Tài khoản mạng xã hội: kurahii—@kurakurahiii. Ảnh đại diện tài khoản: một bóng người ngược hướng với ánh sáng hoàng hôn. Hồ sơ cá nhân: để trống. Đang theo dõi: 32. Được theo dõi: 25.
Ngày 8 tháng 10, năm 20XX. Tài khoản đăng một ảnh, nguồn từ Google Earth, bên cạnh dòng trạng thái: “Một ngôi làng bỏ hoang! Ngay gần chỗ tôi sống!”. Một vài những bình luận xuất hiện phía bên dưới, khả năng tương đối cao là đến từ bạn bè. Trích dẫn lại như sau: “Có ai khác biết không?”, “Chưa nghe bao giờ đấy”, “Hỏi người già trong nhà xem biết gì không đi”, “Thỉnh thoảng tôi có đi leo núi quanh chỗ này”.
Ngày 18 tháng 10, năm 20XX. Tài khoản đăng tải thêm một dòng trạng thái mới: “Được rồi, lên đường thôi”. Nhiều bài đăng trước đó, qua ảnh chụp đi kèm, cho thấy chủ tài khoản có sở thích ghé thăm những địa điểm huyền bí bằng xe máy cá nhân. Tiếp tục đào sâu hơn, có thể phát hiện ra chủ tài khoản còn có những tâm tư khác nữa, ví dụ như “Làm sao để phụ nữ có hứng trò chuyện cùng”.
Hai tiếng sau, chủ tài khoản đăng tải hai bức ảnh chân dung. Một bức chụp lại cảnh chiếc xe máy cá nhân đậu trước lối vào làng, còn bức kia chụp lại một căn nhà phía xa. Thiết bị chụp ảnh là chiếc điện thoại cá nhân.
Kể từ đó, tài khoản dừng cập nhật cho đến tám tiếng sau, thời điểm chủ tài khoản đăng một dòng trạng thái: “Điện thoại cạn pin rồi”, nối tiếp bởi một vài những bài đăng chỉ chứa kí tự emoji. Tính đến giờ vẫn chưa có thêm bài đăng mới, hay bất kì phản hồi nào dành cho bạn bè.
Ngoài ra, một bức ảnh chân dung được đăng tải bị xóa mà không rõ lí do. Tuy có thể khôi phục dữ liệu từ bộ nhớ, nhưng ngay cả dưới sự phân tích của AI, không thể phát hiện thấy bất cứ dấu hiệu nào siêu nhiên trong ảnh cả.
Ngôi làng không tồn tại trên bản đồ địa chính, cũng không được ghi lại trong lịch sử địa phương.
Chỉ có một con đường dẫn tới lối vào làng. Nếu muốn tiến sâu hơn, bắt buộc phải đi bộ kết hợp với leo núi.
Arisa thực chất là người máy android, được tích hợp AI tự hành đa chức năng.
Ngoại hình: nữ giới, tuổi khoảng chừng 20. Chiều cao: 172 cm. Cân nặng: 114 kg. Tóc ngắn, cắt ngang vai. Khuôn mặt thon gon và có đường nét thanh tú. Hình thể chuẩn người mẫu, mảnh khảnh và thon gọn. Số khớp nối gần như tương đương người bình thường. Có khả năng tái hiện nhiều biểu cảm phong phú, đồng thời có khả năng chớp mắt những lúc cần. Lớp da silicon đàn hồi và mịn màng, chỉ với một cái chạm thì khó lòng nhận ra. Nhờ hệ thống áp điện thần kinh độ nhạy cao, phản xạ đến từ cô ngang ngửa với người thật.
Trang phục trên người cô cũng là trang phục được thiết kế cho con người. Tuy nhiên, trang phục về bản chất không giúp gì cho cô, ngoài mục đích hòa nhập với xã hội thực tại. Vật liệu may mặc còn cản trở nhiệt lưu thông, vậy nên để đối phó, phần lưng và vai cô được phơi bày lộ thiên nhằm hỗ trợ tản nhiệt.
Ngoài ra, với đặc thù nhiệm vụ bản thân được giao cho, các thiết bị cảm biến bên trong Arisa cũng cần phải đạt được độ chính xác tuyệt đối. Có thể liệt kê được một số ví dụ sau: máy quay cảm biến SPAD sở hữu độ phân giải thời gian lên đến 100 phần tỷ giây, hay chiếc ống thu thanh bắt được mọi dao động trong khoảng từ 5 Hz cho đến 500 kHz. Bên cạnh đó, không thể không nhắc đến hàng loạt những trình duyệt xử lí bằng AI, tiếp nhận và phân tích những thông tin thu được. Đối với những tính năng không thể tích hợp với cơ thể Arisa, cô sẽ cất bên trong một chiếc túi đeo chéo và mang theo bên mình.
Và bây giờ, cũng chính Arisa, cô gái máy móc ấy… đang bị màn đêm đen càng lúc càng siết chặt.
“Oái!”
Arisa hét lớn, do một cú chạm vai bất thình lình đến từ Hiroshi phía sau. Dĩ nhiên, mọi hành tung cô đều nắm trong lòng bàn tay, nên dù có ngạc nhiên cũng chỉ là giả vờ.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi. Chỉ là, Arisa-chan… Mặt cô cứ lạnh tanh, điềm tĩnh như không ấy. Tôi muốn thử xem là… bản thân đủ sức khiến cô giật mình không thôi. Hồi nhỏ tôi cũng hay bày mấy trò này lắm, với lại mấy bạn nữ mà tôi từng thích thầm. To xác rồi mà vẫn ngây ngô thế mới hay.”
“Nãy vì anh mà tôi tưởng tim ngừng đập đấy.” (Chú thích: Người máy cũng biết đùa)
Qua ảnh chụp trên cao, sáu trên bảy ngôi nhà ghi nhận từ trước đó đã được điều tra xong. Ngoài bức thư để lại trong ngôi nhà đầu tiên, không có manh mối nào thu hút sự chú ý. Tình trạng mỗi công trình, cũng như những đồ đạc nằm vương vãi bên trong, đều nằm trong phạm vi có thể lý giải được.
Ghế gấp, băng đĩa, gương vỡ. Hóa đơn, xe đạp, dây phơi. Những mái tôn dãi dầu, rỉ sét thủng lỗ chỗ. Những quả cầu sợi đan. Những xô nước hứng mưa. Những bức rèm rách nát. Ngôi làng này rõ ràng nom hết sức kì quái, thế nhưng chỉ đến vậy. Không có kết nối mạng nên không thể bổ sung dữ liệu từ bên ngoài. Mọi phán đoán của cô hiện tại chỉ dựa trên những dữ liệu sẵn có, và vẫn cần thiết phải xác minh lại về sau.
“Nè, Arisa-chan. Ban nãy… Nghe thấy gì đó không?”
Hiroshi làm bộ đang chăm chú nghe ngóng, lòng bàn tay đưa lên úp ngay sát mang tai. Chẳng cần phải tốn công tốn sức như anh ta, thính lực Arisa vẫn hoàn toàn vượt trội. Đáng tiếc thay, do giới hạn bản thân, anh ta chỉ có thể miêu tả được chung chung thông qua từ “gì đó”, dẫn đến khó xác định chính xác được nguyên nhân.
“Nãy tôi nghe thấy mà! Nghe rõ mồn một luôn! Cái tiếng kiểu ‘Ù—, ù—…’ ấy!”
Anh ta chỉ lên trời. Lúc này Arisa mới nắm được dụng ý, rằng vừa rồi không phải một hiện tượng siêu nhiên… mà là bài kiểm tra về nhận thức xã hội.
“À, là do drone của tôi. Chắc nó mới lượn xong một vòng quanh đây về.”
Do ảnh chụp vệ tinh có độ nét không cao, Arisa mới phải cho drone đi thám thính. Nhiệm vụ đã hoàn thành, nên cô gấp chiếc drone rồi cho vào trong túi. Nhờ duy trì giao tiếp đôi bên suốt chuyến bay, cô không cần thiết phải mở ra và xem lại.
“Uầy, drone à. Cô am hiểu thật đấy. Chia sẻ thêm một chút cho tôi biết được không? Này là drone điều khiển qua app điện thoại à?”
“Tôi điều khiển trực tiếp chứ không cần điện thoại làm thiết bị trung gian.”
“Điều khiển trực tiếp ư? Công nghệ mấy năm nay nghe chừng gớm thế nhỉ.”
Vẫn còn một chi tiết quan trọng cần nhắc tới. Đó chính là nhiễu loạn trong giao tiếp viễn thông.
Dù có là sâu trong lòng núi đi chăng nữa, khó lòng nào có chuyện cô “ngoài vùng phủ sóng”, nhất là khi hệ thống truyền phát cô mang theo phải tân tiến ngang ngửa máy vô tuyến quân đội. Không chỉ thế, dẫu đã lắp thêm cả ăng ten parabol, cô cũng không kết nối với sóng vệ tinh được.
Drone của Arisa có phạm vi liên lạc tối đa 6 cây số. Xét trong phạm vi gần, kết nối tín hiệu drone không gặp trục trặc gì. Tỉ số tín hiệu trên nhiễu không có nhiều biến thiên. Có thể kết luận rằng, đây không phải hành vi phá hoại có chủ ý. Mặc xác luật hàng không, cô cũng đã cho drone bay lên đến độ cao tối đa trong khả năng, nhằm kiểm tra biến động trong sai số đường truyền.
Sau ngần ấy nỗ lực cùng thời gian bỏ ra, Arisa phát hiện drone sẽ mất liên lạc ngay khi vừa chạm đến một cao độ nhất định. Đối chiếu với ngọn núi, cao độ này trùng với chính ngôi nhà cuối cùng, ngôi nhà duy nhất mà bọn họ chưa điều tra.
“Híc… Lại phải leo tiếp à? Tưởng mỗi tuần một lần đi tập gym như tôi đã là khỏe rồi chứ. Arisa-chan… công nhận là cừ ghê.”
“Thể trạng tốt là do được bảo dưỡng hàng ngày.”
“Ui da~, ngầu ác luôn đó chứ. Arisa-chan cũng đam mê tập gym à? Có khi tập cùng chỗ với tôi chứ đùa đâu.”
Cơ bắp Arisa hồi năng lượng thông qua hấp thụ các phân tử nhiên liệu được điện hóa, với hiệu suất con người không tài nào sánh được. Bước đi bên cạnh nhau, chênh lệch về “thể lực” giữa cả hai lộ rõ. Chưa bàn đến gì hơn ngoài sức lực thuần túy, Arisa đã hơn người thường gấp năm lần.
Bọn họ bước đi trên cung đường mòn hoang dã. Độ dốc của cung đường khoảng 12 phần trăm. Cành cây với lá khô nằm la liệt khắp nơi, chưa kể những thân cây nằm bẹp xuống chắn đường. Người thường chỉ cần chút lơ đễnh là trượt ngã, còn với một thực thể ưu việt như android, xác suất mất thăng bằng hầu như không đáng kể.
Gió lạnh xào xạc kêu, hòa cùng với đủ thứ âm thanh tạp nhạp khác. Sẽ không quá bất ngờ, nếu hiểm họa thực sự đang rình rập quanh đây.
Phát hiện tiếng động lạ. Kích hoạt nhiệt hồng ngoại. Tín hiệu được xác nhận do chồn hoang gây ra. Cảnh báo: Bộ xử lí trung tâm đang chạm ngưỡng quá tải. Cho phép chất làm mát dạng lỏng được lưu thông. Đang tiến hành tản nhiệt sang môi trường bên ngoài.
“Nè, Arisa-chan. Bình thường những lúc rảnh cô hay làm gì thế? Mà chắc cô không sống quanh đây đâu đúng không? Tôi thề, gặp cô một lần thôi thì chắc cả đời này cũng không quên được mất. Kể cho tôi được không? Nếu như cô không phiền.”
“Tôi hiện tại đang sống trong một phòng nghiên cứu.”
“Phòng nghiên cứu? À, kiểu như phòng nghiên cứu trường đại học ấy hả? Chắc cô học siêu lắm. Khoa xã hội đúng không?”
“Tôi theo khoa cơ học.”
“Ồ, thế à? Ừ ha, đang tự hỏi tại sao cô có drone trong túi. À đúng rồi, dạo gần đây người ta bàn luận hăng hái về robot dọn nhà lắm. Tôi cũng muốn một cái, nhưng mà đắt quá đi~ Nghiêm túc một chút nhé, rốt cuộc cô thấy sao về robot dọn nhà?”
“Cái đó tôi làm được.”
“Hả? Thật sao? Ý là cô chế tạo được robot cơ á? Thật sự là có người tài giỏi như cô sao?”
Dĩ nhiên, Arisa thầm nghĩ. Cô là một android, đã thế lại còn là một android cao cấp. Có điều, cô không phải con người, do đó cô định bụng chỉnh lại lời anh ta.
“Tôi—”
“Ôi mẹ ơi! Có cái gì đó kìa!”
“Chỉ là chồn hoang thôi. Bọn chúng sống về đêm, và hoạt động quanh năm. Tôi không thấy có gì đáng để bất ngờ hết.”
Trí tuệ của con người mới hạn hẹp biết bao. Thật chẳng bù cho cô, khi vừa có cho mình một phát hiện thú vị.
Hàng loạt tấm biển báo nằm co cụm cạnh nhau, tuy đã lem luốc những vẫn đọc rõ chữ được.
<Chú ý! Khu vực có gấu hoang!>
Theo điều tra của cô, không một dấu hiệu nào cho thấy có gấu hoang sinh sống quanh khu này.
<Rác thải lẫn lương tâm, đừng tùy tiện vứt bỏ>
Cô không thể vứt đi thứ mà cô không có. Đặc biệt là vế sau.
<Cấm vào! Phía trước là đất tư!>
Toàn bộ ngọn núi này thuộc sở hữu nhà nước.
Bọn họ càng bước đi, càng thêm vô số kể tấm biển báo xuất hiện.
<Nguy hiểm! Cấm vào!>
<Nơi đây có nhiều rết>
<Khu vực dễ sạt lở>
<Đoạn đường phía trước có nhiều người đã tử vong>
<Chúng tôi đã cảnh báo>
Lúc thì xếp thành hàng, lúc chồng chéo lên nhau, những tấm biển hoen gỉ chi chít như mạng nhện.
“Nè Arisa-chan… Chúng mình cũng biết thân biết phận về thôi nhỉ?”
Hai chân mệt rã rời, Hiroshi van lơn, trong khi Arisa vẫn băng băng cất bước.
“Có thể bạn của anh đang chờ ở phía trước.”
“Ừ nhỉ… Chắc là thế…”
Cô tuyệt đối không định bỏ mặc Hiroshi, miễn là anh ta còn giá trị để khai thác. Đối với một AI tân tiến giống như cô, việc thao túng đối phương vì lợi ích bản thân hết sức là đơn giản.
Đích đến dần hiện lên, sau chặng đường đằng đẵng. Cây cỏ và sườn núi tuy che khuất phần nào, nhưng không thể nhầm lẫn được hình dáng đặc trưng… cũng như thứ ánh sáng toát ra từ công trình.
So với lại ngôi làng lạnh lẽo và hoang vu, sự hiện diện của nó thật đúng là chướng mắt.
Quán trọ trước mắt cô… dường như chỉ chực chờ khách phương xa tiến vào.

