Tập 01

Chương 03: Ngôi làng bị bỏ hoang (địa danh: không xác định) (3)

2025-10-08

3

Đối lập với lối vào chói lóa tựa sân khấu, ánh đèn sau cánh cửa nhá nhem chẳng khác gì có kẻ tắt bớt đi. Chỉ duy nhất những nơi khách thường xuyên qua lại là còn lờ mờ sáng, và xung quanh tuyệt nhiên chẳng thấy một chút gì hiện diện của con người. Tuy nhiên, so với lại dưới kia, nội thất của quán trọ được bảo quản khá tốt. Mặt sàn gỗ sạch bong, không một vết bụi bẩn - hay ít nhất mắt thường sẽ nhận định như thế. Từ những chậu cây cảnh, cho đến chiếc đồng hồ, sô pha hay bàn ghế, tất thảy đều vẹn nguyên, nằm gọn gàng ngăn nắp.

“Arisa-chan, quả nhiên là chỗ này không có ai hết đâu. Tiếc ghê, nhà đẹp vậy mà lại.”

“Anh nói cũng hợp lí. Tuy là chưa tìm hiểu cặn kẽ được căn nhà, nhưng trừ khi ai đó đang tránh mặt chúng ta, có thể khẳng định rằng, về lí thuyết mà nói, hiện tại không có ai sinh sống tại đây cả.”

Trước tiên là hành động, sau đó chờ phản ứng. Một quy tắc ứng xử cô thường xuyên tuân theo, nhằm không để hiện tượng siêu nhiên lấn át mình.

Bên chiếc bàn tiếp tân không hề có bóng người, thế nhưng lại có một ánh đèn mờ chiếu xuống. Trên bàn, có một chiếc thùng được đặt cạnh một tờ giấy, và dòng chữ trên giấy có nội dung như sau:

<Hỡi quý khách đến thuê/ Mời bỏ tiền vào thùng/ Bao nhiêu nhận bấy nhiêu>

Dòng chữ được ai đó viết lên bằng bút bi, với 67% khả năng phụ nữ viết. Không tìm thấy nét chữ tương ứng trong dữ liệu. Cô cầm chiếc hộp lên, lắc một lượt qua lại. Bên trong không có gì. Đồng hồ đã ngừng chạy, còn cây là cây giả. Thấy có chuông trên bàn, cô bấm nhẹ một cái. Reng reng, tiếng chuông kêu.

“Bao nhiêu nhận bấy nhiêu? Thi thoảng đi du lịch tôi cũng ở qua đêm tại mấy chỗ như này, nhưng chưa thấy chỗ nào lại không ra giá đấy. Hừm~, thường tốn bao nhiêu nhỉ. Một hai vạn yên chăng? À mà… đây không có Wi-Fi. Ra dáng mấy nhà trọ ‘truyền thống’ thật đó chứ.”

“Tôi thì không mang tiền.”

“Vậy hả? Làm sao giờ… Hay mình trọ lại đi. Bình thường muốn trọ lại phải có từ hai người. Tiền phòng để tôi lo.”

“Tôi mới rung chuông xong. Đã ba mươi giây rồi, nhưng không thấy ai tới.”

Cô bấm thêm lần nữa. Reng reng, tiếng chuông kêu.

“Chắc chủ quán ngủ rồi. Nhìn kìa, ngay kia có cánh cửa đối diện quầy tiếp tân. Vào đó tìm chắc thấy.”

“Tôi không phát hiện thấy tiếng thở của con người.”

“Hả?”

Nếu phải chọn lựa giữa hai hành động bất kì, cô sẽ chọn hành động dễ dấn đến đụng độ hiện tượng siêu nhiên hơn. Nếu đây thực sự là âm mưu của hồn ma, thì tại sao nó lại không dùng từ “miễn phí”? Hay hành động trả tiền, bất kể trả bao nhiêu, đối với lại hồn ma có ý nghĩa nhất định? Không dễ để xác định đâu là đáp án đúng, nhưng sau cùng lựa chọn vẫn phải được đưa ra. Cô có mười vạn yên tiền mặt được cấp sẵn, nhằm đề phòng bất trắc trong quá trình điều tra. Tuy nhiên, trong trường hợp tại đây, Arisa quyết định không động đến số tiền.

“Thay vào đó, có chuyện quan trọng hơn.”

Căn cứ vào nồng độ hợp chất dễ bay hơi, đang lan tỏa từ phía căn phòng bên tay phải, Arisa phát hiện chỉ số “bất thường” đang cao vượt mức cho phép.

“Chuyện gì? Chuyện gì thế? Là chuyện về tôi sao? Hay là lỡ-thích-tôi, ngay từ giây phút—”

“Tôi ngửi thấy gì đó. Nào, theo tôi.”

“À, có khi là do mùi nước hoa của tôi đấy. Loại tâm đắc nhất luôn. Chắc mũi cô nhạy chứ mùi không đậm lắm đâu.”

Mùi lạ đang phát ra… bắt nguồn từ đại sảnh, đang tranh sáng tranh tối đúng như cô dự đoán. Căn phòng đậm chất Nhật rộng đến năm mươi chiếu, hẳn được dùng làm nơi chiêu đãi hoặc yến tiệc. Không có gì ngạc nhiên, một bữa ăn hai người nằm chỉnh tề trước mắt.

“Oa, trông ngon chưa kìa. Arisa-chan, cô có thấy đói không?”

“Bụng tôi không có gì.”

Nói cho chính xác hơn, cô có một bộ phận tương đương dạ dày người, nhưng dung tích tối đa chỉ vỏn vẹn một lít (tức nhỏ hơn người thường). Mục đích bộ phận này là để tái hiện lại những hành vi ăn uống, hoặc thu thập mẫu vật phục vụ cho điều tra. Tại đây, thì cả hai.

“Thơm quá đi. Lại còn tươi roi rói. Khách khứa đâu hết rồi? Với cả đầu bếp nữa? Đói muốn chết luôn rồi. Nào—Khoan đã, Arisa-chan?!”

Arisa không có khứu giác hay vị giác. Cơ thể một android khó lòng nào tích hợp đầy đủ mọi tính năng, vậy nên phải loại bỏ những tính năng thứ yếu. Cô sẽ cần thu thập mẫu vật về nghiên cứu, bởi điều kiện hiện giờ không cho phép kết quả đạt độ chính xác cao. Tuy nhiên, nếu chỉ là cầm đũa và gắp vào miệng thôi, thì với Arisa vẫn cứ dễ như bỡn. Ngồi chính tọa ngay ngắn, cô nhanh chóng hoàn thành việc thu thập mẫu vật.

“Ơ, triển luôn đấy à? Không chần chừ gì sao? Ái chà, được đấy chứ. Tuy không biết ở đây kinh doanh cái kiểu gì, nhưng trông mình khác gì đang bao cả quán đâu. Không có lấy một ai, thế mới tài cơ chứ. Cô có hay thường xuyên đi ăn ramen không? Có vài quán ramen cũng kiểu như này đấy. Cứ như kiểu đây là phiên bản nhà trọ vậy.”

Nói cho dễ hình dung, thì đây không khác gì bữa ăn do người chết chuẩn bị dưới suối vàng. Chỉ cần thử một miếng, kiếp người coi như là vụt tắt tại nhân gian.

Cũng chính vì lẽ đó, cô mới ngồi lại ăn. Hay đúng hơn, cô mới giả vờ ăn, khích tướng cho hiện tượng siêu nhiên phải bùng phát. Để thấy được tà ma, không gì cô không làm. Tuy nhiên, cái cách mà ma quỷ định nghĩa giả vờ ăn… xem chừng không nằm trong phạm vi cô được biết.

“Công nhận ngon thật đấy. Hiroshi-san, ăn chung với tôi đi.”

Chắc chắn cô nói dối. Nói dối cũng là một năng lực của AI. Hiroshi tuy rằng không phải là mục tiêu lý tưởng để nói dối, nhưng tiếc thay không có mục tiêu nào khác cả.

“Được rồi, ăn thì ăn. Khiếp, trông ngon quá thể đáng. Mà từ đâu mọc ra nguyên một cái lữ quán, giữa cái chốn khỉ ho cò gáy như này nhỉ? Tôi sống gần đây mà không hay biết luôn đấy. Có khi nào đây lại là viên ngọc ẩn không?”

Bữa ăn như tổng hòa hết xuân hạ thu đông, đầy đủ mì soba, suimono, tempura, sashimi, sukiyaki, cá nướng, đậu đen, kết bằng cơm chan trà. Hiroshi ngồi xuống, ngấu nghiến cắm mặt ăn.

“Ơ, Arisa-chan no rồi à?”

“Vâng, đúng là thế ạ.”

“Tưởng cô cũng cồn cào bụng dạ giống tôi chứ. Hay là có lẽ nào cô đang ăn kiêng chăng? Tôi thì lại thích người có da có thịt chút.”

“Đối với tôi kiêng khem hết sức là quan trọng.”

“Ồ… Nhưng mà nhớ đừng có cố quá giúp tôi nhé. Tôi biết có người nhịn đến mức chán ăn cơ. Nói trước chẳng có gì vui vẻ lắm đâu đấy.”

“Từ khi được sinh ra, dạ dày của tôi đã hẹp hơn bình thường rồi.”

“Thật hả. Vậy tôi ăn hộ nhé?”

Tính đến thời điểm này, mục tiêu cuộc điều tra đã chuyển từ quán trọ sang chính Hiroshi. Nếu có sự việc gì không may trong bữa ăn, khả năng cao anh ta, chứ không phải là cô, mới dễ bị nhắm tới. Tuy gần như chắc chắn anh ta là hồn ma, vẫn chưa rõ anh ta có liên hệ gì với quán trọ kì quái này.

“Ngon quá! Ngon quá xá! Ngon muốn hết chỗ chê! Cái này, cái này, với cả cái này nữa! Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi muốn ăn!”

Hiroshi hết mực mừng rỡ vì bữa ăn, song chỉ số “bất thường” giữ nguyên không thay đổi.

Bữa ăn dưới suối vàng vốn là một điển tích trong thần thoại Nhật Bản, trong khi Hy Lạp cổ cũng có một biến thể với hàm ý tương đương, đại để là đã chết thì đừng hòng sống lại. Khó có thể hi vọng bữa ăn này đem đến chuyển biến gì tức thời, thậm chí đây có thể chỉ là sự trùng hợp chứ không hề liên quan. Dù thế đi chăng nữa, cô vẫn cứ tiếp tục quan sát Hiroshi.

Đợi anh ta xong bữa, cả hai rời đại sảnh, quay lại bàn tiếp tân. Lúc này, trên mặt bàn bỗng nhiên có gì đó khang khác. Là một chùm chìa khóa, bên cạnh một mẩu giấy có nội dung như sau:

<Xin mời quý khách nghỉ/ Tại phòng 104>

Đây chính là chỉ dẫn, hòng khiến cho hiện tượng siêu nhiên lộ mặt thật.

Thực tế mà nói thì, số hiện tượng siêu nhiên cô từng gặp không lớn. Do đó, để có thể lấp đầy lỗ hổng của bản thân, cô chủ yếu tham khảo chính những câu chuyện ma lưu truyền ngoài đời thực. Phần đông nhìn nhận chúng như dụng ý ngụy tạo hoặc hiểu lầm vô tình - tức những gì khoa học có thể phủ định ngay. Tuy nhiên, giả thuyết cô tuân theo là những câu chuyện trên không hoàn toàn hư cấu, mà đâu đó thật sự có yếu tố trung thực.

Sơ đồ của quán trọ cho thấy phòng hai người nằm hướng về phía Bắc. Muốn đến được từ đây, họ phải đi qua một hành lang cắt ngang vườn.

Khắp xung quanh tĩnh mịch không lấy một âm thanh. Không một tiếng côn trùng, bởi đang là mùa đông, nhưng đến tiếng ván sàn, hay là tiếng gió thổi, cũng bặt vô âm tín. Ống thu thanh thậm chí hầu như không thu được bất cứ gì đáng kể, ngoại trừ tiếng bước chân do chính cô tạo ra. Vậy cũng đồng nghĩa rằng… quán trọ này tọa lạc nơi thế giới bên kia.

Arisa không có cơ quan cảm thụ đau. Tuy nhiên, cô có một bộ phận nhằm xét nghiệm toàn thân, với khả năng phát hiện bất cứ hỏng hóc nào. Chính bộ phận này đang phát tín hiệu cảnh báo, rằng có một hiện tượng siêu nhiên vừa diễn ra… ngay bên trong “dạ dày” cô lưu trữ mẫu vật.

Cô biết trong thức ăn có gì đó khác thường, vậy nên mới đem về làm tiêu bản nghiên cứu. Đúng như đã dự đoán, hiện tượng lạ xảy ra, dù chưa thể xác định được nguyên nhân chính xác. Những tiếng đập thình thịch phát ra từ bụng cô, vang dần theo thời gian, càng lúc càng mãnh liệt.

Tới phòng 104, cô vẫn không phát hiện dấu vết người sinh sống. Cô bèn tra chìa khóa, rồi bước vào bên trong.

Phòng rộng mười hai chiếu. Dưới sàn đã trải sẵn chăn nệm cho cả hai. Hốc tường có hoa tươi, kèm một bức câu đối. Một bộ bàn và ghế nằm gọn dưới mái hiên. Bầu trời đêm hiện rõ qua ô cửa sổ mở. Chiếc đèn lồng giấy là nguồn ánh sáng duy nhất.

Tuy chăn nệm đã có, Arisa không định nằm xuống để làm gì. Cô không cần phải ngủ, và nếu muốn tiết kiệm năng lượng đến tối đa, cô chỉ cần cố định toàn bộ khớp nối và giữ nguyên một tư thế. Nhận thấy căn phòng này có khả năng đụng độ hiện tượng siêu nhiên cao, cô bước đến tấm nệm rồi ngồi chính tọa xuống, đặt chế độ giới hạn lên hoạt động thân thể. Giờ cô như một chiếc máy quay có tri giác. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị sẵn hai máy quay bên ngoài, đặt tại hai góc phòng nằm đối diện với nhau, đảm bảo rằng tầm nhìn không lấy một góc chết.

 

Bốn mươi chín phút sau. Một thực thể siêu nhiên lọt vào tầm quan sát.

Suốt quãng thời gian trên, Arisa tuyệt nhiên không lơ là cảnh giác. Tuy nhiên, với tốc độ xử lí 1 phần 10 tỉ giây, chiếc máy quay của cô vẫn không ghi lại được đúng thời khắc xuất hiện.

Bóng ma có hình dạng tương đồng một thiếu nữ, khoác trên mình một bộ kimono cô dâu.

Trước mặt Arisa, cô ta cũng ngồi xuống với tư thế chính tọa. Môi cô ta đỏ thẫm, đôi mắt nằm khuất dạng bên dưới mái tóc đen. Chẳng cần phải đứng lên, chiều cao của cô ta đã tới một mét bảy—hoặc không hẳn là thế, bởi chưa thể xác định khoảng cách giữa đôi bên. Không ghi nhận phản hồi đến từ sóng siêu âm, cũng không hề có lấy tín hiệu hồng ngoại nhiệt. Cô ta hiện lên như ảnh chiếu phi vật lý, nhưng không thể tìm thấy một thiết bị dựng ảnh ba chiều nào quanh đây. May mắn thay, hai máy quay trong góc ghi lại được cô ta từ hai hướng trái phải. Nếu như cô ta muốn phá đám Arisa, cách duy nhất là phải truy cập trái phép vào bộ xử lí hình ảnh. Có điều, nhằm vượt qua tường lửa, cô ta sẽ cần đến một tiềm lực tương tự với quân đội quốc gia.

Bóng ma người thiếu nữ dường như khẽ mỉm cười. Arisa cảm giác cô ta đang nhìn mình, dẫu đôi mắt cô ta vẫn còn là ẩn số. Ngược lại cô cũng nhìn chằm chằm vào cô ta.

Thịch, thịch. Tiếng đập huỳnh huỵch cứ giáng vào dạ dày cô, tựa như nhịp tim đang lặp lại có chu kì. Hết dòng cảnh báo này nối dòng cảnh báo kia, tổng cộng phải lên đến con số hơn hàng ngàn.

Thình, thịch. Rắc. Giữa tiếng nện xối xả, thoáng một tiếng nứt vỡ. Vật mẫu trong bụng cô… nó đang tìm mọi cách hòng thoát được ra ngoài. Từ khi xuất hiện thêm bóng ma người thiếu nữ, nó càng hung bạo hơn, càng mất kiểm soát hơn

Hai bên đọ mắt nhau suốt năm tiếng đồng hồ. Phải khi trời hửng sáng, cuộc chiến mới chịu ngưng.