Tập 01: Chiến tuyến phía Tây

Chương 15

2023-11-21

25

 “Senpai, em cũng muốn có lựu đạn cầm tay”

“Anh chịu”

Buổi sáng sau khi tôi vượt qua ranh giới sống chết.

Như thường lệ, tôi đã hoàn tất kiểm tra lại các trang thiết bị và đang chuẩn bị quay trở lại bệnh viện dã chiến.

“Tại sao lại không cho em chứ ?”

“Vì chỉ có binh sĩ cấp độ binh nhất mới được phép trang bị các thiết bị nổ thôi”

Tuy chưa được thông báo gì cả, nhưng khả năng cao hôm nay vẫn sẽ được phân qua bên bệnh viện thôi.

Nghĩ đến thiệt hại từ trận phòng ngự chiến tối hôm qua thôi thì hẳn bây giờ bên đó đang phải bận tất bật lắm rồi.

Nên dám cá là phải đến 90% là quân y trưởng Gale sẽ gửi đề xuất là “mang trả Touri lại đây” cho xem.

Chưa kể đến việc với tình hình thiệt hại như thế này, quân đồng minh cũng sẽ rất khó mà tiến công ngược trở lại được. Ít nhất là phải đợi đến sau khi các đội ngũ bị tiêu diệt được tái tổ chức lại.

“Với 1 quả như thế, anh nghĩ có thể nổ chết được bao nhiêu quân địch ?”

“Để chế tạo 1 quả lựu đạn cậu có biết tốn chi phí bao nhiêu không hả ? Ngân sách không có dư giả đến mức phát cho tân binh đâu”

Ngay lúc đó phía bên cạnh tôi, <kẻ cuồng chiến> Rodley-kun có vẻ đang phàn nàn gì đó với Grey-senpai.

Nghe qua cuộc hội thoại thì hẳn cậu ta đang muốn xin 1 quả lựu đạn cầm tay.

“Nếu muốn nó đến thế thì đi xin tiểu đội trưởng đi, sao lại qua anh làm gì chứ ?”

“……. Tại vì, senpai hiện đang có 2 quả mà”

“Đây là hàng dự phòng của anh đó. Nếu tự nhiên đem cho đứa lính mới như cậu thì có khi cả cái đầu này cũng không giữ được mất”

“Ehh, keo kiệt. Em cũng muốn nổ chết kẻ địch chứ”

Lựu đạn thực sự là một món vũ khí vô cùng đáng sợ.

Chỉ riêng tầm nổ thôi đã từ 4-5 mét rồi. Ngoài ra nó còn phóng ra những mảnh vỡ kim loại ở tốc độ cao, có thể dễ dàng giết chết hoặc làm bị thương nhiều người trong bán kính vụ nổ.

Chính tôi cũng từng một lần bị cuốn vào một vụ nổ như thế, dẫn đến việc Salsa-kun phải bỏ mạng.

Vậy nên bản thân tôi thực sự không muốn nghe cậu ta nói một cách nhẹ nhàng về việc muốn cho nổ chết ai đó như thế.

“Thôi được rồi. Thế để em đi nói chuyện trực tiếp với tiểu đội trưởng”

“…… cái đó anh nghĩ chắc là bỏ đi. Ở tiểu đội này trước cũng có 1 vụ lộn xộn về lính ném lựu đạn rồi đó”

“Sao đó. Lẽ nào anh sợ bị em vượt mặt về thành tích à senpai ? hèn nhát quá đấy”

Rodley-kun chửi rửa với vẻ mặt nhăn nhó rồi quay lưng rời đi.

Thái độ như vậy với senpai là không đúng chút nào.

“Cậu thực sự chẳng dễ thương chút nào cả. Anh mày vừa cảnh báo rồi đó”

Thông thường, đây sẽ là điều khiến người khác không thoải mái, tuy nhiên Grey-senpai chỉ phản ứng lại một cách bình tĩnh, không có vẻ gì là bị xúc phạm cả.

Trông hám gái thế thôi nhưng hoá ra anh ta cũng ra dáng người lớn phết.

“Oyaa ?”

Trong lúc đang mải nghĩ về cuộc trò chuyện vừa nãy giữa 2 người, ánh mắt tôi và Grey-senpai chạm nhau.

“Chuyện gì vậy Touri, lẽ nào đổ anh rồi sao ? Mới sáng sớm ra mà đã cảm nhận được ánh mắt nồng cháy rồi”

“……. Ngoại trừ chuyện đó ra, em kính trọng anh, senpai”

Gray-senpai bắt đầu nói chuyện với tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Không biết bản thân có phải đang tự nghĩ vậy hay không, nhưng tôi cảm giác được Grey-senpai thực sự yêu mến tôi ở một mức độ nào đó.

Không phải tình yêu với đối tượng khác giới, mà giống như kiểu quan hệ thân thiết giữa đàn anh và đàn em vậy đó.

“Người ta thường nói, 1 người phụ nữ tốt theo bản năng có thể nhận thấy được đâu là người đàn ông tốt. Nói tóm lại, Touri-chan nhất định là người phụ nữ tốt”

“Đó là câu tán gái cửa miệng của anh nhỉ. Alan-san đã chỉ cho em biết vài chiêu trò của anh rồi, Grey-senpai”

“Ahaha. Lộ rồi à ?”

“Vâng”

Nghe thế xong, Grey-senpai liền xoa đầu tôi trong khi cười to đánh trống lảng.

Nếu không phải vì khía cạnh này, tôi đã có thể toàn tâm kính trọng anh ấy mà không có gì để phàn nàn rồi.

Mà khoan, có lẽ những hành vi cợt nhả đó là cố ý cũng nên.

.

.

.

“Touri, nhóc giờ hãy ngay lập tức chạy qua bệnh viện dã chiến đi, tình hình khản cấp đó”

“V-vâng !!”

5 phút trước giờ họp.

Tiểu đội trưởng Garback, người đã có mặt tại điểm hẹn, lập tức ra lệnh ngay khi nhìn thấy tôi đến.

“Hôm nay nghe nói bên đó khá bận rộn nên nhóc qua hỗ trợ đi”

“Vâng”

“Vậy còn đứng đó làm gì nữa, bắt đầu chạy nhanh đi ! Đến sớm được giây nào hay giây đó”

Buổi sáng sớm, và mệnh lệnh đầu tiên tôi được nhận là chạy tới bệnh viện dã chiến.

Đúng như dự đoán, công việc hôm nay sẽ diễn ra bên đó, nhưng ……

“Khoảng cách đến đó cũng chỉ có vài km thôi, chạy hết tốc lực luôn cho ta xem”

Có vẻ như mệnh lệnh của tiểu đội trưởng bao gồm cả việc rèn luyện thể chất như một bài tập bổ sung nữa.

Nói tóm lại, do thể lực tôi hiện nay rất yếu nên đoán là ngài ấy muốn bản thân rèn luyện để sớm có thể chạy nhanh như một người lính bình thường.

“Tuân lệnh. Vậy ngay tiếp theo đây, tôi sẽ chạy toàn lực đến bệnh viện dã chiến. Sau đó sẽ nghe theo chỉ đạo của quân y trưởng Gale”

“Tốt, bắt đầu đi”

Fuuu, mới sáng sớm thì có hơi mệt mỏi, nhưng cũng phải cố gắng thôi.

.

.

“Fuu, fuu, fuu, fuu ……”

Và thế, sau khoảng mười mấy phút chạy bộ, tôi đã đến được khu bệnh viện dã chiến trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng phải nói sao nhỉ. Việc chạy bộ sáng sớm như này cảm giác thực sự rất sảng khoái, thậm chí nó còn có thể thư giản hơn nữa nếu như không phải mang vác đồ đạc nặng.

Lần sau di chuyển từ hào qua bệnh viện chắc mình cũng nên chạy đi thôi, dù sao đây cũng là rèn luyện thể lực mà.

Tuy nhiên, nếu mới sáng sớm mà cơ thể lại bốc mùi thế này thì không ổn lắm. Vậy nên trước khi đi gặp bệnh nhân, tôi sẽ phải lau sạch người bằng khăn ẩm.

.

.

“Cảm ơn em vì đã đến, Touri-chan. Giờ có thể lập tức qua phòng cấp cứu ngay luôn được không ?”

“Tình trạng khẩn cấp, sao ạ ??”

Ngay khi tôi vừa xuất hiện trước mặt quân y trưởng, lập tức đã bị chị ấy kéo đi rồi.

Vốn ban đầu cứ nghĩ sẽ được dẫn đến giường khám bệnh cơ, nhưng hoá ra đích đến lại là một nơi khác.

Phía trước tôi lúc này là, một dãy đứng xếp hàng dài như rắn.

“Trong lều này được cung cấp đầy đủ các loại thiết bị y tế và cả những người điều dưỡng hỗ trợ nữa. Em hãy điều trị lần lượt cho tất cả những người bị thương ở đó”

“Em hiểu rồi, tuân lệnh”

Mới hôm qua thì không có, nhưng không biết từ bao giờ bên cạnh bệnh viện dã chiến đã xuất hiện thêm 1 cái lều nữa.

Và ngay trước cửa lều, có rất nhiều người bị thương đang xếp hàng dài chờ tới lượt.

“Do số lượng giường bệnh không đủ, nên đối với những người vẫn có thể đi lại được, sẽ không cần nhập viện mà xếp hàng đợi khám ở đây”

“…… sao lại”

“Với những người đó thì chỉ cần thực hiện điều trị mức tối thiểu thôi là được, rồi tự họ sẽ về nghỉ ngơi trên tiền tuyến để hồi phục. Chứ ngoài ra chẳng còn cách nào khác cả”

Gale-san nói với giọng điệu than vãn, nhìn vẻ mặt chị ấy thì rõ ràng là đã kiệt sức lắm rồi.

Lẽ nào chị ấy, suốt đêm qua đã không ngủ tí nào sao ……

Không, nghĩ lại thì làm sao mà ngủ được chứ. Suốt từ cuộc tấn công đêm qua, hẳn đã liên tục có 1 lượng lớn bệnh nhân được gửi đến.

“Đa ….. đau quá …..”

“Tay tôi, không cảm giác gì cả ……. Đừng nói là hoại tử rồi đấy chứ ?”

Tôi liếc nhìn hàng người dài phía trước và thấy những người bị thương ở mức độ đáng lẽ ra đã phải nhập viện, giờ đang đợi ngoài trời.

Có rất nhiều trong hàng dài đó, bao gồm: người cánh tay bị xé ra từng mảnh và đang thối rữa, hay có những người đang nằm bất động.

Cái này không phải rất tệ sao ……

“Những người trong hàng đó toàn là bị thương khá nhẹ thôi, nên chị giao hết cho Touri-chan đó. Nhớ canh đúng thời điểm dùng ma pháp hồi phục nhé”

“….. ehh ?”

Sao tự nhiên quân y trưởng lại giao cho mình nhiệm vụ nặng nề như thế.

Chị ấy vừa nói “toàn bộ” đúng không ?? Khoan đã, có nghe nhầm không vậy.

Trong hàng này phải có ít nhất cả trăm người, và phải khám hết ư ? Chỉ một mình ??

“Chị xin lỗi, nhưng thực tế hiện nay nhân lực hoàn toàn không đủ. Sớm thôi sẽ có người đến thay phiên, đến khi đó em hãy cố lên nhé ……”

“V-vâng”

…… bị thương nhẹ, ý ở đây hẳn là những người vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, vậy nên đẩy hết sang cho mình.

Chắc là chị ấy biết tối qua tôi được nghỉ ngơi đầy đủ nên hiện tại đang dư giả cả về ma lực lẫn thể lực đây mà.

“Trông cậy vào em đấy ~”

Vừa nói vậy, quân y trưởng tỏ vẻ vô cùng hối lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Haizzz, giờ sao đây, nhìn kiểu gì đi nữa thì rõ ràng cũng là cả trăm người …….. Giả sử mỗi người là 10 phút đi, vậy để xong toàn bộ sẽ tốn đâu đó …… hơn 16 tiếng.

Chưa kể thì liệu những người cuối hàng có đủ kiên nhẫn chờ tới lượt không ?

Vậy nên nếu không nhanh chóng điều trị cho mỗi người trong vòng dươi 10 phút thì sẽ không thể kịp cho tất cả được.

“……”

“Ohh, cuối cùng quan y-san cũng đến rồi à. Xin hãy đi lối bên này”

“…… v-vâng”

Với lại, làm sao một người mới có thể xử lý con số này chứ ? Lẽ nào chúng ta không thể thêm ít nhất một nơi khám nữa sao?

Mà giờ có khóc cũng chẳng làm gì được, thay vào đó thì để dành sức mà làm việc thì hơn.

Việc họ không còn cách nào khác ngoài việc giao cho mình, có nghĩa là trong bệnh viện hẳn còn hỗn loạn hơn cả thế.

Tại bệnh viện dã chiến hôm nay là 1 ngày cực kỳ đen tối, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn so với việc chiến đấu ở tiền tuyến rồi mất mạng.

.

.

.

“Này rốt cục là sao hả ! Tôi đã tốn công đợi lâu như thế, và người điều trị lại là con nhóc này sao !”

“…… nếu anh cảm thấy không hài lòng thì xin hãy quay về cho”

“Tôi đã đứng đây từ đêm qua rồi đấy ! Nhanh gọi quân y khác đến đây đi !”

Và đây là kinh nghiệm lần đầu tiên khám ngoại trú của tôi.

Phải nói là cực kì tồi tệ luôn đấy.

“Tôi sẽ dùng ma pháp hồi phục đây ! Xin hãy giữ yên chân”

“Xin lỗi, chắc chỉ là gãy xương thôi. Nếu cố định cẩn thận phần bị gãy lại một thời gian sẽ tự khỏi, vì vậy xin hãy đợi chút”

Dù sao năng lực của tôi chỉ ở tầm trung, với 3 lần sử dụng ma pháp hồi phục liên tiếp thôi. Kể cả dùng thuốc kích thích ma lực đi chăng nữa, cũng không thể dùng thường xuyên được.

Vì vậy, cần phải đánh giá từng trường hợp cụ thể xem bệnh nhân đang cường điệu cơn đau hay là thực sự đau thật, từ đó mà quyết định cách thức trị liệu phù hợp.

“Aa, Touri-chan …..”

“Aa, hạ sĩ Verdi, vất vả rồi. Ngài đến kiểm tra tình trạng cánh tay sao ?”

“Ừm, tuy nhiên nó có vẻ cũng ổn rồi”

Tầm khoảng buổi trưa, có 1 gương mặt tôi quen biết xuất hiện tại nơi khám, là hạ sĩ Verdi.

Tình trạng của anh ấy có vẻ cũng bị xem là thương nhẹ, nên được bố trí xếp hàng ở đây.

…… nói thật thì tối qua tôi không tự tin vào tay nghề của mình lắm, nhưng giờ thấy cánh tay anh ta vẫn còn nguyên đó thì yên tâm rồi.

“Vâng, cánh tay của hạ sĩ đã hoàn toàn bình phục và có thể trở lại chiến đấu rồi đấy”

“Ừm, cảm ơn em”

Nói chuyện với thành viên trong tiểu đội tại bệnh viện như thế này thực sự có chút không phù hợp cho lắm.

Và trước khi rời khỏi phòng khám, anh ta không quên cổ vũ và chúc tôi may mắn.

Vậy thì bản thân cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.

“Xin hãy nhìn này. M-mông tôi bị vụ nổ ——“

“Ara, vết bỏng khủng khiếp quá”

.

.

…………

.

.

Rốt cục, mãi cho đến khi bầu trời trở nên tối om thì dòng người khổng lồ đó mới biến mất.

Cả ngày nay tôi đã uống không biết bao nhiêu lọ bí dược để hồi phục và sau đó lại tiếp tục vắt kiệt ma lực, giờ thì cả tinh thần lẫn thể lực đều đến giới hạn rồi.

Tôi thậm chí không có thời gian nghỉ để ăn uống, nên chỉ có thể nhấm nháp khẩu phần ăn trong lúc chờ bệnh nhân mới đến khám bệnh.

“Quân y - binh nhì Touri, chỉ còn vài người nữa là sẽ kết thúc rồi”

“À ừm, sắp xong, rồi nhỉ”

Một chị điều dưỡng viên senpai làm việc chung thông báo với tôi thế.

Lúc trước quân y trưởng có nói là sẽ có người khác từ bộ quân y đến thay phiên, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thấy ai như thế xuất hiện cả.

Mà chắc cũng không trách được, dù sao giường bệnh cũng kín chỗ hết cả mả.

“Cô tuy còn trẻ nhưng lại thực sự đã làm việc rất nghiêm túc. Thực sự cảm ơn, cô quân y”

“Cảm ơn rất nhiều. Xin anh hãy giữ gìn sức khoẻ”

Mặc dù có một số bệnh nhân tình trạng khá nguy hiểm, nhưng hầu hết thì họ chỉ bị thương nhẹ, và lời nói cũng rất lịch sự nữa.

Có động lực từ đó, tôi tiếp tục xem khám những vết thương quen thuộc đã gặp ở những người trước, rồi thực hiện điều trị.

Rốt cục, tôi cảm giác như đầu mình không còn hoạt động bình thường được nữa, nó cực hơn rất nhiều so với việc khám trong phòng bệnh như trước tới giờ.

“Người cuối cùng, xin mời”

Tuy nhiên, công việc cực nhọc đó cuối cùng cũng kết thúc rồi. Hẳn quân y trưởng Gale cũng sẽ phải cho tôi nghỉ ngơi sau khi công việc chỗ này kết thúc chứ nhỉ ?

Chắc sẽ được thôi nhỉ ? Rồi bản thân sẽ thật chậm rãi, từ từ thưởng thức bữa tối.

Vậy nên với chút sức lực và sự chu đáo cuối cùng, tôi sẽ điều trị một cách cẩn thận và ……

“………”

“……… sao chứ”

Người cuối cùng đến khám, chính là Rodley-kun với tình trạng bị thương khá nghiêm trọng.

“…… ano”

“Nhanh chữa trị đi, đồ vô dụng”

“Lẽ nào cậu thực sự đi xin lựu đạn từ tiểu đội trưởng thật hả ?”           [Trans:không ngờ gặp phải thằng liều]

“Im đi”

Trong số những bệnh nhân của tôi hôm nay, Rodley-kun chính là người bị thương nghiêm trọng nhất (bị gây ra bởi chính quân đồng minh).

Ngoài những vết bầm tím và gãy xương trên khắp cơ thể ra thì còn có một số nơi còn bị trật khớp nữa.

“…… xin hãy đợi một chút”

“Hả ? Cô vừa uống gì thế ?”

Vì đây là những thương tổn sẽ không thể hồi phục được trừ khi sử dụng ma pháp hồi phục, tôi nhanh chóng nốc 1 lọ kích thích (doping) rồi niệm <heal>.

Với tư cách là nhân viên y tế, tôi thực sự cảm thấy khó khi phải xử lý những vết thương bạo hành do tiểu đội trưởng Garback gây ra như thế. Làm ơn đấy, xin ngài đừng tăng thêm việc cho chúng tôi nữa ……

Một mặt khác, do cậu ta chính là ân nhân cứu mạng nên tôi sẽ cố gắng điều trị thật cẩn thận hết mức có thể.

Tuy nhiên Rodley-kun chỉ đáp lại “sao điều trị chậm thế hả, chưa kể cơn đau vẫn còn là sao chứ, đồ vô dụng”, rồi lập tức bỏ đi.

Lập tức, tôi bị tấn công bởi một cảm giác trống rỗng khó tả.

Không ngờ bệnh nhân cuối cùng lại là người khó xử lý nhất.