Duck: Romcom moment :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Chiếc phi cơ vận chuyển chở Akira đã hạ cánh gần Thành phố Kugamayama. Từ đó, họ đi vào khu ổ chuột bằng xe tải và hướng đến căn cứ của Sheryl Family.
Nhìn ra cửa sổ xe, Akira tỏ vẻ hơi khó hiểu.
“...Trông nghiêm ngặt quá nhỉ.”
Lực lượng Phòng vệ của Thành phố được bố trí ở khu ổ chuột. Những vũ khí hình người bay trên không cùng bộ binh trang bị vũ khí hạng nặng cũng được triển khai khắp mọi nơi trên mặt đất.
Ngồi bên cạnh, Matsubara đáp lại lời lẩm bẩm của Akira:
“Một lãnh đạo cấp cao của Thành phố Kugamayama tên Inabe đang có mặt ở đây. Đó chắc hẳn là lực lượng bảo vệ cho ông ta. Nhưng ngay cả khi không tính đến chuyện đấy thì tôi nghĩ việc duy trì an ninh ở mức độ này là cần thiết cho tới lúc tình hình ổn định.”
Sau khi phe chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba bị tiêu diệt, mối đe doạ trước mắt đối với Thành phố Kugamayama đã tạm thời được dập tắt. Nguy cơ Thành phố bị tấn công bởi đám quái vật hay Kaiju cũng đã không còn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa Thành phố đã hoàn toàn yên ổn. Tình huống “Akira giả” có thể xuất hiện bất cứ lúc nào vẫn còn đó. Khi chưa rõ sức mạnh của hắn thì mức độ bảo vệ như hiện tại là không cần thiết, nhưng mọi thứ thay đổi khi Akira giả đã một mình đánh bại lực lượng Phòng vệ của toà nhà Seranthal. Dù sức mạnh giữa các cá thể Akira giả có sự khác biệt lớn đi chăng nữa thì khả năng xuất hiện một kẻ có thể đánh bại một đơn vị Phòng vệ đã khiến Thành phố phải đối mặt với nguy cơ bị tấn công bất ngờ. Vì vậy, việc triển khai lực lượng bảo vệ quy mô lớn thế này là điều bắt buộc.
Nguyên nhân chính dẫn đến thất bại tại toà nhà Seranthal được cho là hệ thống hỗ trợ của lực lượng Phòng vệ bị xâm nhập. Để đối phó, các hệ thống của bộ binh lẫn vũ khí hình người hiện đang được vận hành cục bộ và cắt đứt mọi kết nối từ bên ngoài để tránh lặp lại sai lầm ấy. Tuy nhiên, việc không sử dụng hệ thống hỗ trợ sẽ khiến sức mạnh chiến đấu giảm sút, và để bù đắp thì lực lượng tại chỗ phải mở rộng quy mô. Đó là lý do tại sao lực lượng triển khai ở khu ổ chuột lại trông có vẻ hoành tráng đến vậy.
Trong tình hình ấy, Inabe đã tới căn cứ của Sheryl Family trước để trực tiếp gặp Akira. Việc ông chủ động đến thay vì triệu tập Akira có liên quan mật thiết đến vị thế hiện tại của cậu.
Bây giờ Akira đang bị Akira giả nhắm đến, thậm chí Akira giả xuất hiện gần Khu vực sâu thứ ba còn sử dụng cả đầu đạn huỷ diệt. Việc cho phép một người như vậy vào trong bức tường là điều không thể chấp nhận được vì lý do an ninh. Nếu Akira và Akira giả giao chiến bên trong bức tường và sử dụng cả đầu đạn huỷ diệt thì thiệt hại khi đó sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, ngay cả khi không tính đến vấn đề Akira giả thì tính cách của Akira thật cũng là một vấn đề lớn. Những hành động thù địch của Akira đối với Sakashita Heavy Industries được cho là do Akira giả gây nên, nhưng nhiều người đã mơ hồ đoán được rằng chính Akira thật mới là người đứng sau. Nhờ báo cáo từ Hikaru mà Inabe đã biết rõ điều này.
Một nhân vật đặc biệt nguy hiểm, người sẵn sàng chĩa súng vào cả Sakashita Heavy Industries – việc cho phép một kẻ như vậy vào bên trong bức tường là điều có nằm mơ cũng không thể tượng tưởng nổi. Ngay cả khi đó là ý muốn của Inabe, người đứng đầu một phe phái lớn trong Thành phố thì ông cũng không thể thuyết phục các lãnh đạo khác. Việc cho Akira vào bên trong bức tường là điều không thể, trừ khi có áp lực từ phía Sakashita Heavy Industries.
Vì vậy để gặp trực tiếp Akira, Inabe chỉ còn cách tự mình ra ngoài bức tường.
Akira hoàn toàn không biết gì về những điều này, trong khi đó Matsubara lại hiểu rất rõ. Mặc dù vậy giọng điệu, thái độ và cảm nhận về tầm quan trọng của tình hình của cả hai lại khá giống nhau. Đó là vì Akira thiếu nhận thức, còn đối với Matsubara thì đó không phải chuyện lớn.
Chiếc xe chở Akira và Matsubara dừng lại trước một toà nhà cao tầng – căn cứ của Sheryl Family. Các lính bảo vệ đang làm nhiệm vụ tại hiện trường lập tức trở nên căng thẳng, lý do là bởi biểu tượng của Sakashita Heavy Industries được vẽ trên xe. Những người lính tại đây đã nhận được thông báo rằng một chiếc xe của Sakashita Heavy Industries đã xuất hiện xuất trong khu ổ chuột, nhưng tất cả không hề biết điểm đến là ở đây. Đó là bởi Matsubara không liên lạc gì với Thành phố Kugamayama về việc đưa đón Akira.
Hơn nữa đây không phải là lỗi của Matsubara, mà là kết quả của sự chênh lệch quyền lực giữa Tập đoàn Sakashita và Thành phố Kugamayama.
Và khi nhìn thấy Akira bước xuống xe cùng Matsubara, họ lại càng ngạc nhiên hơn. Mặc dù tất cả đã được Inabe thông báo rằng “cuộc cãi vã” giữa Sakashita Heavy Industries và Akira đã được giải quyết hoàn toàn, nhưng họ không ngờ rằng cậu lại được một người của Sakashita đưa đến, và trông người đó có vẻ là một nhân vật quyền thế.
Người phụ trách tại đó căng thẳng và bối rối khi đứng trước Matsubara.
“C-Chúng, chúng tôi là thành viên của lực lượng Phòng vệ Thành phố Kugamayama. Xin cho chúng tôi biết mục đích của quý ngài!”
“Chỉ là công việc của Tập đoàn chúng tôi thôi. Các cậu không cần phải biết.”
Matsubara nói như thế mà chẳng hề bận tâm đến thái độ của người đàn ông trước mặt rồi quay sang Akira:
“Việc giao hàng thì sao? Ở đây có được không? Hay vào trong?”
“Ừm, vào trong đi.”
“Được rồi. Vậy ta đi thôi.”
Matsubara tiến vào toà nhà mà chẳng cần xin phép người chỉ huy kia với Akira theo sau. Những người hộ tống Matsubara cũng mang theo một chiếc vali tự hành đa chân lớn từ trong xe và tiếp bước.
Người chỉ huy tại đó chỉ biết ngẩn người nhìn theo, nhưng ngay sau khi lấy lại bình tĩnh, anh vội vàng liên lạc với Inabe đang ở bên trong.
Sheryl đã trở lại căn cứ của băng mình cùng với Inabe. Toà nhà cao tầng – tức căn cứ của họ đã được sửa chữa hoàn toàn sau cuộc tấn công của Akira giả. Trong một căn phòng rộng rãi đầy xa hoa vốn là văn phòng của Sheryl, cô cùng mọi người đang đợi cậu.
Elena, Sara và Shizuka cũng tới đây cùng với Sheryl. Ngoài ra sau khi nghe tin, Inabe cũng đến cùng đội hộ tống, Carol đi cùng Doras, còn Kibayashi thì dẫn theo Togami.
Reina và nhóm của cô thì không có mặt. Vì phải chuẩn bị cho việc Akira dẫn họ đến nơi đặt thiết bị đầu cuối của Tập đoàn Lion’s Tail nên tất cả đã quyết định sẽ không gặp cậu tại đây.
Trong phòng, ngoài nhóm Sheryl ra còn có cấp dưới của Inabe đang được bố trí làm nhiệm vụ cảnh vệ. Không chỉ ở đây mà các cơ sở khác của Sheryl Family cũng tương tự như vậy, nhân lực được triển khai dày đặc như thể sắp chiếm trọn cả toà nhà.
Cách xử lý này cũng xuất phát từ hoàn cảnh từ phía Sheryl. Sau vụ náo loạn, hầu hết các thành viên của Sheryl Family đều bỏ chạy, tỷ lệ ở lại giờ còn chưa đến 10%. Tuy nhiên, xét đến việc Akira – chỗ dựa chính của băng đã bị Sakashita Heavy Industries treo thưởng thì tỷ lệ đó cũng đã là cực kỳ cao. Thông thường sẽ chẳng có gì lạ nếu như toàn bộ đều bỏ trốn. Những người ở lại phần lớn là thành viên từ những ngày đầu thành lập băng, họ biết rõ sự liều lĩnh của Akira và cả kết quả của sự liều lĩnh ấy.
Trước đây, Akira từng xảy ra xung đột với một gã tên Wataba, thành viên của băng Shijima. Cậu khi đó đã giết Wataba ngay tại chỗ và kéo xác hắn đến căn cứ của Shijima.
Lúc ấy Akira chỉ là một Thợ săn mới vào nghề. Một kẻ như vậy mà dám dối đầu với một băng đảng tầm trung ở khu ổ chuột rồi làm chuyện điên rồ như vậy thì kết cục thường chỉ là cái chết.
Thời điểm đó, khu ổ chuột bị chi phối bởi hai băng đảng lớn là gia tộc Ezont và Haurrias. Trong cuộc chiến toàn diện giữa hai thế lực này, Akira đã một mình tuyên chiến với cả hai.
Cuộc chiến ấy được nguồn lực tài chính khổng lồ của hai tổ chức đó hậu thuẫn, thậm chí đôi bên đều sở hữu vũ khí hình người. Một kẻ không phải Thợ săn hạng cao mà dám đối đầu với cả hai thì theo lẽ thường hắn sẽ lập tức bị xoá sổ.
Nhưng Akira đã vượt qua những tình thế tưởng chừng như vô lý, điên rồ và tuyệt vọng ấy. Vậy nên lần này, dù đối phương là Sakashita Heavy Industries đi chăng nữa thì những thành viên kỳ cựu trong băng, những người đã gắn bó lâu dài với Akira đều tin rằng cậu có thể lặp lại kỳ tích như bao lần, và họ đã đặt cược. Họ đã chọn ở lại với Sheryl Family trong hoàn cảnh mà bình thường chẳng ai dám làm.
Kết quả là họ đã thắng. Theo một cách nào đó, những người ở lại đã được công nhận lòng trung thành mạnh mẽ với tổ chức và được trao cho những vị trí cao trong nội bộ băng.
Tuy nhiên hiện tại, Sheryl Family gần như không thể hoạt động bình thường sau khi đột ngột mất hơn 90% thành viên. Nếu không cẩn thận, các cửa hàng di vật hoặc các cơ sở của tổ chức có thể sẽ bị các băng nhóm khác tấn công. Vì vậy việc để nhân sự phía Inabe tạm thời chiếm đóng các địa điểm ấy cũng là điều thuận lợi cho Sheryl.
Sheryl muốn đích thân ra đón Akira, nhưng vì lý do an ninh nên Inabe yêu cầu cô ở lại đây và cô đành phải nghe theo. Vì không muốn để Sheryl ở lại một mình nên Elena, Carol và những người khác cũng quyết định sẽ cùng nhau chờ Akira trong phòng thay vì ra trước toà nhà.
Khi thông báo Akira đã tới căn cứ vang lên, Sheryl không kìm được mà mỉm cười rạng rỡ. Nhưng ngay sau đó, cô cứng người khi nghe thêm một thông tin không thể ngờ rằng cậu đang đi cùng người của Sakashita Heavy Industries.
_*_*_*_
Akira bước vào phòng nơi Sheryl và mọi người đang chờ. Họ vừa mừng rỡ, vừa giữ biểu cảm có phần cứng nhắc khi chào đón cậu. Hơi bối rối trước thái độ ấy, Akira tiến lại trước mặt Shizuka và cúi đầu.
“Shizuka-san. Lâu rồi không gặp.”
Nhìn Akira như vậy, Shizuka thay đổi biểu cảm và mỉm cười dịu dàng.
“Ừ, lâu rồi nhỉ Akira. Chị rất vui khi thấy em vẫn bình an.”
“Vâng. Em đã làm chị phải lo lắng rồi.”
Đáp lại Shizuka, người đã trở lại phong thái thường ngày, Akira cũng nở nụ cười. Nhờ vậy mà bầu không khí đã dịu xuống đôi chút. Sheryl, Elena và Sara cũng mỉm cười nhẹ. Chỉ duy nhất Kibayashi là từ đầu đến cuối vẫn cười đầy khoái chí.
Lúc đấy, Matsubara nói với Akira:
“Akira. Hành lý tôi để ở đây được chứ?”
“À ừ. Cảm ơn.”
Matsubara khẽ gật đầu. Chiếc vali tự hành cỡ lớn nhiều thân tự thu chân lại và đặt xuống sàn. Kể từ thời điểm này, quyền sở hữu và trách nhiệm quản lý bộ trang bị dòng HBTN bên trong vali đã được chuyển giao từ Sakashita Heavy Industries sang Akira.
“Vậy thì việc bàn giao thù lao đã xong. Phần còn lại là mong chờ vào kết quả của cậu.”
Vừa dứt lời với Akira, Matsubara quay sang Inabe.
“Tôi là Matsubara của Sakashita Heavy Industries. Tôi có chút chuyện muốn bàn. Anh có thể dành cho tôi ít thời gian không?”
Inabe căng thẳng đáp lại:
“...Tất nhiên rồi.”
“Vậy mời anh sang bên kia.”
Matsubara dẫn Inabe tách khỏi nhóm Akira. Nhìn thấy cảnh đó, Sheryl và những người khác nhận ra Matsubara tới để gặp Inabe chứ không phải họ hay Akira. Nghĩ vậy, tất cả dần thả lỏng.
Quan sát thái độ của Sheryl và mọi người, Akira cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
(...Hừm, nghĩ lại thì trông Hikaru cũng từng giống vậy. Chắc khi đối diện với người của Sakashita Heavy Industries thì phản ứng như thế là bình thường.)
Như đọc được suy nghĩ ấy của Akira, Kibayashi hào hứng nói:
“Akira. Nhìn thế thì chắc cậu đã nói chuyện bình thường với cả người của Sakashita Heavy Industries rồi phải không? Tốt lắm! Đúng là Akira!”
Akira khẽ cứng mặt. Dù đối phương là người của Sakashita thì cậu vẫn vô tư nói trống không với giọng cộc lốc. Đúng là cậu đã lỡ lời thật.
Cảm thấy Kibayashi đang “mách lẻo” với Shizuka và mọi người, Akira khẽ nhìn đi chỗ khác và cố gắng lái câu chuyện sang Kibayashi.
“Ông cũng có mặt ở đây à Kibayashi?”
“Cái gì mà “cũng có mặt ở đây” hả.... Thật quá đáng! Tôi đến đây để chúc mừng cậu vẫn an toàn đấy.”
Shizuka và những người khác nhận ra Akira đang cố đánh trống lảng. Nhưng họ không nói gì mà chỉ cười gượng nghĩ rằng đúng là kiểu của Akira.
“Dù sao ông đến cũng chỉ để tìm niềm vui thôi đúng không? Thôi kệ đi. Tiện thể vừa hay có ông ở đây. Kibayashi, tôi có việc muốn nhờ....”
“Việc gì? Lại định làm tôi vui nữa à? Tốt lắm! Cứ nói đi!”
“Là về số tiền thưởng mà Sakashita treo....”
Số tiền thưởng 500 tỷ Aurum được treo cho những kẻ thuộc phe chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba. Số tiền này sẽ được phân bổ cho các Thợ săn dựa trên chiến tích của họ. Akira đã đánh bại Relagros nên cậu có quyền nhận thù lao tương xứng với chiến tích đó.
Tuy nhiên để nhận thưởng, cậu cần nộp bằng chứng về chiến tích của mình cho Văn phòng Thợ săn. Akira khi đó đã sử dụng đầu đạn huỷ diệt mà Kibayashi đưa cho để hạ Relagros. Cậu nghi ngờ rằng Kibayashi có thể đã lấy chúng một cách trái phép.
Việc nộp thông tin có thể trở thành bằng chứng cho hành vi bất hợp pháp ấy lên Văn phòng Thợ săn liệu có ổn hay không? Akira giải thích vấn đề này cho Kibayashi một cách khéo léo, đủ để ông hiểu và tránh đi vào chi tiết vì Shizuka đang ở đây.
Kibayashi gật đầu đáp:
“Trước tiên cậu cứ gửi thông tin bằng chứng chiến tích cho tôi đi. Tôi sẽ kiểm tra nội dung, và nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ thay cậu làm thủ tục yêu cầu tiền thưởng luôn.”
“Được rồi. Nhờ ông.”
Akira gửi dữ liệu chiến đấu mà cậu ghi lại bằng thiết bị thu thập thông tin cho Kibayashi. Tuy nhiên dữ liệu này đã bị Alpha chỉnh sửa và xoá bỏ một số phần. Những thông tin có nguy cơ làm lộ sự tồn tại của Alpha đều đã bị loại bỏ. Sự cố nhiễu loạn do cô gây ra ở Khu vực sâu thứ ba không bị che giấu hẳn, nhưng nó đã được chỉnh sửa thành một sự kiện xảy ra ngẫu nhiên.
Kibayashi nhận dữ liệu và xem một mình qua tầm nhìn mở rộng. Thấy vậy, Togami nói với Akira:
“Cơ mà cậu thật sự đã hạ được con Kaiju đấy nhỉ.”
Carol cũng mỉm cười đồng tình.
“Đúng thế. Thật ra tôi cũng nghĩ nếu là Akira thì chắc là được, và thực tế là cậu đã thắng thật. Mà cậu thắng kiểu gì vậy? Có nghĩ thế nào thì tôi cũng không hình nổi cách cậu làm, tôi chỉ biết là nó cực kỳ khó thôi.”
“Ừ. Cực kỳ khó.”
Khi Akira trả lời, Kibayashi bất ngờ phì cười. Ông tiếp tục cười lớn. Thấy vậy, Togami nói:
“...Chắc là khó lắm nhỉ.”
Chẳng ai có thể tưởng tượng được Akira đã trải qua những gì. Nhưng qua cách Kibayashi cười nắc nẻ kia, thì ít nhất tất cả hiểu rằng đó chắc chắn là một trận chiến điên rồ.
“...Ừ, đúng là rất khó.”
Akira đáp lại với vẻ hơi mệt mỏi. Sara tò mò hỏi:
“Akira, em có thể cho bọn chị xem dữ liệu đó được không?”
“Xin lỗi chị. Em không muốn bị cười thêm nữa đâu nên nếu chị bỏ qua được thì tốt cho em lắm.”
“Vậy à? Tiếc thật dấy, nhưng chị hiểu rồi.”
Từ cuộc trao đổi giữa Akira và Kibayashi, Sara đoán rằng dữ liệu ấy chứa thông tin nhạy cảm và không thể dễ dàng cho người ngoài xem được. Dù rất tò mò, nhưng cô cũng đành ngoan ngoãn rút lui và mỉm cười tinh nghịch.
“Chắc chắn là em lại làm gì đó kinh thiên động địa rồi phải không? Nhìn Kibayashi cười kìa. Có khi nào đó là lần anh ta cười nhiều nhất trong đời không?”
“...À, đúng là ông ta cười rất nhiều.”
Akira đảo mắt một chút và cố gắng lảng tránh chủ đề. Tuy nhiên Kibayashi, người đang vừa xem đoạn video dữ liệu chiến đấu, vừa nghe Akira và những người khác nói chuyện thản nhiên đáp:
“Không, không phải nhiều nhất đâu. Trước đây tôi còn cười nhiều hơn thế cơ.”
“Thật sao?”
“Ừ. Lần này cũng buồn cười nhưng không bằng lần trước. Một mình đánh bại Kaiju thì đúng là buồn cười thật, nhưng so với việc dám tuyên chiến với Sakashita Heavy Industries thì chuyện này chẳng là gì đâu.”
Nghe vậy, Sara gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Elena cười tiếp lời:
“Mà Akira còn giải quyết được vụ đó luôn nữa kìa. Bình thường đâu có ai làm được chứ? Đâu phải cứ một mình đánh bại Kaiju là xong chuyện đâu.”
“Đúng thế. Cậu thực sự đã làm tôi rất vui đấy.”
Kibayashi vừa cười vừa nói. Elena mỉm cười nói đùa:
“Thật sự. Nếu không phải chiến đấu thì chị nghĩ là mình sẽ không thua Akira trong các cuộc đàm phán đâu. Vậy mà em lại thương lượng được với cả Sakashita Heavy Industries luôn. Chắc khoản đó chị cũng bị vượt mặt luôn rồi. Xem ra bây giờ chị không còn mặt mũi làm tiền bối nữa.”
Tuy mang vẻ trêu đùa, nhưng Elena cũng có chút buồn. Thấy vậy, Akira vội lắc đầu:
“Không không! Chuyện đó không phải do em giỏi đàm phán hay gì đâu. Về khoản đấy em vẫn còn kém lắm nên sau này em chắc chắn vẫn phải nhờ Elena-san nhiều!”
“Vậy sao? Thế thì chị sẽ ra vẻ tiền bối thêm một lúc nữa vậy.”
“Vâng. Nhờ chị ạ.”
Khi Akira vừa trả lời xong thì đến lượt Sara lên tiếng:
“Nếu nói thế thì người phụ trách hoả lực như chị chắc cũng không thể làm tiền bối được nữa rồi. Tiếc thật đấy.”
“...À, cái đó....”
Trong lúc Akira lúng túng không biết đáp lại thế nào thì Sara cười và nói tiếp:
“Akira có thấy tiếc không?”
“Ể? À vâng.”
Câu trả lời ấy chỉ đơn thuần là hùa theo Sara chứ cậu không suy nghĩ gì nhiều, nhưng như thể đã chờ đợi câu nói đó, Sara tiếp tục:
“Vậy à? Thế thì trông có vẻ Akira cũng tiếc lắm nên chị sẽ tiếp tục ra vẻ tiền bối thêm chút nữa nhé?”
Akira thoáng bất ngờ rồi cười đáp:
“Vâng. Nhờ chị ạ.”
Khoảng cách thực lực giữa Akira và nhóm Elena đã trở nên quá lớn. Sau vô số trận chiến sinh tử, Akira đã nâng cao sức mạnh của mình đến mức đáng kinh ngạc, thậm chí giờ cậu còn có trong tay trang bị tiền tuyến dòng HBTN. Trong khi đấy Elena và Sara chỉ dừng ở mức “hạng cao” so với Thành phố Kugamayama, và trang bị họ dùng cũng là đồ đi mượn. Sự khác biệt về đẳng cấp Thợ săn giữa Akira và nhóm Elena là rất rõ ràng.
Dù vậy, mối quan hệ của họ vẫn không thay đổi. Đó là điều mà tất cả đều mong muốn. Nụ cười của cả ba đã chứng minh điều đó.
Lúc ấy, Akira khẽ thở dài một hơi. Tuy cơ thể đã ổn trở lại nhờ thuốc hồi phục cao cấp sau trận chiến với Kaiju, nhưng tinh thần của cậu vẫn chưa thể thư giãn hoàn toàn. Việc trò chuyện với Sheryl và những người khác khiến Akira thả lỏng, nhưng đồng thời cậu cũng cảm nhận được rõ rệt sự mệt mỏi.
“Xin lỗi. Vì giờ mệt quá nên em đi nghỉ một chút đây ạ. Sheryl, cô cho tôi mượn phòng tắm có được không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Để em dẫn anh đi.”
Akira định rời đi cùng Sheryl thì ngay lúc đó, Carol lên tiếng:
“Akira. Nếu thế thì để tôi tắm cho cậu nhé?”
“Không cần. Tôi tự tắm được.”
“Nhưng cậu đang mệt mà phải không?”
“Không phải chuyện đó.”
“Có sao đâu chứ. Chúng ta đã tắm cùng nhau nhiều lần rồi mà, sao phải ngại nhỉ?”
“Cũng không phải chuyện đó. Carol. Tôi mệt rồi nên cô đừng nói mấy chuyện làm tôi mệt thêm....”
Nói đến đây, Akira chợt nhận ra ánh mắt của Elena, Sara và Shizuka. Lập tức cảm thấy không ổn, cậu vô thức nhìn đi chỗ khác và vội vàng thanh minh:
“...Không, không phải vậy đâu! Em đã từ chối rồi nhưng Carol cứ nói cái gì mà quyền của chủ nhà rồi tự ý vào đấy chứ!”
Thay vì phủ nhận như một câu đùa, lời giải thích ấy của Akira lại vô tình thừa nhận rằng cậu và Carol đã tắm chung nhiều lần. Điều này khiến ánh mắt của Shizuka và những người khác càng thêm áp lực. Shizuka nói.
“Hừm, thế à.”[note80598]
Ánh mắt của Shizuka và những người khác không mang ý trách móc, mà phần lớn chỉ là sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò cùng đôi chút trêu chọc. Nhưng với Akira, những ánh mắt đó lại mang một ý nghĩa khó tả và khiến cậu không khỏi lúng túng.
“...Ừm, em đi tắm đây ạ.”
Nói xong, Akira vội vàng rời khỏi căn phòng cùng Sheryl.
Sau khi Akira rời đi, Doras bình thản nói:
“Mà hình như thằng nhóc đó chưa từng động vào Carol thì phải?”
“Thật hả?”
Sara tự nhiên hỏi lại và Carol cười đáp:
“Ừ, tiếc là vậy.”
Quả thật Akira đã nhiều lần tắm chung với Carol, nhưng không có gì vượt quá giới hạn. Câu trả lời của Carol khiến tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ điều đó.
------
Akira bước vào phòng thay đồ dẫn đến phòng tắm với vẻ mệt mỏi. Và như một lẽ tự nhiên, cậu đuổi Sheryl ra ngoài khi cô định đi theo.
“Toà nhà này là của em mà....”
Dựa vào câu chuyện của Carol trước đó thì rõ ràng Akira không có quyền đuổi Sheryl.
“Thôi nào, để tôi tắm một mình đi.”
Dù vậy Akira vẫn kiến quyết đuổi Sheryl ra.
Sheryl cũng không muốn làm cậu giận chỉ để được tắm cùng nên dù có hơi bất mãn, cô vẫn đành chịu thua và rời đi.
Phòng tắm ở căn cứ mới của Sheryl được nâng cấp tối tân với mục đích phần nhiều là để thu hút Akira đến thăm. Cảm giác thư giãn tuyệt vời mà công nghệ tiên tiến ấy mang lại khiến cậu đắm mình tận hưởng từng phút giây trong bồn nước nóng.
“...Aaa, đúng là mệt thật đấy.”
Dù không phải hoàn toàn tự lực, nhưng việc đánh bại Relagros mà không có sự hỗ trợ của Alpha là một kỳ tích. Sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần là không thể đong đếm, nhưng giờ tất cả chúng như đang tan chảy theo dòng nước ấm và mang đến cho Akira một cảm giác khoái lạc dễ chịu. Cậu thả lòng, khuôn mặt giãn ra và tận hưởng từng khoảnh khắc.
[Ừ. Đúng là vất vả thật.]
Để tôi tắm một mình đi. Akira đã nói vậy với Sheryl, nhưng trong tầm mắt cậu lại hiện lên hình ảnh Alpha đang cùng ngâm mình trong bồn tắm, và Akira cũng không bảo cô ra ngoài. Trước hình ảnh khoả thân đầy mê hoặc đã quá quen thuộc ấy, cậu vẫn thả lỏng như thường lệ.[note80594]
[Akira. Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi thong thả đi, nhưng cậu tính làm gì ngày mai?]
[Trước hết thì tôi sẽ làm xong việc Reina nhờ, vụ Shiro thì để sau. Giờ tôi còn chẳng biết cậu ta ở đâu nữa.]
[Cậu không định liên lạc với Shiro trước à?]
Nghe câu hỏi đó, Akira kéo ý thức đang trôi dạt trong bồn tắm trở lại, nét mặt trở nên nghiêm túc.
[...Nếu sau khi xong việc của Reina mà Shiro vẫn không liên lạc thì tôi sẽ chủ động. Nhưng lúc đó chắc tôi sẽ phải suy nghĩ theo hướng bắt giữ thay vì hợp tác hay giải cứu.]
Akira nghĩ rằng với tính cách của Shiro, kể cả khi khoản tiền thưởng từ Sakashita Heavy Industries đã bị huỷ thì cậu ta nhiều khả năng vẫn sẽ lập tức gọi cho cậu và chắc chắn sẽ nhấn mạnh chuyện “ ân huệ” với Akira.
Nhưng Shiro vẫn chưa có động tĩnh gì. Có thể cậu ta đang chậm trễ vì lý do nào đó, hoặc tệ hơn là Shiro đã bị bắt và không thể liên lạc được. Nếu là những lý do trên thì Akira sẽ hành động với mục tiêu hợp tác hoặc giải cứu.
Nhưng trong trường hợp Shiro đã đứng về phía Haruka, về phe những kẻ hợp tác với Akira giả - tức là trở thành kẻ thù của cậu thì Akira không còn lý do gì để liên lạc nữa. Trong trường hợp đó, cậu sẽ phải hành động với mục tiêu bắt giữ, hoặc thậm chí là tiêu diệt Shiro.
Hiện tại mọi thứ vẫn chưa rõ ràng và Akira cũng không muốn vội vàng kết luận. Thế nên, cậu quyết định sẽ chờ Shiro chủ động gọi trước thay vì tự mình đi tìm.
Alpha mỉm cười nói:
[Tôi hiểu rồi. Vậy Akira giờ cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi. Có khi sắp tới lại bận rộn nữa rồi đây.]
“...Ừ.”
Akira thở dài một hơi, đáp ngắn gọn như vậy và thả lỏng tiếp. Cậu để cơ thể hoà vào làn nước nóng dễ chịu, buông ra một tiếng rên khe khẽ và tiếp tục tận hưởng việc tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Akira trở lại cùng Sheryl, người đã chờ sẵn bên ngoài phòng thay đồ. Đã khá lâu kể lúc cậu rời đi và Akira hy vọng cuộc trò chuyện trước đó đã trôi vào dĩ vãng. Cậu kín đáo quan sát tình hình trong phòng.
Nhưng số người ở đó đã tăng lên. Nở nụ cười hơi cứng nhắc, Katsuragi chào Akira:
“Yo. Akira. Lâu rồi không gặp. Trong cậu vẫn khoẻ mạnh nhỉ, tốt quá rồi.”
“Katsuragri à. Cũng lâu rồi nhỉ.”
Akira nhận ra vẻ gượng gạo của Katsuragi, nhưng vì nghĩ chắc là do sự xuất hiện của người từ Sakashita Heavy Industries ở trong phòng nên cậu cũng không để tâm quá nhiều.
Suy đoán của Akira không hẳn là sai. Nhưng phần lớn lý do khiến Katsuragi cư xử như vậy lại chính bởi bản thân cậu.
Mối quan hệ giữa Katsuragi và Akira bắt đầu kể từ khi cậu còn là một Thợ săn mới vào nghề và chưa có nổi bộ đồ gia cường. Trong mạng lưới quan hệ hạn hẹp của Akira, Katsuragi được xem là người khá thân thiết.
Dẫu vậy với Katsuragi, Akira giờ đây là một đối tượng không thể xem thường. Đối với một thương nhân như ông, chỉ riêng việc là Thợ săn hạng 70 thôi cũng đủ khiến cậu trở thành khách hàng tiềm năng với sức mua vượt trội.
Hơn nữa, Katsuragi còn lợi dụng vị thế “bạn của Akira” để chen chân sâu vào các thương vụ liên quan đến Sheryl Family và thu về nguồn lợi nhuận khổng lồ. Cùng với các đối tác kinh doanh của mình, ông đang kiếm được những khoản tiền lớn.
Nhưng tất cả lợi ích ấy sẽ biến mất ngay lập tức nếu Akira nổi giận, bởi lẽ Sheryl sẽ không bao giờ thân thiện với bất kỳ ai làm cậu mất lòng.
Vì cả hai lý do này nên sẽ chẳng có gì lạ nếu như Katsuragi nịnh nọt Akira một cách thái quá. Nhưng ông không làm vậy vì qua thời gian biết nhau khá lâu, Katsuragi hiểu rằng cư xử bình thường, không tỏ ra xu nịnh mới là cách để không làm Akira mất lòng.
Dẫu vậy, việc giữ thái độ thân thiện bình thường với một người mà mình tuyệt đối không thể làm phật ý lại chẳng dễ dàng gì. Nếu bị hiểu lầm là thiếu tôn trọng thì mọi chuyện sẽ cực kỳ tồi tệ. Chính sự căng thẳng này khiến thái độ của Katsuragi hơi gượng gạo.
Và một người không hề cảm thấy căng thẳng chút nào tiếp tục nói với Akira. Đó là Kibayashi.
“Akira. Vụ tiền thưởng tôi lo xong rồi nhé. Chắc là sắp được chuyển khoản rồi đấy.”
“Vậy à. Cảm ơn ông nhé. À, đến rồi.”
Một thông báo chuyển khoản gửi đến Akira. Cậu hiển thị nội dung đó trong tầm nhìn mở rộng và kiểm tra số tiền.
“50 tỷ....”
Con số khổng lồ ấy khiến Katsuragi không khỏi kinh ngạc, trong khi đó Akira lại chỉ hơi bất ngờ. Dù sao cậu cũng từng bị treo thưởng 500 tỷ Aurum nên 50 tỷ cũng chỉ bằng một phần mười. Hơn nữa Akira không có khái niệm thực tế về khoản tiền 500 tỷ ấy nên cảm xúc ngạc nhiên lúc này đã bị kìm lại phần nào.
Kibayashi, người nghe chừng chẳng hề ngạc nhiên cười và nói.
“Ồ? Cũng nhiều phết đấy nhỉ. Vậy Akira, cậu trả tôi 10 tỷ nhé, xem đấy như chi phí tôi đã bỏ ra để thu xếp “cái đó” đi.”
Chắc Kibayashi ngại nói thẳng tên “đầu đạn huỷ diệt”. Nghĩ vậy, Akira cũng không đả động gì thêm và đáp lại:
“”Cái đó” đắt thế à?”
“Với Akira bây giờ thì chắc chắn cậu sẽ bị hạn chế số lượng sở hữu, nhưng có thể mua được một cái với giá khoảng 4 tỷ Aurum đấy. Nhưng với cậu lúc đó thì đâu phải vậy đâu, đúng không?”
Akira hiểu ra vấn đề. Kibayashi đã chuyển lậu đầu đạn huỷ diệt cho kẻ đối đầu với Sakashita Heavy Industries. Chắc chắn việc đó đòi hỏi một khoản chi phí đáng kể, và Akira gật gù chấp nhận lý do này.
“Tôi không bắt cậu phải trả. Tôi chỉ nói là hợp tác chứ không bảo sau này phải trả tiền. Cơ mà so với việc điều chỉnh quyền lợi hay gì đó để đền đáp công ơn cho những người tôi nhờ thì dùng tiền đơn giản hơn nhiều.”
“Không, tôi sẽ trả. Đợi chút, tôi chuyển khoản ngay đây.”
“Được rồi. Vậy tạm thời tôi sẽ trả cho Togami khoảng 1 tỷ nhé, xem như là phí vận chuyển.”
Nghe vậy Togami giật mình. Cậu càng sốc hơn khi thông báo chuyển khoản tới và xác nhận bản thân thực sự đã có 1 tỷ Aurum. Với Togami, người vừa mới trở thành Thợ săn hạng cao thì 1 tỷ Aurum vẫn là một con số khổng lồ, nó đủ sức khiến cậu há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Nhưng dù vậy, Togami không hề vui mừng trước số tiền bất ngờ rơi từ trên trời xuống.
“Khoan đã! Việc đó tôi làm là để trả nợ cho Akira chứ không phải vì tiền! Đừng tự ý chuyển khoản! Tôi sẽ trả lại ngay!”
Tuy bối rối nhưng Togami vẫn đặt lòng tự trọng lên trên tiền bạc và định trả lại số tiền cho Kibayashi. Tuy nhiên Kibayashi nói:
“Nếu thực sự nghĩ như vậy thì lần sau thay vì chỉ làm chân chạy vặt, cậu hãy dùng số tiền đó để nâng cấp trang bị và giúp bản thân có thể trả nợ bằng cách khác. Tuy chỗ này không đủ để mua đồ xịn, nhưng có còn hơn không, đúng chứ?”
Togami bất giác cau mày. Cậu biết rõ thực lực và trang bị hiện tại của mình hoàn toàn không đủ. Trả nợ Akira bằng cách chiến đấu bên cạnh cậu như một Thợ săn là việc Togami không thể làm nổi, và cậu buộc phải thừa nhận điều đó. Togami thở dài.
“...Được rồi. Tôi sẽ giữ số tiền này.”
Kibayashi cười thích thú. Dù không bằng Akira, nhưng Togami cũng là một Thợ săn đủ tiềm năng để khiến ông kỳ vọng, và ánh mắt Kibayashi ánh lên sự hào hứng.
Chuyện trang bị làm Akira chợt nhớ đến khẩu OFX phức hợp mà cậu mượn từ Elena và Sara.
“Elena-san, em sẽ trả tiền cho khẩu OFX phức hợp mà em mượn của chị nhé.”
Akira định chuyển khoản 4 tỷ Aurum cho Elena, nhưng cô vội ngăn lại:
“À khoan đã. Về chuyện đó thì....”
Hai khẩu OFX phức hợp mà Elena và Sara cho Akira mượn thực chất là do Hikaru, hay chính xác hơn là Thành phố Kugamayama cho mượn từ một công ty. Hikaru là người đã ký hợp đồng với công ty đó, bao gồm cả các điều khoản bồi thường nếu xảy ra mất mát và các khoản bảo hiểm liên quan.
Hơn nữa, việc Thành phố cho Akira mượn lại trang bị này đã được Inabe ngầm chấp thuận với điều kiện Sheryl Family sẽ đứng ra chịu trách nhiệm bồi thường nếu xảy ra biến cố.
Elena giải thích rõ ràng như vậy rồi tiếp tục.
“Vì thế nên chắc bảo hiểm sẽ lo được phần nào. Dù có phải trả thêm một ít đi chăng nữa thì người trả cũng không phải bọn chị mà là Sheryl. Em không phải chuyển cho chị đâu mà cứ đưa cho Sheryl nhé?”
Akira gật đầu đồng ý và định chuyển khoản cho Sheryl, nhưng ngay lúc đó cô vội vàng lên tiếng:
“Akira! Không sao đâu! Bọn em sẽ lo khoản đó nên anh không cần chuyển tiền đâu ạ!”
“Hả? Nhưng....”
Là 4 tỷ Aurum đấy. Akira hơi nghi hoặc nhìn Sheryl, nhưng cô chỉ nở một nụ cười rạng rỡ.
“Anh yên tâm đi. Với tình hình hiện tại bọn em đủ khả năng chi trả khoản đó. Nhờ anh mà bọn em kiếm được rất nhiều tiền rồi.”
“Thật à?”
“Vâng. Băng phát triển lớn mạnh thế này cũng là nhờ anh nên anh hãy để em trả ơn cho anh một chút đi ạ.”
Sheryl đã phát triển băng đảng của mình đến mức này chính là để hỗ trợ Akira. Nếu không tận dụng sức mạnh đó ngay bây giờ thì còn lúc nào nữa? Với suy nghĩ ấy, Sheryl lộ rõ vẻ quyết tâm, cô hơi cúi người và hướng áp lực về phía Akira.
Akira thoáng lùi lại và đáp:
“V-Vậy à. Nếu thế thì....”
Nhìn thái độ của Sheryl, Akira hiểu rằng giờ có nói gì thì cô cũng sẽ không nhận tiền. Thôi thì cứ nhận lòng tốt này vậy. Nghĩ thế, Akira định đồng ý nhưng rồi một ý tưởng chợt loé lên khiến cậu nghiêm mặt. Akira tiếp tục thao tác chuyển khoản.
Nhưng điểm đến của khoản tiền không phải Sheryl mà là Elena. Nhận được thông báo chuyển khoản, Elena ngạc nhiên thốt lên.
“Akira, chị đã nói là chuyển cho bọn chị thì.... Hả? 20 tỷ?”
Số tiền Akira chuyển không phải 4 tỷ mà là 20 tỷ Aurum. Elena bất giác nhìn Akira, cậu nghiêm túc nói:
“Elena-san, em có một thỉnh cầu. Trang bị của hai chị là đồ mượn, và nếu mua thì sẽ tốn khoảng 20 tỷ cho cả hai đúng không? Vậy hai chị hãy dùng số tiền này để mua lại chúng và thay em bảo vệ Shizuka-san có được không?”
Trước thái độ nghiêm túc của Akira, Elena, Sara và cả Shizuka đều im lặng lắng nghe.
“Em đã tiêu diệt những kẻ ở Khu vực sâu thứ ba rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ giả mạo em sẽ không xuất hiện nữa và chúng vẫn có thể quay lại. Lẽ ra em nên tự mình làm việc này nhưng xin lỗi hai chị, vì còn những việc khác phải làm nên em không thể.”
Mọi thứ đều có thứ tự ưu tiên. Hiểu rõ lòng tham của mình, Akira tiếp tục:
“Vì vậy xin hai chị hãy làm thay em. Em không thể ép buộc mọi người được và đây là tất cả những gì em có thể làm. Nếu được thì xin hai chị hãy giúp em ạ.”
Nói xong, Akira cúi đầu thật sâu trước Elena và Sara.
Trước khi họ kịp trả lời, Shizuka nghiêm túc lên tiếng:
“Akira. Lời đề nghị đó làm chị rất vui, nhưng nếu em còn việc gì phải làm thì chị nghĩ em lên ưu tiên nâng cấp trang bị cho bản thân trước đã.”
Với 20 tỷ Aurum, Akira có thể nâng cấp trang bị của mình lên mức mạnh mẽ hơn nhiều. Shizuka rất cảm động khi Akira lo lắng cho mình, nhưng cô vẫn cho rằng cậu nên lo cho bản thân trước. Nghĩ vậy, Shizuka định từ chối lời đề nghị.
Nhưng Akira nhẹ nhàng đáp lại:
“À, chuyện đó thì không sao đâu chị. Trang bị của em đã được chuẩn bị xong rồi. Ừm, dù không thể kể chi tiết được nhưng em đã có được bộ trang bị dòng HBTN rồi.”
Akira vừa nói vừa chỉ vào chiếc vali lớn trong phòng.
Shizuka không khỏi nhìn về phía đó. Cô biết rõ dòng HBTN là trang bị dành cho tiền tuyến nên khi nghe Akira nói vậy, cô tin rằng cậu thực sự đã sở hữu bộ trang bị đó. Vì thế nên sự ngạc nhiên của Shizuka là rất lớn, đến mức cô vô thức nghiêm mặt nhìn Akira.
“Akira. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ừm, cái đó....”
Không nói gì sẽ chỉ khiến mọi người lo lắng thêm, nhưng Akira lại phân vân không biết nên tiết lộ đến đâu. Trong lúc còn đang ngập ngừng thì Matsubara – người vừa nói chuyện xong với Inabe đã quay trở lại và nói với mọi người:
“Bộ trang bị dòng HBTN được Tập đoàn chúng tôi cung cấp cho Akira. Tôi khuyên các vị không nên đào sâu thêm chi tiết. Nhưng tôi xin thề trên danh dự của Tập đoàn rằng chúng tôi không hề đe doạ, ép buộc hay thực hiện bất kỳ hành vi tương tự nào đối với cậu ấy.”
“À ừ, đúng là vậy.”
Shizuka vỡ lẽ. Akira đã nhận được bộ trang bị dòng HBTN thông qua một thoả thuận với Sakashita Heavy Industries, đổi lại cậu phải làm một việc gì đó, nhưng đấy là lựa chọn của chính cậu chứ không phải bị ép buộc.
Nếu đã vậy thì không có vấn đề gì. Đó là lựa chọn của Akira nên dù cậu chọn gì thì Shizuka cũng không có ý định can ngăn. Nghĩ vậy, cô thả lỏng nét mặt và cúi đầu lịch sự với Matsubara.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không hỏi gì thêm.”
“Cảm ơn vì sự hợp tác. Vậy tôi xin phép. Akira, dù cậu có toàn quyền tự do hành động nhưng tôi vẫn mong sớm thấy được kết quả.”
Matsubara nói xong thì rời khỏi phòng cùng các cấp dưới.
Inabe cũng tiễn Matsubara ra ngoài toà nhà. Ông thoáng do dự vì không biết có nên gọi Akira đi cùng hay không, nhưng bởi mối quan hệ giữa cậu và Sakashita Heavy Industries vẫn còn mơ hồ nên Inabe quyết định rằng tốt nhất là không nên làm gì thừa thãi.
Shizuka quay trở lại suy nghĩ về số tiền 20 tỷ Aurum của Akira. Khi cậu đã sở hữu bộ trang bị dòng HBTN – thứ chỉ có thể mua bằng Colon thì việc dùng 20 tỷ Aurum để nâng cấp thêm trang bị gần như không mang lại cải thiện gì đáng kể.
Chắc hẳn Akira cũng đã nghĩ như vậy, Shizuka suy đoán. Để cậu yên tâm, cô quyết định chấp nhận lòng tốt đó và mỉm cười nhìn Elena.
“Vậy cậu định thế nào Elena? Tớ thì thấy nếu cậu nhận lời thì sẽ giúp tớ rất nhiều đấy.”
Elena nhìn Sara, Sara mỉm cười gật đầu và Elena đã có quyết định. Cô nở nụ cười hơi đùa cợt với Akira.
“Thôi được rồi. Dù sao bọn chị cũng là tiền bối của em mà, hậu bối đã cúi đầu nhờ vả thế này rồi thì bọn chị đành nhận lời vậy.”
Elena và Sara hiểu rõ điều đó. Đúng như Akira đã nói, nguy cơ Akira giả lại nhắm đến Shizuka vẫn còn đấy. Dù sức mạnh của chúng có chênh lệch lớn đến đâu thì so với thực lực của Elena và Sara, đối đầu với chúng vẫn có thể là một trận chiến sinh tử.
Dẫu vậy Akira đã nhờ và Elena cùng Sara đã nhận lời. Họ cười đùa như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đằng sau ấy là một sự quyết tâm rõ ràng.
“Cảm ơn hai chị rất nhiều, tiền bối.”
Akira cảm nhận được ý chí của Elena và Sara, cậu bày tỏ lòng biết ơn và đáp lại để hoà hợp với họ. Lúc này Kibayashi xen vào:
“Akira. Nếu cậu định làm gì đó nữa thì đưa tôi khoảng 10 tỷ đi, tôi sẽ lo liệu vài thứ cho. Tôi biết cậu có cửa hàng quen, nhưng nhờ cô ấy lo liệu “cái đó” chắc chắn sẽ rất phiền phức đấy.”
Chắc chắn Akira cũng ngại nhờ Shizuka mua giúp đầu đạn huỷ diệt, hơn nữa cô chỉ là chủ một cửa hàng phục vụ Thợ săn hạng 30 trở xuống. Nhờ một người như vậy tìm kiếm vật phẩm cần thiết cho Akira hiện tại là bất khả thi.
“Được rồi. Vậy để tôi chuyển 20 tỷ luôn, ông tìm xe máy cho tôi nữa nhé và hãy chuẩn bị nhanh nhất có thể.”
“Cụ thể là cần trước khi nào?”
“Nếu được thì ngay bây giờ chỉ cần xe máy thôi.”
Akira có kế hoạch dẫn nhóm Reina đến địa điểm lắp đặt thiết bị đầu cuối của Tập đoàn Lion’s Tail. Vì chưa biết chính xác thời gian nên cậu muốn chuẩn bị sẵn một chiếc máy trước khi cần. Nếu Reina yêu cầu đi ngay thì Akira tính sẽ mượn ô tô hoặc xe máy từ Sheryl.
Ngay bây giờ. Kibayashi nghe câu trả lời của Akira và cười thích thú. Akira, người vừa gây ra một vụ náo loạn lớn có thể lại sắp gây ra một chuyện gì đó khác. Ông nghĩ vậy và cười:
“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.”
“Nhờ ông đấy.”
Akira chuyển khoản 20 tỷ Aurum cho Kibayashi. Việc trả trước tiền xe máy và các thứ khác không chút do dự như vậy, theo một nghĩa nào đó là do cậu tin tưởng ông.
Kibayashi không hề nghĩ đến việc kiếm lời từ vụ này. Ông chỉ đơn giản là muốn vui vẻ, và vì thế nên ông sẽ làm mọi thứ có thế. Nếu theo nghĩa này thì Akira đã tin tưởng Kibayashi.
Ngay lúc đó, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ. Mới vừa rồi thôi, cảm giác sảng khoái sau khi tắm và việc trời vẫn còn hơi sớm đã giúp cậu kìm được cơn buồn ngủ. Nhưng sự mệt mỏi từ trận chiến dữ dội vẫn chưa tan biến hết lại thôi thúc Akira đi ngủ sớm.
Akira quay sang nói với Shizuka và mọi người:
“Xin lỗi, chắc em vẫn còn mệt. Em xin phép đi nghỉ đây ạ.”
Thay mặt mọi người, Shizuka mỉm cười dịu dàng đáp:
“Không sao đâu. Em đã vất vả rồi. Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Vâng. Sheryl, cô cho tôi mượn một phòng để ngủ với.”
“Được ạ. Lối này anh.”
Với khuôn mặt hơi ngái ngủ, Akira cúi đầu chào Shizuka cùng những người khác và đi theo Sheryl rời khỏi phòng. Chiếc vali tự hành đa chân chứa bộ trang bị dòng HBTN kia cũng lặng lẽ theo sau Akira.
Nhìn bóng lưng cậu, Katsuragi thầm nghĩ.
(Mình còn đang tính xem có cách nào chen vào được không thì chuyện xong luôn rồi.... Ai mà ngờ cậu ta tiêu hết 50 tỷ Aurum trong chưa đầy 10 phút chứ. Đây là cách tiêu tiền của Thợ săn hạng cao à? Chả trách tại sao làm ăn với đám người ấy lại kiếm được bộn tiền đến vậy.)
Dù Katsuragi đã kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ từ việc làm ăn với Sheryl Family, nhưng so với những gì vừa xảy ra thì số tiền đó vẫn còn kém xa. Nếu chen chân được vào vụ này thì ông không biết mình sẽ thu về bao nhiêu lợi ích. Katsuragi vừa tiếc nuối, vừa cảm thấy chút nhẹ nhõm trong lòng. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tốt nhưng nếu thất bại, ông sẽ phải chịu trách nhiệm và bồi thường bao nhiêu đây? Nghĩ tới viễn cảnh đó, Katsuragi không dám mở miệng xen vào cuộc trò chuyện của Akira và những người khác.
Nhưng đúng lúc đó, Kibayashi vỗ vai Katsuragi và nói:
“Giúp tôi lo mấy món đồ cho Akira cái. Chẳng phải ông ở đây vì muốn kiếm chác từ cậu ta à?”
Cảm giác như không có quyền từ chối, Katsuragi cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, ông chẳng còn tâm trí đâu để trưng ra vẻ mặt của một thương nhân lão luyện thường ngày.
“À... ừ. Cảm ơn.”
Katsuragi đáp lại đầy khó nhọc. Như đã hiểu rõ mọi chuyện, Kibayashi mỉm cười thích thú.
------
Trong khi dẫn Akira đến phòng dành cho khách, Sheryl để lộ vẻ mặt hơi do dự và nói, như thể cô đang cố gắng trút bỏ một cảm giác bức bối trong lòng:
“...Akira. Ừm, em nghĩ mình cũng có khả năng bị Akira giả nhắm tới....”[note80595]
Akira đã bỏ ra 20 tỷ Aurum để đảm bảo an toàn cho Shizuka. Nhưng với Sheryl thì không khi số tiền còn lại được dùng cho việc mua xe máy và những chi phí khác. Điều này khiến Sheryl cảm thấy bứt rứt trong lòng.
Cô biết mình đang đòi hỏi quá nhiều, và chính vì nhận ra điều đó nên nụ cười Sheryl dành cho Akira có chút gượng gạo.
Nhưng Akira lại không tinh tế nhận ra cảm xúc ấy nên hơi ngạc nhiên đáp lại:
“À, tôi cũng nghĩ vậy nên Sheryl hãy cẩn thận nhé. Lực lượng Phòng vệ Thành phố hình như đang tuần tra rồi, nhưng Akira giả đánh bại được họ luôn đấy nên không thể chủ quan được. Tôi không biết Sheryl Family kiếm được bao nhiêu, nhưng nếu các cô có thể dễ dàng chi 4 tỷ Aurum thì hãy mạnh tay đầu tư vào việc bảo vệ nhé. Hãy cố gắng tự vệ hết mức có thể.”[note80596]
“V-Vâng, đúng vậy.”
Nghe Akira trả lời, Sheryl cũng tự nhủ để thuyết phục bản thân. Tuy không thể chi 20 tỷ Aurum như Akira đã làm cho Shizuka, nhưng với khả năng của mình thì Sheryl vẫn có thể tự lo được. Chắc hẳn Akira đã nghĩ vậy khi quyết định dùng 20 tỷ để bảo vệ Shizuka. Nghĩ vậy, cô cố gắng xoa dịu bản thân.
Nhưng cảm giác bứt rứt trong lòng cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Với vẻ hơi buồn bã, Sheryl dẫn Akira đến phòng.
“Đây rồi. Anh cứ tự do sử dụng căn phòng này ạ. Anh hãy xem đây như nhà của mình và ở bao lâu tuỳ thích nhé, anh đừng ngại.”
“Cảm ơn. Cô giúp tôi nhiều lắm đấy. Vậy chúc ngủ ngon nhé.”
“Vâng. Chúc anh ngủ ngon ạ.”
Khi chuẩn bị đóng cửa phòng, Akira nhớ ra điều gì đó và nói:
“À đúng rồi. Nếu lần sau cô lại bị bắt cóc thì hãy chuẩn bị một cái gì đó để tôi biết được vị trí nhé. Nếu không biết cô ở đâu thì tôi không thể tới cứu được.”[note80597]
Nghe thấy điều đó, Sheryl hơi ngạc nhiên nhìn cậu, và rồi cô nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Vâng ạ. Lúc đó em xin nhờ anh nhé.”
“Ừ. Chúc ngủ ngon.”
Sau đó Sheryl quay trở lại phòng của Elena và những người khác với tâm trạng vui vẻ. Việc Akira thản nhiên nói rằng nếu cô bị bắt cóc lần nữa thì cậu sẽ lại đến cứu – điều ấy khiến Sheryl không thể ngừng nở nụ cười hạnh phúc.
------
Nơi mà Sheryl dẫn Akira đến sang trọng chẳng kém gì khách sạn bên trong bức tường. Đây là căn phòng xa hoa nhất trong số các phòng dành cho khách. Nó được đặc biệt chuẩn bị cho những nhân vật cực kỳ quan trọng đối với Sheryl Family, chủ yếu là Akira và sau đó là Inabe rồi để sử dụng trong những trường hợp cần thiết.
Akira chẳng buồn ngắm nghía xung quanh và bị chiếc giường lớn trong tầm mắt hút lấy như nam châm. Cậu cởi bỏ bộ đồ gia cường, ngã xuống giường và lập tức chìm vào giấc ngủ.
Alpha mỉm cười nói:
[Akira. Chúc cậu ngủ ngon nhé.]
“...Ừ. Chúc ngủ ngon.”
Nghe giọng và lời nói quen thuộc ấy, thứ vẫn không đổi kể từ lúc Akira còn ngủ trong những con hẻm nơi ổ chuột hay các nhà trọ rẻ tiền ở Hạ khu, cậu yên tâm nhắm mắt lại.

