[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 268: Nghi vấn của Akira

2025-10-03

5

Duck: Buồn cho anh Trắng :'( 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Akira đang ở trong phòng cùng Shiro và chờ liên lạc từ Haruka.

Đúng 24 giờ kể từ khi đạt được thoả thuận, tin nhắn đã tới mà không lệch một giây nào. Đường dây liên lạc không phải của Cựu thế giới mà là hiện đại. Nội dung là tin nhắn dạng văn bản ghi lại một toạ độ nào đó.

Xác nhận nội dung, Akira quay sang nhìn Shiro với vẻ nghiêm túc.

“Shiro. Có kết nối được với Haruka không?”

Shiro ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu.

“...Không được. Không kết nối được.”

“Vậy à. Thế thì cứ xuất phát trước đã. Để chắc ăn thì tao hỏi lại nhé. Mày có đi cùng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Shiro trả lời dứt khoát, Akira lại nhấn mạnh thêm:

“Chắc mày cũng hiểu rồi, nhưng lần này ta sẽ xông thẳng vào trụ sở chính của chúng đấy. Thể nào cũng sẽ có giao chiến.”

“Ừ. Tao biết chứ.”

“Tao không hứa là sẽ bảo vệ mày kỹ càng đâu. Nếu mày chết thì cũng đành chịu, kiểu vậy.”

“Tao biết mà.”

“Bên đó....”

“Sao mày lằng nhằng thế? Mày không muốn tao đi cùng hả?”

Shiro nói rồi hơi lườm Akira, nhưng cậu chỉ nhẹ đáp lại:

“Không, tao chỉ nghĩ sao mày không nói câu gì đại loại kiểu “Nếu không đi cùng thì mày sẽ giao tao cho Sakashita đúng không?” thôi.”

Shiro trả lời:

“Không đi cùng thì chắc chắn là thế rồi, nhưng tao có đi cơ mà. Tao không nói mấy thứ kiểu “Thôi chẳng còn cách nào khác nên đành đi vậy” đâu.”

Nghe vậy, Akira bật cười.

“Thế tức là mày đã sẵn sàng rồi. Đi thôi.”

Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Akira cùng Shiro ra khỏi phòng, xuất phát từ căn cứ của Sheryl Family và phóng xe tiến vào vùng đất hoang.

Haruka chỉ đưa toạ độ và không nhắc đến thời gian. Dù có dùng chức năng nguỵ trang, nhưng nếu di chuyển với tốc độ cao thì lũ quái vật lang thang ở vùng đất hoang vẫn sẽ bị kích động. Điều quan trọng lúc này là không gây chú ý xung quanh nên họ chọn đi đường vòng và di chuyển chậm rãi đến điểm hẹn.

Trên xe, Akira hỏi nhẹ:

“Này Shiro, tao hỏi chút. Mày quan hệ thế nào với Haruka vậy?”

“Quan hệ hả... thì là bạn bè thôi. Tao đã nói rồi còn gì?”

“À, không phải ý đó.... Ý tao là làm sao bọn mày thành bạn được? Kiểu cả hai quen nhau thế nào ấy.”

Trước câu hỏi hồn nhiên của Akira, Shiro gật đầu như đã hiểu. Cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Vì có liên quan đến bí mật của Sakashita nên tao sẽ nói chung chung thôi, nhưng đại khái là từ nhỏ tao đã sống trong cơ sở của Sakashita rồi. Ở đấy tao học về công nghệ mạng và chúng chủ yếu liên quan đến Cựu thế giới. Trong lúc tập luyện thì tao đã gặp Haruka.”

Shiro bắt đầu kể về lần đầu gặp Haruka và quá trình cả hai trở thành bạn.

Lần đầu cậu gặp Haruka là trong không gian ảo của Cựu thế giới. Khi ấy Shiro đang rèn luyện kỹ năng kết nối với Cựu thế giới tại cơ sở của Sakashita Heavy Industries. Cậu đã vô tình kết nối khi cô cũng có mặt ở đó.

Lúc đầu cả hai đều giấu thân phận, thậm chí đôi bên còn chẳng nói tên thật, vì rõ ràng cả Shiro lẫn Haruka khi đó đều rất đáng ngờ trong mắt đối phương. Nhưng với Shiro, người vốn đã quá chán nản trước những tháng ngày huấn luyện khắc nghiệt, thì việc được trò chuyện với ai đó ngoài kia lại trở thành một khoảng thời gian vô cùng thú vị.

Haruka có chút thiếu hiểu biết về lẽ thường, nhưng Shiro – kẻ lớn lên trong một cơ sở cách ly với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Shiro khi ấy nghĩ cô hẳn cũng là Người kết nối với Cựu thế giới có hoàn cảnh tương tự mình nên không quá để tâm. Trong những ngày tháng bận rộn tiếp theo, cả hai tranh thủ thời gian gặp nhau trong không gian ảo để khoe khoang kỹ năng, dạy nhau, khen ngợi nhau và dần trở nên thân thiết.

Càng thân thì Shiro lại càng muốn biết về thêm Haruka. Nhưng cậu không ở vị trí có thể tự mình tiết lộ danh tính, nên thế là cả hai quyết định sẽ dùng kỹ năng của mình để điều tra lẫn nhau. Việc này cũng mang ý nghĩa rằng nếu biết được thân phận thật thì liệu họ có còn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này hay không.

Mong muốn tìm hiểu về Haruka đã tạo động lực cho Shiro và khiến cậu ngày càng nỗ lực trong các buổi huấn luyện. Kỹ năng của Shiro cứ thế tiến bộ vượt bậc, đến mức cậu đã được Sakashita Heavy Industries đưa vào diện đối xử đặc biệt.

Dù vậy người bị lộ danh tính trước lại là Shiro. Khi cô gái chưa biết tên kia gọi tên cậu và mỉm cười đắc ý, Shiro vừa tức vừa cười vui vẻ. Và thế là cậu lại càng quyết tâm tìm ra danh tính của cô.

Nhưng khi ấy, Haruka chỉ trêu chọc rồi nói cho cậu biết tên mình. Điều đó chẳng khác nào nói rằng với trình độ của Shiro hiện tại, cậu sẽ không thể điều tra được thân phận thật của cô.

Tuy hơi bực mình, nhưng Shiro vẫn vui vì cuối cùng cậu cũng biết được tên của Haruka. Từ ngày hôm đó, cả hai bắt đầu gọi nhau bằng tên thật khi trò chuyện.

Mãi đến một năm sau, Shiro mới biết được thân phận thực sự của Haruka.

Sau khi lược bớt một số chi tiết, Shiro thở dài nhẹ rồi kể tiếp:

“Cho đến lúc đó tao vẫn nghĩ hoàn cảnh của Haruka chắc cũng giống tao thôi. Ví dụ như cô ấy cũng được đào tạo tại cơ sở nào đó của một trong Ngũ đại tập đoàn chẳng hạn.”

Và rồi cậu khẽ cười và tiếp tục nói:

“Với lại có lúc tao nghĩ biết đâu Haruka cũng là người của Sakashita giống mình thì sao, và vì công việc nên cô ấy mới đóng kịch như vậy để khích lệ tinh thần của những học viên như tao chẳng hạn.”

Shiro nói như đang kể chuyện tiếu lâm. Nhưng nụ cười ấy dần biến mất, thay vào đó là một tiếng thở dài còn nặng nề hơn trước.

“...Nhưng tao không ngờ rằng Haruka không những không phải người của một trong Ngũ đại Tập đoàn, mà cô ấy còn thuộc phe chủ nghĩa Kiến Quốc, thậm chí lại là kiểu tổ chức ngầm hay phòng thí nghiệm bí mật gì đó. Mấy thể loại thường hay xuất hiện trong phim viễn tưởng kiểu như Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild chẳng hạn. Lúc đấy tao thực sự đã nghĩ là “hoá ra mấy cái đó có thật luôn hả” nữa kìa.”

Shiro vừa cười vừa nói như vậy. Nhưng nụ cười ấy đầy gượng gạo, như thể cậu đang cố cười để lấp liếm một câu chuyện vốn chẳng ai có thể cười nổi.

“...Chính Haruka là người đề xuất chuyện cả hai nên điều tra lẫn nhau. Giờ nghĩ lại thì chắc cô ấy tin thân phận của mình tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lộ. Thực tế để điều tra được thì đúng là cũng khó vô cùng. Việc tao lần ra thông tin về Haruka phần nhiều là nhờ may mắn thôi. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cô ấy mới chịu tiết lộ cho tao biết ít nhất là cái tên thật.”

Shiro nhớ lại chuyện khi đó rồi tiếp tục kể:

“Ban đầu tao cũng không dám tin nên đã giấu chuyện điều tra được thân phận của Haruka, rồi cứ giả vờ như vẫn đang điều tra và nói chuyện bình thường với cô ấy. Lúc đầu tao chỉ nói bóng gió giống kiểu suy đoán để dò xét phản ứng thôi, cơ mà Haruka lập tức nhận ra ngay đó không phải suy đoán.”

Đâu đó trong lòng, Shiro đã hy vọng rằng mọi chuyện chỉ là một sự nhầm lẫn, rằng tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhưng nó nhanh chóng tan vỡ như bọt nước. Khi cậu thử kể một phần thông tin mình tìm được dưới vỏ bọc “suy đoán” ấy, phản ứng của Haruka đã xác nhận tất cả.

Tuy phản ứng bề ngoài của cô trông không mấy đáng kể nhưng với Shiro, người đã được rèn luyện như một đặc vụ của Sakashita Heavy Industries thì sự khác thường đó là quá đủ để nhận ra.

“Haruka đã bị giam ở đâu đó trong Khu vực Kugamayama, chắc là tại một cơ sở của Cựu thế giới được sử dụng lại. Tao chỉ biết đến đấy thôi, cơ mà biết rồi thì tao cũng chẳng làm được gì cả.”

Vì đó là cơ sở của Cựu thế giới nên mức độ bảo mật của nó vượt xa tiêu chuẩn hiện đại, nhưng Shiro đã đạp đổ tất cả. Kỹ năng của cậu – thứ vốn đủ để xâm nhập vào cả những hệ thống của tàn tích, được thúc đẩy bởi khao khát mãnh liệt muốn biết sự thật về Haruka.

“À mà mày đừng có nói kiểu “thế thì nhờ Sakashita giải cứu đi” nhé? Nếu thân phận thật sự của Haruka là đối tượng thí nghiệm thì chỉ cần có cơ sở đó thôi, Sakashita sẽ tiêu huỷ mọi bằng chứng, tức là họ cũng sẽ xử lý cô ấy ngay. Còn nếu ngược lại, tức Haruka là người của cơ sở đó thì cô ấy cũng sẽ bị Sakashita tiêu diệt như một kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc. Đi đường nào cũng vô vọng.”

Không thể nhờ cậy sức mạnh của Sakashita Heavy Industries để cứu Haruka được. Vì hiểu rõ điều đó nên Shiro đã quyết định sẽ tự mình cứu cô.

“Dù vậy tao vẫn muốn tìm cách cứu Haruka. Chính từ thời điểm ấy tao đã âm thầm bắt đầu tích trữ Colon, vì có Colon thì sẽ thuê được Thợ săn hạng nhất ngoài tiền tuyến. Nếu bí mật thuê được ai đó hỗ trợ giải cứu Haruka thì may ra.... Trong lúc tích tiền thì tao cũng chờ đợi một cơ hội, dù chẳng biết nó có đến hay không. Tao chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.”

Shiro đã chờ, chờ mãi. Cậu kiên nhẫn chờ đợi, dù cho bản thân luôn lo sợ rằng mọi thứ sẽ kết thúc trước khi cơ hội đó tới. Và rồi, cơ hội đã xuất hiện.

“Và rồi trong lúc chờ đợi, tao được điều đến Thành phố Kugamayama. Khi xe vận chuyển liên Thành phố bị tấn công thì tao đã nhân cơ hội hỗn loạn xảy ra để trốn thoát. Sau đấy đã có đủ thứ chuyện ập đến và giờ tao ở đây, trong tình cảnh này. Để tự nhận xét thì nói thẳng ra là tao toàn tuỳ cơ ứng biến cả.”

Nhưng Shiro trước đó cũng đã chuẩn bị kế hoạch và làm nhiều cuộc điều tra sơ bộ. Một trong số đó chính là khảo sát vị trí cơ sở nơi Haruka có thể bị giam giữ.

Lần trước Shiro từng nói Sugadome rằng lý do cậu bỏ trốn khỏi Sakashita là vì “tham quan”, nhưng thực chất đấy là khảo sát tàn tích tại hiện trường nhằm tìm kiếm cơ sở có khả năng giam giữ Haruka. Việc khảo sát sơ bộ ấy đã được tiến hành từ trước nên nói cậu tuỳ cơ ứng biến cũng không hẳn.

Nhưng tính cả việc bỏ trốn thành công khỏi Sakashita thì chúng đều là một chuỗi các sự kiện ngoài dự đoán. Kế hoạch ban đầu cậu vạch ra hầu như chẳng còn mấy tác dụng. Tất cả thật sự chỉ là tuỳ cơ ứng biến mà thôi. Nghĩ vậy, Shiro mỉm cười với Akira.

“Nhưng mà tuỳ cơ ứng biến thế này hoá ra lại ổn phết đấy chứ, đúng không? Dù quá trình có thế nào thì chắc tao sắp cứu được Haruka, còn tổ chức của cô ấy thì sẽ bị mày tiêu diệt. Tao cảm ơn mày trước nhé, Akira?”

Shiro chân thành nói, nhưng Akira chỉ đáp lại gọn lỏn:

“Vậy à.”

Trước phản ứng nhạt nhẽo dù cho bản thân đã tỏ lòng biết ơn, Shiro cười khổ.

“”Vậy à” á? Mày không thể sụt sùi thêm một chút được hả?”

Akira đáp lại:

“Mày nói thế thì tao cũng chẳng biết làm sao. Với lại bây giờ vẫn chỉ là giữa chừng thôi và chưa có gì kết thúc cả. Chuyện cảm ơn thì để tới lúc mọi thứ thực sự ổn thoả đi rồi nói cũng chưa muộn.”

Nghe Akira trả lời, Shiro cười vui vẻ đáp lại:

“Được rồi. Vậy thì phải làm sao để mọi thứ kết thúc thật tốt đẹp mới được.”

Như lời Akira vừa nói, mọi thứ giờ vẫn chỉ là giữa chừng và cậu vẫn chưa cứu được Haruka. Phải cố gắng hơn nữa. Nghĩ vậy, Shiro hạ quyết tâm.

Akira liếc nhìn Alpha và suy nghĩ một chút. Cậu hỏi:

[Alpha. Cô nghĩ sao?]

[Tôi nghĩ cậu ta không nói dối đâu.]

[Không, ý tôi không phải vậy....]

[Tôi nghĩ khả năng chuyện này thành công là khá cao. Tôi cũng sẽ hỗ trợ mà.]

[...Không, cũng không phải thế....]

Trước câu trả lời mơ hồ của Akira, Alpha đáp lại với vẻ khó hiểu:

[Vậy cậu muốn hỏi gì....]

[Ừm....]

Akira chỉ nói được thế rồi im lặng. Một lúc sau cậu mới tiếp tục:

[...À xin lỗi. Chắc ngay cả tôi cũng không hiểu rõ lắm.]

Nghe vậy, Alpha khẽ cười rồi nói:

[Vậy à. Thế tôi có nên thử trả lời bằng giả thuyết của mình về phần nền tảng trong nguyên lý hành động đã khiến Shiro làm việc này không?]

[Chẳng phải vì cậu ta muốn cứu Haruka sao?]

[Tôi đang nói đến lý do khiến cậu ta có suy nghĩ đó kìa.]

[Là vì bạn bè chứ còn gì? Shiro cũng nói thế rồi mà.]

[Ý tôi là còn trước cả điều đó nữa cơ.]

Trông Akira có vẻ khó hiểu. Để cứu bạn bè thì cần phải có lý do sao? Khi được hỏi tại sao phải cứu Haruka thì Shiro đã trả lời cậu như vậy, và Akira cũng thấy nó hợp lý nên cậu mới không nghĩ sâu thêm nữa.

Thế nhưng Alpha lại tiếp tục nói:

[Shiro đã làm chuyện tày đình như bỏ trốn khỏi Sakashita Heavy Industries để cứu Haruka nhưng về cơ bản, cậu ta vẫn ủng hộ Sakashita Heavy Industries và cả hệ thống cầm quyền của Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất, dù cho đấy chỉ là một sự ủng hộ thụ động. Đồng thời, Shiro còn có tư tưởng phản đối những người theo chủ nghĩa Kiến Quốc, bởi vậy nên hành động cụ thể để cứu Haruka của cậu ta là “giải cứu” cô ấy khỏi họ. Ở một khía cạnh nào đó thì đấy là một sự ngạo mạn.]

Cứu giúp một ai đó, tức cho rằng đối phương đang ở trong tình trạng tồi tệ, rằng đối phương cần được giúp đỡ, và điều đó đồng nghĩa người cứu đang cho rằng đối phương cũng nghĩ như vậy.

Nói cách khác, Shiro cho rằng việc đưa Haruka từ phe chủ nghĩa Kiến Quốc về phe Liên hiệp là để cải thiện tình hình của cô, bởi vậy nên cậu mới cố gắng giải cứu Haruka khỏi họ.

Nhưng nếu giả sử Haruka đồng cảm và tán thành với tư tưởng của phe chủ nghĩa Kiến Quốc thì hành động của Shiro sẽ không giúp được cô. Ngược lại, nó sẽ cản trở hoạt động của Haruka với tư cách là một người theo chủ nghĩa Kiến Quốc, đấy thậm chí có thể xem là hành động đối địch.

Và nếu giả định đó là đúng thì điều Shiro nên làm để cứu Haruka không phải là giải cứu cô, mà là chuyển sang phe chủ nghĩa Kiến Quốc hoặc hỗ trợ hoạt động của cô.

Những người theo chủ nghĩa Kiến Quốc là những kẻ không ngần ngại hy sinh vì lý tưởng của bản thân. Vì lẽ đó nên việc Shiro đứng về phía Haruka, tức về phía chủ nghĩa Kiến Quốc, hoặc hỗ trợ cô mới thực sự được gọi là “giúp đỡ”.

Nhưng Shiro không làm vậy. Điều đó cho thấy rằng cậu tin Liên hiệp là bên đúng, còn chủ nghĩa Kiến Quốc mới là bên sai. Đó chính là nguyên lý hành động của Shiro trong vụ việc lần này.

Alpha gọi đó là một sự ngạo mạn.

Sau khi giải thích ngắn gọn, cô tiếp tục:

[Chà, Haruka có vẻ sẵn sàng phản bội tổ chức để tự cứu bản thân nên dù cô ấy có bị ép phải hợp tác đi chăng nữa, hoặc giả sử như Haruka thực sự theo phe chủ nghĩa Kiến Quốc thì cô ấy cũng không có ý chí mạnh mẽ đến mức sẵn sàng hy sinh vì lý tưởng. Ở khía cạnh này thì có lẽ Shiro đã hành động đúng.]

[Ra là vậy....]

[Và tôi nghĩ lý do Sakashita Heavy Industries muốn Shiro sống là bởi họ hiểu nguyên lý hành động đó của cậu ta. Dù đã gây ra chuyện lớn như vậy nhưng về cơ bản Shiro vẫn là người của Liên hiệp. Chỉ cần Shiro trở về thì cậu ấy vẫn sẽ làm việc cho họ. Bên cạnh đó, vì đã được Sakashita Heavy Industries giáo dục từ nhỏ nên tư tưởng của họ đã thấm sâu vào trong cậu ấy rồi. Bởi vậy nên trừ khi có chuyện gì đấy cực kỳ nghiêm trọng, còn không thì Shiro sẽ không phản bội để gia nhập chủ nghĩa Kiến Quốc đâu. Chắc hẳn họ đã nghĩ như vậy.]

[Nếu chuyện cực kỳ nghiêm trọng đó xảy ra thì sao?]

[Khi đó thì chỉ còn cách tiêu diệt thôi. Chính vì vậy nên họ cũng chấp nhận việc cậu giết Shiro đấy. Nếu cậu ta không quay về thì giết luôn đi. Ý họ là vậy.]

[Ra là thế.]

Nhìn Akira khẽ gật gù, Alpha nói tiếp:

[Tôi không rõ là cậu đang bận tâm chuyện gì, nhưng câu trả lời ấy có giúp được phần nào không?]

[Ừm.... Chắc là có.]

Vì bản thân cậu cũng chẳng rõ mình đang thắc mắc điều gì nên Akira chỉ có thể đáp lại “chắc là có”. Tuy vậy, Alpha vẫn mỉm cười nói.

[Vậy thì tốt rồi. Chúng ta sắp tới nơi rồi đấy. Vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên Akira đừng mất cảnh giác nhé.]

[Ừ. Tôi hiểu rồi.]

Trong lúc tiếp tục tán gẫu, Akira và Shiro đã đến gần điểm hẹn mà Haruka chỉ định, và họ đã tới nơi. Ở đó có một chiếc xe tải lớn chuyên dụng cho vùng đất hoang đang đậu lại.

Khi bị Akira và Shiro tiếp cận, cửa sau của nó bất ngờ mở ra. Một tin nhắn qua kênh liên lạc tầm ngắn được gửi từ chiếc xe và giục họ lên.

Akira dừng xe máy gần chiếc xe tải và nói với Shiro:

“Shiro. Thử liên lạc với Haruka đi.”

Shiro thử liên lạc nhưng rồi cậu lắc đầu.

“...Không được. Không liên lạc được.”

“Vậy à. Thế giờ tính sao? Lên xe không?”

“...Chắc chỉ còn cách đó thôi.”

Sự chậm trễ trong câu trả lời của Shiro cho thấy cậu đang do dự. Ngay cả khi chưa nhận được liên lạc trực tiếp từ Haruka trước lúc khởi hành thì tình hình hiện tại cũng đã bắt đầu bộc lộ những dấu hiệu bất ổn. Ý nghĩ quay về thoáng qua trong đầu cậu.

Nhưng Shiro không chọn lựa chọn đó. Rút lui, dù chỉ để kiểm tra lại, cũng đồng nghĩa với việc Shiro đang do dự trong việc giải cứu Haruka — trong khi mục đích cậu đến đây chính là để cứu cô.

Rút lui và chờ đợi cơ hội khác cũng là một cách, nhưng không có gì đảm bảo rằng cơ hội đó sẽ đến. Tình huống này vốn đã là sự trùng hợp của nhiều yếu tố ngẫu nhiên. Kỳ vọng vào một cơ hội khác là điều không thực tế. Nếu bỏ lỡ thì chắc cậu sẽ không còn lần sau nữa.

Nếu không có lần sau thì Shiro không thể đặt cược, vì vậy cậu phải dồn toàn lực vào cơ hội đang có ngay tại đây, ngay lúc này. Với suy nghĩ ấy, Shiro đã đặt cược. Còn Akira lại không nghĩ sâu xa đến thế. Nếu chọn rút lui trước thì cậu sẽ chỉ đơn giản là giao Shiro cho Sakashita Heavy Industries. Nhưng vì Shiro đã chọn tiếp tục nên Akira cũng quyết định tiếp tục.

“Được rồi.”

Akira chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy rồi lái xe đi vào trong chiếc xe tải. Cửa sau đóng lại và nó bắt đầu chở họ băng qua vùng đất hoang.

Akira và Shiro xuống xe máy rồi kiểm tra bên trong, nhưng không có ai cả. Akira tỏ vẻ ngờ vực, còn Shiro thì hơi cau mày lại và nói nhẹ:

“Cái xe này không phải điều khiển từ xa mà là tự động lái thì phải.”

“Ý mày là nó sẽ đưa chúng ta đến tận trụ sở mà Haruka nói hả?”

“...Chắc vậy.”

“Cô ta không thèm giải thích gì à?”

“...Chắc là có lý do nên mới không thể liên lạc trực tiếp. Phản bội tổ chức để đưa người từ ngoài vào thế này chỉ cần không khéo chút thôi là đã rất nguy hiểm rồi. Haruka chắc cũng để tâm đến chuyện đó.”

Shiro gượng cười khi nói vậy, Akira thì chỉ đáp lại ngắn gọn:

“Vậy à.”

Shiro biết rằng lời giải thích ấy chỉ là suy đoán đầy hy vọng và phần nào mang tính bênh vực Haruka. Bởi vậy nên Shiro cảm thấy yên lòng một chút khi thấy phản ứng chỉ tỏ vẻ hơi ngờ vực của Akira. Tệ nhất thì cậu mới chỉ dừng ở mức hoài nghi chứ chưa đến mức mất lòng tin hoàn toàn. Mọi thứ vẫn ổn. Shiro tự nhủ như vậy để trấn an bản thân.

Nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng nếu sự nghi ngờ của Akira vượt quá giới hạn thì cậu sẽ cho rằng Haruka đã phản bội họ, từ đó huỷ bỏ kế hoạch tấn công căn cứ, quay trở về và giao Shiro cho Sakashita Heavy Industries. Còn bao lâu nữa để sự nghi ngờ kia biến thành hoài nghi và rồi trở thành mất lòng tin? Mang theo nỗi bất an ấy trong lòng, Shiro cố gắng không để lộ nó ra ngoài.

Chiếc xe tải tiếp tục chờ hai người họ tiến về phía trước. Akira hờ hững nhìn ra cửa sổ. Phong cảnh vùng đất hoang vẫn trải dài bất tận.

Lúc này với vẻ hơi nghiêm túc, Alpha nói:

[Akira, hãy cảnh giác. Chúng ta vừa đi vào không gian mở rộng.]

Akira hơi giật mình nhìn ra ngoài. Khung cảnh không có gì thay đổi, vẫn là vùng đất hoang quen thuộc.

[Cảnh bên ngoài là hình ảnh ba chiều à?]

[Có thể là thật, hoặc cũng có thể giống như mấy toà nhà ở Khu vực sâu thứ ba. Nhưng chắc chắn nơi này không phải không gian bình thường. Nếu căn cứ của Haruka nằm trong không gian mở rộng này thì việc Shiro tìm mãi không thấy cũng hợp lý.]

[Ừ, cũng phải.... Nhưng nếu không thì sao?]

[Thì là bẫy.]

[Đúng như tôi nghĩ....]

Là gì đây? Trong khi Akira đang suy nghĩ, chiếc xe vẫn tiếp tục đưa họ vào sâu bên trong không gian mở rộng.

[Alpha. Thoát khỏi đây có khó không?]

[Không. Ở đây thì chỉ cần quay lại là được.]

[Thật ư? Tôi nhớ lúc ở Khu vực sâu thứ ba khó lắm mà.]

[Nơi đó là trường hợp đặc biệt.]

Khác với Khu vực sâu thứ ba, không gian mở rộng này có thể dễ dàng thoát ra. Biết được điều này, Akira khẽ thở phào.

Nhưng ngay lúc ấy, như thể lợi dụng khoảnh khắc Akira hạ chút cảnh giác, chiếc xe tải đã bị tấn công. Một tia laze công suất cực cao từ phía trước bắn xuống từ trên không như thanh kiếm ánh sáng khổng lồ chém xuống và cắt đôi chiếc xe. Tuy bị xẻ làm hai phần nhưng nó vẫn lao về phía trước theo quán tính rồi mất thăng bằng, lật nhào và phát nổ.

Nhưng trước khi vụ nổ tới, Akira đã nhảy ra khỏi mặt cắt của chiếc xe. Còn Shiro thì bị cánh tay phụ của xe máy giữ chặt và thoát ra cùng cậu. Với vụ nổ của chiếc xe làm nền đằng sau, Akira và Shiro cùng đáp xuống mặt đất. Cả hai nhìn về phía trước, và Haruka đang đứng ở đó.

Cô mặc một bộ chiến phục kiểu Cựu thế giới với thiết kế sắc sảo. Từ lưng bộ đồ vươn ra nhiều cánh tay máy như xúc tu, với phần đầu mỗi cánh tay là một họng pháo laze. Thậm chí Haruka còn cầm một khẩu laze bằng cả hai tay.

Hiểu rằng cuộc tấn công vừa rồi là do Haruka thực hiện, Akira và Shiro có những biểu cảm khác nhau. Akira tỏ vẻ nghi ngờ, còn Shiro thì lộ rõ sự bàng hoàng không thể che giấu.

Nhìn về phía cả hai, nhưng chủ yếu là Shiro, Haruka hạ súng xuống và mỉm cười – một nụ cười có phần ma mị.

“Xin lỗi nhé. Tôi đã nghĩ rất nhiều rồi, nhưng cuối cùng tôi quyết định Akira vẫn phải chết.”

Nghe Haruka thẳng thừng tuyên bố sự phản bội, Shiro sững sờ tới nỗi gần như tuyệt vọng và thốt lên:

“Haruka.... Tại sao....”

Em tin Shiro. Em hoàn toàn tin anh. Chẳng phải hôm qua cô ấy đã nói như vậy sao? Dù bị tình huống này dội thẳng một gáo nước lạnh, nhưng Shiro vẫn bám víu vào những lời nói hôm qua của Haruka và bất giác thốt lên.

Nhưng như thể muốn chế giễu niềm tin ấy, Haruka mỉa mai đáp lại.

“Lúc gặp nhau ở toà nhà Seranthal thì cái người tên Harmers đã nói rồi đúng không? Gặp gỡ trên mạng, trở nên thân thiết rồi rủ nhau gặp mặt ngoài đời. Anh là kiểu người không bao giờ bị lừa bởi mấy trò đó mà, phải không? Nhưng giờ anh lại bị lừa mất rồi nhỉ.”

Hơi thở của Shiro trở nền dồn dập thấy rõ. Haruka lại nói tiếp như muốn giáng đòn kết liễu.

“À, chuyện hôm qua là tôi nói thật lòng đấy, anh biết không? Với Shiro thì tôi thực sự tin. Bởi vì tôi biết chỉ cần nói như thế thì anh nhất định sẽ đến.”

Sức lực trong chân Shiro như bị rút cạn. Cậu gần như ngã sụp xuống, nhưng nhờ cánh tay phụ của xe máy giữ chặt lại nên đã không ngã. Tuy vậy, cái đầu đang gục xuống kia lại chẳng thể nào ngẩng lên được nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Shiro, Haruka hơi ngừng lại một nhịp rồi nhìn sang Akira.

“Vậy giờ tôi sẽ cho Akira chết, nhưng trước đấy cậu có thể đưa Shiro đi chỗ khác không? Tôi thì muốn cái mạng của hắn và Akira chắc cũng vậy phải không? Chắc cậu cũng muốn giữ cho hắn sống đến khi giao cho Sakashita Heavy Industries nhỉ?”

Akira suy nghĩ một chút rồi điều khiển xe máy từ xa và mang Shiro rời khỏi đây. Lúc đó Shiro mới bừng tỉnh và định ở ngay tại chỗ. Nhưng vì vẫn bị cánh tay giữ chặt nên cậu không thể xuống khỏi xe.

Thế là Shiro thử xâm nhập vào hệ thống. Xe máy của Akira là hàng cao cấp dành cho Thợ săn hạng cao nên mức độ bảo mật cũng mang chất lượng tương xứng. Tuy nhiên nó cũng chỉ đến vậy mà thôi, vì suy cho cùng chúng vẫn không thể sánh được với những trang bị dành cho tiền tuyến – thứ vốn được bảo mật chặt chẽ hơn nhiều. Lẽ ra Shiro đã có thể nhanh chóng chiếm quyền điều khiển chiếc xe rồi mới phải.

Nhưng cậu đã thất bại. Shiro vừa kinh ngạc vì bản thân lại không thể xâm nhập nổi một hệ thống hạng xoàng ấy, vừa nhớ lại lời Haruka từng kể. Trong trận chiến ở toà nhà Seranthal với Akira giả, cô nói rằng mình cũng đã từng thử can thiệp vào hệ thống trang bị của Akira nhưng thất bại. Xe máy của Akira có sự hỗ trợ của Alpha nên ngay cả Shiro cũng không thể vượt qua.

Tuy vậy cậu vẫn không chịu từ bỏ. Lần này Shiro dùng sức mạnh của bộ đồ gia cường để vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đang giữ mình và quyết không chấp nhận buông xuôi.

Thế nhưng ngay lập tức, một họng súng chĩa thẳng vào mặt cậu. Đó là khẩu RL2 phức hợp gắn trên cánh tay phụ của xe.

Nếu còn tiếp tục chống cự thì mày sẽ bị bắn. Cảm nhận rõ lời đe doạ ấy, cuối cùng Shiro cũng bỏ cuộc và ngoan ngoãn để mặc cho chiếc xe chở đi. Giờ có bị bắn đi nữa thì tình thế cũng chẳng khá hơn. Shiro chỉ còn biết làm theo lời biện minh yếu ớt hiện lên trong đầu.

“Haruka....”

Chiếc xe chẳng vì tiếng lẩm bẩm ấy mà dừng lại. Nó cứ thể mang theo Shiro đang gục đầu xuống và phóng đi. Lúc này ở đây chỉ còn lại Akira và Haruka.

“Cảm ơn nhé. Cậu giúp tôi nhiều lắm đấy. Giờ thì xin lỗi, nhưng cậu có thể chết luôn giúp tôi được không?”

Đối mặt với lời lẽ khiêu khích của Haruka, Akira vẫn giữ vẻ nghi ngờ và hỏi.

“...Mày nghĩ mày thắng được tao à?”

Đây không phải lời khiêu khích mà chỉ đơn thuần là một câu hỏi, Haruka hiểu điều đó. Cô cố tình cười lớn và đáp lại với giọng hống hách:

“Cậu nghĩ tôi vẫn như hôm qua sao hả? Đúng là hôm qua tôi đã thua dễ dàng thật, nhưng cơ thể đó là loại dùng cho dài hạn thôi chứ không phải để chiến đấu! Còn hôm nay thì khác! Cơ thể này là để chiến đấu ngắn hạn! Tuy chỉ trụ được khoảng một tiếng thôi nhưng năng lực chiến đấu của nó vượt xa hôm qua đấy! Vũ khí tôi cũng chuẩn bị đầy mình rồi! Đừng có nghĩ hôm nay cũng giống hôm qua!”

Nói xong, Haruka chĩa khẩu laze lên trời.

“Còn thêm cái này nữa!”

Rồi cô bắn một chùm laze cực mạnh hướng thẳng lên bầu trời. Cột sáng khổng lồ đốt cháy bầu khí quyển, vươn lên tận trời cao, xuyên thủng tầng mây rồi biến mất.

Trước hành động thoạt nhìn khó hiểu ấy của Haruka, Akira theo bản năng đưa mắt nhìn theo đường bắn. Ở nơi đám mây bị xuyên thủng hiện ra một khoảng không lớn giữa trời xanh.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Akira lập tức bật mạnh ra khỏi chỗ đó. Một tích tắc sau, chùm năng lượng khổng lồ xuyên qua lỗ thủng ấy, mở rộng đường kính của nó rồi trút xuống đất. Thứ ánh sáng đậm đặc lập tức thiêu rụi những gì nó chạm phải, xới tung tất cả và tạo thành một hố sâu khổng lồ. Cái hố đó sâu đến mức tưởng như đang đâm thẳng đến lõi trái đất.

Và kẻ đứng sau đòn tấn công ấy hiện ra từ trên trời. Đó là một con ong khổng lồ với phần thân dài khoảng 100 mét, một nửa cơ thể đã bị cyborg hoá và trang bị đủ loại vũ khí. Ở phần ngòi độc dưới đuôi có gắn một khẩu pháo laze khổng lồ. Đòn tấn công vừa rồi đến từ chính khẩu pháo ấy.

Akira ngước nhìn con ong khổng lồ đó.

[Alpha. Thứ đó là gì vậy?]

[Là một loài côn trùng khổng lồ được gọi là Ong chiến cơ[note81264], một dạng quái vật thuộc không phận. Có vẻ như nó bị thu hút bởi đòn tấn của Haruka và bay xuống đây.]

Không được bắn các loại súng có sức công phá lớn lên trời. Lý do là gì thì bất cứ Thợ săn nào cũng biết, và giờ nó đang đứng ngay trước mặt Akira.

[Chỉ vì không thắng được tôi mà phải gọi ra một con quái như này thì kiểu gì Haruka chẳng bị nó tấn công?.... À không, đám người ấy có khả năng kiểm soát cả Kaiju cơ mà, thế thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ.]

Akira nghĩ rằng có lẽ Haruka không sợ bị chết chung cùng cậu. Một trận chiến kiểu đồng quy vu tận như vậy chắc hẳn là điều cô sẵn sàng làm. Akira gật gù với suy nghĩ đó, nhưng Alpha nói lại:

[Không Akira. Con quái đó không nằm dưới sự kiểm soát của Haruka đâu.]

[Cái gì? Vậy sao nó lại nhắm vào tôi sau khi bị ả tấn công chứ?]

[Có vẻ như ả đã đánh lừa chức năng nhận dạng địch ta của con quái rồi. Tuy công nghệ chưa hoàn chỉnh, nhưng hẳn nó đã thành công trong việc giảm đáng kể mức độ bị xem là kẻ thù. Đòn tấn công vừa rồi có thể đã bị con quái kia hiểu làm là do cậu gây ra.]

[À, thì ra là thế. Thảo nào tôi mới là người bị nhắm đến.]

Akira liếc nhìn Haruka. Cô đang cố tình di chuyển ra xa khỏi Akira như muốn đẩy con ong về phía cậu. Nhìn Haruka dần tạo khoảng cách và nhìn nụ cười của cô – một nụ cười chế giễu, Akira lại lộ vẻ nghi hoặc.

(Hừm.... Có gì đó không đúng....)

Đang nghĩ tới đây, Akira lại nhảy bật tiếp ra sau. Ngay sau đó, một tia laze cực mạnh quét qua nơi cậu vừa đứng. Đó là đòn tấn công từ những khẩu pháo laze gắn trên hàng chục cái chân của con ong cyborg – thứ khác xa so với một con ong bình thường.

Tuy nhỏ hơn khẩu pháo chính ở đuôi, nhưng chúng vẫn đủ sức quét sạch cả bầy quái vật trên mặt đất. Ngay cả khi không trúng trực tiếp thì luồng không khí bị thiêu đốt trên đường đi của tia laze cũng nóng tới mức có thể làm tan chảy cả sắt thép. Tốc độ thì nhanh đến mức ngay cả những người có khả năng nhìn thấy đạn bắn, hay những kẻ có thực lực vượt trội cũng không thể bắt kịp.

Những tia laze bắn ra liên tiếp theo chiều dọc, ngang, chéo vô số lần, với sức mạnh vượt xa những đòn tấn công của quái vật dưới mặt đất.

Nhưng Akira vẫn bình tĩnh tránh né một cách chính xác. Bộ đồ gia cường dành cho tiền tuyến đã cho cậu sức mạnh để làm được điều đó.

Akira định tâm lại. Gác sự nghi hoặc ban nãy qua một bên, cậu nắm chặt hai khẩu súng trong tay. Hai khẩu HBTN phức hợp được cố định trên không bởi trường lực của bộ đồ và lập tức nằm gọn trong tay cậu như thể biết di chuyển.

[...Trước mắt thì phải hạ nó đã. Để tôi tự làm trước nhé Alpha. Khi nào thấy nguy hiểm thì hẵng hỗ trợ tôi.]

Trong tình cảnh bị quái vật không phận tấn công, Akira vẫn bình tĩnh nhờ Alpha như vậy.

Alpha cũng mỉm cười đáp lại:

[Được thôi. Akira. Đây cũng là cơ hội tốt đấy, cậu hãy tranh thủ nắm vững cách sử dụng trang bị mới đi.]

[Ừ.]

Akira cũng mỉm cười mạnh mẽ đầy tự tin đáp lại và chĩa hai khẩu HBTN phức hợp về phía con ong khổng lồ.

Với trang bị tiền tuyến, trận chiến thực sự của Akira đã chính thức bắt đầu. 

Ghi chú

[Lên trên]
機械化兵隊蜂, dịch thẳng nghĩa là Ong lính được cơ giới hoá (cyborg hoá). Cơ mà dịch vậy thì nghe tù quá nên ở bản dịch này sẽ là Ong chiến cơ nhé :D
機械化兵隊蜂, dịch thẳng nghĩa là Ong lính được cơ giới hoá (cyborg hoá). Cơ mà dịch vậy thì nghe tù quá nên ở bản dịch này sẽ là Ong chiến cơ nhé :D