Part 2
“Lệnh Bà ơi Lệnh Bà hỡi, em đã làm gì nên tội mà Người lại hành hạ em khổ sở thế này?”
Tiếng than khóc ỉ ôi vọng ra từ chiếc phi thuyền đang bay trên độ cao sáu trăm mét. Thoạt nghe người ta còn tưởng đó là một kiều nữ sắp bị đem ra tế thần đang than trách số phận nghiệt ngã. Kiều nữ nọ hóa ra là Krau, ả hoa tiêu béo ú na ú nần đang lăn lộn ăn vạ trên sàn tàu, trông không khác gì con lật đật. Nước mắt cá sấu là rõ. Quả đúng là ả đang phải chịu bất công, khốn nỗi màn khóc lóc như diễn kịch kia khiến người ta thấy hài hài hơn là mủi lòng.
“Ta rất tiếc.” Biết vậy nhưng Vileena Owell vẫn nhã nhặn xin lỗi và nhẹ nhàng dùng tay vỗ lên tấm lưng núng nính mỡ để an ủi Krau. “Đúng ra là ta đang nhờ cậy ngươi đấy chứ có hành hạ gì đâu.”
“Thì kết quả vẫn y chang nhau thôi á. Hoàng tử điện hạ sẽ xử đẹp thần cho coi. Thần sẽ bị phạt roi, bị trừ lương, bị cắt cơm, bị bắt lao động khổ sai. Bao nhiêu khổ ải trên đời sẽ đổ hết lên đầu thần.”
“Thôi thôi…” Trái ngược với Krau đang trầm trọng hóa vấn đề là Theresa đang cực kì thoải mái vô tư. Bà vốn không thích ngồi phi thuyền cho lắm và suốt nãy giờ bả chỉ dõi mắt ngắm bầu trời xa xa. “Tôi không cho rằng hoàng tử sẽ làm gì quá đáng đâu. Gì chứ đằng ấy diễn trò giỏi lắm mà, chỉ cần khăng khăng nói là công chúa ra lệnh, còn lại không biết gì hết là êm xuôi ngay.”
“Bà nói ai diễn trò cơ?”
Chuyện quỷ quái gì…? Krau vẫn tiếp tục sụt sịt trong khi đầu óc đang hoạt động hết công suất. Bà hầu gái, chuyên gia bắt bẻ kiểm soát công chúa bỗng biến thành đồng minh của cô từ khi nào vậy?
Đúng, Theresia đã nói rõ với công chúa là mình phản đối kế hoạch và bà dĩ nhiên không hào hứng gì. Tuy nhiên, lần này Vileena đã thông báo đàng hoàng, vạn lần tốt hơn việc mướt mồ hôi đi tìm, như lần công chúa lặng lẽ rời thành Apta sang miền tây ấy. Bà biết tính cách của chủ, có muốn cản cũng vô ích nên bà chọn đi theo, vừa yên tâm vừa dễ bảo đảm an toàn.
Hai người đã ngồi trên phi thuyền được khoảng hai giờ đồng hồ. Trước đó, Vileena đã gửi lệnh triệu tập Krau đến dinh thự.
“Chuẩn bị ngay một phi thuyền đưa ta đến thành Nedain.” Công chúa tuyên bố, lấy lí do là muốn động viên binh sĩ ngoài mặt trận.
“Vào giữa đêm hôm thế này ạ?”
Vileena lí luận rằng khởi hành lúc nửa đêm thì sáng ra là vừa vặn đến nơi. Cô cũng đặc biệt dặn dò Krau chuẩn bị tàu lớn một chút, đủ nhiên liệu đi đường dài, tránh cái rắc rối phải tiếp nhiên liệu dọc đường.
Krau hơi chột dạ sinh nghi nhưng Vileena mau chóng trấn an ả bằng một cái gật đầu đầy tự tin.
“Ta muốn gì thì cứ làm y thế.”
Muốn gì làm nấy rõ ràng là tác phong thường thấy của công chúa rồi. Có nhiều điểm khả nghi, cơ mà công chúa khẳng định là hoàng tử đã cho phép, lại thêm Therersia cũng đi cùng nên Krau đành chắt lưỡi.
Thôi, chắc không phải giả đâu.
Ả chọn một chiếc phi thuyền đủ chỗ cho năm người. Tàu nhỏ, không có khoang riêng biệt, được cái thân tàu to, có nhiều chỗ chứa nhiên liệu Ether. Đây là loại tàu đánh đổi tốc độ lấy cự li hành trình thường được các đội tuần tra không quân ưa dùng.
Đích thân công chúa đã đi giải quyết với quan giám sát sân bay, còn phần Krau chỉ việc đi lấy phi thuyền với lí do ‘thừa lệnh hoàng thái tử’. Dân thành Birac còn lạ gì tính cách quyết đoán của hoàng tử Gil và công chúa Vileena nữa. Người ta biết ngài, biết danh tiếng và những chiến tích oai hùng của ngài và rốt cuộc chính sự hiểu biết đó lại quay sang báo hại ngài trong trường hợp này.
Sau hai giờ ngồi chễm chệ trên tàu, biết chắc tàu đã đi quá xa để quay đầu lại, Vileena mới trơ tráo rỉ tai Krau.
“Thực ra hoàng tử không biết gì cả.”
Màn khóc lóc của Krau không hoàn toàn là diễn trò. Thi thoảng ả vẫn nháo nhác đưa mắt nhìn về phía sau xem có tàu thuyền đuổi theo từ hướng Birac không. Rốt cuộc, con tàu đã đến đích khi trời bắt đầu nhá nhem sáng.
Đạo quân của tướng Odyne Lorgo hiện có hơn một ngàn năm trăm binh sĩ, xây dựng doanh trại quy mô lớn và thường xuyên duy trì thế trận như một cách gây áp lực lên đạo quân đối địch đang giữ thành Nedain. Nhờ có hậu thuẫn lớn từ các thương cảng tại Birac nên quân của ông hầu như không phải lo lắng vấn đề hậu cần.
Nghe nói các nhóm lính mới tuyển ở Birac đã nhiều lần đi tập trận ở đây. Một là cho quen súng đạn, hai là cho quen mùi chiến trường, ba là để thị uy với quân đối địch trong thành.
Trong khu doanh trại còn có cả sân bãi đầy đủ cho phi thuyền. Một đỉnh đồi nhỏ được san phẳng cho mục đích này, đồng thời còn có đường sá để vận chuyển hàng hóa. Vileena lệnh cho Krau hạ cánh tại đó.
“Con tàu lạ nhỉ?” Hôm đó tướng Odyne dậy sớm, vừa bước ra ngoài trướng đã thấy chiếc phi thuyền đang hạ cánh, bụi đất tung mù mịt. Cầu hàng không kết nối Birac với doanh trại rất nhộn nhịp, chuyên chở binh sĩ, trang thiết bị, quân lệnh…nhưng tất cả đều là tàu vận tải chuyên biệt còn con tàu đang đáp đất kia là tàu tuần tra.
Có nằm mơ tướng Odyne cũng không ngờ công chúa Vileena đang có mặt trên con tàu nọ. Dĩ nhiên là ông rất bối rối khi hay tin nên đã lập tức lên ngựa đi kiểm tra. Thoạt đầu ông thậm chí còn không tin vào mắt mình, phải đến khi thấy tận mặt thì ông mới nhận ra và cúi đầu thi lễ với công chúa. Sau màn chào hỏi thường lệ, công chúa thông báo dự định của mình và Odyne Lorgo sửng sốt chôn chân tại chỗ.
“Ta muốn vào thành Nedain.”
“Nedain? Ơ…thưa công chúa, chẳng hay Người có công vụ gì tại đó?” Odyne không giấu được nỗi hoang mang. Ông tự hỏi phải chăng hoàng thái tử ở Birac đã đã đạt được thỏa thuận nào đó với hoàng đế ở Solon nhưng nếu có thì ông phải biết chứ.
“Có chỗ nào không ổn à? Ta đường đường chính chính là thái tử phi của đế quốc Mephius. Ta có quyền tự do đi lại trên lãnh thổ Mephius, đúng chứ?”
Odyne chỉ nhìn sơ qua thái độ đã đoán ra Vileena tự ý hành động mà không thông qua hoàng tử Gil và tất nhiên là ông không thể nhắm mắt làm ngơ. Đang định phái ngay một phi thuyền về báo tin thì-
“Tướng quân à, ngài có đứng chôn chân ở đây cả ngày cũng không giải quyết được gì đâu.” Công chúa nói bằng điệu bộ dửng dưng bất thường. Nét thơ ngây trên gương mặt đã tiêu biến, chỉ để lại sự sắc sảo, bản lĩnh và trưởng thành.
“Ngài là tướng quân nước Mephius. Ta là công chúa nước Garbera. Ngài lấy tư cách gì cấm cản ta đây?” Công chúa thậm chí còn lên giọng nhắc nhở Odyne.
Vileena muốn Odyne cử sứ giả vào thành Nedain thông báo rằng cô sẽ tới thăm.
“Hạ thần buộc phải từ chối.”
“Ngài không muốn làm? Được, phi thuyền đang sẵn đây, một mình ta đi cũng không sao. Nếu trong thành tưởng ta là địch quân và bắn pháo thì cũng phải chấp nhận thôi. Nếu ta gặp bất trắc thì đó hoàn toàn là lỗi tại ngài.”
Lời lẽ đầy tính bạo lực của công chúa làm Odyne hoang mang. Rốt cuộc ông vẫn phải tuân lệnh. Vileena nói đúng, ông không có quyền ngăn cản thái tử phi.
Trong lúc chờ hồi đáp bên phía thành Nedain, công chúa chọn một góc khu doanh trại và ngồi yên tại đó. Quân lính xung quanh thì thào bàn tán, tuy xa mà gần, thỉnh thoảng vài lời vẫn theo gió vang vào tai Vileena.
Công chúa đang bày trò gì vậy?
Ai biết, hay là cô ta thấy tình hình bất lợi nên muốn tháo chạy?
Nghe đâu một đạo quân của Garbera đang gây rối trên đất Mephius. Có thể công chúa muốn tìm tới bọn chúng để về nước cũng nên.
Nói nhảm, công chúa làm sao mà…
Câu chuyện về việc công chúa Vileena đã đích thân đi báo tin cho miền tây Tauran, góp phần làm phá sản kế hoạch xâm lược của Mephius đã lan truyền rộng rãi. Hành động của cô trùng khớp với mục đích của hoàng tử Gil, thành ra dư luận coi cô như một anh hùng. Vì thế nên hành động bột phát ngày hôm nay lại càng làm quân sĩ thêm bối rối. Một số người bắt đầu nêu giả thuyết.
Chắc đây là mưu kế gì đó của hoàng tử Gil.
Về phần Vileena, cô vẫn ngồi yên, hai đầu gối khép vào nhau, giữ khoảng cách với quân lính xung quanh. Lặng lẽ túc trực kế bên cô là hầu gái Theresia.
Đến quá trưa, từ phía thành Nedain bỗng xuất hiện một chiếc phi thuyền treo lá cờ mang hai màu trắng và đen đan xen nhau. Đó là cờ hiệu của sứ giả. Viên sứ giả vào trại, mang theo thông báo của lãnh chúa Jarius: hoan nghênh công chúa vào thành.
Tốt. Vừa nghe hết thông báo là Vileena đã phủi tay đứng dậy.
“Công chúa thực sự muốn đi ạ?”
“Đừng bắt ta phải nhắc lại.” Vileena sẵng giọng đáp lại câu hỏi xác nhận cuối cùng của tướng Odyne.
Tin tức về chuyến viếng thăm bất ngờ của công chúa Vileena đang làm thành Nedain dậy sóng. Tình thế giằng co kéo dài đang dần kéo cạn sức lực của đại bộ phận dân chúng và binh sĩ. Bỗng nhiên, không hiểu vì lí do gì mà một thành viên hoàng tộc lại đến đây, thậm chí còn là bên phe đối địch nữa.
“Cạm bẫy đấy.” Người ta thì thầm với nhau.
Hoàng thái tử Gil nổi tiếng với phong cách tận dụng những mưu kế phi chính thống, thậm chí kì dị để giành chiến thắng. Những chiến thuật được hoàng tử sử dụng để chống lại tướng Ryucown tại thành Zaim hay quân đội miền tây tại thành Apta là ví dụ điển hình.
Có điều, người ta cũng rỉ tai nhau rằng đó là phong cách của hoàng tử Gil ‘lúc sinh thời’. Cuộc nội chiến hiện nay rốt cuộc có thể coi là một cuộc tranh cãi xem Gil Mephius là thật hay giả. Kẻ tự xưng là hoàng thái tử kia dĩ nhiên bị coi là giả mạo nhưng y đã chứng minh bản lĩnh bằng việc đánh bại đạo quân thảo phạt của tướng Folker Baran bằng lực lượng quy mô nhỏ hơn nhiều. Tình hình đang rất rối ren, tuyệt đối không được bất cẩn. Tuy nhiên…
Nếu quả thật đó là công chúa… Lãnh chúa Jarius Abigoal nuôi hi vọng rằng thế giằng co hiện tại sẽ mau chóng có biến chuyển. Y cũng biết chuyện về Salamad, gã quân nhân người Garbera đang hô hào ‘giải cứu công chúa’.
Trả quách cô ta về cho rồi. Giải tán lũ dở hơi đó được sớm ngày nào hay ngày ấy.
Nghĩ vậy nên Jarius mới gật đầu cho người đi thông báo. Tuy đã tuyên bố sẽ tiếp đón công chúa nhưng kì thực y cũng không tin Vileena sẽ tới thật.
“Đúng là công chúa rồi.”
Phải đến khi tận mắt nhìn thấy hai vị khách đang ngồi trên phi thuyền của sứ giả qua ống nhòm thì Jarius mới giật mình. Đó đích thị là công chúa Vileena và người hầu gái thân cận. Lần trước cô tới thăm Nedain với tư cách là thượng khách từ vương đô Solon còn hôm nay cô đến từ hướng Birac.
Cô ta bận bịu quá nhỉ.
“Cung nghênh công chúa điện hạ. Hạ thần quả thật không ngờ mình có thể gặp lại Người. Nghe nói Người bận trăm công nghìn việc, thời gian chưa được bao lâu mà đã công cán qua toàn cõi Mephius rồi.”
Đích thân Jarius ra đón công chúa Vileena tại cổng dinh thự của gia tộc Abigoal.
“Để ngài lãnh chúa phải cất công ra tận cổng thế này, ta rất cảm kích.”
“Công chúa quá khen. Nghĩ lại thì giữa hai ta có thể coi là duyên kì ngộ.”
Jarius ngoài mặt cười nói thế thôi chứ bản thân y coi cái ‘duyên’ này là tội nợ thì đúng hơn. Lần trước công chúa đến thăm, y cực chẳng đã đành phải cắn răng đón tiếp. Được vài ngày thì cô ta bỗng dở chứng, dùng chiêu trò lừa bịp, lấy phi thuyền bỏ đi Apta thay vì trở về Solon như đã hứa. Thêm mấy ngày nữa, thành Apta nổ ra chiến tranh với miền tây, công chúa mất tích trong lúc hỗn loạn. Tin tức truyền về làm Jarius sợ mất mật, lòng như lửa đốt, chẳng biết hoàng đế sẽ truy cứu trách nhiệm của mình như thế nào.
Jarius đã may mắn thoát tội nhờ có con cừu thế mạng mang tên Nabarl Metti. Với lợi thế bất ngờ cộng thêm binh lực vượt trội, hắn đã đem quân sang đánh miền tây và bằng cách nào đó đã thua một trận thê thảm, phải cúp đuôi bỏ chạy. Mọi búa rìu đều đổ lên đầu hắn, không còn chú ý tới Jarius nữa.
Tuy nhiên…
Nhìn coi…Y nhìn qua Vileena. Cô đang nở nụ cười nhã nhặn. Công chúa rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Đứa trẻ nào cũng đam mê mấy câu chuyện cổ tích anh hùng, cùng đòi thi thố tài năng, bị thử thách chút chút đã sợ hãi, quay đầu chạy thẳng về nhà. Nghĩ đến đây, y chợt cười nụ, cho rằng công chúa thấy bất lợi nên muốn đổi phe, rằng mình đã nhìn thấu ý đồ của cô ta như lòng bàn tay.
Với lập luận đó, Jarius bỏ phần thăm dò, chuyển sang hỏi thẳng mà không nể nang gì. “Dám hỏi, phải chăng Người không bằng lòng với kẻ giả mạo?”
“Oh, lãnh chúa Abigoal à, ngay cả ngài cũng nghi ngờ ta là kẻ giả mạo ư?”
“Ồ không, tuyệt đối không. Hạ thần chỉ thấy công chúa trang nghiêm mẫu mực đã quay lại với con đường chính đạo.”
Đúng lúc đó, Boyce Abigoal bước ra. Gã mặc giáp phục đầy đủ vì đang có chiến sự, ngoài ra còn dắt tay một cô gái.
“Hình như lần trước công chúa chưa gặp con trai thần.” Jarius giới thiệu Boyce.
Sau vài câu xã giao, ánh mắt Vileena chuyển sang cô gái ở phía sau.
“Tiểu thư đây là…?”
“Vị này là hôn thê của tại hạ.” Boyce hãnh diện nói. Một thoáng nhướn mày khẽ khàng của Jarius không thoát được ánh mắt Vileena. Xem ra hai cha con đã xảy ra tranh cãi xoay quanh tuyên bố vừa rồi.
Vileena cúi đầu chào cô gái kia. Cô ta đáp lại theo đúng lễ giáo và xưng tên là Lousie. Không có gì đáng chú ý, ngoại trừ đôi mắt hoàn toàn vô hồn.
Hiểu rồi, người này hẳn là…
Vileena bắt tay cô gái hồi lâu, đến nỗi hai cha con nhà Abigoal thấy hơi lạ thường.
“Lãnh chúa Abigoal.”
“Thưa, công chúa có gì dặn dò?”
Jarius giật mình hỏi lại. Vileena ngoảnh sang, nhìn chiếu tướng y bằng ánh mắt ngời sáng, sắc lạnh, cơ hồ đang muốn đưa ra thử thách.
“Ta rất áy náy, ngài đã thân chinh ra đón tiếp thế này mà ta lại không thể ở lại. Ta dự định sẽ lên đường tới vương đô Solon ngay trong hôm nay.”

