Rất vui được gặp mọi người—tôi là Gozen no Ryokucha. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã chọn quyển sách này.
Nếu bạn nhìn thấy tên tác giả và nghĩ “Hả?”—thì đúng rồi đấy. Bút danh của tôi là một trò chơi chữ dựa trên một sản phẩm có thật đó.
Thực ra, câu chuyện này vốn dĩ là thứ tôi viết và đăng trên mạng thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bút danh này sẽ được nhiều người biết đến như vậy, nên lúc ấy chỉ chọn đại một cái tên để lại ấn tượng cho tôi mà không suy nghĩ quá sâu xa.
Cha tôi đặc biệt thích uống trà đen nguyên chất và hầu như ngày nào cũng uống. Vì thế, mỗi lần ngồi trên xe của ông, mùi trà lúc nào cũng phảng phất khắp nơi—một hiện tượng kỳ lạ đã để lại ký ức rất đậm nét trong tuổi thơ tôi. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng ngồi lên chiếc xe nào khác có mùi trà như thế, điều này khiến tôi thật sự thắc mắc không biết cha mình đã uống nhiều đến mức nào. Có lẽ, đó cũng là một trải nghiệm hiếm có theo cách riêng của nó. Và từ thức uống đầy kỷ niệm ấy, bút danh của tôi đã ra đời.
Khi tôi kể lại chuyện này gần đây, cả gia đình tôi đều cười ầm lên. Rồi bạn bè tôi cũng cười. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng trách được họ. Đâu phải ngày nào cũng thấy một bút danh kỳ cục như thế này. Nhưng đối với tôi, nó lại trở thành một đề tài để bắt chuyện khá ổn đấy chứ, nên thật ra tôi cũng rất hài lòng.
Giờ thì—cũng giống như bút danh ấy, câu chuyện này cũng bắt đầu khá bộc phát. Tôi đã viết nó vào lúc nửa đêm, khi đang ngồi trên một chuyến xe đêm.
Câu chuyện đi theo lối mòn kinh điển: một chàng trai và một cô gái, từng bước nảy sinh tình cảm sau lần gặp gỡ. Vào đó, tôi thêm những yếu tố mà bản thân rất muốn viết: những hiểu lầm, và những “khoảnh khắc liên quan đến sách” mà tôi hy vọng những ai mê đọc cũng sẽ gật gù đồng cảm.
Tất cả những điều ấy đều là thứ tôi thích, và tôi đã rót chúng vào trong câu chuyện này. Tôi viết những gì tôi muốn đọc—và từ đó càng ngày càng có nhiều người đón nhận, cho đến khi một biên tập viên liên hệ với tôi, và giờ đây, nó đã trở thành một cuốn sách được xuất bản thật sự.
Tôi thật sự cảm thấy đây là kết quả của một chuỗi may mắn. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình đã dùng hết vận may trong đời, và bây giờ thì lúc nào cũng lo sẽ gặp tai nạn giao thông. Nếu điều đó xảy ra, xin hãy cho tôi được chuyển sinh sang dị giới nhé!
Cuối cùng, lời cảm ơn của tôi:
Gửi đến biên tập viên Kobayashi, người đã phát hiện ra câu chuyện này và liên lạc với tôi—tôi sẽ không bao giờ quên tin nhắn đầu tiên của anh. Thực ra, tôi còn lén lưu nó trong điện thoại. Cách anh nói đầy nhiệt huyết đã khiến tôi thật sự muốn cộng tác cùng. Tôi biết mình đã gây ra không ít rắc rối vì thiếu kinh nghiệm, nhưng cảm ơn anh vì đã đồng hành đến cùng.
Gửi đến anh Azami Katsurabou, người đã thực hiện phần minh họa—dù tôi chưa bao giờ có cơ hội để bày tỏ một cách trọn vẹn, nhưng mỗi ngày tôi đều mỉm cười khi ngắm những bức minh họa anh gửi. Khoảnh khắc nhận được bản vẽ trông y hệt như những gì tôi tưởng tượng—dù rằng thiết kế ban đầu vốn chưa được định hình rõ ràng—tôi đã không ngừng nghĩ: “Anh là thần sao!?” và đã nhiều lần như thể cầu nguyện trước những bức minh họa ấy. Đặc biệt là những bức vẽ nhân vật đỏ mặt—cả tôi, một kẻ mê những gương mặt đỏ ửng, lẫn biên tập viên Kobayashi đều đồng thanh gật gù: “Mặt đỏ là nhất!” Xin chân thành cảm ơn vì những tác phẩm tuyệt vời!
Và với những ai đã ủng hộ tôi từ những ngày còn đăng web, cũng như tất cả các bạn đã cầm quyển sách này trên tay—mong các bạn có thể đón nhận lời cảm ơn của tôi từ tận đáy lòng.
Gozen no Ryokucha

