[LN] Quyển 9 - Thượng - Cán cân sinh tử [ON GOING]

Chương 262: Nội dung hợp đồng của Lawrence

2025-09-22

8

Duck: Bộ truyện này thực sự không muốn tha cho cột sống của t :'D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Nửa đêm, Akira phóng đi trên vùng đất hoang bằng chiếc xe máy. Chiếc xe đang cách mặt đất một khoảng nhỏ nhờ chức năng bay.

“Quả nhiên cảm giác có hơi khác so với xe máy bình thường nhỉ. Mà chắc đây cũng là một loại xe máy ấy chứ.”

So với việc di chuyển bằng cách bay hẳn lên không trung thì đây là một cách di chuyển hợp lý hơn, nhưng với người đã quen với việc bay như Akira thì cậu vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm.

Đang lướt đi bên cạnh Akira, Alpha mỉm cười nói:

[Cậu hãy tranh thủ làm quen đi. Tuy cách vận hành khác so với xe cũ, nhưng chắc chắn là hiệu suất của nó vượt trội hơn.]

[Đúng vậy nhỉ.]

Để làm quen với việc điều khiển xe bằng chức năng bay thì Akira đang tiếp tục lái mà không cần sự hỗ trợ của Alpha. Tuy nhiên, di chuyển quá nhanh có thể thu hút lũ quái vật nên cậu đã đặt giới hạn tốc độ, cộng thêm chức năng nguỵ trang của xe nên cũng không có con quái vật nào nhận ra sự hiện diện của Akira.

Chức năng nguỵ trang hoạt động bằng cách bao phủ xung quanh xe một lá chắn trường lực đặc biệt giúp che giấu khí tức của chiếc xe khi di chuyển ở tốc độ cao. Tuy không hoàn hảo như nguỵ trang quang học, nhưng nó vẫn đủ hiệu quả để tránh bị kẻ địch phát hiện.

Akira có thể cố tình để quái vật phát hiện để thử nghiệm trang bị mới, nhưng lúc này cậu chọn cách ẩn thân và tiếp tục di chuyển.

“Cơ mà hẹn gặp nhau kiểu này thì chắc bên Reina cũng đang gặp rắc rối lớn rồi.”

Tin nhắn của Reina được gửi qua kênh liên lạc bí mật đã liệt kê 24 lựa chọn. Thời gian gặp cách nhau một giờ, còn địa điểm thì mỗi cái mỗi khác. Trong tin nhắn ghi rằng sau khi nhận được tin, hãy cẩn thận để tránh bị theo dõi và đến một trong các địa điểm phù hợp. Không cần vội vàng, cũng không cần thông báo trước nơi cậu chọn, nhưng nếu vì lý do nào đó mà Akira không thể tới bất kỳ địa điểm nào thì hãy liên lạc lại.

Alpha bình luận:

[Việc họ yêu cầu cậu đích thân đến dẫn đường thay vì chỉ cung cấp vị trí thiết bị của Lion’s Tail cho thấy tình hình chắc chắn đang rất phức tạp. Việc hạn chế liên lạc tối đa cũng có thể là cách để tránh bị nghe lén.]

“Kênh bí mật mà cũng vậy sao?”

[Có kênh bí mật tốt và không tốt. Dù đường truyền có an toàn đến đâu thì bản thân thiết bị đầu cuối vẫn có thể có lỗ hổng. Reina có thể kiểm soát thiết bị của cô ấy, nhưng cậu thì không.]

“À, thì ra là vậy.”

[Dù có bảo mật tới đâu, nếu một hacker như Shiro hoặc kẻ có trình độ tương đương cố ý nghe lén thì việc ngăn chặn sẽ rất khó. Vì vậy cách an toàn nhất là hạn chế liên lạc ở mức tối đa.]

Ở Khu vực phía Đông có nhiều kênh liên lạc bí mật, trong đó một số được xem là an toàn vì sử dụng mạng từ Cựu thế giới. Với công nghệ hiện đại, việc kết nối  Cựu thế giới đã khó, nhưng nếu được thì độ an toàn sẽ tăng vọt.

Tuy nhiên, đối với Người kết nối với Cựu thế giới – những kẻ có thể tự mình truy cập vào hệ thống mạng ấy thì mức độ an toàn đó cũng không thể được đảm bảo. Hơn nữa, xét đến việc thiết bị đầu cuối hiện đại có thể bị xâm nhập bởi những người như Shiro, tức kẻ đủ khả năng can thiệp và hệ thống của tàn tích thì mức độ an toàn này lại càng bị đặt dấu hỏi.

Akira cũng phần nào hiểu được chuyện đó. Cậu nghĩ Reina chắc hẳn cũng ý thức được điều này nên mới cố gắng cẩn thận đến vậy. Cậu khẽ nhíu mày.

“Nói cách khác thì đây là chuyện rắc rối đến mức phải thận trọng thế này sao.... Reina cũng vất vả thật.”

Alpha cười ẩn ý:

[Chắc chắn Reina không muốn nghe điều đó từ cậu đâu.]

Akira bật cười:

“Cũng đúng.”

Lion’s Tail hiện tại là một Tập đoàn lớn và được xem là một trong Thập đại Tập đoàn của Khu vực phía Đông. Reina là thành viên của gia tộc Lawrence – những người đã sáng lập ra Lion’s Tail, bởi vậy nên rắc rối liên quan đến cô chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Nhưng Akira nghĩ rằng dù rắc rối của Reina có lớn đến đâu thì chắc nó cũng không bằng việc cậu từng đối đầu với Sakashita Heavy Industries – một trong Ngũ đại Tập đoàn. Nghĩ vậy, cậu mỉm cười.

Akira đã tới địa điểm mà Reina chỉ định – một căn phòng bên trong một toà nhà bỏ hoang, nơi có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong vùng đất này. Cậu lái xe vào trong, và người đang đợi cậu là Kanae.

“Cậu Akira! Cậu đến rồi, tốt lắm!”

“Tốt cái gì chứ.... Chẳng phải mấy cô là người gọi tôi đến sao?”

Akira ngán ngẩm đáp lại, còn Kanae vẫn cười tươi như mọi khi.

“Dù vậy tôi cũng không nghĩ là cậu sẽ đến ngay địa điểm đầu tiên đâu. Dù đúng chúng tôi gửi tin nhắn vào nửa đêm thật, nhưng trong đó cũng ghi là không cần vội mà, phải không? Cậu rảnh rỗi đến vậy sao?”

“Vì không rảnh nên tôi đang muốn giải quyết sớm đây. Reina đâu rồi?”

“Cô chủ sẽ gặp chúng ta sau. Trước mắt thì cậu Akira hãy đưa tôi tới điểm đến cái đã nhé.”

Kanae nói rồi nhảy lên xe của Akira. Cậu hơi ngạc nhiên nhìn cô.

“Xe của cô đâu?”

“Tôi đi bộ đến đây nên tôi không có xe.”

“Vậy... à, ra là thế.”

Toà nhà bỏ hoang nơi họ đang đứng tuy nằm khá xa Thành phố, nhưng nếu mặc đồ gia cường thì việc đi bộ tới đây cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng dù vậy Akira vẫn cảm thấy hơi bối rối khi nghĩ rằng Kanae lại đi bộ đến tận đây.

“Tiện nói luôn là nếu cậu không tới thì tôi định đi bộ đến chỗ tiếp theo đấy. Chà, vì nó xa lắm nên cậu đến thế này đúng là cứu tôi một bàn thua trông thấy rồi!”

“Sao cô không dùng xe máy cho tiện?”

“Thì bên tôi cũng có lý do riêng mà. Nói trắng ra thì bọn tôi muốn lén lút hết mức có thể đó. À mà để tôi hỏi cho chắc, cậu Akira không bị ai bám theo đâu nhỉ?”

Dù có dùng chức năng nguỵ trang đi nữa thì khi di chuyển bằng phương tiện như xe máy, việc ẩn mình khỏi đối phương vẫn luôn có giới hạn. Trong trường hợp đó thì đi bộ kết hợp với nguỵ trang sẽ hiệu quả hơn. Kanae đã cẩn thận đến mức ấy khi tới đây.

Akira hiểu điều này và quay sang xác nhận với Alpha:

[Alpha. Mọi thứ vẫn ổn chứ?]

[Ừ, ổn cả.]

Akira gật đầu với Kanae:

“Ừ, tôi kiểm tra rồi. Không có vấn đề gì.”

“Tuyệt!”

Ngồi sau lưng Akira, Kanae kích hoạt chức năng nguỵ trang để ẩn thân, rồi cô tiếp tục với giọng hào hứng:

“Vậy thì cậu Akira, xuất phát thôi!”

“Đã rõ. Đi thôi.”

Akira chở Kanae rời khỏi toà nhà và tiến vào vùng đất hoang. Trong lúc di chuyển, cậu quay lại nói với Kanae:

‘Kanae. Về vị trí của thiết bị thì....”

“Đừng nói gì cả.”

“Giờ tôi sắp dẫn cô tới đó mà?”

“Đúng vậy, nhưng chưa chắc chúng ta đã đến nơi an toàn đâu. Nếu tôi biết vị trí trước thì nguy cơ bị moi thông tin sẽ tăng lên đấy.”

“...Hiểu rồi. Cơ mà nói thật, tôi không rõ tình hình bên cô thế nào, nhưng bắt buộc phải cẩn trọng đến mức đó à? Vất vả thật đấy.”

“Vất vả lắm chứ đùa. Nói thẳng với cậu chút nhé, tuy khó mà so sánh được, nhưng theo cảm giác của tôi thì cô chủ hiện giờ còn vất vả hơn cả khi cậu Akira một mình hạ được con Kaiju đấy.”

“Tới mức đó cơ à....”

Kanae cười nói với vẻ thích thú.

“Nếu muốn thì cậu có thể giúp một tay cũng được đấy?”

“Thôi, tôi cũng có việc riêng của mình nữa.”

“Vậy sao.”

“Không phải là tôi không muốn giúp, tôi nợ Reina mà. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc. Nếu việc của tôi cho phép thì tôi sẽ giúp một tay.”

“Ồ? Nói thế thì đáng để thử lắm đây! Mà nhân tiện việc của cậu là gì vậy? Có liên quan gì đến bộ trang bị dòng HBTN này không? Nhưng cậu kiếm nó ở đâu ra chứ? Phần thưởng hạ Kaiju chắc cũng không mua nổi đâu đúng không?”

“Bí mật.”

Akira cười nhẹ và đáp lại ngắn gọn, nhưng cậu thể hiện rõ ý định không muốn giải thích thêm. Nhận ra điều đó, Kanae cũng cười theo.

“Cậu Akira cũng vất vả như mọi khi nhỉ.”

“Ừ, cũng vậy vậy thôi.”

Tuy tình cảnh khác nhau, nhưng cả hai – những người đều phải đối mặt với khó khăn vẫn cười đùa và tiếp tục đi qua vùng đất hoang.

_*_*_*_

Giữa vùng đất hoang, một chiếc xe địa hình cỡ lớn trông khá bình thường đang đỗ lại. Bên trong, Reina quan sát tình hình cùng Shiori.

“Shiori. Họ di chuyển rồi. Đi thôi.”

Kanae không hề biết vị trí hiện tại của Reina và Shiori, thậm chí cô còn chẳng nắm được đại khái nơi họ đang ở. Tuy nhiên, nhờ thiết bị đầu cuối được giao cho từ trước đó thì phía Reina lại nắm rõ vị trí của Kanae. Việc di chuyển theo hướng khác với điểm hẹn chứng tỏ rằng cô đã gặp Akira và cả hai đang cùng nhau đi tới chỗ mục tiêu.

“Tuân lệnh.”

Dưới sự điều khiển của Shiori, chiếc xe bắt đầu lăn bánh khi bình minh còn chưa ló rạng. Tuy là loại rẻ tiền so với tiêu chuẩn của Shiori, nhưng chiếc xe này không chỉ chở hai người họ. Ở hàng ghế sau còn có một người khác – một người mặc bộ đồ gia cường dạng khung xương bên ngoài và dày cộp như áo giáp.

Người này vốn đang ngồi im như tượng bỗng khẽ động đậy như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn khi quay sang Reina và hỏi:

“Tình hình thế nào rồi?”

“Kanae đã tập kết thành công với Akira. Có vẻ như họ đang di chuyển đến đích ạ.”

“Vậy à. Bên ta chắc cũng không mắc lỗi gì. Còn bên ngươi thì sao?”

“Dù đã làm hết mức có thể, nhưng chúng tôi không thể khẳng định tuyệt đối rằng sẽ không có sự cố bất ngờ. Nếu đối phương nắm được vị trí của Kanae do sơ suất của chúng tôi thì ngay khi phát hiện ra, cô ấy sẽ được chỉ thị huỷ bỏ việc tới chỗ mục tiêu. Khi ấy chúng tôi cũng sẽ bỏ Kanae lại để rút lui ngay. Nhiệm vụ của cô ấy khi đó sẽ là cầm chân đối phương.”

Chính vì vậy người đảm nhiệm việc gặp Akira là Kanae. Cô đã đến hiện trường trước để trinh sát, và nếu có kẻ địch thì cô cũng sẽ tự mình xử lý. Dù nguy hiểm tới mức bị bao vây đi chăng nữa thì Reina và Shiori cũng sẽ không giải cứu mà ngược lại, Kanae khi đó sẽ làm mồi nhử để cho họ chạy thoát. Vì vậy mà Kanae mới tách ra hành động riêng ngay từ đầu.

Người đàn ông trong bộ đồ gật gù.

“Vậy thì hãy hy vọng rằng trong chúng ta không ai mắc sai lầm.”

Nói xong, người đàn ông đưa ánh mắt từ Reina chuyển sang Shiori.

“Nếu mọi chuyện thuận buồn xuôi gió thì ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh như đã hứa. Hãy cố gắng hết sức vì chủ nhân của ngươi.”

Người đàn ông đội một chiếc mũ bảo hiểm kín mặt – loại không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài và ngồi phía sau Shiori. Tuy không thể thấy ánh mắt hắn, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng rằng bản thân đang bị nhìn chằm chằm. Shiori căng thẳng đáp lại với giọng đầy quyết tâm:

“Tất nhiên rồi thưa ngài.”

Dù mỗi người có những mong muốn và mục tiêu hơi khác nhau, nhưng tất cả đều hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Chiếc xe chở họ tiếp tục lăn bánh qua vùng đất hoang.

Người đàn ông lên tiếng:

“Reina. Tên Akira đó là người như thế nào?”

“Tôi đã gửi tài liệu về Akira cho ngài rồi mà....”

“Ừ, ta đọc rồi. Nhưng ta muốn nghe trực tiếp từ miệng ngươi. Không cần quá chi tiết đâu. Ngươi và Akira cũng quen biết nhau một thời gian rồi đúng không? Ta chỉ muốn nghe về ấn tượng chung, kiểu như cảm nhận đại khái về con người cậu ta thôi.”

“...Tôi hiểu rồi. Theo ấn tượng của tôi thì, nói thế nào nhỉ, Akira lúc nào cũng ở  trung tâm của những rắc rối. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy cũng vậy....”

Reina kể rằng mỗi khi có Akira thì dường như xung quanh đấy luôn xảy ra chuyện. Từ Thành phố ngầm ở tàn tích Kuzusuhara đến tàn tích Mihazono rồi tàn tích Khu thương mại Iida – tất cả đều như vậy.            Tuy không rõ liệu Akira là kiểu người dễ gây ra rắc rối vì tính cách của mình, hay chỉ đơn giản là vòng xoay số phận đã khiến cậu dễ bị cuốn vào những vụ lùm xùm, nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng Akira luôn ở trung tâm của mọi biến cố. Reina kể lại như vậy và người đàn ông kia lắng nghe với vẻ đầy hứng thú.

_*_*_*_

Akira chở Kanae đến một dinh thự bên trong tàn tích Khu dân cư Higaraka. Địa điểm đặt thiết bị của Lion’s Tail nằm ở một căn phòng bí mật bên dưới tầng hầm của dinh thự này.

Dừng xe trước cửa, Kanae cười vui vẻ:

“Cậu Akira. Là chỗ này hả?”

“Ừ, bên trong kia.”

“Vậy sao. Ây dà, đến nơi an toàn là tốt rồi! À, tiện tôi hỏi luôn, không có dấu hiệu của kẻ thù hay gì chứ?”

Akira cẩn thận quan sát xung quanh. Thiết bị thu thập thông tin trên bộ đồ và thiết bị trinh sát trên xe với độ chính xác và phạm vi quét được cải thiện đáng kể so với trước đây, được sử dụng để kiểm tra kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài dinh thự.

“Chỉ có quái vật thôi. Không có dấu hiệu của con người nên chắc không có kẻ thù mà cô nói đâu.”

“Tốt lắm!”

Kanae do dự một chút về việc liên lạc với Reina, nhưng cuối cùng cô quyết định chưa phải lúc.

“...Vào luôn thôi!”

“Không đợi Reina à? Chẳng phải cô ấy sẽ tới tập kết sau sao?”

“Không sao đâu.”

Akira gật đầu nhẹ, dẫn Kanae vào trong dinh thự và hướng đến căn phòng có tầng hầm.

Trên đường đi, Alpha nói:

[Akira, tiện tôi hỏi chút. Về thiết bị của Lion’s Tail ở tầng hầm ấy, ta có nên làm một chút “điều chỉnh” không?]

[Điều chỉnh? Ý cô là sao?]

[Nhóm Reina đang nghĩ thiết bị đó là loại đặc biệt dành cho khách hàng VIP. Tôi đang nói đến việc làm cho mọi thứ khớp với suy nghĩ ấy.]

Alpha giải thích rằng Reina và những người khác đang lầm tưởng rằng Akira trở thành Người kết nối với Cựu thế giới là bởi cậu đã vô tình kết nối với thiết bị đặc biệt đó. Họ cho rằng Akira đã kế thừa quyền hạn của một khách hàng VIP từ thiết bị này, từ đấy mới dẫn đến việc Olivia đưa cho cậu thẻ của Lion’s Tail.

Nhưng thực tế Akira đã là Người kết nối với Cựu thế giới từ trước đó chứ không phải nhờ thiết bị bên dưới tầng hầm kia, và cậu cũng không mang bất kỳ quyền hạn VIP nào như họ nghĩ. Alpha hỏi liệu có nên “điều chỉnh” lại để mọi thứ khớp với lầm tưởng này hay không.

Akira suy nghĩ một chút.

[Nếu không làm “điều chỉnh” thì sẽ thế nào?]

[Nếu họ kiểm tra  và phát hiện nó chỉ là một thiết bị bình thường thì không có gì đặc biệt. Nếu mọi chuyện dừng lại ở đó thì không thành vấn đế. Nhưng nếu họ nhận ra giả thuyết của mình sai thì nhiều khả năng họ sẽ tự hỏi tại sao Akira lại được Olviia đưa thẻ của Lion’s Tail. Nếu họ bắt đầu nghĩ sâu hơn thì mọi chuyện có thể trở nên rắc rối.]

[À, ra vậy.]

[Tất nhiên, nếu Reina hỏi chuyện này thì cậu có thể trả lời “Tôi không biết” để lấp liếm. Dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì họ cũng không thể tìm hiểu sâu hơn được.]

[“Không thể” là sao? Ý cô là vẫn có nguy cơ bị lộ ư?]

[Nhóm Reina chắc đã biết một chút về Lion’s Tail của Cựu thế giới và có thể họ đã suy ra một số thứ từ đấy. Dĩ nhiên là họ sẽ không bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nhưng khả năng là họ sẽ nghi ngờ điều gì đó không cần thiết.]

[Ra là vậy. Thế thì có nên làm “điều chỉnh” để khớp với lầm tưởng của họ không?]

[Tôi nhắc trước nhé, việc “điều chỉnh” cũng có thể khiến tình hình hệ hơn. Càng lấp liếm nhiều thì vấn đề sẽ càng lớn. Đôi khi cứ nói thẳng là “Tôi không biết” ngay từ đầu sẽ tốt hơn.]

Nghe vậy, Akira bắt đầu do dự. Cậu không thích nói dối, và đó cũng là lý do cậu yêu cầu Sheryl không bao giờ hỏi lại về những thứ mà cậu bảo cô không được hỏi. Tuy nhiên lần này Akira quyết định chọn cách lấp liếm.

[Được rồi. Cứ làm “điều chỉnh” đi.]

[Cậu có thể cho tôi biết lý do không?]

[...Vì tôi đã lỡ nói dối với Carol rồi.]

Akira từng nói với Carol rằng cậu nhận được sự hỗ trợ từ Alpha, và sự hỗ trợ ấy là dành cho khách hàng VIP của Lion’s Tail. Dĩ nhiên Akira không thể tiết lộ về Alpha, nhưng cậu đã thừa nhận sức mạnh của mình đến từ sự hỗ trợ đó chứ không phải là thực lực của bản thân. Đây là lời nói dối để giải thích cho việc này.

[Ra là vậy. Được rồi.]

Alpha đáp và nở nụ cười đầy ẩn ý.

Ở cạnh Kanae, Akira cố kìm nén nụ cười gượng.

Khi đến căn phòng có tầng hầm, Akira để Kanae ở lại bên ngoài và một mình đi vào trong. Cậu đứng trước vị trí kết nối với thiết bị của Lion’s Tail – một thiết bị dùng để kết nối với Cựu thế giới. Ngay lập tức, một hình ảnh người phụ nữ mặc đồng phục hầu gái hiện lên trong tầm nhìn của Akira giống như lần trước.

[Akira, cứ để tôi xử lý. Đừng làm gì cả.]

[Ừ, giao cho cô đấy.]

Akira đứng yên chờ đợi. Một lúc sau, hình ảnh người hầu gái đó biến mất.

[Akira. Giờ có thể gọi Kanae vào được rồi.]

[Hiểu rồi.]

“Kanae. Vào được rồi đấy.”

“Ồ? Cuối cùng cũng xong rồi à?”

Đáp lại tiếng gọi của Akira, Kanae bước vào hầm, vừa bật đèn chiếu sáng, vừa quan sát xung quanh.

“Chẳng có gì hết nhỉ. Mà cậu vào trước một mình làm gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn xác nhận lại là có đúng chỗ này không thôi. Chuyện cũng khá lâu rồi.”

“Vậy à. Thế cái thiết bị đó đâu? Tôi chả thấy gì cả.”

“Tôi cũng không biết chính xác nó ở đâu. Nhưng lần trước lúc tôi đứng đây thì người phụ nữ mặc đồ hầu gái đột nhiên xuất hiện.”

Akira vừa chỉ xuống sàn vừa giải thích. Alpha bổ sung chỉ dẫn.

[Thêm là cùng với một cơn đau đầu dữ dội.]

“...Cùng với một cơn đau đầu dữ dội.”

“Ồ.”

Kanae đáp gọn lỏn như vậy rồi định đứng vào đúng chỗ Akira đã chỉ. Ngay lúc đó, Alpha điều khiển bộ đồ gia cường của Akira để kéo Kanae ra khỏi vị trí. Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng cậu lập tức hiểu ra và liền diễn theo với biểu cảm có chút hoảng hốt.

“Tôi vừa mới nói là có cơn đau đầu dữ dội mà!?”

Akira cố ý diễn để cảnh báo rằng nếu kết nối sai cách thì áp lực lên não bộ có thể dẫn đến cái chết. Kanae chỉ nhẹ đáp lại:

“Tôi không phải Người kết nối với Cựu thế giới nên không sao đâu.”

“Tôi cũng từng nghĩ như vậy khi đứng ở đó đấy!”

Akira nhớ lại khi ấy Alpha đã hoảng hốt kéo cậu ra khỏi vị trí kết nối, và lần này Akira thực sự có chút lo lắng cho Kanae. Thấy thái độ của cậu, cô cười lớn:

“Cậu lo xa quá rồi đấy! Không sao đâu. Dù thiết bị này là loại nguy hiểm và kích hoạt khả năng kết nối với Cựu thế giới bằng cách gây áp lực lên não, rồi có thể gây chết người nếu làm sai đi chăng nữa thì tôi cũng đã chuẩn bị biện pháp đối phó rồi.”

“Vậy à? Thế chắc chỉ có Người kết nối với Cựu thế giới mới thấy thôi.”

“Không, thiết bị thông tin tương tích với Cựu thế giới của tôi có phản ứng kết nối, nhưng lại không thấy người phụ nữ mặc đồ hầu gái nào xuất hiện cả.”

“Vậy ư?”

Akira hơi bất ngờ đáp lại, nhưng nghĩ rằng đó có thể là do những mánh khoé của Alpha nên cậu không suy nghĩ gì thêm. Kanae lặng lẽ quan sát thái độ của Akira, và như để che giấu điều đó, cô nở nụ cười vui vẻ.

“Dù sao thì tôi cũng chưa xác nhận được liệu đấy có phải là thiết bị của Tập đoàn Lion’s Tail hay không, nhưng chắc chắn là thiết bị kết nối với Cựu thế giới đang được lắp đặt ở đây. Cảm ơn cậu đã dẫn đường nhé Akira.”

“Ừ.... Thế giờ tôi phải làm gì? Việc dẫn đường đã xong rồi, cơ mà....”

Việc trực tiếp dẫn đường đến chỗ đặt thiết bị của Tập đoàn Lion’s Tail theo yêu cầu của Reina đã hoàn thành. Giờ Akira cần bắt đầu công việc tiếp theo. Nhưng vì nghĩ rằng kéo dài thêm chút nữa cũng chẳng sao nên cậu hỏi Kanae.

Kanae suy nghĩ một lúc.

“...Ừm, đúng rồi nhỉ. Tôi sẽ liên lạc với cô chủ. Cậu đợi tôi một chút có được không?”

“Được thôi.”

Kanae liên lạc với Reina và nói chuyện bằng cách không để âm thanh lọt ra ngoài. Sau đó, cô để lộ một biểu cảm khó xử hiếm hoi. Akira hơi bất ngờ khi thấy vậy.

“Có chuyện gì à?”

“...Ừm, thế này nhé Akira. Cô chủ sắp đến đây rồi nên tạm thời cậu ở lại với tôi thêm một lúc có được không?”

“...? Ừ.”

Akira thắc mắc tại sao chỉ chuyện nhỏ như vậy thôi mà Kanae lại tỏ ra khó xử. Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Kanae tiếp tục giải thích lý do:

“À còn nữa.... Thực ra cô chủ đang dẫn theo một người..... Ừm, kiểu như là... một nhân vật cực kỳ quan trọng ấy. Nên tôi xin lỗi trước nhé, nhưng nếu cậu có thể cư xử... ừm, trưởng thành hơn một chút thì sẽ giúp cô chủ rất nhiều. Thế có được không?”

Nghe vậy Akira tỏ vẻ hơi bất ngờ, vì cậu không nghĩ Kanae là kiểu hay để ý đến cách cư xử với những người có địa vị. Thực tế, cách Kanae giao tiếp với Reina khá thoải mái, thậm chí có thể nói là có phần hơi bỗ bã. Thế mà vì lợi ích của Reina, Kanae giờ lại phải lo lắng về việc giữ phép lịch sự với một nhân vật như vậy. Rốt cuộc đó là người như thế nào? Nếu vì cậu mà xảy ra chuyện với người đó thì Kanae định xử lý ra sao? Nghĩ vậy, Akira nhớ lại bộ dạng của Hikaru khi cậu nói chuyện với Sugadome, và rồi cậu khó xử nhìn Kanae.

“...Tôi nói trước là đừng trông đợi tôi cư xử lịch thiệp hay trả lời đúng mực với những người quan trọng kiểu đó. Tôi không giỏi mấy vụ này đâu.”

“Ừ.... Tôi cũng đoán thế mà.”

Kanae cười khổ vì biết rằng yêu cầu Akira làm chuyện đó là điều bất khả thi.

“Hay là xem như cô đã ngăn nhưng tôi vẫn tự ý về mất đi, làm vậy cho dễ?”

“...Không, chắc cô chủ không bảo tôi làm theo hướng đó đâu.”

“Vậy à.... Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng cẩn thận.”

“Cảm ơn cậu nhé.”

Cả Akira và Kanae nhìn nhau và mỉm cười gượng gạo. Sau đó họ di chuyển ra trước dinh thự để đón nhóm Reina.

------

Trong lúc ngồi trên xe hướng đến chỗ Akira, Reina nhìn về phía người đàn ông ở ghế sau với vẻ mặt hơi căng thẳng.

(...Không biết để Akira gặp người đó thì có ổn không đây. Nếu Akira tự kiềm chế được thì tốt, cơ mà mong chờ chuyện đó ở cậu ta thì vô ích... mà mình cũng không cản nổi ấy chứ, Shiori cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào hợp lý để tránh cả....)

Reina vốn không muốn người đàn ông đó gặp Akira, bởi cô không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

Nếu bất trắc xảy đến thì tệ nhất là Akira và người đàn ông ấy sẽ giao chiến, lúc đó nhóm Reina sẽ phải đứng về phía đối diện và chống lại Akira. Nhưng đồng thời cô cũng không thể lấy lý do “vậy thì đừng gặp Akira” để tránh trường hợp đó được.

Chính vì vậy Reina bắt buộc phải dốc hết sức để ngăn không cho tình huống ấy xảy ra. Không được trở thành kẻ địch với Akira. Cô đã hứa như vậy với tư cách là Reina Lilart Lawrence, và khi đã hứa thì phải giữ lời.

Vì vậy Reina chỉ còn cách để Akira gặp người đàn ông này và cầu mong không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cô phải làm mọi thứ có thể để biến điều đó thành hiện thực.

“...Shiori. Nếu có chuyện gì thì nhờ cô nhé.”

Không thể đưa ra chỉ thị cụ thể, vì ngay cả Reina cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô cũng không thể đưa ra cách đối phó rõ ràng, vì cô tin tưởng Shiori. Nếu lúc đó Shiori chọn cách xử lý như thế thì hẳn đấy là quyết định đúng đắn, ít nhất là hơn phán đoán của chính cô. Với sự tin tưởng ấy, Reina quyết định giao phó cho Shiori.

“Tuân lệnh.”

Shiori hiểu rõ suy nghĩ của Reina và cảm kích trước sự tin tưởng ấy. Cô cố gắng mỉm cười để đáp lại niềm tin đó.

Xe của Reina đã tới chỗ của Akira và Kanae đang đứng chờ trước biệt thự. Reina bước xuống, nở nụ cười gượng và nói với Akira:

“Akira. Để cậu phải đợi rồi. Ừm....”

Trong lúc Reina còn đang lúng túng không biết nên giới thiệu thế nào về người đàn ông kia thì ông ta đã hành động trước:

“Cậu là Akira phải không? Ta là Lawrence, cũng là một Thợ săn giống cậu. Rất hân hạnh.”

Lawrence vừa nói vừa đưa tay ra. Akira cũng nắm lại.

“Ờ.... Tôi là Akira. Rất hân hạnh.”

Sau khi bắt tay với Lawrence, Akira chăm chú nhìn đối phương một chút rồi nhẹ nhàng buông tay. Thái độ ấy của Akira khiến Reina, Shiori, thậm chí là cả Kanae đều có vẻ hơi ngạc nhiên. Vì tuy chỉ dừng ở mức tối thiểu, nhưng thái độ ấy đúng là đang thể hiện rằng cậu có để ý đến Lawrence.

“Vậy chỗ đặt thiết bị đầu cuối là ở trong này à?”

“Vâng. Bên này ạ.”

Akira vừa nói vừa dẫn Lawrence vào bên trong biệt thự. Như thể vừa bừng tỉnh, nhóm Reina vội vã theo sau.

Trên đường đi xuống tầng hầm, Reina và Shiori giao tiếp bằng ánh mắt và hỏi Kanae rằng “Cô có cố thuyết phục Akira để cậu ấy chịu khó để mắt đến Lawrence không?”. Đáp lại, Kanae cũng chỉ trả lời bằng ánh mắt rằng “Không”. Rồi cả ba quay sang nhìn cậu với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Akira cũng nhận ra phản ứng đó của họ.

(...Ừ thì mình còn nợ nhóm Reina vụ đã cứu Shizuka-san mà.)

Qua dáng vẻ của nhóm Reina, Akira đoán được rằng Lawrence thực sự là một nhân vật có địa vị rất cao, tương tự như Sugadome đối với Hikaru vậy.

Akira đang mang món nợ ân tình khi Reina đã cứu Shizuka. Khiến những người như vậy phải tỏ ra khó chịu như Hikaru đã từng khi cô đối diện Sugadome thì đúng là đến Akira cũng cảm thấy khó xử. Bởi vậy nên vì nhóm Reina, dù không phải hạ mình, nhưng Akira cũng đã để tâm đến Lawrence ở một mức độ cần thiết tối thiểu.

Khi tới căn phòng có lối xuống tầng hầm, Akira mở cửa, chỉ tay xuống dưới và nói với Lawrence:

“Ở dưới này.”

“Hiểu rồi. Từ đây để ta là được. Reina. Đưa thẻ.”

Lawrence nhận lấy tấm thẻ trắng từ Reina rồi đưa cho Akira xem và nói:

“Ta mượn nhé? Không vấn đề gì chứ?”

“À vâng. Cứ tự nhiên.”

Lawrence gật đầu như để xác nhận rồi một mình bước xuống tầng hầm.

Akira quay sang hỏi dò Reina:

“Tôi không rõ lắm, nhưng tốt nhất là không nên tò mò nhỉ?”

“Nếu cậu làm vậy thì giúp bọn tôi nhiều lắm.”

“Ừ. Tôi sẽ làm vậy.”

Thấy thái độ đó của Akira, nhóm Reina thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng chắc không còn vấn đề gì nữa. Dù Akira và Reina có cách hiểu khác nhau về việc không nên tò mò, nhưng hiện giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Một mình đi xuống tầng hầm, Lawrence đứng trước vị trí kết nối với thiết bị của Tập đoàn Lion’s Tail. Nhờ dữ liệu từ thiết bị thu thập thông tin của Kanae mà ông đã biết chính xác vị trí nên không cần hỏi Akira hay Kanae.

Lawrence giơ tấm thẻ trắng lên, trông như thể đang trình diện với ai đó trước mặt. Ngay lập tức, bên trong tầm nhìn mở rộng của ông, một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái xuất hiện và nói:

“Thưa quý khách, chiếc thẻ này không thuộc về quý khách. Về việc sử dụng thẻ trái phép, Tập đoàn chúng tôi buộc phải áp dụng các biện pháp nghiêm khắc.”

Không hề nao núng trước lời cảnh báo, Lawrence nghiêm túc đáp lại:

“Ta cũng biết đây là món đồ được cho người tên Akira mượn. Dù vậy hãy nghe ta nói. Trước hết, ta đã được Akira chính thức cho mượn tấm thẻ này, và cũng không có ý định sử dụng quyền hạn đi kèm của nó. Nhưng vì hiện tại ta hoàn toàn không có phương thức chắc chắn nào để liên lạc trực tiếp với Tập đoàn nên đành phải miễn cưỡng dùng thẻ của người khác. Ta mong các ngươi có thể lắng nghe câu chuyện của ta.”

“Chúng tôi sẽ lắng nghe. Quý khách cần gì ạ?”

Lawrence khựng lại một chút như thể vừa thở phào vì cuộc trò chuyện không bị cắt ngang. Sau đó ông tiếp tục:

“Ta không rõ Tập đoàn có nhận thức được điều này hay không, nhưng ta tự nhận mình đang có một hợp đồng với Tập đoàn. Vì vậy ta muốn thảo luận với các ngươi về nội dung hợp đồng, cùng với các quyền hạn liên quan và mọi chi tiết khác.”

Trong tầng hầm chỉ có một mình Lawrence, ông tiếp tục nói chuyện với Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới. Nếu Reina nghe được nội dung cuộc nói chuyện này thì cô chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.