[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 263: Hết giờ

2025-09-25

6

Duck: Bắt đầu nóng lên rồi đâyyy :D Nổi hứng đăng giờ dương :D 

Đang sửa lại các chương trước nên hơi oải, ae thông cảm hẹ hẹ :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Sau khi Lawrence đi xuống tầng hầm, Akira ở lại cùng với nhóm Reina và chờ ông ra. Nhưng họ mãi vẫn không thấy Lawrence đâu.

[...Lâu quá nhỉ. Chẳng biết ông ta đang làm gì cái gì nữa.]

Akira lẩm bẩm vu vơ. Alpha mỉm cười đáp lại:

[Akira. Cậu có muốn biết Lawrence đang làm gì không?]

Vì trước đó đã thao tác bên trong căn hầm nên chắc hẳn Alpha biết Lawarence đang làm gì. Akira nghĩ vậy rồi trả lời:

[Thôi khỏi. Nếu tôi biết chuyện đó thì lại thành ra không tự nhiên đúng không?]

[Cũng đúng nhỉ.]

[Đúng chứ. Nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng đến mức cần phải nói cho tôi thì cô cứ giữ im lặng nhé.]

[Được rồi.]

Alpha trả lời như vậy và không nói gì thêm nữa, vì thế Akira cho rằng những việc Lawrence đang làm dưới tầng hầm có lẽ không phải chuyện gì to tát, hoặc ít nhất thì nó cũng không liên quan đến cậu. Akira quyết định không bận tâm nữa và tiếp tục chờ Lawrence quay trở lại.

Mãi đến khi mặt trời bắt đầu ló rạng, sau một khoảng thời gian không thể gọi là ngắn thì Lawrence mới bước ra từ tầng hầm.

Với vẻ hơi căng thẳng, Reina hỏi Lawrence:

“...Kết quả thế nào ạ?”

“Hửm? À....”

Câu trả lời ngắn gọn và mơ hồ của Lawrence khiến Reina càng thêm căng thẳng. Đứng bên cạnh, Shiori cũng mỉm cười lịch sự, nhưng mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán cô.

Lawrence ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

“...Tạm thời việc của ta ở đây vẫn chưa xong. Nhưng không phải là vô ích đâu, cũng có ích đấy.”

“V-Vậy ạ.... Thế chúng tôi nên làm gì tiếp theo ạ?”

“Ừm....”

Lawrence tiếp tục ngừng lại một thoáng, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, ông quay sang nhìn Akira.

“À đúng rồi. Ta xin lỗi vì đã kéo cậu vào mấy chuyện rắc rối này. Cứ xem như đây tiền công nhé. Reina, hãy giúp đỡ công việc của Akira.”

“Hả?”

“Hả?”

Akira và Reina đồng thanh thốt lên với vẻ ngạc nhiên. Lawrence tiếp tục, giọng điệu như thể chẳng có gì.

“Akira vốn còn công việc riêng khác, vậy mà cậu đã bị chúng ta bắt phải giải quyết chuyện này trước. Đây là thù lao cho sự phiền hà đó. Cho tới khi ta có chỉ thị tiếp theo thì tất cả hãy ở bên cạnh giúp đỡ Akira để giết thời gian đi.”

“T-Tôi hiểu rồi ạ....”

Reina đáp lại đầy lúng túng. Đứng bên cạnh cô, Akira cũng lộ vẻ khó xử và định hỏi lý do thì tình hình bất ngờ thay đổi:

Với vẻ nghiêm túc, Alpha thông báo với Akira:

[Akira. Có một đội quân khá lớn đang tiến về phía này.]

[Cái gì?]

Phản ứng của đội quân đó hiện lên trên tầm nhìn mở rộng của Akira. Nhờ thiết bị trinh sát tiên tiến gắn trên chiếc xe mới, kết hợp với sức mạnh của Alpha mà mạng lưới cảnh báo của cậu đã phát hiện ra dấu hiệu của một đội quân đang tiếp cận bằng chức năng nguỵ trang.

Sự thay đổi trong bầu không khí của Akira khiến Shiori chú ý.

“Akira-sama. Có chuyện gì sao ạ?”

“Một đội quân khá lớn đang tiến về phía này.”

“Cái gì!?....”

Akira gửi thông tin trinh sát cho nhóm Reina. Nhìn thấy dữ liệu, họ cũng lập tức trở nên căng thẳng.

Lawrence liền tặc lưỡi đầy bực bội.

“...Chết tiệt! Bọn chúng phát hiện ra rồi. Ta mất nhiều thời gian quá à? Reina. Các ngươi hãy rút lui cùng Akira đi, ta sẽ câu giờ.”

“Nhưng nếu vậy thì....”

“Cứ đi đi. Nếu các ngươi bị bắt hay chết ở đây thì ta không thể ra chỉ thị tiếp theo được. Lúc đấy ta mới là người gặp rắc rối.”

Nghe Lawrence nói rằng việc họ ở lại đây sẽ gây bất lợi cho ông nên Reina cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô nghiêm túc cúi đầu.

“...Vâng, tôi hiểu rồi. Akira, Shiori, Kanae. Đi thôi!”

Akira và những người cũng gật đầu và bắt đầu hành động. Trước tiên, tất cả cùng nhau rời khỏi toà nhà, sau đó Akira lên xe máy và nhóm Reina thì vào trong xe ô tô.

Lawrence chuẩn bị tư thế nghênh chiến. Bộ đồ gia cường của ông khiến hai cánh tay phình to, đi cùng với các ngón tay biến thành những nòng súng cỡ lớn.

“Được rồi. Đi đi!”

Nhận lệnh, Akira lập tức phóng đi với tốc độ cao. Chiếc xe máy kích hoạt chức năng bay, kéo theo cả xe ô tô đằng sau rồi lao vút lên không trung và nhanh chóng rời khỏi đó.

Nhưng một phần quân địch đã mau chóng đuổi theo Akira bằng xe bay. Vốn đang di chuyển chậm để che giấu khí tức, nhưng giờ khi đã bị phát hiện thì chúng tắt chế độ nguỵ trang và tăng tốc truy đuổi.

Ngay lập tức, Lawrence chuyển sang thế tấn công. Mười ngón tay của ông khai hoả và tung ra một loạt đạn pháo nhắm vào những chiếc xe máy bay đang bám đuôi Akira và nhóm của cậu.

Sức mạnh của những viên đạn ấy mạnh đến mức có thể nghiền nát một con quái vật khổng lồ sống ở Khu vực phía Đông xa xôi của Thành phố Zegelt vốn nằm ở phía Đông Thành phố Kugamayama chỉ trong một phát. Với số lượng đạn dồi dào nhờ băng đạn mở rộng, chúng liên tục được bắn ra như một cơn bão.

Ngay cả những Thợ săn hạng cao được trang bị vũ khí mạnh mẽ đi nữa, nếu chỉ ở tầm hạng 60 đổ về thì cũng sẽ bị đòn tấn công này hoá kiếp thành tro bụi trong nháy mắt. Một đòn tấn công cực kỳ mạnh.

Thế nhưng đám xe bay bị nhắm làm mục tiêu kia vẫn trụ vững trước tất cả, đơn giản vì đội quân xuất hiện ở đây sở hữu trang bị mạnh tương xứng.

Tuy vậy, xét về mặt ngăn chặn thì hiệu quả đã là quá đủ. Nếu dùng lá chắn hay giáp trường lực để chống đỡ loạt đạn dữ dội ấy thì đồng nghĩa với việc năng lượng tổng sẽ bị tiêu hao đáng kể, từ đó khiến năng lượng dành cho chức năng bay sẽ giảm, cộng thêm tác động từ lực va chạm lại càng khiến tốc độ của chúng suy giảm mạnh. Nhờ đó mà việc truy đuổi Akira và những người khác trở nên bất khả thi.

Những chiếc xe máy bay ấy tiếp tục hứng thêm một loạt đạn pháo bồi thêm sau đó. Nếu lúc này không dồn toàn bộ công suất của máy phát vào khả năng phòng thủ thì tất cả sẽ bị thổi bay ngay lập tức. Vì thiếu hụt năng lượng để bay nên chúng không bị phá huỷ hoàn toàn mà lần lượt rụng xuống như sung.

Sau loạt bắn đầu tiên, Lawrence nói qua hệ thống liên lạc tầm gần đa dụng lẫn kênh liên lạc của Tập đoàn Lion’s Tail.

“Ta ở đây! Đừng có làm chuyện thừa thãi!”

Tuyên bố ấy vừa khẳng định với đội quân kia rằng Lawrence không hề thuộc phe Akira, vừa buộc họ phải dừng việc truy đuổi. Chỉ một câu nói thôi và sức nặng của ông đã đủ để xoay chuyển tình thế.

Đội quân đang tăng tốc để áp sát liền xuất hiện trước mặt Lawrence và bao vây ông. Nhưng chúng chẳng thể làm gì hơn. Tất cả thành viên trong đội đều mặc đồng phục hầu gái và quản gia. Nói cách khác, đây chính là lực lượng của Tập đoàn Lion’s Tail.

Lawrence là người đứng đầu gia tộc sáng lập nên Lion’s Tail, đồng thời cũng là ông của Reina và là lãnh đạo tối cao của Tập đoàn. Với những người đang bao vây ông, Lawrence là một tồn tại mà nếu thất lễ thì cho dù có bị giết, họ cũng chẳng thể kêu ca.

Việc bao vây Lawrence thế này vốn đã là một hành động cực kỳ bất kính, và chỉ riêng việc các thành viên Lion’s Tail đang phải miễn cưỡng làm điều đó trong tình trạng căng thẳng và sợ hãi cũng đã chứng tỏ rằng Lawrence không còn là một sự hiện diện tuyệt đối với Tập đoàn nữa.

Lawrence hạ bàn tay đã biến thành nòng súng xuống, nhưng dù vậy sự khó chịu của ông vẫn lộ rõ đến mức người ngoài còn thấy được qua lớp giáp gia cường che kín mặt.

Những kẻ đang bao vây Lawrence không thể giấu nổi mồ hôi lạnh, bởi họ sợ rằng Lawrence có thể tấn công ngay giây tiếp theo, và nếu vậy thì phản kháng là điều không được phép. Đây là nỗi sợ đầu tiên, nhưng còn hơn cả thế, họ mang trong mình nỗi run rẩy vì sự bất kính đối với lãnh đạo tối cao của Lion’s Tail.

Bầu không khí căng thẳng ấy tràn ngập xung quanh như muốn bóp nghẹt bất cứ ai yếu bóng vía, nhưng bất chợt vòng vây hé mở một khoảng trống. Từ đó, bốn người xuất hiện trước mặt Lawrence.

Người đi đầu là Chloe. Vì là thành viên trong gia tộc Lawrence nên địa vị của Chloe khác với những hầu gái và quản gia xung quanh, và cô không cần phải run rẩy sợ hãi trước Lawrence như họ. Tuy vậy, trong nội bộ gia tộc vẫn có người trên kẻ dưới, kể cả có là người cùng cấp trong gia tộc đi chăng nữa thì chắc chắn họ cũng không thể giấu nổi sự căng thẳng khi đứng trước mặt Lawrence.

Nhưng Chloe lại mỉm cười thản nhiên khi đối diện với ông.

Đằng sau cô là Totora – một hầu gái và Kumagaki – một quản gia. Hai người này đang tạm thời thay thế cho Latis và Pamela, những người đang rời đi vì việc riêng. Họ có vị thế cao hơn những hầu gái và quản gia khác nhưng không bằng Latis và những người được trực tiếp phục vụ bên cạnh các thành viên trong gia tộc. Sự căng thẳng không thể che giấu trên nét mặt của cả hai khi đối mặt với Lawrence cũng thể hiện rõ điều đó.

Bên cạnh Chloe là Suzuka – một hầu gái. Bộ đồng phục hầu gái của Suzuka, theo một cách nào đó, lại trông rất bình thường. Vải không trong suốt, cổ áo không hở, váy dài che kín đến mắt cá chân và không có đường xẻ. Giày không phải loại đế dày với phần gót thấp và chắc chắn. Bộ trang phục có thiết kế đơn giản, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm nổi bật lên vẻ đẹp của sự thực dụng.

Trong khi các hầu gái và quản gia khác được trang bị súng thì Suzuka chỉ mang theo một thanh kiếm.

Nhìn Chloe và những người khác, Lawrence nói, giọng điệu có phần khó chịu.

“Là ngươi à....”

Câu nói mơ hồ đến nỗi chẳng rõ đang nhắm vào ai, Chloe liền mỉm cười đáp:

“Lâu rồi không gặp Lawrence-sama. Tôi là Chloe. À, nếu ngài muốn xem đây là lần đầu chúng ta gặp mặt thì cũng không sao. Tôi không nghĩ ngài sẽ nhớ hết mặt mũi của hàng trăm đứa cháu đâu.”

“Thế ngươi đến đây có việc gì?”

“Tất nhiên là để đón ngài rồi ạ.”

“Nếu ta nói không muốn thì sao?”

“Thì tôi sẽ phải dùng vũ lực thôi ạ. Suzuka.”

Suzuka từ từ rút thanh kiếm ra.

“Lawrence-sama. Xin ngài lượng thứ.”

Gương mặt lẫn giọng nói của Suzuka không hề run rẩy. Tuy không mỉm cười, nhưng cô vẫn giữ một biểu cảm bình tĩnh và lịch sự khi nhìn về phía Lawrence.

Một tiếng thở dài của ông vang vọng khắp không gian.

“Dù miệng các ngươi có nói lời tôn kính ta... à thì không phải ta nói các ngươi hoàn toàn không có thành ý. Nhưng rốt cuộc các ngươi vẫn sẽ làm theo ý mình. Vì vậy ta không thể tin tưởng các ngươi được.”

Lawrence càu nhàu như vậy. Sau một thoáng dừng lại, ông đột ngột giơ hai tay lên với mười nòng súng từ các ngón tay và hướng về phía trước.

Totora và Kumagaki lập tức hành động. Họ kéo Chloe ra phía sau và đứng chắn trước mặt cô.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lawrence bị chém từ đằng sau. Thanh kiếm sắc bén của Suzuka đã chém đôi bộ đồ gia cường của Lawrence chỉ trong một nhát.

 491913288-1062245169118004-4266943654339737126-n.jpg

Totora và Kumagaki há hốc mồm kinh ngạc. Suzuka đáng lẽ phải đứng cạnh Chloe mới đúng. Ở vị trí đó thì việc chém Lawrence từ đằng sau như vậy là điều không thể. Totora và Kumagaki bất giác nhìn về phía nơi cô đáng lẽ phải đứng ấy, nhưng ở đó lại chẳng có ai cả.

Bộ đồ gia cường của Lawrence bị chém đôi và từ từ đổ sang hai bên. Phía sau, Suzuka lặng lẽ tra kiếm vào vỏ.

Những người trong đội quân cũng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước tình huống quá đỗi kỳ lạ này, nhưng Chloe thì không. Cô khẽ gõ tay Totora và Kumagaki vẫn đang giữ mình để cả hai buông ra rồi bước đến trước bộ đồ gia cường nằm trên mặt đất. Cô nhìn vào bên trong và mỉm cười.

“Chà, đúng như dự đoán.”

Bên trong bộ đồ hoàn toàn không có ai cả.

_*_*_*_

Sau khi thoát khỏi tàn tích Khu dân cư Higaraka và nhận thấy không còn dấu hiệu truy đuổi từ phía Chloe, Akira và nhóm Reina vẫn tiếp tục tạo khoảng cách khỏi khu vực đó. Xe máy của Akira cùng xe của nhóm Reina đã được tháo rời, và giờ họ đang chạy song song trên vùng đất hoang.

Cho tới lúc này, Reina nghĩ rằng tất cả đã cách đủ xa và thở phào nhẹ nhõm cùng nét mặt đã dịu đi trông thấy. Nhưng ngay sau đó, cô lại lo lắng cho Lawrence với biểu cảm trở nên nghiêm trọng hơn.

“Lawrence-sama... mong là ngài ấy không sao....”

Shiori đáp:

“Cho dù có bị bắt đi chăng nữa thì họ cũng không dám đối xử thô bạo với Lawrence-sama đâu ạ. Xin cô chủ đừng quá lo lắng.”

Nghe vậy, mặt Reina sáng lên đôi chút.

“...Ừ, cô nói phải. Lawrence-sama có nói là sẽ đưa ra chỉ thị tiếp theo nên giờ chúng ta cứ lo việc của mình trước đã, vì lợi ích của ngài ấy.”

Reina gượng cười để lấy lại tinh thần, Shiori cũng mỉm cười đáp lại.

Sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ, Akira trông có vẻ hơi băn khoăn. Kanae để ý thấy điều đó.

“Này cậu Akira. Có chuyện gì thế?”

“Hửm? À, không có gì đâu.”

“Thật không?”

“Ừ. Tôi đã nói là sẽ không tò mò mà.”

“Thế tức là... cậu thấy bọn tôi vừa nói cái gì đó kỳ lạ phải không? Là cái gì vậy?”

“Tôi đã bảo rồi đây, tôi không biết chuyện của mấy cô và tôi cũng không định hỏi gì cả.”

“Thôi nào, cậu cứ nói thử đi. Bình thường cậu không hỏi han thì đúng là tốt thật, cơ mà lần này... nghe chừng bọn tôi nên nghe cậu nói thì hơn.”

Kanae liếc nhìn Reina. Reina suy nghĩ một lúc rồi quyết định tin vào linh cảm của Kanae và họ nên nghe Akira nói.

“Được rồi Akira. Cậu nói thử xem.”

“Vậy hả? Thế thì tôi nói nhé.... Cái người tên Lawrence đó ấy, thực chất bên trong bộ đồ trống rỗng đúng không? Vậy mà hai cô lại nói nào là “nếu bị bắt” này nọ nên tôi thấy hơi lạ thôi.”

Nghe xong Reina không kìm được mà quay sang nhìn Shiori. Shiori cũng sửng sốt chẳng kém.

“...Tôi cũng không hề biết chuyện này ạ. Akira-sama, cậu nói thật chứ? Nếu vậy thì làm sao cậu phát hiện được ạ?”

“Cảm giác khi bắt tay thôi. Đại loại vậy.”

Nếu chỉ thế thôi thì bình thường chẳng ai có thể nhận ra được. Nhưng bộ đồ gia cường của Akira là loại dành cho tiền tuyến với khả năng thu thập thông tin vượt trội, còn chưa kể đến sự hỗ trợ của Alpha. Ngoài ra, trực giác của Akira – hay nói chính xác hơn là năng lực phân tích trong vô thức được mài giũa qua vô số trận chiến sinh tử cũng đóng một vai trò quan trọng. Với các thiết bị cảm biến tinh vi, cậu tiếp nhận những thông tin mà con người bình thường không bao giờ có thể có rồi chuyển hoá chúng qua giác quan mở rộng, từ đấy nâng cao độ chính xác của thế giới mà cậu cảm nhận. Nhờ vậy, Akira có khả năng nhận biết và phân tích độ phân giải thực vượt xa người thường.

Tất cả cộng hưởng lại đã giúp cậu nhìn thấu được rằng bên trong bộ đồ của Lawrence trống rỗng.

Reina không nghi ngờ lời giải thích của Akira rồi khẽ thở dài như vừa vỡ lẽ.

“...Ra là vậy. Thảo nào ngài ấy lại đòi ở lại một mình.”

Akira cũng hiểu rằng nhóm Reina hoàn toàn không hề biết sự thật về bộ đồ trống trơn ấy, và rằng họ đã bị giấu chuyện này. Nếu không may thì rất có thể tất cả đã liều chết để bảo vệ một người vốn còn chẳng có mặt ở đó.

“Tuy không rõ là chuyện gì, nhưng xem ra bên các cô cũng rắc rối nhỉ.”

Reina cố mỉm cười đáp lại:

“Ừ, thật ra đúng là vậy. Nhưng thôi, cậu đừng tò mò thêm nữa nhé.”

“Được rồi.”

Akira cũng mỉm cười theo, còn Shiori và Kanae thì yên tâm trở lại khi thấy Reina đã lấy lại bình tĩnh, nét mặt họ cũng giãn ra thành nụ cười thường ngày.

_*_*_*_

Đúng trước bộ đồ của Lawrence bị chém đôi và nằm lăn lóc trên mặt đất, Chloe lấy ra một vật từ trong đó và mỉm cười. Một tấm thẻ trắng. Cô cất nó đi và ra lệnh cho thuộc hạ.

“Vậy thì về thôi nào. À, nhớ mang cái đấy về nữa nhé.”

“Rõ ạ.”

Bộ đồ bị chém đôi được Totora và Kumagaki mang đi, còn Chloe thì đi về theo hướng ngược lại cùng Suzuka.

“Này Suzuka, ta hỏi một chút được không? Làm sao cô biết trong đó rỗng vậy?”

“Nói đúng hơn thì tôi chỉ xác định rằng, cho dù có người mặc bên trong đi nữa thì đấy cũng không phải Lawrence-sama. Còn cách xác định thế nào thì tôi xin phép không tiết lộ.”

“À, ra vậy.”

Giả sử người bên trong bộ đồ không phải Lawrence mà là một kẻ khác giả dạng ông đi nữa thì hành động của Suzuka cũng chẳng có vấn đề gì cả. Suzuka và Chloe đều chia sẻ chung nhận thức ấy rồi rời khỏi tàn tích Khu dân cư Higaraka.

Những người khác xung quanh nhìn cả hai với ánh mắt thấp thoáng sự sợ hãi.

Dù cho kẻ mặc đồ gia cường kia không phải Lawrence đi nữa, dù cho bản thân ông không hề có mặt ở đây thì tất cả những người hiện diện và bao vây đều hiểu rõ rằng người mà họ nói chuyện chính là Lawrence thật. Vậy mà Suzuka đã chém ông – một hành động quá đủ để gọi là bất kính. Với những người thuộc Tập đoàn Lion’s Tail, sự tồn tại của Lawrence có sức nặng đến nhường ấy, mặc cho trong Tập đoàn tồn tại một kẻ nào đó còn vượt trên ông đi chăng nữa.

------

Rời khỏi tàn tích Khu dân cư Higaraka một khoảng đủ xa, Akira dừng xe lại. Nhóm Reina đã an toàn rồi nên việc kéo dài thời gian thêm cũng không còn cần thiết nữa. Akira phán đoán như vậy.

“Reina. Chắc là đến đây thôi, cô không cần tôi đi theo nữa đâu nhỉ? Xin lỗi nhưng tôi vẫn còn việc phải làm.”

“Ừ. Akira, cảm ơn cậu nhé. Cậu đã giúp bọn tôi rất nhiều. Thế cậu định làm tiếp theo? Lawrence-sama đã dặn rồi nên bọn tôi cũng sẽ giúp cậu luôn.”

“À, cái đó thì....”

Nét mặt Akira không hề hoan nghênh lời đề nghị giúp đỡ của Reina, và cô cũng lập tức nhận ra điều đó. Nhưng vì đây là lệnh của Lawrence nên cho dù cậu có thấy phiền vì sự giúp đỡ của họ đi chăng nữa thì Reina cũng không thể tự ý rút lui được. Cô phân vân không biết nên nói gì.

Rồi Akira chỉ vào bộ đồ gia cường của mình và mở lời trước:

“...Công việc tiếp đến của tôi cần những thứ như thế này....”

Nghe vậy, Shiori quyết định đón nhận ý tứ trong lời của Akira và đáp lại trước Reina:

“Đó là dòng HBTN phải không ạ? Với trang bị hiện tại thì quả thực chúng tôi chỉ trở thành gánh nặng cho Akira-sama trong một trận chiến đòi hỏi đến thứ đó. Tôi hiểu rồi. Vậy xin cậu hãy cho phép chúng tôi được hỗ trợ chủ yếu từ hậu phương ạ.”

Nếu cứ đi cùng Akira thì họ sẽ trở thành mục tiêu bảo vệ chứ không còn là hỗ trợ nữa vì chênh lệch sức mạnh đôi bên, mà như vậy thì lại trái với chỉ thị của Lawrence là muốn họ giúp Akira. Shiori đi đến kết luận ấy và mạnh dạn nói.

Nhìn vẻ nhẹ nhõm của Akira, Reina cũng đồng tình rằng Shiori đã nghĩ đúng.

“Được rồi. Vậy chúng ta sẽ hành động riêng từ bây giờ nhé. Akira, nếu có việc gì cần nhờ thì cậu đừng ngại nói, bọn tôi sẽ giúp mà không cần thắc mắc gì thêm.”

“Ừ, lúc nào cần tôi sẽ nhờ.”

“Shiori. Kanae. Đi thôi.”

“Vâng. Vậy Akira-sama, chúc ngài may mắn.”

“Cứ gọi riêng cho tôi là được~!”

Nhóm Reina nói lời tạm biệt với Akira rồi rời đi. Sau khi chia tay Akira và trên đường trở về Thành phố bằng xe, Reina lộ vẻ nghiêm túc.

“Shiori, cô nghĩ thế nào về ý định của Lawrence-sama?”

“Hiện tại tôi không thể khẳng định chắc chắn điều gì. Nhưng trước mắt chúng ta nên yêu cầu Lawrence-sama cung cấp cho chúng ta trang bị ít nhất cũng phải ngang bằng với Akira-sama. Dựa vào phản hồi khi ấy thì ta có thể đoán được phần nào ạ.”

“Nếu yêu cầu đó được chấp thuận thì việc Lawrence-sama bảo chúng ta hỗ trợ Akira không đơn thuần chỉ là khoản thù lao vì ta đã làm cậu ấy dính vào rắc rối lần này, mà mục đích thực sự là để giữ chúng ta ở gần Akira. Nhưng nếu vậy thì... để làm gì chứ?”

“Tôi cũng không rõ ạ....”

Cả Reina lẫn Shiori đều không thể đoán được ý định của Lawrence, và cả hai đều mang vẻ khó xử.

“Kanae. Cô nghĩ sao?”

Khi Reina hỏi, Kanae trả lời với giọng điệu dửng dưng như mọi khi:

“Tôi hả? Hừm, tôi nghĩ Lawrence-sama muốn gây ra một vụ náo loạn lớn gì đó chăng? Vì xung quanh Akira lúc nào cũng đầy những chuyện như thế mà.”

Nghe vậy, Shiori để lộ vẻ như muốn nói “Cái quái gì vậy?” nhưng trái lại, Reina nghiêm mặt hơn.

“...Lawrence-sama đang toan tính điều gì đó. Nếu đấy là chuyện bình thường thì ngài ấy chỉ cần ra lệnh cho một thuộc hạ phù hợp nào đó là được rồi. Thế nhưng Lawrence-sama lại cố tình sử dụng chúng ta, như vậy thì đồng nghĩa rằng việc này không hề bình thường chút nào....”

Một nhận thức mơ hồ khiến nét mặt Reina trở nên căng thẳng.

“...Chẳng lẽ ngài ấy định lợi dụng một vụ náo loạn để làm điều gì đó không thể thực hiện trong thời bình?”

Nghe vậy, Shiori cũng căng thẳng theo. Xung quanh Akira luôn đầy rẫy những vụ náo loạn lớn, thậm chí gần đây nhất còn có cả Kaiju xuất hiện. Nếu Lawrence cố tình kéo Reina vào những vụ náo loạn ấy vì mục đích của mình thì Shiori không thể giữ được bình tĩnh.

Kanae cười lớn và nói:

“Nếu đúng vậy thì cậu Akira đã cố ý không để cô chủ bị cuốn vào rồi phải không? Haha, cảm kích thật đấy!”

Lời nói nhẹ nhàng của Kanae khiến Shiori nhận ra bản thân đang quá căng thẳng. Cô thở nhẹ ra để lấy lại bình tĩnh.

“...Đúng vậy. Tôi thật sự rất cảm kích.”

Tuy nhiên Reina lại một lần nữa lộ vẻ khó xử.

“Shiori. Linh cảm tôi mách bảo rằng Akira cũng suy nghĩ như vậy. Cậu ấy muốn tránh để chúng ta bị liên luỵ, nhưng Akira đâu thể biết được ý định thực sự của Lawrence-sama chứ. Vậy thì cậu ấy chỉ có thể quan tâm đến những gì cậu ấy biết. Nói cách khác, Akira chỉ đơn thuần lo rằng chúng ta thiếu sức mạnh thôi đúng không?”

“Ý cô chủ là suy nghĩ của cậu ấy không phải như vậy sao ạ?”

“Cũng chỉ là linh cảm thôi. Ý tôi không phải Akira đang nói dối hay gì, nhưng lúc chỉ vào bộ đồ gia cường thì thái độ của cậu ấy trông cứ như đang viện cớ vậy. Kanae, cô nghĩ sao?”

Kanae đáp lại với nụ cười có chút gượng gạo:

“...Ờ thì... tôi cũng không biết nữa.”

“Vậy à.”

Nếu lý do không phải là sức mạnh chiến đấu không đủ thì tại sao Akira lại quan tâm đến họ? Liệu việc ấy có liên quan gì đến ý định muốn giữ họ lại gần cậu của Lawrence không? Nhưng nghĩ kỹ lại thì ý định của Lawrence cũng chỉ là giả thuyết. Việc cho rằng hai chuyện này có liên quan đến nhau quả thực quá mông lung.

Reina tiếp tục suy nghĩ. Trước bầu không khí nghiêm túc của chủ nhân, cả Shiori và Kanae đều giữ im lặng, tránh nói những lời thừa thãi và giữ tinh thần cảnh giác.

------

Sau khi chia tay Reina và những người khác, Alpha nói với Akira:

[Akira. Cậu không cần sự giúp đỡ của nhóm Reina thật à?]

“Không, như thế thì tệ lắm. Trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể sẽ phải đấu với Olivia.”

Nếu công việc của Akira chuyển mục đích sang bắt giữ hoặc giết chết Shiro thì khả năng cao cậu sẽ phải đối đầu với Olivia – người được Shiro thuê làm vệ sĩ. Trong tình huống đó, việc để nhóm Reina cùng hợp tác khiến Akira cảm thấy khó xử. Đó là lý do chính khiến cậu từ chối việc cho họ đi cùng.

Bên cạnh đấy còn một mối lo khác. Reina đã hứa sẽ không đối đầu với cậu, nhưng Akira không hoàn toàn tin tưởng cô. Nói chính xác hơn thì cậu không nghĩ rằng Reina sẽ đứng về phía mình vô điều kiện trong mọi hoàn cảnh.

Nếu trong lúc nhóm Reina đi cùng mà Akira phải giao chiến với Olivia, và Reina từ chối hợp tác chỉ vì họ không thể giúp được thì cậu sẽ thấy biết ơn. Chỉ cần họ không cản trở cậu đã là quá đủ rồi.

Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng nhóm Reina sẽ đứng về phía Olivia, và Akira cũng không trách nếu họ chọn làm vậy. Nhưng mọi thứ cũng chỉ đến thế mà thôi. Kẻ thù của kẻ thù không nhất thiết phải là đồng minh, nhưng đồng minh của kẻ thù chắc chắc là kẻ thù. Khi đó, Akira sẽ phải tiêu diệt Reina và nhóm của cô.

Vì sự quan tâm đến Reina và cả sự thiếu tin tưởng không thể phủ nhận ấy, Akira đã từ chối để nhóm cô đi cùng và lấy cớ rằng họ không có đủ sức mạnh.

Alpha nhẹ nhàng đáp lại:

[Ừ. Đúng là sẽ rất tệ.]

Bản thân Alpha không nghĩ đó là vấn đề, nhưng cô đáp lại theo cảm nhận của Akira.

[Thế giờ việc của Reina đã xong rồi, cậu định làm gì tiếp?]

Akira hạ quyết tâm.

“...Ừ. Bắt đầu thôi. Alpha, kết nối với Shiro đi.”

Nếu Shiro chủ động liên lạc thì Akira có thể đoán rằng vì một lý do nào đấy mà cậu đang ở cùng Haruka. Vì vậy Akira đã trì hoãn việc liên lạc với Shiro và viện đủ lý do để kéo dài thời gian.

Nhưng giờ thời gian đã cạn. Shiro không liên lạc. Điều đó khiến khả năng Shiro thực sự đứng về phía Haruka – người đứng sau những kẻ giả mạo cậu trở nên cao hơn. Với giả định đó, Akira phải nói chuyện với Shiro.

[Được thôi.]

Alpha kết nối liên lạc với Shiro. Qua miền của Cựu thế giới, hình ảnh Shiro hiện lên trong tầm nhìn mở rộng của Akira.

Trông Shiro hơi bất ngờ, nhưng cậu vẫn nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng thường thấy.

“Akira. Mày chủ động gọi cho tao luôn này, hiếm thật đó nha. Có chuyện gì sao?”

“Shiro. Tao có chuyện muốn nói.”

Thái độ nghiêm túc và có phần căng thẳng của khiến Shiro lộ vẻ nghi hoặc.

“Chuyện gì vậy?”

“Tình hình bên mày bây giờ thế nào?”

“Tao hả? Tao định hỗ trợ mày trong trận chiến với Relagros để ghi thêm công lao, cơ mà trong lúc chuẩn bị thì mày tự mình hạ nó luôn rồi. Giờ tao đang chuẩn bị cơ hội tiếp theo để tạo ân huệ đây.”

Shiro trở lại tông giọng thoải mái ban đầu. Nhưng Akira thì không.

“Ra vậy. Tao vừa nhận một yêu cầu từ Sakashita Heavy Industries. Nội dung là về mày. Có thể là hỗ trợ, giải cứu, bắt giữ hoặc giết chết.”

Nghe đến đó thì ngay cả Shiro cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Akira tiếp tục:

“Tao hỏi lại lần nữa. Tình hình bên mày hiện giờ thế nào? Tại sao mày lại ở cùng Haruka?”

Việc Shiro che giấu chuyện ở cùng Haruka khiến Akira càng thêm nghi ngờ. Cậu để lộ rõ cảm xúc ấy và nói tiếp:

“Tao nên đi cứu mày? Hay nên đi giết mày đây?”

Akira nợ Shiro một ân huệ. Chính vì vậy cậu thẳng thắn thừa nhận mà chẳng hề che giấu.

“Mày nghĩ thế nào? Shiro.”

Ở phía bên kia, thông qua Cựu thế giới, trong tầm nhìn mở rộng của Akira, khuôn mặt Shiro trở nên căng thẳng.

8ssrz83bdere1.jpg