Duck: Hết vol!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thương PJ này <3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Xe vận chuyển liên Thành phố của Tatsukawa và đồng đội đã bị các Akira giả xâm nhập vào bên trong, nhưng việc tiêu diệt chúng lại diễn ra rất nhanh gọn. Đám Akira giả trong xe thực chất chỉ là hàng nhái rẻ tiền vì ngoài hình dạng giống Akira ra thì chẳng có gì đặc biệt, nên một khi bị Thợ săn hạng cao tấn công thì chúng hoàn toàn không thể chống cự.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là an ninh đã được đảm bảo. Việc để kẻ địch xâm nhập vào bên trong xe như vậy bình thường đã là một chuyện khó tin. Nếu nghĩ theo hướng đó thì nhiều khả năng chúng vẫn còn đang ẩn nấp đâu đây. Vì vậy họ phải dành thời gian để kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách trên xe để đảm bảo an toàn dựa trên cơ sở rằng “kiểm tra tới mức này thì chắc chắn không còn vấn đề gì”.
Thế nhưng đến khi công việc đó kết thúc thì mọi chuyện đã quá muộn. Ngay lúc Tatsukawa và đồng đội định quay trở lại Khu vực sâu thứ ba thì khung cảnh Thành phố cổ của Cựu thế giới – thứ vốn có thể nhìn thấy từ Khu vực sâu thứ hai đã biến mất. Thay vào đó là một khoảng đất trống rộng mênh mông với mặt đất trắng xoá và bầu trời xanh thẳm.
Tuy hoang mang trước cảnh tượng thay đổi gần như 180 độ của Khu vực thứ ba, nhưng các Thợ săn vẫn bắt đầu điều tra. Relagros – mục tiêu mà lẽ ra họ phải tiêu diệt đã biến mất không một dấu vết. Ngay sau đó là bản tin khẩn về tiền thưởng được gửi đến. Thông báo này cũng xác nhận Relagros đã bị ai đó tiêu diệt, khiến các Thợ săn khác nhận ra rằng họ đã bị vượt mặt.
Bên trong một vũ khí hình người màu đỏ đang lơ lửng trên không, Tatsukawa ôm đầu đầy thất vọng.
“Không thể tin nổi mà. Ai ngờ trong lúc rút lui chúng ta lại bị người khác nẫng tay trên như này chứ....”
Ở trong xe, Melshia hào hứng nói.
“Bị cướp mất rồi ha. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể hạ được Relagros, không biết là ai làm nhỉ?”
“Melshia. Sao nghe em có vẻ vui thế?”
Tatsukawa khó chịu thấy rõ, Melshia lập tức đáp lại với giọng nghiêm túc hơn.
“Bị qua mặt thì đúng là tiếc thật, nhưng nhờ vậy nên anh mới không còn cơ hội để liều lĩnh nữa.... Thế nào anh cũng sẽ tìm cớ để lao vào đấu tay đôi với con Kaiju đó phải không?”
Tatsukawa lảng tránh ánh mắt nghiêm khắc của Melshia qua màn hình liên lạc. Thực tế đúng là anh đã có ý định đó, và điều này hoàn toàn khả thi nếu cỗ máy của anh được cung cấp năng lượng từ xa bởi chiếc xe. Việc hạ gục Kaiju mà không cần dùng đến đạn huỷ diệt cũng sẽ chứng minh được sức mạnh của anh với Sakashita Heavy Industries.
“Thôi, bây giờ cứ quay về đi đã. Việc khảo sát khu vực xung quanh không cần cái mặt của anh đâu. Anh là thủ lĩnh của Dragon River đấy, để việc lặt vặt đó cho người khác làm đi, đừng có xen vào.”
“Rõ ạ.”
Ngay khi Tatsukawa định quay về xe thì thiết bị trinh sát của vũ khí hình người phát hiện ra tín hiệu của một lực lượng quy mô lớn.
“Cái gì vậy? Là lực lượng của Thành phố Kugamayama à?”
“...Không phải. Sai rồi. Tín hiệu đó là....”
Tín hiệu xuất hiện từ đằng sau xe vận chuyển liên Thành phố là của Sakashita Heavy Industries.
_*_*_*_
Trong khi đó, Akira rời khỏi căn cứ của Udajima cùng Viola. Lúc ấy Hikaru gọi cho cậu.
“Akira! Cậu đang ở đâu vậy!? Tình hình bên đó thế nào rồi!? À, chuyện xung đột với Sakashita Heavy Industries đã được giải quyết nên không sao nữa đâu! Số tiền thưởng đó đã được quy cho đám Akira giả rồi nên cậu cứ yên tâm nhé! Còn tình hình của cậu thì sao? Cậu đang ở đâu thế!?”
Akira hơi bị áp đảo trước thái độ hối hả của Hikaru, nhưng cậu vẫn bình tĩnh thông báo tình hình và vị trí của mình. Nghe vậy, Hikaru lại càng lớn tiếng hơn.
“Rõ rồi! Ở yên đó nhé, tôi sẽ đến đón cậu giờ đây! À còn nữa! Lực lượng của Sakashita Heavy Industries cũng đang tới Khu vực sâu thứ ba, nhưng họ không phải kẻ thù đâu nên cậu phải tuyệt đối bình tĩnh nhé! Tuyệt đối đấy! Nhớ nhé!”
Hikaru tuôn ra một tràng rồi ngắt máy mà chẳng chờ cậu phản hồi lại. Akira hơi cau mày bối rối.
“Có chuyện gì vậy nhỉ...?”
Alpha mỉm cười trấn an Akira.
[Dù sao cô ấy cũng nói là sẽ đến đón rồi nên chúng ta cứ ngoan ngoãn đợi thôi. Không cần lo bị tấn công đâu.]
[Cũng phải.]
Quả thực Akira cũng đã phát hiện ra phản ứng của lực lượng Sakashita Heavy Industries. Nhưng do Hikaru đã nhắc nhở kỹ lưỡng nên dù thấy một đoàn quân hùng hậu tiến về phía mình, cậu cũng không tỏ ra quá cảnh giác.
Rất nhiều vũ khí hình người khổng lồ và phi cơ vận chuyển cỡ lớn tiến vào Khu vực sâu thứ ba. Từ trên phi cơ, không chỉ quân lính mà cả máy móc công trình và vật tư cũng được dỡ xuống. Sakashita Heavy Industries đã bắt đầu triển khai việc chiếm giữ Khu vực sâu thứ ba, vì những thứ kia rõ ràng là để xây dựng căn cứ.
Khi Akira quan sát cảnh tượng ấy, một chiếc phi cơ vận chuyển cỡ nhỏ hơn so với những chiếc khác, nhưng thừa sức chứa được một toà nhà ba tầng dần hạ cách gần đó. Hikaru bước xuống từ chiếc phi cơ ấy.
“Akira. Đã để cậu chờ lâu rồi. Lên đi.”
“À ừ.”
Akira hơi rén trước sự quyết liệt của Hikaru và bước vào trong mà không hỏi gì thêm. Viola cũng định đi theo nhưng bị Maruo, người vừa bước xuống cùng Hikaru chặn lại.
“À chờ một chút. Tôi có vài chuyện muốn hỏi.”
Maruo đưa mắt nhìn Akira và Viola như đang muốn chọn một trong hai rồi khẽ mỉm cười với Viola. Đáp lại, Viola cũng cười với Maruo.
“Vậy anh muốn hỏi chuyện gì đây?”
“Trước hết là tất cả những gì bên tôi muốn biết. Nghe nói cô từng bị phe chủ nghĩa Kiến Quốc bắt cóc. Nhưng theo lời của người tên Inabe thì ngược lại, cô đã moi được nhiều thông tin từ chúng. Ông ta còn nói rất có khả năng cô biết chỗ ẩn náu của Udajima nữa kìa.”
“À, ra là vậy. Tôi hiểu. Udajima chết rồi. Bị Akira giết đấy.”
Hikaru theo phản xạ quay sang Akira, đáp lại Akira khẽ nhìn sang chỗ khác. Lúc báo cáo tình hình với Hikaru, cậu đã giấu chuyện mình giết Udajima và cả việc Viola từng hợp tác với hắn. Cậu nghĩ nếu nói ra lúc đấy thì chỉ tổ rước thêm rắc rối vào người.
Maruo giả vờ than vãn một cách phô trương như đang diễn kịch.
“Trời ơi, giết luôn rồi sao? Phiền thật đấy! Làm thế này thì phiền lắm. Những nguồn thông tin như vậy phải để sống chứ. Có gì mà phải sợ bị hỏi đến mức giết người như thế hả?”
“Không, lúc đấy nóng máu quá thì giết thôi. Akira là kiểu người như vậy mà.”
“À, ra là thế hả. Phiền thật. Phiền to luôn đấy. Tôi còn muốn điều tra nguyên nhân tại sao Udajima lại làm chuyện đó, và hắn làm bằng cách nào nữa kìa.”
Ánh mắt Hikaru nhìn Akira càng lúc càng gay gắt. Akira lại cố lảng đi để tránh cái nhìn ấy.
Nhưng Viola liền lên tiếng, giọng nhẹ tênh.
“Vậy thì không sao đâu. Tôi đã lừa Udajima để thâm nhập từ trước đó, và tôi cũng đã điều tra kỹ rồi.”
“Ồ? Vậy ư? Nhưng Inabe đâu có nói thế nhỉ?”
“Chuyện đấy tôi cũng không nói với Inabe. Tôi được quyền tự do hành động, chỉ cần báo cáo sau là được.”
“Hể.”
Nói xong, Viola gửi cho Maruo một số tài liệu. Một phần trong đó cũng đã được cô gửi cho Akira từ trước đấy.
“Đây là một phần báo cáo. À, chuyện thương lượng giá cả thì để sau nhé, nhưng thông tin này là hàng mất phí đấy.”
“Cô chu đáo quá.”
Maruo nhẹ đáp lại và tỏ vẻ biết ơn vì Viola đã hoãn việc thương lượng giá cả phiền phức cho những thông tin chưa rõ giá trị. Anh bắt đầu xem tài liệu, khuôn mặt hiện rõ vẻ cực kỳ hứng thú.
“Cái này... là thật sao?”
“Cứ kiểm chứng đi. Với Sakashita Heavy Industries thì chuyện đó dễ thôi mà, đúng không?”
Viola thoải mái đáp lại. Nhưng câu trả lời của Maruo khiến cô lập tức thay đổi thái độ.
“À, tôi không phải người của Sakashita Heavy Industries đâu.”
“Hả?”
“Tôi là Maruo, thuộc Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild. Rất hân hạnh được gặp cô.”
Viola lộ rõ vẻ sững sờ.
Cô vốn nghĩ Maruo là người của Sakashita Heavy Industries dựa trên việc anh bước xuống từ phi cơ của họ và thái độ căng thẳng của mức của Hikaru. Với suy nghĩ đó, cộng thêm bản tính của mình, Viola đã đối đáp rất thoải mái với một người mà cô cho là có vị trí cao trong Tập đoàn ấy.
Nhưng cô không thể giữ thái độ đó khi đối diện với người của Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild được. Tuy vậy, không những không căng thẳng như Hikaru, ngược lại cô còn bật cười.
Trong vụ náo loạn lần này, Viola đã thoả mãn bản tính của mình. Vì thế nên cô cũng phần nào giữ được bình tĩnh khi nghĩ rằng một sự kiện lớn như vậy khó mà có thể xảy ra lần nữa, và cô sẵn sàng chờ 10 hay 20 năm nữa cho vụ tiếp theo. Nhưng trái với dự đoán ấy, một vụ náo loạn mới dường như đã bắt đầu nhen nhóm. Thậm chí đây còn là một vụ lớn tới mức có sự can thiệp của Cơ quan Chống tái thiết Anti-Rebuild.
Đúng là Akira. Viola nghĩ, và cô đã không kìm được mà cười lớn với vẻ đầy thích thú.
Thấy Viola đột nhiên cười phá lên như vậy, Maruo hơi bối rối. Anh quay sang hỏi Akira:
“À, ừm, cô ấy ổn chứ?”
Akira vẫn bình thản như không. Hiểu rằng Viola là người cùng loại với Kibayashi, Akira đoán được lý do cô đột nhiên cười. Cậu đáp lại ngắn gọn:
“Đừng để ý. Cô ta hơi chập mạch chút thôi.”
“Độc mồm quá đấy.”
“Sự thật mà đúng không?”
“...Đúng thế!”
Vì không ngờ Viola lại thừa nhận nên Akira nhìn cô với ánh mắt hơi ngao ngán. Ánh mắt đó giống hệt lúc cậu nhìn Kibayashi khi ông cười lăn lộn.
Akira lên phi cơ vận chuyển cùng Hikaru, trong khi đó Viola tách ra để dẫn Maruo đi quanh căn cứ của Udajima.
Trên phi cơ, Hikaru thở dài một tiếng và nhìn Akira với vẻ hơi trách móc.
“Akira. Sao cậu không nói với tôi chuyện cậu đã giết Udajima chứ?”
Nếu biết trước thì cô đã có thể chuẩn bị tinh thần và tìm cách xử lý rồi. Nghĩ vậy, Hikaru nghiêm khắc nhìn cậu.
“À, về chuyện đó thì tôi nghĩ là mình không nhất thiết phải nói với Hikaru, mà chỉ cần nói với Inabe sau là được. Cô cũng đâu có muốn dính dáng nhiều đến chuyện của Udajima, phải không?”
Đó là một câu nói có ý tốt. Nhưng với một Akira không quen với việc đàm phán thì có thể thấy rõ rằng đây chỉ là một lời biện minh mà cậu vừa nghĩ ra. Nhận ra điều đó, Hikaru không kìm được hỏi thêm.
“Tôi không phủ nhận, nhưng nếu là vì lý do đó thì chẳng phải đã quá muộn rồi sao?”
“Đúng, đúng vậy.... À, nhưng không chỉ có thể thôi đâu....”
Bị Hikaru nhìn với ánh mắt như đang hỏi cung, Akira nói ra những gì cô muốn nghe.
“...Tôi nghĩ rằng nếu nói ra những điều kỳ lạ thì có thể cô sẽ suy diễn lung tung.... Thực ra Udajima đã nói một vài thứ khá nguy hiểm....”
“Ông ta đã nói gì?”
“Hả? Cô muốn nghe à? Nói thì nói được nhưng tôi đã cảnh báo trước rồi đấy? Cô chắc chắn chưa?”
Cái không khí “lời biện minh vừa nghĩ ra” kia vẫn chưa biến mất khỏi Akira. Nhưng cũng không có vẻ gì là cậu đang nói dối.
Hikaru cảm nhận được điều đó và bừng tỉnh. Cô bình tĩnh lại và nhận ra rằng đúng như Akira vừa nói, những gì Udajima trao đổi với cậu có nội dung nguy hiểm mà cô không nên nghe.
“Được rồi. Cậu hãy giữ im lặng đi.”
“Ừ. Tôi sẽ im lặng.”
Vì mong muốn của cả hai đã khớp nhau nên cuộc nói chuyện đã kết thúc tại đây. Điều này khiến Hikaru nhớ lại điều mà cô đã tạm thời quên đi vì sự bực bội trước đó với cậu. Cô ngay lập tức trở nên căng thẳng và dặn dò Akira bằng giọng cực kỳ kiên quyết.
“Akira. Cậu tuyệt đối không được thất lễ nhé.”
“Có ai đang đợi tôi à?”
“Tuyệt đối không được thất lễ nhé!”
“T-Tôi hiểu rồi.”
Bị khí thế của Hikaru áp đảo, Akira đành ngoan ngoãn đi theo cô. Cậu được dẫn đến một căn phòng bên trong phi cơ.
Sugadome đang đợi ở đó, cùng với Harmers đang làm nhiệm vụ bảo vệ. Lúc này Akira mới hiểu lý do cho thái độ vừa nãy của Hikaru. Người chỉ nhân viên của một Thành phố địa phương lại đang gặp gỡ giám đốc điều hành của một trong Ngũ đại Tập đoàn. Thế này thì bảo sao cô không căng thẳng cho được.
Lý do Hikaru được chọn làm người dẫn Akira tới là để giảm bớt sự cảnh giác của cậu, theo chỉ thị của Sugadome. So với Inabe thì Hikaru được chọn vì ông kỳ vọng cô sẽ mang lại hiệu quả cao hơn.
Thêm vào đó, việc Hikaru không nói trước với Akira về Sugadome không phải do cô quên, mà đây cũng là chỉ thị của ông. Không thông báo trước nhằm loại bỏ khả năng Akira từ chối cuộc gặp. Hy sinh sự bình yên trong dạ dày Hikaru, Sugadome đã thuận lợi gọi được Akira đến.
“Vì đây là lần đầu gặp nhau trực tiếp nên ta và cậu cứ làm quen trước đã. Ta là Sugadome. Tuy không thể tiết lộ chức vụ cụ thể, nhưng hiện ta đang giữ một vị trí khá cao trong Sakashita Heavy Industries, và theo hệ thống chỉ huy thì ta cũng là cấp trên của Shiro.”
“À, tôi là Akira.”
Akira đáp lại ngắn gọn. Cảm nhận được ánh mắt từ Hikaru, cậu quay sang nhìn cô. Hikaru đang làm một bộ mặt như thể ruột gan cô đang xoắn lại với nhau vậy.
Hikaru như thế thì làm sao bây giờ đây. Akira nghĩ và quay lại nhìn Sugadome. Cậu không biết cách trả lời sao cho phù hợp với một người có địa vị cao. Cậu cũng không thể vì Hikaru mà tỏ ra xun xoe để chiều lòng cô. Tuy cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng theo một nghĩa nào đó, Akira đã “mặc kệ” Hikaru và lảng tránh ánh mắt của cô.
Mặc dù chỉ nói chuyện từ xa, nhưng Sugdadome đã có kinh nghiệm nói chuyện với Akira. Ông tiếp tục câu chuyện mà không mấy bận tâm đến thái độ của cậu.
“Trước khi vào vấn đề chính, ta muốn nói vài thứ. Đầu tiên, chuyện cậu xung đột với Tập đoàn đã được giải quyết. Ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa. Tuy nhiên, như thông báo trước đấy đã nêu, nếu muốn nhận tiền thưởng thì cậu phải tự báo cáo chiến tích của mình cho Văn phòng Thợ săn. Việc đó là trách nhiệm của cậu và Tập đoàn sẽ không can thiệp. Cậu hiểu chứ?”
Akira hiểu rõ. Nếu muốn nhận tiền thưởng từ việc tiêu diệt Relagros thì cậu cần báo cáo chi tiết chiến tích đó cho Văn phòng Thợ săn, tức là giải thích cách cậu hạ con quái vật.
Nhưng Akira đã dùng đầu đạn huỷ diệt để hạ Relagros, và nếu bị hỏi làm sao cậu có được nó thì nhiều khả năng vấn đề sẽ nảy sinh. Nếu Kibayashi lấy chúng bằng con đường hợp pháp thì không sao, nhưng nếu đó là cách bất hợp pháp thì việc công khai sử dụng chúng có thể gây bất lợi cho cả Akira và Kibayashi.
Sugadome đã nói rằng Sakashita Heavy Industries sẽ không can thiệp vào việc truy cứu, nhưng nếu Akira tự khai ra thì Tập đoàn sẽ phải xử lý theo quy định về hành vi sử dụng bất hợp pháp. Và vì đã nói “không can thiệp” nên Akira cũng không thể trông chờ sự giúp đỡ từ họ.
Dù vậy, chỉ cần cẩn thận một chút thì việc đòi tiền thưởng vẫn đáng để thử. Nghĩ sẽ bàn với Kibayashi sau, Akira gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
“Tiếp theo, về thanh kiếm cậu đang cầm....”
Sugadome chỉ vào thanh HBTN của Akira.
“Đó là tài sản bị đánh cắp từ Tập đoàn. Ta muốn cậu trả lại nó.”
“Hả?.... Không, cái này là Shiro đưa cho tôi mà....”
“Ta biết. Vì vậy nếu cậu trả lại thì ta sẽ không truy cứu trách nhiệm.”
Sugadome ngụ ý rằng nếu trả lại, ông sẽ bỏ qua với lý do Akira không biết. Nhưng nếu không trả, cậu sẽ bị xem là đồng phạm.
Akira thở dài. Cậu đành tháo thanh HBTN ra và đưa về phía trước. Harmers tiến đến nhận lấy và đặt nó vào một chiếc rương lớn trong phòng.
“Tốt. Vậy chúng ta sẽ vào vấn đề chính. Ta muốn nhờ cậu một việc. Đầu tiên, hãy nói về phần thưởng. Phần thưởng sẽ được trả trước. Ta sẽ cung cấp cho cậu một bộ trang bị thuộc HBTN series.”
Nghe vậy thì Akira, người vốn đang cúi đầu vì mất đi thanh kiếm, thứ dù chỉ là một phần của bộ trang bị, lập tức ngẩng đầu lên. Chỉ một thanh kiếm thôi đã mạnh như vậy rồi thì nếu có cả bộ, cậu sẽ mạnh đến mức nào? Thậm chí phần thưởng đó còn được trả trước. Akira để lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Nhưng biểu cảm ấy nhanh chóng chuyển sang nghi ngờ và căng thẳng. Yêu cầu gì mà lại đáng giá đến mức phải trả trước một khoản thù lao lớn như vậy? Rốt cuộc họ định bắt cậu làm gì? Những suy nghĩ nội tâm ấy hiện rõ trên khuôn mặt Akira.
Sugadome cảm thấy hài lòng với phản ứng đúng như dự đoán đó và bắt đầu nói về nội dung yêu cầu.
“Nội dung yêu cầu liên quan đến Shiro. Hiện tại hướng đi vẫn chưa được xác định, yêu cầu sẽ bao gồm việc điều tra theo hướng đó nữa, nhưng khả năng sẽ là một trong các phương án: hợp tác, giải cứu, bắt giữ hoặc giết chết.”
Akira chỉ có thể kinh ngạc với nội dung của yêu cầu đó, đến mức việc giết cả Shiro cũng được tính đến.
_*_*_*_
Cùng với Olivia, Shiro và Haruka đang chạy nhanh qua Khu vực sâu thứ ba. Tất cả đều sử dụng chức năng nguỵ trang để tránh bị phát hiện bởi lực lượng của Sakashita Heavy Industries đang tiến hành kiểm soát Khu vực sâu thứ ba. Ngoài ra, Shiro và Haruka cũng cùng nhau đánh lừa các thiết bị tìm kiếm của lực lượng ấy và các Thợ săn.
Trên tay Haruka là một khối lập phương màu bạc.
Udajima đã chết, quái vật trong Khu vực sâu thứ ba cũng đã bị tiêu diệt, và những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc cũng đã biến mất. Akira cũng không còn là đối tượng bị treo thưởng nữa.
Tuy nhiên chẳng có gì là kết thúc. Mọi thứ chỉ là một quá trình dẫn đến những sự kiện tiếp theo.

