Duck: Hơi muộn :'D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Akira lao đi vun vút trên chiếc xe máy và băng qua bầu trời tàn tích Kuzusuhara. Cậu đã đánh bại vô số quái vật hợp thể trên đường tới Khu vực sâu thứ ba.
Càng tiến sâu vào bên trong, số lượng quái vật hợp thể xuất hiện ngày một nhiều, nhưng tiêu diệt chúng không phải là mục tiêu của Akira và tất cả đều chỉ thứ cản đường. Với khả năng hiện tại của cậu, đám quái vật ấy giờ không phải trở ngại gì đáng kể. Akira đã tới được ranh giới giữa Khu vực sâu thứ hai và ba mà không gặp vấn đề gì.
Alpha nghiêm túc nói.
[Akira. Chúng ta sắp vào Khu vực sâu thứ ba rồi đấy.]
Akira cũng lấy lại tinh thần, cậu biết rằng giờ mọi thứ mới thực sự bắt đầu.
[Được rồi.]
Trước tầm mắt cậu, cảnh quan Khu vực sâu thứ hai với những công trình từ thời Cựu thế giới vẫn trải rộng và chẳng hề thay đổi. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khắp nơi hoá thành một màu trắng không tì vết. Mật độ sương mù không màu xung quanh đã tăng lên rất cao và cậu đã đặt chân tới Khu vực sâu thứ ba.
Akira ngoảnh mặt ra sau. Hình ảnh Thành phố Cựu thế giới mà cậu vừa đi qua đã biến mất hoàn toàn. Phía trước lẫn phía sau giờ đều chỉ còn một màu trắng xoá trải dài đến vô tận.
[...Vậy giờ muốn thoát ra cũng không dễ rồi.... Tốt. Alpha. Cô hãy tìm con quái tên Relagros gì gì đó đi.]
Mục đích Akira đến đây là để tiêu diệt những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba, nhưng chính xác hơn thì cậu phải đạt được chiến tích đủ để góp công lớn trong việc tiêu diệt chúng.
Đối với Akira, chuyện Sakashita Heavy Industries treo thưởng 500 tỷ Aurum cho việc tiêu diệt Akira giả đồng nghĩa rằng nếu cậu bắt hoặc tiêu diệt được hắn thì cả phe chủ nghĩa Kiến Quốc đó cũng sẽ bị tiêu diệt. Nhưng đối thủ lần này là một tổ chức và cậu không rõ quy mô của chúng tới đâu. Không biết chúng còn bao nhiêu cứ điểm ở Khu vực phía Đông. Lấy sức một người ra để tiêu diệt chúng tận gốc là chuyện cực kỳ khó khăn, Akira hiểu điều đó. Nếu sơ suất thì nhiều khả năng cậu sẽ phải lùng sục chúng khắp Khu vực phía Đông như bắt rận.
Vì lẽ đó nên điều họ mong đợi từ Akira là cậu sẽ làm suy giảm phần lớn sức mạnh của đối phương, tức đóng góp của cậu phải đủ sức nặng, Akira hiểu điều đó. Đóng góp ấy ít nhất cũng phải lớn đến mức khiến họ có đủ lý do để gỡ bỏ khoản tiền thưởng 500 tỷ Aurum đang treo trên đầu cậu. Vậy để kiếm được chiến tích đó thì phải làm thế nào? Sau khi suy nghĩ xong, Akira đi tới kết luận rằng cậu phải tiêu diệt Relagros.
Nếu đánh bại được nó thì chắc chắn chiến tích của cậu sẽ đủ để xoá bỏ lệnh treo thưởng kia, còn không thì chẳng còn cách nào khác, Akira nghĩ vậy. Tất nhiên cậu cũng biết rằng tiêu diệt được nó hay không lại là chuyện khác. Đối thủ là Kaiju, con quái mà lần trước cậu chỉ có thể chạy trốn trong tuyệt vọng khi chạm mặt. Trong cùng điều kiện như khi ấy, điều đó chắc chắn là bất khả thi — và Akira cũng nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nhờ Kibayashi mà giờ cậu đã nắm trong tay đầu đạn huỷ diệt nên chắc lần này vẫn có thể xoay sở được. Alpha cũng không ngăn cản, chứng tỏ ván cược này đáng để đặt niềm tin. Nếu đã thế thì chỉ cần giành chiến thắng như bao lần trước là được, Akira đã tới đây với quyết tâm đó.
Tuy nhiên, việc chủ động đi tìm kẻ mà mình đã từng phải chạy trốn đến chết ấy khiến Akira hơi căng thẳng.
Nhưng Alpha liền ngăn lại.
[Không Akira. Chúng ta phải quan sát trước cái đã.]
[Hả?... À ừ, tôi hiểu rồi.]
Akira thấy hơi lạ, nhưng vì Alpha đã nói vậy rồi nên cậu đành nghe theo. Trước hết, cậu đáp xe xuống mặt đất và dừng lại.
[Sao lại phải quan sát trước vậy Alpha?]
[Vì tôi muốn chiến đấu với con quái đó trong điều kiện tốt nhất có thể. Akira, tôi hiểu là cậu đang sốt ruột, nhưng dục tốc bất đạt. Phần giải thích chi tiết tôi sẽ tạm gác lại nhé, cậu cứ tin tôi là được.]
Alpha nở nụ cười đầy tự tin, khiến Akira cũng mỉm cười đáp lại.
[Tôi không nghi ngờ gì cô đâu. Ngay từ đầu tôi đã tin Alpha rồi mà. Nếu làm vậy giúp tăng tỉ lệ thắng thì cô cứ quan sát thoải mái đi.]
[Cảm ơn cậu nhé.]
Theo chỉ thị của Alpha, Akira ẩn mình trong lớp sương mù dày đặc. Nhưng cậu không đứng yên một chỗ mà xuống xe và đi bộ từ từ. Màn sương dày đặc biến việc tìm kiếm thành một cơn ác mộng; càng di chuyển nhanh càng dễ lộ, và một khi đã bị lộ thì hầu như không còn hi vọng trốn thoát. Lần trước, khi Akira bị Relagros bắt gặp, dù cho đã phóng xe máy hết tốc lực để mong tạo ra chút khoảng cách, nhưng con quái vật vẫn đeo bám sát nút và không cho cậu một giây để thở. Nguyên nhân là bởi khi di chuyển trong một thế giới mà xung quanh độc một màu trắng xoá thế này, cảm giác phương hướng của Akira lúc ấy đã bị đảo lộn hoàn toàn. Thiết bị thu thập thông tin để xác định hướng đi cũng mất luôn độ tin cậy – thứ đã được xác nhận trong lần khám phá trước.
Dù bây giờ chẳng biết bản thân đang ở đâu, nhưng Akira không hề sợ hãi, bởi cậu tin rằng Alpha vẫn đang giúp cậu tiến về phía trước, điều ấy cũng giống như lúc Akira gặp kẻ địch.
[Akira. Có quái vật. Ta sẽ đánh bại nó. Nhưng đừng dùng súng nhé. Giờ chúng ta không muốn gây chú ý đâu.]
[Tôi hiểu rồi.... Vậy là cái này nhỉ.]
Akira rút thanh HBTN ra khỏi vỏ. Trong thế giới trắng xoá, lưỡi kiếm đỏ thẫm ấy khẽ lay động.
[Ừ. Hãy kiểm chứng luôn xem thanh kiếm mà Shiro chuẩn bị cho cậu có ích đến mức nào thôi.]
Akira giơ lưỡi kiếm lên và từ từ lại gần mục tiêu. Đám quái vật vẫn chưa nhận ra cậu. Để lại xe máy phía sau, kích hoạt chức năng nguỵ trang, hoà mình vào màn sương không màu dày đặc, Akira che giấu khí tức và thận trọng thu hẹp khoảng cách.
Akira tiếp cận cho tới khi khoảng cách đủ để hiển thị hình ảnh của chúng trên thiết bị trinh sát của cậu. Kẻ địch có hai con, một là Baolegile, con còn lại là một quái vật hợp thể mà Akira mới gặp lần đầu. Từ lưng của con quái mọc ra phần dị thể và cả hai đều có chiều dài khoảng 30 mét.
Akira tiếp tục thu hẹp cự ly với con quái tới mức việc chúng phát hiện ra cậu giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù vậy, nếu để sự căng thẳng làm rối loạn động tác thì Akira sẽ lập tức bị lộ. Cậu giữ tâm trí vững vàng, tập trung tối đa và dồn hết sức để che giấu sự hiện diện của bản thân cho tới khi áp sát lũ quái.
Cuối cùng Akira cũng bị phát hiện. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu đạp mạnh xuống đất và lao đi với tốc độ cực nhanh. Dưới sự chỉ dẫn của Alpha, cậu chọn Baolegile làm mục tiêu đầu tiên. Hoà theo cú bật tầm thấp, Akira giương cao thanh kiếm và bổ mạnh xuống đầu nó.
Lưỡi kiếm đỏ rực chém đôi Baolegile. Không chỉ lưỡi kiếm mà cả làn sóng năng lượng sắc bén toả ra từ nó cũng xé nát cơ thể khổng lồ kia trong tích tắc.
[Akira. Xong rồi.]
[Ồ! Một nhát thôi sao!?]
Trong thế giới như bị ngưng đọng bởi tốc độ nhận thức đang được đẩy lên cực hạn, đến Akira cũng phải kinh ngạc trước uy lực của thanh HTBN.
Baolegile vốn không phải loại sẽ chết chỉ vì bị chém đôi như vậy. Dù có hứng hàng đống đạn C tới mức làm cơ thể biến dạng thì nó vẫn có thể tái sinh và tiếp tục tấn công. Vì đã từng đối mặt với chúng trong tình thế chật vật như vậy nên Akira chẳng lạ gì cái sức sống bền bỉ đến điên rồ ấy. Nếu chỉ bị chém đôi thì tất nhiên nó sẽ dính các phần bị cắt lại rồi phản công như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Alpha đã nói xong rồi thì chắc chắn là xong rồi, thậm chí là chỉ một đòn duy nhất. Akira không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước sự thật đó.
Nếu đánh bại chỉ với một đòn thì Elena và Sara cũng làm đã làm được điều tương tự ở Khu vực sâu thứ hai bằng khẩu OFX phức hợp rồi. Tuy nhiên con quái đó đã yếu đi đáng kể từ khi chạy ra từ Khu vực sâu thứ ba. Dù cả hai đều là một đòn duy nhất nhưng ý nghĩa thì lại hoàn toàn khác. Thậm chí Tatsukawa – một Thợ săn hạng 78 và dùng vũ khí hình người màu đỏ mạnh mẽ ưa thích cũng phải cần tới hai đòn mới hạ được nó.
Thế mà với thanh kiếm HBTN này chỉ cần một đòn. Chẳng trách tại sao Shiro lại khoe khoang như vậy. Akira thầm nghĩ trong lúc cố gắng hạ nốt con quái còn lại theo đà tấn công trước đó.
Nhưng Alpha lập tức nói:
[Akira. Lùi lại.]
Akira lập tức phản ứng và nhảy lùi ra sau. Ngay sau đó, con quái hợp thể kia phát sáng toàn thân. Đó là một dạng sóng năng lượng cao với uy lực khủng khiếp tới mức xác con Baolegile gần đó không chỉ bị thiêu rụi mà còn bốc hơi hoàn toàn.
Sóng ánh sáng phát ra khắp mọi hướng và không thể né tránh. Akira cũng không thoát khỏi tầm ảnh hưởng đó. Nhưng vì không tập trung vào một hướng nhất định nên khác với Baolegile, uy lực của nó suy giảm rõ rệt theo khoảng cách.
Không gian nơi đây đặc quánh một màn sương mù không màu, dày đến mức nuốt chửng cả ánh sáng. Trước khi kịp chạm tới Akira, sóng ánh sáng ấy đã bị suy hao mất một nửa. Thêm vào đó, phát bắn diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn, gần như chỉ gói gọn trong một cái chớp mắt. Trong khoảnh khắc đó, Akira triển khai giáp trường lực chống năng lượng với công suất lớn nhất. Nếu căn nhầm thời điểm thì cậu sẽ lập tức bị sóng ánh sáng kia vỗ thẳng mặt và nướng chín. Nhưng với sự hỗ trợ của Alpha, Akira không thể nhầm lẫn trong việc phán đoán ấy và cậu đã chặn đứng nó hoàn toàn.
Một lần nữa, Akira thu hẹp khoảng cách với con quái hợp thể ấy trong tích tắc. Sóng ánh sáng đã không còn vì việc tạo ra đòn tấn công mạnh mẽ đi khắp hướng như vậy sẽ tiêu tốn lượng năng lượng cực kỳ lớn nên không thể sử dụng liên tục được.
Thay vì bắn sóng ánh sáng, con quái cố gắng đánh chặn Akira bằng dị thể mọc trên lưng và vung cánh tay dài về phía cậu, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Trước khi con quái kịp làm bất cứ điều gì, Akira lại vung thanh HTBN một lần nữa.
Lưỡi kiếm sắc bén đến mức sánh ngang với ma thuật chém đôi con quái. Một đối thủ có sức sống vượt trội hơn Baolegile cũng bị xử gọn chỉ trong một đòn.
[Akira. Con này cũng xong rồi. Không sao nữa đâu.]
Akira thở hắt ra, nhìn lại thanh kiếm trong tay.
[Cả hai đều một nhát. Sức mạnh kinh khủng thật.]
Quả đúng là trang bị dành cho tiền tuyến, Akira một lần nữa thấy thấm thía và khâm phục thứ sức mạnh này rồi quay sang nhìn con quái hợp thể vừa bị hạ.
[Alpha. So với con kia thì con này mạnh hơn bao nhiêu vậy?]
Vì cả hai đều bị hạ trong một đòn nên Akira khó lòng có thể ước lượng được sức mạnh con quái kia chênh lệch thế nào với Baolegile.
[Không thể so sánh đơn giản được đâu, nhưng đại khái là gấp năm lần.]
[Nhiều thế cơ á....]
[Đây là loại quái có giới hạn năng lượng dự trữ thấp. Vì vậy nếu không được cấp năng lượng từ xa liên tục thì chúng sẽ yếu đi đáng kể. Nhưng bù lại, nếu ở trong điều kiện đấy thì chúng rất mạnh.]
Nếu nhận được năng lượng đầy đủ thì mạnh hơn Baolegile, còn không thì yếu hơn. Alpha giải thích rằng nó là loại quái vật như vậy.
[Ý cô là không thể đem ra so sánh đơn giản chỉ vì lý do đó sao? Nhưng cho dù mạnh đến mức nào đi nữa thì... thanh kiếm này cũng chỉ cần một nhát là hạ gục được thôi mà?]
[Nhờ Shiro nên cậu mới có món đồ tốt như thế đấy.]
[Ừ. Với thứ này thì chắc cũng nên xem như tôi mắc nợ cậu ta một chút vậy.]
Mặc dù vì Shiro mà Akira mới bị Sakashita Heavy Industries treo thưởng, nhưng nhờ thế nên cậu mới có được một món vũ khí mạnh hơn dự đoán rất nhiều. Lúc này Akira trông khá hứng khởi.
[Mà này, cái thứ con quái kia vừa bắn ra ấy liệu có ổn không? Giờ mà bị chú ý thì phiền lắm đúng không?]
[Ổn thôi. Vì là đòn năng lượng bắn ra khắp hướng theo tầm gần nên nó bị màn sương không màu quanh đây hấp thụ rồi. Lũ quái ở xa sẽ không phát hiện được đâu.]
[Ra vậy. May quá.]
[Chúng ta tiếp tục di chuyển thôi.]
Akira gọi xe máy tới và tiếp tục đi sâu vào Khu vực sâu thứ ba. Cậu tiếp tục chạm trán một con quái hợp thể khác, nhưng lần này cậu cũng nhanh chóng giải quyết gọn gàng. Một lúc sau, Akira dừng lại theo chỉ dẫn của Alpha.
[Akira. Nhìn về phía đó đi.]
Nơi Alpha chỉ tới là một khu vực bị sương mù che lấp và bình thường chắc chắn Akira không thể nhìn thấy. Nhưng nhờ sự hỗ trợ của Alpha, cậu đã có thể mở rộng tầm nhìn và quan sát khu vực đó rõ ràng hơn.
Thế nhưng thứ hiện ra trong tầm mắt cậu chỉ một thế giới trắng xoá trải dài vô tận. Akira nghiêng đầu khó hiểu.
Ngay sau đó, một chiếc xe vận chuyển liên Thành phố đột ngột xuất hiện như thể vừa phá vỡ bức tường không gian. Thứ Akira thấy chỉ là nửa thân trước của chiếc xe đó. Nửa thân sau không nhìn thấy và ranh giới giữa thân trước lại trông rất mờ ảo.
[C-Cái gì thế?]
[Các Thợ săn hạng cao đã dùng xe vận chuyển liên Thành phố để vào Khu vực sâu thứ ba đấy. Phần mờ ảo mà cậu thấy là ranh giới giữa không gian bình thường và không gian mở rộng. Một vũ khí hình người khi chạm vào ranh giới ấy sẽ lập tức bị hút vào không gian mở rộng. Nhưng với kích thước của xe vận chuyển liên Thành phố, nhiều khả năng một phần của nó vẫn còn lưu lại trong không gian bình thường. Dường như họ đã lợi dụng điều đó để tạo ra đường nối giữa hai không gian này.]
[Tức là họ đã tạo lối ra vào Khu vực sâu thứ ba à....]
Lý do các Thợ săn hạng cao không tới Khu vực sâu thứ ba không phải vì vấn đề sức mạnh của lũ quái ở đó, mà là bởi họ chưa thể tìm ra cách thoát khỏi khu vực ấy. Akira cũng đã nghe được thông tin như vậy.
Và giờ lối ra vào kia đã giải quyết hoàn toàn vấn đề đó.
[Vậy thì....]
Cảnh tượng đúng như suy đoán của Akira bắt đầu xuất hiện. Từ phần đầu của xe vận chuyển liên Thành phố, vô số vũ hình người lần lượt bước ra. Bên trong chiếc xe đó chở phần lớn các Thợ săn hạng cao từ Thành phố Kugamayama.
Đám quái vật hợp thể xuất hiện ở Khu vực sâu thứ ba đã tới được ranh giới giữa Khu vực sâu thứ hai và thứ nhất, nơi đội Phòng vệ Thành phố đang triển khai. Nguyên nhân là vì các Thợ săn hạng cao từng đánh bại chúng trước đó đã ngừng việc loại bớt lũ quái ấy để chuẩn bị tiến vào Khu vực sâu thứ ba.
[...Alpha. Thế này thì không ổn đâu. Nếu bọn họ đánh bại Kaiju thì chiến tích của tôi sẽ....]
[Akira. Đừng hoảng. Giờ ta cứ quan sát tình hình đã. Cậu nhìn cái kia đi.]
Akira hướng mắt về hướng đó và bất giác cứng mặt. Từ rìa của thế giới trắng xoá, một bầy quái vật hợp thể với quy mô lớn đến mức nuốt trọn màn sương trắng xoá đang tràn tới.
[Dù cho sương mù không mù dày đặc có cản trở việc dò tìm đi chăng nữa thì nếu tiến vào bằng xe vận chuyển liên Thành phố, lũ quái ở xa vẫn có thể phát hiện ra. Dù có dùng đầu đạn hủy diệt thì kết quả cũng chẳng thay đổi đâu, khác biệt có chăng chỉ là mức độ tàn phá thôi. Ngay cả khi có tôi hỗ trợ thì Akira cũng không thể cùng lúc chống chọi với bầy quái vật khổng lồ kia và giao chiến với Kaiju được. Vì vậy ta hãy để họ tiêu diệt bớt lũ quái đấy trước đã.]
[Quan sát tình hình của cô là như vậy à....]
Việc đối phó với cả lũ quái vật và nhóm Thợ săn kia cùng lúc thì có bao nhiêu đạn huỷ diệt cũng không đủ. Vì vậy Akira cần quan sát tình hình cho đến khi có thể nghiêm túc chiến đấu với Kaiju. Cho tới khi số lượng quái vật hợp thể đó giảm mạnh thì hãy cứ để các Thợ săn hạng cao kia cố gắng và cậu sẽ chiến sau. Dù có là Thợ săn hạng cao đi nữa thì chắc chắn họ vẫn sẽ hao tổn ít nhiều trước lũ quái vật đông như quân Nguyên kia. Khi chúng bị tiêu hao bớt thì số kẻ dồn mục tiêu vào cậu cũng sẽ ít đi. Một mũi tên trúng nhiều đích, Akira thầm nghĩ.
[Ừ. Là vậy đấy. Chúng ta cứ giữ khoảng cách xa hơn một chút nhé.]
[Được rồi.]
Nếu nổi bật quá thì cậu cũng sẽ bị lũ quái kia tấn công. Nghĩ vậy, Akira xoá bỏ khí tức và di chuyển chậm rãi.
_*_*_*_
Các Thợ săn hạng cao tiến vào Khu vực sâu thứ ba bằng xe vận chuyển liên Thành phố đã bắt đầu cuộc chiến ác liệt với đám quái vật hợp thể.
Quái vật hợp thể ở Khu vực sâu thứ ba mạnh hơn hẳn so với những con quái mà họ từng đối đầu ở Khu vực sâu thứ hai. Thế nhưng ngay cả với các cá thể hùng mạnh ấy, chỉ riêng Tatsukawa cùng vũ khí hình người của anh thôi cũng thừa sức quét sạch cả bầy hàng chục con.
Tất nhiên không phải tất cả Thợ săn hạng cao nào cũng mạnh ngang Tatsukawa, nhưng họ vẫn có thể một mình xử lý từ hàng chục giảm xuống còn hơn mười con. Nói cách khác, tất cả đều là những Thợ săn sở hữu sức mạnh vượt xa chuẩn mực thông thường. Giờ đây họ đã tiến vào Khu vực sâu thứ ba bằng xe vận chuyển liên Thành phố. Sức mạnh của tập thể ấy khủng khiếp đến mức không thể đong đếm.
Tuy nhiên lũ quái hợp thể cũng không dễ gì bị khuất phục. Tuy từng con đều không thể so sánh với một Thợ săn hạng cao, nhưng chúng vẫn chống trả rất quyết liệt bằng số lượng áp đảo tuyệt đối. Nếu mười con không đủ thì hàng chục, hàng chục không đủ thì hàng trăm, hàng nghìn, với số lượng khổng lồ tới mức lấp đầy mặt đất trắng xoá.
Không gian mở rộng có thừa diện tích để chứa bầy quái vật hợp thể ấy. Tuy phân bố khá thưa thớt, nhưng một khi đã tập hợp lại thì chúng dư sức bao vây toàn bộ khu vực xung quanh xe vận chuyển liên Thành phố.
Những Thợ săn lái vũ khí hình người liên tục xả đạn vào đám đông quái vật đó mà chẳng cần ngắm bắn.
[Đông quá! Cho dù Kugamayama kiếm được bộn tiền từ cái nhân cách quản lý kia thì trả đống phí để tiêu diệt số lượng này chắc họ cũng phá sản luôn quá!?]
Mức tiền thưởng 500 tỷ Aurum vốn được treo cho Akira, hoặc phe chủ nghĩa Kiến Quốc có “Akira giả”, nhưng việc đánh bại lũ quái hợp thể này vẫn được thanh toán như một yêu cầu mặc định. Hiện tại giá tiêu diệt một con quái hợp thể đã cao gấp nhiều lần so với quái vật bình thường.
Nghe qua liên lạc tầm gần, một Thợ săn khác cười khành khạch đáp lại:
[Không sao hết! Tới lúc đó Sakashita Heavy Industries chắc chắn sẽ phải móc ví ra thôi!]
Việc Kugamayama tiến hành cuộc chinh phạt khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara vốn dĩ đã được ngầm hiểu là ý định của Sakashita Heavy Industries. Với các Thợ săn hạng cao có mặt ở đây, chuyện này chẳng khác nào một sự thật hiển nhiên.
Việc Sakashita treo thưởng 500 tỷ Aurum cho Akira cũng được xem là bằng chứng cho điều đó. Tuy chỉ là trên giấy tờ và khoản tiền ấy nhắm vào phe chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba, nhưng thực chất Sakashita đang dốc toàn lực để hậu thuẫn cho Thành phố Kugamayama.
[Nếu vậy thì để Kugamayama phá sản luôn đi! Muốn Sakashita công nhận sức mạnh của chúng ta thì ít nhất cũng phải kiếm được chừng đấy!]
[Đúng thế!]
Tiếng cười xen lẫn khí thế hừng hực đã nâng cao tinh thần của các Thợ săn. Vô số tiếng súng mạnh mẽ, đạn pháo, tên lửa, laze chồng chéo lên nhau và nghiền nát đám quái vật hợp thể.
Các Thợ săn lúc này đang tràn trề nhuệ khí, nhưng mục đích của họ không phải là tiền. Nếu chia đều cho tất cả những Thợ săn ở đây thì con số 500 tỷ Aurum cũng chẳng đáng bao nhiêu, có khi nó còn không đủ để họ trang trải chi phí đã bỏ ra.
Hơn nữa, nếu so sánh với lần chủ nghĩa Kiến Quốc gây náo loạn trước kia, Tiol – kẻ tự xưng là đầu sỏ đã bị treo thưởng 50 tỷ Aurum. So với vụ việc lần này, số lượng quái vật hợp thể khổng lồ kia cùng với lũ quái vật mới chưa xuất hiện bao giờ thì không thể chỉ đơn giản là nâng con số kia lên gấp 10 lần là xong được.
Nếu tính toán theo logic như vậy thì đáng lẽ phần thường cũng chỉ tăng lên 10 lần mà thôi. Với các Thợ săn nhạy cảm với thu nhập của bản thân thì khoản tiền này không đủ để làm lý do giúp họ đẩy cao động lực.
Nói thẳng ra thì dù có là Thợ săn hạng cao, nhưng tất cả những kẻ ở đây cũng chỉ là dân hạng hai và không có năng lực chiến đấu ở tiền tuyến. Ai cũng khao khát trở thành hạng nhất, và xa hơn nữa là siêu hạng – tầng lớp hiếm hoi có thể tung hoành ở bất cứ chiến trường nào. Nhưng con đường ấy vốn cực kỳ xa vời, như bao Thợ săn khác dù có làm cả đời cũng chẳng thể lên được hạng cao, thì đường đi lên từ hạng cao lên hạng nhất cũng khó khăn y như vậy.
Chỉ cần được Sakashita công nhận thì con đường ấy sẽ lập tức ngắn lại. Tập đoàn sẽ không tiếc tiền đầu tư cho những Thợ săn tài năng. Các tàn tích cấp cao, những kho báu giá trị thì đi cùng với đó là lũ quái vật cực mạnh với số lượng nhiều không đếm xuể - những nhân tài có thể đánh bại chúng luôn luôn trong tình trạng thiếu hụt.
Nếu nhận được sự hỗ trợ từ Sakashita Heavy Industries thì những trang bị mạnh đến mức phải yêu cầu trả trước bằng Colon và phải chờ đợi cả năm mới nhận được hoàn toàn có thể mua bằng Aurum là có ngay trong thời gian ngắn. Họ còn có thể tiếp cận những tàn tích đặc biệt vốn bị hạn chế bởi chính Sakashita. Con đường trở thành Thợ săn hạng nhất khi ấy sẽ được rút ngắn đáng kể.
Chính vì thế, để chứng minh bản thân xứng đáng nhận được sự đầu tư ấy, họ không được phép bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Tất cả đều đang dốc hết sức lực vào cuộc chiến.
Sức mạnh ấy lập tức cuốn phăng hàng loạt quái vật hợp thể. Nhưng càng tiêu diệt bao nhiêu thì chúng lại ùn ùn kéo đến bấy nhiêu trong không gian mở rộng, rồi tất cả lại bị càn quét dưới lượng hoả lực tập trung.
Chẳng ai bận tâm chuyện hết đạn, bởi trong xe đã chất đầy kho dự trữ và họ chỉ cần rút lui để tiếp tế là xong. Vì vậy các Thợ săn cứ thế trút từng loạt đạn xối xả xuống biển quái vật đang phủ kín mặt đất.
Trong phòng chỉ huy của xe vận chuyển, Melshia quan sát cảnh tượng ấy, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng.
Điều cô lo ở đây thực chất chỉ có một người, đó là Tatsukawa – người đang lái vũ khí hình người và điên cuồng quét sạch bầy quái vật hợp thể.
“Tatsukawa! Anh đi xa quá rồi đấy! Chiến đấu gần xe hơn đi!”
Nghe lời nhắc qua kênh liên lạc, Tatsukawa vừa lái cỗ máy màu đỏ đấm văng một quái vật hợp thể gần đó, vừa đáp lại:
“Không sao đâu em! Ở khu vực này tín hiệu vẫn ổn, năng lượng tiếp tế từ cũng hoạt động bình thường mà!”
“Không cần biết! Lùi lại ngay! Còn lắm mồm là em chiếm quyền điều khiển cỗ máy của anh đấy?”
“Rồi rồi, anh hiểu rồi.”
Cảm nhận được sự nghiêm túc của Melshia, Tatsukawa ngoan ngoãn nghe theo. Anh ngừng trò lao thẳng vào bầy quái và đấm đá bừa bãi rồi nhanh chóng lùi lại với tốc độ cao, đồng thời biến các ngón tay thành pháo và chuyển sang chế độ vừa bắn đạn ánh sáng, vừa rút lui.
Những Thợ săn khác thấy thế cũng nhận ra mình đã vượt quá phạm vi an toàn và đồng loạt rút về.
“Em thấy chưa, anh mà rút là mấy người kia cũng rút theo luôn kìa? Vậy có ổn không Melshia?”
Việc tuyến đấu bị đẩy lùi khiến những luồng năng lượng dữ dội từ bầy quái hợp thể bắt đầu bắn trúng xe vận chuyển liên Thành phố nhiều hơn, nhưng Melshia chẳng hề bận tâm.
“Ổn hết. Mới thế này mà đã rơi vào thế bất lợi thì chỉ còn cách rút lui toàn bộ thôi. Giờ anh muốn về à?”
Lời lẽ mang tính khiêu khích ấy khiến Tatsukawa hét lên đầy khí thế.
“Đừng đùa với anh!”
Khi đã lùi đủ xa, Tatsukawa lập tức phản công. Đạn ánh sáng liên tiếp được bắn ra, thổi bay nhiều quái vật hợp thể, rồi anh lại xông thẳng vào chúng để nghiền nát từng con bằng những cú đấm và đá đầy điêu luyện.
Bầy quái hợp thể đồng loạt phóng ra luồng năng lượng dữ dội nhắm vào Tatsukawa. Thế nhưng cỗ máy của anh vẫn ung dung chặn đứng mọi đòn đánh, lớp giáp trường lực liên tục được tiếp năng lượng từ xe vận chuyển liên Thành phố, khiến chúng còn chẳng để lại một vết trầy. Tatsukawa cũng có thể thoải mái bắn đạn ánh sáng mà không lo cạn năng lượng.
Dù tuyến đấu đã lùi lại nhưng các Thợ săn vẫn không hề nao núng, tất cả đều hào hứng chiến đấu nhằm giành được chiến công. Đối với lũ quái hợp thể đông kinh khủng kia thì họ đang ở thế áp đảo hoàn toàn.
Tatsukawa cũng đang cực kỳ nhiệt huyết khi lái vũ khí hình người của mình và tạo nên vô số chiến tích. Nhìn vào chiếc xe vận chuyển liên Thành phố - trung tâm của toàn bộ chiến dịch, anh buông lời cảm thán.
“Mà sao em kiếm được cả cái xe này vậy? Chắc nó tốn cả đống tiền đấy nhỉ?”
“Ừ. Khoảng 100 tỷ Aurum đấy.”
Con số bất ngờ khiến Tatsukawa suýt phì cười.
“1-100 tỷ á?”
Tatsukawa, người đã giao phó toàn bộ việc vận hành đội cho Melshia, cũng đã giao việc chuẩn bị chiến dịch lần này luôn cho cô. Bởi vậy nên anh không biết chi phí cụ thể để kiếm được chiếc xe khổng lồ kia là bao nhiêu.
“N-Nghe đau ví thật đấy.... Vậy có ổn không em?”
“Ổn thôi, vì chúng ta đã ký hợp đồng với các nhóm Thợ săn khác cùng tham gia vụ này rồi. Một phần lợi nhuận họ kiếm được sẽ phải chia cho chúng ta. Cùng lắm thì chỉ lỗ một chút thôi.”
Chiếc xe vận chuyển liên Thành phố này là do Dragon River bỏ tiền mua và Melshia được giao toàn quyền điều khiển. Chính cô cũng là người đứng ra lập kế hoạch hợp tác với các đội Thợ săn khác để tiến vào Khu vực sâu thứ ba.
Khi ấy Melshia đã đưa ra phần ăn chia lợi nhuận khá tham lam. Mặc dù các đội Thợ săn cũng tỏ ý khó chịu, nhưng họ vẫn chấp nhận. Bởi lẽ họ thà làm vậy còn hơn là để Dragon River bú hết chiến tích ở Khu vực sâu thứ ba.
Trong các báo cáo công khai, người duy nhất từng sống sót trở về từ Khu vực sâu thứ ba chính là Tatsukawa. Với anh là người dẫn đầu, kể cả khi chiến dịch có thất bại thì khả năng bị mắc kẹt ở đây tới chết cũng gần như bằng không. Điều này càng củng cố thêm quyết định hợp tác của họ.
Cũng chính vì thế nên Tatsukawa phải trực tiếp ra trận. Chỉ khi nhìn thấy anh chiến đấu bên ngoài xe như mọi Thợ săn khác thì các đội còn lại mới có thể an tâm. Họ tin chắc rằng Dragon River sẽ không dại dột ném thủ lĩnh của mình vào tử địa.
Melshia hiểu rất rõ điều đó nhưng cô vẫn bắt Tatsukawa tạm thời rút lui, bởi cô thật sự lo cho anh. Dĩ nhiên cô cũng không quên chọc ngoáy thêm một câu:
“Nếu anh đánh đấm không ra hồn rồi không kiếm được xu nào thì lại là chuyện khác.”
Tatsukawa cười khoái trá đáp lại:
“Không sao hết! Miễn là em không ngăn cản anh thì chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!”
Như để chứng minh cho lời nói ấy, Tatsukawa tiếp tục trình diễn thứ sức mạnh áp đảo. Hàng chục con quái hợp thể bị đạn ánh sáng thổi bay hoặc nghiền nát bằng đòn cận chiến. Hàng chục con quái khác kéo đến đằng sau cũng phải chịu chung số phận. Sức mạnh đó xứng đáng với vị thế kẻ đứng đầu Dragon River được anh phô diễn trước Melshia, đồng đội và cả những Thợ săn thuộc các tổ đội khác.
Tất nhiên là ngoài tài năng cá nhân của Tatsukawa thì yếu tố then chốt giúp anh phát huy được sức mạnh ấy chính là nguồn năng lượng liên tục được tiếp tế từ xe vận chuyển liên Thành phố. Vừa hào hứng trước sức mạnh dồi dào, anh vừa thoáng nghĩ.
“100 tỷ Aurum đúng là đáng đến từng xu. Nhưng mà này Melshia, nếu tốn kém đến thế thì sao em không dùng đường hầm ngầm mà lại dùng xe vận chuyển liên Thành phố để vào Khu vực sâu thứ ba vậy?”
“Thực ra em cũng tính đến phương án đó rồi nhưng thôi. Bởi để dùng được tuyến đường đó thì cần sự hợp tác của cậu nhóc tên Shiro kia mà.”
“...Thì ta đi nhờ cậu ấy giúp là được chứ gì?”
Đường hầm ngầm kết nối Khu vực sâu thứ ba vốn đã bị chặn bởi các bức tường chắn mà chỉ Shiro mới có thể mở được. Nếu mở ra thì xe hạng nặng hay vũ khí hình người hoàn toàn có thể đi lại thoải mái. Với Melshia thì kiểu đàm phán ấy chẳng phải chuyện khó. Nghĩ vậy, Tatsukawa ngạc nhiên hỏi lại.
Nhưng Melshia chỉ khẽ lắc đầu.
“Em có tìm hiểu qua rồi. Cậu ta vốn là người của Sakashita Heavy Industries, nhưng hiện giờ đang trong tình trạng đào tẩu. Nếu nhờ cậu ta hợp tác thì rất có thể chúng ta sẽ bị Sakashita để mắt tới.”
“À.... Thế thì đúng là không được rồi.”
“Hơn nữa, nếu xét về độ an toàn thì dùng xe vận chuyển liên Thành phố vẫn tốt hơn là đi qua đường hầm ngầm. Vì xe giúp sạc năng lượng từ xa nên anh không cần phải lo việc cỗ máy cạn năng lượng và có thể thoải mái bung hết sức. Nếu phải chiến đấu trong Khu vực sâu thứ ba thì như vậy an toàn hơn nhiều.”
“Ừ, nghe cũng có lý.”
“Nói thẳng cho anh biết, nếu anh không bày ra đủ thứ lý do để chui vào cái xó xỉnh này thì em cũng chẳng định đi lo vụ chuẩn bị cái xe cục mịch này đâu.”
Nói xong, Melshia trừng mắt nhìn Tatsukawa qua kênh liên lạc, Tatsukawa lập tức nhìn sang chỗ khác. Cái quay mặt ấy khiến đầu cỗ máy đỏ cũng quay theo, vừa đúng lúc có một con quái hợp thể đang lao tới, thế là anh tiện tay đấm bay nó.
Melshia khẽ thở dài, sau đó lấy lại tinh thần và mỉm cười.
“Thôi thì lỡ chuẩn bị rồi thì tận dụng cho đàng hoàng đi. Cứ thoải mái tung hoành rồi kiếm thật nhiều tiền về cho em nhé?”
“Ừ, cứ giao cho anh.”
Tatsukawa cười và hăng hái đáp lại rồi lập tức chứng minh bằng hành động. Chỉ trong một thời gian ngắn, hàng trăm con quái hợp thể bị nghiền nát, kèm theo đó là lũ tiếp viện cũng lần lượt bị quét sạch. Màu sắc loang lổ từng nhuộm kín thế giới trắng xoá kia dần dần phai nhạt.
_*_*_*_
Lúc đó, Akira đang đứng quan sát từ xa trận chiến giữa bầy quái vật hợp thể và những Thợ săn đã tiến vào Khu vực sâu thứ ba. Thế trận đang nghiêng hẳn về phía Thợ săn.
[Kinh thật.... Thế này thì chắc bọn họ quét sạch lũ quái luôn quá.]
Chỉ riêng việc giảm bớt số lượng thôi đã là giúp lắm rồi chứ Akira vốn chưa nghĩ đến khả năng quét sạch toàn bộ. Nhưng sức mạnh các Thợ săn kia đã vượt xa tưởng tượng của cậu khi tất cả đang chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Cứ đà này thì việc chúng bị tận diệt chỉ còn là vấn đề thời gian. Alpha cũng mỉm cười tán đồng.
[Đúng vậy. Nếu tiếp tục giảm số lượng với tốc độ này thì Akira sẽ không bị cản trở khi đấu với Kaiju nữa. Tới thời điểm thích hợp thì chúng ta cũng nên ra tay thôi. Akira. Nó đến rồi kìa.]
Được Alpha nhắc nhở, Akira hướng mắt vào sâu bên trong thế giới trắng xoá. Bị màn sương mù không màu dày đặc che khuất nên nhóm Thợ săn kia vẫn chưa nhận ra, nhưng Akira đã thấy rõ hình dạng của nó nhờ sự hỗ trợ của Alpha.
Đằng ấy, con Kaiju tên Relagros đang lao thẳng về phía xe vận chuyển liên Thành phố.
[Nó tới rồi à...! Gây ồn ào thế này mà nó không tới mới lạ đấy.]
Akira ngồi lên xe máy để có thể di chuyển bất cứ lúc nào.
[Khi nào chúng ta di chuyển vậy Alpha?]
[Chờ thêm chút nữa đi. Vẫn còn sớm.]
[Ừ.]
Akira hít thở sâu, giữ tâm trí bình tĩnh, đồng thời tập trung cao độ. Trong khi đó con Kaiju ngày càng áp sát chiếc xe, và khi đã lọt vào tầm quan sát của các Thợ săn, nó dừng lại, há miệng thật rộng và phóng ra luồng năng lượng khổng lồ.
Một chùm sáng cực đại bắn ra nuốt chửng nguyên chiếc xe vận chuyển liên Thành phố, vũ khí hình người lẫn bầy quái hợp thể. Nhưng thứ bị thiêu rụi chỉ có lũ quái mà thôi. Chiếc xe với giáp trường lực có thể chịu được các đòn pháo kích từ quái vật thuộc không phận, còn vũ khí hình người thì đã trang bị sẵn giáp chống năng lượng đặc biệt. Tất cả đều chặn đứng được luồng sáng.
Nhận thấy tấn công từ xa không hiệu quả, Kaiju tiếp tục áp sát. Tuy từ xa trông vẻ khá chậm chạp, nhưng tốc độ thực tế của nó lại nhanh kinh khủng nếu so với kích thước khổng lồ kia. Kaiju tiếp tục phóng ra luồng sáng ở cự ly gần hơn, sức phá huỷ từ đấy cũng tăng theo và tiếp tục nuốt chửng chiếc xe và vũ khí hình người. Nhưng lần này nó vẫn bị cản lại.
Tuy nhiên chỉ phòng thủ thôi thì cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu cứ thế này thì cả xe lẫn các Thợ săn sẽ liên tục phải hứng đòn tấn công năng lượng. Thế nhưng họ vẫn án binh bất động quanh xe và chờ đợi.
[Alpha, sao bọn họ cứ đứng im thế? Chặn được thì chặn chứ chẳng lẽ cứ đứng đấy làm bia đỡ đạn thôi sao?]
[Chắc họ đang cố tình cho con Kaiju thấy việc bắn từ xa là vô ích để buộc nó phải tiến lại gần hơn.]
Với giáp chống năng lượng, vũ khí hình người vẫn đủ sức cầm cự. Đúng là nó sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng xe vận chuyển liên Thành phố vốn đã dự trữ một nguồn năng lượng khổng lồ để di chuyển đường dài qua vùng đất hoang. Nếu chỉ để chặn đứng luồng sáng liên tục kia thì không cần phải lo về chuyện cạn kiệt năng lượng.
Nhưng chính vì thế nên họ không thể đi quá xa khỏi chiếc xe. Nếu lái xe áp sát Kaiju thì vấn đề ấy sẽ được giải quyết, song làm vậy chẳng khác nào tự đẩy tất cả vào sâu không gian mở rộng và vĩnh viễn không thể thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba.
Vì lẽ đó nên họ buộc phải chờ cho đến khi con quái mất kiên nhẫn và tiến lại gần. Tất nhiên, nếu để nó lao thẳng vào thì ngay cả chiếc xe vận chuyển liên Thành phố này cũng khó lòng toàn thây. Bởi vậy ý đồ của họ hẳn sẽ là đợi cho đến khi nó tới đủ gần để rồi dồn toàn lực, từ vũ khí hình người lẫn pháo gắn trên xe nhằm tung đòn kết liễu. Alpha đã giải thích với Akira như vậy.
[Thì ra là thế.... Vậy thì tôi nên ra tay ngay trước khi họ kịp làm vậy nhỉ?....]
Cục diện bất ngờ thay đổi. Kaiju lại bắt đầu di chuyển để áp sát chiếc xe đúng như Alpha dự đoán, nhưng nhóm Thợ săn thì khác. Vũ khí hình người vốn đang dàn trận xung quanh chiếc xe bỗng tỏ ra hỗn loạn rồi vội vàng quay về đó, chiếc xe vận chuyển liên Thành phố cũng bắt đầu lùi lại. Phần đầu của xe hướng về Khu vực sâu thứ ba đang dần dần thu nhỏ lại.
[...Ơ? Rút lui ư? Sao lại thế? Chẳng lẽ đòn tấn công của con Kaiju kia hiệu quả rồi à?]
Akira ngạc nhiên ra mặt. Ngay cả Alpha đứng bên cạnh cũng cau mày khó hiểu.
[Không, hình như không phải vậy.]
[Thế thì sao lại....]
[Tôi cũng không rõ.]
Chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy, Alpha liền đổi sang vẻ nghiêm túc.
[Nhưng thế lại càng hay. Akira. Hết thời gian quan sát rồi.]
Akira cũng lập tức tập trung trở lại.
[Đã rõ.]
Nguyên nhân là gì thì chưa biết nhưng đúng như Alpha nói, đây chính là cơ hội. Bầy quái vật hợp thể đã bị luồng ánh sáng của con Kaiju kia thổi bay. Khi các Thợ săn đã rút lui thì nỗi lo bị cướp công tiêu diệt Kaiju cũng biến mất, tức bây giờ chính là thời điểm thuận lợi nhất để Akira hạ gục nó mà không bị ai cản trở.
[Từ giờ cho đến khi nó bắn phát tiếp theo vẫn còn chút thời gian. Trong lúc đấy ta phải áp sát hết mức có thể. Chuẩn bị tăng tốc nhé.]
[Ừ. Đi thôi!]
Cuộc trao đổi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc bằng thần giao cách cảm nhờ việc thao túng thời gian nhận thức. Ngay sau đó, chiếc xe máy chở Akira được vặn hết ga và lao thẳng về phía Kaiju.
Cuộc chiến tiêu diệt Kaiju của Akira chính thức bắt đầu.

