“Ồ, vậy ra… mọi chuyện là thế ạ?”
Niijima cảm thán, nhìn thân thể tàn tạ lơ lửng trên giá treo. Toàn bộ hai cánh tay, cũng như phần thân dưới, buộc phải tháo rời để tiến hành sửa chữa riêng. Lớp da ngoài rách bươm, trong khi từng bó cơ được kiểm tra kĩ càng, xem chỗ nào dùng được hoặc cần phải thay mới. Chỉ mỗi phần bụng là chưa ai đụng chạm gì, nhưng nhìn qua thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Trong khi đó, nằm trên bàn giáo sư, phần đầu được nối với máy tính như thường lệ.
“Điểm đáp là dưới sông. Có vẻ như rơi từ độ cao 40 mét.”
Aoki Daisuke, một sinh viên khóa trên đang theo học thạc sĩ, đồng thời là “đàn anh” đối với Niijma, đáp lại như vừa rồi. Với ngoại hình lực lưỡng, anh thường xuyên đảm nhiệm những công việc chân tay. Giáo sư hiện đi vắng, nên anh chịu trách nhiệm mổ xẻ dữ liệu mới đến từ Arisa.
“Niijima-san trông thạo việc rồi đấy nhỉ. Dù vẫn còn chưa là thành viên chính thức nữa.”
“Ơ, khoan đã. Thế là tốt hả anh?”
“Ừ, tốt mà.”
Như một lẽ dĩ nhiên, gần đây Niijima hôm nào cũng chạy qua chạy lại phòng nghiên cứu, nhưng cô mới thật ra chỉ là “kẻ ngoài cuộc”.
“Nhân tiện cho em hỏi. Kaisu Rieko-san rốt cuộc đâu rồi anh? Em nhớ là chị ấy cũng rơi cùng một lượt…”
“Cô ấy mất tích rồi. Vẫn chưa rõ nguyên nhân.”
“Ặc…”
Cái đầu Arisa trả lời Niijima. Đôi lúc nàng android… thật sự rất biết cách khiến cô phải giật mình.
“Mất tích là sao cơ?”
“Tôi đã ôm từ dưới nhằm bảo vệ cô ấy, điều chỉnh làm sao cho lưng tôi khi đáp xuống chịu va đập trước tiên. Thế nhưng, ngay khi mới trồi dậy từ sâu thẳm bóng tối, tôi đã không còn thấy tăm hơi cô ấy rồi.”
“K-K-Không lẽ nào… Kaisu-san là thực thể siêu nhiên ư?”
“Khả năng ấy không lớn. Chỉ 12 phần trăm.”
“12 phần trăm sao… Còn tôi bao nhiêu vậy?”
“8 phần trăm, thưa cô.”
“Hự…”
Nghe xong Niijima càng cảm thấy rối bời. Cô bứt rứt khó chịu với việc con số này không phải 0 phần trăm. Không lẽ là bất cứ con người bình thường nào… cũng có thể biến chất thành thực thể siêu nhiên?
“Nhưng nói gì đi nữa, miễn Arisa-chan còn về được đến đây là đáng mừng rồi nhỉ. May mà bóng tối kia vẫn chịu nương tay đấy. Nhưng nếu không về được thì có sao không anh?”
“Thế thì nguy to đấy. Riêng phần thân thể thôi đã tốn trăm triệu rồi.”
“Thật luôn?”
“Vụ này sửa chữa xong cũng ngốn ối tiền đấy.”
“Ây da… Thế sao phòng mình vẫn chưa khánh kiệt thế ạ?”
“Bởi nghe đồn giáo sư kiếm được ông nào đấy nhằm đe dọa tống tiền.”
“Ha-ha… Anh lại cứ thích đùa.”
“Thật ra thì phòng mình đang hợp tác với bên Amiya Robotics. Em biết mà, đúng không? Công ty chế ra con robot dọn nhà ấy. Trong giai đoạn phát triển còn có cả giáo sư nhúng tay vào nữa mà. Không chỉ thế giáo sư cũng nắm phải gọi là ê hề bằng sáng chế, nên chắc cũng hiếm khi phải lo chuyện tiền bạc.”
“Ồ, ra là như thế.”
Vậy ra con người với sở thích lập dị kia - như chế tạo android biết phát hiện ma quỷ - đúng là có thực lực chứ không chỉ nói suông. Bỗng dưng Niijima nghĩ trong lòng như thế. Bởi nếu cô đoán sai, hẳn nàng android kia đã chưa từng tồn tại.
“À mà, anh thật ra… có chút chuyện muốn hỏi. Liệu có phiền em không?”
Thao tác gì đó trên bàn phím máy vi tính, Aoki lịch sự dò hỏi Niijima.
“Vụ ngôi làng bỏ hoang trước kia bỏ dở ấy… giáo sư có nói gì đáng lưu ý không em?”
“Dạ?”
Nãy giờ người đàn anh chăm chú nhìn màn hình, thế nhưng đột nhiên khi chuyển sang câu hỏi ấy, anh chàng lại nghiêm nghị nhìn thẳng Niijima.
“Kiểu như là lí do dừng điều tra chẳng hạn.”
“À thì… Đại loại là ngôi làng bỗng dưng biến mất hút trên ảnh chụp vệ tinh, do đó không còn gì để điều tra nữa cả…”
“Thế thì lạ thật đấy.”
Vừa nói được dứt câu, Aoki lại tiếp tục cắm mắt vào màn hình.
“Nguồn gốc của ngôi làng là từ ảnh chụp của tài khoản Kurahii. Bọn anh dựa vào đó nhằm xác định địa điểm, nhưng nhập địa điểm ấy vào Google Earth xong… thì không thấy ngôi làng bị bỏ hoang nào hết.”
“Hả…?”
“Cứ mỗi một vài tháng, hoặc khoảng chừng nửa năm, Google Earth cập nhật nội dung mới một lần. Tấm ảnh được phát hiện muộn hơn thời điểm chụp đâu đó khoảng một tuần. Có thể do ứng dụng cập nhật vào khoảng ấy, nên là dữ liệu cũ mới bị thay thế chăng…? Nhưng lạ thay ai nấy phòng mình cũng mặc nhiên ngôi làng biến mất rồi.”
“Vậy là không cần biết có chụp được hay không… có thể ngôi làng ấy vẫn còn tồn tại ạ?”
“Đúng rồi em.”
“Nếu vậy sao… giáo sư lại bảo dừng…?”
“Anh cũng không biết nữa. Arisa thậm chí không nghi ngờ gì thêm, nên chắc là giáo sư phải cảnh báo trước đó, hoặc cố tình giấu nhẹm đi một số thông tin…”
“Thế sao anh không hỏi Arisa-chan đi?”
“Thôi. Để đó ngủ chút đã.”
Đột nhiên Niijima nhận ra thao tác nãy… là để nhập câu lệnh sai khiến Arisa bước vào trạng thái ngủ.
“Giáo sư dường như biết gì đó về ngôi làng… đồng thời đang tìm cách che giấu khỏi chúng ta. Anh nghi là có gì mờ ám phía sau lắm.”
“Mờ ám… Tức là có âm mưu bất chính gì đó ư?”
“Chịu thôi. Mà có hỏi giáo sư chắc cũng không trả lời.”
Aoki hẳn muốn nói… rằng muốn biết sự thật thì phải tự điều tra.
“Bản thân con AI đã đủ mờ ám rồi. Em biết đấy, chính giáo sư, và chỉ giáo sư thôi, là người đã tự tay chế tạo ra nó mà.”
“Anh cũng không biết nó hoạt động ra sao ư?”
“Riêng cơ chế không thôi thì không phức tạp mấy. Bằng dữ liệu thị giác, thính giác, khứu giác và ngôn ngữ, tự thân nó học sâu, và giải quyết vấn đề. Muốn nó thế này đây… hẳn phải có dữ liệu đào tạo chuẩn bị trước.”
“Dữ liệu đào tạo ư?”
“Muốn AI chỉ ra đâu là một con mèo, đầu tiên phải chuẩn bị phương án dành cho nó, rằng “Đây là con mèo” và “Đây không phải mèo”. AI về sau sẽ so sánh chúng với nhau, từ đó phân tích được những đặc điểm chi tiết.”
“Thì ra là AI cũng phải đi học sao…”
“Nè, Niijima-san. Em có tin ma quỷ thật sự tồn tại không?”
“Dạ em…”
Một câu hỏi quả thực không dễ để trả lời. Bỏ qua việc đây là một nơi chuyên nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên, Niijima vẫn chưa hoàn toàn thấy thuyết phục. Cô mới chỉ tận mắt thấy hai cuộc điều tra, nơi thực thể “siêu nhiên” được cho là tồn tại.
“Nếu buộc phải chọn thì… em sẽ chọn không tin.”
“Ừ, anh cũng như thế. Người lớn bình thường nào cũng nghĩ giống em thôi. Người ta mê truyện ma phim kinh dị các thứ, chứ đâu tin những thứ trong đấy có ngoài đời. Mỗi tội là giáo sư không nghĩ giống vậy đâu. Giáo sư quả quyết lắm. Từ trước khi dự án bắt đầu thành hình cơ. Hẳn vì thế giáo sư mới hăng say đến vậy.”
“Thật lòng mà nói thì, em vẫn không tin đâu. À không… không muốn tin mới đúng. Senpai, anh thì sao?”
“Anh thì khác gì em. Anh cũng mới tận mắt thấy bằng chứng hiện tượng siêu nhiên có hai lần. Và không một lần nào đi đến một kết luận gọi là chung cuộc hết. Đâu đó anh cứ nghĩ, rằng có khi bản thân đang bỏ lỡ thứ gì… rằng lời giải thỏa đáng đang lẩn khuất ngoài kia… Cứ như trò ảo thuật không thể giải mã vậy.”
“Công nhận đấy anh nhỉ.”
Sau vụ việc ngôi làng, trong lòng Niijima lúc nào cũng canh cánh một cảm giác mông lung. Tuy có băng ghi hình, có mẫu vật đồ ăn, chừng đó vẫn không đủ để thỏa mãn công chúng, rằng hiện tượng siêu nhiên chắc chắn có tồn tại. Vụ đoàn tàu vừa rồi cũng chẳng khác là bao. Có thể đã ghi lại một số cảnh kì quái, nhưng những gì thu được chỉ toàn những đồ vật giống y chang ngoài đời.
“May mắn thay, lần này có rất nhiều những bằng chứng vật lý. Vậy nên anh có thử nghiên cứu chút coi sao.”
Nói rồi, trên màn hình máy tính, một danh sách hiện lên. Toàn bộ là số liệu được tập hợp thành bảng.
“Mỗi năm, trung bình tại Nhật Bản có hơn 80 nghìn trường hợp người mất tích. Tuy nhiên trong số đó, hơn 80 phần trăm may mắn được tìm thấy trong tối đa một tuần. Trung bình một nghìn người, đối với lại mỗi tỉnh. Khoảng hai hoặc ba người, với mỗi ngày trong năm. Vấn đề là ngày này. Ngày 16 tháng Giêng, ngày mà Arisa đặt chân lên đoàn tàu. Phòng cảnh sát địa phương ghi nhận hai mươi người mất tích vào hôm ấy.”
“Thế nghĩa là sao anh?”
“Em biết Arisa thu thập được bao nhiêu đồ vật các loại không? Tổng cộng 32 món.”
“Anh giải thích được không? Chứ em chỉ thấy có sự chênh lệch thì phải.”
“Trong số 32 món, có 4 món thuộc hàng tương đối là lão làng. Ít nhất cũng phải từ năm mươi năm về trước. 32 trừ đi 4, còn 28 món đồ.”
“???”
“Trong số hai mươi người mất tích được trình báo, giả dụ có ba người không hề liên quan đi. Vậy là mười bảy người, chênh lệch là mười một. Một ngày hai mươi vụ là nhiều đột biến đấy. Em nghĩ đây thực sự chỉ là trùng hợp không?”
“Dạ thưa, thế mấy con số kia có ý nghĩa gì ạ?”
“Những món đồ thu được bao gồm có điện thoại, đồng hồ, sách, ví tiền, thẻ nhà ga. Nói chung đủ mọi thứ, nhưng có một số thứ tương đối dễ truy ngược về danh tính chủ nhân. Như tấm danh thiếp này.”
Aoki chỉ tay vào từng món đồ nằm gọn trên một tấm bạt xanh, mỗi món được đánh số như trong phim hình sự. Nhìn qua chẳng thấy gì có vẻ nổi bật hết.
“Fuda Goei. Ra thế, họ tên à.”
“Đây, còn cái này nữa.”
Thông cáo người mất tích tương ứng với cái tên hiện lên trên màn hình.
Họ tên: Fuda Goei, giới tính: Nam
Tuổi: 46 (vào thời điểm mất tích)
Chiều cao: 168 cm
Cân nặng: 65 kg
Trang phục: Vét xám, cà vạt màu xanh dương
“Hả? Hả? L-L-L-Làm sao anh…??????”
“Nào, bình tĩnh lại đi em. Giải thích từ đâu nhỉ… Vẫn cần điều tra thêm một số thông tin nữa, nhưng theo như báo cáo từ thám tử anh thuê, ông ta mất tích từ cách đây nửa năm trước. Thế nhưng, mãi 16 tháng Giêng… mới có người trình báo về ông ta lên đồn.”
“Nghe xong mà đầu em ong ong kiểu gì ấy…”
“Tức là trước lúc đó, không một ai hay biết ông ta mất tích cả.”
Niijima nghe thế bỗng lạnh buốt sống lưng, cảm tưởng vừa bước qua một cánh cửa cấm kị.
Thật sự là có chuyện như vậy ngoài đời ư? Phi lí thế mà cũng… có thật ngoài đời à?
“Dạ thế… mấy món khác thì sao?”
“Đồ điện tử các loại như điện thoại đều hỏng. Không thu được bất cứ một dữ liệu nào thêm. Một vài đồ vật cũng tìm ra được chủ nhân… nhưng cảnh sát vẫn chưa thấy đăng thông cáo gì.”
“Vẫn chưa”. Nghĩa là những món đồ rất có thể liên quan đến những người mất tích. Và còn những món đồ nằm lại đoàn tàu kia… có thể chính là thứ người mất tích để lại. Nếu như những món đồ chưa từng được tìm thấy, hẳn không ít cái tên… dù mất tích cũng mãi không ai hay biết gì.
“Khoan đã. Em có hơi không hiểu… Fuda-san mất tích nửa năm rồi đúng không? Thế còn Kaisu-san là đã tận hai năm… Sao mà… lại có thể…?”
“Lại có thể nào mà không còn đó bất cứ đồ đạc gì đúng không?”
Hoặc món đồ ở đây… chính là Kaisu-san. Nghe thì rất vô lí. Thế nhưng không còn cách lí giải nào khác cả.
Những ai từng lên tàu đơn giản là tan biến, chỉ duy nhất để lại chút tư trang cá nhân. Mọi thứ còn lại về danh tính bị xóa sổ, xóa sổ khỏi toàn bộ kí ức người còn sống. Hai người chỉ lí giải được đến vậy không hơn.
“Anh cảm giác chìa khóa giúp giải mã bí ẩn nằm đâu đó trong đây. Cảm quan về thời gian của những nạn nhân kia… chắc phải khác biệt lớn so với người bình thường.”
“Và bởi vì cảm quan thời gian khác biệt lớn, cho nên tính khoa học cũng khác biệt lớn theo…?”
Giá như mà cả phòng thí nghiệm đều nói dối… Niijima chắc sẽ nhẹ nhõm đi biết bao. Đôi chân cô đột nhiên loạng choạng mất phương hướng, cứ như thể niềm tin cũng chênh vênh dữ dội.
“Liệu rằng đoàn tàu này… phòng mình có tiếp tục điều tra lần nữa không?”
“Chắc là có. Đụng độ với hiện tượng chỉ mất mười hai ngày, nên khả năng tái hiện cũng sẽ tương đối cao.”
“Dạ, em hiểu. Nhân tiện ga XX là ga nào thế anh? Em thấy trong báo cáo tô đen mỗi chỗ đấy… Là do sợ có người sao chép rồi xuất bản, hay là để bảo vệ danh tiếng nhà ga ạ? Hay chẳng lẽ đơn thuần để tạo kịch tích thôi?”
Aoki không trả lời. Anh bấm chuột liên tay, dường như đang tìm tòi một thông tin gì đó. Sau một hồi đằng đẵng, anh mới ngẩng đầu lên. Một tay chống lên cằm, lông mày dí vào nhau, trông anh bất lực như chỉ còn biết bỏ cuộc.
“Trời ạ. Lạ thật đấy… Ga nào không biết nhỉ.”

