[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 252: Sự kiên quyết của Doras

2025-09-07

8

Duck: Có com nhưng mà là combat :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Rời khỏi tàn tích Mihazono, Akira cùng Carol một lần nữa quay trở về Thành phố Kugamayama. Ban đầu cậu định tách ra hành động riêng, nhưng rồi lại quyết định sẽ đi cùng cô thêm một thời gian nữa.

Sau khi Hikaru và những người khác xuống thì xe của Carol đã tự động lái trở về nhà cô. Cả hai liền leo lên đó và hướng thẳng tới khu vực ngoại ô của tàn tích Kuzusuhara.

Hiện giờ khu vực này vô cùng hoang tàn. Di vật gần như đã bị vét sạch, những người đủ tự tin về thực lực và muốn kiếm nhiều tiền hơn thì sẽ tới Khu vực sâu thứ nhất, còn ai không đủ sức thì sẽ tìm các tàn tích khác an toàn và hiệu quả hơn.

Thêm vào đó, với những rắc rối gần đây do phe chủ nghĩa Kiến Quốc gây ra, rất nhiều Thợ săn đã xem tàn tích Kuzusuhara là khu vực nguy hiểm. Vì lẽ đó nên khu vực ngoại ô này thường sẽ chẳng có ai lui tới và vô hình chung trở thành một chỗ ẩn nấp lý tưởng cho Akira trước khi cậu tới Khu vực sâu thứ ba vào ngày mai.

“Nhắc lại lần nữa là tôi sẽ không đưa cô vào Khu vực sâu thứ ba đâu đấy.”

“Tôi biết rồi mà.’

Lúc này trời đã tối hẳn. Khi tới khu vực ngoại ô thì họ dừng xe, xong việc chuẩn bị cho ngày mai và đi ngủ sớm.

Nửa đêm, Akira – người vẫn mặc nguyên bộ đồ gia cường để đề phòng bị Alpha đánh thức.

[Alpha. Có chuyện gì thế?]

[Có tin nhắn gửi cho cậu qua kênh liên lạc tầm gần.]

Akira kiểm tra nội dung tin nhắn và cau mày.

[Nội dung ghi là muốn giao dịch. Tuỳ vào kết quả đàm phán mà có thể dẫn tới giao chiến nên bên đó yêu cầu cậu âm thầm tới một mình tại điểm chỉ định. Vì cậu đang nhận yêu cầu hộ vệ cho Carol nên họ hy vọng cậu sẽ không kéo mục tiêu bảo vệ vào chuyện này.]

[Alpha. Đối phương có bao nhiêu người?]

[Đúng một người thôi. Chính là kẻ đã gửi tin nhắn.]

[Vậy giả sử hắn có âm mưu tách tôi với Carol ra đi chăng nữa thì mục tiêu của hắn vẫn là tôi phải không?]

[Đúng thế. Vậy cậu tính sao?]

Alpha vừa nói vừa liếc qua Carol, khiến Akira cũng nhìn theo. Cô vẫn đang ngủ say.

[...Có vẻ bên kia cũng cố tránh làm liên luỵ tới Carol. Thôi thì ta cứ nhận cái “thiện chí” đó vậy.]

Akira nhờ Alpha hỗ trợ che giấu sự hiện diện của mình rồi lặng lẽ rời khỏi xe để không đánh thức Carol và tới điểm hẹn. Trong căn phòng của một toà nhà bỏ hoang gần đây, có một người đàn ông đang chờ sẵn.

Người đàn ông ấy là Doras.

“Tôi là Doras. Cậu là Akira phải không? Xin lỗi vì đã gọi cậu ra giờ này. Cảm ơn cậu vì đã chịu đến một mình theo yêu cầu của tôi.”

Nói xong, Doras liền đi thẳng vào vấn đề.

“Trước hết thì cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói trước đã. Nếu cậu yên tâm vì lệnh treo thưởng đã bị huỷ thì rất tiếc, ngày mai cậu sẽ lại bị treo thưởng một lần nữa. Thậm chí lần này còn không phải từ Thành phố Kugamayama mà là từ Sakashita Heavy Industries. Số tiền treo thưởng lên tới 500 tỷ Aurum.”

Nếu nghe được thông tin ấy thì bình thường ai cũng sẽ hoảng loạn, dù cho đó có là nói dối đi chăng nữa. Nhưng người vốn đã biết chuyện như Akira lại chẳng mảy may dao động. Thấy phản ứng dó, Doras nói:

“Không ngạc nhiên thì tức là cậu đã biết rồi. Vậy thì cho tôi hỏi là cậu có nhớ mình đã làm gì để Sakashita Heavy Industries phải treo thưởng cậu không?”

Akira chỉ im lặng. Dựa vào phản ứng ấy, Doras lập tức hiểu ra và nét mặt dần trở nên căng thẳng.

“Có thật sao.... Nghĩa là khoản tiền thưởng 500 tỷ Aurum đó không phải cho kẻ giả mạo cậu à....”

Suy đoán của Doras không hề sai. Còn Akira thì thấy bản thân chẳng cần phải giải thích chi tiết nên câu chuyện cứ thế tiếp tục dựa theo những gì Doras đã nghĩ.

“Rồi, vậy “giao dịch” mà anh nói là gì?”

“Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi khu vực kinh tế của Sakashita Heavy Industries. Đổi lại, tôi muốn cậu chấm dứt việc dính líu đến Carol.”

Đề nghị bất ngờ đó khiến Akira lộ vẻ khó hiểu.

“...Ý anh là sao?”

“Còn ý gì nữa. Một khi đã đối đầu với Sakashita thì cách duy nhất để cậu sống sót là chạy trốn sang khu vực do một trong Ngũ đại Tập đoàn khác kiểm soát thôi. Chẳng ai muốn giúp cậu làm chuyện đó đâu vì họ sẽ bị liên luỵ ngay. Nhưng nếu chấp nhận giao dịch này thì tôi sẽ giúp cậu. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Akira ngày càng bối rối hơn. Cậu quay sang nhìn Alpha như đang cầu cứu.

[Alpha?]

[Anh ta không nói dối.]

[...Nghĩa là sao?]

[Có lẽ vì lý do nào đó mà anh ta không muốn cậu dính dáng đến Carol.]

Dù đã hỏi Alpha để tìm lời giải thích, nhưng cô cũng không thể cung cấp thêm thông tin gì ngoài những thứ mà Doras vừa nói. Tuy nhiên Akira lập tức chuyển sang trạng thái quyết đoán. Nếu không hiểu sai ý đối phương thì cậu đã có sẵn câu trả lời.

“Tôi từ chối.”

“...Tôi cũng là một Thợ săn. Nếu là giao dịch giữa các Thợ săn với nhau thì tôi không thể nói dối. Cậu cần thì tôi sẵn sàng ký hợp đồng thông qua Văn phòng Thợ săn.”

Doras cho rằng Akira đang nghi ngờ anh nói dối. Với một kẻ bị treo thưởng 500 tỷ Aurum, nếu dụ được Akira đi cùng thì sẽ có vô số cơ hội để giết cậu. Nghĩ Akira đang nghi ngờ điều đó, Doras đáp lại như vậy nhằm xoá bỏ hiểu lầm. Nhưng cậu lắc đầu.

“Không. Tôi không nghĩ anh đang nói dối.”

“Vậy tại sao chứ?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời. Hơn nữa, nếu không muốn tôi tiếp tục dính líu với Carol thì người anh nên nói điều đó phải là cô ấy chứ không phải tôi. Tôi đâu có chủ động bám theo Carol.”

“...Vậy à.”

Nghe vậy, Doras hạ quyết tâm.

“Vậy mày chỉ có thể chết thôi.”

Đúng như lời tuyên bố rằng tuỳ thuộc vào kết quả thương lượng, giao tranh hoàn toàn có thể xảy ra. Doras hướng sát ý về phía Akira.

“Vì cũng mong mày sẽ đổi ý nên tao sẽ nói rõ lý do. Tao không muốn Carol chết. Đó là lý do tao phải giết mày.”

Ánh mắt Doras nhìn Akira không hề chứa đựng cơn giận dữ, nhưng lại bừng lên sát ý kiên định đến rợn người.

“Tao không biết tại sao Carol lại chọn mày làm vệ sĩ. Nhưng hẳn là phải có lý do gì đó mà tao không biết, một lý do không chỉ đơn thuần là sức mạnh đã khiến cô ấy chọn mày.”

Akira biết rõ lý do ấy, nhưng Doras, kẻ không biết điều đó vẫn tiếp tục:

“Nhưng tao không nghĩ mày là người phù hợp để bảo vệ Carol. Ngược lại, tao tin chính việc thuê mày làm vệ sĩ sẽ kéo cô ấy vào chỗ chết.”

Doras cũng nghĩ rằng nếu Carol đã thuê được một vệ sĩ giỏi nhất thì hắn có thể chấp nhận từ bỏ. Với Carol, dù không đủ tiền để trả cho một vệ sĩ có sức mạnh vượt trội như vậy thì cô vẫn có thể dùng cơ thể mình. Doras nghĩ rằng Carol hẳn đã không tin vào năng lực của hắn, nên mới lựa chọn hành động như vậy.

Nhưng khi Doras điều tra về Akira, người được Carol chọn làm vệ sĩ thì hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy.

“Tao đã điều tra về mày. Một kẻ xuất thân từ khu ổ chuột, bắt đầu từ hạng 1 và vươn tới vị trí này chỉ trong một thời gian ngắn, quả thực rất đáng kinh ngạc. Tài năng của mày là thật.”

Những lời ấy hoàn toàn không phải dối trá. Những thông tin Doras thu thập được buộc hắn phải thừa nhận tài năng của Akira, nhưng đồng thời cũng khiến hắn ngày càng cảnh giác hơn với cậu.

“Nhưng quá trình mày đi lên lại đầy rẫy những sự kiện bất thường, và cứ mỗi lần như vậy thì quy mô của chúng lại càng lớn hơn.”

Lúc đầu, mọi chuyện chỉ xoay quanh những tranh chấp của các băng đảng tầm trung trong khu ổ chuột. Với hạng Thợ săn khi ấy, việc Akira bỏ mạng giữa những rắc rối đó cũng chẳng có gì khó hiểu. Thế nhưng cậu đã sống sót. Và chẳng bao lâu sau, Akira lại bị cuốn vào một cuộc chiến quy mô lớn giữa hai băng đảng lớn nhất.

Còn chưa kể đến vụ việc ở tàn tích Nhà ga Yonozuka, hỗn loạn ở tàn tích Mihazono và Khu vực sâu thứ nhất thuộc tàn tích Kuzusuhara. Bất kể là sự việc Akira chủ động tham gia hay chỉ tình cờ có mặt thì tất cả rồi cũng sẽ leo thang thành những biến cố khổng lồ, với quy mô bùng nổ theo cấp số nhân.

“Chính vì vượt qua tất cả những chuyện đó nên mày mới mạnh như bây giờ. Nhưng bao nhiêu người đã chết vì những rắc rối ấy? Tao không có ý chỉ trích vì tất cả đều không phải do mày gây ra, nhưng mày là kẻ dễ bị cuốn vào những thứ như vậy.”

Quy mô càng lớn thì càng nhiều người bị liên luỵ, kể cả khi kẻ chịu thiệt lớn nhất là Akira đi chăng nữa thì những người xung quanh cũng đều bị cuốn theo, không ít thì nhiều.

“Vì là người như thế nên những ai ở bên cạnh mày cũng sẽ bị kéo vào cái rắc rối kinh khủng ấy cùng mày. Nếu không cẩn thận, họ có thể sẽ chết.”

Trong vụ việc liên quan đến đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, thậm chí khi ấy quái vật từ vùng không phận cũng xuất hiện. Lần này đến cả Tập đoàn Sakashita cũng bị kéo vào. Những rắc rối xung quanh Akira cứ thế lớn dần, đến mức ngay cả những Thợ săn hạng cao cũng có thể chết nếu liên luỵ.

Doras không thể chấp nhận việc Carol bị cuốn vào đó mà chết.

“Người lạ có thể chết đi cũng được — tao không quan tâm, nhưng Carol lại là chuyện khác. Tao đã từng đánh đổi niềm tự hào của mình vì cô ấy; ý nghĩ rằng cô ấy phải chết một cách vô nghĩa khiến tao không thể cam lòng.”

Doras cũng không thực sự muốn Akira chết. Nếu Akira chỉ đơn thuần là mạnh thôi thì chẳng có vấn đề gì. Dù cậu có là một kẻ bất hạnh và liên tục bị cuốn rắc rối, chỉ cần cậu giữ khoảng cách để không liên luỵ đến Carol là đủ rồi.

“Vì vậy nếu mày vẫn tiếp tục dính líu đến Carol thì tao chỉ còn cách giết mày.”

Nếu cả hai điều kiện đó đều không được đáp ứng, nếu không thể giữ Carol tránh xa vận rủi thì chỉ còn cách tiêu diệt chính vận rủi đó. Doras đã quyết định như vậy.

Trong thâm tâm, Akira cũng hiểu rõ những lời Doras nói không phải là không có lý. Cậu biết chính việc Carol thuê mình làm vệ sĩ đã nhiều lần đẩy cô vào chỗ nguy hiểm và cận kề cái chết. Sau một hồi im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Akira cuối cùng cũng lên tiếng:

“...Tao nhắc lại một lần nữa. Nếu là vì lý do đó thì chẳng phải mày nên đi thuyết phục Carol sao?”

“...Tao đã làm rồi. Nhưng thất bại.”

“...Vậy à.”

Đối phương đã làm mọi thứ để có thể tránh tình huống này, Akira hiểu điều đó. Nhưng cậu không thể chấp nhận yêu cầu của Doras.

Akira không thể phủ nhận bản thân luôn là kẻ bị cuốn vào rắc rối. Và để những người quan trọng không phải gánh chịu hậu quả từ cậu, Akira hiểu rằng lựa chọn tốt nhất chính là tự mình rời đi.

Hiểu là một chuyện, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Từ khi thoát khỏi con hẻm khu ổ chuột, Akira đã đạt được rất nhiều thứ. Sức mạnh của kẻ không còn gì để mất, thứ từng tồn tại trong con người cậu ngày trước giờ đã không còn. Không muốn mất đi những gì mình đã có — ý nghĩ ấy lặng lẽ bén rễ trong bên trong Akira.

Chính vì vậy, nếu không muốn mất đi bất cứ điều gì, cậu cần một sức mạnh khác — thứ còn lớn hơn cả nỗi thiếu thốn ngày trước. Một sức mạnh đủ để nuôi dưỡng tham vọng bảo vệ tất cả. Mang theo ý chí ấy, Akira tiến vào trận chiến với Doras.

Doras cũng cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức của cậu. Đàm phán đã kết thúc. Phần tiếp theo chỉ còn là vấn đề sinh tử. Hắn bình thản, nhưng kiên định và nói trước trận đấu:

“Tao có một đề nghị. Không dùng súng, được chứ? Nếu chúng ta đấu súng thì cả khu này sẽ bị thổi bay. Tao rất cảm kích khi mày ra đây mà không để Carol hay biết. Nhưng nếu có tiếng súng thì chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra. Nếu Carol biết và kịp rời đi thì tốt, nhưng e là....”

“Được.”

Doras định nói thêm nhưng dừng lại. Hắn thừa hiểu Carol không chọn chạy trốn mà sẽ lao đến để giúp Akira. Câu trả lời ngắn gọn của Akira đã ngầm khẳng định điều đó.

Doras là người đã bỏ súng xuống trước. Akira cũng lần lượt tháo hết vũ khí. Khẩu súng trên cánh tay phụ của bộ đồ gia cường rơi ra cùng hai khẩu súng trên tay.

“Cảm ơn. Để đề phòng thì tao muốn dùng thêm khói gây nhiễu. Loại này rất mạnh, đủ để khiến bên ngoài hoàn toàn không biết chúng ta đang đánh nhau.”

Akira gật đầu. Doras ném một thiết bị phát khỏi gây nhiễu và kích hoạt nó. Một vật thể hình trụ được ném xuống sàn và khói từ đó toả ra khắp căn phòng.

Nếu thiết bị tạo khói này được điều chỉnh đặc biệt cho thiết bị thu thập thông tin Doras thì Akira sẽ gặp bất lợi vì khó xác định vị trí và chuyển động của hắn. Tuy vậy cậu vẫn gật đầu, như muốn thể hiện rằng cậu ưu tiên việc không để Carol liên luỵ hơn là lo lắng sự an nguy của bản thân. Doras cảm thấy biết ơn vì điều đó.

“Tao hiểu. Mày rất mạnh. Mạnh hơn cả tao.”

Doras nói, tay phải nắm chặt thanh kiếm hai lưỡi. Hắn đứng đối diện Akira, mũi kiếm chĩa xuống sàn, tư thế tự nhiên nhưng ánh mắt kiên định vẫn nhìn thẳng vào cậu rồi nói tiếp:

“Nhưng không đến mức làm tao không thể kéo mày chết cùng.”

Akira cũng cầm hai thanh kiếm một lưỡi màu đen, mỗi tay một thanh và vào thế chuẩn bị. Cậu nhận ra rằng Doras không chỉ sẵn sàng đánh đổi mạng sống, mà hắn tới đây với tâm thế sẵn sàng cho trường hợp cả hai cùng chết.

[Alpha. Cứ để tôi tự xử trước đã.]

Akira không nói Alpha đừng can thiệp vì muốn đáp lại sự quyết tâm của Doras, bởi cậu không thể chết trước khi hoàn thành yêu cầu của cô. Nhưng ít nhất cậu muốn thắng bằng chính sức mình mà không cần nhờ tới cô. Đó là cách duy nhất để đáp lại Doras. Được thôi thúc bởi khát vọng ấy, Akira tập trung cao độ, để ý chí của bản thân dần được mài giũa để sắc bén tới tận cùng.

[Được.]

Đáp lại quyết tâm ấy, Alpha cũng quyết định sẽ hạn chế can thiệp đến mức thấp nhất.

Khói gây nhiễu dày dặc tràn ngập khắp nơi. Với thể chất siêu phàm được cường hoá, chỉ cần đôi bên va chạm nhau bằng lưỡi kiếm thôi cũng đủ để tạo ra dư chấn lan ra ngoài toà nhà. Vì lẽ đó nên cả hai chờ đợi cho đến màn khói phủ kín không gian và che giấu hoàn toàn trận chiến.

Khoảng lặng căng thẳng đến nghẹt thở trôi qua. Và khi lớp khói đã đủ dày, Doras thì thầm, giọng bình tĩnh tựa mặt hồ.

“Vậy thì... bắt đầu thôi.”

Đó là tín hiệu khai chiến.

Doras bước một bước, chỉ một bước thôi, nhưng hắn đã ngay lập tức áp sát Akira. Một khoảng cách vốn cần cả chục bước mới có thể vượt qua ấy lại bị rút ngắn như thể không gian tự co lại theo bước chân Doras.

Động tác ấy tự nhiên đến kỳ lạ. Nhẹ nhàng như một bước đi thong thả và không mang dấu hiệu tấn công gì. Mắt Akira vẫn nhìn thấy, nhưng cảm giác lại không phải một cú bứt tốc mà giống như một bước đi bộ đơn giản hơn.

Nhưng thực chất đó lại là cú bứt tốc nhanh như đạn. Akira nhìn thấy nhưng cậu lại có cảm giác như đó chỉ một bước đi bình thường. Đó là bởi Doras đã tăng tốc độ phản ứng đến mức bắt kịp thời gian cảm nhận của Akira rồi nguỵ trang nó thành một động tác đơn giản.

Ở nơi chỉ có Akira và Doras, không có vật thể nào khác để so sánh tốc độ chuyển động của đối thủ. Trong tình huống này, nếu di chuyển dưới cùng một dòng thời gian với những động tác thường ngày thì người quan sát sẽ bị đánh lừa khi lầm tưởng rằng đối thủ chỉ đang di chuyển bình thường, dù cho thực tế tốc độ của họ là rất nhanh.

Ngay khi trận chiến bắt đầu, trong tình huống buộc phải tập trung toàn bộ vào chuyển động của đối thủ, việc để ý những thứ khác trở nên tương đối khó khăn, từ đó khiến ảo giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Mặc dù Doras đang tiến về phía trước và Akira có thể nhìn rõ chuyển động của hắn, nhưng cách di chuyển của Doras lại không khiến người ta nghĩ rằng hắn đang tiến gần để tấn công. Akira chỉ nhận ra đòn đánh bất ngờ ấy của Doras vào khoảnh khắc cuối cùng, khi hắn đã thu hẹp khoảng cách với cậu và chuẩn bị vung kiếm.

Akira vội vàng dùng hết sức nhảy lùi ra sau. Lưỡi kiếm được vung với tốc độ cao khi lướt đi từ sát mặt sàn rồi chém lên và sượt ngay trước mặt cậu. Akira lập tức lấy lại thăng bằng sau động tác né tránh đã làm cậu mất thế trong thoáng chốc đó, cầm lại hai thanh kiếm và chuẩn bị phản công ngay khi thấy Doras để lộ sơ hở sau đòn chém hụt.

Nhưng ngay lúc đó, Akira lại bị tấn công bất ngờ một lần nữa. Trong tư thế vừa vung kiếm xong, như thể đang để lộ sơ hở sau đòn tất sát, Doras không hề thay đổi tư thế mà hắn chỉ dừng chuyển động của cơ thể. Và rồi như vừa dịch chuyển trong tư thế ấy, Doras bất ngờ áp sát Akira.

Đây là một kỹ thuật di chuyển tận dụng chức năng tiếp đất của bộ đồ gia cường. Bằng cách điều chỉnh lực phát ra từ giáp trường lực ở lòng bàn chân, Doras đã cố ý tạo ra sự mất cân bằng trong lớp giáp để từ đó sinh ra lực giúp hắn tuỳ ý di chuyển theo hướng mình muốn. Nhờ vậy mà Doras có thể di chuyển hoặc xoay người mà không cần cử động khớp chân.

Kỹ thuật này đã được Doras sử dụng khi hắn thu hẹp khoảng cách với Akira chỉ trong một bước. Thông thường, để vượt qua một khoảng cách tương đối như vậy thì người ta sẽ phải đạp mạnh xuống sàn và nhảy với tư thế hạ thấp trọng tâm. Nhưng bằng cách trượt trên sàn theo kỹ thuật này, Doras đã thu hẹp khoảng cách ấy trong thoáng chốc, với động tác trông như đang bước đi bình thường vậy.

Doras lại vung kiếm lần nữa. Hắn xoá đi sơ hở bằng cách ép buộc trục toạ độ cơ thể thay đổi ngay sau khi vung kiếm, rồi tận dụng đà xoay tốc độ cao để nhắm vào Akira một lần nữa.

Lần này Akira dùng thanh kiếm ở tay trái để chặn đòn của Doras. Cậu cảm nhận được một cú va chạm mạnh như thể đang chặn một viên đạn pháo, nhưng thanh kiếm sắc bén đủ sức chém đứt quái vật ở Khu vực sâu thứ ba này không dễ gì gãy chỉ vì một đòn như vậy. Nó chịu được cú chém tập trung vào một điểm ấy.

Tiếp đến, Akira phản công bằng thanh kiếm ở tay phải, nhưng Doras né được. Hắn trượt lùi lại trên sàn như thể đang lướt đi.

Akira lập tức đuổi theo. Cậu nhảy lên, đá ngang trong không trung để đưa thân mình song song với mặt đất rồi tung đòn chém ngang. Một nhát chém bất quy tắc không thể có trong bất kỳ trận đấu kiếm thông thường được tung ra theo hướng từ trên xuống và lao thẳng xuống Doras.

Là một Thợ săn dày dặn kinh nghiệm, Doras đã trải qua vô số trận chiến không chỉ với súng mà còn có cả cận chiến. Nhưng Doras cũng không ngờ được rằng đối thủ lại vung kiếm theo hướng kỳ lạ như vậy nên hắn có phần lúng túng. Tuy nhiên Doras vẫn chặn và né được những nhát chém kỳ quặc đó. Hắn tiếp tục tránh các đòn chí mạng khác liên tiếp tới từ mọi hướng – trên, dưới, trái, phải bằng cảm giác đã được mài giũa qua bao trận chiến sinh tử. Những đòn tấn công của Doras được tinh giản tối đa số lượng động tác nên dấu hiệu nhận biết chúng sẽ đi tới đâu lại càng khó đoán hơn. Akira chỉ có thể phát hiện ra dấu hiệu ấy bằng cách điều chỉnh độ phân giải thực khi nhận diện từ những động tác nhỏ nhất ở giai đoạn chuẩn bị tung đòn và né đi.

Không dừng lại ở đó, Doras quét lưỡi kiếm từ phải sang trái rồi giữa đường lại xoay ngược phần thân lại với tốc độ cao trước khi cú chém ấy kịp đi hết biên độ và chuyển thành hướng vung từ trái sang phải hòng chém đôi Akira theo phương ngang. Đòn tấn công kỳ quái nhanh đến điên rồ này cũng bị Akira nhìn thấu. Cậu nén thời gian nhận thức để bắt kịp vận tốc ấy, từ đấy phòng thủ rồi đáp trả ngay sau đó.

Akira biến mọi vị trí, độ cao và cả góc đánh thành vũ khí. Tấn công trong không gian ba chiều, liên tục thay đổi vị trí và góc vung kiếm. Đối thủ tuy bị giới hạn trong chuyển động hai chiều trên sàn, nhưng hắn đã sử dụng những kỹ thuật tinh vi chỉ có thể thực hiện được trong phạm vi đó để bù lại và đánh lạc hướng. Đôi bên liên tục trao đổi chiêu thức với lợi thế chưa thực sự nghiêng về bên nào.

Như chính Doras thừa nhận trước đó, tổng thể sức mạnh của Akira là cao hơn, thế nhưng trận đấu vẫn cực kỳ giằng co – nó đến từ sự khác biệt trong điều kiện thắng của cả hai. Từ đầu Doras đã nhắm tới phương án đồng quy vu tận, tức là nếu Akira chết là Doras thắng. Còn Akira lại phải vừa hạ được đối phương, vừa bảo toàn mạng sống của mình. Sự khác biệt ấy khiến Doras đang dấn sâu hơn vào trận chiến, còn Akira thì buộc phải dè chừng khi muốn lao lên.

Ngay cả khi Akira có chém đứt cổ Doras thì hắn hoàn toàn có thể tận dụng bộ điều khiển để điều khiển phần thân dưới và biến tình huống ngặt nghèo ấy thành một pha cả hai cùng chết. Nếu xuyên thủng hộp sọ bằng một đòn đâm chính xác thì năng lượng phát ra từ lưỡi kiếm có thể thiêu sống não đối thủ và gây tử vong ngay lập tức. Thế nhưng bộ đồ vẫn có thể thực hiện các thao tác tự động và tấn công bằng chuỗi lệnh đã được nhập trước đó. Nghĩa là ngay cả khi bị giết, Doras vẫn có khả năng “kéo” Akira đi cùng.

Akira vẫn còn cách là chém dọc cơ thể Doras để tiêu diệt hắn ngay lập tức và phá huỷ luôn bộ đồ. Nhưng để tung ra một chiêu như vậy thì Akira buộc phải đấn sâu đến mức để lộ bản thân hoàn toàn. Khi đó, các đòn phản công của Doras sẽ trở nên cực kỳ khó tránh và nguy cơ cậu chết cùng hắn là rất cao.

Vì vậy để vừa hạ đối thủ vừa sống sót, Akira không thể dồn sức như Doras. Doras thì ngược lại khi đang tung toàn bộ sức mạnh theo kiểu đánh đổi. Hắn sẵn sàng hy sinh khả năng phòng ngự để dồn hết tất cả cho tấn công.

Đó là một đòn đánh đầy uy lực. Nếu chỉ phòng thủ nửa vời thì cơ thể Akira sẽ lập tức mất thăng bằng nghiêm trọng và trận chiến sẽ kết thúc ngay lập tức. Dù là chặn hay né, Akira vẫn buộc phải dốc sức để đối phó với đòn tấn công chí mạng này, từ đó khiến cơ hội đánh trả của cậu bị giảm đi đáng kể.

Cuộc giao tranh vẫn tiếp tục diễn ra với thế trận giằng co. Một cơn bão kiếm vần vũ quanh cả hai, đi cùng dư chấn xung quanh khắc sâu lên tường, sàn và cả trần nhà. Cả hai không hề tung ra những đòn năng lượng tấn công tầm xa. Thay vào đó, họ dồn chúng vào lưỡi kiếm để tăng độ bền lẫn độ sắc. Và khi lưỡi kiếm ấy được vung lên bằng kỹ thuật thượng thừa, năng lượng thoát ra ngoài cũng mang tính sát thương cao khi đủ xé toạc bất cứ ai lại gần tầm tấn công.

Nếu đây là đấu súng thì đúng như Doras đã nói trước trận rằng dư chấn mà họ gây ra chắc chắn sẽ thổi bay toàn bộ khu vực xung quanh. Chính vì là cận chiến với kiếm làm vũ khí chính nên thiệt hại mới chỉ dừng lại ở mức này.

Đôi bên vừa phải ngăn chặn cơn cuồng phong từ dư chấn cùng những luồng năng lượng sắc bén bắn ra khắp nơi bằng giáp trường lực, vừa liên tục vung kiếm để hạ sát đối thủ. Tuy không trúng trực tiếp, nhưng dư chấn thì không thể nào né hết, huống gì đống dư chấn ấy đủ sức chém ná cả toà nhà – thứ vốn là công trình được xây dựng từ thời Cựu thế giới. Ngay cả lớp giáp trường lực cực mạnh của bộ đồ gia cường cao cấp cũng phải tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ để ngăn chặn từng đòn tấn công.

Mức tiêu hao đó của Doras còn khủng khiếp hơn cả Akira, bởi lẽ ngay từ đầu hắn đã chủ động tấn công liều chết và vứt bỏ hy vọng sống sót. Với Doras, chỉ cần cơ thể hắn còn cầm cự được cho tới khi trận chiến đến hồi phân thắng bại là đủ. Vì vậy Doras đã điều chỉnh giáp trường lực lên công suất vượt giới hạn mà chẳng màng đến tính mạng của bản thân.

Đương nhiên gánh nặng khi đó dồn lên cơ thể hắn là cực kỳ lớn. Chỉ cần bước đi thôi cũng có thể khiến tứ chi hắn bị xé toạc. Doras gắng gượng chịu đựng nhờ vào lượng lớn thuốc hồi phục đã uống từ trước.

Nguồn năng lượng cho lớp giáp và hiệu quả trị liệu từ thuốc hồi phục còn lại trong cơ thể - chỉ cần một trong hai thứ này cạn kiệt thì chắc chắn Doras sẽ chết. Sau 60 giây chiến đấu, hắn đã cảm nhận được rõ sự suy giảm ấy và hiểu ra rằng thuốc hồi phục sẽ cạn trước.

Nếu đã như vậy thì Doras quyết dấn sâu hơn nữa vào cuộc chiến cân não này. Nếu đòn tấn công tiếp tới đây bị né thì hắn sẽ để lộ sơ hở chí mạng và chết. Dù có thể nào, nếu quá trình này cứ tiếp diễn thì đằng nào hắn cũng chết. Vậy thì trong khi vẫn còn kịp, trong khi cái mạng này còn tồn tại thì hắn phải đặt cược. Với quyết tâm đó, Doras thu hẹp khoảng cách với Akira, người vừa nhảy mạnh ra sau để né đòn chỉ trong một bước.

Bước đi này được tối ưu hoá cho tốc độ cao. Đây không phải kiểu trượt đi thông thường mà là một cú đạp toàn lực vào sàn để nhảy với trọng tâm cực thấp. Doras đồng thơi giơ kiếm lên cao và tung một nhát chém đầy uy lực với toàn bộ sức mạnh.

Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại dưới sự tập trung cực hạn của Doras. Hắn thấy Akira giơ thanh kiếm đen bên tay trái để chặn, có vẻ như cậu định vừa đỡ vừa dùng tay phải để phản công. Doras thoáng cười thầm vì đó là một nước đi tồi. Chắc hẳn Akira đã nhận thấy mình không thể né nên mới chọn cách này. Nhưng chỉ một tay thôi thì không thể chặn được. Kể cả có đỡ nổi đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ mất thăng bằng và không còn khoảng trống để phản công. Khi ấy hắn chỉ việc tung đòn truy kích là đủ để kết thúc tất cả.

(...Thắng rồi!)

Với suy nghĩ đó, Doras dồn toàn bộ sức lực để bổ thanh kiếm xuống. Hai lưỡi kiếm va chạm dữ dội và ánh sáng chuyển đổi từ điểm tiếp xúc toả ra khắp nơi. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả hai thanh kiếm đen của Akira và kiếm của Doras đều gãy và vỡ vụn.

(...Cái gì!?)

Đúng như Doras dự đoán, Akira không thể chặn nổi đòn tấn công của hắn chỉ bằng thanh kiếm đen bên tay trái, và chính Akira cũng biết điều đó. Thanh kiếm ở tay trái cậu chỉ dùng để làm chậm chuyển động lưỡi kiếm của Doras. Trong lúc để bản thân phải chống chịu sức mạnh không gì cản được của đòn tấn công ấy, Akira để lực đó trượt đi, đồng thời dùng thanh bên tay phải đập mạnh từ trên xuống vào lưỡi kiếm của hắn.

Tuy kiếm của Doras là kiếm hai lưỡi, nhưng độ bền của từng lưỡi lại không giống nhau. Để tăng lực cắt, lớp giáp trường lực sẽ được tập trung chủ yếu vào phần lưỡi dùng để chém. Trong lúc giao chiến, Akira đã nhận ra điều này và nghĩ rằng nếu nhắm vào lưỡi bên kia khi Doras vung kiếm thì cậu có thể phá huỷ nó.

Tất nhiên là cơ hội để làm điều này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Tại khoảnh khắc ấy, nhờ sự tập trung tột độ để đẩy mạnh thời gian nhận thức lẫn điều chỉnh độ phân giải thực, Akira đã nhìn ra thời điểm ấy và kịp thời nắm bắt nó.

Cú va chạm khi lưỡi kiếm gãy khiến cả hai mất thế nghiêm trọng. Nhưng giữa người đã đoán được kết quả này và người bị bất ngờ, mức độ sơ hở là khác nhau. Là kẻ đi trước, Akira nhanh chóng thu hẹp khoảnh cách và vung lưỡi kiếm gãy nhắm thẳng vào Doras.

Khoảnh khắc đó, nhìn lưỡi kiếm đen đang lao tới trước mặt, Doras nhận ra thất bại của mình.

(Thua rồi sao.... Thế này bị từ chối cũng phải....)

Đã quá muộn. Hắn không thể kéo Akira chết cùng trong tình trạng này. Hắn đã thua. Hắn không thể cứu Carol.

Nhìn vào kết quả này, có lẽ Carol từ chối Doras không phải vì nghi ngờ quyết tâm của hắn, mà chỉ vì cô đã sớm nhận ra sự thiếu hụt trong thực lực của hắn mà thôi. Nếu vậy thì chẳng còn gì để nói nữa. Nghĩ thế, Doras lặng lẽ chấp nhận cái chết của mình.

Nhưng điều bất ngờ lại xảy đến với Doras. Akira dừng lưỡi kiếm ngay trước mắt hắn.

Với vẻ bối rối, Doras hỏi:

“...Mày định làm gì?”

“Tao muốn thương lượng.”

Akira nghiêm túc đáp lại. Nghe những lời đó từ chính kẻ đã từ chối giao dịch với mình, Doras lại càng thêm bối rối.

“...Chẳng phải mày đã từ chối rồi sao?”

“Giao dịch mà mày nói thì tao từ chối. Đây là giao dịch do tao đề xuất. Cứ chọn cái nào mày muốn: bị tao giết ngay tại đây hay chết để bảo vệ Carol. Mày chọn đi?”

Doras im lặng và nhìn Akira với vẻ nghi hoặc. Akira tiếp tục nói:

“Tao không định nói kiểu “chọn cái nào cũng được”. Nếu mày chọn chết để bảo vệ Carol thì tao sẽ rất cảm kích. Tao không ép buộc vì chuyện này cũng chẳng thể ép ai được. Nhưng mày định giết tao để bảo vệ Carol đúng không? Nếu đã không giết được tao thì chết để bảo vệ Carol chẳng phải là lựa chọn tốt hơn sao?”

Doras vẫn im lặng, mắt vẫn chăm chú nhìn Akira. Akira đáp lại bằng ánh mắt sắc bén và nói tiếp:

“Nếu mày không nói gì thì tao sẽ xem như mày chọn vế đầu.”

Doras vẫn im lặng khi tiếp tục nhìn Akira. Hắn đã chấp nhận cái chết một lần rồi nên giờ có bị Akira giết thì cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng quan trọng hơn cả, hắn phải tự hỏi rằng liệu điều gì sẽ xảy ra nếu hắn chọn sống sót? Và tại sao Akira lại nói ra những lời đó?

Bầu không khí im lặng bao trùm. Thời gian đủ để xem là không có câu trả lời đã trôi qua. Nhưng việc Doras vẫn còn sống cho thấy rõ rằng Akira muốn giữ hắn lại.

Vậy lợi ích của Akira trong trường hợp này là gì? Một kẻ bí ẩn như cậu, người sẵn sàng đối đấu với Sakashita Heavy Industries để ở lại Kugayamayama này đang nghĩ gì? Doras cố gắng tìm hiểu điều đó qua thái độ của Akira.

Và rồi Akira, kẻ đàm phán vụng về chẳng khác gì một gã gà mờ lại là người lên tiếng trước.

“...Không có ý đồ gì mờ ám đâu. Tao chỉ muốn mày bảo vệ Carol thay tao thôi.”

Rồi như thể đã chấp nhận điều gì đó, Akira bắt đầu bày tỏ tâm tư.

“Tao hiểu lý do của mày. Nếu không muốn những người quan trọng bị liên luỵ thì tao nên tự rời xa họ trước khi quá muộn. Và đúng là tao đã kéo Carol vào chuyện này.”

Akira hiểu điều đó. Nhưng tất nhiên hiểu là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

“...Nhưng tao không muốn tự minh làm điều đó.”

Nếu cứ tiếp tục dính líu tới Akira thì có bao nhiêu mạng cũng không đủ. Vì vậy, nếu Shizuka bảo Akira đừng liên quan gì đến cô nữa thì cậu sẽ cúi đầu xin lỗi và cắt đứt mọi quan hệ với cô.

Nhưng Shizuka chưa từng nói vậy. Đó là sự thật, nhưng cũng là một cái cớ. Nhờ cái cớ ấy mà Akira vẫn tiếp tục qua lại với Shizuka, vì cô vẫn chưa bảo cậu rời đi.

Akira hiểu rõ lòng tốt của Shizuka, người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thốt ra những lời như thế, cậu biết mình đang lợi dụng chính lòng tốt ấy. Thế nhưng, dù nhận ra điều đó, cậu vẫn không thể buông bỏ những gì quý giá đã có được kể từ khi rời khỏi con hẻm kia. Cậu không muốn đánh mất chúng.

Từ những lời ngắn gọn đó của Akira, một người vốn không quen với việc thương thượng, Doras cũng đã phần nào đoán được tâm tư của cậu. Hắn nói:

“Tham lam thật.”

“...Ừ. Tao biết.”

Akira hiểu rõ sự nguy hiểm mà bản thân cậu mang đến cho những người xung quanh. Thực tế, Shizuka đã từng bị tấn công bởi một Akira giả và suýt chút nữa gặp nguy hiểm. Nếu thực sự lo cho những người quan trọng thì cậu biết mình nên cắt đứt quan hệ, hoặc là ở bên để bảo vệ họ mãi mãi.

Nhưng thay vì làm một trong hai điều đó, cậu lại cố chấp làm theo ý mình. Cậu hy vọng mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như trước. Chính cậu cũng nghĩ mình đang quá tham lam.

Doras thở dài nói:

“Được rồi. Nếu không có ý đồ gì thì cứ như vậy đi. Tao cũng không muốn chết, mà nếu phải chết thì thà chết để bảo vệ Carol còn hơn là bị giết ở đây. Giao dịch thành công.”

“Cảm ơn.”

Akira cũng thở dài, hạ thanh kiếm vẫn đang chĩa vào Doras xuống. Cậu nghĩ thầm.

(...Xem ra lần này ổn rồi. Chắc mình cũng đã mạnh hơn một chút.)

Lần này, cậu đã có thể đánh bại kẻ muốn giết mình mà không cần lấy đi mạng của hắn — điều mà trước đây cậu từng thất bại khi đối mặt với Yumina. Nhờ vậy, Akira đã phần nào có thể tha thứ cho chính bản thân mình. Nhìn cậu, Alpha vẫn mỉm cười như thường lệ.

Kết thúc trận chiến, cả hai uống thuốc hồi phục, chỉnh lại vũ khí rồi rời khỏi toà nhà bỏ hoang. Khi đó, Doras khẽ nói:

“Thực ra thì cậu đúng là tham lam thật. Nhưng vì cái tham ấy mà cậu mới cố gắng đến mức này. Nếu không thì làm sao cậu có thể một mình đi được tới tận đây được chứ.”

[Đúng vậy. Akira đã rất cố gắng rồi.]

Alpha cũng mỉm cười đồng tình. Doras tiếp lời:

“Với lại, dù có tham lam đến đâu đi nữa, chỉ cần có sức mạnh tương xứng thì kiểu gì cũng xoay sở được thôi. Nói ra nghe hơi buồn cười chứ tôi là kẻ thua, cậu là người thắng, tức cậu đã có đủ sức mạnh rồi. Biết đâu vụ Sakashita treo thưởng cậu cũng xoay sở được thì sao?”

Tuy Doras nói vậy phần nhiều là để an ủi, nhưng Akira lại thản nhiên gật đầu.

“Ừ. Chuyện đó tôi định giải quyết vào ngày mai.”

Việc khiến Tập đoàn Sakashita rút lại lệnh treo thưởng là điều mà bình thường có nghĩ thế nào cũng thấy bất khả thi. Thế nhưng, từ thái độ và câu trả lời bình thản của Akira, Doras lại cảm thấy rằng dường như chuyện đó thật sự có thể xảy ra. Anh không giấu nổi sự kinh ngạc khi bất giác hỏi lại.

“...Cậu có cách thật ư?”

“Nếu thuận lợi thì được.”

“Mấy chuyện đấy đáng ra cậu phải nói trước chứ....”

Nếu nghe chuyện này ngay từ đầu thì chắc Doras đã chẳng phải giao chiến với Akira. Nhưng nghĩ cái nào, dù có nghe được trước khi đánh thì chắc anh cũng chẳng tin và vẫn lao vào quyết đấu thôi. Vì vậy Doras không xem trận chiến vừa rồi là vô ích, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ giá mà biết trước thì tốt hơn.

Để gạt đi vướng bận ấy, Doras liền đổi chủ đề.

“Akira. Cậu đã ngủ với Carol bao nhiêu lần rồi?”

Carol tin tưởng Akira đến mức thuê cậu làm hộ vệ. Chắc hẳn cả hai cũng đã “chơi” nhau không ít lần, và số tiền giao dịch sau đó chắc là một con số khổng lồ. Doras buột miệng hỏi vì hơi tò mò.

Nhưng câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

“Tôi chưa từng động vào Carol một lần nào cả.”

“...Hả? Đùa nhau chắc?”

“Không đùa.”

Vì quá bất ngờ nên Doras lập tức phủ nhận theo phản xạ. Nhưng anh lại cảm thấy rằng cậu không nói dối.

“...Tại sao?”

“Tại sao là sao....”

“Cô ấy không mời gọi cậu à?”

“Tôi từ chối rồi.”

“...Tại sao?”

“Tôi đã nói rồi đấy, tại sao là sao chứ.... À, đại khái là vì tôi sợ thôi. Cảm giác như có thứ gì đó gây nghiện hay phụ thuộc ghê gớm lắm.”

Akira giải thích ngắn gọn và nhắc đến một gã tên là Babarod, kẻ đã bị huỷ hoại vì say đắm Carol rồi nói thêm rằng cậu không muốn trở nên như vậy.

Nghe xong, Doras gật đầu.

“Ra là thế....”

Nhưng cái gật đầu ấy không phải anh đồng tình với câu chuyện.

(...Hay là thế? Carol không tin tưởng những người đã mua cô ấy ư? Vậy thì ngay từ đầu mình đã không có cửa rồi....)

Nếu đúng là vậy thì việc Carol tin tưởng Akira còn anh thì không cũng hợp lý. Dù Doras có thực lực hay không thì Carol vẫn sẽ từ chối anh. Nghĩ đến sự tinh quái của Carol, Doras bất giác thở dài đầy ngao ngán.

------

Carol tỉnh dậy sau giấc ngủ. Cô hơi hoảng hốt khi nhận ra Akira không có trong xe. Đúng lúc ấy, Akira dẫn Doras trở lại. Cô tỉnh giấc vì cảm nhận được sự hiện diện của họ.

“Akira, cậu đi đâu thế? Và sao Doras lại ở đây....”

Carol nghi hoặc hỏi, còn Akira trả lời như thể chẳng có gì to tát.

“À, anh ta nói muốn chết để bảo vệ cô nên tôi dẫn anh ta về.”

“Hả?”

Carol vô thức nhìn về phía Doras. Anh không tỏ ra ngượng ngùng, mà thay vào đó là một thái độ như thể vừa nhận một công việc phiền phức.

“Có chút chuyện thôi. Tôi sẽ tự ý bảo vệ rồi tự ý chết. Đừng bận tâm. Nếu khó chịu thì cứ việc giết tôi nhé Akira. Vậy được chứ?”

“Ừ. Nếu Carol ghét anh đến thế thì tôi cũng đành chịu.”

Từ việc Doras hỏi ý Akira thì Carol hiểu rằng tuy chưa rõ chi tiết thế nào, nhưng giờ anh đã trở thành vệ sĩ cho cô dưới hình thức “được Akira thuê”. Nếu Akira đã quyết định như vậy thì cô cũng không có lý do gì để phản đối.

“Không, tôi đâu có nói là ghét đâu. Chỉ là chuyện này đột ngột quá nên tôi hơi bất ngờ thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Doras chỉ trả lời như vậy.

Akira quay trở lại giường.

“Giờ tôi đi ngủ đây. Chi tiết thế nào để mai hẵng nói. Ngủ ngon.”

Nói xong, cậu chẳng giải thích gì thêm nữa và nằm xuống ngủ luôn. Carol bối rối quay sang hỏi Doras.

“...Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Cô hỏi Akira đi. Tôi cũng là Thợ săn mà. Tôi không có ý định tiết lộ nội dung giao dịch giữa các Thợ săn với nhau.”

Quyền kể lại chi tiết thuộc về Akira nên Doras trả lời như vậy. Carol cũng thôi không gặng hỏi thêm.

Doras ngồi phịch xuống ghế sofa và thờ dài một hơi.

“Nói trước là tôi nhận lời không phải vì muốn lấy lòng cô. Tôi chỉ nói được đến đây thôi.”

“...Ra thế.”

Carol cũng cảm nhận được là anh không nói dối.

“Cô cũng nên đi ngủ đi. Chắc ngày mai bận rộn lắm đúng không?”

“Ừ, đúng vậy. Tôi sẽ đi ngủ. Ngủ ngon nhé.”

“Ừ. Ngủ ngon.”

Quay trở lại giường, Carol nghĩ về việc tại sao Doras lại trở thành vệ sĩ của mình trong lúc chờ giấc ngủ tới. Nhưng cuối cùng cô vẫn không hiểu vì sao và thiếp đi.

Sáng hôm sau, Carol thử hỏi Akira về chuyện đâm qua. Akira chỉ nói rằng Doras đã liên lạc cho cậu giữa đêm, nói rằng anh muốn chết để bảo vệ Carol nên cậu đi gặp và dẫn anh về.

Từ thái độ của Akira, một người vốn không giỏi che giấu và thái độ kiên quyết không tiết lộ thêm của Doras, Carol chắc chắn rằng giữa họ còn xảy ra nhiều chuyện hơn thế. Nhưng cô cũng không chủ động đào sâu thêm.

Dù sự thật thế nào đi nữa, chỉ cần đó là lời Akira tự nguyện nói ra, không phải vì bị lừa gạt hay ép buộc thì với Carol, như thế đã là quá đủ.