Vol.3 (LN)

Epilogue

2025-10-09

2

“Cô xin lỗi nhé? Đã mất công cháu đi cùng mà lại…”

“Cháu mới là người phải xin lỗi vì đã không giúp được gì mà. Hay là mình đặt hàng BTO rồi tự chọn linh kiện đi ạ.”

“Cô không rành về máy móc lắm, nên giao hết cho Yukito-kun nhé.”

Tôi đã cùng Himiyama-san đến cửa hàng điện máy, nhưng cuối cùng lại phải lủi thủi ra về mà không đạt được mục đích. Himiyama-san đang định mua một chiếc máy tính để bàn, nhưng lại không tìm được chiếc nào phù hợp với nhu cầu sử dụng. Thế này thì khác gì một buổi hẹn hò ở cửa hàng điện máy chỉ để mình tôi vui đâu chứ.

“Mà kể cũng lạ, có phải người ta gọi đó là PC gaming không nhỉ? Chẳng biết từ lúc nào mà toàn là loại đó thôi. Cô thì không chơi game trên máy tính nên cũng không quan tâm đến hiệu năng lắm.”

“Quả thật là khó mà tưởng tượng ra cảnh Himiyama-san vừa headshot kẻ địch trong game FPS…”

Cảnh tượng onee-san dịu dàng Himiyama vừa chửi bới trên kênh chat vừa xả súng điên cuồng trong một game FPS quả thật là kinh dị. Nhưng cũng có những người hễ cứ ngồi sau tay lái là tính cách thay đổi hoàn toàn, nên cũng không thể phủ nhận khả năng đó. Tôi đã nghĩ biết đâu cô ấy cũng đang phải chịu đựng stress, rồi có một Himiyama-san sa ngã vào bóng tối nào đó tồn tại, nhưng may quá không phải vậy.

Từ giờ về sau, mong là cô ấy vẫn sẽ là người không dính dáng gì đến những hình ảnh như thế.

“Nhưng mà, tại sao chúng lại sáng đèn như vậy nhỉ? Có lý do gì đặc biệt không Yukito-kun?”

“Đó là lý thuyết Dekotora đấy ạ.”

“Dekotora?”

“Đó là do người ta lầm tưởng rằng cứ lấp lánh là ngầu đấy ạ.”

“Vậy tức là chúng chỉ phát sáng thôi sao?”

“Chỉ phát sáng thôi ạ.”

“Việc đó có ý nghĩa gì không nhỉ?”

“Đôi khi, một lời nhận xét bình tĩnh như vậy lại có thể rất tàn nhẫn đấy.”

Và vì lý do đó (?), chúng tôi đã từ bỏ việc mua PC gaming và quyết định sẽ đặt hàng BTO.

Himiyama-san có vẻ không cảm nhận được chút lãng mạn nào từ những chiếc máy tính phát sáng, nên cô ấy nói chỉ cần dùng được Office hay Powerpoint là ổn. Thậm chí còn chẳng cần card đồ họa. Đúng như lời cô ấy tự nhận là mình không rành, cảm nhận về giá cả của cô ấy cũng chẳng chính xác chút nào, nên ngân sách cô ấy chuẩn bị lại cực kỳ rủng rỉnh, không thiếu các lựa chọn.

Chuyện đó thì cũng được thôi, nhưng tôi thử buột miệng hỏi một câu hỏi đơn giản, rằng tại sao Himiyama-san lại đột nhiên muốn mua máy tính.

“Có chuyện gì mà cô lại đột nhiên cần máy tính vậy ạ?”

“Chắc là vì cô nghĩ mình không thể bị trói buộc mãi như vậy, cũng đã đến lúc phải tiến về phía trước rồi.”

Ánh mắt dịu dàng của cô ấy hướng về phía tôi. Trên đường về, dù không đạt được mục đích, Himiyama-san đi bên cạnh tôi trông vẫn có vẻ vui vẻ và phấn chấn.

“Cháu hiểu rồi. Cháu cũng nghĩ vậy.”

“Yukito-kun không thực sự hiểu đấu đúng không? Cô nghĩ câu trả lời qua loa như vậy là không được đâu nhé.”

“Lạ thật. Phép xã giao không có tác dụng sao? Phụ nữ nói gì thì cứ vâng vâng dạ dạ cho qua là mọi chuyện sẽ êm đẹp, vẹn toàn cả đôi bên cơ mà...!”

“Cháu có thành kiến nặng nề quá không vậy?”

“Cô đừng kỳ vọng vào kỹ năng giao tiếp của một kẻ cô độc u tối như cháu chứ ạ.”

Huống hồ đối phương lại là Himiyama-san, người có thể nói là thiên địch của tôi cũng không ngoa. 

Việc tôi trở tự nhiên trở nên căng thẳng là điều khó tránh khỏi.

Bởi vì dù tôi chưa nói, nhưng từ nãy đến giờ tôi vẫn đang bị cô ấy khoác tay đấy?

Ngực cô ấy đang chạm vào cháu đóooooo! Fooooooooooooo!

“Yukito-kun không có bạn gái à?”

“Số năm không có bạn gái bằng với số tuổi của cháu rồi ạ. Cháu xin kiên quyết phản đối câu hỏi mang tính quấy rối quyền lực này.”

“À, dám nói thế à. ――Cháu có muốn cô quấy rối cháu thật sự không?”

Himiyama-san khẽ cử động cơ thể, và cái cảm giác chạm vào cánh tay tôi bỗng trở nên mềm mại hơn hẳn lúc trước. Hơi ấm da thịt truyền qua lớp áo mỏng.

“Lỡ tháo ra mất rồi♪”

“Cháu xin thành tâm dập đầu tạ lỗi, xin cô tha cho!”

“Đúng rồi nhỉ. Cháu muốn chạm trực tiếp đúng không.”

“Diễn giải sai lệch đến mức xuyên tạc rồi!”

Cánh tay bị giữ chặt khiến tôi không thể động đậy. Trong lúc đó, cảm giác vẫn truyền đến trực tiếp.

“Không sao đâu. Đây là quà cảm ơn mà. Cứ coi như không tính nhé.”

“Đây chẳng phải là full-count ở hiệp 9 với 2 out rồi sao ạ?”

“Ở ngoài cô cũng ngại lắm, nên về nhà rồi làm nhé?”

“Cháu bắt đầu tin khái niệm ‘thấu hiểu lẫn nhau’ là ảo tưởng rồi đó.”

“Ufufufufufufufufufu.”

Suy cho cùng, con người là những sinh vật ngu ngốc không bao giờ có thể thấu hiểu lẫn nhau. Vận mệnh của tôi sắp tận rồi.

Trong lúc tôi vắt óc suy nghĩ xem có cách nào thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này không, một câu nói của Himiyama-san, có lẽ là buột miệng nói ra chứ không hề có ý gì, lại đọng lại trong tai tôi.

“Nhưng mà, nếu là Yukito-kun thì chắc là sẽ đào hoa lắm nhỉ?”

Câu nói vu vơ đó không hề ẩn chứa một ý đồ nào cả. Thế nhưng, có lẽ vì hoàn cảnh của bản thân mà tôi lại để tâm đến nó.

“Không có chuyện đó đâu ạ. Vả lại cháu cũng không muốn đào hoa. Dù chỉ có thể chọn một người duy nhất, nhưng cháu lại chẳng thể chọn được ai, cứ mãi ôm ấp tình cảm với một người như vậy thì sẽ chẳng được đền đáp đâu.”

“...Yukito-kun?”

Chắc hẳn cũng có những người có thể hẹn hò với bao nhiêu người cũng được. Nếu nói đó là bản lĩnh thì có lẽ đúng là vậy. Nhưng tôi không có thứ bản lĩnh đó.

Tôi không thể nào hành xử ngu ngơ như nhân vật chính trong harem được.

Một kẻ không thể yêu thương ai như tôi cũng không có tư cách được ai đó yêu thương.

Cả Hinagi và Shiori, chắc chắn rồi sẽ có những cuộc gặp gỡ tuyệt vời đang chờ đợi họ ở phía trước. Không phải là một cuộc gặp gỡ chẳng ra gì như với tôi, mà sẽ là một cuộc gặp gỡ định mệnh. 

Chắc chắn sẽ xuất hiện một người coi họ là người quan trọng nhất. Một người được tất cả mọi người chúc phúc. Khác với tôi, họ có sức hấp dẫn để làm được điều đó.

Nếu tình yêu chỉ được hình thành khi vectơ tình cảm của cả hai cùng hướng về một phía, thì tôi không thể đáp lại tình cảm của bất kỳ ai. Một con đường một chiều không có lối thoát.

“Không có gì đâu ạ. Chúng ta về thôi.”

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ đó. Liệu có một ngày nào đó tôi có thể đáp lại tình cảm của ai đó không? Dù có mơ mộng về một ảo tưởng như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Kể từ ngày đó, cháu vẫn luôn mạnh mẽ nhỉ. Nhưng sự mạnh mẽ đó có lẽ――”

Himiyama-san định nói gì đó, rồi lực nắm trên cánh tay tôi siết chặt hơn. Dù đang là giữa mùa hè oi ả, cơ thể chúng tôi lại dính sát vào nhau. Chắc cả những người bị nạn trên núi tuyết cũng không dính sát đến mức này đâu nhỉ?

“Cảm ơn cô (Làm ơn hãy đứng xa ra một chút đi ạ).”

“Bản tâm và lời nói khách sáo của cháu có bị đảo ngược không vậy?”

“Vì cháu là người trung thực mà. Cháu sẽ thò tay vào Miệng Sự Thật và giày vò khoang miệng của nó đấy.”

“Ufufu. Cô không muốn thấy thần biển Oceanus nôn mửa đâu.”

Rõ ràng là rất khó đi, nhưng có vẻ Himiyama-san chẳng quan tâm đến điều đó. Khi đang đi trong khu mua sắm có mái vòm, Himiyama-san dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa.

“Yukito-kun, chúng ta vào xem một chút không?”

“Vâng. Dù sao cũng không có hành lý gì nên không sao ạ.”

Bên trong cửa hàng không rộng lắm, nhưng đồ cổ và các vật dụng nhỏ được bày san sát nhau. 

Đối với một kẻ mù tịt về những thứ này như tôi, nó thật mới mẻ.

Chẳng cần phải nói, phòng riêng của tôi hoàn toàn không có đồ nội thất gì. Tôi nhớ cái căn phòng quá đỗi đơn điệu đó. Còn bây giờ, phòng tôi đã bị xâm chiếm bởi đồ đạc của mẹ và chị gái.

Mấy cái tinh chất dưỡng da thì mang về phòng mình mà dùng chứ! Cái bao cao su đặt ở đầu giường là của ai hả!

“Tấm lót bàn ăn này đẹp quá. Hay là mua về nhỉ. Yukito-kun có muốn mua gì không?”

“Cháu không có chút khiếu thẩm mỹ nào về những thứ này đâu ạ.”

“Lạ nhỉ? Trông cháu có vẻ cái gì cũng rành mà.”

“Làm gì có người như vậy ạ.”

Thật đáng buồn, tôi không có lấy một mảnh khiếu thẩm mỹ nào. Tôi cứ mặc định rằng bất cứ thứ gì màu đen cũng là lựa chọn đúng đắn.

Vì tôi là một kẻ cô độc u ám mà! Gần đây nghe nói nếu nói câu này sẽ bị cho là tự ti trá hình và gây khó chịu. Xin lỗi. Thậm chí tôi còn có suy nghĩ rằng quần áo thì chỉ cần đồ thể thao và đồ ngủ là đủ sống rồi

“Hay là mua cái gì đó làm kỷ niệm nhỉ... À, cái này thì sao Yukito-kun? Hay là mình dùng cốc đôi đi.”

“Cái đó thì hơi…”

Himiyama-san tươi cười cầm hai chiếc cốc trên tay. Đó là loại cốc bán theo cặp. Nếu tôi và Himiyama-san mà dùng nó thì sẽ cực kỳ không tự nhiên.

Kìa, có lẽ tôi suy diễn quá, nhưng chị nhân viên cửa hàng cũng đang nhìn chúng tôi với ánh mắt kiểu “Hai người này có quan hệ gì vậy…”. Chính tôi cũng muốn biết chúng tôi có quan hệ gì đây. Chắc là mama-katsu.

“Cô vừa mới chuyển nhà nên chưa chuẩn bị mấy thứ như bát đĩa cho khách khứa gì cả. Từ giờ phải sắm sửa dần dần thôi. Trước hết phải sắm phần của Yukito-kun đã.”

“Không, cháu đâu có đến thường xuyên đâu ạ.”

“Eh, cháu sẽ đến mà, đúng không?”

“Với lại cháu không thể cứ tùy tiện đến phòng của một phụ nữ đã đến tuổi cập kê được…”

“Cô sống một mình nên cháu đến thì cô sẽ thấy an tâm hơn.”

“Chung cư đó an ninh khá tốt mà phải không ạ?”

“An ninh đối với Yukito-kun là hoàn toàn bỏ ngỏ đó. Cháu muốn chạm mà, đúng không?”

“Vâng.”

――Tôi đã khuất phục trước áp lực của nụ cười ấy.

Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi được mời đến nhà Himiyama-san. Chúng tôi tán gẫu một chút rồi đi vào chủ đề chính là đặt mua máy tính. Vừa lắng nghe yêu cầu của cô, tôi vừa dùng điện thoại để lựa chọn các linh kiện. Cô ấy thực sự không quan tâm đến hiệu năng, nên chi phí đã giảm đi đáng kể. Tôi đã chọn một màn hình lớn hơn để dễ làm việc, với cấu hình này thì mọi tác vụ thông thường chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

“Cháu  không biết có nên hỏi không, nhưng cô định dùng nó để làm việc gì ạ?”

Cơ thể Himiyama-san khẽ giật nảy lên.

“Cô ấy, cô đang định làm gia sư ở trung tâm luyện thi."

“Vậy ạ.”

“Thế nên, cô định dùng nó để soạn tài liệu hay làm những việc tương tự. Ngày xưa thì có thể hỏi các thầy cô xung quanh nhiều thứ, nhưng bây giờ thì phải tự mình làm thôi.”

“Cô định dạy cho đối tượng nào ạ?”

“Chắc là học sinh tiểu học. Dù sao thì cô vẫn thích trẻ con... Cô muốn thử thách bản thân một lần nữa.”

“Nếu giáo viên là Himiyama-san thì học sẽ vào lắm đấy ạ.”

“Vậy... sao?”

Cô ấy mỉm cười, nhưng trông vẫn có chút gì đó bất an. Một phản ứng bất ngờ. Như thể đang tìm kiếm điều gì đó, dò xét, hay là cầu xin sự tha thứ, Himiyama-san tìm kiếm một câu trả lời.

“――Cô... có tư cách để dạy dỗ ai đó không, Yukito-kun?”

Tôi có ở vị thế để trả lời câu hỏi đó không? Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi một điều như vậy. Nhưng ánh mắt đó rất nghiêm túc, và tôi có cảm giác rằng nếu lúc này tôi trả lời là không có tư cách, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến quyết định mà Himiyama-san đã đưa ra.

“Có chứ ạ. Chắc chắn. Nếu là Himiyama-san thì có lẽ sẽ dạy dỗ rất dịu dàng.”

“X-xin lỗi nhé! Đã để cháu thấy bộ dạng đáng xấu hổ này…”

Nước mắt cô ấy trào ra. Cô vội vàng dùng khăn tay lau đi.

Có lẽ quyết định đó quan trọng đối với Himiyama-san đến mức ấy.

Himiyama-san là người rộng lượng và bao dung. Đối với những đứa trẻ tiểu học, có lẽ cô ấy sẽ là một gia sư đáng tin cậy.

Dù chỉ là gia sư ở trung tâm luyện thi khoảng hai buổi một tuần, nhưng nhìn những giọt nước mắt này, tôi cảm nhận được rằng đối với Himiyama-san, đó là một lựa chọn lớn lao.

“Nếu là Himiyama-san thì sẽ làm tốt thôi ạ.”

“Cảm ơn cháu.”

“Nyaa!?”

Tôi bị ôm chầm lấy. Cảm giác mềm mại truyền đến trực tiếp.

Cảm giác bình yên như được ôm trọn bởi đất mẹ vĩ đại này chẳng lẽ là!? Vẫn chưa cài lại à!

Mà tại sao lại ôm tôi chứ!? Cuộc sống hàng ngày của tôi gần đây toàn là tổ chức free hug liên tục.

“Tạm thời không có ảnh hưởng, tạm thời không có ảnh hưởng.”

Lý trí của tôi đang cố gắng hết sức để ngăn chặn việc vượt qua sông Rubicon. Nếu vỡ đê là xong đời đấy.

Sau đó, tôi tiếp tục bị ôm trong mười phút. Tôi đã giác ngộ. Khai tổ là ta, Kokonoe Yukito.

“Cháu về rồi à? Cô còn định cảm ơn cháu thật hậu hĩnh cơ mà.”

“Nếu được cảm ơn hậu hĩnh quá thì cháu khô héo mất ạ.”

“Ara? Cháu đang mong đợi điều gì vậy nhỉ?”

“Là những chuyện mà nếu nói ra có thể sẽ bị admin BAN nick đấy ạ.”

“Cô không hiểu rõ lắm, nhưng nếu là miệng của cô thì cháu có thể nói ra cũng được đó?”

“Híiii! Admin ơi, mong là không thấy!”

Tôi chỉ có thể cầu nguyện. Thật là bất lực.

“Hôm nay thật sự cảm ơn cháu nhiều. Lòng cô đã nhẹ nhõm đi một chút rồi.”

“Vậy thì tốt quá ạ. Nhưng mà, cháu vẫn luôn nghĩ, có phải thanh đo độ hảo cảm của cô bị hỏng rồi không?”

“Dù Yukito-kun có nói gì đi nữa thì độ hảo cảm của cô dành cho cháu cũng sẽ tăng lên thôi.”

“Đó là bug rồi ạ. Phải vá lỗi thôi.”

Không hiểu sao độ hảo cảm của Himiyama-san dành cho tôi rất cao. Dù mới gặp nhau chưa lâu nhưng tôi lại được cô ấy đặc biệt yêu mến. Thành thật mà nói, xét về tần suất nhắn tin trên điện thoại, Himiyama-san còn vượt qua cả tên ikemen xán lạn kia nữa. Y hệt một ứng dụng hẹn hò rồi.

“Vậy khi nào máy tính được giao đến thì gọi cháu nhé. Cháu sẽ cài đặt cho cô.”

“Nhờ cháu nhé. À, nhưng mà, không liên quan gì cháu cũng có thể đến chơi bất cứ lúc nào đấy.”

“Không, không được đâu ạ.”

“Cháu  có thể chống cự đến bao giờ đây. Ufufufufufufufu.”

“Nguy rồi, nguy rồi.”

Nguy rồi. Trong lúc tôi đang run lẩy bẩy như ếch bị rắn nhìn, điện thoại của Himiyama-san đột nhiên reo lên. Cơ hội đến rồi!

“Vậy, cháu xin phép về đây ạ.”

“À, Yukito-kun. Xin lỗi nhé. Vậy hẹn cháu lần sau.”

“Vâng.”

Tôi nhân cơ hội này để tẩu thoát. Không thể bỏ lỡ cơ hội này! Tôi đi giày ở cửa ra vào, cô ấy còn cố tình ra tiễn. Tôi vẫy tay chào, và ngay khi tôi bước ra khỏi cửa, Himiyama-san bắt máy.

“――Vâng, alô. Xin hỏi ai đấy ạ?”

Là người lạ sao. Tôi cũng không thể đứng nghe lén được. 

Tôi định cứ thế về thì nhận ra giọng của Himiyama-san đã thay đổi.

“――Eh, Mikiya-san?”

Tôi có cảm giác như đã nghe thấy những lời đó. Hình như trước đây, có một lần Himiyama-san đã nhắc đến cái tên đó thì phải... 

Tôi không thể nhớ ra thêm điều gì, và cứ thế rời khỏi nơi đó.

“A, xin lỗi, tôi nhầm rồi”

Với sự ngượng ngùng như thể vừa gọi nhầm số điện thoại, tôi ngay lập tức quay ra ngoài.

Xin lỗi, xin lỗi, lỡ nhầm chút thôi. Đóng cửa lại và xác nhận, chắc chắn đây là phòng của tôi.

Dụi dụi. Tôi thử dụi mắt. Hay là mình nhìn nhầm nhỉ...? Mồ hôi tuôn ra như thác đổ. Tự giải độc cho bản thân đây mà. Tôi khe khẽ, chỉ hé cửa vài centimet, nhìn trộm vào trong phòng.

“Nhanh vào đi chứ”

Yuuri-san trong bộ đồ lót gợi cảm đang vẫy tay gọi tôi như thể đây là nhà của mình. Không phải tôi nhìn nhầm.

Vật phẩm mà gã tôi trong tưởng tượng đã chọn quả là có gu tuyệt vời… Gã đó có thực sự là tôi không vậy?

Trong khi sự tồn tại của Doppelgänger Yukito đang khiến bản ngã của tôi trên bờ vực sụp đổ, thì Yuuri-san lại tỏ ra chẳng hề bận tâm. 

“Xin hỏi chị có việc gì ạ?” 

“Chị đang rất tức giận. Em có biết tại sao không?” 

“Hỉu”

Ánh mắt tôi bắt gặp thứ Yuuri-san đang cầm trên tay, và nét mặt tôi co rúm lại.

Đó chẳng phải là cuốn phác thảo đã dùng trong vụ việc lần trước sao!?

Nói mới nhớ, hình ảnh thì tôi đã chuyển sang USB rồi niêm phong cẩn thận, nhưng cuốn phác thảo thì lại hoàn toàn quên bẵng đi. Bất cẩn, một sự bất cẩn tột độ! Thật là một sai lầm sơ đẳng tai hại!

Giấu đầu hở đuôi. Tôi hoảng loạn khi phát hiện ra sai lầm giấu USB mà quên giấu cuốn phác thảo.

Khoan đã? Cùng lắm thì mấy bức tranh vẽ trong cuốn phác thảo cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi. Hoàn toàn không có bằng chứng nào cả. Chắc chắn vẫn có thể che giấu được.

“Đây là con nhỏ đó đúng không? Chuyện này là sao đây? Giải thích trong vòng ba mươi chữ cho chị”

“Dạ, ấy là do libido tuổi trẻ bùng nổ, xin chị lượng thứ cho em lần này ạ”

“Ba mươi mốt chữ rồi nhé. Thôi, trượt”

“Xin hãy tha cho em đi! Xin chị, xin chị hãy tha cho cái mạng này của emmmmm!? Em sẽ làm bất cứ điều gì mà!?”

“——Bất cứ điều gì?”

Trong lúc van xin tha mạng, tôi đã lỡ lời nói ra một câu không nên nói. Yuuri-san khẽ phản ứng. 

Thật là một bí ẩn, tại sao những người trong gia tộc Kokonoe lại có sự chấp nhất kỳ lạ với cụm từ “bất cứ điều gì” đến vậy chứ.

“——Kỳ nghỉ hè này, kể từ giờ sẽ vui lắm đây. Bất cứ điều gì, nhỉ. ...Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi”

Cái giá cho một phát ngôn thiếu thận trọng là quá lớn. Một cảm giác rã rời, trống rỗng ập đến với tôi.

Yuuri-san từ phía sau ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai bằng một giọng nói ngọt ngào như tan chảy.

“Vậy thì mời em lắng nghe. Track ASMR dành riêng cho em trai số 3, 『Núi Kachi-kachi』. Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nọ, người chị gái đã nói với cậu em trai yêu quý của mình. Ôi chà, em làm cái chỗ này to lên để làm gì vậy? Nhìn qua lớp quần áo trông cứ như một ngọn núi ấy nhỉ. Lại còn nóng và cứng ngắc nữa chứ”

“Chị hãy xin lỗi con tanuki đi!”

Nội dung trần trụi đến mức tôi suýt thì phun cả hồn vía ra ngoài.

“Em nói gì vậy chứ. Thế này mới chỉ là khúc dạo đầu thôi. Phần sau mới tuyệt vời hơn nhiều”

“Em đã thấy vượt giới hạn lắm rồi, nhưng track 10 thì sẽ thế nào ạ?”

Tôi buột miệng hỏi vì tò mò. Đó là tật xấu của tôi. Sao mình lại hỏi làm gì không biết!

“Biết làm sao được đây. Chị sẽ đặc biệt tiết lộ cho em một chút nhé. Lần-đầu-tiên-của-chị-sẽ-là-của-em-đó”

“Eéééééééééééééééééééc!”

“Em sao vậy, đột nhiên thế?”

“Em đột nhiên muốn bắt chước tiếng kêu của chim Yanbaru Kuina ấy mà”

“Tiếng kêu của nó là vậy sao? Mà, thôi kệ. Dù nói là lần đầu, nhưng sớm muộn gì chị cũng sẽ trở thành người phụ nữ của em thôi. Hay là chúng ta xác nhận ngay bây giờ luôn nhé? Trinh tiết của chị...”

“Tôi sẽ đi đập cho cái bà hội trưởng vô liêm sỉ đó một trận!”

Con người đó, bản thân sự tồn tại của chị ta đã là một ảnh hưởng xấu rồi. Chị ta đã làm gì, đã làm gì với Yuuri-san ngây thơ trong sáng của tôi!

Đồ chết tiệt, đồ hội trưởng hội học sinh succubus!!! (Hiệu ứng âm thanh: ken két)

“Nee-san, sang học kỳ hai chúng ta hãy cùng nhau bãi nhiệm chị ta đi. Chúng ta sẽ nổi dậy chống lại chính quyền Kidou!”

“Cuối cùng em cũng đã quyết định rồi nhỉ. Chị đã luôn chờ đợi câu nói này đấy. Để cảm ơn, chị sẽ trao cho em cả cuộc đời của chị”

“Đòn bẩy kinh quáaaaaaaaaa!”

Phần thưởng này hoàn toàn không tương xứng rồi. Chị đừng có đem cả cuộc đời ra đặt cược một cách dễ dàng như vậy chứ.

“Nếu em đã có lòng, thì lúc nào cũng có thể nói với chị nhé” 

“Em xin kiếu ạ”

“Chúng ta hãy làm chuyện bắt đầu bằng chữ ‘Se’ và kết thúc bằng chữ ‘su’ nhé” [note81693]

“Selinuntius sao...” [note81694]

“Sai rồi. Là Eros” 

“Cái đó cũng sai nốt ạ!?”Đồ chết tiệt, Melos!

“Ngại ngùng trông đáng yêu ghê. Nào, chúng ta đi ngủ thôi”

Trông thì có vẻ như tôi đang sống một cuộc sống buông thả vì là kỳ nghỉ hè, nhưng tôi vẫn tập thể dục buổi sáng và trồng cả hoa bìm bìm. Cả tôi và Yuuri-san đều ngủ sớm dậy sớm, sống một cuộc sống lành mạnh đến bất ngờ.

Vì vậy, giờ chỉ còn việc đi ngủ nữa thôi, nhưng khoảng thời gian trước khi ngủ chính là khoảnh khắc nguy hiểm nhất trong nhà tôi. Cuộc chiến với cơn buồn ngủ trong khi tim vẫn đập thình thịch trên giường vẫn tiếp tục.

“Tại sao em lại quay mặt đi thế? Em sẽ làm bất cứ điều gì mà? Vậy thì quay mặt về phía này đi chứ. Chị sẽ buồn lắm đấy. Bộ đồ lót này, là do em chọn đó. Thấy thế nào?”

“Không phải là hơi gợi cảm quá sao?” 

“Vì chị đang trong tuổi lớm mà” 

“Nói đi nói lại thì tuổi lớn thật đáng kinh ngạc”

Về phần mình, tôi chỉ có thể thành tâm cầu nguyện rằng sự phát triển của chị ấy sẽ dừng lại ở đây.

“Phải rồi, nee-san. Chị có để ý đến nách của mình không?”

“Chị cũng không để ý lắm. Sao vậy, em muốn xem à? Cứ làm những gì em thích đi”

Chị ấy cho tôi xem mà không hề do dự chút nào. Tôi chỉ nói thử cho biết thôi, nhưng đúng rồi, chính là nó, phản ứng này mới là bình thường. Thiệt tình, chỉ có Hinagi-chan và Sanjoji-sensei là phản ứng thái quá thôi.

“Có lẽ nào, thường thức của em đã sai bét hết rồi” 

“..........................................................Không có gì sai cả đâu”

“Cái sự im lặng đầy ẩn ý đó là sao!?” 

“Hoặc là sức chịu đựng của em sẽ thua, hoặc là chị sẽ thắng. Trong suốt kỳ nghỉ hè này, chúng ta hãy thi đấu với nhau nhé”

“...Cái đó, đằng nào cũng không được mà”

Dù hành động có phần đáng ngờ, nhưng trong lúc tôi mải mê ngắm nhìn nụ cười tuyệt đẹp của Yuuri-san, ý thức của tôi đã dần xa rời, và chìm vào một bóng tối sâu thẳm trong cơn mơ màng. Khò khò…

“Cậu thấy sao, Yukito?”

Hinagi-chan hỏi với vẻ mặt căng thẳng. Chắc là để lấy tinh thần, hoặc có lẽ cô ấy nghĩ nên bắt đầu từ trang phục trước, Hinagi-chan đang đội một chiếc mũ nồi… Đó chẳng phải là trang phục của họa sĩ manga sao?

Dưới sự giám sát của Natsume, mọt sách số một của lớp và cũng là người sửa bài cho chúng tôi, chúng tôi đã bắt tay vào việc sáng tác một cuốn Webnovel trong kỳ nghỉ hè. Hiện tại, tôi đang họp tác chiến với Hinagi tại một nhà hàng gia đình.

Người viết tiểu thuyết là Hinagi-chan, còn tôi thì chuyên tâm hỗ trợ cô ấy.

“Nội dung thì thú vị đấy, nhưng cứ thế này thì có lẽ sẽ khó khăn.”

“Eh...? Tại sao? Chỗ nào không được vậy?”

Tôi lướt mắt qua bản thảo mà Hinagi-chan đã viết. Tôi không hề có ý định phủ định thành quả nỗ lực của Hinagi.

Ngược lại, chính vì đó là kết tinh của sự nỗ lực, nên tôi càng muốn nhiều người đọc nó. Nội dung được hoàn thành thú vị đến mức tôi thực lòng nghĩ như vậy. Khiếu vẽ của cô ấy khá là độc đáo, nhưng xem ra Hinagi lại có tài văn chương. Đó là một phát hiện bất ngờ.

“Theo lời Natsume, Webnovel thường khiến độc giả bỏ cuộc theo thứ tự: tiêu đề → tóm tắt → nội dung chính. Tức là, có những rào cản trước khi họ bắt đầu đọc.”

“Tớ hiểu cảm giác đó. Nếu không phải là một cuốn tiểu thuyết có vẻ thú vị thì ngay từ đầu đã chẳng muốn đọc rồi.”

“Đúng không. Dựa trên điểm đó, cậu hãy xem cái này.”

Cả hai chúng tôi cùng kiểm tra bản tiểu thuyết đang ở dạng nháp.

“A, tớ hiểu rồi! Khoảng cách giữa các dòng quá sít nhau, cứ thế này thì tầm nhìn sẽ rất tệ.”

Định dạng của tiểu thuyết viết dọc và Webnovel viết ngang có sự khác biệt. Khi chữ bị dồn lại thành một khối, nó tạo cảm giác khá ngột ngạt trên màn hình và gây khó khăn cho việc đọc.

Chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế này cũng là một phần của cái gọi là “trải nghiệm người dùng”.

“Trước hết, hãy xuống dòng một cách hợp lý. Cứ thế này thì có lẽ người đọc sẽ nhấn nút quay lại mất. Tiếc lắm.”

“Ừm! Ehehe. Cùng nhau làm việc thế này vui thật đấy.”

“Có mục tiêu thì sẽ có động lực mà.”

“Đúng là vậy, nhưng không phải vậy đâu! Mà, lúc nào cũng cảm ơn cậu nhé.”

Hinagi-chan có vẻ rất vui. Cô ấy vừa ăn parfait vừa tiếp tục công việc.

“Tiêu đề... thế này là hoàn hảo rồi. Tóm tắt cũng gọn gàng. Nội dung thú vị, còn số lượng thì nên viết trữ thêm một chút. Cậu thấy ổn không?”

“Tớ có rất nhiều điều muốn viết. Nhưng mà, lạ thật nhỉ. Lúc đầu tớ đã nghĩ là không thể nào làm được, vậy mà bây giờ lại chỉ muốn viết tiếp thôi.”

Xem ra Hinagi cũng cảm thấy có triển vọng. Nhân tiện, cuốn tiểu thuyết mà Hinagi-chan đang viết thuộc thể loại romcom.

Đó là một câu chuyện romcom cảm động về một cô gái đã làm tổn thương người bạn thuở nhỏ của mình bằng một hành động không mong muốn, sau đó chồng chất hối tiếc, nhận ra điều thực sự quan trọng và hàn gắn lại mối quan hệ rạn nứt. Khẩu hiệu của truyện là,『Một câu chuyện romcom nhất định không để mọi thứ trở nên quá muộn』.

Những khung cảnh tinh tế và nỗi hối hận day dứt lòng người mà Hinagi viết nên đã dệt nên câu chuyện với một tốc độ vũ bão.

Cả nước Mỹ đã khóc... có thật hay không thì tôi không biết, nhưng những diễn biến trữ tình chắc chắn sẽ chạm đến trái tim độc giả.

“Được rồi, vậy thì ba ngày nữa chúng ta bắt đầu đăng truyện nhé. Ngày đầu tiên đăng năm chương, tuần đầu tiên mỗi ngày đăng hai chương vào buổi sáng và buổi chiều. Sau đó, chúng ta sẽ cập nhật mỗi ngày cho đến khi kết thúc phần một để xem phản ứng của độc giả.”

“...Cuối cùng cũng đến lúc rồi nhỉ. Tự nhiên tớ thấy hồi hộp quá. Liệu có ai đọc không đây?”

“Yên tâm đi. Truyện thú vị thế này cơ mà, hãy tự tin lên. À, nếu lượt xem là 1 thì đó là tôi đấy.”

“Là độc giả đầu tiên nhỉ. Tớ ký tặng cho cậu nhé? Đùa thôi.”

“Tôi đã nghĩ vậy nên mang theo giấy lưu niệm đây này.”

“Thôi đi! Đừng làm tớ xấu hổ thế chứ!”

Miệng nói vậy nhưng Hinagi-chan vẫn cười tủm tỉm viết lên tấm giấy. Tôi cẩn thận cất tấm giấy có ghi 『Gửi người bạn thuở nhỏ tôi yêu』 vào cặp. Mufufu. Yukito-kun, ngại quá đi.

“Nếu bị viết bình luận chê bai chắc tớ sẽ suy sụp mất. Mấy tác phẩm tớ đang đọc thỉnh thoảng cũng thấy những bình luận như vậy. Mấy cái đó làm người ta nản lòng thật đấy.”

“Cứ bí mật thu thập lại, sau này chúng ta yêu cầu công khai danh tính.”

Cứ mạnh dạn yêu cầu công khai danh tính là được. Thời đại sắp tới sẽ là đại thời đại yêu cầu công khai danh tính.

“Không phải ai cũng có tinh thần thép như Yukito đâu?”

“Không, dạo này tôi cũng đang dần trở nên yếu đuối vì toàn thua trận thôi. Ngày nào cũng bị mẹ và chị gái cho ăn hành ngập mặt. Như hôm qua, tôi đang ở ngoài thì không nhịn được nữa, phải chạy về nhà đi vệ sinh, nhưng mẹ tôi lại đang ở trong đó. Cứ thế tớ bị lôi vào đi vệ sinh cùng. Tệ không chứ? Tôi là em bé à. Dù gì tôi cũng là một học sinh cao trung đã cai sữa rồi đấy.”

“Cậu mới là người không biết dùng quy tắc bàn tay phải nhất đấy! Lời giải thích với vẻ mặt tự mãn đó là sao hả! Đừng có nhịn mà đi vệ sinh sớm đi. Với lại, Ouka-san cũng đang làm gì vậy chứ...”

Mà, cũng là chuyện thường ngày thôi. Bận tâm cũng chẳng để làm gì.

Sau khi ăn xong ly parfait, thời gian thư giãn bên Hinagi-chan cứ thế trôi đi.

“Mong là sẽ có người đọc.”

“Cảm ơn cậu. Vì đã đồng hành cùng tớ. Nếu Yukito không đề xuất thì tớ đã chẳng biết đến một thế giới như thế này.”

“Tôi cũng là lần đầu tiên mà.”

“Chính vì vậy đó. Cậu không sợ hãi khi bước vào một lĩnh vực mới. Không ngại bất kỳ khó khăn hay nỗ lực nào. Yukito ngầu lắm. Chỉ cần ở bên Yukito thôi là tớ đã thấy vui rồi.”

“Vậy à?”

“Ừm! Vì vậy, tớ rất thích cậu.”

Một nụ cười rạng rỡ hết mức. Không một gợn mây, chỉ đơn thuần là trong sáng và xinh đẹp.

Người bạn thuở nhỏ đã vứt bỏ vẻ ngoài tsundere quả là một đối thủ đáng gờm. Bất khả xâm phạm. Tôi có lẽ không thắng nổi. Tôi phải đưa ra câu trả lời. Vì quả bóng lúc nào cũng ở trong chân tôi.

Tuần tiếp theo, tôi nhận được liên lạc từ Hinagi-chan với vẻ mặt hốt hoảng.

“Làm sao đây Yukito! Nè, tớ phải làm sao bây giờ!?”

Bộ tiểu thuyết hài lãng mạn của Hinagi-chan có lượt xem tăng dần đều kể từ khi được công bố.

Mỗi ngày chúng tôi đều hồi hộp theo dõi lượt xem, vui buồn lẫn lộn với những bình luận, và còn nói với nhau rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có thể sẽ kiếm được chút tiền tiêu vặt. Nhưng có chuyện gì vậy?

Tiếp nối tuần trước, tôi lại nghe Hinagi-chan kể chuyện ở nhà hàng gia đình.

“...Tớ nhận được lời đề nghị rồi.”

“Hả?”

Nghe có giống chị gái tôi không? Giống không?

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa quá bối rối nên không nghe rõ từ đó, liền hỏi lại lần nữa.

“Xin lỗi, tôi nghe không rõ. Cậu nói bằng tiếng Hy Lạp đi.”

“Με πήραν τηλέφωνο από την εταιρεία” (Me píran teléfono apó tin etaireía - Có công ty gọi tớ rồi)

“Hinagin, đỉnh quá!”

Tôi kinh ngạc đến mức mắt tròn xoe. Thật sự không biết nên ngạc nhiên vì chuyện nào nữa.

Làm sao cô ấy phát âm được cũng là một bí ẩn. Mà khoan, lời đề nghị, là thật sao?

“Không phải lúc để đùa đâu! Tớ phải làm sao đây Yukito?”

Với vẻ mặt phấn khích nhưng không giấu được sự lo lắng, Hinagi rướn người về phía trước.

“Làm sao là làm sao chứ... Trước hết, cậu đã nói với bố mẹ chưa?”

“Chưa. Vẫn chưa. Tớ thấy hơi ngại khi nói mình đang viết tiểu thuyết, với lại tớ nghĩ đợi có chút thành quả rồi nói cũng được. Tớ cũng chưa nói với Hiori nữa.”

Nếu chỉ là sở thích thì không sao, nhưng một khi đã là xuất bản thì sự giúp đỡ của bố mẹ là không thể thiếu.

Chuyện này đã vượt xa khỏi tầm thu nhập từ tiền bản quyền rồi. Chà chà, nên làm gì đây...

Đang lúc chán ngán với thiết kế siêu ngố của con khủng long bạo chúa T-Rex phiên bản mới nhất, tôi chợt nảy ra một ý.

Khoan đã? Có cần phải lo lắng không nhỉ? Tôi nhìn Hinagin với ánh mắt nồng nhiệt.

Nếu được xuất bản, Hinagi-chan sẽ trở thành một nữ nhà văn JK xinh đẹp đang tại vị.

Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ tạo nên chủ đề rồi. Là một câu khẩu hiệu quảng cáo không thể chê vào đâu được. Chắc cô ấy sẽ không muốn lộ mặt công khai, nhưng đây là một cơ hội lớn để Hinagi bứt phá.

Tác phẩm mà Hinagi viết đã được đánh giá một cách xứng đáng, lọt vào mắt xanh của ai đó, và lay động cảm xúc của độc giả.

Cứ ngẩng cao đầu tự hào là được. Không cần phải sợ hãi. Hinagi có C-cup mà.

“Hinagi, hãy nhận lời đề nghị đi! Đây là tương lai cậu đã nắm bắt được mà.”

“Có được không? Nhưng mà, không chỉ có mình tớ, Yukito cũng đã giúp tớ rất nhiều mà...”

“Hãy cứ vui vẻ đón nhận đi. Đó là thành quả và nỗ lực của cậu. Chúc mừng nhé, Hinagi.”

“...Wawawawawa... Yukito...!”

Tuyến lệ của Hinagi-chan vỡ òa và cô ấy ôm chầm lấy tôi. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để an ủi. Dù sao thì, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhưng nếu nói vậy thì, chưa có lần nào tôi nghĩ “mọi chuyện sẽ thành ra thế này” mà nó lại thành ra như vậy cả, nên có lẽ việc “mọi chuyện không thành ra như vậy” mới là bình thường. Lý trí của tôi đã bị rối loạn.

Khoảng một năm sau, sau nhiều lần chỉnh sửa, cuối cùng cuốn tiểu thuyết hài lãng mạn của Hinagi-chan cũng được phát hành. Trên đai sách có ghi dòng chữ『Ngay cả Bunny Man cũng hết lời khen ngợi』, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

(Quen với việc làm tại nhà rồi, thỉnh thoảng phải đến công ty thế này thật lười quá đi...)

Mặc dù công ty đã áp dụng chế độ làm việc linh hoạt, nhưng với khối lượng công việc thế này thì làm ở nhà cũng chẳng có vấn đề gì. Có lẽ chính suy nghĩ đó lại là một cái bẫy ngọt ngào.

Ngay cả đến chuyện thỉnh thoảng ló mặt tới công ty cũng thật phiền phức, chắc chắn là do môi trường ở nhà quá đỗi thoải mái. Dù có than thở cũng chẳng được gì, nhưng không thể phủ nhận rằng ngôi nhà của mình có một sức hấp dẫn khó cưỡng.

Ngay cả cái ghế ở công ty cũng chỉ là ghế văn phòng đơn điệu, nhưng vì con trai có một khoản thu nhập đột xuất nên đã tặng cho tôi và Yuuri một chiếc ghế đắt tiền.

Chỉ ngồi thôi cũng cảm thấy hừng hực ý chí. Hơn nữa, nó còn khiến tôi tim đập thình thịch vì có cảm giác như đang được con trai ôm từ phía sau vậy.

Chỉ cần ở bên cạnh thôi cũng đủ dịu dàng và chữa lành. Đúng là hình mẫu đàn ông lý tưởng của tôi.

Dạo này sự đáng yêu của con trai tôi đã vượt quá giới hạn rồi. Nếu Yukito mà là host, chắc chắn tôi sẽ bao nuôi thằng bé đến phá sản mất. Mà dù vậy tôi cũng chẳng hối tiếc gì.

Tôi thích công ty, nhưng đã ra ngoài thì phải trang điểm cho tử tế. Dù đó là phép lịch sự tối thiểu của một người đi làm, nhưng phiền phức thì vẫn hoàn phiền phức.

Vừa âm thầm thở dài trong lòng, tôi vừa giải quyết công việc. Kiểm tra tài liệu chỉ có thể xem ở công ty, họp hành, có khá nhiều việc phải làm mỗi khi đến văn phòng. 

Tôi xốc lại tinh thần và tập trung vào công việc. Vừa xem lướt qua tài liệu, tôi vừa bắt chuyện với cấp dưới. 

“Hiiragi này. Em có muốn thử làm người hướng dẫn cho thực tập sinh không? Là một cô bé rất có triển vọng đấy.”

“Là em ạ? Nhưng mà lạ thật đấy. Trưởng phòng mà lại nói vậy.”

“Là một cô bé có chút duyên nợ với chị. Sau khi vào công ty chị sẽ để con bé làm dưới quyền em.”

Tôi giao cô bé thực tập sinh mà phòng tôi nhận vào cho cấp dưới Hiiragi. Nghe nói cô bé là ân nhân đã cứu con trai tôi khỏi một vụ án oan. Biết được con người của cô bé, điều mà một bản sơ yếu lý lịch không bao giờ thể hiện được, là một điều đáng quý.

Hiiragi cũng đã đến lúc có cấp dưới rồi. Điều này cũng sẽ giúp cô ấy trưởng thành hơn. Sẽ rất đáng tin cậy nếu sau khi tôi ra làm riêng, tôi có thể cùng giao phó công việc cho Hiiragi.

Giao tiếp với đồng nghiệp cũng là một phần của công việc. Những cuộc tán gẫu vu vơ vào giờ nghỉ cũng có lúc hữu ích một cách bất ngờ. Có lẽ những lợi ích như thế này chỉ có ở công ty.

Bản thân công việc rất đáng làm và thú vị. Đặc biệt là dạo gần đây, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.

Dù vậy, cũng có những người mà tôi không ưa.

“Lát nữa đi ăn cùng tôi không?”

Lúc chuẩn bị ra về thì một người đồng nghiệp bắt chuyện. Chưa cần xác định đối phương là ai, tôi đã thấy chán ngán.

Tính cả lần này thì đã là người thứ ba mời tôi trong hôm nay. Vì muốn về nhà sớm nên tôi đã từ chối tất cả, nhưng khi quay lại, đó là một gã ở phòng ban khác, lần nào đến công ty cũng bắt chuyện với tôi.

“Xin lỗi anh. Các con tôi được nghỉ hè nên đang ở nhà. Tôi phải về nấu cơm cho chúng.”

Dù đã ly hôn, tôi vẫn là mẹ của hai đứa con. Tôi thầm rủa trong bụng, sao không đi mời mấy cô trẻ độc thân ấy, nhưng gã đàn ông chẳng hề để tâm đến tâm trạng của tôi mà tiếp tục.

“Tôi nhớ không nhầm thì chúng đang học cấp ba phải không? Ở tuổi đó rồi thì không cần can thiệp quá nhiều, giao cho chúng một mức độ tự do nhất định cũng được mà? Bữa ăn thì chúng nó tự lo được thôi.”

“Tôi đã nói với chúng là hôm nay tôi sẽ về.”

“Đi mà. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, thế nào? Thỉnh thoảng cũng nên quên bọn trẻ đi và tận hưởng khoảng thời gian của người lớn chứ–”

“Xin anh đừng xía vào chuyện của người khác. Tôi xin phép.”

“Eh, à, xin lỗi! Vậy hẹn cô dịp khác nhé.”

“Tôi không nghĩ sẽ có dịp khác đâu.”

Tôi biết một quán đồ Ý ngon lắm.

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân đang chực nổi nóng và quát vào mặt gã ta. Cảm giác cực kỳ khó chịu. Như để rũ bỏ tâm trạng tồi tệ, bước chân về nhà của tôi tự nhiên nhanh hơn. 

Gã ta thì biết cái gì về gia đình chúng tôi chứ? Quên con mình đi? Đừng có đùa.

Con cái là điều quý giá nhất đối với tôi. Một kẻ ngoài cuộc chẳng biết gì hết. Càng lúc tôi càng thấy bực bội.

Phải về để con trai chữa lành tâm hồn thôi. Dạo này, những cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con đang dần nhiều hơn. Chỉ vậy thôi cũng là những ngày tháng vô cùng hạnh phúc và trọn vẹn. Con trai chính là động lực sống của tôi.

Sau khi ghé qua siêu thị mua sắm qua loa rồi về nhà, tôi thấy bóng dáng con trai ở cổng khu chung cư.

Thằng bé đang mặc đồ thể thao. Chắc là vừa đi chạy về. Chính tôi cũng thấy lạ, không hiểu sao dạo này tim tôi lại đập rộn ràng bất thường. Trước đây đâu có như vậy.

Là do cách đối diện của tôi đã thay đổi, hay là do con trai đã dần mở lòng với tôi hơn, chắc không phải cái nào đúng cái nào sai, mà là cả hai.

Khi tôi đang định rảo bước nhẹ nhàng về phía con trai thì thấy thằng bé đang nói chuyện với một người đàn ông nào đó. Nhưng khi nhận ra đó là ai, tôi chết sững.

“Không thể nào―― Tại sao chứ? Chẳng lẽ, người đàn ông đó là...?”

Đúng là mùa hè, dù đã qua buổi chiều tà, nhưng trời lúc này vẫn còn oi bức.

Chạy bộ xong như thường lệ, tôi trở về nhà thì thấy một chiếc xe hơi hạng sang màu đen lạ lẫm đang đậu ở cổng khu chung cư. Từ trong xe, một người đàn ông với ánh mắt sắc lẹm từ từ ló mặt ra.

“Xin lỗi, cậu có biết người phụ nữ họ Kokonoe sống ở chung cư này không?”

“Ông chú là kẻ khả nghi à?”

Nhìn kiểu gì cũng ra một kẻ khả nghi rành rành, nhưng cứ xác nhận lại cho chắc.

“Vớ vẩn. Giả sử chú đây là kẻ khả nghi thật, thì làm gì có thằng ngu nào lại trả lời là ‘Vâng, đúng vậy’ chứ.”

“Thế thì đúng là kẻ khả nghi rồi còn gì.”

“Chậc. Chú là người quen của Kokonoe Ouka.”

“Ồ. Vậy ạ. Chú là vị nào thế?”

“Cậu chưa được dạy là khi hỏi tên người khác thì trước hết phải tự giới thiệu về mình à.”

Tôi cứ thế đi thẳng vào trong chung cư.

“Đứng lại!”

Người đàn ông mắt sắc như dao vội vàng ngăn tôi lại. Phiền phức thật…

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”

“Thường thì đến đoạn này người ta phải xưng tên ra chứ!”

“Vì cháu không có hứng thú.”

“Thằng nhóc chết tiệt.”

“Cháu cũng hay bị nói vậy lắm.”

“Chắc rồi. Có vẻ ta sẽ uống rượu rất hợp với kẻ đã nói câu đó đấy."

“Uầy, ‘nhậu để giao tiếp’ có thật ngoài đời luôn à. Mấy cái đó phiền phức lắm đấy.”

“Dù thế nào thì cũng coi ta như kẻ thù ngay từ đầu thế có hơi quá không?”

“Dạo này cháu hay bị dọa dẫm ngay khi vừa gặp mặt nên lúc nào cũng phải cảnh giác ấy mà.”

“Chuyện đó thì nên báo cảnh sát chứ…”

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Mái tóc vuốt ngược, dáng vẻ tràn đầy tự tin. Cặp kính gọng bạc vuông vức càng làm tăng thêm vẻ ngoài lạnh lùng.

Dù ông chú này nói là người quen của mẹ, nhưng quen biết đến mức độ nào, là người như thế nào mới là điều quan trọng.

Đối với một người tìm đến tận nhà như thế này, cần phải đề phòng ở một mức độ nhất định. Ngược lại, nếu là người quen thân thiết thì khó có chuyện không biết nhà ở đâu.

Rốt cuộc, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một nhân vật thiếu tin cậy và đáng để cảnh giác.

“Kokonoe Ouka là mẹ cháu, không biết chú có việc gì ạ?”

Nếu là chuyện không thể nói với tôi ở đây thì không cần phải tiếp chuyện làm gì. Nhân tiện, tôi lén bấm nút ghi âm trên điện thoại. Để lát nữa cho mẹ xác nhận lại.

“...Nhóc sao? Ra vậy, nhóc là Yukito à! Đỡ mất công quá nhỉ. Mà nói đi cũng phải nói lại, Ouka đã dạy dỗ nhóc kiểu gì vậy… Thôi, kệ đi. Nhóc cũng khá hữu dụng đấy. Đi cùng ta đi.”

“Hả?”

Ông chú này đang nói cái gì vậy? Vốn dĩ đã là một thằng âm u cô độc (hữu danh vô thực) ít người quen biết rồi, nếu là người cùng tuổi thì không nói, chứ làm gì có chuyện tôi quen một ông chú như thế này được.

Khác hẳn với lúc nãy, ông ta đột nhiên tỏ ra suồng sã. Thật đáng sợ.

Trong lúc tôi đang nhìn ông ta với ánh mắt đầy nghi hoặc, một lời nói không thể ngờ tới đã được thốt ra từ miệng ông chú.

“Ta là Touren Shuugi. Từng là... không, ta là――――cha của nhóc.”

『A, alô, cảnh sát phải không ạ? Cháu sắp bị một kẻ khả nghi lố bịch với cái tên sến súa tự xưng là cha cháu bắt cóc. Vâng. Đặc điểm nhận dạng là tóc vuốt ngược, biển số xe là――』

“!?”

Ghi chú

[Lên trên]
Sex ở trong tiếng Nhật là セックス/Sekkusu
Sex ở trong tiếng Nhật là セックス/Sekkusu
[Lên trên]
Selinuntius/セリヌンティウス/Serinuntiusu
Selinuntius/セリヌンティウス/Serinuntiusu