“Tuyệt vời! Chúng ta làm được rồi, Takamiya-senpai!”
“Không thể tin được... Sao lại thắng chứ...?”
Takamiya Suzune chỉ biết ngơ ngẩn nhìn ra sân từ khu vực cổ vũ. Bên cạnh cô, Kamishiro Shiori đang nhảy cẫng lên vui mừng, nhưng cô lại không thể cảm thấy như vậy. Lẽ ra phải vui, nhưng cô không thể chấp nhận được thực tế đang diễn ra trước mắt. Việc này xảy ra, là điều mà cô chưa từng nghĩ tới vài tháng trước.
Nhìn thấy Himura Toshiro đang giơ nắm đấm ăn mừng về phía mình, má cô bỗng đỏ bừng lên.
Thật không ngờ, cô lại thấy cậu ấy quá đỗi cuốn hút. Thật không ngờ. Hoàn toàn không ngờ.
Không chỉ Suzune bối rối. Cô đưa mắt nhìn sang, thầy cố vấn Ando đang trố mắt kinh ngạc. Thầy được giao làm cố vấn cho câu lạc bộ bóng rổ yếu kém, nói tốt thì là để mặc cho họ tự phát triển, nói xấu thì là theo chủ nghĩa thả nổi, nhưng có lẽ nhận thức của thầy chưa bắt kịp với câu lạc bộ bóng rổ đã trở nên mạnh mẽ này.
Cách nhìn và kỳ vọng của nhà trường cũng sẽ thay đổi. Chắc chắn mùa giải tới ngân sách sẽ được tăng lên.
Giải đấu loại trực tiếp Inter-High. Đội bóng rổ nam trường Shoyo do Himura Toshiro dẫn dắt đã vượt qua vòng ba. Lọt vào vòng bốn của bảng B. Đây là một thành tích đáng kể đối với đội bóng rổ nam.
Xem xét việc trước đây việc vượt qua vòng một cũng đã khó khăn, đây quả là một chiến thắng vĩ đại, một kỳ tích không thể chối cãi. Nếu thắng thêm hai trận nữa, bao gồm cả vòng bốn tuần tới, họ sẽ chạm tới vòng chung kết. Và Inter-High đang chờ đợi ở phía trước.
Ban đầu, đây chỉ là một câu lạc bộ lỏng lẻo, là nơi những người yêu thích bóng rổ tụ tập để chơi cho vui. Việc tham gia giải đấu chỉ mang tính kỷ niệm. Tuy nhiên, giờ đây bóng dáng đó đã không còn. Sự nhiệt huyết họ đặt vào giải đấu này chắc chắn không hề thua kém bất kỳ trường nào khác.
Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt là biết. Không có thành viên nào trông giống như sẽ bị buộc phải về nhà vì không có tinh thần chiến đấu. Sự hài lòng thấm đẫm trên khuôn mặt họ. Đó không phải là sự ngẫu nhiên. Đó là kết quả được chứng minh bằng nỗ lực.
Họ đã thay đổi. Họ đã bị thay đổi. Người cảm nhận rõ điều đó hơn ai hết, chính là các thành viên trong đội bóng rổ nam. Quyết định của Himura Toshiro đã mang lại một sự thay đổi to lớn cho câu lạc bộ bóng rổ. Gần đèn thì rạng. Niềm đam mê cháy bỏng, mồ hôi tuôn trào đang lan tỏa.
Giấc mơ đã không kết thúc vào hôm nay. Mùa hè cuối cùng vẫn đang tiếp diễn.
“Senpai, đi đến chỗ mọi người thôi! Đội trưởng Himura cũng đang đợi đấy ạ!”
“Chờ, Kamishiro-san, đừng kéo chị!”
Suzune chạy theo cô em khóa dưới đang vội vã. Giữa niềm vui sướng đang dâng trào, một nỗi lo lắng vẫn âm ỉ trong lòng Suzune.
Sau khi trận đấu kết thúc, họ hoàn thành việc thu dọn đồ đạc để ra về. Takamiya Suzune cũng ở trong vòng tròn niềm vui.
“Cảm ơn cậu đã đến cổ vũ, Suzune. Sự có mặt của cậu đã tiếp thêm sức mạnh cho tớ”
“Chúc mừng cậu, Toshiro”
“Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi. Tớ nhất định sẽ trở thành người đàn ông xứng đáng với cậu!”
Dù thấy lòng mình xao động trước ánh mắt nhiệt thành của Toshiro, nhưng khi nghe những lời ấy, nét cười trên môi Suzune khẽ nhạt đi.
Cô gượng cười để không để lộ cảm xúc rối bời của mình.
“... À ừm, Học viện Chigira là đội của Kuga-senpai nhỉ. Hình như Teio của Daigo-senpai cũng thắng. Nhưng họ ở bảng D. Đáng tiếc là sẽ không gặp nhau cho đến vòng chung kết được”
“Tốt hơn hết là đừng gặp vì chúng ta chắc chắn không thể thắng đâu”
“Đúng là vậy, nhưng đừng nói những điều thiếu ước mơ như thế chứ”
Giọng nói của Miho Kouki và Kokonoe Yukito đang trò chuyện phía sau lọt vào tai cô.
Suzune giỏi đối diện với Kokonoe Yukito. Không phải là ghét. Mà ngược lại, cô còn có thiện cảm. Không một học sinh nào không biết về cậu học sinh năm nhất đã nhiều lần trở thành chủ đề bàn tán và có một đời sống học đường đầy sóng gió chỉ trong vài tháng kể từ khi nhập học.
Có những người ghét, nhưng ngược lại, cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ, và số lượng người hâm mộ cậu ấy trong số các học sinh năm ba cũng không hề ít. Ngay cả trong lớp của Suzune, cũng có bạn học mang chuyện tình cảm ra hỏi ý kiến cậu ấy.
Cô không biết những truyền thuyết về “thánh nhân” được thêu dệt kia là thật đến mức nào, nhưng chỉ riêng vụ phát thanh toàn trường đã gây xôn xao dư luận cũng đủ để chắc tin vào một phần hoặc toàn bộ tin đồn là sự thật.
Hơn nữa, xét đến cách Himura Toshiro mời Kokonoe Yukito vào câu lạc bộ bóng rổ, cô chỉ có thể biết ơn. Thế nhưng…
(... Tại sao vậy Toshiro. Cậu quên lời hứa với tớ rồi sao...?)
Lòng cô thắt lại. Cuối cùng, đó cũng chỉ là lòng ghen tị xấu xí. Sự ích kỷ, tự cho mình là trung tâm và yếu đuối.
Cô không mong muốn một lời tỏ tình như Toshiro tưởng tượng. Đối với hai người đã vun đắp tình cảm từ hồi cấp hai, giữa họ, chẳng cần đến những lời hoa mỹ để hiểu lòng nhau.
Đối với Suzune, chỉ cần được dành khoảng thời gian cuối cùng của năm cuối cấp này bên Toshiro là đủ. Cô không tìm kiếm sự thay đổi. Không cần phải thay đổi. Đó là tâm ý chân thật nhất của cô.
Việc cùng vào đại học. Đối với hai người đã quyết định như vậy, mùa hè này chính là thời hạn cuối.
Trường đại học mà Takamiya Suzune mong muốn là một rào cản lớn đối với Himura Toshiro. Hai người đã hứa sẽ rút khỏi câu lạc bộ sau giải đấu mùa hè và cùng nhau bắt đầu học tập nghiêm túc cho kỳ thi đại học.
Thế nhưng, hiện tại, Toshiro và mọi người lại đang mải mê với bóng rổ ngay cả vào ngày nghỉ. Điều đó giống như đang cắt xén khoảng thời gian quý giá họ có thể ở bên nhau, khiến Suzune khó lòng chịu đựng được.
(Có sao đâu, cứ yếu đuối mãi cũng được mà. Giờ đây, dù Toshiro và mọi người có cố gắng đến mấy cũng còn ý nghĩa gì nữa!)
Những khát vọng ấy, hãy gửi gắm lại cho đàn em đi. May thay, lứa năm nhất lần này rất xuất sắc. Người sẽ dẫn dắt câu lạc bộ bóng rổ đang trong thời kỳ chuyển giao không phải là các học sinh năm ba, mà chính là bọn họ. Đó là điều cô chẳng bao giờ có thể nói thành lời.
Thua ngay vòng một cũng được. Nếu cậu ấy tỏ tình, dù thành tích có ra sao thì câu trả lời của cô cũng sẽ không thay đổi. Bởi hai người đã cùng nhau đi qua ngần ấy thời gian rồi.
Giữa mong muốn thành tâm cổ vũ và lòng ghen tị xấu xí, Suzune tiếp tục chịu đựng.
“Vẫn còn nhiều lắm. Suzune, chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn!”
Lời nói nhiệt huyết của Toshiro nghe thật sáo rộng. Với một học sinh năm ba, nói những lời ấy giờ đây đã quá muộn.
Takamiya Suzune gặp Himura Toshiro vào năm hai sơ trung. Ban đầu, cô chỉ nghĩ cậu ấy là một gã phiền phức nông nổi.
Nhưng không phải vậy. Cậu ấy tràn đầy tinh thần chính nghĩa, thẳng thắn và trung thực tới mức vụng về.
Có lần, Toshirou đã đứng ra ngăn một nhóm nữ sinh đang trêu chọc bạn khác. Có lẽ, chính khoảnh khắc ấy là lần đầu tiên Suzune nhìn cậu như một người khác giới.
Không mất nhiều thời gian để Takamiya Suzune bị cuốn hút bởi cách sống đó.
Thật kỳ lạ, sau đó hai người luôn học cùng lớp. Không cảm thấy có duyên mới là lạ. Trong quá trình dần dần thân thiết hơn, cô nhớ lại việc họ thường bị mọi người xung quanh nói là không xứng đôi.
Có lẽ, Toshiro đã luôn bận tâm về điều đó.
Nếu đó là lý do Himura Toshiro quan tâm đến kết quả, thì Yukito quả thật đã làm một việc tàn nhẫn. Bởi vì cậu ấy đã ban cho Toshiro hy vọng. Thứ hy vọng mang tên giấc mơ. Tuy nhiên, đó lại là một chất độc.
Quay lại, Kokonoe Yukito đang nhìn vào bảng đấu với vẻ mặt nghiêm nghị. Cậu ấy từ từ mở sổ ghi chép và lẩm bẩm điều gì đó. Kouki Miho đứng bên cạnh cũng ghé mắt nhìn.
“—!!”
Đột nhiên, Kokonoe Yukito đóng sổ lại và bước về phía cô.
“Takamiya-senpai, lát nữa em có chuyện muốn thảo luận một chút”
Dưới ánh mắt nghiêm túc đó, Suzune vô tình gật đầu đồng ý.
◇
Nói đến hình sự thì phải kể đến phái đa cảm, còn nói đến mỹ thuật thì chẳng bao giờ thiếu các trường phái XX cả.
Nào là trường phải Cổ điển, trường phái Ấn tượng, rồi Chủ nghĩa Hiện thực, đa dạng vô cùng, nhưng đứng trước người chị đậm chất nghệ thuật của mình, tôi đã chuyển sang trường phái Yuuri. Hoàn thiện nền mỹ thuật đương đại chuyên tâm theo đuổi vẻ đẹp của Yuuri-san chính là sứ mệnh được giao phó cho tôi.
Không phải là mang ý nghĩ tội lỗi gì đâu, nhưng tôi nghĩ dù có thấy tội lỗi thì cũng đành chịu thôi.
Dù tinh thần của tôi có khả năng thích ứng mạnh như một con gấu nước thì cũng phải có giới hạn.
Đặc biệt là tỷ lệ vàng của cặp đùi, bắp chân và cổ chân vừa dẻo dai vừa tuyệt mỹ kia, có thể gọi là Ba nguyên tắc vàng của một đôi chân đẹp.
Mà thôi, chuyện đó để sau. Tan học, tôi cùng với Hinagi đang có vẻ căng thẳng hướng đến câu lạc bộ mỹ thuật.
Thời điểm này có hơi lỡ cỡ nên việc Hinagi căng thẳng cũng là điều dễ hiểu. Dù đã hỏi thử các bạn cùng lớp, nhưng lớp B không có ai là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật cả, nên không khí của câu lạc bộ ra sao vẫn là một ẩn số. Tôi chỉ đi cùng thôi, còn Hinagi thì sau khi tham quan một lần sẽ chính thức nộp đơn đăng ký vào câu lạc bộ.
“……Cảm ơn cậu. Vì đã đi cùng tớ.”
“Dù sao thì tôi cũng đang lo cho cậu mà. Nghe cho rõ đây Hinagi, nếu bị ép làm người mẫu khỏa thân thì phải từ chối dứt khoát, hoặc bỏ chạy ngay lập tức. Cũng đừng quên tìm người lớn giúp đỡ. Số điện thoại của Đường dây nóng SOS cho trẻ em của Bộ Giáo dục là—”
“Cậu đang lo lắng cái quái gì thế hả!”
Hinagi-chan đang đỏ bừng cả mặt, nhưng trường học luôn đầy rẫy những nguy hiểm. Cẩn tắc vô áy náy. Lường trước những điều không ngờ tới chính là năng lực cần thiết để sống sót trong không gian sinh tồn mang tên trường học này.
“Tôi có thứ này muốn đưa cho cậu. Cầm lấy đi.”
“Cái này là…?”
“Là bay vẽ tranh dùng trong mỹ thuật đấy. Nghe này, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy dùng nó đâm vào đối phương rồi bỏ chạy. Cảm thấy nguy hiểm thì đừng do dự. Hãy đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
“Cậu nghĩ câu lạc bộ mỹ thuật là cái gì vậy hả!?”
“Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ!”
“Chỉ có mình cậu thôi!”
Lưỡi dao ngôn từ đâm một nhát thật sâu. Độ sắc bén của Hinagi-chan khi ngay lập tức áp dụng lời dạy của tôi quả là đáng nể. Hinagi Jackknife, làm bị thương bất cứ ai chạm vào. Ngầu phết. Tôi rất hài lòng.
“Hinagin, thử nói câu ‘Lại gần tôi là bị thương đấy’ xem nào.”
“? Lại gần tôi là bị thương đấy. Như vậy được chưa?”
“Sến súa.”
“Này, là cậu bảo tớ nói cơ mà!”
Hinagi-chan đang phụng phịu, nhưng xem ra không phải bị táo bón.
Có lẽ nhờ những đòi hỏi vô lý mà tâm trạng cô ấy đã thoải mái hơn, Hinagi thở dài một hơi.
“Thiệt tình. Không cần phải lo lắng đến thế đâu. Có Sanjoji-sensei làm cố vấn mà.”
“Gì chứ, sao cậu không nói sớm.”
Nếu có Sanjoji-sensei, được mệnh danh là lương tâm của ngôi trường này, làm cố vấn thì có thể yên tâm rồi. Vừa bước vào phòng mỹ thuật, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Trong số đó có cả một gương mặt quen thuộc. Con quái vật phiền phức nhất ngôi trường này.
“Ồ, sao em lại ở đây thế này? Có việc gì ở câu lạc bộ mỹ thuật sao?”
“Quái điểu?”
“Là hội trưởng chứ. Sao cậu lại đối xử với chị ấy như ma vật vậy… À ừm, hôm nay em đến để tham gia buổi học thử, hay đúng hơn là để xem qua trước khi đăng ký ạ. Từ nay mong được mọi người giúp đỡ!”
“Em là Suzurikawa nhỉ. Chào mừng em.”
Chắc đã nghe Hinagi kể trước, Sanjoji-sensei mỉm cười chào đón chúng tôi.
“Thì ra là học sinh năm nhất muốn vào câu lạc bộ. Câu lạc bộ mỹ thuật đúng như em thấy, thành viên khá ít nên chị rất mừng.”
“Tại sao hội trưởng lại ở đây ạ?”
“Dù trông thế này thôi chứ chị là trưởng câu lạc bộ mỹ thuật đấy.”
“Cái câu lạc bộ mỹ thuật này có ổn không vậy.”
“Yukito, cậu lỡ nói ra tiếng lòng rồi kìa.”
Hinagi-chan cũng nói chuyện gay gắt với hội trưởng hội học sinh, đúng là hài thật.
“Chào em, Yukito-kun.”
“Mikumo-senpai, người này làm trưởng câu lạc bộ có ổn thật không ạ?”
“Bình thường thì cậu ấy cũng tử tế lắm đấy?”
Phó hội trưởng Mikumo, người được cho là cánh tay phải đắc lực của hội trưởng Kido, đương nhiên cũng có mặt. Xin lỗi Mikumo-senpai, nhưng thật lòng mà nói, lời của chị chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
“Là Vienna phải không ạ?”
“Đó là thủ đô của Áo mà nhỉ… Nơi đó nổi tiếng với các viện bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật, nên chị cũng muốn đến thử một lần. Chị chưa bao giờ đi du lịch nước ngoài nên ao ước lắm.”
“Thật ra gần đây em cũng rất đam mê nghệ thuật. Em thuộc trường phái Yuuri ạ.”
“……Trường phái Yuuri?”
Chị muốn đến xem cung điện Schönbrunn. Không hiểu vì sao nữa.
“Kokonoe Yukito ở câu lạc bộ bóng rổ đúng không nhỉ. Chắc là em đi cùng bạn à?”
“Vâng, cũng gần như vậy ạ.”
“Chị thật sự rất hối hận. Hối hận bao nhiêu cũng không đủ. Chị thấy mình thật kém cỏi. Chị vẫn chưa kịp cảm ơn em lần trước, vậy mà lại để em phải phiền lòng lần nữa, dù nguyên nhân là do Erika hành động thiếu suy nghĩ. Lần này còn là một hình phạt rõ ràng không công bằng. Yuuri nổi giận cũng phải thôi. Dù có xin lỗi cũng không thể nào được tha thứ.”
Hội trưởng Kido trông phiền muộn, khoé mắt rưng rưng. Nắm đấm đặt trên đầu gối đang run lên. Nhà trường cũng đã chính thức xin lỗi, và nhờ nỗ lực của Hinagi và mọi người, chỗ đứng của tôi ở ngôi trường này vẫn còn.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi. Tôi không nghĩ mình có giá trị đến thế, nhưng lòng biết ơn thì không sao đếm xuể.
Thế nhưng, việc có thể tha thứ cho bản thân hay không là tùy thuộc vào mỗi người. Chỉ vì tôi tha thứ không có nghĩa là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Thực tế, tôi đã rất ngạc nhiên khi Toujou-senpai định thể hiện thành ý bằng cách nói “Tôi sẽ cạo trọc đầu.” Tôi đã vội vàng ngăn lại, nhưng nếu chị ấy làm vậy để xin lỗi thì chỉ khiến tôi thêm khó xử. Tôi sẽ cảm thấy áy náy ngược lại. Nhân tiện, Toujou-papa còn bị Himiyama-san nói rằng “Khi xin lỗi thì ít nhất cũng phải cạo trọc đầu chứ.” Đáng sợ thật. Chắc cô ấy đã tức giận lắm.
Và tôi cũng đã ngăn vụ đó lại. Đối với nhà Toujou, nói không ngoa thì tôi chính là thần hộ mệnh của mái tóc, là Kami-sama đó.
Hội trưởng hội học sinh đột ngột đứng dậy, nắm lấy vai tôi. Đôi mắt chị ta quay mòng mòng.
“Chị không nghĩ chỉ bằng việc này là có thể đền đáp được, nhưng Kokonoe Yukito. Chị sẽ làm người mẫu khỏa thân cho em!”
“Mutsuki-chan!?”
“Tuy chỉ là tấm thân hèn mọn, nhưng chị chỉ có thể làm được chừng này thôi! Nào, buông ra, buông tớ ra, Yumi!”
Mikumo-senpai từ phía sau ôm chặt lấy hội trưởng Kido đang định cởi đồng phục.
“Em đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy! Kido-san, em cũng bình tĩnh lại đi!”
Chuyện ngốc nghếch? Cô nói là chuyện ngốc nghếch ư? Tôi bất giác cau mày với Sanjoji-sensei đang khiển trách hội trưởng Kido.
“Vậy thì Sanjoji-sensei sẽ thay thế ạ?”
“Em cũng đang nói gì vậy!?”
“Ồ. Cô thấy sao ạ, thưa cô? Bên này em sao cũng được. Cứ để cho hội trưởng hội học sinh làm cũng được ạ. Trong trường hợp đó, dù Kido-senpai có ra sao em cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
“Khụ!... Em định đe dọa tôi sao? Nhưng tôi không thể để học sinh của mình phải hy sinh được…”
“Aah, hay là mình nhờ chị Kido luôn đi nhỉ.”
“Này, Yumi. Kokonoe Yukito cũng đã nói vậy rồi, không có vấn đề gì cả! Buông tớ ra!”
“Sao lại không có vấn đề gì được chứ!”
“Hội trưởng Kido đúng là người hiểu chuyện. Đây có phải là tinh thần trách nhiệm không nhỉ. So với sensei thì—”
“……Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi mà! Đây cũng là vì bảo vệ học sinh. Tôi sẽ thay thế, tôi sẽ làm người mẫu khỏa thân, nên xin cậu đừng động đến Kido-san!”
“Cái đó còn tùy vào thái độ của cô nữa ạ……. Hehehe.”
“Sao cậu lại là người ép buộc vậy hả!”
Tôi bị Hinagi-chan gõ cho một cái vào đầu. —Hả!? Mình vừa làm cái quái gì vậy!? Tôi đã tỉnh táo trở lại. Chắc là do nhìn vào mắt hội trưởng Kido nên tôi đã bị thôi miên. Quả nhiên là ma nhãn.
Dù sao đi nữa, Sanjoji-sensei vẫn sẵn sàng hùa theo cả những trò đùa tinh quái như thế này, đúng là một tấm gương nhà giáo. Không hiểu sao cô ấy lại bị ghét chỉ vì phụ trách hướng dẫn học sinh chứ.
“Yukito không gây chuyện gì đó là không chịu được à?”
Tôi quay mặt đi khỏi ánh mắt sắc như dao của Hinagi-chan và huýt sáo một điệu vu vơ.
Sau khi chuỗi náo động như một thông lệ kết thúc, phòng mỹ thuật cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Theo một nghĩa nào đó, đây có thể coi là một màn khởi động nhẹ trước khi sinh hoạt câu lạc bộ.
“E hèm. Chúng ta bắt đầu hoạt động thôi nào. Chuyện kia để sau nhé.”
Không, để sau cũng không được đâu.
“Nhân tiện, Kokonoe Yukito. Hôm nay em cũng tham gia à?”
“Em cũng định thế ạ. Em còn mang cả bút màu sáp đến đây nữa.”
Tôi lấy ra bộ bút sáp 100 màu mà mẹ đã mua cho tôi ngày xưa.
Chẳng có mục đích sử dụng cụ thể nào nên nó đã ngủ yên trong tủ một thời gian dài, nhưng gần đây tần suất sử dụng đã tăng lên đáng kể. Đối với một người đã thức tỉnh trường phái Yuuri như tôi, đây là một vật phẩm không thể thiếu.
“Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài vẽ phác họa đi.”
Theo quyết định của Sanjoji-sensei, chúng tôi mang đồ đạc và đi ra ngoài.
“Vui quá nhỉ! Yukito sẽ vẽ gì?”
“Để xem nào, hay là vẽ cậu nhé.”
“T-tớ á?”
Hinagi-chan đỏ mặt cúi đầu. Vẽ tranh phong cảnh cũng được, nhưng là một người thuộc trường phái Yuuri, tôi đương nhiên thiên về vẽ chân dung.
Như vừa nhớ ra, Sanjoji-sensei lên tiếng.
“À mà, việc tham gia là tự do, nhưng nếu được thì các em có muốn thử tham gia cuộc thi mỹ thuật không? Một mùa hè nghệ thuật cũng tuyệt vời lắm đấy.”
“Cuộc thi mỹ thuật ạ.”
“Sao đây Yukito? Tớ muốn tham gia!”
Hàng năm, câu lạc bộ mỹ thuật đều tham gia như một phần hoạt động, nhưng học sinh không thuộc câu lạc bộ cũng có thể tự do đăng ký.
“Dù sao cũng là kỳ nghỉ hè, là cơ hội tốt để trải nghiệm nhiều thứ. Thử xem sao.”
“Ừm!”
“Cố gắng lên nhé. Fufu, cô rất vui vì các em đã có hứng thú.”
Trừ hội trưởng ra, câu lạc bộ mỹ thuật là một nơi thân thiện và tuyệt vời. Sanjoji-sensei, cố vấn câu lạc bộ, rất hiền, tôi thực sự mong Ando-sensei, người cố vấn đã phó mặc mọi thứ cho tôi và chẳng bao giờ bén mảng đến câu lạc bộ bóng rổ nam, hãy học hỏi ở cô ấy. Hinagi ở đây chắc cũng sẽ ổn thôi. Chẳng có gì phải lo lắng cả.
Tôi vừa suy nghĩ về họa tiết vừa đi ra ngoài. Dưới ánh nắng chói chang, chúng tôi bắt đầu vẽ.
◆
Một cậu học sinh đang vừa ăn món bánh kẹo nổi tiếng, Shingen Mochi, vừa dằn vặt trên bờ sông. Người đó chính là tôi, Kokonoe Yukito.
Tôi thấy việc về nhà sao mà phiền muộn quá đỗi. Tôi chìm vào những suy nghĩ tựa như một thiếu niên bất hảo có môi trường gia đình tan nát.
Tôi đã từng nghĩ mẹ chẳng hề quan tâm gì đến mình. Từng nghĩ chị gái ghét bỏ mình. Lẽ ra phải là như thế. Như vậy lại tốt. Mọi thứ đều đã êm đẹp. Chẳng hề có vấn đề gì cả. Tôi chỉ toàn gây phiền phức, nếu tôi biến mất thì những ngày tháng bình yên sẽ đến. Tôi đã tin rằng đó là cách báo hiếu. Lẽ ra đó phải là chuyện thường tình đối với tôi.
Thế nhưng, cái điều bình thường, cái cuộc sống thường nhật đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tại sao, họ lại đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy?
Tôi dùng khăn giấy trong túi lau vệt siro đường đen dính trên mép.
Không, mẹ và chị, những bậc bề trên, không thể nào sai được. Họ khác với một sinh vật hạ đẳng như tôi. Cả mẹ và chị ngay từ đầu đã luôn dịu dàng rồi. Người thay đổi chính là tôi.
Chỉ là tôi đã không hiểu. Cứ thế sống đến tận bây giờ mà không hề hay biết. Về sự dịu dàng, và ý nghĩa của nó.
Tâm trạng tôi u uất tỉ lệ nghịch với bầu trời trong xanh trên đầu, và cứ thế tôi ngồi ngẩn ngơ, trì hoãn việc về nhà.
Một ngày nọ, khi tôi về nhà, mẹ và chị đang mặc trang phục reverse bunny.
Do hành động quá khích của Setsuka-san, một cơn lốc reverse bunny chưa từng có đã quét qua nhà Kokonoe.
Thôi thì tôi chết chắc rồi.
Không thể che giấu sự bối rối, tôi lấy hết can đảm hỏi chị gái về ý đồ của chị.
“Hả? Năm nay là năm Mão mà.”
Lời chị nói quả không sai, nhưng bộ não tôi không đủ để hiểu được sự đúng đắn trong câu trả lời đó.
Tôi chạy đến nhà Himiyama-san cầu cứu, nhưng Himiyama-san cũng đang mặc đồ reverse bunny. Giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, những điều thường thức của tôi đang sụp đổ.
Nơi tôi lạc vào có lẽ không phải là một thế giới khác, mà là một thế giới đảo ngược trinh tiết.
Nếu vậy thì tôi của hiện tại chính là một người ngoại quốc đang lang thang tìm lối thoát.
Mẹ hiện đang trong quá trình rèn luyện làm mẹ, nhưng bà lại nhầm tôi là một đứa trẻ sơ sinh hay là cả em bé.
Bởi vì, thỉnh thoảng bà lại nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ của trẻ con. Tôi chỉ có thể cố hết sức đáp lại bằng mấy tiếng “babubabu”.
Rốt cuộc, những điều thường thức đã bị thay đổi từ khi nào? Liệu những ngày tháng yên bình có quay trở lại với tôi không?
Mỗi lần tôi về nhà, lập tức là cảnh tượng “Phong Lâm Hỏa Sơn”.
Được nuông chiều nhanh như gió, được nuông chiều tĩnh lặng như rừng, được nuông chiều dữ dội như lửa, và được nuông chiều bất động như núi. Dĩ nhiên, đôi khi còn được nuông chiều như bóng tối và sấm sét nữa.
Bởi mẹ và chị gái đang vận dụng binh pháp Koyo Gunkan, tôi chắc chắn đang dần bị chinh phục. Một tin nhắn đến điện thoại. Đó là từ vị tướng tài ba nổi tiếng với tài làm tôi sa ngã, Himiyama-san. Nội dung tin nhắn khiến tôi phun hết cả bột đậu nành trong miệng ra và vội vàng chạy đi.
……
“Là lễ cưới ạ?”
“Đúng vậy. Anh trai cô nói rằng rất muốn Yukito-kun cùng tham gia.”
Tôi tròn mắt trước lời đề nghị bất ngờ.
Bất giác, tay tôi đang ăn những quả anh đào bày trên đĩa lớn cũng dừng lại. Đang vào mùa nên ngon ghê.
Tôi nhận được một tin nhắn gây sốc từ Himiyama-san với nội dung "Cô có em bé rồi đó ♪" và vội vàng chạy tới đây, nhưng giờ nghĩ lại thì tôi chẳng có lý do gì để phải hốt hoảng cả.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, không hiểu mình đã vội vàng vì cái gì nữa... An toàn rồi.
“Cái đó... Mấy quả anh đào này…”
“Sao vậy Yukito-kun? Cháu không thích anh đào à?”
Mồ hôi tôi túa ra. Trong đầu như có hoa anh đào nở rộ. Câu chuyện hoàn toàn không lọt vào tai tôi được.
Kết quả kiểm tra sinh hiệu cho thấy hô hấp, mạch đập, huyết áp, thân nhiệt, mức độ ý thức, tất cả đều bất thường.
Dù có tinh thần thép đến mức có thể xem phim kinh dị mà không đổi sắc mặt, nhưng tôi lại hoàn toàn bó tay trước hiện tượng tâm linh ngoài đời. Ánh mắt tôi lang thang giữa hư không, và thảm bại.
Từ trước đến nay tôi chưa từng có năng lực ngoại cảm. Nhưng bây giờ, tôi đang rơi vào tình huống mà nếu nhìn thấy thứ đó, một thứ có thể khiến cả gã hề độc ác phải khiếp sợ, thì đời tôi coi như xong. Tôi run rẩy cầm một quả anh đào lên.
Tôi nhìn thấy rồi. Từ phần ngực áo rộng rãi, tôi đã thấy thứ không nên thấy của Himiyama-san.
“Cái đó… hơi kích thích quá cho một cherry boy nhỉ…”
“Cháu muốn ăn anh đào đến vậy sao? Không sao đâu, lúc nào cũng được mà.”
“Fufu... fufufu... xem ra cô đã chọc giận cháu thật rồi…”
Cô ấy tựa cả người vào tôi, và thì thầm vào tai tôi bằng hơi thở ngọt ngào.
Hiệu suất của chất bán dẫn sẽ tăng gấp đôi sau mỗi mười tám tháng đến hai năm. Người ta gọi đó là "Định luật Moore", nhưng khác với Moore, Himiyama-san này, sự gia tăng độ hảo cảm của cô ấy không có điểm dừng.
Điều này khiến tôi không thể không cảm thấy nguy hiểm. Kể từ khi gặp nhau đến nay, tốc độ tăng độ hảo cảm của cô ấy không chỉ dừng lại ở mức gấp đôi. Nó cứ tăng mãi không ngừng. Làm ơn dừng lại đi!
Cứ đà này, người đang ăn cherry là tôi, có thể sẽ bị Himiyama-san “ăn” mất “cherry” của mình.
Vì vậy, quân sư Kokonoe Yukito này, trong lúc gió đông nam thổi tới, đã nghĩ ra một kế.
Tạm gọi là “Đại tác chiến hạ thấp độ hảo cảm của Himiyama-san”.
Theo như tôi tìm hiểu, đặc điểm của một người đàn ông khiến phụ nữ cảm thấy khó chịu nhất chính là quấy rối tình dục. Những hành động như động chạm cơ thể hay những lời nói mang ý đồ tình dục đều thuộc vào loại này.
Tôi không muốn làm vậy với một người tốt bụng như Himiyama-san đâu!
Nhưng, ở đây tôi phải nhẫn tâm để thực hiện. Xin lỗi cô nhé, Himiyama-san!
“Hehehe. Trông cô cũng có thứ ra trò đấy nhỉ. Đừng có mà coi thường tôi quá. Muốn cháu chơi đùa với quả cherry ngon lành đó của cô cho đến khi nó biến thành cherry Mỹ không?”
Tôi dùng tay phải nâng cằm Himiyama-san lên, tay trái đặt ở vị trí mấp mé chạm vào bộ ngực đầy đặn của cô ấy. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt cô từ trên xuống, như thể đang cho xem một ứng dụng thôi miên.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng. Chỉ có tiếng nuốt nước bọt của Himiyama-san vang lên. Đôi mắt cô long lanh. Đôi môi căng mọng từ từ hé mở.
“...Cháu... nghiêm túc sao. ...Cô là một sản phẩm lỗi, bị đóng dấu là một người phụ nữ thất bại. Vậy mà cháu lại muốn có cô sao? Tại sao cháu lại tốt đến thế——”
“Eeeh?”
Ủa? Lạ thật. Rõ ràng mình đang quấy rối tình dục mà sao độ hảo cảm lại tăng lên thế này. Tôi có cảm giác như tiếng lên cấp cứ vang lên liên tục như khi tiêu diệt một con quái vật kim loại nhiều kinh nghiệm vậy.
Không lẽ nào, mình đã bị lừa bởi thông tin giả ư!?
Không biết từ lúc nào, tay trái của tôi đã bị Himiyama-san giữ chặt. Thả ra, thả ra mau! Cô định làm gì tay cháu vậy! Khoan đã, cảm giác của quả anh đào!?
“Gyaaaaaaaaaaa!”
Tôi đã chết. Phần còn lại xin phó thác cho Kokonoe Yukito đời tiếp theo. Nhờ cả vào cậu đấy, bạn hiền!
......
“Cháu còn nhớ đồng xu từng tặng chứ? Anh ấy nói là cảm động lắm đó. Với lại, Yukito-kun ở trường cũng đã rất vất vả mà. Cho nên anh trai cô, theo cách của anh ấy, có vẻ đã rất để tâm.”
“Người phải cảm ơn là cháu mới đúng ạ.”
Tuy không biết chi tiết nhưng nghe nói anh cô ấy đã rất nỗ lực để giúp tôi được gỡ bỏ hình phạt đình chỉ học.
Tôi thực sự biết ơn Himiyama-san từ tận đáy lòng, nhưng làm sao cũng không thể xóa bỏ được cảm giác e dè.
A, màu hồng... Là quả anh đào đó nhé? Không có ý gì khác đâu. Đã bảo là không có mà!
“Anh cô quen nhau cũng đã lâu, nhưng vì không có con nên vẫn chưa thể tiến tới hôn nhân. Nhưng rồi, khi biết có thai thì cuối cùng cũng quyết định được. Anh trai cô đã rất vui, nhưng trên hết là vì chị nhà sẽ sinh con ở tuổi khá cao. Lúc đó, anh ấy rất biết ơ nvà nói rằng đã nhận được dũng khí từ cháu đó.”
Tôi đã từng nghe chuyện họ sẽ kết hôn, nhưng không ngờ lại có một quá trình như vậy. Nhắc mới nhớ, Himiyama-san cũng từng nói rằng cô ấy đã hủy hôn vì vô sinh.
Là một người phụ nữ, có lẽ cô ấy cũng có những suy nghĩ riêng về chuyện này.
“Nhưng cháu vốn chỉ là người ngoài, lại toàn người không quen biết nữa.”
Anh trai của Himiyama-san đang giữ một chức vụ quan trọng, nên quy mô của đám cưới cũng khá lớn. Số lượng khách mời cũng khác xa so với một đám cưới thông thường.
Trong hoàn cảnh đó, dù tôi có tham gia thì cũng chỉ như con mèo được mượn về để ở phòng tiệc mà thôi.
“Yukito-kun sẽ ngồi cùng bàn với cô ở ghế dành cho người thân nên cứ yên tâm nhé.”
“Ghế người thân ạ!?”
Eh, tôi là người thân của Himiyama-san từ khi nào vậy? Sợ quá nên tôi không dám hỏi thêm gì nữa.
“Nghe nói nếu có thể dùng miệng thắt nút được cuống anh đào thì sẽ hôn rất giỏi đó.”
Trên đầu lưỡi tinh nghịch của cô ấy là một chiếc cuống được thắt nút rất đẹp. Nó tạo thành một ngôi sao sáu cánh.
“Kỹ thuật siêu đẳng quá!”
Không biết cô ấy có bao nhiêu kỹ thuật trong việc hôn hít nữa, quả là một người sâu không lường được.
“Cháu có muốn thử không?”
“Cháu sợ mình sẽ bị hút cạn sinh lực nên xin kiếu ạ.”
“Ara, tiếc thật.”
Gần đây tôi đã sắp bị mẹ làm cho nhũn cả xương rồi, nếu thêm nữa thì tôi sẽ biến thành động vật thân mềm mất. Xương cốt rã rời cả ra.
Giờ đây, khi tất cả những chiêu trò nhằm hạ thấp độ hảo cảm đều thất bại, tôi hoàn toàn bất lực. Tôi cũng đã thử nhiều cách rồi đấy. Khi được hỏi thích thời trang nào, tôi đã khiêu khích và quấy rối rằng: “Chắc là dây đeo quần trên người trần nhỉ. Mà, chắc Himiyama-san không làm được đâu (cười)”, thế mà khi cô ấy thực sự thay đồ rồi quay lại, tôi đã nhận ra rằng việc hạ thấp độ hảo cảm là điều không thể.
Tại sao tôi lại có thể lỡ lời nói ra một câu như vậy chứ, hối hận không nguôi.
Nói cách khác, trang phục của Himiyama-san bây giờ là (tự kiểm duyệt).
Không hiểu sao, tôi quyết định hỏi một câu mà từ trước đến nay vẫn còn e ngại. Có lẽ đây là một cơ hội tốt.
“Tại sao Himiyama-san lại đối xử tốt với cháu như vậy?”
“Eh?”
Không khí như đóng băng lại. Vẻ quyến rũ lúc nãy đã tan biến, thay vào đó là một biểu cảm đau khổ méo mó trên khuôn mặt cô.
Tại sao nhỉ, tôi có cảm giác đã từng thấy biểu cảm đó ở đâu đó... Cô ấy thốt ra từng lời một cách khó nhọc.
“...Không, cô không tốt bụng đâu...Vì cô là một kẻ dối trá.”
Cô ấy cười yếu ớt. Cơ thể cô run lên cầm cập. Dáng vẻ cúi gằm mặt mong manh đến mức như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Tôi không biết phải nói gì. Thật vô tâm, tôi đã làm tổn thương một Himiyama-san dịu dàng đến thế.
“——Yukito-kun?”
“Mẹ cháu nói rằng làm thế này sẽ thấy an tâm hơn.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô ấy, như thể đang chạm vào một vật dễ vỡ, để không làm cô đau.
Với một người ngoài như tôi, đây là giới hạn rồi. Dù có bị kiện vì tội quấy rối tình dục cũng đành chịu. Dù vậy, tôi nghĩ điều này là cần thiết. Vì lời dạy của mẹ là tuyệt đối.
“Cháu sẽ không nói dối.”
“——! Phải... nhỉ. Lời của cháu là sự thật. Nhưng cô đã không tin vào điều đó... Cô đã luôn hối hận, vậy mà lại nghi ngờ lần nữa... Cô muốn tin, cô muốn tin cháu!”
Tiếng nức nở của Himiyama-san vỡ òa. Cô vùi mặt vào ngực tôi mà khóc.
Tôi không hiểu về Himiyama-san đủ để biết được ý nghĩa của những giọt nước mắt ấy. Một mối quan hệ mơ hồ mà tôi không hề hay biết. Không ổn định và mong manh đến nhường này. Như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Có lẽ cô ấy đã phải chịu nhiều áp lực. Cuộc sống của người đi làm thật khắc nghiệt. Nếu chỉ là bờ ngực của tôi, thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng cho mượn. Bởi vì tôi chỉ có thể làm được chừng đó mà thôi.
Khoảng mười phút sau, có lẽ đã bình tĩnh lại, Himiyama-san chỉnh lại lớp trang điểm một chút, rồi chúng tôi lại cùng nhau ăn anh đào. Tôi có cảm giác độ hảo cảm lại càng tăng lên nữa rồi.
“Tiền mừng hay trang phục cũng không cần lo đâu. Vì đây là một lời nhờ vả đột ngột mà. Mọi thứ bên này sẽ chuẩn bị hết.”
Cô ấy thật chu đáo. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra.
“Eh?”
“Sao vậy Yukito-kun?”
“Hôm đó, hình như mẹ cháu cũng nói là sẽ tham dự một lễ cưới... Địa điểm cũng giống nhau.”
“Vậy sao?”
“Chờ một chút. Cháu sẽ xác nhận lại.”
Tôi gọi điện cho mẹ, và điện thoại kết nối nhanh một cách đáng sợ.
“A, mẹ à. Con có chuyện muốn hỏi. Không, không phải số đo ba vòng đâu ạ. Hả, mẹ chưa hẹn hò nên vẫn độc thân? Mẹ đang nói chuyện gì vậy? Mẫu người lý tưởng của mẹ là con? Cho nên con mới hỏi là——”
Mẹ dịu dàng trả lời đủ thứ chuyện mà tôi không hề hỏi. Đúng là một thánh mẫu. Tôi cố gắng giải quyết xong công việc. Sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?
“Người mà anh trai của Himiyama-san sắp cưới, hình như là bạn của mẹ cháu ạ.”
◆
“Hể, lại có sự trùng hợp như vậy sao.”
“Chị định thế nào?”
“Làm gì có chuyện chị đi. Chị có được mời đâu, đến đó chỉ tổ thấy khó xử thôi.”
“Cũng phải ha.”
Trùng hợp thật là một thứ đáng sợ. Tình tiết sắp đặt cũng vừa phải thôi chứ, tôi đang ở trong phòng kể cho chị nghe chuyện mình được mời đến đám cưới.
Rốt cuộc, đã quyết định xong xuôi là mẹ sẽ tham dự với tư cách khách mời bên nhà gái, còn tôi là khách mời bên nhà trai. Mẹ cũng ngạc nhiên lắm, nhưng trông có vẻ vui. Có mẹ đi cùng, tôi cũng thấy vững tâm hơn.
Thế là người bị cho ra rìa chính là Yuuri-san. Tôi cũng thử hỏi ý chị xem sao, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Được mời đến dự đám cưới của một người hoàn toàn xa lạ thì cũng chỉ thấy phức tạp thôi, chuyện này thì đành chịu vậy.
“Mà này, sao em lại nhắm mắt thế? Như vậy thì đo sao được.”
“Bằng tâm nhãn ạ.”
“Hừm.”
Tôi không ngờ chị lại thực sự bắt tôi đo mỗi tuần một lần. Vẻ đẹp hình thể thần thánh ngày càng được mài giũa. Yuuri-san, tựa như vừa giáng thế từ thiên giới, đích thực là một tuyệt tác bậc nhất của nhân loại. Đứng trước một hình thái hoàn mỹ của nghệ thuật đương đại, làm sao có thể nhìn thẳng mà không có tấm kính che đây.
Tôi chính là Yukito, kẻ đo lường mù!
“Kusu... kusukusu.”
“Haha... Hahahaha.”
Chuyện hiếm thấy cũng có lúc xảy ra. Chị tôi bật cười, nên tôi cũng cười theo.
“Có gì đáng cười chứ!”
“Ẳng.”
Tôi bất giác phát ra một tiếng kêu như chú cún bị đá bay.
“Nếu em đã có ý đó, thì bên này cũng không nương tay đâu.”
Câu nói đầy bất an khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau.
Chết rồi! Vì đã phong tỏa thị giác nên thính giác lại trở nên nhạy bén hơn!
Vẫn trong tư thế đang đo, chị tôi ngả người vào. Hơi ấm từ cơ thể tiếp xúc sao mà ấm áp lạ thường. Các giác quan khác cũng trở nên nhạy bén. Xúc giác và khứu giác cũng đang réo lên hồi chuông báo động đỏ.
Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được!
Nhắc đến Yuuri-san là nhắc đến người nổi tiếng bậc nhất ở trường, và cũng nổi tiếng bậc nhất trong lòng tôi. Dù thế nào đi nữa, nếu làm chuyện đó thì không phải là hội nghị Davos đâu, mà là họp gia đình đấy!
Tôi hé mắt ra để xác nhận――rồi mở toang.
“Tại sao cả phần dưới cũng không mặc gì thế!?”
Yukito, kẻ đo lường mù, đã bại trận!
“Tiện thể, chị định đo luôn số đo ba vòng. Chắc những chỗ khác kích cỡ cũng thay đổi rồi.”
“Tiện thể?”
“Ừ.”
“Ai đo ạ?”
“Ngoài em ra thì còn ai vào đây nữa.”
Không được không được không được không được không được không được không được không được! Tôi là Stand User chắc.
“Cứ né tránh ánh mắt như thế không thấy mỏi à?”
“Đây là truy bức vô lý của hung thủ hả!?”
Yuuri-san ưỡn người vươn vai. Ngay cả tư thế đó cũng thật thần thánh, nhưng rồi chị lại thả gót chân xuống đánh cộp. Dù dấu chấm hỏi hiện lên trước hành động bí ẩn đó, nhưng ý đồ của chị đã nhanh chóng lộ rõ.
Tôi sẽ không nói đó là cái gì, nhưng nó đã rung lên bần bật. Tuyệt đối không nói đó là cái gì. Mắt tôi bất giác dõi theo chuyển động đó. Ánh nhìn tự nhiên bị thu hút.
“Hứ. Đây là kỹ thuật dẫn dắt ánh nhìn đấy. Nhớ cho kỹ vào.”
“Đúng là một bài học về tâm lý học mààààààààààà!”
Tôi ngoạn mục sập bẫy. Yuuri-san đang vênh váo tự đắc. Dậm chân bình bịch!
Xin cho tôi được biện minh. Những ai nuôi bò sát hay lưỡng cư làm thú cưng sẽ nhận ra, trong số chúng có những loài chỉ ăn mồi sống. Khi cho ăn, chúng cũng chỉ nhận diện những con côn trùng còn sống là thức ăn.
Điều này có nghĩa, việc nắm bắt những vật đang chuyển động trong tầm nhìn là một trong những bản năng động vật. Hoàn toàn không phải vì tôi có suy nghĩ biến thái nên mới bị dụ. Này, có nghe tôi nói không?
“Sao thế? Dù sao cũng có mất mát gì đâu, cứ nhìn thỏa thích đi.”
“Đừng nghĩ nói thế là em sẽ chấp nhận!”
Tôi cố hết sức để không nhìn vào vùng VIO (vùng kín) của chị. Cũng không thể vì tức giận mà nhìn chằm chằm được.
“Hay là, chỗ này cũng đo mỗi tuần một lần nhé?”
“Không phải là nhiều quá sao!?”
“Đang tuổi lớn mà.”
“Quả nhiên tuổi lớn thật đáng gờm.”
Một lần nữa, sức thuyết phục của cụm từ “tuổi lớn” thật không tầm thường. Bằng cách nào đó, tôi cũng vượt qua được khoảng thời gian địa ngục, nhưng Yuuri-san vẫn cứ ngồi lì ở đó.
“Giải đấu, chị sẽ đến cổ vũ.”
“Cảm ơn chị. Các anh chị khóa trên chắc cũng sẽ vui lắm. Với lại, nếu được thì chị mặc đồ vào được không?”
“Thế còn em thì sao?”
“Em vui đến mức muốn nhảy cẫng lên ấy chứ. À, chị mặc đồ vào sớm được không?”
“Nhảy thử xem nào.”
“Eh!?”
Vừa nhảy múa, tôi vừa cầu cho chị mau mặc quần áo vào.
“Câu lạc bộ bóng rổ trước giờ có nghe thành tích gì tốt đẹp đâu. Vào được vòng bốn đã là quá giỏi rồi. Em đã làm được đến thế, nên hãy tự hào hơn nữa đi.”
Tôi, có phải là đang được khen không. Một cảm giác thật kỳ lạ. Chắc hẳn Yuuri-san cũng vậy.
Chị vụng về nối tiếp những lời nói có vẻ không quen thuộc. Thật gượng gạo. Dù vậy, chúng tôi chắc chắn đang tiến từng bước một. Khoảng cách giữa hai chị em vẫn còn đang trong giai đoạn dò dẫm. Chắc sẽ còn mất nhiều thời gian nữa để trở nên tự nhiên hơn. Cả tôi và chị đều không trốn chạy khỏi khoảnh khắc này mà đang cùng chịu đựng. Cùng nhau chia sẻ khoảng thời gian này.
Điều ấy quan trọng hơn hết, và giờ như vậy đã đủ. Đây là tất cả sức chúng tôi có thể làm.
“Câu lạc bộ, có vui không?”
“Em không biết. Nhưng, em nghĩ là mình không ghét.”
“Vậy sao.”
Nếu những khoảnh khắc như thế này cứ tiếp diễn, liệu một ngày nào đó chúng tôi có thể trở lại thành hai chị em bình thường không?
“Ở trường có vui không?”
“Vâng. ...Có lẽ là vui ạ.”
Từ khi vào cao trung, xung quanh tôi toàn là đồng minh. Các thầy cô, các anh chị khóa trên, cả các bạn cùng lớp nữa.
Lúc nào cũng nhộn nhịp, họ đã bảo vệ chỗ đứng cho tôi. Đã chìa tay ra với tôi. Tôi tin chắc rằng, cảm xúc này chính là “niềm vui”.
Từ lúc nào không hay, tôi đã thực sự thấu hiểu được “niềm vui”.
“Vậy sao.” Chị xoa đầu rồi hôn nhẹ lên trán tôi. Cứ như vậy, chị quay về phòng mình.
Cứ mỗi lần chào hỏi là chị lại hôn, đến mức tôi lầm tưởng nhà Kokonoe thuộc vùng văn hóa châu Âu, nhưng biểu cảm của chị lúc rời đi trông có phần cô đơn, khiến tôi nhớ về quá khứ.
Ngày xưa, chị lúc nào cũng cười. Nụ cười ấy đã biến mất kể từ khi tôi bị thương nặng.
Nee-san của những ngày hay cười, và nee-san với vẻ mặt cau có khó chịu.
Cảm giác như nee-san đã trở thành một người hoàn toàn khác. Đã từ rất lâu rồi, tôi không còn thấy nụ cười của chị nữa. Việc tôi vô cảm đã là chuyện thường ngày, nhưng tôi đã từng rất thích nụ cười đầy quyến rũ của chị.
Chị đã luôn chơi cùng tôi. Đã động viên tôi rằng tôi không cô đơn. Chị là niềm tự hào của tôi, và tôi đã rất yêu quý người chị ấy. Một ký ức quý giá mà tôi chưa từng vứt bỏ.
Chị không còn cười nữa, cũng giống như tôi. Nhưng, chị là người có thể cười. Là một người tuyệt vời có thể mê hoặc người khác bằng nụ cười. Nụ cười ấy không đáng bị tước đoạt. Không thể để nó cứ mãi mất đi như vậy.
“Ra là vậy... Yuuri-san vẫn còn.”
Vẫn còn ở trong ngục tù. Trong ngục tù tội lỗi sâu thẳm.
Sau khi tôi bị thương nặng, chị đã luôn miệng xin lỗi mỗi khi có dịp. Tôi là người đã quên mất tức giận là gì, vẫn liên tục tha thứ cho chị. Cuộc đối thoại lặp đi lặp lại nhiều lần. Đối với chị, nó có ý nghĩa gì?
Việc tôi bị thương nặng là lỗi của tôi, vì tôi đã lẽo đẽo theo sau mà không suy nghĩ đến cảm xúc của chị.
Chẳng có tội lỗi nào mà chị phải chuộc cả. Cánh cửa nhà tù lúc nào cũng rộng mở.
Thế nhưng, chị vẫn tự nguyện ở lại trong nhà tù đó.
Vì bị ghét, nên tôi đã giữ khoảng cách. Nhưng, nếu không phải như vậy, thì đó là――
"Yuuri-san, nee-san. ――Onee-chan."
Gợi ý mà mẹ đã cho tôi. Mẹ đã nói sẽ bắt đầu lại từ “mama”. Vậy thì có lẽ tôi cũng cần phải bắt đầu lại từ “onee-chan”, chứ không phải “Yuuri-san hay “nee-san”.
Dù có gần gũi bao nhiêu, khoảng cách trong tim vẫn xa vời. Tôi mong muốn một tương lai có thể thành hiện thực. Thật mãnh liệt.
――Để một lần nữa, onee-chan có thể mỉm cười.
…...
“...Thằng bé ổn rồi.”
Từ căn phòng ấm cúng của em trai trở về phòng mình, tôi uể oải nằm dài ra giường. Lòng tôi ấm áp. Thằng bé, Yukito đã ổn rồi.
Câu hỏi mà tôi đã từng hỏi. Trước đây, thằng bé đã nói cả câu lạc bộ lẫn trường học đều tẻ nhạt, không vui, nhưng liệu bản thân có nhận ra rằng câu trả lời đó đã thay đổi không?
Đã chạm đến rồi. Yukito đã biết rồi. Biết về sự dịu dàng đang bao bọc lấy em.
Thằng bé không hề đơn độc. Từ giờ trở đi, những ngày vui vẻ, những năm tháng thanh xuân đang chờ đợi lấy em ấy. Tôi tự nhiên nhận ra. À, ra là vậy. Tôi――
“Vai trò của mình đã kết thúc rồi. ...Thằng bé không cần mình nữa.”
Lời quyết tâm đã thề vào ngày hôm đó. Tôi đã luôn hùng hổ tuyên bố sẽ bảo vệ Yukito. Nhưng, điều đó cũng đã kết thúc.
Vốn dĩ khả năng giải quyết vấn đề của thằng bé đã vượt trội. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mỗi khi có ai đó định làm tổn thương mình, thằng bé lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Trở nên không thể bị đánh bại. Em ấy đã sở hữu một sức mạnh tinh thần không thể bẻ gãy.
Ngay từ đầu đã chẳng có đất cho tôi diễn, em ấy đều tự mình giải quyết cả.
Từ rất lâu rồi, tôi đã không nhận ra, không, là tôi đã giả vờ không nhận ra.
Bởi vì đó là cách duy nhất để tôi, một kẻ sát nhân, có thể ở bên cạnh Yukito.
Mẹ, trụ cột của gia đình, đang gánh vác kinh tế cho nhà chúng tôi. Yukito đang chống đỡ tinh thần cho cả gia đình. Chỉ riêng tôi là không có vai trò gì. Chỉ riêng tôi là không làm gì cả. Không chỉ vô giá trị, mà còn là một sự tồn tại gây hại. Một kẻ sát nhân chỉ biết làm khổ em trai mình.
Sự thật tàn khốc. Lồng ngực tôi như bị khoét một lỗ hổng, sự trống rỗng tràn ngập.
“Thật là ngớ ngẩn...!”
Rốt cuộc thì mình đang làm cái gì vậy. Dù biết là phiền phức, nhưng vẫn cứ can thiệp vào chuyện của em trai.
Sự can thiệp quá mức gây phiền toái. Lại còn ăn mặc khác hẳn mọi khi để tiếp cận em ấy, làm em khó xử.
Một đứa con gái đã hết giá trị sử dụng. Tôi đã quá nóng vội vì không thể chấp nhận sự thật đó. Một trái tim xấu xí.
Miệng thì nói không cần báo đáp, nhưng thực chất, tôi đã muốn được cần đến. Muốn được thằng bé dựa dẫm.
Làm gì có chuyện đó chứ. Rốt cuộc thì ai lại đi cần đến, lại muốn dựa dẫm vào một kẻ sát nhân cơ chứ.
Chỉ có oán hận và căm ghét, sợ hãi và thù địch. Không thể nào muốn đến gần, không thể nào muốn trò chuyện. Và không thể nào có chuyện yêu thích được.
Tôi đã né tránh cái thực tế hiển nhiên đó.
Thằng bé đang dần tốt lên vững chắc. Đây là một cơ hội tốt. Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của em.
Trên bàn là một tờ giấy “Phiếu khảo sát nguyện vọng tương lai”. Đã đến lúc bắt đầu suy nghĩ dần về con đường sau khi tốt nghiệp cao trung.
“Từ trước đến giờ, xin lỗi em nhé Yukito.”
Tôi đã quyết định sẽ học đại học, nhưng nay lại có thêm một quyết tâm mới.
Người biến mất không phải là em ấy. Thằng bé được mọi người cần đến. Người biến mất là chị. Một trường đại học ngoài tỉnh. Càng xa càng tốt. Nếu có thể, đi du học nước ngoài cũng tốt. Không được gặp Yukito sẽ rất buồn. Nhưng, tôi cần phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.
Chắc em ấy cũng sẽ cho phép tôi về gặp mặt vào dịp Tết. Bởi vì, em ấy là một người tốt bụng. Tôi phải ngừng gây thêm phiền phức cho em. Hơn hết, chính tôi cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.
Phải chăng, đây là cai em trai. Sự ngu ngốc của bản thân khiến tôi buồn nôn.
Lý do tôi cứ mãi không chịu rời đi, không chỉ vì cảm giác tội lỗi, mà còn vì tôi, một cách vô phương cứu chữa.
“...Chị yêu em. ――Vì vậy, chúng ta hãy kết thúc ở đây thôi.”
Để không còn vương vấn, từ nay về sau, hãy chỉ là chị em bình thường.
◇
Quả bóng vẽ một đường vòng cung. Quỹ đạo đó như một thước phim quay chậm in sâu vào mắt.
Một thế giới không còn âm thanh. Ngay cả sự ồn ào xung quanh cũng không lọt vào tai. Nước mắt đã rơi tự lúc nào không hay.
Trong tĩnh lặng, Takamiya Suzune nhoài người qua lan can, bất chấp dáng vẻ mà hét lớn.
“Làm ơn! ——Vào đi!”
Thắng bại đã được định đoạt. Thứ còn lại sau cùng là lòng kiêu hãnh. Cú sút cuối cùng được tung ra bằng tất cả sức lực còn lại.
Âm thanh quay trở lại với thế giới. Keng một tiếng, cú sút của Himura Toshiro bật vào bảng rổ rồi trượt ra ngoài mà không chui vào lưới. Đồng hồ đếm giờ về không, và còi báo hiệu vang lên.
Himura Toshiro ngã khuỵu, những người bạn cùng khối năm ba dìu vai anh đứng dậy.
Mùa hè của câu lạc bộ bóng rổ nam trường cấp ba Shoyo đã kết thúc một cách lãng xẹt ở vòng bốn.
Nên nói những lời gì đây, những lời nào mới là đúng đắn?
Cả quản lý Kamishiro Shiori, lẫn Takamiya Suzune, đã cùng Shiori cổ vũ suốt từ vòng một, đều không biết. Chỉ cần nhìn các thành viên đội bóng rổ nam là biết những câu như “Mọi người đã cố gắng hết sức rồi” hay “Vào được đến đây đã là quá giỏi rồi” đều không phù hợp. Chẳng ai cần những lời an ủi cả. Nỗi cay cú hiện rõ trên mặt. Họ không muốn kết thúc ở đây. Họ muốn đi xa hơn nữa.
Đó là một cảm xúc chưa từng có ở câu lạc bộ bóng rổ nam từ trước đến nay. Một khi đã nhìn thấy hy vọng, con người ta không thể không mong ước. Không thể không tin vào khả năng. Vì vậy họ đã vùng vẫy, nỗ lực đến mức khốn khổ.
Vậy mà vẫn không thể với tới. Lẽ ra họ phải biết điều đó. Các trường khác cũng miệt mài rèn luyện chẳng kém. Họ khác với nhóm của Toshiro, những người mới thay đổi phương châm gần đây. Đó là thành quả của biết bao khổ luyện không ngừng từ năm nhất.
Dù vậy, họ chưa từng nghĩ rằng bức tường chắn trước mặt là không thể vượt qua. Những ngón tay đã suýt với tới. Thêm một chút nữa, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, có lẽ họ đã với tới. Nỗi tiếc nuối của những học sinh năm ba đè nặng lên câu lạc bộ.
Họ lặng lẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà thi đấu đa năng.
Giữa sự im lặng nặng nề, ánh mắt của Suzune đang dõi theo Kokonoe Yukito. Chỉ có cậu ta là người duy nhất ở đây vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Takamiya Suzune biết lý do. Vì cô đã được báo trước một cách rõ ràng về kết quả trận đấu.
Trận này không thể thắng. Kokonoe Yukito đã nói với Suzune như vậy. Đó không phải là một nhận định trừu tượng, mà dựa trên những căn cứ chắc chắn. Là câu trả lời được rút ra sau khi đã bình tĩnh phân tích thực lực của đối phương và của chính mình.
Kokonoe Yukito đã nói điều đó vì mục đích gì?
Trong câu lạc bộ bóng rổ nam, chỉ duy nhất Kokonoe Yukito hành động với một mục đích và nguyên tắc khác biệt.
Nghe xong câu chuyện, Suzune vô cùng xấu hổ vì đã có ác cảm với cậu ấy. Hơn hết, cô đã bối rối và không kìm nén được cảm xúc khi bị cậu nói trúng phóc những tâm tư trong lòng mình. Muốn có ai đó lắng nghe, muốn có ai đó thấu hiểu nỗi lòng, cô đã tuôn ra tất cả như thể trút bỏ gánh nặng.
Bên cạnh cô, Kokonoe Yukito chỉ lặng lẽ lắng nghe những lời đó.
Rồi cậu ấy nói với Suzune. Rằng sau khi thua trận, sẽ có hai lựa chọn.
“Vẫn chưa! Vẫn chưa kết thúc đâu. Chúng ta còn có Cúp Mùa Đông mà. Suzune, làm ơn đợi thêm một chút nữa thôi. Tớ sẽ trở nên giỏi hơn nữa. Lần tới nhất định sẽ có kết quả. Để có thể xứng đáng với cậu, lần này, lần này nhất định tớ sẽ——”
Đúng như dự đoán của Kokonoe Yukito, trận đấu đã thua, và người phải lựa chọn chính là Himura Toshiro.
Và giờ đây, kết quả mà Himura Toshiro lựa chọn không phải là điều Takamiya Suzune mong muốn. Kokonoe Yukito đã nói với Takamiya Suzune. “Nếu anh ta còn trì hoãn việc tỏ tình thêm nữa thì”.
Suzune biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một kịch bản đã được đưa ra.
Một vở kịch lố bịch đến nực cười. Lại còn là vở kịch cũ rích. Dù vậy, lúc đó, ai cũng chú ý đến vở kịch ấy. Nó đã chiếm trọn và không buông tha trái tim của người xem. Sự cao thượng đó đã làm lay động lòng người.
Lúc đó không chỉ có Toshiro mà Suzune cũng ở đó. Dù cô chỉ có thể đứng nhìn.
Dáng vẻ tự mình cùng đứng trên sân đấu. Sự quyết tâm của Kamishiro Shiori đã chạm đến rất nhiều người có mặt tại đó. Suzune cũng là một trong những người đã rơi nước mắt trước sự quyết tâm ấy.
Cả Toshiro và Suzune đều nhút nhát. Có lẽ vì thế mà Himura Toshiro đã tìm đến Kokonoe Yukito. Ít nhất thì, Kokonoe Yukito và những người tụ tập quanh cậu ta đều sở hữu sức mạnh.
Không sợ nỗi đau, không sợ bị tổn thương. Không ngần ngại va chạm với những cảm xúc trần trụi.
Một ngày nọ, Suzune vô tình hỏi Kamishiro Shiori. Shiori vừa cười vừa trả lời rằng mình cũng đã từng rất nhút nhát. Ngay cả bây giờ vẫn còn nhút nhát, vẫn sợ hãi vô cùng. Dù vậy, Suzune rất kính trọng Shiori, vì cô ấy nói rằng mình không muốn phải hối tiếc thêm nữa. Dù là đàn em cũng không sao cả. Vì cô ấy chắc chắn mạnh mẽ hơn mình.
Kokonoe Yukito đang nhìn về phía này. Cậu ta khẽ gật đầu. Chắc là sắp bắt đầu rồi. Vở kịch lố bịch hoành tráng.
Nếu vậy, mình sẽ diễn cho tròn vai prima donna đã được chọn. Vì chúng ta nên giải thoát cho cậu ấy khỏi cả hai đứa rồi.
…
“Himura Toshiro, tôi trục xuất anh khỏi câu lạc bộ bóng rổ!”
Gần lối ra của nhà thi đấu đa năng, cậu ta tuyên bố dõng dạc trước mặt mọi người. Một cuộc đảo chính bất ngờ khiến xung quanh xôn xao. Thì đúng là vậy rồi.
Tôi cũng đâu muốn làm trò này. Nhưng biết làm sao được.
“Trục xuất? Ý cậu là sao, Kokonoe Yukito?”
“Tự nhiên sao vậy Yukito?”
“Sao với trăng gì nữa. Tôi đang nói anh là gánh nặng đấy.”
Tôi lạnh lùng tuyên bố. Vẻ mặt họ hoang mang. Ông anh nhiệt huyết này vẫn còn có thể tiến bộ nhiều. Càng rèn luyện sẽ càng giỏi lên. Nhưng điều đó không có ý nghĩa.
Dù có chấp nhận bị trục xuất hay không, tiền bối nhiệt huyết vẫn phải lựa chọn. Tương lai của mình.
“Đợi đã! Đúng là bây giờ có thể như vậy. Nhưng vẫn còn vài tháng nữa mới đến Cúp Mùa Đông. Có từng đó thời gian, chắc chắn chúng ta có thể nhắm đến mục tiêu cao hơn. Anh không thể kết thúc ở đây được. Làm ơn, Kokonoe Yukito, cho anh thêm một cơ hội nữa——”
“Anh định bắt Takamiya-senpai chờ đến bao giờ hả!”
“——!”
Tôi túm lấy cổ áo của ông anh nhiệt huyết. Tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên khiến các học sinh trường khác cũng phải chú ý. Vốn dĩ đã sai ngay từ điểm xuất phát. Động cơ chơi bóng rổ của mỗi người có thể khác nhau. Mức độ nhiệt huyết cũng tùy người. Có người chơi cho vui, cũng có người chơi nghiêm túc.
Nếu muốn chơi một cách nghiêm túc thì cũng tốt. Nếu vì điều đó, tôi sẽ hợp tác.
Tuy nhiên, trong số đó, chỉ có ông anh nhiệt huyết là không trong sáng. Dù anh ta hết lòng hơn bất kỳ ai và tập trung hơn bất kỳ ai, nhưng anh ta lại chẳng biết mình trở nên giỏi hơn để làm gì, cần kết quả để làm gì, cứ mãi loay hoay một chỗ. Sự tách rời giữa phương tiện và mục đích.
Hơn hết, anh ta hoàn toàn không để ý đến Takamiya-senpai. ——Dù chị ấy đang buồn bã đến thế.
“Phiền phức thật đấy. Đừng có tự biến câu lạc bộ thành của riêng mình nữa. Anh định bắt bọn tôi phải chiều theo anh đến bao giờ, vừa phải thôi chứ. Bọn tôi không làm việc này chỉ vì anh đâu!”
“Yuki, làm ơn dừng lại đi! Đội trưởng cũng chỉ là…”
Xin lỗi Shiori đang hoang mang can ngăn, nhưng tôi không thể dừng lại ở đây được.
“Vì không hiểu nên tôi mới nói. Gã này chẳng có chút hứng thú nào với Takamiya-senpai cả. Hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Cứ để một kẻ như vậy ở lại thì phiền phức lắm.”
Tôi siết chặt tay như một chiếc kìm.
"K-Không phải. Anh vì Suzune... Anh muốn có tư cách đứng bên cạnh cậu ấy... Vì anh chẳng có gì cả."
"Bên cạnh? Nói nhảm ít thôi. Takamiya-senpai đã hết hi vọng ở anh từ lâu rồi."
"Cái gì...? S-Suzune...?"
Anh ta hổn hển đưa mắt về phía Takamiya-senpai.
“...Xin lỗi nhé Toshiro. Tớ không thể chịu đựng cậu thêm được nữa.”
Takamiya-senpai đứng cạnh tôi. Tôi buông tay đang nắm cổ áo ra, ông anh nhiệt huyết ngã phịch xuống đất.
“Nói dối! Tại sao...?”
“Vì anh không hiểu điều đó nên tôi mới nói anh là đồ vô dụng!”
“Là lỗi của Toshiro mà! Cứ mãi như vậy, tớ đâu có mong muốn điều đó!”
“Không, không phải! Suzune, tớ thật sự——”
“Đủ rồi! Tớ không quan tâm đến Toshiro nữa.”
Cuộc cãi vã tình cảm nảy lửa giữa ông anh nhiệt huyết và Takamiya-senpai. Nghe nói vợ chồng cãi nhau thì chó cũng chẳng buồn ăn, nhưng nếu có con vật nào ăn thì mới đáng sợ. Chắc dinh dưỡng thấp mà còn hại sức khỏe nữa.
Xin lỗi vì đã làm phiền lúc hai người đang cãi nhau quên cả tôi, nhưng chúng ta không phải đang siêu nổi bật sao?
Trong số học sinh trường khác, có những người đang nín thở theo dõi, sẵn sàng can thiệp nếu tình hình trở nên nghiêm trọng. Họ thật quá tốt bụng.
Ồ, kia là tên ikemen xán lạn quen mặt, còn cả Daigo-senpai. Này, lâu rồi không gặp!
Dù sao thì, việc nổi bật đến mức này cũng nằm ngoài dự tính. Làm sao bây giờ...
Sắp bị Sayuri-sensei phạt thật rồi. Mùa nào thức nấy, hay là gửi quà mừng Obon cho cô nhỉ.
Đúng rồi, mình còn có cái đó mà!
“Miho-kun, cái này là…”
Tôi lấy mặt nạ Bunny Man ra khỏi cặp. Cụp
“Ra vậy! Diễn biến này, Yukito, không lẽ cậu——”
Tên ikemen xán lạn và Shiori có vẻ đã nhận ra. Dù sao thì cả hai đều là người trong cuộc lần trước. Đúng vậy, tôi đã ăn cắp ý tưởng của tên ikemen.
Tuy nhiên, chỉ ăn cắp không thì chán lắm. Phải làm cho nó hoành tráng lên chứ!
“Usa-sa-sa-sa. Suzune sẽ trở thành vợ của Bunny Man này đấy, usa.”
“Đợi đã! Suzune, chúng ta kết thúc thật rồi sao!? Đã quá muộn rồi sao...?”
“So với một tên cặn bã như Toshori thì Kokonoe-kun—— à, B-Bunny Man ngầu hơn nhiều. Lại còn có tương lai nữa.”
“Anh sẽ yêu thương em hết mực~, usa.”
"Toshori cũng ngốc thật. Lần đầu tiên của tớ cũng đã trao cho Bunny Man rồi——"
Vẻ mặt của ông anh nhiệt huyết còn tuyệt vọng hơn cả lúc thua trận, anh ta ngồi bệt xuống đất.
Có lẽ hy vọng cuối cùng của anh ta cũng đã bị Takamiya-senpai dập tắt.
Lần đầu tiên là sao!? Chị làm quá rồi đó! Nếu làm tan nát trái tim ông anh nhiệt huyết thì còn gì là kế hoạch nữa. Kế hoạch này là một nghệ thuật truyền thống được lưu truyền từ xa xưa, gồm hai phần “Trục xuất” -> “Thức tỉnh”.
Định thúc đẩy sự phấn chấn của ông anh nhiệt huyết mà kế hoạch lại đang trên đà phá sản.
Nếu anh ta không còn tinh thần để đấu với tôi thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Giờ đây ông anh nhiệt huyết nhu nhược đã trở thành senpai tiêu cực.
Trong lúc tôi buộc phải điều chỉnh kế hoạch, tên ikemen xán lạn đã ra tay cứu giúp.
“Vậy thì Bunny Man. Nếu tôi cướp được bóng từ tay cậu, hãy rút lại lệnh trục xuất!”
Gã này, đúng là người tốt! Ngược lại có chút đáng ngờ, nhưng gã này, đúng là người tốt!
“Đừng tự mãn thế, usa. Ngươi nghĩ có thể cướp được bóng từ tay Bunny Man này sao, usa?”
“Làm được chứ, lần này nhất định. Đội trưởng, chúng ta hãy giành lại Takamiya-senpai đi!”
“Miho, cậu...:”
“Anh định chịu trận mãi thế sao? Anh muốn kết thúc trong sự cháy bỏng không trọn vẹn à?”
“Nhưng, Suzune đã!”
“Đúng là một gã đàn ông hèn hạ và khó coi. Tại sao mình lại từng thích một kẻ như thế này nhỉ.”
Takamiya-senpai tiếp tục khiêu khích. Chị ấy chẳng có vẻ gì là hối hận về việc đã làm tan nát trái tim anh ta lúc nãy.
Nhưng kỳ lạ thay, những lời đó lại chạm đến trái tim của ông anh nhiệt huyết.
“Thích... ra vậy, cậu đã thực sự, thích tớ... vậy mà tớ lại!”
Ông anh nhiệt huyết đấm tay xuống nền nhựa đường. Trong mắt anh ta, ý chí chiến đấu đã quay trở lại.
“Tớ đã không tự tin... Tớ đã sợ hãi. Nhưng đó chỉ là sự ích kỷ, và nó đã làm cậu đau khổ. Chẳng biết từ lúc nào, tớ đã không còn nhìn đến người quan trọng nhất là cậu nữa... Tớ đúng là đồ ngốc.”
“Toshiro, đã quá muộn rồi.”
“Dù vậy-!”
Xin lỗi vì làm gián đoạn lúc đang cao trào, nhưng chúng ta tiếp tục được chưa?
“Một con cá con chết tiệt như ngươi mà đòi giành lại Suzune à? Nực cười thật, usa. Vậy thì, ta sẽ chấp hết cả lũ đang đứng xem từ xa kia luôn, usa. Toàn lũ yếu kém, thật chán quá đi usa~”
Từ nãy đến giờ tôi liên tục bị chụp ảnh và yêu cầu bắt tay.
Chẳng lẽ đúng như lời Hyakuma-senpai nói, tôi đã thực sự nổi tiếng ở đâu đó mà không biết?
Bầu không khí nghiêm túc đã tan biến tự lúc nào, thay vào đó là một bầu không khí ấm áp, nhưng tôi cố gắng lấy lại tinh thần. Dù đây là một vở kịch chẳng hề phù hợp với phần kết của giải đấu, nhưng giờ đã không thể dừng lại được nữa.
“Koki, nhóc đang làm trò thú vị đấy chứ.”
“Daigo-senpai? Chúc mừng anh đã vô địch bảng.”
“Không được đấu với mấy đứa ở vòng chung kết thì đúng là tiếc thật. Cậu không nghĩ vậy sao, Gai?”
“Daigo, lâu rồi không gặp. Cả Koki nữa. Bẫn tiếp tục chơi bóng rổ à.”
“Vâng. Vì em đã tìm thấy tên đó.”
"Tên đó, là tên đó sao. Hừ, thật đáng ghét. Anh đây chẳng muốn gặp lại chút nào. Khi xem video về chuyển động của Bunny Man, anh đã ngờ ngợ. Việc nhóc ở bên cạnh hắn cũng làm anh ngạc nhiên, anh đã định hỏi khi gặp. Nhưng xem trận đấu hôm nay thì anh đã chắc chắn rồi. Gã đó, là kẻ đã——"
“Thế nào Kuga-senpai. Anh không muốn phục thù sao?”
“Cứ nghĩ chuyện đi phá võ đường ở thời đại Reiwa này là một việc ngu ngốc, nhưng ra vậy, cũng thú vị đấy.” Tên ikemen xán lạn cũng đang phấn khích theo cách riêng của mình.
Lảo đảo, ông anh nhiệt huyết đứng dậy.
“Chiến thôi, Kokonoe Yukito. Hay là, Bunny Man!”
Xung quanh bỗng chốc sôi sục. Sự phấn khích của đám đông thật đáng sợ. Mấy người này, không biết xấu hổ mà cứ gọi Bunny Man này nọ, sau này chắc chắn sẽ hối hận cho xem. Và người đứng đầu trong số đó là tôi.
“Shiori, không phải đông người quá rồi sao?”
“Tự làm tự chịu thôi.”
Và thế là, trận đại chiến thế kỷ『Chikichiki Tranh giành cô dâu: Bunny Man VS Liên minh học sinh』 đã mở màn.
…
“Chết tiệt! Koki, thể lực của gã đó là sao vậy!”
Vừa thở hổn hển, Daigo vừa quan sát kỹ lưỡng chuyển động của Bunny Man. Chắc chắn phải có sơ hở. Thể lực cũng không phải vô hạn. Anh ta mài giũa các giác quan để tìm ra kẽ hở.
Số người tham gia ngày càng tăng. Các tuyển thủ của những trường mạnh đã vào vòng chung kết cũng lần lượt thách đấu, nhưng Bunny Man vẫn giữ được bóng.
“Hôm nay bọn em chỉ đấu một trận thôi. Nên còn thừa thể lực.”
“Vấn đề không phải ở đó.”
Giống như Daigo, Kuga cũng tạm thời lùi lại để chỉnh đốn đội hình.
“Sao thế Koki. Nhóc đang khóc à?”
Daigo hỏi, Koki không trả lời mà chỉ sờ lên má. Đây chắc chắn không phải là mồ hôi.
Sau khi trận đấu kết thúc, trong lòng Koki cuộn trào cảm giác bất lực. Cậu siết chặt nắm đấm vì cay cú.
Thua ở vòng bốn. Cậu không bất mãn với kết quả trận đấu. Đã chiến đấu hết mình và đã thua. Đó là những ngày tháng trọn vẹn. Cậu đã nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục luyện tập như thế này, một ngày nào đó có thể sẽ đến được một sân khấu lớn hơn. Chỉ là một suy nghĩ mơ hồ như vậy.
“Cảm giác thật hoài niệm nhỉ, Kuga-senpai.”
“Với bọn này thì đó là ký ức tồi tệ. Lau nước mắt đi. Sao nhóc trông vui thế.”
Daigo, Kuga. Và Koki, lúc đó là học sinh năm hai. Ba người họ cùng học một trường cấp hai và cùng thuộc một câu lạc bộ bóng rổ. Koki là đàn em kém một tuổi, nhưng họ là những người bạn cùng nhau rèn luyện.
Và ngày hôm đó, họ đã nếm trải sự nhục nhã của thất bại, và Koki đã kế thừa ý chí của các đàn anh.
Trước mắt Koki là chàng thiếu niên định mệnh đã cản đường các đàn anh và cả chính cậu.
“Hắn vẫn là bức tường của chúng ta nhỉ.”
“Đừng có ra vẻ ngầu trong khi vừa thua đậm ở vòng bốn.”
“Anh chỉ nói được thế bây giờ thôi!”
Himura Toshiro lao vào, nhưng bị Bunny Man dễ dàng né tránh.
Koki cũng lao vào thay thế, nhưng không giữ được thăng bằng và bị làm cho mất tư thế.
“Không thể với tới, làm sao mà với tới được chứ! Vì chính chúng ta đã cô lập tên đó rồi!”
“Gì đây, tên ikemen xán lạn thừa nhiệt huyết này. Sợ quá.”
Koki nghĩ. Việc cậu, ít nhất là cậu của hiện tại, không thể sánh bằng là điều đương nhiên. Koki đã biết. Vì cậu đã vô tình nhìn thấy cuốn sổ của Kokonoe Yukito.
Trong đó ghi chép chi chít dữ liệu về đối thủ. Chi tiết về các thành viên chính thức, tay thuận, loại cầu thủ, chiến thuật sở trường, những thứ không thể thu thập ngay được.
Chắc hẳn Kokonoe Yukito đã dành thời gian thu thập chúng vô cùng cần mẫn. Có lẽ cả trong những lúc đi “tu luyện”. Cậu ta đã nghiên cứu, vạch ra chiến thuật, nâng cao thực lực.
Nhưng cậu ta đã không chia sẻ điều đó. Con át chủ bài đã không được sử dụng.
Nếu muốn thắng thì nên dùng nó. Nếu có thứ đó thì nên tận dụng. Vậy tại sao?
Nhưng, đó là một ý nghĩ đáng hổ thẹn. Nếu chỉ vì muốn thắng, tại sao không ai khác làm điều đó?
Huống chi, đó không phải là việc mà một học sinh năm nhất vừa mới vào câu lạc bộ phải cân nhắc. Nỗ lực của họ hoàn toàn không đủ. Rốt cuộc chỉ là ỷ lại vào người khác. Bất kỳ ai cũng có thể làm điều tương tự. Nhưng không ai đã làm. Ngay cả đề xuất cũng không có.
Ngược lại, tại sao chỉ có Kokonoe Yukito phải làm điều đó? Một sự đùn đẩy vô trách nhiệm, khoác lên vai cậu danh nghĩa của bổn phận.
Nếu có ai đó nói một lời, có lẽ Kokonoe Yukito đã trình ra cuốn sổ. Cậu tự vấn lòng mình. Liệu mình có thực sự nghiêm túc muốn thắng đối thủ không.
Không một đồng đội nào thực sự muốn thắng, họ chỉ là những kẻ mơ mộng nói về tương lai một cách khoa trương. Chính Koki và những người khác đã thờ ơ với việc chiến thắng ngay trong khoảnh khắc này, đã khiến chàng trai luôn nghiêm túc phải cô độc.
Koki và đồng đội đã nỗ lực để trở nên giỏi hơn. Việc đi phá võ đường dưới danh nghĩa “tu luyện” cũng là một phần trong đó. Nó đã có hiệu quả. Họ chắc chắn đã bắt đầu mạnh lên. Bao gồm cả Himura, câu lạc bộ bóng rổ đã nhanh chóng mạnh lên và giỏi hơn. Nhưng chỉ vậy thôi là chưa đủ.
Nỗ lực để chiến thắng. Để đánh bại đối thủ. Chỉ vì điều đó, cần phải làm gì, phải làm như thế nào. Họ chưa từng thật sự truy cùng tận gốc câu hỏi ấy. Ngoại trừ một người duy nhất.
Đã có dữ liệu về đối thủ. Nếu có nó, có lẽ họ đã có thể vượt qua vòng bốn.
Nhưng cuối cùng, người đã nỗ lực vì điều đó chỉ có Kokonoe Yukito. Một thất bại tất yếu.
Đó không gì khác chính là “ý chí mềm yếu” mà Kokonoe Yukito đã nói trước đây. Họ không thể nào mở miệng nói về giải Inter-High được. Dù có chết cũng không thể nói rằng mình đã nghiêm túc. Rõ ràng không phải kỹ thuật mà là tinh thần của họ chưa đạt đến cùng một đẳng cấp.
Nhiệt huyết, chất lượng của sự nỗ lực, sự khao khát và tìm tòi không ngừng nghỉ để chiến thắng, tất cả đều thiếu.
Koki nhớ lại. Rằng trong quá khứ, chính mình cũng đã từng nỗ lực như vậy. Những ngày tháng miệt mài luyện tập, đặt ra đối thủ giả định để chiến thắng vào lần tới, sau khi đã thất bại vào mùa hè năm hai cùng các đàn anh.
Koki tự nhận thức được rằng mình đã trưởng thành vượt bậc trong khoảng thời gian dày đặc đó.
Có lẽ vì vậy, khoảnh khắc bị đối diện với sự thật này, và việc các đàn anh đã trải qua cùng một nhiệt huyết đang đứng bên cạnh, khiến cậu thấy vui, hạnh phúc, đáng tin cậy, và tự trách mắng bản thân bất tài.
Cay đắng. Việc cứ mãi chịu thua, việc cứ cam chịu ở một nơi như vậy.
Những người tham gia đã dần giảm đi, có lẽ họ đã thỏa mãn sau một lần thử sức. Họ trở thành khán giả, nín thở theo dõi xem kết quả sẽ ra sao.
Trong hoàn cảnh đó, chỉ có Himura Toshiro, người không thể bỏ cuộc, vẫn tiếp tục thách đấu hết lần này đến lần khác.
“Ugh!”
“Toshiro!?”
“Himura-senpai!”
Đầu gối anh ta khuỵu xuống, mất đà và ngã nhào xuống sàn.
Có lẽ đã bị trẹo, Kamishiro và Takamiya chạy đến bên Himura đang ôm mắt cá chân và ngồi xổm.
Kamishiro lấy băng dán ra khỏi túi và nhanh chóng quấn quanh vùng bị thương.
“Bỏ cuộc đi! Toshiro làm sao mà thắng được chứ!”
“Tớ sẽ thắng, Suzune. Nhất định. Chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi, tớ sẽ thắng!”
“Với cái chân đó thì cậu định làm thế nào!”
Nhìn dáng vẻ lảo đảo đứng dậy của Himura, Koki quyết định.
“Các senpai, mọi người có thể hợp tác không ạ. Em muốn giúp đội trưởng chiến thắng.”
“Đã phóng lao thì phải theo lao. Hôm nay nhất định phải lột cái mặt nạ đó ra.”
“Đừng làm người ta mệt thêm sau trận đấu chứ.”
Daigo nhếch mép cười, còn Kuga thì cằn nhằn chán nản.
(Một ngày nào đó, tớ sẽ đứng bên cạnh cậu, cùng với cậu, tớ sẽ——!)
Giành lấy huy chương. Đó chắc chắn sẽ là một tuổi thanh xuân không gì có thể thay thế được.
Đầy liều lĩnh, như để cắt đứt những nuối tiếc và hối hận trong quá khứ, Koki và đồng đội đã chạy đi. Tin rằng vinh quang đang chờ đợi ở phía trước.
…
Cuộc đối đầu kéo dài như vậy, việc kiệt sức là điều đương nhiên.
Ngay cả Kokonoe Yukito, hay Bunny Man, cũng có vẻ đã mất khá nhiều sức lực, trông cậu ta rất khổ sở.
Vậy mà cậu ta vẫn không buông bóng. Một kỹ năng và ý chí đáng sợ.
Miho và đồng đội cũng không kém cạnh, họ bám riết lấy. Một cuộc chiến tiêu hao khốc liệt.
Những học sinh năm nhất đáng tin cậy và đầy hứa hẹn. Tương lai của câu lạc bộ bóng rổ thật tươi sáng. Kẻ kéo chân lại chính là chúng tôi, những đàn anh.
“...Anh biết từ lâu rồi. Ngay từ đầu, anh đã sai.”
Tôi đã mời Kokonoe Yukito vào câu lạc bộ bóng rổ với mong muốn cho Suzune thấy dáng vẻ hoạt động của mình, nhưng nghĩ lại thì đó chính là sai lầm. Mục đích đã thay đổi tự lúc nào, và tôi đã làm khổ Suzune mà không hề hay biết.
Vì một kẻ ngốc nghếch như tôi, cậu ta đã chuẩn bị một sân khấu lớn lố bịch như thế này. Đã đứng ra cản đường tôi cuối cùng. Như một kẻ thù lớn nhất. Chỉ vì lòng tự tôn của tôi.
Những ký ức như đèn kéo quân hiện về. Đó là những tháng ngày rực lửa. Tôi có thể cảm nhận được sự trưởng thành của mình mỗi ngày.
Mùa hè cuối cùng mà tôi đã dồn hết tâm sức để đối mặt đã kết thúc ở vòng bốn.
Nói không hối tiếc là nói dối. Tôi ước gì mình đã nghiêm túc hơn từ sớm, nhưng đó là một kết quả đáng tự hào. Chúng tôi là những đàn anh đáng thất vọng. Người đã thay đổi câu lạc bộ bóng rổ là các em năm nhất.
Phụ thuộc vào mọi thứ, cuối cùng bị trục xuất, và còn được chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo đến thế này. Vậy thì, tôi không thể làm hỏng nó được.
Người đã khiến Kokonoe Yukito phải diễn vở kịch này, người đã dồn Suzune đến mức phải tham gia vào vở kịch lố bịch đó, chính là tôi.
Hết lần này đến lần khác, tôi lê lết đôi chân để thách đấu, và bị đánh bại một cách thảm hại.
Cuối cùng, tôi chưa từng thắng một lần nào. Chức danh đội trưởng thật đáng xấu hổ.
Tôi kiểm tra cảm giác của miếng băng dán. Khoảng mười lăm phút sau khi ngã, nó đã quen và không còn cảm giác khó chịu.
Thể lực của tôi đã sớm vượt quá giới hạn. Có lẽ tôi không thể đứng dậy nhiều lần nữa.
Điều đó cũng đúng với Kokonoe Yukito và Miho cùng đồng đội. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã lôi họ vào chuyện này. Hồi kết đã đến gần. Một cơ hội duy nhất. Không được phép thất bại.
Người có tư cách kết thúc trò chơi này, chỉ có tôi.
Vì điều đó, Suzune, Kokonoe Yukito, Miho và đồng đội cũng đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Tôi đang nằm sõng soài trên mặt đất. Toàn thân đầy thương tích. Nhưng, gã đó cũng vậy.
Tôi nhớ lại những tháng ngày kể từ khi Kokonoe Yukito vào câu lạc bộ. Tôi đã được cho thấy một đỉnh cao xa vời, một niềm hy vọng.
Đặt ra mục tiêu, mạnh mẽ tiến về phía trước, chúng tôi đã trưởng thành. Và rồi, bị kết tội vì sự yếu đuối, nếm trải tuyệt vọng, và bây giờ, đang nằm bẹp trên mặt đất như một miếng giẻ rách.
Những ngày tháng đầy biến động như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Vô cùng vui vẻ.
“...Phải cảm ơn Kokonoe Yukito thôi. Vì đã đưa mình đến đây.” Tôi phải đáp lại. Cho những ngày tháng đã qua. Và cho Suzune.
Lắng tai nghe, tôi có thể nghe thấy những giọng nói. Những giọng nói tin tưởng và cổ vũ cho một kẻ thảm hại như tôi.
Tôi đứng dậy với cơ thể nặng trĩu, điều chỉnh lại nhịp thở. Như để tự cổ vũ bản thân, tôi thốt ra lời.
“Đây không phải là một trận đấu. Đây là một cuộc quyết chiến. Dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Vậy thì——”
Một cảm giác kỳ lạ như thể mình đã trở thành nhân vật chính của một câu chuyện, như thể mình đang ở trung tâm của thế giới. Ra vậy, nhân vật chính của cuộc đời tôi chính là tôi. Một sự thật hiển nhiên như vậy mà bây giờ tôi mới nhận ra.
Người khác chẳng liên quan gì. Vậy mà tôi đã để ý đến những lời bàn tán xung quanh và làm tổn thương Suzune.
Như để kìm nén cơn đau, như để bảo vệ chân, tôi thách đấu với những cử động gượng gạo.
Bunny Man ngay lập tức định chặn tôi lại, nhưng tôi loạng choạng và suýt ngã.
Đầu gối tôi khuỵu xuống. Trong một khoảnh khắc, Bunny Man dừng lại. Một sự do dự thoáng qua. Có lẽ cậu ấy đã nghĩ đến khả năng tôi bị thương nặng, Bunny Man đưa tay về phía tôi để ngăn tôi ngã.
Một đàn em tốt bụng đến mức nào. Láo xược, khắc kỷ, và lập dị, nhưng lại rất nghiêm khắc.
Tôi dồn sức vào chân được quấn băng, gồng mình. Với một hình ảnh như bùng nổ, tôi lao người về phía trước.
“Ít nhất là lần cuối cùng, hãy tỏ ra ngầu đi đồ ngốc!”
Được giọng nói của Suzune thúc đẩy, tôi cố hết sức vươn tay về phía quả bóng.
“Đến đi!!!!!!!!!”
Bunny Man lộ vẻ ngạc nhiên. Nghĩ lại thì, Kokonoe Yukito luôn vô cảm. Vậy mà xem kìa! Thắng rồi nhé. Anh cũng không phải lúc nào cũng bị cậu bắt nạt đâu!
Tôi ôm chặt quả bóng như thể đang ôm một người. Tuyệt đối không buông ra. Cả quả bóng và cả Suzune. Tôi cứ thế lăn tròn và lao vào đám đông khán giả.
“Vết thương ở chân là giả sao?”
“...Nếu không làm thế này, anh không thể thắng được cậu. Đây là canh bạc lớn nhất cuộc đời anh đấy.”
“Tuyệt vời.”
Như một huy chương, tôi giơ cao quả bóng lên trời. Tiếng reo hò vang dội bao trùm lấy tôi.
…
“Suzune, tớ yêu cậu! Lấy tớ nhé!”
“K-Kết hôn á!? Còn chưa hẹn hò mà, cậu đi nhanh quá rồi đó!”
“Tớ yêu Suzune! Tớ không muốn trao cậu cho bất kỳ ai, không muốn rời xa cậu. Tớ muốn cậu ở bên cạnh. Tớ đã làm cậu buồn. Tớ đã tỏ ra kiêu ngạo một cách ngu ngốc, cố gắng bảo vệ lòng tự trọng vớ vẩn. Nhưng, tớ sẽ không bao giờ lặp lại nữa! Tớ nhất định sẽ làm cậu hạnh phúc! Tớ muốn có cậu, Suzune!”
“...Đồ ngốc. Tớ cũng thích Toshiro! Tớ đã chờ đợi mà!”
Hai người ôm nhau. Một cảnh tượng cảm động. Mùa hè đã không kết thúc trong nỗi buồn.
“Anh phải học hành cho tử tế đấy.”
Ông anh nhiệt huyết quay lại nhìn tôi. Tôi đã tháo mặt nạ Bunny Man ra rồi. Nóng quá mà.
“Anh sẽ giải nghệ khỏi câu lạc bộ bóng rổ. Không còn gì hối tiếc nữa. Vì vậy, Kokonoe Yukito, phần còn lại nhờ cậu.”
“Nhưng em từ chối.”
“Không khí đang tốt mà, đừng từ chối chứ!”
“Vì em là học sinh năm nhất.”
“Thì đúng là vậy nhưng…”
Kết thúc không được trọn vẹn, nhưng với màn tỏ tình công khai trước đám đông như vậy, tiếng reo hò và vỗ tay chúc phúc vang lên từ khắp nơi. Chúng tôi cũng đội mũ chóp và bắn pháo giấy.
“Dù sao thì, chúc mừng hai người.”
“Tốt quá rồi, Takamiya-senpai!”
“Kamishiro-san, cậu chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?”
“Cái này là Yuki đã chuẩn bị từ trước…” Cẩn tắc vô áy náy.
“Miho, anh thắng rồi!”
“Chúc mừng anh! Sự kiên trì của anh đã được đền đáp.”
“Lần tới là lượt của cậu đấy. Hãy đường hoàng đánh bại gã này đi!”
“Vâng!”
Dù là đồng đội cùng câu lạc bộ, nhưng không hiểu sao chỉ có tôi bị cho ra rìa.
Cuối cùng cũng được thở phào. Vở kịch lố bịch này cũng kết thúc tại đây. Dù sao thì cũng mệt rã rời.
Đặc biệt là những đợt tấn công dữ dội của nhóm tên ikemen xán lạn, suốt buổi cứ luôn rắp tâm hạ gục tôi tới bệnh hoạn.
Mấy người này, chắc chắn ghét tôi lắm phải không? Tôi sẽ trả thù một ngày nào đó. Hết.
“Kokonoe Yukito. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ. —— Cảm ơn vì đã trục xuất anh.”
“Người trục xuất là vai phản diện đấy.”
“Haha, đúng vậy. Hoàn toàn đúng! Cậu đúng là một kẻ xấu.”
Ông anh nhiệt huyết cười sảng khoái. Bên cạnh anh, Takamiya-senpai cũng cười vui vẻ. Như để chúc phúc cho sự khởi đầu của hai người, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên.
Lúc này, chưa ai biết rằng vụ náo động này sau đó sẽ được biết đến trên toàn quốc với cái tên『Phép màu của Bunny Man』. Con thỏ sẽ được yêu mến trong một thời gian dài như một biểu tượng cầu duyên.
Truyền thuyết đô thị về nhà truyền giáo tình yêu, quái nhân Bunny Man, ngày càng trở nên rối rắm.
◆
“Mọi chuyện suôn sẻ tốt quá nhỉ!”
“Nhưng cũng khá là cưỡng ép đấy.”
Trên đường từ đại hội trở về, tôi vừa ăn kem mua ở cửa hàng tiện lợi, vừa sánh bước cùng Yuki. Thanh sô-cô-la bắt đầu tan chảy vì nóng, suýt nữa thì nhỏ giọt ra từ miệng, tôi vội vàng ngăn lại. Khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc khi chật vật ăn hết cây kem que. Lòng tôi cứ lâng lâng như đang ở trong một giấc mơ.
“Không biết hai người họ rồi sẽ ra sao nhỉ?”
“Chuyện đó thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
“Cũng phải nhỉ... Chuyện sau này, là câu chuyện của các anh chị mà.”
Phần chúng tôi có thể can thiệp, có thể giúp đỡ, chỉ đến đây mà thôi. Hai người họ đã cần đến sự trợ giúp. Một trải nghiệm cảm động cứ như thể mình đã trở thành một diễn viên quần chúng trong một bộ phim vậy. Tôi đã được chứng kiến một kỳ tích.
Một cái kết có hậu của hai người đã vượt qua khó khăn để đến với nhau. Thật lãng mạn và đáng ngưỡng mộ. Chắc hẳn nhiều người có mặt ở đó cũng có cùng cảm xúc với tôi. Dù vừa thua trận và đáng lẽ phải đang chán nản, vậy mà chỉ riêng Yuki lại nhìn về một hướng khác. Điều đó làm tôi thấy có chút hối tiếc. Tôi thấy thật buồn vì đã không nhìn về cùng một hướng với Yuki.
Tôi đã trở thành quản lý của câu lạc bộ bóng rổ nam. Dù Yuki đã chấp nhận nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.
Tôi đã không nhận ra sự sốt ruột của anh Himura, cũng không nhận ra sự đau khổ của chị Takamiya.
Tôi đã luôn nghĩ rằng mình muốn trở thành sức mạnh cho Yuki, muốn có ích cho cậu ấy, vậy mà cuối cùng lại chẳng làm được gì cả.
“Mong là họ sẽ hạnh phúc.”
“Tiền bối nhiệt huyết đó thì không sao đâu. Anh ta đã ‘thức tỉnh’ rồi mà.”
“Ừm.”
Yuki luôn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Hoàn toàn khác với tôi, chỉ biết làm tổn thương người khác. Trong khi tôi chỉ có thể nhận lấy từ Yuki.
“Mình thật là bất lực…”
Chẳng trưởng thành chút nào. Thứ duy nhất phát triển chỉ có chiều cao mà thôi. Đến bao giờ tôi mới có thể thấu hiểu được cảm xúc của người khác đây.
“Nhưng tôi nghĩ cậu đã làm rất tốt rồi mà.”
“Không phải vậy đâu. Mình chẳng làm được gì cả…”
Sự dịu dàng của cậu ấy như thắt chặt lồng ngực tôi. Không được, mình vẫn chưa báo đáp được gì cho cậu ấy cả!
Tôi vuốt ve chiếc đồng hồ đeo tay. Từ lúc gặp nhau cho đến hôm nay, tôi chỉ toàn nhận lấy.
Được Yuki giúp đỡ. Được Yuki bảo vệ. Được Yuki cứu vớt. Được Yuki làm cho, được Yuki tha thứ. Và hơn hết, được Yuki trao cho thật nhiều hạnh phúc. Nhiều đến mức không thể nào đền đáp cho hết.
Từ trước đến giờ, tôi đã luôn đơn phương tận hưởng sự dịu dàng đó.
Tôi được Yuki mang lại hạnh phúc, nhưng tôi lại không thể làm cho Yuki hạnh phúc. Ai sẽ là người mang lại hạnh phúc cho Yuki đây? Hạnh phúc của cậu ấy ở nơi đâu?
“Shiori, từ giờ cậu muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư…”
Điều tôi muốn làm lúc nào cũng đã được quyết định. Tôi muốn trở thành sức mạnh cho Yuki. Chỉ vậy mà thôi.
“Câu lạc bộ bóng rổ sẽ tự luyện tập cho đến Cúp Mùa Đông. Việc rèn luyện bản thân vẫn sẽ tiếp tục, nhưng một thời gian tới tôi sẽ đến câu lạc bộ mỹ thuật. Tôi đã chuẩn bị sẵn thực đơn luyện tập rồi, và việc tự suy nghĩ xem mình còn thiếu sót ở đâu cũng là một phần của luyện tập. Vả lại, vấn đề của tiền bối nhiệt huyết cũng đã được giải quyết, mục tiêu tiếp theo vẫn chưa được thiết lập.”
“...Vậy à.”
Yuki thật bận rộn. Chắc hẳn việc cậu ấy đến câu lạc bộ mỹ thuật cũng là cần thiết cho một ai đó.
“Chắc cậu cũng nhận ra rồi, vốn dĩ câu lạc bộ bóng rổ nam không cần quản lý. Cũng chẳng có việc gì đặc biệt để làm cả.”
“...Đúng vậy nhỉ. Mình chẳng đóng góp được gì cả.”
“Đâu có ai nói vậy. Về mặt tinh thần, sự hiện diện của cậu đã là một điểm cộng rồi.”
Liệu tôi có đang đóng góp một cách trọn vẹn không? Liệu tôi có đang giúp ích được không? Thành viên câu lạc bộ bóng rổ nam rất ít, việc vặt cũng gần như không có. Vốn dĩ, những câu lạc bộ không có quản lý mới là bình thường.
Xét theo nghĩa đó, câu lạc bộ bóng rổ nam thật đặc biệt. Chỉ vì Yuki đã chuẩn bị sẵn nên tôi mới có một nơi để thuộc về.
“Shiori, cậu hãy đến tham gia đội bóng rổ nữ đi. Tôi đã nói chuyện với đội trưởng rồi.”
“Eh? Nhưng mà, mình muốn ở cùng Yuki…”
“Vậy thì cứ giữ tư cách là quản lý cũng được. Chỉ cần đến cổ vũ vào những lúc có trận đấu là được rồi. Shiori, tại sao cậu lại đến ngôi trường này?”
“Đó là! Vì mình đuổi theo Yuki... Vì mình không muốn mọi chuyện cứ thế kết thúc.”
Đó là tấm lòng không chút giả dối của tôi. Tôi đã chạy hết tốc lực mà không hề ngoảnh lại chỉ với mục đích đó.
“Như vậy là được sao?”
“...Eh?”
“Tôi không phủ nhận điều đó. Chuyện này tôi cũng đã nói với Hinagi rồi... nhưng mà, hai người quá mù quáng. Hãy mở rộng tầm mắt ra một chút nào, hãy tham lam hạnh phúc của mình hơn đi. Hãy cho tôi thấy khí phách muốn có được tất cả những gì mình muốn. Thời gian thì còn nhiều mà. Cứ nhắm đến tỉ lệ thu thập CG 100% đi.”
Mù quáng. Bị nói như vậy cũng đành chịu. Tôi chỉ nhìn mỗi Yuki, và liều mạng để đuổi kịp bóng lưng ấy. Tôi chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Sự sốt ruột và lo lắng đã thôi thúc tôi.
“Shiori, tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi ở ngay đây thôi.”
“—!”
Vậy à, mình đã không còn cần phải đuổi theo bóng lưng của Yuki nữa. Tôi dễ dàng thấu hiểu điều đó. Lời nói của Yuki từ từ thấm sâu vào lồng ngực. Một mối tình đã kết thúc.
Mối tình đau khổ chỉ biết chạy theo bóng lưng chàng trai ấy. ——Kể từ bây giờ,
“Cậu hãy đến nơi cần cậu và tận hưởng đi. Có bao nhiêu việc muốn làm cũng được cả. Như tôi đây lúc nào cũng khổ sở vì không đủ thời gian.”
Vì tôi đã chỉ nhìn mỗi Yuki, nên đã không nhận ra sự sốt ruột của Himura-senpai, cũng không nhận ra sự bất an của Takamiya-senpai.
Tôi vẫn còn phải tu luyện nhiều lắm. Nếu vậy, chỉ cần tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm là được. Chẳng phải Yuki lúc nào cũng làm như vậy sao!
Trở thành một con người tuyệt vời và cuốn hút hơn nữa, để Yuki sẽ yêu mình. Đó là mục tiêu tiếp theo của tôi.
“Yuki, mình sẽ đưa đội bóng rổ nữ đến chức vô địch cho anh xem!”
“Cậu cứ năng nổ như vậy mới giống cậu chứ. Mình đang là học sinh cao trung mà. Hãy tận hưởng tuổi thanh xuân đi.”
“Vâng!”
Yuki đã luôn dõi theo cả tôi nữa. Điều đó làm tôi vui hơn bất cứ thứ gì.
“Giờ tôi có nơi cần ghé qua một chút. Chúng ta chia tay ở đây nhé.”
“Vậy à. Vậy thì, hẹn gặp lại ở trường nhé!”
Ngã rẽ ở đoạn giao với đường sắt. Tiếng chuông cảnh báo keng keng vang lên, và rào chắn hạ xuống. Nhìn bóng lưng cậu ấy xa dần, tôi không thể đứng yên được nữa, và hét lên.
“——Là mình thì, không được sao!”
Không biết giọng nói có đến được tai cậu ấy không, Yuki đột ngột dừng bước.
“——Là mình thì, không thể mang lại hạnh phúc cho Yuki được sao!”
Mình thích cậu. Rất thích cậu. Nhưng, trước hết, mình muốn được báo đáp. Biến tình cảm này thành một thứ gì đó hữu hình.
Một cử chỉ như thể đang do dự, như thể sắp quay đầu lại.
Đoàn tàu lướt qua, che khuất tầm nhìn tôi.
Khoảnh khắc tựa như một giây cũng như vĩnh hằng trôi qua, tầm nhìn lại được mở ra. Ở phía bên kia đường ray, bóng dáng của Yuki đã không còn nữa.

