Trong ý thức mơ hồ, Rogue hiểu ra rằng dường như mình đang bị chở đi đâu đó bằng xe hơi.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, thỉnh thoảng, sàn nhà nơi cậu đang nằm lại rung lên. Tay chân bị trói chặt, không thể cử động. Dù có mở mắt, tầm nhìn vẫn tối đen như mực.
(Đây là... trong thùng xe sao...) Tới đó, ý thức của cậu lại gián đoạn.
Lần tiếp theo tỉnh lại là vì nghe thấy tiếng gió.
Gió đang lướt qua cổ Rogue. Có mùi của thủy triều.
Bất chợt, cậu nhận ra không có sàn nhà nào đỡ lấy cơ thể mình. Catherine đang đi bên cạnh Rogue. Tư thế của Rogue vẫn là đang nằm, vậy mà tầm nhìn lại cao, song song với Catherine.
(Ma thuật phù du sao.)
Với cái đầu còn mụ mị, cậu cố gắng đoán.
Phía trước là Chronos. Đường chân trời trải rộng. Bầu trời tối đen, cảm giác se lạnh. Có lẽ đã là nửa đêm. Đã đến khu vực vịnh, rốt cuộc thì cậu đã bị chở đi trong bao lâu?
“Nơi này, nói không ngoa, chính là nơi ẩn náu cuối cùng đấy. Tôi đã mua nhà kho và cả khu này từ nước ngoài dưới một cái tên khác. Mà, cũng tội cho mấy người nhân viên, nhưng chuyện ngoài dự tính thì kiểu gì cũng xảy ra thôi.”
Chronos nói. Không phải với Rogue – mà là hướng về phía Catherine.
“Vậy, sao…”
“Vui lên chút đi chứ. Nhờ có cô mà tôi mới được cứu mà.”
“Nhưng…”
Một nhà kho khổng lồ hiện ra. Lớn đến mức có thể chứa được vài con cá voi. Cửa cuốn phía trước đã đóng, họ đi vòng ra cửa sau. Dường như là khóa điện tử, Chronos nhập mật mã, và cánh cửa mở ra.
Bên trong, các container được xếp thẳng hàng cách đều nhau. Cậu cứ thế tiến vào trong mà không thể cử động dù chỉ một chút. Cuối cùng, khi cửa sau đã hoàn toàn khuất dạng, việc di chuyển mới kết thúc.
“Được rồi, hạ cậu ta xuống đó đi.”
Khi Chronos nói, cơ thể Rogue từ từ hạ xuống, rồi bị đặt úp mặt xuống sàn.
“Giải thuật thôi miên luôn đi. Tôi muốn cậu ta nghe chuyện với một cái đầu thật tỉnh táo.”
“...Cảm ơn Tinh linh-san.”
Ngay khi giọng Catherine vang lên, lớp sương mù trong đầu cậu nhanh chóng tan biến, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng. Catherine và Chronos đang nhìn xuống cậu từ trên cao. Cậu bất giác cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể nào dậy nổi và đập trán xuống sàn. Nhìn lại thì thấy tay chân đã bị dây thừng quấn chặt.
“Quả nhiên là tuyệt thật. Chẳng cần chuẩn bị gì cả. Đúng là〈Thánh Nữ〉có khác.” Chronos khuỵu gối xuống, lay vai Rogue.
“Này, ngẩng mặt lên đi chứ.”
“...Tại sao?”
Tại sao Chronos và Catherine lại ở cùng nhau.
“Anh... điều tra viên…”
Catherine dùng hai tay che mặt. Vai cô run rẩy, trông như sắp sửa quỵ xuống. Phải làm gì mới có thể dồn cô ấy đến bước đường này. Ngay cả lúc bị Miseria chỉ trích, cô cũng chưa từng tỏ ra như thế này.
“Ngươi... Ngươi đã làm gì Catherine!”
Dù Rogue gầm lên từ dưới đất, Chronos vẫn bình thản,
“Chẳng làm gì cả. Chỉ là tôi biết khá rõ về cô ấy thôi. Tôi đã xem『Lịch sử thư』của Hoàng quốc ở một nơi gọi là『Kho Lưu trữ Ký lục』. Ừm, mà tình cờ đó lại là trang viết về cô ấy. Nhờ vậy mà tôi biết được những việc cô ấy đã làm.”
“...Xin hãy dừng lại.”
Catherine thốt lên với giọng nức nở.
“...Xin đừng nói cho anh điều tra viên…”
Nghe vậy, Chronos cười khổ “Không nói sao được chứ,” rồi quay sang Rogue.
“Này, điều tra viên-san. Cậu có biết tại sao phù thủy lại bị gọi là phù thủy không?”
“...Vì đã mang lại tai họa lớn cho Hoàng quốc, đúng chứ.”
“Cũng có phần đúng. Nhưng không phải câu trả lời chính xác.”
“...Vì họ có sức mạnh.”
“Cũng sai. Cậu không hiểu sao... Để tôi nói cho câu trả lời đúng nhé, lý do phù thủy bị gọi là phù thủy chính là ở tinh thần của họ.”
Chronos gõ gõ vào thái dương của mình.
“Sói ăn thịt cừu là chuyện đương nhiên. Không làm vậy thì không sống nổi. Nhưng, nếu cừu lại ăn thịt cừu thì sao? Dù chẳng cần phải ăn thịt, chúng vẫn giết và ngấu nghiến đồng loại của mình. Điều tra viên-san, điều tôi muốn nói, tóm lại là. ──Phù thủy là loài thú ăn thịt đồng loại. Có năng lực hay không cũng chẳng liên quan. Vì dù không có sức mạnh vượt trội, phù thủy vẫn có thể thỏa mãn dục vọng của mình.”
Nói rồi, Chronos chỉ vào Catherine.
“〈Thánh Nữ〉Catherine đã không thể cứu quê hương mình khỏi vụ phun trào núi lửa. Nhưng đó không phải sự thật──không phải cô ta không thể cứu. Mà là đã không cứu.”
“...Xin đừng nói nữa... Xin hãy dừng lại.”
Những giọt nước mắt từ lòng bàn tay cô rơi xuống chân.
“Cô nên dừng diễn kịch được rồi đấy,〈Thánh Nữ〉? Cô cũng đang tận hưởng tình huống này mà, phải không? Phản bội người khác chính là lẽ sống của cô mà.”
Chronos mạnh bạo kéo tay Catherine đang che mặt ra. Gương mặt cô đẫm nước mắt, nhưng lại đang mỉm cười. Một nụ cười mà có lẽ một đứa trẻ trong ngày sinh nhật sẽ có.
“Điều tra viên, xin đừng nhìn...!”
Vừa khóc cô lại vừa có vẻ vui sướng. Cặp lông mày trông có vẻ yếu đuối giờ lại xếch lên, khóe miệng cong lên quyến rũ.
“Cathe... rine?”
Cậu không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Nói dối... Nói là nói dối đi!”
“X-xin lỗi anh, điều tra viên! Không phải nói dối đâu ạ...! Tôi! Bây giờ, đang『vô cùng』phấn khích!”
“T-tại sao chứ...!? Chẳng phải cô đã nói không thể để một tên tội phạm tàn ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!? Đó cũng là nói dối à!?”
“Không phải nói dối ạ!”
Catherine hét lên như để át đi lời của Rogue.
“Có người đang gặp chuyện tồi tệ đó!? Đương nhiên là phải thấy đáng thương rồi chứ ạ!? Sao có thể tha thứ được chứ!” Giọng cô đầy thống thiết.
Trông không giống như đang nói dối. Cảm giác như cô đang tưởng tượng nỗi đau của nạn nhân và mong muốn giúp đỡ họ được truyền đến. Chính vì vậy.
“Nhưng chính vì thế mới tuyệt vời chứ ạ! Tôi rất thích, rất thích nhìn những người đã tin tưởng mình... chết đi với gương mặt đau khổ hay tức giận...!”
Cậu không thể hiểu nổi cô đang nói gì.
“T-t…”
Catherine lắp bắp nhiều lần rồi mới nói được.
“C-cảm giác tội lỗi thật là dễ chịu! Th-thật ra tôi đã định kìm nén rồi ạ...? N-nhưng, điều tra viên Rogue là một người rất tốt, tôi đã nghĩ nếu phản bội lòng tin của một người như vậy thì sẽ ra sao đây! Tưởng tượng rồi là không thể nào dứt ra khỏi đầu được nữa!”
Giọng cô ngày càng lớn hơn, nước mắt cứ thế tuôn rơi từ đôi mắt Catherine. Có lẽ đó là bằng chứng cho thấy cô đang thực sự đau buồn.
“Xin lỗi anh! Xin lỗi vì đã phản bội anh, vì đã phải giết anh! Xin hãy căm hận tôi! Xin đừng tha thứ cho tôi!”
Những lời này có lẽ cô cũng đang nói thật lòng. Thế nhưng.
Mỗi khi Catherine nói điều gì đó, trái tim Rogue lại lạnh đi.
“Xin lỗi...! Xin lỗi...!”
Catherine vừa sám hối vừa cười. Vừa nhìn Rogue vừa cười.
(A, ──ra là vậy.)
Rogue cuối cùng cũng hiểu được những gì Miseria đã nói.
『Ta thích người trung thực. Nhưng ta ghét cô. Cô có hiểu ý ta là gì không? ──〈Thánh Nữ〉Catherine? Nàng phù thủy đáng thương không cứu được bất cứ thứ gì.』
Điều đó là đúng. Miseria đã nhìn thấu bản chất của Catherine ngay từ đầu. Catherine không thể cứu và cũng không có ý định cứu bất kỳ ai. Vậy mà cô ta lại đau buồn vì không thể cứu được. ──Đúng là một kẻ dối trá.
Trong lúc cậu còn đang bàng hoàng, cậu thấy đôi giày da đang tiến lại gần.
“Người đánh ngất cậu chính là cô ta đấy. Bằng〈Thôi miên〉[note82168]. Sau đó cô ta đã đưa tôi ra khỏi tù. Mà, tôi cũng đã phân vân không biết phải làm sao với sự truy đuổi của các phù thủy, nhưng nhờ có〈Ẩn Thân〉[note82169] cô ta thi triển mà mọi chuyện cũng ổn thỏa.”
Giọng nói vang lên, Chronos khuỵu gối xuống, ghé sát mặt lại.
“Hôm qua, tôi nói phù thủy Miseria đã đến thăm, nhớ không. Đó là nói dối. Người đến là〈Thánh Nữ〉đấy. Khi tôi nhớ ra chuyện về『Lịch sử thư』và nhờ cô ta giúp đỡ, cô ta đã dễ dàng ngả về phía này. Có thể nói là một sự may mắn ngoài dự kiến. Nhưng thật ra ban đầu tôi định dùng một phương pháp khác cơ. ──Đó chính là cậu.”
Vẫn trong tư thế quỳ, Chronos xắn tay áo bên trái lên. Trên cánh tay chi chít những ma thuật khắc ấn màu đỏ đen ──không, đây có phải là khắc ấn không? Chính những con chữ được khắc đang bò lổm ngổm trên cánh tay hắn. Cứ như thể chúng còn sống.
“〈Thao tác Thời gian〉[note82170] đấy. Hợp nhất với ma thuật cơ mật thì sẽ thành ra thế này. Nếu là một phù thủy thực thụ chắc sẽ hợp nhất tốt hơn.”
Vừa nói với giọng tự giễu, Chronos vừa đặt tay lên đầu Rogue.
“■■■■”
Hắn thốt ra những từ không thể hiểu nổi.
Không giống bất kỳ ngôn ngữ nào được sử dụng trên thế giới.
(Đang niệm chú... sao?)’
“Đó là những từ ngữ thuần túy để ra lệnh cho ma thuật. Nhân tiện, câu vừa rồi là mệnh lệnh『Thời gian, hãy chảy ngược』.” Thời gian chảy ngược... không phải là làm lão hóa sao. Trong lúc Rogue còn đang bối rối, Chronos nói.
“Giao dịch đi. Dùng ma thuật này có thể kéo dài sự sống bao nhiêu cũng được. Cậu có biết tuổi của hai tộc trưởng Nhị Đại Quý Tộc không? Một con số không tưởng đấy. Hợp tác với tôi, cậu cũng có thể nhận được ân huệ đó.”
“...Giao dịch?”
“Đúng vậy. Có một cao thủ như cậu làm đồng đội thì thật vững tâm, và hơn hết là có thể lấy được thông tin nội bộ của Cục Điều tra. Thêm vào đó, cậu có thể trở nên bất lão. Không phải là một thỏa thuận tồi, đúng chứ?”
Chronos mỉm cười, nụ cười thậm chí còn phảng phất chút tình thân ái.
Rogue trong một khoảnh khắc suýt bị thuyết phục.
Nhưng, có một điểm tuyệt đối không thể dung hòa.
“...Ta muốn hỏi.”
“Ừ. Được thôi.”
Chronos vừa cười vừa nói.
“...Ngươi nói muốn tạo ra thời đại của phù thủy. Cho đến nay ngươi đã hy sinh bao nhiêu người rồi?”
Khi Rogue nói vậy, nụ cười của Chronos vụt tắt, một bên lông mày nhướng lên như đang cố lục lại ký ức nào đó.
“Tôi nghĩ là hơn một trăm một chút, nhưng không rõ con số chính xác.〈Thao tác Thời gian〉cơ bản là làm cho người ta chết vì già, nhưng cũng có thể làm cho thời gian sinh thể chảy ngược để xóa sổ sự tồn tại của họ. Nếu tính cả nhân viên ở đây thì có lẽ đã đếm nhầm một vài──”
Trong lúc nghe, tim cậu bắt đầu đập nhanh như trống dồn.
Cái danh nghĩa cao cả của〈Kẻ Đoạt Mệnh〉. Với gã này, chuyện đó chẳng là gì cả. Hắn chỉ đang tự lừa dối mình bằng một lớp mặt nạ mỏng manh, và chỉ đơn thuần là đang chơi đùa với ma thuật mà hắn có được.
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, cậu không thể ngồi yên được nữa.
“...Tên…”
“Hả, gì thế?”
“TÊN KHỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐN!”
Rogue định cắn vào mắt cá chân của Chronos. Chronos nhẹ nhàng né được và đá vào cằm cậu.
“──────────”
“Rắc rối rồi đây, giao dịch thất bại sao. Cứ tưởng sẽ thuận lợi chứ. Thế này thì chỉ còn cách xóa sổ cậu thôi.”
Cằm rung lên, tầm nhìn cũng rung lên.
Cơn giận dữ bùng cháy, nhưng cơ thể lại dần lạnh đi. Đến đầu ngón tay cũng không còn cảm nhận được nhiệt độ.
──Mình sẽ chết ở đây sao?
Bị đồng đội phản bội, chết đi mà không để lại được gì sao?
“Hả?”
Chronos ngớ người.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Rogue không trả lời.
Thay vào đó, cậu di chuyển bằng cách trườn cả cơ thể. Tay chân không dùng được, nhưng làm thế này cũng có thể di chuyển được một chút.
“Không trốn được đâu. Cậu muốn trốn đến mức đó sao? Thất vọng về cậu thật đấy, điều tra viên-san.” Ngươi muốn nói gì thì nói. Nếu Rogue chết ở đây, ai sẽ kể lại chuyện về gã này.
Cho đến khi phơi bày tội ác của gã này ra ánh sáng, cậu không thể chết được.
Phải để lại dù chỉ một chút, một chút dấu vết thôi──
“Mất hứng thật, thôi. Chết ngay đi.”
Chronos giơ tay về phía cậu.
──Ah.
Ngay khoảnh khắc đó, vai của Chronos nổ tung. Máu bắn ra, văng lên người Rogue. Chronos ngã xuống đất, lăn lộn.
“AGGGHHH!”
Rồi hắn lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Cậu vẫn còn sống, tốt lắm, Rogue-kun.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên.
“Chà, không ngờ súng lục cũng dễ trúng phết nhỉ.”
Miseria đang ở trên một container, chăm chú nhìn khẩu súng lục trong tay.
“M-Miseria!”
“Cuối cùng cậu cũng chịu gọi tên ta rồi nhỉ. Mà, cũng không cần phải vào lúc thế này đâu.”
Miseria nở một nụ cười tinh quái.
“L-lúc này mà còn nói chuyện đó được à!”
Với những cảm xúc hỗn độn, Rogue hét trả lại.
“Cũng đúng nhỉ.”
Miseria nhảy từ trên container xuống. Cô tiếp đất không một tiếng động. Rồi, cô hướng đôi mắt xanh biếc về phía Chronos.
“──Hí.”
“Không được, không được đâu nhé, sợ hãi thế. Đàn ông con trai mà?” Miseria nhún vai.
“...Là〈Quỷ Rối〉! Dùng ma thuật chi phối tinh thần để biến con người thành con rối, đúng chứ.”
Vừa lùi lại, Chronos vừa nói. “Nhưng bù lại, phạm vi hiệu quả của nó có giới hạn.”
“Hừm, ừ thì cũng đúng. Nhưng, tinh thần của ngươi đã bị ta『tóm』được rồi.”
Khi Miseria bước lên một bước, cô nói “Hửm?”
“Đến nước này rồi mà vẫn còn cản đường sao? Catherine.”
Catherine đang đứng trước mặt Miseria như thể chặn đường cô.
“...Tôi đã giải thuật rồi.”
Catherine nói như thì thầm.
“Đ-đúng vậy. Cầm chân cô ta lại đi! Tôi vẫn chưa thể chết được. Tôi còn phải tạo ra thời đại của phù thủy!” Chronos đứng dậy và bắt đầu chạy.
“Đứng lại, đừng hòng chạy!”
Rogue nói, nhưng Chronos đã lách vào giữa các container và biến mất khỏi tầm mắt.
“──Chết tiệt.”
Khi cậu chửi thề, một tiếng búng tay vang lên, và sợi dây trói Rogue đứt phựt. Cậu ngạc nhiên nhìn về phía Miseria.
“Đuổi theo đi.” Miseria nhếch mép cười. “Cậu muốn cho gã đó một đòn thật đau, đúng chứ?”
“Ừ!”
Rogue cũng nhếch mép. Đó là điều cậu muốn làm nhất lúc này.
◇
Vừa dõi mắt theo bóng lưng Rogue đang rời đi, Catherine vừa nói.
“Anh ta sẽ chết mất, Điều tra viên ấy.”
Miseria chẳng thèm ngoảnh lại, chỉ uể oải vươn vai.
“Câu này nghe quen quen nhỉ. Mà thôi, Rogue-kun nhà ta dai mạng lắm. Lo lắng cũng bằng thừa.”
Nước mắt Catherine đã ngừng rơi. Cô không lau đi mà cứ thế trừng mắt nhìn Miseria.
“Ồ, ta nói gì làm cô phật lòng à? Xin lỗi nhé. Ta vốn chẳng giỏi thấu hiểu những điều sâu kín trong tim người khác đâu.”
“Đừng có lắm lời... làm thế nào mà cô vào được đây? Tôi đã đảm bảo là ma thuật dò tìm sẽ không phát hiện ra được cơ mà.”
“Cô cứ thử hỏi lồng ngực mình xem.”
Miseria vỗ nhẹ vào ngực mình. Không rời mắt khỏi hành động của cô ta, Catherine đưa tay vào trong ngực áo. Có thứ gì đó dính bên ngoài lớp áo lót. Một thiết bị nhỏ xíu như con ruồi.
──Máy nghe lén của Angene!
“Sao cô lại có thể...!?” Catherine thốt lên.
“Cô nên giữ mối quan hệ tốt với những người xung quanh mình đi. Đặc biệt là người giặt giũ quần áo cho chúng ta mỗi ngày ấy.”
Là Rico sao.
Nhận ra điều đó, Catherine nghiến răng.
Quả nhiên Miseria là một đối thủ đáng gờm. Không phải vì ma thuật, mà là cái tính cách luôn tìm cách đi guốc trong bụng người khác của cô ta thật phiền phức. Cứ để cô ta nói nữa cũng chẳng có gì hay ho.
“Hỡi các Tinh linh──” cô thì thầm, dang rộng hai tay sang hai bên, lòng bàn tay ngửa lên trời.
Tay trái──gió rít lên, một quả cầu ánh sáng xuất hiện phía trên lòng bàn tay. Không khí bắt đầu xoáy quanh quả cầu, cuốn theo cả bụi bặm. Ban đầu chỉ là một cơn gió lốc nhỏ, sau đó nó lớn dần thành một cột xoáy cao đến tận trần nhà kho.
Tay phải──một quả cầu đỏ xuất hiện. Quả cầu đỏ to bằng quả bóng chày cứ sau mỗi giây lại phình to hơn, từ quả bóng chày thành quả bóng chuyền, từ quả bóng chuyền thành quả bóng tập, và khi đạt đến kích cỡ của một chiếc ô tô thì ngừng lại.
Gió thổi tung mái tóc của cả hai, hơi nóng tỏa ra từ quả cầu đỏ làm bỏng rát làn da.
“Lại một ma thuật đáng gờm đấy nhỉ.”
Miseria nói với giọng thán phục.
“Là〈Phong Nhận〉[note82171] và〈Thiêu Dương〉[note82172] à. Không vượt quá giới hạn của〈Vòng Cổ〉sao?”
“Không vấn đề gì. ──Thay vào đó, cô lo cho bản thân mình thì hơn.”
“Ta đang lo đây chứ. Chắc là phải cẩn thận để sau khi bị băm thành thịt vụn thì không bị biến thành hamburger, đúng không?”
“Cô──!”
Miseria cứ đùa cợt mãi không thôi. Cô ta cứ khéo léo lảng tránh cơn thịnh nộ của Catherine. Điều đó khiến cô tức không chịu nổi.
Hơn nữa, còn đôi mắt đó.
──Đôi mắt màu xanh biếc ấy như xuyên thấu, nắm trọn mọi thứ của Catherine.
Từ trước đến giờ vẫn vậy. Catherine thích phản bội những người tin tưởng mình. Khi trái tim người đó bị tổn thương, cô cũng cảm thấy như thể chính mình đang bị tổn thương. Cô thích cảm giác đó. Catherine luôn khao khát được làm tổn thương trái tim mình. Nhưng Miseria lại dùng đôi mắt ấy để nhìn thấu con người cô. Bằng đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đó. Mỗi lần như vậy, cô lại có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. Dù muốn phản bội. Dù muốn bị tổn thương.
Cô nhận ra mình là một 『Phù thủy』 từ hai nghìn năm trước. Bạn của cô bị một toán cướp tấn công, cô đã cố gắng cứu cô ấy nhưng không kịp, một mũi tên đã đâm xuyên qua bụng người bạn. Sau khi tiêu diệt hết bọn cướp, cô ôm lấy bạn mình thì thân thể cô ấy đã lạnh ngắt, đôi mắt trở nên vô hồn. Lúc đó, cô ấy vẫn còn sống.
Nhưng trong lúc Catherine còn đang sững sờ vì làn da lạnh ngắt của bạn mình và nỗi hoảng sợ rằng cô ấy sắp chết, thì người bạn đã ngừng cử động trong vòng tay cô.
Ùa về trong lồng ngực là sự tuyệt vọng vì mọi thứ đã không thể cứu vãn, là cảm giác tội lỗi. Và cả niềm vui.
Chính Catherine cũng đã không thể quay đầu lại được nữa. Kể từ đó, cô liên tục phản bội người khác.
Đeo lên chiếc mặt nạ người tốt, lừa dối chính mình, lừa dối người khác và tận hưởng niềm vui từ đó.
Vì vậy, phải giết Miseria. Những kẻ không thể lừa dối được thì phải giết.
Catherine bắt chéo hai tay. Hai〈Ma thuật〉lơ lửng trên lòng bàn tay cô được bắn thẳng về phía〈Quỷ Rối〉.
◇
Rogue đang chạy hết tốc lực. Từ phía trước, tiếng bước chân của Chronos vọng lại. Cậu cứ dựa vào đó mà tiếp tục chạy. Cậu đã sớm không còn biết mình đang ở đâu trong nhà kho này nữa rồi.
(Rộng quá đi mất! Chết tiệt!) Cậu thầm chửi rủa trong lòng.
Một tiếng nổ vang lên từ phía sau. Nhìn qua vai, cậu thấy một cơn lốc xoáy đang cuộn lên ở phía xa. Trận chiến bên đó dường như đã bắt đầu. Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang vọng.
(Họ thật sự là con người sao!?)
Quy mô khác nhau một trời một vực. Thật khó tin là ma lực của họ đang bị hạn chế.
Bỗng, tiếng bước chân của Chronos đột ngột biến mất. Rogue vội vàng dừng lại. Cậu nhìn quanh lối đi được tạo bởi những chiếc container. Trong tầm mắt không hề thấy Chronos đâu cả.
“Trò đuổi bắt kết thúc rồi sao!”
Vừa kiểm tra từng khe hở giữa các container, Rogue vừa hét lên.
“Trò đuổi bắt ư?” Giọng của Chronos vang lên từ đâu đó. “Tôi vốn dĩ chẳng có ý định bỏ chạy ngay từ đầu. Cậu sẽ phải chết ở đây. Còn ả phù thủy chướng mắt kia thì đã có cô gái đó lo liệu rồi.”
“Một thằng chỉ biết chạy trốn như ngươi mà nghĩ mình thắng được sao!”
Rogue cứ thế hét to. Nếu Chronos nổi điên và mất bình tĩnh thì cậu sẽ được lợi, và hơn hết, nếu không cãi lại thì cậu sẽ tức không chịu nổi.
“Thắng được không ư? Câu hỏi ngu ngốc thật đấy. Cậu đã quên rằng thời gian đang『chảy ngược』rồi sao?”
Giật mình, cậu nhìn xuống cánh tay. Gấu áo đã dài ra... không, là do cơ thể cậu đang nhỏ lại sao? Khi tập trung ý thức vào cơ thể, cậu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác như tầm nhìn đã thấp hơn, và mũi giày cũng như đang thừa ra.
“Nào, cứ thế mà teo nhỏ lại đi. Tìm tôi xem nào.”
“Chết tiệt, ngươi ở đâu!”
Chắc chắn là hắn đang ở gần đây.
Thế nhưng, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người. Lẽ ra hắn đã bị Miseria bắn trúng, nhưng có lẽ đã cầm máu rồi nên không hề có vết máu nào.
Cậu chạy quanh quẩn giữa những container. Giọng nói vẫn không ngừng vang lên.
“Không phải ở đó đâu~”
“Đi đâu thế. Sai rồi mà.”
“Nhanh lên, nhanh lên~. Không nhanh là biến mất luôn đó~”
Giọng của Chronos cứ liên tục bám lấy Rogue. Cứ ngỡ hắn ở đằng sau thì giọng nói lại vang lên từ phía trước, cứ ngỡ ở bên phải thì lại bị gọi từ bên trái.
Mồ hôi rịn ra trên trán.
Hơi thở trở nên dồn dập. Cậu bắt đầu cảm thấy khá khổ sở. Khi định rẽ trái ở một góc, chiếc giày tuột ra và bay về phía trước.
“Hộc... hộc…”
Rogue thở hổn hển dừng lại.
Kích cỡ chân không còn vừa với giày. Đôi giày to như thể của một người khổng lồ. Chiếc áo khoác cũng thùng thà thùng thình, phải xắn tay áo mấy lần mới để lộ cánh tay ra được.
(...Nguy rồi.)
Cơ thể đã teo nhỏ đến mức không thể làm ngơ được nữa.
Thời gian sinh học chảy ngược nhanh đến thế sao. Cảm giác sốt ruột như muốn thiêu đốt tâm trí cậu. Nhưng Chronos chắc chắn vẫn đang ở đây. Hắn không hề đi ra ngoài. Hắn hẳn là đang muốn chứng kiến cái chết của Rogue ở cự ly gần.
“Sao thế? Bỏ cuộc rồi à?” Giọng nói phát ra từ chiếc container ở góc bên trái.
Hắn ở đó. Nhưng, Rogue không hề động đậy. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Tiếng bước chân biến mất. Không phải vì hắn dừng lại để ẩn nấp, mà là vì hắn đã cởi giày ra chăng?
Rogue lặng lẽ lắng tai nghe.
Có tiếng sột soạt của quần áo. Dù Rogue không hề di chuyển dù chỉ một milimet.
(Đúng như mình nghĩ! Hắn ở ngay sát bên!)
Hơn nữa, còn có cả tiếng thở, dù rất nhẹ. Tiếng dẫm lên sỏi cũng nghe thấy. Cả hai âm thanh đều nhỏ đến mức nếu không chú ý lắng nghe sẽ không thể nhận ra. Chắc chắn, nếu cứ tiếp tục chạy lòng vòng thì cậu sẽ không bao giờ phát hiện được.
Tiếng sỏi lạo xạo đang đến gần. Xoạt, xoạt.
──Chờ đã. Vẫn chưa được.
Rogue lại bắt đầu bước đi. Xoạt, xoạt.
Cậu nén lại ham muốn quay đầu lại và tiếp tục bước.
──Chưa được, vẫn chưa.
Bỗng, tiếng dẫm lên sỏi thay đổi. Từ xoạt xoạt thành sột soạt.
──Vẫn chưa.
Âm thanh đã rất gần. Cậu có thể cảm nhận được cả hơi thở của Chronos. Một luồng hơi ấm nóng phả vào gáy.
Ngay khoảnh khắc đó, Rogue ném chiếc áo khoác ra sau lưng. Chiếc áo phủ lên Chronos đang『tàng hình』. Chiếc áo lơ lửng giữa không trung, rồi hình dáng của Chronos hiện ra như thể một tờ giấy vô hình đang được tô màu.
“──Cái gì!?〈Xuyên Thấu〉[note82173] của mình mà lại!?” Chronos thốt lên.
Rogue dồn toàn bộ sức lực lao vào người hắn. Chronos ngã ngửa ra sau. Rogue siết chặt găng tay và đấm thẳng vào mặt Chronos.
“Chết đi, thằng khốn!”
Vừa nói, Rogue vừa thở phào nhẹ nhõm. Thật là trong gang tấc. Chỉ cần lệch thời điểm một chút thôi là cậu đã chết rồi.
Bỗng, một tiếng nổ lớn khác thường vang lên. Toàn bộ nhà kho rung chuyển, và những ngọn đèn phát ra âm thanh như sắp vỡ.
(Miseria có sao không?)
Không, bắt giữ Chronos là ưu tiên hàng đầu. Rogue cố nắm lấy tay Chronos để còng lại, thì cảm thấy một lực tác động cực mạnh vào má trái và bị đánh bay đi.
(──Cái gì!?)
Cơ thể cậu lơ lửng giữa không trung.
Không kịp xoay sở để tiếp đất, cậu ngã đập lưng xuống sàn. Trong khoảnh khắc, cậu không thể thở được. Chronos đã đứng dậy.
“Đau thật đấy... cú vừa rồi,” Chronos nhổ ra một ngụm đờm lẫn máu. “Ta bị rách bên trong miệng rồi.”
Đầu óc quay cuồng. Bị phản công rồi, sao?
Rogue ngây người nhìn Chronos đang bước về phía mình.
“Trông ngươi có vẻ không tin được nhỉ. Nhưng đó là chuyện đương nhiên thôi. Ngươi của bây giờ chỉ có lượng ma lực bằng một viên sỏi. Bởi vì cơ thể ngươi đã trở lại thành một đứa trẻ rồi.”
Cậu dựa vào chiếc container bên cạnh, cố gắng đứng dậy. Đôi chân run rẩy khiến cậu không thể đứng vững.
Chronos thao thao bất tuyệt.
“Ta đã nói là ta đang đảo ngược thời gian rồi mà. Một đứa trẻ làm sao thắng được người lớn chứ. Ngươi phải tưởng tượng cho ra trò chứ.” Dựa hẳn lưng vào container, cậu cố gắng đứng dậy và thủ thế. Đôi chân vẫn chưa hết run, nhưng cậu cố gắng kìm nén nó.
“Bỏ cuộc đi. Trận đấu đã ngã ngũ rồi.”
“...May thật. May là ngươi không dùng loại ma thuật bất khả chiến bại nào đó.”
“Ngươi nói gì vậy? Ngươi vẫn còn định thắng ta sao?”
“...Nếu ta nói đúng thì sao?”
Chronos dang rộng hai tay và cao giọng tuyên bố.
“Không thể nào. Bỏ cuộc đi. Ta sinh ra trong『Nhị Đại Quý Tộc』. Đẳng cấp của ta và mày khác nhau. Ta có một sứ mệnh phải hoàn thành. Chỉ có ta mới có thể thay đổi thế giới. Để tái hiện lại thời đại của phù thủy, ta không thể dừng bước ở đây đượ––”
Ngay lập tức, cậu lao tới và tung một cú đấm vào sống mũi cao không chút phòng bị của Chronos.
“Ugh!?”
Lảo đảo lùi lại, Chronos ôm lấy mũi. “Đ-đừng có mà vênh váo vì ăn may––”
Không đợi hắn nói hết câu, Rogue bay người lên, tung một cú đá xoáy vào thái dương của Chronos. Hắn loạng choạng, và lần này không thể trụ vững được nữa mà ngã ngồi xuống đất.
“Hả!? Ơ, c-cái quái gì thế này!?”
Chỉ với thân thể này, cậu đã đối đầu với không biết bao nhiêu tội phạm. Bị đấm, bị đánh, bị ma thuật tấn công, nhưng dù vậy Rogue vẫn sống sót.
“Dùng ma thuật nhiều quá nên não cũng thành trẻ con rồi à? Người đang đứng trước mặt ngươi là một điều tra viên đấy? Đừng có lải nhải nữa.”
Rogue nói thẳng.
“Đứng dậy, thằng khốn. Ngươi không xong với ta chỉ bằng một đòn đâu.”
◇
Sức nóng khủng khiếp làm sắt tan chảy như kẹo, và những lưỡi đao gió xé toạc mặt đất. Mỗi lần Catherine vung tay, quỹ đạo của ma thuật lại thay đổi, đuổi theo Miseria. Thế nhưng, cô ta né được như thể đọc được suy nghĩ của cô vậy. Cứ đến bước cuối cùng là lại để tuột mất. Ngay cả khi nhắm bắn vào khoảnh khắc Miseria lộn nhào, bật nhảy, rồi chạy lên container và lơ lửng giữa không trung, cô ta vẫn đạp vào mảnh vụn bắn lên để tăng tốc,〈Thiêu Dương〉chỉ vụt qua và sượt mất vào sâu bên trong, chỉ đủ làm cháy xém một chút tóc gáy của Miseria.
──Tại sao chứ!?
〈Phong Nhận〉với quy mô tựa như một cơn lốc xoáy được phân tán ra rồi tập trung lại vào Miseria. Những lưỡi đao vô hình trút xuống như một cơn mưa đã được định hướng.
Cứ ngỡ Miseria đã ẩn mình trong bóng của container trong giây lát, thì cô ta đã luồn qua cơn mưa đao và lao về phía này. Catherine tròn mắt trước hành động không ngờ tới. Trên tay cô ta là một khẩu súng lục. Thấy cô ta siết cò từ bên hông, cô liền triển khai một phần〈Phong Nhận〉đang phân tán ra phía trước, viên đạn được bắn ra bay chệch về một hướng vô định mà không thể chạm tới Catherine. Và rồi Miseria đã biến mất.
Chính là nó. Mỗi khi cô định ra đòn quyết định, Miseria đều chuẩn bị sẵn một đòn phản công. Vì thế mà cô không thể tấn công được.
(Đây không phải là lúc để nương tay nhỉ.) Catherine quyết định tung ra con át chủ bài của mình.
Cô tăng ma lực đầu ra lên, dù chỉ một chút.
Ngay khoảnh khắc đó, hỏa lực của〈Phong Nhận〉và〈Thiêu Dương〉đột ngột tăng vọt như thể đã sang số. Đây là trạng thái sát nút giới hạn ma lực cho phép của〈Vòng Cổ〉.
Chỉ cần truyền thêm một milimet ma lực nữa thôi là〈Vòng Cổ〉sẽ phản ứng──và khi đó, cô sẽ chết. Có lẽ không cần phải đi xa đến mức đó.
Thế nhưng, cô có một dự cảm chẳng lành. Miseria đang『liên tục bỏ chạy』. Cô không thể không có cảm giác rằng cô ta đang nhắm đến một mục tiêu nào đó.
(Phải kết thúc chuyện này trước khi điều đó xảy ra.) Cô vỗ mạnh hai tay vào nhau.
〈Phong Nhận〉quấn lấy〈Thiêu Dương〉. Cô lắc khối〈Thiêu Dương〉đã hóa thành một mặt trời thu nhỏ. Luồng nhiệt cực đại bắt đầu cuộn xoáy, tốc độ quay dần tăng lên. Ngay khoảnh khắc thính giác không còn chịu nổi tiếng gió gầm rít, mặt trời vỡ tan.
Những khối nhiệt độ cao có thể làm tan chảy cả sắt thép, với tốc độ gió một trăm lẻ năm hải lý, liên tiếp khoét những lỗ thủng trên container, trên mặt đất, trên nhà kho. Toàn bộ tầm nhìn của Catherine nhuộm một màu đỏ rực.
Chừng nào ma lực của Catherine chưa cạn, đòn tấn công này sẽ không dừng lại. Và ma lực của Catherine sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Tiếng gió rít, tiếng sắt thép tan chảy, tiếng mặt đất vỡ vụn──lắng nghe những âm thanh đó, cô say sưa trong khoảnh khắc hủy diệt ngắn ngủi. Đòn kết hợp giữa〈Phong Nhận〉và〈Thiêu Dương〉có sức công phá khủng khiếp, có lẽ cả Rogue và Chronos cũng đã bị cuốn vào rồi. Nhưng, nếu vậy thì cũng tốt. Bởi vì nó sẽ thỏa mãn cảm giác tội lỗi của cô.
Cuộc tàn phá triệt để tiếp diễn, ba mươi giây trôi qua.
Cô từ từ giảm dần sức mạnh của〈Phong Nhận〉và〈Thiêu Dương〉. Giống như lái xe, nếu dừng đột ngột, năng lượng sẽ mất kiểm soát. Chẳng mấy chốc, hai loại ma thuật lơ lửng trên lòng bàn tay cô chỉ còn sức mạnh ngang một cơn gió nhẹ và một bóng đèn, rồi vụt tắt.
Catherine nhìn vào dấu vết hủy diệt do chính mình gây ra. Nhà kho đã không còn giữ được hình dạng ban đầu.
Phía trước Catherine, chỉ riêng khu vực đó, nát bét như thể bị cho vào máy xay, từ trần nhà vỡ vụn có thể nhìn thấy cả bầu trời đêm.
“……Kết thúc rồi.”
Cô thì thầm.
Cả Rogue và Miseria đều đã biến mất. Chính tay mình đã xóa sổ họ.
Lồng ngực cô đau nhói. Cô cảm thấy chóng mặt như sắp ngã quỵ.
(Điều tra viên! Điều tra viên! Điều tra viên!)
Catherine nắm chặt lấy ngực mình qua lớp áo.
Cô đã xóa sổ người có lẽ đã có thể cứu rỗi mình.
“Aaaaaa............... ”
Niềm vui và nỗi buồn đan xen, Catherine khuỵu xuống sàn, rồi bừng tỉnh bởi câu nói của Miseria,
“Mơ đẹp chứ?”
“Hả?”
Đôi mắt xanh biếc của Miseria đang ở ngay trước mặt cô.
“Chảy nước miếng kìa.”
Miseria nói rồi nheo mắt lại.
Cô định thần lại, cố gắng cử động miệng, nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích, trái với ý muốn của cô.
“Ối ối, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. Ma thuật của cô nguy hiểm lắm đấy. Ta đã phong ấn cái『lựa chọn』sử dụng ma thuật của cô rồi.”
Nhà kho không hề có một dấu vết hủy diệt nào. Trần nhà vẫn tạo ra cảm giác ngột ngạt nặng nề, và dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy bầu trời đêm.
(C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!?)
“『C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!?』 à. Một câu hỏi rất chính đáng đấy.”
“Hả!? Tại sao──”
“──『Cô đọc được suy nghĩ của tôi à?』sao? Thì là vì ta đang kết nối với tinh thần của cô đấy. Nãy giờ cô chỉ đang mơ thôi.”
Miseria thản nhiên nói.
Kết nối? Không thể nào. Lẽ ra làm gì có thời gian để sử dụng ma thuật. Cô ta không niệm chú, cũng chẳng có ấn ký nào cả.
“Việc sử dụng ma thuật thường cần niệm chú và ấn ký, nhưng cũng có những phương pháp khác. Vấn đề cốt lõi là chỉ cần truyền được mệnh lệnh cho〈Ma Thuật〉là được,” Miseria bổ sung.
“Mà, nói toạc ra thì cũng chẳng có gì to tát, ta dùng đôi mắt để sử dụng〈Chi phối Tinh thần〉[note82174].”
Miseria chỉ vào mắt mình và ghé sát mặt lại gần Catherine.
──Đúng là mình đã chạm mắt với cô ta vào khoảnh khắc sử dụng〈Phong Nhận〉và〈Thiêu Dương〉. Nhưng chỉ vì chuyện đó mà…….
“Làm được đấy. Cô cũng là phù thủy mà, đúng không? Điều người khác không làm được thì phù thủy có thể. Cô hiểu mà, phải không?” Cô có cảm giác như bị hút vào đôi mắt của Miseria.
──Đáng sợ.
Mọi thứ của Catherine đang bị nhìn thấu. Bị chi phối.
Không vui cũng chẳng buồn. Chỉ đơn thuần là sợ hãi.
“Cô thích cảm giác tội lỗi, phải không? Vì nó mà cô có thể giết cả người mình yêu, đúng chứ? Vậy thì, hãy tận hưởng nó cho thỏa thích trong giấc mơ đi.”
Cô có cảm giác như bị đạp thẳng xuống.
Catherine rơi vào một bóng tối sâu thẳm.
◇
Chronos lao vào tấn công. Hắn ta chắc hẳn đang nghĩ rằng, nếu đối phương là Rogue trong hình dạng một đứa trẻ, dù có dính vài đòn cũng không sao, chỉ cần đè được xuống là sẽ thắng.
Ngây thơ thật.
Cậu gạt phắt bàn tay đang chộp tới, lách qua dưới nách trái của hắn, đồng thời dùng cùi chỏ thúc vào đầu gối.
Chronos mất thăng bằng. Vòng ra sau lưng hắn, Rogue đấm vào vùng thận. Thúc. Cậu né cú đá hậu bừa bãi của hắn bằng một bước chân rồi tung một cú đá vòng cầu vào lưng.
“──Khah!”
Chronos bị ép bật hết hơi ra và ngửa người về sau. Lấy lại thế thủ, lần này Rogue nhắm vào khoeo chân hắn. Vung chân, cậu quất mu bàn chân vào khoeo chân của Chronos. Đầu gối hắn khuỵu xuống, và cơ thể Chronos đổ về phía trước.
Tình huống đúng như cậu đã tính.
Nhờ trọng tâm của hắn hạ thấp, đầu hắn đã ở vào một vị trí dễ tấn công.
Tay trái cậu túm lấy tóc Chronos, mặc kệ tiếng da đầu bị kéo rách, lôi hắn về phía mình, rồi không chút do dự mà thúc cùi chỏ vào đầu hắn. Một âm thanh trầm đục của hai vật cứng va vào nhau vang lên. Cảm giác rất chắc tay. Thêm một cú cùi chỏ nữa──
“Guaaaahh!”
Vứt bỏ thái độ ung dung từ trước đến giờ, Chronos hét lên và vung tay loạn xạ. Nông quá sao? Không, không phải. Cơ thể lại đang teo nhỏ hơn nữa.
“──Aaagh! Chết tiệt! Aaahh!”
Chronos vừa gào thét vừa nhìn cậu bằng đôi mắt ngầu máu. Hiểu rồi, nghĩa là vẫn còn đánh tiếp được. Không vấn đề gì. Cậu ngăn hắn niệm ma thuật bằng một cú đấm vào gan, rồi lách người, di chuyển, cúi thấp người để né cú đá vung rộng. Không bỏ lỡ sơ hở được tạo ra, cậu tung một cú vào hạ bộ.
“──Gaaaaaa!” Chronos hét lên thất thanh trong khi kẹp chặt hai đùi. Tốt.
Chronos đưa tay lên che mặt. Rogue đổi mục tiêu tấn công, đá vào ống quyển hắn. Hắn lại hét lên thất thanh.
(…Thế này vẫn chưa đủ. Chưa đủ đâu.)
Một cú móc trúng vào má phải hắn, rồi má trái vừa quay sang lại bị đấm tiếp.
(…Đừng có nghĩ là có thể kết thúc như thế này.)
Đấm. Lại đấm. Dù uy lực yếu nhưng nếu đánh dồn dập thì cũng không thể xem thường được. Thế nhưng, cậu cứ tiếp tục đấm, lồng ngực đau đớn như sắp nổ tung vì thiếu oxy. Dù vậy, cậu vẫn không ngừng tay. Đỡ đòn tấn công của Chronos, gạt đi, hóa giải, rồi đánh trả vào giữa những kẽ hở, dù nắm đấm đã rách toạc, cậu vẫn tiếp tục đấm với bàn tay nhuốm máu.
(…Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.)
Dù sắp gục ngã đến nơi, đầu óc cậu lại tỉnh táo lạ thường.
Phải kết liễu Chronos ngay tại đây. Nếu không, sẽ còn『nhiều người chết hơn nữa』.
“Uooooooooaaaaa!”
Chẳng biết lấy oxy ở đâu để hét lên, khi nhận ra thì cậu đã gào thét. Chronos vẫn chưa gục. Gân tay cậu bắt đầu đau nhức. Dù vậy vẫn cứ đấm.
Chronos vẫn chưa gục.
Tầm nhìn bắt đầu méo mó. Một chất lỏng sền sệt chảy ra từ mũi.
Chronos vẫn. Chronos──
Cậu cắn môi để đánh thức ý thức đang chực bay mất. Dồn trọng tâm xuống nửa thân dưới. Lấy chân trái làm trụ, tăng tốc chân phải. Duỗi cứng đầu ngón chân, cậu tung một cú đá thốc lên hết sức. Vút một tiếng.
Đầu Chronos nảy bật lên. Cằm hắn ngước lên trời, hai tay quơ quào trong không trung như đang bơi chó.
Đó là tất cả những gì cậu nhìn thấy được, rồi Rogue ngã ngửa ra sau. Toàn thân không còn chút sức lực nào. Cậu thở hổn hển, cố gắng hít lấy lượng oxy đã mất.
(…Ngã xuống đi!) Cậu cầu nguyện.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo.
Cộp, cộp cộp cộp, những tiếng bước chân không đều.
(…Mau ngã xuống cho tao!)
Trong tầm nhìn mờ ảo, hình ảnh Chronos đang loạng choạng hiện ra. Chronos xiêu vẹo nắm chặt tay, quay mặt về phía này và từ từ tiến lại gần.
Vô lý.
Cơ thể không cử động được. Không thể phản công. Ngay khi nắm đấm của hắn ngày một lớn dần và cậu định nhắm mắt lại, thì nắm đấm ấy lại chệch sang phải, và cơ thể của Chronos đổ ập xuống. Chronos sượt qua người Rogue và ngã sấp mặt ngay bên cạnh.
“…Haah haah! Làm được rồi, chết tiệt!” Rogue cất tiếng nói đầy vẻ bất cần đời rồi nhận ra.
Toàn thân cậu ta dính đầy máu, đúng theo nghĩa đen là〈Đẫm Máu〉.
(Không ngờ lại trở nên thế này nữa.) Cậu cố gắng nâng cơ thể nặng như chì của mình dậy.
Cậu lật người Chronos lại, để mặt hắn ngửa lên. Gương mặt vốn ưa nhìn giờ đã trở nên thảm hại.
Cậu còng tay hắn, nhét giẻ vào miệng để hắn không thể niệm chú được nữa.
“Này Rogue-kun ơi, còn sống không đấy?”
Giọng của Miseria vang lên. Cô ta đang chạy về phía này.
Nhìn lại thì thấy, dù những âm thanh lúc nãy có khoa trương đến thế nào, trên người cô ta lại không có lấy một vết xước, và trông vẻ mặt lại có phần sảng khoái.
“…Cô không sao à.”
Đúng là lo lắng thừa thãi.
Trong khi bên này thì toàn thân đau ê ẩm. Cậu đành phải đứng dậy và đối mặt với cô ta.
“Rogue-kun này, đừng nói thế chứ. Mà này, không phải là có điều gì đó cần nói sao?” Miseria vừa cười toe toét vừa đưa tay lên tai mình.
Cậu thở dài.
“…Cảm ơn.”
“Hả? Cảm ơn? Cảm ơn cái gì thế nhỉ. Ta không hiểu rõ lắm.”
“…Thì là chuyện đó đấy.”
“Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì.”
“Aaah, chết tiệt!” Rogue hét lên. “Cảm ơn vì đã đến cứu! Cô là ân nhân cứu mạng của tôi! Được chưa!?”
“Không thể phủ nhận là nghe rất bất cần đời, nhưng mà thôi cũng được.”
Miseria gật đầu thỏa mãn.
“Ồn ào quá đấy. Bên này đã đến giới hạn đủ thứ rồi. Nhìn đi, teo nhỏ đến thế này rồi đây này.”
“Hể, ta còn tưởng cậu thay đổi hình tượng đấy.”
“Muốn ăn đập à.”
“Đùa thôi. Nào, trước khi sinh mạng của cậu kết thúc, chúng ta hãy giải thuật thôi nhỉ.”
“Giải được sao!?”
“Cậu nghĩ ta là ai chứ? Dễ hơn cả đun nước sôi ấy. Ta đang có khoảng một trăm năm mươi phương án đây.”
“…Cái đó thì, chắc là nói dối rồi.”
“Nói dối, nhưng có phương án là thật đấy. Nào, giữ đầu hắn ta lên đi.”
Là Chronos sao. Rogue nâng đầu Chronos lên. Quả nhiên với cơ thể hiện tại, chỉ một việc đơn giản như thế cũng cảm thấy nặng nề vô cùng.
“Ta sẽ dùng〈Chi phối Tinh thần〉. Sau đó để chính hắn tự mình thi triển lại ma thuật lên Rogue-kun. Chỉ cần đảo ngược dòng chảy thời gian và dừng lại ở độ tuổi thích hợp là giải quyết được thôi.”
Rogue nói như thể đang lẩm bẩm.
“…Ra vậy. Thật sự được cứu rồi sao.”
“Sao thế? Cậu không vui à.”
“Làm gì có chuyện không vui. …Nhưng mà, nghĩ đến việc nếu bắt được gã này sớm hơn một chút thì có lẽ số người hi sinh đã giảm đi rồi…”
Miseria nhắm mắt lại và thở dài. Một hơi thở dài thật dài.
“Tôi cũng lờ mờ nhận ra rồi, nhưng mà, cậu thuộc tuýp người hay ôm đồm mọi chuyện nhỉ? Đúng là một tính cách phiền phức thật đấy.”
“…Người khác cũng sẽ nghĩ vậy thôi.”
“Cái của cậu ấy, là vì cậu nói vào những lúc quan trọng nên mới không được! Hãy học tập ta đây này! Phải luôn giải tỏa ra ngoài! Cậu hiểu không?”
Miseria dùng ngón trỏ dí dí vào mũi Rogue.
“…Xin lỗi.”
Khi cậu thành thật nói vậy, Miseria lại thở dài lần nữa.
“Thôi, được rồi. Quan trọng hơn là phải nhanh lên. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa đâu.” Bị nhắc, cậu mới nhận ra. Cơ thể đã teo nhỏ hơn nữa kể từ sau khi đánh bại Chronos.
(Gay rồi.)
Cậu vội vàng chạy đến chỗ Chronos, và rồi Rogue chết sững. Cái gì thế này?
Có thứ gì đó đang cựa quậy dưới lớp áo của Chronos. Lớp áo phồng lên rồi thay đổi hình dạng, như thể có một con rắn đang bò trườn bên trong. Thế nhưng Chronos vẫn đang ngủ say.
“Tên khốn này…! Vẫn còn giở trò gì nữa sao.”
“Không, không phải.”
Giọng của Miseria, vốn luôn dửng dưng, bỗng trở nên cứng rắn.
“Cái này… có lẽ là hắn không còn kiểm soát được ma thuật nữa. Nó đang ở trong trạng thái bạo phát một cách tùy tiện.”
“Chuyện như thế cũng xảy ra được sao!?”
Nếu không có ý thức thì không thể nào phát động ma thuật được. Vì không thể truyền đạt mệnh lệnh. Ngay cả với thuật khắc ấn có thể phát động sau một khoảng thời gian, Chronos cũng không thể có thời gian để khắc ấn được.
“Ma thuật cơ mật vẫn còn nhiều điều chưa được biết đến. Trong trường hợp mất ý thức và không thể kiểm soát, có lẽ『chính bản thân ma thuật』 sẽ tự ý phát động hiệu ứng của nó. Ngay cả ta cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
Miseria nói,
“Dù sao cũng phải nhanh lên.”
Cô ta dùng ngón tay vạch mí mắt Chronos ra và nhìn vào bằng đôi mắt màu xanh biếc.
“〈Thao túng tinh──”
Miseria bị hất văng đi. Cô ta bay đi nhẹ như một hòn sỏi, đập người xuống mặt đất cách đó vài mét.
“──Ugh!”
“Miseria!”
Chronos từ từ ngồi dậy với một chuyển động như thể phớt lờ trọng lực. Tấm vải quấn trên mặt hắn biến thành tro bụi, chiếc còng tay tự động vỡ tan.
“■■■■■■■■”
Vừa nói một thứ ngôn ngữ không thể nhận dạng, Chronos vừa nhìn quanh quất. Cơ thể hắn bị bao bọc trong một làn khói đen, và bên trong làn khói đó có thể thấy những thứ giống như rắn đang quằn quại. Nhưng, điều kỳ lạ nhất chính là phần đầu.
Chỉ riêng đầu của Chronos đang lặp đi lặp lại quá trình lão hóa và trẻ hóa.
Co lại rồi phình ra, vừa mới trở thành gương mặt trẻ sơ sinh căng mọng, mềm mại thì đã biến thành gương mặt của một ông lão với những nếp nhăn hằn sâu, rồi ngay lập tức lại thay đổi thành gương mặt tươi tắn của một thiếu niên, và rồi gương mặt thanh niên ban đầu lại xuất hiện. Như thể đang điều khiển thanh tua của một video, những gương mặt của Chronos trong quá khứ, hiện tại và tương lai cứ lần lượt hiện ra.
──Đây là kết quả của việc〈Thao tác thời gian〉bị bạo phát sao.
“■■■■■■”
Chronos trong hình dạng ông lão đã niệm chú.
Đôi mắt của Chronos tỏa sáng, một luồng ánh sáng bảy sắc cầu vồng được bắn ra, tạo thành một lỗ thủng trên trần nhà. Ánh sáng bay lên tận trời cao rồi nổ tung như pháo hoa.
Dù được bắn ra một cách vu vơ, nhưng uy lực của nó thật khủng khiếp.
Rogue chạy đến chỗ Miseria và đỡ cô dậy.
“Cô có sao không!?”
“Không sao. Nhưng có tin xấu đây.” Miseria đứng dậy dựa vào vai Rogue. “〈Chi phối Tinh thần〉đã thất bại. Tinh thần của hắn đã bị〈Thao tác thời gian〉trói chặt rồi. Không thể can thiệp được.” Gương mặt cô ta tái nhợt.
Rogue hỏi.
“Cô thật sự không sao chứ?”
“Khi ma thuật bị kháng cự thì sẽ như thế này. Hừ, đối với ta thì cũng đã năm trăm năm rồi mới gặp lại đấy.” Thái độ ra vẻ thản nhiên của cô ta khiến Rogue chợt nảy ra một ý.
“──Cô có kế hoạch gì sao?”
“Nếu không dùng đúng chìa khóa thì không thể mở được cánh cửa. Nếu vậy thì chỉ còn cách tiếp cận bằng một loại ma thuật khác thôi.” Miseria huýt sáo.
Và rồi, cùng với thứ ngôn ngữ khó hiểu đó, một trận bão tuyết đã thổi bay toàn bộ một container.
“Như cậu thấy đấy, hắn đang tấn công bừa bãi. Không biết hắn đang nhìn đi đâu, và lại gần cũng rất nguy hiểm. Nhưng, nếu vậy thì chỉ cần quyết định hướng tấn công cho hắn là được.”
“Ý cô là làm mồi nhử sao.”
“Đúng vậy. Ta sẽ vòng ra sau. Cậu hãy thu hút hắn ở phía trước.”
“Hiểu rồi… đừng có chết đấy!”
“Cậu nghĩ ta là ai chứ? Người đã sống sót qua một nghìn hai trăm năm──”
Chronos, kẻ đang lắc lư cái đầu, đã nhìn về phía này. Hắn nghiêng đầu ken két, và khi biến đổi từ bào thai sang thanh niên, hắn mở miệng.
“■■■──”
“Chạy đi!”
Rogue chạy sang phải, Miseria chạy sang trái. Một tia nhiệt lướt qua nơi hai người vừa đứng, để lại một vệt cháy xém trên mặt đất.
“Bên này này, đồ khốn!”
Rogue nhặt một mảnh vỡ và ném về phía Chronos. Nó trúng vào mặt, và Chronos trong hình dạng một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chảy xệ đau đớn nhắm một mắt lại.
“Mày còn đang ngủ mơ hả! Lại đây xem nào!”
Gương mặt Chronos nhuốm đầy vẻ phẫn nộ.
Chronos, vừa nãy còn di chuyển chậm chạp, giờ đây đang lao về phía Rogue. Trong khi gương mặt hắn liên tục thay đổi qua các thời kỳ, nhưng dù ở độ tuổi nào, tất cả đều đang lườm Rogue.
“Chết tiệt! Cảm ơn vì đã hành động đúng như ý tao!” Vừa nói, cậu vừa chạy hết sức.
Cậu nghe thấy tiếng niệm chú từ phía sau, và ngay lập tức lăn về phía trước và cúi thấp người, thì thấy một chất lỏng màu tím được vung ngang. Nó lướt qua đầu cậu, và khi chất lỏng dính vào container, nó phát ra tiếng xèo xèo và tan chảy. Cậu lấy lại thăng bằng và bước tới.
Khoảng cách với Chronos đang ngày càng gần lại.
Quả nhiên do cơ thể đã teo nhỏ, tốc độ chạy cũng giảm xuống. Trong khi đó, đối phương lại là cơ thể của một người trưởng thành. Bất lợi quá. Cứ thế này thì Rogue sẽ chết trước khi câu giờ được mất.
“■■■”
Chronos niệm chú. Một quả cầu màu đen xuất hiện trước ngực hắn. Cậu dự đoán mục tiêu. Ở đâu. Trên, trái, hay phải── không phải cái nào cả.
Phựt.
Cơ thể Rogue bay lên. Như thể có một lực hấp dẫn ở đó, cậu bị hút về phía trung tâm là quả cầu đen. Chân không chạm đất, trong lúc xoay tròn ba chiều, Rogue đã kịp thời bám vào mép của container. Các ngón tay kêu răng rắc.
Lực hút mạnh đến mức cánh tay như sắp bị xé toạc ra.
Những thứ như vật liệu phế thải đặt trên container bay đi. Khi chúng chạm vào quả cầu đen, chúng lập tức bị nghiền nát như thể bị máy ép đè lên.
Tiếp đó là tiếng kim loại nặng va vào nhau. Cái container mà Rogue đang bám vào đang di chuyển. Dáng vẻ dị thường của Chronos đang dần đến gần.
Cậu thấy những container gần Chronos nảy lên trên mặt đất nhẹ nhàng như thể đang lăn xúc xắc. Những vật có thể tích lớn gấp nhiều lần con người, trong chốc lát đã bị nén lại thành kích thước bằng lòng bàn tay! Phải dùng lực lớn đến mức nào mới có thể làm được điều đó.
Cậu không còn tâm trí để cảm thấy mồ hôi lạnh nữa.
Đã kiệt sức sau trận đấu tay đôi với Chronos, lại thêm sức lực của một đứa trẻ── việc『rơi xuống』chỉ còn là vấn đề thời gian.
(Miseria còn chưa xong sao!)
Và rồi, có thứ gì đó lao vào Chronos với tốc độ cao. Ngay khi nó chạm vào quả cầu đen, không khí rung chuyển và một sóng xung kích xuất hiện. Rogue bị thổi bay đi như một chiếc lá.
Sau khi nảy lên mặt đất vài lần và cánh tay phải bị trầy xước nặng, cuối cùng cậu cũng dừng lại. Khi cậu nhận ra, lực hút đã biến mất.
“Phải cứu phải bỏ mặc phải cứu phải bỏ mặc...............”
Catherine đang giẫm lên đầu Chronos. Nhưng trông cô ta có vẻ kỳ lạ.
Cô ta ôm đầu bằng cả hai tay và lắc đầu qua lại như thể đang miễn cưỡng. Tiếng lẩm bẩm của cô ta có thể nghe thấy được từ tận đây.
“Là Catherine sao…?”
“A, điều tra viên.”
Catherine quay lại như thể vừa mới nhận ra. Miệng cô ta run lên từng hồi và những giọt nước mắt lớn bắt đầu tuôn rơi.
“Là điều tra viên… Điều tra viên… phải cứu…”
“──Này!”
Rogue hét lên.
Chronos đang niệm chú. Ánh sáng lóe lên dưới chân Catherine.
“Guh.”
Catherine lảo đảo, đưa tay lên cổ. Một cái lỗ đã xuất hiện ở đó.
Chronos từ từ đứng dậy. Hắn nhìn Catherine bằng gương mặt của một đứa trẻ sơ sinh. Catherine không hề để ý đến điều đó, lảo đảo bước về phía Rogue,
“Điều tra viên… bây giờ tôi sẽ cứu anh…” rồi ngã xuống.
“Catherine!”
Chronos như thể để trả đũa, giẫm lên người cô ta rồi đi qua. Gương mặt của Chronos, thay đổi trong chớp mắt, đang nở một nụ cười.
Lẽ ra hắn phải không còn ý thức, nhưng lại cười hết cỡ. Trong khoảnh khắc, cả người cậu nóng bừng lên.
Quá trình nghịch đảo thời gian sinh học vẫn tiếp diễn, và giờ đây Chronos trông to lớn như một ngọn núi. Tay chân ngắn cũn của cậu chỉ đứng vững thôi cũng đã là cả một vấn đề.
Dù vậy, cậu vẫn lườm hắn với tất cả sự tức giận của mình. Một bàn tay lớn vươn tới, siết chặt cổ cậu và nhấc bổng cậu lên, nhưng cậu vẫn tiếp tục lườm.
Miệng Chronos mở ra và niệm một thứ ngôn ngữ ghê rợn.
“■■■”
Khi niệm chú kết thúc, mắt Chronos bắt đầu tỏa sáng. Đó là cùng một loại ánh sáng đã bắn trúng Catherine. Ngay khi lượng ánh sáng được hội tụ và chuẩn bị bắn ra,
“Nghịch ngợm đến đây là đủ rồi.”
Miseria đặt tay lên gáy Chronos.
“〈Giải đọc Ký ức〉[note82175].”
“IIIIIIIGYAAAAAAA!!!”
Chronos gầm lên một tiếng thét chói tai. Ngay lập tức, cậu bị thả tay ra và đập lưng xuống đất. Khi cậu đang rên rỉ vì đau, cậu nghe thấy giọng của Miseria.
“Ôi chao, toàn là chứa chấp những thứ chẳng ra gì nhỉ. Mà, ta sẽ dọn dẹp cho nên hãy biết ơn đi nhé.”
Đó là ma thuật lúc đó. Ma thuật đọc ký ức mà cô ta định dùng với Zach Nor. Tác dụng phụ của nó là──khi đọc, ký ức sẽ bị trộn lẫn và phá hủy.
“──〈Thao tác thời gian〉là cái này à?” Miseria nói như thể đã tìm thấy kho báu trong bóng tối.
“Hừm, ra là vậy…” cô ta tự gật đầu vài lần rồi nói “Được rồi, hiểu rồi!”
Rogue im lặng theo dõi cảnh tượng đó. Nếu lơ là, cậu ta có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Dù gì thì cơ thể cũng đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh. Tư duy cũng trở nên hỗn loạn, những suy nghĩ rời rạc cứ lần lượt hiện lên. Những trải nghiệm trong quá khứ trở nên khó nhớ lại, như thể nhìn qua một tấm kính mờ. Có lẽ, chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ『biến mất』.
“Yên tâm đi. Cậu sẽ được cứu.”
Dù cậu không nói một lời nào, Miseria vẫn nói.
Mí mắt nặng trĩu. Yên tâm? Thế thì tốt quá.
Khi cậu cố gắng nở một nụ cười, ý thức của cậu nhanh chóng xa dần. Lần này có vẻ không thể chịu đựng được nữa. Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu thấy Miseria mỉm cười. Vẫn như mọi khi, chỉ có gương mặt là xinh đẹp. Nếu đây là cảnh tượng cuối cùng, thì có lẽ cũng không tệ lắm.
Nhìn Rogue đã ngủ thiếp đi, Miseria lẩm bẩm.
“Tha thứ cho ta nhé, Rogue-kun.”
Sau đó, cô ta xoa đầu Rogue một lần, rồi niệm chú “■■■■■■■”.
◇
Cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, cậu khẽ mở mắt. Dù không biết mình đang ở đâu, nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại. Tuy nhiên, khung cảnh lúc này khác xa so với trước khi Rogue mất đi ý thức. Những cột lửa bốc lên cao ngút, tưởng chừng như chạm đến tận trần nhà. Hơn một nửa chiếc container đã chìm trong biển lửa.
Quy mô của nó không thể nào so sánh được với cái bẫy của Chronos lần trước. Chắc là do ở đây chứa vật liệu dễ cháy, ngọn lửa cứ thế mạnh dần lên trong lúc cậu đang quan sát.
(──Phải rồi! Cơ thể mình sao rồi...)
Cậu thử duỗi cánh tay ra. Cơ bắp vừa phải, nổi lên khi cậu gồng sức. Cậu nhìn xuống đôi chân mình. Trông chúng không giống của một đứa trẻ. Đây chính là đôi chân ban đầu của cậu.
Rogue thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời thì quá trình lão hóa ngược đã dừng lại, và có vẻ như cậu đã trở về độ tuổi bình thường. Nhưng đây không phải lúc để an tâm. Cậu phải nắm bắt tình hình đã.
Chronos đang quỳ gối, gục đầu xuống. Vẻ mặt hắn thất thần, nước dãi chảy ra từ khóe miệng. Phía sau hắn, Catherine đang nằm. Một chiếc khăn tay được quấn quanh cổ cô. Là Miseria đã sơ cứu cho cô ấy sao? Nhưng chẳng thấy Miseria đâu cả, cậu bèn đứng dậy và nhìn quanh.
Cậu tìm thấy cô ấy ngay lập tức.
Miseria đang ngồi duỗi thẳng chân ở một góc khuất sau chiếc container.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”
Miseria nghiêng đầu nhìn cậu.
“Do Chronos làm loạn nên đã bắt lửa ở đâu đó thì phải. Lúc ta đang chăm sóc cho mấy cậu, đến khi nhận ra thì đã thành ra thế này rồi.”
“Vậy thì cảm ơn cô nhiều nhé!” Rogue nói.
“Ta cũng đã cố dập lửa rồi. Nếu không bị giới hạn ma lực thì có lẽ đã làm được gì đó.”
“Nói cũng bằng thừa. Đã đến nước này thì chỉ còn cách phá tường mà thoát ra thôi.”
“Hừm, vậy nhờ cậu đấy, Rogue-kun.”
“Gì chứ, nói cứ như không phải chuyện của mình vậy. Đi thôi.”
Rogue quay gót. Nhưng cậu không nghe thấy tiếng bước chân đi theo.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lại định bảo mình hộ tống như lần đầu gặp mặt chắc. Mà thôi, dù gì cũng đã được cứu mạng, cậu không thể từ chối được. Rogue quay lại, chìa tay ra cho Miseria. Nhưng cô không nắm lấy bàn tay đang chìa ra ấy.
“Sao vậy? Không đứng dậy à?”
“Không phải là không muốn, mà là không thể đứng dậy được. Thôi, đừng bận tâm đến ta, cậu cứ đi trước đi.”
“Cô đang nói cái quái gì vậy. Đi thôi──” Rogue chợt nhìn thấy và khựng lại.
Nửa người bên phải của Miseria đang tan rã.
Thực sự không còn gì cả.
Chân và tay cô đều đã biến mất. Nhìn từ bên trái, trông cô hoàn toàn không bị thương, nhưng từ bên phải, từ mặt cắt của cơ thể, những hạt li ti bay lả tả, cứ như thể máu của cô được làm từ cát vậy.
Thật không thể tin nổi cô vẫn còn sống.
“C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“À, cái này ấy à,” Miseria nói với giọng thản nhiên như thể vừa đi cắt tóc về, “Là do ảnh hưởng của việc chống lại〈Chi phối Tinh thần〉đấy. Haa,〈Thao tác Thời gian〉đúng là một loại ma thuật đáng sợ. Cơ thể ta đang hóa đá dần rồi.”
“N-Nhưng chẳng phải lúc nãy cô vẫn ổn sao!? Tại sao lại ra nông nỗi này!?”
“Không ổn chút nào đâu. Nó hóa đá từ nội tạng trở ra, nên chịu đựng cũng vất vả lắm.”
(Thảo nào mặt cô ấy tái mét!?) Dù vậy──
“Tại sao cô không nói chứ!?” Biết đâu cậu đã có thể giúp được. Miseria chợt bật cười.
“Trong tình huống đó thì làm sao nói được chứ. Vả lại, Rogue-kun, cậu có thể chữa được cái này không? Không thể đúng không? Mà, ta cũng không làm được nên mới thành ra thế này đây.” Cậu đã ước gì đây chỉ là một trò đùa. Như mọi khi.
“...Tôi phải làm sao đây?”
“Chẳng làm gì được cả. Việc mà Rogue-kun có thể làm, là đưa hai người kia đi và thoát khỏi đây.” Miseria ra hiệu bảo cậu đi đi.
Rogue đứng sững tại chỗ. Đôi chân cậu không hề nhúc nhích.
“Nhưng... nhưng mà…”
“Cậu đang thương hại ta sao?” Miseria nhướn một bên mày. “Sai rồi nhé. Ta là một phù thủy, một kẻ giết người hàng loạt, và đã giết không biết bao nhiêu người tiền nhiệm của cậu rồi. Chết trong khi cơ thể đang dần tan rã, ừm──coi như là một cái chết không tệ đối với một kẻ ác nhân. Ta mong cậu đừng cản đường.”
“Dừng lại đi... Đừng nói những lời như vậy…”
“Không, ta sẽ không dừng lại đâu. Cho đến khi cậu biến đi cho khuất mắt. Phải rồi, hay là ta kể cho cậu nghe về vụ giết người ở Eldo nhỉ? Vụ đó chính ta cũng thấy mình làm khá tốt đấy──”
Nói đến đó, Miseria bỗng im bặt. Rogue dụi mắt, rồi cúi gằm mặt xuống.
“...Tôi muốn cô sống... làm ơn đi…” Miseria mím môi, khịt mũi,
“Phiền phức thật đấy! Cậu định khóc lóc ăn vạ à?”
“...Không phải vậy. Tôi chỉ là…”
“Đúng là trò của con nít! Cậu mang bộ dạng đó đi làm điều tra viên sao?”
Cậu không nói được lời nào, không thể nói được gì. Thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Cậu thừa biết rằng mình không đủ tư cách làm một điều tra viên. Nhưng cậu không thể nào chọn việc bỏ Miseria lại phía sau. Cảm giác như thể lý trí của cậu đã bay biến đi đâu mất.
“Ta phải đánh giá lại về cậu rồi. Cậu nên bỏ ngay công việc này đi. Tìm một việc ở tiệm bánh mì thì hơn đấy.”
Miseria đang cố gắng đuổi Rogue đi khỏi đây. Điều đó quá rõ ràng. Người đang được thuyết phục là Rogue, và cậu phải thoát ra ngay lập tức. Vậy mà cậu lại buột miệng nói ra những lời này.
“...Tôi không nghĩ cô là người xấu đâu.”
Miseria thoáng mở to mắt, rồi lại nhắm nghiền như để che giấu cảm xúc. Dù vậy, khóe môi cô vẫn run lên không kìm được, cô mím chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Hahahahaha! Cậu đúng là một kẻ thú vị, Rogue-kun! Hahaha~! Cậu định làm ta cười đến chết hay gì!?”
Cô cười đến thở không ra hơi, những hạt li ti từ cơ thể tuôn ra ào ạt. Rogue bất giác suýt kêu lên một tiếng “Ah!”. Dường như nhận ra điều đó, Miseria hít một hơi thật sâu hai, ba lần để trấn tĩnh lại.
“Lại đây.”
Miseria mỉm cười, vẫy vẫy cánh tay trái.
Khi cậu quỳ xuống để ngang tầm mắt, Miseria cất lời.
“Chẳng có gì phải buồn cả. Cậu đã giải quyết được vụ án rồi. Tương lai của cậu rất tươi sáng, và cuộc sống thường ngày vẫn sẽ tiếp diễn. Không có vấn đề gì hết.”
Vừa nói, những hạt li ti vừa bay ra, Miseria vỗ vai Rogue,
“Mạnh mẽ lên nào, điều tra viên. Cậu mà như vậy thì cái chết của ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa đâu? Cố mà tỏ ra ngầu lòi vào.”
Cô nói những lời đó trong khi đầu ngón tay đang dần tan vỡ.
Trông cô không có vẻ gì là sợ hãi cái chết của chính mình.
“...Tôi cũng mới gặp phải chuyện này lần đầu thôi.”
“Chẳng phải là một buổi thực hành tốt sao? Là cơ hội để trở nên cứng cỏi hơn đấy.”
“...”
“Này, Rogue-kun. Nói ra vào lúc này thì có hơi kỳ, nhưng dạo gần đây ta thực sự rất vui. Là nhờ có cậu cả. Có lẽ nuối tiếc duy nhất của ta là những ngày tháng này sắp kết thúc.”
“...Đừng cố làm tôi khóc chứ.”
“Thất lễ quá. Ta chỉ muốn thử diễn một màn chia ly cảm động thôi mà.”
“...Không cần phải làm thế bây giờ đâu.”
“Mà, đó là lời thật lòng của ta đấy. Cảm ơn cậu, Rogue-kun.” Rogue mở to mắt.
“Ta không nói dối đâu. Trước đây ta đã nói rồi đúng không? Ta ghét những kẻ dối trá. Ta rất biết ơn cậu. Như vậy là được rồi, như vậy là đủ rồi.”
Miseria cười khan, rồi nhắm một mắt lại.
“Cảm giác thật tuyệt.”
Tiếng nhà kho nổ tung, tiếng không khí gào thét, cậu không còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa. Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Miseria, chỉ có âm thanh đó lọt vào tai cậu. Âm thanh của một phù thủy đang dần lìa đời, chỉ có thế. Cậu phải quyết định.
Vừa định nắm lấy bàn tay trái đã không còn nguyên vẹn hình dạng của Miseria, Rogue đứng bật dậy.
“...Tôi quyết định sẽ bỏ cô lại.”
“Ồ, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh thế?” Miseria giả lả nói.
“...Thì, hôm nay gặp đủ chuyện xui xẻo nên tôi buồn ngủ rồi. Tôi quyết định về nhà ngủ đây.”
“Ừ, đó là một lựa chọn đúng đắn. Trẻ con thì nên về nhà ngủ đi.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
“Ngủ ngon nhé, Rogue-kun.”
“Ngủ ngon....................... Miseria.”
Rogue quay gót. Cậu nhấc Chronos và Catherine đang nằm đó lên, kẹp vào hai bên nách. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Chúc cho tương lai của Rogue Maccabestar sẽ gặp nhiều may mắn.”
Không hề ngoảnh lại, cậu cắm đầu chạy.

