Vol 1

Sống chung và lời nói dối ấy-2

2024-02-10

24

Sau khi cùng Hoshikawa mua đồ về, tôi một mình đến trường.

Ở cùng Hoshikawa như này làm tôi cảm thấy có chút mất bình tĩnh nên tôi định sẽ lên trường đổi gió tí, tiện ngó qua tình hình của ký túc xá luôn.

Biết đâu nhà trường đã có quyết định khử trùng và sẽ sớm mở lại kí túc xá cũng nên..

“Cấm học sinh ra vào trường…?”

Tấm bảng thông báo đặt trước cổng trường đã viết như vậy.

Nhìn vào trong thì đúng là vậy thật, chẳng có ma nào ở trong cả.

Thường thì tôi vẫn còn có thể nghe được tiếng học sinh hoạt động câu lạc bộ từ tít trong trường dẫu hôm đó có là ngày nghỉ. Nhưng giờ đây, tất cả những gì tôi nghe được chỉ còn là tiếng chim hót mà thôi.

Thực ra thì cũng không phải là không vào được, chỉ cần bỏ qua cái bảng thông báo này mà lẻn vào thôi.

Cơ mà nếu bị bắt gặp bởi giáo viên hay bảo vệ thì sẽ khá rắc rối nên tôi cũng chẳng dại gì.

Chẳng phải chỉ có trường học là nơi duy nhất vắng người. Cả thành phố cũng yên tĩnh đến kỳ lạ. Trong siêu thị thì đúng là có nhiều người thật cơ mà… Nhìn con đường đến trường vắng bóng người tựa phố hoang, tôi quay về căn nhà  nơi Hoshikawa đang đợi.

Bị đuổi khỏi ký túc xá, rồi còn không có nơi nào để về, dù vậy thì tôi vẫn không muốn tin sự thật này cho lắm.

Thế giới đã khác so với trước rồi… Có lẽ giờ đây tình hình đã đỡ hơn đôi chút nên tôi mới thời gian để ý tới điều đó.

“A! Yoshino-kun, mừng cậu về nhà”

Về tới nhà, Hoshikawa ra đón tôi với một bộ đồ khá là… gợi cảm?

Bầu không khí trong này so với ngoài kia cứ như là một thế giới riêng vậy, là do tôi tưởng tượng chăng? Dĩ nhiên ý tôi là bầu không khí trong nhà thoải mái hơn rồi. 

“Tớ về rồi đây…”

“Cậu sao thế ?”

“À, không… không có gì đâu. Tớ đi rửa mặt cái đã”

Tôi thơ thẩn nhìn Hoshikawa.

Hoshikawa vừa nói “Mừng cậu về nhà” sao? Liệu đây có phải là mơ không vậy? Tôi không tài nào xóa việc ấy ra khỏi đầu được. Với tôi có khi điều này còn quan trọng gấp vạn lần so với sự đổi thay của thế giới đấy.

Vậy nên sẽ thật khó để tôi có thể giữ được bình tĩnh trước tình cảnh này. Giữa chốn bồng lai này, tâm trí tôi thậm chí còn chẳng thể giữ vững.

Để che đi sự lúng túng, tôi vội trốn vào phòng tắm.

Tôi rửa mặt và súc miệng.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại chăm chút cho bản thân một cách cẩn thận thế này.Kể từ hồi còn học mẫu giáo, hay là cái thời mà tôi còn rửa tay bằng cồn nữa, tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống như này.

Thành thật mà nói, nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ chẳng bao giờ làm việc này đâu.

… Nhưng, tôi bây giờ đã không còn một mình nữa rồi.

Bởi lẽ phía sau con phố yên ắng, tĩnh lặng không một bóng người kia, tôi nhận ra rằng, 

Nụ cười của Hoshikawa, ngôi nhà nơi cô ấy đợi tôi trở về, sự ấm áp và yên ả mà chúng đem lại, từ từ và chậm rãi, len lỏi vào sâu trái tim tôi.

*****

Hoshikawa không có mù công nghệ.

Cô chỉ là đang giả vờ như vậy thôi.

Tuy đã nhận ra, nhưng tôi vẫn sẽ giả vờ là mình không biết điều đó

Lý do thì, chỉ đơn giản một điều… tôi muốn tiếp tục ở bên Hoshikawa. Trước hết là tôi chẳng còn nơi nào để nương thân. Thêm vào đó, tôi còn đang được ở cùng cô gái xinh nhất lớp cơ mà. Đã vậy lại còn ở trong một căn hộ cao cấp cùng với thực đơn ba bữa một ngày nữa. Vậy chẳng phải tốt hơn gấp vạn lần so với việc ở trong ký túc xá sao. Món ăn do chính tay nữ thần làm thì lại ngon hết sảy, tới mức mà tôi không còn muốn ra ngoài ăn lần nào nữa. Thật lòng thì nó còn hợp khẩu vị hơn cả đồ ăn mẹ tôi nấu ấy. Nêm gia vị cứ phải nói là trên cả tuyệt vời, cứ như thể cô ấy từ lâu đã nắm trong tay mọi thứ về tôi rồi vậy. Cho dù có bỏ những suy nghĩ không đứng đắn sang một bên thì vẫn có quá nhiều điều tuyệt vời , dại gì mà lại bỏ lỡ chứ. 

…Không nói đến những cảm xúc có chút không đúng đắn kia, nhưng có vẻ tôi đã bắt đầu quen với mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Hoshikawa.

Phải chăng tôi đang quá vọng tưởng? Phải chăng tôi đang quá tham lam với những thứ đáng lẽ vốn dĩ không thuộc về mình?

Dĩ nhiên tôi biết điều đó chứ. 

Thế nhưng, trong tình cảnh này, nếu ai mà nói rằng bản thân không có chút suy nghĩ nào thì còn phi lý hơn. Nếu bằng cách nào đó mà có người biết đến cái tình huống éo le này thì có khi họ còn ảo tưởng nhiều hơn cả tôi cũng nên… À không, có lẽ họ sẽ nghĩ là họ sẽ hợp hơn tôi… À cũng không phải, có khi họ sẽ nghĩ là tôi với Hoshikawa không hợp với nhau cũng nên? 

Túm cái váy lại là được sống cùng Hoshikawa như này, đối với tôi đã là một niềm hạnh phúc rồi.

Và tôi không muốn mất đi cái niềm hạnh phúc ấy.

Vì vậy nên phải cẩn thận trước từng hành động của bản thân.

Để không làm gì ảnh hưởng đến tâm trạng Hoshikawa, cũng như không thể để cô ấy biết những suy nghĩ thầm kín này….

“Yoshino-kun, ecchi”

“Xin lỗi cậu rất nhiều!!!”

Ngay sau khi nghe được lời thì thầm của Hoshikawa, tôi theo phản xạ dập đầu xuống đất mà tạ tội.

Vừa quyết tâm là sẽ không làm hỏng tâm trạng của Hoshikawa xong thì….

Trong tay tôi ba giây trước là chiếc pantsu của Hoshikawa.

Nói về chuyện đã xảy ra thì… Tôi đã nhặt cái quần lót ấy. Ban đầu tôi thấy một cái gì đấy trắng trắng rơi phía trước máy giặt trong phòng thay quần áo nên đã nhặt lên, ai ngờ đâu Hoshikawa lại tình cờ đi ngay phía sau rồi bắt luôn tại trận chứ.

“H-, hoàn toàn không phải là tớ có ý gì đâu… nhặt lên rồi tớ mới biết cái đó là… ”

“Ế, ưm… Yoshino-kun, cậu đang đùa đấy hả? Đừng hoảng thế chứ?”

Có chút bất ngờ, Hoshikawa bối rối nói.

Cô đặt tay lên vai tôi, cố gắng nắm lấy bàn tay của kẻ đang quỳ gối tạ tội này.

“Chính tớ mới là người phải xin lỗi vì đã nhìn thấy mấy điều kỳ lạ đó mới đúng”

“Không có gì lạ đâu mà, thật ra thì nó mề-… Xin lỗi cậu rất nhiều!!!!” 

Tôi lại quỳ xuống mà xin lỗi một lần nữa, ngay tại khoảnh khắc tôi nhận ra điều ấy.

Tôi đích thị là một thằng ngu mà.

Làm đóe gì có ai hỏi phát biểu cảm tưởng sau khi cầm thứ đó đâu. Tại sao tôi lại thốt ra điều đó chứ. Đầu tôi có vấn đề rồi, vấn đề nặng rồi chăng?

“Tớ không để ý đâu, được chứ?”

Hoshikawa ngồi xổm xuống nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, phần cổ áo của chiếc áo hai dây bị trũng xuống, và tôi có thể nhìn thấy qua khe hở đó một thứ gì đấy.

Đó là một chiếc áo bra có màu hồng nhạt, chất liệu có lẽ cũng giống như cái vừa nãy.

“Tớ xin lỗi”

“Ế…?”

“Tớ xin thú tội, tớ đã nhìn thấy mất rồi”

Không thể trái lương tâm mãi như thế được nên tôi đã thú nhận mọi tội trạng của bản thân.

Cho dù bây giờ có bị Hoshikawa đuổi khỏi nhà thì cũng chẳng có gì là lạ đâu. Đây là nhà của Hoshikawa mà, quyền quyết định là ở cô. Việc gì phải để tâm đến suy nghĩ của kẻ ở nhờ như tôi chứ.

“Ổn cả mà”

Trước kẻ đã sẵn sàng để bị định tội, Hoshikawa đã nói như vậy với tông giọng nhẹ nhàng.

Tôi ngước gương mặt mang đầy sự ân hận lên và nhìn Hoshikawa đang mỉm cười một cách đầy nhân từ.

“...... Được hả?”

“Ừm, vì đó là Yoshino-kun mà”

Hoshikawa mỉm cười, tôi và cô ấy nhất thời nhìn nhau.

Tôi hoài nghi về ý nghĩa của câu nói ấy.

Vì là tôi, nên ổn cả…?

… Có nghĩa là không cần phải cảnh giác à?

“Vẫn nên có chút phòng bị thì hơn chứ…”

“Ế?”

“Ấy, không, không có gì đâu. Xin lỗi nha, thật sự xin lỗi cậu.”

Sau khi đứng dậy và bày tỏ sự hối lỗi một lần nữa, tôi nhanh chóng chạy khỏi phòng thay đồ.

Tôi không thể để bản thân nói thêm bất cứ điều dư thừa nào nữa. Tôi làm gì có đam mê với việc tự bóp chính mình đâu chứ, tại sao cứ phải tự chuốc họa vào thân như vậy chứ?

*****

Ngày hôm sau, chủ nhật, thật yên bình mà.

Đã một ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn yên ổn như thể chưa từng có bất kì việc gì diễn ra cả.

Dù sao thì, tuy không có bất cứ sóng gió nào nhưng nó lại chính là điều khiến tôi phải bận tâm.

Hoshikawa thì lại ngày càng dính tôi hơn. 

Ngày càng gần hơn.

Tôi cũng chẳng hơi đâu mà che giấu gì.

Đơn giản là cô gần quá. Đến cái độ “khoảng cách cũng chỉ là một con số” vậy. Ví dụ như khi,

“Yoshino-kun, màn hình điện thoại không lên”

Cô nói vậy rồi đưa chiếc điện thoại cho tôi, vừa bám tay, chăm chú nhìn vào nó, hay là khi

“Yoshino-kun, không có nước nóng”

Cô nói vậy rồi nắm lấy tay tôi, tước đi hơi ấm bằng bàn tay lạnh buốt vì nước lạnh,

“Yoshino-kun, toilet không bật được điện”

Cô gọi tôi vào nhà vệ sinh với vẻ bối rối, đã thế còn bám vào lưng tôi khi tôi đang kiểm tra bóng đèn nữa chứ.

Trong khi vờ như không biết gì như thế, Hoshikawa ngay lập tức bám vào tôi, như thể thừa cơ lúc tôi đang lơ đễnh.

…Không phải chỉ có chút thế thôi đâu. Và điều này cũng chẳng hề ổn chút nào.

Lỡ như tôi mà lơ đễnh rồi chẳng may làm ngã cô ấy thì sao. Thật nguy hiểm quá mà.

Chính vì thế nên là cả ngày hôm đó tôi đã cố gắng giữ khoảng cách với cô hết mức có thể. Giống như hai chiếc nam châm đối cực vậy. Chỉ khi cô ấy nhờ thì tôi mới thôi việc đó lại.

Có lẽ cũng chính vì vậy.

“Này Yoshino-kun… Tớ đã lỡ làm gì đấy sai à?”

Sau bữa cơm tối. Hoshikawa hỏi tôi.

Cô ngồi bệt xuống sàn, gương mặt trông rất là lo lắng. Còn về phần tôi, khi nãy còn đang mải nghịch điện thoại trên sofa, vội vàng bật dậy phủ nhận lại điều ấy.

“Ơ không, cậu có làm cái gì đâu”

“Thật không?”

“Thật”

“Có thật là thật không?”

“Thật, thật mà”

Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh khi nghe Hoshikawa hỏi.

Liệu cô ấy có còn nhận thức được tôi là gì không vậy? Từng chút một, Hoshikawa bò lại gần tôi tựa như một con mèo trên tấm thảm. 

“Hưm~...... Chẳng hiểu sao tớ lại cảm thấy mình đang bị tránh mặt”

“Đ...đó là… hạn chế tập trung đông người thôi?”

Tôi không thể nói là vì có thể tôi sẽ làm tổn thương Hoshikawa được…, vì thế nên tôi đã sử dụng cụm từ thường được nghe nghe suốt thời gian gần đây, chứ không phải tôi nói xàm gì đâu

Thế nhưng Hoshikawa sau đó lại khiến tôi thêm bất ngờ.

“...Cô đơn ghê. Mãi mới có người bên cạnh mà… Nhưng cậu nói cũng đúng ha. Cậu không muốn bị nhiễm cái gì đó từ tớ đâu nhỉ”

“Kh…không đâu, không phải thế. Ngược lại mới đúng. Nếu mà mình được cậu lây thì có khi mình còn cảm thấy vui ý”

“Ế?”

Tôi lại lỡ mồm thở ra mấy điều ngu ngốc rồi.

Cái tình cảnh này không còn gì khiếm nhã hơn được nữa. Thật nhục nhã mà.

“Tớ đùa thôi, xin lỗi nhé, đã làm cậu khó chịu rồi. Quên những gì tớ đã nói đi nhé”

“Vui ghê”

“Ể?”

“Vậy thì, tớ nghĩ là chúng ta có thể ở bên cạnh nhau nhiều hơn nữa nhỉ”

Hoshikawa đổi vị trí về ngồi bên cạnh tôi. Vừa đủ để vai chúng tôi chạm nhau.

Sau đấy thì cô cũng bắt đầu lấy máy của mình ra nghịch.

…… Ủa alo, chuyện gì vừa xảy ra thế?

Mặc cho hiện tại tôi đang chẳng hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra cả, nhưng ít nhất là Hoshikawa đã thoải mái hơn đôi chút.

Ngồi cạnh bên cô ấy…

…ấm áp và mềm mại, còn thơm nữa.

Thật là yên bình.

Tuy nhiên, điều ấy cũng khiến cho trái tim tôi thổn thức cho đến cuối ngày.

----------

Edit: Nanashi

Năm mới vui vẻ, hẹn ae năm sau <(")