Duck: Cảm ơn một bác đẹp trai đã donate cho trans :D
Tưởng tượng mỗi sáng được Alpha mặc đồ maid gọi dậy.... Oh no, toi da ra :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Nửa đêm, ngay khi ngày mới vừa bắt đầu, Akira bị Alpha đánh thức.
“Alpha.... Giờ này còn có chuyện gì vậy?”
Thấy gương mặt Alpha không mang vẻ gì là báo động khẩn cấp nên Akira chỉ lấy làm lạ khi bị gọi dậy vào giờ này.
[Xe máy và những thứ khác mà Akira nhờ Kibayashi chuẩn bị đã được Katsuragi mang đến rồi. Chúng đang ở bãi đỗ xe tầng một.]
“...Vậy à. Nhanh thật đấy.”
Vì đã đi ngủ sớm nên khi tỉnh dậy, Akira cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn hẳn. Cậu rời khỏi giường và định mặc bộ đồ gia cường mà mình thường dùng, nhưng ngay lúc đó Alpha ngăn lại.
[Akira. Giờ cậu có bộ đồ gia cường mới rồi mà, sao cậu không thử mặc nó đi?]
“Ô đúng rồi nhỉ.”
Dưới sự điều khiển của Alpha, chiếc vali tự hành đa chân cỡ lớn bắt đầu biến hình, mở rộng ra và trở thành một kho chứa có chức năng bảo trì. Nhìn thấy bên trong, Akira liền mỉm cười vui sướng. Bên trong là một bộ đồ gia cường, hai thanh kiếm, hai khẩu súng phức hợp và một ba lô đa năng – trọn bộ trang bị dòng HBTN. Ngoài ra còn có thêm một ít đạn và thuốc hồi phục.
Dòng HBTN được chế tạo chủ yếu từ một loại hợp kim đặc biệt gọi là Phi phi sắc kim. Tuy là sản phẩm hiện đại nhưng hiệu năng của nó đã đạt tới trình độ của Cựu thế giới. Bộ đồ không chỉ mang lại cho người mặc sức mạnh siêu nhân mà còn được trang bị khả năng bay, thanh kiếm không chỉ sắc bén mà tầm chém cũng tiệm cận ma thuật. Với khẩu súng, ngoài việc sử dụng đạn C thông thường thì nó có thể bắn cả tên lửa cỡ nhỏ và tia laze, thậm chí là hỗ trợ bắn liên tiếp đầu đạn huỷ diệt. Chiếc ba lô đa năng có thể thu nhỏ lại vừa lòng bàn tay khi rỗng bên trong, nhưng cũng hoàn toàn đủ khả năng mở rộng để chứa được cả một chiếc xe tải lớn.
Đây là bộ trang bị dành cho những Thợ săn hàng đầu hoạt động ở phía Đông – khu vực tiền tuyến khắc nghiệt nhất, nơi lũ quái vật ngang nhiên hoành hành. Bộ trang bị làm Akira không khỏi phấn khích, và rồi chúng tự động “mặc” vào người cậu.
Đầu tiên, bộ đồ gia cường tự di chuyển dù không có người bên trong. Nó mở rộng phần thân, tay và chân rồi bao bọc Akira như thể đang ôm lấy cậu. Tiếp đến, hai khẩu súng cùng hai thanh kiếm trong vỏ tự bay ra khỏi kho chứa, được cố định bằng giáp trường lực ở phía sau lưng bộ đồ và lơ lửng cách lưng Akira một khoảng nhỏ mà không cần dính chặt. Cuối cùng, chiếc ba lô đa năng ở trạng thái thu nhỏ được gắn vào phần eo của bộ đồ. Quá trình trang bị đã hoàn tất.
“Ồ, đỉnh thật đấy!”
Akira không khỏi thán phục trước cách mặc trang bị hoàn toàn khác biệt của bộ đồ tiền tuyến này.
Alpha mỉm cười đồng tình với sự phấn khích ấy của cậu.
[Quả nhiên là trang bị dành cho tiền tuyến, nó khác xa mấy món rẻ tiền trước đây nhỉ.]
Nghe vậy Akira cười khổ.
“Rẻ tiền à.... Ừ thì so với cái này chắc cũng rẻ tiền thật.”
Bộ trang bị trước đây của Akira đã tiêu tốn của cậu hơn 20 tỷ Aurum – một con số không hề nhỏ ngay cả với những người có khái niệm 10 tỷ Aurum chỉ là tiền lẻ. Nhưng so với bộ trang bị ở đẳng cấp Colon này thì đúng là nó chỉ như đồ rẻ tiền.
Ngày hôm đó với khẩu súng lục trên tay, Akira đã tới tàn tích Kuzusuhara. Giờ đây, trang bị của cậu cuối cùng cũng đạt đến trình độ của Cựu thế giới và ngang hàng với Alpha – người mà cậu đã gặp vào ngày định mệnh ấy.
_*_*_*_
Vẫn còn trong bộ trang bị mới, Akira đi xuống tầng một của toà nhà. Chiếc ba lô đa năng mới đã được tháo khỏi eo và tự di chuyển đằng sau cậu bằng những chiếc chân mảnh mọc ra từ phía dưới. Ngoài những vật dụng từ chiếc ba lô cũ thì bên trong đó còn chứa thêm bốn khẩu RL2 phức hợp.
Tuy là ba lô dành cho tiền tuyến nhưng nó không có chức năng không gian mở rộng để giữ hình dạng cố định bất kể bên trong chứa bao nhiêu đồ, và kích thước của ba lô sẽ tăng lên tương ứng với số lượng vật phẩm. Dù có thể đặt cố định và làm nó lơ lửng phía sau bộ đồ, nhưng vì muốn thử nghiệm các tính năng khác nên Akira đã tạm thời để ba lô tự di chuyển theo sau cậu.
Cảnh tượng Akira trong bộ trang bị mới thu hút mọi ánh nhìn từ xa của các thành viên trong đội vũ trang bảo vệ toà nhà và cả những đứa trẻ thuộc Sheryl Family. Tuy giờ đã là nửa đêm nhưng hành lang vẫn sáng rực như ban ngày, cùng bầu không khí cũng nhộn nhịp chẳng kém.
Hiện tại căn cứ của Sheryl Family đang rất đông đúc. Đầu tiên là những thành viên trước đó đã bỏ trốn khỏi băng trong vụ lùm xùm vừa qua và giờ quay về xin được tái gia nhập. Tuy việc quay lại sau khi bỏ trốn có thể bị xem là trơ trẽn, nhưng trong bối cảnh băng có nguy cơ đối đầu với Sakashita Heavy Industries thì việc rời đi được coi là quyết định hợp lý. Cân nhắc tình hình và sự thiếu hụt nhân sự nghiêm trọng khi hơn 90% thành viên đã rời đi thì Sheryl đã đồng ý cho phép họ quay lại.
Tuy nhiên, việc tái gia nhập không phải là vô điều kiện. Ngay cả cựu thành viên có chức vụ cao trước đó cũng phải bắt đầu lại từ vị trí thấp nhất, và chỉ những ai không lấy trộm tiền hay vật tư của băng khi rời đi mới được chấp nhận. Với điều kiện này, khoảng 40% số người bỏ trốn đã được cho phép gia nhập trở lại.
Trong tình thế ấy, Sheryl Family phải gấp rút tái cơ cấu nhân sự và lập đội truy bắt những kẻ ôm tiền, ôm hàng bỏ trốn. Vì vậy nên dù đã là nửa đêm nhưng căn cứ vẫn đang cực kỳ bận rộn.
Ngoài ra cũng có không ít thương nhân tập trung về đây. Đó là những kẻ từng kiếm chác rất nhiều dựa trên lợi ích của Sheryl Family. Ban đầu họ định cắt đứt quan hệ với băng sau vụ việc vừa rồi, nhưng nhờ Akira đã giải quyết vấn đề với Sakashita Heavy Industries, và Inabe đã đứng ra đảm bảo điều đó nên giờ họ lại vội vàng quay lại để nịnh bợ.
Vì tất cả cũng là thương nhân nên chẳng ai dại gì đi tuyên bố cắt đứt quan hệ với Sheryl Family. Thế nhưng, những kẻ trước đây ngày nào cũng tìm cách tiếp cận để hưởng lợi từ thế lực của băng giờ đã bất ngờ ngừng làm vậy. Những điều cần truyền đạt thì cuối cùng cũng đã được truyền đạt.
Để giải thích, biện minh và thương thảo cho các giao dịch trong tương lai thì họ cần gặp trực tiếp Sheryl để nói chuyện. Ngoài ra, những người trước đây không có cơ hội tham gia vào các quyền lợi của băng giờ cũng xem đây là cơ hội để thay thế vị trí của những người khác nên cũng lũ lượt kéo đến.
Tuy nhiên lúc này đã là nửa đêm và Sheryl – người mà họ muốn gặp đang ngủ. Các thương nhân đành phải chờ đến sáng khi cô bắt đầu công việc và hiện giờ họ đang xếp hàng chờ đợi tại chỗ.
Các cán bộ của những băng nhóm khác trong khu ổ chuột cũng tụ tập tại căn cứ. Vì có quá nhiều sự kiện xảy ra nên thậm chí họ còn chưa thể nắm bắt đầy đủ tình hình và mặt ai nấy đều cực kỳ mệt mỏi.
Trong những lúc thế này thì Shijima – người đáng lẽ phải đóng vai trò lãnh đạo, điều phối và đàm phán với Sheryl Family vẫn đang mất tích. Không có thời gian để chọn người thay thế, những băng khác đã cử đại diện đến để cập nhật tình hình và bàn bạc với Sheryl về các thoả thuận trong tương lai.
Những thành viên trong lực lượng Phòng vệ Thành phố, các thành viên trong băng, thương nhân và cán bộ khu ổ chuột – tất cả đều đang hướng ánh nhìn về phía Akira vì những lý do khác nhau.
Mọi người đã biết rằng Akira vẫn còn sống và vấn đề với Sakashita Heavy Industries cũng đã được giải quyết. Tuy nhiên nhiều người vẫn nghi ngờ rằng liệu đó có phải là tin lá cải hay không. Nhưng khi tận mắt thấy cậu thì mọi nghi ngờ đều tan biến. Nếu Akira còn sống nhưng vấn đề với Sakashita chưa được giải quyết thì hẳn cậu sẽ phải ẩn náu ở đâu đó. Vì vậy, việc cậu công khai xuất hiện tại căn cứ của Sheryl Family chính là bằng chứng rõ ràng rằng vấn đề với Sakashita Heavy Industries đã thực sự được giải quyết.
Thấy bản thân đang thu hút sự chú ý, nhưng vì không bị vây quanh hay có ai tới bắt chuyện nên Akira quyết định không để tâm và tiếp tục đi qua toà nhà.
Hiện tại hạng Thợ săn của Akira đã tăng vọt lên 75 nhờ việc cậu đã một mình đánh bại Relagros. Ngay cả khi không tính đến việc bản thân đang là chỗ dựa thực sự của Sheryl Family thì một Thợ săn hạng cao như vậy đi ngang qua thôi cũng khiến người khác e dè không dám bắt chuyện. Nếu lỡ làm cậu phật ý thì hậu quả sẽ rất khôn lường. Bởi vậy nên không ai trong số họ đủ can đảm để tiếp cận Akira.
Tuy nhiên có người đã dám lên tiếng bắt chuyện với cậu, đó là Erio, Alicia, Nasha và Lucia. Erio nói:
“Akira-san, cậu dậy rồi à? Katsuragi đã mang đồ của cậu đến rồi đấy. Ông ta đang chờ bên ngoài bãi đỗ xe tầng một và bảo là sẽ đợi khi nào cậu dậy....”
“Ừ. Tôi đang định xuống chỗ đó đây.”
“Vậy sao. À, nếu cậu dậy rồi thì chắc tôi nên gọi boss luôn nhỉ?”
“Thôi, giờ muộn rồi nên cứ để cô ấy ngủ đi. Sao mấy cô cậu giờ này vẫn còn thức vậy?”
“Vì boss đang ngủ đấy. Bọn tôi dù gì cũng là người đứng thứ hai sau boss mà. Giờ đang có nhiều chuyện lộn xộn lắm nên ít nhất cũng phải có boss hoặc bọn tôi thức để xử lý, chứ không thì rắc rối lắm.”
Thực tế thì trong Sheryl Family, Erio và những người đứng đây đều đang giữ vị trí cao nhất trong băng chỉ sau Sheryl, và không có ai cùng chức vụ với họ.
Tất nhiên cũng có những người có năng lực vượt trội hơn nhóm Erio, nhưng họ đã từ chối thăng chức vì nhiều lý do khác nhau.
Lời tuyên bố của Akira với Viola rằng “lần sau nếu hiểu lầm nữa thì tôi sẽ giết” đã được lan truyền trong nội bộ băng. Nếu trở thành thủ lĩnh cùng cấp với Erio và những người khác thì họ sẽ bị giao các công việc liên quan đến Akira, đồng nghĩa với nguy cơ bị giết vì hiểu lầm. Nỗi sợ hãi ấy đã hạn chế phạm vi tranh giành quyền lực trong băng ở những vị trí dưới nhóm Erio.
Với bối cảnh đó, Erio và các thủ lĩnh khác – những người có thể tự mình đến nói chuyện với Akira, đã duy trì vị trí thứ hai sau Sheryl trong băng. Đây như một sự công nhận cho sự dũng cảm của họ.
Đổi lại, họ phải thức thay cho Sheryl vào giờ này nên tất cả đều mang vẻ mặt hơi thiếu ngủ.
Akira hiểu được vấn đề và khẽ gật đầu.
“Ra là vậy. Mọi người vất vả rồi.”
“Ừ, trách nhiệm của bọn tôi mà. Đúng rồi, cậu có cần tôi dẫn đến chỗ Katsuragi không?”
“Không sao, tôi tự đi được. Thôi chào nhé.”
Akira nói vậy rồi một mình bước tiếp. Nhìn theo bóng lưng cậu, một thương nhân tiến đến bắt chuyện với nhóm Erio. Dù không dám nói chuyện với Akira nhưng hắn nghĩ rằng tiếp cận Erio và những người kia sẽ dễ hơn.
“Erio-san. Cậu vất vả quá nhỉ. Cả Alicia-san, Nasha-san, Lucia-san nữa. Phải làm việc đêm hôm thế này chắc mọi người khổ lắm.”
Tên thương nhân ấy cười nịnh nọt. Alicia cũng mỉm cười xã giao đáp lại:
“À vâng. Nhưng mọi người cứ đi ngủ đi. Khi nào boss dậy chúng tôi sẽ báo.”
“Không, không thể như thế được đâu. Erio-san và mọi người còn đang thức thế này thì tôi cũng phải cố gắng chứ.”
Đám thương nhân đang chờ Sheryl dậy trong toà nhà này không xếp hàng theo thứ tự. Khi Sheryl thức dậy thì cô sẽ ưu tiên gặp những người đang thức theo thứ tự quan trọng giảm dần. Tất cả khi ấy buộc phải chờ nếu không muốn bị mất lượt.
“Nhân tiện thì vừa nãy tôi thấy mọi người nói chuyện với Akira-san. Quả nhiên là Erio và mọi người quen Akira-san lâu rồi phải không? Giống như Sheryl-san ấy?”
Erio và tất cả nhìn nhau một lúc, rồi Nasha mỉm cười trả lời:
“Ừ, cũng tạm gọi là vậy. Nhưng nếu muốn nhờ bọn tôi làm trung gian với Akira-san thì không được đâu.”
“Không không, tôi không có ý đấy. Tôi chỉ kinh ngạc trước sự dũng cảm của mọi người thôi, những người có thể nói chuyện bình thường với một người như Akira-san. Chứ tôi thì chịu rồi....”
Người đàn ông đó cười xoà lấp liếm, sau đó hắn nói vài câu nịnh bợ với nhóm Erio rồi rời đi.
Lucia khẽ thở dài.
“Thật ra bọn mình cũng có nói chuyện bình thường được với Akira-san đâu chứ....”
Giọng nói chất chứa sự mệt mỏi của Lucia khiến Nasha mỉm cười gượng. Erio và Alicia cũng cười nhẹ theo.
Ở Khu vực phía Đông, số người bình thường có thể trò chuyện với một Thợ săn hạng cao mà không run chân chỉ là thiểu số. Sức mạnh khủng khiếp đến mức phi thường của họ đủ để khiến tất cả những kẻ không có chút quyền lực nào phải chùn bước, thậm chí không dám mở lời. Thế nhưng đối với Erio và nhóm của cậu, Akira ngay từ khi vẫn còn là một Thợ săn mới vào nghề đã luôn là một kẻ có thể giết họ bất cứ lúc nào nếu muốn. Hơn nữa cậu còn là một kiểu người bất thường khi từng kéo lê xác kẻ thù và xông thẳng vào sào huyệt của một băng đảng đối địch.
Chính vì thế nên khi nghe tin Akira đã trở thành một Thợ săn hạng cao, hay thậm chí là cậu đã đối đầu trực tiếp với Sakashita Heavy Industries thì đối với nhóm Erio, đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Trong mắt họ, đấy gần như là điều hiển nhiên vì từ trước đến nay, Akira vẫn luôn là người có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào. Chẳng có gì thay đổi cả.
Chính sự quen thuộc với Akira như vậy theo một cách nào đó đã biến nhóm Erio trở thành những nhân vật “lớn” – lớn đến mức khiến tên thương nhân kia nghĩ rằng việc lấy lòng họ cũng không thiệt gì.
Sự thăng tiến cực đoan của Akira trong giới Thợ săn dù tốt hay xấu, đều đã để lại ảnh hưởng sâu rộng cho rất nhiều người.
_*_*_*_
Khi Akira đến bãi đỗ xe tầng một của toà nhà, Katsuragi đang chờ cậu trước chiếc xe kéo của mình.
“Cậu đến rồi à Akira. Vào đi.”
Katsuragi nói cùng nụ cười lộ rõ sự mệt mỏi và buồn ngủ, dường như ông đang kìm nó lại bằng thuốc.
Katsuragi dẫn cậu vào trong chiếc xe kéo, nơi có hai chiếc xe máy đang đậu sẵn. Nhìn thấy chúng, Akira hơi nhíu mày.
“Hai cái? À, thật ra một cái là đủ rồi.”
Số tiền Akira đưa cho Kibayashi là 20 tỷ Aurum. Với mức ngân sách ấy thì việc chuẩn bị hai cái xe máy, tính cả dự phòng như này cũng không có gì lạ, vì như thế vừa có thể duy trì hiệu suất ở một mức nhất định cho cả hai, vừa nâng cao đáng kể hiệu quả chi phí.
Thế nhưng với Akira, cậu thà dùng chỗ tiền đấy để đầu tư một cái thật tốt còn hơn. Dù có hai cái thì cậu cũng chỉ ngồi được một. Nếu cái dự phòng chạy được theo chế độ tự động lái thay vì nằm trong bãi đỗ thì trong trường hợp Akira chết vì chiếc xe kia không đủ mạnh, e rằng lúc ấy cậu cũng chẳng kịp đổi sang chiếc còn lại. Akira nghĩ vậy.
“Lẽ ra tôi nên nói rõ hơn mới phải.”
Akira nghĩ và tự trách mình vì đã không nói kỹ. Đúng lúc ấy, Katsuragi lên tiếng giải thích.
“Không phải thế đâu Akira. Tôi chuẩn bị hai cái nhưng cậu chỉ được dùng một thôi. Chọn một cái đi.”
“À, ra vậy.”
Akira gật đầu như hiểu ra vấn đề. Katsuragi tiếp tục truyền đạt lời giải thích mà Kibayashi đã nói với ông.
Khi Akira giao nhiệm vụ mua xe máy cho Kibayashi, tức là cậu yêu cầu một chiếc xe phù hợp với bộ trang bị HBTN dành cho tiền tuyến vốn chỉ mua được bằng Colon. Nhưng với ngân sách chỉ 20 tỷ Aurum thì việc mua một chiếc xe máy đạt tiêu chuẩn đó là gần như bất khả thi, còn chưa kể đến việc mua đạn lại càng làm con số ấy trở nên eo hẹp.
Để giải quyết vấn đề, Kibayashi đã sử dụng mọi cách có thể để thương lượng, với “vũ khí” chính là dữ liệu chiến đấu giữa Akira và Relagros. Bộ đồ gia cường trước đây của Akira được Kiryou bán với giá rẻ và họ đã dùng nó để quảng bá sản phẩm. Tuy có nhiều giao dịch ngầm đằng sau, nhưng lý do chính cho mức giá ưu đãi ấy chính là kỳ vọng vào hiệu quả quảng bá từ những chiến tích của Akira.
Và chiến dịch ấy đã thành công rực rỡ. Dù chỉ là sản phẩm giá rẻ và không dành cho tiền tuyến, nhưng bộ đồ của Kiryou đã chứng minh được khả năng chịu đựng trong trận chiến solo với Kaiju nhờ vào chiến tích của Akira – mặc cho phần lớn phụ thuộc vào thực lực của chính cậu. Hiệu ứng của quảng cáo này là rất lớn. Khi được Kibayashi liên lạc, bên phụ trách của Kiryou đã vô cùng phấn khích trước kết quả vượt ngoài mong đợi này.
Chiến tích của Akira cũng ảnh hưởng đến chiếc xe máy. Chiếc Sylpheed A3 mà cậu từng sử dụng có thiết kế độc đáo với chức năng tập trung vào việc “chạy” trên không thay vì bay. Tuy nhiên nó lại không được các Thợ săn hạng cao ưa chuộng, vì họ cho rằng nếu phải tạo lớp trường lực để chạy trên không thì thà bay thẳng luôn còn hơn.
Nhưng nhờ sự hỗ trợ của Alpha, Akira đã tận dụng tối đa lợi thế của chức năng này và làm những động tác mà một chiếc xe bay bình thường không thể làm được. Trong trận chiến với những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc khi từ Thành phố Zegelt trở về Kugamayama, nhiều Thợ săn hạng cao đã chứng kiến màn trình diễn của Akira. Bản ghi chiến đấu khi cậu cùng Tatsukawa thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba cũng được Dragon River công bố như bằng chứng sống sót đã thu hút sự chú ý của nhiều Thợ săn hạng cao.
Tại thời điểm đó, đánh giá về khả năng chạy trên không của Sylpheed A3 đã tăng vọt so với trước đây. Những người từng chế giễu chức năng này giờ đã bắt đầu cân nhắc việc mua nó. Và rồi chiến tích Akira một mình đánh bại Kaiju lại càng củng cố thêm danh tiếng của Sylpheed A3. Trong trận chiến ấy, khả năng di chuyển của chiếc xe là yếu tố không thể thiếu. Tuy không phải là không thể thay thế bằng một chiếc xe bay khác, nhưng Sylpheed A3 đã chứng minh được hiệu năng của mình trong thực chiến khi hỗ trợ Akira đánh bại Kaiju một mình.
Kibayashi đã bán dữ liệu chiến đấu này cho nhà sản xuất Sylpheed A3 với giá cao, đồng thời thương lượng với các công ty có khả năng cung cấp xe máy ngay lập tức cho Akira.
Đối tượng thương lượng là các công ty đã vận chuyển hàng hoá đến Thành phố Kugamayama. Nếu không tính đến thời gian chuyên chở thì Kibayashi có thể đàm phán thêm với họ để đưa ra điều kiện tốt hơn. Tuy nhiên, để đáp ứng việc muốn có xe ngay của Akira, Kibayashi đã phải thoả hiệp ở điểm này.
Để có được chiếc xe hiệu năng cao nhất trong giới hạn điều kiện ấy, Kibayashi đã sử dụng ngân sách 20 tỷ Aurum từ Akira, cộng thêm số tiền từ việc bán dữ liệu chiến đấu và đàm phán giảm giá dựa trên hiệu ứng quảng cáo từ “chiếc xe tiếp theo” mà Akira sử dụng.
Có hai chiếc đã được chuẩn bị. Một chiếc là xe bay hoàn toàn, không có lốp và di chuyển trên mặt đất cũng bằng cách bay. Chiếc còn lại là một phương tiện đa năng cho cả hai địa hình và được trang bị lốp để di chuyển trên mặt đất. Nó cũng sở hữu chức năng chạy trên không, nhưng đây là ứng dụng riêng của chức năng sử dụng giáp trường lực để gia cố mặt tiếp xúc khi di chuyển tốc độ cao trên mặt đất. Tuy nhiên, cách đi chính trong không trung vẫn là bay, còn chức năng chạy trên không chỉ mang tính hỗ trợ.
Việc chọn chiếc nào là phụ thuộc vào sở thích. Xe máy bay dành cho Thợ săn hạng 70 trở lên có khả năng di chuyển linh hoạt hơn xe máy thường ngay cả ở trên mặt đất, đồng thời nó đem lại cảm giác thoải mái vì không bị ảnh hưởng bởi địa hình. Tuy nhiên một số người cho rằng lốp xe là thừa thãi và các chức năng bổ sung kia chỉ làm giảm hiệu suất bay, dù vậy vẫn có một nhóm nhỏ thích chạy bằng lốp hơn nên các phương tiện đa năng kiểu bay trên không và chạy bằng lốp dưới mặt đất vẫn được sản xuất để đáp ứng nhu cầu này.
Akira quan sát hai chiếc xe, đồng thời xem thông số hiển thị trên tầm nhìn mở rộng. Cả hai đều không có cánh tương tự như vũ khí hình người có thể bay lượn mà không cần cánh, tuy nhiên chiếc không có lốp rõ ràng mang lại ấn tượng của một phương tiện bay hơn.
[Alpha. Nên chọn cái nào đây?]
[Chọn cái này đi.]
[Được rồi.]
Akira chỉ tay vào chiếc Alpha chọn và quay sang nói với Katsuragi:
“Katsuragi. Tôi chọn cái này.”
“Cái đó à? Được.”
Katsuragi đáp lại, mắt liếc qua chiếc xe đa năng và nói thêm:
“Nhưng mà cậu chọn cái này hả? Tôi không có ý chê bai gì đâu. Tuy không kỳ lạ như cái trước của cậu nhưng nó vẫn thuộc loại khá dị đấy. Cậu chắc chứ?”
Akira nhớ lại Hikaru cũng từng nói điều tương tự như vậy trước đây và cậu cũng đáp lại giống như lần đó:
“Không sao. Tôi thích mấy thứ dị như này.”
Thực ra cũng không hẳn là vậy, nhưng cậu chỉ cười và đáp lại như thế. Nhờ sự hỗ trợ của Alpha mà Akira đã tận dụng được hiệu năng độc đáo của những món đồ “dị” ấy để sống sót qua các trận chiến khốc liệt. Lần này nụ cười của Akira không phải để che giấu việc cậu không thực sự chọn, mà đấy là một nụ cười chân thành.
Thấy vậy, Katsuragi nghĩ rằng đây có lẽ là lựa chọn dựa trên phán đoán của một Thợ săn hạng cao mà bản thân không thể hiểu được nên ông gật đầu chấp nhận.
“Vậy à. Thế thì giờ tới phần phụ kiện. Có nhiều thứ lắm, cậu chọn đi.”
Katsuragi giải thích về các phụ kiện được mang đến cùng chiếc xe. Akira chọn một số món và lắp chúng ngay tại chỗ. Đó là các cánh tay hỗ trợ và một ba lô dành riêng cho xe máy. Trong sáu cánh tay hỗ trợ thì bốn cánh được gắn súng RL2 phức hợp, ba lô chứa đạn mà Kibayashi chuẩn bị và Katsuragi vận chuyển tới bao gồm cả đầu đạn huỷ diệt – có hai băng và mỗi băng sáu viên, tổng là mười hai viên.
Akira ngồi lên chiếc xe đã sẵn sàng và điều khiển các cánh tay hỗ trợ để kiểm tra độ linh hoạt. Những cánh tay cơ khí chuyển động tự do như xúc tu với phần tay ở đầu giữ chặt và khéo léo điều khiển khẩu RL2. Các khẩu súng ở trạng thái triển khai cũng hoạt động trơn tru.
Hiệu năng thế này thực sự ấn tượng, nhưng so với bộ đồ gia cường HBTN – thứ vốn có thể điều khiển khẩu HBTN phức hợp và kiếm HBTN bằng trường lực mà không cần chạm vào thì cánh tay hỗ trợ của xe vẫn có trình độ công nghệ thấp hơn một bậc. Tuy vậy, hiệu năng tổng thể của cả chiếc xe hoàn toàn vượt xa chiếc trước. Sau khi một mình đánh bại Kaiju và nâng cấp cả trang bị lẫn xe máy, Akira lúc này thực sự đã trở thành một Thợ săn ở đẳng cấp cao hơn.
Nghĩ đến khoản lợi nhuận khổng lồ nếu có được một khách hàng như Akira, nhưng đồng thời cũng để cố gắng kiềm chế lòng tham, Katsuragi nói:
“Akira. Nếu xe không có vấn đề gì thì tôi về đây. Cậu thấy ổn không?”
“Ừ, ổn cả.”
Akira đáp rồi cùng chiếc xe rời khỏi xe kéo. Katsuragi cũng bước ra và đóng cửa đằng sau xe lại.
“Katsuragi. Cảm ơn ông vì đã mang tới giờ này nhé. Nhưng sao lại là ông vậy?”
Cậu không phàn nàn về việc Katsuragi là người vận chuyển, nhưng người Akira nhờ là Kibayashi chứ không phải ông. Cậu cũng nghĩ Katsuragi khó có khả năng chuẩn bị được những món đồ dành cho Thợ săn hạng cao. Hơn nữa, nếu Kibayashi đã lo việc mua sắm rồi thì thường công ty cung cấp sẽ thuê hãng vận chuyển chuyên nghiệp tới chứ chẳng cần phải nhờ đến Katsuragi. Akira hơi tò mò và hỏi lại như vậy.
Trước câu hỏi đơn giản đó, Katsuragi cố ý thở dài trước khi trả lời:
“Muốn biết không? Một nửa là tại cậu đấy.”
Akira không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, Katsuragi thì tiếp tục giải thích thêm.
Dù nhóm chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba đã bị tiêu diệt, nhưng tổ chức cung cấp “Akira giả” vẫn còn tồn tại. Không có gì đảm bảo rằng Akira sẽ không bị nhắm đến lần nữa, và khi cậu chuẩn bị nhận thêm trang bị mới thì việc có kẻ can thiệp để phá hoại cũng không phải điều gì bất ngờ.
Do đó, nguy cơ xe máy bị tấn công trong quá trình vận chuyển là hoàn toàn có thể xảy ra. Để ngăn chặn điều này thì chỉ có hai lựa chọn: một là triển khai lực lượng bảo vệ quy mô lớn và chấp nhận gây chú ý, hai là bí mật vận chuyển để tránh bị phát hiện. Lần này phương án thứ hai đã được chọn. Katsuragi đã nhiều lần vận chuyển hàng hoá đến căn cứ của Sheryl Family nên việc trà trộn xe máy này vào các chuyến hàng thông thường là dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên vẫn tồn tại nguy cơ bị kẻ địch phát hiện, nhưng bất chấp rủi ro ấy, Katsuragi vẫn đồng ý đảm nhận việc vận chuyển.
Nghe lời giải thích, Akira nhận ra mối nguy hiển nhiên đó – thứ mà cậu chưa từng nghĩ đến và khẽ cúi đầu cảm ơn:
“Ra là vậy. Cảm ơn ông.”
Katsuragi cố ý cười lớn đáp lại:
“Có gì đâu. So với lần trước phải ra tận tiền tuyến lấy hàng thì chuyện này đâu có đáng gì chứ. Hơn nữa, càng nguy hiểm thì lợi nhuận càng lớn. Đó là nửa lý do còn lại.”
Lợi nhuận Katsuragi thu được từ vụ này không chỉ tới từ con số 20 tỷ Aurum kia, mà còn từ mối quan hệ với Kibayashi và các công ty mà Kibayashi làm trung gian. Việc mua sắm xe máy và các vật phẩm khác, cũng như quá trình đàm phán do Kibayashi thực hiện, toàn bộ đều đứng tên Katsuragi trong hợp đồng. Hơn nữa trong tương lai, nguồn cung cấp đạn cho Akira cũng sẽ qua tay ông.
Nhờ vậy mà Katsuragi đã giành được vị trí có thể làm ăn với một Thợ săn hạng cao. Trước đây nó thuộc về Shizuka, nhưng giờ sẽ là Katsuragi. Những nhân viên kinh doanh từng tiếp cận Shizuka lúc này sẽ phải chuyển sang nịnh bợ ông, và khi ấy lợi nhuận kiếm được từ vị trí này là cực kỳ lớn. Tuy nhiên, nếu kẻ thù nghĩ rằng việc tiêu diệt nguồn cung đạn của Akira có thể tạm thời làm giảm sức mạnh của cậu thì nhiều khả năng Katsuragi sẽ rơi vào tầm ngắm, và nguy cơ ấy liệu có xứng đáng với lợi nhuận này hay không thì lại là một câu hỏi khác.
Để che giấu nỗi lo ấy, Katsuragi cố tình cười lớn. Với nhận thức vẫn còn non nớt về chuyện này, Akira cũng cười theo Katsuragi:
“Vậy à? Nếu thế thì ông cứ kiếm thật nhiều tiền đi.”
“Được! Tôi sẽ kiếm bộn tiền cho xem. Dù sao tôi cũng đầu tư không ít vào cậu lẫn Sheryl mà. Phải kiếm được chừng này mới đáng chứ, đúng không Akira?”
“Ừ, cứ kiếm thật nhiều vào.”
“Nhớ lời đấy nhé? Vậy cậu cũng phải kiếm thật nhiều đấy, Akira!”
Katsuragi nói xong quay trở lại xe kéo và rời khỏi toà nhà.
Công việc của Katsuragi vẫn chưa xong. Giờ ông còn phải trả lại chiếc xe máy mà Akira không chọn. Trên đường về, Katsuragi chỉ biết hy vọng không bị “Akira giả” tấn công, tiếp tục công việc nguy hiểm nhưng lợi nhuận cao này với sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ được kìm lại bằng thuốc.
Nhìn theo Katsuragi, Alpha nhẹ nhàng hỏi Akira:
[Akira, vậy ổn chứ? Cậu vừa để Katsuragi “bắt lời” là sẽ mua đạn qua ông ta từ bây giờ đấy.]
[Thì cũng được mà?]
Alpha hơi bất ngờ vì từ trước đến nay, Akira luôn viện đủ lý do để mua trang bị và đạn qua Shizuka. Việc cậu dễ dàng chuyển sang Katsuragi như vậy làm cô thấy lạ.
[Vậy à? Nếu cậu thấy ổn thì cũng không sao.]
[Ừ. Dù gì nó cũng không có nghĩa là từ nay về sau lúc nào tôi cũng phải mua của Katsuragi.]
Thực ra cậu vẫn muốn mua qua Shizuka nếu có thể, nhưng nếu làm vậy khiến Shizuka trở thành mục tiêu của kẻ thù thì lại là chuyện khác. Chuyển nguồn cung qua Katsuragi trong lúc tình hình chưa ổn định là lựa chọn hợp lý đối với Akira. Cậu cũng thật lòng nghĩ rằng nếu Katsuragi đã chấp nhận mạo hiểm như vậy thì cứ để ông kiếm lời nhiều cũng chẳng sao.
Akira cũng lờ mờ đoán được lý do Kibayashi đẩy vụ làm ăn béo bở này cho Katsuragi. Nói một cách đơn giản thì đó là cách nghĩ tương tự như Viola. Nếu Shizuka bị kẻ thù nhắm đến và bị giết, từ đó dẫn đến việc Akira nổi điên và hành động liều lĩnh đến mức chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ chẳng thú vị chút nào. Vì lẽ đó nên mới Katsuragi được chọn để thay thế. Akira nghĩ đây mới là lý do.
Nếu đã vậy thì cứ để Katsuragi kiếm thật nhiều tiền. Cứ thoải mái kiếm bao nhiêu tuỳ thích vì nó xứng đáng với những gì ông đã làm. Nghĩ vậy, Akira cảm thấy biết ơn Katsuragi.
Rồi cậu chuyển hướng suy nghĩ:
[Xe máy đã có rồi, giờ chỉ còn đợi Reina gọi lại thôi. Làm gì bây giờ nhỉ? Hay là chạy ra vùng đất hoang một chút để làm quen xe mới luôn?]
Dù trời đã khuya, nhưng Akira cảm thấy đầu óc cậu quá tỉnh để quay về phòng ngủ tiếp. Akira đang nghĩ đến việc ra vùng đất hoang để thử trang bị mới. Đúng lúc đó, một tin nhắn từ Reina gửi đến.
Sau khi kiểm tra nội dung tin nhắn, Akira thông báo với Erio rằng cậu sẽ rời đi ngay. Cậu leo lên chiếc xe đã sẵn sàng và rời khỏi toà nhà. Giờ đang là nửa đêm và bình minh vẫn chưa tới, nhưng hành động tiếp theo của Akira – hoặc có thể là một vụ náo loạn mới – đã bắt đầu.

