Tập 01

C2.1

2025-10-18

8

“Bộ cô… là thần à?”

Trước tôi có từng hỏi Yumiri một câu.

“Khùng quá đi.”

Nghe thấy thế, nhỏ chỉ bật cười đáp.

“Em là thần chỗ nào? Thần thì phải đông đảo tín đồ thờ phụng chứ. Em thì toàn một mình, đâu kiếm được ra ai.”

 

Mới chuyển đến một hôm, danh tiếng Yumiri đã lừng lẫy khắp trường.

Mà kể cũng phải thôi. Người đâu bước một bước làm long thể bất an, bước thêm một bước làm suối nguồn dâng trào chứ. Người bình thường mà lại thơm ngào ngạt như hoa, thơm đến mức đi đâu cũng ngửi được thấy mùi? Gọi nhỏ bằng đức mẹ có khi còn không ngoa.

Vậy còn tôi, Jirou? Ờ thì, dĩ nhiên rồi… 

Chào bố đi các con. Về với lại vòng tay của đức cha đi nào.

Sao, có ai ý kiến không? Thế được đức mẹ hôn rồi nói chuyện tiếp nhé.

… Thôi, đùa đấy. Xạo thế chó nó tin. 

Đang lơ tơ mơ màng, bỗng một đứa con gái, xinh ơi là xinh đi, nhảy bổ đến một thằng đáy xã hội như mình, đè cái mỏ mình ra mút chùn chụt trước lớp? Eo ôi, vui quá đi. Đầu bố chưa rụng xuống là may rồi đây này.

“Anh yêu khó tính ghê.”

Mặc khổ chủ sầu não, con nhỏ Yumiri vẫn bình chân như vại.

“Mới lần đầu nên là còn ngại có sao đâu. Anh bảo chưa được hôn từ khi lọt lòng mà.”

“Rồi, rồi, bạn nói đúng. Bạn nói đúng, được chưa?”

Nhưng đấy là trong mơ, cái con dở hơi này.

“Rạch ròi một chút nhé. Không ai hoàn cảnh đấy lại đi hành xử như con người bình thường cả. Trong mơ tôi có thể là bạo chúa độc tài, nhưng khi tỉnh cơn lú… tôi chỉ là một thằng nam sinh ăn hại thôi.”

“Anh yêu giận quá đi. Nhưng nếu ngay từ đầu không vồ vập như thế… thì đâu còn lại gì dấu ấn đúng không anh? Sung rụng đến miệng anh, thì lúc đấy có khi anh chẳng thèm nữa rồi.”

Nói tôi hiểu phần nào thì cũng không hẳn sai.

Nhưng khoan… Ý tôi đâu phải thế. Sao đã râu ông nọ cắm cằm bà kia rồi?

“Cơ mà anh yêu ơi… Anh định để bát mì chờ đến bao lâu vậy?”

Ừ nhỉ, quên chưa nói. Giờ đang là buổi trưa. 

Mải đấu khẩu với nhỏ trong một góc căng tin, nãy giờ tôi cầm đũa mà chưa đụng miếng nào.

Phải. Nhỏ đang ngồi cạnh tôi. Ngồi sát rạt luôn đấy.

“Thôi ăn nhanh đi anh. Ăn đi kẻo nguội mất. Thôi mà, cứ kệ em. Em nhìn thế này thôi, chứ em ăn ít lắm. Vì giữ dáng nên là em mới nhịn bữa trưa. Anh đừng có lo nha. Quan trọng anh ăn đi, ăn đi cho đỡ đói.”

“Không, không, không. Cô hiểu nhầm ý rồi.”

“Vậy là… mì nóng quá hả anh? Thế thôi, đợi cho nguội bớt vậy.”

“Không. Cô không hiểu ý à?”

Rõ ràng con nhỏ này kiếm cớ chọc tức tôi.

“Né cái mặt ra coi. Đừng dí lại gần nữa.”

Cụ thể gần cỡ nào?

Hai mươi phân. Bằng có một cái thước.

“Ủa gần quá hả anh?”

“Đúng rồi. Gần quá đấy. Thấy người ta ăn thì ý tứ lại giùm con.”

“Biết anh thuận tay phải, thế nên em mới ngồi bên trái còn gì nữa. Sao có thể nào mà gây bất tiện về mặt vật lí được đúng không? Ước anh ăn ngon miệng còn chẳng hết nữa là.”

“Ước con ăn ngon miệng thì mẹ tránh xa ra. Tránh càng xa càng tốt.”

Mỗi cái mặt con nhỏ lại gần thì còn đỡ.

Đằng này… đến cái thân của nhỏ cũng thiếu điều sơ hở là quấn lấy tay tôi. Hai đứa ngồi hai ghế, thế mà nhỏ vẫn ráng kéo xịch ghế lại gần, chống cằm nhìn mặt tôi không một chút giấu giếm.

Mẹ kiếp, người đâu ngọt như đường. Ngọt từ trong thân nhiệt đến mùi hương giọng nói. Nghe nói “ngon từ thịt, ngọt từ xương” đúng không? Thế tôi đem “anh xương”  làm nước lèo chắc được.

“Anh yêu cưng quá đi.”

Nhỏ cười. Cười như nụ dâm bụt.

“Giỏi lắm, Jirou-kun. Trai tơ cỡ như anh… làm em thấy ruột gan hơi cồn cào rồi đấy. Nữa đi… Nữa đi anh…”

Ánh mắt đầy hàm ý, Yumiri nhìn tôi.

Cưng quá? 

Cưng quá đi?

Cưng vô lây thì có, cái con mặt mâm này. Thích nhờn thì bố có dầu gội Romano—mà lọ Vaseline của tao đâu mất rồi? Đỏ hai hòn thì đỏ, chứ đỏ mặt là sao?! Thiếu cái giường nữa , thôi… là thành phim hành động hai người kiểu Nhật giờ! Ôi, cưng, cưng… cưng em chỉm mất rồi…

Ban nãy trong giờ học cũng chẳng khá khẩm hơn.

Lấy cớ quên sách vở, nhỏ kê bàn cạnh tôi, xong cái mặt thi thoảng lại nhìn tôi cười cười. Ừ, đoán đúng rồi đấy. Cứ phải dí sát vào nhỏ mới chịu nữa cơ.

Bọn khốn nạn cùng lớp thì khỏi cần phải bàn. Hai đứa bị coi như từ trên trời rơi xuống… Không, không chỉ mỗi thế. Có khi tôi sắp thành người ngoài hành tinh cơ. Mong người ngoài hành tinh thì cũng có nhân quyền.

Rồi đến giờ giải lao. Đang định đi “giải tỏa”, theo cả hai nghĩa bóng…

“Jirou-kun bỏ em đi đâu một mình thế? Anh đi vệ sinh à?”

“Ừ, đi vệ sinh đấy. Biết rồi đừng có theo.”

“Được, đi thôi! Em cũng đi chung nữa.”

“Cô có bị điếc không?! Đã nói là tôi đi vệ sinh rồi còn gì?!”

“Bạn bè đi vệ sinh với nhau bình thường mà. Em là bạn anh đó.”

“Mẹ trẻ lắp cái não vào đầu giùm con với! Nam nữ đi vệ sinh chung một buồng với nhau… thế có mà bại hoại luân thường đạo lý à?!”

“Thôi mà, anh yêu ơi. Anh yêu cứ nói quá.”

“Nói quá cái đầu cô! Đồ—!”

“Thôi, em đi trước đây. Anh nhớ nhanh chân nhé.”

“Ê, đứng lại đây mau! Cô định lẻn vào nhà vệ sinh nam chứ gì?! Thế cô biến luôn đi! Biến đi cho khuất mắt!”

Đấy. Quanh đi quẩn lại vậy.

Người quái gì mà không… không coi ai ra gì. Ấy thế mà người ta ai cũng mến nhỏ chứ.

Lớp trưởng. Bánh bèo. Thằng đầu gấu. Hay đến con đỗn lì câu lạc bộ nghệ thuật.

Thêm cả ông chủ nhiệm nhắm mắt làm ngơ nữa. Cái gì mà “Thôi em đừng dính đến em ấy nữa là xong”!?

Mẹ kiếp, bực thật chứ. 

Khác quái gì bỏ túi năng lực của thằng này, xong đem dùng bừa bãi bên ngoài đời thực không?

Phiền muốn chết đi nữa. Đã đen còn gặp xui.

Một đứa đáng lẽ ra chỉ gặp được trong mơ… thế quái nào lại biết chui ra ngoài đời thực? Sao lại biết tên mình, lẫn mình học ở đâu? Sao lại nhắm ngay sau đợt tâm sự mỏng đấy mới đột nhiên “chuyển trường”? Làm thế nào phía sau cái mặt nạ mỏ chim… lại là vợ quốc dân của khối thằng đực rựa? Đã thế còn cướp đi nụ hôn đầu của tao… Tưởng mình đẹp nên mình làm gì cũng đúng chắc?

Khó lòng nào san bằng cách biệt đẳng cấp nổi. Tấm thân này khác nào tấm áo đầy mồ hôi, bị đem quay mòng mòng bên trong lồng giặt chứ?

“Bạn à. Bạn có biết gì không? Mình thấy bạn có hơi quá trớn lắm rồi đó.”

Tuy nhiên, chừng nào chưa chịu thua, tôi quyết không đầu hàng.

Húp vội một miếng mì, tôi tìm cách xỏ xiên.

“Bạn biết bạn mới chuyển đến đây hôm nay không? Giữ gìn một chút đi, thể diện bản thân ấy. Có biết thể diện không? Đến bọn đáy xã hội chúng nó còn biết đấy. Dẫu là cái trường này toàn cặn bã rác rưởi, nhưng mình vẫn cần phải đi học bạn biết không? Bạn để ý mọi người, ngay căng tin này thôi, ai cũng xem bọn mình như trò cười rồi chứ? Để ý thấy không khí bỗng nhiên khác hẳn không? Do họ rỉ tai nhau nói xấu bọn mình đấy.”

“Có chứ. Em để ý hết mà.”

“Thế cô… mặc kệ ư?”

“Dĩ nhiên mặc kệ chứ.”

Yumiri bật cười.

Một nụ cười hồn nhiên. Hồn nhiên đến xảo trá.

Chỉ với một nụ cười, mọi hứng khởi tranh luận cứ thế mà bay biến, khi nhận ra tranh cãi đến đâu cũng vô dụng.

“Buồn phiền đến mấy cũng đâu làm gì được đâu. Phàm những ai không dám thẳng thắn đối chất em, em cứ việc kệ thôi, cho đỡ phải nghĩ nhiều.”

Không một chút nao núng, nhỏ điềm nhiên trả lời.

“Anh biết mà, đúng không? Mặc dù không phải em cái gì cũng dám làm, nhưng không có gì là không thể với em hết. Đến cõi mộng của anh em còn vào được mà. Người như em mà lại chấp nhận bị gò bó, bởi định kiến nhỏ nhen đến từ người đời ư? Vô lí quá, anh nhỉ?”

“Dạ vâng, thưa chị yêu. Riêng chị thì tài rồi.”

Cái con mất nết này…

Bố mày nhịn nãy giờ hơi bị lâu rồi đấy.

Nhưng phải làm sao đây? Đúng rồi, phải chịu chứ sao nữa.

Người ta là ánh sáng, chứ đâu phải bóng đêm. Đã bao giờ người ta bị chà đạp khinh rẻ, tới mức mà đêm nào cũng phải vào cõi mộng thẩm du tinh thần chưa? Chỉ bóng tối mới phải trốn tránh khỏi ánh sáng, chứ ánh sáng thì đem đi đâu cũng sáng rực.

“Thôi được rồi. Thẳng thắn với tôi đi. Rốt cuộc cô là gi?”

Chẳng màng ý tứ nữa, tôi cầm đũa gắp mì chĩa thẳng vào nhỏ luôn.

“Phiền cô giải thích lại đàng hoàng coi được không? Cô là ai? Là tên đeo mặt nạ mỏ chim trong mơ hả? Thế sao lại ở đây? Sao mới gặp mà đã… đè tôi ra hôn hả? Sao nãy giờ cứ phải nhằng nhẵng bám theo tôi? Giải thích đi, tôi cầu xin cô đấy. Không tôi đòi chết ngay trước mặt cô bây giờ.”

“Thôi mà anh. Em nhớ mình đã từng giải thích rồi đó chứ.”

Yumiri mỉm cười.

“Em là một bác sĩ. Nhiệm vụ của em là giải quyết một mầm bệnh tên Satou Jirou, một mầm bệnh tiềm tàng đối với thế giới này. Vì vậy em lẻn vào cõi mộng anh hàng đêm, tìm mọi cách để anh đoạn tuyệt với đau đớn, nhưng rốt cuộc thì anh vẫn sống dai như đỉa. Vậy nên em đến đây… là để quyến rũ anh, là để anh trở thành người yêu của em đó. Hi hi, hiểu không anh?”

 

“Miễn là cậu chịu khó từ bỏ cái tham vọng diệt chủng của mình đi, cũng như tránh xa khỏi cái cõi mộng có phần bệnh hoạn của mình nữa…”

“Tôi hứa với cậu đây… là sẽ ban cho cậu một cô bạn gái thực.”

 

“Đừng có đùa.”

Tôi cố gồng mình lên, dẫu đổ mồ hôi hột.

“‘Dạ vâng, xin cảm ơn. Rất mong được giúp đỡ’. Cô tưởng tôi nghe xong cứ thế đồng ý à? Rác rưởi cũng có lòng tự trọng đấy biết chưa?!”

“Vậy à. Lạ thật đấy. Em nhớ là anh đâu từ chối gay gắt vậy.”

Thôi cô im mẹ đi.

Cứ cho là tôi không từ chối đi chăng nữa… thì có khi nào tôi công khai đồng ý hả?

Chưa bao giờ, đúng không? Vậy mà vẫn mặt dày đến tác oai tác quái? Đúng là tôi không hẳn chỉ có toàn bất mãn, nhưng mà…

… Nhưng mà tôi còn trinh. Tôi là thằng đực rựa chưa từng biết mùi gái. 

Cô có biết sắc dục hủy hoại đời người không? Hay cô định ép tôi hủy hoại đời cô trước?

“Để tôi cảnh cáo cô. Cô mà còn tự tung tự tác lần nào nữa, là tôi dạy dỗ lại đến khi chừa thì thôi. Rõ chưa?”

Tôi khảng khái lên tiếng, bóp chặt lọ gia vị bên trong lòng bàn tay. 

Khoan đã, đây đâu phải quả cam. Này đang… là lọ mà.

“Thôi, thôi. Bớt nóng anh.”

Con nhỏ lại giở trò ghé sát vào mặt tôi. Lần này khoảng cách còn có mười xăng ti mét.

“Nãy giờ anh yêu hơi được nước làm tới đó. Còn nhớ ai hóa rồng định xé xác em không? Xong rồng không thấy đâu, thấy mỗi hạng thỏ đế. Còn nhớ lúc em bảo sẽ ban người yêu không? Lúc đấy ý chí ai mới lung lay ấy nhỉ. Còn nhớ ai được voi đòi Hai Bà Trưng không? Gì mà bạn gái mình thì phải năng động cơ, thân thiện hòa đồng cơ, rồi ti tỉ thứ này…”

“C-Cô im đi. Đấy là—”

“Ít nhất em còn biết chủ động tán tỉnh anh, chủ động tìm đến anh đánh dấu chủ quyền nữa. Nhìn em đi. Em trắng trẻo nõn nà, vòng nào ra vòng nấy. Đáng lẽ anh là phải đổ đứ đừ chứ ta.”

“Ai đời lại tưởng cô có thật ngoài đời đâu! Tự nhiên có một thằng đeo mặt nạ mỏ chim, hiện lên trong đầu tôi tự xưng là Bác sĩ, rồi tiếp tục tự dưng hóa thành một em gái cấp ba ngon hết sảy! Không nghi ngờ thì tôi đi đầu xuống đất chắc?!”

“Hì hì. Thế là anh công nhận em xinh rồi đúng không? Vui quá à.”

“Trên đời này chỉ có cứt chim và nước là trên trời rơi xuống thôi. Chắc chắn là phía sau có gì đó mờ ám! Tưởng tôi không muốn một em ghệ ngoan xinh yêu? Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng cô… Tôi biết cô lừa tôi, nhưng không chứng minh được! Định đào mỏ đúng không?! Định dụ tôi gia nhập giáo phái nào đúng không?! Đừng hòng lừa được tôi!”

“Không sao. Cứ nghi ngờ đi anh. Người ta nói bí ẩn làm nên phụ nữ mà.”

Con nhỏ lấy ngón tay trêu đùa gò má tôi.

“Vậy thay vì rượu mời, anh yêu lại chọn uống rượu phạt có đúng không? Đơn giản mà hiệu quả… nếu như có thực lực.”

“Ai mượn nhét chữ à? Tôi nói rồi, cõi mộng là của tôi. Không đang yên đang lành vứt đi làm gì hết. Trong mơ tôi làm gì cũng là quyền của tôi. Tôi thích thì tôi làm, không cần biết thế giới đau ốm ra làm sao. Ai cho cô can thiệp?”

“Ui anh yêu đỉnh ghê. Em thích nhất mẫu người trong nóng ngoài lạnh đấy.”

“Cái đồ—!”

Nói một thì cãi mười. Hở cái là trả treo.

Con người chứ có phải rơm rạ ngoài đồng đâu. Tóm hết thành một bó, suy diễn loạn xì ngầu, xong ra vẻ ta đây… Ấy thế không cãi được câu nào mới cay chứ.

Mưu đồ của nhỏ rõ như ban ngày còn gì. Chẳng lẽ cả cuộc đời… lại để con giặc cái kè kè bên người ư? Không chê thì húp đi, chứ tao là chịu đấy.

Rồi, rồi. Tao biết tao lắm mồm. Tao biết tao chậm tiêu. Nhưng cái con nhỏ kia… rốt cuộc là thế nào? Đòi làm người yêu tao, đòi chữa bệnh thế giới… bộ tính làm mụ vợ ông lão đánh cá à? Hỏi tới hỏi lui rồi… thế mà giờ rốt cuộc còn nhiều câu hỏi hơn.

Rốt cuộc… cô là ai? Đến đây… để làm gì?

“Ê.”

Một giọng nói vang lên.

Không phải do con nhỏ lang băm kia lên tiếng.

Quay đầu lại phía sau, tôi lập tức mắc nghẹn.

59e9e2ba-d23c-41a5-932d-3a7375803e41.jpg

“Mày ngứa đòn lắm à, cái thằng Jirou kia?! Ngồi đây làm gì đấy?!”

Một con mẹ đầu gấu sấn sổ bước tới tôi.

Chính là con đầu gấu tôi thường hay sai làm cu li trong giấc mộng.

“Tao dặn mày đi mua bánh với sữa cơ mà! Thằng chó, mày quên rồi đúng không?! Định để tao chết đói mày mới hả dạ à?!”

Nhìn cái đuôi ngựa thôi là đủ hiểu vấn đề. Đến đầu tóc của mẻ cũng còn đòi đấm tôi.

Với lá gan cùng lắm to bằng lá xương xông, dĩ nhiên tôi ngoảnh đi, ậm ừ cho qua chuyện. 

Vậy là đến cuối cùng, cây kim cất trong bọc cũng buộc phải lòi ra. Thế mà mới lúc sáng con gặp nhỏ lang băm, mẹ vẫn mắt chữ A mồm chữ O cho được.

“Ngồi đấy làm gì nữa?! Cắp cái đít lên mau!”

“Dạ… vâng, thưa đại ca. Nhưng em… vẫn chưa ăn xong nữa…”

“Liệu hồn mà nhanh lên! Trưa trầy trưa trật rồi.”

“Dạ vâng. Với cả, chị đại ơi…”

Tôi đá mắt sang bên, ngầm nhắc ả chú ý cô bạn mới chuyển trường.

Nãy giờ lạ lùng thay, nhỏ chẳng hề làm gì. Chỉ ngồi im quan sát.

“Tại mày nên thằng kia mới chểnh mảng đúng không?”

Con ả trợn mắt nhìn, quay sang Yumiri.

Ôi, cứu nhân độ thế. Hai chị cứ vui vẻ kèn cựa với nhau đi. Để xem liệu cái đứa điếc không sợ súng kia… mất bao lâu thì mới cắm đầu cắm đuôi chạy.

“Biết đụng đến thằng này là đụng đến tao không? Hay cần tao dạy bảo cho mở mang đầu óc?”

Thôi, em nghĩ lại rồi. Không phải hai chị nữa. Này là kèo con người với sư tử luôn rồi.

“Mày khinh tao đấy à? Không mau xin lỗi đi! Ê, thằng kia. Mày rước tiểu thư này từ đâu về ấy nhỉ? Có chắc là không phải trong trại thương điên không?”

“Khư-khư…”

Con nhỏ lang băm cười. Cười muốn lạnh sống lưng.

“Để tôi thử đoán nhé. Satou Jirou-kun… có phải là món đồ trong tay cô không nhỉ?”

“Đúng rồi đấy, con kia.”

Đối phương gằn giọng đáp.

Yumiri khịt mũi, chẳng thèm để vào tai.

“Sớm hơn tưởng tượng đấy. Không biết liệu sau này có ảnh hưởng gì không…”

“Hả? Nói gì đấy, con kia?”

“Đang nói đến cô đấy. Nhân tiện phản pháo lại khẳng định của cô luôn.”

Nhỏ mỉm cười đắc ý. 

Thế rồi… nhỏ hôn tôi. Lần thứ hai. Trong ngày.

Tuy nhiên, nụ hôn này khác nhiều so với lại ban sáng. Nhỏ liếm láp môi tôi, xong rồi cạy mồm tôi bằng cái lưỡi ướt át. Bằng kĩ thuật tinh vi, nhỏ thậm chí còn không bỏ qua ngóc ngách nào.

Như ở Tam Thái Tử, người tôi giật tưng tưng, hai mắt nổ đom đóm. Con tim tôi tưởng chừng chết lâm sàng vài giây, nhưng thật may mắn thay, “bác sĩ” đã một tay đưa tôi về cõi đời.

“Nhưng mà… tiếc quá đi.”

Dứt sợi chỉ vô hình nối liền khoang miệng tôi, con nhỏ cười rạng rỡ, giáng đòn chí mạng lên đối phương đang chết lặng.

“Anh ấy là của tôi. Mong cô tìm được ai tốt hơn cho mình nhé.”

Không chỉ mỗi chị đại sốc như sét đánh ngang.

Ai nấy trong nhà ăn - cũng như tôi, “nạn nhân” - đều một phen hết hồn.

Khoan, khoan, khoan. 

Bình tĩnh. Bình tĩnh đã.

Lần đầu tiên… là cho cả lớp xem.

Lần thứ hai, trong ngày… là cho cả trường xem. Đã thế… còn ngoáy tiết canh nữa.

Ôi, ôi, ôi. Quỷ thần thiên địa ơi.

Hông tôi nhổng cả lên, dẫu đang ngồi trên ghế.

Hôn hít đâu có nghĩa… là hôn với lại hít cùng một giuộc với nhau…

Số lần nhỏ hành xử bình thường bên cạnh tôi… không biết liệu hiếm bằng số lần bom hạt nhân rơi xuống Nhật không nhỉ…?

“M-M-M-M-M—”

Con đầu gấu mãi mới lắp bắp nói thành câu.

“M-M-M-Mày làm gì đấy hả… c-c-c-cái con bệnh hoạn kia?!!!”

“Để tôi nhắc lần nữa. Satou Jirou-kun… anh ấy là của tôi. Nếu cô muốn cướp lấy… thì làm được như tôi đi rồi hẵng nói chuyện.”

Mẹ ơi vớt liêm sỉ lên ngay dùm con với…

À mà… đã là kẻ mạnh thì mắc gì phải nhường ai? Nếu cuộc đời cốt lõi là đấu tranh sinh tồn, thì sao lại không trèo lên đỉnh chuỗi thức ăn? Bởi kẻ mạnh đâu ai tự nguyện bị ăn thịt.

“Mày… nhớ mặt tao đấy.”

Để lại một phát ngôn biết ngay là ai nói, sư tử quay gót đi, cay đắng chịu thất bại.

Vậy là… thắng rồi ư?

Thắng cái đầu mày ấy. Ai thắng mà cái mặt đỏ đến tận mang tai? Nhìn khác gì cái đứa vừa mới thua ê chề?

“Em bắt đầu lo cho tương lai phía trước đấy.”

Người sau cùng chiến thắng… chỉ có nhỏ mà thôi.

Mặt con nhỏ tỉnh queo. Mấy chuyện lúc ban nãy… giờ hỏi lại có khi nhỏ quên thật chứ đùa.

“Jirou-kun. Mới hôn thôi mà anh đã cuống quýt cả lên… thì về lâu về dài sẽ hơi bất tiện đấy. Nhiều trò nữa sắp tới còn nặng đô hơn cơ. Hay tụi mình thử lại lần nữa cho quen nhé?”

Cút.

Tôi đuổi luôn không tiễn, ráng ăn nốt bát mì lúc này đã trương phềnh.

Mày nhớ mặt tao đấy, cái con lang băm kia. 

Đòi chữa lành thế giới? Chữa lành chành bồn à?