Vol.2 - Giúp tương lai của nhân vật chính khôi phục

Chương 10 - Đại bàng khôn giấu vuốt

2025-09-16

11

"Thưa cha. Con xin phép được hỏi lý do cha cho gọi con tới ạ?"

Sau khi được Riela gọi tới, tôi bước vào phòng ăn của dinh thự.

Cha tôi, người trông vẫn hiền lành như mọi khi, đang đợi tôi ở đó cùng với một bữa tối thịnh soạn.

Ông đã bắt đầu uống rượu vang, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Thấy có điềm chẳng lành, tôi miễn cưỡng kéo ghế ngồi xuống. Ngay khi mông vừa chạm ghế, ông liền lên tiếng nói.

"Đúng vậy. Chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé. Hai tuần nữa, tại một thành phố nọ sẽ diễn ra một sự kiện ngoại giao vô cùng quan trọng. Đáng tiếc là ta không thể đi được, nhưng ta muốn có một người đại diện cho gia tộc Công tước Randall đến tham dự."

Nói đến đó, ông khẽ dừng lại và lấy hơi.

"–Ultos, con trai. Con có hứng thú với một cơ hội để nâng cao danh tiếng không?"

"……"

Cha tôi nhìn tôi với ánh mắt như thể đang mong đợi điều gì đó.

Tôi có thể thấy rõ trong ánh mắt của đó là suy nghĩ "Ultos, đây là cơ hội của con đó!".

Tuy nhiên, cơ hội như thế này thì "không, cảm ơn".

Giả vờ như không nhận ra ý đồ của ông, tôi mỉm cười và đáp lại.

"À, con không sao đâu ạ."

"Ta biết, ta biết. Dù sao thì làm một quý tộc cũng cần phải có danh tiếng… Con chắc chứ??"

"Vâng, con ổn mà, thưa cha. Con cảm ơn vì sự quan tâm của cha."

"……U, Ultos?"

"Ồ, bữa tối gia đình của chúng ta hôm nay thật tuyệt vời."

Khuôn mặt như hóa đá của cha tôi và nụ cười rạng rỡ của tôi va nhau.

Đòn kết liễu.

Tôi nở nụ cười thật tươi và tuyên bố như muốn đóng sập cánh cửa một lần nữa.

"À, con thật sự không sao đâu."

"Ể…"

Cha tôi sững sờ.

Mặc kệ ông, tôi vừa gắp thức ăn vừa thở dài đầy bất lực.

♦♦♦

Nói tóm lại, cái người cha thông minh ― tất nhiên là tôi nói mỉa mai ― của tôi vừa đề xuất là thế này.

Một sự kiện ngoại giao trọng đại, có sự tham gia của nhiều quốc gia. Nhưng bản thân lại bận, không thể đi được.

"Ơ, nhưng mà con trai mình, Ultos đang rảnh kìa!"

"Được rồi, con trai ta, đi đi!!"

Đại khái là vậy.

Quả thật, trí tưởng tượng đáng nể. Ngoại trừ việc hoàn toàn không cân nhắc đến việc những người tham dự khác sẽ nghĩ gì.

Hơn nữa, tôi vừa mới nói với Riela rồi, tôi không thích nổi bật, và nếu một đứa nhóc như tôi xuất hiện ở chỗ ngoại giao thì chỉ có thêm tai tiếng mà thôi.

Gia tộc Randall là một gia tộc danh giá bậc nhất, nhưng hiện tại, với sự kết hợp "tuyệt vời" của cặp đôi cha mẹ tốt bụng nhưng đãng trí và một thằng con "rác rưởi" như tôi, chúng tôi đang bị "đối xử khá tệ" trong xã hội. Việc gì phải tự mình làm xấu thêm danh tiếng của mình cơ chứ.

Tôi cảnh cáo cha tôi, người đang ủ rũ.

"Thưa cha. Con thực sự không có ý định đi đâu ạ."

Nhưng ngay lúc đó.

"Fufufu…"

Cha tôi, người vừa mới thất vọng, bỗng ngẩng đầu lên cười nham hiểm.

Một nụ cười đầy ẩn ý.

"Ultos. Con nghĩ rằng ta sẽ không nhận ra sao?"

"―Hả?"

Ông ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười bí hiểm.

Tôi ngây người.

Nhưng ngay sau đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Thái độ thay đổi đột ngột. Câu nói đầy ẩn ý "Con nghĩ rằng ta sẽ không nhận ra sao?".

Ông đã nhận ra??? Nhận ra cái gì cơ???

Chẳng lẽ ông ấy đã nhận ra tôi có kiến thức về con game này???

"Fufufu."

"…………"

Trong bữa tối yên bình.

Cha tôi chậm rãi nhâm nhi từng ngụm rượu, còn tôi thì nâng mức độ cảnh giác lên cao nhất.

Tư thế sẵn sàng chiến đấu. Hít thở thật đều để không bị lộ.

Phải chăng tôi đã quá chủ quan? Tôi đã đánh giá thấp cha mình.

Đúng là ngu ngốc. Đó hoàn toàn là định kiến.

Người ngồi trước mặt tôi, chính là gia chủ của gia tộc Công tước Randall.

Trong nguyên tác, quả thật ông từng bị Gregorio dắt mũi mà không có chút kháng cự nào, là người hiền lành bậc nhất. Nhưng đó chỉ là trong game mà tôi biết.

Đúng vậy.

Người trước mắt tôi là chủ nhân của một gia tộc công tước nổi tiếng khắp vương quốc.

Nếu là một người bình thường, dù có yêu con đến mấy thì cũng sẽ không đời nào đưa một đứa con trai ngốc nghếch, mới cách đây không lâu vẫn luôn miệng nói “Bokuchin" hay "Bikini Armor" đến một buổi ngoại giao cả.

―Nếu vậy thì, đây là một cái bẫy.

Một cái bẫy để làm tôi mất cảnh giác, bằng cách giả vờ là một ông bố yêu con.

Vậy thì tệ rồi. Rất có thể ông ấy đã nghi ngờ tôi.

Tôi nhìn kỹ lại cha mình.

Đôi mắt híp lại một chút, vẻ mặt vẫn thảnh thơi, vô lo vô nghĩ.

Nhưng tuyệt đối không được lơ là.

Nghĩ lại mà xem, ngay cả Gregorio, người trông như một chàng trai tao nhã và thanh lịch, lại là một diễn viên chuyên nghiệp. Có lẽ, cha tôi cũng đang tính toán tất cả sau vẻ ngoài tốt bụng này.

"Ultos. Ta đã nhận ra rồi."

"...Thật vậy ạ?"

Tôi lấy lại tinh thần và trả lời một cách cảnh giác.

Ông ấy đã nhận ra điều gì? Nhận ra tới đâu? Bắt đầu từ lúc nào?

Đầu óc tôi xoay như chong chóng, sẵn sàng cho tình huống tệ nhất.

"Vậy thì, thưa cha. Cha đã nhận ra điều gì ạ?"

Ma lực dồn khắp cơ thể―

"Rằng con trai ta… cuối cùng cũng chịu nghiêm túc rồi!"

"…Hả?"

Câu nói lọt vào tai, nhẹ nhàng và yên bình hơn tôi tưởng rất nhiều.

"Nghiêm túc……? Là sao ạ?"

Tôi sững sờ nhìn cha mình.

Thực lòng tôi nghĩ sẽ nghe được những câu kiểu như.

"Con không phải là Ultos thật, có gì đó rất lạ!"

Hay "Vào đêm đó ở Lyon rốt cuộc con đã làm gì!!"

…Chứ đâu phải là "nghiêm túc"???

Trong lúc tôi còn ngẩn ra thì cha tôi đã gật gù đầy xúc động.

"Đứa con trai bé bỏng, trước đây còn suốt ngày ‘Bokuchin’ hay ‘Bikini Armor’, nay đã trở thành một thanh niên chững chạc thế này…… Ta thật sự rất hạnh phúc. Gần đây con được khen "như biến thành một người khác, cực kỳ nghiêm túc". Cuối cùng, cuối cùng thì con cũng ý thức được bản thân là con trai duy nhất của gia tộc Công tước Randall rồi……!"

À, thì ra là cái này???

Tôi nhìn ông, chỉ thấy ông lau nước mắt vì xúc động.

…Không, khoan, chờ đã.

Lẽ nào cha tôi định giải thích sự thay đổi đột ngột của Ultos thành "nó chỉ mới chịu nghiêm túc hơn một chút" sao???

Tôi vội hỏi lại để xác nhận.

"Cha… Cha không thấy lời nói của con kỳ lạ sao? Rõ ràng trước đây, kẻ suốt ngày hô hào mấy thứ giáp vớ vẩn trước mặt mọi người, nay lại đột nhiên nghiêm túc cơ mà!"

Chuyện này dần biến thành tra tấn tinh thần mất rồi.

Tại sao tôi lại phải giải thích về "Bikini Armor" như thể chính mình từng thốt ra chứ…

"Con nói gì vậy, Ultos. Đúng là, cái lần con nhắc đến "Bikini Armor" có khiến ta và mẹ con có hơi lo lắng."

Thì ra, cái phát ngôn huyền thoại "Bikini Armor" kia, vốn là thứ đã làm tổn hại thanh danh của gia tộc Công tước Randall và khiến binh lính giải tán ngay lập tức, và trong mắt cha mẹ tôi chỉ là "hơi lo lắng một chút".

Đáng tiếc thật.

Nếu họ đã biết, làm ơn hãy đấm tôi để ngăn chuyện đó lại.

"Nhưng con trai à. Khi còn trẻ ai cũng sẽ có lúc như thế."

"Vâng, vâng…"

Ông nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt như thể đang dạy con một điều sâu sắc lắm.

Dường như ông định bỏ qua việc con trai mình xưng "Bokuchin" một cách vô lễ và buông lời như "Gọi nữ mạo hiểm giả mặc Bikini Armor đến đây!".

Tuyệt vời. Một kẻ điên vĩ đại.

Tôi cứ ngỡ mình đã gặp nhiều kẻ nguy hiểm như Gregorio hay Enrique rồi, nhưng về độ "ngu ngơ" và "điên rồ" thì cha tôi cũng chẳng hề kém cạnh, có khi thuộc hàng top luôn.

"Thưa cha…"

Tôi thở dài.

Kết quả là, cha tôi quả thật có nhận ra sự thay đổi của tôi, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là tôi đã bắt đầu có chí tiến thủ.

Tôi dừng việc vận ma lực trong cơ thể. Dù mệt mỏi vì đã quá cảnh giác, nhưng không sao.

Trong trường hợp này, cách tốt nhất vẫn là đáp lại bằng lý lẽ.

"Vốn dĩ, ở đó không có ai cùng trang lứa với con phải không ạ? Vì vậy, việc chỉ có mình con ở đó thì có hơi..."

Tôi nói với cha tôi, người dường như đã hơi say và đang xúc động một cách kỳ lạ:

"Câu "Đại bàng khôn giấu vuốt" quả không sai… Con trai ta đã dùng "Bikini Armor" để che mắt bàn dân thiên hạ, quả là…!"

…Không, cái "Bikini Armor" kia chẳng có ý nghĩa che mắt gì hết. Đơn giản chỉ là sở thích bệnh hoạn của con trai ông thôi.

"Không, lần này sẽ có những đứa cùng lứa với con đấy. Thực ra, con còn có một người đồng hành nữa."

"Đồng hành? Ai vậy? Trong một sự kiện ngoại giao trọng đại như thế, người đồng hành hẳn phải là nhân vật cực kỳ nổi tiếng đúng không ạ?"

"Ultos. Con chắc cũng từng nghe qua rồi. Đó chính là chỉ huy kỵ sĩ đoàn Lyon―Rain."

"……Ồ?"

Một cái tên bất ngờ xuất hiện.

Rain.

Lần trước, do tôi đang ở trong thân phận Genesis, cộng thêm bị Bald, kẻ liếm kiếm xen ngang, nên chẳng thể thấy rõ mặt ông ta.

Quả thật, trong nguyên tác, Rain là một nhân vật mạnh mẽ có tên tuổi và là một người lý tưởng để đồng hành.

Hơn nữa, đây là người mà quen biết chắc chắn sẽ có lợi―

Đúng lúc đó, trong lòng tôi có một dự cảm.

Người đồng hành lần này là Rain.

Và cha tôi đã nói sẽ có người cùng trang lứa đi cùng.

"Cha, người đồng trang lứa… chẳng lẽ là……"

"Đúng vậy!"

Cha tôi hớn hở gật đầu.

"Con của Rain cũng sẽ đến. À, vì vậy mà con trai ta cũng sẽ đi cùng―"

"Ra là vậy."

Vừa nghe xong, tôi không kìm được nụ cười.

Kế hoạch "Kuzulesse Oblige" của tôi tưởng như đã thành công, nhưng kết quả là nhân vật chính vốn có, cậu bé Sieg, vẫn đang chìm trong chấn thương tâm lý, không chịu hành động.

Đúng vậy.

Để có thể sống an nhàn như một nhân vật quần chúng, tôi tuyệt đối phải xử lý tình huống này.

Thứ còn thiếu, chính là mảnh ghép cuối cùng. Tôi chưa có dịp tiếp xúc trực tiếp với Sieg.

Nhưng giờ đây, mảnh ghép ấy đang tự động tìm đến.

"Cha."

Tôi mỉm cười rạng rỡ, lòng tràn đầy biết ơn.

"Con xin được rút lại lời vừa nãy. Con đổi ý rồi, xin cha cho con biết thêm chi tiết."

――Bởi vì, kế hoạch Kuzulesse Oblige của tôi vẫn còn tiếp diễn.

Nhân tiện, sau khi nghe câu trả lời của tôi, cha tôi đã cực kỳ xúc động.

"Ultos……! Con đúng là người thừa kế xứng đáng của gia tộc Randall!"

"Vâng, con sẽ hoàn thành sứ mệnh mà cha giao phó."

Nhìn ông xúc động đến mức phải nhờ hầu gái đưa khăn lau nước mắt, tôi chỉ biết im lặng.

Dù vẫn còn thấy lo về ông, nhưng lần này quả thật tôi phải cảm ơn.

Tôi đứng dậy nâng ly chúc mừng.

"Ultos… con…"

"Cạn ly thôi, cha."

"Phải, đúng vậy." Ông nghiêng ly, cười tươi hết cỡ.

Và rồi ông ấy nói.

"Con đại bàng khôn ngoan nay đã sẵn sàng tung cánh― vứt bỏ lớp giáp mang tên Bikini Armor."

"Cha. Trước khi bàn đến chuyện ngoại giao, xin người hãy thề rằng từ nay về sau đừng bao giờ nhắc lại cái từ đó trước mặt người khác nữa."

Và thế là, tôi ngồi xuống hỏi chi tiết, trong khi ông vẫn than thở với hầu gái.

"Con trai chịu nghiêm túc thì tốt, nhưng chẳng phải nó hơi gay gắt với ta sao…?"