Buổi trưa thứ Bảy, bầu trời trong xanh trải dài trên cao. Ngày hẹn đi chơi mà Haruto, Yuno và Suzuha đã hẹn với nhau cuối cùng cũng đến.
“Giờ mới nói thì có hơi trễ, nhưng cảm ơn Yuu vì đã gợi ý việc đi mua đồ mới nhé. Dạo gần đây anh cũng thấy mình cần thêm vài bộ.” (Haruto)
“Anh bắt đầu ra ngoài nhiều hơn mà nhỉ? Vậy thì có gì lạ đâu?” (Yuno)
“Ừm, cũng đúng.” (Haruto)
Vừa kết thúc buổi stream, Haruto đã thay ra bộ đồ đơn giản rồi ngồi xuống ghế sofa, vui vẻ đáp lại Yuno đang lúi húi kéo đôi tất cao tới đầu gối bên cạnh mình.
Haruto chỉ ra khỏi nhà để đi làm thêm suốt mấy năm trời. Tất cả thời gian cậu ở bên ngoài đều dành cả cho công việc. Thế nhưng, dạo gần đây đã khác.
Cậu bắt đầu gặp mặt những streamer khác, thậm chí hiện tại còn lên kế hoạch ra ngoài với Suzuha. Thứ Bảy vốn rảnh rỗi nay cũng đã kín lịch. Nhờ đó, cậu mới dần nhận ra việc có vài bộ đồ ra hồn là vô cùng cần thiết.
“Mà... cho em xin lỗi nhé, Onii-chan.” (Yuno)
“Hử? Sao tự nhiên em lại xin lỗi?” (Haruto)
“Nói ra thì hơi kỳ, nhưng... chính em là người đã khiến anh phải làm việc đến mức chẳng còn hơi sức để chú tâm đến mấy chuyện đơn giản thế này mà.” (Yuno)
“Haha, em nói gì vậy. Chỉ cần Yuu sống thoải mái, không gặp rắc rối gì là anh đã đủ mãn nguyện rồi.” (Haruto)
Thấy vẻ áy náy hiện rõ trên gương mặt Yuno, Haruto liền cười xoà rồi với tay lấy điều khiển TV.
Những lúc như thế này, quan trọng là phải tạo không khí đúng cách.
Cậu chuyển từ chương trình thời sự sang một show tạp kỹ vui vẻ, rồi quay lại nhìn Yuno.
“Là do ngay từ đầu anh đã tự chọn lối sống cắm đầu cắm cổ làm việc đấy chứ. Số tiền bố mẹ để lại thì phải dùng để giữ căn nhà này nữa.” (Haruto)
“Nhưng chính em mới là người nói muốn giữ lại ngôi nhà này còn gì? Em thậm chí còn chẳng nhận ra rằng anh đã phải gồng gánh như thế nào vì lời nói đó nữa...” (Yuno)
“Em có nói thế à?” (Haruto)
“E-Em... Ừm... Biết ngay là anh sẽ giả vờ không nhớ mà.” (Yuno)
“Ồ, anh chẳng hiểu em đang nói gì cả.” (Haruto)
Haruto vẫn còn nhớ rõ chuyện khi đó. Dù vậy, cậu vẫn cố lảng tránh. Lí do là vì, cho dù lời nói của Yuno có là cú hích cuối cùng đi chăng nữa, quyết định vẫn là do cậu tự nguyện đưa ra.
“Mà, dù sao thì anh cũng không hối hận đâu. Thật ra anh còn hài lòng với lựa chọn của mình nữa cơ. Giữ được căn nhà này, rồi cuộc sống hiện tại cũng khá ổn nữa.” (Haruto)
“Lúc đó anh phải nói với em là toàn bộ tiền bố để lại sẽ bay sạch vì mấy khoản vay chứ...” (Yuno)
“Nếu Yuu ở trong hoàn cảnh của anh thì chắc chắn em cũng sẽ làm thế thôi.” (Haruto)
“Anh im đi...” (Yuno)
Hồi đó, Yuno vẫn còn quá nhỏ, tinh thần cũng chẳng ổn định. Do đó, cậu không muốn nói ra điều gì khiến cô lo lắng. Cậu muốn bảo vệ tất cả những gì có thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho cô.
“Chuyện này để sau hẵng nói. Nhưng... nếu sau này em làm việc gần nhà thì anh sẽ rất vui nếu em vẫn tiếp tục sống ở đây. Vay nợ cũng giải quyết xong hết nên chắc em sẽ sống thoải mái thôi. Vả lại, anh cũng muốn em được nấu nướng thoải mái trong căn bếp rộng rãi đó nữa.” (Haruto)
“Nghe cứ như em là một đứa ăn bám vậy.” (Yuno)
“Không ai nghĩ thế đâu em.” (Haruto)
Những chủ đề kiểu này thường rất dễ dẫn đến tranh cãi. Về phía Haruto, cậu chỉ muốn Yuno có thể sống trong ngôi nhà ấy và bắt đầu cuộc sống mới một cách nhẹ nhàng nhất mà thôi.
“...Khoan! Nghĩ lại thì, nói mấy chuyện kiểu này trước khi đi chơi với Suzuha-chan chẳng phải là sai quá sai sao!?” (Haruto)
“Chính Onii-chan là người giả ngốc trước mà? Nếu không muốn tiếp tục nữa thì anh tự kiếm chủ đề mới đi chứ?” (Yuno)
“Ờ, ừm. Để xem nào...” (Haruto)
Thay vì bàn luận về những chủ đề nặng nề khó giải quyết thì đúng là nên nói chuyện gì đó nhẹ nhàng hơn cho hợp không khí lúc này.
Haruto nhíu mày, im lặng vài giây để nghĩ ra chủ đề nào đó mới mẻ hơn.
“À! Thế thì, về lịch trình của ngày hôm nay...” (Haruto)
“Hử?” (Yuno)
“Thì... ờm... Anh đi theo lúc Suzuha-chan chọn đồ lót có ổn không vậy? Cảm giác không đúng chút nào.” (Haruto)
“N-Này, Onii-chan... là đồ bơi, không phải đồ lót! Chúng khác nhau nhiều lắm đấy!” (Yuno)
“A! Ahaha... C-Cho anh xin lỗi...” (Haruto)
Chủ đề đã được chuyển hơi quá trớn. Do đó, không có gì ngạc nhiên gì khi Yuno đáp trả ngay lập tức bằng một câu sắc như dao cạo.
“N-Nhưng... nếu xét kỹ thì đồ bơi cũng na ná đồ lót mà, phải chứ? Vậy, anh đi theo có ổn không...?” (Haruto)
“Chẳng sao cả. Dù gì thì chính Suzuha-chan là người muốn hỏi ý anh mà.” (Yuno)
“Liệu anh có chọn được cái nào hợp với em ấy không nhỉ...?” (Haruto)
“Anh chỉ cần chọn cái nào anh thấy đẹp thôi, đơn giản mà?” (Yuno)
“Nhưng như vậy có đơn giản quá không? Ý anh là, có lẽ Suzuha hỏi ý con trai là vì muốn chuẩn bị cho buổi đi bơi với người em ấy thích chăng...?” (Haruto)
Haruto nghĩ rằng cậu sẽ phải nghe Suzuha kể về người cô thích. Có thể kể đến như người đó ra sao, tính cách hay gu ăn mặc thế nào,... rồi nhờ cậu chọn sao cho phù hợp.
“Nếu đã lo đến vậy thì sao anh không hỏi trực tiếp luôn đi? Em nghĩ cậu ấy cũng sẽ trả lời giống em thôi.” (Yuno)
“Ừm, cũng đúng. Anh sẽ xác nhận lại với em ấy vậy.” (Haruto)
“Mà, nhân tiện thì điều duy nhất em lo là không biết Onii-chan có làm trò gì kỳ lạ với Suzuha-chan không thôi.” (Yuno)
“Hả!? ‘Kỳ lạ’ là sao cơ?” (Haruto)
“Kiểu như... nhìn Suzuha-chan với ánh mắt biến thái sau khi cậu ấy mặc thử đồ bơi chẳng hạn.” (Yuno)
“Này!” (Haruto)
Haruto giật mình đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
“Nếu nhìn người bạn thân nhất của Yuu bằng ánh mắt đó thì anh đúng là thất bại của một người anh trai luôn rồi còn gì!?” (Haruto)
“Cũng không hẳn thất bại, bởi tuổi tác của hai người có cách biệt nhiều lắm đâu?” (Yuno)
“T-Thật á...?” (Haruto)
“Ý em là, chẳng phải chuyện nhìn Suzuha-chan như một người khác giới là điều không thể tránh khỏi sao? Cậu ấy xinh, dáng đẹp, tính cách tốt bụng, lại còn nổi tiếng ở trường nữa chứ.” (Yuno)
“...” (Haruto)
“Em nói sai gì à?” (Yuno)
“............” (Haruto)
“Có đúng không?” (Yuno)
Vì chưa từng nói mấy chủ đề như thế này bao giờ, nên càng im lặng thì Yuno càng được đà lấn tới. Haruto liếc sang bên cạnh thì thấy em gái mình đã mở miệng, sẵn sàng tung đòn thứ ba. Rõ ràng là cô sẽ không buông tha nếu cậu không chịu trả lời.
“Quả thực, đúng như Yuu nói...” (Haruto)
“Thế đấy. Vậy nên em mới bảo anh đừng làm gì kỳ lạ với cậu ấy.” (Yuno)
“Cảm ơn em... Anh sẽ hết sức cẩn thận.” (Haruto)
“Mà, biết đâu cậu ấy lại vui nếu người nhìn cậu ấy là Onii-chan thì sao?” (Yuno)
“Đừng đùa bằng mấy chuyện kiểu vậy.” (Haruto)
Bởi Suzuha là kiểu con gái ngây thơ và trong sáng nên lại càng khó để không nhìn cô như một người khác giới hơn.
Sau khi bị trêu, Haruto bình tĩnh lại rồi ngồi xuống sofa lần nữa.
“À, mà em cũng định mua đồ bơi. Chắc em sẽ đi hồ bơi hoặc ra biển sớm thôi.” (Yuno)
“Em đâu có bộ nào đâu nhỉ?” (Haruto)
“Cái em dùng hồi sơ trung vứt lâu rồi. Mà hồi đó cũng chỉ mặc để học thể dục thôi.” (Yuno)
“Thế à. Vậy thì em phải mua mới rồi. Không, nhất định phải mua!” (Haruto)
Haruto không muốn Yuno bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để vui chơi cùng bạn bè. Nếu cô cần gì để có thể tận hưởng cuộc sống học sinh, cậu đều muốn chuẩn bị đầy đủ cho cô.
“Onii-chan cũng nên mua đồ bơi đi. Anh cũng có cái nào đâu?” (Yuno)
“Ừ thì, anh có dùng tới nó bao giờ đâu...” (Haruto)
Với học sinh, vẫn có cơ hội đi bơi hoặc ra biển với bạn bè. Thế nhưng, với người đã đi làm như Haruto thì những dịp như thế gần như không có.
“Em hiểu, nhưng có sẵn cũng đâu hại gì? Với lại, tiện thể thì anh mua luôn đi.” (Yuno)
“Rồi rồi. Nếu em đã nói thế thì anh sẽ mua vậy.” (Haruto)
“Ừm. Trong trường hợp xấu nhất, nếu không ai rủ anh đi thì em sẽ đi với anh.” (Yuno)
“Haha, em đi với anh á?” (Haruto)
“Chỉ khi không còn lựa chọn nào khác thôi. Là khi không còn lựa chọn nào khác.” (Yuno)
“Cảm ơn em.” (Haruto)
Dù có hơi thảm khi chẳng có ai khác để rủ đi, nhưng việc Yuno chịu nói câu đó cũng đủ để khiến Haruto cảm thấy vui.
“Hôm nay tụi mình sẽ đi mua quần áo, mua đồ bơi, xem phim và đi ăn. Rồi Suzuha-chan sẽ ngủ lại... Chuẩn rồi! Kế hoạch quá hoàn hảo.” (Haruto)
“Nhưng có khi vậy lại hơi thiệt cho anh đấy, Onii-chan?” (Yuno)
“Không có đâu!?” (Haruto)
“Thật chứ? Em nghe nói bộ phim ‘Ngôi làng Nekonaki’ mà tụi mình định xem đáng sợ lắm đấy.” (Yuno)
“Anh ổn. Anh xem được phim kinh dị mà.” (Haruto)
“Xạo. Anh tệ với mấy thứ như vậy lắm còn gì?” (Yuno)
“...” (Haruto)
“...” (Yuno)
Haruto và Yuno nhìn nhau mà không nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ tự tin của cả hai là đủ biết ai mới là người nói thật.
“Này, sao em biết chuyện đó vậy?” (Haruto)
“Tại mỗi lần cứ có chương trình thể loại kinh dị là Onii-chan lại rời khỏi phòng. Với lại, đó là thể loại duy nhất tụi mình chưa từng xem chung.” (Yuno)
“Em nhớ kỹ thật đấy...” (Haruto)
“Dĩ nhiên là nhớ rồi.” (Yuno)
Từ hồi cao trung, Haruto đã bắt đầu đi làm thêm và stream nên hiếm khi dành thời gian tại phòng khách vào buổi tối. Còn với Yuno, những ký ức thời sơ trung vẫn còn rõ mồn một.
“Đúng là anh yếu khoản đó, nhưng anh lại khá thích phim kinh dị nên giờ ổn rồi. Gần đây anh còn có thể dùng nó làm nội dung stream nữa cơ.” (Haruto)
“Nếu anh thích thì hồi đó phải xem với em chứ. Đó là khoảng thời gian gắn kết của gia đình mà.” (Yuno)
“Nói ra thì xấu hổ, nhưng hồi đó anh đang trong giai đoạn không muốn ai thấy mình yếu đuối cả...” (Haruto)
“Còn giờ thì sao?” (Yuno)
“Từ khi chỉ còn hai anh em mình sống ở đây, có lẽ anh đã để lộ mặt đó với em không biết bao nhiêu lần rồi. Với Suzuha-chan cũng vậy.” (Haruto)
Cậu đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu.
Cuộc sống càng bận rộn, Haruto càng suy nghĩ nhiều chuyện hơn. Cậu cũng không còn tâm trí để bận lòng về mấy chuyện nhỏ nhặt như trước nữa. Vậy nên, Haruto đành phải chấp nhận nó.
“Mmm, em hiểu rồi. Vậy thì hôm nay cứ vui vẻ hết mình nha.” (Yuno)
“Ừ thì, kế hoạch là như vậy mà. Anh đặt chỗ trước rồi đó.” (Haruto)
“Cảm ơn anh.” (Yuno)
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, chỉ còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến giờ Suzuha tới nhà.
“Rồi, Onii-chan, anh đi kiểm tra lại lần cuối xem có quên gì hay không đi. Em sẽ dọn sơ lối vào.” (Yuno)
“Rõ!” (Haruto)
Haruto ngoan ngoãn nghe lời Yuno, bắt đầu kiểm tra kỹ lại mọi thứ.
Và rồi, vào đúng giờ hẹn, chuông cửa vang lên. Là Suzuha.
Sau màn chào hỏi, cả ba cùng vào phòng khách.
“Ể, bánh quy này là do Suzuha-chan tự làm à? Trời ạ, anh cứ tưởng chúng là hàng mua sẵn chứ!” (Haruto)
“Cho em xin lỗi nếu nó không hợp khẩu vị của anh nhé...” (Suzuha)
“Đừng lo, Suzuha-chan. Nếu Onii-chan mà dám ý kiến thì tớ sẽ đá ổng liền.” (Yuno)
“Đ-Đó không phải vấn đề đâu...” (Suzuha)
“Ahaha, chỉ cần Suzuha-chan đặt tâm huyết vào đó thôi là đủ để chúng có vị cực kỳ ngon rồi.” (Haruto)
Haruto cầm lấy hai túi bánh được gói riêng rồi quay lưng lại với hai cô gái, định mang chúng vào tủ lạnh. Trong lúc đó, Yuno nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của Suzuha.
“Giờ thì ngồi xuống nghỉ chút đi, Suzuha-chan. Ngoài trời nóng lắm phải không?” (Yuno)
“Ừm, cảm ơn cậu...” (Suzuha)
“Tớ cũng muốn ngồi nữa. Nãy tớ mới vừa dọn dẹp lối vào xong.” (Yuno)
Thấy Suzuha ngồi xuống ghế sofa, Yuno liền ngồi xuống ngay bên cạnh. Vừa nói, Yuno vừa khéo léo tránh việc có người phải ngồi một mình. Đó là lối cư xử chu đáo thường thấy ở cô.
“À, Suzuha-chan cũng tới rồi. Cậu muốn uống gì không? Có nước lọc, trà và nước cam đó.” (Yuno)
“Vậy thì... cho tớ trà đi.” (Suzuha)
“OK! Onii-chan, bỏ bánh vào tủ lạnh xong thì tiện thể pha trà luôn nhé?” (Yuno)
“...Mmm.” (Haruto)
“Hở?” (Yuno)
“Hmm?” (Haruto)
Vừa đúng lúc Yuno nhờ vả thì từ chỗ Haruto bỗng phát ra một âm thanh mơ hồ, nhỏ tới mức nghe không rõ cậu vừa nói gì.
Sao lại có âm thanh đó vậy?
Câu trả lời nhanh chóng lộ ra khi Haruto quay người lại...
“Uwaa, anh ăn bánh luôn rồi!” (Yuno)
“!?” (Haruto)
Cậu vội vã quay lưng lại, vừa nhai vừa nuốt trong hoảng loạn, nhưng đã quá muộn để biện minh.
“Này, Onii-chan, ít ra cũng phải nói một câu rồi hẵng ăn chứ! Làm Suzuha-chan đơ người vì căng thẳng rồi kìa.” (Yuno)
“A-Anh chỉ không muốn bị coi là tham ăn thôi mà...” (Haruto)
“Haa...” (Yuno)
Suzuha chưa chuẩn bị tâm lý để nghe lời nhận xét về bánh quy của mình sớm đến như vậy. Cô không tránh khỏi bối rối khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Thế nhưng, Haruto không thể cưỡng lại sự hấp dẫn mà muốn ăn thêm những chiếc bánh quy ấy.
Thấy vậy, Yuno nhanh trí lên tiếng phá vỡ tình thế khi đã hiểu được tâm tư của cả hai người.
“Vậy... bánh thế nào, Onii-chan?” (Yuno)
“Ngon cực luôn. Anh ăn đến cái thứ tư rồi đó.” (Haruto)
“...T-Thật sao ạ? Nghe anh nói vậy em vui lắm...” (Suzuha)
“Tốt quá rồi ha, Suzuha-chan?” (Yuno)
“Ừm...” (Suzuha)
Suzuha khẽ mỉm cười, gò má cô giãn ra với niềm vui sướng tột độ sau khi được nghe lời khen đó. Thấy vậy, Yuno bắt đầu kết nối những sự việc ấy lại trong tâm trí.
“Cái thứ tư cơ à? Thì ra âm thanh kì lạ khi nãy là do Onii-chan nhét bánh vô miệng đấy hả?” (Yuno)
“Haha, Yuu cũng ăn thử đi! Ngon lắm đấy!” (Haruto)
“Không cần anh nói thì em cũng đã định ăn rồi.” (Yuno)
Giờ Suzuha không còn căng thẳng như lúc mới tới nên Yuno cũng không lo lắng nếu để cô ngồi một mình nữa. Cô đứng dậy khỏi sofa, bước lại gần Haruto, lấy một chiếc bánh từ túi rồi đưa lên miệng.
Cô chậm rãi nhai, cảm nhận hương vị rồi nuốt xuống...
“Fufu.” (Yuno)
...và khẽ mỉm cười.
“Nào! Đừng chỉ cười như vậy! Nói gì đó cho Suzuha-chan nghe đi chứ!” (Haruto)
“Giờ không phải thời điểm thích hợp cho việc đó đây.” (Yuno)
“Không phải á?” (Haruto)
“Anh cứ việc ăn bánh đi. Em pha trà cho.” (Yuno)
“À, ừm... Cũng được.” (Haruto)
Chỉ cần nhìn qua, Yuno cũng biết bánh này Suzuha làm là vì ai. Người mà Suzuha muốn nghe nhận xét nhất đã nói rồi, vậy thì tốt nhất đừng chen vào làm loãng mất cảm xúc đó.
Vẫn còn nhiều dịp khác để nói rằng “bánh ngon lắm”.
Yuno lấy ly ra khỏi tủ và rót trà lúa mạch lạnh, sau đó từ tốn đóng cửa tủ lạnh lại rồi khẽ nói: “Cũng được đấy, Onii-chan.” (Yuno)
“Hả? Ý em là sao cơ?” (Haruto)
“Phần vô thức trong anh đó.” (Yuno)
“Ể...” (Haruto)
Haruto đứng đực ra đó một lúc, còn Yuno thì bước ngang qua cậu rồi trở lại chỗ Suzuha.
Ai từng tự tay làm gì đó cho người khác ăn hẳn sẽ hiểu rõ cảm giác này, cảm giác muốn người đó ăn ngay lập tức, càng sớm càng tốt. Cảm giác muốn được khen ngợi cho tất cả công sức mình bỏ ra.
Và nếu không nhận được phản hồi sớm, nỗi băn khoăn ấy có thể ám ảnh đến mức làm hỏng cả niềm vui của buổi đi chơi sắp tới.
Không phải vì cân nhắc cảm xúc người khác mà hành động, Haruto đơn giản chỉ là ăn vì thấy ngon. Một hành động hoàn toàn không tính toán. Với một người đã dồn cả tấm lòng vào món quà tự tay làm, thì điều ấy không gì tuyệt vời hơn.
“Trà lúa mạch của Suzuha-chan nè.” (Yuno)
Điều hơi đáng tiếc duy nhất chính là cậu không hỏi “Anh ăn thử một cái có được không?” trước khi ăn. Dù vậy, Yuno cũng không khỏi cảm thấy có chút tự hào về anh trai mình.
___________________________________
Trong một khu phức hợp lớn nối liền với ga tàu, tầng bảy của tòa nhà cao tầng gồm các khu thương mại từ tầng hai đến tầng mười lăm, văn phòng từ tầng mười sáu đến bốn mươi bốn, và tầng bốn mươi lăm là đài quan sát...
Tại tầng bảy, trong khu vực thời trang của khu thương mại...
“Em thấy cái này không hợp với Onii-chan chút nào. Chắc phải mất hai, ba tháng mới quen nổi mất.” (Yuno)
“Fufu, em cũng nghĩ chọn thứ gì đó trầm, chín chắn hơn sẽ hợp hơn.” (Suzuha)
“Vậy nếu anh phối với cái kính mát này sẽ tạo thành hình tượng chàng trai mùa hè, trông cũng ngầu đấy chứ?” (Haruto)
Trong lúc Yuno và Suzuha bàn luận về mấy chiếc áo sặc sỡ, Haruto cũng thử đeo một chiếc kính mát trưng bày gần đó.
“Ugh, nó là combo tệ hại nhất, kiểu tuyệt đối không nên phối với nhau đấy.” (Yuno)
“Em nghiêm túc đấy à!?” (Haruto)
“Với lại kính mát vốn dĩ đã không hợp với Onii-chan rồi.” (Yuno)
“V-Vậy à... S-Suýt chút nữa thì...” (Haruto)
“Bình tĩnh đi. Anh mà hoảng loạn thì thế nào cũng làm rớt đồ thôi.” (Yuno)
“Fufufu.” (Suzuha)
“Haa, thật là...” (Yuno)
Haruto vội vàng tháo kính xuống, cố tránh gây chú ý thêm, còn Yuno thì tiếp tục buông lời nhận xét không chút nể nang. Thấy vậy, Suzuha mỉm cười thích thú.
Ngay cả trong buổi đi chơi này, tính cách thẳng thắn của Yuno vẫn không hề thay đổi. Dù vậy, chỉ cần nhìn cô lựa đồ thôi cũng đủ để người ngoài thấy rõ cô đang tận hưởng niềm vui như thế nào.
“Nè, Onii-chan. Hay là để bọn em lo hết phần quần áo cho anh nhé?” (Yuno)
“Anh thật sự rất cảm kích khi được nghe em nói vậy đó. Dù nói ra có hơi mất mặt nhưng ở tuổi này, anh vẫn chẳng hiểu cái gì hợp với mình hay cách phối đồ ra làm sao cả.” (Haruto)
“Quyết định vậy nhé. Nhưng vì đây cũng là dịp hiếm có, ít nhất thì Onii-chan cũng thử tìm một bộ nào anh thấy ưng ý xem sao đi? Ở đây rộng thế này, chắc chắn phải có bộ hợp chứ.” (Yuno)
“Anh không cần phải lo cho bọn em đâu, cứ thoải mái tự đi chọn cũng được.” (Suzuha)
“Hmm...” (Haruto)
“Nếu anh còn do dự thì em sẽ nói thế này: anh bắt buộc phải chọn ít nhất một bộ mà anh thật sự thích rồi đem về đây.” (Yuno)
“H-Hả!? Thành mệnh lệnh luôn rồi à!?” (Haruto)
“Có dịp thì phải tận dụng tối đa chứ.” (Yuno)
Nếu Haruto không tỏ ra chần chừ thì Yuno cũng chẳng cần phải nói đến mức này, nhưng chính vì cậu thường hay nhường nhịn nên đôi khi phải thúc đẩy như vậy. Đó là kết luận mà Yuno rút ra.
“Để tránh bị lạc thì bọn em sẽ chỉ ở trong cửa hàng này thôi, nên Haruto-oniisan đừng lo.” (Suzuha)
“Haha, cảm ơn hai đứa. Vậy anh nhất định sẽ chọn lấy ít nhất một bộ! Và cũng sẽ không ra ngoài cửa hàng đâu.” (Haruto)
“Ừm.” (Yuno)
“Chúc anh may mắn!” (Suzuha)
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Yuno và Suzuha, Haruto tách lẻ, quyết tâm sẽ giữ lời hứa chọn ít nhất một bộ đồ. Và rồi, Yuno nở nụ cười khi chỉ còn lại hai người.
“Suzuha-chan đối phó với Onii-chan tốt thật. Nào là động viên ổng tự đi tìm, nào là nói thêm câu ‘để tránh bị lạc’ để an ủi nữa chứ.” (Yuno)
“...C-Cậu nghĩ vậy à?” (Suzuha)
“Tất nhiên.” (Yuno)
“Thật mừng vì được nghe cậu nói vậy...” (Suzuha)
Lý do cô khuyên Haruto đi một mình rất đơn giản. Nếu không làm vậy, cậu sẽ chẳng thể nào tập trung chọn đồ cho bản thân. Haruto lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ đến việc làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ, nó khiến cậu khá vụng về theo cách riêng của mình.
Nếu không có ai chủ động trấn an nỗi lo bị lạc mất thì Haruto sẽ chẳng bao giờ chịu đi đâu cả.
“Cậu nghĩ Haruto-oniisan có bao giờ biết ưu tiên bản thân không...?” (Suzuha)
“Không đời nào.” (Yuno)
“Fufu, cậu chắc chắn vậy luôn à.” (Suzuha)
“Tớ nói hoài, nói mãi mà ổng có chịu thay đổi đâu? Giờ tớ đã phát ngán khi phải khuyên ổng rồi. Tớ nghĩ đấy là một phần bản chất, kiểu một phản xạ tự nhiên như đã được lập trình sẵn ấy.” (Yuno)
Yuno khẽ cau mày trong khi đang gấp gọn chiếc áo thun trên tay. Giọng cô nghe như thể đã hoàn toàn bỏ cuộc việc thay đổi cậu.
“Thì, ổng vốn đã nghĩ mình là người gánh hết mọi chuyện từ hồi còn là học sinh cơ mà, như bakemono[note78824] ấy.” (Yuno)
“Mouuu, Yuno-chan. Xem cách cậu nói kìa...” (Suzuha)
“X-Xin lỗi, được chưa...” (Yuno)
Thay vì khen cậu là “tốt bụng”, Yuno lại nửa đùa nửa thật dùng từ “bakemono” để ví von.
Dù cách nói nghe có vẻ hơi quá, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một lời khen. Chỉ là theo phong cách vụng về của cô, cho thấy cô luôn nghĩ xa hơn một bước mà thôi.
“Nhưng thật sự, chẳng có ẩn dụ nào hợp hơn thế cả. Cứ chờ đó mà xem, chỉ cần để ổng đi một mình thì sẽ thấy ngay thôi.” (Yuno)
“A...” (Suzuha)
Yuno vừa nói vừa kiễng chân, chỉ tay về phía xa. Suzuha nhìn theo hướng ấy thì không khỏi bất ngờ.
Sau khi đi dạo một vòng ở khu đồ nam, Haruto đã lạc thẳng sang khu đồ nữ lúc nào không hay.
“Cứ xem đi, Suzuha-chan. Một khi ổng đã như vậy rồi thì hết cứu nổi. Mục tiêu ban đầu coi như biến mất luôn.” (Yuno)
Đúng như Yuno dự đoán, Haruto chợt khựng lại khi nhận ra mình đang đứng trong khu đồ nữ. Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào giá đồ trước mặt.
Có thể người ta nghĩ rằng cậu sẽ vội vàng quay lại. Nhưng không.
Như thể bị cái bẫy hút vào, cậu bước thêm một bước… thêm nữa… rồi thêm một bước nữa. Cậu cứ thế từ từ đi sâu hơn vào trong, ngắm nhìn từng món đồ một cách cẩn thận. Haruto thậm chí còn tập trung hơn cả khi cậu ở khu đồ nam với một vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Đó, vẻ mặt của ổng khi đang tìm trang phục hợp với tớ hay Suzuha-chan đấy. Ổng chỉ giỏi phối đồ nữ thôi.” (Yuno)
“Ồ, Haruto-oniisan giỏi thật đó...” (Suzuha)
Suzuha chớp mắt liên tục, buột miệng nói ra ý nghĩ của mình. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhớ ra Yuno đã từng nói với cô rằng “Ổng hay tìm đồ trên mạng và nói mấy bộ đó hợp với tớ”.
Chắc hẳn kỹ năng này cũng nhờ nghiên cứu như thế mà ra.
“Thật sự không có một ai đặt bản thân xuống hàng hai nhiều như ổng cả... Đúng là kỳ tích khi ổng chưa bị kẻ xấu lừa gạt lần nào mà.” (Yuno)
“Fufu, Yuno-chan nói rất đúng.” (Suzuha)
Cả hai vừa nhìn Haruto đang dán mắt vào một bộ đồ trong tay, vừa trò chuyện với nhau bằng ánh mắt đầy ấm áp.
“Đấy, cũng vì thế nên tớ mới muốn ổng ở bên một người tớ có thể tin tưởng. Nhất định phải hạnh phúc, nếu không thì tớ sẽ chẳng thể cam lòng đâu.” (Yuno)
“C-Cái...” (Suzuha)
“...Tớ chỉ đang độc thoại thôi. Thôi nào, bắt đầu chọn đồ cho Onii-chan đi. Kiểu gì thì ổng cũng sẽ tự mang về cho bọn mình mấy món nên không lo thiếu đâu.” (Yuno)
“C-Cậu có độc thoại đâu...” (Suzuha)
Suzuha lí nhí đáp trúng tim đen khiến Yuno phải quay mặt sang hướng khác, giả vờ không nghe thấy rồi nhanh chóng đổi đề tài khi bắt gặp món đồ bên cạnh.
“À này. Suzuha-chan thử chọn một chiếc cardigan hợp với bộ đồ Onii-chan đang mặc xem?” (Yuno)
“Chọn thứ gì hợp với bộ anh ấy đang mặc à...?” (Suzuha)
“Ừ, nhẹ nhàng như cardigan thì chắc ổng sẽ mặc ngay thôi. Với lại lát nữa còn vào rạp chiếu phim có máy lạnh nữa mà.” (Yuno)
“...!” (Suzuha)
Lẽ đương nhiên, thứ được chọn riêng cho một người thì ai cũng muốn thấy nó được mặc, dù chỉ một lần. Ai ai cũng muốn món quà mình chọn ra được người đó dùng. Nếu đó là món dành cho người mình có tình cảm, mong muốn ấy sẽ càng thêm mãnh liệt.
“...” (Suzuha)
Suzuha khẽ nhìn Yuno với ánh mắt e thẹn. Thế nhưng, lời khuyên ấy lại đánh thẳng vào tận trái tim cô. Suzuha đã đón nhận toàn bộ lời nhắn nhủ lặng lẽ mà chân thành ấy.
“À, và để cậu yên tâm thì tớ sẽ không trêu cậu nếu cậu chọn đồ cho Onii-chan mặc đâu. Cho tớ xin lỗi nếu vừa nãy tớ lỡ lẩm bẩm làm cậu cảnh giác nhé.” (Yuno)
“Th-Thật sao...?” (Suzuha)
“Dù sao thì cậu cũng chọn nó vì Onii-chan mà. Tớ sẽ không bao giờ đùa cợt trong mấy chuyện thế này đâu.” (Yuno)
Chọn một chiếc áo khoác mỏng như cardigan gần như là một lời khẳng định: “Mình muốn Haruto mặc cái này, ngay bây giờ.”
Đó quả thực là một cơ hội vô cùng tuyệt vời để trêu chọc, nhưng hiện giờ Yuno đang suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.
“Thì, tớ hy vọng rằng nếu cho cậu lời khuyên tử tế, có thể cậu sẽ cho tớ một đặc ân nhỏ.” (Yuno)
“T-Tớ sao?” (Suzuha)
“Ý tớ là... để Onii-chan vui, hôm nay cậu cứ để ổng chi hết đi, đừng khách sáo.” (Yuno)
“Ể!?” (Suzuha)
“Nếu cậu thấy áy náy quá thì tớ sẽ rất vui nếu Suzuha-chan chỉ trả tiền cho cái cardigan thôi, vì nó là quà mà.” (Yuno)
Sáng nay, Haruto đã vui vẻ bảo “Anh sẽ rút thêm tiền để còn mua thật nhiều đồ!” trước khi ghé cửa hàng tiện lợi. Bởi cậu vốn là kiểu người muốn nhìn thấy người khác cười nên không cần nói cũng biết cậu định tiêu số tiền đó cho ai.
“Còn nếu cậu không muốn giúp... thì lúc chọn đồ bơi sau đó, có khi công tắc trêu chọc của tớ lại bật lên đấy~” (Yuno)
“Yuno-chan không công bằng chút nào!” (Suzuha)
“Cậu phải tập sẵn sàng với mấy chuyện thế này đi. Dù gì thì tớ cũng theo phe Onii-chan mà.” (Yuno)
Yuno khẽ đặt tay lên lưng Suzuha với nụ cười đắc thắng rồi dẫn cô về phía khu vực bán cardigan.
“Rồi, cardigan là nhiệm vụ của cậu. Tớ đi chọn áo thun với quần đây.” (Yuno)
“Mouu...” (Suzuha)
Yuno nhanh chóng rời đi, không để cho Suzuha kịp phản đối.
Nhận ra Yuno cố tình để cô lại một mình để có thể tập trung chọn thật nghiêm túc, Suzuha khẽ thở dài, là một tiếng thở dài không hề có chút khó chịu nào trong đó.
Vài phút sau.
“Này Onii-chan. Anh nói ‘Anh nhất định sẽ chọn lấy ít nhất một bộ’ mà nhỉ? Đáng lẽ anh phải đi chọn cho mình chứ? Anh không định mặc thứ đó đâu nhỉ?” (Yuno)
“Ahaha... Anh vừa nhớ ra mục tiêu ban đầu của mình rồi...” (Haruto)
Yuno lườm Haruto với vẻ khó chịu khi thấy cậu quay về với bộ đồ nữ trên tay.
Và rồi…
“Eh, cái này là quà của Suzuha-chan hả?” (Haruto)
“V-Vâng... nếu anh không phiền thì...” (Suzuha)
Nghe vậy, Haruto mỉm cười rạng rỡ trong phòng thử đồ. Vẻ vui mừng của cậu được bộc lộ rất rõ ràng.
Sau đó thì…
“Cảm ơn Haruto-oniisan.” (Suzuha)
“Không, không, anh mới là người phải cảm ơn đây.” (Haruto)
Như một lời cảm tạ, Suzuha nhận về một chiếc áo dài tay và một chiếc váy voan xếp tầng từ Haruto. Lúc ấy, cả hai cùng nở nụ cười hệt như nhau.
_____________________________________
Sau khi cả ba đã mua được đồ, họ bắt đầu di chuyển lên tầng tám.
Haruto nhanh chóng khoác chiếc cardigan Suzuha tặng và đi tiếp với tâm trạng vui vẻ hơn hẳn, thế nhưng…
“...” (Haruto)
Cậu bỗng thấy choáng ngợp trước tình huống khiến mình trở nên nhỏ bé và lạc lõng ấy.
Không có gì khó hiểu khi khách hàng tại nơi đây toàn nữ giới, kèm theo những con ma-nơ-canh mặc đồ hở hang. Trên kệ trưng bày cũng chẳng khác là bao, đặc biệt là ở khu đồ bơi khiến cậu không biết nên nhìn đi đâu.
“...” (Haruto)
“Sao thế, Onii-chan? Vừa nãy còn tự tin lắm cơ mà?” (Yuno)
“T-Thì tại…!” (Haruto)
“Anh không cần phải lo đâu, bọn em ở cạnh anh nên sẽ chẳng có ai nhìn anh với ánh mắt kì lạ đâu. Với cả bên kia còn có đồ bơi nam nữa kìa.” (Yuno)
Yuno chỉ ra rằng cửa hàng không chỉ toàn đồ nữ, nhưng điều đó chẳng thể nào làm giảm bớt sự bối rối của Haruto. Vốn dĩ cậu không quen nhìn những món đồ thế này nên cảm giác căng thẳng trong cậu vẫn còn đó.
“Mà này, anh càng hành xử kiểu đó thì lại càng đáng ngờ đấy.” (Yuno)
“Nghĩ lại thì...” (Haruto)
“Haruto-oniisan, em tìm thấy thứ tuyệt lắm nè!” (Suzuha)
“S-Suzuha-chan!?” (Haruto)
“Hehe, cho em xin lỗi nha.” (Suzuha)
Với nụ cười tinh nghịch trên môi, Suzuha đưa ra một bộ đồ bơi táo bạo khiến ai cũng phải thốt lên: “Ở đây cũng có thứ như vậy sao!?”
Rõ ràng cô đang tận hưởng phản ứng của Haruto. Nhưng trong tình huống này, có lẽ cô còn muốn làm dịu đi bầu không khí nữa.
Nghĩ vậy, Haruto biết mình không thể cứ đứng yên như thế được.
“Ừm... Anh vừa nhìn quanh mới nhận ra, đúng là đồ bơi có nhiều kiểu thật.” (Haruto)
Nào là diềm xếp, ren, lệch vai, trễ vai... Từ dễ thương cho đến thời trang, hàng loạt phong cách được bày ra trước mắt.
“Anh hiểu vì sao cần có thêm ý kiến của người khác rồi chứ?” (Yuno)
“Ừ, nếu là anh thì chắc cũng vậy thôi... Cơ mà Suzuha-chan, em thật sự ổn với việc để anh chọn theo sở thích của mình sao?” (Haruto)
“Em sẽ rất vui nếu anh làm vậy...” (Suzuha)
“Được! Vậy anh sẽ nói thẳng ý kiến của mình.” (Haruto)
Vì Suzuha rất tốt bụng nên câu trả lời kia rất có thể chỉ là để chiều ý Haruto. Nhưng nếu cậu đáp lại nó bằng cách tiếp tục nhường nhịn, thì cuối cùng sẽ chẳng ai được bộ đồ mình thật sự muốn cả.
Rõ ràng là, thẳng thắn với nhau mới là điều tốt nhất.
“Vậy thì mỗi người tụi mình chọn hai, ba bộ rồi để Onii-chan chọn cái anh ấy thích nhất đi.” (Yuno)
“Eh?” (Haruto)
Ngay lúc đó, Haruto chợt nhận ra một điều từ cách Yuno nói.
“Y-Yuu, ý em là cả em cũng...!?” (Haruto)
“Sao anh ngạc nhiên thế? Có người ở đây giúp mà không hỏi thì phí quá còn gì? Với lại bọn em cũng đâu được đồ miễn phí đâu.” (Yuno)
“Ý anh là... không biết có ổn không khi anh nhìn...” (Haruto)
“Là đồ bơi mà, tất nhiên là được rồi. Nói cách khác thì cũng giống như bảo ‘em không được nhìn anh mặc đồ bơi’ vậy.” (Yuno)
“...Ừ thì, đúng là nghe kỳ lạ thật.” (Haruto)
“Onii-chan à, anh cứ lẫn lộn đồ bơi với đồ lót thôi. Nhìn thì giống nhau thật đấy, nhưng anh cứ coi như hai thứ đó hoàn toàn khác nhau đi.” (Yuno)
“Ahaha... Em nói cũng đúng. Từ giờ anh sẽ cố phân biệt rõ ràng hơn.” (Haruto)
Và rồi, khi cậu nhìn sang Yuno đang bất lực và Suzuha đang mỉm cười dịu dàng bằng một nụ cười gượng gạo thì…
“Thật đáng sợ khi thấy ổng chân thành… à nhầm, quá nghiêm túc nhỉ?” (Yuno)
“K-Không phải đâu!” (Suzuha)
“Cậu nghĩ vậy sao?” (Yuno)
Hai cô gái thì thầm với nhau.
“Vì đó mới đúng là Haruto-oniisan chứ...” (Suzuha)
“Nếu nói vậy thì cũng không hẳn là sai…” (Yuno)
“...” (Haruto)
Khi hai người họ đang bàn tán, Haruto cũng có thể lờ mờ nhận ra mình chính là chủ đề.
Bị nhạc nền của cửa hàng lấn át nên cậu chỉ có thể nghe loáng thoáng. Thế nhưng, có lẽ chính sự loáng thoáng ấy khiến cậu sợ rằng nếu nghe rõ, cậu sẽ chẳng thể nào chịu nổi.
“Ờ... V-Vậy thì, anh đi chọn đồ bơi của mình đây. Khi nào hai đứa quyết định xong thì báo anh nhé?” (Haruto)
“Vâng. Nhưng nhớ đừng lặp lại cái trò ở cửa hàng quần áo nữa đấy. Lo chọn cho mình trước đi đã.” (Yuno)
“Lần này chắc chắn anh sẽ làm được mà!” (Haruto)
Haruto không đủ tự tin để chọn đồ bơi một mình. Kế hoạch của cậu là để họ chọn trước, rồi cậu mới chọn theo. Đây là một dịp hoàn hảo để áp dụng bài học sau khi bị mắng lúc nãy.
“Ừm... Nếu anh muốn em mặc bộ nào thì nhớ nói cho em biết nhé.” (Suzuha)
“Ư-Ừm! Nếu có thì...” (Haruto)
“Vâng... Vậy bọn em đi chọn đồ bơi trước đây.” (Suzuha)
“Ừ, gặp lại sau nhé!” (Haruto)
Suzuha nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi kéo tay Yuno, vội vàng rời đi với gương mặt ửng đỏ. Còn Haruto chỉ lặng lẽ nhìn Yuno để mặc cho bị lôi đi rồi lắc đầu sau khi bóng dáng hai người dần khuất dạng.
Nếu anh muốn em mặc bộ nào…
Cậu đang cố quên đi vẻ mặt đã khiến tim cậu lỡ nhịp trong thoáng chốc của Suzuha vừa rồi.
Và...
“Trời ạ, con bé càng ngày càng xinh, khó thật đấy...” (Haruto)
Cố gạt bỏ những ý nghĩ vừa thoáng qua, Haruto tiến về phía quầy quần short ở góc cửa hàng.
Sau một hồi cân nhắc, cậu chọn được cho mình một chiếc quần short dài tới gối, in họa tiết biển xanh và lá cọ. Nhưng rồi…
“Anh thấy cái này thế nào? Dễ thương chứ?” (Yuno)
“Không được. Nó dễ thương, trông rất hợp với em. Nhưng không được.” (Haruto)
“Hả?” (Yuno)
Có tất cả năm phòng thử đồ.
Đứng trước mặt Haruto lúc này là Yuno trong bộ bikini có diềm xếp cùng váy mini khiến cậu ngay lập tức giơ tay tạo một hình chữ X thật lớn.
“Này Yuu. Quay lưng lại cho anh xem thử nào?” (Haruto)
“Quay lại? Được.” (Yuno)
“Ahhh! Cái này còn tệ hơn nữa!!” (Haruto)
Khi Yuno làm theo lời Haruto bảo, trước mắt cậu là làn da tuyệt đẹp từ lưng của Yuno bị phơi bày. Thấy vậy, cậu chỉ có thể thốt lên một câu:
“Yuu, em để lộ nhiều quá rồi.” (Haruto)
“Trời ạ, lại kiểu ý kiến đó nữa. Đây là đồ bơi nên nó bình thường thôi.” (Yuno)
“Anh biết nghe có hơi phiền, nhưng... mặc vậy thì em sẽ lọt vào tầm ngắm của mấy gã con trai mất.” (Haruto)
“Làm gì có chuyện chắc chắn như vậy chứ?” (Yuno)
“Có đấy! Mấy gã đi bể bơi hay biển giao tiếp giỏi lắm...” (Haruto)
Ngay cả trong mắt Haruto, Yuno lúc này thật sự rất dễ thương. Cậu cũng nghĩ rằng nó cực kì hợp với cô. Do đó, đáng lẽ cậu không nên ngăn cản mà phải ủng hộ để cô thấy tự tin hơn, thấy thích bản thân hơn.
Dù hiểu rõ trong đầu, nhưng sự lo lắng đã lấn át tất cả khiến cậu buộc phải nói ra. Bởi trong mắt người khác, điều đó chỉ càng làm Yuno thêm cuốn hút mà thôi.
“Để em nói cho anh biết, cả áo lẫn quần đều được thiết kế thế này, nên không lo hở cái gì quan trọng đâu nhé? Thấy chưa?” (Yuno)
“Ừm. Nghe thì cũng đúng, nhưng...” (Haruto)
Yuno kéo phần diềm xếp trước ngực, rồi cả váy lên để chứng minh là mình được che chắn đầy đủ. Thế nhưng, đó không phải vấn đề chính. Dù khiến cậu có an tâm hơn đôi chút, nhưng cốt lõi vẫn chẳng hề thay đổi. Điều này vô thức hiện rõ trên nét mặt cậu.
“Hừm. Onii-chan lo đến vậy luôn à?” (Yuno)
“Tất nhiên rồi!” (Haruto)
“Ra là vậy...” (Yuno)
Trông có vẻ phiền toái, nhưng trong biểu cảm của Yuno lại thấp thoáng một cảm giác vui vẻ khó tả.
Haruto khi đối diện với cô đã quyết định nói thật lòng.
“Thì... cá nhân anh sẽ vui hơn nếu em mặc kín một chút.” (Haruto)
“Nếu em bảo là không muốn thì sao?” (Yuno)
“Nếu em nói thế thì... anh cũng đã chuẩn bị vài bộ kín đáo hơn rồi.” (Haruto)
Haruto hơi nheo mắt, liếc về phía giá treo trong phòng thử đồ nơi có một bộ đồ bơi che kín cả ngực lẫn lưng. Yuno đã đoán trước được điều này nên cũng đã chuẩn bị sẵn một bộ khác.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi. Nếu em nói không muốn thì sao?” (Yuno)
“Nếu em nói không muốn thì... Hmm...” (Haruto)
Với Haruto, câu hỏi này thật sự khó khiến cậu không thể trả lời ngay. Cậu khoanh tay, mím môi suy nghĩ.
“Ừm... nếu em nói không muốn, thì anh sẽ mong em tận hưởng nó đến mức anh không còn phải lo gì nữa.” (Haruto)
“Ể? Chẳng phải nó trái ngược điều anh muốn làm sao?” (Yuno)
“Ừ thì... trong thâm tâm anh cũng biết rõ, mặc bộ đồ bơi em thích nhất chắc chắn là lựa chọn tốt nhất mà.” (Haruto)
“Heh, em hiểu rồi.” (Yuno)
Yuno mỉm cười hài lòng rồi khép tấm rèm phòng thử đồ lại.
“Để em thử thêm một bộ nữa. Bộ này mới là bộ em tự tin nhất này.” (Yuno)
“Haha, được thôi.” (Haruto)
Khi cậu gật đầu, từ phía sau tấm rèm vang lên tiếng vải đồ bơi bị tháo ra. Trong lúc háo hức chờ bộ tiếp theo, Haruto vừa định nhìn đồng hồ thì…
“Haruto-oniisan...” (Suzuha)
“A!” (Haruto)
Nghe thấy có người gọi tên mình, Haruto quay sang thì bắt gặp Suzuha đang ló đầu khỏi phòng thử đồ bên cạnh.
“Em xin lỗi vì làm anh giật mình...” (Suzuha)
“Không, không, tại anh thôi. Suzuha-chan thay xong rồi à?” (Haruto)
“Vâng. Em không tự tin như Yuno-chan, nhưng... em có thể xin ý kiến của anh được không?” (Suzuha)
“T-Tất nhiên rồi!” (Haruto)
“Cảm ơn anh. Vậy thì... em mở nhé...” (Suzuha)
Dù trông khá e thẹn, Suzuha vẫn nắm lấy mép rèm rồi từ từ kéo ra, để Haruto nhìn thấy bộ đồ bơi của mình.
“A...” (Haruto)
“L-Là bộ này. Anh thấy thế nào...?” (Suzuha)
Suzuha khoanh tay trước eo rồi nhẹ nhàng xoay người, để lộ cả lưng mình.
Đó là một bộ đồ bơi liền mảnh có dây quai, che kín ngực, lưng và bụng. Phía ngực được trang trí một chiếc nơ nhỏ dễ thương. Phần thân trên khá kín đáo, nhưng bộ đồ vẫn táo bạo để lộ đôi chân thon dài đến tận đùi.
“D-Dù có hơi lòe loẹt một chút, nhưng nếu em khoác cái này thì sẽ che được chân lại...” (Suzuha)
“...” (Haruto)
“Ư-Ừm... Haruto-oniisan?” (Suzuha)
“A! A-Anh xin lỗi. Không, chỉ là...” (Haruto)
Thấy cô nghiêng đầu lo lắng, Haruto mới bừng tỉnh. Cậu nhận ra mình đã bị cuốn hút đến mức chẳng thể nói nên lời. Vì lí do đó, cậu buộc phải thật lòng thú nhận cảm xúc của mình.
“H-Hợp với em lắm đó, Suzuha-chan...” (Haruto)
“Thật sao ạ?” (Suzuha)
“Ừ, quá đủ để khiến em tự tin rồi. Chắc chắn người bạn nào đi cùng em cũng sẽ cảm thấy tự hào thôi.” (Haruto)
“...!” (Suzuha)
Được nghe những lời khen chân thành của cậu, Suzuha liền mím chặt môi. Cô nín thở, vội lùi lại hai bước rồi trốn vào sau tấm rèm. Gương mặt cô đỏ bừng, ngón tay và ngón chân đều co lại vì ngượng ngùng.
“...” (Haruto)
Nếu cứ nhìn thêm nữa, Haruto sợ rằng bản thân cậu sẽ bị những cảm xúc kỳ lạ nuốt chửng. Cậu quay mặt đi như để tự vệ, cố nghĩ ra chuyện gì đó để bầu không khí tĩnh lặng ấy không trở nên khó xử.
“Này Onii-chan. Em thấy phản ứng của anh khi nhìn Suzuha-chan khác hẳn lúc nhìn em đó.” (Yuno)
“!?” (Haruto)
Lời nói sắc bén của Yuno vang lên từ bên trong phòng thử đồ, xuyên qua tấm rèm.
“K-Không phải đâu, em tưởng tượng thôi!” (Haruto)
Haruto vội chối, nhưng trong lòng cậu đã biết rõ mình không thể nhìn Suzuha bằng ánh mắt của một người giám hộ. Đó không phải điều cậu có thể thành thật phủ nhận, và Yuno đã nhìn thấu.
“Ừm hứm, em không tưởng tượng chút nào hết. Anh hoàn toàn bị Suzuha-chan mê hoặc rồi.” (Yuno)
“Ê!” (Haruto)
“Nếu em sai, em sẽ dỡ bỏ lệnh cấm vào bếp của anh. Thậm chí em sẽ nghe theo bất kỳ điều gì Onii-chan nói nữa.” (Yuno)
Yuno đáp dồn dập, cô chỉ dựa vào linh cảm mà đi thẳng vào trọng tâm không chút khoan nhượng.
Cậu có thể nói dối và thoát được.
Lệnh cấm vào bếp sẽ bị xóa bỏ.
Yuno sẽ vânglời cậu.
“...” (Haruto)
Nghe rất hấp dẫn, nhưng Haruto không thể lừa dối Yuno bằng cách hèn hạ như thế.
Chính sự im lặng ấy của Haruto đã nói lên tất cả.
Tiếng rèm kéo vang lên. Haruto quay sang thì thấy Suzuha thò đầu nhìn ra với gương mặt đỏ bừng.
“...Ha-Haruto-oniisan.” (Suzuha)
“S-Sao thế!?” (Haruto)
“E-Em quyết định sẽ chọn bộ đồ bơi này.” (Suzuha)
“Ể! Nhanh vậy sao? Nhưng vẫn còn mấy bộ khác mà?” (Haruto)
“Vâng... Bởi vì Yuno-chan bảo Haruto-oniisan có vẻ bị bộ này thu hút nhất...” (Suzuha)
“!!” (Haruto)
“Vậy... em đi thay lại quần áo đây.” (Suzuha)
Với nụ cười dịu dàng, Suzuha để lại những lời đó rồi nhanh chóng kéo rèm che khuất gương mặt đỏ rực của mình. Và cũng từ phòng thử đồ bên trái, tiếng cười khúc khích của Yuno vang lên.
“Yuu. Anh sẽ nói chuyện với em sau.” (Haruto)
“Fufu, tại anh không chịu nói dối đấy chứ. Thôi thì để xin lỗi vì đã trêu anh, em sẽ chọn bộ nào mà anh thấy hợp nhất.” (Yuno)
“E-Em đúng thật là...” (Haruto)
Lần này, từ phòng thử bên phải lại vang lên tiếng cười khẽ.
Haruto có thể là người phải chịu cảnh xấu hổ nhất hôm nay. Nhưng cũng nhờ thế, dường như cậu đã tiến thêm một bước gần hơn với cả hai người.

