[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 249: Những Người kết nối với Cựu thế giới

2025-09-04

1

Duck: Xin lỗi ae, bận bịu quá :3 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi tàn tích Mihazono, Harmers liền lên chiếc phi cơ vận chuyển do Sugadome sắp xếp để trở về Thành phố Kugamayama. Sau đó anh được triệu tập đến văn phòng.

“Xin lỗi vì đã gọi ngươi tới trong kỳ nghỉ. Thể trạng ngươi ổn chứ?”

Sugadome hỏi và Harmers đáp lại với giọng chắc nịch.

“Không có vấn đề gì ạ.”

Trên đường đi, Harmers đã uống một lượng lớn thuốc hiệu suất cao để cố gắng hồi phục nhiều nhất có thể. Dẫu vậy anh vẫn chưa đạt được thể trạng tốt nhất. Nhưng lần này là công việc. Với sự tự tin và quyết tâm, anh đã sẵn sàng sử dụng mọi át chủ bài hay tuyệt chiêu để hoàn thành nhiệm vụ.

“Tốt. Vậy vào việc thôi. Giờ chúng ta sẽ đi gặp Tsubaki. Ta muốn ngươi làm vệ sĩ.”

“...! Rõ!”

Harmers hơi bất ngờ trước nội dung của nhiệm vụ, nhưng anh gạt hết mọi thắc mắc sang một bên và lập tức xác nhận.

------

Hai chiếc xe tiến về phía khu vực do Tsubaki quản lý. Cả hai đều là xe của Sakashita Heavy Industries. Một chiếc được chỉ định dùng để chở đội hộ tống dọc đường, còn chiếc kia chở Sugadome, Harmers, Yanagisawa và một người đàn ông khác do Sugadome dẫn theo.

Trong xe, Harmers kể lại cho mọi người những gì đã xảy ra tại tàn tích Mihazono. Nghe xong, Sugadome khẽ cảm thán.

“Ra là vậy.... Shiro....”

“Vâng. Lý do Shiro có mặt ở Seranthal chắc chắn là vì cô gái đó. Danh tính của ả tuy chưa rõ, nhưng tôi đã có được thông tin cho thấy rằng ả đang hợp tác với Akira giả - tức kẻ đã tấn công đơn vị của Thành phố Kugamayama. Xét đến chuyện Shiro còn thuê vệ sĩ từ Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới, thậm chí nếu hắn đã khiến Akira thật quy hàng dưới trướng mình thì tôi xin mạn phép được đề xuất rằng đã đến lúc chúng ta nên công khai vụ Shiro đào tẩu và tổ chức lực lượng để bắt giữ hắn.”

Việc Shiro vẫn chưa bị bắt phần lớn là do Sakashita Heavy Industries đang che giấu sự việc. Bởi vậy nên họ chưa thể triển khai một chiến dịch quy mô lớn. Harmers đề xuất phương án này, mặc cho việc anh sẽ phải chấp nhận rằng thất bại của bản thân sẽ bị phanh phui và hành động quyết liệt hơn.

Sugadome thờ ơ đáp lại.

“Ừ. Ta sẽ cân nhắc.”

“Vâng.”

Harmers trả lời ngắn gọn và khẽ cúi đầu trước Sugadome. Một khi Sugadome đã nói sẽ cân nhắc thì dù kết quả sau cùng có là không đi chăng nữa thì Harmers cũng không thể nói gì thêm.

Lắng nghe câu chuyện, người thường mang nụ cười hời hợt như Yanagisawa bất ngờ để lộ chút cứng nhắc. Đó là dấu hiệu cho anh đang không thể che giấu hoàn toàn sự bất ngờ lẫn dao động trong lòng.

Sugadome tinh ý nhận ra điều đó nên thản nhiên hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“...Không ạ. Chỉ là tôi có chút bối rối khi nghe tin toà nhà Seranthal xảy ra sự cố như vậy thôi.”

Yanagisawa nhanh chóng quay trở lại nụ cười thường ngày rồi giả vờ thở dài.

“Tôi từng có thoả thuận với nhân cách quản lý toà nhà đấy, đổi lại việc phụ trách bảo vệ nó. Thất bại rồi đã đành, giờ còn làm hỏng cả toà nhà nữa thì….”

Anh liếc nhìn Harmers như muốn nói gì đó.

“...Thế rốt cuộc là toà nhà thiệt hại tới đâu vậy? Nghe câu chuyện vừa rồi của anh thôi mà tôi cảm tưởng như cả tầng 60 bị thổi bay luôn rồi ấy.”

“...Không, không đến mức đó đâu. Chỉ bị phá huỷ một phần tường ngoài thôi.”

“Vậy sao? Thế thì may quá. Nếu chỉ dừng ở mức đó thì việc sửa chữa sẽ không mất nhiều thời gian. Thiệt hại như vậy thì chắc việc tiếp tục thoả thuận với nhân cách quản lý toà nhà vẫn còn cứu được.”

Một siêu nhân và một thực thể đủ sức đối đầu với anh cùng nhau gây rối. Không đời nào thiệt hại chỉ dừng ở mức đó. Yanagisawa dùng ánh mắt để truyền tải rõ ràng suy nghĩ ấy.

Harmers khẽ lảng tránh ánh mắt đó. Nếu là hành động trong khuôn khổ công việc thì anh sẽ không làm vậy. Nếu là vì lợi ích của Sakashita thì anh có thể thẳng thừng nói rằng bản thân không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng đây không phải công việc chính thức, và việc bắt giữ Shiro cũng chưa thành công để anh có thể biện minh rằng thiệt hại đã được bù đắp bằng lợi ích tương đương. Sự do dự ấy hiện rõ trong ánh mắt của Harmers.

Sugadome xen ngang.

“Cậu đã kiếm được một khoản lợi nhuận lớn từ giao dịch với Tsubaki rồi. Mất đi thoả thuận với toà nhà Seranthal cũng đâu phải tổn thất gì lớn, đúng không? Cậu đâu cần phải bận tâm đến thế?”

“...Nếu chỉ đơn thuần là so sánh lợi nhuận thì đúng là vậy. Nhưng dù sao thì đấy vẫn là một khoản tiền đáng tiếc. Với Tập đoàn thì đó chỉ là con số nhỏ, nhưng với tôi thì đấy lại là cả gia tài.”

“Ra vậy. Thế thì ta đã gây phiền phức cho cậu rồi. Bên Tập đoàn sẽ bồi thường. Sau này hãy gửi chi tiết thiệt hại cho ta.”

“Không, không cần đến mức đó đâu ạ.”

Yanagisawa nhẹ đáp lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ.

(...Không lẽ yêu cầu cung cấp thông tin tính toán thiệt hại chỉ là cái cớ để dò xét mình?)

Sudogame trả lời.

“Vậy sao? Ta vốn nghĩ đây cũng là một khoản bù đắp. Dù sao thì ta đã bắt cậu phải gấp rút sắp xếp buổi gặp Tsubaki mà.”

Thật ra, khi Harmers đến toà nhà Seranthal thì Yangisawa cũng định đi cùng. Nhưng vì Sugadome bất ngờ yêu cầu thu xếp cuộc gặp với Tsubaki càng sớm càng tốt nên anh buộc phải ở lại để lo liệu việc này.

Không thể từ chối được. Bởi nếu từ chối thì chẳng khác nào anh thừa nhận rằng việc đi tới toà nhà Seranthal lúc đó còn quan trọng hơn cả lời nhờ vả của một lãnh đạo cấp cao trong Sakashita Heavy Industries. Điều đó là không thể. Hậu quả là tầng 60 của Seranthal đã phải chịu thiệt hại nặng nề.

Yanagisawa nghĩ rằng nếu anh có mặt ở đó thì chắc thiệt hại đã có thể được ngăn chặn. Thiệt hại thực tế ra sao thì anh cũng không rõ. Nhưng nếu cơ sở hạ tầng bị phá huỷ, dẫn đến việc hệ thống liên lạc tê liệt và cần thời gian dài mới hồi phục được thì kế hoạch của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hơn nữa Shiro cũng có mặt ở đó. Nếu Yanagisawa tới đấy thì chắc anh đã có thể trực tiếp thương lượng với Shiro. Cả hai cơ hội này đều bị Sugadome phá hỏng. Nghĩ vậy, anh lại càng thêm cảnh giác với Sugadome.

Yanagisawa muốn tin rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu không phải, nếu đây là sự sắp đặt có chủ đích để phá đám thì Sugadome đã biết tới đâu rồi? Nghĩ tới đó, anh không khỏi rùng mình. Đối phương là một lãnh đạo của Sakashita Heavy Industries, một người đủ năng lực để leo lên và giữ được vị trí hiện tại. Anh không thể loại trừ khả năng ấy.

Yanagisawa nhìn sang Sugadome. Nhưng kể cả anh cũng không thể đọc được điều gì ẩn giấu đằng sau biểu cảm kia.

Giấu đi những toan tính trong lòng, Yanagisawa tiếp tục.

“Nếu ngài nói đấy là một khoản bồi thường thì tôi mong cuộc gặp gỡ sắp tới sẽ diễn ra suôn sẻ. Nếu lỡ làm cô ấy phật lòng và chấm dứt giao kèo thì không chỉ Thành phố Kugamayama, mà cả Tập đoàn của ngài cũng sẽ chịu tổn thất. Nói thẳng ra thì lần trước đã suýt vượt quá giới hạn nguy hiểm rồi.”

“Ta hiểu. Ta không có ý định chọc giận cô ấy. Ngược lại là đằng khác, ta sẽ mang đến cho cô ấy một đề nghị rất có lợi.”

“Ý ngài là...?”

“Giờ chưa thể tiết lộ được. Đợi đến buổi gặp mặt đi, cậu sẽ nghe cùng ta.”

“...Vâng, tôi hiểu rồi.”

Yanagisawa không khỏi thắc mắc liệu rốt cuộc Sugadome định mang ra điều gì? Nhưng vì sự khác biệt vị thế nên anh không thể hỏi sâu thêm.

Lúc ấy Harmers xen vào.

“Sugadome-sama. Vừa rồi ngài có nhắc tới “nguy hiểm” nên tôi xin xác nhận lại ạ. Trong phạm vi nhiệm vụ hộ tống lần này, hai người kia không nằm trong phạm vi bảo vệ của tôi phải không ạ?”

Trong tình huống xấu nhất thì Harmers sẽ cùng Sugadome rút lui ngay tại chỗ gặp Tsubaki. Yanagisawa và người đàn ông còn lại sẽ đường ai nấy đi. Đó là điều mà anh muốn tuyên bố rõ ngay từ đầu.

Yanagisawa đáp.

“Tôi thì không sao. Nhưng xin anh đừng quên rằng, nếu tình hình tệ đến mức đấy thì vai trò trung gian của tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nói cách khác, tôi không có khả năng ngăn cản Tsubaki.”

Đại ý của Yanagisawa cũng rất rõ ràng rằng nếu rơi vào tình huống đó thì anh sẽ bỏ mặc Sugadome. Người đàn ông kia cũng lên tiếng.

“Tôi cũng vậy. Tôi tự lo cho bản thân được. Ngài không cần bận tâm.”

Như vừa sực nhớ ra, anh nói thêm.

“À mà chắc để khỏi làm phiền mọi người khi có chuyện xảy ra thì tôi nên giới thiệu sơ qua một chút về thân phận của mình thì hơn, ngài nghĩ sao?”

Ánh mắt người đàn ông hướng về Sugadome, tức là giao anh toàn quyền quyết định. Đón nhận cái nhìn ấy, Sugadome đáp lại.

“Tuỳ. Quyết định thế nào là do cậu.”

“Đã rõ.”

Cách trò chuyện ấy đã khiến Harmers lẫn Yanagisawa đều cảm thấy khó hiểu. Tuy chỉ là một lời giới thiệu đơn giản thôi, nhưng người đàn ông kia lại phải hỏi ý của một lãnh đạo cấp cao của Sakashita Heavy Industries. Hơn nữa, Sugadome còn từ chối nhận trách nhiệm cho quyết định đó. Cách ứng xử kỳ lạ này làm cả hai cảm thấy bất an.

Người đàn ông bắt đầu giới thiệu.

“Tôi là Maruo, thuộc Cơ quan Chống Tái thiết – Anti Rebuild. Rất hân hạnh được gặp.”

Harmers không khỏi sững sờ. Yanagisawa cũng không kìm được mà hiện rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, tới nỗi đây không thể xem là chút thay đổi biểu cảm nữa.

Cơ quan Chống Tái thiết – Anti Rebuild là một tổ chức trực thuộc Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất, với nhiệm vụ ngăn chặn nền văn mình hiện tại ở miền Đông bị Cựu thế giới nuốt chửng.

Cựu thế giới – đó là cách gọi chung cho tất cả những nền văn minh đã từng diệt vong. Từ những thế giới đã sụp đổ ấy, nhân loại liên tục nhặt nhạnh lại những mảnh vụn tri thức để tái thiết nền văn minh mới. Lịch sử chính là một vòng lặp của sự tái thiết đó.

Mà lần tái thiết kế tiếp đây sẽ đồng nghĩa với sự diệt vong của toàn miền Đông hiện tại.

Chúng ta sẽ không trở thành lịch sử. Chúng ta sẽ không bị nuốt chửng vào vòng xoáy huỷ diệt để rồi bị hậu thế đời sau gọi là “Cựu thế giới”.

Với quyết tâm và niềm tin ấy, Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất đã thành lập Cơ quan Chống Tái thiết, hay còn gọi là Anti Rebuild.

Ngũ đại Tập đoàn tranh đang giằng xé quyền lực ở phía Đông cũng đã hợp sức về vấn đề này. Dù là Ngũ đại Tập đoàn, nhưng sự thịnh vượng của từng nơi vẫn dựa trên tiền đề là sự thịnh vượng của toàn miền Đông, là do quy mô đã quá khổng lồ của họ. Nếu phía Đông sụp đổ vì lợi ích của một Tập đoàn thì điều đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bởi vậy, mỗi Tập đoàn đều đã đóng góp rất nhiều tiền lẫn nhân lực phục vụ cho mục đích này, cùng với đó là cho phép Cơ quan Chống Tái thiết – Anti Rebuild để giữ tính độc lập nhằm hỗ trợ cho sự tồn tại của khu vực phía Đông.

Lúc này, một thành viên của Cơ quan Chống Tái thiết Anti Rebuild đang có mặt tại đây. Liệu nó có phải một sự kiện nghiêm trọng và có khả năng dẫn đến sự diệt vong của toàn phía Đông đang xảy ra ngay lúc này? Harmers không cần phải nói ra vì những biểu cảm trên khuôn mặt anh đã thể hiện điều đó.

Như thể đã quen với phản ứng này, Maruo nói với giọng hoà hoãn.

“À, tôi ở đây không phải vì có chuyện gì nguy cấp đâu. Đây chỉ là một cuộc điều tra thông thường mà chúng tôi thực hiện liên tục để phát hiện trước những tình huống như vậy. Sau khi kiểm tra xong thì tôi thấy lần này cũng chỉ là lo lắng hão huyền cả thôi. Lại tốn phí điều tra vô ích nữa rồi. Chúng tôi làm việc này chính là để người ta có cớ phàn nàn như vậy đấy.”

Maruo tiếp tục nói đùa.

“Đây cũng không phải kiểu “Tuần san: Nguy cơ toàn cầu!” gì đâu. Không hề không hề. Mấy cái đó chỉ là hư cấu thôi. Dù có phóng đại hết cỡ thì cùng lắm cũng chỉ xảy một năm xảy ra một vụ đáng để bàn tới, rồi chúng tôi dựa vào thông tin điều tra thu thập từ trước đó để dập tắt ngay, giống như đấm liên tục cho tới khi chuột chũi không còn ngóc đầu lên được ấy. Việc điều tra này chỉ là để không bỏ sót dấu hiệu của những rắc rối như vậy thôi. Chẳng có gì to tát đâu.”

Rồi anh mỉm cười như đang kể chuyện tiếu lâm.

“Nhưng vì cái tên Anti Rebuild cũng được dùng kha khá trong mấy tác phẩm hư cấu nên mỗi khi chúng tôi tiết lộ thân phận thì lại có người nhốn nháo cả lên. Bởi vậy bình thường chẳng mấy ai lại chủ động nhắc tới vấn đề đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi làm vậy chỉ để nói với Harmers-sama rằng kể cả khi xảy ra tình huống nghiêm trọng như ngài đang suy tính thì ít nhất người của Anti Rebuild như tôi có thể tự lo việc thoát thân. Vậy nên xin ngài đừng bận tâm đến tôi trong trường hợp đó. Ý của tôi chỉ đơn giản vậy thôi.”

Nghe vậy, Harmers cũng gật đầu và thở phào nhẹ nhõm.

“Ra vậy.... Tôi hiểu rồi.”

Yanagisawa cũng khẽ thở phào. Nhưng đó chỉ là một màn kịch.

“Rắc rối rồi đây.”

Anh nghĩ, giấu đi cảm xúc ấy bên dưới nụ cười khinh khỉnh thường ngày và cố gắng không để lộ nó ra ngoài.

Sugadome nói rằng ông chấp nhận khả năng bản thân có thể mất mạng tại đây. Nhưng ông vẫn tới và thể hiện sự quyết tâm của mình.

“Để ta nói thêm một chút. Nếu ta không có mặt ở đây thì cuộc gặp với Tsubaki sẽ không thể tiến hành. Một người có giá trị đủ cao từ Tập đoàn Sakashita thì ngay cả đối phương có là Tsubaki thì ta cũng phải khiến cô ấy tin rằng nội dung cuộc đàm phán này đáng để đảm bảo khả năng sống sót của tất cả. Và để làm được điều đó thì ít nhất ta phải đích thân tới đây. Nếu điều một kẻ giá trị chỉ đáng hòn sỏi ven đường tới thì cô ấy sẽ giết họ ngay lập tức mà chẳng cần nghe gì thêm.”

Sugadome giải thích lý do vì sao ông phải có mặt ở đây.

“Nhưng nếu nghĩ rằng nội dung quan trọng như vậy là đủ an toàn rồi tới gặp mà không mang vệ sĩ thì sẽ bị hiểu lầm là đang coi thường cô ấy. Vì lẽ đó nên cần một vệ sĩ mạnh mẽ như ngươi. Đó là lý do vì sao ngươi có mặt ở đây.”

Sugadome cũng giải thích lý vì sao Harmers được chọn.

“Cả ngươi và ta ở đây đều là vì sự cần thiết này. Chúng ta không mạo hiểm mạng sống một cách vô nghĩa. Còn nhiều thứ chi tiết hơn, nhưng giờ không phải lúc để nói dông dài. Giải thích như vậy ngươi thấy đủ rồi chứ?”

“Đủ rồi ạ. Cảm ơn ngài vì đã giải thích cặn kẽ cho một kẻ thấp kém như tôi.”

Với lòng kính trọng ngày càng lớn với cấp trên, Harmers cúi đầu lịch sự.

Trong khi đó, Yanagisawa lại càng thêm cảnh giác với Sugadome. Không phải vì sự tàn nhẫn đến từ việc không xem trọng mạng sống của bản thân hay người khác, mà là sự tàn nhẫn đến từ việc thấu hiểu, cảm nhận rõ ràng giá trị của mạng sống nhưng vẫn có thể hành động như vậy. Yanagisawa xem một người như thế, một kẻ giống anh là mối nguy hiểm tiềm tàng.

Maruo thì không phản ứng gì. Với công việc này, anh ta đã quen với những hạng người như vậy.

Đã đến giờ hẹn. Giống như lần trước, Tsubaki bất ngờ xuất hiện trước mặt Sugadome và những người khác. Nhưng lần này không ai ngạc nhiên nữa. Khi thấy Sugadome và tất cả vẫn giữ vẻ bình thản, Tsubaki cũng thản nhiên cất lời.

“Người đàm phán là ai?”

“Là tôi. Tôi là Sugadome của Sakashita Heavy Industries. Thay mặt Tập đoàn, tôi xin cảm ơn ngài vì đã chấp nhận lời mời đột ngột này và sắp xếp để đôi bên có thể gặp mặt ngày hôm nay—“

Tsubaki ngắt lời, bỏ qua phần chào đầu của Sugadome.

“Vậy thì....”

Lần trước cô đã nói tiếp rằng “những người khác không cần thiết”. Và ngoại trừ Matsubara, người phụ trách đàm phán cùng Yanagisawa, kẻ đã lập tức rút lui thì tất cả đều bị giết ngay tại chỗ.

Nhưng lần này thì khác.

“...Hãy nói ngắn gọn. Hy vọng nội dung cuộc nói chuyện đủ để khiến ta cảm thấy mạng sống của các ngươi vẫn còn giá trị.”

Lời nói của Tsubaki là bằng chứng cho thấy rằng cô đã nghe cuộc trò chuyện vừa nãy của họ, đồng thời là lời cảnh báo rằng cô sẽ giết tất cả nếu nội dung mà Sugadome sắp nói tới đây không xứng đáng.

Nhưng ông không hề dao động. Vì đây là lãnh địa của Tsubaki và việc cô nghe lén được trò chuyện là điều hoàn toàn có thể dự đoán. Thực ra cuộc nói chuyện vừa rồi của Sugadome đã được tính toán để Tsubaki nghe thấy.

“Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Vì chúng tôi chưa nắm được tên gọi chính thức nên nội dung sẽ có nhiều cách gọi của chúng tôi. Mong ngài hiểu cho.”

Với lời mở đầu ấy, Sugadome đi thẳng vào vấn đề.

“Chúng tôi sẵn sàng trao cho ngài quyền sở hữu Khu vực sâu thứ ba. Ngài thấy thế nào?”

d10e1360-e520-42d4-802d-3cd5b6f111f8.jpg

Nội dung quá sức tưởng tượng ấy khiến Harmers và Yanagisawa chết lặng tới nỗi không thốt lên lời. Ngay cả Maruo cũng lộ rõ vẻ bất ngờ.

Thế nhưng nét mặt Tsubaki vẫn không đổi. Cô ngắt một nhịp rồi nói.

“...Nơi đó không phải lãnh thổ của các ngươi. Ta không thể chấp nhận được cách nói như thể các ngươi có quyền sở hữu nó.”

Tsubaki đáp lại với giọng hơi giận dữ. Harmers cũng cảm nhận được điều đó và đề cao cảnh giác.

Tuy vậy, điều Sugadome để ý không phải ở thái độ kia mà chính là khoảng dừng trong câu trả lời của Tsubaki.

Giữa con người và một nhân cách quản lý vốn có sự khác biệt về tốc độ tư duy. Cho dù Tsubaki có suy nghĩ cả năm dài theo cảm nhận của cô thì đấy cũng chỉ là một khoảnh khắc theo thời gian thực tế. Nghĩa là dựa trên hệ quy chiếu thời gian của con người, cô hoàn toàn có thể trả lời ngay mà chẳng cần ngập ngừng.

Nếu Sugadome chỉ là một kẻ bất tài và không đủ nhạy bén để nhận ra điều đó thì Tsubaki sẽ xem thường mạng sống của ông và cơn giận dữ kia sẽ chẳng còn là diễn nữa. Khi ấy, lời nói của Sugadome chỉ được xem là một lời đề nghị hão huyền và bất khả thi, rồi ông sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Nhưng Sugadome không phải loại người kém cỏi ấy. Ông điềm tĩnh đáp lại.

“Xin ngài thứ lỗi. Tôi xin sửa lại là chúng tôi có thể đưa cho ngài một cơ hội, dù chỉ là một phần thôi để chuyển giao quyền quản lý Khu vực sâu thứ ba sang cho ngài.”

Tsubaki im lặng. Sugadome hiểu sự im lặng ấy là cô đang cho phép ông tiếp tục trình bày, vì nội dung hiện giờ vẫn còn giá trị để cân nhắc.

“Cụ thể là thế này. Trước tiên thì lực lượng của Tập đoàn sẽ chiếm Khu vực sâu thứ ba. Tiếp đến, ngài sẽ tái chiếm nó từ tay chúng tôi. Như vậy quyền quản lý nơi đó sẽ được chuyển sang cho ngài. Ngài cũng đã từng mở rộng quyền hạn của mình tại Khu vực sâu thứ nhất theo phương thức tương tự.”

“Các ngươi nghĩ mình có thể chiếm nơi đó sao?”

“Nếu nói là an toàn và triệt để trong một thời gian dài thì chúng tôi không dám khẳng định. Nhưng nếu chỉ cần đạt một mức tối thiểu để được công nhận là trạng thái chiếm lĩnh, tức là một phần trong khoảng thời gian ngắn, tuy không hoàn toàn nhưng đủ để xem như đã kiểm soát thành công thì chúng tôi nghĩ là khả thi.”

Tsubaki lại im lặng. Sau khi chờ một hồi, Sugadome tiếp tục.

“Ngài thấy thế nào? Tập đoàn chúng tôi mong muốn cải thiện quan hệ với ngài. Dưới tư cách là khoản bồi thường cho việc chúng tôi không thực hiện đầy đủ hợp đồng trước đó, đồng thời là điều kiện để tái ký với một số điều chỉnh trong nội dung hợp đồng thì tôi tin rằng đây là một đề xuất đủ sức nặng.”

Tới đây thì Sugadome cũng đã nói hết những gì cần nói. Ông im lặng chờ đợi phản hồi của Tsubaki.

Tsubaki cũng im lặng một lúc rồi đáp.

“...Ta không cần nhờ đến các ngươi.”

“...Ra là vậy. Thật đáng tiếc. Vậy hôm nay chúng tôi phép được dừng ở đây.”

Sugadome cúi đầu thật thấp để chào Tsubaki rồi định rời đi. Tsubaki cũng không ngăn cản, để mặc ông được sống sót quay đều. Dù đã ý thức được hiểm nguy, nhưng Sugadome vẫn dừng bước và ngoái lại nói với Tsubaki.

‘À, còn một việc khác nữa. Có một Thợ săn tên Akira đang xảy ra xung đột với Tập đoàn chúng tôi. Hắn đã tuyên bố sẽ đối địch với Thành phố Kugamayama nên cũng đã bị treo thưởng. Nếu ngài cần thì chúng tôi có thể cân nhắc tới cậu ta. Vậy ngài muốn xử lý thế nào ạ?”

Trước câu hỏi này, Tsubaki đáp ngay tắp lự mà chẳng cần ngắt nhịp.

“Không cần. Ta không có việc gì phải nhờ đến các ngươi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Sugadome lại cúi đầu lần nữa rồi rời đi với Harmers theo sau. Tsubaki không nhúc nhích mà chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng họ cho tới khi biến mất và biến mất khỏi nơi này.

Không có trường hợp “xấu nhất” nào xảy ra. Tất cả đều được phép sống sót rời đi. Trên đường quay trở về Thành phố Kugamayama, Sugadome tiếp tục trầm ngâm.

(...Đề xuất ấy hẳn phải đủ hấp dẫn. Việc ả để mình toàn mạng trở về chính là bằng chứng. Thế thì tại sao ả lại từ chối?)

Có phải ngay từ tiền đề sai? Rằng quyền quản lý Khu vực sâu thứ ba vốn không có nhiều giá trị với Tsubaki? Hay rằng dù có là một phần đi chăng nữa thì Sakashita cũng không đủ khả năng để chiếm lĩnh Khu vực sâu thứ ba? Hoặc nhiều khả năng có đạt tới mức độ ấy thì họ cũng không đủ khiến quyền quản lý được chuyển sang Tsubaki?

Sugadome lập ra nhiều giả thuyết để tự kiểm chứng. Ông nhớ lại lời của Tsubaki và đưa ra một giả thuyết khác.

(...Hay là ả đã hoàn tất một giao dịch tương tự với điều kiện tốt hơn?)

“...Ta không cần nhờ đến các ngươi”. Điều đó ám chỉ khả năng Tsubaki đã nhờ người khác.

Trong trường hợp ấy thì đối tác của Tsubaki chính là những người theo Chủ nghĩa Kiến Quốc. Với Sugadome thì ông chẳng có gì lạ. Bởi lẽ Tsubaki là một thực thể của Cựu thế giới. Cho dù có bị Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất để mắt vì hợp tác với chủ nghĩa Kiến Quốc thì cô cũng chẳng hề bận tâm.

Rồi Sugadome lại nghĩ đến một điều khác. Đó chính là Akira.

(Ả nói không cần cân nhắc.... Mình đoán sai rồi sao?)

Sugadome biết Akira hợp tác với chủ nghĩa Kiến Quốc kia vốn là kẻ giả mạo, và người hợp tác với Shiro mới là hàn g thật. Mọi thứ tới đây là đủ để Sugadome nhận ra không sớm thì muộn. Thậm chí trước đó Shiro từng báo rằng chỉ cần có sự hợp tác của một người thì có thể xây dựng được kênh đàm phán với Tsubaki. Và Sugadome cũng đã nhận ra người đó chính là Akira. Với những thông tin này, ông tiếp tục suy xét.

_*_*_*_

Tại văn phòng riêng tại Thượng khu của Thành phố Kugamayama, Inabe ôm đầu với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Ông thở dài nặng nề rồi nhìn về phía Hikaru, người đang trực tiếp báo cáo.

“...Vậy tình hình thế nào? Có thực sự xử lý được không?”

Hikaru đáp lại với vẻ nghiêm túc.

“Xin lỗi nhưng tôi không thể nói gì hơn được ạ. Tôi chỉ biết rằng Shiro đã nói như vậy ạ.”

“...Ừ. Cũng phải.”

Inabe bất giác xác nhận lại điều mà ông đã biết rõ. Nghe câu trả lời hiển nhiên ấy, ông càng thở dài sâu hơn.

Từ lúc nhận được cuộc gọi từ Hikaru rằng cô phải gặp trực tiếp để nói chuyện thì Inabe đã đoán rằng đây có thể là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng ông chẳng ngờ mọi thứ lại tồi tệ đến mức này.

Việc Akira đối đầu với Tập đoàn Sakashita là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng.

Trong khi đó Hikaru vẫn giữ vẻ nghiêm túc bên ngoài, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Đây không phải chuyện mà cô có thể một mình gánh vác, và phần nào nguyên nhân đẩy cô vào tình huống này cũng liên quan đến Inabe.

Giờ than thở cũng chẳng thay đổi được gì. Với suy nghĩ ấy, Inabe lấy lại tinh thần với tư cách là một lãnh đạo Thành phố.

“...Trước mắt thì ta sẽ xử lý vụ Akira tấn công người của Tập đoàn Sakashita. Cô cứ giữ im lặng. Ta sẽ đề xuất huỷ bỏ lệnh treo thưởng Akira tại cuộc họp lãnh đạo. Việc có nên nhắc đến Udajima hay không thì ta sẽ cân nhắc sau. Hiện tại chưa có bằng chứng xác thực, thậm chí nguồn thông tin thì lại quá mập mờ. Nói vậy đủ rồi. Cô mau quay lại làm việc đi.”

“Dạ vâng.”

Hikaru cúi đầu thật khẽ rồi rời khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình, Inabe cau mày lẩm bẩm.

“Thật không ngờ... Udajima vẫn còn sống.”

Dù chỉ nghe từ Hikaru khi dựa theo suy đoán của Shiro, nhưng Inabe lại hoàn toàn tin vào khả năng sống sót của Udajima.

“Thậm chí hắn còn hợp tác với bọn chủ nghĩa Kiến Quốc.... Quả nhiên là chẳng ai có thể đoán trước được hành động của kẻ bị dồn vào đường cùng.”

Nguyên nhân của sự việc lần này có lẽ bắt nguồn từ cuộc tranh giành quyền lực giữa ông và Udajima. Chẳng ai có thể ngờ được rằng nó lại dẫn đến tình cảnh như hiện tại. Nghĩ vậy, Inabe cảm thấy bản thân có đôi chút trách nhiệm và không khỏi thở dài.

_*_*_*_

Sau khi gặp lại nhóm Elena thì nhóm Reina đã cùng họ quay về nhà cô bên trong bức tường. Để đảm bảo an toàn thì Sheryl và Shizuka sẽ tạm thời ở đây trong khoảng thời gian này. Còn Elena và Sara – hai người vốn đang làm vệ sĩ cho Hikaru cũng ở chung với họ vì giờ Hikaru đang ở trong Trung khu và không cần hộ tống.

Togami thì không đi cùng họ. Vì Akira và Carol không thể trở về căn cứ của Dragon River, nên Togami cũng không thể quay trở lại đó để hoạt động một mình ở Khu vực sâu thứ hai. Bởi vậy Hikaru đã sắp xếp để Togami tạm thời tách nhóm rồi tuỳ tình hình để điều chỉnh lại với Dragon River.

Trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, Sheryl liên lạc với Erio và băng của mình. Cô báo rằng nhờ có Akira tới cứu nên mình đã an toàn. Nhưng hiện giờ cô sẽ chưa thể trở về căn cứ một thời gian. Các công việc như cửa hàng di vật, nếu không thể vận hành được khi không có cô thì cứ cho nghỉ. Còn những việc nhỏ hơn thì Sheryl giao lại và để Erio tự lo liệu.

“Ừ, vậy nhé. Có gì thì báo lại cho tôi.”

“Biết rồi mà. À mà giờ nói thế này cũng hơi kỳ, nhưng... từ khi boss bị bắt cóc thì cũng có không ít thằng bỏ băng chạy trốn rồi. Boss tính sao ạ?”

“Chuyện đó thì đành chịu. Miễn là chúng không cuỗm tiền hay trang bị của băng thì cứ mặc kệ đi.”

“Còn bọn cuỗm theo thì sao ạ?”

“Xử lý như mọi khi. Tình hình hiện giờ thì không cần làm quá gắt, nhưng ít nhất cũng phải lập danh sách ra cho tôi.”

“Dạ vâng. Vậy boss cũng cẩn thận nhé.... Mà có thật là boss không sao không vậy?”

Sheryl đáp lại đầy dứt khoát.

“Đương nhiên là không sao rồi.”

Erio nghe thấy giọng nói đầu tự tin, điều mà trước khi bị bắt cóc, từ lúc cô còn suy sụp vì chuyện của Akira mà cậu đã chẳng thể nghe được ấy đã giúp Erio yên tâm phần nào. Trước khi định ngắt máy, cậu chợt nhớ ra một điều.

“À đúng rồi, Shijima thì sao? Kiểu gì đám thuộc hạ của hắn cũng hỏi tôi cho mà xem.”

“À.... Cái đó thì tôi cũng không biết. Ông ta bị bắt cóc cùng tôi, nhưng khi Akira tới cứu thì cả hai bị tách ra rồi.”

“Vậy sao. Hiểu rồi, tôi sẽ truyền đạt lại như vậy.”

“Ừ, nhờ cậu.”

Sau khi gọi cho băng xong, Sheryl quay sang nói lời cảm ơn Reina một lần nữa.

“Reina-san. Không chỉ cho em chỗ trú ẩn mà chị còn chuẩn bị cả quần áo và thiết bị đầu cuối nữa. Em thực sự cảm ơn chị rất nhiều.”

Lúc này Sheryl không còn mặc đồ bảo hộ mua ở tàn tích Mihazono nữa mà là trang phục do Reina chuẩn bị. Thiết bị đầu cuối mà cô vừa dùng khi nãy cũng là đồ Reina đưa cho.

Reina mỉm cười và đáp lại như đùa.

“Đừng bận tâm. Nếu cần gì khác thì em cứ nói nhé. Không sao đâu, tất cả sẽ tính hết vào nợ của Akira.”

“...Thế thì cũng hơi khó xử ạ.”

Reina nói đùa nhưng không có chút gì dối trá ở đây. Nhận ra điều đó, Sheryl khẽ cười gượng.

Shizuka thì đang nghe Elena và Sara kể lại tình hình.

“...Vậy sao. Akira đã....”

Có vẻ như Akira đã đối đầu với Sakashita Heavy Industries. Ngay cả người vốn lạc quan như Shizuka cũng không thể nở nụ cười. Nhưng so với mức độ nghiêm trọng của tình hình thì biểu cảm lúc này của cô lại không quá căng thẳng. Elena nhận ra điều đó và nói.

“Ừ, đúng vậy đấy. Có một người tên Shiro nói là sẽ xử lý chuyện này. Cậu nghĩ sao, Shizuka?”

“Nói vậy thôi chứ.... Tớ cũng không rõ.”

Câu trả lời ấy lại khiến Elena có chút hy vọng. Cô mỉm cười.

“Vậy à. Ừ, thế thì chúng ta chỉ còn biết hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Shizuka, người có trực giác nhạy bén đến phi thường lại bảo không rõ. Nói cách khác, ngay cả trước một sự việc đáng ra phải là sai lầm chí mạng và tuyệt vọng như “trở thành kẻ thù của Sakashita Heavy Industries” cũng không thể khiến cô phải nói rằng “hết cách rồi”.

Nghĩa là vẫn còn khả năng xoay chuyển tình thế. Nếu vậy thì Akira chắc chắn sẽ làm được. Elena nghĩ vậy, Sara cũng thầm đồng tình và Shizuka thì nhận ra suy nghĩ của cả hai. Cả ba cùng nở nụ cười và cầu cho Akira bình an.

_*_*_*_

Haruka trở về căn cứ với vẻ mặt nặng trĩu. Lý do là bởi Akira giả đã nhắm vào Shizuka.

(Chẳng lẽ hệ thống đã tự khởi động. Nhưng vì truyền ý thức thất bại rồi nên nó mới chạy bằng bản cũ...?)

Ít nhất thì cô không hề ra lệnh. Trong lúc vẫn còn đang cau mày suy nghĩ thì Viola lên tiếng.

“Tôi đã nói rồi, đừng có nhắm vào cô ta. Sheryl bị bắt cóc như thế thì bên Shizuka chắc chắn phải có người bảo vệ rồi, đúng chứ?”

“Không phải lệnh của tôi. Nói vậy tức là cũng không phải cô làm hả?”

“Không.”

Haruka và Viola cùng nhìn về phía Udajima. Ông khẽ lắc đầu.

“Cũng không phải ta. Ta còn tưởng vì Sheryl bị giành lại rồi nên cô mới chuyển mục tiêu sang Shizuka. Hoá ra không phải vậy sao.”

“Không. Thế thì chắc bản thể cũ đã tự ý hành động rồi. Ưu điểm của nó là dù lệnh mơ hồ hay không có lệnh thì nó vẫn có thể tự phán đoán để hành động. Nhưng nhược điểm chính là mấy chuyện như này đây. Mức độ tự nhận thức giữa các phiên bản cũng khác nhau khá nhiều.”

Nếu không phải lệnh của ai thì hẳn là vậy rồi. Haruka và Udajima đi tới kết luận này.

Viola lại tiếp lời.

“Thế còn Shijima? Sheryl đã được cứu rồi thì cô định xử lý hắn thế nào?”

“Xử lý gì chứ.... Tôi chẳng còn việc gì với hắn nữa, muốn làm gì thì tuỳ.”

“Giữ hắn lại làm con tin cũng chẳng thể uy hiếp Akira được. Nếu vô dụng rồi thì loại bỏ luôn nhỉ?”

“Chuyện đấy để tôi đi. Tôi sẽ nghĩ ra cách dùng hắn có ích hơn. Shijima vẫn tin rằng là tôi cũng bị bắt cóc giống hắn và ta có thể lợi dụng điều đó.”

Nói xong, Viola mỉm cười đầy hứng thú. Thực ra cô không hề bị Udajima bắt hợp tác, mà ngay từ đầu cô đã tự nguyện đứng về phía ông ta. Việc cô không mặc bộ đồ gia cường giống đồ giam kia cũng chính là vì lý do đó.

Chính Viola là người khiến Akira giả mang nặng ý chí báo thù Yumina.

Ngày trước, Viola từng bị Akira nghi ngờ có dính líu đến cái chết của Yumina tới nỗi suýt mất mạng. Dù hiểu lầm sau đó đã được hoá giải, nhưng Akira vẫn dí súng vào đầu cô và tuyên bố rằng lần tới dù có là hiểu lầm thì cậu cũng sẽ giết cô.

Sát khí khủng khiếp ấy đã được Viola cố tình đổ vào quá trình tạo dựng nhân cách cho Akira giả. Nhờ vậy nên hắn đã trở thành kẻ sẵn sàng đánh đổi tất cả để trả thù cho Yumina, thậm chí hắn còn có thể ra tay giết cả Sheryl.

Với Udajima, Viola chính là đồng minh đã dốc hết sức vì hắn. Hắn khẽ gật đầu.

“Được. Chuyện đó giao lại cho cô. Nhưng nghĩ lại thì đáng lẽ ta nên bắt cả Sheryl lẫn Shizuka.”

Nếu làm vậy thì dù Sheryl có được cứu đi chăng nữa thì họ vẫn còn một con tin khác. Udajima nghĩ vậy rồi tiếc nuối vì quyết định sai lầm này. Viola bật cười.

“Chuyện đó thì chỉ khi nào có kết quả mới biết được thôi. Giờ hối hận cũng chẳng ích gì. Nói vậy chứ chính tôi mới là người đã ngăn việc bắt cả hai mà.”

Nếu để Akira giả bắt cả Sheryl lẫn Shizuka thì chuyện tồn tại một Akira giả khác sẽ bại lộ ngay lập tức. Còn nếu nhờ người khác bắt Shizuka thì lại giảm ấn tượng rằng “Akira đã tự tay bắt cóc bạn bè mình”.

Vì thế nên chỉ bắt một người thôi. Viola đã giải thích như vậy và Haruka lẫn Udajima đều đồng ý.

Còn khi bàn việc nên chọn Sheryl hay Shizuka thì Viola đã ủng hộ phương án bắt Sheryl.

Bề ngoài Sheryl được xem là người yêu của Akira. Hơn nữa, ai cũng tin rằng Akira si mê cô tới nỗi sẵn sàng dốc toàn lực để hỗ trợ và biến băng đảng do Sheryl dẫn dắt thành một tổ chức khổng lồ mang tên Sheryl Family như ngày nay. Với bối cảnh ấy, Haruka và Udajima đều không phản đối việc chọn Sheryl làm mục tiêu bắt cóc.

Nhớ lại chuyện đó, Udajima nói.

“Ta hiểu. Đó là quyết định chung và không ai định bắt cô gánh hết trách nhiệm cả.”

“Cảm ơn ngài. Vậy thì tôi thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

Viola mỉm cười đáp, nhưng trong lòng nghĩ thầm.

(Thật ra chuyện tên giả mạo đó nhắm vào Shizuka rồi thất bại phần lớn là do mình ấy chứ....)

Với Udajima và Haruka, Viola đã nói rằng họ nên bắt Sheryl thay vì Shizuka. Nhưng cô thừa biết rằng nếu muốn dồn Akira đến đường cùng, nếu muốn cậu phải chết thì nhắm vào Shizuka mới là hiệu quả nhất.

(Nếu Shizuka bị bắt thì Akira sẽ bất chấp tất cả mà lao thẳng vào Khu vực sâu thứ ba để cứu cô ta và chết một cách lãng xẹt. Thế thì chẳng thú vị gì cả.)

Chính vì lẽ đó nên Viola đã chọn Sheryl. Để Akira dù có quyết định cứu thì vẫn phải chuẩn bị kỹ càng trước khi ra tay.

Như thế thì mọi chuyện sẽ hỗn loạn hơn. Kịch tính hơn. Chỉ vì điều đó mà thôi.

Không chỉ Thành phố Kugamayama mà vô số Thợ săn hạng cao, thậm chí là cả Ngũ đại Tập đoàn đều bị cuốn vào vòng xoáy. Một cơn đại loạn mà dù có tính toán cỡ nào đi chăng nữa thì nếu không xuất hiện nhân tố mang tên Akira thì nó cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Chỉ để được ngồi ở hàng ghế đặc biệt, chứng kiến cơn hỗn loạn ấy, Viola mỉm cười và đặt cược cả tính mạng mình.