Lãnh địa Steria, dưới chân Dãy Núi Băng Tuyết.
Trên con đường mòn hiểm trở đến mức ngựa còn chẳng thể đi qua, một thiếu niên mang theo cây thương đang cất bước. Cậu có mái tóc vàng óng rối bời, vóc dáng cao lớn khác thường so với tuổi cùng thân thể rắn rỏi. Đó chính là Valm Rio Draconis, một kỵ sĩ tập sự của lãnh địa Steria.
Mỗi ngày, Valm vừa tập luyện chiến đấu đến tận khuya vừa phụ giúp các kỵ sĩ chính thức trong việc tuần tra ban đêm. Thói quen của Valm là tranh thủ rời ca gác sớm để đi tưởng niệm người bạn rồng thân yêu, Flugel. Ở Steria, người ta thuần hóa phi long và dùng chúng làm kỵ long cho chiến đấu hoặc di chuyển. Và khi kỵ long chết đi, về cơ bản sẽ không lập mộ. Chúng sẽ được bỏ lại ngay tại nơi chúng chết, đó chính là tục lệ ở Steria.
Phi long tuy chỉ là hạ vị trong loài rồng, nhưng từ vảy, thịt, nội tạng cho đến từng sợi lông đều có công dụng và giá trị cao. Thế nhưng nhiều người lại xem kỵ long như gia đình, nên việc mổ xẻ rồi bán đi sau khi chúng chết bị cho là không đúng đắn. Nhưng vì thân thể to lớn của loài rồng nên chi phí vận chuyển quá cao, lại cần đất rộng để chôn cất.
Do nhiều lý do chồng chéo, nên ở Steria, kỵ long sau khi chết sẽ bị bỏ mặc tại chỗ với danh nghĩa “trả lại cho tự nhiên”, dù có phải phơi xác giữa trời. Tuy nhiên, vật liệu từ rồng có thể bán với giá cao nên cũng có kẻ đến cướp xác.
Thường thì sẽ thuê người canh giữ cho đến khi thi thể kỵ long mục rữa, nhưng Valm đã chọn tự mình trông giữ. Mỗi đêm, Valm đều không quên đến bên Flugel, dâng hoa và kể lại cho nó nghe những gì đã xảy ra trong ngày.
Flugel mới chết chưa lâu. Ba tháng trước, tại biên giới phía bắc giáp với Đế quốc, một [Cơ Thú] đã xuất hiện. [Cơ Thú] là loại vũ khí đế quốc thả dọc biên giới để phòng thủ, chúng có nhiều hình dạng khác nhau. Thỉnh thoảng có những con thoát khỏi sự kiểm soát của đế quốc rồi vượt biên giới, xâm nhập vào lãnh địa Steria.
Lũ này được gọi là [Hagure][note80225] . Chúng đôi khi tấn công vào làng mạc, nên mỗi khi xuất hiện thì cả đoàn kỵ sĩ phải xuất quân diệt trừ. Con [Hagure] xuất hiện vào ngày hôm đó là một cá thể cường đại mang hình dáng của dực long cổ xưa.
Ngay cả đội long kỵ sĩ tinh nhuệ cũng không thể hạ nó, đã vậy còn chịu nhiều thương vong. Thế là Valm cùng Flugel buột phải xuất trận.
Sau một trận ác chiến, Valm đã hạ gục con [Hagure] hình dực long kia. Nhưng ngay lúc đó, Valm bị ngã rơi khiến Flugel lao xuống gấp để cứu chủ.
Flugel ngậm lấy Valm đang rơi trong miệng, cố gắng cứu cậu và đã thành công. Song cú lao quá gấp ấy khiến nó không thể lấy lại thăng bằng, thế là cả hai rơi xuống vách núi. Flugel đã dùng chính thân thể mình làm tấm đệm che chở cho Valm.
Cả Flugel lẫn Valm đều còn sống. Nhưng một bên cánh của Flugel, được xem là sinh mệnh của phi long đã gãy. Flugel không thể cử động khỏi chỗ đó, còn Valm thì tìm đủ mọi cách để chữa trị cho đôi cánh.
Potion được chế cho con người, nên hiệu quả với ma vật rất thấp. Cho dù có dùng loại cao cấp nhất thì việc chữa lành đôi cánh gãy vẫn hoàn toàn bất khả. Thứ duy nhất có chút hy vọng, chính là ma pháp trị liệu. Valm vội đến giáo hội, trình bày sự tình và khẩn cầu, nhưng cái cậu nhận lại chỉ là cái lắc đầu. Bởi vì việc phục hồi đôi cánh đã gãy đòi hỏi phải mời đến người có thể sử dụng những loại ma pháp trị liệu cao cấp hơn.
Ở lãnh địa Steria cũng có vài trị liệu sư cấp cao, nhưng tất cả đều giữ chức vụ từ tư tế trở lên trong giáo hội. Đã là ma pháp trị liệu thượng cấp thì khoản chi phí cũng khổng lồ. Với một người chưa trưởng thành như Valm, số tiền ấy không thể nào chi trả nổi.
Nhưng sư phụ của Valm, [Kiếm Thánh] Eric đã ngõ ý thay cậu lo khoản chi phí ấy. Nhờ thế lẽ ra việc trị liệu đã có thể tiến hành, nhưng cuối cùng giáo hội lại từ chối. Họ nói rằng tín đồ của thánh thần không thể chữa trị cho ma vật.
Eric đã cố đấu tranh, thậm chí lôi cả gia tộc bá tước biên cảnh của Steria vào để phản đối, nhưng giáo hội vẫn kiên quyết khước từ. Và rốt cuộc, việc chữa trị cho Flugel đã không bao giờ được thực hiện.
Ngày ngày, Valm vẫn đến bên sườn núi nơi Flugel nằm. Cậu mang theo lương thực, trò chuyện với nó bằng cả tấm lòng. Nhưng theo từng ngày, Flugel càng suy yếu dần, cho đến khi không còn động đến thức ăn nữa.
Một ngày nọ, Flugel cất tiếng kêu khẽ với Valm, rồi khép mắt lại như đang ngủ, và từ đó không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Valm và Flugel đã gắn bó với nhau từ thuở nhỏ. Họ từng tranh nhau miếng ăn, cũng từng cãi cọ, nhưng cuối cùng vẫn là hai nửa không thể tách rời, gắn kết còn bền chặt hơn cả huyết thống. Khi Flugel chết đi, Valm không sao chấp nhận nổi. Và đêm nào cậu cũng tìm đến bên nó. Đêm nào cũng mơ tưởng rằng biết đâu một ngày nào đó, vì một sự nhầm lẫn nào đấy, Flugel sẽ mở mắt tỉnh lại.
“Cậu là Valm Rio Draconis, đúng chứ?”
Khi Valm lại đến thăm Flugel như thường lệ, phía sau cậu bỗng xuất hiện một kẻ không để lộ chút khí tức nào. Đó là một thiếu niên khoác áo choàng trắng, có mái tóc màu hạt dẻ.
“Ai đấy?”
Trước câu hỏi của Valm, thiếu niên chỉ mỉm cười ngạo nghễ.
“Ta là Raymond. Từ nay, ta sẽ là người bạn trọn đời của cậu, Valm.”
Đó chính là cuộc gặp gỡ giữa kẻ sau này sẽ được gọi là [Đệ Nhị Ma Vương] và người mạnh nhất trong Tứ Thiên Vương, [Kẻ Cưỡi Rồng].
***
Raymond sở hữu một sức mạnh kỳ lạ. Hắn có năng lực đàm thoại với những tồn tại không phải con người, tức ma vật. Raymond dùng sức mạnh đó để kết giao hoặc hợp tác với nhiều loài ma vật rồi lập khế ước với chúng, nhờ vậy có thể triệu gọi chúng như những thú triệu hồi bất cứ lúc nào.
Đó là thứ sức mạnh kinh khủng, cho phép một cá nhân sở hữu lực lượng còn hơn cả một đạo quân. Raymond có vô số ma vật cường đại làm thú triệu hồi, trong đó thậm chí có cả những kẻ sở hữu năng lực hồi sinh xác chết.
Thứ Raymond triệu hồi là bộ xương khoác áo choàng đen kịt, [Tử Chi Tiên Đạo Giả] Leithe[note80226] . Đó là demilich, một loại undead tối thượng. [note80228]
Leithe có thể thao túng vô số loại ma pháp, và còn có thể thi triển cả ma pháp tử linh vốn đã thất truyền trong thời đại này. Nhờ ma pháp tử linh của Leithe, Flugel đã nhận lấy một sinh mệnh giả và hồi sinh trở lại.
Thông thường nó sẽ chỉ biến thành một tử long hạ cấp, cử động bằng thân thể đã mục rữa. Nhưng nhờ sức mạnh của Leithe, cơ thể Flugel được phục hồi và biến đổi thành một hình dạng hoàn toàn khác.
Thực chất, thứ được phục sinh ấy không còn là Flugel nữa. Đó là một undead thượng cấp mà Leithe tạo ra, lấy thi thể Flugel làm trung gian.
Dẫu hình dạng đã thay đổi, nhưng khi thấy Flugel cử động trở lại dưới dáng vẻ một phi long, toàn thân Valm run rẩy trong niềm hân hoan.
“Flugel… Đây là thật sao? Flugel…”
Nước mắt tuôn xuống không ngừng. Cậu đã bất lực nhìn người bạn thân, một nửa sinh mệnh của mình héo úa đi mà chẳng làm được gì. Ấy thế mà giờ đây, Flugel đang cử động ngay trước mắt cậu.
“Từ lúc mày ngủ say đến nay, đã có biết bao chuyện xảy ra. Mày nghe thấy chứ? Tao đã luôn cất tiếng gọi, chỉ mong được trò chuyện cùng mày thêm một lần nữa…”
“Cứ trò chuyện cho thỏa lòng đi. Từ giờ trở đi, các cậu sẽ có dư dả thời gian để làm chuyện đó.”
Valm rơi lệ, Raymond dịu dàng cất tiếng.
“Đây… thật sự là hiện thực sao? Hồi sinh, thứ ấy vốn dĩ không tồn tại ngay cả trong ma pháp thần thánh…”
“Ái long của cậu đã phục sinh. Ta chỉ đơn giản sở hữu sức mạnh mà giáo hội không có, chỉ vậy thôi.”
“Raymond, đúng không...? Ta phải cảm tạ thế nào đây…”
Valm cúi đầu trước Raymond, nước mắt rơi lã chã. Ái long thân thiết hơn cả huyết mạch đã chết vì sự non nớt của cậu. Đã có lúc cậu từng nghĩ, nếu không thể cùng sống tiếp… thì chi bằng tự vẫn. Bởi chính cậu đã chôn vùi tương lai của Flugel còn non trẻ, nên cậu cho rằng cái giá đó là điều hiển nhiên.
Tuy vậy, một kì tích đã xảy ra. Sự phục sinh người chết là điều mà ngay cả giáo hội, những kẻ tự xưng là đại diện của thần cũng không thể thực hiện được. Tương lai tưởng chừng khép lại bỗng mở ra, cậu có thể cùng Flugel bay trên bầu trời thêm lần nữa.
“…Ta đã được ngươi cứu. Nhưng ta chỉ là một kỵ sĩ tập sự. Raymond, ta phải báo đáp ngươi thế nào đây?”
Valm ngẩng nhìn lên trong khi đang quỳ. Raymond đặt bàn tay rắn chắc lên vai cậu.
“Ta có một giấc mơ. Để thực hiện nó, vô số gian nan chắc chắn sẽ chắn trước mặt ta. Và ta cần một sức mạnh để quét sạch tất cả. Đúng vậy, chính là sức mạnh của cậu.”
“…Ra vậy. Ta sẽ dốc toàn lực để quét sạch mọi khó khăn trước mặt ngươi. Từ khoảnh khắc này, ta sẽ là ngọn thương của ngươi.”
Valm cúi đầu như để thề nguyện trung thành. Như chấp thuận lời thề ấy, Raymond khẽ gật đầu và mỉm cười.
“Lần tới, ta sẽ mở một buổi tiệc trà tại nhà. Ta muốn mời cậu đến. Có vài người bạn ta muốn giới thiệu với cậu.”
Raymond chìa tay ra, Valm không chút do dự mà nắm lấy.
Con tử long đó vốn dĩ đã không còn là Flugel nữa, nhưng Valm đã bị nỗi đau buồn che mờ đôi mắt nên chẳng muốn nghi ngờ. Sinh vật này không chỉ khác về hình dạng, mà còn thiếu đi những cử chỉ thân quen, những tiếng kêu đặc trưng của Flugel thật sự.
Valm lẽ ra phải nhận ra. Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ dám thừa nhận. Bởi thừa nhận điều ấy cũng đồng nghĩa với chấp nhận cái chết của Flugel. Và bi kịch đó, Valm làm sao có thể chấp nhận nổi.
Phía sau Valm và Raymond đang nắm chặt tay nhau [note80227], bạch tử long gầm vang. Đó là tiếng khóc khai sinh của cái chết, vang lên từ tử long mang sự sống giả tạo.

