Tập 02 (Đang tiến hành)

Chương 05: Hồng Phong

2025-09-08

2

Trans + edit: Ling-sama

=====================================

Phi thuyền của [Hồng Phong] tên là Ifrit. Nói chính xác thì nó không thuộc về thủ lĩnh Sigil, mà là tài sản của phó thủ lĩnh Iz hiện đang lâm bệnh.

Ifrit là một con thuyền màu đỏ với thân dáng kỳ dị, hai bên không có buồm mà thay vào đó là đôi cánh được chế tạo để bay. Con thuyền này dùng ma lực làm động năng, nó vốn là một cổ vật được khai quật từ một di tích nơi biên cương khi ông của Iz còn hành nghề thợ săn kho báu. Kể từ đó ông đặt tên con thuyền là Ifrit và cùng đồng đội phiêu bạt khắp bầu trời, thám hiểm vô số di tích. Chẳng biết từ khi nào, đoàn thợ săn kho báu của ông Iz đã bắt đầu tự xưng là [Hồng Phong], cái tên được lấy cảm hứng từ sắc đỏ của thân tàu.

Đó là khởi nguyên của băng không tặc [Hồng Phong]. Ifrit và cả cái tên ấy được truyền lại qua nhiều thế hệ, nay trở thành tài sản của Iz. Ngoài ra, thủ lĩnh Sigil vốn là bạn thuở nhỏ của Iz. Hắn là cháu trai của người từng là đồng đội thân tín với ông của Iz thời còn làm thợ săn kho báu. Sigil và Iz đều sinh ra và lớn lên trên Ifrit.

Hai người đều cùng trang lứa, đều ở độ tuổi ngoài hai mươi. Mối quan hệ của họ không giống tình nhân mà giống chị em ruột hơn. Những thành viên khác trong nhóm là Hawk cẩn trọng, Kei lạc quan, Dan vạm vỡ và Elma – chị cả của cả ba, dù lần thám hiểm vừa rồi cô không tham gia.

Bốn người này đều là cô nhi được thế hệ trước của [Hồng Phong] là cha mẹ của Sigil và Iz cưu mang trong hành trình. Tất cả đều lớn lên trên Ifrit và nay kế thừa danh hiệu [Hồng Phong]. Sau bao năm bên nhau, giữa họ đã hình thành sợi dây gắn bó như một gia đình thực thụ.

Cũng vì thế, Sigil sẽ làm mọi thứ để bảo vệ [Hồng Phong]. Hắn ta sẵn sàng liều mạng xông vào di tích cổ hiểm ác, hay đánh cược cả tính mạng… thậm chí cả quỳ rạp xuống đất cũng không màng.

“Thật sự xin lỗi vì đã xâm phạm lãnh địa mà không được phép!”

Trong gian phòng lớn trên Ifrit, Sigil đang quỳ rạp sát đất. Còn Rofus thì ngồi trên sofa mà chống cằm nhìn xuống, vẻ mặt chẳng hề mảy may quan tâm.

Ba nam thành viên nam còn lại là Hawk, Kei và Dan thì đứng xếp hàng nơi góc phòng. Sau khi được giải thích sơ lược về tình hình thì các thành viên nữ bao gồm cả Lilyca đều chờ ở phòng khác, vì phó thủ lĩnh Iz vẫn đang lâm bệnh. Khi biết thiếu niên áo đen từng cứu họ trong di tích lại chính là đích tử của gia tộc Hầu tước Lightless, ai nấy cũng đều thấy sống lưng lạnh toát cả. Bởi lẽ, [Hồng Phong] đã xâm nhập trái phép vào di tích thuộc lãnh địa Lightless.

Mọi thứ trong lãnh địa đều thuộc về lãnh chúa. Dĩ nhiên, cả di tích và hầm ngục cũng vậy. Việc xâm nhập không phép để lấy báu vật chẳng khác nào hành vi trộm cắp. Họ tự xưng là không tặc chính vì tự ý thức được mình là kẻ vô pháp. Thế nhưng dù mang danh “tặc”, họ tuyệt đối không làm điều tàn ác. Thứ họ lấy chỉ giới hạn trong báu vật ở di tích hay hầm ngục. Dĩ nhiên họ không bao giờ trộm cắp của dân thường, chứ huống chi là cướp bóc. Vì trước khi là kẻ vô pháp, họ vẫn mang trong mình niềm kiêu hãnh của những thợ săn kho báu.

Từ trước đến nay vẫn ổn cả. Dù có bị hiến binh hay kỵ sĩ phát hiện rồi cử người truy bắt, chỉ cần có phi thuyền Ifrit thì họ dư sức thoát thân. Chỉ cần cất cánh bay sang lãnh địa khác là dễ dàng thoát được. Nhưng lần này thì khác hẳn. Đối diện với họ lại chính là Rofus Ray Lightless, đích tử của gia tộc hầu tước Lightless và được người đời kính sợ gọi là Hắc Quý Tộc.

Các thành viên của [Hồng Phong] đã tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh thiên động địa cùng uy lực ma pháp của hắn. Cho dù có phép màu nào xảy ra thì cũng không thể thoát khỏi thiếu niên áo đen này. Uy thế hắn phô bày đủ khiến người ta tin chắc điều đó.

Vì thế, thủ lĩnh Sigil đành quỳ rạp xuống đất. Chỉ để được tha thứ, chỉ để không làm phật ý Rofus. Trong khi hắn cúi lạy, các thành viên đứng ở góc phòng thì khẽ bàn tán.

“Này, chúng ta sẽ ra sao đây?” Kei hỏi nhỏ.

“Ai biết. May mắn thì ăn đòn roi rồi tống ngục. Xui xẻo thì bị lôi đi khắp phố rồi chặt đầu bêu xác.” Hawk đáp lại bằng đôi mắt vô hồn.

“Hả…? Không có đâu, chúng ta chỉ lỡ bước vào di tích chút thôi mà? Với lại lần này có lấy cái quái gì đâu.”

“Thì số phận chúng ta giờ tùy thuộc vào tâm trạng của tiểu quý tộc đó thôi. Nên thủ lĩnh mới phải quăng hết tự trọng đi mà quỳ lạy xin chút xót thương đấy.”

“Thật luôn hả… Hay chúng ta cũng nên quỳ xuống luôn cho rồi?”

Hawk lắc đầu.

“Đừng dại. Lỡ như làm gì chọc trúng chỗ khó chịu của cái cậu quý tộc ấy thì toi.”

Đúng lúc ấy, Dan vốn im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

“…Nhưng mà, cậu quý tộc đó đã cứu chúng ta.”

Hawk khẽ nghiêng đầu.

“Ừ, đúng thế… Chúng ta thì giống như tiện tay được cứu thôi, nhưng Lilyca thì chắc chắn được hắn cứu thật. Con bé còn có vẻ bám lấy cậu ta nữa, dù nhìn thế nào thì cũng bị cậu ta bơ thấy rõ.”

Kei bỗng trố mắt lên như vừa nghĩ ra điều gì.

“Phải rồi, Lilyca! Thì ra cậu quý tộc ấy mê gái. Thế nên mới ra tay giúp.”

Dan cùng Hawk đồng loạt nhún vai.

“…Tao không nghĩ vậy đâu.”

“Mày mới là kẻ mê gái đấy, Kei.”

“Không hề, tao chắc chắn đấy! Nhưng cứu xong thì chắc Lilyca không hợp gu cậu ta. Con bé còn nhỏ, phẳng lì ra. Chi bằng để Elma tiếp chuyện đi. Như thế thì cái cậu quý tộc mặt lúc nào cũng đăm đăm khó chịu kia, chắc chắn sẽ cười ngay thôi. Elma thì ngực cũng kha khá, mặt mũi cũng đâu đến nỗi, quá hợp còn gì.”

Hawk và Dan lập tức lùi ra xa trước lời đề nghị quá đáng của Kei.

“Kei, mày định đem Elma ra làm vật hiến tế à...?”

“…Kei, mày đúng là đồ tồi.”

“Đừng gọi là hiến tế chứ, nghe gớm quá. Với lại Elma còn bảo muốn lấy chồng giàu nữa, thế thì chuẩn rồi còn gì.”

Cứ để bọn chúng lải nhải mãi, Rofus khó chịu liếc về phía ba người.

“…Ta nghe hết cả rồi. Ai là kẻ mê gái hả?”

Trước giọng nói lạnh buốt như băng của Rofus, cả ba liền đồng loạt ngậm miệng và cụp mắt xuống.

“Lũ ngu này!” Sigil vẫn quỳ gối sát đất, thầm gào lên trong lòng.

“Mọi người ơi, tôi pha trà rồi nè!”

Trong bầu không khí nặng nề như đám tang, Lilyca bưng khay bước vào. Thấy Sigil đang quỳ gối, cô liền nhăn mặt.

“Uwwa, Sigil-nii làm gì mà lại quỳ ra thế...?”

Dù thoáng ngạc nhiên, Lilyca vẫn chẳng để tâm nhiều mà hí hửng tiến thẳng đến trước mặt Rofus.

“Rofas-kun, uống trà không? Có cả bánh ngọt nữa đó!”

“Không cần.”

Bị Rofus lạnh lùng từ chối, Lilyca tiu nghỉu đi về phía ba người đang đứng ở góc phòng.

“Còn mọi người thì sao?”

Được hỏi, nhưng cả ba đều chẳng có tâm trạng nào mà uống trà, họ chỉ né tránh ánh mắt cô.

“...Thôi, bọn anh cũng không cần đâu.”

Hawk thay mặt đáp lại, khiến Lilyca “ể” một tiếng và càng tiu nghỉu hơn.

“Đã cất công pha trà rồi mà...”

Lilyca phụng phịu quay đi, liếc một vòng căn phòng rồi nghiêng đầu thắc mắc.

“À mà, cái không khí âm phủ này là sao vậy...?”

Câu hỏi vô tư của Lilyca vang vọng trong gian phòng căng thẳng.

***

Trong một căn phòng trên phi thuyền Ifrit, thủ lĩnh của [Hồng Phong], Sigil đang nhục nhã quỳ rạp trước tôi. Ba tên thuộc hạ còn lại thì đứng ở góc phòng, trông khó xử ra mặt. Tên bọn chúng thì… hình như tôi có nghe qua, nhưng quên rồi. Riêng Lilyca thì đã tiu nghỉu bỏ ra ngoài sau khi bị từ chối trà, nên không có ở đây.

Tuy nhiên… hừm, số người không khớp. Thủ lĩnh Sigil, ba thằng đàn ông và thêm Lilyca.

Theo tôi nhớ, trong câu chuyện còn có một thành viên nữ nữa mới phải. Chẳng rõ là cô ta đang làm việc riêng, hay trốn đâu đó trong Ifrit. Hơn nữa cô ta vốn là dân thường không có ma lực, nên dò tìm ma lực cũng chẳng phát hiện ra được.

Nếu thực sự đang ẩn náu trong thuyền thì tôi chẳng có cách nào lần ra. Hoặc có thể lúc này cô ta vẫn chưa gia nhập nhóm chăng? Trong câu chuyện, nội tình của [Hồng Phong] chẳng được miêu tả chi tiết nên tôi cũng không rõ. Chắc không có chuyện cô ta lén lút ẩn nấp trong thuyền rồi cắt cổ tôi lúc ngủ đâu nhỉ.

Nhưng tuyệt đối không được chủ quan. Từ lúc cứu bọn [Hồng Phong] ở [Lăng Mộ Thủy Tổ], tôi đã chắc chắn một điều. Nếu tôi không ra tay thì cả đám bọn chúng hẳn đã bị diệt sạch. Điều đó đồng nghĩa trong mạch truyện gốc, bọn chúng chưa từng đặt chân đến [Lăng Mộ Thủy Tổ].

Nếu là tôi trong câu chuyện thì làm gì đi cứu bọn chúng, phụ thân thì càng không thể. Ông nội thì có khả năng sẽ giúp vì thú vui, nhưng đã ẩn cư thì chắc cũng chẳng dính dáng. Vậy tại sao [Hồng Phong] lại hành động khác với nguyên tác chứ? Rõ ràng ngoài tôi ra, còn có kẻ khác cũng mơ thấy câu chuyện và đã can thiệp. Nhưng là ai? Và vì lý do gì mà lại xúi [Hồng Phong] tiến vào [Lăng Mộ Thủy Tổ] chứ? Câu hỏi cứ chồng chất mãi không dứt.

Và hiện giờ, tôi đang tra hỏi thủ lĩnh Sigil tại sao bọn chúng lại mò đến [Lăng Mộ Thủy Tổ].

“Nói. Giấu giếm thì ta giết.”

“T-Tôi có ra sao cũng được... Nhưng xin hãy tha cho bọn còn lại... làm ơn, ạ.”

Sigil cố tình nâng đầu lên, rồi lại cọ xuống sàn mà khẩn cầu. Tôi liền nổi gân xanh. Cái kiểu kính ngữ nửa mùa ấy là thế nào? Hắn nghĩ cứ thêm chữ “ạ” vào là không có vấn đề gì chắc?

Tôi bảo khai thông tin, thế quái nào hắn lại biến thành van xin rồi? Chẳng thể gọi là đối thoại được.

“Cứ nói bình thường đi. Nếu chịu mở miệng thì ta sẽ không giết đâu. Vậy nên kể hết đi. Các ngươi nghe được tin về di tích đó ở đâu? Vì sao lại xâm nhập? Nói toàn bộ.”

“...Hiểu rồi.”

Nghe tôi nói vậy, Sigil im lặng hồi lâu rồi gật đầu, sau đó bắt đầu kể nhỏ giọng. Hắn nói mình biết đến [Lăng Mộ Thủy Tổ] nhờ một tổ chức gọi là [Hội Kho Báu], đó là một tổ chức phi chính thức mà bọn thợ săn kho báu tụ tập để trao đổi thông tin về di tích và hầm ngục cổ xưa.

Tôi chưa từng nghe đến [Hội Kho Báu] này, trong nguyên tác cũng chẳng hề nhắc đến. Nhưng nghĩ lại thì cũng có chỗ hợp lý. Ở chương một, kể từ khi Lilyca gia nhập nhóm của nhân vật chính thì bọn chúng có thể di chuyển bằng phi thuyền và bay khắp nơi trong vương quốc. Trong chuyến hành trình đó, Sigil lại nắm thông tin quá đỗi chi tiết về di tích và hầm ngục ở khắp nơi.

Dù có phi thuyền thật, nhưng số lượng di tích và hầm ngục trên toàn vương quốc là rất nhiều.

[Hồng Phong] chỉ có vài ba tên thì làm sao bọn chúng có thể tự gom một lượng thông tin khủng khiếp như đặc điểm các di tích, loại ma vật, hay khuynh hướng cạm bẫy được.

Tuy vậy, nếu sau lưng bọn chúng thực sự có tổ chức mang tên [Hội Kho Báu] thì chuyện ấy cũng không khó hiểu. Có điều, thông tin về [Lăng Mộ Thủy Tổ] dường như đã tồn tại từ rất lâu. Tất nhiên, khi đó nó chẳng được gọi bằng cái tên này.

Thông tin thì hầu như chẳng có, hơn nữa vị trí lại ngay gần thủ phủ lãnh địa Lightless. Gần như chẳng ai bén mảng tới được nên nó bị xếp hạng nguy hiểm cao nhất – cấp S, và cái mẩu tin ấy đã nằm mốc meo trên bảng thông báo suốt cả một thời gian dài.

“Ra là đã có người biết đến từ xưa rồi sao…”

Tổ tiên nhà tôi lại bị tùy tiện gán cho cái mác “hầm ngục cấp S” sao. Rõ ràng đây vốn là thông tin cơ mật đến mức ngay cả hoàng tộc cũng chẳng hay biết. Nếu phụ thân mà nghe được, chắc ngất xỉu tại chỗ mất. Nghe tôi lẩm bẩm, Sigil lại nghiêng đầu khó hiểu.

“Chẳng lẽ gia tộc Lightless thực sự đang canh giữ thần điện của Hắc Thần à?” [note80071]

“Hả? Ta đã bảo là không rồi… Khoan đã, từ khi nào chỗ đó biến thành thần điện của Hắc Thần thế? Chẳng phải các ngươi bảo là không có thông tin sao?”

Thần điện của Hắc Thần, Lilyca cũng từng nói vậy thì phải. Có vẻ ngoài kia thiên hạ gọi Lightless là Hắc Quý Tộc hay gì đó, chẳng lẽ đã bị nhầm lẫn với Hắc Thần ở đâu đó chăng? Sigil lúng túng tránh ánh mắt tôi.

“Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm… Tuy chỉ là lời đồn thôi, nhưng trên bia đá ở thần điện của Lục Thần khác có ghi chép về chỗ này. Nhưng mà nghe cũng khó tin lắm.”

“Chẳng phải văn tự cổ vẫn chưa được giải mã hết sao?”

“[Hội Kho Báu] có một đội nghiên cứu riêng. Nghe đâu họ đã giải mã được khá nhiều. Nhưng mảng đó tôi mù tịt, có hỏi cũng chẳng trả lời nổi.”

Khó tin thật, một tổ chức phi chính thức lại đi trước cả cơ quan nghiên cứu của vương quốc. Nhưng thôi, chuyện đó tôi cũng không rành. Sigil tiếp tục câu chuyện. Vốn dĩ bọn chúng không hề có ý định mò tới [Lăng Mộ Thủy Tổ], nơi gần như chẳng có thông tin và bị coi là cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng không hiểu sao, những di tích và hầm ngục mà chúng đi qua đều đã bị vét sạch vật phẩm cả, mà lúc ấy chúng lại cần tiền gấp nên bất đắc dĩ phải xâm nhập [Lăng Mộ Thủy Tổ]. Đó là toàn bộ nguyên do.

“Việc vật phẩm bị vét sạch như vậy có thường xảy ra không?”

“Ờ thì, cũng chẳng hiếm đâu. Vì đâu chỉ có bọn tôi làm thợ săn kho báu. Nhưng… lần này đúng là xui tận mạng, đi gần chục chỗ liền mà đều trắng tay cả…”

Sigil gãi đầu, mặt mày chua chát. Đi tới đâu cũng thấy vật phẩm bị vét sạch… có thật là xui xẻo không? Nếu kết cục lại khiến chúng xông vào [Lăng Mộ Thủy Tổ] thì hẳn phải có kẻ đã sắp đặt.

Huống hồ, di tích nhân tạo thì còn có thể vét sạch nhưng hầm ngục sẽ tái xuất hiện ma vật và vật phẩm sau một thời gian. Cớ sao bọn chúng lại phải vội vã như thế? Hay là có kẻ nào đó cố tình dồn chúng vào bước đường này?

“Tại sao không đợi hầm ngục hồi phục? Có lý do gì mà phải gấp gáp đến vậy?”

“À… không, cái đó thì…”

Sigil né tránh ánh nhìn của tôi, như thể có gì đó khó nói lắm.

“Chuyện gì? Nói mau. Ta đã bảo giấu giếm là giết mà.”

Một trong những tên đứng ở góc phòng là gã đàn ông đeo kính râm gọng tròn, hắn không thể đứng nhìn thêm nữa và liền bước lại gần.

“Khoan đã, chuyện đó thì…!”

Tôi phóng thích ma lực, khiến gã đeo kính gọng tròn im bặt.

“Ta không hỏi ngươi… Hay chính ngươi là kẻ đã đề nghị đi tới di tích của Lightless?”

“Không, không phải...!”

Bị ma lực của tôi áp chế, gã đeo kính gọng tròn vã mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Kh-không, là tôi. Chính tôi đã nói phải đi đến di tích của Lightless!”

Sigil chen vào để che cho gã đeo kính. Hắn suýt ngã quỵ nhưng được gã to con và gã tóc dài vội vàng chạy tới đỡ.

Tôi lạnh lùng cúi mắt nhìn xuống.

“Ngươi là thủ lĩnh, ngươi quyết định là chuyện đương nhiên. Nhưng, phải có kẻ đầu tiên mở miệng ra đề nghị trước chứ nhỉ?”

“Không... thật sự là tôi mà...”

Đang dồn ép Sigil thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy tung.

“Này này. Làm ơn đừng có hành hạ đám đàn ông nhà tôi quá đáng thế được không?”

Một giọng nữ sắc lạnh vang lên. Bước vào là một người phụ nữ tóc đỏ với sắc mặt nhợt nhạt và dáng đi lảo đảo, được Lilyca cùng một thành viên nữ khác mà tôi từng thấy trong câu chuyện dìu vào. Ta nhìn chằm chằm vào ả tóc đỏ mà nhíu mày lại.

“...Ngươi là ai?”

Một người phụ nữ mà tôi chưa từng thấy. Trong câu chuyện cũng chưa từng xuất hiện. Là người của [Hồng Phong] sao?

“Tôi là Iz, phó thủ lĩnh của [Hồng Phong] đây. Cậu quý tộc dễ thương à.”

Người phụ nữ tóc đỏ khẽ nở nụ cười cứng cỏi, chẳng để lộ chút yếu ớt nào.

“Phó thủ lĩnh...?”

Khoan đã, trong [Hồng Phong] có phó thủ lĩnh sao? Ấn tượng trước giờ là Sigil làm thủ lĩnh, còn lại chỉ là các thành viên khác thôi. Tuy vậy, cái tên Iz nghe quen quen. Trong câu chuyện, hình như đó là cái tên được Lilyca nhắc đến khi kể chuyện ngày xưa.

Trong câu chuyện, tôi có ấn tượng rằng cô ấy đã được nhắc đến như người đã mất. Iz mỉm cười nhìn tôi.

“Tôi có nghe rồi. Đám ngốc kia đã liều mạng chui vào di tích là vì tôi đấy.”

“…Vì ngươi sao?”

Khi nhìn kỹ, trên làn da tái nhợt của Iz lộ rõ những vết bớt đen như vằn báo. Nhận ra ánh mắt của tôi, Iz khẽ nghiêng đầu.

“Muốn nghe chuyện không?”

“…Ừ.”

Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu bằng cằm bảo cô ngồi xuống ghế.

***

Ngay khi Iz bước vào, đám đàn ông hốt hoảng ồn ào đòi đưa cô trở lại giường nhưng bị Lilyca và thành viên nữ kia (có vẻ tên là Elma) đang dìu Iz gạt phắt đi. Rồi chính miệng Iz đã kể rõ sự tình.

Iz đang mắc bệnh. Thuốc đặc trị lại vô cùng đắt đỏ. Gần đây bệnh tình của cô xấu đi và cần tiền gấp để mua thuốc. Đại khái tôi đã hiểu hoàn cảnh của bọn chúng. Sigil không chịu kể là vì muốn che giấu sự tồn tại của Iz đang bệnh nặng đến mức chẳng thể cử động. Trong tình huống xấu nhất, có lẽ hắn còn định cho Iz và Elma – những người chưa gặp tôi bao giờ thoát thân trước. Không, hắn làm gì tính xa đến vậy. Nghe tình trạng bệnh của Iz, đây hẳn là chứng bệnh tích tụ ma tố trong cơ thể. Với những người không có ma lực, ma lực và ma tố vốn rất độc hại.

Nếu tích tụ, tất nhiên cơ thể sẽ phản ứng đào thải rồi từ đó gây ra đau đớn và thống khổ. Nhưng thông thường ma tố không hề có đặc tính tích tụ trong cơ thể. Tôi chẳng am tường về bệnh địa phương lắm, nhưng hẳn là có những vùng đất sinh ra loại ma tố đặc thù mang đặc tính như vậy.

Mà thôi, bệnh kiểu đó có tồn tại cũng chẳng lạ gì. Nhưng vấn đề là cái thuốc đặc trị kia. Đặc trị cái quái gì, thuốc thì làm sao rút ma tố ra khỏi cơ thể được? Kiểu như mana potion bổ sung ma tố để phục hồi ma lực thì tôi còn hiểu. Ma pháp sư cũng có thể truyền ma lực sang cho kẻ khác nếu đủ tinh thông kỹ năng điều khiển ma lực. Đến mức đó thì tôi cũng làm được. Nhưng rút ma tố hay ma lực khỏi người khác thì không đời nào. Nó cũng như hô hấp nhân tạo thôi.

Tôi có thể đưa oxy vào, nhưng bảo rút oxy ra thì bất khả. Thuốc cũng vậy. Một loại thuốc có thể rút ma tố hay ma lực khỏi cơ thể á, chưa từng nghe bao giờ. Nếu thực sự tồn tại thì hội nghiên cứu ma pháp dược hẳn đã nhốn nháo lên cả rồi.

Hơn nữa, tôi cũng nghe giá của thứ thuốc đặc trị đó rồi. Nó còn đắt hơn cả elixir được mệnh danh là thuốc vạn năng. Loại thuốc đặc trị quái gì vậy? Giá trị đủ xây cả một căn nhà. Mà trong câu chuyện, vốn đâu có bóng dáng Iz trong [Hồng Phong]. Nói cách khác, dù chật vật xoay tiền thì cuối cùng Iz vẫn không qua khỏi. Rốt cuộc bọn họ không gom đủ tiền để mua thuốc, hay là…

“Chuyện thì ta hiểu rồi. Cũng chẳng thấy có mâu thuẫn gì.”

Dù còn nhiều nghi vấn nhưng tôi vẫn chấm dứt tại đây. Rốt cuộc, vẫn chưa biết liệu ngoài tôi ra thì còn kẻ nào khác biết trước câu chuyện hay không.

“Nói chuyện thế đủ rồi, ngươi lui về nghỉ đi.”

Tôi ra lệnh cho Iz lui xuống. Suốt lúc giải thích, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt. Thực ra, có lẽ ngay cả ngồi dậy khỏi giường cũng đã quá sức rồi.

“Ara, cậu cũng biết lo cho người ta à? Tưởng là một quý tộc đáng sợ, hóa ra cũng dịu dàng đấy chứ.”

Iz cười nhếch mép, còn tôi thì lườm Elma đang đứng cạnh.

“Này, đưa cô ta đi ngay đi.”

Bị tôi quát, Elma vội vã đỡ lấy Iz rồi dìu cô ra khỏi phòng. Lilyca cũng cuống quýt theo sau. Trong căn phòng giờ chỉ còn lại đám đàn ông, tôi nhìn sang Sigil đang đứng đó, trông chẳng biết làm gì cho phải.

“Thật chẳng biết ai mới là thủ lĩnh nữa.”

Tôi buông lời mỉa mai, Sigil liền ôm ngực và loạng choạng như trúng đòn.

“Cũng đúng phết.”

“Chuẩn thật.”

“…Tôi cũng thấy vậy.”

Ba gã đàn ông kia hùa theo.

“T-Tụi bây!”

Sigil tức tối, chồm tới túm lấy cả ba. Sigil, so với trong câu chuyện thì xem ra ngươi còn kém uy tín hơn hẳn. Đang nghĩ ngợi như thế, tôi chợt cảm nhận được ma lực phát ra từ tinh thể truyền tin trong ngực áo.

Đó là tín hiệu khi tinh thể truyền tin được liên lạc tới. Chắc hẳn phụ thân thấy tôi về muộn nên mới liên lạc, tôi liền cầm lấy tinh thể.

“Hả?”

Người đang gọi không phải phụ thân. Mà là tên viên quan bù nhìn kế vị Clinton. Không phải giờ liên lạc định kỳ. Chuyện khẩn cấp sao? Tôi truyền ma lực vào tinh thể.

“Chuyện gì?”

“Xin thứ lỗi vì liên lạc đột ngột.”

“Chào hỏi thế đủ rồi. Vào thẳng việc đi.”

“Vâng, có việc khẩn phải báo… Tại Roguebelt, một con phi long đã xuất hiện.”

“…Hả?”

Tiếng tôi lạc giọng vang vọng khắp căn phòng.

***

“Haa…”

Một tiếng thở dài bật khỏi miệng. Hiện tôi đang đứng trên boong của Ifrit. Chiếc phi thuyền lao vun vút trên tầng mây. Gió thổi có hơi mạnh, nhưng không đến mức khiến người ta bị cuốn đi.

Nếu đạt đến tốc độ như thế này thì lẽ ra áp lực gió phải rất lớn, nhưng dường như xung quanh Ifrit được dựng một loại lá chắn ma pháp, khiến phần lớn áp lực gió bị triệt tiêu. Nhờ thế mà chỉ còn làn gió nhẹ phả qua, mát mẻ đến dễ chịu.

Tôi tựa lưng vào lan can boong tàu, ngắm nhìn đường chân trời đang được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn. Lý do khiến tôi có mặt ở đây, dĩ nhiên là nhờ tin báo từ tên viên quan bù nhìn. Tên nói có một con phi long bất ngờ xuất hiện ở Roguebelt.

Dường như đã lập tức tổ chức một đội chinh phạt, nhưng bị một vài cư dân ở Roguebelt ngăn cản nên cuộc săn rồng thất bại. Con phi long đó không tấn công con người, mà chỉ đứng trên đỉnh núi đá và liên tục cất tiếng gầm. Trông cứ như đang gọi cái gì đó.

Vì vậy bọn chúng mới gửi tin cho tôi để hỏi ý kiến. Tuy có nhiều điều cần xác minh, nhưng khi nghe đến phi long ở Roguebelt, tôi lại nhớ đến chuyện của ba tháng trước khi trở về từ lãnh địa Steria.

Nếu phải đoán, thì chẳng còn việc nào khác ngoài con phi long tôi mượn từ Valm khi ấy. Nhưng nếu là của Valm, thì nó lại quay về Roguebelt làm gì?

Hơn nữa, cái chuyện bị một số cư dân Roguebelt cản trở là sao? Dù không biết là ai, nhưng bọn đó đang làm trò gì thế? Mà thôi, chắc lại là Fol với Log hay mấy kẻ tương tự thôi. Thành thử ra, tôi buộc phải tới Roguebelt ngay.

Đúng lúc ấy, tôi bắt gặp một phi thuyền đang lao đi với tốc độ khủng khiếp trên bầu trời gần đó. “Đưa ta đến Roguebelt.” Tôi ra lệnh, à không, nói đúng hơn là nhờ vả Sigil và và hắn lập tức đồng ý.

Đổi lại, hắn ta còn dám nói muốn xí xoá vụ bọn chúng xâm nhập di tích. Tôi đã thoáng nghĩ không biết nên xử lý hắn thế nào cho phải.

Tôi trả lời rằng chuyện đó còn tuỳ thuộc vào bọn chúng, và tên thất lễ ấy khó xử ra mặt. Xem ra hắn vẫn chưa hiểu bản thân đang ở tình cảnh nào.

Dẫu vậy, phi thuyền quả thực có tốc độ kinh khủng, và với đà này, chắc hẳn đến lúc mặt trời lặn ta sẽ tới được Roguebelt. Đáng lẽ phải mất trọn bốn ngày đi bằng xe ngựa, nay chỉ cần vài tiếng đồng hồ.

Tốt, vô cùng tốt. Chiếc phi thuyền này, nếu có thể thì tôi còn muốn sản xuất hàng loạt để giữ riêng cho mình nữa cơ. Đang nghĩ đến chuyện đó thì cánh cửa boong tàu bật mở.

“Uwwa, lạnh quá! Ơ, Rofus-kun, sao cậu đứng mãi ngoài này được vậy? Cẩn thận cảm lạnh đó!”

Người bước ra là Lilyca, trên tay còn bưng một cái khay.

“Uống hồng trà không? Ấm lắm đấy.”

“Không cần.”

Tôi lập tức từ chối, nhưng Lilyca chẳng hề để ý mà lại gần.

“Chẳng lẽ cậu ghét hồng trà à?”

“Ừ. Cái mùi kỳ quặc của nó khó chịu lắm.”

“Chính cái đó mới ngon chứ. Bỏ thêm mứt vào là tuyệt cú mèo luôn.”

Mứt ư? Cho cái thứ ngọt lịm ấy vào à, nghĩ cái gì vậy trời.

“...Cái kiểu uống quái gở gì thế.”

“Iz-onee hay làm lắm, bữa trước tôi thử thử thì thấy ngon bất ngờ luôn đó.”

“Ta mặc kệ.”

Chán chẳng buồn nói tiếp, tôi quay mặt đi thì Lilyca dúi vào tay thứ gì đó.

“Cái này, cho cậu.”

“...Cái gì đây?”

Thứ Lilyca trao là một hộp kim loại nhỏ vừa lòng bàn tay. Trong khi tôi còn đang nghi hoặc thì Lilyca đã nở nụ cười rạng rỡ.

“Từ trưa tới giờ cậu chưa ăn gì đúng không? Đây nè, đồ hộp đó. Thực phẩm dự trữ của đế quốc đấy.”

Cái hộp bé xíu này là thực phẩm dự trữ á? Ăn cái này mà no được sao? Mà nghĩ lại, từ trưa đến giờ tôi chưa bỏ bụng gì thật. Bụng quả thật cũng đang đói. Không, quan trọng hơn...

“……Các ngươi còn có quan hệ với đế quốc nữa à?”

“Ừm. Quan hệ thì cũng không hẳn, chỉ thỉnh thoảng đi mua bán thôi. Có mấy thứ không bán được giá ở vương quốc, nhưng sang bên đó lại bán được giá khá cao. Với lại, đế quốc cũng có di tích và hầm ngục mà.”

Săn kho báu xuyên quốc gia sao?

Cũng phải, có phi thuyền thì mới làm được chuyện đó. Dù tự ý vượt biên rõ ràng là phạm luật vương quốc, hay nói đúng hơn là phạm luật quốc tế, nhưng với bọn này thì cũng chẳng còn lạ gì.

“Ở đế quốc, những người có ma lực bị đàn áp ghê lắm, lần nào tôi cũng thấp thỏm lo lắng sợ bị lộ. Với cả chỗ đó chật chội ngột ngạt, tôi cũng chẳng mấy hứng thú muốn đi.”

Rồi cô rút con dao giấu trong ủng ra, khéo léo rạch nắp hộp. Bên trong là miếng cá đã được kho mềm.

Sau đó Lilyca chìa tay ra.

“Hả?”

“Đưa hộp đây. Tôi mở cho.”

“Ừ.”

Tôi ngoan ngoãn đưa cho, Lilyca nhanh nhẹn mở ra rồi trả lại.

“Ồ, bên trong là bít tết này! Chúc mừng nha! Trúng thưởng rồi đó!”

Bên trong hộp là một miếng bít tết dày. Tôi nhíu mày nhìn Lilyca.

“Ngươi thích thịt lắm à?”

“Ể, ờ thì, tất nhiên là thích chứ! Thích lắm luôn!”

“Vậy thì cho ngươi đó. Đưa phần cá đây.”

Nghe yêu cầu, Lilyca chớp mắt ngạc nhiên.

“Ể, không sao mà, nhưng cậu chắc chứ? Đừng nói là cậu ghét bít tết nha?”

“Ta không ưa thịt bò. Cái kia là cá biển phải không? Ta thích thứ đó hơn.”

Khi tôi yêu cầu đổi hộp đồ hộp, Lilyca bỗng ôm bụng cười phá lên.

“Pfft, ahaha! Cái gì thế này, Rofus-kun y như trẻ con ấy! Trà cũng ghét, thịt bò cũng ghét, kén chọn thế là không được đâu nha. Ahaha, buồn cười chết mất thôi.”

Ai là trẻ con hả, ai cơ? Thân hình giống trẻ con thì phải là ngươi mới đúng. Lilyca cười khúc khích một hồi rồi đưa tôi hộp cá.

“Đây, hết cách nên tôi đổi cho đó. Nhưng lần sau không được kén á chọn canh nữa nha?”

Lilyca nói với giọng châm chọc.

“…Ngươi…”

Tôi nổi gân xanh, đưa hộp thịt bò cho cô ta. Nhưng khi định nhận lấy hộp cá, Lilyca lại không buông tay.

“…Này.”

“Đây.”

Khi tôi gắt giọng, Lilyca nhét hộp bít tết vừa nhận vào người, rồi lôi ra một cái thìa đưa cho tôi.

“Hả?”

“Tay trái cậu bất tiện, để tôi tôi giữ hộ cho. À, hay là tôi đút cho cậu ăn luôn nhé?”

“Đừng có làm chuyện thừa thãi.”

Quả thực là chuyện thừa thãi. Mất cánh tay trái đúng là bất tiện, nhưng tôi đã quen sống thế này rồi. Từ chỗ khuỷu tay đã mất, tôi vươn Hắc Uyển ra và giật phắt hộp cá từ tay Lilyca.

“Uwaa, cái tay mà cậu đã dùng trước đây nè. Hóa ra còn dùng kiểu này được nữa hả. Ma pháp đúng là tiện ghê!”

Có lẽ nhớ lại cảnh từng bị vô số Hắc Uyển trói chặt trong lăng mộ, cô ta nhìn chằm chằm vào nó.

Tôi mặc kệ rồi bắt đầu ăn cá, Lilyca cũng bắt chước ăn theo.

Vị cá thì mặn đậm, nhưng khá ngon. Nghe nói đế quốc có kỹ thuật tiên tiến, nhưng vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Ăn xong, tôi im lặng nhìn Lilyca. Nhận ra ánh mắt tôi, cô ta nghiêng đầu.

“Có chuyện gì sao?”

“Tại sao lại muốn dính dáng đến ta? Rõ ràng suýt nữa bị ta giết trong di tích, thế mà ngươi không thấy sợ à?”

Nghe tôi hỏi vậy, Lilyca liền nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Rofus-kun có sứ mệnh bảo vệ di tích đó đúng không? Việc cậu định giết bọn tôi cũng chỉ vì sứ mệnh ấy thôi. Vốn dĩ người sai là những kẻ phạm luật như bọn tôi. Nếu có bị giết, thì oán trách Roafus-kun mới là vô lý.”

“Khá triết lý đấy. Nhưng đó không phải câu trả lời ta muốn. Ta hỏi ngươi không sợ ta à.”

“À, ừ. Ý tôi là, tôi chẳng thấy có lý do gì để sợ cả. Thực tế là tôi đã được cậu cứu mạng mà. Biết ơn thì có, chứ sợ thì không.”

“…Ồ.”

Lời lẽ của Lilyca nghe thì có vẻ hợp lý, lý luận cũng trong phạm vi tôi có thể hiểu. Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Khi bị dồn đến bước đường cùng, con người vốn dĩ phải run sợ, chẳng còn lý lẽ nào chen vào được. Dù có viện đủ thứ lý do, cảm xúc con người đâu đơn giản đến thế.

Cách nghĩ thấu triệt đến mức quái lạ của Lilyca khiến tôi càng thêm ngờ vực. Hơn nữa, kẻ đang đứng trước mặt tôi lại quá khác với Lilyca Skyfield trong câu chuyện.

Trong ký ức của tôi, Lilyca trong câu chuyện ngây thơ và cảm tính hơn nhiều. Chính vì biết rõ Lilyca trong nguyên tác ra sao, nên sự khác biệt này càng khiến tôi khó chịu. Chẳng lẽ con nhỏ này là kẻ biết được toàn bộ câu chuyện giống tôi?

Tôi lập tức hành động. Ép ngã Lilyca đang sơ hở xuống boong tàu, rồi dùng Hắc Uyển trói chặt tay chân lại. Thế mà trong tình trạng đó, Lilyca không hề kêu lên một tiếng nào. Trong mắt thậm chí chẳng có vẻ sợ hãi, cô ta chỉ mở to mắt ra đầy kinh ngạc.

“Ể? Tự dưng làm gì vậy. Sao thế, Rofus-kun…?”

Tôi ngồi đè lên người Lilyca, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của cô.

“Trong tình cảnh này mà vẫn bình thản được cơ à.”

“Không, tôi cũng bất ngờ chứ bộ? Cậu tự dưng đè tôi xuống còn gì.”

Lilyca vẫn điềm tĩnh đến khó chịu. Quả nhiên đoán trúng rồi, ngoài tôi ra thì còn có kẻ khác biết về câu chuyện này. [Hồng Phong] hành động khác hẳn nguyên tác, khả năng cao là vì có một kẻ đã mơ thấy câu chuyện. Và điều tôi lo ngại nhất là kẻ thấy giấc mơ đó lại chính là một nhân vật trọng yếu của câu chuyện, thậm chí thuộc về phe chính diện. Vì thế, ngay từ đầu tôi đã cảnh giác với Lilyca.

Nhưng vẫn còn thiếu chứng cứ. Nếu Lilyca biết những điều mà chỉ kẻ mơ thấy mới biết, mọi ngờ vực sẽ thành sự thật. Tôi ghé sát mặt vào Lilyca.

“Ngươi, dạo này có thấy giấc mơ kỳ lạ nào không?”

“…Giấc mơ á?”

“Là giấc mơ về tương lai ba năm sau. Ở đó ngươi sẽ gặp một gã đàn ông.”

Lilyca nhíu mày.

“…Tương lai? Đàn ông? Ờm, cậu nói gì thế?”

“Đừng giả ngu. Ta là [Ảnh Lang] Rofus, ta biết hết rồi.”

“Ảnh…?”

Tôi nhắc đến danh hiệu thời Tứ Thiên Vương, vậy mà phản ứng của Lilyca lại hời hợt. Hừ, cũng lì lợm đấy.

“Nếu không thừa nhận thì ta sẽ giết hắn, sẽ giết Abel Carrot đấy. Với thực lực hiện tại, giết hắn dễ như ăn bánh thôi.”

Tôi tạo ra một Hắc Cầu trên tay, dí sát Lilyca để đe dọa. Với nó thì gương mặt lạnh như tiền của ngươi cũng sẽ vỡ thôi. Khi ta nói sẽ giết gã đàn ông mà ngươi yêu, hẳn ngươi sẽ phải dao động thôi. Thế nhưng Lilyca lại chỉ nghiêng đầu, trông như chẳng hiểu tôi đang nói cái quái gì.

“Abel…? Ờm, ai vậy?”

“...”

Hử? Trên mặt Lilyca chỉ toàn bối rối, cứ như thể chẳng biết gì thật. Nếu đây là diễn thì cũng tài tình lắm… Nhưng chẳng lẽ, cô ta thực sự không biết sao…?

“Vô lí… thế thì tại sao ngươi lại bình tĩnh thế này… lẽ ra ngươi phải trẻ con hơn nhiều mới đúng.”

“Rofus-kun, rốt cuộc cậu biết gì về tôi vậy?”

“……”

Lilyca cau mày. Chẳng lẽ ta đã nhầm thật sao? Trong câu chuyện, ngươi lúc nào cũng quấn quýt bày tỏ tình cảm với Abel Carrot kia mà. Ngươi thật sự chưa từng mơ thấy câu chuyện đó sao?

“…Chẳng phải Abel là kẻ ngươi thích sao...?”

“Ể, thích á…? Ể... à, ý cậu là vậy à…?”

Lilyca bỗng luống cuống như chợt hiểu ra điều gì, gương mặt đỏ bừng lên. Phản ứng kiểu gì đấy? Với gương mặt đỏ như cà chua, Lilyca ngượng ngùng tránh ánh mắt tôi.

“X-Xin lỗi, Rofus-kun… Tôi, chậm hiểu quá… Người tôi thích, không có đâu nhé? Thậm chí còn chưa từng...”

“Hả?”

“N-Này nhé. Tôi thật sự rất vui vì tình cảm của cậu, Rofus-kun! Nhưng tôi vẫn chưa hiểu mấy chuyện đó… Không, không phải là tôi ghét cậu hay gì đâu—”

Lilyca ấp úng thốt ra một tràng. Hả? Khoan, chẳng lẽ con nhóc này, đang hiểu lầm vớ vẩn gì đó—

“B-Bắt đầu từ bạn bè trước! Được chứ? Vì tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào, chưa từng hôn hay thậm chí nắm tay ai—”

“Không phải.”

Tôi cắt ngang khi Lilyca bắt đầu lảm nhảm mấy chuyện kỳ quặc. Cô ta tròn mắt, ngơ ngác nhìn tôi.

“…Không phải? Không phải cái gì vậy?”

Tôi tách khỏi Lilyca, lập tức giải trừ Hắc Uyển.

“Mọi thứ. Tóm lại, ngươi hiểu lầm hết rồi.”

“…..Hể?”

“Xin lỗi nhé. Quên hết đi.”

“….”

Bỏ mặc Lilyca vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi quay lưng trở vào khoang thuyền. Ngay sau đó, tiếng hét the thé xấu hổ vang khắp boong. Tôi bịt tai và nhanh chóng rời khỏi đó. Xem ra, tất cả chỉ là do tôi đã nhầm.

***

“Không thể tin nổi!”

Lilyca áp sát Rofus.

“Thử nghĩ xem! Bị đè ngửa ra rồi nghe hỏi có thích người nào không, thì ai mà chẳng hiểu theo kiểu đó!! Cứ như đang bị tán tỉnh còn gì!”

Giọng nói xối xả của Lilyca vang khắp con thuyền. Rofus thì phớt lờ quay đi, nhưng Lilyca vẫn không không bận tâm mà tiếp tục.

“Đã thế, tôi còn phản ứng như thể chấp nhận nữa! Nhưng lỗi đâu phải tôi! Cậu cứu tôi, cứu mọi người nữa! Rofus-kun thì mạnh khủng khiếp, mặt mũi cũng đâu có tệ! Nghĩ cậu hấp dẫn một chút cũng bình thường mà nhỉ?! Này!?!?”

Lilyca vừa túm lấy vạt áo choàng của Rofus vừa càu nhàu, tay thì giật lia lịa. Nhưng Rofus chỉ ngó lơ tất cả với vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Những người đang đứng nhìn khung cảnh đó từ xa là các thành viên của [Hồng Phong] bao gồm Kei, Dan, và nữ thành viên tóc ngắn tên là Elma.

“…Này, có chuyện gì thế? Lilyca bị làm sao vậy?”

Elma hỏi, và Dan đáp lại.

“…Từ lúc hai đứa nó trở về từ boong tàu thì cứ như vậy đó.”

“Cái cậu Rofus đó, hình như là người của Lightless đúng không? Lilyca với cậu ta là kiểu quan hệ như vậy à? Tôi nghe loáng thoáng nào là đè ngửa ra, nào là tán tỉnh gì đó.”

Kei khịt mũi cười khẩy.

“Thế nên tao mới nói, con bé Lilyca đó không phải gu của cậu quý tộc kia đâu. Theo những gì tao nghe được, hình như Lilyca tưởng bản thân đang bị tán tỉnh, rồi cứ thế ngầm bật đèn xanh, thành ra mọi chuyện mới lằng nhằng. Thực chất khi biết mình chả hề được tán tỉnh, con bé đã giận cá chém thớt và làm loạn lên đấy.”

“Thật thế à? Tôi chưa bao giờ thấy Lilyca tức giận đến vậy. Với lại, dám hét thẳng mặt quý tộc như thế có ổn không?”

“Chắc không sao đâu. Theo tôi thấy thì cậu quý tộc đó vốn mê gái. Dù không phải gu, nhưng theo thấy thì cậu ta sẽ không đối xử tệ bạc với phụ nữ đâu. À mà Elma, sao cô không thử tấn công đi? Cô còn bảo muốn cưới chồng giàu cơ mà.”

Nghe Kei nói vậy, mặt Elma liền biến sắc.

“Ừ thì, đúng là tôi có nói thật… nhưng cậu ta chắc tầm tuổi Lilyca thôi đúng không? Chênh lệch tuổi với tôi lớn quá, mà quý tộc thì ràng buộc nhiều… Dù sao, gương mặt thì cũng không tệ đâu.”

Dan nghiêng đầu.

“…Kei. Lilyca bị phớt lờ suốt, thế chẳng phải bị đối xử tệ bạc sao?”

“Không đâu. Đối phương là quý tộc kia mà? Bị làm lơ thôi đã là quá khoan dung rồi. Thử nghĩ xem, nếu tôi làm với cậu ta y như Lilyca đang làm thì kết cục sẽ thế nào?”

“Thì chắc bị xử chém ngay chứ còn gì.”

“…Mất đầu.”

Nghe Dan và Elma đáp gọn lỏn, Kei chỉ nhún vai.

“Đấy? Ý là vậy đó.”

Khi Dan và Elma gật gù đồng tình thì Hawk từ hành lang bước vào, thấy Lilyca quát tháo liền cau mày lại.

“…Cái gì đây, ồn ào chuyện gì thế kia?”

Nghe Hawk lẩm bẩm, Kei nở một nụ cười gian xảo.

“Ơ, có muốn nghe không? Chuyện thất tình của Lilyca ấy.”

“Nghe thì cũng thú vị đấy… nhưng sắp đến nơi rồi. Cả bọn chuẩn bị chịu va chấn đi.”

Hawk để mặc ba người ở lại, tiến về phía Rofus đang bị Lilyca dí sát hỏi tội.

“Rofus-san, sắp đến Roguebelt rồi. Có thể sẽ rung lắc một chút, cậu nên bám vào lan can đi.”

“…Được rồi.”

Nghe Hawk nói, Rofus thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng được giải thoát, nhưng Lilyca thì chưa chịu dừng lại.

“Này! Tôi nói chưa xong đâu nhé? Này có nghe không! Rofus-kun!”

Chẳng bao lâu, con tàu bắt đầu rung lắc dữ dội vì cú lao xuống. Nhưng suốt lúc ấy, giọng Lilyca vẫn vang vọng khắp khoang thuyền.

***

Khu vực gần đỉnh núi đá Roguebelt. Chính nơi này từng dùng để hạ cánh khi trở về từ lãnh địa Steria. Phi thuyền Ifrit đang neo đậu phía trên đó. Ifrit được bao bọc trong kết giới cao cấp, vừa tàng hình, vừa chặn ma lực, nên từ dưới đất tuyệt nhiên không thể nhìn thấy hình bóng phi thuyền.

Khả năng bay tốc độ cao và tàng hình. [Hồng Phong] nhờ vậy mới trốn thoát được khỏi vương quốc cho đến tận bây giờ. Ngay cả lúc dừng trên đỉnh núi đá, dân Roguebelt cũng chẳng hay biết gì.

Từ boong thuyền neo lại, Rofus cúi nhìn xuống đỉnh núi. Quả nhiên có một con phi long đang ở đó, nó chính con rồng của Valm với một bên cánh bị bóng tối nuốt trọn. Phi long ngửa mặt lên trời, cất tiếng gầm vang từng hồi như thể đang cố gắng gọi thứ gì đó.

“Woa! Phi long kìa!”

“Này, nguy hiểm đó!”

Lilyca thò hẳn người ra ngoài lan can boong tàu mà hét ầm ĩ, may mà bị Hawk túm cổ áo lôi lại.

“Tại sao lại ở một nơi thế này… Có phải đây chính là lý do nó tìm đến không?” Sigil hỏi, và Rofus khẽ gật đầu.

“Các ngươi vất vả rồi. Ta sẽ xuống ở đây.”

“Ể… còn bọn tôi thì sao…?”

“Muốn đi đâu cũng được.”

“Yeah!” Sigil giơ nắm tay reo mừng, mặc kệ ánh mắt của Rofus. Rofus nheo mắt lườm, chắc rằng những người khác đã đứng cách xa rồi mới cất giọng.

“…Ta cảnh báo ngươi một điều.”

“Ể…!? L-Là gì…?”

“Liên quan đến thứ thuốc đặc trị đắt đỏ đó.”

“…!”

Nghe nhắc đến chuyện ấy, Sigil liền căng người cảnh giác, nhưng Rofus vẫn thản nhiên nói tiếp.

“Ta đã thấy tình trạng của Iz, phó thủ lĩnh của ngươi rồi. Với bệnh đó, hiện giờ không hề tồn tại thứ thuốc nào có hiệu quả cả.”

“…Hả?”

Nghe Rofus nói vậy, Sigil ngơ ngác ngẩn mặt lên.

“K-Không thể nào… Rofus-san, cậu đâu phải bác sĩ mà sao dám chắc như thế…?”

“Vậy thì bác sĩ có từng nói không? Rằng bệnh này có thuốc đặc trị?”

“…”

Sigil im lặng. Quả thực khi đưa Iz đi khám, bác sĩ từng bảo là vô phương cứu chữa. Chẳng có thuốc nào tồn tại, đúng như lời Rofus vừa nói. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không buông xuôi mà đã liều mạng thu thập thông tin về thứ bệnh địa phương ấy.

Đúng lúc đó, một đại thương nhân tìm đến. Hắn nói thuốc đặc trị có tồn tại, nhưng giá cực kỳ đắt. Hắn nói ở vương quốc chưa có thuốc, nhưng tại đế quốc với nền kỹ thuật tiên tiến thì loại thuốc đặc trị này đã được chế tạo rồi.

Người thương nhân đó có mối quan hệ ở đế quốc nên việc lấy thuốc là có thể, nhưng vì là hàng cực hiếm ở đó nên hắn ra giá còn cao hơn cả elixir. Nhưng chỉ cần có loại thuốc đặc hiệu ấy, Iz chắc chắn sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.

Nếu khỏi hẳn, Iz sẽ không còn bị đau đớn dày vò, và cả bọn lại có thể cùng nhau phiêu lưu như xưa. Chính vì tương lai ấy mà Sigil cùng các thành viên khác đã liều mạng lao vào những di tích và hầm ngục đầy rẫy hiểm nguy. Thế mà giờ đây, Sigil chỉ cười gượng khô khốc.

“…Haha. Cậu đừng nói linh tinh nữa. Thuốc đặc trị chắc chắn có, tuy vương quốc không có nhưng đế quốc thì… cho nên—”

“Đế quốc ư? Nghe mới lạ đấy. Bệnh đó vốn là do ma tố tích tụ trong cơ thể. Đế quốc tuy kỹ thuật phát triển, nhưng về ma lực và ma tố thì hoàn toàn mù tịt. Một loại thuốc đặc hiệu như thế tuyệt đối không thể tồn tại.”

“Đủ rồi đấy!”

Không chịu nổi nữa, Sigil chộp lấy cổ áo Rofus. Hành động bất ngờ khiến mọi người xung quanh xôn xao. Rofus thì chỉ lạnh lùng lườm hắn.

“Bỏ ra.”

“Từ nãy tới giờ toàn nói nhăng nói cuội! Một thằng nhóc như mày thì biết cái gì—”

“Thứ thuốc đặc trị xuất xứ từ đế quốc đó, tên nào đã tung ra cái tin vịt ấy cho ngươi?”

“Mày còn dám nói nữa à—”

“Uoooooiiiiii!”

Hawk vừa gào vừa lao hết tốc lực tới, ôm ghì lấy Sigil đang túm cổ áo Rofus. Dù vậy Sigil vẫn không chịu buông tay, mãi đến khi Kei và Dan chạy tới, cả ba mới cùng nhau kéo hắn ra.

“Thằng ngu Sigil kia!? Mày có biết mày vừa làm gì ai không hả, thằng óc chó kia!?”

Hawk vốn bình tĩnh mà cũng phải nổi nóng. Còn Kei và Dan thì lùi lại, sợ hãi nhìn cảnh đó. Lilyca lo lắng chạy đến bên Rofus.

“C-Cậu có sao không, Rofus-kun!? Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Rofus chẳng thèm đáp mà chỉ chỉnh lại bộ y phục bị xộc xệch, rồi chăm chú nhìn Sigil đang bị ba người kia ghì chặt.

“Ngươi nghĩ ta bịa ư? Mà thôi, tin hay không thì tùy ngươi.”

Rofus phất nhẹ áo choàng, đặt tay lên lan can. Lilyca vội níu lấy vạt áo choàng của hắn.

“Rofus-kun, cậu định đi đâu…? Cậu không định nhảy xuống từ đây đấy chứ? Đừng mà, cậu sẽ bị thương đó…”

“Chút chuyện cỏn con thế này thì sao làm ta bị thương được. Ta sẽ xuống ở đây. Còn bọn ngươi, đừng bao giờ bén mảng vào lãnh địa Lightless nữa. Sẽ không có lần sau đâu.”

Rofus định bước đi nhưng Lilyca vẫn không buông tay. Hắn khó chịu lườm cô.

“Này, buông ra.”

“Tại sao cậu phải đi…? Vì cãi nhau với Sigil-nii sao? Nếu vậy thì, tôi sẽ nói cho anh ấy hiểu mà…”

“Không liên quan. Ta vốn đã định xuống ở đây rồi.”

Lilyca gần như khóc mà ôm chặt lấy hắn.

“Tôi không muốn chia tay ngay tại đây đâu… nè, ở lại cùng nhau thêm chút nữa đi, tôi sẽ đưa cậu về, hay đến bất cứ đâu cậu muốn…”

“Lằng nhằng quá.”

Roafus triển khai lá chắn ma pháp, hất tay Lilyca đang bám vạt áo.

“Rofus-kun!”

Rofus bước qua lan can và đứng ở mép boong thuyền, hắn nhìn Sigil rồi nhìn chằm chằm Hawk.

“Đúng là chuyện thừa thãi. Còn cái tội thất lễ khi dám túm lấy ta, ta sẽ bỏ qua.”

Nói xong, Rofus liền nhảy thẳng xuống mặt đất.

“Đợi đã, Rofus-kun—”

“Này này này!?”

Thật khó tin, Lilyca vừa định lao theo thì Kei đã tách khỏi Sigil rồi ghì chặt cô lại. Dù bị Kei cản, Lilyca vẫn thò người qua mép boong nhìn xuống đất. Cô thấy Rofus đang đứng trên một bàn tay khổng lồ bằng bóng tối, từ từ hạ xuống mặt đất.

“Ghê thật, đến cả bay trên trời cũng làm được à.”

Kei nhìn cùng cảnh tượng rồi buông lời cảm thán. Lilyca khẽ nghiến răng, sau đó ngoan ngoãn quay lại boong tàu.

“Gì thế Lilyca? Nhóc thực sự cảm nắng cái cậu quý tộc đó hả?”

Bị Kei chọc ghẹo, Lilyca phồng má quay đi.

“…Không phải như vậy đâu.”

“Xạo quá, nhìn cái thái độ của nhóc thì rõ rành rành còn gì…”

“Đã bảo là không phải rồi mà!”

Kei tiếp tục trêu chọc Lilyca đang hờn dỗi. Hawk chỉ biết thở dài nhìn cảnh đó, rồi cuối cùng cũng buông Sigil vừa bình tĩnh lại ra.

“Bình tĩnh lại chưa, thủ lĩnh? Có biết chỉ vì cơn nóng nảy của mày mà suýt nữa thì [Hồng Phong] lại gặp họa diệt vong rồi không?”

Sigil bực bội quay mặt đi, rồi vò loạn mái tóc dựng đứng của mình.

“…Lỗi tao.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“…Không muốn nói.”

“Này.”

Trước cái nhíu mày của Hawk, Sigil buông tiếng thở dài như đã chịu khuất phục.

“…Là về thứ thuốc đặc trị đó.”

“Hả? Sao đích tử của Lightless lại…?”

“Ai mà biết. Chỉ là cảnh báo thôi.”

Sigil bước thẳng về phía khoang thuyền.

“…Phải xác minh chuyện này với thằng Gilan thôi.”

Sigil lẩm bẩm một mình, rồi quay lại đối mặt với các thành viên [Hồng Phong].

“Chúng mày, chuẩn bị khởi hành. Điểm đến là phương Bắc, lãnh địa Steria.”

Kẻ đã mang đến câu chuyện về loại thuốc đặc trị giá cắt cổ cho [Hồng Phong] chính là đại thương nhân giàu có tên là Gilan. Sigil vốn không hoàn toàn tin lời Rofus. Nếu lời Rofus là sự thật thì thứ thuốc đặc trị vốn không tồn tại, và Iz đang bị bệnh hành hạ sẽ không thể được cứu. Sigil không tài nào chấp nhận được chuyện đó.

Thế nhưng, Rofus vốn chẳng có lý do gì để nói dối cả. Dù sao đi nữa, vẫn cần gặp Gilan một lần để nghe cho rõ. Động cơ ma đạo của phi thuyền Ifrit gầm vang, phụt lên những ngọn lửa đỏ rực phía sau.

Trong thoáng chốc, Ifrit đạt đến tốc độ cực hạn, rạch một vệt đỏ rực giữa bầu trời đêm rồi lao về phương Bắc. Qua khung cửa sổ trong khoang thuyền Ifrit, Lilyca cứ mãi nhìn theo dãy núi đá Rogbelt đang khuất dần. Lilyca khẽ mở lời với đôi mắt trống rỗng.

“Phi long… biết đâu ở phía bên kia lại có thể gặp được nhỉ, Rofus-kun.”

Lời thì thầm bé nhỏ ấy tan vào tiếng động cơ gầm rú rồi biến mất.

***

Tại đỉnh núi đá gần Rogbelt. Rofus hạ xuống từ phi thuyền, dùng Hắc Uyển làm bệ đỡ để từ từ đáp xuống. Khi còn cách mặt đất hơn mười mét, hắn buông mình nhảy xuống. Những Hắc Uyển còn lại tan biến, và Rofus đặt chân xuống đất.

Trong mắt Rofus, ngoại trừ phi long thì xung quanh chẳng có gì khác. Có lẽ vì là ban đêm nên cũng chẳng thấy bóng dáng dân cư Roguebelt, những kẻ từng cản trở đội săn đâu. Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của Fol, nhưng Roufus lập tức lắc đầu xua đi. Với kết giới ẩn thân bao bọc phi thuyền, từ góc nhìn của người khác thì cảnh hắn từ trên không hạ xuống chắc hẳn giống như đột ngột xuất hiện.

Phi long tròn mắt kinh ngạc khi Rofus đột ngột xuất hiện từ bầu trời, nó khẽ cất tiếng gầm ngắn rồi tiến lại gần.

“…Chậc.”

Bất chợt bị tiến lại gần, Rofus cảnh giác nhớ đến lần đầu tiên suýt bị cắn, nhưng phi long không hề có chút thù ý nào. Ngược lại, nó lại cọ đầu vào áo choàng của Rofus giống như từng làm với Valm trước đây. Hơn nữa, nó còn cất lên tiếng kêu yếu ớt. Nhìn thì không giống thân thiết, mà tựa như đang khẩn cầu điều gì đó, hay thậm chí là cầu cứu.

Rofus cau mày, nhìn chằm chằm con phi long.

“…Chuyện gì đã xảy ra? Sao ngươi lại tới đây một mình? Valm đâu?”

Trước câu hỏi của Rofus, dĩ nhiên phi long chẳng thể đáp lời. Nhưng nó khẽ kéo vạt áo hắn bằng miệng, như ra hiệu muốn hắn cưỡi lên lưng.

“…Lẽ nào, ngươi muốn ta đến tận lãnh địa Stelia sao?”

Phi long gầm nhẹ như xác nhận. Rofus ngước nhìn bầu trời đêm, thở dài đầy chán chường. Từ chối lời khẩn cầu của phi long lúc này thì quá dễ, nhưng bảo rằng hắn không bận tâm đến Valm thì là nói dối. Nghĩ lại, Valm đã không đến buổi tiệc do gia tộc Galleon tổ chức trước đó. Có lẽ không phải là không đến, mà là vì gặp sự cố nào đó nên không thể tới.

“À, nhắc mới nhớ…”

Rofus bất chợt nhớ ra. Từ nãy đến giờ hắn quên mất, nhưng khi chia tay tại Steria ba tháng trước, Valm từng nói một điều. Khi ấy, Valm nói sẽ vạch trần tên thương nhân Gilan về vụ buôn bán nô lệ. Gilan là tên thương nhân lùn mập từng nuôi nhốt Norn như một nô lệ, nhưng bị Rofus mạnh tay giải thoát. Sau đó ít lâu, gia tộc Lighless đã nhận được đơn khiếu nại từ Gilan.

Nội dung là đích tử gia tộc Lighless, Rofus đã tấn công dinh thự hắn. Có lẽ vẫn hận chuyện bị cướp mất nô lệ, nên Gilan khăng khăng vu cho Rofus là kẻ vô duyên vô cớ tấn công dinh thự mình. Rofus vốn không để lại dấu vết gì ở dinh thự Gilan, nhưng việc thân phận bị lộ đồng nghĩa với chuyện gia huy Lightless mà hắn đã trao cho Valm đã trở thành con dao hai lưỡi.

“Ra là vậy.”

Trong đầu Rofus, những mảnh ghép rời rạc đã nối lại với nhau.

“Thằng Valm đó… vạch trần cái gì chứ. Chắc hẳn đã thất bại rồi.”

Gilan tuy không phải quý tộc, song ở Steria hắn vẫn nắm quyền lực lớn. Đến mức có thể dễ dàng che đậy vài việc xấu mà chẳng gặp trở ngại gì.

“Một kẻ hạ dân chẳng có lấy chút ma lực nào, chỉ là đồ phất lên mà dám làm càn thế này. Đáng lẽ lúc đó ta nên giết hắn đi mới phải.”

Rofus vừa lầm bầm vừa nhảy lên lưng phi long.

“Valm ơi là Valm. Với bản lĩnh của hắn thì lẽ ra đã xoay sở được chứ.”

Việc phi long đến một mình thì có nghĩa Valm đang không thể hành động.

“Lẽ nào lại để thua chứ…”

Tiếng lẩm bẩm của Rofus bị tiếng gàm của phi long át mất. Phi long cất cánh khỏi đỉnh núi, vỗ mạnh đôi cánh và bay thẳng về phương Bắc. Được Rofus truyền ma lực, phi long lao đi trong đêm tối với tốc độ kinh hồn. Hai vệt sáng khắc lên nền trời đêm đã lặng lẽ tan biến trước khi kịp lọt vào mắt ai.

***

Trong ngục tối băng giá ở Steria. Trước mặt Valm đang bị xiềng xích trói chặt đến mức không nhúc nhích được, có một người đàn ông đứng đó. Một gã đàn ông với mái tóc dài đỏ thẫm, khoác chiếc áo choàng đỏ. Trên cổ quấn da chồn trắng như khăn quàng, nơi hông đeo một thanh kiếm thượng hạng có khắc gia huy của hoàng tộc.

Kẻ ấy chính là đương kim Kiếm Thánh, quán quân lễ hội Kiếm Thánh, giải đấu kiếm thuật được tổ chức hằng năm tại vương quốc, đồng thời cũng là con trai thứ hai của lãnh chúa Steria, Eric Idea Steria.

Một nhân vật kiệt xuất, được mệnh danh là [Hồng Liên Kiếm Thánh] bởi mái tóc đỏ rực. [Kiếm Thánh] Eric bước tới gần Valm và cất giọng thân tình.

“Đầu óc đã nguôi chưa, Valm. Cứ mãi bướng bỉnh cũng chẳng ích gì đâu. Này, ta có quà cho cậu đây. Trên đường đi, ta mua được từ một cô bé bán hoa. Dù tuyết chưa tan mà nó đã nở rồi. Quả là loài hoa kiên cường, mạnh mẽ. Giống hệt như binh sĩ của lãnh địa ta.”

“……”

Eric rút ra từ ngực áo một đóa hoa bách hợp màu vàng, rồi đưa cho Valm xem. Valm chỉ im lặng đáp lại. Trước sự im lặng ấy, Eric khẽ buông vai thở dài.

“Ngay cả ta cũng thấy thật đáng tiếc khi để một người như cậu mục rữa ở chốn này. Tốt hơn hết, cậu nên quay lại dưới trướng của ta đi.”

Eric hiện giữ chức đội trưởng kỵ sĩ của lãnh địa Steria. Dù Valm mới chỉ mười hai tuổi, cậu đã từng là kỵ sĩ tập sự dưới quyền hắn. Người dạy cậu cách chiến đấu cũng không ai khác ngoài Eric.

Eric vừa là cấp trên, vừa là sư phụ của Valm.

Valm trừng mắt nhìn Eric.

“Hãy thả phụ thân tôi ra. Ngài cũng biết rõ tội ác của Gilan mà. Tại sao lại để một kẻ như hắn nhởn nhơ ngoài kia…?”

“Có lẽ một đứa trẻ mười hai tuổi thì chưa hiểu được. Lãnh địa Steria rộng lớn, quân sĩ hùng mạnh, nhưng tuyệt nhiên không phải mảnh đất giàu có. Gilan đúng là một kẻ đê tiện, nhưng tài năng thương nhân thì thuộc hàng thượng đẳng. Kẻ đang vận hành cả nền kinh tế của Steria không ai khác ngoài hắn. Nếu gạt bỏ hắn, cậu nghĩ lãnh địa này sẽ ra sao?”

Trước lời lẽ khuyên nhủ của Eric, Valm chỉ nghiến răng căm phẫn.

“Vậy tại sao lại để hắn nhởn nhơ cho đến khi thao túng cả nền kinh tế? Ngài tiên đại chắc chắn sẽ không bao giờ dung thứ chuyện này!” [note80070]

“…Chuyện đó, tuyệt đối không được hé môi nửa lời trước mặt cha ta. Nếu không muốn bị xử trảm. Dù là ta đi nữa, một khi người nổi giận thì chẳng ai ngăn cản được đâu.”

Eric nhún vai ngán ngẩm.

“Đáng tiếc, cậu nên từ bỏ phụ thân mình đi. Ông ta đã dám cắn vào Gilan ngay tại Steria. Dù có được thả, cũng chẳng thể sống lâu ở mảnh đất này đâu.”

Valm trừng mắt nhìn Eric.

“Không thể tha thứ cho chuyện đó! Giran chính là độc dược của Steria! Phụ thân đã liều mình chống lại hắn, chẳng vì gì khác ngoài lãnh địa Steria này…!”

Trước cơn thịnh nộ của Valm, Eric chỉ cúi mắt và lắc đầu.

“Ta biết phụ thân cậu đã luôn hết lòng trung thành từ đời tiên đại, tức ông nội ta. Nhưng tuỳ cách dùng mà có thể thành thuốc, độc cũng vậy. Và Steria bây giờ lại cần đến thứ thuốc đó.” [note80069]

“Đừng có giỡn mặt!”

Valm vùng vẫy như muốn xé tung sợi xích. Nhưng sợi xích đó là loại đặc chế, có thể kiềm chế được cả sức mạnh cơ bắp được cường hóa đặc trưng bởi những kẻ sở hữu ma lực. Chúng có chứa ma lực trong mình, cứng rắn đến mức ngay cả loài rồng cũng không thể bứt đứt. Cho dù Valm có vùng vẫy thế nào, cũng không thể nứt nổi một khe. Eric chỉ lặng lẽ thở dài nhìn cảnh đó.

“…Xem ra chẳng thể nói chuyện ôn hoà được. Cậu cứ làm nguội cái đầu trong này thêm ít lâu nữa đi.”

Ngay cả sau khi Eric rời đi, trong ngục vẫn còn vang vọng tiếng gào giận dữ của Valm. Đóa bách hợp vàng tuột khỏi tay Eric và rơi xuống đất. Những cánh hoa vàng ấy lập tức bị băng tuyết phủ trắng.

***

Tại dãy núi băng tuyết ở Steria. Trong đêm, núi non chìm trong bão tuyết dữ dội, tạo nên một thế giới cực hàn trải dài vô tận trong hai màu trắng và đen. Tôi, Rofus Ray Lightless, bị ném vào chốn ấy một thân một mình.

“Con phi long khốn kiếp, đừng có giỡn mặt với ta…!”

Phi long của Valm đã đưa tôi đến tận lãnh địa Steria này, giờ đã không thấy đâu. Được tôi cường hóa bằng ma lực, nó bay vượt quá giới hạn với tốc độ kinh hoàng để tới đây. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, nó đột ngột giảm tốc rồi bất ngờ rơi xuống. Hơn nữa, lại rơi đúng lúc đang chở tôi trên lưng. Và rồi tôi bị hất ra giữa không trung, một mình rơi thẳng xuống chốn cực hàn nơi bão tuyết gào thét này. Nhờ có lá chắn ma pháp bao phủ nên tôi không hề bị thương, nhưng nó không thể ngăn lạnh hoàn toàn.

Một mình tôi, đang run rẩy trong cái thế giới băng giá này.

“Khốn kiếp, nó đâu rồi…?”

Tôi dùng dò tìm ma lực để tìm tung tích phi long. Tuy tầm nhìn cực kỳ tệ bởi bão tuyết, nhưng tôi vẫn cảm nhận được phản ứng ma lực của nó. May mắn thay, có vẻ nó ở không xa lắm.

“Ném ta ra ở chỗ thế này, chẳng phải chuyện giỡn đâu.”

Tôi truyền ma lực xuống chân, cố sức đạp vào lớp tuyết dày để lao đi, nhưng đôi chân liên tục bị tuyết níu lấy khiến tốc độ chẳng được bao nhiêu. Chạy kiểu này thì chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức, lại còn bị cái lạnh khắc nghiệt này rút cạn thân nhiệt.

Dù có sở hữu ma lực khổng lồ, nhưng cơ thể tôi vẫn là con người. Ở trong môi trường này quá lâu, sớm muộn gì cũng chết. Hắc Ma Pháp không tạo ra nhiệt, nên tôi chẳng thể sưởi ấm được. Tôi dựa vào dò tìm ma lực mà cất bước giữa màn tuyết dày, sau bao nỗ lực mới lần mò tới nơi, ở đó hiện ra một con phi long bị vùi trong tuyết và nằm dài bất động. Phi long đã bất tỉnh, chẳng nhúc nhích trông hệt như đã chết.

“…Không chết sao?”

Miễn còn phản ứng ma lực, thì tức là chưa chết. Với một cánh bị nhuộm trong bóng tối, lẽ ra nó phải tái sinh dù dính bất kỳ thương tổn nào. Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi dùng [Ảnh Thực] lên một sinh vật sống. Tôi không biết nó có thể hồi phục tới mức nào, hay sẽ giống các sử ma bóng tối khác là hồi phục vô tận miễn còn ma lực. Nhưng chưa kiểm chứng thì không thể khẳng định được.

Quan trọng hơn, tại sao nó lại đột ngột rơi? Ban đầu tôi nghĩ có kẻ tập kích, nhưng thân thể nó chẳng có vết thương nào. Dò tìm ma lực cũng không phát hiện phản ứng của ma pháp công kích, quanh đây cũng chẳng có dấu vết ma lực nào khả nghi cả.

Ngay giữa dãy núi thế này, tại sao nó lại đột ngột mất ý thức rồi rơi xuống, và tình trạng hiện giờ của con phi long ra sao, tôi hoàn toàn không biết được. Nhưng có một điều chắc chắn, nếu tiếp tục ở trong thế giới băng giá khắc nghiệt này, tôi sẽ chết.

“…Hừm, đừng trách ta đấy nhé.”

Tôi quay lưng lại với con phi long bị chôn vùi trong tuyết. Tôi sẽ bỏ mặc nó. Đừng trách ta, Valm. Ta không có ý định chết chung với nó đâu.

Để phi long lại sau lưng, tôi cất bước đi. Nhưng vốn dĩ tôi đâu biết chỗ con người ở đâu, mà giữa trận bão tuyết làm tầm nhìn tệ hại này thì ngay cả phương hướng cũng chẳng phân biệt nổi. Không phải là hoàn toàn hết đường xoay sở, nhưng tôi vẫn phải vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì. Đúng lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy vạt áo choàng phía sau bị kéo nhẹ.

“—!?”

Tôi lập tức nhảy lùi lại, tụ Hắc Cầu trong tay để thủ thế. Nhưng sau lưng chỉ có con phi long đang nằm bất động. Nếu vậy, kẻ nào vừa kéo áo ta đấy? Giữa cơn bão tuyết khiến tầm nhìn mờ mịt, tôi nheo mắt nhìn kỹ để xác định bóng dáng đó.

“…Cái gì thế?”

Tôi bất giác nhíu mày. Đứng đó là một bé gái chừng mười tuổi, tóc trắng và khoác bộ váy trắng. Con bé lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, rồi cất lời.

“Anh không bị thương chứ? Xin lỗi nhé. Có vẻ em vừa ngủ thiếp đi mất.”

Con bé nói lời xin lỗi với vẻ áy náy. Nhưng ánh mắt lại hướng về phía phi long đang nằm kia. Tôi vẫn không hạ cảnh giác, vẫn giữ hắc cầu trong tay và sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào.

“…Ngươi là cái quái gì? Ngươi đã làm gì con phi long đó sao?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, con bé chỉ khẽ lắc đầu.

“Em chẳng làm gì cả. Chỉ là, một khi chìm vào giấc ngủ thì sẽ mất một lúc lâu mới tỉnh lại. Cơn buồn ngủ ấy cũng đến bất ngờ lắm, không thể chống lại được.”

“Ngủ ư...?”

“Đúng thế. Giống như ngất đi vậy, đến rất đột ngột. Và thời gian ngủ đó, mỗi ngày lại càng kéo dài hơn.”

Ngủ đột ngột? Thời gian ngủ lại ngày một tăng lên? Quái quỷ gì vậy? Có phải là do [Ảnh Thực] mà xuất hiện loại ảnh hưởng kỳ lạ này không?

Đây là lần đầu tôi dùng nó lên sinh vật sống, nên đúng là chẳng biết sẽ gây ra hệ quả gì. Trước lời lẽ của cô bé bí ẩn cứ như đang hiểu hết mọi chuyện kia, tôi khẽ nhíu mày.

“Ngươi là thứ gì?”

“Em là... Yunner. Chính em đã gọi anh đến.”

“Hả? Ngươi là…”

Con bé tự xưng là Yunner. Vậy chính nó đã dùng phi long của Valm để gọi ta đến ư?

“Lạ thật. Con phi long đó cũng nghe lệnh của kẻ khác ngoài Valm sao?”

“…Không phải mệnh lệnh, là nhờ vả thôi.”

“Chuyện đó sao cũng được.”

Trước cái kiểu sửa lời vớ vẩn của Yunner, tôi nhíu mày và giơ Hắc Cầu lên.

“Ta hỏi lại lần nữa. Rốt cuộc ngươi là gì?”

34509542-64c9-4b3b-a25a-fd51483dc231.jpg

Giữa cõi giá lạnh này, một đứa bé chỉ khoác mỗi chiếc váy trắng mỏng manh mà vẫn ung dung như thế, chắc chắn không phải người thường. Cô gái đó phản ứng với cả dò tìm ma lực, nhưng rõ ràng khác hẳn con người. Cái khí tức đó, phải nói là gần giống tinh linh hơn.

“Ta biết rõ ngươi không phải con người.”

Nghe tôi nói vậy, Yunner hơi nheo mắt lại.

“…Anh nhận ra được sao?”

“Trong trận bão tuyết thế này, làm gì có con người nào chỉ mặc mỗi chiếc váy mà dám bước đi ngoài trời.”

Yunner nhìn xuống chính bộ dạng của mình, rồi gật gù như vừa hiểu ra.

“Con người hay sợ lạnh nhỉ.”

Dường như chẳng còn ý định che giấu, Yunner cứ thế mà thốt ra.

“…Mục đích của ngươi là gì?”

Không đáp lại câu hỏi của tôi, Yunner quay lưng bước đi.

“Đến chỗ có người ở trước đã. Anh đang run rồi kìa.”

“Ngươi bảo sẽ dẫn ta tới chỗ người ở á, làm như ta tin chắc?”

“Em sẽ không nói dối. Vì em không phải con người.”

“Yunner nhìn tôi bằng ánh mắt có phần sắc lạnh.

“Em chỉ muốn cứu Valm thôi. Nếu anh chết ở đây thì rắc rối lắm.”

“…Ngươi là gì với Valm?”

“…Bạn bè.”

Nói xong, Yunner tiếp tục bước vào màn tuyết trắng.

Thôi thì, tôi cũng chẳng thể ở mãi trong cái chốn băng giá này. Con bé này tự xưng là bạn của Valm, nhưng trong câu chuyện thì chưa từng tồn tại nhân vật nào như thế.

Nói cách khác là chẳng có thông tin gì. Lời lẽ của Yunner cũng chỉ là thứ sáo rỗng bề ngoài, chẳng đủ để tôi tin tưởng. Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng giống như Yunner đang nói dối, hơn nữa tôi cần phải biết tình cảnh hiện giờ của Valm.

Dù có là bẫy, tôi cũng đủ sức nghiền nát. Thế là tôi sải bước theo Yunner, xuyên qua bão tuyết.

***

Tại thủ phủ của lãnh địa Steria. Một tòa dinh thự nguy nga nằm trên vị trí đắc địa, thậm chí xa hoa hơn cả phủ lãnh chúa. Chủ nhân của biệt phủ đoa chính là thương nhân khét tiếng Gilan. Với tư cách giám đốc của Hiệp hội Thương mại Steria, và có thể nói không ngoa rằng nền kinh tế rộng lớn của cả vùng này đều nằm gọn trong tay hắn.

Bình thường Gilan sống ở vùng biên viễn, nhưng lần này hắn đã chuyển vào thủ phủ. Lý do là bởi cách đây chừng ba tháng, hắn từng bị đích tử của một quý tộc tập kích, khiến hắn phải lo ngại về vấn đề an toàn. Gilan chưa từng nghĩ rằng ở Steria lại có kẻ dám chống đối mình, nên từ trước đến nay an ninh vốn đã lỏng lẻo.

Nhưng giờ thì khác. Nhờ tiền bạc, hắn đã củng cố an ninh trong dinh thự, thuê cả những tay hộ vệ thiện chiến. Giờ đây, biệt phủ của Gilan đã trở nên vững chắc đến mức có thể gọi là một pháo đài mà không hề quá lời.

Gilan đang ngồi trên chiếc sofa hảo hạng trong phòng khách của dinh thự. Người đến diện kiến hắn là thủ lĩnh của [Hồng Phong], Sigil. Gilan nhìn chằm chằm Sigil và hỏi.

“Vậy, Sigil-dono đến có chuyện gì thế? Đào được món cổ vật quý giá nào trong di tích chăng? Hay là đã gom đủ tiền để mua loại thuốc đặc trị kia rồi?”

Sigil khẽ lắc đầu.

“Không. Tiền thì vẫn chưa có, nhưng tôi muốn nói về thứ thuốc đặc trị đó.”

Gilan vuốt chiếc cằm ngấn mỡ, nhìn Sigil như thể đang cân đo tính toán.

“…Hừm, có vẻ không phải đến để mặc cả. Vậy thì cậu muốn hỏi gì về thứ thuốc đặc trị kia?”

“Thuốc đặc trị đó có hiệu quả thật không?”

Mày Gilan cau lại.

“...Câu đó là có ý gì?”

“Ông nói loại thuốc đặc hiệu ấy được sản xuất ở đế quốc, đúng chứ? Căn bệnh của Iz là do ma tố đặc thù tích tụ trong cơ thể. Tôi nghe người quen nói rằng đế quốc vốn mù tịt về ma lực và ma tố kia mà.”

“Ồ, thật là một người quen uyên bác. Ra vậy, tức là cậu đang nghi ngờ ta đây?”

“…Nếu làm ông phật ý thì tôi xin lỗi. Chỉ là bọn tôi từng đến đế quốc, nhưng chưa từng thấy thứ gì liên quan đến ma lực hay ma tố được bày bán công khai cả. Nên mới hơi thấy lạ.”

Nghe lời Sigil, ánh mắt Gilan chợt thoáng vẻ sắc lạnh.

“Đúng là chuyện vừa rồi nghe khó chịu thật đấy, Shigil-dono à. Cậu có biết không? Trong buôn bán, điều quan trọng nhất là chữ tín. Xem ra Shigil-dono đây lại không tin tưởng ta rồi.”

Gilan đứng bật dậy khỏi sofa, định rời khỏi phòng khách như thể không muốn tiếp chuyện nữa. Sigil hoảng hốt cũng đứng bật dậy.

“Đ-Đợi đã! Tôi chỉ muốn xác nhận lại sự thật thôi mà…”

“Ta không biết cậu bị kẻ vô danh tiểu tốt nào xúi giục, nhưng đã thế này thì giao dịch coi như vô hiệu. Kẻ không tin tưởng ta, thì ta cũng chẳng thể tin tưởng lại được.”

Để chặn Gilan vốn không để lại chút kẽ hở nào để bấu víu, Sigil chạy vội ra trước cửa và cúi đầu thật thấp

“X-Xin lỗi. Chỉ có ông là người đồng ý bán cho bọn tôi thứ thuốc đặc trị đó. Vậy mà tôi lại không tin tưởng ông, đúng là tôi đã quá hồ đồ.”

Nhìn xuống cái đầu đang cúi rạp kia, Gilan nhếch miệng cười nham hiểm.

“Ta sẽ nhận lời xin lỗi đó. Nhưng cái sự thật là cậu đã đơn phương nghi ngờ ta thì không thể xóa bỏ được. Này Sigil-dono, cậu nghĩ mình nên làm gì để lấy lại niềm tin mà vừa mới đánh mất của ta đây?”

Sigil ngẩng đầu, tuyệt vọng.

“Là gì...? Tôi, phải làm gì?”

Trước câu hỏi của Sigil, Gilan để lộ nụ cười bỉ ổi.

“Dạo gần đây, ta bị con đàn bà ưa thích bỏ trốn mất, đêm đêm lạnh lẽo cô đơn lắm. Hình như chỗ các cậu có một cô gái tên Elma, nhan sắc cũng khá lắm thì phải?”

“…Hả?”

Trong mắt Sigil lóe lên sự thù địch chẳng khác nào sát ý.

“Gì đấy, thế Elma là đàn bà của cậu sao? Iz thì nhan sắc cũng không tệ, nhưng ta chẳng có hứng thú ôm ấp thứ đàn bà đang mắc bệnh đâu.”

Sigil run rẩy vì tức giận, bàn tay theo bản năng đã vươn tới chuôi kiếm.

“...Này. Cho dù là nói đùa thì cũng đã quá đê tiện rồi.”

“À phải rồi, còn một đứa con gái nữa. Tên gì nhỉ… à, hình như là Lilyca thì phải. Tuy có hơi non nớt, nhưng thế lại càng có thú riêng.”

“Câm cái miệng thối đó lại, Gilan!”

Không thể kìm nén thêm nữa, Sigil cuối cùng cũng rút kiếm và chĩa thẳng về phía Gilan. Nhưng Gilan chỉ nhìn cảnh đó với vẻ chán chường.

“Cái gì đây? Đúng là lựa chọn thật nực cười, Shigil-dono à. Vậy nghĩa là cậu không cần thuộc đặc trị nữa sao?”

“Mày bảo tao phải bán đứng gia đình mình để đổi lấy nó sao!?”

“Hừm, chỉ cần ba ngày thôi… không, chỉ một đêm để ta mượn cũng được. Nhưng mà, đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào. Ta cứ tưởng cậu khôn ngoan hơn, hóa ra ta đã đánh giá quá cao rồi.”

Giran lùi lại vài bước rồi búng ngón tay. Ngay sau đó, cánh cửa sau lưng Sigil bật mở dữ dội, nhiều binh lính ào vào khách phòng. Trong chớp mắt, Sigil đã bị quân của Gilan bao vây.

“C-Chuyện này là sao...?”

Giương cao thanh kiếm, mặt Sigil đanh lại. Gilan liền bật cười lớn.

“Fuhahaha! Cậu tưởng ta gặp một kẻ vô pháp như cậu mà lại không chuẩn bị gì sao? Thôi được. Dù sao thì giờ cũng là lúc tàn đời của cậu rồi.”

“Tàn đời…? Ý ông là gì…?”

“Từ lâu ta đã nhắm tới chiếc phi thuyền của cậu rồi. Vốn định vắt cậu thêm nhiều tiền bạc rồi mới cướp lấy, nhưng xem ra cậu lại nghi ngờ ta. Lỡ như để cậu trốn thoát, thì chẳng phải mất cả chì lẫn chài hay sao?”

Khuôn mặt Gilan vặn vẹo trong niềm khoái trá bẩn thỉu. Mặt Sigil đỏ như máu, toàn thân run lên vì phẫn nộ.

“Vậy, thuốc đặc trị thì…”

“Làm gì có thứ thuốc đó chứ. Tất cả chỉ là cái cớ để moi tiền cậu mà thôi, khổ cho cậu đã cày cuốc đến tận bây giờ. Dù chưa đủ, chắc cũng tích góp được ít nhiều chứ nhỉ? Cả đám đàn bà của cậu, ta sẽ lấy hết.”

“Gilannn!”

Phẫn nộ tột cùng, Sigil gầm lên rồi vung kiếm chém về phía Gilan. Dĩ nhiên, binh lính bao vây ngay lập tức dàn hàng thành lá chắn và chuẩn bị nghênh chiến.

Tuy nhiên, Sigil là một kẻ lão luyện đã vượt qua vô số di tích và hầm ngục hiểm trở, kinh nghiệm chiến đấu với ma vật cũng vượt xa người thường. Thanh kiếm của hắn không hề dễ dàng bị bọn lính quèn chặn lại.

Người lính giương kiếm chặn đòn liền bị thanh hùng kiếm của Sigil hất văng bởi sức mạnh khủng khiếp. Thanh kiếm đã quen đối đầu ngang ngửa, thậm chí áp đảo ma vật thì việc chém ngã một con người dễ như trở bàn tay. Những binh lính dàn khiên lần lượt bị chém ngã, và trong chớp mắt, Sigil đã lao thẳng đến ngay trước mặt Gilan. [note80068]

“Tao sẽ không tha cho mày, Gilan! Vì đã lừa dối tao bằng thuốc giả, vì mưu toan đoạt lấy tiền bạc! Và hơn hết, vì dám xúc phạm gia đình tao!”

“Đ-Đợi đã…!”

Mặt Gilan tái mét, lùi giật về sau rồi ngã ngồi xuống sàn. Sigil không chần chừ mà vung kiếm, nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào Gilan thì nó bị hất văng ra. Thanh kiếm xoay vòng trên không rồi cắm phập xuống sàn.

“Cái…?”

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Sigil đảo mắt nhìn quanh. Nhưng ngay giây sau, tầm nhìn hắn lộn ngược, thân thể đã bị ghì xuống sàn. Từ phía sau, một kẻ nào đó đè chặt lưng hắn, khóa chặt khớp tay khiến hắn không thể cử động.

“Khốn kiếp!” Sigil chỉ có thể đảo mắt nhìn kẻ đang ghì chặt mình. Đó là một gã đàn ông khoác chiếc áo choàng cũ kỹ màu đỏ sẫm, làn da xanh xám như xác chết. Trên đầu gã là chiếc mũ rộng vành có màu đỏ sẫm như nhuốm máu. Thấy hình dáng đặc trưng đó, Sigil lập tức nhớ đến một sát thủ khét tiếng

“Cái mũ đó, chẳng lẽ là… Huyết Nhiễm Mạo…?”

Người đàn ông da tái ấy nhìn Sigil bằng đôi mắt đỏ như vũng máu, rồi khẽ cười.

“Ồ, cậu biết tôi sao? Nhưng tôi không ưa biệt danh đó đâu. Tôi ghét máu, cũng đã lâu lắm rồi chẳng nhuộm máu ai cả. Màu của chiếc mũ này vốn dĩ đã thế rồi.” [note80067]

Gã đàn ông nói chuyện với giọng điệu ôn hòa như đang trò chuyện cùng bạn bè, nhưng sức mạnh đang ghì chặt Sigil thì tuyệt nhiên không hề nới lỏng

Hắn được gọi là Huyết Nhiễm Mạo, ngoài ra còn có vô số biệt danh khác như [Kẻ Giết Ma Pháp], [Quái Nhân], [Sát Thủ Tàn Bạo Nhất]. Một sát thủ khét tiếng trong thế giới ngầm, được đồn là đã hoạt động từ ba trăm năm trước. Có kẻ bảo hắn thuộc dòng dõi sát thủ cha truyền con nối, cũng có kẻ tin hắn là một quái nhâ bất tử sống qua hàng thế kỷ. Mọi chi tiết đều là ẩn số.

Thậm chí có lời đồn rằng tất cả chỉ là khoác lác, và thực ra hắn chưa bao giờ tồn tại. Nhưng—

“…Vậy mà ngươi thật sự tồn tại.”

Trong mắt Sigil lóe lên nỗi sợ. Khác với áp lực ma lực nghiền nát của Rofus, từ kẻ Huyết Nhiễm Mạo này, chỉ cần chạm mắt cũng khiến hắn cảm giác như có con dao lạnh lẽo lướt qua cổ.

Chỉ một cái nhìn thôi, Sigil đã biết gã này là hàng thật.

“Tại sao một kẻ cỡ ngươi lại đi theo tên khốn này…?”

Huyết Nhiễm Mạo trả lời dửng dưng như chuyện chẳng có gì. “Trong số những hợp đồng gửi tới too, chỉ đơn giản là ông ta trả giá cao nhất thôi.”

Trong lúc đó, Gilan đã đứng dậy và tiến lại chỗ Sigil đang bị ghì xuống sàn.

“Làm ta sợ chết khiếp. Có phải ngươi ra tay hơi trễ quá không đấy, [Quái Nhân]?”

Gilan càu nhàu với Huyết Nhiễm Mạo. Hắn chỉ nhún vai đáp lại.

“Gã này cũng mạnh đấy, Gilan. Tốt nhất ông đừng khích tướng vô ích nữa. Lần sau có thể tôi sẽ không kịp ra tay đâu. Giết thì tôi giỏi, chứ bảo vệ thì tôi dở lắm.”

Bị đôi mắt đỏ như vũng máu của hắn dán vào, Gilan khẽ nghẹn thở.

“Fufu. Ta đã trả ngươi cái giá cao, nên ngươi phải làm việc cho ra trò. Dù sao ngươi cũng là [Sát Thủ Tàn Bạo Nhất] cơ mà.”

“Tôi chưa từng tự xưng như thế. Nhưng đã nhận tiền, thì tôi sẽ làm phần việc tương xứng.”

Nói chuyện với Huyết Nhiễm Mạoxong, Gilan đưa chân giẫm mạnh lên đầu Sigil đang bị ghì xuống.

“Gaaah!!!”

“Được lắm, Sigil. Vì ngươi mà ta trật cả lưng đấy. Cái giá này, ngươi sẽ phải trả bằng mạng sống, phi thuyền, và cả đám đàn bà của ngươi.”

“Không đời nào ta để chuyện đó… Guuhh!?”

Sigil cố vùng vẫy, nhưng Huyết Nhiễm Mạo không cho phép mà ghì xuống chặt hơn. Gilan vuốt cằm, nở nụ cười hèn mạt rồi ghé sát mặt lại gần Sigil.

“Này, Sigil. Liếm giày ta đi.”

“Hả?!”

“Khi còn trẻ, ta cũng từng ở trong hoàn cảnh y hệt ngươi bây giờ. Kẻ đã bắt ta quỳ rạp xuống đất khi đó đã nói: ‘Liếm giày ta để chứng tỏ sự thần phục đi’.”

Gilan dang rộng tay rồi tiếp tục kể.

“Ta đã liếm giày hắn. Rồi ta ngoan ngoãn giao nộp vợ và con gái thân yêu cho hắn. Vợ và con ta bị giày vò và chơi đùa cho thỏa thích, cuối cùng bị đem bán đi. Nhưng ta vẫn cam chịu mà đi theo hắn. Hai mươi năm trời, ta nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, không ngừng tỏ lòng trung thành, cuối cùng… ta giành được niềm tin tuyệt đối của hắn. Và rồi—”

Nụ cười rộng mở, Gilan đưa tay làm động tác cắt cổ.

“Ta đã lừa và giết hắn. Rồi nuốt trọn gia sản, thương hội, tất cả của hắn. Vợ con hắn, ta cũng hành hạ rồi vứt bỏ, hệt như ta từng bị. Kẻ nào chống đối, ta giết hoặc nắm thóp. Bắt gia đình chúng làm con tin, thế là chúng ngoan ngoãn như chó. Làm mãi như thế, đến hôm nay ta mới được gọi là [Hào Thương].” [note80066]

Kể xong câu chuyện, Gilan lại quay về phía Sigil.

“Này Sigil, nhìn ngươi ta lại nhớ về bản thân ngày xưa. Khi ấy ta cũng đầy chính nghĩa, chan chứa tình thân. Vậy nên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Gilan chìa chiếc giày của mình ra trước mắt Sigil.

“Liếm đi. Liếm và thề trung thành với ta. Rồi dâng đám đàn bà kia, cái gọi là gia đình của ngươi cho ta. Ta đã liếm được thì ngươi cũng phải liếm được chứ!”

Gilan hung hăng dí chiếc giày vào miệng Sigil.

“Bỏ gia đình đi. Bỏ hết tất cả. Rồi trở thành tay chân của ta. Rồi sau đó, chỉ khi ấy mới—”

Sigil há miệng, rồi cắn chặt lấy cổ chân của Gilan.

“Aaaaghhhh!!”

Gilan thét lên. Hắn vùng vẫy chân để gỡ Sigil ra, nhưng Sigil nhất quyết không buông. Huyết Nhiễm Mạo thấy cảnh đó cũng phải thở dài, rồi hắn nhét ngón tay vào miệng Sigil mà cạy ra, nhờ thế mà Gilan được cứu.

Gilan lăn lộn trên đất khi máu tuôn ra từ chân. Sigil nhổ toẹt máu trong miệng ra rồi rồi gào lên.

“Mày là thằng khốn đã vứt bỏ gia đình! Tao khẳng định, đó là lựa chọn mà trong cả đời này mày tuyệt đối không bao giờ được phép làm! Dù có chết, chẳng phải mày vẫn phải bảo vệ gia đình mình sao?! Hả?!”

“Câm mồm! Đừng lên giọng dạy đời ta, đồ hạ tiện!”

Gilan bực bội đứng khắt dậy, liên tục đá vào mặt Sigil hết lần này đến lần khác. Đến khi Sigil bất tỉnh, Huyết Nhiễm Mạo mới ngăn lại.

“...Hắn không còn ý thức nữa rồi. Hay ông định giết luôn bây giờ?”

Gilan ngừng chân, hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, hắn ra lệnh cho đám lính chờ sẵn trong phòng khách.

“Hừm, trói nó lại và nhốt xuống ngục tối.”

“Định tha mạng cho hắn sao?”

Trước câu hỏi của Huyết Nhiễm Mạo, Gilan hừ mũi.

“Ta đã bị sỉ nhục đến mức này, sao có thể giết hắn dễ dàng được. Ta sẽ giết hết đám đàn ông đồng bọn, chặt đầu xếp ngay trước mắt hắn. Rồi ngay bên cạnh đó, ta sẽ cưỡng bức đám đàn bà. Sau đó, ta sẽ nói lại với hắn rằng: ‘Liếm giày đi’.”

Trong căn phòng khách, tiếng cười đê tiện của Gilan vang vọng. Huyết Nhiễm Mạo kéo sụp chiếc mũ đỏ sẫm che mắt, khẽ lẩm bẩm.

“Phải công nhận, thú vui của ông quả là bệnh hoạn, Gilan.”

Hôm sau, báo được phát khắp nơi tại thủ phủ của lãnh địa Steria. Trên trang chính in đậm dòng tin: “Sigil, thủ lĩnh không tặc [Hồng Phong] đã bị [Hào Thương] Gilan bắt giữ.”

f0d6114e-6b49-4124-9c11-5c9d1d5ce9bf.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
Raw là gōshō (thương gia giàu có)
Raw là gōshō (thương gia giàu có)
[Lên trên]
Huyết Nhiễm Mạo xưng là boku
Huyết Nhiễm Mạo xưng là boku
[Lên trên]
Ở đây raw dùng từ gōken (thanh kiếm hùng mạnh/vĩ đại)
Ở đây raw dùng từ gōken (thanh kiếm hùng mạnh/vĩ đại)
[Lên trên]
Có thể có bạn sẽ thắc mắc, sao lại có lúc dịch thành "phụ thân" lúc dịch thành "cha". Xin thưa, vì trong raw Eric nói là "Oto-sama" còn Valm thì là "Chichiue"
Có thể có bạn sẽ thắc mắc, sao lại có lúc dịch thành "phụ thân" lúc dịch thành "cha". Xin thưa, vì trong raw Eric nói là "Oto-sama" còn Valm thì là "Chichiue"
[Lên trên]
Ở đây nó dùng từ sendai-sama (nghĩa là lãnh chúa đời trước)
Ở đây nó dùng từ sendai-sama (nghĩa là lãnh chúa đời trước)
[Lên trên]
Chap trước thì dùng từ iseki (di tích) sang chap này thì là shinden (thần điện). Đm ông tác giả nhá
Chap trước thì dùng từ iseki (di tích) sang chap này thì là shinden (thần điện). Đm ông tác giả nhá