Tập 01

Chương 06: Chuyến tàu chở quan tài (2)

2025-10-11

1

Kaisu Rieko. Chiều cao: 156 cm. Cân nặng: 48 kg. Độ tuổi: đâu đó khoảng 25 - 30. Giới tính: nữ. Kính mắt: gọng đỏ, nguyên khung. Hai mắt có quầng thâm, mái tóc dài gợn sóng đượt cột thành đuôi ngựa. Mặc một chiếc váy ôm, với quần tất bên dưới, cùng bộ vét nhàu nhĩ. Một hình mẫu nhân viên văn phòng nữ quen thuộc.

“Khoan đã. Nãy cô bảo cô là… android có đúng không? Cụ thể… là sao vậy?”

Một biểu cảm hoang mang hiện trên người phụ nữ. Arisa đủ sức thấu hiểu được nguồn cơn, rằng ngoại hình của cô khiến cho việc phân biệt trở nên khá phức tạp. Trong quá trình bảo dưỡng, cô cũng tự phân tích và tìm cách ứng phó, đề phòng những trường hợp như vừa rồi diễn ra. Hiểu lầm thường dẫn đến những rủi ro tai hại.

“Mời cô nhìn cho kĩ.”

Arisa quay lưng về phía Rieko.

Bộ tản nhiệt mở ra, cất lên tiếng vù vù. Thường đây là hành động trong những trường hợp khẩn, khi hiệu suất tản nhiệt cần được đẩy lên cao. Tác dụng bên lề là phơi bày hết toàn bộ cấu trúc bên trong cô, đủ để ai nhìn qua cũng nắm được sự thật.

“Hả? Hả? Đùa đấy à? Thật không? Cô là người máy hả?”

“Vâng, tôi là android.”

“C-Công nghệ thời đại này… tiên tiến vậy rồi ư…?”

Khó có thể khẳng định rằng robot hình nhân là một món đầu tư giàu tiềm năng thương mại. Dẫu khoa học viễn tưởng đặt lên cảnh giới này không ít những giấc mơ, những tập đoàn công nghiệp lại không mặn mà lắm, cho rằng không nhìn thấy lợi ích bền vững nào. Nói cách khác, chỉ có những đam mê không màng đến tiền tài - hay thậm chí bộ óc một nhà bác học điên - mới tạo điều kiện cho Arisa ra đời.

“Cô là người máy nhỉ. Nhưng cô được tạo ra… nhằm mục đích gì thế?”

“Nhằm mục đích nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên diễn ra ngoài đời thực.”

“Siêu nhiên? Ví dụ như… đoàn tàu này ấy hả?”

“Đúng vậy.”

Nghe đến đây, Rieko lặng thinh, mông lung nhìn không khí. Theo như cô suy đoán, người phụ nữ hiện tại đang rơi vào trầm tư.

“Vậy là… cô chủ động đặt chân lên tàu đúng không? Cô đến từ ga nào?”

“Phải. Tôi từ ga XX.”

“Hả?! Cô nói thật đúng không? Nếu vậy giống tôi rồi. Khoan, thế thì tức là… tàu có dừng tại ga, lúc cô đặt chân tới?”

“Dạ vâng. 2 giờ 3 phút sáng, tàu dừng lại tại ga. Lúc đó tôi lên tàu.”

“Hỡi ôi… Biết vậy thì tôi đã không ngủ quên cho rồi…”

Rieko ôm đầu, lộ rõ vẻ tiếc nuối. Nếu như người phụ nữ không tìm cách nói dối, thì có một số chuyện cô cần xác minh thêm.

“Cô lên tàu khi nào?”

“Chắc từ… hai hôm trước. Cô thì sao, Arisa-san?”

“Khoảng chừng hai tiếng trước.”

“Hừm, lúc đấy… tôi đang ngủ thì phải. Ôi, mẹ ơi…”

“Kaisu Rieko-san, xin phép hỏi lần nữa. Có đúng là cô đã mắc kẹt trên chuyến tàu suốt hai ngày qua không?”

“Đúng, đúng, đúng! Chính xác là thế rồi! Hai ngày, hai ngày liền cơ đấy! Thế mà chẳng khi nào cái tàu này chịu dừng! Hoặc là lúc nó dừng thì tôi ngủ như chết! Trời ơi… Ma xui quỷ khiến gì lại nhắm ngay cái ga XX giùm tôi chứ…? Khoan đã, có khi nào đây là… vòng lặp vô tận không? Thánh thần chư phật ơi, làm ơn làm phước đấy…”

“GPS hiện tại tuy không thể kết nối, nhưng nếu dự đoán bằng hệ quy chiếu quán tính, vị trí của đoàn tàu theo tôi nằm quanh đây.”

Arisa rút ra một màn hình đầu cuối (hay điện thoại thông minh, nếu không bàn chi tiết), mở ứng dụng bản đồ cho Rieko xem.

“Nhưng đây… là biển mà…”

Ngoài cửa sổ toa tàu chỉ có một màu đen. Ngay cả Arisa, với tận bốn chế độ nhìn xuyên đêm khác nhau, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác. Lời giải thực tế nhất là tàu đang đi qua một đường hầm tối tăm, nhưng con tàu đã chạy dưới quan sát của cô suốt hai tiếng đồng hồ, và vừa khởi hành đã xuất hiện cảnh tượng trên. Không một đường hầm nào có quy mô như thế.

Nói cách khác, đoàn tàu này chính là một thực thể siêu nhiên. Phàm đã là siêu nhiên, thì cô phải điều tra bằng tất cả công lực.

“Tôi mở cửa sổ nhé?”

“K-Không… Không được!”

Rieko, lộ rõ vẻ sợ hãi, chợt phản đối cùng cực.

“Vì sao lại không được, thưa cô?”

“Không được. Nói chung là không được. Cửa sổ mà mở ra…”

“Trước đó từng có lần cô mở thử rồi à?”

“Đúng thế. Tôi đã từng. Tôi cứ tưởng làm vậy sẽ giúp mình thoát ra. Nhưng mà…”

“Có chuyện gì đó đã xảy đến với cô ư?”

“………”

Người phụ nữ im bặt. Thấy thế, cô giơ cao tay lên, định bụng mở cửa sổ.

“D-Dừng ngay! Dừng lại ngay!”

Rieko chồm tới, định húc vào lưng nhằm cản trở Arisa. Tuy nhiên, sức người yếu ớt thì không so với cô được. Muốn tác động vật lí lên cơ thể của cô, phải có một lực mạnh gấp năm lần thông thường.

“Đã nói… không được mà! Đầu đất vừa vừa thôi! Người máy mà lại không tuân theo con người hả?!”

“Tôi là một android tự hành đa chức năng. Mệnh lệnh không được tôi chấp thuận đều vô nghĩa. Còn nữa, đầu tôi không phải đất mà làm từ kim loại.”

“Hừ…!”

Mặc kệ Rieko, Arisa mở cửa.

Tiếng gió gào thốc tháo từ ngoài lùa vào trong. Gió có màu đen ngòm. Đen như được nhuộm lên, chứ không phải là do lẫn tạp chất khói bụi.

Một lúc sau tiếng gió nghe như tiếng oán than, rồi thoáng chốc nghe như có ai khóc nức nở. Nhưng tất thảy đều không bắt nguồn từ tiếng gió… mà thực chất đến từ những khuôn mặt ngoài kia.

Giữa màn đêm bao la, AI nhận diện ra vô số khuôn mặt “người”. Mười, hai mươi… một trăm, rồi hai trăm… đếm mãi chưa thấy hết. Chính chúng đang khóc than. Chính chúng đang kêu gào.

Và rồi, ngọn gió đen, từ thực thể vô hình… bám chặt lấy khung cửa, biến thành những cánh tay. Như những sinh vật có tri giác và bản năng, chúng lổm ngổm tìm cách bò trườn vào toa tàu.

“Đấy! Thấy chưa?!”

Trong lúc Arisa còn đang mải tập trung thu thập dữ liệu mới, Rieko lao sang, đóng sầm lấy cánh cửa. Và như thế, chỉ còn tiếng kịch kịch từ đoàn tàu vang lên.

“Hiểu ý rồi đúng không? Mở cửa lần nữa là bọn chúng mò vào đấy! Vậy nên…”

“Nhờ đánh cược vào một tin đồn thiếu căn cứ, tôi mới đặt chân được lên đoàn tàu thành công.”

“Gì cơ…?”

Muốn xâu chuỗi tất cả, người phụ nữ xem ra cần vài dữ kiện nữa. Tin rằng người phụ nữ có thể đóng góp được những góc nhìn quý giá, sau khi đã trải qua hai ngày liền trên tàu, Arisa tuần tự giải thích cho cô ta.

“Tuy nhiên, cái giá tôi phải trả… là liên tục thất bại mười hai đêm trước đó. Muốn đoàn tàu xuất hiện phải đảm bảo nhà ga không có ai ngoài tôi, thứ mà tôi không dễ có thể đáp ứng được.”

“Ừ, khó thật đấy nhỉ. Có cầu thì chắc chắn kiểu gì chẳng có cung…”

“Kaisu Rieko-san. Cô lên chuyến tàu này do vô tình đúng không?”

“Đúng thế. Chứ ai lại cố tình đâm đầu vào trong đây, trừ khi bị tâm thần hay gì gì đó khác…”

“Cô nói rất có lí. Giờ thì, đáng nói là chính xác mới hai hôm trước thôi… tôi cũng đã trải qua một lần thử thất bại.”

“Hả?”

“Cô có còn nhớ mình lên tàu lúc nào không?”

Kaisu Rieko sốc không nói nên lời. Chỉ với một năng lực tư duy tầm trung thôi, bất cứ ai hẳn cũng nhận ra điểm bất thường. Cả hai chưa từng có kí ức gì về nhau, dẫu đều khẳng định rằng đã có mặt tại ga XX đêm hôm kia. Nhất quyết phải có một trong hai đang nói dối, hoặc là đang nhầm lẫn chủ quan với thực tại.

“Xem nào… Ngày 24, tháng Giêng… Chắc vậy.”

“Năm bao nhiêu?”

“Năm 20XX…”

“Thành thực cảm ơn cô. Tôi là ngày 16, tháng Giêng hai năm sau.”

Rieko sững sờ, há hốc mồm không tin.

“Không thể nào. Cô đang… đùa đúng không?”

“Tôi không hề nói đùa. Kể cả trong trường hợp cô nói thật chăng nữa, tôi sẽ kết luận rằng chỉ duy nhất hiệu ứng Urashima mới gây ra được sai lệch thời gian đến nhường này. Vật lí học vẫn còn một lời giải thích nữa, nhưng muốn áp dụng được thì con tàu cần phải nhanh xấp xỉ ánh sáng, một hiện tượng từ khi bước lên tàu tới nay tôi chưa từng ghi nhận. Kết hợp thêm yếu tố kĩ thuật của con tàu, độ dài của đường ray, kèm thêm bầu khí quyển Trái Đất vẫn còn đây… giả thuyết trên càng thêm mất đi độ thuyết phục.”

“Cô vừa… nói gì cơ? Rốt cuộc là thế nào?”

“Dựa vào vận tốc gió lúc cửa sổ mở ra, đoàn tàu nhiều khả năng đang duy trì vận tốc 60 km/h.”

“Hiểu chết liền… Ôi, đầu tôi… Có khi nào sắp đến long cung rồi không vậy?”

“Không có đủ dữ liệu nhằm trả lời thỏa đáng. Tôi xin phép được mở cửa sổ lần thứ hai.”

“Thôi đi! Bộ cô bị ngu chắc?!”

Lời nói của Rieko… là một sự xúc phạm to lớn tới android, vốn chưa từng thua kém con người về trí tuệ. Arisa thấy thế cũng lập tức phân bua.

“Tôi là một android, với hệ thống AI tân tiến chưa từng có. Tôi xin đảm bảo rằng tôi không hề bị ngu.”

“Nếu vậy thì làm ơn tránh xa cửa sổ cái!”

“Mục đích tôi đến đây là tìm hiểu cặn kẽ về hiện tượng siêu nhiên. Tôi buộc phải mở cửa để tiến hành quan sát.”

“Quan sát để làm gì? Cô không thấy thứ đó kinh dị mức nào ư?”

“Chính vì kinh dị nên tôi mới cần quan sát.”

“Để làm gì chứ hả?! Mau lộ mặt thật đi! Cô muốn hại tôi chắc?!”

Rieko khuỵu xuống, nước mắt chảy giàn giụa. Có vẻ như một khi phát hiện bản thân đang mắc kẹt trong quá khứ… gánh nặng về tâm lí, tích tụ từ trước nay, mới đột nhiên bùng lên vượt quá sức chịu đựng. Chứng kiến sức chống cự của đối phương tiêu biến, Arisa chạm lấy khung cửa định mở ra. Thế nhưng, đúng lúc này…

Kít, kít, kít. Một tiếng động lạ lùng vang lên từ toa sau. Cô có thể khẳng định tới tám mươi phần trăm, rằng đây là âm thanh của một chiếc xe đẩy, loại chuyên dùng phục vụ đồ ăn và thức uống cho hành khách trong toa. Nhưng quan trọng hơn cả… tiếng động có dấu hiệu đang tiến lại gần cô.

“Ơ, lạ nhỉ… À không, đã đến giờ này rồi…”

Một bóng đen hiện lên, không rõ mặt mũi nhưng trông na ná con người. Nó mặc đồng phục của nhân viên phục vụ tàu, kéo cụp vành mũ xuống, đeo găng che kín tay. Chiếc quần dài của nó kéo đến tận gót chân, cứ mỗi lần bước đi là suýt chạm sàn tàu. Đẩy xe hàng bên trên đầy ắp những cơm hộp với nước uống đóng chai, lộ trình nó dường như hướng về phía toa một.

Arisa đặt chân lên tàu tại toa bốn, và chắc chắn sau đó không còn toa nào cả. Tuy nhiên, chưa một lần cô lại tìm thấy một bóng đen hay xe hàng nào hết. Một khi chịu ảnh hưởng bởi hiện tượng siêu nhiên, nhiều thứ bên lề cũng đi ngược khỏi lẽ thường.

“Ai mua… cơm hộp không…?”

Bóng đen cất tiếng nói, giọng nặng trịch đều đều như tiếng vọng vực sâu. Dĩ nhiên, “cất tiếng nói” chỉ là cách ví von, bởi không thể chắc chắn giọng nói xuất phát từ bóng ma hay không được.

“Dạ, có tôi. Cho tôi một hộp cơm, với thêm một chai nước…”

Rieko nhẹ nhàng rút từ bên trong ví một tờ 1000 yên. Hộp cơm vừa mới mua giống hệt những hộp cơm trống rỗng nằm trên sàn. Người phụ nữ thừa nhận đã mắc kẹt trên tàu xuyên suốt hai ngày đêm, nên do đó có lẽ mới sử dụng dịch vụ thành thạo được như vậy.

“Anh là nhân viên của chuyến tàu này đúng không? Cho tôi hỏi tàu đang đi đến ga nào vậy?”

Nhận thấy có thời cơ, Arisa không chút ngần ngại đặt câu hỏi.

“K-Khoan đã… Arisa-san!”

Rieko thầm thì, nét mặt giống hệt khi biết cô có ý định mở cửa sổ lần nữa… tức muốn cô dừng lại.

“Cho phép tôi được hỏi, anh có biết chuyến tàu đi đến ga nào không?”

Thấy bóng đen lặng thinh, cô tiếp tục gặng hỏi.

“T-Tàu… Tàu đi… i-ii, iiiiiiiiiiiiiii………”

Bóng đen bỗng lên tiếng. Toàn thân run lẩy bẩy, nó kéo theo chiếc xe cũng điên cuồng rung lắc.

“I-ii, iiiiiiiiiiiiiii………”

Rung như có núi lở, chiếc xe hất tứ tung bằng hết những hộp cơm với lại những chai nước.

“Kết thúc rồi.”

Một tiếng xoẹt lướt qua. Để lại mỗi bộ đồ, bóng đen vụt biến mất.

“Hả…? Gì thế? Rốt cuộc… gì thế kia?”

Rieko hốt hoảng, tay ôm đầu bứt tóc.

“Nói gì đi! Giải thích gì đi chứ!”

Người phụ nữ nức nở tóm lấy cổ áo cô.

“Tàu-đã-đến——ga-Ku-ri-ha-shi——ga-Ku-ri-ha-shi——Mong-hành-khách-chú-ý——”

Loa phát thanh ré lên. Như thể có phép màu, thứ mà Rieko chờ suốt hai ngày qua cuối cùng cũng đã tới… đoàn tàu dừng lăn bánh, và cánh cửa mở ra.