[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 269: Câu trả lời cho nghi vấn

2025-10-04

2

Duck: Thằng bé thực sự đã lớn rồi :'( 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Trước đòn tấn công của quái vật không phận mang tên Ong chiến cơ, Akira phản kích lại bằng khẩu HBTN phức hợp.

Trong khi né tránh những luồng sáng năng lượng cao đủ sức làm bốc hơi cả sắt thép, cậu liên tục bắn đạn C và S.

Mặc dù sương mù không màu vẫn trôi nổi ở đây, nhưng so với khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara thì mật độ của nó thấp đến mức gần như không đáng kể. Những viên đạn được bắn ra lao đi với tốc độ cao như thể đang bay trong chân không rồi trúng mục tiêu trong chớp mắt.

Đạn C – loại đạn chú trọng vào sức xuyên phá đã khoan thủng lớp giáp kiên cố của con ong khổng lồ. Tiếp đến, đạn S đi theo lỗ thủng nhỏ ấy để chui vào bên trong và nổ tung, tạo nên vụ chấn động dữ dội. Dưới cơn mưa đạn ấy, chân con ong bị xé nát, bụng thì rách toạc ra và nổ tung phần đầu. Một con quái vật không phận mạnh gấp nhiều lần so với quái vật dưới mặt đất đã bị tiêu diệt dễ dàng.

Đối diện với chiến thắng quá nhẹ nhàng, Akira lại lộ vẻ nghi hoặc. Việc đánh bại được Ong chiến cơ vốn dĩ không phải thứ khiến cậu cảm thấy khó tin. Đúng là quái vật không phận mạnh hơn quái vật mặt đất rất nhiều, nhưng suy cho cùng, chúng cũng chỉ mạnh hơn quái vật ở Khu vực Kugamayama mà thôi. So với lũ quái tung hoành nơi tiền tuyến thì chúng yếu hơn nhiều.

Hiện tại trang bị của Akira là đồ dành cho tiền tuyến nên cậu không thể nào thua được. Akira nghĩ vậy và thực tế đã phản ánh đúng điều đó. Chính vì kết quả không nằm ngoài dự đoán này nên cậu mới mang vẻ mặt khó hiểu kia.

Alpha mỉm cười nói với Akira:

[Akira. Đừng vội nghĩ chúng yếu quá mà chủ quan. Hãy đợi đến khi xử lý hết tất cả đã. Chúng đang tới đấy.]

[...Ừ. Đúng vậy.]

Akira cũng cười đáp và nhanh chóng thay đổi tâm trạng.

Quân tiếp viện từ trên trời đã xuất hiện, đó là cả một bầy Ong chiến cơ. Tựa như một bầy ong vỡ tổ, chúng đồng loạt lao ra từ bên trong và lấy số lượng áp đảo để lao tới giết Akira.

Tuy mỗi con đều có sự khác biệt, nhưng con nào cũng dài khoảng 100 mét. Nhìn từ mặt đất trông chúng chỉ như những chấm nhỏ trên bầu trời, nhưng khi dần đáp xuống gần hơn thì kích thước khổng lồ kia đủ sức át vía bất kỳ ai. Tất cả bao vây Akira bằng số lượng và tấn công theo bản năng bầy đàn.

Có con ong biến ngòi chích ở đuôi thành khẩu sáu nòng và bắn ra những viên đạn to bằng ô tô, thậm chí có con còn biến đuôi thành ống phóng và khai hoả những quả tên lửa khổng lồ, một số khác thì dùng pháo laze và bắn tia laze theo dạng quét với công suất cực cao. Tất cả chúng – nguyên một bầy đã không tiếc và dốc toàn bộ hoả lực mà chúng có chỉ để giết một con người nhỏ bé, để đối phó với mối đe doạ đã tiêu diệt cá thể trinh sát trong chớp mắt.

Càng xa về phía Đông, sương mù không màu càng dày đặc, và tác dụng chính của nó là để ngăn những đòn tấn công thế này quét sạch mặt đất. Nhưng giờ đây, một khung cảnh địa ngục mà bất kỳ ai chứng kiến cũng sẽ gật gù đồng tình đã hiện ra.

Giữa cơn bão hoả lực đó, Akira bình tĩnh chiến đấu. Đứng trước những đợt tấn công quá điên rồ thì việc né chúng hoàn toàn đã trở nên bất khả thi. Nhưng với Akira hiện tại, điều đó đã không thành vấn đề. Cậu phòng thủ chính xác, khéo léo lách mình và xử lý mọi thứ với sự ung dung đến kỳ lạ.

Lướt qua những viên đạn khổng lồ, Akira dùng lá chắn trường lực để làm lệch hướng các tia laze và bắn hạ tên lửa từ xa. Những quả tên lửa bị đánh chặn nổ tung, tạo ra những luồng gió mạnh quét qua cả Akira lẫn đàn ong.

Đôi bên đều không hề hấn gì trước những vụ nổ như vậy. Tuy nhiên luồng gió mạnh đến ngay sau đó đều khiến tất cả ít nhiều suy xuyển. Với Akira, gió làm chậm chuyển động của cậu còn với đàn ong, nó khiến độ chính xác của các đợt tấn công giảm đi đáng kể.

Nhưng tác động tiêu cực này ảnh hưởng đến Akira nhiều hơn. Bầy ong lấy số lượng áp đảo để tấn công nên việc giảm độ chính xác của từng phát bắn không gây tác động gì quá nhiều. Ngược lại, sự ngẫu nhiên trong các đợt tấn công còn khiến việc né tránh trở nên khó khăn hơn.

Trong khi đó với Akira, gió mạnh đã làm giảm khả năng di chuyển và từ đó trực tiếp khiến cậu không thể né tránh được như lúc đầu. Chỉ cần trúng một đòn trực diện thôi thì Akira sẽ bị bầy ong nghiền nát ngay lập tức. Cơn bão dữ dội trong không trung càng khiến cậu rơi vào bất lợi.

Thế nhưng ưu thế của Akira vẫn không hề lay chuyển. Trước bầy Ong chiến cơ đang bay lượn tốc độ cao, cậu cũng đạp mạnh vào không khí và di chuyển nhanh với quỹ đạo phức tạp để khiến tầm ngắm của chúng bị rối loạn, đồng thời xả đạn liên tục từ hai khẩu súng.

Vì mục tiêu quá lớn và số lượng quá đông nên gần như bắn kiểu gì cũng trúng. Nhưng Akira vẫn cẩn thận ngắm bắn chính xác vào những điểm yếu nhỏ đến mức gần như không đáng kể trên cơ thể khổng lồ của lũ ong. Nhờ vậy mà cậu đã tiêu diệt chúng một cách hiệu quả nhất.

Sự chênh lệch về kích thước là tuyệt đối, còn về số lượng là tuyệt vọng. Thế nhưng bên nhỏ hơn và ít hơn ấy lại đang đẩy lùi bên lớn hơn, đông hơn bằng sức mạnh chiến đấu vượt trội.

Ưu thế của Akira không chỉ đến từ sức mạnh của dòng trang bị HBTN dành cho tiền tuyến. Hiệu năng của trang bị tất nhiên là điều kiện tiên quyết, nhưng không phải duy nhất.

Với cấp độ tiền tuyến, các chức năng hỗ trợ của chúng cũng được trang bị cực kỳ đầy đủ. Dù người dùng có là lính mới hay là Thợ săn dày dặn kinh nghiệm thì sự chênh lệch thực lực ấy của họ cũng gần như trở thành sai số trước hiệu năng của chúng. Thậm chí, nếu không phải quan tâm đến tính mạng người mặc thì trong một vài trường hợp, để trang bị tự hoạt động mà không có người bên trong thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Để người sử dụng có thể khiến thứ sức mạnh vốn đã siêu việt ấy phát huy theo hướng tích cực thì họ cần phải có kỹ năng siêu phàm, và Akira lúc này đã bắt đầu chạm tới cảnh giới đó.

Trận chiến ở Khu vực sâu thứ ba – nơi cậu đã một mình hạ gục Kaiju, tuy rằng đó chỉ là một chiến tích khá “gượng ép”, nhưng nó đã đẩy sức mạnh của Akira lên một tầm cao mới. Độ chính xác trong việc thao túng thời gian nhận thức và độ phân giải thực trong ý thức – tất cả đều được cải thiện đáng kể so với trước đây.

Nhờ vận dụng những kỹ năng đó mà Akira đã biến bộ đồ gia cường từ thứ “dùng người” thành “người dùng”, khiến việc sử dụng trang bị của cậu trở nên có ý nghĩa.

Dù vậy Akira vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của bộ trang bị dòng HBTN. Trong lòng thầm kinh ngạc trước sức mạnh mà cậu đã đạt được, Alpha vẫn mỉm cười và đưa ra chỉ dẫn để sức mạnh ấy ngày càng tăng thêm.

[Akira. Đừng chỉ dùng cách di chuyển bằng cách đạp lên không trung mà hãy tranh thủ lúc này để làm quen với cả chức năng bay đi.]

Akira thay đổi cách di chuyển. Thay vì tiếp tục nhảy bằng cách đạp lên những bệ đỡ được tạo ra trong không khí nhờ ứng dụng của chức năng giáp trường lực, cậu chuyển sang chế độ bay. Bộ đồ gia cường dòng HBTN được trang bị chức năng bay. Dù chỉ hoạt động trong khoảng cách và thời gian ngắn, nhưng nó vẫn sở hữu hiệu suất đủ để chịu được những trận chiến ở tiền tuyến. Tuy nhiên, chuyển động của Akira đã trở nên chậm chạp hơn đáng kể, lý do là bởi cậu vẫn quen với khả năng này. Đây là một chức năng mà những bộ đồ gia cường trước đây của cậu không có, nên dù tài giỏi đến đâu thì Akira cũng không thể thành thạo ngay lập tức.

Tuy vậy điều này không khiến cậu rơi vào thế bất lợi. Khi gặp nguy hiểm, Akira chỉ cần quay lại cách di chuyển cũ là được. Dù chuyển động chậm đã khiến tình thế lúc này không còn gọi là áp đảo nữa, nhưng ít nhất thì trận chiến này vẫn duy trì ở mức cân bằng.

Dần dần, Akira bắt đầu quen với cách di chuyển này. Khi đã thành thạo hơn trong việc kết hợp cả bay lẫn nhảy, cậu giờ có thể thực hiện những đòn tấn công ở trình độ cao hơn và từ đó gia tăng thêm ưu thế.

Lúc này Alpha lại đưa ra chỉ dẫn:

[Akira. Đừng dùng mỗi súng không, hãy sử dụng cả kiếm nữa.]

[Rõ.]

Akira buông hai khẩu súng trên tay và chuyển sang hai thanh kiếm. Cậu không cất súng đi mà để chúng lơ lửng bên cạnh nhờ trường lực.

Trong trạng thái ấy, Akira lao về phía con ong gần nhất. Tuy bị bắn vô số tia laze và đạn, nhưng cậu vẫn linh hoạt né tránh, phòng thủ chính xác và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách rồi vung cả hai thanh kiếm.

Con ong khổng lồ bị chém thành bốn mảnh theo hình chữ thập và rơi xuống đất. Thanh kiếm tuy chỉ dài khoảng một mét, nhưng nó lại chém đôi được cả cơ thể khổng lồ dài cả trăm mét – điều vốn cực kỳ phi lý nhờ sóng chấn động phát ra từ lưỡi kiếm.

Ngay lúc đó, một con ong khác đột kích Akira từ đằng sau. Từ khẩu pháo laze khổng lồ gắn ở đuôi, nó bắn ra một luồng năng lượng như muốn thiêu rụi tất cả và chẳng màng đến việc có thể khiến đồng loại bị cuốn vào.

Akira tiếp tục chém vào luồng sáng ấy. Cậu xoay người để vung kiếm ngang một đường và chẻ toạc nó ra làm đôi. Rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, con ong đã bắn tia laze đó cũng bị chém ra làm hai bất chấp quy luật gần xa. Lưỡi kiếm đỏ rực như lửa phát ra từ thanh kiếm HBTN đã làm được điều đó.

Không chút chậm trễ, Akira hướng thẳng về phía những con ong khác. Cậu cầm hai thanh kiếm và bay vút lên không trung, cùng hai khẩu súng lơ lửng hai bên đang không ngừng xả đạn khi nhắm vào đàn ong.

Dù nhìn như thể chúng đang tự động bắn vào mục tiêu nhưng không phải vậy. Alpha cũng không can thiệp gì nhiều. Dù cô vẫn có sự hỗ trợ nhẹ về việc chỉnh hướng từ chức năng của súng, nhưng Akira vẫn là người ngắm và bắn.

[Akira. Tiếp đến hãy cầm cả súng và kiếm ở cả hai tay, đồng thời điều khiển chúng bằng trường lực.]

[Được.]

Akira đổi thanh kiếm ở tay trái thành một khẩu súng. Cậu tiếp tục chiến đấu khi cầm súng và kiếm ở mỗi tay, đồng thời điều khiển một khẩu và một thanh khác bằng trường lực.

Thanh kiếm và khẩu súng không cầm trực tiếp mà được giữ lơ lửng trong không trung nhờ chức năng của bộ đồ gia cường, trông chúng như thể được điều khiển bởi những cánh tay vô hình vậy. Độ chính xác của cả hai khi đó là đủ cao.

Tuy nhiên so với việc cầm trực tiếp thì chuyển động của chúng vẫn chậm hơn. Hiểu được điều này, Akira linh hoạt chiến đấu. Khi cần độ chính xác cao, cậu sử dụng súng và kiếm ở tay, còn không thì cậu sẽ dùng súng và kiếm điều khiển bằng trường lực, đồng thời đưa ra phán đoán dựa trên mức độ chính xác cần thiết.

Akira bắn từ xa và chém ở gần. Đôi khi cậu cố tình xả đạn liên tục ở cự ly gần hoặc chém sóng xung kích từ xa. Những con ong bị bắn trúng thì xác bay tứ tung khắp nơi, những con bị chém thì tan nát và hoá thành đống sắt vụn trộn lẫn máu thịt. Những mảnh xác không bị thiêu rụi cứ thế rơi xuống như mưa và chất đống thay thế cho mặt đất vừa bị phá huỷ bởi loạt đòn tấn công từ lũ ong.

Bầy Ong chiến cơ – đám quái vật không phận đã bị Akira – kẻ mang sức mạnh mới từ bộ trang bị dành cho tiền tuyến làm giảm số lượng xuống còn chưa đầy một nửa.

Shiro đang quan sát trận chiến giữa Akira và đàn ong từ một nơi đủ xa. Chiếc xe máy của Akira đã đưa Shrio rời khỏi khu vực chiến đấu, dừng lại ở cự ly không bị ảnh hưởng bởi dư chấn trận chiến và thả tự do cho cậu.

Dù đã được thả nhưng Shiro không thể chạy đến chỗ Haruka trong tình cảnh này. Điều duy nhất mà cậu có thể làm là đứng đó và theo dõi diễn biến sự việc.

Tuy ở khoảng cách xa nhưng sự khốc liệt của trận chiến vẫn rất rõ ràng. Vì mật độ sương mù không màu ở đây thấp nên độ hoành tráng của nó thậm chí còn vượt xa cuộc chiến giữa các Thợ săn và đám quái vật hợp thể ở Khu vực sâu thứ ba.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Shiro lẩm bẩm với vẻ căng thẳng:

“Haruka....”

Haruka cũng đang ở trong trận chiến ác liệt đó. Trước cảnh bầy quái vật không phận đang tung hoành và một mình Akira đẩy lùi tất cả, Shiro giờ chỉ còn biết lo lắng cho sự an nguy của Haruka.

Haruka cũng quan sát trận chiến ấy từ một vị trí cách đó khá xa. Tuy bầy ong chỉ nhắm vào Akira, nhưng đó chỉ là thứ tự ưu tiên tấn công của chúng mà thôi. Haruka cũng là kẻ thù trong mắt lũ quái và chúng không hề có ý định tránh liên luỵ đến cô. Haruka cố gắng giữ khoảng cách để không bị cuốn vào trận chiến.

Tuy nhiên điều đó sẽ hoá vô nghĩa nếu Akira nhắm vào Haruka hoặc cố tình chiến đấu để kéo cô chịu chung. Nhưng cậu không làm vậy mà tiếp tục chiến đấu với lũ ong.

Ngay khi trận chiến bắt đầu, Haruka đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong cách chiến đấu của Akira.

(Chỉ có vậy thôi sao?....)

Haruka nghĩ. Quả thực Akira rất mạnh. Bởi cậu đã tiêu diệt không ít Ong chiến cơ – những con quái vật thuộc không phận nên không thể nào gọi đấy là yếu được.

Nhưng dù vậy, so với Akira của ngày hôm qua thì cậu đã yếu đi khá nhiều. Tuy đúng là bản thân Haruka khi đó không ở trạng thái cơ thể tối ưu dành cho chiến đấu, nhưng với việc tăng cường sức sát thương đến mức sẵn sàng tự huỷ thì Akira vẫn hạ được cô trong chớp mắt.

So với Akira của ngày hôm qua thì động tác của cậu bây giờ chậm chạp hơn hẳn. Mạnh thì vẫn mạnh, nhưng không đến mức phải kinh ngạc. Haruka cảm thấy vậy.

Nhưng sự nghi ngờ trong Haruka dần thay đổi khi cô tiếp tục quan sát trận chiến của Akira, và rồi cô vỡ lẽ.

(...Không đúng! Hắn chỉ đang kiểm tra cách sử dụng trang bị mới thôi!)

Việc sử dụng thành thạo một bộ trang bị mới ngay lập tức vốn là điều khó khăn đối với bất kỳ ai, và bộ trang bị hiện tại của Akira chỉ vừa được cậu sở hữu vài ngày trước. Đúng là chẳng có gì lạ nếu như cậu vẫn chưa quen với nó.

Vậy thì trận chiến của Akira ngày hôm qua là gì? Haruka cũng nghĩ đến điều đó, nhưng ít nhất thì cách chiến đấu của cậu bây giờ phản ánh rõ ràng rằng đối với cậu, trận chiến hiện tại chỉ là một buổi tập luyện với trang bị mới. Suy nghĩ ấy của cô đã đúng.

Những động tác bị ảnh hưởng bởi hiệu suất của trang bị dần biến mất khỏi Akira. Chúng dần được thay thế bằng những chuyển động ngày càng tinh tế hơn. Tuy đôi lúc vẫn còn khá loạng choạng, nhưng đó là bởi cậu đang thử một cách di chuyển khác mà thôi. Điều này cho thấy ngay cả khi phải đối đầu với một bầy Ong chiến cơ thì Akira vẫn còn đủ sự thoải mái để làm điều đó.

(Dù có sử dụng dòng HBTN đi chăng nữa, nhưng xem lũ Ong chiến cơ thuộc không phận kia chỉ là đối thủ luyện tập để tập làm quen với trang bị mới ư!? Kiểu người quái đản gì thế này!?....)

Dù trang bị có mạnh đến thì nếu dùng chưa quen, việc chiến đấu nghiêm túc sẽ vô cùng khó khăn. “Quen” ở đây nghĩa là tối ưu hoá. Kể cả trang bị mới có vượt trội hơn trước nhiều lần thì chừng nào sự tối ưu đó chưa hoàn tất, sức mạnh của người mặc có khi còn yếu hơn lúc trước.

Đặc biệt là với Akira – người từng một mình hạ được Relagros chỉ với loại trang bị mua bằng Aurum. Để làm được điều đó thì hẳn cậu đã phải khai thác sức mạnh của bộ trang bị ấy đến tận cùng. Ngược lại, chắc chắn cơ thể Akira đã được tối ưu hoá “thái quá” cho bộ trang bị đó, đến mức gần như cậu chẳng còn có thể chiến đấu đàng hoàng bằng trang bị khác nữa.

Ấy vậy mà Akira vẫn đang xem lũ quái vật không phận kia là đối thủ luyện tập, và cậu đang tập làm quen với bộ trang bị mới ấy ngay tại chiến trường này. Akira vẫn có thừa sự dư dả để làm điều đó. Trước sự thật điên rồ ấy, Haruka kinh ngạc tột độ.

Chẳng bao lâu sau, buổi “luyện tập” của Akira đã kết thúc. Dù chỉ còn sót lại con ong cuối cùng, nhưng nó không bỏ chạy mà vẫn lao vào Akira rồi đón nhận kết cục như bao đồng loại trước đó. Nhưng đòn tấn công cuối cùng cậu tung ra không phải súng, cũng chẳng phải kiếm mà là đấm. Như một cú chốt hạ, Akira đã thách thức con quái ấy bằng đòn cận chiến.

Một con ong khổng lồ dài tới 100 mét vẫn bị thổi bay bởi nắm đấm của Akira. So với cơ thể đại pháp kia thì cánh tay cậu chỉ mảnh như chiếc kim, vậy mà cú đấm ấy đã đủ để khiến nó như bị một người khổng lồ đánh trúng. Toàn thân con ong vặn vẹo, vỡ nát và chết đầy tức tưởi.

Chỉ với sức mạnh thể chất thôi thì không thể nào làm được kỳ tích ấy. Đó là sự kết hợp giữa tính năng của bộ đồ gia cường dành cho tiền tuyến và kỹ thuật cận chiến mà Alpha đã dạy cho cậu. Sau khi xem cô thị phạm vài lần qua thao tác của bộ đồ, cộng thêm hàng chục con ong bị đem ra làm bao cát thì đến con cuối cùng, Akira đã ít nhiều có thể tự mình tái hiện lại kỹ thuật đó.

Khi hạ gục toàn bộ bầy ong, Akira thở dài một hơi. Trước đó cậu vẫn nở nụ cười, để lộ sự thoả mãn trong lòng – vừa vì hiệu năng của dòng HBTN, vừa vì sự trưởng thành của bản thân.

Nhưng ngay khi thở xong, nụ cười ấy lập tức biến mất. Trên gương mặt điềm tĩnh đến lạ, không chút tức giận và có phần nghiêm túc hơn một chút, cậu nhìn thẳng về phía Haruka.

Haruka vô thức lùi lại. Chính vì thế nên cô đã không kịp phản ứng và Akira lập tức xuất hiện ngay trước mặt cô.

Trong bầu không khí căng thẳng, chính xác hơn thì chỉ Haruka mới cảm thấy vậy, Akira nói:

“Tao hỏi lại lần nữa. Mày nghĩ mày thắng được thật à?”

Đó không phải lời khiêu khích, cũng chẳng phải chế giễu mà chỉ đơn thuần là một câu hỏi.

Haruka hiểu điều đó, và khí chất của cô lập tức thay đổi:

“Không thử thì....”

Cô cất tiếng run rẩy rồi hét to như để át đi tất cả:

“...làm sao biết được chứ!”

Haruka lập tức giơ khẩu laze về phía Akira và bóp cò. Tia laze công suất lớn phóng ra tức thì ở cự ly gần. Akira lúc này lại còn đang đứng bất động và ở thế gần như không thể tránh.

Thế nhưng vốn dĩ cậu đã chẳng có ý định né. Akira giơ một tay lên và chặn đứng tia sáng bắn tới từ Haruka.

Akira vẫn nhìn chằm chằm vào Haruka. Mặt cô lúc này hiện rõ vẻ căng thẳng cực độ, nhưng tuyệt nhiên không có sự kinh ngạc nào.

Xác nhận điều đó xong, Akira lập tức hành động. Cậu áp sát Haruka trong chớp mắt và tung cú đấm. Cú đấm từng tiêu diệt Ong chiến cơ chỉ trong một đòn ấy giờ cũng hạ gục Haruka ngay lập tức và đánh văng cô đi.

Ngay khi Haruka chĩa súng laze về phía Akira, cậu lập tức thao túng thời gian nhận thức. Thấy khẩu súng lớn đang từ từ hướng về phía mình, Akira nói với Alpha đang đứng bên cạnh:

[Alpha. Hỗ trợ tôi.]

[Được.]

Ngay khoảnh khắc Alpha mỉm cười trả lời như vậy, Akira đã nhận được sự hỗ trợ của cô. Đó cũng chính là lý do cậu có thể chặn được tia laze của Haruka chỉ bằng một tay.

Sau khi hạ Haruka, Akira trầm ngâm cùng nét mặt như suy nghĩ điều gì đó. Rồi cậu lẩm bẩm với vẻ khó xử:

“...Quả nhiên là vậy à?”

[Quả nhiên gì thế?]

Alpha vẫn không đoán được điều đó là gì nên cô thoáng vẻ ngạc nhiên.

[À, có chút chuyện thôi. Alpha, tạm thời cứ đi gặp Shiro đã.]

Tuy chưa có bằng chứng, nhưng Akira nghĩ chắc mình đã đoán đúng.

------

Shiro, người vừa nhận được tin báo rằng trận chiến đã kết thúc, lập tức lái xe máy đến chỗ Akira. Ở đó, cậu đang đứng chờ trước một đống xác Ong chiến cơ nằm chất đống lên nhau.

Với vẻ vừa căng thẳng vừa u uất, Shiro lên tiếng hỏi:

“...Akira. Haruka đâu rồi?”

“Đã hạ rồi.”

Akira đáp lại ngắn gọn.

“...Vậy sao.”

Shiro cảm thấy có chút an tầm vì Akira không nói là “đã giết”. Dù cơ thể có tan biến thì không có nghĩa là Haruka đã chết, và mới hôm qua thôi cậu cũng đã chứng kiến điều đó. Vì Akira không nói là đã giết Haruka nên khả năng cô vẫn còn sống. Shiro phán đoán như vậy.

Nhưng nét mặt cậu vẫn chẳng thể giãn nổi, bởi sự phản bội của Haruka nên việc nhờ Akira hợp tác để cứu cô giờ đã trở nên bất khả thi. Phải làm gì bây giờ đaay? Shiro chìm trong đau khổ.

Trước tâm trạng đó của cậu, Akira nói:

“Shiro. Kết nối với Haruka đi.”

“...Hả? À ừ....”

Shiro làm theo chỉ thị và thử kết nối với Haruka. Nhưng rồi cậu lắc đầu.

“...Không được. Không kết nối được.”

“Vậy sao.”

Akira quay sang nói với Alpha bằng thần giao cách cảm.

[Alpha. Cô có làm được không?]

Yêu cầu đó khiến Alpha hơi bất ngờ, và cô mỉm cười nói:

[Làm thì làm được, nhưng ta có nên không?]

[Ừ. Dù sao cũng đến nước này rồi. Bọn Shiro giờ chắc đã phần nào đoán ra nên tôi cũng chẳng còn gì để giấu.]

Mặc dù đó không phải là vấn đề, nhưng nếu Akira đã quyết định như vậy thì cũng không sao. Alpha suy tính và mỉm cười gật đầu:

[Tôi hiểu rồi.]

Ngay khoảnh khắc sau, hình ảnh của Haruka xuất hiện trong tầm nhìn mở rộng của Akira và Shiro.

[...Hả?]

Nhận ra Akira và Shiro, Haruka thoáng ngây người rồi lập tức hốt hoảng.

[...C-C-Cái gì thế này!?]

Haruka không hề chấp nhận yêu cầu kết nối. Chính Alpha đã cưỡng chế buộc kết nối và kéo hình ảnh của Haruka ra trước mặt họ.

Từ phản ứng của cô, Shiro cũng hiểu điều đó và kinh hãi nghĩ thầm.

(...Akira đã cưỡng ép kết nối từ phía mình sao!? Lại còn là với Haruka!? Với người ít nhất cũng có kỹ thuật ngang bằng mình ư?)

Việc đó đáng lẽ ra là bất khả thi. Đây là thứ quá đỗi cao siêu với Shiro, nhưng Alpha đã dễ dàng thực hiện được.

Trong lúc Haruka lẫn Shiro vẫn còn đang bối rối và hoang mang trước tình huống này, Akira nói với Haruka.

“Im lặng. Đừng hỏi gì cả. Trước tiên hãy nghe tao nói.”

Đang mất bình tĩnh rồi còn bị Akira uy hiếp, Haruka khựng lại và im lặng. Thấy đối phương đã chịu lắng nghe, Akira đi thẳng vào vấn đề:

“Haruka. Nếu mày muốn chết đến thế thì tao sẽ giết cho. Vì vậy hãy hợp tác với tao cho đàng hoàng.”

Nghe vậy, Shiro thoáng bối rối. Nhưng lời Akira nói không giống hăm doạ, mà kiểu như đây là một điều kiện để đổi lấy cái chết. Shiro nghe ra như vậy.

Nhưng nếu đúng là thế thì có nghĩa là Haruka muốn chết ư. Tôi không hiểu gì cả. Shiro thầm nghĩ và rơi vào hỗn loạn.

Và như để trả lời cho sự bối rối của Shiro, Akira tiếp tục:

“Chắc là thế đúng không? Mày không chết, hay đúng hơn là không thể chết, đúng chứ? Nhưng mày lại muốn chết. Vậy tại sao mày muốnc hết? Đó là vì....”

Dù không có bằng chứng chắc chắn, nhưng Akira nghĩ bản thân đã đoán đúng. Cậu nói ra suy đoán ấy:

“...vì nếu không chết thì Shiro sẽ không nao giờ từ bỏ việc cứu mày.”

Haruka không thốt lên lời. Phản ứng lẫn biểu cảm của cô đã cho thấy rằng suy đoán của Akira là đúng.

Cảm giác kỳ lạ ban đầu mà cậu nhận ra là việc Haruka không xuất hiện trước khi khởi hành. Dù Haruka có thực sự định đứng về phía họ hay định phản bội ngay từ đầu thì cô cũng nên xuất hiện trực tiếp để tạo lòng tin. Theo lẽ thường thì phải làm như vậy.

Thế nhưng Haruka lại không xuất hiện và chỉ gửi đến một tin nhắn cụt lủn. Ngay lúc đó, Akira đã cảm nhận được sự khác thường.

Sau này nghĩ lại, Akira thấy hành động đó chẳng khác nào một lời nhắn rằng “Hãy nghi ngờ tôi đi, hãy cảnh giác với tôi đi” một cách quá gượng ép.

Tất nhiên Akira cũng có thể nghĩ Haruka thực sự đã xảy ra chuyện gì đó. Chẳng hạn như việc cô phản bội tổ chức đã bị phát hiện, và tổ chức đã dùng danh nghĩa Haruka để gửi tin nhắn nhằm dụ họ đến.

Nhưng khi đến nơi, Haruka thật sự đã có mặt ở đó, thậm chí cô còn ra tay tấn công trước. Tới đây thì Akira gần như có thể khẳng định rằng sự việc trước lúc khởi hành là do cô đã cố tình sắp đặt.

Dựa trên cơ sở đó thì Akira càng cảm thấy kỳ lạ hơn và cậu đã kiểm tra. Cậu hỏi liệu Haruka có nghĩ bản thân thắng được cậu không. Dựa trên sự việc hôm qua, khi cô bị cậu hạ gục trong tích tắc, thì liệu cô có nghĩ minh có cơ hội chiến thắng không khi vẫn quyết định đấu với cậu? Akira đã hỏi kỹ không chỉ một mà đến hai lần.

Và kết quả là không. Dù đã tiêu diệt cả bầy Ong chiến cơ và chặn tia laze chỉ bằng một tay, Haruka vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng nhưng không hề ngạc nhiên. Không có dấu hiệu nào cho thấy cô đang nghĩ kiểu “Hắn mạnh thế nào sao? Nắm ngoài dự đoán của mình rồi!”. Haruka không hề có phản ứng nào như vậy.

Thế có nghĩa là Haruka đã chiến đấu dù biết rõ mình sẽ thua. Cô cố ý dắt họ vào bẫy, công khai tuyên bố phản bội và tấn công họ. Cô biết chắc chắn sau đó mình sẽ bị giết. Việc đấy có khả thi hay không lại là một chuyện khác, nhưng cô đã quyết tâm phải làm điều đó.

Haruka hẳn cũng hiểu rõ chuyện này. Vậy tại sao cô lại làm như vậy? Chỉ đơn giản là vì bất tử nên cô không sợ cái chết? Hay là vì một lý do khác? Akira suy nghĩ về điều đó.

Akira cũng cảm nhận được từ Haruka một thứ gì đó, một thứ giống như cậu đã từng cảm nhận được từ Yumina khi giết cô. Đấy là ý chí của một người muốn hy sinh bản thân để cứu lấy ai đó.

Nó gần như là một linh cảm, nhưng Akira không nghi ngờ linh cảm đó. Cậu nghĩ rằng linh cảm ấy có lẽ xuất phát từ việc cậu đã giết Yumina.

Đặt giả định linh cảm này là đúng, Akira tiếp tục suy nghĩ. Nếu Haruka sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để cứu ai đó, thì người ấy là ai? Cậu chỉ nghĩ đến một cái tên duy nhất, đó là Shiro.

Vậy Haruka đang cố gắng hy sinh bản thân để cứu Shiro. Và vì mục đích ấy mà cô đã gài bẫy cả hai, tuyên bố phản bội ngay trước mặt Shiro rồi chủ động lao vào để bị giết ngược lại.

Tại sao làm vậy thì Shiro được cứu? Làm thế nào để hành động đó cứu được Shiro? Kết luận mà Akira rút ra được là: bởi nếu không làm đến mức đó thì Shiro sẽ không bao giờ từ bỏ việc cứu cô.

Shiro bỏ trốn khỏi Sakashita Heavy Industries là để cứu Haruka. Ngay từ đầu cậu đã đánh cược cả mạng sống, hay thậm chí đã vứt bỏ nó. Với quyết tâm ấy, Shiro sẵn sàng làm mọi thứ để cứu cô.

Vậy làm thế nào để ngăn cậu lại? Chỉ đơn giản là giao Shiro cho Sakashita Heavy Industries thì không đủ. Dù có bị đưa về đó thì chỉ cần Haruka còn sống, Shiro vẫn sẽ cố gắng cứu cô hết lần này đến lần khác. Cậu sẽ tiếp tục đánh cược mạng sống và sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Để thay đổi một quyết tâm lớn đến vậy cần một lý do đủ lớn, và lý do ấy chính là việc Haruka phản bội họ. Bị người mình cố gắng cứu phản bội, thậm chí là người ấy còn chết đi – nếu làm được đến mức đó thì ngay cả Shiro chắc cũng sẽ từ bỏ việc cứu cô. Haruka đã nghĩ như vậy.

Đó là đáp án mà Akira đưa ra. Và sự suy đoán ấy đã được chứng thực ngay tại đây.

Từ lời nói của Akira cùng phản ứng của Haruka khi nghe được điều đó, Shiro cũng hiểu rằng Akira đã đúng. Vừa kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt đang hướng về Haruka qua tầm nhìn mở rộng của cậu lại thấp thoáng nỗi buồn.

[Haruka.... Tại sao....]

Haruka cũng đáp lại Shiro với biểu cảm tương tự.

[Bởi vì... đâu còn cách nào khác nữa đâu.... Em cũng muốn được sống chứ. Nếu có thể sống cùng Shiro thì em không muốn chết chút nào cả.... Nhưng điều đó là không thể. Không thể được. Vậy thì em chỉ còn cách này thôi....”

Haruka cúi đầu lẩm bẩm:

[Em muốn được cứu.... Em muốn được cứu.... Em cũng muốn được cứu nếu có thể....]

Như đang biện minh cho bản thân, Haruka lặp đi lặp lại rằng cô muốn được cứu. Đó là cảm xúc thật lòng của cô. Nhưng rồi Haruka tiếp tục:

[...Nhưng em không muốn được cứu mà phải đánh đổi bằng mạng sống của anh.]

Đó cũng là cảm xúc thật lòng của Haruka. Khi phải chọn giữa việc cô được cứu hay Shiro được cứu thì cô đã chọn vế sau.

Haruka ngẩng đầu lên và mỉm cười buồn bã với Shiro.

[...Hay là Shiro, dù em vẫn còn sống đi nữa thì anh có thể từ bỏ việc cứu em không?]

Đáp lại lời khẩn cầu của Haruka, Shiro cũng nở một nụ cười buồn bã cùng gương mặt méo mó.

“...Anh không thể.”

Không phải là không muốn, mà là không thể. Câu trả lời đó cho thấy rằng Shiro hiểu rõ bản thân mình. Chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng thì cậu sẽ cố gắng cứu Haruka hết lần này đến lần khác. Shiro không thể phủ nhận suy nghĩ đó.

[Em biết mà....]

Haruka cũng biết Shiro sẽ trả lời như vậy. Chính vì thế nên cô mới gài bẫy cậu lẫn Akira, phản bội họ và cố ý tìm đến cái chết.

Không còn cách nào khác cả. Cùng chia sẻ cảm xúc đó, Shiro và Haruka nhìn nhau và mỉm cười buồn bã.

Như chẳng màng đến bầu không khí, Akira nói:

“Xong chưa?”

Lời nói của Akira khiến Shiro lẫn Haruka giật mình quay trở về thực tại. Nhưng tình hình cũng chẳng thay đổi gì. Cả hai yếu ớt đáp lại:

“...Ờ.”

[...Ừ.]

Trong lời thì thầm đó đã trộn lẫn sự buông xuôi. Shiro sẽ bị giao lại cho Sakashita Heavy Industries, còn Haruka thì sớm muộn cũng sẽ bị Akira giết. Bản thân họ thì không sao, nhưng đôi bên vẫn muốn người kia được cứu. Thế nhưng giờ họ chẳng còn cách nào khác. Không thể làm gì hơn được nữa. Shiro và Haruka đều nghĩ như vậy.

Thế nhưng mặc kệ bầu không khí nặng nề đó, Akira tiếp tục nói:

“Vậy giờ quay lại chuyện chính. Haruka. Nếu mày muốn chết thì tao sẽ giết cho. Đổi lại, hãy hợp tác với tao. Và nếu có cách nào để sống sót thì cứ thử nói đi. Cái đấy tao cũng sẽ giúp.”

Akira thản nhiên nói vậy. Shiro và Haruka cúi gằm mặt lắng nghe và không phản ứng gì khoảng một lúc. Bởi tâm trí họ lúc này đang ngập trong nỗi đâu nên ý thức đã bị trì trệ phần nào, lời Akira nói họ mới chỉ nghe được một nửa.

“Nghe chừng vì thấy không khả thi nên mày mới không chọn cách đó, nhưng việc khả thi hay không thì cứ để tao quyết định. Cứ nói ra đi, cái gì cũng được.”

Tuy nhiên, khi dần dần hiểu ra nội dung, vẻ mặt cả hai bắt đầu trở nên nghi ngờ. Họ nhẩm lại những gì mình vừa nghe, và khi đã hoàn toàn hiểu được lời của Akira thì cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu ngay lập tức.

Nội dung quá đỗi bất ngờ khiến họ quên sạch nỗi đau buồn vừa mới đè nặng trong lòng. Giờ cả hai đang kinh ngạc nhìn cậu.

Thấy gương mặt của cả hai, Akira khẽ thở dài.