Duck: Cuốn hơn hút cần :D Có rom rồi thì phải có com chứ nhỉ?
Mừng PJ vượt qua 100 vote và 1.500.000 từ :D Cảm ơn mọi người đã ủng hộ <3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Vì Akira đã nổ súng vào Harmers theo yêu cầu của Shiro nên khả năng cao họ đã đối đầu với Sakashita Heavy Industries. Mặc dù điều này vẫn chưa được xác nhận và Shiro có nói rằng cậu sẽ tìm cách giải quyết, nhưng Akira vẫn quyết định sẽ tạm thời tách khỏi Sheryl và nhóm Elena để tránh gây nguy hiểm cho họ.
Đêm đó, Akira nghỉ lại tại một chi nhánh của Tập đoàn Lion’s Tail ở toà nhà Seranthal. Căn phòng vốn là một không gian lớn vào ban ngày giờ đã được chia thành ba phòng riêng biệt, và nhóm Akira đang nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Akira ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm cỡ đại, để mặc cho cơ thể dần thả lỏng và xua tan mọi mệt mỏi sau một ngày dài.
[Nhưng... đúng là hôm nay có nhiều chuyện xảy ra nhỉ?]
Vẫn như thường lệ, Alpha cũng đang tắm cùng cậu và mỉm cười đáp lại:
[Ừ, đúng là một ngày vất vả. Nhưng nhìn chung thì mọi thứ đều đã kết thúc tốt đẹp rồi phải không?]
[...Thế hả?]
Alpha tiến lại gần, để lộ thân hình quyến rũ và trả lời với nụ cười dịu dàng nhưng đầy thuyết phục:
[Đúng vậy.]
Câu trả lời đó khiến Akira cũng tin theo.
[Đúng vậy.... Chắc là thế thật.]
Dù cho có thể đã đối đầu với Sakashita nhưng cậu đã tiêu diệt được kẻ giả mạo mình và cứu được Sheryl. Shiro cũng đã hứa sẽ giải quyết vấn đề với Sakashita. Xét về tổng thể thì có lẽ kết quả thực sự khá tốt. Alpha cũng đã nói như vậy rồi nên Akira mơ màng nghĩ.
Alpha không hề nói dối. Tuy nhiên, tiêu chuẩn “tốt đẹp” của cô lại khác với Akira.
Qua sự việc lần này, Akira gần như đã trả hết nợ với Shiro. Điều đó làm giảm đáng kể khả năng cậu bị Shiro lợi dụng cho những mục đích cá nhân. Mặc dù Carol cũng tham gia giúp đỡ nhưng chính cô lại là người mang ơn Akira. Hơn nữa, kể cả Akira có ấn tượng tốt với Carol thì những lo ngại về mối quan hệ của cả hai đã giảm xuống mức gần như không đáng kể sau khi Akira giết Yumina. Đối với Alpha thì điều này hoàn toàn nằm trong giới hạn cho phép.
Cô cũng không xem việc đối đầu với Sakashita Heavy Industries là một vấn đề lớn. Vì không phải một thực thể thuộc về thế giới hiện đại nên Alpha không thấy việc này nguy hiểm như Hikaru và Elena.
Thậm chí cô còn cho rằng nó có thể đem lại lợi thế. Bởi vì trong quá trình Akira hoàn thành yêu cầu của cô thì có khả năng Sakashita Heavy Industries, Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất và thế giới hiện đại sẽ phải chịu tổn thất. Nếu đã là kẻ thù thì Akira sẽ không còn phải bận tâm về việc đối đầu với họ khi làm yêu cầu của cô nữa. Tất nhiên Alpha cũng không nghĩ là sẽ không có vấn đề gì nên cô mới nói rằng “nhìn chung” là tốt đẹp.
[Thế cậu định làm gì tiếp theo, Akira? Cứ đi cùng Shiro như thế này thêm một thời gian à?]
[Tôi cũng định thế, nhưng Alpha thấy sao?]
[Cứ làm những gì cậu muốn thôi. Nhưng vì Akira đã trả hết nợ với Shiro rồi nên nếu tiếp tục đi cùng thì chắc cậu nên nhờ cậu ta kiếm vài món trang bị mạnh mẽ hơn.]
[Ừ nhỉ. Để tôi hỏi thử xem.]
Nếu Shiro còn định lôi Akira vào những trận chiến giống như lúc đối đầu Harmers nữa thì ít nhất cậu ta phải cho cậu thứ tương xứng. Akira cũng thấy vậy và quyết định sẽ thương lượng với Shiro sau.
Tắm xong, Akira leo lên giường. Đầu óc đã chuẩn bị sẵn sàng cho giấc ngủ sắp ập tới. Nếu cứ để thế này mà thương lượng với Shiro thì không ổn. Để mai vậy. Nghĩ thế, Akira để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ.
------
Sáng hôm sau, khi nghe Akira đề cập đến việc cung cấp trang bị thì Shiro rất tích cực đón nhận ý kiến này. Với cậu, việc để Akira mắc nợ là điều cần thiết, và để Akira mạnh cũng là điều có lợi cho mục tiêu của cậu.
“...Được. Tao sẽ cố gắng lo liệu. Nhưng đây là một món nợ ân huệ đấy nhé, Akira?”
“Biết rồi. Nhưng chỉ khi mày giải quyết được vụ Sakashita thôi. Mày cũng hiểu điều đó đúng không, Shiro?”
“Hiểu chứ.”
Vụ tấn công Harmers và đối đầu với Sakashita Heavy Industries vẫn chưa được giải quyết. Vị thế của Akira và Shiro – ai là người sẽ mang ơn ai – sẽ chỉ được quyết định sau khi vấn đề này được xử lý.
Đúng lúc đó, Akira và những người khác nhận được thông báo treo thưởng khẩn cấp. Carol xem nội dung và mỉm cười với Akira:
“Akira. Tốt rồi nhỉ.”
“Ừ.”
Akira cũng cười đáp lại. Nội dung thông báo là lệnh treo thưởng Akira do Thành phố Kugamayama đưa ra trước đó đã được rút lại. Ngay sau đấy, một thông báo treo thưởng khác lại được gửi tới Akira.
“Hửm? Lại có thông báo treo thưởng nữa à?”
“Vậy ư? Sao tôi lại không nhận được nhỉ....”
Carol nghiêng đầu khó hiểu. Shiro cũng nói tiếp:
“Tôi cũng không thấy. Mà kiểm tra qua thì hình như cái đấy chỉ gửi riêng cho Akira thì phải. Còn thông báo công khai toàn khu vực thì có cái trước đó thôi.”
“Là sao?”
“Tao cũng không rõ. Tạm thời cứ mở ra xem thử đi. Cho bọn tao xem cùng luôn.”
Theo yêu cầu, Akira hiển thị nội dung thông báo lên tầm nhìn mở rộng của mọi người. Cả nhóm cùng xem và không khỏi kinh ngạc.
“Thông báo xác nhận lệnh treo thưởng mới. Thông báo xác nhận đối tượng treo thưởng mới. Mục tiêu: Akira. Số tiền treo thưởng: 500 tỷ Aurum. Đơn vị yêu cầu: Sakashita Heavy Industries. Lý do treo thưởng: Hành vi thù địch với Sakashita Heavy Industries.”
Mặc dù lệnh treo thưởng 500 triệu Aurum trước đó của Thành phố đã bị huỷ bỏ, nhưng Tập đoàn Sakashita lại ra lệnh treo thưởng mới với số tiền khổng lồ 500 tỷ Aurum. Ngay cả Akira cũng chỉ biết cười gượng trước thông tin này.
“500 tỷ Aurum à.... Số tiền lớn tới mức làm tao chẳng thể hình dung nổi nữa....”
Tuy không biết chính xác giá trị của 500 tỷ Aurum, nhưng Akira hiểu rằng số tiền này đủ để khiến tất cả các Thợ săn hạng cao ở Khu vực Kugamayama nhắm đến cậu. Đối đầu với Tập đoàn Sakashita đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Akira hiểu rõ điều đó.
Không biết nên nói gì, Carol chỉ nhìn Akira và lặng lẽ quan sát, đồng thời cô cũng cảm thấy nghi hoặc. Nếu Tập đoàn Sakashita treo thưởng 500 tỷ Aurum cho Akira vì hành động tấn công Harmers thì tại sao tên cô lại không có trong danh sách? Nếu lý do là như vậy thì đáng ra cô cũng phải bị treo thưởng mới đúng. Hay bọn họ chỉ treo thưởng kẻ chủ mưu, còn cô bị xem là thuộc hạ dưới trướng Akira nên bị loại khỏi danh sách? Như thế thì chẳng phải quá mất tự nhiên hay sao? Chính những thắc mắc ấy đã giữ Carol im lặng.
Lúc đó, Shiro nói với vẻ đầy căng thẳng:
“Akira. Sếp của tao muốn nói chuyện với mày về vụ này. Tao nối máy nhé?”
Nội dung bất ngờ đó đã khiến Akira bình tĩnh trở lại. Cậu nghiêm túc đáp:
“...Được.”
Shiro thao tác và một người đàn ông hiện ra trên tầm nhìn mở rộng của tất cả. Đó là Sugadome.
Sugadome lia mắt nhìn lần lượt từng người rồi dừng lại ở Akira.
“Ta là Sugadome, người của Sakashita Heavy Industries. Trước tiên ta muốn nói rõ rằng cách cậu hiểu những gì ta sắp nói sẽ tuỳ thuộc vào cậu, nhưng đây là một sự nhượng bộ. Bình thường ta sẽ xử lý kẻ thù của Tập đoàn theo cách thông thường. Nhưng vì lời đề nghị của Shiro nên lần này ta đang làm theo đúng quy trình.”
Carol cảm thấy sự áp như đang bị tuyên án tử từ Sugadome, dù ông chỉ đang nói chuyện rất bình thường. Một trong những nhân vật quyền lực của Tập đoàn Sakashita – một trong Ngũ đại Tập đoàn thống trị miền Đông, ở ông toát lên một khí chất đặc biệt khiến cô không khỏi run sợ. Ngay cả Shiro cũng hiện rõ vẻ căng thẳng.
Nhưng chỉ riêng Akira là nhìn thẳng vào Sugadome, chẳng hề nao núng.
Sugadome tiếp tục, ánh mắt vẫn dán chặt vào Akira.
“Shiro đang ở đó đúng không? Ta muốn cậu giao nộp hắn.”
“Tôi từ chối.”
Shiro giật mình tận hai lần. Hiện giờ cậu tạm thời không được Olivia bảo vệ. Nếu Akira đồng ý với yêu cầu của Sugadome thì Shiro sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Cậu sốc vì Sugadome đưa ra yêu cầu ấy, và cậu càng sốc hơn khi Akira đã từ chối nó ngay lập tức.
Vẫn giữ vẻ mặt không đổi, Sugadome hỏi tiếp:
“Lý do từ chối là gì?”
“Cần lý do để không bán đứng ai đó sao?”[note79993]
“Thông báo treo thưởng vừa gửi cho cậu sẽ được công bố vào ngày mai và có hiệu lực ngay sau đó, tức là giờ cậu vẫn còn thời gian. Nếu vấn đề với Tập đoàn của ta được giải quyết trước khi điều đấy tới thì lệnh sẽ bị huỷ. Cậu vẫn giữ nguyên câu trả lời sao?”
“Không thay đổi.”
Nếu Akira là kẻ dễ khuất phục trước trước những lời đe doạ kiểu như “làm theo hoặc chết” thì cậu đã chẳng thể đứng đây hôm nay. Sở dĩ Akira còn sống tới giờ này là bởi trong quá khứ, dù cho bị đe doạ, cậu vẫn chọn đứng lên, liều mạng chiến đấu và sống sót qua những trận chiến sinh tử.
Sugadome cũng phần nào hiểu được bản chất tinh thần ấy từ thái độ dứt khoát của Akira. Ông nói tiếp:
“Ra vậy. Thế nếu Tập đoàn ta đưa quân đến bắt Shiro thì lúc đó cậu sẽ bảo vệ hắn chứ?”
Akira lại lập tức trả lời:
“Không, tôi nghĩ là không đâu?”[note79994]
“Cái gì cơ!? Đáng lẽ mày phải nói là sẽ bảo vệ tao chứ!?”
Shiro bất giác thốt lên. Akira vừa rồi đã không bán đứng cậu trước mặt Sugadome, thậm chí cậu còn thẳng thừng từ chối cả điều kiện huỷ lệnh treo thưởng 500 tỷ Aurum. Điều đó khiến Shiro không khỏi xúc động, nhưng câu trả lời sau đấy của Akira lại dập tắt cảm xúc đó ngay lập tức.
Akira phiền phức nhìn Shiro.
“Tao đâu còn nợ mày đến mức phải làm vậy nữa đúng không? Tao có nói rồi còn gì?”
“Ừ thì có thể là thế!? Nhưng nói vậy trong cái tình huống vừa rồi thì khác nào phá hỏng bầu không khí chứ!?”
“Làm sao tao biết được.”
Nếu Tập đoàn Sakashita cho quân tới bắt Shiro thì lực lượng đó chắc chắn sẽ mạnh hơn lần trước, ít nhất cũng phải ngang tầm với Harmers. Akira không có ý định mạo hiểm chiến đấu với đối thủ như vậy chỉ vì một món nợ không đáng kể.
Akira quay sang nhìn Sugadome và đáp:
“Mà việc có bảo vệ Shiro hay không thì tới lúc đấy hãy tính. Tuỳ tình hình thôi.”
“Ra vậy.”
Với câu trả lời thứ hai, Sugadome ngày càng hiểu hơn về Akira.
“Vậy kể từ lần công bố ngày mai thì cậu sẽ trở thành mục tiêu truy nã. Nhưng như ta đã nói, đây là một sự nhượng bộ. Nếu cậu không nhận ra thì nó cũng chẳng còn ý nghĩa. Ta sẽ giải thích.”
Sugadome hiển thị nội dung thông báo treo thưởng lên tầm nhìn mở rộng rồi tiếp tục giải thích dự trên đó.
“Thông báo này được viết khá mơ hồ. Người bị treo thưởng là “Akira” nhưng giờ ta có hai cách hiểu. Một là cậu - tức Akira thật và hai là kẻ giả mạo cậu, chắc giờ hắn đang ở Khu vực sâu thứ ba. Dù là vì yêu cầu của Shiro đi chăng nữa thì cậu cũng đã tấn công người của ta, và đó là hành vi thù địch đủ để bị treo thưởng. Còn kẻ giả mạo cậu, với việc hợp tác với những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc thì giờ hắn cũng là kẻ thù của Tập đoàn. Cả hai đều đáng để ta treo thưởng.”
Akira, Carol và Shiro nghiêm túc lắng nghe Sugadome.
“Nhân tiện thì kẻ giả mạo cậu không chỉ có một. Bên ta đã xác nhận phải có ít nhất hai người, khả năng là còn nhiều hơn thế nữa. Nếu chỉ là những bản sao thô sơ chỉ giống cái mặt thôi thì con số ấy có tăng lên bao nhiêu cũng không có gì lạ. Nhưng nếu không xử lý tận gốc bọn chủ mưu ở Khu vực sâu thứ ba thì chúng sẽ xuất hiện liên tục. Theo cách hiểu thứ hai, việc tiêu diệt Akira sẽ đồng nghĩa với việc tiêu diệt luôn cả phe chủ nghĩa Kiến Quốc ở đó. Độ chính xác của cách hiểu sẽ phụ thuộc vào kết quả. Việc giải thích sẽ bao gồm cả những tội trạng có liên quan.”
Nói đến đây, Sugadome quay sang nhìn lại Akira và nói thẳng:
“Ta nhắc lại: đây là sự nhượng bộ. Ta đang để cho cậu một khoảng trống để can thiệp, để cậu tự quyết định xem cách hiểu nào sẽ được áp dụng.”
Nếu Akira giải quyết được bọn chủ mưu ở Khu vực sâu thứ ba thì hành động thù địch của cậu đối với Sakashita Heavy Industries sẽ được gán là do những kẻ giả mạo gây ra. Akira hiểu được điều đó.
Nhưng liệu cậu có xem đây là nhượng bộ hay đe doạ thì lại là chuyện khác. Việc treo thưởng “nếu cậu làm thì ta sẽ huỷ lệnh” này cũng có thể hiểu là một hình thức đe doạ. Mà đã là đe doạ thì Akira sẽ không bao giờ khuất phục.
Nhượng bộ hay đe đoạ? Cách hiểu nào đúng? Ngay cả Akira cũng chưa quyết định được. Đúng với tâm trạng của mình, cậu hỏi lại:
“Nếu tôi không làm gì thì sao?”
“Chẳng sao cả. Đây không phải yêu cầu. Cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng trong trường hợp đó, kể cả khi phe chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba bị các Thợ săn khác tiêu diệt thì tiền thưởng cũng sẽ không được trả cho đến khi “Akira” bị hạ.”
Tiền thưởng sẽ được trả khi cả Akira thật và giả bị tiêu diệt – đó là cách hiểu. Sugadome bình thản nói vậy rồi đột nhiên đổi giọng, như thể đang mỉa mai một kẻ lười biếng:
“Ta bảo cậu muốn làm gì thì làm, nhưng nếu dựa theo cảm nhận cá nhân thì ta thấy những kẻ giả mạo kia đang gây rắc rối cho cả bạn bè cậu nữa phải không? Dù cậu không làm gì thì bọn chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba kia cũng sẽ bị các Thợ săn khác xử lý thôi. Nhưng nếu cậu cảm thấy dù chỉ một chút trách nhiệm vì đã lôi bạn bè vào chuyện này thì đừng ngồi chờ ai đấy giải quyết hộ. Sao cậu không tự mình làm gì đó đi?”
Như vừa bị nói trúng tim đen, lời của Sugadome khiến cậu không khỏi nhăn mặt. Tự mình làm gì đó đi. Với một Akira từng sống sót nhờ dựa vào Alpha thì những lời nói ấy thực sự rất cay nghiệt.
Nhìn phản ứng của Akira, Sugadome chắc mẩm rằng cậu sẽ đi tiêu diệt nhóm chủ nghĩa Kiến Quốc ở Khu vực sâu thứ ba. Ông trở lại giọng điệu thường ngày và tiếp tục:
“Còn một điều nữa mà ta muốn nói.”
Sugadome liếc nhìn Carol.
“Cô ấy sẽ không bị treo thưởng.”
Rồi ông quay lại nhìn Akira và nói:
“Vì đây là sự nhượng bộ nên ta đã gom hết vào cậu rồi.”
Akira và Carol cùng lộ vẻ kinh ngạc. Tuy đã tấn công Harmers nhưng Carol lại không bị treo thưởng. Lý do là bởi đây là sự nhượng bộ dành cho Akira.
“Vậy tới đây thôi. Ta xin phép.”
Khi Sugadome định ngắt máy, Akira vội gọi lại:
“À khoan đã.”
“Có chuyện gì?”
“...Cảm ơn ông vì đã không treo thưởng Carol. Cảm ơn.”
Nói xong, Akira cúi đầu. Đối với cậu, việc Sugadome không treo thưởng Carol đã biến lời đề nghị kia thành một sự nhượng bộ. Sugadome có phần hơi ngạc nhiên.
“Không có gì.”
Ông mỉm cười nhẹ nói vậy rồi ngắt máy và biến mất khỏi tầm nhìn mở rộng.
Sau cuộc nói chuyện với Sugadome, Akira uống một ngụm đồ uống Olivia đưa và thở dài.
“Vậy là quay trở lại kế hoạch cũ rồi....”
Ban đầu Akira định xông vào Khu vực sâu thứ ba để tiêu diệt kẻ giả mạo mình. Nhưng sau khi tiêu diệt được hắn ở toà nhà Seranthal thì cậu từng nghĩ bản thân không cần phải mạo hiểm đến Khu vực sâu thứ ba nữa. Tuy nhiên, vì sự nhượng bộ của Sugadome nên dù mục đích ấy đã phần nào thay đổi, cậu lại phải quay lại kế hoạch đến Khu vực sâu thứ ba.
Ngồi đối diện với Akira, Carol hỏi:
“Thế... cậu định khi nào tới Khu vực sâu thứ ba?”
“Tôi tính để sau khi tin treo thưởng ngày mai được công bố, lúc đấy tôi sẽ chính thức trở thành mục tiêu treo thưởng rồi mới hành động. Nếu thuận lợi khi có khi đám Thợ săn sẽ lập tức truy lùng tôi, và tôi sẽ nhân cơ hội đó để dụ chúng vào Khu vực sâu thứ ba và chiến đấu lẫn nhau.”
Trong Khu vực sâu thứ ba còn có cả Kaiju. Một mình xông vào đó để đối đầu với đám chủ nghĩa Kiến Quốc là chuyện quá sức đối với cậu. Nhưng nếu cứ thong thả chờ cơ hội thì đám Thợ săn hạng cao đang có mặt ở Khu vực Kugamayama sẽ ra tay trước và tiêu diệt bọn chúng mất. Tới lúc đó mới hành động thì đã quá muộn.
Ngay sau khi tin treo thưởng được phát đi thì rất có thể cậu sẽ chiến đấu cùng với những Thợ săn hạng cao kia. Dù không mong chờ sự hợp tác, nhưng chỉ cần biến thế trận một đấu một thành cuộc chiến ba bên thôi cũng để khiến mọi thứ dễ thở hơn rồi. Đấy là suy tính của Akira.
Carol cũng hiểu được điều đó.
“...Ra là vậy.”
Nghe giọng điệu có phần ẩn ý của Carol, Akira liền nói:
“À, nói trước luôn là lần này tôi không mang cô theo đâu đấy?”
Carol cố tình mỉm cười.
“...Ừ, tôi biết. Tôi mà đi theo thì chỉ tổ vướng chân cậu thôi. Cả tuyệt chiêu cuối cùng của tôi cũng đã dùng mất rồi còn đâu.”
Nếu Akira bảo cô đi cùng thì Carol sẽ không ngần ngại theo sau, dù cho điểm đến có là Khu vực sâu thứ ba chất đầy Kaiju đi chăng nữa. Nhưng khi đã bị nói là đừng đi thì cô không thể đi được. Nếu muốn bất chấp ý muốn của Akira thì ít nhất cô cần đủ sức mạnh để không trở thành gánh nặng cho cậu. Và cô biết rõ bản thân hiện tại không có sức mạnh ấy.
Shiro hí hửng xen vào.
“Akira, còn tao thì sao?”
“Mày cũng đi riêng đi. Tao đi một mình.”
“...Hả!?”
Vốn nghĩ chắc chắn sẽ được đi cùng, Shiro bất giác thốt lên:
“Cái gì!? Ngày mai là Olivia-san sửa xong rồi. Nếu không dẫn tao theo thì mày tính sao hả?”
“Chính vì nợ mày nên tao mới rơi vào tình cảnh này. Vì không muốn nợ mày thêm nữa nên tao mới không dẫn mày đi cùng. Tao sẽ đi một mình.”
Akira nghiêm túc nói, nhưng đây chỉ là một phần lý do.
Khu vực sâu thứ ba nguy hiểm đến mức có thể khiến người ta một đi không trở lại. Nhưng Akira tin rằng nếu nhờ Alpha thì cậu sẽ xoay sở được. Tuy vậy, nếu có người đi cùng thì nhiều khả năng cậu sẽ phải bịt miệng họ. Vì lẽ đó nên Akira quyết định sẽ đi một mình.
“Với lại để tao nói cho rõ luôn. Vụ Sakashita vừa rồi mày chẳng giải quyết được gì cả nên giờ không phải là tao nợ mày đâu mà là ngược lại đấy. Dù có cầu xin cũng mặc, tao vẫn sẽ để mày ở lại.”
“...Vậy sao.”
Nếu có Olivia đi cùng thì Shiro có thể chọn cách mặt dày bám theo. Nhưng làm vậy thì chỉ càng khiến cậu mang thêm nợ với Akira. Thậm chí nếu khi đó đỡ được cho Akira một nhát dao trong lúc nguy khốn thì cũng chưa chắc cậu đã chịu xem đấy là một món nợ phải trả. Nghĩ tới đó, Shiro đành cau mày và cân nhắc các bước đi tiếp theo.
Đúng lúc đó, Kibayashi gọi cho Akira qua đường dây mật:
“Yo Akira. Tôi xem bản tin treo thưởng rồi. May mà tiền thưởng đã bị huỷ ha. Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sự hỗ trợ để giúp cậu đối đầu với đám Kaiju trong Khu vực sâu thứ ba rồi cơ, vậy mà giờ lại hoá công cốc hết rồi.”
Tất nhiên Kibayashi không gọi cho cậu chỉ vì tiếc rẻ. Ông cố tình châm chọc để khoản hỗ trợ ấy không bị bỏ phí, đồng thời khích tướng để Akira phải hành động.
“Nhưng mà bị gỡ lệnh treo thưởng không có nghĩa là bọn chúng sẽ biến mất. Chúng đã bắt cóc Sheryl rồi đã đành, giờ lại còn tấn công cả Shizuka nữa chứ. Ây dà, nghe đâu kẻ giả mạo cậu chết trong vụ đó rồi thì phải, nhưng chẳng lẽ cậu lại để yên cho bọn còn sống sao?”
Nghe Kibayashi liên tục đâm chọt như vậy, Akira điềm tĩnh đáp lại:
“Căn giờ chuẩn đấy. Tôi cũng muốn bàn chút về vụ hỗ trợ đó. Thực ra tình hình đã thay đổi rồi.... Shiro. Kết nối với Kibayashi đi, giống lúc nãy ấy.”
Shiro thử nắn gân.
“Không phải mày vừa bảo là sẽ không mắc thêm nợ với tao rồi à?”
“Thế thì thôi. Mày đang nợ tao đấy. Giờ lại không muốn thừa nhận, cũng chẳng chịu trả thì việc gì tao phải quan tâm đến mày nữa.”
“Rồi rồi, tao làm cho! Tao làm ngay đây....”
Cảm nhận được sự lạnh lùng không chút trách móc trong lời nói của Akira, Shiro vội cười xoà để che giấu sự hoảng hốt bên trong, rồi nhanh chóng kết nối lại đường dây với Kibayashi. Qua một đường dây mật mạnh hơn, hình ảnh Kibayashi xuất hiện trên tầm nhìn mở rộng của cả nhóm.
Akira bắt đầu giải thích tình hình cho Kibayashi. Khi cậu nói xong, Kibayashi đã ngã lăn ra sàn như thể chẳng còn sức đứng lên nữa. Ông thở dốc đầy khó nhọc và cười đến mức không phát ra tiếng. Cứ như thể nếu cứ tiếp tục như thế thì ông sẽ chết vì cười vậy.[note79995]
Carol khó chịu nhìn Kibayashi, trong khi Akira chỉ hơi ngán ngẩm. Cậu thở dài nói:
“Có nhất thiết phải cười đến thế không....”
“...Nhưng mà... cậu... cậu... cậu dám đối đầu với Sakashita Heavy Industries cơ á....”
Kibayashi cố đáp lại được chừng đấy rồi lại cười phá lên. So với lúc trước thì ông đã hồi lại chút sức, tiếng cười vì thế cứ càng ngày càng to và dồn dập hơn.
Akira lại thở dài, kiên nhẫn chờ ông bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, Kibayashi mới dần lấy lại nhịp thở và loạng choạng ngồi phịch xuống ghế.
“...Rồi rồi, được rồi. Giờ thì ổn rồi. Xin lỗi vì đã bắt cậu chờ.”
Dù vẫn chưa bình tĩnh hoàn toàn, nhưng ít nhất giờ ông đã nói chuyện được.
“Cơ mà... dù có vì lý do gì đi nữa thì cậu cũng dám gây sự với Tập đoàn Sakashita cơ à.... Đúng là Akira! Cậu không thấy chuyện này nguy hiểm đến mức nào sao?”
“Tôi vừa mới nhận ra sau khi thấy phản ứng của ông đấy.”
“Đúng vậy! Chính xác luôn! Đối đầu với Sakashita là nguy hiểm đến mức đó đấy!”
“Tôi hiểu rồi.”
“Không! Cậu chẳng hiểu cái quái gì cả! Hoàn toàn không hiểu! Nhưng như vậy mới đúng là cậu chứ! Như thế mới đúng là Akira!”
Kibayashi phấn khích tột độ, và như để kìm nén, ông tiếp tục nói:
“Nếu đã thế thì sao cậu không tiếp tục đối đầu với họ luôn? Tôi vẫn sẽ hỗ trợ cậu tận răng! Thế nào hả?”
“Tôi từ chối. Tôi đâu có muốn gây hấn với Sakashita. Với lại nếu để mặc đám ở Khu vực sâu thứ ba thì chúng sẽ tiếp tục gây rắc rối cho Shizuka-san và những người khác. Phải tiêu diệt tận gốc. Nếu nghĩ vậy thì thực ra đề nghị của Sugadome cũng có lợi cho tôi.”
“Vậy à. Thôi được, nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không ép. Để cậu tự do hành động là tốt nhất. À, cậu nói muốn bàn về chuyện hỗ trợ của tôi đúng không, là gì vậy?”
“Về vụ hỗ trợ đấy thì liệu ông có thể chuẩn bị xong trước khi tôi tới Khu vực sâu thứ ba vào ngày mai không?”
“Ngày mai à.... Được, tôi sẽ xoay sở cho.”
“Cảm ơn ông.”
“Vậy tôi phải đi chuẩn bị gấp đây. Tôi ngắt máy trước nhé. Nhớ ngày mai phải cho tôi xem một trận ra trò đấy nhé?”
“Tôi cũng đang trông chờ vào sự hỗ trợ của ông đây.”
“Cứ giao cho tôi!”
Kibayashi tự tin đáp lại, nở nụ cười rạng rỡ rồi ngắt máy.
Alpha cười nói:
[Nhìn ông ta như thế thì chắc chúng ta có thể kỳ vọng vào một sự hỗ trợ đáng kể đấy.]
[Ừ....]
Kibayashi từng nói sẽ cung cấp một số thiết bị hỗ trợ cho Akira. Nếu thiết bị ấy càng mạnh thì Kibayashi càng mong cậu sẽ dùng nó để tạo ra những tình huống “thú vị”. Akira thừa hiểu điều đó. Chắc chắn Kibayashi đã chuẩn bị thứ gì đấy cực kỳ mạnh mẽ vì chính niềm vui của ông. Một thứ gì đó tuyệt vời, đủ để khiến Kibayashi mỉm cười tự tin như vậy.
Akira tin vào điều đó. Dù có chết vì sử dụng thiết bị ấy đi chăng nữa thì Kibayashi chắc chắn sẽ cười như được mùa. Nhưng thế thì đã sao chứ? Nghĩ vậy, Akira gượng cười. Rồi cậu chuyển hướng suy tính.
“Shiro. Tao đi đây. Còn cô thì sao Carol?”
“Ơ? Chẳng phải cậu nói là sẽ không dẫn tôi theo sao?”
“Tôi không dẫn cô tới Khu vực sâu thứ ba thôi chứ Thành phố thì vẫn được. Giờ tôi chưa bị treo thưởng nên chắc không sao đâu. Với lại vì ngày mai mới đến Khu vực sâu thứ ba nên tôi muốn tới chỗ gần Thành phố trước. Ở đấy sẽ dễ nhận hỗ trợ từ Kibayashi hơn.”
Thời gian tự do hành động của Akira chỉ kéo dài cho đến khi cậu bị treo thưởng trở lại vào ngày mai. Để tận dụng khoảng trống này, Akira quyết định rời khỏi toà nhà Seranthal. Carol gật đầu.
“Được rồi. Đi thôi.”
Akira cùng Carol đã chuẩn bị xong rồi được Shiro và Olivia tiễn khỏi cửa hàng. Họ điều khiển xe máy tự động đi theo đằng sau và hướng đến thang máy.
Pamela và những người khác vẫn còn ở đấy. Tất cả lặng lẽ nhường đường khi chia ra hai bên trái phải để Akira và Carol đi qua. Họ bước vào thang máy và rời khỏi đó.
[Alpha. Rốt cuộc bọn họ là ai vậy?]
[Tôi không biết. Nhưng chúng ta sắp ra khỏi đây rồi nên chuyện đấy đâu còn liên quan gì nữa.]
[...Ừ, cũng phải.]
Giờ lo mấy chuyện đấy cũng chẳng ích gì. Akira nghĩ vậy khi thang máy đã xuống tầng một. Cậu né ánh mắt đầy ẩn ý của nhân cách quản lý toà nhà rồi rời khỏi Seranthal.
Sau đó họ lái xe máy băng qua bầu trời và tiến vào vùng đất hoang. Hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời. Mặt trời đang dần lặn, và một khi nó mọc trở lại thì Akira sẽ trở thành kẻ bị truy nã với giá 500 tỷ Aurum. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước đó, Carol ngồi sau lưng Akira và tận hưởng khoảnh khắc ấy.

