[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 271: Phạm vi bản thân

2025-10-09

1

Duck: Akira bị thông :'D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Dưới sự chỉ dẫn của Haruka, Akira và Shiro đã đến trước phòng điều khiển cơ sở ngầm. Cánh cửa dày của căn phòng này là loại mở ra hai bên và đang bị đóng chặt.

[Shiro. Ở đây. Anh có mở được không?]

“Để anh thử xem. Giờ đã biết chỗ này là một nơi nguy hiểm rồi thì phải cẩn thận.”

Cửa của phòng điều khiển cơ sở này không giống như cửa ra vào trên mặt đất. Hơn nữa, nơi đây lại từng là phòng thí nghiệm của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild. Nghĩ vậy, Shiro hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần và bắt đầu làm việc một cách cẩn trọng.

Một lúc sau, cánh cửa ấy mở ra. Shiro khẽ thở phào, nhưng cậu ngay lập tức loạng choạng như sắp ngã. Haruka vội vàng cố đỡ Shiro, nhưng vì chỉ là hình ảnh trong thực tế ảo tăng cường và không có cơ thể nên bàn tay cô xuyên qua người cậu. Akira nhanh chóng đỡ thay. 

Mức độ mệt mỏi đó của Shiro cho thấy việc mở cánh cửa này cũng khó khăn chẳng kém gì lúc can thiệp các vách ngăn trong đường hầm ngầm của tàn tích Kuzusuhara.

“...Xin lỗi. Cảm ơn nhé. Nhưng tao mở được rồi đấy. Chắc là chưa bị phát hiện đâu.”

“Ổn rồi. Vậy vào thôi.”

Akira đỡ Shiro và cả hai cùng bước vào phòng điều khiển. Không gian bên trong khá rộng nhưng xung quanh trống rỗng và chẳng có gì cả. Thấy vậy, Akira thoáng vẻ ngờ vực, nhưng Shiro và Haruka lại chẳng bận tâm mà tiếp tục nói chuyện:

[Shiro. Anh ổn chứ? Chúng ta có cần nghỉ một chút không?]

“Không, cứ bắt đầu luôn thôi. Chắc là chưa bị phát hiện đâu, nhưng nếu chỉ là bọn chúng chưa kịp để ý thì tốt hơn là nên làm xong càng sớm càng tốt.”

Shiro hít một hơi thật sâu để định tâm lại. Không cần Akira đỡ nữa, cậu nghiêm túc đứng thẳng ở chính giữa căn phòng và bắt đầu xâm nhập vào hệ thống của cơ sở sản xuất ngầm.

Từ dáng vẻ ấy, Akira hiểu rằng Shiro đã bắt đầu công việc. Đồng thời cậu cũng biết rằng việc căn phòng điều khiển trống không thế này là điều bình thường. Ngay sau đó, một phần sàn nhà trồi lên và biến thành một cái ghế đơn giản. Shiro ngồi xuống đó rồi tạo thêm một cái nữa cho Akira. Akira cũng ngồi xuống, còn Hikaru thì tự tạo ghế cho mình trong không gian thực tế ảo tăng cường và ngồi lên.

Akira nhớ lại căn phòng của Tập đoàn Lion’s của Cựu thế giới trong toà nhà Saranthal rồi hỏi:

[Alpha. Có phải các căn phòng của Cựu thế giới đều giống như này không?]

[Không hẳn đâu. Cậu còn nhớ các phòng bên trong toà nhà của Khu vực sâu thứ hai chứ? Ở đấy vẫn có đồ đạc và nội thất như bình thường mà?]

[Giờ nghĩ lại thì đúng thật....]

[Việc thích để nội thất thay đổi bất kỳ lúc nào bằng thực tế ảo tăng cường hay hình ảnh lập thể, hoặc ngược lại là chú trọng việc xem chúng thực sự tồn tại ở đó còn phụ thuộc vào quan niệm giá trị của mỗi người.]

[Ra là thế.]

Nếu nhờ Alpha, Akira hoàn toàn có thể sống trong một căn nhà xa hoa bất kỳ lúc nào nếu muốn, ít nhất là trong tầm nhìn mở rộng. Cậu có thể sống trong một toà dinh thự to như Thành phố, thậm chí là sở hữu khu vườn rộng bằng cả lục địa. Tất nhiên là chúng đều không thật sự tồn tại, nhưng nếu chỉ để “sống trong vẻ ngoài xa hoa” thì việc có đồ thật hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Thế nhưng việc có đồ thật hay không, hoặc có cần hay muốn hó hay không thì ngay cả ở Cựu thế giới cũng đã là điểm khác biệt về quan niệm giá trị.

Trong lúc Shiro đang làm việc, Akira chợt nghĩ và hỏi Haruka:

“Này Haruka. Tôi muốn hỏi chút. Sao mấy người lại đến toà nhà Seranthal thế? Thậm chí còn dẫn cả Sheryl theo nữa?”

Akira chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhưng Haruka không có quyền từ chối. Nếu nói dối hoặc im lặng thì cô sẽ khiến Akira nghi ngờ. Mà hiện tại, chỉ một chút nghi ngờ ấy thôi cũng có thể khiến con người “khó lường” này đổi ý, và khi đó bọn họ coi như xong. Nghĩ vậy, Haruka buộc phải trả lời.

Tuy nhiên, dù biết là vậy, dù bản thân đã ở vị trí phản bội tổ chức, nhưng Haruka cũng thấy khó mà có thể trả lời thẳng câu hỏi của Akira. Cảm xúc ấy thoáng hiện trên khuôn mặt khi cô nói:

[Tôi sẽ nói. Nhưng cậu hãy tin là tôi trả lời chỉ vì cậu hỏi thôi, chứ không phải tôi đang tìm cách dò xét hay gì đâu nhé?]

Nghe Haruka nhấn mạnh như vậy, Akira lộ vẻ khó hiểu.

[Alpha. Tôi có hỏi gì kỳ lạ không?]

[Tôi không nghĩ là không. Chắc phía Haruka có chuyện khó nói thôi. Nhưng đã nói tới vậy rồi thì nghe thử cũng tốt. Ngược lại, nếu cậu bỏ qua thì sẽ gây hiểu lầm hơn đấy.]

[Vậy sao....]

“Được rồi. Cô nói đi.”

Nghe Akira trả lời như thế, Haruka mới bắt đầu kể:

[Trước hết, việc tôi đến toà nhà Seranthal là hành động tự ý. Đó không phải chỉ thị của tổ chức hay mệnh lệnh của Udajima. Còn việc đưa Sheryl theo thì là bởi tôi nghĩ làm vậy biết đâu sẽ có ích. Tôi đã khai thác hết thông tin từ Sheryl rồi. Hơn nữa, nếu để cô ấy đi cùng Akira giả thì nhiều khả năng cậu sẽ xuất hiện. Khi đó tôi cũng có thể dùng Sheryl làm mồi nhử.]

“Cô đã lấy được thông tin gì từ Sheryl?”

[Là thông tin để khiến Akira giả giống thật nhất có thể. Chỉ dựa vào chuyện nghe từ Viola thôi thì không đủ.]

Nghe vậy, Akira chợt nhớ đến lời Sheryl từng nói trước đây.

“Có phải mấy chuyện tôi từng hỏi Sheryl không, kiểu như tôi thích cà phê hay trà, thích chó hay mèo ấy. Là mấy cái đó hả?”

[Đúng rồi.]

“...Để kẻ giả mạo giống tôi hơn mà cần mấy thông tin đó ư? Chúng có ý nghĩa gì sao?”

[Có chứ.]

“V-Vậy à....”

Haruka đã khẳng định chắc nịch như vậy thì Akira cũng nghĩ nó đúng là thế và không hỏi thêm gì nữa.

Haruka tiếp tục:

[Về việc tôi đến toà nhà Seranthal để làm gì... ừm, trước tiên thì chắc cậu đã biết rồi, nhưng ngày xưa ở vùng Kugamayama từng có một quốc gia tên là Shiaraz... à, nói đúng hơn thì Khu vực Kugamayama vốn là một phần của quốc gia Shiaraz thời Cựu thế giới, với thủ đô là khu vực quanh tàn tích Thành phố Kuzusuhara. Tầng 60 của toà nhà Seranthal chính là một chi nhánh hành chính công của quốc gia đó.]

“Ồ, vậy sao....”

Akira đáp lại, nhưng giọng cậu có phần hơi bất an. Lý do là bởi cậu đã từng đột nhập vào nơi có vẻ là một cơ sở quan trọng của Cựu thế giới bằng cách đục lỗ trên trần nhà, rồi sau đấy còn giao chiến rầm rộ ở khu vực gần đó nữa.

Nghe chừng mình đã làm chuyện không hay rồi. Nhưng nếu xét về mức độ thiệt hại ở tầng 60 thì bọn Harmers chắc chắn mới là bên phá phách nhiều hơn. Akira tự an ủi bản thân như thế để né tránh trách nhiệm và tiếp tục câu chuyện.

“Vậy rốt cuộc cô đến đó để làm gì?”

[Tôi đến để nộp đơn xin nhập cảnh đặc biệt loại 3 vào Ngoại khu của Shiaraz.]

“...Đơn xin gì cơ?”

[Nói đơn giản thì là đơn xin nhập cư.]

Nghe được nội dung bất ngờ ấy, Akira không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“...Nhập cư? Vào một quốc gia của Cựu thế giới á?... Khoan đã, ý cô là sao? Quốc gia tên Shiaraz đó thuộc về Cựu thế giới thì tức là nó đã sụp đổ từ lâu rồi phải không?.... Nó đã sụp đổ rồi mà, đúng chứ?”

[Tôi không định đi sâu vào mấy chi tiết phức tạp đó. Tuy chỉ là một phần và không hoàn chỉnh, nhưng hệ thống của họ vẫn đang hoạt động. Ít nhất thì nó vẫn tiếp nhận được đơn xin nhập cư.]

“Ra là vậy.... Rồi kết quả thế nào?”

[Đơn đã được tiếp nhận rồi, nhưng chắc quy trình chỉ dừng lại ở đó thôi. Chắc chắn cái đơn ấy sẽ không bị từ chối mà nó chỉ mãi mãi nằm trong trạng thái “đang xét duyệt”. Dù sao ngay cả cậu cũng nghĩ Shiaraz sụp đổ từ lâu rồi cơ mà. Những bộ phận hệ thống phụ trách thẩm định chắc cũng đã ngừng hoạt động hết rồi.]

Shiaraz đã sụp đổ. Dù hệ thống có tiếp nhận đơn nhập cư đi nữa thì những người quyết định việc thông qua hay từ chối đều đã chết cả rồi. Vì thế nên việc xử lý đơn là bất khả thi. Akira hiểu như vậy.

“Nhưng nếu thế thì nộp đơn nhập cư cũng có ý nghĩa gì đâu?”

[Không hẳn vậy đâu. Chỉ cần đơn nhập cư được tiếp nhận là cậu sẽ được hưởng một mức độ bảo hộ nhất định rồi. Ví dụ như hệ thống an ninh của tàn tích có thể sẽ không tấn công cậu nữa chẳng hạn. Nếu hệ thống an ninh của một quốc gia tấn công người đang chờ xét duyệt nhập cư thì chẳng phải sẽ gây ra vấn đề lớn sao?]

[Ra là vậy.]

Hệ thống an ninh thuộc quyền quản lý của quốc gia, tức là những con quái vật máy móc trong tàn tích sẽ không tấn công nữa. Là một Thợ săn, Akira hiểu rõ điều đó hữu ích tới mức nào. Cậu gật đầu nhẹ tỏ ý đồng tình với lời giải thích của Haruka.

Tuy nhiên Alpha lại không hài lòng với câu trả lời này. Cô giục Akira tiếp tục đào sâu vấn đề.

[Akira, đừng dừng lại ở đó. Cậu hãy hỏi Haruka kỹ hơn đi.]

[Hả? Ừ, được rồi. Nhưng tôi nên hỏi gì giờ?]

Theo chỉ dẫn của Alpha, cậu giả vờ như mình vừa chợt nghĩ ra và tiếp tục hỏi Haruka:

“Nhưng đối phương là một quốc gia của Cựu thế giới mà, đúng không? Một người thuộc thế giới hiện tại như chúng ta mà nộp đơn xin tị nạn thì chẳng phải sẽ bị từ chối luôn sao?”

[Tất nhiên là tôi cũng không nó chắc chắn sẽ thành công. Kiểu tôi chỉ thử cho biết thôi, lỡ đâu may mắn thì sao.]

Theo chỉ dẫn của Alpha, Akira vẫn không chịu buông tha.

“Dù vậy cô vẫn nghĩ là có khả năng thành công nên mới cất công tới tận toà nhà Seranthal chứ? Nếu là tôi thì tôi nghĩ chuyện này là bất khả thi rồi đấy, nhưng tại sao cô lại làm vậy?”

Chắc chắn Haruka đã thấy một cơ hội đủ lớn để khiến cô phải đích thân tới đó, thậm chí cô còn đi xa tới mức đánh bại đơn vị Phòng vệ Thành phố Kugamayama để thử cơ hội ấy. Khi bị Akira hỏi như vậy, Haruka lộ vẻ khó xử.

Cô biết bản thân phải trả lời khi bị hỏi, nhưng nếu làm vậy cô sẽ tạo ra sự nghi ngờ lớn hơn cả việc giữ im lặng. Với nỗi lo ấy, Haruka nhấn mạnh lại một lần nữa.

[Tôi trả lời là vì cậu hỏi thôi, chứ tôi không có cố dò xét gì đâu nhé? Cậu hiểu chứ?]

“Ư-Ừ.”

Cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ Haruka, Akira có chút lúng túng. Ngay cả Shiro, người đang hứng thú lắng nghe câu chuyện cũng cảm thấy sự nghiêm trọng đó và nuốt nước bọt.

Rồi Haruka nói:

[Tôi cũng nghĩ chuyện này gần như là bất khả thi. Nhưng nếu là Akira thì có khả năng. Đơn xin tị nạn mà tôi nộp là dành cho cậu. Việc tôi dẫn theo một kẻ giả mạo cậu là để nguỵ trang cho việc đó.]

“...Hả?”

[Tất nhiên là tôi không nghĩ chỉ cần dẫn theo một kẻ giả mạo tới là đơn sẽ được thông qua. Tôi đã nguỵ tạo thông tin nhận dạng cá nhân hết mức có thể. Nếu nộp đơn ở toà nhà Seranthal thì có khả năng quá trình xác thực danh tính sẽ do hệ thống của Thành phố Mihazono thực hiện chứ không phải do hệ thống tại điểm nộp đơn. Với một hệ thống không ổn định như vậy thì biên độ sai số trong phạm vi bản thân đối với xác thực sẽ được nới rộng, và nhờ đó sẽ tồn tại khả năng thông tin nhận dạng giả cũng có thể được chấp nhận....]

Akira bừng tỉnh và ngắt lời Haruka:

“...K-Khoan đã, đợi chút! Ý cô là sao khi bảo nếu là tôi thì đơn có thể được chấp nhận chứ?”

Từ phản ứng của Akira, Haruka hiểu rằng cậu hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Nhưng thay vì hỏi lại kiểu “Cậu không biết thật ư?” bởi làm vậy sẽ bị xem là hỏi ngược lại Akira, cô tiếp tục giải thích:

[Tôi không biết. Trong thông tin về Akira mà tổ chức đưa cho tôi thì nội dung có thể được diễn giải theo cách đấy thôi. Tôi không nói dối đâu. Thật đấy.]

“A-À... vậy sao....”

Tuy bối rối, nhưng Akira vẫn tin rằng Haruka không biết gì nữa cả. Cậu chuyển sang hỏi người khác:

[...Alpha. Chuyện này là thế nào?]

[Trước mắt thì hãy hỏi Haruka chi tiết hơn đã.]

[Nhưng Haruka nói là không biết mà, với lại tôi không nghĩ cô ta sẽ bịa chuyện trong tình huống này đâu....]

[Không biết thì ta vẫn có thể suy đoán được, đúng chứ?]

[A-À... tôi hiểu rồi.]

Akira hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói:

“Còn về lý sao tại sao nếu là tôi thì đơn lại có thể được chấp nhận, hoặc nguồn gốc của thông tin đó thì cô có manh mối gì không?”

[...Nếu chỉ là suy đoán thôi thì có.]

“Ừ, thế cũng được.”

[Tôi đoán là Tsubaki.]

“Cô ta sao?....”

[Đúng vậy. Chắc cậu cũng nhận ra là tổ chức đã được cô ấy giúp đỡ trong vụ ở Khu vực sâu thứ ba rồi. Nhờ có cô ấy mà bọn tôi mới có thể dễ dàng tới khu vực đó và ra vào tuỳ ý. Tôi nghĩ tổ chức đã thông qua mối liên hệ ấy để lấy thông tin từ Tsubaki. Tôi cũng nghe được từ Shiro rằng cậu có quan hệ khá tốt với cô ấy đúng không? Tôi đoán việc nộp đơn này cũng liên quan đến chuyện đó.]

Akira vẫn chưa hoàn toàn thấy thuyết phục và khẽ rên rỉ, nhưng giờ có hỏi thêm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi lẽ Haruka đã nói rõ rằng đấy chỉ là suy đoán chứ không phải thông tin xác thực.

[Alpha. Cô nghĩ sao?]

[Tôi cho rằng suy đoán đó có một sự hợp lý nhất định. Nhưng chỉ vậy thôi. Vì chưa có bằng chứng chắc chắn nên tôi cũng không thể khẳng định được. Trước mắt thì những gì có thể khai thác từ cô ấy chỉ đến mức này thôi. Akira, cậu có thể kết thúc cuộc trò chuyện được rồi.]

[Tôi hiểu rồi.]

Tại sao nếu là mình thì đơn nhập cư vào quốc gia của Cựu thế giới lại có khả năng được chấp nhận chứ? Akira tất nhiên cũng băn khoăn về điều đó, nhưng nghĩ rằng giờ cũng chẳng biết thêm được gì, cậu định khép lại câu chuyện ở đây. Nhưng lúc đó Akira lại chợt nhớ ra một thứ muốn hỏi Haruka.

“Nghĩ lại thì nếu đơn nhập cư lấy tôi làm đối tượng thì chẳng phải cô không được lợi gì sao?”

[Trong đơn tôi đóng vai trò là người đi cùng Akira. Dù vậy tôi vẫn được hưởng một số quyền bảo vệ nhất định nên việc này cũng rất có ý nghĩa với tôi.]

“Ra vậy. Thế “phạm vi bản thân”nghĩa là gì vậy?”

[Ừm thì....]

Không phải Haruka không muốn trả lời, mà cô đang gặp khí khi tìm cách để giải thích rõ ràng. Thấy vậy, Shiro lên tiếng thay:

“Akira. Hãy xem đây như một thí nghiệm tư duy nhé. Giờ giả sử như tao cắt cơ thể mày ra làm đôi theo chiều dọc. Bình thường thì mày sẽ chết, nhưng giả sử tao ép mày sống sót và chữa trị cho cả hai nửa cơ thể ấy bằng công nghệ siêu khủng khiếp của Cựu thế giới đi. Sau đó phần bên phải sẽ mọc ra nửa bên trái, còn phần bên trái lại mọc ra nửa bên phải, và cả hai đều hoàn toàn hồi phục. Như thế là nhìn từ bên ngoài thì tao đã có hai Akira. Thế Akira, mày nghĩ ai mới là bản gốc? Bên phải hay bên trái?”

“...Ừm... c-cả hai?”

Akira suy nghĩ một lúc rồi trả lời như vậy. Shiro gật đầu tiếp tục:

“Đúng vậy. Cả hai đều là Akira. Nếu sau khi tách cơ thể ra làm đôi nhưng mối liên kết tinh thần vẫn được duy trì thì về mặt nhân cách sẽ chỉ có một Akira thôi, nên dẫu cho có hai cơ thể đi chăng nữa thì đấy cũng chỉ giống như tay phải và tay trái vậy. Nhưng trong giả định này, cả phần tinh thần đó cũng bị tách ra, bởi thế nên cả hai vẫn là Akira. Mày không thể nói rằng một bên là bản gốc rồi thì bên kia mặc nhiên trở thành đồ giả được. Cả hai đều là Akira thật. Nói cách khác, mày đã chấp nhận khả năng một người có thể có hai bản thể. Vậy là phạm vi bản thân của mày đã được mở rộng rồi, đúng chứ?”

Vì đây là một cách suy nghĩ mới hoàn toàn nên Akira hơi quá tải trước lời giải thích của Shiro. Thấy phản ứng đó, Shiro có chút thích thú rồi tiếp tục:

“Giả sử có hai người A và B cũng bị cắt đôi theo chiều dọc. Sau đó ghép nửa phải của A với nửa trái của B rồi chữa trị. Cứ cho các vấn đề y học đều được công nghệ của Cựu thế giới giải quyết hết đi. Vậy mày nghĩ người đó là A hay là B? Hay vừa là A và B? Hay cũng chẳng phải A cũng chẳng phải B mà là một C hoàn toàn khác?”

Akira cau mày suy nghĩ, nhưng cậu không tìm được câu trả lời. Shiro nói tiếp:

“Nếu cắt mày ra làm đôi và chia đúng tỷ lệ 5:5 thì cả hai đều là Akira rồi. Nhưng là 6:4 thì sao? 7:3 thì sao? Phần ít hơn có thể coi là Akira thật không? Nếu là 99:1, hay thậm chí là 999:1 thì chỉ cần tái sinh từ một phần nhỏ của não thôi thì vẫn được tính là Akira thật à? Trong khi còn một Akira khác giữ gần như toàn bộ phần não gốc?”

Nếu chỉ cần một phần nhỏ thôi cũng được xem là bản thân thì ngay cả bản sao được tạo ra từ một sợi tóc cũng có thể xem là “bản thân”. Nếu không phải thế thì phải cần đến mức nào mới đủ để được công nhận là “bản thân”? Nếu một người bị chặt đầu rồi tái sinh, cơ thể mới mọc ra từ phần đầu, còn đầu mới mọc ra từ phần thân thì bên nào mới là “bản thân”? Đó cũng là vấn đề của “phạm vi bản thân” đấy.”

“Nếu trộn A và B với tỷ lệ khác nhau thì phần ít hơn sẽ ra sao? Nếu vẫn xem là bản thân thì cần bao nhiêu phần trăm của bản gốc? Hay nồng độ “bản thân” phải đến mức nào mới được coi là bản thân? Tỷ lệ “nồng độ bản thân” đó chính là phạm vi bản thân.”

Được dạy thêm về một khái niệm nữa, Akira bắt đầu rơi vào hoang mang. Shiro cười rồi nói tiếp:

“Nếu việc đó là bất khả thi thì đấy chỉ là thí nghiệm tư duy thôi. Nhưng công nghệ của Cựu thế giới lại có thể khiến nó trở thành khả thi, và nếu đã khả thi thì ta buộc phải xem nó là vấn đề thực tế để suy xét. Đâu mới là bản thân và định nghĩa bản thân là gì? Bản thân là gì? Nghe nói ngay cả ở Cựu thế giới, họ cũng từng tranh cãi dữ dội về chuyện này.”

Nếu một người có nhiều “bản thân” thì khi một trong số đó phạm tội, những bản thân còn lại liệu có phải chịu trách nhiệm vì tất cả đều là người đó không? Nếu không thì kẻ đó có thể tạo ra nhiều “bản thân” rồi đổ tội lên một bản thể khác và để bản thể ấy tự sát thì có phải cái tội đó là cũng đã biến mất rồi không? Những yếu tố gây tranh cãi xoay quanh chủ đề này thì nhiều vô số kể.

“Nhưng mà nếu mấy cái đó chưa được xác định rõ thì không thể tiến hành xác thực danh tính được. Xét cho cùng, để xác định xem liệu một người có thực sự là chính họ hay không thì ta phải điều tra và đưa ra phán quyết. Việc định nghĩa phạm vi bản thân cũng vốn đã cực kỳ phức tạp rồi.”

Dẫu vậy, hệ thống xác thực danh tính của Cựu thế giới vẫn vượt trội hơn hẳn so với thời hiện đại. Và bởi công nghệ hiện tại chưa đủ tiên tiến để làm mờ đi ranh giới của phạm vi bản thân nên một số hệ thống xác thực danh tính tích hợp công nghệ của Cựu thế giới vẫn được sử dụng ở Khu vực phía Đông với độ tin cậy cao.

“Hơn nữa, hệ thống ở tàn tích Thành phố Mihazono đang ở tình trạng bất ổn. Nếu thực hiện xử lý xác thực danh tính bằng hệ thống bất ổn đó thì ngay cả kẻ giả mạo cũng có thể vượt qua thủ tục, bởi phạm vi bản thân của chính chủ có lẽ cũng đang trở nên bất ổn đến mức kẻ giả mạo cũng bị tính vào luôn. Chắc là như vậy phải không Haruka?”

Shiro mỉm cười nói và hướng ánh mắt về phía Haruka. Haruka cũng cười đáp lại:

[Vâng. Đại khái là vậy đó. Akira, giải thích về phạm vi bản thân như thế đã ổn chưa?]

“...À ừ. Tôi hiểu rồi.”

Akira vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được khái niệm về phạm vi bản thân. Với mức giải thích này thì cậu vẫn chưa đủ nhạy bén để hiểu rõ ngay lập tức. Tuy nhiên, Akira nghĩ rằng mấy chuyện chi tiết ấy cứ để về sau hỏi Alpha cũng được nên cậu quyết định kết thúc chủ đề này tại đây. Và rồi Akira chợt nảy ra một suy nghĩ và hỏi Alpha.

[...Này Alpha. Nếu tôi bị kẻ giả mạo đánh bại hoặc làm gì đó sai lầm thì liệu có khi nào tôi sẽ bị ghép một nửa cơ thể với hắn không?]

[Điều đó là không thể đâu.]

[Ừ, cũng phải....]

[Đúng vậy. Ngay cả khi Akira có thua đi nữa thì cậu sẽ không thua theo kiểu để lại xác đâu nhỉ?]

Dù có thất bại sau một trận chiến khốc liệt thì việc Akira bị bắt sống là điều không thể. Trong trường hợp đó, nhiều khả năng sự tồn tại của cậu đã bị xoá sạch đến mức tới cái xác cũng chẳng còn. Vì vậy việc ghép một nửa của Akira với một nửa của kẻ giả mạo, hoặc thậm chí là với tỷ lệ thấp hơn nữa thì điều đó vẫn là bất khả thi. Đó là câu trả lời của Alpha.

[Ừ... cũng đúng nhỉ....]

Tuy nhiên câu trả lời đó cũng ngụ ý rằng, nếu Akira bị bắt sống thì về mặt kỹ thuật, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Tưởng tượng bản thân trở thành một tồn tại nửa chính chủ nửa giả mạo, Akira rùng mình sợ hãi và lập tức ngừng suy nghĩ thêm về chuyện đó.

Đã được một khoảng thời gian trôi qua kể từ khi nhóm Akira bước vào phòng điều khiển. Công việc của Shiro vẫn đang tiếp tục.

“Shiro. Còn lâu không?”

Trước sự thúc giục của Akira, Shiro bình thản đáp lại:

“Đừng sốt ruột. Mấy chuyện thế này vốn dĩ luôn tốn thời gian mà. Với lại tao còn phải làm thật cẩn thận để tránh bị phát hiện nữa nên sẽ càng lâu hơn.”

Bị nói như vậy thì Akira cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu chỉ khẽ thở dài rồi ngoan ngoãn chờ đợi.

“Ít ra thì tao cũng nắm được kha khá về hệ thống chỗ này rồi. Tao đã phát hiện ra một điều thú vị đây. Akira, mày còn nhớ tao từng nói đến “bộ công cụ tái thiết văn minh tiện lợi” chứ? Có thể nơi này chính là nó đấy.”

“Ở đây ư?”

“Ừ. Cơ sở này có thể tạo ra con người, lại còn được xây dựng kiên cố dưới lòng đất nữa. Nếu nền văn minh sụp đổ và nhân loại trên mặt đất bị tuyệt diệt thì ở đây họ có thể sản xuất ra nhân loại mới, nhồi nhét cho chúng những nhân cách phù hợp rồi cho lên mặt đất. Tao nghĩ có khi nơi này được tạo ra cho mục đích đó.”

“Ra vậy. Nghe cũng chẳng phải chuyện vô lý gì nhỉ.”

“Đúng không? Mà cũng chỉ do ở đây là nơi có khả năng chuyện đó thôi, chứ tao chưa chắc nó được dựng lên vì mục đích ấy. Cái này phải điều tra kỹ hơn mới biết được. Nói chung là cứ chờ đi. Tao cũng đang tìm vị trí trụ sở chính của Haruka rồi nên chắc mất thêm một lúc nữa thôi....”

Đúng lúc Shiro nói đến đây, Akira bất ngờ hướng mắt ra bên ngoài phòng điều khiển. Shiro cũng ngừng lời, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

“...Akira, có ai đó vừa bước ra từ phòng bể tạo sinh.”

“...Chắc vậy. Là cái đang gần hoàn thiện đó à?”

Một cá thể có cơ thể đã hoàn tất nhưng trang phục vẫn chưa hoàn thiện vừa bước ra khỏi bể tạo sinh. Cảm nhận được điều đó, ánh mắt của Akira và Shiro đồng loạt nhìn về phía Haruka.

[Không phải tôi.]

Haruka nghiêm túc lắc đầu. Khả năng đấy chỉ là Haruka đang tới đây trong một cơ thể mới, nhưng cô đã phủ nhận hoàn toàn.

“Đúng như mình nghĩ.... Shiro, chúng ta bị phát hiện rồi à?”

“Tao không rõ. Tao đã cố hết sức để không bị phát hiện rồi, cơ mà....”

Shiro nói rồi quay sang Haruka.

“Haruka. Em có biết gì không?”

[Xin lỗi nhưng em cũng không rõ nữa. Em chỉ biết đó là cơ thể được tạo ra để làm cơ thể của em thôi, nhưng những người khác trong tổ chức cũng có thể sử dụng nó nếu muốn. Nhiều khả năng chỉ đơn giản là họ có việc ở đây, và trong số các cơ thể sẵn có thì chỉ còn mỗi cái đấy là dùng ngay được nên họ chọn thôi....]

Akira suy nghĩ một lúc.

“Shiro. Tuy chưa bị phát hiện, nhưng nếu kẻ đó đến đây thì chắc chắn chúng ta sẽ bị lộ. Nếu bị lộ thì liệu đây có là phải đường cùng rồi không? Hay nếu tao ra ngoài chặn lại và bảo vệ chỗ này thì có thể câu thêm chút thời gian cho mày điều tra?”

Một khi việc xâm nhập bị bại lộ thì mọi thứ đã quá muộn và tất cả khi ấy chỉ còn biết nín thở cầu mong mình chưa bị phát hiện. Nhưng nếu không phải vậy thì Akira vẫn còn lựa chọn khác là lao ra nghênh chiến.

Shiro nghiêm túc đáp lại:

“Cho dù có bị phát hiện và đối phương đã hành động đi nữa thì bên này vẫn đang xâm nhập hệ thống từ phòng điều khiển rồi. Khó khăn sẽ tăng lên nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục điều tra.”

“Hiểu rồi. Vậy tao đi đây.”

Nghe Akira nói thế, Shiro liền mở cửa phòng điều khiển. Lúc mở từ ngoài vào thì vất vả vô cùng, nhưng từ trong ra thì lại rất dễ dàng.

“Akira. Nhớ cẩn thận đấy.”

“Ừ. Mày cũng vậy.”

Đáp lại gương mặt nghiêm túc của Shiro, Akira mỉm cười tự tin rồi ra khỏi phòng điều khiển. Sau khi cánh cửa đóng lại, Alpha cười nói:

[Akira. Có cần tôi hỗ trợ không?]

[Cho tôi à? Hay Shiro?]

[Cả hai.]

[Vậy thì để khi nào gặp nguy hiểm nhé.]

[Tôi hiểu rồi.]

Nếu Alpha hỗ trợ Shiro thì có lẽ vị trí trụ sở chính của tổ chức Haruka sẽ nhanh chóng bị lộ, nhưng khi ấy chắc chắn Shiro sẽ nhận ra. Với sức mạnh của Alpha, việc phát hiện ấy sẽ dễ dàng đến mức khó hiểu.

Hơn nữa, vì Alpha đã cho thấy cô có thể cưỡng chế kết nối với Haruka nên giờ có thêm chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì nhiều. Nhưng tốt hơn hết là không nên để lộ thêm thông tin không cần thiết cho Shiro và Haruka. Nhưng nếu vì thế mà không tìm được vị trí căn cứ thì lại là một thất bại lớn. Vì lẽ đó nên Akira muốn Alpha hỗ trợ Shiro khi tình hình trở nên nguy hiểm.

Ngoài ra cậu cũng đã từng giao chiến với Haruka, nhưng khi đó cô đã phần nào kìm sức lại vì muốn giúp Shiro. Tuy nhiên, đối thủ mà cậu sắp đối mặt tới đây sẽ không nương tay như vậy. Akira định tự mình chiến đấu trước, nhưng nếu nguy hiểm thì cậu muốn Alpha hỗ trợ. Đó là suy tính của Akira, và cậu đã nhờ Alpha can thiệp khi cả bản thân lẫn Shiro khi cần thiết. Alpha cũng hiểu điều đó và đáp lại.

Phòng bể tạo sinh và phòng điều khiển được nối với nhau bằng một hành lang rộng. Akira gặp đối thủ của mình trên đường đi tới hành lang đó.

Hắn nhìn Akira với vẻ ngạc nhiên.

“Sao ngươi lại ở đây?...”

Hắn có khuôn mặt và giọng nói giống hệt Haruka, nhưng biểu cảm lẫn tông điệu lại như một kẻ hoàn toàn khác. Phản ứng ngạc nhiên kia cũng cho thấy rằng hắn chưa biết sự xâm nhập của Akira và Shiro.

Akira biết rằng kẻ này không phải Haruka. Tuy nhiên để tránh làm lộ việc cô đã phản bội, cậu giả vờ như vừa nhận ra và nói:

“Mày... không phải Haruka đúng không? Mày là đồng bọn của ả à?”

Hắn cười nhếch mép như thể đang coi thường Akira.

“Không phải Haruka sao.... Ta cũng là Haruka đấy. Không, đúng hơn thì ta mới chính là Haruka.”

“Hả? Ý mày là sao?”

Đối phương chẳng nói gì thêm mà chỉ nhếch mép cười khinh miệt. Thấy vậy, Akira cũng không hỏi nữa.

“...Thôi được rồi. Nếu mày cũng là Haruka thì mày cũng phải chết! Dù sao thì mày cũng chỉ điều khiển cơ thể đó từ trụ sở chính như ả thôi, nhưng tao sẽ sớm tới tận nơi và giết sạch tất cả chúng mày!”

“Ngươi vừa nói gì?...”

Thấy đối thủ đổi sắc mặt từ cười nhạo sang hơi ngờ vực, Akira cố tình lên giọng:

“Đây không phải trụ sở chính của bọn mày đúng không? Chính Shiro nói cho tao biết đấy. Cả lối vào cơ sở này cũng là do Shiro mở. Giờ thì bọn ta đang ở phòng điều khiển để điều tra chỗ ẩn náu thật sự của bọn mày. Chỉ cần biết nó ở đâu là tao sẽ xông thẳng vào đó!”

Việc biết rằng nơi đây không phải trụ sở là nhờ Shiro chứ không phải Haruka, và cũng chính cậu cũng là người tìm ra nơi này. Để che giấu việc Haruka phản bội, Akira cố tình thêm thắt lời nói dối ấy.

Nghe vậy, hắn lại nhếch mép cười khinh bỉ cậu lần nữa. Akira cau mày tức giận.

“Mày cười cái gì?...”

Đối phương vẫn không trả lời mà chỉ hướng ánh mắt khinh miệt về phía Akira, như thể đang chế nhạo một kẻ chẳng biết gì.

Thấy vậy, Akira quyết định hạ hắn ngay. Tuy có thể kéo dài cuộc trò chuyện này để câu giờ, nhưng nói dài thành nói dại. Nghĩ vậy, cậu chọn ưu tiên việc không để đối thủ biết thêm thông tin.

“...Thôi được. Vậy thì mày chết trước đi!”

Dứt lời, Akira lao tới và áp sát hắn trong khoảnh khắc với nắm đấm giơ lên. Giống như khi giao chiến với Haruka trên mặt đất, cậu chỉ cần một đòn để đấm văng hắn đi.

Sự dễ dàng đến khó tin ấy khiến Akira hơi ngạc nhiên.

“...Sao dễ vậy nhỉ. Mà cũng đúng thôi, vì có bị hạ thì cũng chẳng chết được nên hắn mới ung dung như thế.”

Nhưng chiến thắng vẫn là chiến thắng. Akira liền chuyển sang việc khác và gọi cho Haruka.

“Haruka. Hắn là ai vậy? Sao hắn cũng tự xưng là Haruka vậy?”

[...Tôi sẽ giải thích ngắn gọn nhé. Cái thân xác vừa rồi chắc là của Haruka Base, còn tôi là Haruka Enchant. Theo nghĩa nào đó thì hắn cũng là Haruka. Cậu hãy nghĩ đơn giản đó là tên hay họ ấy.]

“Ra vậy. Vậy cô là Haruka, còn hắn là Base. Được rồi, từ giờ tôi sẽ gọi hắn là Base. Thế tên Base đó là cái gì? Còn những kẻ tương tự hắn nữa à?”

[Có. Base là một trong số chúng và hắn thuộc hàng thủ lĩnh.]

“Vậy à. Còn nữa, phản ứng của tên Base đó....”

Nói đến đây, sắc mặt Akira bất chợt trở nên căng thẳng.

“...Thôi chuyện đó để sau. Haruka, giục Shiro nhanh tay lên đi.”

[Tôi biết rồi. Cậu nhớ cẩn thận nhé.]

Ngắt cuộc trò chuyện với Haruka, Akira tập trung vào các thông tin hiển thị trên tầm nhìn mở rộng. Thành phần trong không khí đang thay đổi rất nhanh.

Alpha lại mỉm cười nói:

[Akira. Từ đây trở đi cậu hãy chiến đấu với tâm thế là phía bên kia cũng sẽ nghiêm túc nhé. Các hạt khuếch tán đang được rải với mật độ lớn rồi.]

“...Hạt khuếch tán? Ý cô là cái thứ tôi từng gặp khi chiến đấu trên xe vận chuyển liên Thành phố sao? Lúc tôi đánh nhau với gã Erde đó hả?”

[Đúng vậy.]

Akira bất giác nhăn mặt và nhớ lại trận chiến mà chuyển động của cậu khi ấy bị chậm lại, tầm bắn của súng bị rút ngắn cực độ, trong khi lưỡi kiếm ánh sáng của đối phương lại bay tới từ ngoài khoảng cách an toàn.

“Mà đây cũng là hang ổ của địch mà, có thiết bị như vậy cũng chẳng có gì lạ.”

Dù vậy với vẻ hơi chán nản, Akira vẫn gọi cho Shiro.

“Shiro. Ở đây có đang phun ra hạt khuếch tán này, mày có cách nào xử lý được không?”

“Chờ chút.... Không được rồi. Hệ thống này tách biệt. Không thể tắt nó từ phòng điều khiển được.”

“Hiểu rồi. Tao sẽ cố kéo dài thời gian, nhưng mày cũng phải nhanh lên đấy.”

“Ừ. Nhờ cả vào mày đấy.”

Trong vài giây trao đổi ngắn ngủi đó, mật độ hạt khuếch tán xung quanh Akira đã tăng vọt.

“...Alpha. Giờ tôi đang dùng trang bị dành cho tiền tuyến rồi nên chắc không sao đâu nhỉ?”

[Dù là trang bị tiền tuyến đi nữa thì ta vẫn sẽ chịu ảnh hưởng thôi. Còn việc có ổn hay không, hay liệu ta có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch hay không thì còn tuỳ thuộc vào bọn chúng nữa.]

“Ừ, cô nói phải.”

Alpha khẽ mỉm cười ẩn ý:

[Có cần tôi hỗ trợ không?]

Đáp lại, Akira cười tự tin:

“Nếu nguy hiểm thì hẵng giúp!”

Ngay cả trong tình huống này, cậu vẫn tuyên bố mình sẽ tự xử lý trước. Akira cười lớn và hừng hực khí thế.

_*_*_*_

Tại tầng cao nhất của một toà cao ốc, bên trong căn phòng nhìn xuống toàn cảnh Thành phố của Cựu thế giới, Base đang khó chịu ra mặt.

“Con Enchant đó, vì muốn lập công mà tự tiện hành động, để rồi cuối cùng lại làm hỏng việc....”

Nhân dạng của Base là một người đàn ông khoảng 20 tuổi. Cơ thể mà hắn sử dụng tại cơ sở sản xuất chỉ là cơ thể của Haruka.

Lúc này, những người khác lần lượt xuất hiện bao gồm cả nam và nữ khoảng 20 tuổi, một vài người khoảng 40 tuổi và cả những thiếu niên trạc tuổi Haruka.

“Base. Có chuyện gì vậy?”

“Enchant thất bại rồi. Akira đã xâm nhập được vào cơ sở sản xuất.”

“Cái gì!?”

“Này, cơ sở đó vẫn còn giá trị sử dụng mà?”

“Ôi tệ rồi. Giờ tính sao đây?”

Base nhăn mặt. Hắn thở dài một tiếng rồi nói:

“Không còn cách nào khác, chúng ta phải đẩy sớm một phần kế hoạch thôi. Cơ sở đó đã bị lộ rồi. Cứ dùng hết giá trị của nó đi. Một khi vị trí đã bị phát hiện thì sớm muộn gì nó cũng bị Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild tấn công vào thôi.”

“Đành vậy. Thế còn con Enchant?”

“Không rõ. Từ khi bị Akira hạ thì không thấy nó liên lạc gì nữa. Có thể nó đang mất thời gian cho việc tái trích xuất, hoặc chỉ đơn giản là nó không còn mặt mũi nào đối mặt với chúng ta sau khi gây hoạ....”

Base nói với vẻ chán nản, những người khác cũng có phản ứng tương tự.

Đến thời điểm này, việc Haruka phản bội vẫn chưa bị phát hiện.