Dưới ánh trăng, một con cự long phát sáng rực rỡ đến mức biến cả bầu trời đêm thành như ban ngày. Nó dang rộng đôi cánh lam viêm rực cháy và gườm gườm dõi mắt xuống hắn. Từ thân thể khổng lồ ấy tỏa ra một luồng ma lực khủng khiếp đủ sức san phẳng một, thậm chí hai thành phố. Đó chính là Bahamut, Long Vương tối cao đã được ghi chép trong những cổ thư từ thuở xa xưa.
Vốn là kẻ không bao giờ phục tùng trước con người, thế nhưng Long Vương Bahamut lại cúi đầu thần phục trước một thiếu niên.
Cậu thiếu niên quay người và đưa tay ra.
“Nào, hãy đi cùng ta. Chúng ta có đủ sức mạnh để thống trị thế giới này.”
Thiếu niên ấy, kẻ sau này sẽ được gọi là [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond Roi Nordens Galleon, khẽ mỉm cười đầy ngạo nghễ.
***
Tại dinh thự ở thủ phủ lãnh địa Galleon, một buổi tiệc long trọng với sự góp mặt của vô số quý tộc đã được tổ chức. Chúng tôi mới chỉ đặt chân tới Galleon vài ngày trước. Khởi hành từ lãnh địa Lightless, băng qua nhiều thị trấn và nhiều thành phố thì phải mất sáu ngày mới đến được thủ phủ của Galleon.
Lẽ ra phải mất bảy ngày bảy đêm, nhưng nhờ chuyến tàu hỏa của vương đô mà chúng tôi đến sớm hơn hẳn một ngày.
Tàu hỏa quả là phương tiện tuyệt hảo. Nhanh hơn hẳn so với xe ngựa, lại còn ít xóc nảy hơn nhiều. Tôi rất muốn có thứ đó ở lãnh địa của mình. Nhưng từ ngày đầu ngồi chung xe với phụ thân, cả hai hầu như chẳng nói được câu nào nên chuyện này cũng chẳng tiện mở miệng. Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện cấp bách, để sau này bàn cũng được.
Yến tiệc do gia tộc Galleon tổ chức kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Có gia tộc dự trọn cả ba ngày, lại có những gia tộc chỉ tham dự một ngày rồi cáo lui.
Cách tham dự thế nào đều tự do cả, và gia tộc Lightless bọn tôi chỉ định góp mặt trong ngày đầu tiên mà thôi.
Cứ ngỡ phụ thân sẽ góp mặt đủ cả ba ngày, nhưng với vụ bê bối tham nhũng của Clinton còn chưa dứt nên ông ấy chẳng muốn bỏ bê lãnh địa quá lâu. Ba tháng nay, hẳn phụ thân đã phải xoay sở vô cùng bận rộn như tôi.
Gần đây, tôi nghe nói có cuộc thương thảo với gia tộc Tử tước Serpente về việc xử trí vợ con của Clinton đang bị giam giữ. Gia tộc Serpente thì vội vã xin lỗi và đồng ý bồi thường những thiệt hại do Clinton gây ra, nhưng khi đụng tới chuyện nhận lại vợ con hắn thì cứ lần lữa tránh né.
Gia quyến của kẻ gây chuyện thì chẳng khác nào mồi lửa cho tai họa. Serpente hẳn là không muốn rước thêm phiền. Nhưng gia tộc Lightless làm sao có thể gánh hộ cái cục nợ đó. Nhân tiện, nhà Serpente vắng mặt trong buổi tiệc này. Họ bảo là tự giác ẩn mình vì vụ Clinton, nhưng thật ra chỉ sợ phải giáp mặt với phụ thân tôi thôi. Thế thì càng tốt, nhờ vậy mà tôi có thể về sớm.
Vắng nhà thế này thì việc bàn bạc với công hội thương nhân bị đình trệ, việc chỉ đạo lũ viên quan bù nhìn cũng khó lòng duy trì sát sao. Nói thật, chỉ mong được về sớm một ngày cũng đủ nhẹ nhõm rồi.
Tôi khoác một chiếc áo choàng sẫm màu, biểu tượng của gia tộc Lightless và bước ra hội trường dạ tiệc.
Mở màn buổi tiệc, tôi sánh bước cùng phụ thân cũng trong một bộ lễ phục đen đi vòng quanh chào Công tước Galleon và những quý tộc quyền thế khác. Chúng tôi cúi chào đúng mực cho xứng đáng với danh tiếng gia tộc Lightless. Tôi vốn thích tiệc, nhưng thú thật đoạn nghi lễ chào hỏi này là cực hình.
“Cười nhiều hơn một chút đi.” Phụ thân khẽ bảo.
“Riêng phụ thân thì không có tư cách nói câu đó với con.”
Ông nghiêm mặt nhắc nhở và tôi liền đáp lại. Cái mặt u ám chẳng có lấy nụ cười của ông cũng y hệt ta còn gì. Sau màn chào hỏi, cuối cùng bọn tôi được tự do. Đây là tiệc đứng, nên tôi lấy một ly từ bồi bàn đi ngang qua để làm ướt cổ họng khô rát.
Cầm ly trong tay, tôi vừa đi dạo quanh hội trường vừa thưởng thức bầu không khí. Tai lắng nghe tiếng nhạc du dương trên sân khấu, mắt dõi theo quý tộc khiêu vũ trên hội trường. Đây mới đúng là tiệc, mới đúng là xã giao, mới đúng là thượng lưu. Nhưng—
“...Yên ắng nhỉ.”
Lạ thật, tiệc tùng vốn dĩ tĩnh lặng đến thế sao? Âm nhạc ngân vang, tiếng thì thầm của quý tộc, trước kia tôi vẫn thấy náo nhiệt hơn nhiều. Đây vốn dĩ là chốn tụ hội tinh hoa của tầng lớp thượng lưu.
Ấy vậy mà sao lại thấy trống trải đến lạ? Sao trong đầu cứ thoáng hiện lên cảnh chè chén ầm ĩ nơi làng chài hẻo lánh kia? Trong khoảnh khắc, gương mặt Fol thoáng hiện ra. Tôi lập tức lắc đầu xua đi.
Vớ vẩn, sao đúng lúc này lại nghĩ đến cô ta chứ? Tôi thở dài một tiếng.
Chỉ vài ngày bên Fol thôi mà ta thành ra thế này ư? Chẳng lẽ ta lại yếu lòng? Một kẻ như ta lại vướng bận bởi một ả dân thường ư? Nực cười.
Đang tự vấn mình trong lòng, bỗng một giọng nói vang lên.
“Cậu đã vất vả rồi.”
“...!”
Carlos xuất hiện ngay sau lưng không một tiếng động làm tôi giật mình. Ít ra cũng phát ra tí khí tức cho người ta biết chứ, đồ ngốc! Hẳn ông vừa trở lại sau khi lui bước trong lúc tôi chào hỏi cùng phụ thân.
“Cậu đã đi cùng ngài gia chủ khá lâu nhỉ.”
“Tiệc thế này thì quý tộc kéo đến đông là lẽ tất nhiên. Nhưng ta vốn chẳng ưa nổi mấy màn chào hỏi xã giao đó.”
“Đó là cơ hội quan trọng để kết giao giữa các gia tộc mà.”
“Điều đó ta thừa biết.”
“Ấy thế mà, cậu lại có vẻ... chán nản. Có chuyện gì sao?”
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt nghiêng đầu dò xét của Carlos.
“...Lộ rõ đến vậy ư?”
“Vâng. Hay đúng hơn là… cậu vừa nhớ đến người thương nào đó chăng?”
“Hả?”
Tôi vừa liếc Carlos vừa đáp lại cái lời ngu xuẩn kia.
“Ngươi chán sống rồi à? Ta ghét đùa cợt kiểu đó đấy.”
Carlos chỉ nhún vai trước sự dọa nạt ấy.
“Xin thứ lỗi, lời vừa rồi quả thực thất thố.”.
Ánh mắt ông lướt từ chiếc ly trống trên tay tôi sang cánh tay trái giấu dưới áo choàng, thứ đã mất đi từ khuỷu trở xuống.
“Tôi đi lấy gì cho cậu nhé?”
“Không cần.”
Sắc bén thì tốt, nhưng đó là lo chuyện bao đồng. Đúng là chỉ còn một tay thì ăn uống trong tiệc đứng bất tiện thật, nhưng mang đến rồi thì định làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đút cho ta ăn à? Thà nhịn một bữa còn hơn làm trò hề đó.
“Vậy thì, ít ra thứ có thể gắp bằng một tay…”
“Đã bảo là không cần!”
Khó chịu trước sự dai dẳng của Carlos, tôi quay phắt người bỏ ra phía ban công.
“Ta ra ngoài hít thở chút không khí. Ngươi không cần theo.”
“Tuân lệnh.”
Tôi bỏ lại Carlos và bước ra ban công một mình. Trăng lưỡi liềm treo trên nền trời đêm. Dựa vào lan can, tôi để gió đêm mát lạnh cuốn đi sự mệt mỏi từ những vòng chào hỏi vừa rồi. Nhưng sự tĩnh lặng chóng vánh ấy liền bị một kẻ khác phá tan, hệt như đã chờ đúng lúc tôi ở một mình.
“Cậu thấy vui chứ, Rofus?”
Hắn cất lời thân thiết hệt như bạn cũ mười năm, nhưng với tôi thì đây là lần gặp đầu tiên. Trái ngược với chiếc áo choàng đen sẫm của tôi, hắn là một thiếu niên tóc nâu với đôi mắt xanh, khoác trên mình bộ lễ phục trắng toát.
Raymond Roi Nordens Galleon – trưởng nam gia tộc Galleon, và là kẻ được mệnh danh [Đệ Nhị Ma Vương] trong câu chuyện. Lúc chào hỏi thì chẳng thấy bản mặt hắn đâu, hóa ra là chờ dịp này mới xuất hiện sao?
“Cậu có chút thời gian không? Ta muốn nói chuyện với cậu, Rofus.”
Với nụ cười bất cần, Raymond nhìn tôi chằm chằm.
***
Được Raymond dẫn đi, nơi Rofus đặt chân đến là khu vườn của hội trường. Ngoài hắn ra, ở đó còn có một nam một nữ. Thoạt nhìn, tuổi tác chắc cũng ngang tầm hắn. Một bên là thiếu niên vạm vỡ, cao lớn vượt trội so với tuổi. Bên kia là thiếu nữ nhỏ nhắn với làn da trắng, diện bộ váy màu xanh lục. Đối với Rofus ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn gặp cả hai. Thế nhưng, Rofus lại biết rõ họ là ai.
Cũng như Rofus, họ chính là những kẻ từng phục tùng [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond với tư cách Tứ Thiên Vương trong câu chuyện.
Rofus nheo mắt quan sát xung quanh. Quả nhiên, không thấy bóng dáng Valm đâu. Raymond mỉm cười, nhìn ba kẻ do chính hắn gọi tới.
“Cảm ơn hai người đã đợi. Giờ thì đông đủ cả rồi.”
Nghe vậy, cả hai cùng cau mày.
“Lần này lại lôi cả đích tử của Lightless sao? Cậu đang định tụ tập cái hội quái gì thế này?”
Người lên tiếng là gã trai cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn – Augus Loe Diamante, đích tử của gia tộc Bá tước Diamante.
“...”
Còn người vẫn im lặng mà hướng ánh mắt dò xét về Rofus là của thiếu nữ nhỏ nhắn trong chiếc váy xanh – Annegelt Lou Triandophilia, nhị tiểu thư của gia tộc Bá tước Triandaphilia. Cả hai cũng như Rofus, đều là kẻ xuất chúng trong lĩnh vực của mình.
Raymond bước ra giữa vườn, xoay người lại và khẽ mỉm cười. Và rồi, hắn giải phóng một nguồn ma lực dày đặc đến mức tràn ra ngoài cơ thể.
Nguồn ma lực dày đặc khiến Rofus toát mồ hôi lạnh. Nó chẳng khác gì con [Ma Kình] từng chạm trán ở Ma Hải Vực. Đối diện trực diện thứ sức mạnh đó, Augus và Annegelt đều tái mặt. Augus khuỵu một gối xuống, còn Annegelt thì run rẩy và cúi gằm mặt.
Một kẻ sở hữu ma lực vượt xa quý tộc bình thường như Rofus cũng chỉ dừng ở mức toát mồ hôi. Nhưng thứ mà Raymond phô bày, đến cả quý tộc thượng cấp cũng phải co rúm. Rofus nheo mắt, không biết Raymond đang âm mưu gì. Thấy thế, Raymond liền thu ma lực về.
Thoát khỏi áp lực dồn nén, Augus và Annegelt đồng loạt thở hắt ra.
Không mảy may bận tâm, Raymond tạo ra một quang cầu nhỏ gọn trong tay.
Thoạt nhìn, nó như một phiên bản thu nhỏ của Quang Cầu Ma Pháp hạ cấp. Nhưng Rofus và Annegelt vừa thấy thì liền biến sắc.
Với nhãn quan của ma pháp sư, thứ Raymond vừa làm là điều vượt ngoài lẽ thường. Trong ma pháp, có một tuyệt kỹ gọi là vô niệm chú. Rofus cũng thường dùng một kỹ thuật bỏ qua niệm chú và xướng tên, để phát động ma pháp trong thời gian ngắn nhất. Vô niệm chú vốn đã được xem là thần kỹ trong giới ma pháp sư hiện đại, nhưng quang cầu của Raymond thì thuộc một đẳng cấp khác hẳn.
Quả cầu ấy hoàn toàn không chứa bất kỳ thuật thức nào, thứ vốn luôn tồn tại trong mọi ma pháp. Biến đổi thuộc tính mà không cần thuật thức, đó đã chẳng còn là ma pháp nữa. Phải gọi nó là thứ gì vượt lên cả ma pháp, ở phía bên kia ma pháp.
Dĩ nhiên, ngay cả Rofus cũng chẳng thể bắt chước nổi. Còn kẻ mù tịt về ma pháp như Augus, chỉ biết trơ người ra nhìn.
Raymond xoay tròn quả cầu trong chốc lát, rồi hờ hững hủy đi và giơ tay lên.
Cánh tay được gia cường bằng ma lực nện thẳng xuống đất. Mặt đất rung chuyển dữ dội và một cái hố sâu hoắm hiện ra ngay chỗ đó.
Một thứ sức mạnh vượt ngoài thường thức. Chỉ dồn ma lực thôi thì không thể nào tạo ra mức hủy diệt ấy. Tất nhiên thiên phú cũng có phần, nhưng điều cốt yếu là sự đồng điệu giữa thể chất và ma lực. Nói cách khác là thân thể thích hợp với việc dẫn truyền ma lực đến mức nào. Rofus và Annegelt chết lặng, nhưng người sững sờ nhất chính là Augus.
Ma lực, kỹ thuật, thể lực. Raymond vừa phô bày sự áp đảo ở cả ba. Nụ cười điềm tĩnh trên môi hắn biến thành nét cười ngạo nghễ.
“Ta có thể khẳng định. Trong vương quốc này, kẻ mạnh nhất ngoài ta thì chẳng còn ai. Mọi năng lực của ta đều vượt trội hơn bất kỳ ai trong vương quốc. Ở mọi phương diện, sẽ không có kẻ nào đánh bại được ta. Đây không phải tự phụ, mà là sự thật rút ra từ cái nhìn khách quan.”
Hắn tiếp tục.
“Thế nhưng, có bốn người trong vương quốc này vượt qua ta ở từng lĩnh vực. Trớ trêu thay, lại đều cùng thế hệ. Ta thấy đó là số mệnh. Một người đã vắng mặt, còn ba người còn lại dĩ nhiên chính là các cậu.”
Ánh mắt Raymond lại nhìn chằm chằm vào cả ba.
“Vừa rồi có lẽ hơi thảm hại nhỉ. Chỉ là màn trình diễn nho nhỏ để phô cho các cậu thấy sức mạnh của ta thôi.” Raymond nhún vai. “Nhưng… ta phải nhắc lại, vừa rồi quả thật quá vụng về. Chỉ là trò tiêu khiển thôi. Về ma lực ta kém Rofus, về kỹ thuật ma pháp thua Annegret, còn về thể lực thì dưới Augus.”
Nghe thế, Rofus, Annegelt và Augus đưa mắt nhìn nhau. Thảm hại ư? Không đời nào. Đúng là mỗi người trong ba bọn họ có thể vượt qua Raymond trong sở trường riêng. Nhưng dẫu vậy, ngay cả những kẻ thuộc hàng đỉnh cao của vương quốc như bọn họ cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh mà Raymond vừa thể hiện. Annegelt và Augus nhìn hắn với ánh mắt hoảng hốt, đôi chân tưởng chừng chẳng trụ nổi. Chỉ có Rofus là vẫn bình thản.
Bởi lẽ qua câu chuyện đã mơ thấy, Rofus biết rõ năng lực cơ bản của Raymond vốn vượt xa thường thức và toàn diện ở mức dị thường. Được chứng kiến tận mắt quả là bất ngờ, nhưng chẳng đủ lay chuyển hắn. Rofus nheo mắt, nhìn Raymond chằm chằm..
“Thế, rốt cuộc lý do triệu tập bọn này là gì? Đừng bảo chỉ để khoe mẽ sức mạnh đấy nhé?”
Thấy Rofus dám giữ thái độ ngạo mạn dù vừa chứng kiến màn phô trương ấy, Annegelt và Augus trố mắt kinh ngạc. Nhưng Raymond chỉ mỉm cười ôn hòa.
“Khoe mẽ ư? So với các cậu, sức mạnh của ta chẳng đáng là gì. Điều ta muốn là xây dựng một mối quan hệ bình đẳng với các cậu.”
“Bình đẳng ư? Phải nói là phục tùng mới đúng. Vừa đem sức mạnh ra để áp chế, vậy mà còn dám mở miệng nói thế à?”
“N-Này…!”
Augus đưa tay định ngăn Rofus lại, nhưng tay hắn bị cản bởi lá chắn ma pháp mà Rofus luôn duy trì. Annegelt lo sợ nhìn Raymond, thấp thỏm không biết hắn có nổi giận hay không. Raymond nghe những lời ngạo mạn của Rofus thì liền bật cười.
“Vui thật đấy, Rofus. Hiếm có ai đối xử với ta ngang hàng như vậy lắm. Với lại, ta không hề có ý định áp chế đậu. Nếu đã lỡ khiến các cậu run sợ thì cho ta xin lỗi.”
Lời xin lỗi dịu dàng ấy khiến Annegelt và Augus phần nào thả lỏng, nhưng Rofus thì vẫn ngang ngạnh.
“Kẻ run sợ là hai người kia chứ không phải ta. Và ta nhớ đã hỏi lý do tập hợp bọn này lại rồi nhỉ?”
“Này! Đủ rồi đấy thằng kia!”
“Này, rốt cuộc anh định giở trò gì thế hả!?”
Chịu không nổi thái độ của Rofus, Augus bước tới chất vấn, còn Annegelt nhìn hắn với ánh mắt trách móc.
“Thứ con cháu nhà bá tước các ngươi mà dám ăn nói kiểu đó với ai thế hả!”
Rofus trừng mắt đáp lại.
Trong lòng Rofus không khỏi lo âu. Nếu cứ thế này, sớm muộn gì hắn cũng bị kéo vào làm thuộc hạ của Raymond đúng như câu chuyện đã an bài. Đó sẽ là tai họa, vô cùng tai họa. Nếu thành tùy tùng của Raymond, con đường phía trước chính là trở thành một trong Tứ Thiên Vương y hệt như trong truyện. Và rồi tương lai chờ đợi phía trước sẽ là bị phe chính diện hành hạ đến chết. Đó là kết cục mà Rofus sợ hãi nhất.
Bởi thế, Rofus phải vùng vẫy. Hắn cố ý gây rạn nứt với những Tứ Thiên Vương khác, và bằng mọi giá giữ thái độ không khuất phục Raymond.
Raymond nhìn chằm chằm vào Rofus, rồi cất lời.
“Lý do là...để thống trị cả thế giới.”
Trước lời nói của Raymond, Annegelt, Augus, thậm chí cả Rofus cũng tròn mắt lặng câm. Lời lẽ ngông cuồng ấy phát ra từ một thiếu niên mười hai tuổi. Thế nhưng trong đó lại có một sức nặng, khó có thể tin là của một đứa trẻ. Ít nhất, nó đủ sức áp đảo cả ba thiên tài xuất chúng nhất vương quốc đang có mặt tại đây.
Giọng nói ấy chứa đựng sức nặng, uy lực, và một sức hấp dẫn kỳ lạ như thể khiến người nghe phải quỳ xuống trước mặt hắn.
Raymond mỉm cười, bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
“Từ lúc 5 tuổi đến 10 tuổi, ta đã che giấu thân phận và sống ở đế quốc phương Bắc suốt năm năm trời. Đế quốc khác hẳn với vương quốc vốn coi trọng ma pháp, đó là nơi khoa học và giả kim phát triển rực rỡ. Vì thế, ở đế quốc chẳng tồn tại cái gọi là ma pháp sư. Trái lại, những kẻ có ma lực lại trở thành đối tượng bị phân biệt.”
Thông tin này, Rofus cũng đã biết thông qua câu chuyện. Nhưng Annegelt và Augus vốn không hay biết gì, nên đang chăm chú lắng nghe.
“Nửa thế kỷ trước, vương quốc và đế quốc từng đối đầu trong chiến tranh. Giờ đây hai bên đã ký kết hiệp ước bất xâm lẫn nhau, nhưng khi ấy đôi bên coi nhau như kẻ thù không đội trời chung. Có lẽ do tàn dư quan niệm từ thời ấy, nên tư tưởng “ma pháp sư là cái ác” vẫn còn ăn sâu trong đế quốc.”
Raymond giơ bàn tay trái, rồi tiếp tục cất lời.
“Ở đế quốc, đôi khi người có ma lực còn bị giết hại dưới danh nghĩa ‘săn phù thủy’. Ta đã tận mắt chứng kiến cảnh đó. Một đứa trẻ ngây thơ chẳng gây nên tội tình gì, nhưng chỉ vì sinh ra đã có ma lực mà bị hành hạ đến chết.”
Rồi Raymond lại giơ cả bàn tay phải ra.
“Ở vương quốc thì ngược lại, những kẻ có ma lực nắm giữ quyền uy với tư cách quý tộc và đôi khi giết hại dân thường không có ma lực chỉ để mua vui. Chúng vung vẩy thứ sức mạnh gọi là ma pháp, áp bức những người dân vô lực… Dù ở quốc gia nào thì kẻ phải chết vẫn là những dân thường vô tội.”
Raymond nhìn cả ba người và hỏi.
“Các cậu không nghĩ thế gian này đầy rẫy sự phi lý sao? Ở một nước thì tôn thờ kẻ có ma lực và trao cho chúng quyền uy, còn ở nước kia thì lại săn lùng và giết hại họ dưới danh nghĩa săn phù thủy. Kẻ chịu hi sinh cuối cùng vẫn chỉ là những người dân vô tội và vô lực… tất cả chỉ là bi kịch sinh ra từ sự khác biệt trong giá trị quan.”
Ba người bị lời lẽ của Raymond áp đảo, lặng người nín thở.
“Trên thế gian này vẫn chưa tồn tại đâu. Cái giá trị quan hiển nhiên rằng ‘không được làm tổn thương người khác và không được giết hại người khác’ ấy.”
Gương mặt Raymond nghiêm nghị. Hắn siết chặt đôi bàn tay dang ra, trong mắt ánh lên một tia kiên định.
“Vậy thì ta sẽ trở thành giá trị duy nhất của thế gian này. Trở thành kẻ dẫn dắt toàn nhân loại, trở thành vị lãnh đạo tuyệt đối.”
Một tuyên ngôn ngự trị với tư cách là vua của thế giới, gạt bỏ cả hoàng tộc sang một bên. Nếu nói thẳng ra, đó chính là lời tuyên chiến chống lại hoàng tộc. Và Raymond chìa tay ra.
“Một cây làm chẳng nên non. Nhưng nếu có các ngươi giúp sức, thì tương lai ấy hoàn toàn khả dĩ. Hãy giúp ta, hãy cùng nhau quét sạch những điều phi lý của thế gian này và mang phồn vinh đến vương quốc.”
Người đang đứng đó không phải là Raymond, kẻ trong câu chuyện được gọi là [Đệ Nhị Ma Vương] và cũng là kẻ đã tận diệt cả vương quốc, mà lại mang dáng dấp của một vị lãnh tụ đầy nghĩa tâm, toát ra uy lực cùng khí chất cuốn hút.
Annegelt và Augus như bị mê hoặc, chậm rãi tiến lại rồi quỳ gối dưới chân Raymond.
Rofus cũng bị thôi thúc mãnh liệt muốn quỳ xuống dưới Raymond, nhưng đã dừng lại ngay trước khi làm vậy. Đây không phải là thứ ma pháp tẩy não nào. Mà hoàn toàn là sức hút bẩm sinh của Raymond.
Rofus khẽ thở ra, rồi nhìn chằm chằm vào Raymond.
“Không thể đâu.”
Lời Rofus thốt ra chẳng phải đồng ý cũng chẳng hẳn phủ nhận, chỉ đơn thuần là bác bỏ.
Raymond khẽ nhíu mày. Annegelt và Augus thì trứng mắt nhìn Rofus như không tin nổi.
“Raymond, ngươi sẽ thất bại thôi.”
“…Vì sao? Cậu nghi ngờ sức mạnh của ta sao? Nếu vậy thì…”
Raymond giơ tay hướng lên trời, nhưng Rofus lập tức chặn họng.
“Không phải. Ta chẳng hề nghi ngờ sức mạnh của ngươi. Nhưng dù vậy, ta vẫn nói là không thể. Với chỉ chúng ta thì ngay cả một vương quốc này cũng không thể đánh đổ, huống hồ gì là cả thế giới.”
“…Vậy thì, ta muốn cậu chứng kiến sức mạnh của ta rồi hẳn phán đoán.”
Một ma pháp trận khổng lồ hiện lên trên cao. Từ đó tuôn trào ra ánh sáng và ngọn lửa xanh. Đây là ma pháp triệu hồi. Những năng lực cơ bản phi thường của Raymond chỉ là thứ phụ. Bản lĩnh thật sự của [Đệ Nhị Ma Vương] Raymond nằm ở ma pháp triệu hồi này.
Từ ma pháp trận xuất hiện và đáp xuống phía sau Raymond là một quang cự long. Kẻ được cho là cư ngụ trong vùng đất bí ẩn chưa từng có ai chạm đặt chân đến – Long Vương tối cao, Bahamut. Chỉ cần được triệu hồi và hiện diện ở đó thôi, màn đêm liền bừng sáng như ban ngày. Đôi cánh lam viêm rực cháy tỏa ra hơi nóng đến mức chỉ nhìn thôi cũng thấy không khí rung rinh.
Bahamut cúi đầu thần phục Raymond. Annegelt thì khuỵu xuống, còn Augus thì đứng chết trân và không nhúc nhích nổi.
“…Đây là ma pháp triệu hồi của ta. Những ma vật ở cấp độ này, ta có trong tay không ít. Rofus, như vậy đã xóa tan nỗi lo của cậu chưa?”
Raymond mỉm cười với Rofus, rồi một lần nữa chìa tay ra.
“Nào, hãy cùng ta chinh phục. Chúng ta nắm trong tay sức mạnh để cai trị thế giới này.”
Dù bị bao phủ bởi luồng ma lực khủng khiếp của Long Vương Bahamut, Rofus lại chẳng cảm thấy gì đáng kể cả. Có lẽ nếu là Rofus của ngày xưa, hắn đã run rẩy kinh hãi rồi. Nếu có thể khống chế nhiều ma vật cấp này, có lẽ hắn từng mơ tưởng về việc nắm lấy cả vương quốc hay thậm chí là cả thế giới không chừng. Nhưng Rofus đã thấy toàn bộ câu chuyện, đã đối mặt với [Ma Kình] ngoài biển Ma Hải Vực. So với những thứ đó, Bahamut chẳng là gì.
Rofus dùng chiếc kim giấu trong nhẫn rạch ngón tay, để máu nhỏ xuống bóng mình. Từ đó, hắn gọi ra lưỡi hái của tử thần, vũ khí nuốt trọn vạn vật.
“…[Mệnh Ngải Thủ Nông Phu Chi Liêm].”
Đó là ma pháp cổ đại. Rofus tuy không coi Long Vương Bahamut là mối đe dọa, nhưng cũng chẳng hề kiêu ngạo hay lơ là. So với [Ma Kình] thì nó chỉ như tép riu, nhưng xét đến bất lợi về thuộc tính, đây không phải kẻ có thể xem thường. Vì thế, Rofus đã chọn dùng loại ma pháp tất sát.
Trong khi Raymond trợn tròn mắt, Rofus chỉ khẽ vung nhẹ lưỡi hái tử thần. Dù lưỡi chưa hề chạm tới, nhưng đầu Bahamut đã lìa khỏi cổ ngay sau đó mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Ngay cả tiếng gào thét hấp hối cũng chẳng kịp phát ra, Long Vương Bahamut liền tan biến thành ánh sáng và tản mờ như sương.
Raymond ngẩn ngơ há miệng như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thấy Bahamut biến mất, Rofus khẽ cười mũi.
“Con rồng này là hệ quang đúng không? Vốn dĩ phải chiếm ưu thế trước hệ hắc, vậy mà vẫn bị hạ gục. Này Raymond, rốt cuộc bao giờ ngươi mới cho ta thấy sức mạnh thật sự của ngươi đây?”
Bị Rofus khiêu khích đến cực điểm, lần đầu tiên Raymond để lộ cảm xúc. Nhưng đó không phải là cơn giận dữ vì bị chọc tức, cũng chẳng phải nỗi buồn vì mất Bahamut, mà là niềm hân hoan.
“Haha, thật là vô lý đến mức… tuyệt vời…!”
Một nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Raymond cố nén lại tràng cười, che miệng để giấu đi rồi cúi đầu trước Rofus.
“Rofus, ta thật sự xin lỗi. Có vẻ như ta đã quá xem nhẹ thực lực của cậu. Thành tâm xin lỗi cậu.”
Raymond ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Rofus.
“Và ta đã chắc chắn rồi, Rofus. Quả nhiên cậu là mảnh ghép không thể thiếu trong kế hoạch của ta. Có lẽ hôm nay khó mà thuyết phục được cậu, nhưng ta muốn có dịp bàn bạc với cậu vào một ngày khác.”
Raymond nắm lấy tay Rofus, thì thầm ngọt ngào như đang nói chuyện với tình nhân. Nhìn cảnh đó, Annegelt sốc đến mức như bị sét đánh trúng. Rồi cô thì thầm rất khẽ mà chẳng ai nghe thấy: “Cũng có thể lắm…”
Rofus vội vã giật mạnh tay ra.
“Buông ra! Ta không hứng thú với cái kiểu đó đâu, tởm lắm!”
“Haha, cậu hiểu nhầm rồi. Đừng lo, ta đã có vị hôn thê yêu dấu của mình rồi.”
“...Hừm. Vậy là hết chuyện rồi chứ? Ta đi đây.”
Rofus hất nhẹ vạt áo, quay gót trở lại hội trường. Và như thế, trừ Valm ra thì buổi gặp gỡ giữa ba người với Raymond cũng chính thức khép lại.
Rofus đi riêng một mình, còn Annegelt cùng Augus lại theo bước Raymond quay về hội trường.
Ngoài lề một chút, nhờ kết giới mà Raymond giăng sẵn quanh vườn nên không một ai bên ngoài biết đến biến động vừa xảy ra. Quay về hội trường một mình, Rofus thở phào nhẹ nhõm vì đã không bị lôi kéo nhập bọn với Raymond. Nhưng dĩ nhiên, khi thấy Raymond không hề có ý định bỏ cuộc thì hắn cũng biết mình chẳng thể lơ là.
“Nhưng mà…vị hôn thê yêu dấu à?” Rofus lẩm bẩm.
“Nhưng vị hôn thê của Raymond hình như là… thôi, giờ nghĩ cũng vô ích.”
Rofus gạt ý nghĩ đó sang một bên. Sau này, khi câu chuyện tại học viện bắt đầu, chính vị hôn thê ấy sẽ là nguyên nhân khiến nhân cách Raymond méo mó nghiêm trọng. Nhưng hiện tại, Rofus chỉ nắm được góc nhìn của nhân vật chính trong truyện nên vẫn chưa nhận ra điều ấy.
Trong chương hai của câu chuyện, nhân cách méo mó của Raymond sẽ làm vẩn đục cả lý tưởng của hắn rồi đẩy vương quốc đến bờ vực diệt vong. Tương lai ấy đang từng bước tiến lại gần.
***
Vài ngày trôi qua kể từ khi tôi trở về lãnh địa Lightless từ lãnh địa Galleon. Riêng chuyến về cũng đã mất tận 12 ngày, tính ra cũng gần nửa tháng. Dù tốn quá nhiều thời gian, nhưng đã là lời mời từ công tước thì không thể không đi.
Hệ quả là công việc quản trị trong lãnh địa Lightless bị chậm trễ đáng kể, song vốn dĩ đó là phần việc của những viên quan được bổ nhiệm rải rác khắp nơi. Mà, lần này chính đám viên quan ấy lại gây ra bê bối mới đau. Dù sao thì, hiện giờ tôi đang được phụ thân gọi đến thư phòng.
Tuyến đường sắt đã đi ở vương đô, tính hữu dụng của nó khiến tôi không thể quên được. Vì vậy, tôi đã liên tục gửi đơn thỉnh cầu phụ thân cho xây dựng nó ở lãnh địa Lightless. Kể từ khi trở về, mỗi ngày tôi đều gửi sương sương mấy bản.
Phản hồi của phụ thân được Carlos truyền lại: “Muốn thì đến nói trực tiếp.” Và thế là tôi có mặt ở đây hôm nay.
“Nguyện vọng đã ghi rõ trong đơn rồi. Con tha thiết mong muốn xây dựng tuyến đường sắt ở lãnh địa chúng ta.”
Phụ thân nhíu mày cau có, trừng mắt nhìn tôi.
“Vừa đến đã vào thẳng vấn đề, không một lời chào hỏi sao?”
“Mấy chuyện thừa thãi thì khỏi đi. Chắc phụ thân cũng bận rộn lắm.”
Tôi đáp lại bằng vẻ mặt điềm tĩnh, còn phụ thân thì thở dài.
“Lắp đặt đường sắt… nói thì dễ. Nhưng ngươi có biết chi phí sẽ đội lên thế nào không?”
“Xin hãy cân nhắc kỹ. Lợi ích từ sự lưu thông mà tàu hỏa mang lại hoàn toàn xứng đáng với chi phí. Kết nối các thành phố lớn, cho tàu vận chuyển hàng hóa sẽ thúc đẩy thương mại toàn lãnh địa, kinh tế nhờ đó mà phát triển mạnh mẽ. Hơn nữa, thời gian di chuyển cũng sẽ được rút ngắn đáng kể. Không có lý do nào để từ chối việc lắp đặt cả.”
Nghe tôi nói, ánh mắt phụ thân càng thêm nghiêm khắc.
“Ngươi mà cũng dám bàn đến kinh tế à?”
“Có dám hay không chẳng phải vấn đề. Điều cấp bách bây giờ là phục hồi kinh tế. Nhất là ở những khu vực từng do Clinton quản lý.”
“Clinton à…”
Phụ thân cau có mặt mày như vừa nuốt phải thứ gì đắng nghét.
“Những khoản sưu cao thuế nặng bất hợp pháp Clinton áp đặt đã khiến làng mạc, thị trấn lâm vào cảnh nghèo đói. Có lẽ dự án này sẽ là tín hiệu vực dậy nền kinh tế cho họ.”
Theo báo cáo từ các viên quan, các ngôi làng và thị trấn kiệt quệ kia chẳng còn khả năng tự khôi phục kinh tế. Nếu không thể tự mình vực dậy, chỉ còn cách tiếp nhận tác động từ bên ngoài. Phải mở ra một thị trường mới.
“Ý ngươi là Roguebelt sao?”
“Không chỉ riêng nơi đó.”
Phụ thân đặt tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Ta sẽ xem xét…”
“Con muốn cha quyết định ngay thì tốt hơn.”
“Xây đường sắt không thể một lời mà quyết. Phải xin phép từ hoàng tộc. Chi phí thì không nhỏ. Hơn nữa, để vận hành tàu cần đảm bảo nguồn than ổn định. Đây không phải việc có thể định đoạt trong chốc lát.”
“Hừm, vậy thì con hiểu.”
Quả thật, lãnh địa Lightless có rất ít mỏ than. Vấn đề cấp thiết chính là tìm nguồn cung than ổn định để tàu có thể hoạt động. Ngoài ra, việc trải đường ray trên một quãng dài cũng đòi hỏi lượng thép khổng lồ. Có lẽ tôi phải bàn bạc với bọn thương hội về chuyện này vào lần tới.
“Vậy thì, việc cần nói đã xong.”
Tôi xoay gót định rời thư phòng, thì bị phụ thân gọi lại.
“Khoan đã.”
“Chuyện gì vậy?”
“Lát nữa cả nhà sẽ dùng bữa trưa. Ngươi cũng phải tham dự.”
“Xin miễn. Con vừa mới ăn trưa xong.”
Tất nhiên là xạo rồi. Giờ mới chỉ mười giờ, làm gì có chuyện đã ăn trưa. Có lẽ vì lời nói dối quá lộ liễu, ánh mắt phụ thân nhìn tôi càng thêm gay gắt.
“Rofus…”
“Vậy, xin phép...”
Lờ đi cơn giận của phụ thân, tôi toan bước ra lần này thì từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu cao vút của diều hâu. Nhìn ra, tôi thấy một con diều hâu màu đen kịt đang lượn vòng ngoài cửa sổ. Bộ lông u ám, chi chít vô số con mắt trừng trợn.
Không còn nghi ngờ gì, đó là sử ma bóng tối được tạo ra bằng [Ảnh Thực]. Hẳn là của phụ thân.
Nghe tiếng kêu rợn người ấy, phụ thân cau chặt mày.
“Cái gì chứ…?”
“Xảy ra vấn đề gì sao?”
Phụ thân khẽ thở ra, ánh mắt đăm chiêu nhìn thẳng tôi.
“Có kẻ đã xâm nhập vào [Lăng Mộ Thủy Tổ].” [note79632]
“…Cái gì…?”
Lời phụ thân nói ra khiến tôi không kìm được mà thốt lên đầy ngỡ ngàng.

