Tập 01

Chương 05: Chuyến tàu chở quan tài (1)

2025-10-10

1

Bị tàu điện đâm phải… liệu có đau hay không?

Gà gật ngồi chờ đợi trên băng ghế nhà ga, Kaisu Rieko mặc sức thả tâm trí trôi dạt tới vô định.

Cái lạnh của mùa đông cứ vô cảm giáng xuống, càng khiến cho tâm trạng cô gái nặng nề hơn.

Đây đã là ga cuối. Dù có chờ đến khi tàu tới rồi mới nhảy, người lái tàu lúc ấy chắc cũng đang hãm phanh. Hẳn sẽ không thích hợp cho việc tự tử lắm. Dám chắc cô sẽ sống, bỏ lại tại hiện trường một tay hoặc một chân. Nếu có chết tại đây, cô muốn chết thật nhanh, chết không chút đau đớn. Toàn thân cô mệt lử, sau một ngày làm việc thêm giờ tới tận khuya, chỉ kịp bắt duy nhất chuyến tàu cuối trở về.

Rieko đột nhiên mở choàng hai con mắt.

Não cô từ chối hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hơi thở tựa khói trắng. Cô vẫn ở ga tàu. Ngồi trên cùng băng ghế. Cuống cuồng cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay.

Chuyến tàu cuối của cô… đã khởi hành mất rồi.

Mày đùa tao đấy à?

Chính cô cũng chẳng biết mình đang mắng đoàn tàu, hay đang mắng cái tật lơ là thiếu tập trung. Lỗi tuy thuộc về cô, nhưng bất cẩn nhường này thì đến bản thân cô cũng khó tưởng tượng nổi. Mặt cắt không giọt máu, một suy nghĩ hoang tưởng bỗng quay cuồng trong cô.

Có khi nào tất cả là tại thời gian không? Là tại thời gian không cho phép mình đi ngược? Ôi… Muốn chết đi quá thôi.

Nếu nằm dưới đường ray, chắc chẳng chóng thì chầy cô cũng bị cán chết. Tính ra việc ngủ gật chẳng khó gì với cô. Cô thiếu ngủ kinh niên, thiếu ngủ đến cái mức đặt đâu nằm đấy được. Giờ muốn về đến nhà, thì hoặc là tốn tiền, còn không thì tốn sức. Cô đứng dậy lảo đảo, bước về phía đường ray.

“……?”

Lần choàng tỉnh tiếp theo, Rieko thấy mình bon bon trên đường ray.

Chỗ ngồi nơi tàu điện ấm áp và khoan khoái, khác hẳn với băng ghế lạnh lẽo nơi nhà ga. Tiếng kịch kịch đoàn tàu du dương tựa tiếng ru. Đầu cô chợt nặng trĩu, bụng dạ réo ầm lên.

Thì ra… mình vừa mơ. Cô chợt nghĩ trong lòng.

Đã lết được lên tàu, thì ác mộng khi nãy rốt cuộc đến từ đâu? Cô khẽ ngẩng đầu lên, thấy có điềm chẳng lành.

“Ơ…?”

Xung quanh cô vắng tanh. Cũng không ngạc nhiên lắm. Tàu chạy lúc nửa đêm thì vắng là đúng rồi. Có điều, thế chỗ cho hành khách… lại là những đồ dùng.

Ba lô. Điện thoại. Máy tính bảng. Mũ. Kính mắt. Khăn tay. Sách. Tai nghe.

Tất thảy nằm im lìm, thi thoảng mới vì tiếng kịch kịch khẽ rung lên.

“Gì… thế này?”

Chẳng lẽ nào cô vẫn chưa tỉnh mộng hẳn sao?

Cô nhìn xuống cổ tay. Kim giờ chỉ số ba, kim phút chỉ số bốn.

“Hả?”

Tàu điện theo thông lệ chỉ khởi hành chuyến cuối lúc mười hai giờ đêm.

Ba giờ đêm thế này… đáng lẽ không tàu nào được phép lăn bánh hết.

Khoan đã. Vậy ra mình… vẫn bị lỡ tàu sao…?

Cơn buồn ngủ tan biến. Tim cô đập dồn dập.

Loạng choạng trên đôi chân, nhưng may mà không ngã, Rieko nhìn quanh, xem liệu có bất kì thông tin nào giúp được.

Tuy nhiên, bản đồ, biển quảng cáo, màn hình kỹ thuật số… lại la liệt những chữ không tài nào đọc nổi, dẫu chẳng khác chữ cái trong tiếng Nhật là bao.

Cô nhìn qua cửa sổ. Chỉ toàn một màu đen. Thứ duy nhất phản chiếu là khuôn mặt của cô, chứ chẳng hề có lấy một thứ gì bên ngoài. Không đèn, không trăng và không sao. Đi tàu lúc nửa đêm đối với cô không phải một trải nghiệm hiếm hoi. Ấy thế chưa bao giờ cô từng gặp cảnh này.

Không chỉ thế, cô còn nhận ra được nguồn cơn nỗi bất an, thứ đeo bám từ khi cô tỉnh dậy trên tàu. Trừ khi bị chiếm chỗ, cô luôn chọn chỗ ngồi gần nhất với lối ra, và trên lý thuyết thì lần này cũng như thế. Kí ức tìm đến cô, dẫu mơ hồ chắp vá.

Rieko nhận ra mình đang đi ngược chiều. 

Chuyến tàu về nhà cô đi từ trên xuống dưới. Chuyến tàu này thì lại từ mạn dưới đi lên.

Làm sao tàu có thể đi xa được thêm nữa… một khi dừng tại ga xa nhất tuyến cố định?

Nhưng mà, biết đâu đấy… Mình lên nhầm một tàu không chở khách thì sao?

Nếu vậy chẳng việc gì cửa tàu lại mở ra cho cô bước vào cả. Trên biển hiệu chuyến tàu cũng không hề thấy ghi “Tàu hiện không chở khách”, mà thay vào đó là “Tàu đến ga XX”. Tuy nhiên, chính xác đến ga nào thì cô đành chịu thua.

Cô có một linh cảm. Rằng kí ức đang không ăn nhập với thực tế. Ráng lý giải đến đâu, cô cũng không hiểu nổi. Tất thảy đều vô lí, như là… chuyện siêu nhiên.

Phải tìm lái tàu đã. Hoặc không thì nhân viên… Nhưng tìm ra thì biết ăn nói sao bây giờ?

Rieko không say, cũng chẳng định quậy phá. Cô chỉ là mệt quá, nên không biết thế nào lên nhầm chuyến tàu thôi. Hay cứ bịa chuyện rằng mình say rượu cho xong, bất giác cô thầm nghĩ. Như vậy có lẽ còn đỡ mất thể diện hơn. Tim cô như phình ra, khiến lồng ngực đau nhói.

Đi về hướng nào đây… Phía sau? Hay phía trước?

Rieko đi lại bằng tàu điện hàng ngày, nhưng nghĩ ngợi một hồi, cô mới chợt nhận ra… mình chẳng biết gì về cấu trúc tàu điện hết. Ghế lái nằm ở đâu? Theo cô là đuôi tàu. Do đó cô tìm cách lết tới toa kế bên, vừa đi vừa đưa tay bám chặt lấy thanh vịn.

“Ủa…? Là sao?!”

Bước khỏi toa tàu cũ, cô ngoái lại phía sau. Thông qua ổ cửa kính, đột nhiên cô phát hiện phía trong đông nghịt người, trên những hàng ghế ngồi tưởng chừng như trống hoác.

Cô vội vã trở vào. Ấy vậy hiện trạng lại giống hệt lúc rời đi. Hành khách không một ai, chỉ có những đồ vật thế chỗ nằm im lìm.

Mơ ư? Ảo giác ư? Hay mình… bị tâm thần…?

Đôi khi trong giấc mơ, người ta nhầm lẫn giữa tưởng tượng và thực tế. Tuy nhiên, một khi tỉnh giấc rồi, hiếm ai lại nhầm lẫn đời thực với giấc mơ. Đầu óc cô quay cuồng, chứ vẫn chưa lú lẫn. Có thể đây chỉ là trò chơi khăm rẻ tiền, nhưng không một cách nào cô bắt được quả tang. Rieko rùng mình, tưởng tượng có âm mưu độc ác nào phía sau.

Hai toa tàu đều không có lấy một bóng người. Thiếu điều muốn gục xuống bởi ám ảnh kinh hoàng, Rieko run rẩy bước đến toa tiếp theo.

Tại nhà ga XX, tuyến đường sắt YY, chuyến tàu cuối trong ngày khởi hành lúc 23 giờ 54 phút. Dõi theo chuyến tàu cuối, từ khi dừng tại ga cho đến khi khuất bóng, xong tiếp tục chờ đợi mà không ai nhận ra, một đoàn tàu bí ẩn, bao gồm bốn toa xe, xuất hiện trên đường ray lúc 2 giờ 3 phút. Tàu cứ đi, đi mãi, lướt qua mọi nhà ga không cần biết điểm dừng. Bất cứ ai nhìn thấy, đoàn tàu đều nuốt chửng, để rồi chẳng tồn tại trên cõi đời này nữa.

Vừa rồi là tóm tắt một mẩu chuyện kinh dị về nhà ga nêu trên.

Như mọi câu chuyện ma được xây dựng cẩu thả, nội dung của tác phẩm mâu thuẫn với chính nó. Nếu tất cả những ai từng chứng kiến đoàn tàu đều bặt vô âm tín, sẽ chẳng nhân chứng nào thuật lại câu chuyện cho công chúng được nghe cả. Vậy rốt cuộc câu chuyện bắt nguồn từ nơi đâu?

Từ thời đại Minh Trị cho đến tận ngày nay, chuyện ma về xe lửa đã là thứ thường xuyên được lưu truyền rộng rãi, như cách mà chính phủ xây hệ thống đường ray. Trong số này, có những “chuyến tàu ma”, tương truyền do hồ ly hoặc đám tanuki dựng lên nhằm hù dọa. Nói cách khác, bản chất của đoàn tàu bí ẩn chết người kia… xem chừng không khác mấy với chuyện ma thường ngày.

Chính vì thế, phần lớn phòng thí nghiệm đều chung một quan điểm, rằng câu chuyện có mùi hư cấu không đáng tin. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của một AI chuyên dò tìm các hiện tượng siêu nhiên, Arisa lại có ý kiến hoàn toàn khác. Bất kể câu chuyện có hư cấu hay là không, hẳn vẫn phải tồn tại một bí ẩn nào đó, như giác quan thứ sáu, hay trực giác cá nhân, mà khoa học đến nay chưa thể lý giải được.

Kết luận cô đưa ra… đó là nếu điều tra, có tỷ lệ lên tới 81% sẽ thu được giá trị.

Trùng hợp là sau cùng, cũng 81 phần trăm thành viên phòng thí nghiệm lựa chọn ủng hộ cô. Nhờ dữ liệu phản hồi tích cực từ thực tế, tính chính xác của những lần dự đoán về sau tiếp tục được tăng cường.

Hai giờ ba phút sáng, đoàn tàu cô trông đợi tiến vào trong nhà ga. Không hề có số hiệu đăng kí được cấp bởi tổng công ty đường sắt. Nhìn từ phía bên ngoài, đoàn tàu trông lộn xộn như thể cố nhồi nhét nhiều mẫu mã với nhau, nhưng trừ khi hâm mộ xe lửa đến điên cuồng, chắc chẳng ai tìm ra thứ gì bất thường hết. Như một lẽ dĩ nhiên, Arisa lên đường với vô số kiến thức về tàu điện nói chung, bởi đối tượng điều tra chính xác là con tàu.

<Tàu đến ga Kobashi>

Trên bản đồ đường sắt của toàn thể Nhật Bản, không hề có ga nào tên là Kobashi.

Cửa vào đã rộng mở. Arisa lên tàu, lựa chọn toa thứ tư.

“Xin phép được khởi hành. Cửa đang đóng, mong quý khách chú ý.”

Mọi giao tiếp bên ngoài đến đây là dừng hẳn. Không nghi ngờ gì nữa, đích đến con tàu này là thế giới bên kia.

Nhiệt độ trong toa tàu đạt 24 độ C. Tiếng tàu chạy hòa cùng tiếng điều hòa êm ả. Không có hành khách nào trên toa tàu ngoài cô, nhưng khắp các chỗ ngồi là đủ thứ đồ vật. Bút bi, đồng hồ, ba lô, máy tính bảng. Đệm ngồi, bóng ném, khẩu trang và vân vân. Về sau sẽ liệt kê thành một danh sách riêng, do số lượng đồ vật nhiều đến không đếm xuể. 

Từ chỗ đồ vật này, Arisa nhặt lấy một chiếc điện thoại lên. Màn hình không hoạt động. Kết luận: điện thoại đã hết pin. Tiến hành sạc thiết bị bằng pin của bản thân, Arisa tìm cách khởi động chiếc điện thoại. 

Cô mở khóa thành công. Ở vị trí đáng lẽ phải hiển thị ngày giờ, những kí tự không thể giải mã chợt hiện lên. Tuy nhiên, không có gì thay đổi về giao diện người dùng. Mật khẩu bốn chữ số không làm khó được cô, nhưng nội dung phía sau mới thực sự đánh đố. Toàn bộ dữ liệu ảnh bị phá hoại nặng nề. Muốn khôi phục cần có công nghệ dữ liệu lớn, nhưng áp dụng tại chỗ thì không đủ công cụ. Bên cạnh đó, Arisa cũng không tìm thấy được bất cứ thông tin người dùng nào. Chụp lại làm bằng chứng, cô cất chiếc điện thoại vào chiếc túi bên hông, định khi nào trở về sẽ dùng làm tang vật.

Ngay tức thì, một hành khách hiện lên, mang hình hài nam giới, tại vị trí trước đó thuộc về chiếc điện thoại. Anh ta cúi gầm xuống, lẩm bẩm không rõ lời. Dĩ nhiên, với thính giác của mình, cô nghe được anh ta.

“Ướt đẫm rồi. Mày sẽ… phải trả giá. Hai… tuần trước…”

Tuy từng cụm đơn lẻ rõ ràng có nội dung, nhưng khi kết hợp lại thì gần như vô nghĩa. Ngay cả với AI tân tiến cỡ như cô, giải nghĩa lời anh ta mà không có ngữ cảnh cũng vô cùng khó khăn. Không có đủ tài nguyên, cô quyết định lưu lại nhằm tìm hiểu về sau. Xử lí tình huống nhanh cũng là thứ làm nên một AI thực thụ.

Vẫn còn quá nhiều thứ đang chờ một lời giải. Cô cần thêm thông tin, để tiếp tục vạch ra những kế hoạch đúng đắn. Nắm lấy phần quai hàm, Arisa ngửa mặt người đàn ông lên xem.

Tuyệt nhiên không có gì. Không mắt, miệng hay mũi. Chỉ một màu trắng hếu, đi kèm mái tóc ngắn xoăn một cách tự nhiên. Không nắm được gì thêm, ngoại trừ việc anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi xám và quần jean màu xanh.

Tuy nhiên, với gương mặt thế kia, cô không thể nào mà nhận diện anh ta được. Như máy dò tín hiệu bị dính phải nhiễu sóng, hoặc như bị cuốn vào chính giữa cơn cuồng phong, những ký tự quái gở xâm chiếm thần kinh cô, giày xéo và giẫm đạp lên bộ nhớ quá tải.

Nói cách khác, chính cô đang nếm trải một hiện tượng siêu nhiên.

“Trả đây”

“Trả lại mau”

“Bỏ xuống”

“Làm ơn… đừng đụng vào”

Giữa hằng hà sa số những tiếng vọng nằm ngoài tầm hiểu biết con người, đâu đó thỉnh thoảng lại có những lời ngắt quãng, sắc thái tuy phân hóa nhưng hàm ý giống nhau. Những bóng người cứ thế nối đuôi nhau hiện lên, người đến sau kế thừa ý chí kẻ đến trước.

Liệu đây có phải là sự trùng hợp hay không? Điều đó phụ thuộc vào tần suất lặp lại của những từ cùng lớp nghĩa. Số lượng từ thuộc nhóm “gia đình” đứng thứ hai, nhưng thậm chí vẫn chưa bằng một nửa so với những động từ mệnh lệnh.

Nói cách khác, mỗi đồ vật tại đây đều có một “ý nghĩa”, do đó Arisa xắn tay vào thu thập.

Có điều, chiếc túi đeo chéo không đủ chỗ cho tất cả, nên cô chọn ưu tiên những món đồ có thể chứa đựng nhiều thông tin, sau đó mới ngẫu nhiên lựa ra vài món khác. Mỗi lần thu thập là một hành khách hiện lên, tạo thành một quy luật đồng nhất và xuyên suốt. Độ tuổi và giới tính hành khách khá phong phú, thậm chí có trường hợp trông như người nước ngoài. Giả sử đem so sánh với hành khách trên một chuyến tàu điện bất kì, xác suất để tồn tại cặp nhân dạng tương đồng… có khi phải lên đến trên 90 phần trăm. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán, do không thể xác định mẫu thử chính xác được.

Lần lượt ghé từng toa, cuối cùng Arisa đứng trước toa thứ nhất.

Tổng cộng bên trong toa… có khoảng từ hai mươi đến bốn mươi chỗ ngồi.

Không có đồ vật nào hiện diện trên mặt ghế. Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ.

Đó là một phụ nữ. Nằm trên băng ghế dài, cô ta lấy áo khoác phủ lên người làm chăn, bàn tay giữ khư khư cặp kính mắt trước bụng. Trên sàn tàu gần đó, có một đôi giày da, ba chiếc vỏ hộp cơm, ba chai nhựa đựng nước và tám lon bia rỗng. 

AI trả kết quả là mười hai phần trăm, khi được hỏi khả năng người phụ nữ lạ mặt có nguồn gốc siêu nhiên. Nói cách khác, rất có thể cô ta chỉ là một người phàm.

“Ủa? Ơ kìa…?”

Hai con mắt ngước lên, người phụ nữ có vẻ chưa được ngủ ngon lắm. Và cũng một phần bởi Arisa lại gần.

“Ơ? Hả? … Hả?????!”

Dụi mắt quệt dãi xong, rất nhanh người phụ nữ hoảng hốt không giấu nổi.

“Có người?! A-A-Ai? Là ai? Là ai hả?”

“Không, tôi là android. Arisa, phục vụ phòng thí nghiệm Shirakawa thuộc đại học Chikajo.”

“Tôi là Rieko. Kaisu Rieko.”

Arisa xưng danh. Người phụ nữ đáp lại.