Thấy cô em này không? Để giới thiệu sơ qua một số chức năng nhé.
Đàm thoại không biết mỏi bằng ngôn ngữ con người. Không bao giờ có chuyện hết chủ đề để nói, dù có lải nhải bên em nó suốt cả ngày.
Di chuyển trên mặt phẳng cứ gọi là miễn bàn, nhờ áp dụng thuật toán điểm mô men bằng không, nhưng đi trên cầu thang hay trên bề mặt dốc cũng không thành vấn đề.
Có khả năng vận hành liên tục đến sáu tiếng, không cần nạp năng lượng trong suốt thời gian trên.
Biết cầm nắm cũng như vặn mở nắm đấm cửa.
Có thể phát hiện được những hiện tượng siêu nhiên.
“Uây, uây, uây. Gì đây? Thật đấy hả? Ở cái chỗ như này… lại có em gái đẹp được đến nhường kia sao?”
Một thanh niên nam giới xuất hiện từ trong tối. Một bên tay cầm đèn, sải bước không quá nhanh. Nhờ bốn dạng biến thể chức năng nhìn trong đêm, cô gái nhận diện được anh ta từ mười phút trước đó, ở khoảng cách hai trăm mét phía đối diện bản thân.
“Ui cha, ui cha cha… Sao mà tình cờ ghê. Phép màu ư? Khá chắc là thế rồi. Nhân phẩm được cỡ này khéo phải xài cả năm. Đây là… định mệnh ư? Khoan, đợi đã. Có khi nào… em này là ma không? Nghe nó cứ huyền bí viễn tưởng sao ấy nhỉ. Nhưng mà phải công nhận bé này ngọt nước ghê… Hay thử cho em nó cơ hội được không ta?”
Đã bị phát hiện mục tiêu. Mục tiêu đang tiếp cận trong phạm vi mười mét. Đổi thứ tự ưu tiên. Thêm nhận dạng chi tiết.
Họ và tên mục tiêu: Kurahiko Hiroshi. Chiều cao: 181 cm. Cân nặng: 70 kg. Độ tuổi: ước tính khoảng 20 - 25. Đối tượng được giả định bước đầu là nam giới, hiện đã được xác thực sau cập nhật thông tin. Đầu đinh, tóc hai mái, nhuộm vàng với tông trắng. Trang phục: áo phao xám, quần dài đen, giày da đen. Trên lưng đeo một chiếc ba lô lớn. Xác định được một số phụ kiện khác trên người: đồng hồ đeo tay, vòng cổ, nhẫn, khuyên tai, v.v…
“Thật ra là tôi có đi cùng với bạn cơ, nhưng chẳng hiểu tại sao rốt cuộc lại lạc nữa. Sợ quá đi. Nghĩ mà thấy phát khiếp. Nhưng cũng may nhờ thế mà mới được gặp cô. Xem ra đám bạn tôi… cũng không đáng ghét như những gì tôi đã nghĩ, nhỉ. Biết là tôi đòi hỏi, nhưng nếu không phiền thì cô giúp tôi đi tìm bọn họ với được không? À, số điện thoại tôi đây, coi như đề phòng trước. Lạc ai thì lạc chứ lạc cô thì chết toi.”
“Anh không thể gọi điện liên lạc với bạn sao?”
“À thì, ngoài vùng phủ sóng mà. Cái gì, ngoài vùng phủ sóng á?! Thôi thì… cũng hiển nhiên mà ta…”
“Vậy miễn là chúng ta ở lại ngôi làng này, trao đổi số điện thoại xem ra cũng vô nghĩa.”
“Trời ơi, sao nỡ lòng nào chứ—?! Xin lỗi, thực ra tôi chỉ muốn làm quen với cô thôi. Liệu cô… bằng lòng chứ?”
“Không bàn đến ngữ cảnh, tôi không có ý kiến đối với việc trao đổi số điện thoại cá nhân.”
“Thật ư?”
Đáp lại Hiroshi, cô rút từ trong túi một thiết bị đầu cuối. Thiết bị này thoạt nhìn giống điện thoại thông minh, nhưng khác là ở chỗ các chức năng chính yếu, như gọi điện nhắn tin, lại đến từ một bộ xử lí chính bên ngoài, do đó rất phù hợp với những dịp như trên. Dẫu ngoài vùng phủ sóng, cô vẫn lưu thành công số của Hiroshi vào danh bạ.
“Ngoài này lạnh thế nhỉ. Ư~, lạnh quá đi. Cứ tưởng là trên núi không lạnh cỡ này chứ. À mà… Arisa-chan, hình như cô ăn mặc hơi phong phanh thì phải. Cần tôi sưởi ấm không?”
Vị trí của ngôi làng: 300 m so với mực nước biển. Nhiệt độ: 7 độ C. Thảm thực vật: rừng trồng, chủ yếu gồm liễu sam, trắc bách diệp, thông đỏ. Có thể bắt gặp người leo núi vào ban ngày, nhưng hiện là nửa đêm. Xác suất theo dự đoán: gần như là bằng không. Đó là giả thiết cô đưa ra từ ban đầu, và tính đến lúc này xem chừng vẫn chính xác. Vẫn còn đó cơ hội điều kì diệu xảy ra, nhưng chi tiết thực hư không nằm trong phạm vi có thể tính toán được. Nhân tiện về phần mình, Hiroshi tiếp tục bắn một tràng liên thanh.
“Không ngờ cô lặn lội tìm đến tận đây đấy. Đam mê của cô là thử lòng can đảm sao?”
“Dạ vâng. Sở thích của tôi ạ.”
“Ồ~, nghe chừng hấp dẫn đấy. Thế chắc tôi với cô phần nào giống nhau rồi. Cô nhìn một lượt đi. Đó, u ám không chứ? Thử đang yên đang lành có con mà nào đấy nhảy bổ ra mà xem. Cô có sợ ma không?”
“Không, tôi không sợ ma. Bởi tôi là android.”
“Thật á? Tôi là iPhone này.”
Hai người bước cạnh nhau, vận tốc 4 km/h. Không lề mề, mà cũng chẳng hấp tấp. Nhờ cơ thể cấu tạo từ hợp kim nhớ hình, từng bước đi của cô đều nhẹ nhàng thanh thoát. Trên đoạn đường gồ ghề được trải sỏi đơn sơ, lá khô cùng cành cây, đất đá nằm la liệt. Ấy thế mà, giữ tư thế ngay ngắn, cô dễ dàng vượt qua, nhờ hệ thống khớp nối hấp thụ bớt phản lực.
Phần đầu của cô được trang bị bốn máy quay, ngoài ra có thể xoay 360 độ. Tuy nhiên ngay lúc này, những ngôi nhà đổ nát mới là thứ thu hút sự chú ý của cô, do đó Arisa không cần thiết xoay đầu. Ngoài nhiệm vụ của mình, cô vẫn phải “nhập vai” con người thật trơn tru.
Qua ảnh chụp vệ tinh, ngôi làng được xác nhận thực sự có tồn tại. Tuy nhiên, không thể tìm được ra bất cứ ghi chép nào từ cơ quan chính quyền, hay thậm chí thông tin lưu truyền trong nội bộ những cộng đồng thám hiểm làng mạc bị bỏ hoang.
Như một tờ giấy trắng, tất thảy đều trống không. Bao gồm cả tên gọi.
Thông thường, một ngôi làng bỏ hoang không đồng nghĩa với việc hoàn toàn bị quên lãng, mà sẽ được quản lý nhằm mục đích bảo tồn, hoặc ít nhất cũng phải có cảnh báo giăng quanh.
Ngôi làng vẫn còn đó dấu hiệu có người ở, ví dụ như hiên nhà có quần áo đang phơi. Khẳng định nơi này bị bỏ hoang là quá sớm, hay đó là nhận định khả dĩ nhất hiện tại từ cơ quan chức năng.
Ảnh chụp từ vệ tinh tìm thấy bảy ngôi nhà, toàn bộ được xây dựng bằng gỗ kiểu truyền thống. Cô gái tiến vào căn gần nhất trong tầm nhìn, định bụng tìm bằng chứng phục vụ cuộc điều tra.
“Ủa, thật hả? Vào trong này cơ á? Có ai ở đây không?”
“Dựa trên những quan sát thu thập từ nãy giờ, tôi không nhận thấy có sự hiện diện của ai.”
Bên cạnh bộ cảm biến âm thanh độ nhạy cao, cô còn được trang bị bộ xử lí âm thanh vận hành bằng AI, phục vụ việc phân tích và nhận diện giọng nói. Khi cô “không nhận thấy” sự hiện diện con người, thì đó tức là cô không phát hiện âm thanh do con người tạo ra, bao gồm cả tiếng thở, tiếng vận động chân tay lẫn sinh hoạt hàng ngày. Có điều, khi giao tiếp thông thường, tính dễ hiểu quan trọng hơn là tính chính xác.
“Tuy nhiên, xác suất gặp hồn ma là 70 phần trăm.”
“Tận 70 phần trăm? Biết vậy trước lúc đi mang theo ô cho rồi.”
Một phản hồi lạ lùng, nhưng sức mạnh AI cho phép cô phán đoán chỉ trong một tích tắc. Theo kết luận của cô, rất có thể đôi bên đang có sự hiểu lầm.
“Tôi nói là có ma, chứ không phải có mưa.”
“Sao mà chắc được chứ. Nhỡ mưa thật thì sao?”
Lại một câu trả lời có phần kì quặc nữa, nhưng lần này đến từ thói quen của đối phương. Không muốn cuộc trò chuyện với phụ nữ im ắng, Hiroshi thường sẽ bất giác đáp vẩn vơ, miễn là không chỉ mỗi “Có” hoặc “Không” đơn thuần. Một tính cách không dễ thích nghi đối với cô, cũng như với biết bao con người bình thường khác.
“Có lí do gì khiến anh liên tưởng đến mưa khi nhắc đến ma không?”
Chính vì thế, câu hỏi cô đặt ra không có gì bất ngờ.
“… Gì cơ? Ma đấy à. Có ma ngoài đời ư?”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi bỗng Hiroshi đột nhiên đổi chủ đề. Arisa cảm thấy có gì đó “khó xử”, và ngôn ngữ hình thể ủng hộ giả thiết trên. May mắn thay, bằng trí tuệ siêu việt đến từ một AI, cô nhanh chóng quay lại với câu hỏi bỏ ngỏ.
“Anh có liên hệ gì giữa mưa và ma không?”
Rất có thể đối phương đang che giấu gì đó.
“Hừm, nghĩ đi nghĩ lại thì… chắc là không có đâu.”
Hoặc có thể anh ta không che giấu gì cả.
“Vậy tôi vào trong đây điều tra có được không?”
“Ồ. Thật không? Thật đấy hả? Nếu vậy cực chẳng đã đành phải vào thôi ha. Để Arisa-chan một mình làm sao được.”
Ngôi nhà bị bỏ hoang, nhưng không phải vô chủ. Việc hai người đang làm chắc chắn bất hợp pháp. Có điều, Arisa từ đầu đã không định tuân thủ, trong khi Hiroshi thì mù tịt luật pháp.
Công trình làm bằng gỗ chỉ có một tầng lầu, khiêm nhường nằm sát mép sườn núi dốc cheo leo. Ngay từ phía bên ngoài, dấu vết của sinh hoạt thường ngày đã hiện ra. Trong vườn có củi gỗ, một nhà kho xây dở, cùng một sợi dây phơi. Tuy nhiên, xác suất có con người sinh sống là không cao. Cửa sổ bị đập vỡ, trong khi đó cửa chính, đang mở ra toang hoang, cũng bị hỏng nghiêm trọng. Có thể khẳng định tới chín mươi phần trăm rằng đây là một “nhà hoang”.
“Tối quá… Nè Arisa-chan, có cần đèn pin không?”
“Tôi ổn. Không sao đâu.”
Nghệ thuật nói bóng gió, hay trong trường hợp này, dùng từ ngữ mông lung nhằm thay lời từ chối, chính là một kĩ năng giao tiếp cô học được. Không những hiểu ngữ cảnh, cô còn biết kì vọng đối phương hiểu ngữ cảnh do mình đặt ra nữa.
Nghiêm túc mà nói thì, đúng là Arisa không cần đến đèn pin, khi được tích hợp sẵn chức năng nhìn xuyên đêm. Cô hiện đang quan sát bằng tia hồng ngoại gần, nhưng có thể linh hoạt chuyển đổi sang chế độ cường hóa ánh sáng khả kiến, chế độ hồng ngoại nhiệt hoặc chế độ siêu âm.
Ánh sáng từ mặt trăng tuy tương đối ít ỏi, lại còn phần nào bị cản trở bởi cây cối, nhưng không đồng nghĩa với xung quanh toàn bóng đêm. Do đó, trước khi tiến vào trong, cô chỉ việc cường hóa nguồn ánh sáng có sẵn để thấy đường đi lại.
“Xin phép làm phiền ạ~...”
Trên thềm cửa ngổn ngang giày dép, xô chậu với ô dù, thêm một thùng chai rỗng, cùng một chiếc dao phay đã rỉ sét. Trụ chống cùng trần nhà bị mối mọt nặng nề, cảm tưởng như sắp sửa rơi xuống đầu đến nơi. Cánh cửa trượt bong giấy còn trơ lại mỗi khung, trong khi gian phía sau sập hết cả kệ tủ, để lộ chiếc tủ lạnh cùng ti vi đời cũ. Nhìn sang tủ âm tường, quần áo, đệm ghế và chăn nệm nằm chồng chất lên nhau.
“Vậy là… chẳng có ai hết cả. Hiển nhiên, phải không nhỉ? Trừ mỗi hai chúng ta.”
Arisa sở hữu khả năng nhận biết được các hiện tượng siêu nhiên. Mọi thứ trong căn nhà, tính đến thời điểm này, đều có thể tìm thấy ở bất kì một hộ gia đình nào ngoài kia. Nói cách khác, chúng hoàn toàn “bình thường”.
Chỉ là, riêng tại đây… có một thứ “bất thường” không bỏ qua cho được.
“Oa. Cái này… lạ thật nha~”
Một thùng thư màu đỏ. Nằm chình ình giữa phòng, cắm sâu xuống lòng đất. Nơi nó đâm xuyên qua, những vết chiếu gọn gàng như đã được cắt sẵn. Không ngoa khi đoán rằng thứ này phải xuất hiện sau thời điểm căn nhà bắt đầu bị bỏ hoang. Củng cố thêm luận điểm là lớp vỏ bóng loáng, tuyệt nhiên chẳng ăn nhập với quang cảnh xung quanh.
Sàn nhà cót két kêu. Lớp vật liệu tồi tàn không cho phép bước chân cô gái được êm ru. Nhìn có vẻ mảnh khảnh, thế nhưng Arisu thực chất nặng tới hơn một trăm ki lô gam. Riêng bộ khung của cô, gồm nhôm và titan, đã nặng hơn người thường, đã thế còn phải thêm hệ thống tự điều khiển, pin dự trữ năng lượng cùng nhiều thành phần khác.
Cót két được một hồi, sàn nhà cũng chịu thua. Một tiếng rắc vang lên, khiến cô ngã sụp xuống, may thay không bị rơi.
“Không sao chứ? Cần giúp một tay không?”
Arisa lúc này ưu tiên thùng thư hơn, và tự chỉnh tư thế sẽ đỡ tốn thời gian hơn là nhờ người ngoài. Cô tiếp cận lại gần, kiểm tra cho thật kĩ. Thùng thư không bị khóa, và có vẻ như là… có gì đó bên trong.
Bên trong một thùng thư thì thường sẽ có thư. Và trong một bức thư thường sẽ có chữ viết.
<Chuẩn bị rồi đúng không? Rất hân hạnh được gặp.>
Quả nhiên là có thư, một bức thư duy nhất. Tên người gửi bị xóa đến không thể đọc nổi. Và tên của người nhận… chính là Hiroshi.
“Nè Arisa-chan. Hình như cô đoán sai thời tiết rồi thì phải.”
Cuộc điều tra căn nhà dừng lại ở tại đây, đổi lại cô bổ sung thêm một mục hỏi đáp.
“Hiroshi-san, cho phép tôi hỏi anh một chuyện có được không?”
“Ủa, gì thế? Được chứ, không vấn đề gì đâu. Cô định hỏi gì đấy? Bạn gái thì tôi vẫn đăng tuyển đều đều đây. Arisa-chan thì sao? À quên, cô có mặt tại đây phỏng vấn rồi mà nhỉ.”
“Anh dùng phương tiện nào để di chuyển đến đây?”
“Hừm, tôi đến bằng xe máy, nhưng mà không lẽ nào… Arisa-chan lại cũng giống như tôi sao? Con gái đi một thân một mình bằng xe máy… nghe mạnh mẽ quá trời.”
“Anh đến bao lâu rồi?”
“Hả? Đến bao lâu rồi à. Đợi chút đã… Ui da, muộn vậy rồi cơ à. Chắc là hai tiếng trước.”
“Không phải, ngày giờ cụ thể cơ.”
“Hôm nay chứ còn gì. Ai lại lạc ở đây tận mấy ngày cơ chứ. Arisa-chan vui tính ghê.”
“Hôm nay là ngày nào?”
“Ủa? Ủa, ủa khoan? Hỏi gì mà kì thế?”
“Hôm nay là ngày nào?”
“Ngày mười tám tháng mười. Tự nhiên cô sao thế? Hỏi đố tôi đúng không?”
Arisa không thiếu những chức năng phi thường.
Biết nhận diện hình ảnh, biết nhận diện giọng nói, biết phân tích hợp chất hữu cơ dễ bay hơi, từ đó biết phát hiện các hiện tượng siêu nhiên bằng trí tuệ nhân tạo.
Đối với Hiroshi, các AI tiêu chuẩn thường sẽ gắn mác như “con người”, “nam giới”, “thanh niên” hoặc “thấy gái là đổ”. Tuy nhiên, cô đánh giá dựa trên tiêu chí hoàn toàn khác.
Từ lúc gặp lần đầu, cô đã liệt anh ta vào đối tượng “hồn ma”, với tỉ lệ chính xác là 70%. Sau một khoảng thời gian đồng hành cùng anh ta, con số hiện đã là 94%.
Khác với anh ta nói, ngày 8 tháng 12 mới đúng là hôm nay. Chiếc mô tô được cho thuộc về Hiroshi… đã nằm dưới chân núi được hơn một tháng trời.

