Vol.3 (LN)

Chapter 4:「Nguyện ước của Shuka」

2025-10-07

1

Chíp chíp chíp, tiếng chim buổi sớm hệt như một bản nhạc nền, tôi đã tỉnh giấc từ trước khi chuông báo thức kịp reo. Tôi bật phắt người dậy. Với cái đầu vẫn còn lơ mơ ngái ngủ, tôi ngây người nhìn đăm đăm vào bức tường.

Trên bức tường màu kem là tấm áp phích cỡ lớn B1 của mẹ và chị (phiên bản mùa hè với họa tiết chấm bi đặc biệt).

Dáng vẻ trong bộ đồ bơi của hai người làm tôi cảm nhận được hơi thở của mùa hạ, nhưng mà, không thể tin được tấm áp phích này. Nó là một tuyệt tác mà khi đặt chồng tấm bìa ghép chấm bi đặc chế lên sẽ khiến hai người trông như đang khoả thân. Một công sức vô ích đến không tưởng đã được đổ vào nó.

Mềm. Hử? Một cảm giác mềm mại truyền đến tay tôi. Một xúc cảm ma mị. Nó đang dần làm tôi hư hỏng. Mềm mềm.

Vẫn còn đang mơ màng, tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn đàn hồi chậm ấy và bắt đầu mân mê. Mềm mềm mềm mềm mềm mềm…

“――Ưm... chỗ đó... không được mà..”

“Kẻ nào!?”

Tôi giật mình quay lại, mẹ trong bộ váy ngủ đang say giấc nồng trông có vẻ khoan khoái ngay bên cạnh.

Cơn buồn ngủ của tôi bay biến trong nháy mắt. Đã 〇 ngày trôi qua, và đây là kỷ lục mới lần thứ mười một. Tôi chẳng có chút mảy may nào gọi là hối lỗi cả.

Hôm qua mẹ bảo sẽ ngủ ở phòng mình mà nhỉ? Cơ mà, chuyện này cũng lại như cơm bữa. Tôi đang nghi rằng có lẽ nào mẹ thực sự bị bệnh không.

Ấy là vì, dù đã được xác định là không bị ung thư vú, nhưng có vẻ như mẹ thường đi vệ sinh vào giữa đêm, và sau đó luôn nhầm lẫn giữa phòng của mình và phòng tôi. Có lẽ là mộng du chăng.

Tôi là Kokonoe Yukito, một chàng trai không bao giờ nghi ngờ gia đình mình. Mọi lời nói tôi đều tin răm rắp.

Vì lo lắng nên tôi có hỏi mẹ ổn không, nhưng lần nào cũng bị lảng sang chuyện khác. Nghiêm trọng đến thế sao...?

Hôm nay là ngày thường. Tôi phải đến trường. Cứ đà này, có khi tôi lại lấy “khối đàn hồi chậm” của mẹ làm gối mà ngủ tăng hai mất. Tôi rón rén bò ra khỏi giường để không đánh thức mẹ.

À mà, tôi chợt nhớ ra là mình có tạo tài khoản mạng xã hội rồi nhưng chưa đăng bài nào cả. 

Không như Nữ thần-senpai, tôi không có nhiều hứng thú với mấy thứ như là ham muốn được công nhận hay thể hiện bản thân, nhưng đến lúc định đăng bài thì lại chẳng nghĩ ra được mình nên đăng cái gì.

Đăng về cuộc sống thường ngày là được à? Nhưng mà, có người lảm nhảm về mấy chuyện thường ngày thì có gì thú vị chứ.

A, phải rồi! Phiền phức quá, thế này là được rồi. Lạch cạch... “Mẹ thì đang ngủ cạnh tôi đây này.”

“Ơ?”

Một tin nhắn DM đáng chú ý đập vào mắt tôi. Tưởng là trò đùa, nhưng mà đây là tài khoản chính chủ nên không thể nào.

Nội dung thật sự gây sốc, nhưng phải làm sao đây, cái đầu không chịu hoạt động này của tôi không thể phán đoán được. Để sau hỏi ý kiến ai đó vậy.

Thôi, đi làm bữa sáng nào.

Giờ nghỉ giải lao buổi sáng. Không hiểu sao, tôi lại bị hai người bạn của chị Yuuri tóm được. Nhân tiện, bài đăng buổi sáng đã hot đến mức khó tin, nhưng tôi chẳng bận tâm nên lờ đi.

“Chẳng hiểu sao nữa, dạo gần đây Yuuri trông chẳng có chút sức sống nào, cứ như người mất hồn ấy.” 

“Đúng đúng. Trong giờ học hay giờ nghỉ cậu ấy cũng lơ đãng chẳng tập trung gì cả. Này em trai-kun, em có biết tại sao không?”

Tại một hành lang vắng người, tôi được nghe một lời tâm sự bất ngờ. Nee-san có vẻ không ổn. Dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng chính tôi cũng có cảm giác kỳ lạ tương tự nên không thể làm ngơ được.

“Ở trường cũng vậy sao ạ. Em cũng đang lo đây. Ở nhà chị ấy cũng lạ lắm.” 

“Vì là Yuuri mà, nên bọn chị đã chắc mẩm thủ phạm là em trai-kun rồi đấy, nhưng mà…” 

“Em bảo lạ à, thế ở nhà Yuuri thế nào?”

Khác với mọi khi, các đàn chị không hề có ý trêu chọc, mà thực sự lo lắng cho chị tôi. 

Tôi cố gắng lục lại ký ức để tìm ra nguyên nhân.

“Gần đây chị ấy không còn vào phòng em suốt nữa, cũng ngừng việc đo đạc rồi vô cớ bắt em cởi đồ, cũng không còn đãng trí đi nhầm vào phòng tắm nữa, nhưng mà, chị ấy cũng không có vẻ gì là đang giận hay tâm trạng không tốt cả, ừm, sao nhỉ. Phải nói là cực kỳ bình thường…”

“…Này, thế không phải là bình thường à?” 

“Làm gì có chuyện chị Yuuri lại hành động như một người chị bình thường như thế được.”

“Khụ! Không cãi lại được!”

Hai đàn chị trông có vẻ khó hiểu, nhưng nhìn một cách khách quan thì mối quan hệ giữa tôi và chị Yuuri đang trở lại bình thường.

Khoảng cách giữa chúng tôi cứ như anh chị em ruột bình thường. Nhưng, lại có một cảm giác khó chịu không tả được. Việc chị ấy có xu hướng tự nhốt mình trong phòng cũng là một điểm đáng lo. Ngay cả hôm nay, chúng tôi cũng đi học riêng, và từ sáng đến giờ chưa hề chạm mặt nhau.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây. Mỗi ngày, việc kiểm tra tình hình của tôi đã là thói quen của chị ấy.

Có thể tôi đã làm gì đó khiến chị phật lòng và đang bị xa lánh, nhưng mỗi khi nói chuyện, chị lại đối xử với tôi dịu dàng hơn trước, nên tôi chẳng thể hiểu chị đang phiền não điều gì. Mẹ cũng nói rằng chị đang đau khổ. Chị ấy khác với tôi. Chị là người đáng được hạnh phúc. Không có lý do gì chị phải bất hạnh cả.

“Nếu ngay cả em trai-kun cũng không biết thì đành chịu vậy.” 

“Chắc chắn, à không, tuyệt đối là có liên quan đến em trai-kun đấy, nên hãy quan tâm đến cậu ấy nhé.”

Không hiểu sao, tôi lại nhớ về quá khứ. Hồi nhỏ, tôi lúc nào cũng bám theo sau chị. Kể từ khi bị chị ghét, tôi đã không cố gắng tìm hiểu. Không lại gần. 

Nhưng, bây giờ thì――

“Không sao đâu ạ. Em nhất định sẽ giải quyết. Vì Yuuri-san là――gia đình quan trọng của em.”

“Chuyện của Yuuri cứ giao cho em trai-kun nhé… Chị cũng có chuyện muốn hỏi, được không?”

Trái ngược với lúc nãy, Ichiyo-senpai bỗng trở nên rụt rè, ngập ngừng mở lời. 

Sau khi hỏi tên hai người họ, tôi mới biết là Sera-senpai và Ichiyo-senpai.

“Là chuyện tình cảm, chị thích cậu Kumazaki lớp D.” 

“Không chỉ riêng chị đâu, nhưng tại sao mọi người lại tìm em để tư vấn tình cảm vậy?” 

“Ể, tại vì em trai là Thần mai mối thành công mà, đúng không? Cả『Dũng sĩ』cũng là nhờ em trai đó thôi.”

“Ở trường này, cứ có chuyện là tìm đến em trai-kun tư vấn đã là luật bất thành văn rồi.”

“Bảo sao mà em không bao giờ hết chuyện để tư vấn.”

Không biết từ lúc nào tôi đã được thần thánh hóa. 『Dũng giả』chính là senpai nhiệt huyết kia.

Toàn bộ câu chuyện tôi đuổi senpai nhiệt huyết khỏi câu lạc bộ bóng rổ đã bị ai đó quay lại và đăng lên mạng. Senpai nhiệt huyết, đã đánh bại tôi trong bộ đồ thỏ, và thành công tỏ tình công khai giữa bàn dân thiên hạ, vì sự thẳng thắn đó mà từ lúc nào đã được gọi là『Dũng giả』, và danh tiếng của anh ta hình như đã lan rộng đến các học sinh trung học toàn quốc. Câu lạc bộ bóng rổ bị loại ở vòng bốn, nhưng người ta nói anh ta là kẻ chiến thắng trên tình trường. Ồn ào quá đi!

“Với lại không chỉ có『Dũng giả』, mà còn có Suou-senpai, rồi cả cô bé『Ngâm du thi nhân』năm nhất nữa, cũng là do em trai-kun mà, đúng không? Em nổi tiếng trong trường là thần Cupid tình yêu đấy?”

“Thế giới này đã biến thành fantasy từ khi nào vậy?”

Thế giới này không phải có quá nhiều Nữ thần và Thánh mẫu rồi sao? Chắc chẳng mấy chốc Thánh nữ cũng xuất hiện mất. 

Cũng vì những chuyện đó mà tôi nhận được rất nhiều lời tư vấn tình cảm.

Từ khi sinh ra đến giờ, tôi vẫn đang nối dài kỷ lục không có bạn gái, làm sao mà tư vấn tình cảm được, nhưng mà, “Chúc mừng chị.” 

“…Eh?”

Việc nhận được nhiều lời tư vấn tình cảm cũng đồng nghĩa với việc biết được những mối quan hệ con người phức tạp. Sơ đồ các mối quan hệ phức tạp kỳ lạ đều tập trung cả về chỗ tôi.

“Em cũng đang được Kumazaki-senpai nhờ tư vấn tình cảm.” 

“……Thật á!? Kumazaki á? Nhưng mà, cậu ấy bảo hoàn toàn không có hứng thú với chuyện yêu đương mà――” 

“Này, em trai-kun. Chúc mừng có nghĩa là, chẳng lẽ…” 

“Ichiyo-senpai, may cho chị rồi.” 

“Tuyệt vời quá, Mayu!” 

“Ừ, ừm! Vậy à, cậu ấy… không thể tin được.”

Sera-senpai vỗ tay mừng rỡ. Vì Ichiyo-senpai là bạn của chị tôi, nên Kumazaki-senpai đã đến hỏi tôi, và không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh gọn như vậy. Thế này thì danh tiếng của mình lại càng tăng cao mất. Gahahahahaha.

“Nhưng mà, từ đây về sau là tùy thuộc vào các chị đấy.” 

“Đó là chuyện đương nhiên rồi! Cảm ơn em đã cho chị biết nhé, em trai-kun! Cứ như mơ vậy… Vẫn không thể tin được. Để chị cảm ơn em cái gì đó nhé. Chuyện của Yuuri cũng đã nhờ em rồi. Đúng rồi, cho em sờ một chút cũng được đó? Hay là của Kaoru cũng được.”

“Này Mayu, đừng có lôi tớ vào!”

“Dừng lại đi ạ. Chị nghe rõ đây? Nếu chị thực sự thích đối phương, thì nên cẩn trọng, đừng làm những việc gây hiểu lầm. Như là đi mua quà tặng bất ngờ với người khác giới, cố gắng thử lòng đối phương, hay giả dối cảm xúc của mình để nói những điều không thật lòng, thế gian này vốn đầy rẫy những flag dẫn đến kết cục bi thảm như vậy. Vì thế, hãy trân trọng bản thân và đối phương nhé.”

Tôi từ tốn thuyết giảng cho đàn chị. Không phải thuyết giáo, mà là thuyết pháp. Đôi mắt của Ichiyo-senpai dần mất đi ánh sáng.

“Là lỗi của tôi. Thưa Giáo chủ-sama, tôi thực sự vô cùng xin lỗi.” 

“Hạnh phúc luôn ở ngay trước mắt. Hãy thành thật với bản thân. Cứ như vậy, con đường sẽ rộng mở.”

“Mayu, cậu đang bị tẩy não đấy, Mayu!?” 

“Thôi đi Kaoru. Giáo chủ không phải người như vậy đâu.” 

“Nhân tiện, xin chị hãy tiếp tục làm bạn tốt với chị Yuuri. Cứ coi đó là lời cảm ơn của chị đi ạ.” 

“Vâng, thưa Giáo chủ-sama. Tôi sẽ mãi mãi là bạn của Yuuri.”

“Cậu đang cố làm cho mọi chuyện êm đẹp nhưng mà thế này là nguy hiểm lắm đấy! Đừng có định cúng dường nữa. Thần mai mối thành công là thế này á!? Sao khác với mình nghĩ thế, mà em trai-kun cũng đừng tẩy não Mayu nữa!”

“Tẩy não gì chứ, em có phải Dũng sĩ đâu.” 

“Himura-senpai dùng cả thuật tẩy não á!? Chẳng lãng mạn chút nào!” 

Buổi tư vấn tình cảm kết thúc êm đẹp, và giờ nghỉ cũng trôi qua.

“Mà này, Yuuri có tham gia trại hè không?” 

“Tớ đâu phải con trai mà đi. Tớ không thích mấy cái hoạt động ngoài trời đó đâu” 

“Ừm, cậu đúng là kiểu người thích ở nhà mà, Yuuri” 

“Thế còn con nhỏ này thì sao?” 

“Nói sao nhỉ, kiểu như bị tẩy não trong hoàn cảnh bất đắc dĩ...” 

“Tẩy não?”

“Onee-chan, ăn cơm trưa cùng nhau đi!” 

BÙM! Tôi mở tung cánh cửa lớp. Những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía tôi. Lớp của các tiền bối khối trên à? Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi hết!

Nghĩ lại thì, tôi hầu như chẳng biết gì về Yuuri-san cả. Muốn bắt tướng trước hết phải hạ ngựa. Nếu chị ấy có phiền muộn gì, và nếu tôi muốn giúp, thì điều cốt yếu là phải hiểu Yuuri-san trước. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Thay vì lãng phí thời gian do dự, tốt nhất là nên xông thẳng vào lòng đối phương. Thế nên, tôi đã đến tận lớp chị để rủ chị ăn trưa cùng trong giờ nghỉ.

Nee-san đang ngồi cùng với hai người đã đến hỏi ý kiến tôi hồi sáng.

“..............................................Hả?” 

Yuuri-san ngơ ngác. Cái vẻ sắc sảo thường ngày của chị đã biến mất. 

Tôi lao tới đỡ đôi đũa suýt tuột khỏi tay chị.

“Em trai-kun đã hành động rồi à? Quả nhiên, con trai tài năng thì làm việc nhanh thật đấy” 

“Giáo chủ-sama! Bên này, bên này ạ”

Ichiyo-senpai đã chuẩn bị chỗ và vẫy tay gọi tôi. 

“T-t-t-t-t-t-tại s-s-s-s-s-s-s-sao em lại ở đ-đ-đ-đ-đ-đ-đây?” 

“Em đến để ăn trưa cùng chị. Đây, nước khoáng” 

“Cảm ơn”

Tôi đưa chai nước khoáng vừa mua, chị ấy mở nắp một cách tùy tiện rồi dội thẳng lên đầu mình. Thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng hành động kỳ quặc đột ngột này rõ ràng là do chị ấy đang hoang mang. 

“Onee-chan, nước là để uống mà?” 

“Đương nhiên rồi. Ngon quá”

“Chị có uống miếng nào đâu, mà còn bị ướt hết cả người kìa” 

“Phải rồi... Đây là mơ, là mơ thôi. Vì mình không thấy đau”

Chị ấy tự véo má mình. Không chỉ dừng lại ở việc véo, chị còn bắt đầu đấm liên hồi vào mặt.

“Yuuri, bình tĩnh lại đi! Ichiyo, cậu cũng ngăn cậu ấy lại!” 

“Thôi nào! Giáo chủ-sama sẽ buồn đấy. Yuuri, tỉnh lại đi. Đây là thực tại mà”

“Không... đau. Nhói lắm, nhưng không hề đau. Được Yukito rủ đi cùng, làm gì có chuyện đó. Đây là mơ à? Hay là thế giới song song? ...Tương lai mà mình đã không mắc sai lầm? Metaverse? Hay là Multiverse, Omegaverse, ba cú home run liên tiếp sau màn back screen…”

Nee-san lẩm bẩm những câu thần chú bí ẩn. Ánh mắt chị không còn tập trung nữa. Cái verse đó chắc là không phải rồi. 

“Onee-chan, em ngồi vào lòng chị được không?” 

“Được chứ”

Cuối cùng không hiểu vì sao, tôi lại được ngồi lên đùi nee-san. Ngồi vào lòng, tôi không nghĩ mình là con kangaroo đâu. Nhưng vì thấy vui, nên tôi cứ ngồi im ở đó.

“Không ngờ Yuuri lại ngốc nghếch đến mức này...” 

Sera-senpai thở dài. Tôi hoàn toàn đồng ý, nhưng nhiệm vụ của tôi là tìm hiểu những phiền muộn của Yuuri-san. Thật đau lòng khi thấy nee-san không được vui. 

“À này onee-chan, bao giờ chị đưa em đi mua sắm thế? Em đang đợi nè” 

“Mayu, Kaoru. Bọn này sẽ về sớm. Mọi chuyện còn lại nhờ hai cậu”

Nee-san cạch một tiếng, cầm lấy túi xách và đứng dậy. Tôi đang ngồi trên đùi chị cũng bị kéo đứng theo. 

“Em... mong chờ à? Chúng ta đã hứa rồi mà. Xin lỗi nhé. Không phải là chị quên đâu. Vậy thì, đi thôi”

“Khoan đã Yuuri. Sao không đợi tan học rồi đi?” 

“Có ý kiến gì hả đồ khốn!”

Ăn nói thô lỗ quá mức rồi đấy. Phải mất năm phút để nee-san đang nổi cơn thịnh nộ bình tĩnh lại.

“... Chị đã bình tĩnh hơn một chút rồi. Yukito, sao tự dưng lại thế?” 

Chị tôi đã bình tĩnh lại nhiều và có thể trò chuyện được, chị hỏi tôi với vẻ lo lắng. 

“Dạo này chị không đến lớp em nên em nhớ. Buổi sáng cũng không gặp được chị” 

“Hiểu rồi. Giờ giải lao nào chị cũng sẽ đến” 

“Chị hoàn toàn chưa bình tĩnh lại chút nào”

Sera-senpai thật là chu đáo. Ba người đang ăn bento, nhưng tôi đã kín đáo nói với Kumazaki-senpai về việc cả hai cùng thích nhau trước khi đến lớp chị, nên vừa rồi Ichiyo-senpai đã được Kumazaki-senpai rủ đi ăn trưa và lật đật chuồn đi mất. Tôi cảm thấy mức độ sùng bái dành cho tôi lại càng tăng lên.

“À này, onee-chan có thích cắm trại không? Đi cắm trại dã ngoại một ngày với em đi” 

“Thích chứ. Không cần phải là dã ngoại một ngày cũng được” 

“Vì còn là vị thành niên nên chắc khó nhỉ?” 

“Tiếc thật”

“Em trai-kun à. Đừng tin cô gái này! Cậu ấy nói dối kinh khủng đấy!?” 

“Mày có ý kiến gì hả đồ khốn!” 

“Miệng mồm cũng tệ nữa”

Tôi đã học được cách làm BBQ kiểu Mỹ chính gốc ở chỗ ông chú người Mỹ, nhưng có lẽ mài giũa kỹ năng cắm trại một cách chuyên nghiệp trước kỳ nghỉ hè cũng là một ý hay. Ai mà biết được khi nào hầm ngục sẽ xuất hiện trên Trái Đất này.

“Bất cứ điều gì em muốn, chị đều sẽ thực hiện cho em. ——Nói ra ngay bây giờ đi”

Đúng rồi, ánh mắt này. Ánh mắt buồn bã của chị ấy. Sự thật ẩn giấu đằng sau lời nói. Tôi đang ở đây vì muốn biết điều đó. Tôi sẽ cứu chị ấy, nhất định vậy.

Nếu là do tôi, nếu tôi là nguyên nhân, thì trong thế giới đầy rẫy kẻ thù này, một người luôn đứng về phía tôi, một thành viên gia đình quý giá đã luôn ở cạnh tôi hơn bất cứ ai khác, tôi tuyệt đối sẽ không để chị ấy phải bất hạnh.

“Điều em muốn ư? Chắc là được thân thiết với onee-chan hơn thôi.”Đó là tâm tư chân thật không hề giả dối của tôi.

“Ô kìa, động cơ của bức tranh là chị gái của em à?” 

“Đúng vậy. Cô thấy sao? Trông có giống Yuuri-san không ạ?” 

“Cô nghĩ nó rất tuyệt, nhưng tại sao lại là chị gái em?”

Sau giờ học, tôi đã tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật. Đây là thời gian tạm thời tôi đăng ký tham gia. 

Sau khi giải đấu mùa hè kết thúc và các tiền bối giải nghệ, câu lạc bộ bóng rổ tạm thời lắng xuống.

Chúng tôi đang cố gắng tập luyện cho Winter Cup, nhưng hiện tại chỉ là khoảng thời gian tự tập luyện với các bài tập hàng ngày đơn điệu. Shiori, không có việc gì làm, đã được cử sang câu lạc bộ bóng rổ nữ.

Thực ra, đội bóng rổ nam với số thành viên ít ỏi hiện tại không cần quản lý. Người thực sự cần Shiori là các câu lạc bộ thể thao. Shiori có hơi bận tâm, nhưng khi tôi nói rằng tôi sẽ tham gia câu lạc bộ Mỹ thuật một thời gian, cô ấy đã đồng ý. Tôi mong Shiori sẽ tiếp tục phát huy tối đa khả năng của mình ở câu lạc bộ mà cô ấy đang tham gia.

“Em đã khiến chị ấy phải chịu đựng rất nhiều vì lỗi của mình” 

Vẽ tranh là một công việc cô độc. Nhưng kỳ lạ là tôi không thấy khổ sở. Tôi không để ý lắm, nhưng có lẽ tôi hợp với những công việc tỉ mỉ.

Sanjoji-sensei quan tâm đến tình hình của tôi nên đã lên tiếng. Chắc là tôi đã tập trung cao độ, vì đã gần đến giờ về. Có vẻ như các thành viên khác đã về hết rồi.

Trong phòng Mỹ thuật tĩnh lặng, tôi chỉ vô tâm đối diện với tấm toan trắng.

Tôi đã chọn chị gái làm động cơ cho bức tranh dự thi cuộc thi Mỹ thuật, nhưng bức tranh này chỉ là tưởng tượng của riêng tôi. Tôi lo lắng không biết có giống chị tôi không, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước lời của Sanjoji-sensei. Khi bị hỏi tại sao, tôi ngập ngừng. Có lẽ tôi nên nhân cơ hội này hỏi ý kiến Sanjoji-sensei.

Đây là một sự thay đổi. Tôi của trước đây sẽ không bao giờ nói ra, mà sẽ tự mình giải quyết. 

Nhưng tôi đã nhận ra. Những thiện ý được dành cho tôi.

Tuy rằng có rất nhiều người không phải như vậy, cũng có rất nhiều kẻ thù, nhưng vẫn có rất nhiều người là bạn đồng hành. Họ sẽ giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn. Dựa dẫm không phải là sai.

Hinagi cũng đã trưởng thành. Cô ấy đã học được cách dựa dẫm vào người khác. Tôi đã kể về những gì đã xảy ra giữa tôi và chị tôi trong quá khứ. Tôi không mong đợi một câu trả lời nào cả. Có lẽ tôi chỉ muốn có ai đó lắng nghe.

“Em... ư... tại sao...hức... lại có thể tử tế đến vậy?” Sanjoji-sensei đang khóc nức nở. Tôi vội vàng đưa khăn tay cho cô ấy.

“...Cảm ơn em. Tôi, không hiểu sao từ nhỏ đã mau nước mắt, thật xấu hổ nhưng ngay cả khi đã lớn tuổi, tôi vẫn dễ khóc khi xem phim… Tôi đã cố kìm nén nhưng không được. Tôi sẽ giặt và trả lại khăn tay sau nhé”

“Không cần đâu ạ. Dù sao em cũng giặt chung thôi mà” 

Tôi đưa ra mà không nghĩ gì, chứ hẳn cô giáo nào cũng có khăn tay riêng.

“Em nghĩ tôi luôn là gánh nặng cho chị gái mình”

Không chỉ cuộc đời của chị ấy. Giờ đây tôi mới nhận ra rằng tôi thậm chí đã làm méo mó cả tính cách của chị ấy.

Chính vì vậy mà tôi đã ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi đau của chị ấy. Tôi không muốn biết.

“Không phải vậy đâu! Chị em chắc chắn cũng được cứu rỗi bởi sự tử tế của em”

“Vì những người xung quanh đã dạy em sự tử tế, nên em cũng muốn đáp lại. Đó là lợi ích qua lại mà thôi”

Tuyệt đối không phải lời nói sáo rỗng. Đơn phương thì không được. Sự cống hiến vô điều kiện rồi sẽ kiệt sức vào một lúc nào đó.

“À, tất nhiên là cả sensei nữa. Cảm ơn cô vì luôn tử tế với em”

“Tôi không xứng đáng để em cảm ơn... Tại sao, tại sao bây giờ... Em đã luôn có sự tử tế đó từ hồi đó, vậy mà tôi lại——!”

Sanjoji-sensei lấy hai tay che mặt và lại khóc. Có lẽ cô ấy cũng có điều gì đó để suy nghĩ. Giáo viên đáng kính như cô vốn chẳng có nhiều. Chắc chắn có rất nhiều học sinh đã được Sanjoji-sensei giúp đỡ.

“Em thật sự rất mừng vì người làm thầy em là cô, Sanjoji-sensei”

“…Đừng khiến tôi khóc thêm nữa nhé”

“Xin lỗi cô”

Tôi bị mắng vô lý. Thật là khó xử... À, mà nhân tiện, tôi đã quên mất.

“Nhân tiện sensei này, về chuyện đó thì sao ạ?” 

“...Đừng làm tôi khóc nữa!”

Đúng là vẽ rắn thêm chân. Tôi không còn cách nào khác, đành trò chuyện linh tinh trong khi chờ cô ấy nín khóc.

“...Khụ khụ. Xin lỗi, đã để em thấy bộ dạng không đáng mặt này” 

“Không ngờ sensei lại có quá khứ từng đăng báo tìm bạn qua thư...”

Trong thời đại ngày nay, việc trao đổi hai chiều bằng cuộc gọi hoặc trò chuyện rất dễ dàng, nhưng có vẻ như trong quá khứ, ngay cả khi đi chơi, nếu không hẹn trước địa điểm gặp mặt thì có thể không gặp được nhau.

Huống chi là thư từ, phải mất ít nhất ba ngày mới có thư hồi âm. Thế hệ Showa Heisei thật đáng sợ!

“Xin em giữ bí mật tuyệt đối nhé, chuyện này là chuyện nội bộ… Mà này, bức tranh của em, có lẽ không nên gửi đi tham gia cuộc thi Mỹ thuật đâu”

“Tại sao ạ?” 

“Giá trị của bức tranh này, chỉ có em và chị gái em mới hiểu được. Người khác sẽ không thể đánh giá công bằng. Ngay cả tôi, dù đã nghe câu chuyện của em, cũng không thể. Đây là một bức tranh rất đẹp, không hướng tới đại chúng, mà chỉ hướng tới một cá nhân… Đây là lý tưởng của em phải không. Em muốn giữ bí mật với chị gái mình? Vậy thì, sau khi hoàn thành, sao không mang về nhà và treo lên?”

“Dạ... em sẽ làm như vậy” 

“Mong là chị gái em sẽ vui” 

“Vâng”

Tấm toan vẫn còn trắng toát ở trạng thái phác thảo. Sẽ mất thời gian để tô màu và hoàn thành nó.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ cố gắng giải quyết những rắc rối của chị ấy. Tôi nắm chặt tay, quyết tâm mới. 

“Với lại, em cũng chỉ nói cho vui về chuyện đó thôi đúng không? Đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi biết chứ. Học trò sau lưng còn gọi tôi là bà cô ế chồng nữa là. Tôi đâu có thích ế chồng!”

“Sensei đúng là quá nghiêm túc mà”

Ai là người nói điều tệ hại như vậy chứ! Nhưng thầy yên tâm đi ạ. Em là nghiêm túc đó!

Trong khi chuẩn bị về, chúng tôi đã thảo luận về chuyện đó.

Chuyện đó xảy ra vào tuần trước. Vào một đêm oi bức, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở và tỉnh giấc, toàn thân cứ như bị bóng đè. Cơ thể không thể cử động dù chỉ một chút. Bên tai còn văng vẳng tiếng ‘suu suu’ kỳ lạ khó hiểu. Rồi, tôi ngỡ như nghe thấy tiếng bước chân người sột soạt, sột soạt từ phía bên kia cánh cửa, và âm thanh đó dừng lại ngay trước phòng tôi. -Cạch.

“Ực. Rồi sao nữa, Kokonoe-chan?”

Mineta rướn người về phía trước. Nói đến mùa hè thì không thể thiếu chuyện ma được.

Để tìm chút mát mẻ trong mùa hè oi ả, cả bọn quyết định kể chuyện ma trong giờ giải lao, nhưng chẳng hiểu sao Hinagi-chan lại thở dài thườn thượt. 

Vừa tạo ra một bầu không khí rùng rợn, người kể chuyện ma Kokonoe Yukito vừa tiếp tục câu chuyện của mình.

“‘Kééét’, cánh cửa mở ra, và trong tầm mắt tôi là một người phụ nữ tóc dài đang từ từ trườn vào phòng.”

“Mineta-san, đừng tin thật chứ. Tên Yukito thì mà bị bóng đè thì kiểu gì cũng là do bị mẹ ngủ bên cạnh ôm chặt nên không cử động được, còn người vào phòng là Yuuri-san chứ gì? Dễ đoán quá đi.”

“Đừng có phá đám tiết lộ đoạn kết chứ. Phạm luật rồi đấy.”

“Theo một nghĩa nào đó thì còn đáng sợ hơn cả chuyện ma nữa,” Cái đèn sưởi mặt người cũng tỏ ra hết sức bối rối.

“Vậy thì câu chuyện này thì sao? Đây là một câu chuyện ma từ hồi tôi đi Kyoto cùng Setsuka-san. Trong lúc tách khỏi Setsuka-san để đi lang thang khám phá phố phường Kyoto, tôi thấy một cô bé trông như búp bê Nhật Bản đang đi một mình. Tôi định lướt qua vì cũng không có gì đặc biệt, nhưng có vẻ như cô bé đang gặp rắc rối. Khi tôi bắt chuyện thì mới biết cô bé bị lạc. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cùng cô bé đi tìm người nhà.”

“Haa…”

C-cái ánh mắt đầy nghi ngờ đó của Hinagi-chan là sao chứ!? 

“Thế rồi, một người phụ nữ đi từ đằng xa tới đột nhiên hét lên tôi là kẻ bắt cóc và rồi cứ thế cảnh sát――”

“Đã bảo là cái véc-tơ đáng sợ của cậu nó khác người lắm! Chỗ nào là chuyện ma hả!?” 

Rõ ràng đây là câu chuyện kinh dị đến đông cứng người mà tôi đã trải qua trong lần đầu tiên đến Kyoto vậy mà…

“Tụi mình đã sai lầm khi kỳ vọng vào Yukito rồi. Mà vốn dĩ một tên như cậu ta thì làm gì biết sợ chuyện ma cơ chứ.” 

Thật là một sự tin tưởng đáng ghét. Tôi cũng sợ ma lắm chứ… chắc vậy. 

“Mà nói gì thì nói, ngày nào cũng nóng thật nhỉ―”

Mineta vừa nói vừa phẩy tay quạt phành phạch. Nhìn dự báo thời tiết thấy đỏ rực một màu. Những ngày nắng nóng gay gắt vẫn cứ tiếp diễn.

Cái nóng nguy hiểm kéo dài nhiều ngày liền khiến cơ thể ngày càng mệt mỏi. Cứ thế này thì còn tinh thần đâu mà làm gì nữa.

Nhưng mà, tôi đã có một kế sách bí mật để đối phó với cái nóng này.

Nhân tiện đi mua sắm cùng chị, tôi có kế hoạch sẽ triển khai cái đó mà tôi để ý từ trước. Ngày mà ý tưởng mang tính cách mạng cho ngôi trường này của tôi trở thành tiêu chuẩn cũng không còn xa nữa.

Hãy gọi tôi là nhà phát minh Kokonoe Yukito. Mong chờ quá đi. Fuhehehehehe

“Cái đó là loại có quạt quay phải không? Gắn thứ đó lên đồng phục thì có ổn không vậy?” 

“Tôi đang định thử nghiệm xem nó có thực sự mát không đã.” 

“Chẳng phải tiếng ồn của nó sẽ rất phiền phức sao?” 

“So với cái nóng thì vẫn tốt hơn chán. Mà này, hôm nay cậu đến mua gì thế?”

Đang đau đầu vì các biện pháp chống nóng, tôi để mắt đến loại trang phục mà các công nhân tại công trường hay mặc.

Chắc chắn nó cũng có thể áp dụng được cho đồng phục của trường. Tên của nó chính xác là『Đồng phục điều hòa』. Nếu chỉ sử dụng vào mùa hè, tần suất dùng trong một năm chưa đến năm mươi lần. Nghe nói pin lithium-ion có thể sạc lại hàng trăm lần. Vậy thì, kể cả khi tính đến tuổi thọ của pin, dùng trong ba năm vẫn thừa sức. Kết hợp với máy lạnh còn giúp tiết kiệm tiền điện nữa.

Có thể nói đây là một ý tưởng tuyệt vời mà ai cũng có lợi. Phải thuyết phục bằng được hiệu trưởng mới được.

Khi lên tàu điện và đi đến khu phố sầm uất, mật độ dân số thay đổi hẳn. Tạm thời cứ gác chuyện đồng phục điều hòa sang một bên đã. Được nee-san rủ đi mua sắm, tôi đã nhận lời ngay tắp lự, nhưng ít nhất cũng mong chị hãy để tôi xách đồ giúp. Cả mẹ và bạn của chị cũng đã nhờ vả tôi rồi, nhân cơ hội hiếm có này, tôi sẽ dốc toàn lực để bằng cách nào đó giải quyết được nỗi phiền muộn mà chị đang mang.

Yoshi, cố lên nào. Ei, ei, oh!

“Chị đã nói rồi mà. Đồ lót.” 

“Phải rồi, em nhớ ra là còn việc phải bấm BAD cho mấy đứa đăng video phiền phức nên em về đây.”

“Để sau đi. Nào, đi thôi.” 

Khôngggggggggg! Buông ra, buông raaaaaaaaaaaaaaaaaa!

“Lấy cho tôi bộ đồ lót hợp với quý cô kia.” 

“Đừng có lười biếng thế.”

Rầm, tôi đặt ví tiền lên quầy thanh toán, định phó mặc mọi chuyện cho chị nhân viên nhưng đã thất bại thảm hại. Đây là một vùng đất bí ẩn chưa từng được biết đến, một cửa hàng nội y. Là vùng đất cấm cấm cửa đàn ông con trai. Các đội thám hiểm cũng không được chào đón.

Ai mà ở lại nơi thế này được chứ. Tôi về đây! (Death flag rồi!)

“Full cup, long line… 1/2… Hê, có nhiều loại thế này cơ à.” 

“Em cứ chọn loại nào em thích đi.”

Bảng màu cũng phong phú và sặc sỡ, nhưng các loại của nó cũng khiến tôi phải trố mắt. Một nền văn hóa hoàn toàn khác biệt với đồ lót của nam giới, vốn chỉ quan tâm đến cỡ là cùng, đang trải rộng ra trước mắt.

“Chị nói vậy thì em cũng chịu… Bên này hoàn toàn không biết sở thích của đối phương mà lại cứ như một kẻ vô duyên hỏi gợi ý tác phẩm hay, em không biết phải chọn cái nào cả.”

Có những người như vậy đấy. Rồi lại còn chê bai rằng tác phẩm được giới thiệu không hợp với mình nữa chứ, thật sự phiền phức không thể tả. Đã thế thì tự đi mà tìm.

“…Em muốn biết về chị đến thế à?” 

“Nhiều thế này, em chẳng biết gì nên không chọn được đâu ạ.”

Nếu chọn bừa một bộ đồ lót không vừa với cơ thể thì thật không biết giấu mặt vào đâu. 

“Vậy à. Thế thì, đi đến phòng thử đồ thôi. Chị sẽ cho em biết tất tần tật, từ bộ đồ lót chị đang mặc.”

“Em cũng không cần biết đến mức đó——” 

“Mấy cuốn sách ảnh động vật hay quái thú mà em hay đọc cũng có ghi chi tiết mà, đúng không. Vậy thì, em cũng nên biết chi tiết về chị đi. Ghi vào cuốn Bách khoa toàn thư Yuuri đi nhé.”

Hạ gục được cả voi Ấn Độ trong mười giây. Đặc hiệu với em trai ◎ Hiệu quả vượt trội đối với em trai, gây sát thương gấp bốn lần.

“Cánh tay mảnh khảnh đó lấy đâu ra sức mạnh như vậy!? Chị nhân viên ơi, đừng chỉ nhìn mà hãy cứu—” 

“Xin quý khách cứ tự nhiên ạ.”

Bị chị nhân viên vẫy tay chào với một nụ cười kinh doanh, mọi sự kháng cự của tôi đều vô ích và bị lôi vào phòng thử đồ. Năm phút sau, tỷ lệ hoàn thành cuốn Bách khoa toàn thư Yuuri đã vượt quá tám mươi phần trăm.

“Nhân lúc em đã am hiểu hơn rồi, chúng ta hãy chọn ngay thôi nhỉ.” 

“Tạm thời cứ chọn một bộ khác kích cỡ với bộ chị đang mặc là được rồi, chẳng phải sao?”

Đầu tiên đó là lựa chọn an toàn nhất. Sau đó, việc có thử những bộ khác hay không là tùy thuộc vào Yuuri-san.

“Gì vậy, em thích nội y gợi cảm đến thế cơ à? Thật là hết cách với em.” 

“Lạ thật. Chị ấy đang nói chuyện với tôi trong tưởng tượng à?”

Yuuri-san bắt đầu màn độc diễn của mình, mặc kệ tôi đang bối rối vì đột nhiên không thể giao tiếp được với chị.

“Ể? Babydoll màu đen á? Ren cũng đẹp đấy, nhưng cái này chẳng khác gì sợi dây. Khoan đã, cái này thì đúng là… Nó xuyên thấu đến mức gần như thấy hết cả mông. Phía trước cũng chẳng che được… Được rồi, chị hiểu rồi. Đừng làm bộ mặt thất vọng đó nữa. Tuy có hơi xấu hổ, nhưng chị sẽ mặc cho em xem. Thiệt tình, em đúng là một đứa hết thuốc chữa mà. Đêm nay, cứ mong chờ đi nhé.”

“Khoan đã, chị ơi… A lô, Yuuri-san?” 

“Móc cài trước thì em sẽ vui hơn à? Vậy à, em vui à. Thế thì, mua cả cái này nữa nhé.”

“Cuối cùng thì mình chưa nói gì mà cuộc hội thoại vẫn được thành lập!?” Một câu chuyện kinh dị mới giữa mùa hè đã ra đời. Sợ thật đấy.

Cứ thế, tôi cùng chị gái đi xem đồ lót. Chị ấy và “tôi trong tưởng tượng” lần lượt chọn hết cái này đến cái khác, từ những bộ khác kích cỡ, những bộ nội y có dây nịt tất khêu gợi, những bộ bodysuit không rõ công dụng, longline, corset, cho đến áo lót ngủ. Cái cảm giác bị cho ra rìa này, lẽ nào kẻ giả mạo chính là tôi…?

Nhưng, trông nee-san có vẻ vui. Có lẽ việc mua sắm đang giúp chị xả stress. Thôi được rồi, đành để cho “tôi trong tưởng tượng” cố gắng vậy.

“Phù. Mua nhiều quá rồi nhỉ. Eh, em cũng đang mong đợi à? Fufu, chị sẽ làm em hài lòng.” 

“Cái gã đó, có lẽ nên trừ tà thì hơn?” 

Tôi bắt đầu cảm thấy nguy hiểm vì “tôi trong tưởng tượng” sắp nói ra điều gì đó không hay rồi. 

“Gì chứ, quyến rũ á, chị đâu có ý định đó… Thiệt tình! Phải rồi, chị thừa nhận. Chị định quyến rũ em đấy!”

“Uooooooooo, ác linh mau biến đi, ác linh mau biến đi!”

 Tôi đã tiếp tục nghi thức trừ tà một cách tuyệt vọng ngay tại cửa hàng nội y.

“Tại sao chúng nó không đến gần chị nhỉ?” 

“Chẳng phải là vì trông mặt chị có vẻ đáng sợ và không khí thì căng thẳng sao?” 

“Mặt em cũng lạnh như tiền còn gì.”

ôi và chị gái đang ở một quán cà phê mèo. Muốn nhanh chóng được yêu mến thì không gì bằng những cục bông mềm mại này. Chúng cũng rất nổi tiếng trên các trang video, và nếu được chuyển sinh đến thế giới khác, thú nhân và Fenrir là những yếu tố không thể thiếu.

Tôi đã hy vọng hiệu ứng chữa lành của các ngài mèo sẽ chữa lành cho nee-san, nhưng không hiểu sao chỉ có tôi là bị mèo quấn lấy. Thấy chị có vẻ cô đơn, tôi bế một con đặt lên đùi chị.

“Nya~ (Con người, nịnh nọt… cũng là công việc…)” 

“Nyaa~ (Này, chơi đi! Quan tâm đến ta nhiều hơn!)” 

“Nyaaa~~ (Ta ban cho ngươi quyền được vuốt ve ta.)”

Nhờ có con mèo đang nằm ườn trên đầu mà đỉnh đầu tôi cứ ấm sực. Mày có thể xuống được không?

“Nhìn thế này, mèo cũng đáng yêu thật nhỉ.” 

Chị gái vừa nói vừa vuốt ve con mèo với ánh mắt hiền dịu. Lũ bông mềm đã phát huy hết công dụng của mình.

“Chị có muốn nuôi một con không?” 

“Chỉ cưng chiều một mình em là đủ rồi.” 

“Cái gì… Hóa ra mình là thú cưng trong nhà Kokonoe à…”

Một sự thật gây sốc vừa được tiết lộ, nhưng nếu xét đến thứ bậc của tôi trong nhà, điều đó có lẽ cũng hợp lý. Đáng buồn thay, tôi hoàn toàn không cảm thấy khổ sở với cách đối xử hiện tại. Tôi đã bị thuần hóa quá mức rồi.

Động vật cảnh thì bình thường, nhưng con người cảnh thì lại trở nên đen tối đến lạ. Cảm giác chẳng khác gì một trang trại người.

“Phải rồi, chị có chuyện gì phiền muộn à?” 

Đây không phải là lúc để sa ngã vào bóng tối. Vấn đề chính là đây. 

“…Tự nhiên em hỏi vậy là sao?”

“Vì em cảm thấy chị đang có chuyện phiền lòng.” 

Ánh mắt nee-san lơ đãng nhìn vào khoảng không. Chị định nói điều gì đó, rồi lại ngay lập tức nuốt lời vào trong.

Chị đang do dự chăng? Hay là chị không muốn để em trai thấy mặt yếu đuối của mình? 

“…Xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Nhưng, chị không sao đâu.”

“——Thật không ạ?” 

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt chị như thể muốn nhìn thấu sự thật. Tôi từ trước đến giờ, vốn luôn giữ khoảng cách với chị, không thể nào đo lường được những tâm tư phức tạp của chị. Tôi như bị hút vào đôi mắt tựa đá vỏ chai ấy.

“Yukito không cần phải lo lắng gì cả. Mong muốn của em cũng là mong muốn của chị——… mà.” 

“Mong muốn của em? Đó là mong Yuuri-san được vui vẻ khỏe mạnh thôi mà.” 

“Ừm, em đúng là một đứa trẻ tốt bụng........ Ngay cả với một người như chị.”

Một bàn tay lành lạnh chạm vào má tôi. Vẻ mặt chị lúc ấy thật mong manh, như thể chị sắp biến mất. 

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó. Nhờ lũ mèo mà tay tôi rất ấm.

“Kỳ nghỉ hè, thật đáng mong chờ chị nhỉ. Chúng ta hãy cùng nhau đi chơi thật nhiều nhé.” 

“Yukito, em…” 

“Lúc nãy, có một hội chợ sản vật của tỉnh Okayama nên em đã mua cái này. Lát nữa chúng ta cùng ăn nhé.”

Dồn ép người chị đang bối rối không phải là điều tôi muốn. Dù bây giờ chị chưa thể nói ra, nhưng tương lai thì không biết thế nào. Để hướng tới một ngày nào đó như vậy, điều quan trọng trước hết là phải thân thiết hơn với chị.

Dục tốc bất đạt. Không cần phải vội vàng. Vẫn còn thời gian mà. Cứ từ từ thôi. 

Để đổi chủ đề, tôi lấy một chiếc hộp ra khỏi túi. Tôi đã bị nó thu hút và mua ngay không do dự. 

“Kibidango?” 

“Nói đến tỉnh Okayama là phải nói đến Momotaro. Mà nói đến Momotaro thì phải nói đến Kibidango, đúng không chị.”

Nói đến Kibidango, không cần phải nói nhiều, đó là một vật phẩm ma thuật xuất hiện trong câu chuyện cổ tích về Momotaro, cậu ta đã cho khỉ, chim trĩ và chó ăn trên đường đi diệt quỷ để thu nhận chúng làm bạn đồng hành.

Thành thật mà nói, chỉ với một chiếc bánh Kibidango mà phải đi diệt quỷ thì đúng là lao động khổ sai, nhưng thời đó làm gì có luật lao động. Khi thấy các loại bánh kẹo đặc trưng của một vùng được bán ở hội chợ sản vật, tôi lại không kìm được mà mua.

“Là Kibidango à… Em muốn thu nhận chị làm bạn đồng hành đến vậy sao?” 

“Eh?” 

Chị ấy vừa nói điều gì đó không thể bỏ qua thì phải?

“Vậy ra, người là thú cưng lại là chị à. …Cũng được thôi, dù vậy cũng được.” 

“Này, chị đang nói chuyện gì vậy?” 

“Chị sẽ trở thành cho em đây. Một con thú cưng trên giường. Là 使魔 (sử ma), hay là 従魔 (tùng ma) nhỉ?”

“Mình vẫn chưa thanh tẩy được ‘tôi trong tưởng tượng’ à!?” 

“Em muốn chị làm gì nào? Bắt tay? Hay là ngồi chồm—” 

“Chị hãy trân trọng bản thân mình hơn một chút đi!”

“Cứ thoải mái huấn luyện chị đi. Trò gì chị cũng sẽ học được.” 

“Chết tiệtttttttttt! Thằng tôi trong tưởng tượng kiaaaaaaaaaaaaaa!”

Chết rồi, sao lại thành ra thế này! Trừ tà thất bại, mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Đôi mắt của Yuuri-san sáng lên một cách kỳ lạ. Có vẻ như chị đã vui vẻ trở lại.

“Lát nữa chúng ta đi mua vòng cổ choker nhé. Nhớ đeo vào cổ cho chị đấy. Vì đó là bằng chứng em đã chiếm hữu chị mà. Phải đi khoe với mẹ mới được.” 

“Em xin chị, chỉ việc đó thôi, chỉ việc đó thôi xin chị đừng làm!”

Tôi van nài hết lời nhưng chị chẳng thèm để tâm. Nguy rồi, cứ đà này, dù có đưa Kibidango cho mẹ thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ diễn ra y như vậy. Vậy còn Setsuka-san thì sao? Còn tệ hơn nữa!?

“Nếu em chịu đeo dây dắt cho chị, chị sẽ không đi đâu cả—— không, không có gì đâu.”

Nee-san lắc đầu như thể muốn rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Một vẻ mặt, trông vô cùng đau buồn.

Lồng ngực tôi thắt lại. Cảm xúc thoáng qua trong khoảnh khắc đó là gì, tôi không biết. 

Nhưng, tôi đã thề rằng, tôi sẽ làm tan biến đám mây mù trong lòng chị, giống như xứ sở nắng ấm Okayama vậy.

Không ngờ lại có ngày được nghe tiếng Shishi-odoshi thứ thiệt... Thanh tao thật.

Tiếng “cộp” dễ chịu vang lên đều đặn. Shishi-odoshi không phải là tên của một con quái vật, mà là một thiết bị tạo ra âm thanh bằng chuyển động lên xuống của ống tre nhờ dòng nước. Nó thực sự hợp với khu vườn Nhật Bản trải rộng trước mắt. Thi vị làm sao... Cảm giác như tâm hồn được gột rửa.

Dù đang trốn tránh hiện thực nhưng nói gì thì nói, đây là tổng hành dinh của gia tộc Himiyama. Vì trong lễ cưới chưa chào hỏi chính thức được nên tôi đã được mời đến lần nữa.

“Ta cũng muốn nói lời cảm ơn. Cảm ơn cháu đã cứu cháu gái của ta.” 

“Đâu có, cháu mới là người phải nói câu đó. Chính cháu mới là người được cứu ạ.”

“Thiệt tình, một lũ chẳng ra gì lại đi gây sự với con nít. Đáng phải nhận một bài học đau đớn.” Người đang tỏ ra phẫn nộ là ông của Himiyama-san, Rishuu-san. Trông ông như một ông lão phúc hậu, nhưng đôi lúc ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

Chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể thấy vô số công trạng của Himiyama Rishuu.

Dù đã nghỉ hưu nhưng ông từng là một chính trị gia, một nhân vật quan trọng không chỉ giữ chức bộ trưởng mà còn từng là một trong Ba Cán bộ chủ chốt của Đảng. Trong số đó, chức Tổng Thư ký trên thực tế là nhân vật số hai, một chức vụ quan trọng nắm giữ cả nhân sự và tiền bạc. Toujou-papa có nói, ngay cả sau khi nghỉ hưu, ông vẫn có ảnh hưởng to lớn đối với đảng. Toujou-papa mặt mày tái mét cũng là phải. Overkill quá nên cũng thấy hơi áy náy.

Cho đến lúc nãy, bố mẹ của Himiyama-san cũng có mặt, nhưng ông nói muốn nói chuyện riêng hai người nên chúng tôi đang ngồi đối mặt trong phòng khách như thế này. Ổn không đây? Mình sẽ không bị thủ tiêu đấy chứ?

“Đã nhiều năm rồi ta không thấy Misaki cười tươi như vậy.”

Rishuu-san nhìn khu vườn Nhật Bản với ánh mắt xa xăm. Trông ông có vẻ vui.

Tôi không biết chi tiết câu chuyện, nhưng sở dĩ tôi được cảm ơn đến mức này là vì Himiyama-san có vẻ đã gặp phải nhiều chuyện không may nên đã thu mình trong một thời gian dài.

Sau nhiều thăng trầm, cô ấy quyết định thay đổi môi trường, chuyển nhà để làm lại từ đầu, và ở đó cô ấy đã gặp tôi.

“Ta rất ngạc nhiên khi nhận được tin từ Misaki. Cơn thịnh nộ đó, có vẻ như con bé không thể tha thứ cho sự bất công mà cháu phải chịu. Đứa trẻ đó, nó đã thất bại trên con đường trở thành giáo viên, và cũng không thể hoàn thành vai trò của một người vợ. Bất cứ ai, một khi đã gục ngã, đều khó có thể đứng dậy. Ta cũng đã muốn làm gì đó cho nó, nhưng không được. Chính vì vậy, ta có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ.”

“Himiyama-san... Misaki-san, cô ấy đã ở trong tình trạng tồi tệ đến vậy sao ạ?”

“Có lúc con bé sụt cân trầm trọng, đến mức ăn uống không nuốt nổi. Cũng có lần phải nhập viện để truyền dịch. Cuộc đời của Misaki vẫn còn dài ở phía trước. Con bé đã chịu đủ bất hạnh rồi. Vì vậy, ta nhờ cháu, sau này hãy tiếp tục quan tâm đến nó. Chẳng hiểu sao, Misaki lại cực kỳ quý mến cháu.”

“Cháu thấm thía lắm ạ.”

Sau khi chiến dịch hạ thấp điểm thiện cảm thất bại, tôi đã thử suy nghĩ ngược lại, rằng nếu thực hiện chiến dịch tăng độ thiện cảm thì có lẽ độ thiện cảm sẽ giảm xuống. Nhưng kết quả là độ thiện cảm lại tăng lên khủng khiếp khiến tôi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng. Logic lủng quá rồi.

“Có sao đâu chứ. Cứ yêu thương con bé là được. Dù là nhìn từ góc độ người nhà, nhưng Misaki xinh đẹp đúng không nào.” 

“Chính vì vậy nên cháu mới khổ đây ạ...”

Chính vì cô ấy hấp dẫn nên tôi mới không thể kiểm soát được. Vì tôi đây đang ở tuổi dậy thì mà.

“Ta cũng rất ngạc nhiên là cháu quen Genzo nữa đấy. Nghe nói cháu đang tu nghiệp ở chỗ của Genzo nhỉ. Cháu có định kế thừa Imachizuki không? Chỗ đó có mối quan hệ lâu năm với nhà ta, nhưng khổ nỗi lại không có người nối dõi.”

“Cháu không có ý định đó đâu ạ, nhưng đại ca đối xử với cháu rất tốt.” 

“Thật kỳ lạ. Xem ra cháu và nhà Himiyama đúng là có duyên.”

Genzo là tên của đại ca. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ông với tư cách là “đại ca” nên lúc đầu nghe tên tôi chẳng nhận ra. Ông ấy có mối quan hệ thân thiết với gia đình Himiyama như người nhà, đã mấy chục năm nay.

Đúng là ở đó thì dù có bàn bạc chuyện bí mật gì cũng không bị lộ ra ngoài, và với một chính trị gia lớn, có lẽ nên có một cửa hàng như vậy. Nghe nói được mời đến đó cũng là một dạng địa vị.

“Mà này, cháu có vẻ khá nổi tiếng nhỉ. Ta thấy cũng áy náy, nhưng đã cho người tìm hiểu một chút. Nhưng không hiểu sao mọi thứ lại mơ hồ đến mức ngay cả ta cũng không nắm được toàn bộ. Chỉ có điều cháu là hàng thật thì không sai. Thật thú vị.”

Rishuu-san cười toe toét rồi cho tôi xem một chồng tài liệu. 

“Ứng cử viên nào cũng thiếu sức hút. Cháu không nghĩ vậy sao?” 

“Đây là… danh sách ứng cử viên ạ?”

Tập tài liệu được đưa cho tôi có thể nói là một bản lý lịch được viết cực kỳ chi tiết. 

...Đây không phải là danh sách mà mình được phép xem đâu nhỉ?

“Ta tuy đã nghỉ hưu nhưng vẫn còn giữ địa bàn của mình. Lũ trẻ kéo đến để mong được đảng công nhận cũng tốt thôi, nhưng toàn những kẻ chẳng ra gì. Cháu có biết phẩm chất cần thiết của một chính trị gia là gì không?”

“Là gì vậy ạ, có phải là năng lực thực thi không ạ?”

“Đó cũng có thể cần thiết, nhưng không phải là điều kiện tuyệt đối. Con trai ta và anh trai của Misaki thuộc tuýp đó. Nhưng khuyết điểm là tuýp người đó thường yếu thế trong các cuộc bầu cử. Buồn thay lại không được lòng dân.”

Anh trai của Himiyama-san hiện đang làm việc tại một cơ quan trung ương, trông chú ấy có vẻ là người chân thành và thẳng thắn.

“Phẩm chất cần thiết của một chính trị gia, ta cho rằng đó là sức hấp dẫn thu hút người khác. Công việc chi tiết cứ giao cho quan chức làm là được. Tầm nhìn đại cục, viễn cảnh tương lai, và sức mạnh để quyết đoán thực hiện chúng. Nói cách khác, có lẽ nên gọi đó là nhân cách. Không có lợi ích thì người ta không hành động, nhưng không có đức thì không được ủng hộ. Thật là một năng lực khó có được.”

“Cháu hiểu rồi ạ.”

Bí quyết để giữ cho các mối quan hệ suôn sẻ là không nói về chính trị, tôn giáo và bóng chày. Vì không muốn đi quá sâu vào chủ đề này, tôi vừa khẽ gật đầu phụ họa, vừa tìm cách kết thúc câu chuyện để ra về. Không hiểu sao từ nãy đến giờ linh cảm xấu của tôi cứ không ngừng trỗi dậy. Tà khí, chính là tà khí.

“—Này chàng trai, cháu có muốn trở thành người kế nhiệm của ta không? Cứ kế thừa địa bàn này đi. Mà, không cần phải vội. Cháu còn trẻ và còn nhiều thời gian. Cứ từ từ cũng được. Dù mới là học sinh trung học mà đã có thể thu hút người khác đến vậy, một người như cháu mới xứng đáng làm chính trị gia. Sao nào?”

“Ông hỏi cháu sao nào thì cháu cũng...”

“Hahaha. Gì chứ, cứ để đó cho ta. Mọi sự chuẩn bị ta sẽ lo liệu hết. Đây là chuyện của nhiều năm sau. Suốt bao năm qua, vấn đề người kế nhiệm đã khiến ta đắn đo nhiều lần. Giờ thì cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Ta cũng có thể yên tâm rồi. Tuy nhiên, dù nói vậy cũng phải chọn ai đó trước cuộc bầu cử tiếp theo. Không có ai sao...”

Tương lai công việc của tôi đã bị tự tiện quyết định. Phóng khoáng đến mức thái quá. Và rồi tôi nhận ra.

Chẳng lẽ việc có nhiều người lạ mặt chào hỏi tôi trong lễ cưới là vì... Rùng rùng, run run.

Sau hôm đó, số lượng người theo dõi trên mạng xã hội của tôi bỗng tăng lên toàn những tài khoản cứng nhắc. Họ mong đợi điều gì ở một học sinh trung học như tôi chứ? Chẳng lẽ việc vận động hành lang đã được tiến hành rồi sao?

“Hừm. Hay là cho cháu đính hôn với Misaki nhé?” 

“Khoan đã!”

Như vậy thì chẳng khác nào lao thẳng vào một cuộc sống tình ái trác táng. Cứ thế này thì tôi sẽ trở thành họ hàng thật sự của Himayama-san mất. 

Chờ đã? Nhắc mới nhớ, Toujou-papa đã nói nếu gặp khó khăn thì ông ấy sẽ giúp. Chính là nó! 

“Rishuu-san, cháu có một ứng cử viên hoàn hảo đây ạ.”

Mọi rắc rối cứ đẩy hết cho Toujou-papa. Ông ấy từng nói mục tiêu là tiến vào chính trường quốc gia nhưng đã bị Himiyama-san mắng cho một trận và phải từ bỏ. Đúng là nhân tài tốt nhất. Bảo tôi làm người kế nhiệm thì phiền phức lắm. Tôi còn muốn trồng quýt nữa chứ.

“Hô. Cháu nói sẽ tha thứ cho gã đàn ông ngu ngốc đó sao. Thật là rộng lượng. Ngay cả kẻ thù cũng chấp nhận, tấm lòng thật rộng lớn. Trong giới chính trị đầy rẫy yêu ma quỷ quái, đó cũng là một phẩm chất cần thiết. Ta lại càng muốn cháu làm người kế nhiệm hơn rồi đấy.”

Dòng họ Himiyama này, chẳng lẽ có quy luật nào đó khiến độ thiện cảm với tôi tăng lên vô điều kiện sao?

“Toujou-papa là một người tuyệt vời. Cháu nghĩ ông ấy sẽ hợp ý ông ạ.” 

“Hừm, được thôi. Vậy thì lần này ta sẽ tin lời cháu.” 

Rishuu-san đang liên lạc với ai đó. Ông tự tiện tiến hành câu chuyện, nhưng liệu có ổn không đây? Nhưng mà, tuy có hơi tội nghiệp nhưng đây cũng là do Toujou-papa tự làm tự chịu. Đành để ông ấy cam tâm làm vật tế thần vậy.

“A, chào buổi sáng Miki-chan! Cậu khỏi cúm rồi à?”

“Kana-chin, tớ nhớ cậu lắm đó! Tớ hạ sốt liền rồi, nhưng mà không được ra ngoài cũng không được gặp ai nên chán và cô đơn lắm. Cảm ơn cậu vì ngày nào cũng liên lạc với tớ nhé.”

“Không sao đâu mà. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao.”

“Kana-chin!”

“Miki-chan!”

Hai người họ ôm chầm lấy nhau. Mineta đã nghỉ học một thời gian vì cúm, giờ đây đã trở lại trường sau bao ngày và đang vui mừng đoàn tụ với Elizabeth.

Nhắc đến cúm, tuy bệnh chủ yếu lây lan vào mùa đông khi không khí hanh khô, nhưng thực tế nó có nguy cơ bùng phát quanh năm. Để phòng chống lây nhiễm, việc súc miệng và rửa tay là rất quan trọng.

Liếc mắt nhìn cảnh tượng đó, tôi vẫn tiếp tục công việc của mình. Sắp xong rồi.

“Này Kana-chin, tớ hơi để ý một chút, nhưng mà bầu không khí trong trường có gì đó kỳ lạ không? Có thể là tớ tưởng tượng thôi, nhưng cứ kiểu ngọt ngào khó tả ấy…”

“Miki-chan cũng nghĩ vậy à? Tớ cũng có cảm giác như thế. Hơi lạ nhỉ?”

“Cảm giác gì đây nhỉ? Nổi cả da gà.”

“Này này, hai người quên rồi à? Phần lớn những chuyện kỳ lạ xảy ra trong trường này đều do gã đó gây ra mà.”  Gã ikemen xán lạn với kỹ năng giao tiếp đỉnh cao thản nhiên xen vào cuộc trò chuyện của con gái.

“Vậy, Yukito. Lần này cậu lại làm gì rồi?”

“Thất lễ thật. Cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Mà khoan, cậu đang làm gì đấy?... Chờ đã. Cậu bị sao vậy Yukito! Sao cậu lại vẽ bậy lên sách giáo khoa như một học sinh bình thường thế hả!?”

“Đây là một cuốn truyện tranh flipboook về nhà sư Kuuya chuyển sinh đến thời hiện đại và phổ biến điệu niệm Phật nhảy múa bằng breakdance.” 

“Chẳng bình thường chút nào! Mà chất lượng cao đến vô dụng luôn!?” Đến Khổng Minh còn trở thành dân quẩy nữa là, nên thế này chắc cũng được thôi.

Khi lật nhanh các trang sách sột soạt, trông như thể nhà sư đang nhảy breakdance thật. Đó là một kỹ thuật biểu đạt sử dụng ảo ảnh thị giác.

“Gì thế, cho mượn xem nào!”

“"Chuyển động của gã này kinh dị quá!”

“Hay mà, hay mà.”

Cuốn sách giáo khoa rời khỏi tay tôi và được truyền qua tay các bạn cùng lớp. Hay mà, hay mà. 

“Này này Miho-kun, có thật nguyên nhân là do Kokonoe-kun không?”

“Ừ.”

“Ừ cái gì chứ.”

Cái gã ikemen xán lạn này lại nói mấy lời tự tiện.

“Không phải chuyện manga đâu. Tại sao dạo này cậu lại bắt đầu gọi chị gái mình là ‘Onee-sama’ vậy, Yukito?”

“Yuuri-san hình như mê một bộ manga có nhân vật như thế. Chị ấy nói ghen tị và bảo tôi gọi chị ấy như vậy một thời gian thôi.”

“Hóa ra vẫn là chuyện manga à.”

Mà nói mới nhớ, trong bộ manga đó, người gọi “Onee-sama” lại là một đàn em cùng giới, nên liệu thằng em trai là tôi gọi như vậy có làm chị ấy thỏa mãn không thì vẫn là một ẩn số.

“Đến cả mẹ cũng bảo tôi gọi là ‘Mama’ nữa nên khổ lắm.”

‘...Chẳng phải thế hơi xấu hổ sao?”

“Thì cũng là để đáp lại công ơn chăm sóc hàng ngày của mẹ thôi, chuyện nhỏ ấy mà.”

“Tớ cảm thấy vấn đề không nằm ở đó... Nhưng ra là vì vậy à.”

“Là sao vậy Miho-cchi?”

“Chắc là do gã này đột nhiên bắt đầu nói mấy thứ đó, nên nó mới lan ra khắp trường chứ gì.”

“Sức ảnh hưởng lớn quá vậy!?”

“Bên đội bóng rổ nữ cũng thế, bầu không khí trở nên ngọt ngào hơn, đám năm nhất đột nhiên bắt đầu gọi các chị là ‘Onee-sama, Onee-sama’. Chín phần mười nguyên nhân là do tên này rồi.”

“Cái gì cũng đổ tại tôi là sao chứ!?”

Tôi khẽ phản đối nhưng chẳng ai thèm để ý. Có vẻ như cả Mineta cũng đã bị thuyết phục. Sao mọi người lại bị thuyết phục dễ dàng thế!?

——Chuyện đó xảy ra từ một tuần trước. 

Nee-san đang đọc manga trong phòng khách bỗng gập cuốn sách lại, đứng dậy và từ từ tiến về phía tôi.

“Em được phép gọi chị là ‘Onee-sama’ đấy.”

“Chị chưa học chủ ngữ vị ngữ à?”

“Thần giao cách cảm mà.”

“Chẳng liên quan gì cả.”

“...Nếu em gọi chị là ‘Onee-sama’, chị sẽ cho em một thứ rất tuyệt.”

Tôi bất giác cau mày. “Thứ rất tuyệt” mà chị nói chắc lại là cái đó chứ gì. Mấy thứ như phiếu được đấm lưng cho chị (xấp mười tờ).

Đúng là tấm phiếu đó rất đáng quý vì nó cho phép tôi được đấm lưng cho chị gái mình, nhưng tôi mất hai năm mới dùng hết. Tờ cuối cùng vừa mới được dùng năm ngày trước.

“ASMR dành riêng cho em trai.”

“Chắc em không cần đâu.”

“Có cả đặc điển nữa đó.”

“Em không cầ—”

“Thậm chí em còn được trải nghiệm thực tế nữa.”

“Em không cầ—”

“Track 10 là phải nghe đó nha.”

“Em kh—”

“Hả? Em muốn mà, đúng không?”

“Vâng.”

Thực ra thì, bí mật là tôi cũng có hơi tò mò về nội dung.

“Ara, Yuuri gian quá đi. Nếu được thì con cũng gọi mẹ là ‘Mama’ được không?” Mẹ tôi cũng tham chiến. Ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ như đâm xuyên qua tôi.

Nếu tôi từ chối bây giờ, rõ ràng sẽ làm mẹ thất vọng. Từ trước đến nay tôi chỉ toàn làm gia đình thất vọng. Đáp ứng kỳ vọng của gia đình chính là vai trò của tôi.

“Con hiểu rồi. Chỉ cần gọi là được chứ gì, Mama.”

“Nghyaaaann!”

Ngay lập tức, mẹ khuỵu gối, hét lên một tiếng kỳ lạ rồi lăn lộn trên sàn. Trông không khác gì một con cá bị vứt lên cạn.

“M-Mẹ sao thế!? Mama ổn không?”

“Nhooooo!”

“Đ-Đúng rồi! Phải mau gọi xe cấp cứu.”

“M-Mẹ không sao đâu! Chỉ là cú sốc hơi mạnh một chút thôi, không có gì đâu.”

Không có gì sao được chứ!? Mama đang ôm bụng dưới và trông rất đau đớn. Hay là mẹ bị bệnh gì rồi!?

“Mama, mẹ bị đau bụng ạ?”

“Fuhhi! K-Không phải đâu! Chỉ là chỗ này đang rung rinh vì vui sướng thôi.”

“Vậy à! Ah, nhưng mà như thế chẳng phải cũng là bệnh gì đó sao! Làm sao đây. Onee-sama, Mama gặp chuyện rồi!”

“Aaaahhhh!”

Quay lại thì thấy Onee-sama đang đập đầu côm cốp vào tường. Đáng sợ quá.

“Onee-sama cũng sao thế!?”

“B-B-Bình tĩnh, chị đang bình tĩnh đây. Chỉ là hơi phấn khích một chút thôi.”

“Trán Onee-sama đỏ lên rồi kìa. Để em xoa cho nhé.”

“Aaaaaaaahhhhh!” 

Khi tôi xoa trán cho chị, Onee-sama lại tiếp tục đập đầu vào tường. Là chim gõ kiến chắc.

“Dễ thương quáaaaaaa!”

“Iuuuuuuuuu!!!”

Mặc kệ hai người đang quằn quại, tôi chỉ biết đứng đó bối rối không biết phải làm gì.

“——Chỉ có chuyện như thế thôi, ngoài ra chẳng có gì thay đổi đặc biệt cả. Nhìn chung thì mọi thứ vẫn bình thường.”

“Bình thường ở chỗ nào hả?”

“Lúc nãy toàn là chuyện bất thường không đấy chứ!?”

“Làm gì có chuyện ngày nào cũng xảy ra mấy sự kiện như thế được. Thế giới này không phải manga hay game đâu. Huống chi cái gì cũng là do tôi gây ra, đừng có nói bừa nữa!”

“Boomerang cắm vào người cậu rồi kìa.”

“Người ta nói người bị boomerang cắm vào thường không nhận ra, đúng thật nhỉ.”

Mọi thứ đều do tôi gây ra á, làm gì có chuyện đó được.

Chắc chắn là không có chuyện đó! Chắc chắn là... không có đâu nhỉ?

“Chị xem này! Nhờ có Erika onee-sama mà thành tích của em đã tiến bộ rồi ạ!”

“Không đâu. Đó là nhờ sự nỗ lực của em đấy, Kumi-san. Em hãy tự tin lên chứ?”

“Ah, em cảm ơn chị ạ! Lần sau chị lại chỉ cho em nữa được không ạ?”

“Ừ. Cứ đến tìm chị bất cứ lúc nào nhé.”

Giờ nghỉ trưa, một khoảng thời gian yên ả chỉ có hai người, cô và cô bé khóa dưới, cứ thế trôi đi. Dù không đến mức phải cất công tự tay pha trà, nhưng Toujou Erika vẫn cảm nhận được rằng đây chính là một buổi tiệc trà quý giá. Và có lẽ cô bé khóa dưới đang ngồi cùng cô cũng có cảm giác tương tự.

“Ừm, có một chuyện em muốn hỏi chị ạ. Cái người cứ bám riết lấy chị ấy, rốt cuộc là sao vậy ạ? Trông cậu ta có vẻ là một học sinh nguy hiểm, em không thể tha thứ được!”

Trước thái độ phừng phừng tức giận của Kumi, cô ngay lập tức hiểu ra cô bé đang ám chỉ ai. 

Gương mặt cô cứng lại. Cô siết chặt nắm tay, rồi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.

“Kumi-san. Cậu ấy không hề đeo bám chị. Nếu phải nói thì, có lẽ người làm vậy lại là chị cơ. Hơn nữa, cậu ấy là một người bạn quan trọng của chị. Thực sự rất quan trọng. Dù có là em đi chăng nữa, chị cũng sẽ không cho phép em xem thường cậu ấy đâu.”

“E-Em xin lỗi ạ!”

Cô đã lỡ buông một giọng nói lạnh lùng. Cô phân vân không biết nên nói gì với cô bé khóa dưới đáng yêu đang cúi gằm mặt. Con bé đã ngưỡng mộ mình đến nhường này. Mình không muốn coi thường tấm lòng đó.

Cô bé không có lỗi gì cả. Em ấy chỉ đơn thuần là lo lắng cho mình mà thôi. Dù có bị mắng phủ đầu, chắc hẳn cô bé cũng sẽ không phục trong lòng. Cứ thế này, có lẽ em ấy sẽ bùng nổ mất. Và đến lúc đó người bị tổn thương sẽ là cậu ấy, vốn đã phải chịu đựng những phiền phức vô lý hệt như lần trước, và lần này, sẽ không phải là mình, mà là cô bé đang đứng trước mặt.

Vốn dĩ chuyện lần đó cũng chẳng có gì được công khai cả. Rốt cuộc chỉ có một mình cậu ấy gánh hết mọi tiếng xấu. Lòng cô đau nhói khi ấn tượng xấu về cậu ấy vẫn không hề thay đổi.

Những việc cậu ấy làm đã bị phơi bày, nhưng trong vụ vạch trần đó lại không có tên của cô.

Lẽ ra thì đã bị đình chỉ học, và nếu xét đến tính chất tồi tệ của việc đã gây ra thì dù bị đuổi học cũng không có gì là lạ. Việc cô có thể bình yên như thế này cũng là một trong những điều cậu ấy đã làm cho mình.

Bản thân cô vốn đã nổi bật rồi. Đương nhiên cũng có những người không ưa điều đó. Dù đang cố gắng khôi phục lại danh dự cho cậu ấy, nhưng cũng không thể chủ động rêu rao khắp nơi được.

Tuy nhiên, cô không thể trốn chạy ở đây. Nếu bây giờ bỏ chạy, cô sẽ phải sống phần đời còn lại mà không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân. Vì vậy, hãy nói ra sự thật.

“Em hãy nghe chị nói đây, Kumi-san. Cậu ấy tuyệt đối không phải là người như em nghĩ đâu. Ngược lại, cậu ấy giống như một người hùng vậy. Cậu ấy――”

Cô thao thao bất tuyệt kể lại. Cô bé sẽ nghĩ gì đây? 

Có lẽ mình sẽ làm em ấy thất vọng. Mình có lẽ không thể trở thành người đàn chị lý tưởng mà em ấy hằng ngưỡng mộ.

Dù vậy, mình không thể che giấu hành vi ngu ngốc của bản thân ngay tại đây được. 

Bởi vì cậu ấy là――bạn của mình.

“Con người là một giống loài rất xấu xí. Đương nhiên, trong đó có cả chị. Em rất thẳng thắn, làm chị nhớ lại bản thân mình của ngày xưa. Vì vậy chị rất lo lắng. Chị không muốn làm vẩn đục những điều tốt đẹp mà em đang có.”

Cô nghĩ rằng, mình muốn bảo vệ sự ngây thơ trong sáng đó. Trong thời đại mà sự xấu xa của con người bị phơi bày ra quá rõ ràng này, ác ý tràn lan đến mức khiến người ta mỏi mệt.

Bản thân cũng rất dễ bị cuốn theo dòng chảy đó. Càng trong sáng thì lại càng dễ bị tổn thương. Rồi sẽ mệt mỏi, và tự lúc nào chẳng hay cũng bị vấy bẩn y như vậy.

Nhưng, chỉ lúc này thôi. Chỉ cần trong khoảng thời gian cho đến lúc tốt nghiệp, trong cái thế giới khép kín mang tên trường học này, mong rằng em ấy có thể giữ mãi được vẻ đẹp trong sáng. Lý tưởng vẫn vẹn nguyên là lý tưởng. Dẫu biết là không thể, cô vẫn muốn trở thành Onee-sama mà cô bé hằng mong đợi.

Cô đã muốn cố gắng. Để có thể mãi mãi trải qua những khoảnh khắc bình yên như thế này. Cả cô bé ấy, và cả cậu ấy nữa. Để tất cả mọi người đều có thể đối xử dịu dàng với nhau.

“Chị rất quý em đó, Kumi-san. Vì vậy chị mong em cũng sẽ có thêm thật nhiều người mà em trân trọng.”

Không chỉ với bạn đồng trang lứa, mà còn bởi việc tận tình lắng nghe tâm sự của các đàn em bất kể nam nữ, cô dần chiếm đường lòng ủng hộ của mọi người. Một thái độ luôn dịu dàng, gần gũi và chan chứa tình yêu thương.

Về sau, chẳng biết tự lúc nào, Toujou Erika, cô đã được mọi người gọi như vậy.

――Thánh nữ-senpai

“Otou-sama, con ra sao cũng được ạ! Vì vậy xin hãy giúp em ấy! Cứ thế này thì vì con mà Kokonoe-san sẽ... Chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra!”

Erika vội vã trở về nhà, hấp tấp chạy vào thư phòng của cha. Trước dáng vẻ hoảng hốt của con gái, Hideomi vừa bối rối vừa trấn an Erika, rồi pha một tách cà phê và giục cô nói. Đối với Hideomi, đây cũng là vấn đề quan trọng hàng đầu.

“Có chuyện gì vậy Erika?”

“Sudou-san đã…”

Sudou Takefumi. Con trai cả của gia tộc Sudou , hiện hai mươi tuổi.

Và cũng là người đã đề nghị hôn ước với Erika.

Công ty do cha của Takefumi làm đại diện đã niêm yết trên sàn NASDAQ bốn năm trước. Hideomi đã gặp ông ta vài lần, nhưng ấn tượng chỉ là một tên trọc phú điển hình, không phải là đối tác dễ chịu gì.

Thứ mà một kẻ như vậy mong muốn tiếp theo chính là các mối quan hệ. Và Sudou đã nhắm vào nhà Toujou. Hideomi hiện đang ở trong tình thế khó khăn. Ông đã bị đảng gạt ra khỏi danh sách đề cử chính thức, trở thành một ứng cử viên độc lập.

Dù bị những người xung quanh xem là kẻ hết thời, và sự thật đúng là như vậy, Hideomi không có cách nào để xoay chuyển tình thế.

Dù đã được Misaki tha thứ sau khi cúi đầu xin lỗi một cách chính thức, việc xa lánh nhà Toujou đang bị Himiyama để mắt tới là một kết cục tất yếu xét trên phương diện quản lý rủi ro. Thực tế, nếu một người khác rơi vào hoàn cảnh tương tự, Hideomi cũng sẽ xem xét lại mối quan hệ. Sự chênh lệch về tầm ảnh hưởng giữa họ cách biệt đến thế.

Bầu cử tốn rất nhiều tiền. Mất đi chỗ dựa là đảng phái, Hideomi sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến đầy cam go. Ông không thể chiến đấu dựa vào số lượng như trước đây nữa. Ngay cả vị thế hiện tại cũng chỉ như lâu đài trên cát, và có vô số ứng cử viên khác đang nhòm ngó chiếc ghế của Hideomi.

Sudou, một kẻ không bỏ sót chi tiết nào, đã nhận ra điều đó và đề nghị hỗ trợ với điều kiện con trai ông ta, Takefumi, trở thành hôn phu của Erika. Hideomi đã tức giận từ chối, nhưng áp lực có thể nói là cưỡng ép từ Sudou ngày càng tăng. Nếu Takefumi là một người xuất sắc thì đã đành, nhưng Hideomi hoàn toàn không thấy vậy, và Erika cũng căm ghét cậu ta. Với tư cách là một người cha yêu thương con gái thuần túy, ông không thể biến con mình thành công cụ.

Sudo thiếu gia thế, thiếu đẳng cấp. Hideomi lại thiếu người hợp tác.

Trông có vẻ đôi bên cùng có lợi, nhưng thực chất đó là một kế hoạch thôn tính gia tộc Toujou, và nếu kết hôn với Erika, Takefumi sẽ là người kế thừa cái tên Toujou. Sudou sẽ có được lịch sử. Đó là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được.

“Thằng đó lại làm một chuyện như vậy... Thật ngu ngốc làm sao. Haha, Kahahahaha!!”

“Otou-sama? Cha sao vậy ạ?”

“Xin lỗi, xin lỗi con. Chắc đây là cái cảm giác hả hê trong lòng mà người ta hay nói đây mà. Erika, con không cần phải lo lắng gì cả. Đối với Kokonoe-sensei, trở ngại như vậy chẳng có nghĩa lý gì đâu.”

Theo lời Erika, sau giờ học, cô bị Takefumi chặn đường ở trước cổng trường và liên tục bị mời đi ăn cùng. Kokonoe Yukito tình cờ đi ngang qua đã can thiệp, nhưng lúc đó, Takefumi đã nói những lời đe dọa đến Kokonoe Yukito và gia đình cậu. Không rõ là do hắn ta nổi nóng, hay tự mãn rằng nhà Sudou có sức mạnh như vậy, nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng đã gây sự với một con ác quỷ.

“Chúng ta lại càng phải cúi đầu trước cậu ấy rồi. Erika, con hãy trân trọng mối duyên này nhé. Không có ai thích hợp làm bạn đời hơn cậu ấy, nhưng dù bỏ qua chuyện đó, con cũng tuyệt đối không được cắt đứt quan hệ với Kokonoe-sensei.”

“Ý cha là sao ạ?”

“Cuộc bầu cử tới. Cha sẽ ra tranh cử ở tầm quốc gia.”

Một cuộc điện thoại vừa gọi đến lúc nãy. Nó đã làm thay đổi hoàn toàn tình thế khó khăn của Hideomi.

Cơn phấn khích vẫn chưa nguôi. Một cảm giác hưng phấn đã quên từ lâu. Khi được yêu cầu trả lời, ông đã đồng ý ngay không một chút do dự.

Người ông run lên vì phấn khích. Nguyện ước của gia tộc Toujou, người mang nó đến không ai khác chính là người đã từng một lần cướp đi giấc mơ đó, là cậu ấy.

“Nghe nói Kokonoe-sensei đã tiến cử cha vào vị trí kế nhiệm Rishuuu-sensei. Sau này, địa bàn đó sẽ do Kokonoe-sensei, người thừa kế chính thức, tiếp quản, nhưng trong thời gian đó, cậu ấy sẽ hỗ trợ cha.”

Thật là một chàng trai táo bạo làm sao. Hideomi chỉ biết tấm tắc. Dù không rõ quyết định này được đưa ra qua quá trình nào, nhưng việc không chỉ tha thứ mà còn cứu giúp đối thủ đã gây bất lợi cho mình không phải là chuyện tầm thường. Erika cũng đã được Kokonoe Yukito cứu giúp, và không còn nghi ngờ gì nữa, trong tương lai cậu chắc chắn sẽ trở thành một sự tồn tại kiệt xuất làm nên những kỳ tích vĩ đại. Nếu vậy, Hideomi thề sẽ bảo vệ chiếc ghế nghị sĩ của mình cho đến lúc đó.

Không, như vậy là không được. Mở rộng thế lực, tăng cường sự ủng hộ, làm cho nền tảng vững chắc và lớn mạnh hơn hiện tại mới là sứ mệnh được giao cho Hideomi.

“Chúng ta đã mang một món nợ ân tình quá lớn. Một món nợ không thể nào trả hết được. Nếu vậy, cha chỉ còn cách báo đáp ân tình này bằng công sức của mình. Con đường của Kokonoe-sensei, cha sẽ là người mở lối.”

Nghe nói hiện tại cậu ấy chưa có ý định đó. Vậy thì chắc là chuyện của vài chục năm sau. Thời gian còn rất nhiều. Cho đến lúc đó, Hideomi quyết định sẽ cống hiến hết mình cho đất nước này.

“...Otou-sama, Kokonoe-san rốt cuộc là ai vậy ạ?”

Erika đã rất đau lòng vì đã phá hỏng nguyện ước của gia tộc Toujou. Vậy mà giờ đây, cô lại kéo cậu vào chuyện gia đình mình. Hối hận cũng không xuể. Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nếu Sudou định ra tay với Kokonoe Yukito, cô sẽ chấp nhận chuyện hôn ước.

Vậy mà, diễn biến bất ngờ này khiến cô không tài nào hiểu nổi.

Hideomi thản nhiên mở mạng xã hội. Nhìn vào mục xu hướng, ông không nhịn được cười.

“Điều cha biết là, cậu ấy là một sự tồn tại kỳ dị không bao giờ được phép đối đầu.”

“Kỳ dị ạ?”

Hideomi đưa điện thoại cho Erika. Vẻ mặt của Erika trở nên vô cùng khó tả.

“Otou-sama, đây là!?”

“...Nhà Sudou, coi như xong rồi.”

Mối lo ngại khiến ông đau đầu bấy lâu nay đã được giải quyết, và giờ đây, trong lòng Hideomi chỉ còn lại ý chí chiến đấu cho một thử thách mới. Hideomi đã tự thề với lòng mình. Tuyệt đối không bao giờ chống lại cậu ấy nữa.

“Mày đang làm cái quái gì vậy!”

“Ông già, tự nhiên sao thế!?”

Vừa đi làm về, Takefumi đã bị cha túm cổ áo. Gã cảm thấy sợ hãi trước dáng vẻ giận điên lên của cha, một hình ảnh mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Cha hắn, Sudou Shigeru, là một người lạnh lùng. Ông ta giỏi việc điều tra đối thủ một cách triệt để và lợi dụng điểm yếu của họ. Bằng cách đó, ông đã mở rộng kinh doanh của mình. Nhà Toujou cũng là một trong những con mồi đó. Ông ta đã đầu tư vốn và lên kế hoạch để một ngày nào đó sẽ chiếm đoạt lấy họ.

Shigeru thường ngày không bao giờ lớn tiếng. Vì vậy, Takefumi đã bị sốc.

“Nhìn cái này đi!”

Shigeru đưa cho hắn xem mạng xã hội. Takefumi không hiểu ý đồ là gì, nhưng khi nhìn vào mục xu hướng, mặt hắn tái xanh. Hắn không thể hiểu nổi tình huống ngoài dự đoán này.

“Tại sao tên mình lại ở đây!?”

Hắn vội vàng mở điện thoại của mình và kiểm tra tài khoản. Thông báo đã tràn ngập.

Tên của hắn nằm trong mục xu hướng. Tên thật, trường đại học đang theo học, cho đến cả thành phần gia đình đều đã bị xác định. Nhưng vấn đề lớn nhất là một đoạn video rõ nét quay cảnh Takefumi đang đe dọa người khác đang được lan truyền rộng rãi.

Lần theo nguồn gốc, hắn tìm thấy một tài khoản có hơn mười nghìn người theo dõi.

“Tại sao lại có video này... ——Phải rồi, là thằng đó!?”

Nhiệm vụ được giao cho Takefumi là phải hạ gục Erika. Erika đã không còn lối thoát. Dù có từ chối, một khi đã trở thành hôn phu, hắn ta đã chủ quan cho rằng một nữ sinh cao trung thì có thể xử lý thế nào cũng được. Rồi một ngày hắn sẽ nắm quyền lực thực sự của gia tộc Toujou.

Khi đó, Takefumi sẽ được tự do. Hắn cũng không cần phải bận tâm đến Erika nữa. Ngoài kia còn rất nhiều cô gái khác. Hắn vốn không hề có tình cảm gì, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là một con tốt mà thôi.

Khi hắn tiếp cận Erika để thực hiện mục đích, một tên nhóc đã cản đường. Một học sinh cao trung trông thật tầm thường.

Một kẻ ở tầng lớp dưới, sống trong một thế giới khác hẳn với Takefumi. Hắn đã đe dọa để dọa cho thằng nhóc xấc xược đó một phen.

Takefumi chỉ làm có vậy. Hắn không hề dùng bạo lực. Vậy mà...

“Cái quái gì đây! Ông già, tại sao lại ra nông nỗi này!?”

Tài khoản có tên Kokonoe Yukito. Hắn không hiểu tại sao một học sinh cao trung bình thường lại có hơn mười nghìn người theo dõi. Bài đăng đang gây bão lại cực kỳ đơn giản.

Cùng với video là một dòng duy nhất: 『Tự dưng bị một gã kỳ cục dọa cho, hài ghê』.

Thậm chí còn có cả một biểu tượng cảm xúc cười ra mồ hôi. Hắn vô cùng bị khiêu khích.

Chỉ một câu ngắn. Chỉ một dòng. Nhưng nó đã gây ra một trận bão mạng kinh hoàng.

“Tên của tao, tên công ty cũng đã bị xác định và lan truyền. Nhưng đó không phải là vấn đề!”

“Không phải vấn đề là sao! Làm sao bây giờ hả bố?”

Hắn suýt nữa đã đập điện thoại xuống sàn nhưng rồi kìm lại. Còn có thể có chuyện gì tồi tệ hơn nữa chứ.

Vừa cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được từ lời nói của cha, hắn vừa nhìn vào danh sách người theo dõi mà cha chỉ.

“Làm sao ư? Chuyện thế này thì làm được gì nữa! Tao xong đời rồi!”

“——Khoan đã... Cái quái gì đây, thằng này bị điên à! Ngay cả công ty của bố cũng không có nhiều…”

Các tài khoản doanh nghiệp của những công ty lớn, các công ty quảng cáo có giao dịch với công ty của cha hắn, thậm chí cả những chính trị gia hay giám đốc, thành viên hội đồng quản trị của các công ty mà ngay cả Shigeru cũng chưa từng gặp mặt, đây không phải là danh sách người theo dõi của một học sinh cao trung bình thường. Nói rằng đây là một trò đùa ác ý còn dễ hiểu hơn.

“...Himiyama, là người đó phải không. Hình như bây giờ đã nghỉ hưu rồi nhưng... Hơn nữa, Touren ở Kyoto, lẽ nào là...:”

“Không thể nào, tại sao lại có mối liên kết như vậy!? Đây là kết quả do hành động thiếu suy nghĩ của mày gây ra! Tự mình giải quyết đi!”

Hắn chỉ làm theo ý muốn của cha. Chỉ là có hơi thiếu thận trọng một chút. Chỉ có vậy thôi. Chỉ có vậy mà thôi. Takefumi cũng đã được cha dạy dỗ. Chính vì vậy hắn mới hiểu ra... Chuyện này là không thể.

Tình hình sắp xảy ra. Có lẽ đó sẽ là một sự hủy diệt đối với cha con hắn. Ngay cả việc làm của chính hắn cũng đang gặp nguy hiểm. Giờ không phải là lúc để lo lắng về nhà Toujou nữa.

Tin nhắn liên tục được gửi đến điện thoại. “Đồ tồi”, “Đừng liên lạc nữa”. Có lẽ vì sợ bị vạ lây, những lá thư tuyệt giao từ bạn bè và người quen cứ tới tấp. Ngay cả người bạn gái chính thức cũng dứt khoát chia tay. Những mối quan hệ thật bạc bẽo.

“Đi xin lỗi ngay lập tức. Đừng về nhà cho đến khi được tha thứ!”

“Chờ đã bố! Con sai rồi. Nên bố hãy đi cùng con…”

“Mày định bắt tao dọn dẹp hậu quả à!? Mày đã là người trưởng thành rồi đấy. Tự mình chịu trách nhiệm đi! Đừng về nhà cho đến khi nhận được sự tha thứ.”

“Bố cũng hiểu mà! Đây không phải là đối thủ mà con có thể giải quyết được…”

“Tao sẽ trở lại công ty. Chắc là một thời gian nữa không về được đâu.”

Shigeru vội vã rời khỏi nhà. Takefumi đứng sững sờ, chết lặng.

Rốt cuộc, mình đã đối đầu với cái gì vậy. Một sự phi lý như thể cả thế giới đã thay đổi.

“............Là ác quỷ.”

Lời thì thầm đó mang một âm hưởng bi thảm.