Light Novel

Chương 1 Part 2

2025-09-24

12

Hiện giờ, tôi đang sống một mình tại nhà bố mẹ. Ngay khi bố tôi, một người đàn ông điển trai, nhận được quyết định thuyên chuyển công tác ra nước ngoài, thì mẹ, người phụ nữ trông còn trẻ hơn tuổi thật, không chút do dự mà tuyên bố sẽ đi cùng ông.

"Kai-kun ở một mình vẫn ổn thôi mà! Mẹ phải đi yêu đương mặn nồng với papa đây~!"

Và thế là, cùng với câu thoại rợn người đến mức nổi cả da gà đối với một đứa con, cuộc sống một mình của tôi bắt đầu. May mắn thay, chi phí sinh hoạt được chu cấp đầy đủ. Nên là tất nhiên, chẳng có gì phải bi quan cả. Tôi có thể nấu những bữa ăn đơn giản và cũng không ghét việc dọn dẹp.

Đáng tiếc là viễn cảnh lạc quan về những ngày tháng sa đọa với pizza và cocacola thâu đêm bằng số tiền dư sẽ không thể xảy ra, vì ở Nhật cũng có một người giám hộ tôi được sắp xếp cẩn thận. 

Ngày hôm đó, tôi bị gọi lên văn phòng qua loa phát thanh của nhà trường.

"Học sinh năm nhất lớp F, Ando-kun. Ando Kaito-kun. Khẩn cấp đến phòng giáo viên ngay lập tức. Đến ngay lập tức."

Dù vô lý đến mức không thèm nói tên người gọi, nhưng chỉ nghe giọng thôi là tôi đã hình dung ra khuôn mặt của người đó rồi. Giả vờ không để ý đến những lời thì thầm xung quanh, tôi bèn đứng dậy. Trên đường đi, tôi chạm mắt với thằng bạn thân từ bé. Thằng đó, trái ngược với tôi, rất được con gái yêu thích, gật đầu mỉm cười, cứ như là chuyện của người khác vậy. Tôi muốn càu nhàu rằng "Chị mày gọi tao đấy", nhưng vì có các bạn nữ xung quanh nên tôi đành thôi không lại gần nó nữa.

Chắc là do kết quả của nhiều năm được "huấn luyện", dù trong lòng cằn nhằn, tôi vẫn vội vã đến phòng giáo viên. Không biết sẽ bị nói gì nếu đến muộn nữa.

Trong phòng giáo viên, cô giáo dạy môn văn học hiện đại, Fuwa Mirei, đang đợi tôi với vẻ mặt kiêu ngạo, trái ngược hoàn toàn với cái tên của mình.

"Đến muộn! Khả năng dịch chuyển tức thời phải dùng vào lúc này chứ."

"Nếu có thì em đã dùng ngay để đi về rồi..."

"Đồ lạnh lùng, chơi với chị đi."

"Trong trường có thằng em guộc của chị đấy thôi."

"Đây không quen không biết cái thằng đào hoa đó."

Fuwa-sensei, hay đúng hơn là Mirei-neechan, người không mấy may mắn trong chuyện tình duyên, và tôi không hề có quan hệ huyết thống. Chúng tôi hoàn toàn là người dưng nước lã. Tuy nhiên, chị ấy lại là con của của bạn thân mẹ tôi. Từ khi còn bé tí, mỗi tháng chúng tôi đều đi chơi với nhau một lần, nên chị ấy có vị trí như một người chị họ vậy. Vì thế nên Mirei-neechan được bổ nhiệm làm người giám hộ mỗi khi bố mẹ tôi vắng nhà.

"Thế, có chuyện gì vậy?"

"Hãy kính trọng giáo viên hơn đi, chàng trai trẻ. Trái tim ta dễ tan vỡ hơn cả thủy tinh đấy."

"Vậy cho phép em nói lại, tại sao Fuwa-sensei lại gọi em lên đây ạ?"

"Chị cảm thấy có khoảng cách, chị buồn..."

Đồ phiền phức này...

Chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần một lần hai đâu nha, mỗi khi bị bạn trai đá, cổ lại gửi một đoạn chat dài lê thê. Chị ấy cũng hay say xỉn và thực sự là một người lớn tệ hại. Điểm tốt của Mirei-neechan là chị là xinh đẹp, biết quan tâm người khác, và được các học sinh yêu mến..... Ủa? Vậy là phẩm chất còn cao hơn cả mình rồi? Nah, thôi không nghĩ nữa.

"...Em về đây."

"Khoan đã, bình tĩnh nào, em đang rảnh mà, đúng không?"

"Em không hề rảnh chút nào, em còn có việc làm thêm nữa."

"Việc ngắn hạn thôi, đừng có mà bỏ trốn."

Tôi nói mình bận đâu phải là nói dối đâu, việc viết tiểu thuyết chiếm khá nhiều thời gian của tôi. Dù không phải cho ai đọc và cũng không đăng lên web, nên không viết được nữa cũng không sao cả.

Mirei-neechan nhún vai.

"Mặc dù hay ru rú trong phòng nhưng em cũng khỏe, cao ráo nên với tới đồ trên cao cũng dễ, lại khá giỏi máy tính, tính tình cũng tạm gọi là dễ chịu, và quan trọng nhất là vô hại, đúng không? Vì thế, chị nghĩ em là người thích hợp nhất."

"Thích hợp?"

Chị ấy có hay khen tôi đâu cơ chứ.

"À, đến rồi, vừa đúng lúc.... Này, đây này, thằng nhóc này là người hoàn hảo để giúp đỡ các em đấy."

Mirei-neechan, hay Fuwa-sensei, đột nhiên vẫy tay về phía đằng sau tôi.

Chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi cũng ngoái đầu lại theo .... và rồi bất giác nín thở. 

Đứng ở cửa phòng giáo viên là hai nữ sinh. 

Người thứ nhất là Nishijino Shino-san, một mỹ nữ đoan trang như thiên thần. Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie mỏng bên ngoài đồng phục, nhưng giờ thì không trùm mũ lên.

Cô gái thứ hai, Amakawa Kira-san, một mỹ nhân phong cách người mẫu, giống như một chú mèo đen vậy. Bộ đồng phục cô ấy mặc thì xuề xòa, phong thái thì uể oải nhưng tư thế lại cực kỳ đẹp, tạo nên một sự cân bằng đến kỳ lạ.

Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp, có thể nói là thần thánh cũng được vậy.

Hai mỹ nhân nổi tiếng không chỉ ở trường Aoi mà còn trong cả khu vực. Không hẳn là ngẫu nhiên, nhưng tôi đã thu thập được khá nhiều thông tin về họ trong vài ngày gần đây. Sau sự việc ở thư viện, tôi đã dò hỏi thằng bạn thân kiêm "tay buôn tin", Fuwa Hikaru, thằng em ruột của Fuwa-sensei, và nó đã sáng mắt lên kể cho tôi nghe. 

"Wow! Cuối cùng thì bệnh ED của mày cũng khỏi rồi sao! Chúc mừng chúc mừng, cứ hỏi gì thoải mái đi mậy!" 

Tuyệt đối không thể tha thứ cho thằng này được! Có khi đó chính là nguồn gốc của mọi lời đồn xấu về tôi cũng nên.

Mirei-neechan cười "khụ khụ".

"Hai mỹ nhân đây đang cần người giúp, nên chị đã giới thiệu một thằng vô hại và rảnh rỗi như em đấy. Thế nào, vẫn rảnh đúng chứ?"

"À, ừm... cũng hơi rảnh ạ."

"Biết ngay mà."

Tôi chẳng bận tâm đến việc mình đã "lật mặt" nhanh đến thế nào. Tình yêu khiến người ta không nhìn thấy xung quanh, thậm chí chẳng nhìn thấy cả cảm xúc của chính mình nữa. 

Nishijino-san lại gần, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. 

"À... cậu là người đã chỉ tớ dùng máy tính hôm trước...?"

"V-vâng, hôm trước thật sự cảm ơn cậu."

Đừng nói vấp, đừng có nói vấp. Bình tĩnh lại nào, thằng mình ơi.

"Lúc đó, thực sự rất cảm ơn cậu."

"À không, tớ có làm gì to tát đâu..."

Amakawa-san, người đang quan sát cuộc trò chuyện, hỏi Nishijino-san xác nhận.

"Chính là người đã giúp cậu hôm trước ấy à?"

Amakawa Kira-san là người bạn thân thuở nhỏ của Nishijino-san. Cô ấy cũng là một siêu siêu siêu mỹ nhân, theo một hướng khác hoàn toàn so với Nishijino-san. Với mái tóc đen bồng bềnh trên vai như đón lấy không khí, cô ấy khá cao so với một nữ sinh, trông như người mẫu vậy. Đôi mắt mèo của cô ấy chăm chú nhìn tôi đầy tò mò.

Fuwa-sensei nhìn tôi và Nishijino-san với vẻ ngạc nhiên.

"Gì vậy, hóa ra là hai đứa quen nhau à. Thế thì nhanh gọn rồi, Nishijino, cứ đưa thằng nhóc này đi. Cô đảm bảo nó rất phù hợp để giúp đỡ các em đấy. Cô biết nó từ khi còn nhỏ xíu cơ."

Tôi còn chưa biết là sẽ giúp đỡ việc gì nữa cơ mà?

Nishijino-san mở lời một cách ngượng ngùng.

"À, vâng... em rất cảm kích... nhưng mà..."

Đó là những lời như thể tiếp nối câu nói còn dang dở ở thư viện hôm trước.

Amakawa-san liếc nhìn tôi rồi thản nhiên nói.

"Shino thì muốn có một bạn nữ cộng tác hơn, con trai thì phiền phức lắm. Nhưng nếu đáng tin cậy đến vậy thi cũng tạm được.... chắc cậu ấy đang cân nhắc lợi hại thôi."

"Này, Kira-chan! Nói như thế thì...!"

"Nhưng đó là sự thật mà, phải không?"

"...Không phải, tớ có nghĩ nhiều đến thế đâu..."

"Thế nghĩa là cũng có nghĩ một chút, đúng không?"

"Kira-chan lúc nào cũng nói thẳng quá..."

"Rồi rồi, xin lỗi nhé, công chúa."

"Thôi đi mà...!"

Mọi biểu cảm hỉ nộ ái ố của Nishijino-san đều như là của thiên thần vậy! Không, nói thế còn là nhẹ! Cô ấy còn vượt xa mọi tưởng tượng về thiên thần rồi mới đúng. Nguy rồi, cảm nhận được vốn từ ngữ đang suy giảm, tôi đành quay mặt đi hướng khác né tránh.

Fuwa-sensei lắc đầu.

"Nishijino, thử nghĩ mà xem. Năm sau em định tranh cử làm hội trưởng hội học sinh đúng không? Bình đẳng giới là nguyên tắc của thời đại này đấy. Ngay từ đầu mà đã kén chọn thì coi sao được?"

"Cái đó... thì đúng là vậy... nhưng mà..."

Tôi không biết nên biểu cảm thế nào cho phải, nên đành ngồi nghiêm chỉnh. Mà tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Giúp chuyện quần què gì còn chả biết mà đã bị kéo vào buổi phỏng vấn bất đắc dĩ rồi.

Amakawa-san tiếp lời.

"Ừ, đúng là sensei nói đúng đấy. Shino, cậu cứ nhờ cậu ấy giúp đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Dù sao cũng có tớ ở đây mà, sẽ chẳng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra đâu.."

"Tớ có lo lắng chuyện gì kỳ lạ đâu...!"

"Rồi rồi, xin lỗi xin lỗi."

Não tôi như bị tê liệt trước vẻ mặt phồng má lên trông cực kỳ đáng yêu của Nishijino-san, người thường ngày vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng.

Tôi thì như một người phàm đang quỳ lạy trước cuộc trò chuyện của các nữ thần, chỉ biết căng thẳng đến mức mặt mũi co rúm lại. Từ ngoài nhìn vào hẳn là gớm lắm, ngay cả tôi cũng thấy mình đáng sợ thật.

Thế nhưng, Nishijino-san vẫn là thiên thần. Sau một khoảng lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ấy khẽ gật đầu.

"Xin lỗi vì đã nói những lời thất lễ, đúng như Fuwa-sensei đã nói. Thực ra trước đây tớ cũng đã từng nghĩ đến việc nhờ cậu giúp đỡ rồi. Từ bây giờ mong được cậu chỉ giáo."

Ba ánh mắt liền đổ dồn vào tôi.

Nishijino-san vẻ mặt nghiêm túc.

Amakawa-san với vẻ điềm nhiên.

Fuwa-sensei thì toe toét cười.

Còn tôi từ từ nghiêng đầu.

"Mà, rốt cuộc thì tớ phải giúp đỡ việc gì vậy...?"

"Eh!?"

Không biết đó là giọng của mỹ nhân nào nữa.

..........

Tôi chỉ nghe thấy giọng đầy vẻ vui mừng của Mirei-neechan.

"Thấy chưa, trông nó ngây ngô vô hại như vậy là tốt rồi, đúng không?"

Tốt tốt cái quần què! Nhưng tôi không còn tâm trí nào để phản bác nữa.

                

Ngày hôm sau.

              

Shino: Trưa nay chúng ta có thể nói chuyện một chút không?】

Tin nhắn gửi đến tôi, dù là vì tiện lợi hay bất đắc dĩ, tôi đã trao đổi LINE với Nishijino-san. Tôi liền trả lời chỉ trong tích tắc.

Kaito: Tớ sẽ qua.】

Shino: Chúng ta nói chuyện ở căng tin được không?】

Kaito: Ở đâu cũng được.】

Nishijino-san và Amakawa-san học lớp A, còn tôi thì ở lớp F. Chẳng phải là thứ hạng gì đâu, chỉ là phân loại lớp học bằng ký hiệu thôi. Đáng tiếc là lớp A và F chẳng bao giờ học chung cả. Ngay cả khi có tiết học chung thì cũng chỉ thực hiện với các lớp kế bên. Phòng học của chúng tôi cũng ở xa nhau, hành lang có nhà vệ sinh và cầu thang ở hai đầu, nên khả năng gặp nhau trên hành lang cũng cực kỳ thấp. 

Tôi ngồi học mà tâm hồn thì treo ngược cành cây, đến giờ nghỉ trưa liền vội vội vàng vàng nhét miếng bánh mì vào miệng, rồi kiên nhẫn chờ đợi giờ hẹn với Nishijino-san. 

Vì cứ mải nhìn kim đồng hồ chậm chạp mà tôi quên béng mất thời gian di chuyển từ lớp học đến căng tin. 

Tôi vội vàng ba chân bốn cẳng đứng dậy. Bình tĩnh lại nào! Không thể để dáng vẻ thất bại trước mặt Nishijino-san được!

                   

Căng tin giờ nghỉ trưa. 

                     

Tôi chạy đến đúng lúc, vừa kịp thời gian, hú hồn!

Căng tin trường cấp ba Aoi khá lớn, chỗ ngồi cũng rất đầy đủ, tôi nhanh chóng tìm thấy Nishijino-san và Amakawa-san. Họ đang ngồi đối diện nhau ở cùng một bàn. Nishijino-san vẫn mặc áo hoodie như mọi khi, nhưng dường như khi ở cùng Amakawa-san thì cô ấy không trùm mũ lên. Tôi có cảm giác như mình phần nào hiểu được lý do.

Nishijino-san giơ tay lên.

"Ando-san, ở đây!"

"Shino, bình tĩnh đi, cứ như chó con tìm thấy chủ vậy. Vẫy đuôi quá đà rồi đấy."

"A... ai là chó con chứ...! Tớ đâu có vẫy đuôi!"

Nishijino-san phồng má. Hành động đó đáng yêu kinh khủng, nhưng mỗi lần như vậy, mặt tôi lại cứng đờ cả ra. Cô ấy quá cao quý, khiến tôi như bị đứng hình lại vậy.

Amakawa-san, vẫn giữ nguyên tư thế, kéo ghế ra cho tôi.

"Này, ngồi cạnh tớ đi, Ando-kun. Bọn tớ ăn xong rồi, đang bàn về những việc sắp tới. Ando-kun chắc cũng đang mơ hồ lắm đúng không?"

"À, vâng, cảm ơn cậu."

Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên. Cạnh tôi là Amakawa-san, đối diện là Nishijino-san, chẳng có lối thoát nào cả. 

Amakawa-san bắt chéo chân, cử chỉ trưởng thành đó rất hợp với cô ấy. Thực tế, khi mặc trang phục bình thường, cô ấy hay bị nhầm là người lớn. Còn về phần Nishijino-san, tôi có cảm giác cô ấy không còn là con người nữa rồi, mà là thiên thần.... thiên thầ.... thiên th..... thhhhh.....

Tôi cảm nhận được những ánh mắt mạnh mẽ từ xung quanh, còn nghe thấy những tiếng oán trách kiểu như "Tại sao cái thằng như mày lại được ngồi chung bàn với họ chứ".

Chỉ cần đứng cạnh hai người họ, tôi đã tự mình cảm nhận được bầu không khí này. Học sinh nổi tiếng thu hút mọi ánh nhìn, cứ như thể mọi hành động đều bị giám sát, thành thật mà nói, thật ngột ngạt. 

Nhưng hai người họ không hề tỏ ra bận tâm, it nhất là không thể hiện ra mặt như tôi. Chắc hẳn họ đã quen với những ánh mắt săm soi như thế này từ lâu rồi. Ngay cả tôi cũng hiểu rằng điều đó không hề dễ chịu chút nào.

Nishijino-san tỏ vẻ áy náy.

"Hôm nay đã gọi cậu ra đây, xin lỗi nhé."

"Không, tớ mới phải xin lỗi."

"Hmm...? Vì chuyện gì vậy...?"

"Không, không có gì đâu, tớ sẽ cố gắng!"

Không được rồi. Chẳng hiểu sao tôi lại xin lỗi dù chẳng có lý do gì cả.

Amakawa-san khúc khích cười lớn, tình cảnh trớ trêu cứ như con người đang bị thần linh đùa giỡn vậy.

"Vậy thì, tiếp tục câu chuyện hôm qua... thẳng thắn mà nói, tớ muốn tranh cử làm chủ tịch hội học sinh vào năm sau"

Đôi mắt của Nishijino-san, như biển cả rực rỡ dưới ánh bình minh, khiến tôi nhìn mãi không biết chán. 

“Tuy nhiên, trường Aoi có số lượng học sinh rất đông, nên sẽ có rất nhiều người ứng cử, dẫn đến việc phiếu bầu bị phân tán. Hơn nữa, vì trường cũng cho phép đề cử người khác, nên cuộc bầu cử gần như trở thành một cuộc thi bình chọn độ nổi tiếng giữa các học sinh.” 

“Vậy thì chẳng phải sẽ thắng dễ dàng sao…?”  

Chắc chắn Nishijino-san là người nổi tiếng nhất rồi.

Amakawa-san ngắt lời.

"Đó là cảm nhận của riêng cậu thôi, Ando-kun? Trường cấp ba Aoi có rất đông học sinh, cả nam lẫn nữ, có rất nhiều người nổi tiếng như idol vậy đó."

"Thì ra là vậy…"

Tốt nhất là cứ gật đầu cho qua đi. Nếu đào sâu thêm, chắc Amakawa-san sẽ bắt đầu giải thích về “cảm nhận của Ando-kun” mất. 

Nishijino-san tiếp tục.

"Vì số lượng ứng cử viên đông đảo và thường nhận được số phiếu ngang nhau, nên việc chắc chắn đắc cử có vẻ rất khó khăn. Vì vậy, tớ muốn làm mọi thứ có thể ngay từ bây giờ."

Đúng là giống như cuộc bình chọn độ nổi tiếng của nhóm idol vậy. Có lẽ, những dữ liệu cô ấy nhập vào máy tính ở thư viện lần trước chính là những con số liên quan đến chuyện này chăng? Máy tính thì cô ấy không giỏi, việc phân tích cũng cần thiết nữa, các hoạt động thì chắc chắn sẽ rất đa dạng rồi.... Quả thực, có một người như tôi hỗ trợ thì sẽ tốt hơn, nói thẳng ra là chân sai vặt, còn hoa mỹ thì là thư ký hoặc quân sư.

Dù sao thì, chủ tịch hội học sinh à...

Thành thật mà nói thì Nishijino-san có vẻ là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí này. Hình ảnh một Nishijino-san nỗ lực hết mình trước mọi người tựa như một thiên thần vậy, nhưng mà, bây giờ cô ấy cũng đã là thiên thần rồi mà, nên có lẽ cũng chẳng khác gì .... Đột nhiên, tôi cảm thấy một ánh mắt liếc ngang qua.

"…?"

Amakawa-san đang nhìn chằm chằm vào tôi. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy liền mỉm cười. Không ổn, không ổn rồi! Nếu suy nghĩ trong đầu bị lộ ra thì gay go to. Mà, cô ấy quả thật là một nữ thần, nụ cười cứ như tự động rút tiền từ trong ví tôi ra vậy.

“Chuyện là thế này. Tớ đã đưa ra vài gợi ý, nhưng Shino không chịu làm", Amakawa-san lắc đầu, tỏ vẻ bó tay.

Nishijino-san liền đỏ bừng mặt, cau mày. Có vẻ vì da cô ấy quá trắng nên cảm xúc hiện rõ ràng trên nét mặt.

"Mấy...mấy trò đáng xấu hổ như vậy, làm sao mà chấp nhận được chứ! Tuyệt đối không làm!"

Ý tưởng đáng xấu hổ…?

Amakawa-san nói với vẻ chán nản.

"Thời đại này thì phát tờ rơi bằng đồ bơi có gì lạ đâu. Ngoài phố còn có cả hầu gái với đủ loại người nữa kia kìa. Đa dạng văn hóa, đa dạng văn hóa bạn ơi."

“Lập luận chẳng logic quái gì cả…!”

"Thế còn ý tưởng thứ hai? Là sau khi ngoáy tai cho người ta, rồi thì thầm vào tai họ lời mời ủng hộ ấy."

"Tuyệt đối không!"

"Có hở hang gì đâu."

"Dù không hở hang, cũng không được! Mà nói đúng hơn, càng không được hơn nữa!"

"Shino đúng là cứng nhắc thật, kiểu như quan niệm trinh tiết ấy hả?"

"Người có vấn đề là cậu đó!"

Phát tờ rơi bằng đồ bơi…?

Thì thầm vào tai…?

Cái quái gì vậy.... !? Amakawa-san đúng là thiên tài mà?

Amakawa-san nhìn tôi.

"Ando-kun cũng nghĩ đó là ý hay đúng không? Đừng nói dối, thành thật cho neesan nghe nào?"

Amakawa-san cười nham hiểm, còn Nishijino-san thì bĩu môi.

Một nữ thần tràn đầy tự tin và một thiên thần nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Nên đứng về phía ai ... câu trả lời rõ quá rồi còn gì. 

"Tớ hoàn toàn không muốn xem, và tớ nghĩ nó cũng không hiệu quả chút nào đâu."

Kẻ nói dối vĩ đại nhất thế giới đã ra đời.

Nishijino-san mừng rỡ chắp hai tay lại.

"Đúng vậy mà! Ôi, may quá, Ando-san chính là lương tâm cho các hoạt động sắp tới của chúng ta…!"

"Hừm…?"

Bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Amakawa-san, tôi bẻ lái câu chuyện.

"Tức ... tức là ...! Nishijino-san muốn đắc cử chủ tịch hội học sinh, và tớ sẽ đóng vai trò hỗ trợ, phải không? Ví dụ như công việc máy tính, hay những việc nặng nhọc chẳng hạn!?"

"Vâng, đúng vậy. Những thứ cậu chỉ tớ ở thư viện, tớ đều chẳng biết gì cả. Tớ nghĩ sẽ còn nhiều thứ nữa như vậy, nên nếu được Ando-san giúp, tớ sẽ rất biết ơn … Cậu thấy sao?”

Cùng với câu hỏi "Cậu thấy sao?", Nishijino-san ngước mắt lên nhìn tôi. Cô có vẻ lo lắng, mặt hơi cúi xuống nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ để tránh tỏ ra bất lịch sự.

Aww, sát thương chí mạng! Tôi không tìm thấy lý do nào để từ chối cả.

"Nếu có thể thì, việc gì tớ cũng làm! À ... Ừm… là để học hỏi thêm..."

"Woa! Cảm ơn cậu rất nhiều!", Nishijino-san mỉm cười.

"......!"

Tôi cảm thấy như cuộc sống học đường vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt bỗng trở nên đầy màu sắc. Như thể tôi đã dùng thứ màu vẽ mang tên Nishijino-san để tô lên vậy. Dù chỉ là ảo tưởng, tôi vẫn thấy tự hào vô cùng.

Tôi không muốn quên mất cảm giác này, tôi nghĩ vậy, và thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa. Nó rực rỡ đến như vậy đấy.