[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 270: Bộ công cụ tái thiết văn minh tiện lợi

2025-10-05

4

Duck: Không phải đánh nhau nhưng rất cuốn :D 

Co Alpha co 5 sao.... Damn! Quotes cua nam! Thuong 500 ty Aurum!

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Nếu muốn chết thì tao sẽ giết, còn nếu muốn sống thì tao sẽ cứu. Khi bị Akira nói như vậy, Haruka vừa kinh ngạc vừa bối rối. Người đang nghe cùng cô là Shiro cũng không khỏi hoang mang nhìn lại.

Trước dáng vẻ của cả hai, Akira khẽ thở dài rồi tiếp tục.

“Rồi, thế nào đây?”

[T-Thế nào là thế nào chứ?.... T-Tại sao?]

Tại sao lại cứu tôi? Haruka, người đang mất bình tĩnh, chỉ có thể gắng gượng thốt ra thắc mắc ấy. Nhưng Akira dần nghiêm mặt, ánh mắt cậu cũng trở nên sắc bén hơn.

“Người đang hỏi là tao. Đừng có hỏi ngược lại. Tao bảo mày đưa ra bất kỳ cách nào có thể để sống sót, cái gì cũng được. Nếu đến mức đấy rồi còn không nói nổi thì mọi chuyện kết thúc ở đây. Thế nào?”

Haruka bắt đầu hoảng loạn. Nếu không trả lời gì đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Sự hoảng loạn ấy làm suy nghĩ của Haruka rối bời và càng khiến cô thêm hoang mang. Nhưng nếu lỡ miệng nói điều gì ngu ngốc thì mọi thứ cũng sẽ chấm dứt nên cô không thể sắp xếp được suy nghĩ. Giờ Haruka không biết phải nói gì.

Shiro cũng rơi vào tình trạng tương tự. Tuy không hiểu vì sao Akira lại nói những lời ấy, nhưng cậu biết rõ rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, là hy vọng cuối cùng. Điều đó khiến Shiro sợ hãi. Cậu không được phép thất bại, cậu không được phép nói sai dù chỉ một lời. Nỗi sợ hãi ấy khiến Shiro chỉ còn biết im lặng.

Kết quả là dù hoảng loạn, nhưng cả hai đều không nói được gì. Nhìn phản ứng của họ, Akira tự mình diễn giải và lại thở dài. Hành động ấy càng khiến Haruka và Shiro thêm hoảng sợ. Cậu tiếp tục:

“Haruka. Tao biết mày muốn hỏi tao đủ thứ. Nhưng đừng hỏi, và cũng đừng đào sâu. Việc hỏi những thứ đó có quan trọng hơn việc cứu Shiro không?”

Câu hỏi ấy khiến Haruka giật mình tỉnh ngộ.

“Shiro. Mày cũng vậy. Chắc chắn mày có cả đống chuyện muốn biết. Nhưng chúng quan trọng hơn việc cứu Haruka à?”

Câu hỏi này khiến Shiro cũng bừng tỉnh.

Điều quan trọng. Thứ tự ưu tiên. Sau khi một lần nữa nhận ra điều quan trọng nhất, cả hai đồng loạt trả lời Akira với vẻ nghiêm túc.

[Không.]

“Không.”

Với quyết tâm cứu lấy nhau, với Shiro là cứu Haruka, với Haruka là cứu Shiro – cả hai đã gạt hết mọi thắc mắc sang một bên.

Akira gật đầu rồi hỏi một lần nữa:

“Rồi, thế nào?”

Haruka nhăn mặt khó xử và suy nghĩ một lúc. Lần này cô trả lời câu hỏi ấy:

[Nếu bằng cách nào đó tới được trụ sở chính của tôi... ở đó thì... có thể? Có thứ gì đó? Nếu có thể tách tôi ra khỏi hệ thống? Trích xuất?... thì chắc sẽ được. Nhưng với tôi thì cả hai đều không thế.]

Cứ nói bất cứ cái gì cũng được – đó là yêu cầu của Akira, và câu trả lời của Haruka là một nội dung cực kỳ thiếu chi tiết.

Akira tiếp tục hỏi để làm rõ những điểm còn mơ hồ.

“Vị trí trụ sở chính ở đâu?”

[Tôi không biết.]

“Không biết là sao chứ....”

Giờ thì ngay cả Akira cũng nhăn mặt. Haruka vội vã giải thích.

[Thật đấy. Giờ tôi không còn lý do gì để nói dối nữa cả. Tôi thật sự không biết. Cơ thể mà tôi dùng để chiến đấu với cậu không phải được làm ở trụ sở chính mà là ở cơ sở sản xuất. Tôi chỉ nhận lệnh qua liên lạc từ trụ sở chính rồi đặt điểm khởi phát ý thức của tôi vào cơ thể đó thôi. Vì thế nên tôi không thể lần ra vị trí của trụ sở từ cơ thể này được. À, nhưng cơ sở sản xuất thì ngay bên dưới lòng đất chỗ này đấy.]

Haruka nói rồi chỉ tay xuống đất. Akira đưa mắt nhìn theo rồi quay lại nhìn cô.

“Có cách nào để tìm vị trí trụ sở chính đó không?”

Tuy cụm từ “điểm khởi phát ý thức”  vừa rồi nghe khá lạ, nhưng Akira tạm gác nó qua một bên. Haruka suy nghĩ một lát rồi trả lời:

[Nếu có thể xâm nhập hệ thống của cơ sở sản xuất thì chắc sẽ tìm được manh mối.... Nhưng tôi thì không làm được.]

“Vậy à. Thế thì cố lên đi, Shiro.”

“Ơ? À ừ. Được.”

Bị gọi bất ngờ, Shiro hơi lúng đáp lại. Tuy vậy, nghĩ rằng bản thân có thể dùng sức mình để cứu Haruka, cậu lập tức lấy lại tinh thần và gật đầu chắc nịch.”

Haruka cũng gật đầu nói:

[Nếu vậy thì tôi sẽ dẫn cậu đến phòng điều khiển của cơ sở. Xâm nhập từ đó là thực tế nhất.]

Haruka định dẫn Akira và Shiro đến lối vào, nhưng như chợt nhận ra điều gì đó, cô dừng lại trong không gian thực tế ảo tăng cường của họ.

[Akira, giờ tôi đang ở trạng thái gì vậy? À, không phải tôi đang cố moi thông tin hay gì đâu. Tôi thực sự rất tò mò về cách cậu buộc tôi kết nối như thế này, nhưng nếu cậu không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa. Chỉ là trong trạng thái bình thường thì thông tin về tôi sẽ bị tổ chức nắm rõ ngay, nên chỉ cần điều tra sơ qua là lộ hết. Giờ có hơi muộn để hỏi rồi, nhưng cậu có thể nói rõ cho tôi biết được không?]

Việc phản bội của Haruka đã bị tổ chức phát hiện hay chưa sẽ quyết định cách hành động tiếp theo của cô. Nếu đã lộ thì cô chỉ còn cách dẫn họ xông thẳng vào, nhưng nếu chưa bị phát giác thì Haruka có thể dẫn đường một cách kín đáo.

Tuy nhiên, nếu xét đến việc này thì Haruka đã phạm sai lầm lớn. Dù bị Akira, hay chính xác hơn là Alpha cưỡng chế, nhưng nếu kết nối với tổ chức vẫn hoạt động bình thường thì hành động phản bội của cô đã bị lộ hoàn toàn. Trong trạng thái mọi bước đi và lời nói đều có thể đã bị tổ chức biết hết, cô thẳng thắn nói toàn bộ suy nghĩ thật của mình.

Haruka thường sẽ cẩn thận đến mức đó. Việc nói chuyện phản bội tổ chức thì hôm qua cô cũng đã đề cập, nhưng Haruka chỉ báo cáo lại rằng mình làm vậy là để lừa Shiro và Akira, và cô đã che giấu ổn thoả.

Nhưng chuyện hôm nay chắc chắn không thể giấu nổi. Sau khi bị cưỡng chế kết nối, lại còn bị nói trúng tim đen về tình cảm dành cho Shiro, đã khiến Haruka cực kỳ hoảng loạn và cô chẳng còn tâm trí đâu để lựa lời nhằm che đậy về sau.

Liệu hành động của cô bây giờ có đang bị tổ chức theo dõi không? Dù đã quyết định sẽ không truy cứu Akira, nhưng Haruka vẫn cần xác nhận lại điều đó.

[Alpha. Thế nào?]

[Không sao đâu. Nhưng cậu cứ nói với cô ấy một cách mơ hồ thôi, kiểu như “có lẽ”, “có thể”, “hy vọng là thế” ấy.]

[Được rồi.]

Akira nghĩ một chút rồi trả lời:

“...Ờ thì cứ hy vọng là tôi đã giấu được chuyện đó đi.”

[...Được rồi. Vậy tôi sẽ hành động dựa trên giả định đấy nhé. Lối này.]

Haruka dẫn Akira và Shiro đến lối vào của một cơ sở sản xuất ngầm. Nơi đó chỉ là một mặt đầt đầy đá vụn.

[Ở đây. Shiro, anh mở được không?]

“Để anh thử.”

Một lúc sau khi Shiro nói vậy, mặt đất trước mặt cả bọn mở ra, để lộ một đường hầm dẫn đường lòng đất. Đường hầm này có độ dốc cực kỳ lớn và trông gần giống một bức tường hơn là dốc. Nó được thiết kế với giả định người đi qua phải có khả năng leo tường hoặc bay.

“...Chắc là chưa bị phát hiện đâu.”

[Vâng, chắc không bị phát hiện đâu. Anh giỏi thật đấy.]

Shiro đáp lại với nụ cười tự hào:

“Thì anh cũng giỏi tới mức Sakashita còn phải ra sức bắt về cơ mà.”

Akira cẩn thận xác nhận lại.

[Alpha. Thế nào?]

[Không sao. Chắc chắn chưa bị phát hiện đâu.]

[Vậy à. Shiro cũng mở được vách ngăn dưới lòng đất tàn tích Kuzusuhara nữa nhỉ. Đúng là giỏi thật.]

Akira khẽ cảm thán, còn việc Alpha dễ dàng làm được điều mà ngay cả Shiro cũng phải kinh ngạc thì cậu quyết định không bận tâm thêm, vì giờ không phải lúc.

“Được rồi. Đi thôi.”

Akira và Shiro kích hoạt chức năng nguỵ trang, biến mất rồi tiến vào đường hầm và đi sâu xuống lòng đất.

_*_*_*_

Dưới sự chỉ dẫn của Haruka, Akira và Shiro đang hướng đến phòng điều khiển của cơ sở sản xuất ngầm. Vì đang lén lút xâm nhập nên họ ưu tiên không bị phát hiện và đi bộ chậm rãi.

Chiếc xe máy của Akira được để lại trên mặt đất. Trước đây với khả năng di chuyển và trang bị vũ khí, thì chiếc xe ấy là một phần quan trọng trong việc chiến đấu của Akira. Nhưng giờ đây, khi đã có trang thiết bị xịn dành cho tiền tuyến thì kể cả có Alpha hỗ trợ đi nữa, giá trị chiến đấu của nó cũng đã giảm và chỉ còn được dùng chủ yếu cho việc di chuyển đường dài. Bên dưới lòng đất chật hẹp thế này thì khả năng ấy không thể phát huy được tác dụng. Bởi vậy nên chiếc xe đã được để lại nhằm kiểm tra tình hình trên mặt đất và đảm bảo phương tiện trong trường hợp rút lui.

Trong lúc bước đi trên con đường gần như dựng đứng, Shiro liếc nhìn Akira.

[Này Haruka. Em nghĩ Akira có nghe được bọn mình không?]

Haruka cũng đá mắt qua Akira.

[Em cũng không biết nữa. Nhìn cậu ấy không giống như đang giả vờ không nghe, nhưng....]

Shiro đã thiết lập lại kết nối với Haruka và cho phép cô giao tiếp qua cả kênh của cậu lẫn Akira. Hiện giờ họ đang nói chuyện qua kênh của Shiro nên về lý thuyết, Akira chắc chắn không thể nghe được.

Tuy vậy giờ cả hai không thể khẳng định tuyệt đối, vì trước đó Akira đã thể hiện một khả năng quá vượt trội là cưỡng chế kết nối với Haruka. Ngay cả việc xâm nhập hệ thống cơ sở thì đối với Akira, chắc cậu cũng chẳng cần phải đến tận phòng điều khiển. Shiro và Haruka nghi ngờ rằng cậu đã cố tình không làm vậy để che giấu giới hạn kỹ thuật của mình.

Nhưng cả hai không thể xác minh điều đó vì họ đã bị cảnh báo không được đào sâu thêm.

[Akira đúng là một người bí ẩn. Nhưng giờ anh đang kỳ vọng vào sự bí ẩn đó.]

Haruka cũng mỉm cười tương tự:

[Vâng. Em cũng mong là cậu ấy sẽ đáp ứng được kỳ vọng đó.]

Đến tận hôm qua, Akira vốn đã là một nhân vật đầy bí ẩn với vô số điểm khó hiểu. Nhưng giờ đây còn hơn cả thế, cậu là một “tồn tại” cực kỳ khó lường. Chính vì sự khó lường ấy nên Shiro và Haruka đã đặt hy vọng vào Akira. Vì cậu ta bí ẩn, vì cậu ta khó hiểu nên cậu ta có thể biến điều không thể thành có thể. Họ nghĩ vậy, họ mong vậy và họ kỳ vọng như vậy.

[Này Shiro, vì không thể hỏi thẳng Akira được nên em hỏi anh nhé. Anh nghĩ tại sao Akira lại muốn giúp em?]

Shiro trả lời:

[Anh cũng không biết nữa. Rốt cuộc là vì sao nhỉ? Akira là kiểu người cực kỳ để tâm đến chuyện nợ nần. Cậu ta sẵn sàng đối đầu với cả Sakashita Heavy Industries vì một kẻ mà cậu ta mắc nợ nhiều. Nhưng với Haruka thì cậu ta chẳng có nợ gì cả.]

Haruka cười nhạt.

[Đúng vậy nhỉ. Ngược lại thì đáng lẽ ra em mới là kẻ phải bị giết để trả nợ mới đúng....]

[Chẳng lẽ em cố ý khiêu khích Akira quá mức như vậy là vì mục đích đó hả?]

[Thì lúc đó em cũng nghĩ thế mà.]

Haruka vừa nói vừa cười, rồi tiếp tục với vẻ khó hiểu:

[Nhưng nếu giết một kẻ muốn chết thì cũng chẳng được gì cả nên cũng không hẳn là em muốn làm ngược lại để chọc tức cậu ta đâu.]

[Đúng vậy nhỉ.]

Nếu nghĩ theo hướng khác thì dường như Akira đang đối xử với Haruka một cách dễ dãi đến mức khó hiểu. Không ai biết lý do vì sao lại như vậy, nhưng bởi cả hai chẳng thể hỏi thẳng Akira nên họ chỉ còn biết nghiêng đầu thắc mắc.

Cuộc trò chuyện của Shiro và Haruka không lọt đến tai Akira, nhưng Alpha thì khác, và cô cũng không tốt bụng đến mức báo lại cho họ. Còn với Akira, người không thể giả vờ như không nghe thấy thì Alpha cho rằng cô cũng không cần thiết phải nói ra.

Dù vậy đó vẫn là một chủ đề đáng để bận tâm. Alpha quay sang hỏi Akira:

[Này Akira, tại sao cậu lại muốn cứu Haruka vậy?]

[Hửm, có gì không ổn à?]

[Không, không có gì. Nếu đấy là điều Akira muốn thì không sao cả. Chỉ là tôi thấy cậu từng liều mạng muốn giết kẻ giả mạo kia, nhưng giờ cậu lại muốn cứu đồng bọn của hắn là Haruka. Tôi chỉ hơi tò mò thôi.]

Akira ngừng lại một chút trước khi trả lời:

[...Tôi chỉ cảm thấy việc giết ả và kết thúc mọi chuyện... chẳng hiểu sao lại không thích hợp.]

[Vậy à.]

Akira không nói dối, nhưng cậu cũng không nói hết những thứ quan trọng. Alpha hiểu điều đó.

Nhưng cô không truy hỏi thêm. Lý do Akira muốn cứu Haruka không liên quan đến yêu cầu của cô. Từ câu trả lời của cậu, Alpha nhận ra nó không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình. Bởi vậy nên với cô, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Vì không bị hỏi thêm nên Akira cũng tiếp tục im lặng.

Dù vậy câu hỏi của Alpha khiến Akira phải nghĩ lại lý do vì sao bản thân lại hành động như vậy.

Lý do Akira muốn cứu Haruka, hay chính xác hơn là Shiro và Haruka xuất phát từ cảm xúc. Khi nhìn cả hai sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu người khác thì cậu đã liên tưởng tới Yumina.

Akira đã giết Yumina, và cả Katsuya – người mà cô muốn cứu. Một người sẵn sàng đánh đổi mạng sống để cứu ai đó, và người mà họ muốn liều mình bảo vệ – Akira đã giết cả hai.

Đặt mình vào vị trí của Haruka hay Shiro, Akira nhận ra rằng nếu hành động thì cậu sẽ lại giết tất cả. Dù có không chết đi chăng nữa, nhưng nếu kết cục là sự huỷ hoại còn tồi tệ hơn cả cái chết thì cũng chẳng khác là bao.

Cậu sẽ lại làm thế. Cậu sẽ lặp lại mọi thứ. Khi nghĩ vậy, Akira cảm thấy trong lòng có một sự kháng cự nào đó.

Akira biết đây chỉ là một cảm xúc thoáng qua và nó cũng không quá mãnh liệt. Chắc chắn thứ cảm xúc ấy không mạnh mẽ như khi cậu quyết tâm giết kẻ giả mạo. Nếu không có cách nào để cứu họ thì cậu sẽ từ bỏ. Nếu Alpha ngăn cản thì cậu cũng sẽ dừng lại. Cảm xúc ấy chỉ tới mức ở đó mà thôi.

Nhưng hiện tại vẫn còn cách để cứu Haruka và Shiro. Alpha cũng không ngăn cản gì. Lấy đây làm cái cớ, Akira quyết định sẽ cứu họ.

Akira nhớ lại những lời Shizuka từng nói với cậu. Sau khi xuống tay với Yumina, khi cậu không thể tha thứ cho bản thân vì đã đau buồn về cái chết của cô, Shizuka đã nói rằng:

“Vậy thì em hãy đau khổ đi. Hãy tiếc nuối đi. Hãy hối hận đi. Đừng bao giờ để bản thân quen với việc giết cô ấy. Đừng để cái chết của cô ấy trở thành một điều nhỏ nhặt. Đừng để chuyện này lặp lại lần nữa nhé.”

Với những trang bị tốt nhất và sự hỗ trợ của Alpha, liệu Akira vẫn còn yếu đuối đến mức lặp lại sai lầm đó? Nếu không muốn như vậy thì liệu cậu đã đủ mạnh để ngăn nó xảy ra?

Akira đang cố gắng tìm câu trả lời.

_*_*_*_

Dưới sự chỉ dẫn của Haruka, Akira và Shiro tiến vào một cơ sở sản xuất ngầm và đến khu vực có một bể chứa khổng lồ. Bể chứa này trông giống như một hồ nước ngầm rộng lớn và chứa đầy chất lỏng màu xanh lá trong vắt.

Đứng trên lối đi bắc ngang qua phía trên bồn, Akira nhìn xuống thế giới xanh bên dưới và hỏi:

“Haruka. Cái này là gì vậy?”

[Là bồn tạo sinh đấy. Nó dùng để tạo các bộ phận cơ thể, kiểu kiểu vậy.]

“Vậy à.... Trông to thật.”

[Cái này là loại dùng để tạo ra các sinh vật khổng lồ hoặc sản xuất hàng loạt. Còn cơ thể của tôi hay của Akira giả thì được tạo trong bồn loại thường thôi.]

Biết kẻ giả mạo mình được tạo ra trong một cơ sở thế này, Akira dừng bước, nhìn vào bể chứa và chất lỏng màu xanh lá bên trong với vẻ tò mò.

Chất lỏng phát ra ánh sáng mờ nhạt.

“...Này, sao nó lại có màu xanh vậy? Lại còn phát sáng nữa chứ?”

[Ừm, có thể là do màu của nguyên liệu hoặc phản ứng với năng lượng được bơm vào chăng? Xin lỗi nhưng tôi cũng không rõ mấy cái kỹ thuật này đâu. Đó không phải việc của tôi. Thôi, đi tiếp nào.]

Bị Haruka thúc giục, Akira lại tiếp tục đi dọc theo lối đi. Một lúc sau, họ bước vào một căn phòng khác, với bên trong có nhiều bồn hình trụ tròn xếp thành hàng.

Mỗi bồn cao khoảng hai mét và cũng được đổ đầy chất lỏng màu xanh lá. Trong một số bồn chứa có những vật thể đang được tạo sinh. Chúng là những khối thịt có kích thước tương đương Akira hay Haruka.

Nhìn chung là hình người, ngón tay cũng đã được tạo nhưng mặt thì chưa. Không chỉ không có mắt hay miệng, mà đầu của chúng thậm chí còn không có bất kỳ đường nét nào. Chúng không phải đang lớn lên mà đang được tạo ra, và tất cả đang lơ lửng bên trong bể.

Thiết bị ở đây đã tạo ra bản sao của mình. Vừa nghĩ vậy, Akira vừa đi qua căn phòng, rồi cậu phát hiện trong số các bồn chứa đang xếp hàng ấy có một cái đã gần như hoàn tất việc tạo hình. Bên trong đó là Haruka, nói chính xác hơn là cơ thể mang hình dạng Haruka đang nổi lơ lửng.

Cơ thể ấy đã được tái tạo đến tận phần tóc. Tuy không hoàn toàn khoả thân nhưng nó đang mặc trên người một bộ quần áo dang dở - đúng hơn là chúng đang trong quá trình được tạo thành. Nhìn thấy cảnh đó, Akira hơi giật mình rồi dừng chân và chăm chú quan sát bên trong với ánh mắt đầy tò mò.

“Ghê thật. Còn tạo được cả quần áo nữa à?”

[Thường thì nó chỉ tạo cơ thể rồi mới mặc quần áo sau. Nhưng khi việc chuẩn bị mấy cái đấy phiền phức quá, hoặc bản thân quy trình đó đã khó khăn rồi thì họ sẽ tạo quần áo luôn.]

“Ồ.”

Akira cảm thán và nhìn vào vật thể bên trong bể chứa. Cậu tự hỏi liệu bản sao của mình có được tạo ra cùng quần áo như này hay không.

Shiro hơi ngập ngừng nói:

“Này Akira. Ừm... chuyện là....”

“À xin lỗi.”

Akira vội nói rồi ngừng nhìn vào bể chứa.

Vật thể mang hình dạng Haruka với bộ quần áo đang tạo dở ấy – hay nói cách khác là hở hang và trông còn gợi cảm hơn cả khi không mặc gì. Dù ánh mắt của Akira không mang ý đồ xấu, nhưng việc nhìn chằm chằm vào một cơ thể giống hệt bạn mình trong bộ dạng như vậy vẫn khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Dường như Shiro cũng hiểu được điều đó.

Thấy thái độ của Shiro, Haruka trêu chọc:

[Nếu muốn thì em cũng có thể mặc bộ đó cho anh xem mà? Nhưng anh yên tâm, em chỉ để anh nhìn thôi!]

Hình ảnh hiện tại của Haruka chỉ là một hình chiếu trên tầm nhìn mở rộng nên việc thay đổi quần áo chỉ là chuyện nhỏ. Shiro biết rõ điều đó, và mặt cậu hơi đỏ lên.

“Đừng có trêu anh nữa. Đi thôi.”

[Vâng vâng.]

Shiro gạt đi và vội vã bước tiếp. Haruka cười khúc khích và tiếp tục dẫn đường, còn Akira bám theo sau.

Khi cả nhóm tiến vào cơ sở ngầm, Akira nói với Haruka:

“Mà nơi này hình như chẳng có ai hết nhỉ?”

Khắp nơi đều vắng lặng không một bóng người – không bảo vệ và cũng chẳng có nhân viên bình thường nào. Dù vẫn luôn cảnh giác nhưng Akira cảm thấy hơi hụt hẫng, bởi cậu tưởng một nơi quan trọng với tổ chức của Haruka như vậy chắc hẳn phải được canh gác nghiêm ngặt lắm.

[Cơ sở này vận hành không người mà. Thực ra nơi đây vốn không được thiết kế để vận hành không người nên đúng là cậu sẽ thấy kỳ lạ khi không thấy ai ở đây.]

“Tại sao lại không có ai? Tổ chức của cô gặp chuyện gì à?”

[Không phải thế. Ngay từ đầu bọn tôi đã vận hành không người rồi. Những người từng ở đây là từ trước đó cơ, từ cái thời Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild còn sử dụng nơi này trước khi họ bỏ hoang nó. Cơ sở này không phải do bọn tôi xây đâu, nó vốn là một phòng thí nghiệm bị Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild vứt bỏ và rồi bọn tôi đã chiếm dụng lại.]

“Hể.”

Akira nhẹ đáp lại, nhưng Shiro thì cau mày nghiêm trọng.

“Hoá ra nơi này lại là một cơ sở nguy hiểm như vậy ư....”

“...Nguy hiểm lắm à?”

Akira tò mò hỏi Shiro.

“Chứ còn gì nữa, nhất là khi nó liên quan đến Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild đấy!”

Akira nhìn Shiro với ánh mắt như muốn nghe thêm, như thể cậu chẳng biết gì về sự nguy hiểm của cơ sở này, ít nhất là theo bề ngoài.

Thấy vậy, Shiro cho rằng dù có là diễn kịch và thực ra cậu biết đi chăng nữa thì hiện tại vẫn nên đối đáp như thể Akira hoàn toàn không biết gì và bắt đầu giải thích chi tiết hơn.

“Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild có vô số tin đồn đáng sợ, nhưng điều nguy hiểm nhất là cái chủ nghĩa tôn sùng công nghệ cực đoan của họ. Nếu lỡ đi quá xa thì cả nền văn minh hiện tại có thể diệt vong luôn đấy.”

Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild là tập hợp của những kỹ sư và nhà khoa học cực kỳ xuất sắc. Mỗi người trong số đó đều theo đuổi công nghệ mà họ yêu thích, từ phân tích kỹ thuật của Cựu thế giới cho đến phát triển những công nghệ mới. Tuy gọi là tập hợp, nhưng đây không phải một tổ chức chính quy, mà giữa họ chỉ có mối liên kết lỏng lẻo để thúc đẩy đổi mới và truyền cảm hứng cho nhau.

“Nghe nói họ đã bị Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất giải tán rồi, một số thậm chí còn bị bắt và gia nhập Liên hiệp. Nhưng thật ra cái gọi là “giải tán” đấy chỉ là việc cắt đứt mối liên kết lỏng lẻo kia thôi. Còn chuyện “bị bắt” là do một số người đã chủ động không chạy trốn.”

Đối với những ai không quan tâm đến việc nghiên cứu dưới sự quản lý của Liên hiệp thì họ sẵn sàng gia nhập vì điều đó mang lại nguồn tài trợ và vật liệu thí nghiệm tốt hơn. Nhưng những người lo sợ mất đi sự tự do nghiên cứu đã lẩn trốn khỏi sự truy lùng của Liên hiệp, hạn chế liên lạc với nhau, từ đó khiến tập thể vốn đã lỏng léo đó càng trở nên rời rạc trên danh nghĩa “giải tán”.

“Những kẻ trốn thoát dĩ nhiên vẫn đang nghiên cứu các công nghệ bị xem là nguy hiểm. Nhưng sự “nguy hiểm” ấy thì do Liên hiệp quyết định, và tiêu chuẩn đó cũng do năm lãnh đạo của Ngũ đại Tập đoàn trong Liên minh bàn bạc và đặt ra – là cái gì được phép, cái gì không.”

Liên hiệp bổ sung dân số miền Đông bằng cách đưa người từ miền Trung tới, nhưng nếu muốn, họ hoàn toàn có thể sản xuất con người theo dây chuyền hàng loạt trong nhà máy. Về mặt kỹ thuật thì điều đó chẳng có gì khó cả, từ trẻ sơ sinh đến người già – họ muốn sản xuất bao nhiêu cũng được. Nhưng họ không làm, vì họ đã quyết định như vậy.

Tương tự là khu ổ chuột gây ra đủ thứ vấn đề về kinh tế đến an ninh. Trước sự thật ấy, họ hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ dân cư ở đó, san phẳng khu vực và bù đắp sự thiếu hụt lao động bằng máy móc hoặc các người máy tự động hiện đại. Nhưng họ không làm, vì họ đã quyết định như vậy.

Tiêu chuẩn về thiện ác, về cái gì được và không được phép ở miền Đông, về đạo đức và lương tri của Liên hiệp và nền văn minh hiện đại – tất cả đều được quyết định bởi năm người đứng đầu đó.

“Những người chạy trốn từ Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild là những kẻ nghiên cứu các công nghệ bị Liên minh đánh giá là “không được phép” theo tiêu chuẩn của họ, và đấy cũng là lý do khiến những người này bỏ trốn. Những ai chạy trốn quyết liệt nhất thường là những kẻ nắm giữ các công nghệ nguy hiểm nhất.”

Nếu công nghệ chỉ ở mức nguy hiểm vừa phải thì Liên hiệp sẽ không truy lùng quá gắt gao. Những người bị phát hiện tuy miễn cưỡng, nhưng thường cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận để việc nghiên cứu của mình bị hạn chế và nằm dưới sự quản lý của Liên hiệp.

Nhưng những kẻ vẫn đang bị Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild săn đuổi, những kẻ đã trốn thoát và vẫn chưa bị bắt là những người nghiên cứu các công nghệ cực kỳ nguy hiểm – nguy hiểm đến mức có thể đe doạ sự thống trị của Liên hiệp, thậm chí là khiến nền văn minh hiện tại bị diệt vong.

“Nếu nơi này từng là một phòng thí nghiệm của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild thì những kẻ sử dụng nó hẳn đã phải bỏ trốn bằng cả tính mạng, đến mức vứt bỏ cả một cơ sở như thế này. Một nơi từng thuộc về những kẻ như vậy chắc chắn là phải nguy hiểm rồi.”

Shiro lo lắng nói. Nếu đây chỉ là một phòng thí nghiệm tầm trung với công nghệ bình thường thì có lẽ họ đã giao quyền kiểm soát nó cho Liên hiệp và vẫn tiếp tục nghiên cứu ở đây rồi. Đó là suy nghĩ của Shiro. Akira gật đầu và tỏ vẻ đồng tình với lời giải thích.

“Còn chưa kể là những nhà nghiên cứu kiểu này thường cực kỳ cuồng tín với công nghệ. Họ tin rằng nếu nền văn minh hiện tại diệt vong vì công nghệ của họ thì đó không phải lỗi của công nghệ, mà là do loài người hiện tại không đủ khả năng sử dụng nó. Họ nghĩ rằng loài người “tiếp theo” chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Họ có thể bình thản nói ra những lời như vậy đấy. Nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi!”

Những lời này khiến ngay cả Akira cũng phải nhăn mặt. Thấy phản ứng đó, Shiro cảm thấy hơi hào hứng và tiếp tục nói:

“Lịch sử Cựu thế giới là chu kỳ lặp đi lặp lại của sự diệt vong và tái thiết nền văn minh. Một số kẻ cho rằng nền văn minh hiện tại rồi cũng sẽ cuốn vào chu kỳ ấy mà thôi. Nhưng vấn đề là chẳng có gì đảm bảo rằng “lần tiếp theo” đó sẽ xảy ra cả. Mày cũng nghĩ như vậy phải không Akira?”

“Ừ, đúng vậy. Chẳng có gì đảm bảo cả.”

“Đúng chứ? Nhưng không hiểu sao cái bọn nguy hiểm đấy lại tin chắc rằng khả năng cao là sẽ có “lần tiếp theo”.”

“...Tại sao?”

“...Cái này là tin đồn nên mày cứ nghe cho vui thôi nhé? Lịch sử Cựu thế giới đúng là một chuỗi lặp lại của sự diệt vong và tái thiết, nhưng nếu nghĩ kỹ thì việc tái thiết một nền văn minh là cực kỳ khó khăn mà, đúng không? Thế nhưng theo những ghi chép được biết cho tới nay thì nền văn minh cứ diệt vong rồi tái thiết một cách dễ dàng đến kỳ lạ.”

“Thật sao?”

“Ừ. Khi kiểm tra thì dường như các ghi chép đấy lại có vẻ đúng. Đáng nghi hơn nữa là người ta phát hiện ra rằng ở Cựu thế giới, có những nhóm người đã chuẩn bị cho sự diệt vong đó. Và hình như họ cũng được gọi là Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild.”

Không rõ liệu Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild hiện tại có liên quan gì đến tổ chức cùng tên của Cựu thế giới hay không. Có thể đây chỉ đơn giản là bắt chước cái tên, hoặc có thể nó đã thực sự âm thầm tồn tại từ thời Cựu thế giới hay cũng có thể là vì một lý do hoàn toàn khác. Ngay cả những người gia nhập Liên hiệp cũng chỉ biết rằng khi họ tham gia thì tổ chức đã mang tên Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild rồi, và cả những người trước đó cũng nói tương tự như vậy.

“Và mày nghe này, Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Rebuild thời xưa dường như đã để lại rất nhiều thứ gọi là... nói sao nhỉ, là “bộ công cụ tái thiết văn minh tiện lợi” ở khắp nơi. Nhờ chúng mà loài người đã có thể tái thiết nền văn minh, rồi diệt vong, rồi lại tái thiết, cứ thế lặp đi lặp lại.”

Nghe đến đây thì thay vì sốc, Akira lại tỏ ra nghi ngờ.

“...Chuyện này thật đến đâu vậy?”

“Ai mà biết được chứ? Tao đã bảo rồi, cứ xem đấy là tin đồn thôi. Nhưng trong mấy chuyện hư cấu đó thì Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild được xây dựng dựa trên giả thuyết này và tỏ ra rất hoành tráng. Có những kẻ xấu muốn dùng “bộ công cụ tái thiết văn minh tiện lợi” đó để thống trị thế giới, nhưng cuối cùng đã bị Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild ngăn chặn. Kiểu như một dạng tuyên truyền cho Liên hiệp rồi in trong tạp chí Tuần san “Khủng hoảng Thế giới!” ấy. Nhưng mà nếu giải quyết chuyện đó trong một tuần báo thôi thì hiếm lắm nên thường sẽ phải kéo dài. Nếu vậy thì chắc phải là tạp chí Tháng san mới đúng nhỉ?”

Shiro kết thúc với giọng đùa cợt. Nghe câu chuyện hư cấu tới lộ liễu đó, Akira thở dài.

[Alpha. Chuyện này thật đến đâu vậy?]

[Tiếc là tôi cũng không biết.]

[Cả Alpha cũng không biết sao?]

[Akira. Không phải cái gì tôi cũng biết đâu. Dù sao thì việc Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild đang tiến hành điều tra và thu giữ các tàn tích hay di vật có khả năng đe doạ đến bộ máy thống trị của Liên hiệp là sự thật. Vì thế nên tôi cũng không thể nói rằng mọi thứ hoàn toàn là bịa đặt được.]

[Ra là vậy.]

Chuyện mà ngay cả Alpha cũng không biết thật giả thì Akira lại càng không. Nghĩ thế, cậu quyết định kết thúc cuộc tán gẫu và xem đây là một câu chuyện khá thú vị.