Trans + edit: Ling-sama
=====================================
[Lăng Mộ Thủy Tổ]
Đúng như tên gọi, [Lăng Mộ Thủy Tổ] là nơi yên nghỉ của vị gia chủ đời đầu của gia tộc Lightless. Trong một ngọn núi cách không xa thủ phủ của lãnh địa Lightless, có lối vào dẫn xuống hầm mộ ngầm này. Sự tồn tại của [Lăng Mộ Thủy Tổ] chỉ được một số ít người trong gia tộc biết đến, vậy mà không hiểu vì sao lại xuất hiện kẻ xâm nhập.
Thông tin lọt ra từ đâu chứ? Thế là tôi bị phụ thân sai đi điều tra tình hình trong mộ.
“Thật tình, phụ thân đúng là thích vắt kiệt người khác.”
Nhưng thôi, dù sao [Lăng Mộ Thủy Tổ] cũng là một nơi tuyệt mật của Lightless, và kỳ thực ngoài tôi ra thì chẳng ai có thể bước chân vào. Bị coi như thằng sai vặt cũng bực mình thật, nhưng so với ngồi chung mâm cơm gia đình thì còn đỡ hơn nhiều. Tôi men theo lối mòn nơi núi lạ, đôi chân được cường hóa bằng ma lực mà cứ thế xông thẳng. Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghe có kẻ nào xâm nhập mộ thành công. Chắc chỉ là tên trộm mộ không biết lượng sức, hoặc một thằng ngu lạc vào từ chốn nào đó thôi.
Dù sao thì, tôi thấy cũng chẳng cần phải cất công đến tận nơi làm gì. Nếu chỉ là hạng trộm mộ thì chắc giờ cũng toi mạng rồi. Trong lăng mộ vốn tràn ngập lũ sử ma bóng tối mà Thủy Tổ từng sai khiến.
Mà kỳ lạ thay, dù chủ nhân đã chết nhưng những sử ma bóng tối kia vẫn tiếp tục tồn tại. Vốn dĩ sử ma bóng tối phải biến mất khi chủ nhân qua đời mới đúng. Những kẻ bị bỏ lại ấy từ xưa đến nay vẫn canh giữ thi thể Thủy Tổ, hễ có ai dám quấy nhiễu giấc ngủ ấy thì lập tức lao vào cắn xé không chút nương tay.
Bọn sử ma bóng tối đó tồn tại từ thời Thần đại, con nào con nấy đều mạnh mẽ đến mức dị thường. Không rõ chúng bổ sung ma lực từ đâu, nhưng đặc tính của chúng là bất tử, dẫu có bị thương cũng lập tức tái sinh. Nếu chỉ là một tên trộm mộ tầm thường thì chẳng kịp làm được gì, đã chết thảm từ lâu rồi. Cùng lắm chúng cũng chỉ để lại cái xác trong mộ mà thôi. Tóm lại thì tôi bị sai đi thu xác. Loại việc vặt này vốn nên để cho đám Hắc Kỵ Sĩ làm, mà e rằng ngay cả chúng cũng khó lòng sống sót khi bước chân vào [Lăng Mộ Thủy Tổ].
Một khi đã bước vào, đến cả Hắc Kỵ Sĩ vốn nổi tiếng “một chọi một ngàn” cũng bỏ mạng. Có lẽ chỉ những kẻ trong hàng ngũ Named, hoặc thủ lĩnh Alba mới mong sống sót mà trở ra. Nhân tiện nói đến Carlos… hồi trẻ thì còn may ra, chứ giờ chắc khó mà kham nổi. Hơn nữa, sự tồn tại của [Lăng Mộ Thủy Tổ] vốn được giữ kín. Đám Hắc Kỵ Sĩ không biết, ngay cả thủ lĩnh kỵ sĩ Alba, quản gia Carlos, mẫu thân và thằng em ngu ngốc kia cũng hoàn toàn mù tịt.
Hiện tại chỉ có ba người biết sự tồn tại của [Lăng Mộ Thủy Tổ] gồm đương kim gia chủ là phụ thân, ông nội đã thoái vị, và tôi. Vậy mà rốt cục lại bị đẩy vào làm cái loại tạp dịch này, thật chẳng ra sao.
Thôi thì cũng được, sớm muộn gì tôi cũng phải đặt chân đến [Lăng Mộ Thủy Tổ]. Vì trước đây tôi đã lỡ làm hỏng con sử ma được gia tộc Lightless truyền thừa, vốn được ban cho khi tôi dâng lời cầu nguyện tại tế đàn sâu trong lăng mộ. Con hắc tinh tinh hạ cấp vô dụng ấy bị diệt sạch cùng với [Ma Kình] khi bám vào Clinton. Đúng là chẳng được tích sự gì. Tôi chỉ muốn đến tế đàn mà oán than, rằng đừng có gửi cái thứ phế phẩm như vậy đến.
“…Hả?”
Một cảm giác khác thường. Ở gần cửa vào lăng mộ có vết tích ma lực lạ lẫm, tôi hiếm khi thấy kiểu này. Dò tìm ma lực không thu được gì, nhưng quan sát kỹ thì thấy một chỗ trong không gian có vết rạn ma lực. Tôi đặt tay chứa ma lực lên, mạnh bạo xé toạc chỗ rạn ấy. Không gian vỡ vụn như kính nứt, thứ ẩn bên trong liền hiện ra.
“Cái này là…?”
Hiện ra là một con thuyền khổng lồ đỏ rực. Trong truyện, thứ này được gọi là phi không thuyền. Nó bị che giấu trong một kết giới dệt chằng chịt những thuật thức tinh vi như ẩn thân, cách ly ma lực, ngụy trang và cả xua người. Phi không thuyền là con thuyền bay dùng ma lực làm động năng, thứ công nghệ đã thất truyền từ thời cổ xưa.
Ngay cả trong câu chuyện cũng chỉ có duy nhất một chiếc phi không thuyền tồn tại. Và con thuyền trước mắt tôi đây, hẳn chính là nó.
“Thuyền của [Hồng Phong]…?”
[Hồng Phong], trong câu chuyện là bọn thợ săn kho báu lượn khắp di tích và hầm ngục bằng phi không thuyền. Người ta gọi chúng là không tặc. Chúng tự tiện xông vào các di tích và hầm ngục, đem kho báu, bảo vật và ma pháp cụ thu được bán sạch để kiếm sống.
Gọi là thợ săn kho báu cho sang mồm, chứ thực chất chẳng khác gì bọn đào mộ. Chúng không cướp bóc dân thường như bọn đạo tặc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đám vô pháp vô thiên. Thế quái nào chúng lại ở đây? Đúng là đám [Hồng Phong] nhờ lăn lộn trong vô số di tích nên bản lĩnh cũng không tồi, nhưng nếu dám bước vào [Lăng Mộ Thủy Tổ] thì chắc chắn không có đường sống. Nếu chúng chết ở đây, ắt hẳn ba năm sau sẽ không còn xuất hiện trong câu chuyện.
Vậy thì, ở đây sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến chúng không chết chăng? Hay đây cũng là một diễn biến khác với mạch truyện giống như sự xuất hiện của [Ma Kình]?
“Hừm…”
Quá ít thông tin về những gì xảy ra trước khi câu chuyện bắt đầu, chẳng đoán nổi sẽ xoay chuyển thế nào. Nhưng dẫu sao thì chúng đã xâm phạm phần mộ tổ tiên của Lightless, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nhất là khi, nếu chẳng may chỗ sâu thẳm trong [Lăng Mộ Thủy Tổ] bị quấy phá thì ai biết đám sử ma bóng tối của Thủy Tổ sẽ nổi cơn gì.
Dù gì thì đám sử ma bóng tối đó cũng là thủ hạ của Thủy Tổ, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi gia tộc Lightless. Nếu lũ đó chui ra phố phường mà quậy phá, thì tổn hại sẽ rất khôn lường.
Một lũ quái vật bất tử nhờ khả năng tái sinh vô tận thì ai mà trị nổi.
Từ muôn đời, trách nhiệm của gia chủ gia tộc Lightless chính là canh giữ mộ và để kẻ ngoài không khơi dậy những thực thể ấy.
Hơn nữa, trong [Hồng Phong] lại có ả đó. Một trong các nữ chính sau này sẽ nhập bọn với phe nhân vật chính.
“Đúng là phiền phức…”
Tôi thở dài ngao ngán trước viễn cảnh u ám, rồi đặt chân vào [Lăng Mộ Thủy Tổ].
***
[Lăng Mộ Thủy Tổ] là hầm mộ ngầm có nhiều tầng nối tiếp nhau. Càng xuống sâu, mật độ ma tố trong không khí càng đặc và sức mạnh của lũ sử ma bóng tối cũng theo đó mà tăng lên.
Một cô bé mười hai tuổi mới chỉ là tập sự của băng không tặc [Hồng Phong], giờ đây co ro trong hành lang tối mịt. Mái tóc nâu nhạt được buộc ngắn gọn gàng phía sau, bên tai trái đeo một chiếc khuyên hình cánh chim. Cô tên là Lilyca Skyfield.
Trong câu chuyện, cô sẽ trở thành một trong những nữ chính gia nhập phe của nhân vật chính. Nhưng giờ đây, cô đang lâm vào bước đường cùng. Những thành viên của [Hồng Phong] đã cùng cô tiến vào lăng mộ giờ chẳng thấy bóng dáng đâu.
Bẫy dịch chuyển. Một loại bẫy quái ác hiếm gặp trong các di tích cổ hay hầm ngục có độ khó cao. Lilyca đã sa chân vào đó rồi bị tách khỏi đồng đội. Rất có thể đây chẳng phải tầng cô vừa ở ban nãy.
Những sử ma bóng tối lảng vảng quanh đây rõ ràng mạnh hơn hẳn so với đám ở tầng trước. Mỗi con đều toát ra uy lực khiến người ta không dám nghĩ đến chuyện giao chiến.
Lilyca chỉ còn biết ẩn mình, né tránh từng bước chân của bọn chúng mà cố gắng sống sót. Ngay từ đầu, ma vật trong lăng mộ này đã rất bất thường. Ngay cả đám ở tầng đầu cũng sở hữu sức mạnh chẳng kém gì ma vật trong hầm ngục có độ khó cao. Đã thế, chúng còn có khả năng quái gở là tái sinh ngay tức khắc dù bị thương tổn.
Hiểu rõ không thể đánh bại chúng, các thành viên [Hồng Phong] đã quyết định rút lui. Nhưng giữa hành lang tối đen như mực, họ bị ma vật truy sát ráo riết nên trốn chạy cũng không dễ dàng. Rồi lại thêm cái bẫy dịch chuyển kia.
“Ahaha… chắc mình toi đời rồi.”
Cô gượng cười, nhưng trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Sa vào bẫy dịch chuyển khi chỉ có một mình trong hầm ngục, chẳng khác nào bản án tử. Khả năng sống sót trong tình cảnh này gần như bằng không. Huống hồ, xét theo ma vật lảng vảng nơi đây thì khả năng cao cô đang ở tầng rất sâu.
Chắc chắn các đồng đội [Hồng Phong] sẽ tìm kiếm Lilyca, nhưng khả năng hội ngộ rất mong manh. Cho dù phép màu có giúp họ gặp lại nhau, chuyện trốn thoát lại là vấn đề khác. Chết một mình, hay cùng nhau bỏ mạng. Lilyca không dám nghĩ tới, nhưng ai dám chắc những người khác vẫn còn nguyên vẹn.
Việc sa vào bẫy dịch chuyển vốn là lỗi của chính cô. Cô chỉ mong đồng đội sẽ bỏ mặc mình để tìm đường sống. Nhưng đồng bọn [Hồng Phong] chắc chắn – không, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Lilyca. Sợi dây gắn kết giữa các thành viên [Hồng Phong] vô cùng bền chặt. Tuy không chung huyết thống, nhưng họ coi nhau như gia đình. Ban đầu họ bước vào lăng mộ này là vì nghe nói có ma pháp cụ quý giá đang ngủ yên, nhưng lý do thật sự lại vì một người mà Lilyca kính trọng như chị gái.
“Em xin lỗi, Iz-nee…”
Iz, phó thủ lĩnh của [Hồng Phong] đã phải chịu đựng bệnh tật suốt hai năm nay. Đó là một căn bệnh chỉ gặp ở vài vùng đất, gây ra bởi sự xâm nhập của ma tố đặc biệt vào cơ thể. Triệu chứng là những vết bầm đen lan rộng dần theo thời gian, càng nhiều bầm thì cơn đau càng tăng.
Kết cục là không chịu nổi đau đớn mà chết, một khi phát bệnh mà nếu không chữa trị thì chắc chắn sẽ tử vong. Dù có thuốc đặc trị, nhưng nó đắt đến cắt cổ. Cho đến giờ, họ chỉ cầm cự bằng thuốc giảm đau. Nhưng gần đây tình trạng của Iz xấu đi nhanh chóng, nên phần lớn thời gian phải quằn quại trên giường.
Tình trạng của Iz đã nguy kịch, và các thành viên [Hồng Phong] bao gồm cả Lilyca đã quyết tâm phải mua bằng được loại thuốc đặc hiệu kia. Dù có liều lĩnh, họ vẫn lao vào những hầm ngục khó và di tích cổ để săn vật phẩm hiếm. Tất nhiên Iz từng hết lời can ngăn, nhưng các thành viên còn lại kể cả thủ lĩnh đều không chịu dừng bước.
Họ đã vượt qua vô số tình huống hiểm nghèo, và lần nào cũng sống sót nhờ vào sợi dây gắn kết bền chặt. Họ đã thu thập tin tức về các hầm ngục khó, và lần này họ chọn [Lăng Mộ Thủy Tổ] làm mục tiêu. Nghe đồn lăng mộ này cất giấu ma pháp cụ vô giá và chưa từng bị khai phá, nên họ quyết định tiến vào. So với những di tích khác, nơi này lại ít thông tin hơn hẳn.
Ban đầu, họ còn ngây ngô cho rằng thiếu thông tin đồng nghĩa với việc chưa ai chạm tới và kho báu có lẽ vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng suy nghĩ đó lại là sai lầm chí tử.
[Hồng Phong] từng khám phá không ít di tích cổ và hầm ngục hạng khó, nhưng tất cả đều đã bị vét sạch khiến họ tay trắng trở ra. Dù có lý do, thì quyết định lần này cũng quá nông nổi. Lilyca chỉ biết thở dài não nề.
“…Được rồi, ngừng than vãn thôi.”
Lilyca tự vỗ mạnh hai má để xua tan bất an, siết chặt tinh thần.
Nếu cứ co cụm ở đây thì chờ đợi trước mắt chỉ có cái chết. Hơn hết, buông xuôi lúc này chẳng khác nào phản bội đồng đội đang tìm mình.
Vì thế, Lilyca quyết định hành động. Ít nhất phải tiến gần hơn đến lối ra, hoặc lên được tầng cao hơn. Lilyca vừa thận trọng dò xét khí tức ma vật quanh mình, vừa bước đi trong hành lang. Hành lang ngoằn ngoèo như mê cung, và vì không có ánh sáng nên xung quanh chỉ có bóng tối ngự trị.
Lilyca cũng chẳng mang theo đuốc, nhưng nhờ thám hiểm hầm ngục nhiều mà đã có kỹ năng nhìn trong đêm. Với cô, bóng tối này rõ rệt chẳng khác gì ban ngày.
Trong các hầm ngục và di tích cổ, ánh sáng thường vắng bóng. Mà đốt đuốc hay thắp đèn chẳng khác nào tự báo vị trí, dễ dàng khiến ma vật ào đến. Vì vậy, kỹ năng nhìn đêm gần như bắt buộc đối khi thám hiểm hầm ngục. Nó cũng là một trong những kỹ năng đầu tiên Lilyca học được khi gia nhập đội thám hiểm.
“...Ơ?”
Và chính nhờ có kỹ năng nhìn đêm mà cô mới nhận ra sự bất thường ấy. Dưới chân cô là một cái bóng. Thứ đó vốn chỉ xuất hiện ở nơi sáng sủa, vậy mà nó vẫn hiện diện trong bóng tối. Quá bất thường.
Trong bóng tối mịt mùng, lẽ ra không thể tồn tại thứ gọi là “bóng”. Trong khi còn đang ngờ vực nhìn cái bóng, bất chợt vô số con mắt mở ra trên đó và đồng loạt trừng trừng nhìn Lilyca.
“Ư!”
Tiếng thét nghẹn trong cổ. Lilyca liền bật lùi về sau, nhưng cái bóng với vô số con mắt vẫn dính chặt lấy bước chân cô. Từ trong đó, những xúc tu đen ngòm trồi lên rồi quấn lấy cơ thể cô.
“Không… không thể nào!?”
Xúc tu quấn chặt khắp thân thể, Lilyca chẳng thể kháng cự và dần dần bị kéo thẳng vào trong bóng.
“Có ai không…!”
Cuối cùng đến cả miệng để kêu cứu cũng bị xúc tu bịt kín, Lilyca giờ chỉ còn có thể rơi lệ. Ngay khoảnh khắc xúc tu định che nốt phần tầm nhìn còn lại, tất cả liền bị chém đứt.
“Hả...?”
Bất ngờ được giải thoát, Lilyca ngơ ngác thốt ra một tiếng. Thân thể đã chìm nửa người vào bóng, Lilyca bị túm lấy gáy và kéo thẳng lên.
Lilyca ngồi bệt xuống và ngẩng đầu. Kẻ đứng đó không phải đồng đội, mà là một thiếu niên khoác áo choàng đen tuyền đang trừng mắt đầy chán ghét.
Thiếu niên áo đen ấy, Rofus Ray Lightless vừa trừng mắt nhìn Lilyca vừa bực bội lẩm bẩm.
“…Quả nhiên là ngươi, Lilyca Skyfield.”
“Hả? Sao cậu biết tên tôi?”
Từ miệng Lilyca thốt ra không phải lời cảm tạ hay nhẹ nhõm, mà là một câu hỏi ngờ nghệch hết sức.
***
Tôi chạy băng qua trong lăng mộ, vận hành hết công suất của dò tìm ma lực. Không rõ có phải do ma lực của Thủy Tổ còn lưu lại hay không, nhưng nơi đây lại dày đặc ma tố hơn hẳn.
Bình thường trong môi trường như thế thì dò tìm ma lực chẳng thể hoạt động ra hồn, ít nhất là với ma pháp sư bình thường. Nhưng với lượng ma lực của tôi, cứ cưỡng ép thì lại thành dùng được. Dù là tường hay sàn, tôi đều nhìn xuyên qua không chút ngần ngại. Đương nhiên, phát tán sóng ma lực mạnh đến vậy trên diện rộng đồng nghĩa với vị trí của tôi đã bị đám sử ma của Thủy Tổ nắm rõ cả. Nhân tiện, sóng ma lực này vốn dùng để dò tìm chứ chẳng phải hù dọa nên cũng không khiến kẻ khác ngất xỉu được.
Nhưng dò tìm có tinh vi đến đâu thì cũng có nhược điểm, nó không thể phát hiện những kẻ không có ma lực.
Thế nhưng đây lại là một lăng mộ dày đặc ma tố. Chỉ cần phát động dò tìm ma lực, cả không gian lăng mộ bị ma tố bao phủ liền phản ứng lờ mờ.
Nói ngược lại, nếu trong lăng mộ có chỗ nào không phản ứng thì tức là ở đó có người không mang ma lực. Theo những gì tôi nhớ từ câu chuyện, trong đám [Hồng Phong] chỉ có duy nhất một người sở hữu ma lực là Lilyca Skyfield.
Biết được điều đó, việc định vị tất cả trong lăng mộ dễ như trở bàn tay. Dò tìm ma lực cho thấy có bốn kẻ không có ma lực ở tầng một, và một kẻ có ma lực ở tầng bốn. ...Trong lăng mộ này, tại sao lại có một đứa lẻ loi hành động riêng? Bị đần à? Hay muốn tự sát cho nhanh?
Hay là đã rơi vào một cái bẫy dịch chuyển khiến cả nhóm tách ra? Một số bẫy dịch chuyển còn hút cạn ma lực của kẻ bị cuốn vào. Nếu kẻ mang ma lực lại bị tách riêng, khả năng lớn là trúng phải loại bẫy ấy. Nhưng ở tận tầng bốn à…
[Lăng Mộ Thủy Tổ] lăng mộ ngầm có tổng cộng năm tầng. Càng xuống tầng dưới, ma tố càng đặc quánh và lũ sử ma cũng càng hung hãn. Đến tầng bốn thì sức mạnh của chúng đã đạt cực điểm. Theo tôi biết, ở tầng đó còn tồn tại vài cá thể thông minh quái gở.
Nhìn phản ứng dò tìm ma lực thì người đó vẫn còn sống, nhưng chết chỉ còn là chuyện sớm muộn.
“...Chậc.”
Tôi bực bội tặc lưỡi và lao đi.
Muốn chết thì mặc xác ngươi, nhưng làm ơn chết ở chỗ nào không dính líu đến Lightless giùm ta.
Vì chẳng ai biết được cái chết của tôi sẽ dây dưa từ chuyện nào mà ra. Đặc biệt là một nữ chính mà bỏ mạng trong lãnh địa Lightless, chuyện đó thì chẳng đùa được.
Không loại trừ khả năng ngoài tôi ra, còn có kẻ khác cũng từng mơ thấy câu chuyện. Giả như kẻ đó lại nằm trong phe nhân vật chính, rồi biết được lần này tôi đã bỏ mặc một nữ chính thì chuyện gì sẽ xảy ra?Chắc chắn chúng sẽ đến lột da tôi vì tội bỏ mặc Lilyca.
Khả năng ấy dẫu nhỏ như hạt bụi, nhưng không phải không thể. Không thể nào xóa sạch mọi nguyên nhân dẫn tới cái chết trong tương lai, nhưng việc nào nằm trong tầm tay thì tôi sẽ làm. Cho dù kết cục là phải cứu lấy một kẻ thuộc phe nhân vật chính mà tôi căm ghét nhất.
Tôi lao vút qua hành lang tăm tối, nhắm thẳng đến tầng bốn. Cứ tạm thời bỏ mặc bọn [Hồng Phong] khác không có ma lực vậy. Dù là sử ma bất tử đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ ở tầng một mà thôi. Đã là thành viên của [Hồng Phong] thì chắc sẽ không chết ngay đâu.
***
Dựa vào dò tìm ma lực, tôi nhanh chóng hạ xuống tầng bốn. Đám sử ma của Thủy Tổ lang thang trong lăng mộ thấy tôi mang huyết thống Lightless thì chẳng dám động tới.
Nhờ vậy tôi chẳng mất công đánh nhau vô ích, mà thẳng tới điểm cần đến. Ở đó, một thiếu nữ tóc nâu nhạt đang bị những xúc tu đen ngoằn ngoèo từ trong bóng quấn chặt và lôi tuột xuống. ...Đúng là suýt thì toi.
Xúc tu rình rập trong bóng, chuyên nuốt chửng người. Một loại ma vật cổ đại, chắc chắn là loại ăn thịt người. May hay rủi thì khó nói, nhưng đó là loại sử ma yếu nhất ở tầng bốn. Tôi triệu hồi Hắc Liêm trong tay và vung một nhát, chém phăng toàn bộ.
Cơ thể vừa thoát ra, tôi vẫn túm gáy con bé mặt mày ngơ ngác và lôi thẳng ra khỏi bóng. Mái tóc nâu nhạt buộc gọn sau lưng cùng dáng người nhỏ nhắn. Nhìn non nớt là thế, nhưng không thể nhầm lẫn được.
“...Quả nhiên là ngươi, Lilyca Skyfield.”
Trong trận giao chiến với Tứ Thiên Vương ở câu chuyện, Lilyca không hằn thù với tôi sâu như Farathiana. Thế nên, ấn tượng của tôi về cô ta cũng chẳng tệ đến mức ấy.
Mà thật ra thì nó cũng chém chặt tôi như bao người, nên chẳng có chút ấn tượng tốt nào. Ngồi bệt dưới sàn, Lilyca ngơ ngác ngước nhìn tôi, đầu nghiêng sang một bên như thể đang mơ ngủ.
“Hả? Sao cậu biết tên tôi?”
“......”
Tôi cau mày. Con nhỏ này, vừa mới suýt chết thế mà coi bộ vẫn thảnh thơi quá nhỉ. Hoặc là ngây ngô bẩm sinh, hoặc là ngu thật. Dù sao thì, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ gì mà phải trả lời.
“Nơi này là di tích của Lightless. Ai cho ngươi tự tiện xông vào?”
Nghe tôi gằn giọng hỏi, Lilyca bừng tỉnh và khẽ lúng túng rồi ngồi thẳng lại.
“À… xin lỗi. Ể? Di tích của Lightless á?”
Lilyca hoang mang ra mặt.
“Chẳng biết mà vẫn mò vào sao?”
“Thông tin nói đây là di tích của Hắc Thần mà…”
“Hả?”
Hắc Thần chính là một trong sáu vị thần được vương quốc tôn thờ trong Lục Thần Giáo. Sáu vị thần ấy được cho là đã tham gia lập quốc từ nghìn năm trước, mỗi vị cai quản một nguyên tố: Quang, Hắc, Hỏa, Thủy, Phong và Thổ. Nhưng nơi này lại bị cho là di tích của Hắc Thần ư?
“Ta đã nói rồi, đây là di tích của Lightless. Chẳng có dính dáng gì tới Hắc Thần cả. Rốt cuộc ngươi moi đâu ra cái tin sai lệch ấy…?”
“Hể!? Nhưng tin này là chính xác mà… ơ, lạ ghê ta...?”
Nhìn Lilyca nghiêng đầu ngơ ngác, tôi chỉ biết thở dài chán chường.
“...Dù thế nào đi nữa, ta cũng không cho phép các ngươi ở đây. Mau cùng đồng bọn rút khỏi nơi này ngay.”
“...Cho dù cậu có nói vậy nhưng tôi cũng chẳng biết mình đang ở tầng nào nữa, ma vật nguy hiểm thì lảng vảng đầy... ờ mà? Nói mới nhớ, cậu là…?”
Đến giờ mới thắc mắc à? Vậy nãy giờ ngươi nghĩ đang nói chuyện với ai hả? Đúng là con ả chậm tiêu. Như chợt nhận ra ánh nhìn của tôi, Lilyca trừng mắt hầm hầm.
“Á! Cậu vừa nghĩ tôi ngốc đúng không? Cái ánh mắt đó y hệt Sigil-nii!”
Sigil… chẳng phải hắn là thủ lĩnh [Hồng Phong] sao? Đúng là chẳng gì mệt mỏi bằng đối thoại với kẻ ngốc. Đúng lúc tôi nghĩ thế, vô số xúc tu trồi lên từ bóng dưới chân Lilyca và đồng loạt tấn công tôi.
Tất cả xúc tu vừa chạm tới liền bị lá chắn ma pháp của tôi chặn đứng. Tôi triệu hồi một ngọn Hắc Thương trong tay, đâm sâu xuống bóng nơi con quái ăn thịt đang ẩn náu. Một tiếng thét chói tai vang dội khắp hành lang. Ngay sau đó, toàn bộ xúc tu hướng về phía tôi tan biến như sương mù.
Chúng chưa thực sự chết, bởi vốn là sử ma bóng tối. Nhưng tôi đã phá hủy lõi ma lực, cũng chính là trái tim của chúng. Phải mất một thời gian nữa chúng mới có thể hồi phục và cử động trở lại. Khi tôi liếc sang, Lilyca đã ngồi bệt xuống, đôi chân run rẩy không đỡ nổi cơ thể.
“E, ehehehe. Chân tôi mềm nhũn mất rồi...”
“Cười cái gì? Mau đứng dậy.”
Tôi buông giọng lạnh lùng. Lilyca bèn lồm cồm đứng dậy, gương mặt tiu nghỉu.
“Xì, cậu lạnh lùng quá... Nhưng cậu mạnh ghê đó! Khi nãy còn cứu tôi nữa, ngoài mặt thì cộc cằn chứ thật ra là kiểu người tốt bụng phải không?”
“...Ai mà biết. Nhưng ta biết chắc một điều, ngươi đúng là loại phiền phức.”
“Á! Giỡn thôi mà, xin lỗi nha! Thật sự cảm ơn cậu đã cứu tôi, cảm ơn nhiều lắm!”
Tôi lườm Lilyca đầy bực bội, khẽ hất áo choàng rồi quay gót.
“Ta không có hứng tán nhảm. Ta sẽ đưa ngươi về với đồng bọn, đi theo đi.”
“Ể, thiệt hả!?! Waa! Cảm ơn cậu nhiều nha!”
Không hiểu Lilyca đang nghĩ gì mà lại định lao tới ôm tôi, nhưng tôi né kịp.
“...Ơ?”
Nhận ra ánh mắt lạnh lùng của tôi, Lilyca co rúm người lại.
“...Xin lỗi. Tôi sẽ không làm thế nữa.”
“Đương nhiên rồi, đồ ngu xuẩn.”
Vừa buông lời lạnh lùng rồi định bước đi, thì Lilyca lại lao tới từ phía sau, toan ôm tôi lần nữa. Tôi lại né, tay dồn ma lực rồi trừng mắt nhìn Lilyca.
“Ngươi—”
Nhưng gương mặt Lilyca lúc này chẳng còn vẻ giỡn cợt, mà tràn đầy căng thẳng. Cô hét toáng lên.
“Cúi xuống!”
“Hả?”
Ngay khoảnh khắc đó, lá chắn ma pháp sau lưng tôi rạn nứt.
“—!?”
Từ khi đặt chân vào lăng, tôi đã cố ý gia cố lá chắn ở mức cứng hơn bình thường đề phòng bất trắc. Vậy mà lại nứt được ư? Tôi ngẩng nhìn, kẻ đã gây ra vết nứt ấy đứng chễm chệ giữa hành lang mà chẳng thèm ẩn mình.
Đó là một hình nhân quấn đầy vải rách, trên tay cầm một lưỡi liềm đen kịt. Chính nó đã làm nứt lá chắn ma pháp của tôi ư? Từ trong lớp vải rách, hàng loạt con mắt lồi ra nhìn chằm chằm. Đó là một loại sử ma hùng mạnh bậc nhất của Thủy Tổ, ngay cả ở tầng bốn.
Hình nhân ấy đồng thời tạo ra bốn ngọn Hắc Thương bao quanh. Nó thi triển ma pháp tự nhiên như hơi thở, lại còn vô niệm chú nữa. Chắc hẳn là loại thông tuệ, sánh ngang loài rồng cấp cao hay [Ma Kình].
“...Ch-Chạy đi! Cứ mặc tôi, chỉ cần cậu thoát là được!”
Trong khi đang run rẩy, Lilyca vẫn gào lên kêu tôi rút lui. Tôi chỉ khẽ thở dài, triệu hồi Hắc Liêm trong tay và đối đầu với hình nhân quấn giẻ.
“Im miệng và ngồi yên đó.”
Bình thường, sử ma của Thủy Tổ sẽ không tấn công người mang huyết thống Lightless. Nhưng đó không phải quy tắc tuyệt đối.
Nếu tôi tấn công chúng, hiển nhiên chúng sẽ đánh trả. Tôi chưa từng thử, nhưng rất có thể chỉ cần tôi hành động theo cách bị coi là báng bổ lăng mộ thì chúng cũng sẽ ra tay.
Có vẻ ngay cả việc ra tay giúp kẻ xâm nhập cũng là hành vi không thể dung thứ. Trong mắt chúng, giúp kẻ đào mộ chẳng khác nào chính mình cũng là kẻ đào mộ. Nghĩa là từ giờ tôi sẽ phải giao chiến với toàn bộ sử ma của Thủy Tổ gặp trên đường ư? Xét việc tôi đã cưỡng ép dùng dò tìm ma lực khắp nơi, vị trí của tôi hẳn đã bị lộ. Nghĩ tới việc phải đối đầu cả núi sử ma bất tử sắp kéo tới, tôi chỉ thấy phát ngán. Tôi liếc sang hình nhân quấn giẻ.
“...Có vẻ ngươi cũng mạnh đấy. Nể ngươi một chút, ta ban tặng ngươi năm giây quý báu của ta. Nào, tới đi.”
Chưa rõ sử ma ấy có hiểu lời tôi hay không, nhưng ngay khi tôi dứt lời thì bốn ngọn Hắc Thương đồng loạt phóng tới. Còn thân hình quấn giẻ lao vào tôi với tốc độ gần như mắt thường không theo kịp, đồng thời bổ Hắc Liêm xuống.
Quả đúng là ma vật từ thời Thần đại, năng lực cơ bản quá cao. Nhanh đến mức mắt không theo kịp. Thế nhưng, bốn ngọn Hắc Thương cùng nhát Hắc Liêm vung sát sườn đều bị lá chắn ma pháp của tôi chặn đứng. Khi liềm của nó bị chặn, tôi lập tức thừa cơ chém trả bằng Hắc Liêm.
Thế nhưng, Hắc Liêm của tôi không chạm được vào nó. Khoảnh khắc mũi liềm lướt tới, cơ thể nó tan thành sương đen và lẩn tránh nhát chém.
“Hoá sương ư? Mánh cũng lạ đấy chứ.”
Khi hoá sương, thân thể nó miễn nhiễm mọi đòn tấn công vật lý lẫn ma pháp. Trong thời gian đó sẽ bất khả xâm phạm, đúng là một kỹ năng gian lận. Khi đã hóa sương mù thì không thể gây được sát thương. Thế nhưng chiêu hóa sương này tưởng lợi hại, lại tồn tại nhược điểm chí tử.
Thân thể khi hóa sương, thực chất đã tách thành vô số hạt li ti như hơi nước. Mà khi thành hạt nhỏ, chúng dễ nhiễm ma lực hơn hẳn trạng thái bình thường. Vật thể càng nhỏ thì ma lực càng dễ xuyên thấu, đó là lẽ hiển nhiên.
Nếu trong trạng thái sương mà hứng phải sóng ma lực dày đặc từ kẻ vượt trội hơn... thì không chỉ ngất xỉu, mà sẽ là tai họa khủng khiếp.
Tôi nhìn kẻ hóa sương kia bằng ánh mắt khinh bạc.
“Ngươi hẳn từng bị Thủy Tổ đánh bại nên mới hóa thành sử ma thế này chứ gì? Đến giờ vẫn chưa học được rằng hóa sương trước kẻ trên cơ sẽ ra sao à?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi dồn sóng ma lực dày đặc ngay tầm gần. Thân thể quấn giẻ tan tác, hoàn toàn mất dạng ban đầu. Đúng năm giây như đã nói. Từng hạt một đã bị ma lực của tôi xé nát, hồi phục chắc chắn mất kha khá thời gian. Tự trách cái ngu ngốc của mình đi.
Khi tôi liếc sang thì thấy Lilyca vẫn còn ngồi bệt dưới đất, miệng há hốc nhìn tôi trân trối.
“Ngươi đúng là chỉ biết ngã quỵ mãi thôi…”
Tôi lẩm bẩm đầy ngán ngẩm. Lilyca lập tức bật cười ngượng ngập.
“Lúc nãy còn hét chạy đi, chỉ mình cậu sống thôi… Vậy mà cậu xử gọn con quái vật kia như chẳng là gì. Aaa, quê quá đi.”
Cô loạng choạng muốn đứng lên, nhưng đôi chân vẫn run rẩy và ngã vào tôi. Chợt bừng tỉnh, Lilyca hoảng hốt lùi ra.
“À, xin lỗi! Thật đấy, vừa nãy không phải cố ý đâu! Chỉ là chân hơi vấp thôi…”
Cô cười gượng, nhưng đôi chân dường như không dồn được sức nên vẫn còn loạng choạng. Không phải vì sợ đến mức rụng rời chân tay. Có lẽ do đứng quá gần sóng ma lực mật độ cao vừa rồi nên cô cũng bị ảnh hưởng. Xem ra là bị say ma lực. Nếu vậy sẽ cần một chút thời gian để hồi phục.
Tôi tặc lưỡi rồi dồn ma lực vào tay phải, nhấc bổng Lilyca và vác lên vai.
“Ể...!? Đợi đã!? Tôi nặng lắm đó!”
“Đừng có hét vào tai ta.”
“Khoan, khoan đã! Không cần đâu! Với lại, tôi nặng lắm mà!”
“Đã bảo đừng có hét mà.”
Bỏ ngoài tai những tiếng la hét, tôi lao đi trong hành lang.
“Ể!?!?”
Tôi chạy hết sức qua hành lang nhờ cưỡng ép cường hóa bằng ma lực, Lilyca hét lên vì kinh ngạc. Ngươi ồn ào quá đấy. Giờ mà còn chần chừ, e rằng các thành viên khác của [Hồng Phong] sẽ bị quét sạch. Không có thì giờ để la cà đâu.
Sau khi hét khàn cả giọng, Lilyca lấy lại nhịp thở rồi lên tiếng.
“À này! Cậu mang tôi đi cùng thì cũng được, nhưng mà cái tư thế này có hơi xấu hổ đấy?!”
Gương mặt cô đỏ ửng và hét lên. Xấu hổ sao? Tôi liếc sang, quả thật phần mông của Lilyca ở ngay cạnh. Vác trên vai thế này thì không tránh được. Hay thứ khiến cô ta xấu hổ chính là cặp đùi trắng nõn thò ra từ cái quần ngắn cũn kia?
“Ráng mà chịu đi. Cũng tại ngươi ăn mặc thế này mà.”
“Không, chẳng qua mặc cái này để dễ cử động thôi mà!”
“Ta mặc kệ. Với loại nhóc con như ngươi ta không ham muốn gì cả, cứ yên tâm.”
“Ham muốn…!? Với lại ‘nhóc con’ là sao, chắc cũng cùng tuổi nhau mà!?! Mà này, nếu được thì bế kiểu công chúa có phải tốt hơn không!?”
Đúng là yêu cầu vô lý.
“Không thể.”
“Không thể? Tại sao—”
Đúng lúc ấy, Lilyca nhận ra cánh tay trái dưới áo choàng đang phấp phới của tôi. Phần cánh tay đã mất hẳn từ khuỷu trở xuống.
“Tay cậu... ra vậy. Xin lỗi.”
“Ngươi làm cái vẻ áy náy đó làm gì? Ta chẳng có lý do gì để nhận lời xin lỗi từ ngươi cả.”
“...Ừ. Nhưng tôi vẫn thấy có lỗi.”
“...”
Tôi mặc kệ sự đồng cảm vô nghĩa ấy mà tăng tốc thêm nữa. Càng tiến sâu trong hành lang, lũ sử ma của Thủy Tổ càng lũ lượt xuất hiện. Không thể phí thời gian hạ từng con, bởi chúng sẽ tái sinh ngay.
Lúc thì tôi phóng Hắc Cầu vào đầu chúng để cản bước, lúc thì dồn ma lực vào chân và tung cước rồi cứ thế xuyên qua. Khác với ban đầu, có lẽ do tôi mang theo kẻ xâm nhập như Lilyca nên bọn chúng càng tấn công hung hãn hơn.
“Coi chừng! Phía trước! Phía trước đó!!”
“Biết rồi! Ta đã bảo đừng có la hét nữa mà!”
Tôi quát Lilyca đang la lối om sòm đến chói cả tai.
Phía trước, một cái miệng khổng lồ đến mức lấp kín cả hành lang đang há rộng và lao tới. Là đại xà hay rồng thì tôi không rõ, nhưng trong hành lang vốn chẳng rộng rãi này thì chỉ riêng cái thân hình to lớn đã là một rắc rối. Với cánh tay cụt, tay còn lại thì bận vác Lilyca nên tôi không thể vung liềm được.
Loại ma pháp gây nổ bằng ma lực cũng không được. Nhỡ đâu hành lang sụp xuống thì rắc rối to. Tôi triệu hồi sử ma bóng tối của mình.
“Hải Long, phun hơi thở đi!”
Ngay khi ra lệnh, con Hải Long từng bị tôi khuất phục trong Ma Hải Vực ló đầu ra từ bóng dưới chân. Và nó phóng ra luồng hơi thở hắc ám.
Lẽ ra Hải Long phải thổi ra thủy áp cao, nhưng khi thành sử ma bóng tối thì nó cũng biến thành hệ hắc.
Hơi thở hắc ám phun ra xuyên thủng cái miệng khổng lồ lao tới, kéo dài đến tận cuối hành lang. Trước khi sử ma của Thủy Tổ kịp tái sinh vết thương, tôi lao vụt qua cái lỗ đó.
Lilyca đang há hốc mồm thì bật cười.
“Đỉnhhh quá! Đỉnh quá đỉnh quá! Cậu mạnh ghê đó!”
Lilyca phấn khích, vỗ bồm bộp vào lưng tôi.
“Dừng ngay! Phiền phức chết đi được!”
Tôi gắt lên, nhưng Lilyca lại trượt khỏi tay tôi. Với độ linh hoạt chẳng khác diễn viên xiếc, cô ta khéo léo xoay mình rồi bám chặt sau lưng tôi.
“Ngươi, dám tự tiện làm gì thế…!”
Tôi trừng mắt, còn Lilyca thì bật cười.
“Tại vì tư thế kia xấu hổ lắm. Thế này thì hơn!”
“Không có ‘thế này thì hơn’ gì hết! Chân còn đứng vững thì tự chạy đi!”
“Kìa, phía trước phía trước! Có ma vật đó!”
Lilyca chỉ tay về phía trước. Lần này là một quả cầu đen lơ lửng chặn đường. Hàng loạt ma pháp trận bung ra phía sau nó. Năng lực triển khai thì khá ấn tượng, nhưng tốc độ thi triển lại chậm rì. Tôi tạo ra Hắc Liêm trong tay phải và chém đôi khối cầu đen.
“Một nhát! Thêm một nhát nữa!”
Lilyca lại hét hò đầy khí thế. Ồn ào thật. Cô ta đang tự bám chặt lấy nên tôi không cần gắng sức giữ nữa. Tay phải cũng rảnh để dùng. Nghĩ kỹ thì có lẽ thế này còn thuận tiện hơn.
Cầm Hắc Liêm trong tay, tôi vừa chém ngã lũ sử ma bóng tối từ [Lăng Mộ Thủy Tổ] vừa tiến lên.
Và rôi trước mặt hiện ra cầu thang dẫn lên tầng ba.
Nếu leo lên đó và thoát khỏi tầng bốn này thì lũ sử ma lang thang sẽ yếu đi, có lẽ sẽ dễ thở hơn một chút. Vừa nghĩ rằng rốt cuộc cũng được thở phào thì cầu thang bỗng bị chặn lại.
***
“...!?”
Đột nhiên, từ dưới nền đá trồi lên những thứ giống như rễ cây và chặn ngang cầu thang. Tôi khựng lại vì kinh ngạc, Lilyca cũng nhận ra rồi nhìn chằm chằm bậc thang đã bị phong tỏa.
“C-Cái gì thế kia?”
Ta cũng muốn biết lắm đây.
Cái rễ cây là thứ gì? Tôi đã ra vào [Lăng Mộ Thủy Tổ] không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thứ này.
“Bị chặn rồi…? Sao lại… còn đường khác thì—”
“Không có.”
Tôi cắt ngang lời Lilyca, dập tắt hy vọng.
“Ể?”
“Chỉ có duy nhất một cầu thang dẫn lên trên. Ngoài nó thì không còn đường nào khác.”
Vừa nói tôi vừa giơ Hắc Liêm lên, định dùng sức mạnh phá rễ cây để đi tiếp. Nhưng đúng lúc đó, Lilyca quay nhìn phía sau rồi hét toáng.
“Khoan!? Nó tới kìa! Có gì đó đang lao tới!!”
“Hả!?”
Tôi quay lại, bực dọc vì tiếng la hoảng loạn của cô ta. Vô số rễ cây, chen chúc lấp đầy cả hành lang đang ập đến với tốc độ khủng khiếp.
“Lại là rễ cây sao? Rốt cuộc, đây là cái gì vậy chứ!”
Khi cơn bực dọc dâng đến cực điểm, tôi dùng Hắc Liêm chém toàn lực vào vô số rễ cây đang tràn tới từ hành lang. Tôi chẳng buồn quan tâm nếu lăng mộ sụp đổ. Đổ thì kệ. Chính cái đám rễ chết tiệt này chọc tôi trước.
Thế nhưng, nhát chém hắc ám khổng lồ tôi tung ra chỉ cắt gãy được vài rễ cây rồi mất dần uy lực và tan biến.
“Hả...?”
Đòn chém vốn định nghiền nát cả một góc lăng mộ chứ đừng nói rễ cây, lại biến mất. Cảm giác như ma pháp bị phá vỡ, thuật thức bị xé tan ra từng mảnh vậy.
Vô số rễ cây tiếp tục ập đến mà không hề chậm lại.
Tôi bực dọc tặc lưỡi rồi lao đi. Dẫu sao bên trong [Lăng Mộ Thủy Tổ] vốn là mê cung, nên còn vô số lối khác.
“Đ-Đợi đã! Đám rễ đó vẫn đuổi theo kìa!!”
“Nếu cái miệng chỉ biết la lối thì im đi! Chướng tai quá!”
Tôi vừa quát Lilyca, vừa dựa vào sức mạnh được cường hóa bằng ma lực để băng qua lăng mộ. Tôi mà phải chạy trốn sao… Ít nhất nếu không có con nhóc bám sau lưng này – không, đó chỉ là ngụy biện. Phải giữ cái đầu lạnh.
Vừa chém nát lũ ma vật chắn đường, tôi vừa nghiền ngẫm cách đối phó đám rễ. Chúng hẳn có khả năng làm phân tán hiệu lực của ma pháp và thuật thức. Sức mạnh đó đủ để triệt tiêu cả Hắc Liêm toàn lực của tôi.
Nếu vậy thì đa phần ma pháp sẽ vô dụng. Không, phán đoán thế e là còn sớm chăng? Dù Hắc Ma Pháp không được, nhưng các thuộc tính khác thì sao…
“Này, ngươi! Dùng ma pháp nào cũng được, bắn vào đám rễ đó đi!”
“Ể!? Không, tôi không biết dùng ma pháp...”
Tôi lườm Lilyca đang ấp úng. Giả bộ giấu giếm sao? Rõ ràng ma lực của cô ta đã hiện ra khi tôi dò tìm rồi.
“Ta đã biết ngươi có ma lực rồi. Đừng quanh co nữa, làm ngay đi.”
“Ể? Sao cậu biết... nhưng… ư, đành chịu thôi. Nhưng mà chuyện tôi dùng được ma pháp là bí mật đó, đừng nói ra nhé?”
Vừa lầm bầm, Lilyca vừa tập trung ma lực.
“[Phong Nhận]!”
Một lưỡi gió được phóng ra mà không cần niệm chú. Loại ma pháp này khá hiếm thấy và ít ai sử dụng. Tuy nhiên cấp bậc thì không cao. Thậm chí chưa tới trung cấp, cùng lắm chỉ là hạ cấp.
Lưỡi gió đánh trúng rễ cây đang ập đến, nhưng bị hất văng và tan biến ngay.
“Không thể nào!? Thuật thức của tôi bị xé tan luôn ư!”
“...Quả nhiên là không được à. Mà từ đầu ta cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều.”
“Để tôi thử xong rồi mới phán thế à!?”
Tôi phớt lờ tiếng cằn nhằn của Lilyca.
Rõ ràng thuộc tính không quan trọng. Nhưng lúc trước, nhát Hắc Liêm toàn lực của tôi cũng từng cắt được vài nhánh. Vậy ra không phải bất kỳ ma pháp nào cũng bị triệt tiêu ngay lập tức.
Nghĩa là cách duy nhất để đối phó là tấn công bằng sức mạnh thuần tuý, hoặc dùng thứ ma pháp vượt quá ngưỡng để không bị triệt tiêu à?
“...Không ngờ sẽ phải dùng đến [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] ngay trong [Lăng Mộ Thủy Tổ].”
Tôi vừa lẩm bẩm vừa giải trừ Hắc Liêm trong tay, rồi triệu ra lưỡi hái tử thần mà không cần niệm chú. Một ma pháp cổ đại chuyên biệt cho chém xé, nằm trong nhóm ma pháp công kích mạnh nhất mà tôi sở hữu.
“Ể? Cái liềm gì thế kia...?”
Mắt Lilyca lập tức tái nhợt khi trông thấy. Có vẻ cô ta cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó. Hoặc là trực giác tốt, hoặc là tố chất ma lực cao. Quả nhiên đúng là một trong những nữ chính từng sát cánh cùng nhân vật chính trong câu chuyện.
Tôi không buồn đáp, chỉ lặng lẽ vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm]. Nhát chém tử thần rạch nát độ cứng, khoảng cách, và mọi chướng ngại. Nó khắc một đường dài lên vô số rễ cây.
Trong thoáng chốc, vô số rễ cây bị chém đôi. Sức sát trảm vượt ngoài tưởng tượng, khiến chúng không kịp triệt tiêu hết.
Thế nhưng từ vết chém, rễ cây mới lại lũ lượt mọc ra. Tốc độ tái sinh kinh khủng thật. [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] được chém bốn nhát. Tôi vừa chém một, vậy là còn lại ba. Thực tế, đối đầu thế này là bất khả thi. Nhưng nay đã chứng thực được, chúng có thể bị chém đứt. Vậy là đủ. Tôi xoay người và vung áo choàng, cõng Lilyca tiếp tục lao đi theo hướng ngược lại với đám rễ.
“Ơ, khoan đã!? Rõ ràng cậu vừa chém đứt chúng mà! Sao lại bỏ chạy!?”
Lilyca lại thốt ra một câu lệch tông như thế. Bỏ chạy sao? Ta á?
“…Chém bao nhiêu rễ cũng vô ích thôi. Với khả năng tái sinh đó, đánh nhau chỉ phí sức. Vậy thì nhắm vào bản thể mới hiệu quả.”
“Bản thể...?”
“Nhìn qua là biết đó là loại ma vật hệ thực vật. Với chúng, rễ chẳng khác gì tay chân – không, giống như đầu tóc thôi. Hẳn phải có một bản thể nào đó đang điều khiển ở đâu đây.”
Đám rễ cuồn cuộn này không phải bóng tối. Nói cách khác, chúng không phải sử ma của Thủy Tổ. Rõ ràng có một loại ma vật xa lạ đã len lỏi vào [Lăng Mộ Thủy Tổ] mà không ai hay. Nếu đã vậy thì với tư cách đích tử của Hầu tước Lightless, tôi phải xử lý chuyện. Lũ ma vật hạ đẳng kia nghĩ mình đang bám rễ trong phần mộ của ai vậy chứ?
Trong khi lao vun vút qua hành lang, tôi vừa dõi theo những rễ cây bám riết phía sau vừa mở rộng dò tìm ma lực bao trùm toàn bộ lăng mộ.
Tầng thứ tư vốn đậm đặc ma tố hơn hẳn các tầng trên nên bị nhiễu, khó phát hiện bất cứ thứ gì. Nhưng với ma lực bẩm sinh, tôi vẫn ép xuyên qua. Và quả nhiên, tôi lần ra được bản thể của rễ cây dễ đến mức nực cười. Lần theo ma lực truyền từ rễ, tôi xác nhận phản ứng ma lực khổng lồ của bản thể. Vì nhiễu quá mạnh nên không rõ lượng ma lực chính xác, nhưng ít nhất cũng thuộc cấp thảm họa trở lên.
Tôi đi đường ngắn nhất đến bản thể. Trên đường tôi đã dè chừng sẽ bị rễ cây cản trở, nhưng lạ thay chẳng gặp cản trở nào.
Nơi ở của bản thể rễ cây là một căn phòng rộng mở. Cầm [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] trong tay, tôi bước vào căn phòng nó trú ngụ. Tôi trừng mắt dò xét, xem rốt cuộc là loại quái vật gì đang chiếm cứ ở đó.
“Hả?”
Khi thấy dáng vẻ của nó, tôi lỡ thốt ra một tiếng ngớ ngẩn. Tôi biết thứ đó là gì. Nhưng, khoan đã. Tại sao nó lại ở đây?
“Đẹp quá...”
Trong khi tôi đang rối bời, Lilyca lẩm bẩm như bị mê hoặc. Đẹp ư? Cũng phải, đúng là về bề ngoài thì có thể gọi là đẹp.
Ngồi giữa căn phòng lớn là một mỹ nữ, nửa thân dưới bám chặt xuống đất như rễ cây. Từ lưng dang rộng đôi cánh tựa cành nhánh. Thân thể trần trụi không một mảnh lụa, tỉ lệ hài hòa như tượng nữ thần. Và màu da thì không lẩn vào đâu được, là bóng tối. Tôi nhận ra ngay. Người phụ nữ này, hay đúng hơn ma vật này được gọi là Invidia. Ở tế đàn tại nơi sâu nhất của [Lăng Mộ Thủy Tổ] có hai pho tượng được đặt hai bên. Bên phải là Địa Long không cánh khổng lồ tựa như nham thạch. Còn bên trái là người phụ nữ tựa như tượng nữ thần này.
“Hoá ra chẳng phải tượng...”
Nghe lời thì thầm của tôi, Invidia chậm rãi ngoái nhìn. Và khẽ mỉm cười.
Ngay lập tức, tôi bật lùi lại khi cảm nhận phản ứng ma lực dày đặc đến rùng mình phát ra từ bên dưới. Ngay sau đó, chỗ tôi vừa đứng đã bị rễ cây xuyên thủng nền đá và nuốt chửng lấy. Từng mảng nền đá lần lượt bị phá vỡ, vô số rễ cây dựng đứng khắp căn phòng. Tất cả đầu rễ đều chĩa về phía tôi, ngay khoảnh khắc sau liền ập tới.
“Kyaaaa?”
“Ồn quá, im đi!”
Tiếng hét chói tai của Lilyca vang dội khi cô ta ôm chặt lưng tôi. Tôi cau mày, đồng thời tránh né những rễ cây đang ập đến. Không hề phải bóng tối, mà chỉ như rễ cây thường. Xem ra tôi đã lầm. Chẳng lẽ chúng không phải là một phần cơ thể của Invidia. Vậy nên những rễ này không phải bóng tối.
Tôi cứ tưởng là ma vật từ ngoài xâm nhập, nhưng xem ra không phải. Năng lực của Invidia này, e rằng là khiến thực vật tăng trưởng cực nhanh rồi điều khiển chúng theo ý muốn.
Và Invidia này chính là sử ma của Thủy Tổ. Hơn nữa, còn là ma vật đặc biệt được cho phép hầu cận bên quan tài nơi Thủy Tổ yên nghỉ ở tế đàn tầng sâu nhất. So với nó, lũ sử ma cấp thảm hoạ ở tầng bốn chẳng khác nào thú nuôi cho vui.
Với ước lượng của tôi, tầm hoạt động của rễ bao phủ toàn bộ lăng mộ. Tốc độ của chúng nhanh đến vô lý. Dù có chém thì cũng tái sinh ngay lập tức. Còn Invidia kia, tôi liền thử vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm].
Trên thân thể tuyệt mỹ của Invidia hằn lên một vết thương, nhưng lập tức được bóng tối chữa lành. Đúng như dự đoán. Là sử ma của Thủy Tổ thì phải sở hữu khả năng tái sinh gần như bất tử.
Nói thẳng ra thì...
“...Không có cửa thắng.”
Không ngờ lại phái đến ma vật thế này. Có vẻ hành động tôi giúp kẻ xâm nhập đã khiến Thủy Tổ vô cùng phẫn nộ. Không rõ ý thức của người vẫn còn tồn tại như một vong linh hay không.
Tôi vừa chạy vòng quanh gian phòng vừa né tránh những rễ cây liên tục áp sát. Nhưng số lượng ngày một nhiều nên việc né tránh dần bất khả. Những đầu rễ chĩa thẳng định xuyên thủng tôi, nhưng bị tôi chặn lại bằng lá chắn ma pháp.
Lá chắn ma pháp này kiên cố ngang với lúc tôi đối đầu [Ma Kình]. Muốn xuyên phá được cũng không phải chuyện dễ. Cho dù có xả ma pháp trung cấp liên tục cũng vậy thôi, vừa nghĩ thế thì lá chắn đã bị xuyên thủng. Đầu rễ sượt qua má tôi. Trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, tôi né tránh quá gấp nên bị mất thăng bằng và Lilyca cũng bị ngã xuống theo. Trước mắt, hàng trăm đầu rễ cùng chĩa vào Lilyca.
“Hí—”
Mặt mày tái xanh, Lilyca thậm chí không có ý chạy trốn. Vô số rễ cây ập tới. Tôi vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] chém toạc tất cả để chắn cho cô.
“Đứng dậy! Mau lấy lại thế—”
Tôi giương liềm chắn phía trước mà quát gọi. Nhưng lúc ấy, đã có cả trăm rễ ập tới cùng lúc. Lá chắn ma pháp bị đâm thủng trong nháy mắt. Chúng len lỏi qua những khe hở của thuật thức được dệt tinh vi, hệt như kim xuyên qua vải.
Rễ cây vốn không có sức xuyên phá đặc biệt. Khả năng luồn lọt qua lá chắn tinh vi đến mức phải gọi là thần kỹ, cứ như xỏ sợi chỉ qua lỗ kim. Trên lý thuyết thì có thể. Nhưng đây không phải kỹ thuật mà một ma vật tầm thường có thể làm. Đến cả tôi cũng không làm nổi trò này.
Tôi chém rụng những rễ ập tới bằng [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm], rồi vung luôn nhát cuối cùng để giảm bớt số lượng của chúng. Thế nhưng, làm sao có thể chém hết hàng trăm rễ cùng lúc được. Chúng vẫn áp sát. Cái cảm giác rét lạnh của cái chết mà tôi đã nếm đủ lần khẽ lướt qua cổ. Thế nhưng, cái chết ấy mãi không đến.
“...?”
Những rễ cây không xuyên qua tôi, mà dừng lại ngay trước mặt. Tôi ngẩng nhìn về phía Invidia.
Đôi mắt vô cảm và hờ hững của nó đang nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt ấy hệt như đang nhìn một kẻ yếu đuối. Trong tôi liền có cái gì đó bùng nổ.
“...Ánh mắt đó là sao? Chỉ là một sử ma, là tay sai vặt của Thủy Tổ thì lấy tư cách gì mà dám nhìn ta như thế? Ta là đích tử của Hầu tước Lightless, Rofus Ray Lightless!”
Tôi dồn toàn lực, phóng ra sóng ma lực quét thẳng đến Invidia. Đám rễ cây hơi run rẩy, chỉ có vậy thôi. Invidia thì chẳng biến sắc. Thật láo toét. Phải chăng vì huyết mạch Lightless mà nó cố ý nương tay? Nếu đúng thế, cái kiểu “nể nang” ấy khiến tôi càng thêm khó chịu.
Invidia sở hữu [Phân Giải Ma Pháp], nó có khả năng triệt tiêu và phân giải ma pháp. Đó là thần kỹ đòi hỏi điều khiển ma lực cực kỳ tinh vi cùng hiểu biết thâm sâu về thuật thức, trên thực tế chính là vô hiệu hóa ma pháp. Nguy hiểm thật, nhưng kỹ thuật cao siêu thì tất nhiên phải cần sự tập trung tương ứng.
“[Phân Giải Ma Thuật]... Phân tích ma pháp và tháo rời thuật thức vừa thi triển trong tức khắc không phải chuyện dễ. Nghe thì đơn giản, nhưng chắc chắn phải có điểm yếu gì chứ. Ví dụ, với nhiều ma pháp cùng lúc thì ngươi có xử lý được không đây?”
Tôi triển khai vô số ma pháp trận phía sau, tạo ra hàng loạt Hắc Thương. Một đòn thì nó phá giải dễ. Nhưng khi hàng loạt ma pháp lao tới cùng lúc thì sao?
Vô số Hắc Thương đồng loạt lao tới Invidia. Đám rễ lập tức đan thành một tấm lưới, chắn trước chủ nhân. Hắc Thương vừa chạm vào lưới rễ liền tan biến, không xuyên thủng cũng chẳng phát nổ. Số lượng thương nhiều gấp mười, hai mươi lần vẫn bị phân giải sạch sẽ. Ngay cả số lượng này mà cũng đối phó được sao. Đúng là ngoài sức tưởng tượng, nhưng vẫn trong dự liệu.
Ngay sau đó, một phần lưới rễ bị phá thủng. Ma pháp của tôi đã xuyên qua được [Phân Giải Ma Pháp], xé toang lưới rễ. Ánh mắt Invidia hơi mở to.
“Ha! Chỉ là mấy trò diễn xiếc thú vị ngoài đường thôi, nhưng giờ ta đã nắm thóp cả rồi!”
Trên tấm lưới liên tiếp mở thêm những lỗ thủng. Và rồi, một ma pháp xuyên qua lỗ hổng rồi lao thẳng tới Invidia. Không phải Hắc Thương, mà là Hắc Cầu. Ngay trước khi chạm vào Invidia, nó bị lá chắn ma pháp chặn lại. Nhưng mánh đã bị tôi nhìn thấu rồi. [Phân Giải Ma Pháp] kia thực chất vận hành tự động. Có lẽ nó đã được thiết lập mục tiêu là vô hiệu hoá Hắc Thương nên mới chống được loạt thương dễ dàng đến vậy. Nhưng xen giữa loạt thương là Hắc Cầu thì nó không kịp ứng phó, cũng không thể phân giải hoàn toàn.
Dĩ nhiên, nếu nó có thể cài nhiều mục tiêu cùng lúc thì Hắc Cầu cũng sẽ bị vô hiệu ngay. Đáng tiếc, đúng là như vậy. Cú xuyên thủng vừa rồi chỉ thành công một lần. Lưới rễ nhanh chóng vá lại, và dù tôi ném thêm bao nhiêu Hắc Cầu nữa thì tất cả cũng bị phân giải sạch.
Trên gương mặt gần như vô cảm của Invidia thoáng ánh lên một tia đắc thắng.
“Ngươi tưởng ta hết cách rồi sao...?”
Ngay sau đó, giữa lúc lưới rễ còn đang bận phá giải loạt hắc ma pháp thì một lỗ hổng xuất hiện. Đòn ấy xuyên qua cả lá chắn ma pháp, khoét thủng phần thân Invidia.
“?”
Invidia mở to mắt. Từ sau lưng tôi, Hải Long trồi đầu ra khỏi bóng. Dẫu chỉ là hạ cấp, nhưng đó vẫn là hơi thở của long tộc và còn được tôi cường hóa đến cực hạn bằng ma lực. Đồng thời, vô số sử ma từ trong bóng bò ra và đồng loạt lao thẳng vào Invidia.
Tấn công! Một loạt ma pháp hỗn tạp, chưa kịp ghi nhận cũng chưa kịp thích ứng. [Phân Giải Ma Thuật] cần phải phân tích thuật thức, mà lại phải cực kỳ tỉ mỉ và chính xác. Nếu chỉ một loại thì còn khả dĩ, chứ phân tích nhiều loại cùng lúc thì chắc chắn không thể. Nếu làm được thì cứ thử xem nào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, toàn bộ sử ma bóng tối đều bị xuyên thủng bởi vô số rễ cây mọc lên từ sàn đá.
“Cái—”
Toàn bộ, đúng nghĩa là toàn bộ. Những sử ma muôn hình vạn trạng mà tôi từng thu phục tại Ma Hải Vực, tất cả đều bị rễ cây xuyên trúng thân mình một cách chính xác rồi dừng hẳn mọi động tác. Không chỉ thế, ma lực tôi cấp cho chúng cũng đang bị rễ cây hút đi. Y như thể chúng đang hút lấy dưỡng chất vậy.
“Đồ khốn! Ngươi dám hút cả ma lực của ta—”
Tôi lập tức cắt đứt liên kết. Chúng đồng loạt tan biến, không thể cứ để ma lực bị hút mãi như vậy.. Một cái rễ riêng lẻ thì lực hút không đáng kể, nhưng hàng trăm và hàng ngàn cái cộng lại thì đúng kiểu “tích tiểu thành đại.” Bị hút từ gần cả trăm con sử ma, tôi đã mất đi một lượng ma lực khổng lồ chỉ trong chốc lát.
Trong khi đó, vết thương nơi bụng Invidia nhanh chóng được bóng tối chữa lành. Không biết từ khi nào, vô số rễ lan khắp sàn đá bắt đầu nảy chồi. Chúng bắt đầu mọc nhánh rồi xoè lá. Dù nơi này là lòng đất nên chẳng có ánh mặt trời, nhưng cây cối vẫn đâm chồi nảy lộc và biến cả gian phòng thành một khu rừng.
“...Ra là không chỉ thao túng rễ.”
Invidia, một ma vật nửa người nửa cây chuyên chi phối thực vật. Thông thường, Invidia chỉ giả dạng thành người để dụ dỗ những con người khác và hút lấy sinh lực.
Dẫu có thể dùng rễ và cành vốn là một phần thân thể như tay chân để tấn công, nhưng chúng không thể thao túng thực vật khác ngoài bản thân. Khả năng kiểm soát thực vật này chỉ riêng cá thể Invidia, sử ma của Thủy Tổ mới có. Nhưng cây cối mọc um tùm thì có nghĩa lý gì? Phòng có chật lại đôi chút, ngoài ra chẳng đáng kể. Hay nó định triệt hết đường thoát của sao?
Dù sao đối thủ cũng là sử ma của Thủy Tổ. Nó sở hữu sức mạnh tương xứng với cái danh, và từng hành động của nó hẳn đều mang ý đồ. Tôi tuyệt đối không được lơ là.
Mà sự thật thì tôi đã mất ưu thế ma pháp, cũng chẳng còn lợi thế quân số sử ma. Lại còn có một cục tạ vướng víu bên cạnh, tình thế quả thực vô cùng bất lợi.
“—?”
Chợt, tôi nhận ra. Chiến thuật của Invidia từ đầu đến giờ đều nhằm phá vỡ mọi công kích, mọi toan tính của tôi. Theo mạch đó, hiển nhiên cây cối um tùm đặc này không chỉ để cản trở hành động mà hẳn còn phục vụ một mưu đồ khác.
Tán lá rậm rạp dần khép kín, thu hẹp phạm vi hoạt động của tôi. Thu hẹp tầm hoạt động của ta để xóa đường thoát ư? Không, nếu thế thì chỉ cần lấp kín bằng rễ là đủ rồi. Chẳng có lý do gì để bày ra đám cây cối xanh rì này.
Cây, lá, xanh. Nhìn kỹ vào tán cây um tùm, tôi thấy chúng bắt đầu biến đổi. Trên đầu vô số cành cây, những nụ trắng dần nhú ra. Một cơn dự cảm rợn người ập đến. Tôi lập tức lùi về chỗ Lilyca.
“Uế! Gì, gì vậy, tự dưng sao thế—”
“Gió! Dựng tường gió ngay! Mau lên!”
“Ể!?”
Lilyca hoảng hốt la lên, nhưng tôi gắt gao thúc giục. Những nụ hoa kia đang phồng lên, chỉ chực bung nở. Hoa mà Invidia cố tình tạo ra thì chắc chắn không phải loài bình thường. Cuối cùng, Lilyca cũng theo lời tôi mà vội thi triển ma pháp.
“[Phong Bão Ủng]!”
Ma pháp được thi triển mà không cần niệm chú. Một bức tường gió bao phủ lấy cả hai, xoáy tròn quanh thân. Chẳng bao lâu, nụ hoa đồng loạt nở rộ, nhả ra một biển phấn hoa trắng xoá. Chúng dày đến mức che khuất tầm nhìn, lan kín khắp gian phòng. Nhờ vòng gió xoáy, thứ phấn hoa ấy không tài nào tràn vào.
Suýt nữa thì toi. Nếu cứ đứng giữa rừng cây mà giao chiến, chắc chắn đã lãnh đủ. Phấn ấy hẳn chứa thứ hiệu ứng đặc biệt, hít phải thì chắc chắn không toàn mạng. Nó có thể là giác, tê liệt, thậm chí có lẽ còn mang độc tố chí tử.
Dù có dùng lá chắn ma pháp của tôi để ngăn, nhưng chỉ cần bị rễ cây đâm xuyên thì cũng hết đường. Đúng như dự đoán, vô số rễ cây lại lao đến và tìm cách phá nát tường gió.
“Dù thuật thức đã đan xen chặt chẽ nhưng nó vẫn xuyên qua những kẽ hở nhỏ nhất của lá chắn, đúng là ghê gớm. Nhưng liệu có thể vừa làm vậy, vừa dùng cả [Phân Giải Ma Pháp] cùng lúc không nhỉ?”
Tôi vung Hắc Liêm trong tay, chém một nhát quét sạch lũ rễ đang lao đến. Chúng không bị phân giải.
Đúng như tôi nghĩ. [Xuyên Thấu Lá Chắn] để lách qua khe hở thuật thức, và [Phân Giải Ma Pháp] đều đòi hỏi khả năng điều khiển ma lực tinh vi, nhiều khả năng chúng được thuật thức hóa thành ma pháp riêng lẻ. Không đời nào lại có chuyện thuận tiện đến mức dùng cả hai cùng lúc được.
Đã nắm được nhược điểm đó thì cách đối phó lại nhiều vô kể. Dù vậy, Invidia là sử ma của Thủy Tổ. Cho dù tôi gây thương tổn thế nào, nó vẫn không chết. Thế nên mục tiêu không phải giết mà là gây thương tổn đủ lớn để mất thời gian tái sinh, qua đó khiến nó tạm thời mất khả năng hành động.
Hiện tại, một mình tôi khó có thể hạ được Invidia. Phần lớn Hắc Ma Pháp đã bị phân tích và nằm trong phạm vi [Phân Giải Ma Pháp]. Thêm vào đó, chiến trường giờ bị cải biến hoàn toàn để nghiêng về nó.
Đáng ghét. Thật đáng ghét. Phải dựa vào sức mạnh của con ả từng giết ta ư. Nhưng so với việc bại trận tại đây, thì thà như thế này còn hơn. Bị hạng tôi tớ hèn mọn của Thủy Tổ làm cho nhục nhã, cái đó mới là không thể nuốt trôi.
Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, rồi ghé sát mặt vào tai Lilyca. Cô ta giật mình ngả lùi, nhưng tôi phớt lờ mà nói thẳng.
“...Nghe đây. Từ giờ làm đúng theo lời ta—”
“Ê, gần quá rồi đấy!”
“Câm miệng. Nghe lời thì ta sẽ đưa ngươi trở về với đồng bọn.”
Nghe thế, Lilyca liền gật đầu lia lịa. Tôi tiếp tục thì thầm mệnh lệnh vào tai cô ta.
“...Chỉ cần làm ngần ấy thôi sao?”
“Thời điểm thì như ta đã nói. Và tuyệt đối không được giải trừ tường gió này.”
Khi Lilyca còn ngơ ngác phía sau, tôi đã lao lên. Ma lực dồn xuống đôi chân, tôi phóng mình khỏi tường gió và lao vào biển phấn hoa. Đích đến tất nhiên là Invidia.
Phấn hoa kia ắt mang thuộc tính đặc biệt từ ma lực. Dù lá chắn ma pháp chặn được, Invidia vẫn có thể dùng [Xuyên Thấu Lá Chắn]. Một khi thủng lỗ, phấn sẽ tràn vào và lá chắn cũng thành vô dụng.
Vậy nên tôi dồn ma lực vào thân thể, nâng cao khả năng kháng ma lực. Nhờ đó, dù có hít phải ít nhiều phấn hoa cũng có thể chịu đựng được.
Hàng vạn rễ cây vươn ra tua tủa, hòng ngăn tôi tiếp cận cơ thể chính của Invidia.
Tôi dùng thân mình để né tránh những rễ cây, bởi nếu triển khai lá chắn ma pháp thì diện tích bề mặt sẽ tăng lên và trở thành gánh nặng.
Tôi hít phải một chút phấn hoa, cơ thể hơi tê dại nhưng vẫn chưa đến mức không cử động nổi. Hiệu lực của phấn hoa là làm tê liệt, khiến kẻ khác không thể cử động ư. Đúng là thứ thủ đoạn hèn hạ. Hiện giờ tôi còn chống cự được, nhưng cứ hít vào mãi thì chẳng thể cầm cự lâu. Sớm muộn gì độc tê liệt cũng sẽ sớm lan khắp cơ thể tôi thôi.
Tôi triệu hồi Hắc Liêm, tung ra một nhát chém hắc ám toàn lực nhằm thổi bay phấn hoa. Nhưng như dự liệu, vô số rễ cây dùng [Phân Giải Ma Pháp] để làm tan biến nhát chém hắc ám.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch. Đòn chém tuy bị chặn, nhưng đã che khuất tầm nhìn Invidia. Ngay khoảnh khắc đó, một cơn cuồng phong cuộn lên và quét sạch phấn hoa ra xa.
“—!”
Invidia tròn mắt kinh ngạc. Đây chính là Phong Ma Pháp mà tôi đã dặn Lilyca thi triển. Trong chốc lát, đám phấn dày như sương tan biến khỏi gian phòng. Tôi lập tung ma pháp tiếp theo mà không niệm chú.
“[Thế Giới Vô Quang].”
Gian phòng vốn đã hóa thành rừng rậm nay lại tràn ngập màn sương đen đặc. Giống như Invidia đã biến nơi này thành rừng cây và phủ kín bằng phấn hoa, tôi cũng tạo ra môi trường có lợi cho mình. Phiền thì phiền thật, nhưng trò đó đâu phải chỉ mình nó biết. Biến đổi môi trường đâu phải độc quyền của Invidia. Đó cũng chính là sở trường của tôi.
Ngay lúc ấy, tôi tạo ra [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] đồng thời vô niệm thi triển [Ảnh Độ]. Đây là ma pháp dịch chuyển từ bóng này sang bóng khác. Và màn sương đen trong [Thế Giới Vô Quang] chính là bóng.
Có nghĩa là trong [Thế Giới Vô Quang], tôi có thể dịch chuyển tức thì mà chẳng cần chui vào bóng. Đích đến là sau lưng Invidia, và đòn tấn công là vũ điệu loạn sát của lưỡi hái tử thần ở khoảng cách bằng không. Không cho phép nó phản công bằng [Phân Giải Ma Pháp] hay [Xuyên Thấu Lá Chắn].
Thân thể tôi dần hòa vào bóng tối để bắt đầu dịch chuyển. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, màn sương đen quanh Invidia bỗng biến mất.
“.....!?”
Dịch chuyển đến sau lưng Invidia đã thất bại. Bởi màn sương đen biến mất nên tôi không thể tới được tọa độ đã chỉ định và liền bị hất văng khỏi chỗ sương đen còn sót lại, rồi ngã nhào ngay trước mặt Invidia. Ánh mắt tôi chạm thẳng với đôi mắt từ trên cao nhìn xuống của nó.
“Ngươi nghĩ mình có tư cách nhìn xuống ta sao...!”
Dám ngạo mạn nhìn xuống ta thế này ư…
Tôi nhận ra, những chiếc rễ toả ra từ Invidia đang xé tan màn sương đen. [Phân Giải Ma Pháp]… nó đã kịp thời phân tích thuật thức của [Thế Giới Vô Quang] và phân giải một phần ư? Đòn tập kích từ phía sau đã thất bại. Nhưng ít ra tôi đã áp sát được. Tôi bật dậy, nâng [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] lên.
Trước lưỡi hái tử thần, mọi ma pháp phòng ngự đều vô nghĩa. Hẳn nó không thể chống đỡ nổi đòn tấn công của tôi. Nhưng cho dù dồn hết sức, lưỡi hái vẫn không thể hạ xuống. Vô số rễ cây đã quấn chặt lấy cán nó.
“Ngươi dám—”
Tôi lập tức tung ra loạt Hắc Cầu, dội ập xuống Invidia như bão tố. Nhưng dĩ nhiên, tất cả lại tan biến bởi [Phân Giải Ma Pháp].
Từ đôi cánh giống như cây mọc sau lưng Invidia, vô số nụ hoa trồi ra. Chúng căng phồng chỉ trong thoáng chốc, rồi nở bừng thành những đóa hoa đen.
“…!”
Phấn hoa phun ra như màn sương đen đặc nhằm nuốt chửng lấy tôi. Tôi toan bật lùi để tránh xa, nhưng rễ cây đã quấn chặt lấy chân.
Mọi công kích và mọi toan tính đều bị vô hiệu, đến cả thân thể cũng bị trói chặt. Tôi vội nín thở để không hít phải phấn hoa, nhưng chẳng thể nào chịu đựng mãi. Quyết định áp sát đã phản tác dụng hoàn toàn. Hết cách thật rồi.
“…Chết tiệt.”
Trong làn sương phấn đen đặc bao trùm, ngay cả ý thức của tôi cũng dần mất đi. Lực cắn chặt hàm cũng yếu dần. Trong tầm nhìn đang mờ dần, đôi mắt Invidia nhìn xuống tôi hệt như đang dõi nhìn một sinh vật hèn mọn.
—Rofus—
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Là ai? Ở nơi này, lẽ ra chẳng có kẻ nào gọi tên tôi cả... Hay là tai tôi cũng bắt đầu nghe thấy ảo giác rồi? Ngay sau đó, tầm nhìn nhuốm đen bỗng mở ra. Phấn hoa đen bị cuốn phăng bởi một cơn cuồng phong. Cơn gió này... là của Lilyca sao?
Cùng lúc đó, vô số lưỡi gió lao thẳng về phía Invidia. Nhưng tất cả bị bật lại bởi lá chắn ma pháp, không để lại vết thương nào. Invidia liền rời mắt khỏi tôi, chán chường mà liếc sang phía Lilyca. Tôi liền chớp lấy khoảnh khắc phân tâm ấy. Những rễ trói chân và lưỡi hái đã bị vài lưỡi gió chém đứt, nhờ vậy mà tôi đã có thể cử động như thường.
Vừa đánh lạc hướng Invidia, vừa chém đứt rễ cây mà không làm tôi bị thương. Kỹ thuật ma pháp tốt, hay đúng hơn là khả năng điều khiển tốt à? Dù sao cũng rất đáng khen. Tôi phải rút lại câu nói trước đó rồi, Lilyca Skyfield không phải gánh nặng.
Tôi vung [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] xuống Invidia đang bị Lilyca làm phân tâm. Lưỡi hái tử thần chỉ có bốn lần xuất chiêu, nhưng đó là khi tung ra trảm kích. Nếu dùng như vũ khí cận chiến, nó chỉ đơn giản là một lưỡi hái sắc bén đến dị thường. Không thể dùng vô hạn, nhưng cũng không biến mất sau bốn nhát chém.
Thế là tôi bổ lưỡi hái tử thần xuống, xé toạc Invidia cùng cả lá chắn ma pháp đã triển khai. Invidia ngạc nhiên nhìn tôi. Dù thân thể bị chém đôi, nó vẫn là sử ma bóng tối. Từ vết thương, bóng tối tuôn trào và bắt đầu liền lại. Thế nhưng, tôi không để nó kịp chữa trị mà tiếp tục chém xối xả.
Tôi vung lưỡi hái liên tục, chém đi chém lại cho tới khi tốc độ hồi phục không theo kịp nữa. Cuối cùng ma lực chứa trong lưỡi hái cũng cạn sạch, [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] biến mất. Tôi chạm mắt với Invidia đã bị xé xác tan tành nhưng vẫn gắng gượng hồi phục trong dòng bóng tối tuôn trào. Song đôi mắt ấy, giờ đã không còn là ánh mắt nhìn kẻ yếu hèn nữa.
Tôi lập tức triệu hồi một lưỡi hái khác, rót ma lực vào khiến phần lưỡi phình to rồi vung lên.
“Vẻ mặt được đấy. Thôi thì vì vẻ mặt nhục nhã của kẻ bại trận kia, ta sẽ bỏ qua sự vô lễ trước đó.”
Thân trên của Invidia chưa kịp hồi phục, đã bị một nhát chém hắc ám khổng lồ quét bay đi.
***
“[Lãnh Địa Bóng Tối].”
Tôi kích hoạt ma pháp trung cấp đã bỏ qua niệm chú. Bóng tối lan tràn từ chân tôi, nuốt chửng sàn và tường. Tôi túm lấy gáy Lilyca đang đơ mặt thẫn thờ, rồi lôi cô vào trong bóng tối của sàn nhà. Cô ta hét thất thanh, nhưng tôi mặc kệ.
Thân trên Invidia đã bị phá huỷ. Nhưng chỉ là tạm thời. Là sử ma bóng tối, sớm muộn nó cũng tái sinh. Tôi phải thoát khỏi đây trước khi quá muộn.
Tôi vừa lẩn trong bóng vừa băng qua hành lang, tiến tới cầu thang dẫn lên tầng trên. Có lẽ Invidia mất thời gian để hồi phục nên rễ cây không đuổi theo. Hoặc đám rễ đó không thể cảm nhận được bọn tôi khi đang ẩn trong bóng.
Nếu vậy, lẽ ra đã có những cách khác để làm… Không, cuối cùng thì cũng sẽ bị phân tích rồi vô hiệu hóa ngay thôi. Dù sao thì cũng là sử ma của Thủy Tổ, Invidia vốn bất tử. Đánh nhau trực diện chỉ tổ phí công.
Tôi cẩn trọng dùng [Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm] chém tan những rễ chắn lối cầu thang, đề phòng bị phân giải. Thấy rễ đã bắt đầu mọc lại, tôi vội vàng tiến lên trước. Có lẽ Invidia vừa kịp hồi phục và sống lại.
Tiện thể nói thêm, Lilyca vừa được tôi kéo ra khỏi bóng thì ngẩn ngơ một lúc. Có vẻ như lần đầu tiên được “bơi trong bóng” nên cô ta khá thích thú.
Lên tới tầng ba thì không còn rễ đuổi theo nữa. Tôi cứ ngỡ đám rễ đó hoạt động khắp [Lăng Mộ Thủy Tổ] này, nhưng có lẽ không phải. Hoặc, chúng chẳng hề có ý định truy sát. Nhưng dù thế nào, lần này tôi cũng đã chống lại Thủy Tổ. Có lẽ nên tạm gác việc xuống tầng cuối viếng mộ lại một thời gian vậy.
***
Sử ma bóng tối nửa người nửa cây Invidia, đã tái tạo phần thân trên bằng bóng tối rồi đứng dậy. Nó cảm nhận được Rofus đã rời khỏi tầng bốn, vì những chiếc rễ chắn lối lên cầu thang đã bị chém đứt.
Không hoàn thành được mệnh lệnh, Invidia thở dài rũ vai xuống rồi chìm dần vào lòng đất.
Dù có khả năng vươn rễ lên tận tầng ba, nhưng nó không nhận được lệnh truy đuổi đến cùng.
“Một đòn phản kích ngoài dự đoán. Quả nhiên là dòng dõi của chủ nhân… Và cô gái đó, chắc chắn là của bầu trời—”
Đang định nói thêm gì đó, Invidia khẽ thở ra một hơi nặng nề rồi quay về tầng sâu nhất.
***
Bước lên tầng ba, lũ sử ma của Thủy Tổ đang lảng vảng cũng yếu đi. Không còn rễ cây bám theo, tôi đặt Lilyca xuống, ngồi xuống đất và thở ra một hơi dài.
“…Này. Khi nãy rốt cuộc đó là gì vậy?”
Lilyca tò mò hỏi. Tôi chẳng có nghĩa vụ phải giải thích rằng sinh vật kia là ma vật canh giữ tế đàn ở tầng sâu nhất trong [Lăng Mộ Thủy Tổ] nên quyết định lờ đi. Quan trọng hơn là từ giờ phải tính thế nào. Nếu phụ thân biết chuyện tôi đã chống lại Thủy Tổ thì sẽ nói gì đây…
“Vậy con Invidia đó chẳng lẽ là boss tầng?”
Lilyca lại lắm điều. Boss tầng, tức ma vật trấn giữ các tầng của hầm ngục. Nhưng nơi đây là [Lăng Mộ Thủy Tổ], xét về bản chất thì là di tích cổ.
“...Không. Vốn dĩ nơi này chẳng phải hầm ngục.”
“Ra vậy… phải rồi nhỉ…”
Đột nhiên, tôi nhớ lại chuyện vừa rồi.
“Ngươi, vừa rồi có gọi tên ta không?”
Bị phấn hoa của Invidia làm cho mê muội, trong cơn lơ mơ tôi nghe như có ai đó gọi tên mình. Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng nếu là có gọi thì lại khác. Thế nhưng Lilyca chỉ nghiêng đầu ngơ ngác.
“…Hả? Không, tôi đâu có gọi.”
“Ngươi không nói dối chứ?”
“Không có nói dối! Với lại, tôi còn chẳng biết tên của cậu mà. À phải rồi, tên của cậu!”
Lilyca chợt vỗ tay như sực nhớ ra.
“…Làm gì ồn ào thế?”
“Tên cậu đó! Tôi vẫn chưa biết tên cậu! Tôi cứ thắc mắc mãi, định hỏi từ nãy rồi đó!”
Cô ta hăm hở nghiêng người sát lại, tôi liền ngả ra sau né tránh.
“Phiền phức quá. Với bọn đào mộ thì ta chẳng có cái tên nào để xưng cả.”
“Ê, không phải đào mộ nhé!?!? Tôi là không tặc! Là thợ săn kho báu!”
Lilyca giậm chân tức tối như thể bị xúc phạm lắm.
“Ta mặc kệ. Đều là hạng vô pháp cả. Đừng có gào bên tai ta.”
“Nói cho tôi biết tên thì có sao đâu. Gọi mãi là ‘cậu’ thì khó chịu lắm. Với lại, cậu biết tên tôi đúng không? Sao thế? Nghe ở đâu vậy?”
Có lẽ đã bình tĩnh lại phần nào, Lilyca không ngừng bắt chuyện. Thật phiền không chịu nổi.
“Lúc nãy cậu cũng đã cứu tôi khi tôi không nhúc nhích được, nhìn ngoài thì gai góc ghê gớm vậy thôi chứ thật ra là kiểu người tốt bụng à? Ơ mà, cậu vừa gọi tôi là đào mộ...? Vậy di tích này chính là cái mộ sao?”
“……”
Lỡ lời mất rồi. Tôi đã buột miệng tiết lộ thông tin không cần thiết. Lỡ nói thừa quá rồi, ngốc thật. Nhưng xét cho cùng, chỗ này cũng đã bị xâm nhập nên giờ hối hận cũng muộn rồi.
“Người ngoài không cần biết.”
“Cậu bảo nơi đây thuộc về Lightless… Vậy chẳng lẽ cậu có liên quan đến gia tộc Lightless?”
“……”
Không hẳn là tôi muốn giấu tên tuổi. Con nhỏ này ngốc thì ngốc thật, nhưng trực giác lại nhạy quái gở. Nếu để nó ra ngoài loan tin về [Lăng Mộ Thủy Tổ] thì sẽ kéo tới không ít rắc rối. Người ta nói rồi, miệng lưỡi thế gian như làn sóng biển. Nhất là với đứa mồm mép tuồn tuột như cô ta.
Không tặc [Hồng Phong] à, có nên giết luôn Lilyca và toàn bộ bọn chúng ở đây không nhỉ? So đo giữa nguy cơ bị cô ta giết trong tương lai và nguy cơ tin tức về [Lăng Mộ Thủy Tổ] bị rò rỉ, tôi cân nhắc lựa chọn. Ánh mắt tôi găm chặt vào Lilyca, trong bóng liền vươn ra vô số Hắc Uyển trói chặt lấy cô ta.
“Ê-Ể…?”
Tất nhiên, Lilyca ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng tôi mặc kệ mà ép chặt tay chân cô ta lên vách hành lang.
“Đ-Đợi đã! Chuyện gì vậy…?”
Tôi kề Hắc Liêm vừa triệu hồi lên cổ Lilyca.
“Híí!! X-Xin lỗi. Tôi phiền đến thế sao…?”
Khuôn mặt Lilyca tái nhợt, gượng cười run rẩy. Tôi gườm gườm nhìn cô ta. Chỉ phiền thôi, chứ đời nào tôi giết vì lý do vớ vẩn thế.
“Ngươi muốn biết tên ta chứ gì. Ta là Rofus Ray Lightless, đích tử của gia tộc Lightless. Giờ đang bận suy tính xem nên xử lý lũ chuột vừa xâm nhập di tích này ra sao đây.”
Khi tôi nói ra nỗi lòng, Lilyca nuốt nước bọt cái ực.
“Ơ, nhưng chẳng phải vừa nãy cậu bảo sẽ cho tôi về với đồng bọn…”
“Đúng là ta đã định thế, nhưng nếu để thông tin về nơi này lọt ra ngoài thì chẳng phải chuyện hay ho gì với gia tộc Lightless đâu.”
Lilyca căng thẳng ra mặt.
“Tôi sẽ không nói đâu… chuyện ở đây tuyệt đối sẽ không hé lộ cho bất kỳ ai. Tôi cũng sẽ bảo những người khác im lặng.”
“Đúng là ngươi đã thành thật nghĩ vậy. Nhưng không có gì đảm bảo ngươi sẽ giữ được mãi cả.”
Đôi mắt của Lilyca ngập tràn nỗi sợ và trong đó phản chiếu hình ảnh lạnh lùng của tôi, giống hệt khi tôi còn mang danh Tứ Thiên Vương – [Ảnh Lang] Rofus, đang nuôi âm mưu lật đổ vương quốc ở chương thứ hai của câu chuyện. Giọng Lilyca run rẩy khi cất lời.
“…Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì. Cho nên… tôi có ra sao cũng được, nhưng xin cậu hãy cứu lấy đồng đội tôi được không…?”
Điều cô thốt ra không phải là cầu xin giữ mạng cho bản thân, mà là vì đồng đội.
Giết đi… Giết Lilyca Skyfield đi…
Những lời đó dường như vang vọng trong đầu tôi. Đúng thế, đúng là thế. Con nhỏ này, lẽ ra phải bị giết ngay tại đây. Nếu tôi vẫn là [Ảnh Lang] trong câu chuyện, hẳn đã không chút do dự mà kết liễu rồi. Hơn nữa, tôi đã được chính Lilyca cứu lúc trước. Công nhận đó là ân tình thì thật chẳng vui vẻ gì, nhưng nợ thì vẫn là nợ.
Tôi khẽ thở ra một hơi. Rồi hạ Hắc Liêm xuống, giải trừ luôn Hắc Uyển đang trói Lilyca. Khi cô ta đã được tự do, tôi hất áo choàng và quay lưng lại.
“…Đi thôi.”
“C-Cậu sẽ giúp tôi thật sao?”
Lilyca rụt rè hỏi, tôi không ngoảnh lại mà đáp.
“Chuyện nơi này ngươi sẽ không nói cho ai, đúng chứ? Tạm thời ta sẽ tin lời ngươi. Nhưng nếu một ngày nào đó ngươi hé miệng với bất kỳ kẻ nào...”
“Không! Tôi nhất định không nói đâu!”
Lilyca hốt hoảng bám theo phía sau. Trong hành lang tăm tối vốn chẳng thể có bóng, tôi lại ảo giác thấy một cái bóng đen kịt trải dài dưới chân mình. Cái bóng ấy như đang muốn nói điều gì mà nhìn chằm chằm vào tôi. Sao lại không giết, cái khí tức như muốn trách cứ ấy bám lấy tôi suốt. Tôi giẫm nát cái bóng đó mà đi tiếp. Cái bóng vốn chưa từng tồn tại ấy tan biến như sương mù.
Trong mắt Lilyca phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của tôi – Rofus, [Ảnh Lang] trong Tứ Thiên Vương.
Đó là gương mặt của kẻ bại trận, bị phe chính diện đánh bại và chết trong ô nhục. Tôi sẽ không bước vào vết xe đổ đó. Dù phải làm gì đi nữa, tôi nhất định phải sống sót. Không đời nào tôi trở thành một Tứ Thiên Vương chết nhục như thế.
***
Tầng một của [Lăng Mộ Thủy Tổ]. Các thành viên [Hồng Phong] đang kịch liệt giao chiến với vô số ma vật đen sì. Người dùng kiếm chặn lại nanh vuốt của con hổ hai đầu đen kịt đang lao tới là thủ lĩnh Sigil, kiếm sĩ tóc dựng đang mặc khoác áo đỏ.
“Khỉ thật, con này lại sống dậy nữa rồi!”
Con hổ hai đầu ấy vốn đã bị hạ gục đến hai lần. Thế nhưng theo thời gian, vết thương lại tự liền, nó phục sinh và tiếp tục lao vào. Không chỉ riêng nó, mà toàn bộ ma vật đen trong lăng mộ này đều là lũ quái vật có thể tái sinh vô tận bất kể bị giết bao nhiêu lần.
Nói đến ma vật chết đi rồi lại sống lại, người ta sẽ nghĩ ngay đến undead. Các thành viên của [Hồng Phong] vốn là những kẻ săn kho báu dạn dày, từng vượt qua vô số di tích và hầm ngục nên quá quen với việc đối phó bọn undead.
Hawk, gã đầu trọc đeo kính râm gọng tròn vừa bắn ma đạo súng vừa gào.
“Vô ích rồi! Thánh thủy cũng chẳng có tác dụng gì cả!”
Hawk vốn là thợ săn kho báu lão luyện, luôn mang theo những vật chuyên trị undead như thánh thủy. Nhưng dù đã thử dội thánh thủy nhiều lần, tuyệt nhiên không thấy hiệu quả gì.
Nếu là undead, chạm vào thánh thủy dù ít nhiều cũng phải chịu thương tổn. Điều đó có nghĩa lũ ma vật đen này không phải undead. Khi băng đạn ma đạo súng đã cạn, Hawk rút dao găm và ngoảnh nhìn thủ lĩnh Sigil.
“Giờ tính sao? Có nên tạm rút lui không!?”
“Rút lui cái con khỉ! Hawk, mày định bỏ mặc Lilyca hả!!”
Sigil gầm lên, nhưng Hawk điềm tĩnh đáp lại.
“Bỏ mặc cái gì, đồ ngu. Nhưng từ lúc vào di tích đến giờ chúng ta đánh không ngừng nghỉ. Cứ thế này thì sẽ chết sạch đấy.”
Ánh mắt Hawk liếc sang hai đồng đội còn lại. Người có mái tóc vàng vừa dài vừa rối đang vung thương là Kei. Còn gã khổng lồ đầu trọc đang dùng chiến chùy nghiền nát ma vật đen là Dan. Hai người họ đang đối phó lũ ma vật từ hành lang đối diện phía Sigil và Hawk.
Cả hai đều thương tích đầy mình, hơi thở dồn dập sau những trận chiến bất tận. Họ đã chiến đấu quá lâu, mệt mỏi chồng chất đến mức chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ gục ngã. Sigil nghiến răng, tặc lưỡi.
“Chết tiệt! Cuối cùng cũng tìm được cầu thang, thế mà…”
Ở cuối hành lang phía Sigil và Hawk, họ đã nhìn thấy cầu thang dẫn xuống tầng hai. Lilyca đã sa vào bẫy dịch chuyển, hẳn đã ở tầng sâu hơn phía sau cầu thang đó. Hawk lên tiếng trấn an.
“Khả năng ẩn nấp của Lilyca thuộc hạng nhất nhì trong nhóm. Con bé đó sẽ không dại gì mà phạm sai lầm chết người đâu.”
“………”
Đúng là trong tình hình này, sớm muộn gì cả nhóm cũng bị giết sạch. Mà đã chết sạch ở đây thì Lilyca cũng không cứu nổi. Đó mới là kết cục tồi tệ nhất. Sigil gật đầu miễn cưỡng
“Được rồi… Hawk, còn tinh thể chớp sáng không?”
Tinh thể chớp sáng, khi nghiền nát sẽ phát ra quang thuộc tính làm chói mắt kẻ địch.
“…Còn một ít.”
“Được… Kei, Dan! Tạm thời rút lui! Việc cứu Lilyca để sau khi chúng ta tái lập đội hình đã!”
Trước mệnh lệnh của Sigil, Kei đang vung thương liền lộ rõ vẻ giận dữ.
“Hả!? Nói cái gì thế, Sigil? Để Lilyca một mình thì...uwaa!!”
Nhưng Dan chẳng nói chẳng rằng mà vác Kei lên vai.
“Này! Bỏ tao xuống, thằng Dan này!”
“…Nghe lệnh thủ lĩnh đi.”
“Đừng có giỡn! Tao vẫn còn đánh được mà! Thả tao xuống ngay!”
“……”
Mặc Kei vùng vẫy, Dan cứ thế dùng sức mạnh ghê gớm mà chạy đi.
“Bọn mày, che mắt lại đi.”
Hawk ném tinh thể chớp sáng vào đám ma vật đen. Tinh thể vỡ vụn, ánh sáng chói lòa lấp đầy hành lang. Đây không phải lần đầu nhóm [Hồng Phong] dùng tinh thể chớp sáng trong di tích. Dù nguyên lý chưa rõ, nhưng hễ lũ ma vật đen dính ánh sáng thì thân hình chúng sẽ nhòe đi như bị nhiễu và tạm thời bất động.
Yếu với ánh sáng ư? Chẳng lẽ đúng là undead? Hay là loại ma vật hệ hắc ám? Hawk vừa chạy bên Sigil vừa nghĩ ngợi, còn Sigil thì nhìn lũ ma vật đen đang bất động đầy ngờ vực.
“Ngừng hẳn rồi à… Chúng thật sự yếu với ánh sáng sao?”
“Không giống như chỉ bị lóe mắt thôi đâu.”
Trên thân lũ ma vật đen hệt như bị nhiễu. Cứ như thể chúng không còn duy trì nổi hình dạng khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào, đó là những gì Hawk cảm nhận được.
“Quay về tàu lấy hết tinh thể chớp sáng mang đến thôi. Ma vật bất tử dù có mạnh mẽ cỡ nào, nếu mà đứng im thì chẳng đáng sợ nữa.”
“Ừ. Ráng lên đấy, Lilyca…”
Củng cố quyết tâm, nhóm [Hồng Phong] hướng thẳng đến lối ra di tích. Thỉnh thoảng lại dùng tinh thể chớp sáng để mở đường, rồi cứ thế lao một mạch đến tận cửa. Nhưng ngay trước lối ra, cả bọn dừng lại. Sigil và Hawk trợn mắt không thốt nổi lời nào. Dan thì vô thức đánh rơi Kei khỏi vai.
“Á đau!?! Dan! Mày làm cái gì mà thả tao—”
Kei còn đang tức tối ngẩng đầu lên, nhưng rồi lại ngước cao hơn cả vóc người vạm vỡ của Dan.
“Hả…?”
Một tiếng ngốc nghếch bật ra từ miệng Kei. Chặn ngay lối ra của di tích là một con quái vật khổng lồ đang cuộn mình với vô số cái đầu vươn lên. Đó chính Hydra đen tuyền, đại xà nhiều đầu đang sừng sững án ngữ trước mặt. Hàng chục cặp mắt trên những chiếc đầu cùng với vô số con mắt mọc khắp thân thể nó đồng loạt chĩa thẳng về phía [Hồng Phong].
Hydra là loại ma vật cực mạnh chỉ xuất hiện trong những di tích hay dungeon cấp độ cao nhất, đóng vai trò boss tầng hoặc thú hộ vệ kho báu. Sức mạnh của nó vượt hẳn những con ma vật lang thang ở dungeon cùng loại.
Sigil và Hawk phản ứng gần như cùng lúc. Tiên hạ thủ vi cường. Hawk liền ném tinh thể chớp sáng lên cao trên đầu Hydra đen kịt, rồi bắn nổ bằng ma đạo súng. Trong khoảnh khắc ánh sáng trắng lóa bao phủ xung quanh, Sigil lao lên một cái đầu của Hydra và đâm thẳng kiếm vào nhãn cầu khổng lồ của nó.
Một màn phối hợp hoàn hảo, một pha tập kích hoàn hảo. Họ hành động không chút sơ hở nào. Thế nhưng, vẫn không thể hạ gục được nó. Đơn giản chỉ vì chênh lệch sức mạnh quá lớn. Lưỡi kiếm cắm vào mắt mà Hydra chẳng buồn tỏ vẻ đau đớn, chỉ liếc Sigil bằng ánh nhìn lạnh lùng. Ngay sau đó, nó lắc mạnh đầu với vẻ khó chịu.
Sigil bị hất văng, may mà Dan lấy thân mình đỡ lại.
“…Ổn chứ?”
“Ổn cái đầu mày… Người mày cứng quá… như đập phải tảng đá ấy…”
“…Đừng có khen lúc này chứ. Tao ngượng đấy.”
“Tao có khen đâu…!”
Thấy Sigil đang thở dốc mà vẫn còn cãi được, Kei và Hawk mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hawk, còn tinh thể chớp sáng không?”
Kei lên tiếng hỏi, nhưng Hawk chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“...Vừa nãy là viên cuối rồi.”
“...Thật hả?”
“Thật chứ còn gì nữa.”
Kei nhếch môi cười khô khốc.
“Con quái vật thế này, lúc bọn mình vào đâu có thấy đâu...!”
Con Hydra đen dù đã hứng trọn tinh thể chớp sáng, nhưng chẳng hề bất động như lũ ma vật khác. Nó thè cái lưỡi chẻ đôi ra, nhìn chằm chằm vào bọn [Hồng Phong] như thể chẳng có chuyện gì.
Thanh kiếm cắm vào mắt Hydra rơi xuống.
Con mắt nó ngay lập tức tái sinh.
Tốc độ hồi phục hoàn toàn vượt xa bọn ma vật đen khác. Đám ma vật ở tầng một vốn đã mạnh, nhưng Hydra này rõ ràng thuộc đẳng cấp khác hẳn.
Bốn người [Hồng Phong] chẳng khác gì bị lấn át hoàn toàn, chỉ còn biết chậm chạp lùi lại. Hydra thì dần nhích tới như đang săn mồi, như đang chơi mèo vờn chuột. Chợt ở sâu trong hành lang, vô số bóng đen hiện ra. Vô số ma vật đen đang dần áp sát.
Đi đầu là con hổ đen hai đầu mà Sigil vừa chiến đấu trước đó. Cả bọn rơi vào thế bị kẹp giữa Hydra đen và đàn ma vật phía sau.
“Trước mặt thì hổ, sau lưng thì… cái gì nhỉ?”
“Sói chứ gì. Nhưng lần này là đại xà…”
Sigil lẩm bẩm, Hawk đáp lời. Lời qua tiếng lại có vẻ đùa cợt, nhưng mặt cả hai đã tái nhợt. Kei chẳng còn sức nên cắm ngọn thương xuống đất, Dan thì đứng chết lặng.
Cái chết đang đếm ngược từng giây trong tình cảnh tuyệt vọng này. Tinh thạch chớp sáng vốn là chỗ dựa đã dùng hết, còn nhiều món đặc hiệu khác nhưng chẳng cái nào ăn thua với lũ ma vật đen. Sigil không còn kiếm trong tay, khẩu ma đạo súng của Hawk cũng gần cạn đạn.
Có người khẽ thì thầm. “…Vậy là hết thật rồi sao?”
Không ai phản đối, cả bọn chỉ cúi đầu như chấp nhận buông xuôi. Đúng lúc ấy, giọng nói của ai đó vang vọng khắp hành lang.
“[Lãnh Địa Bóng Tối].”
Ngay tức khắc, toàn bộ sàn, tường và trần bị bóng tối từ cuối hành lang kéo tới nuốt trọn. Không còn ánh sáng, hành lang vốn đã tối nay lại tối hơn khiến lũ ma vật chậm hẳn lại. Rồi một giọng nói vang lên.
“[Phong Nhận]!”
Một lưỡi gió xé toạc đàn ma vật đen.
“Trúng rồi! Trúng rồi! Trúng rồi đó, Rofus-kun!”
“...Chỉ tung được cái ma pháp hạ cấp tầm thường đó thì đừng có làm ầm lên.”
Vang vọng khắp hành lang là tiếng reo hò và tiếng thở dài chán chường.
“Xử lý đi.”
Một giọng lạnh lùng vang lên. Ngay sau đó, vô số con cá với cái đầu nhọn như lưỡi kiếm lao ra từ tường và nền tối đen. Chúng xé nát bầy ma vật và ngoạm lấy chúng. Trong thoáng chốc, bọn ma vật đen bị cắn xé đến mức không thể giữ nổi hình dạng rồi tan biến thành sương mù.
Bóng tối che mờ tầm mắt, đàn cá bơi trên sàn và tường đột ngột xuất hiện, rồi trong thoáng chốc lũ ma vật đen bị quét sạch. Trước sự việc bất ngờ ấy, các thành viên của [Hồng Phong] chỉ còn biết sững sờ.”
“Sigil-nii!”
Một cô bé nhỏ nhắn nhào vào ngực Sigil. Không phải mơ, cũng chẳng phải ảo giác. Đó là Lilyca thật.
“Lilyca…?”
Sigil cuối cùng cũng nhận thức kịp rồi ôm chầm lấy Lilyca.
“Lilyca. Em vẫn an toàn là tốt rồi!”
“Sigil-nii nữa! Hawk, Kei, Dan, mọi người đều an toàn, thật tốt quá!”
Lilyca mỉm cười trong nước mắt. Những gương mặt từng tuyệt vọng phút trước, cũng dần nở nụ cười và tụ lại bên cô.
“Lilyca! Tụi này lo cho em gần chết đấy, đồ ngốc này!”
Kei xoa đầu cô liên hồi.
“…Trông vẫn khỏe mạnh đấy nhỉ.”
Dan mỉm cười nhẹ nhõm.
“Này! Mọi người còn đầy thương tích hơn cả em kìa!”
Lilyca hoảng hốt la lên. Trong khi bốn người kia còn đang ồn ào, Hawk khẽ đẩy cặp kính râm.
“Lilyca, em an toàn là mừng rồi. Nhưng bọn mày, chuyện vui để sau đi. Hydra vẫn còn đó kìa.”
Nghe Hawk nói thế, cả bọn lập tức im bặt. Lilyca thì ngạc nhiên kêu lên. “Cái gì thế kia, to quá!” Con Hydra đen vẫn sừng sững chặn trước lối ra, ánh mắt dán chặt vào nhóm [Hồng Phong]. Rõ ràng nó không định để bọn họ thoát. Hawk còn liếc về phía hành lang mà bầy ma vật đen vừa bị tiêu diệt.
“Lilyca, chuyện gì vừa xảy ra thế? Đàn cá khi nãy, rồi cả sàn nhà đen kịt này là thế nào…?”
Trước câu hỏi của Hawk, Lilyca cười toe toét rồi nhìn về cuối hành lang. “Ừ, người đó đã cứu em. Là Rofus-kun đó.”
Theo bản năng, ánh mắt mọi người lập tức hướng vào cuối hành lang. Từ trong bóng tối, một bóng người nhỏ bé bước ra. Khi những người khác còn ngờ vực nhìn chằm chằm, Hawk đã vã mồ hôi lạnh. Dù vóc dáng chỉ là một thiếu niên cùng trang lứa với Lilyca, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác.
Một thiếu niên khoác áo choàng đen tuyền, mái tóc đen nhánh và toàn thân chìm trong sắc tối như chính hành lang đã bị nhuộm đen này. Con mắt trái mang sắc ngọc bích khác biệt ấy, trong bóng tối trông như một viên ngọc lục bảo tỏa sáng ma mị. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, Hawk lập tức linh cảm. Tên này, quá nguy hiểm.
Hành lang chìm trong bóng tối và cả đàn cá đã diệt bọn ma vật đen bất tử kia, tất cả đều do thiếu niên này gây ra. Hawk lập tức nâng cao cảnh giác. Xét cho cùng, đàn cá đen khi nãy có vẻ cùng bản chất với lũ ma vật đen đang lang thang trong di tích này.
Một thiếu niên từ sâu trong di tích xuất hiện, điều khiển những thứ đó như tay sai… Không lẽ hắn chính là chủ nhân của di tích này, một dạng Dungeon Master? Cũng có thể hình dáng thiếu niên chỉ là vỏ bọc để che giấu chân tướng. Trong đầu Hawk, những suy đoán tồi tệ dần nhiều thêm.
“Gì chứ, chỉ là một đứa nhóc thôi mà. Sao lại lạc vào tận chỗ này?”
Thấy Sigil vô tư tiến lại gần thiếu niên, Hawk mở to mắt hoảng hốt.
“Đồ—!”
Không đời nào một đứa thiếu niên bình thường lại có thể dạo bước giữa tàn tích nguy hiểm thế này mà vẫn nguyên vẹn được! Hawk vừa định quát lên thì lập tức nén lại. Cậu thiếu niên khoác áo đen, Rofus trừng mắt nhìn Sigil đang hớn hở tiến lại gần.
“Ờm…”
Bị Rofus lườm, Sigil chùn hẳn lại. Lilyca bèn thúc cùi chỏ vào hông hắn.
“Ái?”
“Gì mà ‘thằng nhóc' chứ! Thế là xúc phạm Rofus-kun rồi đó!”
Lilyca nổi giận quát mắng, còn Sigil thì nhăn nhó vì đau. Rofus thì lạnh lùng buông lời.
“…Nếu nói đến thất lễ thì ngươi cũng chẳng kém cạnh gì đâu.”
Rofus mặc kệ những người khác của [Hồng Phong], ánh mắt chỉ dán chặt vào con Hydra đen đang chắn trước lối ra.
“Ra là kẻ gác cổng để ngăn kẻ xâm nhập thoát ra à. Kẻ dựng nên cái mộ này có sở thích quái đản thật.”
Với vẻ mặt ngán ngẩm, Rofus chậm rãi bước về phía Hydra.
“Này! Nguy hiểm đấy!”
“Đồ ngốc, muốn chết à!”
Sigil và Kei vội vàng ngăn lại. Nhưng Rofus chẳng thèm bận tâm mà vẫn tiếp tục bước tới, hắn mở miệng.
“Chắn đường quá, kéo nó xuống.”
Ngay khi mệnh lệnh được ban ra, một xúc tu khổng lồ vượt quá cả thân Hydra vươn ra từ trong bóng và quấn chặt lấy thân nó rồi kéo xuống vực tối. Hydra giãy giụa chống cự, nhưng thêm một xúc tu nữa trồi lên và kéo mạnh hơn, lôi toàn bộ thân hình khổng lồ của nó chìm xuống. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
Chỉ có Lilyca đi cùng Rofus là không bất ngờ. Còn Rofus thì chẳng buồn giảm bước, cứ thế tiến thẳng đến lối ra. Nhóm [Hồng Phong] thì hoàn toàn chết lặng, chẳng hiểu nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thôi nào!”
Nghe Lilyca gọi, cả nhóm [Hồng Phong] nhìn nhau một cái rồi vội vàng đi theo sau.

