[Ảnh Lang] vs [Ma Kình]
Trên vùng biển ma, một con cá voi khổng lồ được gọi là [Ma Kình] xuất hiện. Trong khi cảm nhận rõ ràng áp lực khủng khiếp ấy, Tứ Thiên Vương [Ảnh Lang] Rofus mơ hồ nghĩ.
“Trước đây đâu có thứ này nhỉ?”
[Ma Kình] rống lên như còi tàu, đồng thời phát ra sóng ma lực dày đặc. Đối diện với luồng sóng ma lực ập đến, Rofus nở nụ cười khinh khỉnh.
“Chỉ là một con thú mà dám khiêu khích ta sao? Láo xược.”
Đáp lại sự khiêu khích đó, Rofus phóng ra sóng ma lực nhằm áp chế đối phương. Sóng ma lực vượt ngưỡng của Rofus dễ dàng nghiền nát luồng ma lực của [Ma Kình], chẳng cho nó chống cự được bao lâu.
Và ngay lúc đó, Carlos, Fol, Log cùng những thủy thủ trên thuyền đều bất tỉnh.
“...Hả? Cả Carlos cũng gục à? Đúng là phế vật.”
Rofus thở dài đầy thất vọng. Lúc ấy, [Ma Kình] lại gầm vang như còi tàu. Ngay sau đó, vô số hải ma từ mặt biển lao ra và tấn công con thuyền.
“Nó còn điều khiển được ma vật sao? Phiền phức thật... Này, giết sạch đi.”
Khi Rofus lười nhác ra lệnh, vô số sử ma hình sói từ trong bóng dưới chân hắn trồi lên và lao vào cắn xé vô vàn hải ma.
Đám sói này vốn là thứ sức mạnh ưa thích của Rofus từ khi hắn trở thành một trong Tứ Thiên Vương. Nói đúng hơn, đó là chiến pháp độc quyền của [Ảnh Lang] Rofus. Chỉ riêng số lượng đã hơn một triệu con, đủ sức cho hắn một mình san bằng cả một quốc gia.
Bóng đen dưới chân Rofus phình lên, hóa thành một con Wyvern bóng tối. Hắn nhảy lên, cưỡi rồng bay thẳng về phía [Ma Kình].
“Biết ơn đi. Chỉ là một con cá rác rưởi mà còn được ta hạ cố chơi cùng trên trời đấy.”
Cười lớn khoái trá, Rofus triệu hồi một lưỡi hái đen kịt rồi quét ra một nhát chém khổng lồ. Dòng hắc lưu cuồn cuộn nuốt trọn [Ma Kình].
“Ha! Rốt cuộc cũng chỉ là con cá to xác mà thôi. Chẳng đáng gì.”
Hắn cười ngạo nghễ, nhưng ngay lập tức khựng lại khi thấy [Ma Kình] trồi lên từ bóng tối mà chẳng hề hấn gì.
“...Nguyên vẹn ư!? Ra là vậy, một lớp lá chắn ma pháp cứng cựa à.”
[Ma Kình] thi triển vô số Băng Kết Thương và phóng về phía phi long. Rofus truyền ma lực gia tốc, điều khiển phi long né tránh trong tích tắc.
“Hừm... Vừa ma pháp công kích, vừa lá chắn ma pháp kiên cố... Công thủ đều toàn diện cả. Nếu chỉ là đống cỏ rác thì chẳng đáng bận tâm.”
[Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm]
Đó là ma pháp cổ đại, tuyệt kỹ mạnh nhất trong toàn bộ ma pháp của Rofus. Cầm lưỡi liềm trong tay, hắn vung ba nhát liên tiếp. Bất chấp khoảng cách lẫn lá chắn ma pháp mà chém thẳng vào thân thể [Ma Kình]. Thân thể khổng lồ bị xẻ thành ba mảnh. Nhưng ngay sau đó, những vết cắt liền liền lại như thời gian quay ngược.
“Hả...?”
Chưa kịp hoàn hồn, [Ma Kình] đã nã thẳng một luồng nhiệt quang trắng lóa. Rofus tặc lưỡi rồi truyền thêm ma lực để phi long tăng tốc đến cực hạn và né tránh. Vừa bay vòng quanh [Ma Kình], hắn vừa nheo mắt phân tích.
“Băng và quang... Song thuộc tính à? Chùm sáng thì vượt mọi chuẩn mực... Không thể trực tiếp đỡ được. Còn cái khả năng tái sinh quái đản kia nữa.”
Hắn thở dài khinh miệt.
“Thế thì đã sao? Suy cho cùng cũng chỉ là thú vật, thiếu gì cách đối phó—[Thế Giới Vô Quang].”
Rofus tung ra ma pháp thượng cấp mà không niệm chú. Sương đen đặc quánh tỏa ra với tốc độ kinh hoàng. Được thi triển ở cự ly cực gần nên [Ma Kình] không kịp thoát thân và bị màn sương nuốt chửng.
“Đáng ghét, cái lá chắn phiền phức này.”
Hắn lại vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm]. Nhát chém chết chóc ấy xé toạc cả lá chắn ma pháp, chặt phăng thân thể [Ma Kình] làm hai mảnh. Nhưng ngay lập tức, nó lại hồi phục.
Ngay khoảnh khắc đó, Rofus thi triển [Ảnh Độ] trong màn sương đen đặc. Đó là ma pháp dịch chuyển từ bóng này sang bóng khác. Trong màn sương đen vốn là “bóng” ấy, hắn có thể tự do xuyên đến bất cứ đâu. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã vượt qua cả lá chắn ma pháp và xuất hiện ngay trên lưng [Ma Kình]. Bởi ngay khoảnh khắc [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] chém toạc lá chắn, màn sương đen đã len vào tận bên trong.
“Được lắm, để ta thử xem ngươi chịu đựng được đến đâu. Cho ta xem giới hạn tái sinh ngươi đi.”
Từ bóng của hắn, vô số sử ma trào ra và đồng loạt lao vào ma kình. Rắn khổng lồ siết chặt lấy thân, vô số sói gặm rỉa từng mảnh thịt, đàn rồng đồng loạt phun hơi thở tạo ra chi chít vết thương.
[Ma Kình] gầm lên trong đau đớn, thân hình khổng lồ chao đảo dữ dội.
“Ồ, ta phải đi rồi. Ráng vùng vẫy đi, để cái cảnh ngắc ngoải của ngươi còn giúp ta giải trí.”
Rofus chìm vào bóng tối và biến mất. [Ma Kình] điên cuồng quẫy đạp, bắn luồng nhiệt quang loạn xạ khắp nơi. Thân thể nó có tái sinh đến đâu thì vô số sử ma bóng tối vẫn bám riết. Chúng cắn xé da, phun hơi thở hành hạ không ngừng. Đến đường cùng, [Ma Kình] há to miệng và ngưng tụ quả cầu ánh sáng khổng lồ. Rồi nó cho phát nổ, quét sạch lũ sử ma đang bám riết. Lũ sử ma bị cuốn vào dòng lũ ánh sáng đều tan biến sạch. Thế nhưng, sử m bóng tối thì tái sinh vô tận miễn là ma lực của Rofus vẫn còn.
Bọn sử ma bóng tối tái sinh, rồi lại tiếp tục tấn công [Ma Kình] như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Rofus dịch chuyển trở về tàu và thản nhiên quan sát. Hắn liên tục cảm nhận ma lực của [Ma Kình] để theo dõi từng nấc suy kiệt của nó.
“Cỡ nửa tiếng nữa thì nó sẽ cạn ma lực mà chết thôi. Một con cá voi biết bay loạn xạ trông cũng lạ mắt thật, nhưng làm tiết mục giải trí thì chẳng thú vị mấy. Này, còn định ngủ tới bao giờ nữa hả?”
Rofus đá vào người Carlos đang bất tỉnh.
“Hả, cậu chủ...?”
“Chúng ta quay về Roguebelt. Mau điều khiển thuyền đi.”
“C-Còn con ma vật kia thì sao ạ...?”
Carlos ngơ ngác nhìn cảnh [Ma Kình] bị bầy bóng cắn xé đến quằn quại.
“Định bắt ta nhắc lại sao?”
“...! Thành thật xin lỗi. Tôi sẽ tiến hành ngay lập tức...”
Carlos hấp tấp làm việc. Rofus thì khó chịu ngồi xuống sofa.
“Chán ngắt. Ngay cả điệu vũ hấp hối của nó cũng vậy.”
Hắn lẩm bẩm với ánh mắt chán chường. Bỏ lại [Ma Kình] phải giãy giụa trong nỗi thống khổ không hồi kết phía sau, con tàu rẽ sóng trở về.

