Rakuin no Monshou
Tập 10
Chương 6: Ngòi nổ
Part 1
Thành Nedain đã phái hẳn một đội quân hộ tống công chúa Vileena về vương đô Solon. Số lượng đông đến mức lố bịch này phần nhiều là để đề phòng Salamad Fogell. Tên tướng người Garbera có khả năng sẽ tìm cách chặn đánh, âm mưu bắt cóc công chúa.
Đoàn hộ tống di chuyển bằng phi hạm và phải dừng lại vài lần để tiếp nhiên liệu Ether. Công chúa tuy bị ngăn cản không cho rời tàu nhưng cũng không phàn nàn gì. Cô chấp nhận ngồi nguyên trong phòng, thái độ bình thản đến lạ.
Theresia, hầu gái của cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ trừ lúc mệt mỏi do chuyến hành trình dài khiến bà ngủ gật mà thôi.
Về phần Vileena, sau khi đã chắc chắn Theresia đã ngủ, cô luồn tay xuống ngực áo và lôi ra cái huy chương mà mình đang đeo trên cổ. Đó chính là cái huy chương cô đã tặng cho Orba vào dịp lễ hội giác đấu. Sau nhiều biến cố, món quà rốt cuộc lại quay về với chủ cũ. Cô định sẽ tìm cách trả lại nó cho Orba nhưng rồi lại quyết định sẽ mang nó theo như bùa may mắn trong chuyến đi tới Solon.
Tuy nhiên, mỗi khi sờ vào cái huy chương, Vileena lại băn khoăn. Nó là bùa cầu may, đáng lẽ mình phải trả lại cho Orba mới đúng. Dù sao Orba cũng là chiến binh, là người chắc chắn sẽ phải xông pha vào sinh ra tử. Cô bắt đầu hối hận quyết định của mình.
Không sao. Ta và ngài ấy sẽ sớm gặp lại nhau. Chắc chắn thế. Khi đó trả cũng chưa muộn.
Thành Solon đã ở trước mắt. Đoàn hộ tống đã tới nơi mà không gặp trắc trở gì. Trời đã xẩm tối. Phải đến sáng mai Vileena mới có thể vào yết kiến hoàng đế. Cô vẫn tuyệt nhiên giữ im lặng, không phát biểu gì, cũng chẳng đoái hoài đến những ánh mắt kì dị mà đám hầu gái dành cho mình trong hành lang. Cô đi một mạch về phòng riêng trong hoàng cung, căn phòng được cấp cho cô từ ngày đầu tiên cô đặt chân tới xứ Mephius. Bữa tối nóng hổi được đưa tới tận phòng, cô dùng bữa rồi nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau.
Trong đại sảnh thiết triều, hoàng đế Guhl Mephius ngồi trên ngai vàng đang mặt đối mặt với công chúa Vileena Owell.
Lần gần nhất công chúa xin gặp hoàng đế đã là từ hai tháng trước, khi ấy cô đã xin được cấp phép đi thăm thành Nedain. Những người đã chứng kiến sự kiện ấy hiện cũng có mặt nhưng cái bầu không khí vui vẻ thích thú của ngày hôm ấy đã không còn. Những quan chức xung quanh nếu không căng thẳng đến mức nhăn nhó thì cũng trơ mặt ra như gỗ đá. Những ánh mắt đổ dồn vào cô, những cái liếc trộm, đôi phần tò mò, một chút hiếu kì, một số còn không thèm giấu diếm thái độ thù địch, hoặc nhẹ nhàng hơn là chán ngán, coi cô như thứ của nợ khó xử lí.
Hiện thời, đa số quần thần đều không nhìn nhận công chúa Vileena là thượng khách mà là một hoàng thân ngoại quốc đã và đang cấu kết với một thành phần phản loạn, kẻ tự xưng mình là hoàng thái tử Gil Mephius, kẻ đang nhăm nhe xé đôi đế quốc Mephius. Ấy là còn chưa kể đến vấn đề mang tên Salamad Fogell. Xung quanh đang xì xầm rằng công chúa đến hoàng cung là hành động có chủ đích, một kế hoạch nào đó với Salamad nhằm gây hỗn loạn trong nội bộ Mephius.
“Thời gian thoi đưa, được Bệ Hạ ban ân diện kiến, tiểu nữ rất lấy làm hân hạnh.” Vileena cúi đầu thi lễ, thần thái tự tin và bình thản. Có điều, đó chỉ là phần mở đầu trong danh sách dài những điều mà nàng công chúa mười bốn tuổi phải trình bày trong ngày hôm nay.
Trước tiên, cô giải thích ngắn gọn về việc mình tới Apta cũng như tại sao chuyến viếng thăm Nedain chỉ dự kiến trong vòng một tuần rốt cuộc lại kéo dài tới tận bây giờ. Dĩ nhiên cô cũng phải trình bày về kẻ tự xưng là Gil Mephius nọ, kẻ đã khơi mào một cuộc nổi loạn tại thành Apta.
Tiếp theo là vấn đề Garbera, cô phải làm rõ mối quan hệ của mình với Salamad Fogell, kẻ chỉ huy đạo quân Garbera đang làm loạn trên đất Mephius.
Cả ba vấn đề trên, Vileena tuyệt nhiên không đả động gì tới.
Về phía hoàng đế Guhl, ông cũng không tỏ vẻ muốn truy vấn. Ông cất lời, giọng điệu hòa nhã điềm đạm, vẫn tư thế chống tay dựa cằm trên ngai vàng như ngày thường, trái ngược với mọi phỏng đoán.
“Chẳng hay công chúa vì lí do gì mà tới tìm ta? Chính công chúa đã gửi yêu cầu yết kiến, đúng không nhỉ?”
“Chính phải.”
Vileena gật đầu công nhận. Đám đông quan chức truyền cho nhau những ánh mắt sửng sốt. Ai cũng cho rằng hoàng đế đã triệu tập công chúa tới nhưng sự thật hóa ra là ngược lại. Công chúa đã chủ động xin yết kiến nghĩa là cô ta có gì đó muốn trình bày, hoặc là muốn xin lỗi. Hay có thể là-
“Tiểu nữ có một thỉnh cầu dành cho hoàng đế bệ hạ.”
Chỉ một câu nói đã tạo ra cơn địa chấn vang khắp sảnh đường. Thật quá sức trơ trẽn. Lần trước, cũng chính Vileena đã xin đi thăm thành Nedain, sau đó bắt tay với lũ phản loạn rồi vác mặt quay về vương đô. Cô ta đã hứa hẹn đủ thứ rồi bội ước, còn trắng trợn trộm phi thuyền bỏ trốn tới Apta. Chừng đó là quá đủ để luận tội rồi, nhưng cô ta còn tiến xa hơn nữa. Cô ta đã sang miền tây, tiết lộ thông tin, qua đó gián tiếp làm đổ bể kế hoạch xâm lược miền tây của Mephius.
Nếu Nabarl Metti, viên tướng chịu trách nhiệm cho thất bại tại miền tây cũng có mặt trong sảnh thiết triều thì hắn chắc đã tức đến phát điên. Hoàng đế vẫn chưa có ý định tha thứ cho hắn, không cho hắn tham gia nghị sự và tất nhiên là không cho hắn cơ hội chuộc tội.
“Hử?” Ngay cả hoàng đế cũng khó có thể gật đầu cho qua trước sự điên khùng này. “Ta nhớ rõ ràng mình đã phê chuẩn thỉnh cầu trước đó của Công chúa rồi. Giờ cô trở lại và đòi hỏi tiếp ư? Một nàng công chúa tôn quý nên hiểu chuyện hơn, cô nên biết ta sẽ không rộng lượng trước bất cứ nguyện vọng nào khác. Cô có thể ước rằng ta sẽ chịu nhượng bộ trước tên giả mạo tự xưng là thằng con trai ngu ngốc của ta và cô chỉ có thể ước mà thôi.”
Hoàng đế nói cùng một cái tặc lưỡi. Quần thần xung quanh ai cũng lạnh sống lưng, không dám tỏ thái độ hay hưởng ứng, tất cả đều nhận thức rõ phần ẩn ý cay độc phía sau.
Công chúa nhất thời sượng trân. Cô hơi cúi mặt, ánh mắt ráo hoảnh nhìn xuống dưới chân, tựa hồ như đang muốn tìm hướng tiếp cận khác.
Im lặng kéo dài…Nàng công chúa nổi danh ngoan cường xem chừng đã hết cách.
“Lời hứa…” Vileena cất lời. “Chắc hẳn Bệ Hạ vẫn nhớ lời hứa hôm ấy chứ?”
Guhl không đáp, chỉ chớp chớp mắt vài cái. Vileena nói tiếp.
“Trong dịp lễ hội giác đấu hồi lễ Quốc khánh Mephius.”
Không ai hiếu cô đang nói cái gì. Công chúa có thể đã tuyệt vọng đến phát khùng cũng nên. Tuy nhiên…
“À…” Hoàng đế nhún vai. “Công chúa nói đúng, ta quả thật đã cá cược với công chúa trong… để xem… trận bán kết thì phải? Ta cược cho tên tội nhân được tung hô như anh hùng còn công chúa cược cho tên cựu đấu sĩ Orba. Trận ấy ai thắng nhỉ?”
“Orba thắng.”
Quần thần đưa mắt nhìn nhau trong sự phân vân và sững sờ cực độ. Chẳng ai hay biết chuyện đó. Điều làm họ ngạc nhiên hơn nữa là hoàng đế còn để ngỏ phần kết quả cho Vileena trả lời, dù cho cái kết đã quá rõ ràng. Một nước đi đầy bản lĩnh, không cần động tay mà vẫn cho mọi người biết đại khái sự tình, đồng thời cũng ám chỉ rằng hoàng đế đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó.
“Bệ hạ đã hứa sẽ ban cho tiểu nữ một ước muốn bất kì.”
“Đúng.” Hoàng đế gật đầu. Sắc mặt ông trơ cứng, bất chấp sự thật rằng ông đang hơi nghiêng người dướn ra trước một chút, bằng chứng cho thấy ông có phần thích thú với màn đối đáp này.
“Hmm...” Guhl hơi nhướn mày. “Đã nhắc tới chuyện đó nghĩa là công chúa hẳn đã có điều ước rồi? Ta dĩ nhiên sẽ giữ lời hứa, công chúa muốn gì cứ nói. Có điều, như ta đã khẳng định từ trước, ta sẽ không nhượng bộ và chắc chắn sẽ không thoái vị.”
“Tiểu nữ muôn phần biết ơn lòng hào sảng của Bệ Hạ.” Ở chiều ngược lại, Vileena tỏ ra hoàn toàn dửng dưng. Ngoài mặt thì có vẻ bình thường nhưng suy cho cùng thì cô ắt hẳn đang rất bồn chồn.
Chẳng lẽ...
Quần thần trao đổi ánh mắt với nhau.
Công chúa muốn ép Bệ Hạ phải nghị hòa với tên hoàng thái tử giả mạo đó thì phải?
Vớ vẩn. Đó chẳng qua chỉ là một vụ cá cược, một trò chơi cho vui thôi. Tự cô ta phải thừa hiểu chứ, có phải trẻ con đâu.
Hay là công chúa muốn xin được về Garbera?
Thế thì đơn giản quá.
Công chúa Vileena ngẩng mặt lên.
“Tiểu nữ xin mạn phép trình bày thỉnh cầu lên trước Bệ Hạ.”
“Công chúa cứ nói.”
“Tiểu nữ muốn được Bệ Hạ cấp binh mã.”
Mọi ánh mắt đang dán vào Vileena Owell đều bất giác trợn tròn. Trong vô vàn những trò tiêu khiển từng được tổ chức trong sảnh đường này thì đây quả thật là một cái gì đó độc nhất vô nhị.
“Tiểu nữ muốn mượn khoảng một trăm binh sĩ.”
“Huh?” Hoàng đế Guhl không tỏ thái độ gì đặc biệt, ngoại trừ sắc mặt ông vẫn nghiêm trang, chắc chắn không coi đây là ước nguyện của trẻ con. “Một trăm người? Xin hỏi công chúa muốn làm gì với chừng ấy binh mã?”
“Nếu Bệ hạ chuẩn y, tiểu nữ sẽ dùng lực lượng để dẹp bỏ một kẻ khùng điên đang làm loạn trên đất Mephius.”
“Ai vậy?”
“Salamad Fogell.”
Không chút đắn đo, Vileena đáp luôn.
Xung quanh ai nấy đều thộn mặt ra.
Cái này, cô ta... Công chúa đang đưa ra một thỏa thuận không đầu không cuối với hoàng đế, mượn một trăm quân để đánh đuổi Salamand khỏi vùng đất đang bị hắn chiếm đóng. Cô đã cất công từ Garbera tới Mephius để kết hôn, rốt cuộc cô ắt phải có chút tình cảm với vị hôn phu bạc mệnh. Chính vì thế nên hoàng đế mới khoan dung với cô và cho phép cô đi thăm thành Nedain. Tuy nhiên, những gì cô làm sau đó là không thể dung thứ. Đã thế cô ta vẫn dám trở lại và đưa ra những đòi hỏi còn điêm khùng hơn nữa.
Sau thoáng ngạc nhiên ban đầu, một số người phải cố nhịn cười đến nỗi hai vai run run trong khi số khác còn chẳng thèm giấu diếm, chỉ không cười thành tiếng mà thôi. Phần đông vẫn theo phương án an toàn, dõi mắt về hướng hoàng đế, chờ đợi phản ứng.
“Thú vị lắm thay.”
Hoàng đế đổi tư thế, nhấc cằm ngồi thẳng dậy trên ngai vàng. Một động tác đó đã đủ để làm bầu không khí đột ngột chuyển sang căng thẳng.
“Nói thế nào nhỉ...Xin binh mã à, cái này rất hợp với tính cách của công chúa. Chẳng hay công chúa có quen biết gì với tên Salamad đó?”
“Tiểu nữ chưa bao giờ gặp hắn.” Vileena lắc đầu.
Hoàng đế nở nụ cười.
“Vậy công chúa định dùng cách nào để đuổi hắn đi?”
“Hắn dám ngang nhiên dùng tên tuổi của tiểu nữ làm lí do sang đất Mephius làm càn làm quấy. Chỉ cần tiểu nữ tới với binh mã và quân kì Mephius ở phía sau thì cái lí do ngụy tạo đó tự khắc sẽ hóa thành vô nghĩa.”
“Có lí lắm. Chí phải. Ngặt nỗi, ta không thể để một nàng công chúa cao quý, một thượng khách ngoại quốc phải đảm đương một nhiệm vụ nguy hiểm như thế được. Thiên hạ vốn rất giỏi tam sao thất bản, chuyện ngày hôm nay sang ngày mai có thể biến tướng thành ‘hoàng đế khóc lóc cầu xin một cô gái mười bốn tuổi đi đánh dẹp quân xâm lược’. Một khi tin đồn lan ra thì ngay cả ta cũng khó có thể giữ gìn thể diện.”
“Tiểu nữ rất mong được như thế.”
“Oh?”
“Nói đùa vậy thôi. Thưa Bệ Hạ, mong Người rộng lượng cho phép tiểu nữ được trình bày thêm...”
“Công chúa cứ nói.”
“Xin hỏi, vì sao tiểu nữ lại tới Mephius?”
“Công chúa tới đây để thành hôn với con trai ta, Gil Mephius.”
“Đúng. Tiểu nữ là người Garbera và trong tương lai gần sẽ trở thành người Mephius."
Xung quanh không ai dám lên tiếng, nỗi lo âu bủa vây đám đông. Dạo gần đây, nhất là sau cái chết của ngài Simon Rodloom, hoàng đế rất thâm trầm ít nói. Ấy vậy mà bây giờ công chúa Vileena đang đối đáp hồi lâu với ông. Chỉ riêng đó thôi đã đủ cho thấy hoàng đế có một sự thiên vị nào đó dành cho Vileena. Tính cách quyết đoán và lời lẽ thẳng thắn của cô nhất định đã làm hài lòng Guhl, một người đã trải nhiều năm chinh chiến.
Nhưng tuyên bố của Vileena cũng không thể xem thường. Trong tương lai gần – nói cách khác, cô nhấn mạnh rằng mình sẽ trở thành vợ của Gil Mephius. Dự định đáng lẽ đã thành sự thật nhưng giờ nó đã hóa hư không. Gil qua đời tại Apta, chết dưới tay sát thủ của miền tây. Dẫu vậy, Vileena vẫn nói mình ‘sẽ trở thành người Mephius’. Về cơ bản cô ngụ ý rằng kẻ bị Guhl coi là giả mạo kia chính là hoàng thái tử Gil Mephius.
Hoàng đế bất chợt cầm quyền trượng đứng dậy. Đám đông giật mình, cúi đầu hành lễ theo phản xạ.
“Colyne.” Guhl gọi tên viên quan thân tín.
“C-Có.” Colyne Isphan lật đật lại gần.
“Triệu tập chỉ huy quân Cận Vệ. Thay mặt ta chọn ra một trăm binh sĩ ưu tú nhất hộ vệ cho công chúa. Đồng thời, truyền lệnh của ta tới xưởng rèn, yêu cầu các thợ cả tài giỏi nhất đóng ngay một bộ chiến giáp phù hợp cho công chúa. Đến sáng mai phải xong.”
“Dạ...ơ...nhưng...thưa Bệ Hạ...”
Năng lực của Colyne vốn đa phần đến từ việc ông luôn phán đoán chính xác và kịp thời hành động đúng theo ý đồ của hoàng đế. Tuy nhiên, lần này thì ngay cả Colyne cũng đang ngẩn ngơ không hiểu thế là thế nào.
“Cái gì nữa?”
“Dạ, ơ...vậy nghĩa là Bệ hạ chấp thuận thỉnh cầu của công chúa?”
“Ngươi muốn ta giải thích nữa à? Hay ngươi có kiến giải khác?”
“Dạ, nhưng mà...”
Không ai dám cười Colyne. Sự hoang mang của ông là đại diện chung cho tất cả mọi người trong sảnh thiết triều.
Việc hoàng đế chấp nhận yêu cầu của Vileena có thể sẽ gây tổn hại lớn đến danh dự của đế quốc Mephius. Vả chăng, nếu công chúa gặp chuyện gì bất trắc thì quan hệ Mephius – Garbera chắc chắn sẽ sụp đổ theo.
Chỉ duy nhất một người vẫn tỏ ra bình thản, người đã gây ra cơn chấn động này. Vileena Owell. Cô vẫn đang quỳ gối, đầu cúi thấp. Phải đến sát bên và quan sát thật kĩ mới thấy được rằng cô đang run rẩy một cách khẽ khàng.
“Colyne, ta là ai?” Guhl hỏi, tựa hồ như đang bắt chước câu nói lúc nãy của Vileena.
“Dạ, Người là Guhl Mephius, hoàng đế của Vương triều Đế quốc Mephius.”
“Ta là hoàng đế và hoàng đế đã nói là làm. Đừng tưởng đây là hứa hẹn kiểu đàn bà con nít. Thi hành đi!”
Rốt cuộc, sảnh thiết triều bắt đầu ùa vỡ trong tiếng bàn luận.
Xuyên suốt bề dày lịch sử Mephius, chuyện một cô công chúa ngoại quốc cầm quân ra trận quả là một sự kiện vô tiền khoáng hậu. Đã thế, chính hoàng đế đã ra lệnh mặc kệ Salamad Fogell, trừ khi hắn thực sự dẫn quân đi gây chiến. Đó là một chiêu bài chính trị tinh vi nhằm gián tiếp phá hoại uy tín của hoàng thái tử Gil.
Không ai hiểu nổi hoàng đế đang mưu tính gì. Tất nhiên là như vậy, đã lâu lắm rồi, mọi hành động, mọi lời nói của Guhl Mephius đều ẩn sau tấm màn bí hiểm, không dễ gì xuyên thấu.
Tấm áo choàng của Guhl bay lật phật trên đường rời khỏi sảnh đường. Đám đông vội vàng tự chỉnh sửa tác phong, cung kính tiễn hoàng đế.
Trong số họ, chỉ riêng hoàng hậu Melissa Mephius là vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống công chúa Vileena.
“Tình thế đã khác.” Giọng nói nọ lặp lại.
Ngay sau buổi thiết triều, hoàng hậu Melissa đã đến ngay điện thờ Long Thần. Thầy tế đáng lẽ phải đón tiếp bà từ ngoài cổng nhưng lạ thay, hôm nay điện thờ hoàn toàn vắng lặng. Phải mãi một lúc sau bà mới trông thấy bóng dáng một trưởng lão.
“Các ngài đã hứa là sẽ thay ta xử lí con nhỏ đó cơ mà?”
“Lúc đó khác, bây giờ khác. Tình hình đã thay đổi.” Người kia đáp trả. “Lệnh Bà chớ lo, khi Người được ban tiên đoán, tại hạ cũng có mặt. Chẳng qua công chúa hiện đang liên đới chặt chẽ với tên hoàng tử giả mạo, guồng quay số mệnh của cô ta cũng trở nên phức tạp hơn. Xin hãy an lòng, Lệnh Bà cần ưu tiên sinh hạ thái tử khỏe mạnh.”
“Nhưng…” Melissa mím môi, một cử chỉ rất nữ tính. Bà đang mang thai, thành ra cũng dễ bị động tâm.
Vị trưởng lão nhìn hoàng hậu chằm chằm rồi bất chợt hạ giọng.
“Nếu Lệnh Bà thấy bất an và thực sự mong muốn giải quyết thì Người vẫn có thể tùy ý hành động. Chúng tại hạ sẽ không can thiệp, hay đúng hơn là không có tư cách can thiệp.”
Hoàng hậu ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Trông bà chẳng khác gì một người bình thường đang cố tranh biện với một triết gia rồi bỗng dưng tìm thấy một cuộn giấy ghi hết mọi giải đáp nằm lăn lóc dưới đất.
“Làm vậy được không?”
“Con người kiến tạo thời cuộc. Chúng tại hạ chẳng qua chỉ có tài mọn, tự gọi mình là hộ vệ của số phận đó thôi. Mọi quyết định đều nằm trong tay Lệnh Bà.”
Melissa rời thần điện. Việc đầu tiên bà làm là lệnh cho hầu nữ tiếp cận chỉ huy đội Cận Vệ và đem danh sách những binh sĩ tham gia nhiệm vụ hộ vệ công chúa về cho mình.
Nhóm quân nhân cũng vừa nhận lệnh khẩn cấp và đang vội vã chuẩn bị.
“Ê, Tanis. Ông còn cái áo choàng nào không? Cho tôi mượn tạm cái.”
Một người tên Alnakk đang nhăn nhó hỏi mượn đồ dùng của đồng đội.
“Lúc cấp phát quân nhu thì không đòi. Nói mãi đéo nghe. Đã bảo ông thiếu thì phải đi xin luôn đi.”
“Tôi quên mất. Khỉ gió. Lúc đó mọi người đang bảo nhau sắp có đánh nhau to ở Nedain, thành ra mọi thứ loạn cả lện.”
Tanis thở dài nẫu ruột rồi lục tìm cái áo choàng dự phòng của mình ném cho ông bạn. Cả hai đều còn trẻ. Alnakk được cất nhắc vào đội Cận Vệ nhờ lập chiến công trong cuộc chiến mười năm còn Tanis là lính mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
“Ê, Tanis. Công chúa Garbera coi bộ cũng ghê gớm phết. Phát biểu khùng điên mấy câu, báo hại anh em mình khốn khổ luôn.”
“Đáng nể là đằng khác. Một cô công chúa đích thân cầm quân đánh giặc, tình tiết trong truyện cổ tích bước ra ngoài đời thật đây này. Gì chứ tớ rất vinh dự được góp mặt trong một sự kiện lịch sử như thế.”
“Đầu óc ông lãng mạn thiệt đó, Tanis. Ngộ nhỡ đám loạn quân kia không chịu đầu hàng, nổ súng tấn công công chúa thì sao?”
“Thì càng đúng ý anh em mình chứ sao. Rút kiếm ra, chặt vài cái đầu, đánh cho bọn xâm lược chết toi ấy chạy cúp đuôi, hết dám xâm phạm lãnh thổ Mephius thêm lần nào nữa.”
“Đầu óc đã lãng mạn, giờ còn bồi thêm tư tưởng công lí của bọn hiệp sĩ Garbera nữa à? Đến chịu ông.”
“Nè Alnakk, nếu địch tấn công thì ông sẽ làm gì?”
“Chạy, chạy ngay và luôn.”
“Đồ đần.” Tanis đang giữ nét mặt nghiêm trang nhưng không kìm được, bật cười hô hố. “Cẩn thận đấy. Địch tới có thể chạy chứ Bệ Hạ mà nổi giận thì cái đầu ông chuyển nhà cái rụp.”
“Lo gì, tớ có mỗi cái mạng này thôi, cũng chẳng có thân nhân gia quyến, muốn chạy là chạy thoải mái. Thích thì tớ trốn luôn sang miền tây đi bán rong.”
Binh sĩ trong đội Cận vệ Hoàng gia dưới quyền chỉ đạo trực tiếp của hoàng đế tất nhiên đều phải có xuất thân đàng hoàng. Chỉ một số ít trong nhóm này – như Alnakk chẳng hạn - là binh sĩ thông thường được tuyển dụng nhờ vào chiến công như một hình thức ban thưởng. Chức danh Cận vệ Hoàng gia đem lại nhiều quyền lợi và rất được khao khát. Nếu tiếp tục tham gia chiến đấu và lập công, lính Cận vệ sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh của hoàng đế, được thăng quan tiến chức, có thể thăng lên làm quý tộc. Cơ mà anh chàng Alnakk này không mơ mộng viển vông đến cỡ đó.
“Chà, ước gì tôi được phân công đi truy lùng ông nhỉ. Đuổi nhau tới cùng trời cuối đất nó lại hợp lí quá.” Tanis đang nói dở chừng thì có tiếng gõ cửa. Đó là một bé gái nhỏ tuổi, người đưa thư quen thuộc của anh với cô tình nhân trong hoàng cung. Cô gái khẽ khàng chìa ra một bức thư.
“Ú òa, nàng gọi tới tâm sự trước lúc lên đường à?”
“Nhỏ cái mồm thôi.”
“Rồi rồi. Đi nạp năng lượng tới mệt nghỉ luôn đê, cái thằng trăng hoa.”
Tanis đang cặp kè với một hầu gái trong hoàng cung, cô này là thị nữ của hoàng hậu Melissa. Anh chàng nghĩ thầm đêm nay phải hết mình với nàng thì mai lên đường mới thoải mái được.
Cặp tình nhân thường táo tợn dùng một phòng trống trong hoàng cung để hoan lạc. Chỗ đó thuận tiện, xa khỏi chỗ đông người, vừa vặn khuất mắt lính tuần.
Đêm nay cũng vậy. Vẫn chỗ cũ. Tanis chờ trời tối hẳn rồi mới vào, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh.
Giờ này chắc cô tình nhân đã chờ sẵn rồi nhưng trong phòng vẫn tối om. Không, có bóng người, có gì đó lạo xạo trong góc. Nhìn không rõ lắm nhưng đường nét trang phục là của hầu gái. Đúng người rồi. Xem chừng đêm nay nàng muốn thử cảm giác lạ. Tanis không nghĩ nhiều, nín thở bước tới và ôm lấy nàng từ phía sau.
Anh bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Có điềm chẳng lành. Anh buông tay ra, nắm lấy vai nàng và xoay lại đối mặt với mình.
Tanis rít lên. Bao cảm hứng, đam mê xác thịt cùng hi vọng vào tương lai bỗng tan biến chỉ trong chớp mắt.

