Vol.3 (LN)

Chapter 5:「Kokonoe Yuuri」

2025-10-08

9

Tôi, Shakado Anya, là một kẻ u ám. 

Thâm niên làm kẻ u ám cũng đã mười sáu năm rồi. Đã là một kẻ u ám dày dặn kinh nghiệm, một kẻ u ám chính hiệu chưa từng có lúc nào khác đi… Hihihi.

“Hihi… Mang thức ăn tới rồi đây. N-nào, Chii-chan. Ăn đi…”

Tôi cho Chii-chan, chú tắc kè hoa trong lồng, ăn. Cái lưỡi dài của nó vươn ra đớp lấy mồi. Tôi mỉm cười nhìn cảnh tượng đó… à không, không phải kiểu dễ thương như vậy đâu. Mà là một nụ cười nham nhở thì đúng hơn. Hihihi…

Hôm nay da dẻ của Chii-chan trông cũng căng bóng ghê. H-hoàn toàn khác với mình…

Mà dạo này chị cũng chăm chỉ dưỡng da lắm đó Chii-chan. Tôi thử bắt chuyện, nhưng Chii-chan vẫn bình thản như thể không quan tâm. Đúng là đồ tsundere mà…

Tôi, Shakado Anya, là một cô gái hệ bò sát.

Từ nhỏ tôi đã thích các loài bò sát. Tôi đã cố gắng chia sẻ sự đáng yêu của chúng, nhưng hoàn toàn không nhận được sự đồng tình nào. Tuy có chút cô đơn, nhưng tôi chẳng mất bao lâu để nhận ra rằng đó là một sở thích hiếm có đối với một đứa con gái.

Có lẽ vì vậy mà, ngoài những năm mẫu giáo chẳng còn mấy ký ức, lên tiểu học rồi trung học, tôi chẳng có mấy bạn bè. Tôi không thể hòa nhập vào những câu chuyện đậm chất con gái của các bạn cùng lớp, và cứ thế lủi thủi một mình, ngồi ở một góc lớp học mà chẳng hề vướng bận đến chuyện yêu đương. Đó chính là tôi.

Đ-đúng chuẩn một kẻ u ám rồi còn gì… Túc nào cũng đầu bù tóc rối, lưng gù, nụ cười thì u ám, ai lại muốn lại gần một kẻ như tôi chứ.

Những ngày bị yêu cầu “lập nhóm hai người” hay “tự tạo nhóm với người mình thích” thì đúng là tận thế. Thường thì giáo viên sẽ phải khổ sở xếp tôi vào một nhóm thừa người nào đó.

May mắn là tôi không bị bắt nạt. Hay nói đúng hơn, chẳng ai dám lại gần vì thấy tôi ghê ghê. Nếu tôi không tự nói ra thì cũng chẳng ai biết tôi thích bò sát, nhưng cái hào quang u ám tỏa ra từ tôi đã đẩy các bạn cùng lớp ra xa.

Khi tôi nhận ra, sự tồn tại của tôi đã hòa làm một với không khí từ lúc nào không hay, và tôi bị đối xử như thể chưa từng tồn tại. C-có lẽ tôi cũng đang biến hình thành trong suốt không màu mất rồi.

Tôi nhớ lại hồi tiểu học, khi tôi kể cho một cô bạn hay nói chuyện trong lớp rằng mình thích bò sát. 

“Cậu lạ thật đấy nhỉ.” Mãi cho đến khi cô ấy không còn nói chuyện với tôi nữa, tôi mới nhận ra đó là một lời từ chối nhẹ nhàng được gói trong lớp vỏ bọc ngọt ngào.

Dù có chậm tiêu đến mấy, tôi cũng hiểu ra khi thái độ của người khác lộ rõ mồn một như vậy. Lập dị. Tôi nhận ra đằng sau từ đó ẩn chứa cảm xúc ghê tởm, và tôi đã khóc.

Tôi, Shakado Anya, là một kẻ lập dị.

Suy nghĩ đó đã trở thành điều hiển nhiên. Dần dần, tôi không còn bắt chuyện với các bạn cùng lớp nữa, và sự từ chối của tôi cũng tự nhiên truyền đến họ.

Tôi ngày càng bị cô lập, và cứ thế cô độc. Một Shakado Anya vô hình không màu, chẳng ai nhìn thấy, bị nhốt và nuôi một mình trong cái lồng mang tên lớp học.

Mẹ và bố đều lo lắng vì tôi là con một mà lại không có bạn, nhưng dù vậy cũng chẳng làm được gì. Giá mà họ sinh cho tôi một đứa em trai hoặc em gái. Sinh nhật này mình sẽ ước thử xem sao. Hihihi.

C-cơ mà cũng đành chịu thôi. Tôi có biết làm thế nào để kết bạn đâu chứ…

Ngay cả việc bắt chuyện cũng khó khăn. Đối với một kẻ u ám thì đó là một ngưỡng cửa quá cao. Thật lạ là giao tiếp với con người, những sinh vật hiểu được lời nói hơn Chii-chan, lại khó tới vậy. Thế giới này thật phi lý làm sao.

“Chii-chan có cô đơn không…?” 

Chii-chan lúc nào cũng một mình, không biết nó cảm thấy thế nào nhỉ? Dù có cố tưởng tượng tôi cũng không thể hiểu được. 

Hẳn nhiên là sẽ chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi đó, nhưng việc trò chuyện như thế này đã trở thành một thói quen hàng ngày của tôi. Tôi chẳng muốn đến trường chút nào. Tôi chỉ muốn ở nhà chơi với thú cưng như thế này thôi.

Đối với tôi, trường học chỉ là nơi tôi phải đến. B-bởi vì tôi không muốn làm gia đình lo lắng thêm nữa… Hihi.

Chắc hẳn những ngày tháng như vậy sẽ tiếp tục kéo dài ở trường cấp ba. Giống như những năm tiểu học và trung học chẳng có gì thay đổi, con người u ám như tôi sẽ trở thành một sự tồn tồn tại trong suốt, bị đối xử như không hề tồn tại. Một cuộc sống thường nhật nhàm chán, những ngày tháng vô sắc. Tôi đã từng nghĩ như vậy.

——Cho đến trước khi tôi nhập học cấp ba.

Thế nhưng, tôi đã gặp được. Là một vị thần. Thế giới này thật sự có thần linh tồn tại…

Tôi đã từng nghĩ rằng mình là kẻ lập dị. Nhưng có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lầm. Những lời nói hồi tiểu học không phải là sự thật. Nhận thức trong tôi sụp đổ tan tành. Tôi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Trước mắt tôi là một đại dương bao la rộng lớn. Một sự tồn tại không màng đến bất cứ thứ gì.

So với Người ấy, tôi chỉ là một người bình thường. Cực kỳ bình thường. Tôi cảm thấy xấu hổ và vô cùng áy náy cho sự hiểu lầm của mình.

Trước sự hiện diện chói lòa đến vô vọng và mãnh liệt của cậu ấy, không một ai nghĩ rằng tôi lập dị. Họ không nghĩ vậy. Họ cũng chẳng bận tâm.

Ừ-ừm. Đúng rồi. Đó là một kẻ u ám đầy sức lôi cuốn. Một “charisma hướng nội”… Nhờ có cậu ấy mà giờ đây tôi đã hoàn toàn trở thành một bạn học bình thường.

Cậu ấy đã biến tôi từ một người đặc biệt thành một người bình thường. Một Shakado Anya bình thường, không có gì đặc biệt.

Điều đó đã mang lại một sự thay đổi lớn lao trong tôi, đến mức tôi cảm thấy ngôi trường mà tôi vốn chán ghét suốt những năm tiểu học và trung học trở nên vui vẻ.

Đến kỳ nghỉ hè, tôi còn cảm thấy cô đơn vì không được đến trường—— Lần đầu tiên trong đời, tôi đang tận hưởng cuộc sống học đường mà không bị cô lập.

Tuy nhiên, có lẽ vì đã quá quen với cuộc sống của một kẻ u ám, tôi lại bối rối không biết phải giao tiếp như thế nào. Rõ ràng là kinh nghiệm của tôi không đủ.

Dù vậy, không một ai phủ nhận tôi. Các bạn cùng lớp, ngay cả khi biết tôi thích bò sát, họ vẫn chấp nhận điều đó như một nét cá tính. Điều đó cũng phải thôi. Vì trước mắt họ là một cá tính mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. Cá tính của tôi chẳng thấm vào đâu cả.

Tôi nhớ lại ngày mà bí mật thích bò sát của mình bị bại lộ. Ngay sau khi nhập học, khi tôi đang xem bộ sưu tập Chii-chan của mình trong lớp, có lẽ cậu ấy tình cờ đi ngang qua và liếc thấy, rồi nhận ra ngay Chii-chan là tắc kè hoa báo đốm. Hình như cậu ấy đã từng cân nhắc nuôi một con làm thú cưng.

Bất ngờ thay, cậu ấy lại rất am hiểu, và tôi đã say sưa nói chuyện quên cả trời đất, nhưng cậu ấy vẫn đón nhận tôi mà không hề bận tâm.

Kể từ đó. Không biết tâm trạng thay đổi thế nào, tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì mái tóc bù xù của mình, và tôi bắt đầu để ý đến ngoại hình hơn một chút so với trước đây.

Dẫu vậy, có lẽ do từ trước đến nay tôi quá vô tư nên mọi chuyện không hề suôn sẻ. Khi tôi đến hỏi mẹ phải làm thế nào, mẹ đã rất vui. Hihihi… Con xin lỗi vì đã làm phiền mẹ ạ.

Từ lúc nào không hay, số người tự nhiên bắt chuyện với tôi đã tăng lên. Có lẽ chính tôi mới là người đã phủ nhận, đã đẩy họ ra xa.

Hào quang u ám giống như một tấm lá chắn. Tôi đã học được rằng chỉ cần mình bước tới dù chỉ một chút thôi, sẽ có người đáp lại.

Lần đầu tiên, con người trong suốt mà đáng lẽ không ai nhìn thấy như tôi, đã được tô điểm màu sắc. Ping, chiếc điện thoại vang lên báo có tin nhắn.

“C-cái gì đây…? Eri-chan…?”

Nhìn vào màn hình, tôi thấy tin nhắn từ Eri-chan.

Là một lời rủ đi chơi. Eri-chan chính là Sakurai Kana.

Một cô gái hướng ngoại, hoàn toàn trái ngược với kẻ u ám như tôi. Một sự tồn tại ở đỉnh cao của đẳng cấp xã hội mà lẽ ra chúng tôi sẽ không bao giờ giao nhau. Vì Người gọi cô ấy là Elizabeth, nên để tỏ lòng kính trọng, trong lòng tôi cũng gọi cô ấy là Eri-chan, nhưng tôi lại là đứa nhát gan không dám gọi như vậy trước mặt cô ấy. Cậu ấy lại có thể đường hoàng gọi cô ấy là Elizabeth, quả nhiên là một vị thần. Toàn thân tôi run lên bần bật trước tin nhắn từ Eri-chan.

“B-b-bể bơi!? Chii-chan ơi, bể bơi là cái đó đó hả? Cậu ấy gọi mình ra để dìm mình xuống nước à!? Hay là cái nơi người ta mặc đồ bơi rồi bơi lội tung tăng!?”

Không chỉ được rủ đi chơi, mà địa điểm lại là bể bơi. Đối với một kẻ u ám, điều này đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi. Foooooo, làm sao đây, mình phải làm sao bây giờ!? Không thể ngồi yên thế này được.

Tôi tất tả lao ra khỏi phòng và đi về phía phòng khách.

“Mẹ ơi… l-l-l-l-làm sao đây! B-bạn con rủ đi chơi, nhưng mà đi bể bơi thì mặc đồ bơi trường học có được không ạ!?”

Mẹ mở to mắt tròn xoe, rồi những giọt nước mắt bắt đầu lã chã rơi.

“Cuối cùng An-chan cũng có được những người bạn như vậy rồi… Mẹ vui quá! Nhưng mà, An-chan à. Mẹ nghĩ đồ bơi trường học thì không được đâu. Bây giờ chúng ta cùng đi mua một bộ thật dễ thương nhé.”

“Hihi… Vậy ạ. May mà con đã hỏi mẹ. Con đội ơn mẹ ạ.” Mẹ trông rất vui. Dạo này mẹ lúc nào cũng có vẻ hạnh phúc.

Cảm giác cô đơn mà tôi từng cảm nhận giờ đã tan biến đi đâu mất. Giá như lớp học của tôi không thay đổi cho đến khi tốt nghiệp. Nếu là tôi của ngày xưa, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến điều đó. Người ấy, vẫn luôn gây ra náo động mỗi ngày, cũng đang gây náo động trong cuộc sống thường nhật nhàm chán của tôi. Mỗi ngày trôi qua với những thay đổi chóng mặt. Nhưng điều đó lại vui vẻ và dễ chịu đến lạ thường.

Tôi là Shakado Anya. Một kẻ u ám, nhưng đồng thời là một nữ sinh bình thường và là một tín đồ sùng đạo của Người. 

Đúng vậy, người con trai được các bạn cùng lớp tôn sùng lúc nào không hay, đó chính là Kokonoe Yukito.

Suốt khoảng một tuần nay, tôi cứ quấn lấy chị không rời.

Chắc hẳn đã khiến chị thấy phiền lắm rồi. Xin lỗi nhé, Yuuri-san.

Buổi sáng thì cùng nhau đến trường, tối đến có khi lại ngủ chung trong phòng chị.

Ánh mắt bi ai của mẹ trông như một chú cún con bị bỏ rơi khiến lòng tôi đau nhói. Con xin lỗi mẹ…

Ngày nghỉ thì chúng tôi đi mua sắm, cùng nhau xem phim. Có lúc lại chơi bowling.

Về cơ bản, chị không bao giờ phủ nhận những điều tôi muốn làm. Chị luôn chấp thuận tất cả.

Tôi cũng đã thử thực hiện ‘Chiến dịch hạ thấp độ hảo cảm’ với chị, nhưng cũng giống như với Himiyama-san và mẹ, xem ra độ hảo cảm của chị dành cho tôi cũng không hề suy giảm.

Tôi còn chẳng kịp ngăn chị lại khi chị lao ngay ra khỏi nhà để đi mua một chiếc đai quần vì không có. Và rồi địa ngục chờ tôi khi chị ấy trở về. Đây hẳn là cánh cửa La Sinh Môn trần trụi được đồn đại đây sao.

Thế nhưng, liệu có chuyện như vậy được không?

Ngay cả cô em gái của nữ phản diện, nếu làm quá trớn thì cũng sẽ bị chị gái trả thù thôi.

Trong suốt một tuần qua, tôi đã xác định nguyên nhân và đi đến một kết luận. 

Nee-san, rõ ràng là đang cố sức chịu đựng.

Tôi càng đến gần, càng cố gắng len lỏi vào lòng chị, chị lại càng chấp nhận, nhưng đổi lại, vẻ mặt chị càng trở nên căng cứng, tim đập loạn nhịp, hơi thở gấp gáp. Cơ thể chị run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.

Dẫu có cố gắng hàn gắn một mối quan hệ đã tan vỡ, thì thứ được sinh ra cũng chỉ là một sự giả tạo méo mó đầy rạn nứt.

Đã có một lần duy nhất chị ấy cho tôi thấy tấm lòng thật sự của mình.

“Tao ghét cay ghét đắng mày! Biến đi cho khuất mắt!”

Cùng với những lời đó, tôi bị chị đẩy ngã khỏi bộ cầu trượt trong công viên.

Dù bị thương nặng phải nhập viện, tôi không hề có một chút oán hận nào với chị.

Chỉ là do tôi đã bám riết lấy chị nên mới có lỗi. Lẽ ra tôi nên biến mất đúng như lời chị nói.

Kể từ đó, tôi đã cố gắng không dính dáng đến chị nhiều nhất có thể.

Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là câu trả lời đúng đắn. Những lời đó chính là sự thật của chị. Mối quan hệ như vậy bắt đầu thay đổi kể từ khi tôi vào cấp ba. Cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Chính vì thế mà chị ấy mới phải đau khổ. Gần đây điều đó lại càng rõ rệt, chị ấy rõ ràng là đang cố gắng tạo khoảng cách. Có những ngày chị cứ ru rú trong phòng và chúng tôi gần như không gặp mặt.

Tất nhiên, nếu tôi đến phòng thì chị sẽ vui vẻ chào đón, và nếu tôi nhờ vả điều gì đó, chị sẽ cùng làm với tôi. Nhưng tôi biết. Sau đó, chị lại một mình chịu đựng đau khổ.

Có lần, tôi đã nghe thấy tiếng khóc than ai oán của chị vào lúc nửa đêm. 

Phải, chị ấy đã ép buộc bản thân phải yêu quý tôi.

Chính vì tôi bị thương nặng mà đã khiến chị luôn dằn vặt trong tội lỗi, cố gắng trở thành một đồng minh tuyệt đối cho tôi. Và chắc hẳn chị đã thề sẽ không bao giờ lặp lại hành động tàn nhẫn do chính mình gây ra nữa.

Chị đã dùng lý trí để che đậy tấm lòng thật sự rằng chị ghét tôi.

Trong lòng chị, tình cảm dành cho tôi chỉ có thể tồn tại duy nhất sự yêu quý. Chị tuyệt đối không cho phép bản thân ôm giữ bất kỳ cảm xúc nào khác.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục gắng gượng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến giới hạn.

Mắc kẹt giữa những cảm xúc mâu thuẫn, chị vẫn đang tiếp tục chịu đựng đau khổ.

Đâu có lý do gì chỉ vì là chị em mà phải ép mình hòa thuận trái với cảm xúc.

Ghét thì cứ ghét thôi. Chính vì cố gắng phủ nhận nó một cách vô lý nên mọi chuyện mới trở nên phức tạp.

Cũng có những cặp chị em không hòa thuận, và cũng có vô số những cặp chị em thờ ơ với nhau. Kể từ tai nạn đó, tôi và chị đã luôn giữ một khoảng cách thích hợp với nhau. Vì thế, không khó để tưởng tượng rằng tình trạng hiện tại khi khoảng cách đó đang lung lay chính là một nỗi đau không thể chịu đựng nổi đối với chị.

Chính vì nhận ra điều đó mà suốt một tuần qua, tôi đã cố tình chủ động thu hẹp khoảng cách. 

Điều chị cần bây giờ, là lòng dũng cảm để một lần nữa thẳng thắn thừa nhận rằng chị ghét tôi.

Là giải phóng trái tim bị giam cầm trong nhà tù của sự dối trá, không còn lừa dối chính tấm lòng mình nữa.

Tôi biết chị đang ngày một tiều tụy. Sức chịu đựng của chị sắp đến giới hạn rồi.

Dù vậy, tôi vẫn không ngừng đến gần chị. Ngay cả khi điều đó sẽ dồn chị vào đường cùng, tôi vẫn sẽ tiếp tục đến cùng, cho đến khi chị bộc lộ tất cả.

Thôi được rồi. Thế là đủ rồi. Cho đến hôm nay, tôi đã luôn được chị yêu thương, trân trọng.

Chị đã chịu đựng quá đủ rồi. Từ bây giờ, chị nên tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình. Tôi mơ hồ hiểu ra rằng, đây chính là sự tự lập. 

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn được bảo bọc dưới sự che chở của chị. Nhưng điều đó cũng kết thúc rồi.

Hầu hết mọi chuyện tôi đều có thể đối phó được, và xung quanh tôi có rất nhiều đồng minh sẵn sàng giúp đỡ. Chị không cần đến lời nguyền mang tên Yukito nữa.

Tôi cảm thấy kính trọng chị. Có lẽ đã đến lúc nói lời từ biệt.

“Cảm ơn nee-san, vì đã yêu em trong khi vẫn luôn ghét em.”

Điều cuối cùng còn lại, chỉ là lòng biết ơn.

“Đây là khu cắm trại sao!”

Tôi xuống khỏi chiếc xe đạp địa hình, đưa mắt nhìn quanh.

Một đồng cỏ thoáng đãng ngập tràn ánh nắng. Những chồi non đang tỏa sáng đầy sức sống. Mùi hương cây cỏ tươi mới len lỏi vào khoang mũi. Tôi hít một hơi thật sâu, tận hưởng thiên nhiên hùng vĩ.

“Cuối cùng cũng tới nơi nhỉ.”

Nee-san cũng xuống khỏi chiếc xe. Mồ hôi lấp lánh trên người chị. Dáng vẻ đó cũng thật đẹp.

“Chị có ổn không? Mệt rồi đúng không ạ?”

“Chị vẫn chưa quen lắm, nhưng mình đã luyện tập rồi, cũng đã nghỉ giữa chừng hợp lý mà. Đừng lo.”

Tôi và chị đã đạp xe hai tiếng đồng hồ để đến công viên tự nhiên này.

Vì là vị thành niên nên chúng tôi chỉ đi trong ngày. Nói đến cắm trại, người ta thường nghĩ đến việc lên núi tận hưởng cuộc sống bất tiện, nhưng những khu cắm trại gần đây đều có đầy đủ trang thiết bị, ngay cả người mới bắt đầu cũng có thể tận hưởng trọn vẹn.

Tôi đã rủ chị đi với suy nghĩ biết đâu có thể giúp chị thay đổi không khí.

“Tại em vặt cả lông mông của chị nên hơi đau một chút.”

“Em có vặt đâu!?”

“Đến cả lỗ hậu môn cũng bị em nhìn thấy rồi, giờ còn ngại gì nữa.”

“Đó là lỗi của em sao?”

“Thậm chí cả số nếp nhăn cũng bị em đếm hết rồi.”

“Thế nên em mới hỏi đó có phải là lỗi của em không?”

“Chị sẽ giữ gìn sạch sẽ, nên lúc nào cũng được hết đó.”

“Cái gì ạ? Này, cái gì được cơ!? Này chị!”

Đại hội Mạt chược gia tộc Kokonoe lần thứ nhất đã kết thúc trong một thảm kịch. Người chiến thắng là tôi, nhưng trận chiến dàn xếp tỷ số đến cực điểm giữa tôi, người không muốn thắng, và ba người còn lại muốn tôi thắng, đã kéo dài đến tận đêm khuya.

Cuối cùng, với tinh thần hưng phấn lúc nửa đêm, cảnh tượng thây chất thành núi, lời không thể tả xiết, đến mức có thể bị BPO tố cáo ngay lập tức, nhưng ký ức này đã được chôn vùi vào bóng tối của lịch sử.

Nhân tiện, cả ba người họ đều đã ùm ván Yakuman của tôi. Đúng là những kẻ ác quỷ không có máu và nước mắt.

“Tuần sau sẽ là giải vô địch xé rách quần tất nhé.”

“Ý tưởng của thiên tài sao?”

Nghe có vẻ cực kỳ thú vị. Xã hội hiện đại là một cuộc chiến với căng thẳng. Mỗi người có một cách giải tỏa căng thẳng khác nhau, nhưng không nghi ngờ gì nữa, việc thỏa mãn sự thôi thúc phá hoại là một phương pháp giải tỏa căng thẳng hiệu quả, như việc có những cơ sở giải trí cho phép bạn ném rìu vào tường hay đập phá đĩa chén ấy.

“Bí mật nhé, chị lén nói cho em biết. Loại mỏng nhất là của chị đó.”

“Mới vào đã vi phạm luật chơi rồi.”

“Mẹ thì mặc loại quần tất bó sát, không phải là đối thủ đâu.”

“Thậm chí còn giành thế thượng phong bằng lý do đó sao.”

“Còn Setsuka-san thì hèn hạ lắm, mặc màu trắng đấy. Dù cố tỏ ra trong trắng, rốt cuộc vẫn là loại phụ nữ tầm thường thôi.”

“Thường ngày, những lúc em không biết, mọi người đã thảo luận những chuyện gì vậy?” Bóng tối của gia tộc Kokonoe thật sâu thẳm. 

“Mà đó là cuộc thi gì vậy ạ?”

“Là cuộc thi xem em có thể xé quần tất bọn chị đẹp đến mức nào đó.”

“Em không hiểu một chút nào ý chị nói cả, nên tạm thời em sẽ giả vờ là đã hiểu vậy.”

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ đáng sợ, tôi đành lờ đi, tập trung làm thủ tục đăng ký.

Dù nói là chan hòa với thiên nhiên, nhưng bên trong tòa nhà cũng có nhà vệ sinh, và tất cả dụng cụ đều là đồ cho thuê.

Tôi vào chiếc lều được chỉ định và nằm xuống, cảm thấy thoải mái hơn tôi nghĩ.

“Muốn chị cho gối đùi không? Tuy đùi chị hơi căng vì đau cơ đấy.”

“Em thật sự xin lỗi chị.”

Tôi chỉ biết cảm ơn người chị đã không một lời phàn nàn mà đi cùng tôi, dù tôi đã ép buộc chị.

Chuyến đi xe đạp hai tiếng đồng hồ mang lại một cảm giác mệt mỏi dễ chịu, nhưng chặng về có lẽ sẽ khá vất vả. Tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn trên đường về.

“Mà này, thật sự có được không đó?”

Chị tôi sa sầm nét mặt. Chiếc xe đạp địa hình chúng tôi dùng là do tôi mua.

Hai chiếc xe tốn khoảng hai trăm nghìn yên. Bình thường tôi không tiêu tiền tiêu vặt mà chăm chỉ tiết kiệm nên không có vấn đề gì, nhưng đối với một học sinh trung học thì đó là một số tiền lớn, nên việc chị lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ngược lại, tôi còn lo rằng mình sắp không còn là người phụ thuộc của mẹ nữa.

“Em có một khoản thu nhập đột xuất. À phải rồi, chị có muốn giúp em làm thêm không?”

“Chị sẽ nuôi em nên em không cần phải làm việc đâu?”

“Ra là kiểu chị gái làm hư em trai à.”

“Nếu em cần tiền, chị sẽ đi kiếm. Thậm chí có phải làm papa-katsu…”

“Đừng bao giờ nói như vậy nữa.”

Tôi nắm lấy hai vai chị, nhìn thẳng vào mắt chị. Yuuri-san đang nói thật.

Một sự hy sinh bản thân đến đau lòng. Nếu vì bản thân mình, chị tuyệt đối sẽ không làm thế, nhưng nếu đó là vì tôi, có lẽ chị sẽ không ngần ngại mà thực hiện.

“............ Em xin chị đấy.”

“Ừm, xin lỗi em.”

Nếu không cắt đứt sợi xích nguyền rủa đang trói buộc chị, một ngày nào đó chị ấy chắc chắn sẽ tự làm tổn thương chính mình. Cứ lầm tưởng rằng đó là sự chuộc tội.

Chỉ có hôm nay mới có thể giải quyết dứt điểm. Nhất định phải khiến chị ấy thừa nhận rằng chị ghét tôi.

“Em đã nói là có thu nhập đột xuất mà. Em đói rồi, mình ăn thôi nhỉ?”

Tôi kéo tay chị. Ngày xưa, người kéo tay tôi luôn là chị.

Thay cho người mẹ bận rộn, chị đã cố gắng hết sức mình. Vậy mà tôi, một kẻ vô tâm, đã không hề nghĩ đến cảm xúc của chị, và phá hỏng tất cả. Kẻ đã bóp cò cho sự hủy diệt chính là tôi.

Kẻ mang tội lỗi lớn nhất không phải là chị, mà là tôi, và tội lỗi của tôi còn tồi tệ hơn nhiều.

Là một đại tội nhân đã lợi dụng cảm giác tội lỗi của chị, liên tục bòn rút sự dịu dàng của chị cho đến tận bây giờ. Một con ác quỷ vô thức, một vị vua bạo ngược. Tôi đã hưởng thụ sự cống hiến một chiều và hành xử ngạo mạn.

Cướp đi nụ cười và cả cuộc đời của chị, nhưng vẫn tham lam như thể chưa đủ.

Tôi, kẻ bị đẩy ngã khỏi cầu trượt, đã trả thù bằng cách đẩy chị xuống địa ngục mà không hề hay biết. Chấp nhận lời xin lỗi, nhưng lại không hề ban cho sự tha thứ. Đó là hành vi quá đỗi ghê tởm và không thể dung thứ.

“Em thật tốt bụng.”

“............Em là một con ác quỷ.”

Nếu chị là thiên thần, thì tôi là ác quỷ. Vậy thì, tôi sẽ hoàn thành vai trò đó. Dù cho có làm tổn thương chị một lần nữa, đây cũng sẽ là lần cuối cùng.

“Cắm trại thì nên làm gì nhỉ. Chơi game trên điện thoại?”

“Ngoài trời hay trong nhà, thật là một câu hỏi triết học.”

Thật là một hành động phạm thượng, chẳng khác gì việc ngồi trong lò sưởi kotatsu để ăn kem trong khi bật điều hòa mát rượi giữa mùa hè. Trong khi các gia đình đang kêu than vì tiền điện tăng vọt, thì quả là tội lỗi không thể tha thứ.

Bữa trưa tất nhiên là thịt nướng BBQ. Không cần phải nhóm lửa bằng phương pháp nguyên thủy.

Tôi biết ơn những tiện ích của nền văn minh, nhưng cũng lo lắng liệu mình có thể sống sót nếu tàu đắm và trôi dạt vào một hòn đảo hoang hay không.

Ở nhà ông bố người Mỹ chỉ toàn ăn thịt, nên lần BBQ này tôi đã chuẩn bị cả hải sản.

“Để em làm cho.”

Tôi nhận lấy con ốc sừng nướng mà chị đang loay hoay, và dễ dàng lấy thịt ra. Yuuri-san quả là vụng về. Chị ấy có vẻ không thích vị đắng, nên tôi lấy phần gan ra rồi đưa cho chị.

“Cảm ơn em. Nhưng, tại sao lại là ốc sừng?”

“Em nghĩ nên trân trọng những nguyên liệu đúng mùa. Với lại, ăn thịt mãi cũng ngán.”

“Em đúng là kiểu người cầu kỳ nhỉ. Không biết tương lai sẽ ra sao đây?”

Kể từ khi bái sư đại ca, tay nghề nấu nướng của tôi đã tiến bộ vượt bậc.

Cho đến nay, kỹ năng nấu nướng chỉ nằm trong phạm vi việc nhà, nhưng giờ tôi đã có thể làm những món ăn cầu kỳ và bắt đầu có tính chuyên môn. Nhờ vậy mà tôi cũng trở nên khắt khe hơn với nguyên liệu.

“Nee-san, thịt nướng chín rồi này.”

“Cảm ơn em. Cứ ăn mãi thế này, nếu không tiết chế chắc chị béo mất.”

“Ngược lại chị gầy quá đấy. Em nghĩ chị béo thêm chút nữa cũng được.”

“Vậy à, cũng đúng nhỉ. Nếu muốn giảm cân thì chỉ cần lắc hông trên người em là được mà.”

“Lưỡi bò này ngon thật.”

Nhồm nhoàm. Giả vờ không nhận thấy tin nhắn gửi nhầm khó xử cũng là một sự tử tế. Tôi đã không biết bao nhiêu lần tự đào hố chôn mình bằng những phát ngôn thừa thãi trong những tình huống như thế này rồi.

Khổng Tử cũng đã nói, bí quyết để sống một cuộc đời bình yên là ‘không nhìn, không nghe, không nói’.

Tôi bóc vỏ tôm rồi đưa cho chị. Yuuri-san quả là vụng về. Có lẽ cảm thấy hơi áy náy, hay là do uy nghiêm của một người chị, chị đã đút cho tôi một miếng thịt gà. Thật là vui.

Dưới ánh nắng chói chang, tôi và chị đã cùng nhau tận hưởng bữa tiệc BBQ thỏa thích.

“...Phù, no quá.”

“Đúng vậy. Mình dọn dẹp thôi nhỉ?”

Chúng tôi nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp. Dụng cụ cắm trại là đồ thuê, nên chỉ cần mang về nguyên liệu thôi.

“Này, tại sao đột nhiên em lại muốn đi cắm trại vậy?”

Một câu hỏi muộn màng. Đáng lẽ ra chị nên xác nhận điều này ngay từ lúc tôi rủ. Nhưng, mỗi khi tôi nói muốn làm gì đó, chị không bao giờ thắc mắc.

Chỉ có sự chấp thuận. Và tôi cũng vậy. Chính vì thế mà mối quan hệ của chúng tôi mới méo mó.

Tôi ngước nhìn bầu trời xanh, xác định vị trí của mặt trời. Có lẽ đã đến lúc rồi.

“Chị đợi một chút nhé! Em đi lấy đồ.”

Tôi đi lấy kiện hàng đã gửi đến khu cắm trại từ trước.

Chị tôi nhìn hai chiếc hộp tôi mang đến với vẻ nghi hoặc.

Không để tâm, tôi dùng dao rọc giấy cẩn thận gỡ lớp vật liệu đóng gói chắc chắn.

Vì lúc về còn dùng lại, nên tôi không thể thô bạo xé toạc được. Thứ tôi lấy ra là một bức tranh được lồng trong khung kính.

“Ta-da! Đây, quà cho chị.”

“Quà cho chị? Em đã mua cho chị cả xe đạp rồi mà còn…”

Chị tôi nín thở. Chị nhìn chằm chằm vào bức tranh như bị hút hồn. 

“Tiêu đề là ‘Nee-san của mười năm sau’. Chị thấy sao?”

Giữa đồng cỏ, một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng đang đứng tắm mình trong ánh nắng. 

Một bức tranh như thể đã cắt ra một khoảnh khắc hạnh phúc, với nụ cười rạng rỡ.

“Lúc đầu em định gửi nó đi dự thi mỹ thuật, nhưng Sanjoji-sensei nói rằng, người duy nhất nên xem bức tranh này, chỉ có thể là chị thôi.”

Không biết có nghe thấy tiếng tôi hay không, chị vẫn không có phản ứng. Eh, thất bại rồi sao? 

“...Mười năm sau? Nhưng, đây là, mình trong bức tranh này là…”

Bàn tay run rẩy của chị lướt theo hình bóng Yuuri trong tranh.

Đúng vậy, người chị trong tranh không phải là người chị trưởng thành hai mươi bảy tuổi của mười năm sau, mà chính là Kokonoe Yuuri mười bảy tuổi của hiện tại. Đó là bức tranh tôi vẽ bằng trí tưởng tượng, rằng người Yuuri-san luôn cười trong ký ức của tôi, nếu cứ thế lớn lên thì mười năm sau sẽ trở thành như thế này.

Ngày ấy, người chị luôn ở bên tôi, chơi cùng tôi, nếu cứ thế trưởng thành, thì giờ đây, chắc chắn chị đã trở thành một người phụ nữ tuyệt vời hợp với nụ cười như trong tranh.

Sau khi tai nạn xảy ra, chị đã lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Tôi chỉ đơn thuần chấp nhận nó.

Kể từ đó, những ngày tháng chuộc tội của chị bắt đầu. Lần đầu tiên tôi nhận ra chị không còn cười nữa là khi tôi sáu tuổi. Mười năm đã trôi qua kể từ đó, chị vẫn bị giam cầm trong ngục tù.

Người trong tranh là lý tưởng của tôi. Là người chị mà tôi đã từng rất yêu quý.

Là tương lai vốn dĩ phải có. Sự xung khắc của một định mệnh đã bị bẻ cong.

Tôi đã gửi gắm vào đó một ước nguyện, rằng mong chị hãy cười một lần nữa, như ngày xưa.

“Này, Yukito. Chẳng lẽ phong cảnh trong bức tranh này là…”

Như chợt nhận ra, chị tôi nhìn quanh. Đồng cỏ lộng gió. Vị trí của mặt trời. 

“Giống lắm đúng không ạ?”

Bối cảnh y hệt như trong tranh đã được sắp đặt. Yuuri-san có lẽ cũng đã nhận ra điều đó. Không một lời nói, nhưng biểu cảm của chị đã nói lên tất cả. Nhưng, vẫn chưa hết đâu!

“Phư phư phư. Vẫn chưa kết thúc đâu!”

Chiếc váy trắng mà tôi đã kịp hoàn thành. Một tác phẩm mà tôi tự tin. 

Một bộ trang phục hoàn toàn giống với chiếc váy trong tranh. Tôi đã lỡ tay làm nó quá phức tạp và đã phải trải qua địa ngục.

“Là Yukito làm sao?”

“Vâng. Váy cưới thì độ khó cao quá, nhưng em nghĩ váy liền thân thì được.”

“Váy cưới? Chẳng lẽ em sẽ mặc cho chị sao...?”

“Vâng? À, đúng rồi. Vì chị có vẻ muốn mặc nó.”

Váy cưới quả thật quá phức tạp, đến giờ tôi mới chỉ làm xong chiếc khăn voan. 

Chắc phải để mẹ đợi thêm một chút nữa. Cuộc đời, mỗi ngày đều là tu luyện.

“Nếu Yukito tha thứ cho chị, chị sẽ.... Dù có phải chống lại cả thế giới này…”

“Nee-san?”

“Ch-chờ chị nhé! Chị sẽ thay đồ ngay!”

Chị tôi vội vã chạy vào sâu trong lều. Tiếng sột soạt thay đồ.

Tôi lấy chiếc máy ảnh DSLR ra khỏi túi và kiểm tra hoạt động. 

Không dùng trong những lúc thế này thì đúng là phí của giời.

“Chị xong rồi đây.”

Có lẽ đã thay đồ xong, nee-san rụt rè ló mặt ra khỏi lều.

Gò má ửng hồng vì ngượng ngùng. Đứng đó là một mỹ nhân không chê vào đâu được.

Một người phụ nữ xinh đẹp, trong sáng và đáng yêu. Những từ ngữ hiện lên trong đầu đều sáo rỗng, không từ nào có thể diễn tả hết.

Vài giây trôi qua, rồi vài chục giây. Tôi đã ngẩn ngơ nhìn đến quên cả thở.

“Thế nào?”

“Đúng là thiên thần.”

Tà váy trắng tinh phấp phới trong gió, như thể một đôi cánh đang tung bay.

Sự hiển linh của Tổng lãnh thiên thần Yuriel. Trước vẻ đẹp thần thánh ấy, tôi bất giác cúi đầu.

Phải rồi, đến bây giờ tôi mới nhận ra. Việc chị bắt đầu thích màu đen cũng là từ sau tai nạn đó. Tôi cũng vậy, nhưng chị cũng có rất nhiều quần áo chủ đạo là màu đen.

Nhưng, ngày xưa chị rất thích quần áo màu trắng. Ấy vậy mà chị không mặc nữa, nguyên nhân là do tôi.

Sau khi chị đẩy tôi ngã, khi tôi đang chảy máu, chị đã cố gắng chăm sóc và đỡ tôi dậy. Chiếc váy trắng chị đang mặc nhanh chóng nhuốm màu đỏ tươi của máu.

Sau khi tôi về nhà, tôi không bao giờ thấy chị mặc lại chiếc váy đó nữa. Có lẽ chị đã vứt nó đi. Kể từ đó, chị bắt đầu thích màu đen. Màu đen không bị nhuốm bẩn bởi máu.

Chẳng phải nguyên nhân là do tôi sao. Cướp đi nụ cười của chị, thậm chí bóp méo cả sở thích của chị.

“Chị đã nghĩ màu trắng không hợp với mình... Thật xấu hổ, nhưng cảm ơn em.”

Lời nói của chị kéo tôi về thực tại. Bây giờ không phải là lúc để sám hối.

“Mình chụp ảnh nhé?”

Chị tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bước ra đồng cỏ.

Chị cởi giày. Đi chân trần, chị bước đi như thể đang dùng lòng bàn chân để cảm nhận mặt đất. Ánh nắng như một hiệu ứng đặc biệt, như thể đang chào đón chị, chiếu rọi một con đường ánh sáng.

Những cơn gió nhẹ mời gọi, những linh hồn tinh nghịch ban tặng một phước lành dẫn lối.

“Ở đây được không?”

Hoàn hảo. Nhưng, như vậy vẫn chưa được. Vẫn còn thiếu một thứ quan trọng hơn tất cả. Chỉ muốn nhìn thấy duy nhất điều đó, chỉ mong muốn duy nhất điều đó, thứ tôi muốn thực hiện chỉ có một.

“Cười lên đi ạ. Giống như ngày xưa ấy.”

“...Ừm, nhỉ. Yukito đã cố gắng nhiều đến thế cơ mà.”

“Một kẻ đã cướp đi nụ cười của chị như em không có tư cách để nói điều này, nhưng em vẫn muốn chị cười. Vì em đã từng rất yêu một nee-san như thế.”

Đã có rất nhiều chuyện đau khổ. Tôi đã nghĩ xung quanh chỉ toàn là kẻ thù.

Nhưng, đã có một người luôn đứng về phía tôi. Luôn ở bên cạnh và ủng hộ tôi.

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má chị. Lại một phát hiện mới.

Tôi đã nghĩ nee-san là người không bao giờ khóc. Là một người mạnh mẽ, dù điều đó không thể nào có thật.

——Tôi, đã không hiểu về nee-san nhiều đến thế này.

“Này, Yukito. Chị... có cười được tự nhiên không? Giống như ngày xưa, cái hồi hai chúng ta luôn chơi cùng nhau, cái hồi chị em mình còn thân thiết ấy…”

Làn gió dịu dàng lướt qua mái tóc chị. 

Một nụ cười gượng gạo, vụng về, không quen thuộc. Nhưng đối với tôi, “Vâng. —Tuyệt đẹp ạ.”

Tôi cắt lấy thế giới qua khung ngắm. Từng tấm, từng tấm một. Để mỗi khi nhìn lại những bức ảnh này, chị có thể nhớ lại nụ cười. 

Tôi khắc ghi vào tâm trí mình cảnh tượng huyền ảo như sắp tan biến vào hư không này.

Chỉ trong khoảnh khắc này, với một tâm hồn trong trẻo, chúng tôi chỉ đơn thuần là hai chị em. 

Như thể trở về với tuổi thơ, tôi dệt nên khoảng thời gian bên chị. 

Người ở đó, chính là người chị lý tưởng mà tôi đã vẽ trong tranh.

“Cảm giác này, đã lâu lắm rồi chị quên mất.”

Một nụ cười như đóa hướng dương nở rộ, chỉ cần ở đó thôi cũng đủ làm bừng sáng cả không gian.

“Chị phải cảm ơn em mới được. Cứ mong chờ đi nhé.”

“Em nhận được rồi.”

Tôi đã nhận được món quà cảm ơn tuyệt vời nhất. Một cảm giác thanh thản như thể được đền đáp.

So với giá trị của một nụ cười, những vất vả từ trước đến nay chỉ là nhỏ nhặt.

“——Một ngày nào đó, nếu chị không còn nữa, Yukito có buồn không?”

Một câu hỏi đột ngột. Nhưng biểu cảm của chị nghiêm túc đến đáng sợ, và giọng chị run rẩy. Không cần phải suy nghĩ. Thật quá ngớ ngẩn. Câu trả lời chỉ có một.

“Em sẽ khóc.”

“Em chưa bao giờ khóc mà.”

“Gần đây em đã khóc rồi.”

“Vậy sao?”

“Vì em là con trai của mẹ mà.”

“...Ừ nhỉ. Mẹ mình là người hay khóc. Chị cũng giống vậy chăng.”

Nee-san khẽ mỉm cười.

“Dù đi đến đâu, chúng ta vẫn là cha mẹ và con cái, là chị em. Có lẽ chúng ta là những người giống nhau.”

“Nee-san?”

“Vì chúng ta là gia đình. Yêu thương đâu cần lý do. Chị chỉ nhận ra lại điều đó thôi.”

Như đã thông suốt, chị cất lời.

Bầu trời trong xanh vời vợi, dưới bầu trời rộng lớn, chúng tôi đã trở lại thành hai chị em bình thường sau một thời gian dài.

“Chị ơi, mình về thôi.”

“Ừm. ...Chị sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay em đã dành cho chị.”

Gió lướt qua mái tóc dài của chị. 

“—Yukito, cảm ơn em.”

Tôi được chị dịu dàng ôm lấy. Mùi hương của chị hòa quyện với mùi của nắng và cây cỏ. Đây có phải là ion âm không. Có lẽ nó có tác dụng thư giãn, tâm trạng tôi trở nên tốt hơn. Mặt khác, một sự nôn nóng dâng lên từ sâu trong lồng ngực.

Liệu việc tôi sắp làm có thật sự đúng đắn không?

Nếu kết thúc ở đây, cứ như thế này, đáng lẽ chúng tôi có thể kết thúc một cách hạnh phúc.

Tôi phân vân trong câu trả lời. Tôi không biết đâu là đáp án đúng. Việc tiếp tục đùa giỡn với trái tim chị, liệu thứ nhận được từ đó có giá trị đến mức nào.

Tôi gạt bỏ sự giằng xé. Nhưng, tâm trạng u uất vẫn không tan biến.

Tôi đã bị em trai làm cho phát khóc. Rõ ràng đã quyết tâm sẽ không bao giờ khóc nữa, vậy mà lời thề ấy lại bị phá vỡ một cách dễ dàng. Thật thảm hại. Nhưng lạ thay, tâm trạng tôi lại vô cùng quang đãng.

Có lẽ ấy là bởi những giọt nước mắt đã rơi không phải vì bi thương, mà là vì hạnh phúc.

Bức tranh đã được gói lại cẩn thận và gửi về nhà. Tôi rất mong chờ tới lúc được treo nó trong phòng mình.

Tôi quyết định khi về nhà sẽ đứng trước gương luyện tập nụ cười. Phải làm giãn những cơ má đã đông cứng lại. Mình phải trở nên thật xứng đôi với chiếc váy liền mà em ấy đã làm cho.

Cho tới ngày có thể mỉm cười một cách tự nhiên, tôi sẽ trân trọng cất giữ nó.

Cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên trong lồng ngực. Sau cuối, em đã cho tôi một hồi ức không gì thay thế được.

Thế này thì dù có xa cách, mình cũng không thấy cô đơn nhỉ… Lại nữa rồi, tôi lại tự dối lòng mình. Để có thể từ bỏ, hay là mình cứ chấp nhận lời tỏ tình của cậu bạn cùng lớp tên Mizuguchi đã tỏ tình với mình kia nhỉ. 

...Dù bản thân chẳng hề có ý định đó. Tôi không thể lôi người khác vào chuyện này được.

Nếu tôi làm điều tương tự như người bạn thuở nhỏ ngu ngốc đó, người bị tổn thương sẽ chính là em trai tôi.

Yêu như một cô gái bình thường. Liệu con đường hiển nhiên ấy có tồn tại cho tôi không? Tôi đã lạc lối từ khi nào? Đã yêu em ấy nhiều đến thế này từ khi nào?

Em trai tôi chưa một lần trách móc. Ngược lại, em còn xin lỗi, nói rằng đó là do mình đã gây phiền phức.

Em không bao giờ nói cho ai biết về tội lỗi của tôi, không mong cầu gì, không đòi hỏi gì, giữ khoảng cách để tôi không phải bận tâm, và để tôi có thể sống một cuộc sống bình thường.

Vậy mà tôi đã không nhận ra sự dịu dàng tinh tế ấy, lại còn cảm thấy không thỏa mãn mà cứ bất cẩn rút ngắn khoảng cách.

Dù hiểu rằng không được yêu thêm nữa, dù biết rằng không được vượt qua ranh giới ấy, nhưng dù có phủ nhận bao nhiêu cũng vô ích.

Tôi thích em. Tôi yêu em. Tình cảm này làm sao có thể coi như chưa từng tồn tại được nữa.

Được đối xử như vậy, làm sao mà không yêu cho được. Yêu là điều hiển nhiên. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, em đã phải chuẩn bị đến mức nào?

Em đã phải nỗ lực biết bao nhiêu? Dù tôi chẳng hề có giá trị đến thế.

Yukito, dù trước giờ chưa từng muốn liên quan đến tôi, lại vì tôi, chỉ nghĩ đến tôi mà làm những điều đó, tôi phải đáp lại như thế nào đây?

“Đây là...?”

Trên đường về, Yukito đề nghị đi đường vòng.

Một công viên quen thuộc. Nơi tôi đã khiến Yukito bị thương rất nặng.

Kể từ đó, tôi chưa một lần lại gần. Tại sao bây giờ lại...?

“Không có à?”

“Mấy trò chơi đã bị dỡ đi rồi.”

Yukito trả lời câu nói độc thoại vô tình bật ra từ miệng tôi. Chuyện này cũng không cần phải thắc mắc. Xảy ra một tai nạn lớn như vậy, chúng bị dỡ đi ngay lập tức cũng là điều dễ hiểu.

Nơi từng có những trò chơi, giờ đây không còn gì cả. Một khoảng trống dị thường, hoác ra.

Thứ tôi nhớ lại là hình ảnh Yukito ngồi xổm, người đầy máu.

Cơ thể tôi cứng đờ, hơi thở trở nên dồn dập. Tôi đưa đôi tay run rẩy ra sau lưng để che giấu.

“Xin lỗi chị.”

“...Tại sao em lại xin lỗi?”

Sự bất an cuộn trào. Mới lúc trước còn hạnh phúc đến thế, vậy mà giờ đây một nỗi sợ hãi không tên bao trùm toàn thân. Dù là mùa hè, tôi lại cảm giác như nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Màn đêm buông xuống. Trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường chiếu rọi hai chúng tôi.

Có lẽ dưới ánh đèn sân khấu này, một cuộc phán xét sắp bắt đầu. Dù đã mong mỏi điều đó đến mức mơ thấy, nhưng giờ đây tôi lại thấy nó thật đáng sợ.

“Ngày hôm đó, em đã phá hủy thế giới của chị. Chị có biết cảm giác này không? Đây là chuyện thường thấy của mấy đứa cô độc lập dị, khi cố gắng chen vào một nhóm bạn thân và cảm thấy bị xa lánh ấy. Em là người ngoài, vậy mà lại xen vào mối quan hệ mà chị và bạn bè chị đã xây dựng. Giống như gã đàn ông chen vào giữa hai bông bách hợp vậy. Là một kẻ dị biệt, một hành vi man rợ đáng phải trả giá bằng cái chết. Em đã vô lễ xâm phạm lên thế giới của chị. Đó là lỗi của em, và việc chị từ chối là điều hiển nhiên. Người sai là em. Tội lỗi này, em sẽ gánh vác.”

Không phải! Em không hề có lỗi! Người có lỗi là chị, kẻ giết người là chị mà!

Tôi muốn gào lên như thế, nhưng những lời đã chực chờ nơi cổ họng lại không thể thốt ra. Nạn nhân lại đi bảo vệ cho thủ phạm, chuyện đó không thể xảy ra được. Một hành động đi ngược lại với quy luật tự nhiên. Thế nhưng, trong giọng nói của em trai tôi không hề có sự tức giận hay trách móc.

Tâm tư cứ thế được tuôn như dòng nước… Ra vậy, đây là thế giới của Yukito.

Quang cảnh mà em trai tôi nhìn thấy. Một màu nâu đỏ úa tàn. Luôn nhìn lên bầu trời từ tận cùng đáy xã hội.

Yukito chưa bao giờ nói xấu bất cứ ai. Tôi đã từng rất thích điểm đó ở em.

Thế nhưng, một khi đã biết, một khi đã hiểu, thì dù có chết tôi cũng không thể nói ra những lời như vậy. Sao mà, sao mà lại là một thế giới buồn bã đến thế. Chỉ có thể từ dưới lòng đất, từ tận cùng đáy xã hội mà ngưỡng vọng bầu trời.

Cứ mãi vươn tay đến một nơi cao vời vợi không thể chạm tới. Trong bóng tối không một bóng người xung quanh.

“Nhưng, chị đã ép mình phải chấp nhận cái thế giới đã vỡ nát ấy. Chị đã chấp nhận một kẻ dị biệt là em, và quy định rằng đó là điều đúng đắn. Giết chết cảm xúc của mình, nghiền nát trái tim mình.”

Tôi không thể nhớ lại được cảm xúc của ngày hôm đó. Giờ đây, ngay cả lý do tại sao mình lại có hành động ngu ngốc như vậy, tôi cũng không còn rõ nữa.

Nhưng, nếu dựa theo ký ức, thì khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn đã chán ghét và từ chối em trai mình. Đó là sự thật.

“Nee-san, đủ rồi. Không cần phải cố nữa đâu. Nếu ghét thì cứ ghét là được mà. Không cần phải lừa dối bản thân, bóp méo chính mình để cố gắng yêu thương đâu, không sao đâu mà.”

Yukito nhẹ nhàng đưa hai bàn tay đang run rẩy của tôi lên cổ mình.

“—Yukito!? Lẽ nào em biết rồi sao!?”

“Chỉ là đôi khi anh cảm nhận được một luồng khí tức nào đó thôi.”

Máu trong người tôi như đông cứng lại. Không phải, không phải như thế, mình không hề nghĩ như vậy!

Tôi gần như muốn hét lên, nhưng lời bao biện đó thì ai sẽ tin chứ? Rằng tôi tìm kiếm sự trừng phạt, rằng tôi bị cám dỗ bởi một tội lỗi lớn hơn, làm sao tôi có thể nói ra được. Tôi đã nhiều lần đặt tay lên cổ em trai mình khi em đang ngủ. Nhưng, đó chỉ như một nghi thức.

Để tự ý thức về tội lỗi không bao giờ được tha thứ của mình. Tôi hoàn toàn không có ý định siết cổ em thật.

Nhưng nếu, nếu Yukito đã nhận ra, nếu em đã từng cảm nhận được và tỉnh giấc, thì hành động ngu ngốc của tôi trông như thế nào? Có lẽ em đã từng run sợ trước một sát ý không hề tồn tại. Nếu vậy, đối với Yukito, tôi bây giờ vẫn là một kẻ sát nhân…

“Em không thể chịu đựng được. Khi nhìn thấy nee-san đau khổ. Nếu chị ghét em thì cũng được thôi. Cho nên, hãy tha thứ cho bản thân mình nhé. Hãy giải thoát cho chính mình đi.”

“...Em đang nói gì vậy? Làm sao chị có thể ghét em được chứ–”

Yukito dùng sức ấn lên hai bàn tay của tôi. Sống lưng tôi lạnh toát.

Đừng... dừng lại, dừng lại, dừng lại, DỪNG LẠI! Đừng bắt chị làm điều đó!?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Một sự báng bổ sinh mệnh. Một sự chà đạp lên nhân phẩm.

“Khi siết cổ, đừng dùng lực toàn thân mà hãy kẹp vào động mạch cảnh ở chỗ này, như vậy sẽ lấy đi ý thức một cách hiệu quả đấy.”

Em nói với giọng nhẹ tênh như đang chia sẻ một mẩu kiến thức, rồi không chút do dự mà siết chặt.

Cơ thể Yukito đột ngột mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống.

“...Đừng đùa. Đừng đùa nữa, này, trả lời chị đi chứ!?...Tại sao em lại làm thế! Yukito, Yukito!”

Tại sao, tại sao lại thành ra thế này! Chẳng phải chính em đã nói sao!

Rằng hãy cho em thấy nụ cười như ngày xưa. Rằng em muốn chị cười. Vậy mà, tại sao!?

Nếu người để mình cho thấy nụ cười không còn nữa, thì nó còn có ý nghĩa gì đâu. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh này một lần nữa. Tôi đã thề sẽ bảo vệ em, vậy mà chính tay tôi lại...!

Tôi lay người em trai. May mắn là vẫn còn thở. Không thể để em chết, tuyệt đối không!

Cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, tôi lấy điện thoại ra.

“Phải rồi, xe cấp cứu!”

Tay của Yukito nắm lấy cánh tay tôi. 

“Khụ khụ! Uệệệệệệệ!”

Em tỉnh lại rồi sao, em ho sặc sụa và khó nhọc hít thở.

“Em có sao không!? Tại sao lại làm thế! Với chị, một thế giới không có em-”

Một thế giới như vậy, không có lý do gì để sống cả. 

Một thế giới như vậy, tôi không cần.

“...Yuuri-san, xin lỗi vì đã không thể biến mất.”

Vẫn là những lời nói y như lúc đó. Tim tôi như bị một con dao sắc nhọn khoét ra.

Tôi đã giết Yukito. Sự thật ấy như đang đập vào mặt tôi, rằng đừng quên tội lỗi của mình.

“Dừng lại! Người phải biến mất, người cần phải biến mất không phải là em, mà là chị!”

“Không phải, không phải đâu chị. Em đã biết rằng có người nói yêu mình, có người coi mình là quan trọng, có người sẽ buồn vì mình. Cho nên, em không thể hành xử như lúc đó được nữa. Vì vậy, xin lỗi chị. Em không thể thực hiện nguyện vọng của chị được nữa.”

Vẻ mặt Yukito đượm buồn. Nhưng, những lời vừa rồi hoàn toàn trái ngược với lúc đó. Từng mong muốn biến mất và thất bại, nhưng bây giờ, em lại trả lời rằng mình không thể biến mất.

Đó là sự trưởng thành. Em đã biết mình được yêu thương, và mong muốn được sống vì một ai đó.

“Nguyện vọng của chị? Là em biến mất sao? Làm gì có chuyện đó!?”

“Chị không cần phải cố gắng nữa. Hãy thừa nhận đi chị. Cứ thế này, chị sẽ có ngày suy sụp. Cứ mãi lừa dối lòng mình như vậy-”

“Đừng có tự ý quyết định tình cảm của chị!”

Đứa em trai cứng đầu. Tôi vung tay lên, định tát em, nhưng sao có thể làm được điều đó, tôi chỉ có thể vuốt ve má Yukito. Không thể... Bởi vì, chị yêu em mà.

“Chị yêu em! Chị biết đây là một tình yêu không được tha thứ, một tình yêu bị cấm đoán. Chị đã định không nói ra. Đã định dừng lại. Vậy mà, là do em quá dịu dàng…”

Nước mắt tuôn rơi. Những giọt nước mắt của bao nhiêu năm, bao nhiêu thập kỷ mà tôi đã quyết tâm không khóc, giờ đây tuôn trào như thác lũ. Từng giọt, từng giọt làm ướt mặt đất. Thật thảm hại. Thật đáng thương.

“Nhưng đó chỉ là chị đang hiểu lầm thôi—”

“Dù em có ghét chị, chị vẫn sẽ yêu em đến chết.”

Dù là một tình yêu không được đáp lại cũng không sao. Tôi đã quen với việc đơn phương rồi. Nếu như lời Yukito nói, tình cảm này là giả dối, thì tôi cũng đã biến nó thành thật. Không gì có thể thay thế, không ai có thể phủ nhận. Dù đó có là Yukito đi nữa.

“.........Đối với nee-san, em là kẻ thù đáng ghét phải không?”

“Em là người em trai duy nhất chị yêu trên thế gian này.”

“.........Đối với chị, em hẳn là con ác quỷ mà chị hận đến mức muốn giết chết.”

“Là báu vật trong sáng, thuần khiết và duy nhất của chị.”

Yukito lộ vẻ bối rối. Cũng phải thôi nhỉ. Bất ngờ bị nói như vậy. Dù tôi chẳng có ý định đó, đáng lẽ nên giấu kín cả đời.

Không hiểu sao đứa em vốn dĩ ghét tôi này, dạo gần đây lại trở nên nũng nịu. Đối với tôi, dù từng ghen tị với mẹ vì sự bất chấp của bà, đó là một khoảng thời gian như mơ. Dù đã cố giữ khoảng cách, thì em ấy lại càng tiến gần, khiến tôi chỉ biết rối lòng.

Nhưng tôi không hề ghét, mà còn rất vui.

――Đến mức tưởng rằng mình đã được tha thứ. Chìm đắm trong một ảo tưởng không thể nào có thật.

“Làm gì có chuyện đó chứ…”

Giọng tôi yếu dần. Mệt mỏi quá rồi. Sau cuối, em đã cho tôi thấy một giấc mơ tuyệt vời. Thế là đủ rồi. Đã nhận được một bức tranh đẹp đến thế, được em may cho một chiếc váy, được em làm cho mỉm cười. 

Còn mong muốn hạnh phúc nào hơn nữa đây?

“Yukito, cảm ơn em. Và xin lỗi vì tất cả mọi chuyện từ trước đến nay.”

Tôi mơ hồ hiểu rằng, đây sẽ là lời chào tạm biệt.

Dù có đi du học nước ngoài, tôi vẫn sẽ mãi yêu em. Chỉ cần thế thôi. Tôi không mong gì hơn. Chỉ cần đứa em này được hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc của tôi.

“Nee-san.”

“Sao thế?”

Một vẻ mặt kỳ lạ, như thể vừa nhận ra một sai lầm chết người. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Yukito lúng túng mở miệng.

“................Hình như... chúng ta đang nói chuyện không ăn nhập gì với nhau thì phải?”

“Hả?”

Tôi dắt chiếc xe đạp địa hình đi về nhà. Trên đường đi, chúng tôi đối chiếu lại nhận thức của nhau.

“Yuuri-san đi du học á!?”

Tôi không giấu được sự ngạc nhiên trước sự thật mới được tiết lộ.

Tôi đã cảm thấy có gì đó khó chịu, như thể có một sự lệch pha, nhưng cả tôi và chị đều là những người đãng trí. Cả hai chỉ nói những gì mình muốn nói mà chẳng hề ăn nhập vào đâu cả.

Cái chứng sợ giao tiếp này đúng chuẩn chị em nhà mình rồi. Nếu nghĩ đây là hậu quả của mối quan hệ chị em rạn nứt trong nhiều năm thì cũng đành chịu.

Mối quan hệ của chúng tôi đã bị chia cắt đến mức đó.

Sau khi nói chuyện kỹ lại, có vẻ như chị tôi muốn đi du học ở một trường đại học nước ngoài.

“Đại học nước ngoài là ở đâu vậy? Chị thì chắc là Anh nhỉ?”

Chị tôi rất giỏi ngoại ngữ. Nhưng, có vẻ như ngôn ngữ giỏi nhất của chị là tiếng Yukito. Cái gì vậy!?

“À không, cái đó…”

“Có mục tiêu rõ ràng thật là tuyệt vời. Tương lai chị muốn làm gì?”

“...Ừm, không phải kiểu đó... mà là…”

“?”

Sao vậy nhỉ? Hiếm khi thấy Yuuri-san nói năng ngập ngừng như vậy.

“Là vì, chị nghĩ em không cần chị nữa, nên có lẽ chị nên đi xa thì hơn…”

“Là sao?”

“Tại vì, em có thể làm được mọi thứ mà! Chị không thể nói là sẽ bảo vệ em được nữa, mà Yukito cũng ghét chị phải không? Một người chị tồi tệ thế này mà. Chính em mới là người không cần phải cố gắng đó.”

Hỏi kỹ ra thì, không phải là chị tôi vừa ghét lại vừa cố gắng tự thuyết phục mình là thích tôi đến mức đau khổ, mà là chị đã đánh mất ý nghĩa tồn tại, vai trò của bản thân, và phiền não rằng chỉ có cách rời đi mới có thể hoàn thành mục đích. Tóm lại, những gì tôi nghĩ hoàn toàn trật lất. Chỉ là hiểu lầm vội vàng.

Cái quái gì thế nàaaaaaaaaay!

Cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ là sao!? Mình đã suy nghĩ nghiêm túc đến thế mà. Hơn hết, có lẽ tôi lại vừa vô tình gây thêm một chấn thương tâm lý cho Yuuri-san rồi.

Xấu hổ quá muốn chết đi được. Mặt tôi như muốn bốc hỏa. Chuyện tôi ghét Yuuri-san là không thể nào có được. Tôi và Yuuri-san là một mối quan hệ sâu sắc đến mức không có chỗ nào trên cơ thể đối phương mà không biết. Tại sao lại thành ra thế này chứ... (Bất khả kháng)

“Đừng có tự ý quyết định tình cảm của em chứ!”

“Câu đó, lúc nãy chị vừa mới nói mà.”

“Thì đúng là vậy. ――Nhưng nếu vì lý do đó mà đi du học thì em không thể ủng hộ được đâu.”

“――Cái gì! Xin lỗi, chị đã quá vô tâm.”

“Chị mà đi thì em sẽ buồn lắm.”

“Chị hiểu rồi. Chị sẽ hủy ngay. Thật ra, chị cũng chẳng muốn đi du học chút nào. Tại vì, ra nước ngoài phiền phức lắm.”

Sự thay đổi thật chóng mặt. Quyết định tức thời của chị tôi vẫn thần sầu như mọi khi. Như vậy có được không đây?

Tôi thở dài một hơi. Cảm giác như trút được gánh nặng, hay đúng hơn là công cốc.

Nhưng, nếu phiền não của chị đã được giải quyết, thì đây có lẽ là một cái kết có hậu. Bây giờ cứ vui vì điều đó đã. 

“Chắc là cả hai chúng ta đều có hiểu lầm…”

“Vậy... sao. Tự nhiên thấy hụt hẫng quá. Mình đã phiền não vì cái gì vậy nhỉ... Haa... Dù đã mất khá nhiều thời gian cho đến tận đây, nhưng chúng ta hãy cùng nhau lấp đầy từng sự khác biệt một nhé. Từ giờ trở đi chúng ta có rất nhiều thời gian mà.”

“Ừm.”

“Vậy thì đầu tiên là từ phương châm của chị nhé. Tất cả những gì của chị đều là của em. Những gì của em thì vẫn là của em. Bản thân chị cũng là của em.”

“Cái tinh thần phụng sự này thừa thãi quá rồi đấy!?”

Đây là sự giáo huấn của thiên thần cấp cao sao. Tôi bắt đầu lo chị sẽ bị kẻ xấu nào đó lừa mất…

“Lần này thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em. Chị không có ý định làm em khó xử đâu. Nhưng mà, hãy tin một điều này. Tình cảm chị dành cho Yukito tuyệt đối không phải là giả dối.”

“...Được nghe những lời này thật là vinh hạnh quá.”

“Chỉ lời nói thôi thì không tin được nhỉ. Phải rồi, hay là chị xăm chữ『Độc quyền của em trai』lên bụng dưới nhé.”

“Chị đừng bao giờ làm thế nhé!? Mới vào hè mà suy nghĩ của chị đã kinh dị quá rồi đấy!”

“Đúng nhỉ. Không phải『Em trai』mà là『Độc quyền của Yukito』thì tốt hơn nhỉ.”

“Tốt hơn cái nỗi gì chứ.”

“Người được phép viết chữ 『正』lên đùi chị, chỉ có mình em thôi đấy.”

Chị ấy học mấy kiến thức này từ đâu ra vậy nhỉ... Nhưng mà, 

“Quả nhiên, thế này mới đúng là Yuuri-san.”

Ừ ừ. Cái sự điên rồ này mới là bản chất thực sự của nee-san. Vẻ mặt buồn bã không hợp với chị chút nào. Bị chị ấy mạnh bạo kéo đi như vậy là vừa đủ. Tôi không hề ghét chị chút nào cả.

“Chúng ta làm lại từ đầu đi. Mẹ còn bắt đầu lại từ ‘Mama’ mà. Chúng ta cũng vậy.”

“Em thấy vậy có được không?”

“Chị lúc cười trông quyến rũ hơn nhiều.”

Chúng tôi đã cố gắng giữ khoảng cách vì nghĩ rằng đối phương ghét mình. Đã không can thiệp vào nhau. Nhưng, nếu không phải như vậy, thì chúng tôi có thể quay lại mối quan hệ chị em thân thiết như ngày xưa.

“Chị... có được phép yêu em không?”

“Câu đó thì em đã bị nói là không phải việc của em quyết định rồi nên…”

“Em sẽ mặc váy cưới cho chị chứ?”

“Hửm? Chuyện gì vậy?”

“Hả?”

“Tất nhiên rồi, chính tay thằng này sẽ mặc váy cưới cho chị!”

“Yatta. Chị sẽ mong chờ lắm.”

“Vâng.”

Ừm, mối quan hệ này cứ như vậy thật sự ổn không!? Tôi bắt đầu thấy bất an rồi đấy. Cuối cùng cũng đã thấy khu chung cư. Hôm nay mệt quá. Muốn nghỉ ngơi sớm.

“――Yukito. Chị sẽ không nhẫn nhịn nữa. Chị... yêu em thật lòng đấy.”

Biểu cảm của chị khi nói câu đó rồi chạy đi, là nụ cười hiền dịu y hệt như tôi đã thấy ngày xưa.

Phòng chờ của studio chụp ảnh đang sôi sục trong bầu không khí náo nhiệt.

Chị nhân viên trang điểm đang trang điểm cho Shiori. Đúng là dân chuyên nghiệp, tay nghề thật tuyệt vời. Vốn dĩ Shiori đã là một mỹ thiếu nữ năng động và hoạt bát, nhưng nhờ trang điểm mà cô ấy lại có thêm nét quyến rũ.

Vừa ăn bánh kẹo được mang đến, tôi vừa nhìn chằm chằm để học lỏm kỹ thuật trang điểm của chị nhân viên. 

“Yuki, bộ trang phục này, quả nhiên là xấu hổ chết đi được!”

“Tôi nghĩ nó vẫn kín đáo hơn đồ bơi mà.” 

“Mình thấy mặc đồ ít vải ra chiến trường cứ sai trái thế nào ấy…”

“Từ xưa đến nay, vũ công đều như vậy cả mà.” 

“…Mà nói mới nhớ, tại sao nhảy múa lại giúp tăng năng lực vậy?” 

“Chuyện đó thì, chẳng phải vì lúc lắc trông vui mắt hay sao!” 

“Làm gì có chuyện đó!”

Shiori đỏ mặt, nhưng giờ đã sát nút ghi hình rồi mới nói thì cũng khó cho tôi. Không thể quay đầu lại được nữa.

Dù sao thì đây cũng là một bộ đồ được đặt làm riêng theo số đo của Shiori. Trên đời này chỉ có một bộ duy nhất. Chỉ riêng cái này thôi cũng đã tốn bộn tiền rồi. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng vậy.

“Không ngờ mình lại phải cosplay thế này… Chắc sẽ bị chị cười cho thối mũi mất.”

Tên ikemen rạng ngời vừa cười khổ vừa bắt đầu thay đồ, trong khi Shiori đã trang điểm xong thì đi về phía phòng thay đồ.

“Miho cũng ngầu lắm đấy. Không ngờ lại có thể cho Suzune thấy bộ dạng này. Kokonoe Yukito, cảm ơn em!”

Khoác lên mình bộ trang phục diêm dúa, tiền bối nhiệt huyết, hay đúng hơn là tiền bối Dũng Giả, đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn.

Dù được cảm ơn, nhưng người nhờ vả hợp tác là tôi, đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Tiền bối Dũng Giả mặc bộ giáp toàn thân này là phiên bản phòng ngự, hy sinh tính cơ động để theo đuổi lớp giáp đến cực hạn, phát huy sức phòng thủ tuyệt đối dưới rổ. 

“Bóng rổ rốt cuộc là cái gì vậy…?”

Hay đây không phải là bóng rổ, mà là bóng nổ chăng? Có khi mình nên thử phân thân xem sao… 

Lật giở tập tài liệu thiết lập, tôi thấy nó được xây dựng chi tiết đến đáng sợ.

Trò đùa dai của người lớn không có điểm dừng. Kết quả là chúng tôi chỉ có lợi chứ chẳng thiệt gì, nên cũng không cần bận tâm, nhưng liệu có ngày nào đó nó được ra mắt công chúng không…?

Chúng tôi sắp sửa quay một đoạn phim quảng cáo trên web. Gồm hai phiên bản, mười lăm giây và ba mươi giây. Mọi chuyện bắt đầu từ một lời đề nghị của một doanh nghiệp gửi đến tài khoản mạng xã hội của tôi.

Một nhà sản xuất đồ thể thao lớn đã đề nghị hợp tác sản xuất một mẫu giày bóng rổ Bunny Man, hay còn gọi là basshu. Mùa hè này, sản phẩm hợp tác sẽ chính thức ra mắt!

Ban đầu chỉ có Bunny Man, nhưng sau vụ lùm xùm trục xuất tiền bối nhiệt huyết, Himura-senpai được gọi là 『Dũng Giả』 và nổi tiếng khắp cả nước, thế là họ quyết định tiện thể làm luôn mẫu Dũng Giả.

Thêm vào đó, tên ikemen rạng ngời và Shiori xuất hiện cùng trong video cũng thường xuyên nhận được sự chú ý.

Miho Koki vừa đẹp trai vừa có thần kinh vận động xuất sắc, còn Kamishiro Shiori là một mỹ thiếu nữ sở hữu thể chất vượt trội.

Thế là nhân dịp này, họ quyết định sản xuất luôn một bộ sưu tập cho cả đội『Snow Rabbits』.

Đúng là một trò đùa dai. Bởi những mưu đồ của đám người lớn tham lam, kế hoạch đã tiến triển nhanh như chớp.

Nhưng như vậy thì, so với tôi là Bunny Man và tiền bối Himura là Dũng Giả, Koki và Shiori lại thiếu đi một biệt danh độc đáo, khiến nhân vật của họ có phần nhạt nhòa.

Vì vậy, sau khi thảo luận cùng người phụ trách, ý tưởng này đã ra đời!

『Về chuyện tôi chuyển sinh thành thành viên CLB Bóng rổ』, viết tắt là 『Chuyển Sinh Bóng Rổ』. Hashtag “#ChuyểnSinhBóngRổ” mà tìm kiếm đi nhé!

Đoạn phim quảng cáo cũng sẽ được sản xuất dựa trên bối cảnh này, nhưng không phải là chuyển sinh đến dị giới, mà là một bối cảnh cực kỳ phi lý rằng chúng tôi đã từ một thế giới giả tưởng của kiếm, phép thuật và bóng rổ chuyển sinh đến thế giới hiện đại này.

Nhờ phương pháp giải quyết mang tính đột phá này, mỗi người đều được gán cho một cá tính riêng: Himura-senpai là 『Dũng Giả』, Koki là『Kiếm Thánh』, và Shiori là『Vũ Công』. Tổ đội dũng sĩ gồm Dũng Giả, Kiếm Thánh và Vũ Công đã ra đời.

Ban đầu, Shiori được thiết lập là pháp sư, nhưng nghĩ kiểu gì thì Shiori cũng không hợp với vai trò pháp sư. Vậy nên, đã có lúc vai diễn được quyết định là võ sĩ, nhưng tôi đã ngăn lại: “Khoan đã nào!”. Dù thể chất mạnh nhất, nhưng Shiori cũng là con gái. Biến cô ấy thành nhân vật não cơ bắp thì thật đáng thương.

Hãy thử nghĩ mà xem. So với võ sĩ thì vũ công trông tuyệt hơn hẳn mà. Guhehehe. Quyết định được nhất trí đồng lòng (trừ Shiori).

Thế là năm loại giày bóng rổ đã được quyết định cho ra mắt. Hả, chỉ có bốn loại thôi chứ? Chà, cứ từ từ đã.

Chẳng phải dị giới thì phải có công chúa hay sao?

Cá nhân tôi cho rằng nói đến công chúa là phải có mái tóc dài óng ả.

Việc tôi ngỏ lời với nee-san là một lẽ đương nhiên. Đây chính là bí mật về công việc làm thêm mà tôi đã đề cập.

“…Chị thấy hơi bồn chồn thế nào ấy nhỉ.”

Toát ra khí chất cao quý, Yuuri-san trong bộ váy lộng lẫy đã thay đồ xong và xuất hiện.

Một tràng reo hò vang lên từ phía các chàng trai. Một mỹ nhân đẹp đến ngỡ ngàng đang đứng đó. Cứ như một nàng công chúa chuyển sinh từ dị giới.【SSR/Công chúa Yuuri 8 sao】

“Quả nhiên là chị của Kokonoe Yukito. Hợp lắm đấy!” 

“Vậy sao? Tôi không muốn nghe những lời tâng bốc sáo rỗng đâu.” 

“Chị ơi, siêu đẹp luôn!”

“Hợp với chị lắm đúng không? Nhưng mà, chị là công chúa của riêng em thôi đấy nhé.” 

Nee-san xoa đầu tôi. Chẳng hiểu sao, dạo gần đây Yuuri-san có vẻ vui vẻ, như thể đã trút bỏ được gánh nặng nào đó.

Sau một cuộc thảo luận nghiêm túc với mẹ, quyết định được đưa ra là mỗi người sẽ ngủ trong phòng tôi ba ngày một tuần. Làm ơn hãy về phòng mình mà ngủ đi.

Theo lời chị, chị rất ghét việc du học. Vốn dĩ chị cũng không thích nước ngoài.

Dường như đối với chị, đó là một vấn đề nghiêm trọng đến vậy. Con xin lỗi vì đã làm phiền.

“Sao phản ứng của mọi người lúc tôi vào khác một trời một vực vậy?”

Himura-senpai tỏ vẻ không phục, nhưng Koki cũng hết lời khen ngợi. Đúng vậy, đúng vậy. Yuuri-san là một mỹ nhân mà. 

“Sau khi quay xong quảng cáo, chúng ta hãy dùng trang phục này để chơi trò dị giới nhé.”

“Cụ thể là sao ạ?”

“Ừm… Vậy thì, thế này thì sao nhỉ? Chị bị một đám Goblin bắt giữ, sắp bị làm nhục thì em hiên ngang xuất hiện giải cứu, rồi tung một cú dunk.”

“Thế giới quan mới lạ quá!”

Biết thế đã không hỏi. Tôi đây đang hối hận. Thế giới của Chuyển Sinh Bóng Rổ là cái quái gì vậy!

“Mình thay đồ xong rồi, nhưng mà xấu hổ quá…”

Trái ngược với vẻ tự tin của nee-san, Shiori trong trang phục vũ công bước ra với khuôn mặt đỏ bừng.

Tấm mạng che mặt huyền bí, phần thân trên là bikini, còn thân dưới quấn một tấm vải tựa như pareo. Vẻ ngoài bí ẩn của Shiori khiến mọi người phải thốt lên kinh ngạc.

“Hừm, khiêu gợi đấy chứ.” 

“Quấy rối tình dục lộ liễu tới vậy sao!?”

Shiori cứng đờ người vì sốc, nhưng tôi thực sự mong cô ấy sẽ dùng điệu nhảy để buff cho mọi người.

Nói đến thế giới giả tưởng là phải nhắc đến sự tồn tại của những bộ giáp bí ẩn gần như không có tí sức phòng thủ nào. Bikini armor là một ví dụ điển hình, và trang phục của Shiori cũng không ngoại lệ, hoàn toàn không có khả năng phòng thủ. Chắc chắn sẽ chết ngay sau một đòn.

Tất cả thành viên trong nhóm cosplay『Chuyển Sinh Bóng Rổ』đã tập hợp đông đủ. Cảnh tượng này siêu thực quá.

Trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi cũng đã được sắp xếp để xuất hiện tại một vài sự kiện trong trang phục này. Shiori đã khóc thút thít.

Nhân tiện, không chỉ quay quảng cáo mà chúng tôi còn ký cả hợp đồng tài trợ.

Nội dung hợp đồng chỉ là mỗi người sẽ mang đôi giày bóng rổ được chỉ định trong quá trình đi rèn luyện. Mỗi khi chúng tôi đi rèn luyện, chắc chắn sẽ có ai đó quay video và đăng lên mạng. Hiệu quả quảng cáo không thể tốt hơn.

Ngoài giày, cá nhân Bunny Man còn hợp tác với một hãng thời trang.

Các sản phẩm thời trang như áo thun, áo hoodie, khăn có logo Bunny Man sẽ được bán ra, cùng với các loại hàng hóa khác của Bunny Man như bút bi, standee acrylic, huy hiệu, tấm lót… Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ một cách đáng sợ.

Con quái vật mang tên Bunny Man đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi rồi.

Nói gì thì nói, lượng người theo dõi của tôi đã tạo thành một mớ hỗn loạn khó hiểu. Có lẽ vì vậy mà khi gặp người phụ trách, đối phương lại căng thẳng tột độ. Tôi đã hoàn toàn biến thành một kẻ kỳ dị trong truyền thuyết đô thị rồi. Có lẽ là nhờ vào uy danh của những người theo dõi, mỗi khi tôi đến cuộc họp, các sếp lớn của công ty lại lần lượt ra chào hỏi.

Nhờ đó, mức độ tin cậy và khả năng lan truyền của tôi đã được đảm bảo.

Chúng tôi cũng đã hoàn thành buổi chụp ảnh bìa và phỏng vấn cho một tạp chí chuyên về bóng rổ của Snow Rabbits. Riêng tôi, để trung thành với thiết lập, đã yêu cầu họ để tất cả các câu trả lời của mình trong bài viết đều kết thúc bằng đuôi “usa”. Có thể gọi đây là sự chuyên nghiệp.

Yêu cầu phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông cũng đổ về tới tấp, nhưng chúng tôi chỉ nhận lời của các tạp chí chuyên ngành. Không cần phải nói, khoản thu nhập tạm thời đã trở nên cực kỳ khủng khiếp. Mắt tôi sáng rực lên hình ký hiệu $.

Đã thế này thì tôi chẳng còn chút suy nghĩ nào về việc đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè nữa. Nghe nói, giày bóng rổ đã có người đặt trước rồi.

Bunny Man, vốn không muốn nổi bật, từ một kẻ khả nghi bị bắt gặp trong khu phố, đã trở thành một hiện tượng kỳ lạ trên mạng, và cuối cùng là xuất hiện trong quảng cáo. Nổi bật một cách chưa từng có trong lịch sử.

Lòng đầy cảm xúc, tôi lại tự hỏi… Tại sao lại ra nông nỗi này.

“Eh?... Chị ơi, kịch bản của em thế này là được ạ?” 

“Đúng vậy.”

Sau khi quay xong quảng cáo mười lăm giây, chúng tôi chuyển ngay sang quay quảng cáo ba mươi giây. Chuyển địa điểm từ studio trong nhà ra sân ngoài trời.

Quảng cáo sẽ chuyển từ『Phần Dị giới』sang『Phần Hiện đại』, và được cấu trúc thành hai phần: quảng cáo mười lăm giây phát trên các trang web video và phiên bản đầy đủ ba mươi giây có thể xem trên trang web chính thức.

Đây là một chiêu trò để thu hút người xem truy cập vào trang web chính thức bằng cách kết thúc một cách lửng lơ.

Cuối phần dị giới, chúng tôi dịch chuyển và bối cảnh chuyển sang hiện đại. Và trận đấu bóng rổ lại bắt đầu. Trong xe buýt di chuyển, khi tôi đang xem lại kịch bản, không hiểu sao chỉ có năm giây cuối của tôi là để trống.

Tôi hỏi Koki và những người khác thì tất cả đều có cùng một câu thoại. Mặc dù chi tiết có khác nhau tùy theo vai trò, nhưng chỉ có phần cuối là giống nhau. Chẳng hiểu sao trong phần ghi chú hành động lại viết là “chúc phúc”.

“Yuuri-san, câu thoại cuối cùng của chúng em là『Eeeeeehhhhh!?』… thế này có được không ạ?”

“Nó có nghĩa là gì vậy?”

Shiori và tiền bối nhiệt huyết xác nhận lại. Tôi cũng không hiểu tại sao chỉ có mình là không có lời thoại.

“Yukito, tớ biết đấy. Đây là điềm báo của sóng gió… Đúng không, hả!?”

Tên ikemen rạng ngời chùn bước. Người chốt kịch bản với bên phụ trách là chị tôi.

Chị đã tình nguyện tham gia vì muốn góp sức. Sự tốt bụng như thiên thần của chị thật phi thường. 

Vốn dĩ là người ngoài cuộc, có lẽ chị đã cảm thấy bị xa cách.

Sau nhiều lần họp bàn, chị đã tự hào rằng kịch bản đã trở nên tuyệt vời nhất. Người phụ trách cũng hết lời khen ngợi: “Cái này chắc chắn sẽ gây bão!”, nhưng tôi vẫn chưa thấy được dấu hiệu nào của điều đó.

Chúng tôi di chuyển bằng xe và đến sân ngoài trời, rồi bắt đầu chuẩn bị quay quảng cáo với một chút lo lắng. Lạ thật. Sao mình lại cảm thấy ớn lạnh thế này?

….

(Em không cần chị nữa rồi… Đúng là vậy thật)

Cố không để lộ ra mặt, trong lòng tôi tự giễu. Không ngờ lại có ngày này.

Những ngày tháng bình yên trong tâm hồn, như thể những đêm thiếu ngủ trước kia chỉ là một lời nói dối. Tất cả đều là nhờ em trai.

Từ xưa thằng bé đã là một đứa trẻ hay bị cuốn vào rắc rối. Tôi, người góp một phần trong đó, không nên nói điều này, nhưng tôi đã luôn tự gánh vác trách nhiệm bảo vệ em trai mình.

Nhưng, khi tôi nhận ra thì điều đó đã không còn cần thiết từ lâu.

(Chị xin lỗi… Dù có lỗi với Yukito, nhưng chị không thể quay lại như trước được nữa.) Điều chúng tôi có không phải là reset, mà là remake.

Không phải là làm lại từ đầu, mà là tạo dựng nên một hình thái mới.

Tôi đã suýt phạm tội giết người. Nhưng người ngăn cản điều đó lại chính là đứa em trai mà tôi định giết.

Không thể nào. Tôi không thể nào giết được em trai mình. Tôi không cần phải bảo vệ em ấy. Bởi vì, đứa trẻ ấy rất mạnh mẽ và dũng cảm. Một sự hiểu lầm ngạo mạn. Từ ngày đó cho đến hôm nay, người được bảo vệ chính là tôi.

Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều để lấp đầy khoảng trống. Vui vẻ và hạnh phúc, đứa trẻ ấy đã cho tôi biết những tâm tư thầm kín của em. Không che giấu, một cách chân thật nhất.

——Em ấy, đã luôn trân trọng tôi. Tôi không hề bị ghét bỏ.

Chỉ cần vậy thôi, tôi đã cảm thấy được đền đáp biết bao. Lòng tôi thật ấm áp.

Không phải tôi cố gắng tự thuyết phục mình rằng tôi thích em trai. Cũng không phải tôi đã ép buộc bản thân phải thích em. Mà ngược lại. Tôi đã nghĩ rằng mình bị ghét. Tôi đã tin rằng mình đáng bị căm ghét. Bởi vì bị hận thù là điều đương nhiên.

Nhưng, không phải vậy. Tôi vẫn được yêu mến như ngày xưa. Vẫn được yêu thương.

Khi đã biết được điều đó, tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa. Chịu đựng là điều không thể.

Vụ giết người lần thứ tư. Tôi sẽ ngừng tự phụ rằng mình có thể sẽ giết em trai mình.

Tôi đã quá ngạo mạn. Lưỡi dao mà một kẻ như tôi vung lên sẽ không bao giờ chạm tới được em ấy. Sức mạnh đó, tôi không hề có.

Yukito đã cho tôi sự bình yên mà tôi khao khát hơn bất cứ điều gì.

Em ấy đã nói rằng, tôi có thể yêu em. Em ấy đã nói rằng, em sẽ chấp nhận tình yêu của tôi. Em ấy còn nói sẽ cho tôi mặc váy cưới nữa mà.

Khiến chị gái mình có cảm xúc thế này, quả là một ác quỷ dịu dàng làm sao.

Yukito thường ví tôi như một thiên thần, nhưng nếu là thiên thần và ác quỷ, thì đúng là một điều cấm kỵ rồi.

Tôi không còn chút do dự nào khi nếm thử trái cấm nữa.

Thật sảng khoái. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày thế giới này lại trở nên rực rỡ sắc màu đến vậy.

Tôi nhìn xuống bộ trang phục của mình. Có thể đó là niềm ao ước của phụ nữ, nhưng thực lòng thì vai công chúa không hợp với tôi. Dù vậy, vì đó là lựa chọn của em ấy, nên tôi sẽ đường hoàng diễn vai công chúa. Tôi không biết Yukito chọn tôi làm công chúa với ý đồ gì.

Nhưng, tôi không thể trở thành một nàng công chúa chỉ biết ngồi trong lâu đài chờ đợi dũng sĩ được.

——Hãy đợi đấy. Chị sẽ chứng minh điều đó cho em thấy.

Cú ném của Bunny Man trượt ra ngoài, hắn ta khuỵu gối xuống. 

“Sao có thể… usa…”

Thất bại đã được định đoạt. Ngày tàn của con ác quỷ đã nhấn chìm thế giới.

Dũng Giả, Kiếm Thánh, Vũ Công đều đã kiệt sức. Dù vậy, trên khuôn mặt họ vẫn ngập tràn niềm vui chiến thắng.

“Mối nghiệt duyên của chúng ta cũng kết thúc tại đây!”

Cuộc tử chiến kéo dài giữa Bunny Man và tổ đội Dũng Giả đã có kết quả. Chuyển sinh đến dị giới, và mối nhân duyên kỳ lạ vẫn tiếp diễn cuối cùng đã có một dấu chấm hết.

Sự kiên trì của Dũng Giả, dù đã bị trục xuất và hồi sinh từ vực thẳm tuyệt vọng, vẫn đập tan tham vọng của Bunny Man.

…Dù là tự mình viết kịch bản, nhưng mà đây là cái quái gì vậy?

Tôi bất chợt tỉnh táo lại, vừa tự mỉa mai trong bình tĩnh, vừa lặng lẽ chờ đợi thời khắc đó.

“Nào, Dũng Giả. Chính là lúc này, hãy ra đòn kết liễu đi!”

Vũ Công thúc giục đòn tấn công cuối cùng. Có lẽ mọi người đang nghĩ rằng đây là một kết thúc có hậu sau khi tiêu diệt Bunny Man. ——Làm gì có chuyện đó.

Cảnh quay đã đến hồi kết. Vẫn mặc nguyên bộ váy, tôi vội vã chạy đến chỗ Bunny Man để không bị ngã.

Em trai tôi có vẻ hơi thiếu cảnh giác. Kusu. Thật là, đó cũng là điểm đáng yêu của thằng bé. 

Hoàn toàn không nghi ngờ gì mà giao kịch bản cho tôi. Lại còn giao cho tôi vai công chúa nữa. 

Đối với Yukito, tôi là công chúa sao? Vậy thì, tôi sẽ đáp lại kỳ vọng đó.

Thật là đáng yêu. Tất cả mọi thứ. Tôi đã nhận ra rằng tình cảm này không có giới hạn.

Tôi đã từ bỏ. Tôi đã nghĩ rằng mình không còn cần thiết nữa.

Đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho những gì mình đã làm. Có lẽ cả đời này, sẽ không có ngày tôi tha thứ cho điều đó. Dù vậy, người đã cứu rỗi một con người như tôi, không ai khác chính là em trai tôi. 

Vừa ngắm nhìn bức tranh treo trong phòng, tôi vừa luyện tập cười trước gương mỗi ngày.

Để có thể gần hơn với lý tưởng của em ấy dù chỉ một chút. Để có thể là một người chị đáng tự hào.

Tôi đã nhận được quá nhiều thứ. Để đáp lại, dù có dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn này cũng không đủ. Tiền boa, tiền cược chính là cả cuộc đời tôi.

Tôi xin thề sẽ yêu em trai mình cho đến khi thân xác này mục rữa.

Một khi đã quyết tâm, thì không còn gì phải sợ hãi. Lòng tôi thật thanh thản.

Tiếp tục ép buộc bản thân phải yêu, sau đó lại tiếp tục ép buộc bản thân phải yêu. Dù vậy cũng không sao.

Một cuộc đời như vậy, chắc chắn cũng sẽ rất vui. Từ trước đến nay, và cả sau này nữa, chỉ vì một mình em.

Bởi vì trên thế giới này, không có ai có thể khiến tôi hạnh phúc hơn Yukito.

“Bunny Man-sama, em yêu ngài!”

Tôi ôm chầm lấy em ấy. Vì lực quá mạnh nên Yukito loạng choạng, nhưng em đã vững vàng đỡ lấy tôi.

Cơ bắp rắn chắc. Không biết từ lúc nào, em ấy đã trở nên mạnh mẽ đến vậy.

Tôi thì thầm vào tai em ấy, chỉ để một mình Yukito nghe thấy.

“Để chị cho em thấy thành quả luyện tập nhé.” 

“Eh?”

Tôi hôn lên đôi môi của đứa em trai đang tròn mắt ngạc nhiên.

Lưỡi của cả hai trượt vào nhau, hòa quyện. Một nụ hôn sâu và mãnh liệt kéo dài năm giây, đến độ kéo theo cả sợi chỉ bạc.

『Eeeeeeeeeeehhhhh!?』

Theo kịch bản, tiếng chúc phúc (?) vang lên từ phía sau.

“C-cá-cá-cá-cá-cá, cái gìiiiiiiiiiiii!?” 

“—Chị đã nói rồi mà. Chị nói thật đấy.”

Tôi thì thầm một lần nữa, rồi mỉm cười. Bằng nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi có thể tạo ra.

Để tình cảm này, có thể truyền đến người duy nhất tôi yêu.