Tập 02

Chương 01 :

2025-09-11

6

Bầu trời hôm nay trong veo và sáng sủa. Ánh mặt trời trên cao rọi xuống những tia nắng ấm áp. Ấy vậy ở đâu đó vẫn còn cơn gió thổi qua lại mang theo hơi thở của mùa đông, khiến người ta cảm thấy se lạnh dù cho thời tiết có đẹp đến đâu. Bầu trời xanh vẫn mang màu sắc của mùa hạ, nhưng cũng trông lạnh lẽo như băng vậy.

Dựa người vào lan can trên sân thượng yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa, tôi vừa nhâm nhi chút súp vừa ngắm nhìn sân trường. Món súp ngô phiên bản giới hạn chỉ bán vào mùa đông mà tôi mua ở cửa hàng tiện lợi từ từ lan tỏa hơi ấm khắp cơ thể đang lạnh cóng của tôi.

“Đúng như tao nghĩ, sân thượng mùa này lạnh kinh khủng. Chắc sắp tới anh em mình phải ăn ở căn tin rồi."

"Ừ, lạnh thật đấy."

Kazuki, người cũng đang uống súp ngô bên cạnh tôi, đang sưởi ấm tay bằng cách ôm lấy hộp súp.

Sân thượng vốn là địa điểm quen thuộc của chúng tôi, nhưng nói thật ngồi ở đây lâu lâu không phải là ý kiến hay vào cái mùa này. Hơi ấm bên trong khiến cái lạnh bên ngoài càng thêm khắc nghiệt.

Vì không thể ở lại lâu, tôi nhanh chóng nhắc đến lý do tôi đã gọi cậu ta ra đây.

"Cảm ơn đã cho tao lời khuyên về món quà nhé."

"Không có gì. Mọi chuyện thế nào rồi? Ổn cả chứ?"

"Ừ, có vẻ cô ấy thích nó."

"Wow. Tao bất ngờ rồi đấy, Minato mà cũng có khiếu tặng quà làm con gái vui cơ à."

"Im đi."

Tôi khẽ cằn nhằn Kazuki, người đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng phản ứng của cậu ta cũng dễ hiểu mà thôi. Tôi chẳng biết gì về sở thích của con gái nói chung cả, nên cũng chẳng tự tin mình sẽ làm tốt. Lần này mọi chuyện suôn sẻ chỉ vì Saito là một cô gái khá đặc biệt. Bình thường thì ai lại muốn được tặng một cuốn sách làm quà chứ?

"Vậy, mày đã tặng gì cho cô ấy?"

"Một cái kẹp sách."

"...Kẹp sách á?"

Cậu ta nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu, rồi dùng ngón trỏ vẽ một hình chữ nhật vào không khí, di chuyển chúng theo một đường chữ nhật vài lần.

"Đó là kiểu lịch trình du lịch ấy . À không, ý tao nói là cái mày dùng để đánh dấu sách."

"Oh! Tao nhớ rồi. Tao không nghĩ ra vì ít khi dùng đến."

Kazuki gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đúng vậy, nếu không đọc sách, có lẽ kẹp sách là một thứ khá xa lạ với kha khá người.

"Mà một cái kẹp sách à... Là tao thì tao sẽ không bao giờ chọn cái đấy đâu. Tao cứ nghĩ là mày sẽ tặng mấy thứ kiểu kẹp tóc hay khuyên tai cơ."

"Ban đầu tao cũng định thế, nhưng những thứ đó khó tặng lắm , mày cũng biết tao đâu thuộc dạng khéo ăn nói gì."

"Nhưng mà thật sự là một cái kẹp sách ư?"

Kazuki thấy có vẻ như đó là điều gì rất thú vị, cậu ta khúc khích cười và rung vai.

"Tao chả nghĩ ra cái gì khác. Tao chỉ nghĩ là một cái kẹp sách bằng thủy tinh sẽ rất đẹp."

"Ồ, bằng thủy tinh à. Nghe cũng được đấy chứ. Nhưng mà tặng kẹp sách mà khiến người ta hài lòng được thì cũng lạ thật.Tao chắc là mấy người tiếp xúc với mày, Minato, đều có chút độc đáo đấy."

"Nếu vậy thì mày chắc chắc là thằng lập dị số một rồi."

"Lập dị chỗ nào? Mày tìm cho tao một người bình thường được như tao xem nào."

"Đừng tự nhận mình bình thường trong khi lúc nào gái cũng bu quanh như thế. Mọi người nghe được sẽ ghen tị đấy."

Khi tôi lườm cậu ta, nghĩ rằng nếu cậu ta mà bình thường thì người bình thường sẽ như thế nào, Kazuki nhún vai và ngừng cười.

Sau một trận cười, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm. Nhưng một lúc sau, Kazuki lẩm bẩm với giọng chậm rãi.

"Mà, thật sự một cái kẹp sách... nhỉ?"

Trong ánh mắt cậu ta có chút gì đó đầy ẩn ý. Đó là kiểu ánh mắt cho thấy cậu ta đã hiểu ra điều gì đó, kiểu ánh mắt phiền phức mà tôi chẳng muốn thấy chút nào. Lúc nào cậu ta cũng trêu chọc tôi vào những lúc như này.

Trước khi cậu ta kịp nói gì, tôi nhìn thẳng lại vào mắt Kazuki.

"Gì thế?"

"Không, không có gì cả. Tao chỉ đang chờ mày nói lúc nào mày sẵn sàng thôi."

"Hah, chẳng có gì đáng để nói cả."

"Vậy à?"

Lẽ nào cậu ta đã đoán ra chuyện về Saito? Nhưng tôi có nói gì về chuyện này với cậu ta đâu. Chắc là cậu ta vẫn chưa nhận ra đâu nhỉ, đúng không?

Cảm thấy hơi lo lắng và không biết phải làm gì, tôi nhận ra Kazuki dường như không có ý định theo đuổi chủ đề này thêm nữa. Cậu ta rời mắt khỏi tôi và nhấp một ngụm súp.

Thật tình, cậu ta nhạy bén thật. Có thể cậu ta chưa đoán ra hết mọi chuyện về mối quan hệ của tôi với Saito, nhưng chắc chắn cậu ta đã nhận ra điều gì đó.

Vì cậu ta không hỏi sâu thêm, có lẽ cậu ta chỉ đang thích thú với phản ứng của tôi thôi. Về mặt này thì tôi không thể nào thắng nổi cậu ta.

Sự im lặng bao trùm lấy tôi và Kazuki. Dành thời gian thư giãn như này quả nhiên cũng không tệ, nhưng một cơn gió lạnh lướt qua da khiến tôi rùng mình.

“Vào trong thôi nhỉ?"

"Ừ, trời lạnh quá rồi, chỉ ngồi húp súp không là không đủ."

Chúng tôi nhìn nhau và nở một nụ cười gượng gạo, bỏ lại sân thượng đang phơi mình dưới bầu trời lạnh giá.

Mở cánh cửa sân thượng và trở vào trong, cái lạnh đã dịu đi một chút so với lúc nãy. Những ngón tay đã dần lạnh cóng của tôi bắt đầu ấm lên, và hơi nóng từ súp lan tỏa khắp cơ thể.

Chắc là do đây vẫn là khu vực ít người qua lại trong tòa nhà trường học, nên tiếng bước chân của chúng tôi khi đi xuống cầu thang vang vọng thấy rõ.

"Mà này, mày đã cảm ơn người ở chỗ làm thêm mà mình nói chuyện hôm trước chưa?"

"Chưa, ca làm của tao với cô ấy cũng không trùng nhiều lắm, nhưng mà ngày kia tao có làm với cô ấy nên tao định cảm ơn vào hôm đó luôn."

"Ra vậy. Mà, cô ấy tên gì thế?"

"Tên cô ấy á? Là Hiiragi."

"Hiiragi... huh."

Kazuki chạm cằm và lặp lại cái tên với vẻ mặt hơi thất vọng, điều này có vẻ bất thường đối với thái độ vui vẻ thường ngày của cậu ta.

"Cái tên đó có gì à?"

"Không, không có gì. Nếu tao nhớ không lầm thì ở đó không có ai bằng tuổi bọn mình, đúng không?"

"Ừ. Khoan đã, chẳng lẽ mày cũng định tán tỉnh cô gái ở chỗ làm thêm của tao à?"

Khi tôi nhìn cậu ta với vẻ chán nản, cậu ta vội vàng lắc đầu, nói: "Không, không, không phải thế."

"Mày cứ nghĩ quá. Làm như tao là một kẻ lăng nhăng ấy."

"Thì đó là sự thật mà."

"Tao chưa bao giờ chủ động cả. Là các cô gái tìm đến tao, và tao chỉ đáp lại thôi."

"Cũng chẳng khác biệt gì lắm."

Thật tình. Nhưng tôi cũng thấy cậu ta cũng chưa bao giờ cố gắng chủ động cả. Kazuki không bao giờ cố gắng tán tỉnh các cô gái; và cũng luôn là các cô gái tiếp cận và kết bạn với cậu ta.

Cách mọi người tự nhiên bị cậu ta thu hút khiến tôi nhớ đến Saito một chút.

"Vậy, sao tự nhiên lại quan tâm đến chỗ làm thêm của tao thế?"

"Chỉ tò mò thôi."

"Ra vậy."

Có thể cậu ta hỏi chỉ vì tò mò, hoặc có thể không. Tôi không thể đoán được, nên tôi quyết định bỏ qua.

Chúng tôi đi xuống cầu thang và đi dọc hành lang tầng ba. Tiếng trò chuyện rôm rả vang lên từ phía cuối hành lang. Khi chúng tôi đến gần đám đông hơn, bọn tôi hướng về phía lớp học của mình. Rồi, tôi nghe thấy những giọng nói thì thầm phát ra từ một lớp học trống ở bên trái.

"...Mà này, tao nghe nói Saito-san lại được một anh nào tỏ tình đấy."

"Oh, tao biết đấy. Là đội trưởng câu lạc bộ bóng đá thì phải. Anh ta tỏ tình với cô ấy ngay trước mặt mọi người ở hành lang."

"Thật á? Không phải cô ấy đã được tỏ tình một lần trước đó rồi sao?"

"Có vẻ như anh ta không thể buông bỏ được nên lại tỏ tình lần nữa."

"Wow, cô ta nổi tiếng thật."

Một vài cô gái đang nói về Saito và đàn anh ở câu lạc bộ bóng đá. Có rất nhiều người xung quanh, việc tin đồn lan truyền là điều không thể tránh khỏi. Đặc biệt là khi nó liên quan đến hai người nổi tiếng trong trường.

Việc Saito trở thành chủ đề bàn tán không phải là chuyện lạ, nên tôi định đi qua, nhưng khi đi ngang qua lớp học, tôi tình cờ nghe thấy một cô gái tóc vàng lại nói.

"Biết không, Saito-san đúng là bất công mà. Cô ta cứ tỏ ra không quan tâm đến con trai, nhưng rồi lại cướp đi những senpai mà mọi người ngưỡng mộ."

"Tao biết mà. Cái thái độ xa cách của cô ta cũng thật khó chịu."

"Có khi cô ta còn làm đủ thứ trò sau lưng rồi."

"Chắc chắn rồi. Càng tỏ ra ngây thơ thì càng che giấu nhiều."

Những lời nói đó thấm đẫm ác ý. Nghe thôi mà tôi cũng cảm thấy buồn nôn rồi. Mỗi từ được nói ra như một con dao, đâm thẳng vào tim tôi một cách sắc nhọn.

Nếu họ nói về lí do tại sao Saito lại lảng tránh đàn ông thì đúng ra họ thông cảm cho cô ấy chứ. Tại sao mọi chuyện lại phải đến mức này? Họ không biết gì về cô ấy, nhưng họ cứ thế lan truyền tin đồn. Tôi ước gì họ đừng nói những điều độc ác như vậy.

Tôi biết có những người nói xấu Saito, nhưng nghe thấy một cách trắng trợn như vậy khiến thần kinh tôi căng như dây đàn. Một cảm giác đen tối không thể tả nổi dâng lên trong lòng tôi.

"Ổn không đấy, Minato? Trông mặt mày căng thẳng lắm."

"Không, chỉ là những lời đàm tiếu tao nghe được lúc nãy khiến tao thấy khó chịu thôi."

Chúng tôi đã đi khỏi lớp học trống, và tôi không còn nghe thấy giọng nói của họ nữa. Nhưng những lời nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

"Oh, tao hiểu rồi. Nhưng cũng đâu thể làm gì được. Nổi bật đồng nghĩa với việc thu hút sự ghen tị và đố kỵ mà."

Kazuki thở dài, vẻ cam chịu. Cậu ta chắc hẳn cũng đã phải vật lộn với những lời đàm tiếu qua loa linh tinh đó. Luôn là sự ác ý ích kỷ của con người gây ra đau khổ.

"Biết là thế, nhưng nghe cũng chẳng dễ chịu gì."

"Đúng vậy. Nhưng mà hiếm đấy , tự nhiên mày lại phản ứng về tin đồn của Saito-san."

"Thật sao?"

"Ừ, lúc nào mày chả tỏ ra thờ ơ, như thể không phải việc của mày ấy."

"Có lẽ mày nói đúng."

Chỉ cần có sách, tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì khác hay có suy nghĩ đặc biệt nào. Nhưng bây giờ, chỉ nghe một mẩu tin đồn thôi đã khiến tôi cảm thật tồi tệ đến thế này. Dường như Saito đã trở thành một sự hiện diện quan trọng trong cuộc đời tôi. Điều này không giống tôi chút nào, nhưng tôi cũng không ghét nó.

"Vậy, lí do gì đã khiến bạn Minato của tao thay đổi đây ta?"

"Chỉ là tâm trạng thôi. Quay lại lớp học đi."

"Mỗi cái tính cách lạnh lùng thì vẫn ở nguyên đấy."

Tôi biết những điểm tốt của Saito, nên tôi sẽ tiếp tục đối xử với cô ấy như một người bạn. Tôi đã quyết định như vậy.

"Hôm nay chúng ta gặp nhau ở nhà tớ như thường lệ được không?"

"Ừ, kế hoạch là vậy mà. Cậu chắc là ổn chứ?"

"Ừm , không vấn đề gì đâu."

"Được rồi, hẹn gặp lại sau giờ học."

"Tớ hiểu rồi."

Sau khi trao đổi tin nhắn với Saito, tôi rời khỏi trường và đi về phía nhà Saito sau giờ học.

Trước đây thì tôi thường đi theo Saito về nhà, nhưng giờ chúng tôi đi riêng. Tôi đã đến nhà cô ấy nhiều lần và đã thuộc đường luôn rồi, và tôi cũng cảm thấy không hay khi cứ lẽo đẽo theo sau cô ấy, nên tôi đã đề nghị tự mình đi. Vì thế mà giờ tôi đang lặng lẽ đi một mình trên con đường về của những học sinh khác.

Bầu trời đã nhá nhem tối, với hoàng hôn xa xa còn vương lại như thể không muốn rời đi. Ánh nắng xa dần, như những tia sáng đỏ rực xuyên qua kẽ lá, rọi một thứ ánh sáng cô đơn lên con đường, dẫn đường tôi đến nhà Saito. Theo ánh sáng đó, tòa chung cư nơi Saito đang sống hiện ra.

Tòa nhà chung cư màu trắng nằm pha trộn vào khu dân cư cao cấp. Tuy không phải mới toanh nhưng thực sự vô cùng sạch sẽ , nhìn bên ngoài thì chỉ đoán được là mới xây không lâu mà thôi.Chỗ này không có vẻ gì là nơi một học sinh trung học sẽ sống một mình, nên chắc hẳn phải có lí do nào đó.

Đứng trước cánh cửa ở ngoài cùng bên phải trên tầng hai, tôi hít một hơi thật sâu. Việc bấm chuông cửa vẫn là điều tôi chưa thể làm quen được. Tôi khẽ thở ra và nhấn chuông.

Sau khi chờ một lát trước màn hình liên lạc nội bộ có camera, cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, và Saito, trong bộ đồng phục học sinh, xuất hiện. Trong khung cảnh mờ ảo, ánh sáng từ ngưỡng cửa chiếu rọi lên Saito, làm mái tóc đen của cô ấy lấp lánh.

Tôi tháo cặp ra và lấy hai cuốn sách tôi đã mượn hôm qua, đưa cho Saito.

"Đây, mấy cuốn sách tớ mượn hôm qua. Cảm ơn nhé."

"Được rồi. Vậy đây là sách của hôm nay nhé."

"Cảm ơn cậu."

Tôi cẩn thận đặt hai cuốn sách mới nhận vào lại trong cặp.

"Mà ấn tương thật đấy, cậu đọc xong hai cuốn sách dày cộp như thế chỉ trong có một ngày. Cậu đọc nhanh thật đấy."

"Khi tìm được quyển nào hay thì tớ chỉ có đọc không ngừng thôi .Tớ đoán vậy. Oh, mà quyển kia cũng hay nữa."

"Tớ vẫn nghĩ là quá nhanh đấy. Nhưng tớ mừng vì cậu đã thích nó."

"Ừ, đặc biệt là phần kết..."

Chúng tôi say sưa thảo luận về những đoạn yêu thích của mình. Nói về những điều chúng tôi yêu thích khiến hai đứa cứ thế bon mồm nói chuyện. Saito cũng vậy, đôi mắt cô ấy lấp lánh khi gật đầu nhiệt tình, nói: "Tớ biết! Đó là một cảnh kinh điển mà!"

Dành thời gian thảo luận về cùng một cuốn sách cũng thú vị không kém gì việc đọc nó. Lần này, chúng tôi đặc biệt hào hứng nên cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu. Sau khi chúng tôi nói chuyện xong, một cảm giác mệt mỏi nhẹ ập đến.

"Phù, nói nhiều thế này cũng mệt thật."

"Ừ, lâu rồi tớ mới nói nhiều như thế."

"Thật sao? Tớ tưởng cậu cũng nói chuyện nhiều với những người cậu hay đi cùng chứ."

"Tớ thường nghe nhiều hơn là nói."

"Ra vậy."

Cô ấy trông vô cùng thích thú, vẻ mặt thư giãn và hài lòng. Nụ cười nhẹ của cô ấy quyến rũ đến nỗi tôi không thể không mỉm cười theo. Khi Saito nói về cảm nhận của mình về cuốn sách, cô ấy đã rất hào hứng, và nhìn thấy cô ấy như vậy khiến tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc sáng.

(Tại sao mọi người lại buông lời ác ý với cô ấy chứ)

Như Kazuki đã nói, những người nổi bật thu hút rất nhiều sự chú ý. Vì thế việc mọi người có định kiến với họ là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, việc nói xấu sau lưng họ là điều không thể chấp nhận. Trong trường hợp này, Saito đã giữ khoảng cách với con trai, nhưng cô không thể tránh được những lời tỏ tình của con trai được . Dù vậy, tại sao họ lại phải nói những điều tồi tệ như vậy...?

Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu có nên nói cho Saito biết không, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Có nói cũng không giải quyết được gì, và tôi không chắc Saito có biết về những lời đàm tiếu đó không. Tôi chỉ không muốn phá hỏng nụ cười dịu dàng của cô ấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Saito, người đang mỉm cười hạnh phúc. Cô ấy tò mò nghiêng đầu.

"Có chuyện gì thế?Cậu cứ nhìn chằm chằm tớ suốt vậy. Mặt tớ có dính gì à?"

"Không, không có gì đâu."

Tôi lắc đầu một cách mơ hồ, và cô ấy chớp mắt vài lần, dường như không mấy bận tâm.

"Thật chứ?"

"Ừ, tớ chỉ đang nghĩ về cuốn sách và tớ muốn đọc nó ngay lập tức."

"Cậu yêu sách quá rồi đấy biết không?"

"Ừ, có thể nói sách là bạn gái của tớ cũng được."

"Sách là bạn gái của cậu ấy...Mà cũng hợp lí thật nhỉ."

Cô ấy tự lẩm bẩm lại những lời đó rồi bật cười khúc khích. Chắc hẳn nó rất buồn cười vì cô ấy tiếp tục cười, rung vai và nhìn lên tôi.

"Hehe, tớ nghĩ cách diễn đạt đấy cũng chính xác đấy. Tình yêu của cậu cho sách có chút đáng sợ rồi đấy. Nếu đối tượng của cậu là con người thay vì sách thì cảm giác cũng không khác gì đâu."

"Này, đừng nói là đáng sợ chứ."

Yêu sách thì có gì sai cơ chứ? Tôi hướng một cái nhìn không hài lòng về phía Saito. Thế nhưng cô ấy dường như không quan tâm chút nào và tiếp tục cười một cách dịu dàng.

"Chà, nếu sách thực sự là bạn gái của tớ thì có nghĩa là tớ đang mượn hoặc thuê người yêu của mình bằng tiền nhỉ."

d5940e19-f3ed-42b2-8710-6f64d71d018c.jpg

"Wow, thật là thảm hại mà."

Bầu không khí mềm mại biến mất. Cô ấy cất lên một giọng nói lạnh lùng, nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, lùi lại một bước và nheo mắt.

"Không, câu đấy chỉ là đùa thôi đấy nhé?"

"Tớ hiểu. Nhưng đúng là tớ đã nghĩ nó rất tệ."

"Cậu cứ vừa đấm vừa xoa ấy nhỉ?"

Tôi cứ phải cố gắng giải thích cho Saito, người đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

◇◇◇

Hai ngày sau hôm nói chuyện với Kazuki. Hôm nay, lần đầu tiên sau một thời gian tôi có ca làm với Hiiragi-san. Sau khi kết thúc việc trao đổi sách thường lệ với Saito, đã đến giờ đi làm thêm, nên tôi đi đến văn phòng. Khi tôi ngồi trước máy tính để chấm công, quản lý bước vào văn phòng.

"Oh, Tanaka-kun."

"Quản lý. Chào buổi tối ạ."

"Chào buổi tối. Hôm nay cũng cố gắng nhé."

"Vâng ạ, cảm ơn cô."

Quản lý là một phụ nữ ngoài bốn mươi, thấp hơn tôi một cái đầu, với nụ cười rạng rỡ. Tôi cúi đầu chào cô ấy. Sau đó, như thể nhớ ra điều gì, cô ấy cất cao giọng.

"Nhân tiện, con gái tôi, Mai sẽ bắt đầu làm thêm ở đây từ hôm nay, nhờ cậu để ý giúp nhé. Chắc lát nữa con bé sẽ đến tự giới thiệu."

"Con gái của cô ạ?"

"Đúng thế. Con bé từng giúp việc ở cửa hàng và được trả công luôn đấy, nhưng điểm số của nó giảm sút nên tôi đã bắt nó nghỉ. Năm nay là năm nó thi chuyển cấp mà."

"Thi chuyển cấp ấy ạ?"

"Ừ, con bé đang năm ba sơ trung rồi mà."

"Oh, cháu hiểu rồi."

Tôi không ngờ cô bé lại nhỏ tuổi hơn mình. Tôi tự hỏi cô bé là người như thế nào. Chiếu theo tính cách của quản lý thì tôi đoán cô bé là người tốt, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng. Dù bé tuổi hơn nhưng hình như cô bé đã làm ở đây lâu hơn tôi nên tôi hy vọng chúng tôi có thể làm việc tốt với nhau.

Khi tôi vừa chấm công xong với vẻ mặt lo lắng, cánh cửa văn phòng lại mở ra.

"Mẹ?"

Một cô gái ló đầu vào, tò mò nhìn chúng tôi. Mái tóc màu vàng lanh của cô bé đung đưa khi đôi mắt hai mí lanh lợi của cô bé gặp mắt tôi.

"Này, mẹ đã bảo con phải gọi là 'Quản lý' khi đang làm việc mà."

"Vâng ạ."

Cô gái miễn cưỡng gật đầu trước giọng điệu khiển trách của quản lý. Tuy nhiên, câu trả lời nửa vời của cô bé cho thấy ít có dấu hiệu hối lỗi. Cô bé quay đi một cách thờ ơ, rồi nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

"Anh có phải là Tanaka-senpai không ạ?"

"À ừ, là anh."

"Em biết mà!"

Khuôn mặt cô bé rạng rỡ với một nụ cười, làm tôi phần nào nhớ tới hình ảnh Kazuki.

"Rất vui được gặp anh, em là Nanase Mai."

"Rất vui được gặp em. Anh là Tanaka Minato."

Tôi đáp lại nụ cười rạng rỡ của cô bé bằng nụ cười thân thiện nhất có thể. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nên tôi đã cố gắng tỏ ra dễ gần nhất có thể.

Mai dường như không quá bận tâm và cúi đầu, nói: "Rất vui được gặp anh."

"Đúng như mẹ nói, anh trông ngầu thật đấy."

"Chuẩn chưa? Nhờ có Tanaka-kun mà nhiều phụ nữ lớn tuổi hơn đã đến cửa hàng đấy."

"Ừm…anh cảm ơn?"

Vì không hay được khen về ngoại hình, tôi vật lộn để trả lời và đành chọn một câu trả lời an toàn. Dù thế, tôi không thể không nở một nụ cười hơi ngượng ngùng.

"Quản lý, cô giới thiệu cháu với Mai-san kiểu gì thế ạ?"

"Cô chỉ kể như bình thường thôi mà. Tanaka-kun, từ giờ cô trông cậy vào cháu nhé."

"Bình thường ấy ạ... vâng, được ạ."

Tôi chắc chắn rằng cô ấy đã giới thiệu theo cách kì lạ nào đấy rồi. Đôi mắt của Mai lấp lánh đầy hứng thú.

"Không cần giới thiệu thêm nữa đâu. Mẹ cũng tin vào con nên nhớ làm việc chăm chỉ đấy."

"Đủ rồi đấy, mẹ. Mẹ đi chỗ khác đi."

"Được rồi, được rồi. Con không có việc gì phải làm à?"

"Oh, đúng rồi. Các nhân viên nhà bếp nhờ con gọi mẹ nên con đến đây."

"Mẹ hiểu rồi."

Quản lý nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

"Haiz, mệt quá."

"Mai-san, đang là giờ nghỉ của em à?"

"Không hẳn là nghỉ. Em chỉ đang đợi đến giờ làm thôi."

Vừa lẩm bẩm, cô bé vừa lấy điện thoại ra khỏi túi. Một phụ kiện hình quả cầu tròn lủng lẳng trên đó, lấp lánh với ánh sáng bảy sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Nó làm tôi nhớ đến chiếc kẹp sách tôi đã tặng Saito, và tôi không thể không bị thu hút bởi nó.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, cô bé ngượng ngùng cho tôi xem quả cầu lấp lánh.

"Oh, cái này ạ? Anh thấy nó kỳ lạ không?"

"Không, không hề. Nó rất đẹp."

"Cảm ơn anh. Thực ra, em làm nó vì sở thích thôi."

"Em tự làm nó á?"

"Vâng, thực ra làm nó khá dễ."

Nó được hoàn thành một cách tỉ mỉ đến nỗi trông như một món đồ mua ở cửa hàng chứ không phải đồ thủ công. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào nó một cách hứng thú.

"Ừm, anh nhìn chằm chằm quá làm em hơi ngại..."

"Oh, anh xin lỗi."

Tôi nhanh chóng lùi lại khỏi Mai-san, người đang cười một cách ngại ngùng, bối rối.

Tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy cô bé dễ nói chuyện hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Lúc nào mới gặp ai đó tôi cũng có chút lo lắng, nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi liếc đồng hồ và thấy còn năm phút nữa là đến ca làm của mình. Ngay khi tôi đang nghĩ đã đến lúc phải ra ngoài, cửa văn phòng lại mở ra lần nữa.

"Xin lỗi."

Một giọng nói trong trẻo, đĩnh đạc. Hiiragi-san bước vào, mái tóc đen buộc cao của cô ấy đung đưa.

"Chào buổi tối, Tanaka-san. Và..."

"Oh, lâu rồi không gặp, Hiiragi-senpai!"

Hiiragi-san chớp mắt ngạc nhiên và đứng hình trong giây lát khi Mai-san khẽ giơ tay phải lên và tiến lại gần cô ấy. Một bầu không khí thân thiện bao quanh hai người họ.

"Lâu rồi không gặp. Em nghỉ để ôn thi đúng không?"

"Vâng, nhưng điểm của em đã cải thiện nên em được phép quay lại rồi ạ."

Mai-san chào một cách nghiêm trang. Có vẻ như Hiiragi-san đã quen với điều này vì trông cô ấy không có vẻ đặc biệt bận tâm.

"Ừm, hai người thân nhau à?"

"Từ trước khi cậu vào làm cơ, Tanaka-kun, Mai-chan và tớ là hai người duy nhất tầm tầm tuổi nhau, nên bọn tớ có nhiều cơ hội nói chuyện."

"Đúng vậy ạ. Hiiragi-senpai ban đầu là khách quen ở cửa hàng này , và đó cũng là cách em đã mời chị ấy."

Hai người họ nhìn nhau và giải thích với một thái độ thân thiện. Tôi chưa từng thấy Hiiragi-san nói chuyện thân mật với ai như vậy trước đây, nên cũng có hơi bất ngờ.

"Vậy thì, từ giờ chúng ta hãy cùng nhau làm việc thật tốt nhé."

"Được rồi. Cùng cố gắng nhé."

"Ừm. Oh, em phải đi đây, nên chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ, vội vàng đứng dậy, và nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Tuy nhiên, em ấy có vẻ miễn cưỡng khi rời đi vì sau đó em ấy có ngoái nhìn lại với chút tiếc nuối.

Bị bỏ lại một mình trong phòng với Hiiragi-san, bầu không khí sôi nổi mà Mai-san mang lại đã biến mất, để lại một sự tĩnh lặng yên ắng.

"Ừm, Mai-san quả là một người năng động đấy nhỉ."

"Đúng vậy. Nhưng mà trước đấy em ấy khá trầm đấy."

"Thật sao? Tớ thực sự không thể hình dung được luôn."

Tôi không thể hình dung một người thân thiện như cô bé lại từng lại là một người hướng nội như vày. Tôi đã nghĩ cô bé luôn như vậy từ khi sinh ra luôn cơ.

"Cho đến khoảng năm lớp bảy, em ấy khá trầm. Sau đó, vào năm lớp tám, cô bé đột nhiên trở nên vui vẻ hơn. Tôi thích cả hai tính cách của em ấy, nhưng có vẻ như bây giờ cô bé đã trở nên khá nổi tiếng ở trường sơ trung đang học đấy."

"Wow, thú vị thật."

Đó có phải là một màn debut muộn ở sơ trung không ta? Dù cho em ấy có thay đổi bản thân một cách gượng ép, đó cũng là kết quả của sự nỗ lực của cô bé và đáng được tôn trọng. Thay đổi bản thân không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

"Với sự tươi sáng đó, không có gì lạ khi cô bé nổi tiếng."

"Tanaka-san, cậu có thích một người như Mai-chan không?"

Giọng điệu ngập ngừng và ánh mắt ngước lên đầy rụt rè của cô ấy, cùng với thái độ dè dặt, trông cô ấy có vẻ thận trọng khi hỏi tôi.

"Không, tớ không có hình mẫu cụ thể nào cả. Nói chung thì những người thân thiện thường sẽ nổi tiếng mà, ý tớ chỉ có vậy thôi."

"Ra vậy."

Hiiragi-san nhìn xuống, xoắn những lọn tóc của mình bằng ngón tay khi cô ấy lẩm bẩm. Vẻ mặt cô ấy điềm tĩnh, và tôi không chắc liệu cô ấy có hài lòng với câu trả lời của tôi hay không.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Hiiragi-san sẽ hỏi về gu của tôi về người khác giới. Tôi nghĩ cô ấy không quan tâm đến chuyện tình cảm nên cũng có chút bất ngờ. Nhân cơ hội này, tôi quyết định hỏi lại cô ấy.

"Tớ không thực sự quan tâm đến chuyện tình cảm lãng mạn, nên cũng không có hình mẫu cụ thể nào. Còn Hiiragi-san thì sao? Cậu thích người như thế nào?"

"T-Tớ ư?"

Cô ấy đỏ bừng mặt, rõ ràng không ngờ đến câu hỏi này. Cô ấy có vẻ không quen với những chủ đề như vậy, đôi mắt cô ấy đảo quanh một cách lo lắng.

Sau khi đặt câu hỏi, tôi đột nhiên nhận ra rằng có lẽ thật thô lỗ khi hỏi một cô gái về gu của cô ấy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Oh, nếu cậu không muốn trả lời thì cũng không cần quan tâm đâu. Hỏi con gái cái này đúng là khó trả lời thật. Tớ xin lỗi vì không ý thức chuyện này từ đầu."

"K-Không, tớ chỉ hơi bất ngờ thôi, nên không phải là tớ không muốn trả lời. Để xem... một người nhìn vào nội tâm của tớ chứ không chỉ vẻ bề ngoài."

Đỏ mặt, cô ấy ngước nhìn tôi một cách có phần thận trọng. Tai cô ấy cũng đỏ bừng, nhưng giọng nói của cô ấy mềm mại ,dường như cô ấy muốn truyền tải một tình cảm chân thành.

"Có phải là cậu bạn mà cậu từng kể trước đây không, người đã chăm sóc cậu ấy?"

"Ừm... đúng vậy."

Khuôn mặt cô ấy bây giờ còn đỏ hơn, làm rõ rằng Hiiragi-san thực sự thích người đó. Nhìn thấy cô ấy bối rối và xấu hổ, điều đó rất khác với thái độ điềm tĩnh thường ngày của cô ấy, lại làm tôi thấy vô cùng đáng yêu.

"Cậu thật sự thích cậu ấy nhỉ?"

"Tớ thể hiện ra rõ thế à?"

"Ừm , tại khác với cậu của thường ngày quá mà."

"Cậu nói đúng. Tớ có hơi bối rối vì cậu hỏi đột ngột quá..."

"Oh, không, không phải là cậu trông kỳ lạ hay gì đâu. Tớ nghĩ là nó dễ thương lắm. Chỉ là nó khá dễ nhận thấy thôi."

"V-Vậy sao? Dễ thương, hửm..."

Cô ấy lẩm bẩm một mình, nắm chặt quai túi của mình. Sau đó, cô ấy hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đung đưa người từ bên này sang bên kia.

Tại sao cô ấy lại do dự nhiều vậy nhỉ? Có lẽ cô ấy nghĩ tôi chỉ đang tỏ ra lịch sự chăng?

"Cậu đừng lo , tớ không nói thế chỉ vì lịch sự đâu. Tớ thực sự nghĩ nó dễ thương."

"Đ-Được rồi, tớ hiểu rồi. Chúng ta nên dừng cuộc trò chuyện này ở đây đi. Tớ xấu hổ quá rồi."

Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không nói dối thôi, nhưng cô ấy đã ngăn tôi lại. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng khi cô ấy lắc đầu lia lịa, rõ ràng đã đến giới hạn của mình với chủ đề lãng mạn xa lạ này.

"...Tớ hiểu rồi. Cứ nhớ rằng tớ vẫn luôn theo phe cậu nhé, vì vậy hãy cố gắng hết sức. Nếu cậu muốn thì tớ luôn sẵn sàng lắng nghe."

"Lắng nghe tớ sao?"

"Ừm, cậu cũng luôn lắng nghe những lo lắng của tớ mà, nên là hai bên huề nhau."

"Đ-Được rồi, nếu có cơ hội tớ sẽ kể."

Có vẻ như cuộc trò chuyện này đã thực sự ảnh hưởng đến cô ấy, khi cô ấy đỏ mặt và trở nên dè dặt hơn.

"Nhân tiện nói về lời khuyên , cảm ơn cậu đã giúp tớ về món quà hôm trước."

"Oh , ừm. Tớ rất vui vì có thể giúp."

"Cậu không chỉ giúp không đâu. Không quá khi nói cô ấy hạnh phúc là nhờ có lời khuyên của cậu đấy, Hiiragi-san. Nếu cậu không khuyên tớ tặng hai món quà, chắc là tớ không thể làm cô ấy hạnh phúc đến vậy."

Nếu không có lời khuyên của Hiiragi-san, tôi định sẽ chỉ tặng cô ấy một cuốn sách, điều đó an toàn nhưng không có gì nổi bật. Saito sẽ hài lòng, nhưng tôi sẽ không thể nhìn thấy được biểu cảm vui sướng như vậy từ cô ấy. Nhìn thấy mức độ hạnh phúc đó hoàn toàn là nhờ vào lời khuyên của Hiiragi-san.

"Cô ấy thực sự trông hạnh phúc đến vậy sao?"

"Tất nhiên. Cô ấy thích nó đến mức bắt đầu sử dụng ngay ngày hôm sau, và phản ứng của cô ấy khi tớ tặng nó thật không sự rất ấn tượng luôn."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Tớ từng nói tớ thích nụ cười của cô ấy đúng không?"

"Ừ-Ừm , cậu có nói vậy."

Giọng cô ấy hơi run, và đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại vài lần.

"Những nụ cười mà tớ từng thấy trước đây chỉ là những nụ cười thoáng qua, nhưng nụ cười mà cô ấy nở khi tớ tặng quà là nụ cười hiền lành, dịu dàng nhất mà tớ từng thấy. Khá khó để diễn ta bằng lời không thôi, nhưng mà nó cũng tương tự thế. Rõ ràng là cô ấy thực sự hạnh phúc."

"C-Cô ấy có một biểu cảm như vậy sao...!"

Trong một khoảnh khắc, cô ấy đứng hình với đôi mắt mở to, sau đó đặt cả hai tay lên má và nhìn xuống.

"Tớ không thể không bị nó mê hoặc. Mặc dù tớ không bao giờ có thể nói với cô ấy điều đó."

"Đ-Đúng vậy."

"Ừm, sẽ thật xấu hổ nếu cô ấy biết."

"D-Dù sao thì, tớ đoán mình có thể hiểu cô ấy đã hạnh phúc như nào. Có vẻ như đã đến giờ làm của mình rồi kìa, tớ ra ngoài trước đây."

Hiiragi-san nhanh chóng nói và bước đi nhanh chóng. Tôi liếc đồng hồ và thấy đã gần đến giờ làm của chúng tôi. Thật là suýt soát. Tôi đã quá mải mê vào cuộc trò chuyện. Tôi không thường có ai để nói về những chuyện này, nên tôi muốn nói chuyện thêm, nhưng mà tiếc thật. Lần sau tôi sẽ nhờ cô ấy lắng nghe thêm lần nữa. Với một cảm giác tiếc nuối, tôi bắt đầu chuẩn bị cho buổi làm.