Tập 09: Tiếng rồng than khóc vang vọng chiến trường

Chương 4: Phẩm chất đế vương (part2)

2024-10-01

5

Part 2

“Chúng nó đang bày trò đéo gì thế?” Talcott, tay lính đánh thuê xuất thân từ vùng vịnh phương bắc đang rất ức chế. Bên cạnh gã là Stan, thằng bạn chí cốt đã hợp tác với mình suốt bao năm, Kurun, kị sĩ tập sự đến từ Helio cùng hầu hết thành viên trong đội lính đánh thuê của Orba.

Lại nói, đội Orba đang nổi danh khắp miền tây với nhiều chiến công hiển hách trong cuộc chiến thảo phạt Garda. Trở về Taulia trong vinh quang, họ tất nhiên được đón chào nồng nhiệt. Đang vui thì bỗng nhiên quân binh không hiểu vì sao lại bất thình lình áp chế cả đội, giam toàn bộ thành viên trong một gian phòng lớn.

Cả đội lính đánh thuê đều bị giam chung một chỗ, chỉ trừ ba người vắng mặt: Shique, Gilliam và đội trưởng Orba. Cả ba tên này tình cờ thế nào lại đều đến từ Mephius, xứ sở vừa xâm phạm biên giới Taulia và bị đánh cho tan tác

“Không chừng bọn nó bị xử tử mất tiêu rồi á.”

Talcott đang đứng ngồi không yên. Bị nhốt ở đây đã đành nhưng trước đó ít lâu bỗng nổi lên tin đồn rằng đội trưởng Orba đang nằm dưỡng thương bỗng nhiên mất tích. Thiên hạ bồi thêm rằng hành động vi phạm hòa ước của Mephius đã khiến Bouwen Tedos, tướng trấn thủ Taulia nổi giận lôi đình và muốn bêu đầu vài phần tử người Mephius làm gương. Orba tất nhiên là một đối tượng.

Đầu óc Talcott chuyển sang lo thân mình trước và bắt đầu tính toán cho sau này, cụ thể hơn là chuẩn bị đào tẩu nếu có biến. Biến cố đến thật. Toàn đội được chuyển đi nơi khác. Một phòng giam chung nay đã thành một tòa nhà biệt lập, nhiều phòng riêng, giường riêng đầy đủ. Họ có thể thoải mái sinh hoạt bên trong tòa nhà nhưng không được phép ra ngoài. Mọi lối ra vào đều có lính vũ trang người Taulia án ngữ. Xem ra họ không bị coi là tội phạm nhưng kì thực họ vẫn đang bị giam.

Mọi người còn chưa ổn định thì cánh cửa bỗng bật mở. Lính gác áp giải gã khổng lồ Giliiam đi vào.

“Ê! Bé Bự! Chuyện đéo gì thế này?”

“Biết chết liền.” Gilliam cười toe toét đáp. Mặt mũi gã bầm dập, rõ ràng là vừa đánh nhau một trận. “Đắc thời đắc thế làm anh hùng, sa cơ lỡ vận kiếp chó đen.”

Phải đến hai hôm sau Gilliam mới chịu mở miệng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Orba và Shique thực chất là cận vệ thân tín của hoàng thái tử Mephius…hộ tống chủ nhân sang ẩn náu ở miền tây vì nhiều lí do… Thoạt đầu Talcott cho rằng đây là một trò bịa đặt ngớ ngẩn.

“Thế tại sao người của hoàng thái tử Mephius lại đi đánh nhau với lính Mephius chứ?”

“Chính nó đó. Cái vụ chiến tranh này không phải là chủ ý của hoàng thái tử. Thế nên hắn mới cho thằng Orba đuổi bọn kia chạy cúp đuôi á.”

Sau trận chiến, hoàng thái tử lệnh cho Orba đưa một lá thư sang phía Mephius. Bên phía Taulia tất nhiên không biết rõ nội tình, thành ra toàn bộ binh sĩ dưới quyền đội trưởng Orba đều bị tạm giữ, chờ cậu trở về làm rõ sự việc.

“Đùa tao chắc! Cận vệ Hoàng gia cái mẹ gì chớ? Cẩn thận, mày nói khoác cho sướng mồm xong cả đội coi chừng cả đội chết oan theo.”

Talcott đang giận dữ quát tháo thì bỗng Stan nhẹ nhàng cắt lời.

“Đại ca, khoan đã. Em đã nghe qua về kiếm sĩ mặt nạ Orba, tên đó nổi tiếng phết. Đội trưởng mình trùng tên, trùng quê, trùng cả sở trường đánh kiếm, đến cái mặt nạ cũng giống. Chuyện này hợp lí mà.”

“Mày nữa, đã bảo bao lần là có chuyện lớn thì đừng phát biểu lung tung.” Talcott phát cáu. “Anh em mình làm ăn chung từ đời nào, cái gì mày đã biết thì chắc chắn tao thừa biết. Chưa gì đã gật đầu tin lời bôi bác của thằng to xác này rồi.”

“Bình thường đại ca không say rượu thì cũng bận tán gái, có bao giờ chịu ngồi nghe chuyện thiên hạ đâu.”

“Giờ mày muốn gì hả đồ con lừa!?”

Hai thằng bạn chí cốt quay sang cãi lộn. Chẳng ai can thiệp. Chẳng có biến chuyển gì. Hai ngày lầm lũi trôi qua. Đồ ăn thức uống được cung cấp đầy đủ. Nếu liên hệ với lính gác, họ thậm chí còn có sách và mấy bộ cờ giải trí.

Tình hình nhìn chung rất xấu. Cái sự mơ hồ không biết điều gì đang chờ đợi mình khiến đội lính đánh thuê bị căng thẳng tâm lí.

Ngày thứ ba vẫn vậy, chỉ trừ việc phố xá bên ngoài ầm ĩ suốt từ sáng. Mọi người bắt đầu để ý, nhìn nhau tự hỏi có chuyện gì thì cánh cửa bỗng bật mở. Một người đội mũ trùm sải bước đi vào. Talcott và những người xung quanh đều lập tức bật dậy, trong lòng chắc mẩm đây là đao phủ.

“Mọi người đã phải khổ sở rồi.”

Kẻ mới tới tháo mũ trùm, để lộ ra gương mặt, hay đúng hơn là cái mặt nạ bóng loáng.

“Đội trưởng!”

Đội lính đánh thuê đều chạy ùa về phía cửa, chỉ riêng Talcott là đang ôm cột theo một tư thế rất ư là nực cười, mặt thộn ra.

“M-Mày! Con mẹ mày chứ, cứ thò mặt về với bộ dạng như không có gì thế là xong à? Thế mày nghĩ bọn tao bị nhốt trong này là tại ai?” Sau một thoáng ngẩn ngơ, gã lập tức ào tới túm cổ áo Orba.

Mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì Orba đã nhẹ nhàng xoay mình né gọn cú vồ rồi thuận đà quăng luôn cái túi da đang cầm trong tay va cái cộp vào cái bàn để bình nước đặt cạnh cửa.

“Tiền thưởng của đại nhân Ax, cơ mà tao không nghĩ chừng này đủ để thay lời xin lỗi.”

“Tiền thưởng?”

Từ ‘tiền’ vừa vang vào tai là bản năng của Talcott đã trỗi dậy, dập tắt luôn cơn thịnh nộ và kéo gã quay sang kiểm tra cái túi.

“Có cả lương thưởng cho toàn đội trong suốt thời gian qua. Nhớ chia đều cho anh em đấy.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Người đặt câu hỏi là Stan vì Talcott đang bận đếm tiền.

Orba đảo mắt một vòng qua toàn thể đội lính đánh thuê đang có mặt.

“Đội Orba từ nay giải tán.” Cậu tuyên bố ngắn gọn rồi giải thích đầu đuôi sự việc, nội dung y hệt như lời Gilliam. “Thực ra tao là cận vệ của hoàng thái tử Mephius. Việc tao tuyên thệ trung thành và chiến đấu cho đại nhân Ax đều là thật. Đại nhân Ax cũng đã tỏ tường mọi sự và đã cho phép tao trở về phụng sự cho hoàng thái tử.”

“Vụ đấy cha khổng lồ Gilliam kể suốt rồi, cơ mà, ông là thuộc hạ của hoàng thái tử Mephius mà vẫn đánh nhau với người Mephius là sao?” Anh chàng Kurun hỏi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt.

“Đó là vấn đề cá nhân, quyết tâm làm là làm.” Orba đáp luôn. “Chúng mày đều là người miền tây. Chắc hẳn chúng mày muốn tham gia tái thiết quê hương hơn là đi bán mạng cho một cuộc nội chiến ở xứ khác. Vả lại, đây là chuyện nội bộ Mephius, tao không nghĩ người ngoài có thể quyết tâm như tao được. Thế nên tao thấy chúng ta nên đường ai nấy đi thì tốt hơn.”

“Quyết định đột ngột quá nhể.”

Talcott đã đếm xong tiền. Cái khí thế hung hãn của gã cũng không cánh mà bay, để lại đằng sau một thân xác ủ dột, hết sức sống.

Orba nhìn quanh thêm một lượt nữa.

“Chúng mày muốn nghĩ gì cũng được, căm ghét hay thống hận tao thoải mái. Chỉ riêng một điều này, đừng cho rằng tao lừa bịp chúng mày. Việc tao phụng sự cho hoàng thái tử Mephius chắc chắn không liên quan và cũng chẳng ảnh hưởng gì đến những gì chúng ta đã làm, đến những hiểm nguy và gian truân chúng ta đã trải qua. Sự thật vẫn là sự thật, chúng ta đã tiêu diệt Garda, là những vị anh hùng đã cứu miền tây Tauran khỏi bàn tay quỷ dữ.”

Xung quanh đều lặng im. Mọi người ai nấy đều cảm động đến nỗi chôn chân tại chỗ. “Tác phong với chất giọng của ông thay đổi nhiều lắm á.” Bỗng Stan cất lời nhận xét.

Ối! Một câu đó đã khiến Orba phải cảnh giác. Cậu vừa quay lại với cái mặt nạ hoàng thái tử, thành ra điệu bộ cũng có đôi phần khuôn thước thái quá. Tuy nhiên, những gì cậu nói đều là thật, là lời cảm ơn tự đáy lòng Orba dành cho những chiến hữu đã cùng chung vai sát cánh với mình.

Tiếp theo, Orba gọi thủ quỹ đến, bàn giao túi tiền cùng mệnh lệnh chia đều cho cả đội. Sắp xếp xong xuôi rồi, cậu kéo Gilliam ra một góc trong khi những người tụm lại chờ nhận thưởng.

 “Mày vẫn vác xác về được à.”

“Thì, ừ.”

Gilliam đã hỗ trợ Shique đào thoát khỏi thành Taulia và kết quả là gã bị tống giam. Phải đến khi quân sư Ravan Dol gặp trực tiếp Orba thì gã mới được trả tự do. Đích thân vị quân sư già còn đến gặp gã.

“Có ai hỏi gì thì cứ như thế này mà kể.” Câu chuyện mà Gilliam nói vach vách thực chất là do Ravan bắt gã học thuộc lòng. Một chiêu này đã triệt tiêu mọi sự sai lệch, tránh gây ra đồn đại lôi thôi sau này.

“Bị nhốt ở đây suốt, không là tao đã lượn ra ngoài phố xem thử bản mặt thằng cha hoàng tử kia rồi.”

“Hoàng tử ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy thế đéo nào được. Mày tự nhiên nổi hứng lên thế?”

“Hứng thú đếch gì, quan trọng là tao muốn ngó coi cái bản mặt đằng sau tấm mặt nạ này nó gợi đòn cỡ nào thôi.”

“À…”

“Đừng cố giả bộ làm gì cho phiền. Đấy, bí mật đã bị tao lật tẩy, giờ mày tính sao? Thuê mấy thằng sát thủ đi thủ tiêu tao à?”

“Ầy, có muốn thì tao cũng phải mất công chọn thằng nào có bản lĩnh. Gì chứ gửi mười thằng đi mà chết cả mười thì uổng mạng chúng nó lắm.”

Gilliam hô hô cười rộ, quàng cánh tay to tổ chảng ngang cổ Orba.

“Vụ này hay đấy, tao sẽ còn đi theo mày thêm ít lâu nữa. Chỉ riêng một điều này thôi, tao muốn mày phải hứa. Nếu vì bất cứ lí do nào, thấy tao phiền phức này, lắm mồm này, hay đơn giản là mày muốn giết tao vì tao biết quá nhiều thì đừng thuê sát thủ. Mày và tao, một chọi một, như hồi xưa ấy. Anh em mình còn nợ nhau một trận sống mái, thằng nào chết trước thằng ấy thua.”

Đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm vào tay lính đánh thuê thân quen suốt từ thời còn trong hội giác đấu Tarkas.

“Được chứ.” Orba gật đầu.

Orba mới nãy còn diễu hành qua đường phố thành Taulia dưới thân phận hoàng thái tử Gil Mephius và giờ cậu vẫn còn thấy hơi chật. Đã lâu lắm rồi cậu không động tới cái mặt nạ mang tên ‘Cận vệ hoàng gia’ này.

Vừa xong việc với đội lính đánh thuê là cậu lại lấy thân phận Gil Mephius đi chào hỏi một lượt, đến chiều muộn lại quay về với cái mặt nạ Orba. Tướng Bouwen Tedos là người mà cậu phải tìm gặp tới hai lần, tất nhiên là bằng cả hai thân phận.

Ngay từ sáng hoàng tử Gil đã gửi lời cảm ơn tướng Bouwen đã chiếu cố cho tay cận vệ Orba của mình. Đến chiều thì gã Orba nọ phải đến thăm hỏi Bouwen để cáo lỗi vì đã che giấu sự thật.

“Chuyện này hẳn là lão sư Ravan đã nắm rõ từ đầu. Thế thì chẳng sao cả.” Bản thân Bouwen tất nhiên cũng có hơi phật ý, nhưng sau cuộc trò chuyện hồi sáng với hoàng tử Gil thì anh đã bình tâm hơn nhiều.

“Thời gian qua tướng quân đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Ngài nói gì vậy? Ngài lập công, tại hạ được thơm lây đó chứ. Một kẻ phải ở lại giữ thành, không được tham gia thảo phạt Garda như tại hạ cũng được tung hô như bậc anh hùng đây này. Ân nghĩa của ngài, tại hạ muôn phần cảm kích, có điều…”

“Có điều?”

“Thành thật mà nói, tại hạ chỉ sau lần gặp mặt chúng ta có thể coi nhau là bạn.”

“Dĩ nhiên.”

Orba cũng không thể phủ nhận rằng những lời chân thành của Bouwen đã khiến cậu hơi cảm động. Hai người bằng hữu từ giã sau một cái bắt tay thật chặt.

Người tiếp theo Orba tìm gặp là quân sư Ravan Dol, người hiện đang ngồi tại phòng riêng trong lâu đài Taulia. Sách vở nằm la liệt khắp phòng, đến nỗi đặt chân xuống sàn cũng khó. Trong số đó có vài cuốn trông rất lạ, thu hút sự chú ý của Orba. Sau màn xã giao ngắn gọn, vị quân sư già dĩ nhiên không bỏ sót cái cách ánh mắt cậu quay lại săm soi mấy cuốn sách.

“Xin chờ chút, lão sẽ rất vinh hạnh nếu có cuốn nào lọt vào mắt xanh của Điện hạ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Từ khi quay lại với danh phận Gil Mephius, vị quân sư già nhìn chung không thể hiện thái độ niềm nở với cậu nữa. Lời cảm ơn cũng là một cách mào đầu câu chuyện. Lại nói, xét đến tính cẩn thận và chu toàn thì quân sư Ravan quả là đỉnh cao. Ông đã sắp xếp thả tù binh Mephius, cho lính Taulia áp giải họ đến bờ sông Yunos và chuẩn bị cả thuyền cho họ vượt sông. Khi Orba đến nơi, cậu đã mấy mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ mình leo lên thuyền nữa thôi.

Sự việc còn li kỳ ở chỗ trong nhóm tù binh có một kẻ rất khác thường. Người này đội mũ trùm che mặt, đứng tách hẳn khỏi xung quanh quanh. Kì khôi ở chỗ Orba cũng ăn mặc tương tự, cả dáng vóc cũng gần giống với người kia. Tất nhiên sự tình cờ này là do Ravan chỉ đạo, kẻ bí ẩn nọ về cơ bản chính là ‘thế thân’ của hoàng thái tử Gil Mephius trên đoạn đường từ thành Taulia đến bờ sông Yunos.

Đây là một chiêu trò đơn giản mà hiệu quả nhằm tránh gây nảy sinh tin đồn. Nếu hoàng tử Gil đột nhiên xuất hiện cùng lúc với việc tay kiếm sĩ mặt nạ Orba bỗng dưng biến mất ít nhiều gì cũng sẽ gây ngờ vực. Nhóm lính hộ tống Orba, đội lính áp giải rồi cả đám tù binh Mephius sớm muộn rồi cũng sẽ có kẻ chắp nối sự việc và đặt giả thiết rằng hai người thực ra là một.

Thế nên Ravan đã cử một người đội mũ trùm che mặt đi cùng với đoàn tù binh, đồng thời yêu cầu đội lính áp giải phải tuyệt đối giữ phép tắc với người này. Về sau, khi hồi tưởng lại, họ tự nhiên sẽ cho rằng kẻ đó ắt phải là Gil Mephius. Kẻ bí ẩn kia thực chất là một thân tín của Ravan, mọi hành động đều đã được ông dặn dò cẩn thận. Khi Gil Mephius – thực ra là Orba – lên thuyền vượt sông thì nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, người đó chỉ việc tránh sang một bên, tháo mũ trùm rồi điềm nhiên theo đội lính áp giải quay về thành Taulia.

“Đó là một đứa trẻ mà lão đã nuôi dưỡng từ bé. Ngoài sở thích huấn luyện rồng, lão cũng dồn nhiều tâm huyết đào tạo một biệt đội với mục đích làm tai mắt chân tay cho mình. Được giáo dục tốt, tất nhiên đầu óc cũng phải hơn người. Sự thật mười phần chí ít nó cũng ngộ ra được bảy tám. Nó là đứa hiểu chuyện, luôn đặt chủ nhân lên hàng đầu và tất nhiên là đủ thông minh để giữ mồm giữ miệng.”

“Ừm.”

“Và…” Đôi mắt già nua của Ravan bỗng lóe lên sắc lạnh. “…nếu Điện hạ muốn, lão sẵn sàng dâng đầu y lên cho ngài, hệt như mấy cuốn sách này thôi. Từ khi về Taulia, y cũng đã biết trước và đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng chết theo lệnh ngài.”

“Không cần thiết.” Orba đáp. “Ở thành Taulia này chỉ có hai người biết rõ mọi chuyện, một là ngài, hai là công chúa Esmena. Hai người có quyền uy bậc nhất Taulia. Tin đồn, chuyện bịa đặt tào lao, bất kể trò gì mà ngài hay công chúa đã ra mặt cải chính thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gây ảnh hưởng gì được. Nói vậy chứ, giả sử, giả sử nhé, hai vị mưu toan đem chuyện này ra nhằm gây phương hại tới Mephius thì…”

“Thì…”

“Thì đành vậy. Muốn ngừa hỏa hoạn thì phải đề phòng củi lửa. Ta buộc lòng phải xóa sổ thành Taulia. Đấy là nói ví dụ thôi nhé.”

“Oh, nói đúng lắm.”

Ravan gật gù tán thưởng, điệu bộ nhẹ tênh như thể đang ngồi uống trà tán gẫu vậy.

Trò chuyện một hồi, mục đích cảm ơn vị quân sư già đã xong, Orba đứng dậy toan đi, bỗng-

“Điện hạ hãy khoan. Lão có điều này muốn tiết lộ, chỉ mong Người đừng đem nó ra bàn bạc lung tung.” Ravan bỗng chuyển sang giọng điệu đôi phần cảnh giác.

Orba cười đáp theo phản xạ. “Thế nghĩa là chúng ta chia sẻ bí mật. Ngài quân sư có bí mật động trời gì vậy?”

“Xin nói thật với Điện hạ, cách đây ít lâu, Chúa công – đại nhân Ax – vừa bị ám sát hụt.”

Ravan nói với thái độ thản nhiên như thường còn Orba thì sững sờ như bị sét đánh ngang tai.

“Thoạt đầu ai cũng cho rằng tên sát thủ ắt phải là một tay lực lưỡng võ nghệ cao cường nhưng không. Theo như đối chứng của đội hộ vệ thì kẻ đó là một ả đàn bà. Đại nhân Ax đã đưa ả lên giường và suýt nữa đã bị ả đâm chết.”

Đằng sau giọng tường thuật vô thưởng vô phạt kia là cả một biển trời nỗ lực để không chui đầu vào cái lỗ nào đó cho đỡ nhục.

Về phía Orba, cậu chỉ đơn thuần ngạc nhiên. Cái chết của Ax sẽ là một mất mát lớn, cho cậu lẫn miền tây. Về cơ bản ông chính là thủ lĩnh danh chính ngôn thuận của liên minh miền tây, có cả chiến công hiển hách lẫn uy danh ngút trời. Tất nhiên, những hiểm họa nhắm tới cái mạng ông cũng theo đó mà tăng lên.

Tuy nhiên…

“Mục đích của tên sát thủ không chỉ đơn giản là phá hoại nỗ lực nhất thống miền tây.” Ravan hạ giọng thì thào, dù cho xung quanh không có ai khác.

Theo lời kể của nhân chứng thì Ax thoát chết không phải vì ông bản lĩnh hay cận vệ vào cứu mà là do một người bí ẩn đã ra tay hỗ trợ. Người này đã thi triển phép thuật, đánh lui ả sát thủ, để lại cho Ax một thông điệp rồi biến mất.

Garda còn sống.

“Garda?”

Orba lặp lại cái tên. Garda. Garda. Tên thuật sư mới đây đã nhấn chìm miền tây trong cơn bão chiến loạn. Hắn đã bị Orba chém lìa đầu, bằng chính thanh kiếm cậu đang đeo bên người đây.

Vị cứu tinh bí ẩn kia còn nói rằng mình ‘đến từ làng Babaroi’.

Garda và Babaroi. Orba nhăn mặt, nhất thời chưa hình dung được những cái tên này mang ý nghĩa gì.

“Sẵn nhắc tới đây,” Ravan thò tay xuống chồng sách rồi cầm lên một cuốn trông cực kỳ xưa cũ. “Sau khi Garda bại trận tại thành Eimen, quân liên minh đã tiến vào hang ổ của hắn tại Zer Illias. Cuốn cổ thư này là một trong nhiều chiến lợi phậm được tìm thấy trong một mật thất bên dưới tàn tích của thần điện cũ. Nó là một dạng biên bản ghi chép dưới ngòi bút của một thân tín của Garda. Xin Điện hạ lưu ý, cái tên Garda đó không phải là kẻ đã bị ngài chặt đầu mà đích thực là Garda, pháp sư đầy quyền phép, đại tư tế của đạo thờ Long Thần, kẻ thực sự đã tồn tại trong thời đại Zer Tauran hai trăm năm về trước.”

“Oh…”

Câu chuyện này càng lúc càng thêm rối rắm.

“Gia tộc Bazgan là hậu duệ của đế vương Zer Tauran, tất nhiên những sách vở từ thời đại trước vẫn còn được bảo tồn tại thành Taulia này. Tuy nhiên, đa số chúng đều đã qua chọn lọc, nhất nhất cổ súy cho tư duy của hoàng tộc và giới tăng lữ. Những gì khó giải thích, có tiềm năng gây bất lợi đều đã bị bôi xóa hoặc hủy bỏ. Chính vì thế nên cuốn cổ thư này lại càng quý giá hơn. Tác giả là một thuộc hạ thân tín của Garda, vì lí do nào đó mà bị thất sủng, bị tách khỏi hoạt động chính trị tôn giáo. Kẻ này còn cẩn thận đến mức viết sách dưới dạng mật mã, bình thường không thể đọc được nhằm tránh bị Garda hay hoàng tộc sau này đốt bỏ.”

“Nghĩa là cuốn sách này mô tả những gì thực sự đã xảy ra?”

“Chính xác. Còn hơn thế nữa, nó còn ghi lại những nhận xét của cá nhân tác giả về Garda, kẻ đã giấu mình sau bức màn bí mật suốt hàng trăm năm nay.”

Ravan dĩ nhiên là không thể không nổi tính hiếu kì. Đã thế Ax còn bắt ông phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại nhà do thương tích sau chiến trận. Thật quá may mắn, từ đó hễ mở mắt là ông lại dồn hết tâm trí nghiên cứu cuốn sách này.

“Khổ công suốt bao lâu, rốt cuộc lão mới giải mã được một phần nhỏ. Lấy tư cách là người miền tây mà nhân xét thì một ít đó thôi đã chứa bao nhiêu thông tin chấn động. Ví dụ, đoạn này mô tả về Long Trảo. Chắc hẳn Điện hạ biết thứ này.”

“Tất nhiên. Vương Ấn của Vương triều Ma thuật. Nếu ta nhớ không lầm thì lãnh chúa Ax có một trong hai mảnh của nó.”

“Đúng lắm.”

Vương Ấn đó thực chất là một viên ngọc cất trong phần cán của cây quạt chiến đeo bên hông Ax. Orba không những biết rõ mà còn cầm nó trên tay. Có điều, cá nhân cậu không coi thứ đó có giá trị gì cao quý nên cũng chẳng ngó ngàng.

“Sử sách ghi rằng Long Trảo thực chất là một mảnh móng vuốt của Long Thần, những sinh vật quyền năng từng một thời thống trị thế gian. Long Trảo được truyền tụng là báu vật ẩn chứa sức mạnh nghiêng trời lệch đất, ai sở hữu nó sẽ làm bá chủ. Suốt từ thời thượng cổ, báu vật này được các bộ lạc du mục trên vùng cao nguyên miền tây bảo vệ. Đến thời đại của Yasch Bazgan, ông ta thừa lệnh Mephius sang thăm dò miền tây và tình cờ gặp các bộ lạc nọ. Các trưởng lão miền tây tôn xưng Yasch là ‘hóa thân của bậc đế vương sẽ thống trị thế giới’ và ban cho ông hai mảnh Long Trảo. Đó là những gì sử sách viết về sự kiện lập quốc Zer Tauran.”

Ở chiều ngược lại, những ghi chép trong cuốn cổ thư trong tay Ravan lại có nhiều khác biệt. Nó khẳng định rằng Long Trảo là báu vật thuộc quyền sở hữu của đại pháp sư Garda suốt một thời gian dài.

“Câu chuyện về Long Trảo và các bộ lạc du mục người Zerdian ngay từ đầu đã được coi là truyền thuyết. Còn Garda, y có thể là một tộc nhân của bộ lạc du mục kia, hoặc là y đã ra tay cướp bóc. Cuốn cổ thư này ghi rằng chính tay Garda đã ban Long Trảo cho Yasch và tôn xưng ông ta là vua. Sau đó, y dồn công sức khai quật nhiều phế tích của Vương triều Ma thuật nằm rải rác trên khắp miền tây. Quyền năng của y cứ thế lớn dần cho đến khi chính nhà vua Yasch cũng không thể khống chế nổi.

“…”

“Và đây, Babaroi.”

Ravan bỗng chuyển sang nhìn chiếu tướng Orba.

“Đoạn này viết rằng Garda luôn rất hứng thú với cái tên Babaroi. Một địa danh huyền thoại được cho là nằm ven vùng hồ Kuran. Chẳng biết chuyện thần thoại đó xuất phát từ đâu, Garda vì sao lại tin vào chúng, chỉ biết rằng y thực sự đã lập được một dạng liên lạc nào đó với Babaroi.”

“Ngài nói ‘liên lạc’ là thế nào?”

“Garda đã đích thân tìm đến nơi đó và trở về. Các chi tiết xung quanh đều rất mơ hồ vì tác giả không đi theo y. Có nhiều khả năng, y đến đàm phán với tộc nhân Ryujin cư ngụ tại Babaroi, đem quân tấn công hoặc gây chiến trực tiếp… Ở đây ghi rằng Garda trở về mang theo một người phụ nữ.”

“Phụ nữ à?”

“Phụ nữ. Tác giả đặt giả thiết rằng Garda đã cướp người này từ Babaroi. ‘Về diện mạo, nàng trông không khác người Zerdian, chỉ riêng mái tóc trắng xóa là khác hẳn mọi con người trên hành tinh này. Hơn nữa, toàn thân nàng mang nhiều hình xăm phức tạp khôn tả và nàng tuyệt nhiên không nói ngôn ngữ của loài người.’ Tác giả còn viết rằng Garda có thể đã biến người phụ nữ bí ẩn đó thành một đồ vật để phục vụ nghiên cứu ma thuật. Bản thân Garda dành hầu hêt thời gian cho nghiên cứu, ẩn mình trong mật thất nằm sâu dưới thần điện Zer Illias. Tác giả tự nhận khi đó mình là cánh tay đắc lực của Garda nhưng cũng chẳng có mấy cơ hội gặp mặt y.”

Ravan liến thoắng một hồi rồi dừng lại lấy hơi.

“Người phụ nữ nọ được các phụ tá của Garda gọi là “Long Nữ”.”

“Long Nữ à.”

“Chính phải. Cụm từ này cũng xuất hiện trong nhiều giai thoại liên quan tới Babaroi. Mất đi khả năng giao tiếp với loài người để đổi lấy năng lực tùy ý điều khiển loài rồng.”

Chuyện này Orba hình như đã nghe loáng thoáng ở đâu đó. Hình như là lúc mới làm lính đánh thuê cho Taulia, anh chàng Stan đã kể một câu chuyện tương tự trong bữa nhậu.

Và…Câu chuyện của Ravan khiến cậu không thể không đặt liên hệ với một người quen khác. Có rất nhiều điểm giống nhau ở đây. Cậu không tỏ ra ngạc nhiên hay hoang mang gì cả, chỉ thấy thái độ bình thản rõ ràng. Hình ảnh của cô gái vừa hiện ra trong tâm trí cậu vẫn như xưa, vẫn đang nở nụ cười thường trực.

Ầy, khi nào cô nàng muốn nói thì tự khắc sẽ nói thôi. Orba thầm nghĩ.

Ravan kể chuyện này tất nhiên là có lí do. Trong trận công thành Apta, ông đã ‘thấy’ một cô gái tương tự trên chiến trường. Những tiết lộ mới này khiến ông liên tưởng và đặt thêm giả thuyết nhưng ông cũng không đào sâu thêm vấn đề.

“Garda còn sống à? Nghe khó tin lắm. Y có thể là thuật sư tài phép đầy mình nhưng bị chặt đầu rồi thì phải chết chứ. Có điều, ngài Ax bị ám sát là thật, chúng ta không thể cười cợt cho qua được. Không đến lượt ta phải đề nghị, ngài quân sư ắt đã bố trí vệ sĩ nghiêm ngặt xung quanh lãnh chúa Ax rồi.”

“Dĩ nhiên. Để đảm bảo an toàn, lão đang cử người điều tra khu phế tích Zer Illias và thám thính vùng hồ Kuran xem thử làng Babaroi nọ có hiện lên như trong chuyện cổ tích không.”

Quả nhiên, vị quân sư già luôn toan tính chu toàn.

Một màn chuyện phiếm với Ravan rốt cuộc đã đem lại vô vàn nghi vấn. Orba nghĩ bụng sẽ tạm gác mấy chuyện này về sau. Cuộc chiến của cá nhân cậu đang đến rất gần.