Duck: Xin lỗi ae vì lên chương hơi muộn so với giờ hẹn :D
Cảm ơn một bác đẹp trai đã donate trans cốc cà phê :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Bằng một cách nào đó, Akira cuối cùng cũng đã tiêu diệt được đội quân cá thể chiến đấu giống Yumina. Cậu thở mạnh một hơi như để trấn tĩnh lại.
“Trước mắt thì tạm xong một đợt nữa rồi nhỉ.... Cơ mà chắc vẫn còn dài lắm đây.”
Nghe vậy, Alpha cố ý mỉm cười trêu chọc.
[Nếu vất vả đến mức phải than thở như thế thì lúc nào tôi cũng có thể hỗ trợ cậu mà?]
Akira cũng cố tình cười đáp lại:
“Không phải than thở gì đâu. Chỉ là tôi thấy phiền phức quá thôi.”
[Cứ cho là vậy đi.]
Đúng là trên thực tế, Akira đã tự mình đánh bại được cả một đội quân mang hình dạng Yumina, nên về mặt năng lực thì cậu không có vấn đề gì, nhưng điều Alpha lo lắng ở đây là về khía cạnh tinh thần. Tuy vậy, nếu bản thân Akira nhận thức được điều đó và vẫn có thể cười đáp lại thì cô quyết định sẽ tôn trọng ý chí ấy của cậu.
Khi vừa rút lui theo hành lang để giữ khoảng cách với phòng điều khiển, Akira liên lạc với Shiro.
“Shiro. Bên mày sao rồi? Đã xác định được vị trí trụ sở chính của chúng chưa?”
[À, cái đó thì tao tìm ra rồi.]
Nghe câu trả lời dứt khoát ấy, Akira khẽ nhíu mày.
“Hả? Thế nãy giờ mày đang làm cái gì thế?”
[Akira. Mục tiêu của chúng ta không chỉ có mỗi chuyện đến được trụ sở chính của Haruka mà còn phải cứu cô ấy ở đó nữa. Những thông tin tại đây nhiều khả năng sẽ giúp ích cho việc này nên tao phải điều tra hết mức có thể. Một khi đã rời khỏi chỗ này thì sẽ không quay lại được nữa. Nhưng nếu mày tới giới hạn rồi thì cứ nói nhé, tao sẽ rút.]
Nghe vậy, Akira gật đầu đồng tình.
“Không sao. Tao vẫn lo được. Nhưng nhớ nhanh lên đấy.”
[Hiểu rồi. Còn chút nữa thôi.]
Gọi xong cho Shiro, Akira lại hướng tầm mắt về phía sâu bên trong hành lang.
“...Lo được thì lo được cơ mà phiền thì vẫn cứ phiền. Vì còn phải bảo vệ phòng điều khiển nên giờ tôi không thể đi phá huỷ bồn tạo sinh được. Chắc chắn bọn chúng sẽ còn đến mãi. Không có hồi kết.”
Alpha bật cười nói:
[Cậu than thở đấy à?]
“Không phải.”
Akira dứt khoát phủ nhận.
Đúng như dự đoán, một lúc sau phản ứng lại xuất hiện sâu bên trong hành lang.
“...Lại đến nữa à. Lần này là ai đây?”
Nếu kẻ địch đang điều tra về bản thân cậu thì cũng chẳng lạ nếu lần này chúng mang hình dạng Shizuka. Chuẩn bị tâm lý cho trường hợp đó, Akira cẩn thận quan sát.
Nhưng kẻ xuất hiện nằm ngoài dự đoán của Akira. Đối thủ lần này thậm chí còn chẳng phải người.
Thứ xuất hiện là một cá thể lai phần thú ở thân dưới – thứ từng được đặt tên là Baolegile – con quái vật mà Akira đã từng chiến đấu tại Khu vực sâu thứ ba của tàn tích Kuzusuhara.
Tuy nhiên cơ thể nó chỉ cao chừng hai mét để phù hợp với độ rộng của hành lang. Trên lưng con quái mọc ra một thân người. Đây không phải kiểu dị thể thông thường mà là hình dạng Yumina. Vì xuất hiện từ cơ thể chính của phần thú nên chỗ thân người này không mặc quần áo và chỉ có từ phần bụng dưới đổ lên, cùng đôi mắt trống rỗng hướng về phía Akira.
Thấy vậy, cậu lộ rõ vẻ khó chịu. Cậu cảm thấy như Yumina đã bị vấy bẩn, khi cơ thể cô bị dùng làm bộ phận cho quái vật.
Baolegile bắn ra luồng sáng từ miệng. Nhờ các hạt khuếch tán trôi nổi khắp hành lang nên uy lực lẫn tầm bắn của đòn tấn công đã bị giảm mạnh, thế nhưng nó vẫn tới được chỗ Akira.
Cậu dùng thanh kiếm chém đứt nó. Sóng ánh sáng bị gãy đôi ngay trước mặt Akira và bắn ra chỗ khác.
“...Không bàn đến chuyện nó mọc ra Yumina để làm gì, nhưng đấy đúng là con quái ở Khu vực sâu thứ ba phải không? Sao nó lại ở đây?... Không, nếu là ở đây thì việc tạo được nó cũng không lạ nhỉ.”
[Hay nói đúng hơn là có thể chúng đã được sản xuất ở đây rồi mang xuống Khu vực sâu thứ ba để nhân giống thêm.]
Nghe rằng quái vật ở Khu vực sâu thứ ba có thể có nguồn gốc từ cơ sở này, Akira khẽ cau mày.
Baolegile không tiếp cận cậu mà bắn luồng sáng ngay tại chỗ. Akira linh hoạt dùng kiếm để phòng thủ và phản công bằng súng. Tuy nhiên đạn bay tới gần như không có hiệu quả do đã bị các hạt khuếch tán và cơ thể dẻo dai với sức sống mãnh liệt của Baolegile cản trở.
Dù vậy, nếu chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian thì Akira vẫn có thể tiếp tục đứng bắn từ xa, nhưng tình hình lại chẳng hề dễ dàng như vậy. Con thứ hai đã xuất hiện.
Baolegile mới cũng mọc ra phần người giống Yumina, và nó cũng không chủ động tiếp cận Akira mà chỉ đứng bắn từ xa cùng con đầu tiên.
“Tăng thêm rồi à.... Tệ rồi đây....”
Nếu địch vẫn giữ chiến thuật cũ là điều một con ra trước để thăm dò rồi lần lượt chi viện thêm thì sắp tới chúng sẽ càng lúc càng đông. Lượng hoả lực khi ấy sẽ ngày càng mạnh hơn và rồi cuối cùng vượt quá khả năng đối phó của cậu. Nghĩ vậy, Akira nhăn mặt.
[Mấy con đó mạnh hơn hẳn so với những kẻ địch trước. Nhiều khả năng chúng đã được tạo ra trong thời gian dài để tăng cường hiệu suất. Có thể toàn bộ những trận chiến từ đầu đến giờ chỉ nhằm câu thời gian cho việc tạo ra chúng cũng nên.]
“Nghiêm túc đấy à....”
Mặt Akira ngày càng nhăn lại, trong khi Alpha nhanh chóng ra chỉ thị:
[Akira. Ta hãy chủ động tấn công và tiêu diệt chúng trước. Với độ bền đó thì trực tiếp chém sẽ nhanh hơn là tăng cường hoả lực.]
[Đã rõ!]
Akira lập tức băng nhanh qua hành lang. Cậu né tránh, hoá giải và chém xuyên qua luồng sáng hỗn loạn bắn tới từ phía trước để áp sát mục tiêu.
Khi vừa thu hẹp khoảng cách, phần thân người mang hình dạng Yumina của con quái giơ tay ra, với đầu ngón tay tụ lại và tạo thành một quả cầu ánh sáng. Quả cầu ấy sau đó lập tức phóng thẳng về phía cậu.
Nhìn thoáng qua thôi Akira cũng biết rằng nếu né đòn này thì hậu quả sẽ còn tệ hơn. Cậu có thể tránh được, nhưng quả cầu khi đó sẽ bay tiếp dọc theo hành lang và đâm thẳng vào phòng điều khiển phía sau lưng cậu. Hơn nữa, khác với những tia sáng trước đó, đòn tấn công này vẫn giữ nguyên hình dạng “quả cầu”, từ đấy khiến hiệu ứng giảm uy lực của hạt khuếch tán yếu đi đáng kể.
Thêm vào đó, quái vật hợp thể này được tạo ra sau một thời gian dài tích trữ năng lượng nên sức mạnh chiến đấu của nó vượt xa những con cậu chạm trán vừa nãy. Lượng năng lượng bên trong nó lớn đến mức khiến uy lực của quả cầu ánh sáng kia tăng vọt.
Chiến thuật của Baolegile rất rõ ràng – đó là liên tục bắn luồng sáng từ xa để buộc Akira phải tiến lại gần, rồi tung đòn quyết định bằng quả cầu năng lượng trong lúc cậu còn đang phân tâm bởi loạt tấn công trước.
Chiến thuật ấy đã thành công một nửa. Dù có dùng cách nào đi chăng nữa thì Akira cũng không thể né được quả cầu kia. Nhưng nửa còn lại đã thất bại hoàn toàn. Đối mặt với các luồng sáng bay tới và dựa vào khả năng thể chất vượt trội, Akira đã tránh để bản thân không bị trúng đòn trực diện, đồng thời sử dụng giáp và lá chắn trường lực của bộ đồ gia cường hòng làm lệch hướng tia sáng và giảm thiệt hại xuống mức tối thiểu. Sau đó, cậu dùng hai thanh HBTN để chém tan quả cầu ánh sáng.
Quả cầu bị chém vỡ lập tức nổ tung ngay tại chỗ. Tuy nhiên lớp trường lực đặc biệt bao quanh lưỡi kiếm đỏ rực của HBTN đã triệt tiêu một phần năng lượng mà nó phát ra. Đồng thời, trường lực tạo theo quỹ đạo vung kiếm đã định hướng phát nổ của quả cầu kia, khiến nó tránh khỏi Akira và trôi đi. Nhờ vậy mà cậu gần như đã vô hiệu hoá hoàn toàn thiệt hại từ vụ nổ ở cự ly gần.
Akira tiếp tục bứt tốc, lao qua những đợt tia sáng liên tiếp và chém từng quả cầu ánh sáng bay tới, để rồi cuối cùng cậu cũng đã đến được chỗ đám Baolegile. Ngay khoảnh khắc đó, cơn bão đỏ rực tạo nên bởi thanh HBTN tung hoành khắp hành lang và xé toạc hai con Baolegile kia ra thành từng mảnh.
Vì được sản xuất với lượng năng lượng khổng lồ và thời gian đủ dài nên nếu xét về sức mạnh đơn thuần, thì cá thể này vượt xa con quái dài 30 mét mà Akira đã từng chạm mặt ở Khu vực sâu thứ ba. Nhưng đứng trước cậu hiện giờ, nó hoàn toàn bất lực và bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Ngay lúc đó, con thứ ba lao tới tấn công Akira. Đây là cá thể đã tới khu vực hành lang trong lúc hai con trước đang chiến đấu. Một con thú khổng lồ với cái đầu không mắt cùng cái miệng há to và dùng hàm răng được cường hoá bởi giáp trường lực sinh học hòng nhai nát Akira. Phần thân trên của nó – thứ mang hình dạng Yumina cũng đồng thời tạo hai quả cầu ánh sáng ở cả hai tay.
Akira lập tức phản công. Cậu vung thanh kiếm bên tay phải theo chiều dọc và cắt đôi thân hình khổng lồ của con quái. Tiếp đến, Akira vung thanh bên tay trái theo chiều ngang và cùng lúc phá huỷ hai quả cầu ánh sáng.
Ánh sáng bùng nổ từ chúng lập tức lấp đầy mọi ngõ ngách. Thứ ánh sáng đó nuốt chửng cơ thể con quái đã bị chém đôi, nhấn chìm tất cả những mảnh xác còn sót lại và xoá sạch chúng. Khi mọi thứ dần tan đi, chỉ còn lại Akira đứng đó cùng lớp giáp và lá chắn trường lực không chút thương tổn.
Thở hắt một hơi, Akira hướng mắt nhìn về phía sâu bên trong hành lang. Ở đó, cậu cảm nhận được phản ứng của con thứ tư, thứ năm và thứ sáu.
Mặt Akira lộ vẻ căng thẳng, nhưng đúng lúc ấy Shiro gọi cho cậu:
[Akira! Xong rồi!]
“Vậy à! Tao quay lại ngay đây!”
Akira vội vã chạy về phòng điều khiển. Trên đường đi, Alpha nói:
[Akira. Để tôi hỗ trợ từ đây nhé.]
“Ừ, nhờ cô.”
Bảo vệ Shiro và vượt qua hành lang chất đầy lũ Baolegile để trở lại mặt đất là việc mà ngay cả Akira cũng không thể tự mình làm được. Hiểu rõ điều đó, cậu chấp nhận sự hỗ trợ của cô.
Alpha cười vui vẻ.
[Akira cũng đang bực mình lắm, đúng không? Giờ chúng ta sẽ chơi lớn một chút nhé.]
Akira hơi sững lại rồi bật cười.
“Được! Nhờ cô đấy!”
Akira hăng hái lao qua hành lang. Khi gặp Shiro cũng vừa rời khỏi phòng điều khiển, cậu quay lưng lại và giương hai khẩu HBTN phức hợp về phía hành lang.
Bỗng nhiên khẩu súng bên tay phải Akira phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhận ra điều đó, Shiro hoảng hốt nghĩ thầm.
(Phản ứng này!?.... Đạn huỷ diệt ư!? Khoan đã!? Đây đang là bên dưới lòng đất đấy! Dùng thứ đó thì cả tao và mày sẽ—!)
Đạn huỷ diệt vốn đủ sức san bằng cả một khu vực rộng lớn khi được bắn trên mặt đất – nơi năng lượng có thể tản ra xung quanh.
Còn ở dưới lòng đất và khắp nơi chỉ toàn đất đá thế này thì kết cục chỉ có một – cả hai sẽ bị thổi bay hoặc chôn sống dưới đống đổ nát. Nghĩ vậy, Shiro vội vàng hét lên can ngăn.
“Akira!? Đợi đã—!?”
Nhưng phớt lờ lời nói ấy, Akira bóp cò cả hai khẩu súng. Từ khẩu súng bên tay phải, đạn huỷ diệt được bắn ra. Viên đạn xuyên qua lực cản của các hạt khuếch tán dày đặc bên trong hành lang và bay đi như xé toạc không gian. Đồng thời, từ một loạt đạn trường lực được bắn ra từ khẩu súng bên tay trái.
Đầu đạn huỷ diệt nổ tung ngay ở phía cuối hành lang và tạo thành một quả cầu chết chóc. Thường thì nó sẽ bành trướng sự tàn phá ấy ra mọi hướng đúng như dự đoán của Shiro và cuốn cả hai vào thảm hoạ.
Nhưng lần này thì khác. Những viên đạn được bắn ra từ tay phải đồng thời đã tạo nên một lớp trường lực phía sau đầu đạn huỷ diệt. Trường lực này đã định hướng nguồn năng lượng khổng lồ phát nổ từ quả cầu, buộc nó chỉ phóng về phía trước và tạo thành cơn bão quét sạch mọi thứ theo một hướng duy nhất.
Đạn F, hay còn gọi là đạn FF, là tên viết tắt của Force Field Bullet – loại đạn trường lực được phát triển dựa trên công nghệ giáp trường lực và lá chắn trường lực. Nói đơn giản thì đây là viên đạn được tạo nên từ chính trường lực, một loại đạn đặc biệt có thể điều chỉnh được năng lượng và hình thái của trường lực, từ đó mang lại sự tự do vượt xa mọi loại đạn thông thường.
Bằng cách thay đổi cấu trúc của trường lực, viên đạn có thể được làm cứng ở mức tối đa để tạo ra sức công phá cực lớn, hoặc là bơm một lượng lớn năng lượng để phát nổ ngay khi va chạm với cơ chế giống như một quả lựu đạn được ném ra bằng súng vậy.
Ngoài ra loại đạn này còn có thể tự phân rã dần sau khi bắn, rồi dùng năng lượng giải phóng từ quá trình ấy làm lực đẩy, giúp đạn có thể bay như tên lửa hoặc đầu đạn dẫn đường. Nhờ nguyên lý đó mà quỹ đạo bay của đạn F có thể thay đổi sau khi rời nòng – không chỉ là rẽ gấp 90 độ mà nó còn có thể liên tục đổi hướng nhiều lần – một điều không tưởng với những loại đạn thông thường.
Hơn nữa, đạn F còn có thể tạo ra một vùng trường lực ngay tại vị trị của nó, và chính khả năng ấy lần này đã được tận dụng để hạn chế phạm vi ảnh hưởng của đầu đạn huỷ diệt.
Tuy nhiên, dù đạn F có tiềm năng và sự linh hoạt đáng kinh ngạc là vậy, nhưng việc khai thác hiệu quả sức mạnh ấy lại cực kỳ khó khăn.
Trước hết, khẩu súng phải được trang bị chức năng chuyên biệt để có thể xử lý loại đạn này – tối thiểu cũng phải là dòng súng HBTN phức hợp, vũ khí tiêu chuẩn dành cho tiền tuyến.
Ngay cả khi có thiết bị phù hợp thì việc điều chỉnh tinh vi và lập trình chính xác để kiểm soát trường lực mà đạn tạo ra đòi hỏi một trình độ cực cao. Akira dĩ nhiên hoàn toàn không thể tự mình làm được điều đó. Nếu không có sự hỗ trợ của Alpha thì cậu không thể nào dùng được đạn F.
Loại đạn F mà Akira đang dùng là phiên bản thử nghiệm được gửi kèm bộ trang bị dòng HBTN mà cậu lấy được từ Sakashita Heavy Industries. Đây là loại đạn bán riêng cho khu vực tiền tuyến và chỉ có thể mua bằng Colon nên đối với Akira hiện tại, nó còn quý hơn cả đạn huỷ diệt.
Mỗi khẩu HBTN phức hợp chỉ có một băng đạn F đi kèm, tổng cộng là hai băng. Tuy lượng đạn bên trong vẫn còn khá nhiều, nhưng việc cậu có thể tái bổ sung chúng gần như là bất khả thi.
Chính vì thế nên Alpha đã không để Akira sử dụng tuỳ tiện và giữ toàn bộ số đạn F lại để phục vụ cho yêu cầu chinh phục tàn tích mà cô giao cho cậu.
Tuy vậy lần này Alpha vẫn quyết định sử dụng thứ đạn quý giá ấy, vì cô lo cho tinh thần của Akira. Cậu đang chịu một áp lực tâm lý lớn đến nỗi Alpha cảm thấy cần phải để cậu xả bớt chúng bằng một trận chiến hoành tráng, ngay cả khi có phải phá huỷ cơ sở ngầm này đi chăng nữa.
Khi kích hoạt đầu đạn huỷ diệt, đạn F đã tạo ra một lớp trường lực tập trung về phía trước và dồn toàn bộ sức công phá của vụ nổ về một hướng. Dù vậy sóng xung kích dội ngược lại vẫn mạnh đến mức khiến cả Akira và Shiro đều cảm nhận thấy rõ. May mắn là cậu đã kịp dựng lá chắn trường lực và giúp Shiro bình an vô sự.
Shiro thở phào, giọng run rẩy:
“Akira.... Thật tình, mày liều quá rồi đấy....”
Chưa kịp nói hết câu thì Akira bật cười đáp lại ngay:
“Thêm phát nữa!”
Khẩu HBTN phức hợp có khả năng bắn liên tiếp đầu đạn huỷ diệt, khác với vũ khí phải chờ thời gian nạp như RL2. Lần này Akira lại bắn thêm một phát nữa kèm theo đạn F.
Những viên đạn xuyên qua hành lang giờ đã biến dạng hoàn toàn, cuốn phăng tường, sàn, trần và nén đất đá xung quanh thành một đường hầm tạm thời. Khi đầu đạn phát nổ lần nữa, trường lực chuyển hướng vụ nổ lên phía trên và tạo thành một lối thoát lên mặt đất.
Thường thì đất đá sẽ đổ sập xuống và lấp kín lối đi ấy, nhưng sức nóng lẫn năng lượng phát ra từ vụ nổ đã thiêu rụi mọi thứ và khiến đường hầm được thông suốt. Vác Shiro trên vai, Akira chạy về phía miệng hầm và thấy bầu trời xanh hiện ra ngay trước mặt.
Sau hai lần trải qua vụ nổ chết người ở cự ly cực gần, Shiro hổn hển đáp lại:
“...A-Akira.... T-Tao đã nói, là mày liều quá rồi đấy!....”
Nhưng Akira lại chĩa súng về phía hành lang và bắn thêm bốn phát liên tục nữa. Hàng loạt đạn F cũng được khai hoả cùng thời điểm, bao quanh lấy khu vực gần vụ nổ và tạo thành lớp trường lực để tạm thời kìm hãm nó lại.
Nhờ vậy Akira có đủ thời gian để nhảy lên mặt đất, leo lên xe máy đã chuẩn bị sẵn và phóng đi với tốc độ tối đa.
Chỉ vài giây sau, vụ nổ khổng lồ nuốt trọn toàn bộ cơ sở ngầm, xới tung lòng đất và tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ vươn lên tận trời cao.
Akira ngắm nhìn ngọn lửa rực sáng ấy từ xa với vẻ thoả mãn.
“Tốt! Thế này thì chắc chắn bọn chúng không thể tạo ra bản sao của mình nữa.”
Cơ sở ngầm ấy vốn được xây nên để chịu được mức độ sát thương cấp tiền tuyến, nhưng sau loạt tấn công này thì nó đã bị xoá sổ hoàn toàn.
Akira mỉm cười nhẹ nhõm, trong khi Shiro chỉ thở dài mệt mỏi:
“Đúng rồi nhỉ.... Akira.... Mày cho tao nghỉ chút cái....”
Chừng nào chưa thu thập đủ dữ liệu từ phòng điều khiển thì Akira không thể phá huỷ cơ sở đó được. Nhưng giờ tất cả đã xong xuôi và cậu chẳng còn lý do gì để chần chừ.
Tuy hiểu được điều đó, nhưng Shiro vẫn thấy Akira làm hơi quá tay. Nét mặt cậu giờ đang mệt mỏi thấy rõ.
Haruka cũng không giấu nổi vẻ ngán ngẩm.
[Thật sự liều lĩnh quá.... Chẳng trách sao cậu ấy lại dám một mình xông vào đánh nhau với Relagros như thế....]
Tuy chỉ là suy đoán sau sự việc, nhưng cả Shiro và Haruka đều nhận ra một điều rằng lúc này Akira đã làm được điều mà tự bản thân cậu không thể thực hiện. Nói cách khác, Akira chắc chắn đã nhận được sự hỗ trợ nào đó để làm được điều này. Thật là một người bí ẩn. Cả hai đều nghĩ như vậy nhưng chẳng ai dám nói ra.
Đúng lúc ấy, Alpha bỗng nghiêm mặt. Nhận ra điều đó, Akira lập tức lộ vẻ cảnh giác. Thấy phản ứng của cậu, Shiro và Haruka cũng trở nên căng thẳng.
[Alpha. Có chuyện gì vậy?]
[Akira. Nhìn chỗ kia đi.]
Theo hướng Alpha chỉ, Akira nhìn thấy một cái hố khổng lồ. Đường kính của nó phải dài đến cả cây số.
[Quả nhiên, dùng tận bốn viên đạn huỷ diệt thì uy lực kinh khủng thật.]
[Không phải đâu. Cái hố đó không phải do vụ nổ gây ra.]
[Hả? Vậy nó là cái gì? Vừa nãy làm gì có cái hố nào như thế chứ!]
Akira đã kiểm tra sơ qua khu vực xung quanh trước khi tiến vào cơ sở ngầm. Thiết bị thu thập thông tin tối tân của tiền tuyến của cậu đã khảo sát địa hình diện rộng rất kỹ lưỡng nên một cái hố lớn như vậy không thể nào không bị phát hiện.
[Akira. Ở đó từng có một đống xác Ong chiến cơ mà cậu tiêu diệt đấy, và bên dưới chúng chính là bồn tạo sinh khổng lồ.]
Cái bồn đó rộng như một hồ nước ngầm, bên trên thì từng là một đống xác Ong chiến cơ chất đầy như núi. Thế nhưng giờ mọi thứ đều đã biến mất. Nói cách khác, toàn bộ đống xác ấy đã rơi thẳng xuống bồn tạo sinh phía bên dưới cái hố.
Vừa nghĩ đến đây, một linh cảm cực xấu ập đến trong đầu Akira, và thường thì trực giác của cậu sẽ chính xác.
[Akira. Cẩn thận nhé.]
[Tôi hiểu rồi.]
Bầu không khí quanh cậu lập tức chuyển từ cảnh giác sang chiến đấu. Thấy thế, Shiro cũng lập tức đề cao cảnh giác lên mức tối đa.
“Akira. Có chuyện gì sao?”
“Chưa rõ, nhưng nghe chừng khá nguy hiểm. Cứ chuẩn bị đi.”
Ngay khi vừa dứt lời, thiết bị cảm ứng phát hiện một phản ứng cực lớn từ bên dưới lòng hố và đang hướng thẳng lên mặt đất.
Và rồi thứ đó đã xuất hiện. Một con Kaiju giống như Relagros mà Akira từng đánh bại ở Khu vực sâu thứ ba, với toàn thân thấm đẫm thứ chất lỏng màu xanh lục.
Không chỉ một mà có tận ba con. Từng con từ từ trồi ra từ hồ chất lỏng màu xanh đang dâng lên tận mặt đất và phô bày toàn bộ cơ thể hộ pháp trong ánh sáng mờ ảo.
Cảnh tượng quá bất ngờ khiến Akira không giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng cậu lập tức bình tĩnh lại khi giương súng lên và bắn ngay một phát đạn huỷ diệt.
Viên đạn bay thẳng xuống dưới, phát nổ ngay dưới chân lũ quái rồi tạo thành một quả cầu chết chóc khổng lồ. Nơi đây không bị bao phủ bởi sương mù không màu dày đặc như ở khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara nên vụ nổ luồng ánh sáng chói loà của vụ nổ hiện rõ mồn một, phát ra nguồn năng lượng khổng lồ và nuốt trọn lũ quái vật lẫn khu vực xung quanh.
Sóng xung kích lan ra khắp nơi như cơn bão quét tới chỗ Akira và Shiro dù cả hai đã ở khoảng cách an toàn. Khi mọi thứ tan đi, đám quái vật cũng biến mất, đúng hơn thì chúng đã bị xoá sổ hoàn toàn.
“...Hửm? Gì vậy? Yếu vậy thôi hả.”
Vì đối thủ là Kaiju nên Akira mặc định rằng tuy không sánh được, nhưng ít nhất chúng cũng phải mạnh gần bằng Relagros. Việc tiêu diệt cả ba con chỉ bằng một phát đạn huỷ diệt như vậy khiến cậu bất ngờ khi nghĩ rằng chúng yếu hơn dự đoán.
Thực tế thì đám Kaiju này yếu hơn Relagros rất nhiều. Nhưng điều ấy cũng có nghĩa chi phí sản xuất chúng cũng thấp hơn đáng kể.
[Akira. Chưa xong đâu. Đừng mất cảnh giác.]
Nhiều phản ứng mới xuất hiện từ dưới đáy hồ tạo sinh chứa đầy chất lỏng màu xanh. Ba con, năm con rồi hai mươi con và chưa có dấu hiệu dừng lại. Số lượng tăng lên không ngừng, trùng khớp với từng tín hiệu cậu phát hiện được.
Từng con vật cứ nối đuôi nhau trồi lên liên tục và biến nơi đó thành một bầy Kaiju đông nghịt.
Akira sực nhớ lại lời Haruka khi cậu đi qua bồn tạo sinh khổng lồ bên trong cơ sở ngầm.
Cái này là loại dùng để tạo ra các sinh vật khổng lồ hoặc sản xuất hàng loạt.
Akira lập tức hiểu ngay ý nghĩa của nó – đây là dây chuyển sản xuất quái vật hàng loạt. Đến cả cậu cũng không khỏi giật mình rồi lập tức ra lệnh.
“Shiro! Chạy mau!”
“Ừ!”
Mặc kệ đám Kaiju gầm rú đằng sau, cả hai phóng xe máy hết tốc lực để chạy ra khỏi khu vực đó. Một trong số chúng há miệng bắn ra một luồng sáng. Trong điều kiện sương mù không màu mật độ cực thấp như ở đây thì nguồn năng lượng khổng lồ này không hề bị cản trở. Uy lực luồng sáng ấy gần như không chút suy giảm khi lao tới chỗ Akira trong chớp mắt.
Akira vung kiếm thằng vào đòn tấn công chết chóc đó. Ánh sáng bị chém đôi bay ngang qua hai bên mạn sườn của chiếc xe và thiêu đốt mặt đất.
Cứ thế, Akira liên tục chém đứt các luồng sáng bay tới chỗ mình, và rồi cuối cùng họ đã thoát khỏi lũ Kaiju. Trong suốt quá trình chạy trốn cho đến khi đám quái vật điên rồ kia bỏ cuộc, Akira đã chém đứt tổng cộng mười hai phát.
Trần của bể tạo sinh khổng lồ giống như một hồ nước dưới lòng đất đó được thiết kế để có thể mở ra đóng lại. Cơ sở sản xuất này kiên cố tới mức tia laze từ Ong chiến cơ cũng không thể phá huỷ nó, bất chấp việc lớp đất cát phía trên mặt đất đã bị dọn sạch và tạo thành một cái hố lớn dẫn xuống dưới. Từng tồn tại một núi xác Ong chiến cơ do Akira tiêu diệt trước đó chất đống ở trên.
Khi Akira vẫn đang bận chiến đấu ở cơ sở ngầm thì trần bể đã mở ra. Đống xác Ong chiến cơ khổng lồ lập tức lấp đấy cái hố khi dần dần rơi xuống bể tạo sinh và bị chất lỏng màu xanh lục nuốt chửng.
Sau đó, mặc cho Akira đã sử dụng cùng lúc bốn viên đạn huỷ diệt nhắm thẳng xuống lòng đất, cơ sở ngầm ấy vẫn kiên cố ngoài sức tưởng tượng của cậu. Khối bể tạo sinh khổng lồ bên trong tuy hư hại nặng nhưng vẫn chưa bị phá huỷ hoàn toàn. Vào thời điểm đó, với lượng lớn quái vật được hấp thụ làm nguyên liệu, bể tạo sinh đã bắt đầu sản xuất hàng loạt Kaiju.
Bên dưới lòng đất, trong lúc Akira đang cố gắng câu giờ cho Shiro khi chiến đấu chống lại những cá thể chiến đấu mang hình dạng của Haruka và Yumina. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu đã vô tình giúp tổ chức của Haruka có thêm thời gian để vận hành bể tạo sinh khổng lồ này.
Từ một vị trí cách đó khá xa, Akira và Shiro quan sát đám Kaiju. Chúng vẫn đang liên tục xuất hiện từ hồ nước màu xanh lục.
“Haruka. Có phải Relagros là do tổ chức của cô tạo ra không?”
[Đúng vậy. Cả Relagros lẫn những con quái khác được gọi là Baolegile đều là do bọn tôi tạo ra ở cơ sở sản xuất đó và đưa vào Khu vực sâu thứ ba.]
“Làm sao vận chuyển được thứ to lớn như kia chứ....”
[Chúng được đưa vào khi còn nhỏ, rồi sau đó bọn tôi để chúng lớn dần lên và sinh sản trong đấy. Những con Relagros được nuôi trực tiếp thì vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng những con sinh sản tự nhiên thì bọn tôi không thể kiểm soát hoàn toàn được.]
Haruka nói thêm. Chính vì thế nên Baolegile mới tấn công Tsubaki ở Khu vực sâu thứ ba.
“Ra vậy.... Thế bầy Kaiju kia là sao?”
[Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tên Base đang định làm gì đó....]
Shiro lên tiếng thay cho Haruka, người vẫn chưa nắm rõ tình hình:
“Có thể vì chúng ta xông vào cơ sở đó nên chúng mới phải đẩy nhanh kế hoạch.”
“Kế hoạch ư?”
“Ừ. Tổ chức của Haruka từng lập kế hoạch tấn công Thành phố Kugamayama.”
Khi còn ở cơ sở của Sakashita Heavy Industries và tập trung điều tra về Haruka, Shiro đã xâm nhập được một phần hệ thống của tổ chức cô – điều gần như chỉ là sự trùng hợp may mắn.
Nhờ vậy mà cậu đã phát hiện ra rằng trụ sở chính của Haruka đang nằm đâu đấy bên trong Khu vực Kugamayama, chính cô cũng đang ở đó. Đồng thời Shiro còn thu về được một thông tin khác rằng tổ chức của Haruka đang lên kế hoạch tấn công, thậm chí có thể là huỷ diệt Kugamayama.
Chi tiết kế hoạch thế nào thì Shiro không rõ – thời điểm, cách thức, hay việc nó có thật sự được thực hiện hay không đều không chắc chắn. Nhưng chỉ từng ấy thông tin thôi cũng đủ để khiến cậu sốt ruột.
“Tao sẽ bỏ qua chi tiết vì thật ra đến cả tao cũng chẳng biết rõ thế nào. Nhưng Sakashita Heavy Industries xem Kugamayama là một Thành phố cực kỳ quan trọng. Nếu phát hiện có bên đang lên kế hoạch phá huỷ nơi đó thì chắc chắc Tập đoàn sẽ nghiêm túc hành động. Họ sẽ tìm tới tổ chức của Haruka và xoá sổ chúng bằng mọi giá.”
Theo một nghĩa nào đó, Yanagisawa trước đây cũng đã từng làm điều tương tự: anh kích động phe chủ nghĩa Kiến Quốc, dụ một lượng lớn quái vật ra từ tàn tích Kuzusuhara và để chúng tấn công Thành phố Kugamayama.
Nhưng khác ở chỗ là Yanagisawa đã thông báo trước với Liên hiệp, tức Sakashita Heavy Industries nên mới thoát khỏi việc bị trừng phạt.
“Chính vì thế nên tao mới muốn cứu Haruka trước khi mọi chuyện đi quá xa. Đó là lý do tao bỏ trốn khỏi đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, tất cả là để kịp tới cứu cô ấy.”
Nghe xong, Akira gật đầu như đã hiểu, nhưng nét mặt cậu lại trở nên nặng nề.
“Khoan đã.... Nếu vậy chẳng việc tao và mày xông vào cơ sở đó đã khiến kế hoạch bị đẩy nhanh à?”
“Có thể lắm.”
“Vậy... là tại chúng ta à?”
Đám Kaiju vẫn đang không ngừng trồi lên từ hồ nước màu xanh. Chỉ một con thôi cũng đủ sức quét sạch một Thành phố nhỏ, vậy mà giờ đây chúng đã tụ lại thành một bầy khổng lồ, tạo nên một khung cảnh chẳng khác địa ngục là bao.
Nhìn cảnh tượng đó và thấy vẻ mặt Akira trĩu nặng vì cảm giác tội lỗi, Shiro ngập ngừng nói:
“Không... ý tao là... à, không cần phải nói thì mày cũng hiểu rồi. Tất cả là lỗi của tổ chức đấy. Có thể ta đã vô tình đẩy nhanh kế hoạch của chúng, nhưng người sai vẫn là bọn chúng mà, đúng không?”
“Ừ, chắc là vậy.... Nhưng....”
Thấy Akira sắp bật ra câu kiểu “biết vậy thì đã chẳng cứu Haruka”, Shiro vội vàng trấn an cậu:
“Không sao đâu. Không gian mở rộng quanh cơ sở cũng đã bị vô hiệu hoá rồi. Thành phố chắc chắn đã biết được tình hình. Lực lượng Phòng vệ sẽ hành động, lính của Sakashita Heavy Industries cũng đang đóng quân gần đó và còn rất nhiều Thợ săn khác nữa. Thành phố Kugamayama sẽ không đến mức bị xoá sổ đâu.”
“Khoan đã.... Không gian mở rộng ư?”
“Mày chưa biết hả? Khu vực xung quanh cơ sở đó vốn được bao phủ bởi một không gian mở rộng đấy.”
Thật ra Alpha đã từng nói cho Akira biết chuyện này, nhưng vì khi ấy vẫn chưa hiểu nó có liên quan gì đến tình hình hiện tại nên cậu tỏ ra khá ngạc nhiên. Thấy vậy, Shiro giải thích thêm.
Không gian mở rộng quanh cơ sở không phải loại giống bên trong Khu vực sâu thứ ba mà chỉ là bản sao gần như trùng khớp với không gian thật. Vì lẽ đó nên khác với Khu vực sâu thứ ba – nơi gần như không thể thoát ra thì ở đây, họ chỉ cần quay trở lại điểm xuất phát là có thể ra ngoài.
Vậy tại sao chúng lại phải tạo ra một không gian mở rộng gần như vô nghĩa như thế? Câu trả lời là để che giấu thông tin. Bằng cách dịch lệch không gian bên trong đi so với bên ngoài một chút, tín hiệu và hình ảnh từ đấy sẽ rất khó có thể lọt ra ngoài.
Akira từng giao chiến kịch liệt với bầy Ong chiến cơ – một trận chiến đủ lớn mà đáng lẽ Thành phố đã phải phát hiện ra ngay lập tức. Bình thường nếu một lượng lớn quái vật cấp cao từ dưới lòng đất tràn lên như này và xảy ra trận chiến với quy mô quân sự thì Thành phố chắc chắn sẽ phản ứng – vì nếu không phát hiện được thì đây sẽ là một sự đe doạ sống còn.
Nhưng vì trận chiến ấy diễn ra bên trong không gian mở rộng nên Thành phố đã không thể phát hiện được. Tuy vậy, một số thông tin vẫn sẽ bị rò rỉ ra ngoài nên những người ở gần khu vực đó hoàn toàn có thể nhận ra. Tuy nhiên đứng từ vị trí Thành phố thì việc này gần như là bất khả thi.
Không gian mở rộng quanh cơ sở cũng đã bị triệt tiêu sau khi Akira phá huỷ nơi đó. Vụ nổ từ bốn phát đạn huỷ diệt, đi cùng phản ứng dữ dội của bầy Kaiju và những luồng năng lượng mà chúng phóng ra – tất cả đều tạo nên chấn động lan xa hàng chục cây số.
Không có lý do gì để Thành phố Kugamayama lại không nhận ra. Là một Thành phố lân cận, họ chắc chắn sẽ xử lý vấn đề một cách nghiêm túc. Vì vậy mọi chuyện sẽ ổn thôi. Shiro nói vậy để trấn an Akira.
Tuy nhiên, Akira vẫn lẩm bẩm:
“Kể cả thế.... Dù Thành phố có xử lý được đi nữa thì đẩy hết hậu quả sang cho họ giải quyết thì tao vẫn thấy không đúng lắm....”
Chỉ cần nghe cách Akira dùng từ “hậu quả” thôi thì Shiro cũng hiểu rằng cậu đang tự cho bản thân là người phải chịu trách nhiệm. Với tính cách rất coi trọng chuyện ân huệ, việc khiến Thành phố phải gánh một món “nợ” khổng lồ như xử lý cả một bầy Kaiju kia chắc chắn sẽ khiến cậu khó chịu.
Shiro đoán Akira sắp tự trách mình vì “đã cứu Haruka” nên cậu vội tìm cách thay đổi suy nghĩ đó.
“Được rồi Akira. Nếu mày thấy khó chịu thì chúng ta ra yêu cầu khẩn cấp đi. Chắc nhiều Thợ săn vẫn đang ấm ức vì bị nẫng tay trên sau vụ Relagros. Giờ đối thủ là cả bầy Kaiju thế kia thì quá hợp để bọn họ trút giận rồi. Mày thấy sao?”
“Ừ, ý đó cũng không tệ.... Nhưng tiền thưởng thì sao? Tao đâu có đủ tiền để trả cho mấy vụ như này chứ.”
Akira hiểu rõ rằng Thợ săn hạng cao sẽ chẳng ai chịu ra tay chỉ vì vài đồng bạc lẻ. Khoản tiền 50 tỷ Aurum từ vụ Relagros đã bị cậu tiêu sạch trong chớp mắt. Thậm chí dù có còn đi chăng nữa thì chừng ấy cũng chẳng đủ để thuê người có thể tiêu diệt cả bầy Kaiju.
Trong lúc Akira còn đang bối rối, Shiro liền dõng dạc nói:
“Tiền cứ để tao lo. Colon dùng hết rồi nhưng Aurum thì vẫn còn. Với lại chuyện này tao cũng có một phần trách nhiệm nữa nên mày không được cãi.”
Nếu Shiro đã tuyên bố như vậy, tức là cậu đang chủ động chia sẻ trách nhiệm ấy thì Akira cũng không thể từ chối.
“Tao hiểu rồi. Nhờ mày vậy.”
“Tốt. À còn nữa, yêu cầu từ Sakashita Heavy Industries mà mày nhận vẫn chưa được công khai đúng không? Tiện thể tao sẽ gộp chung luôn. Ghi là yêu cầu có liên quan đến Sakashita thì sẽ tăng độ tin cậy hơn. Nội dung thì để tao viết cho, được chứ?”
“Ừ, làm đi.”
“Được, cứ để tao xử lý.”
Ngay sau đó, Shiro nhanh chóng đăng tải yêu cầu khẩn cấp. Do được phát đi ở phạm vi rộng nên bản thân Akira – người đứng tên yêu cầu cũng nhận được thông báo.
Cậu mở ra xem nội dung.
Trong quá trình thực hiện yêu cầu do Sakashita Heavy Industries uỷ thác, chúng tôi phát hiện một tàn tích ngầm. Tuy nhiên trong lúc khảo sát, tàn tích này bất ngờ kích hoạt và khiến một lượng lớn quái vật mạnh đến mức có thể gọi là Kaiju tràn ra. Chúng tôi cần sự hỗ trợ khẩn cấp để tiêu diệt chúng. Thù lao là 100 tỷ Aurum và được phân chia dựa trên kết quả đóng góp.
Nội dung còn bao gồm các thông tin chi tiết cùng với hình ảnh về bầy Kaiju và đoạn video ghi lại cảnh Akira dùng đạn huỷ diệt để hạ ba con Kaiju để làm tư liệu tham khảo về độ khó của yêu cầu.
Sau khi xem qua nội dung, Akira hơi sốc khi biết số tiền thù lao mà Shiro đưa ra. Cậu không ngờ Shiro lại sở hữu một khoản tiền lớn như vậy.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi bất ngờ tới từ Hikaru.
“Hikaru à? Giờ tôi đang hơi bận....”
“Akira! Cậu làm cái gì mà lại đưa ra một yêu cầu khẩn cấp như thế hả!? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?”[note82415]
Hikaru hét lên.
Đó là một câu hỏi rất dễ hiểu, nhưng trước khí thế áp đảo của Hikaru, Akira không khỏi lúng túng.

