quái vật hiếm khác. Trái tim White Drake trước đây cũng được lấy từ đây.”

Nhưng tôi gần như chẳng còn nghe thấy cô ấy nói gì nữa.

“Hngh…?”

Ngay khi bước vào, một cơn hưng phấn, đói khát, khát vọng dâng tràn khắp cơ thể tôi.

Những trái tim của Red Wyvern, Blue Drake, và thậm chí một trái tim đen phát sáng huyền bí — tất cả tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc, như đang gọi tên tôi.

Chúng khiến tôi nhớ đến những viên kẹo hình ngọc mà trẻ con thường đeo như nhẫn.Chỉ khác là — những thứ này đẹp hơn gấp bội, ngon miệng hơn gấp chục lần.

Từng tế bào trong người tôi như hòa vào bản nhạc ngọt ngào của ma lực.

Tôi muốn ăn chúng. Tất cả.

“Hội trưởng là người sưu tầm hạng nặng đấy, nên họ giữ lại các lõi quái vật thay vì bán. Nhờ vậy mà ở đây có đủ loại vật phẩm hiếm.”

Lúc đó, tôi chẳng còn nghe thấy gì ngoài nhịp tim mình.

Như bị thôi miên, tôi tiến lại gần những kệ chứa đầy trái tim trong lồng kính, mắt dán chặt vào chúng.

“…Tôi muốn mua hết chỗ này.”

“Hả? Em nói gì cơ?”

“Những trái tim ma lực này. Em muốn mua hết.”

Đôi mắt Lee Jiyoung tròn xoe nhìn tôi.

“Hết… tất cả á? Em biết là số tiền đó khủng khiếp lắm không?”

“Bao nhiêu?”

“Chờ chút…”

Cô tính toán trong không khí rồi đáp:

“Tính sơ sơ thì khoảng 50 tỷ won.”

“À…”

50 tỷ won — con số tôi không thể chi ngay lập tức. Hiện tôi chỉ có khoảng 5,3 tỷ won từ việc chế tạo vũ khí cấp A và S. Tất nhiên, nếu từ từ tích góp, tôi có thể mua được. Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ muốn bỏ những viên kẹo đó vào miệng.

“Có… cách nào khác để em trả không?”

Tôi nhìn Lee Jiyoung, đôi mắt cầu khẩn.

Sau một hồi suy nghĩ, cô cười nhẹ.

“Hmm… có lẽ em có thể trả bằng… cơ thể mình?”

Trong thoáng chốc, đầu óc tôi trống rỗng.

“…Hả?”

Trả bằng cơ thể?

Không lẽ họ định lột vảy tôi?

Hay cắt sừng?

Hay là… ý khác?

“Với năng lực của em, Lee Dayoon, bọn chị muốn được trả bằng vật phẩm em chế tạo thì hơn.”

“Vật phẩm?”

“Đúng. Nếu em có thể chế tạo vài vũ khí cho các thành viên trong bang hội, bọn chị sẽ cho em toàn bộ số trái tim này. Cấp B thôi cũng được. Thế nào?”

Một thỏa thuận ngọt như hương kẹo.

Bỏ chút công sức mà được 50 tỷ won giá trị “đồ ăn vặt”?

Tôi vẫy đuôi lia lịa, hét lên:

“Làm liền!”

Lee Jiyoung mỉm cười mãn nguyện.

“Tốt. Hợp đồng chốt rồi nhé.

Vậy, em định dùng những trái tim đó làm gì?

Chế tạo vũ khí mới, đúng không—”

[Trái tim Ma lực Bị Tổn Hại Nặng của Cốt Long Sa Đọa]

Tôi lập tức rút ra viên ngọc đen lấp lánh nhìn ngon nhất.

Rồi… cho lên miệng.

Liếm, liếm.

“Mmmph…!”

Vị ngọt đậm và sâu lan khắp khoang miệng.

Một chút đắng nhẹ khiến nó tinh tế hơn, hương vị tựa socola tan chảy.

Nhưng chỉ liếm thôi là chưa đủ.Càng liếm, cơn thèm càng trỗi dậy dữ dội.

Tôi cắn mạnh bằng răng hàm.

CRUNCH!

Viên ngọc vỡ vụn trong miệng, mềm như socola.

Dòng ngọt ngào đậm đặc tràn ra, khiến toàn thân tôi run rẩy vì khoái cảm.

Ngay sau đó, giọng Lee Jiyoung vang lên, hoảng loạn cực độ.

“D-Dayoon?! Em đang làm cái gì thế kia! Nhả ra ngay! NHẢ RA!!”

Cô giật viên tim khỏi tay tôi, rồi bế tôi lên như con mèo con.

“Gah?!”

Trái tim đẫm nước miếng rơi xuống đất, lăn lông lốc.

Gương mặt Lee Jiyoung đầy hoảng hốt, cô phi thẳng ra khỏi kho.

Viên “kẹo” ngày càng xa dần khỏi tầm mắt tôi.

“Khoan đã—! Không!”

Tôi kêu gào, nhưng vô ích.

Cô đã kích hoạt ma lực, lao đi nhanh như chớp.

“Phòng y tế! Gọi pháp sư trị liệu và đội trực ngay!!”

Mọi thứ vụt qua như cơn gió.

Và rồi, chúng tôi dừng lại tại Bệnh viện Phụ Trực Hội Thanh Tường Vi.

Lee Jiyoung hét lớn, đặt tôi lên giường gần nhất.

Sau đó, cô bắt đầu vỗ mạnh vào lưng tôi:

Bốp! Bốp! Bốp!

“Ack! Ugh! Ack!”

Đó là những cú vỗ đầy tâm huyết của một thợ săn hạng nặng.

Toàn thân tôi rung lên, nước mắt tuôn ra vì đau.

“Nhả ra! Nhanh lên!”

“Ugh! Đau quá! Lưng tôi gãy mất rồi! Aaaah!!”

Dù tôi khóc lóc kêu la, những cú vỗ như trời giáng vẫn tiếp tục.

Lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng chạy tới, hoảng hốt.

“Phó hội trưởng! Có chuyện gì vậy!”

“Đứa nhỏ ăn tim Cốt Long rồi! Mau kiểm tra đi!!”

“T-trước tiên, để tôi xem tình trạng đã.”

Ông ta kéo Lee Jiyoung ra, rồi cúi xuống nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng:

“Chú sẽ kiểm tra cơ thể cháu một chút nhé.”

Ông đặt tay lên ngực tôi, khẽ nói:

“Chuẩn Đoán Chính Xác.”

Ánh sáng xanh lục lan tỏa từ bàn tay ông, bao phủ toàn thân tôi. Sau vài giây quét, ánh sáng mờ dần. Ông nghiêng đầu, vẻ khó hiểu.

“…Không có dấu hiệu ngộ độc, chảy máu trong hay tổn thương nội tạng.Chỉ có một debuff được phát hiện thôi.”

“Cái gì? Loại debuff nào?!”

“Ờm… không thể xác định được.Có vẻ là debuff cấp A trở lên.”

Nghe thế, Lee Jiyoung dậm chân, giọng cuống quýt:

“Vậy ít nhất cũng phải cho thuốc nôn chứ—!”

“Không, không được. Nếu dạ dày bị tổn thương thì nguy hiểm lắm.Trước hết, ta sẽ chụp X-quang.”

Ông gọi y tá, bảo chuẩn bị phòng X-quang.

Nhưng tôi… có nỗi đau cấp bách hơn.

“Bác sĩ ơi…”

Ông cúi xuống, dịu giọng:

“Sao thế, cháu đau ở đâu à? Nói chú nghe.”

Tôi lau nước mắt, nhìn ông với ánh mắt khẩn cầu.

“Lưng cháu… đau quá…Làm ơn… chữa lưng cháu trước đi… ugh…”