Đối với những người phải đến trường sớm, thời gian trong lớp học buổi sáng trôi qua thật thư thả.
Giữa những bạn học còn thưa thớt, tôi lục lọi trong cặp để lấy ra thứ mình đã chuẩn bị sẵn.
“Tớ là nguyên nhân khiến Yukito gặp rắc rối, làm sao tớ nhận quà cảm ơn được chứ…”
“Tôi được giúp là sự thật mà. Với lại, tôi đã làm xong rồi.”
Trong vụ đình chỉ học vừa rồi, Hinagi đã giúp tôi mà không màng đến bản thân. Đối với một người từng chịu nhiều tổn thương như cô ấy, chắc chắn đó không phải là một lựa chọn dễ dàng.
Thế nhưng, cô vẫn chọn làm vậy. Tôi đã nói những lời ngầu lòi như thể sẽ bảo vệ cô ấy, cuối cùng người được cứu lại là tôi. Nếu đã thế, tôi nhất định phải cảm ơn cô ấy cho đàng hoàng.
“Cảm ơn cậu. Dễ thương quá, mà còn mềm nữa… Lại còn phúng phính. Yukito khéo tay thật đấy.”
“Thế à?”
“Tớ chỉ biết khâu mỗi cái cúc áo thôi này.”
Tôi trao cho Hinagi con gấu bông Yukito Bear mà mình đã làm. Nhân tiện, tôi cũng làm thêm một con cho Hiori-chan.
Gần đây mẹ tôi gần như làm hết việc nhà, nên tôi chẳng còn việc gì để làm ở nhà nữa.
Bỗng dưng rảnh rỗi, tôi lo lắng về sự tồn tại của bản thân nên đã bắt đầu học may vá. Một trong những thành quả đó là chú gấu bông Yukito theo yêu cầu của cô ấy.
“Đây không phải là một chú gấu bông bình thường đâu. Vỗ vào chỗ này, nó sẽ kêu lên một tiếng hét. Tôi đã thu âm tổng cộng chín loại tiếng kêu hấp hối. Rất phù hợp để xả stress đấy.”
Khi tôi ấn nhẹ vào đầu thú nhồi bông, nó phát ra tiếng kêu ‘Waahhhh!’ với giọng của tôi.
Việc cô ấy muốn một chú gấu bông mô phỏng tôi, rõ ràng là để dùng vào mục đích xả stress rồi.
Chắc chắn cô ấy sẽ dùng nó để đạp, đấm, hoặc ném vào tường mỗi khi cô ấy tức giận.
Nếu vậy thì, tiếng hét là không thể thiếu để tăng tính chân thật. Tôi đã làm một công việc thật tuyệt vời. Hinagi dùng lực bóp vào ngực Yukito Bear. Tiếng hét ‘Waahhhhh’ vang lên.
“Sao lại là tiếng hét chứ! Kinh dị quá đi! Cậu đúng là đồ ngốc mà. Tớ đã mong có tiếng gọi tên tớ cơ…”
Hinagi-chan hờn dỗi một chút. Lần sau tôi sẽ hỏi ý kiến và thu âm giọng nói theo yêu cầu của cô ấy.
“Và, đây nữa này.”
“…Cái này, là sách à?”
“Là sách ảnh Hinagi-chan Pop-up đấy.”
Mở sách ra, Hinagi-chan lúc nhỏ bật lên. Nội dung tuy cực kỳ đơn giản, nhưng là một tác phẩm ấm lòng kể về chuyến phiêu lưu của Hinagi-chan, trải qua nhiều chuyện khác nhau và tìm thấy hạnh phúc.
“Cậu thích sách ảnh mà.”
“Chuyện từ bao giờ rồi chứ. Nhưng mà, tuyệt thật đấy. Cậu làm được cả cái này luôn… Ơ, trang cuối lại trống không?”
Tay Hinagi đang lật sách dừng lại ở trang cuối.
“Tương lai của cậu, tiền đồ của cậu sẽ tiếp tục từ đây mà. Không thể nào là ‘kết thúc’ được.”
“Yukito…”
Với thành quả là một cuốn sách ảnh có yếu tố giáo dục, mắt Hinagi-chan lại đỏ hoe.
Đúng rồi, đúng rồi. Hồi nhỏ, Hinagi rất thích sách ảnh. Cô ấy hay mang đến chỗ tôi và rủ “Yuu-chan, đọc cùng nhé!”.
Và không hiểu sao người đọc luôn là tôi. Tôi vẫn nhớ Hinagi-chan đã thốt lên “Tuyệt quá” bên cạnh khi tôi đọc truyện.
“Tớ vẫn luôn thắc mắc, Yukito thích làm thủ công à?”
“…Sao nhỉ. Tôi không nghĩ vậy.”
Tôi chưa bao giờ để ý, nhưng có lẽ tôi không ghét việc tập trung làm một điều gì đó.
“Tớ cũng vậy, tớ nghĩ là mình sẽ tham gia câu lạc bộ. Lên cấp ba, tớ muốn bắt đầu một điều gì đó mới mẻ.”
Lau đi đôi mắt đẫm lệ, Hinagi nở một nụ cười. Cô ấy cũng đang trưởng thành, như đang bước đi trên trang giấy trắng. Lúc mới nhập học, cô ấy chỉ lo lắng cho tôi mà bỏ bê cuộc sống của chính mình, giờ cô ấy đang bước đi trên con đường đời của riêng cô rồi.
Không cần nói thêm lời nào nữa. Tôi chỉ cần tôn trọng quyết định đó của cô ấy là đủ.
“Ừm, tớ quyết định rồi. Tớ sẽ vào câu lạc bộ Mỹ thuật!”
“Không phải câu lạc bộ Nhạc cụ sao?”
Hinagi đã từng ở câu lạc bộ Nhạc cụ hồi cấp hai. Giờ Hiori-chan cũng ở câu lạc bộ Nhạc cụ đó.
“Tớ cũng thích Nhạc cụ, nhưng tớ muốn thể hiện bằng một thứ gì đó có hình dạng cụ thể cơ.”
“Hiểu rồi.”
Hình ảnh cô bạn thanh mai trúc mã từng bước trưởng thành khiến tôi cảm thấy thật tự hào.
◆
“Nhanh lên, nhanh lên Yukito-kun. Chị đói meo rồi! Đói quá đi thôi!”
Cô ấy đang bừng bừng tức giận. Sợ thần phạt, tôi lập tức xin lỗi.
“Em xin lỗi, Takamimusuhi no Mikoto-senpai.”
Goddess-senpai, boss tầng luôn xuất hiện ở cầu thang thoát hiểm, nhưng tôi đã báo trước lịch trình cho cô ấy.
“Thần tính nặng quá đi! Mà này, làm sao em có thể nói trôi chảy cái tên phức tạp đó, mà lại không nhớ tên chị hả? Nói thật đi. Thực ra là em nhớ đúng không? Em cố tình chứ gì? Xấu hổ vì chỉ có hai đứa nên em định lấy cớ che giấu chứ gì, đúng không?”
“Đ-đâu có. Em tất nhiên là nhớ chứ.”
“Vậy thì nói ra đi.”
Thật là. Tôi bị coi thường quá rồi. Tên thật của Goddess-senpai thì tôi nhớ rõ mà.
“Hình như, đúng rồi! Ừm, quân cờ shogi di chuyển kỳ cục thì không phải rồi. Argento—không phải, cũng không phải Shokugeki, khoan đã. —Bringer à?”
“Sao em nói đến mức đó rồi mà không nhớ ra chứ!?”
“Không phải Mera chứ.”
“Là Mera! Không, cái đó cũng sai luôn. Không phải Soma cũng không phải Zoma, mà là So-u-ma. Tên Souma Kyouka đẹp như vậy, nhớ cho kỹ vào!”
“Nhưng mà, mọi người xung quanh đều đồn là gọi chị là Goddess-senpai mà?”
“Là em nói ra nên nó mới lan truyền đó! Sao lại nói như thể không liên quan gì vậy!?”
“Thôi nào, thôi nào. Em cho chị bánh mì baguette này.”
Tôi đưa chiếc bánh mì baguette đang cầm cho Goddess-senpai. Tôi không hề bỏ sót việc ánh mắt chị ấy đã nhiều lần dán vào chiếc bánh mì từ nãy đến giờ, có lẽ chị ấy đang để ý.
Để làm nguôi cơn giận của Goddess-senpai bối đang nổi giận lôi đình, việc dâng lễ vật là tốt nhất.
“Yukito-kun. Em bảo sẽ làm cơm trưa đền ơn cho tôi cơ mà?”
“Không phải đồ mua sẵn đâu ạ. Em tự nướng đấy. Cái này nữa, mời chị. Đây là mứt thanh long.”
Vì kích cỡ quá lớn, không thể nướng bằng lò nướng ở nhà nên tôi đã nhờ đến Đại ca.
“Nghe đã thấy giỏi rồi, thật sự rất giỏi! Tên của loại mứt nghe cũng cực kỳ mạnh mẽ nữa, nhưng mà, giữa trưa mà em đưa cho chị cái bánh mì baguette to và cứng như thế này thì làm sao nuốt hết được. ――Đợi đã, chẳng lẽ em cố tình để chị phải nói câu vừa rồi!?”
“Bánh mì Pháp đã có, mà bánh mì Nhật lại không có, chắc chắn là do âm thanh rồi.”
“Này, nghe chị nói đi chứ! Sao có mình chị như đứa ngốc vậy hả.”
Bánh Japan-pan là cái gì vậy trời. Ve sầu kêu panpan à?
“Em biết mà. Em đã chuẩn bị sẵn rồi. Chị cứ gặm bánh mì baguette trong giờ học đi. Hệt như một con sóc đang tích trữ thức ăn vậy. À, mời chị dùng thêm mứt hạt dẻ cười này nữa.”
Tôi đưa cho cô ấy một chiếc hộp cơm juubako riêng biệt ngoài bánh mì baguette.
“Em còn làm cả bento nữa sao?”
“Em đã ghé qua phòng bếp gia chánh để hâm nóng. Mời chị, là unajuu ạ.”
“Sang trọng quá! Đột nhiên nâng cấp lên quá trời luôn… Cái này có được tính là bento không?”
“Em đã được dạy và tự tay sơ chế nó. Sau đó làm món lươn nướng kabayaki này.”
“Yukito-kun, em định trở thành đầu bếp à?”
“Em không có ý định đó ạ...”
Đại ca cũng bảo với tôi là “Nếu tương lai mà gặp khó khăn, ta sẽ cho nhóc nối nghiệp tiệm này”. Con trai của Đại ca hình như là nhân viên công ty bình thường. Đại ca cười sảng khoái nói rằng không có ý định ép buộc ai tiếp quản cửa hàng và kết thúc ở đời của ông cũng không sao, nhưng có vẻ như việc thiếu người kế nghiệp thì ở đâu cũng giống nhau.
“Mà này, phần của Yukito-kun đâu?”
“Em có cái này rồi.”
Tôi lục từ trong túi giấy ra một khối bánh mì nguyên ổ.
“Ah, loại bánh mì cao cấp dạo này hiếm thấy!”
“Em chưa ăn bao giờ.”
“Chị cũng chưa từng ăn. Lát nữa cho chị xin một miếng nhỏ được không?”
“Vâng, được chứ. Em cũng lo không biết mình có ăn hết không.”
“Sao em lại mang đến nguyên một ổ to vậy chứ!?”
Giải tỏa cơn khát bằng trà sữa trân châu, chị ấy liền xé một miếng và ăn thử.
“Thế nào?”
“Nhạt nhẽo.”
“............Dùng mứt nhé?”
“Ừm.”
Bánh mì cao cấp thì ngon đúng như cái danh cao cấp của nó.
“Thấy toàn là những món đồ nghe như người bị lỡ mất trào lưu vậy nhỉ.”
Ưm. Tôi thầm nhận sát thương từ lời châm chọc không khoan nhượng của một nữ sinh trung học đang tuổi teen, nhưng tôi sẽ không nản lòng.
“Em còn một điều nữa muốn cảm ơn chị.”
“Ừm, em còn làm gì nữa à?”
“Không phải đồ ăn, mà là cái này! Thảm treo tường A3 có ảnh Goddess-senpai đặc biệt!”
“Đó là quà tặng kèm của lần trước mà!”
“Dạ?”
“—Ha!? Mình vừa nói cái gì vậy...”
Chắc là Goddess-senpai vừa nhận được thần dụ gì đó. Chị ấy càng ngày càng giống Nữ thần hơn. Để tránh hiểu lầm, tôi đính chính lại một chút.
“Không chỉ là quà tặng kèm, mà là có tính phí đấy ạ.”
“Em làm quá rồi đó, nên là dừng lại đi được chưa? Dù sao thì chị cũng xin nhận.” Tôi bị mắng rồi.
“Ưm—ngon quá! Nhưng mà, lươn đắt tiền nhỉ. Tự dưng chị thấy hơi áy náy.”
“Đừng bận tâm ạ, vì chỉ tốn chi phí nguyên vật liệu thôi. Mà chị biết không? Hình như ngày Doyo no Ushi no Hi không liên quan gì đến thứ Bảy cả. Nghĩa là hôm nay ăn cũng không sao.”
“Hee, vậy hả!”
Thế là, vào buổi trưa hôm đó, chúng tôi lại học thêm được một điều mới.
◆
Người ta cho rằng nền văn minh tiền sử đã tồn tại từ rất lâu trước Công nguyên.
Lòng khao khát về một siêu văn minh cổ đại được cho là sở hữu công nghệ cao hơn cả hiện đại chưa bao giờ dứt, nhưng đối với những người đang sống ở hiện tại như chúng tôi, biết được lịch sử sau Công nguyên, từ năm đầu tiên sau Tây lịch, đã là đủ lắm rồi.
Dù mải suy tư về History vĩ đại, có một điều không thể quên.
Hãy thử suy ngẫm về History nhỏ bé hơn.
Nhà Kokonoe có hai mốc thời gian trong lịch sử được gọi là『Thời kỳ Cũ - Phòng của Tôi』và『Thời kỳ Mới - Phòng của Tôi』, và sự thay đổi này cực kỳ đột ngột.
Căn phòng vốn đơn sơ, vô hồn của tôi đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây ngập tràn những tông màu pastel nhạt. Nền văn minh tiền sử đã sụp đổ, không còn dấu vết. Đến việc tìm kiếm tàn tích cũng khó khăn.
Và, một chiếc bàn trang điểm đã được đặt vào mà tôi không hay biết. Rõ ràng là hôm qua còn chưa có!?
Tất nhiên, người sử dụng không phải là tôi, và hiển nhiên đây là tội ác của mẹ hoặc nee-san rồi, hoặc cả hai. Trước mặt hai người cứ tự nhiên ra vào phòng tôi như đi cửa hàng tiện lợi, tôi đã thử nhỏ nhẹ phản đối, nhưng hoàn toàn bị ngó lơ. Con cái phụ thuộc thật khổ sở.
Khi đang khóc thầm trong lòng và học bài trong căn phòng chẳng hề thoải mái, một tình huống cực kỳ nguy cấp chưa từng có bất ngờ ập đến. Cảm giác nguy cấp chẳng khác gì khi quên chiếc máy tính bỏ túi có chức năng giải phương trình, thiết yếu cho kỳ thi lấy bằng. Đây chính là Đại vương Angolmois mà Nostradamus đã tiên tri.
Đối diện với kẻ đang từ từ tiến lại gần, tôi run rẩy trong sự bất lực, lưng dựa vào tường. Không thể lùi thêm được nữa. Sau khi hạ quyết tâm trước đối thủ quá mạnh, tôi dốc hết can đảm để đương đầu.
“Tỉnh táo lại đi, nee-san!”
“Chị lúc nào mà chẳng tỉnh táo.”
Tôi cố gắng thuyết phục, nhưng chị gái tôi lại đang rất tỉnh táo. Nếu đã vậy thì đành chịu. Vậy thì dùng chiêu này!
“Đừng tỉnh táo nữa, nee-san!”
“Ừm. Có lẽ chị đã mất trí từ lâu rồi.”
“Vô địch à?”
Tôi hoàn toàn bị Yuuri-san đánh bại bằng cái Lý thuyết vô địch tối thượng của chị ấy, không còn cách nào kháng cự. Tôi thật sự không thể nhìn thẳng vào Yuuri-san. Nhưng một thiên khải chợt đến, và tôi nghĩ ra giải pháp.
“Đúng rồi, chờ em một chút!”
Tôi vội vã lao ra khỏi phòng, đi lấy thứ mình cần.
“Fufufu. Cái này thì hoàn hảo rồi. Em xong rồi đây. Chị cần gì à?” Cộp, ngón chân cái của tôi va vào góc tủ, tôi đau đớn quằn quại. “Gyaaaaaa!”
“Em đang làm gì vậy!? Có sao không? Đeo cái thứ này nguy hiểm lắm đấy.”
Chiếc bịt mắt bị ném đi. Đôi mắt tôi cũng chịu đòn đau.
“Sao chị lại cởi trần thế!?”
“Chị đã bảo ngực to lên nên nhờ em đo kích cỡ giúp chị còn gì. Phải mua áo lót mới thôi.”
“Không phải chị nói đùa à…”
Hình như trước đây chị ấy có nói rằng đồ lót trở nên chật chội.
“Eh, thật sự là em đo á?”
“Hả? Ngoài em ra thì còn ai ở đây nữa.”
“Mẹ chẳng hạn.”
Thậm chí, ngoài mẹ ra thì không còn ai thích hợp hơn sao? Dù xét thế nào đi nữa, đó cũng là sự sắp xếp nhân sự hợp lý hơn tôi.
“Mẹ là đối thủ của chị mà. Tuy giờ chị đang đi sau, nhưng rồi chị sẽ vượt qua.”
“Thế à.”
Không hiểu gì nên tôi gật gù đại cho xong.
“Em quen thấy chị khỏa thân rồi mà. Giờ đo vòng một thì còn ngại gì nữa.”
“Em nghĩ thấy quen là không ổn đâu chị.”
“?”
Nee-san nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
"Có gì đáng thắc mắc sao?”
Tôi cũng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Em không cần bận tâm chuyện đó đâu. Nào, đo thôi. Cầm thước dây đi.”
Nee-san vòng hai tay ra sau đầu, mở rộng hai bên nách.
Đó là một cảnh tượng quá khêu gợi, có hại cho mắt đối với tôi đang ở tuổi dậy thì, nhưng chị ấy lại chẳng hề bận tâm.
Một tác phẩm nghệ thuật quá đỗi hoàn hảo đã hiện diện ở đó. Dáng hình như một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ, thậm chí mang lại cảm giác thần thánh. Làn da mịn màng, căng mọng, loại bỏ mọi tạp chất. Độ tinh khiết đó, Twelve Nine.
Tôi khụy gối xuống sàn. Trong lòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền. Thấm thía—— cảm xúc này.
Cuộc gặp gỡ với Phục hưng thời hiện đại. Bị thúc đẩy bởi cơn khát vọng trào dâng từ sâu thẳm lồng ngực, tôi khẽ run rẩy cổ họng.
“...Ero Venus.”
“Là Milo.”
Lỡ lời rồiii! i! i! i! (Tiếng vọng)
“Nếu em đã nói thế thì thế cũng được.”
“Được á.”
Tôi chỉ còn biết kính phục sự khoan dung đáng sợ đó.
“Vòng thước dây từ phía sau. Kích thước được xác định bằng hiệu số giữa vòng đỉnh ngực và vòng chân ngực.”
Lại phải học thêm một kiến thức không cần thiết. Đêm nay, sister harassment lại bùng nổ.
Nếu không đo thì có lẽ sẽ không kết thúc. Tôi hạ quyết tâm, từ từ vòng thước dây từ phía sau. Căn cho thước giao nhau ở đỉnh ngực để xem con số... aaaahhhhh, thôi thôi thôi!
“U... nhột…”
Phải nhanh chóng thoát khỏi địa ngục này, nếu không tín dụng (credit) sẽ cạn và cuộc đời sẽ không thể tiếp tục (continue) được nữa.
“...Chỗ đó... cọ xát...!”
Không nghe gì hết không nghe gì hết không nghe gì hết không nghe gì hết Lần thứ mấy rồi?
“Phép trừ, đúng rồi phải trừ đi! Ừm... khoảng hai mươi lăm centimet à?”
Tôi lết thân xác đi kiểm tra bảng kích cỡ. Có nghĩa là tôi nên nhìn vào cột dành cho G-cup.
Lúc ấy tôi mới biết, trong cùng một cup cũng có nhiều loại. Phụ nữ thật vất vả so với đàn ông. Do tôi cũng học may vá nên việc này cũng coi như một bài học.
“Quả nhiên là đã phát triển rồi nhỉ. Từ giờ mỗi tuần chị sẽ đo một lần.”
“Nhiều quá vậy!?”
“Thời kỳ phát triển mà.”
“Thời kỳ phát triển thật lợi hại.”
Sức thuyết phục của từ “thời kỳ phát triển” thật kinh khủng.
Thôi kệ, đo xong rồi mà nee-san vẫn giữ nguyên tư thế, tôi đành lảng tránh ánh mắt.
“Sao thế? Có mất đi đâu, cứ thoải mái mà nhìn đi.”
“Mong chị giữ ý một chút…”
“Gia đình mà. Không cần bận tâm mấy chuyện đó.”
“Nếu chị đã muốn vậy, thì em cũng có cách của em đấy!”
Cạch. Tôi cũng bùng nổ rồi. Sức chịu đựng cũng có giới hạn. Dù tinh thần có vững chãi như máy đo thăng bằng, thì cũng có một hạn mức (limit) như hạn mức rút tiền mặt của thẻ tín dụng. Người ta nói 'Bạn bè cũng phải giữ lễ nghĩa', nhưng trong gia đình cũng cần có lễ nghĩa chứ.
Này, đủ rồi đấy. Trong khi em đang chịu đựng, thái độ đó là sao hả! Ah, được thôi. Ngon đấy! Chiến tranh là do chị khơi mào. Em sẽ làm tới cùng!
“Nhìn chằm chằm.”
Tôi nhìn chăm chú. Nhìn thỏa thích. Như kiểm tra thị lực vậy. Ánh mắt lướt khắp cơ thể chị.
Fuhehehe. Thế nào, ghê tởm chưa. Hãy nếm thử sức mạnh của ánh mắt dâm tục đầy dã tâm này đi!
Yuuri-san giật mình trong giây lát. Thắng rồi! Cảm giác thành tựu đi kèm với cảm giác mất mát. Cái giá của chiến thắng quá lớn. Mất tư cách em trai, dù bị ghét bỏ cũng không còn lời nào biện minh. Trong lòng đang bồn chồn, tôi lại được chị dịu dàng ôm lấy.
“Đúng rồi, cứ thế đi. Cứ làm những gì em muốn. Chị sẽ chấp nhận tất cả. Bởi vì... chị chỉ còn lại điều đó... Giá trị của chị... Ý nghĩa tồn tại của chị... Em hãy thành thật với cảm xúc, ưu tiên cảm xúc đi. Nếu Yukito muốn, chị sẽ sẵn lòng đến mức nào cũng được——...”
Đột nhiên, Yuuri-san như bừng tỉnh, buông tôi ra.
“Không có gì đâu.”
“Nee-san?”
Chỉ thoáng qua, đôi mắt ấy ánh lên một nỗi buồn.
Cảm thấy một nỗi bất an không thể gọi tên, ánh mắt tôi lạc lối. Vừa rồi là gì...?
Nee-san mở lời, như thể muốn xốc lại tinh thần.
“Chị đi mua đồ lót, em cũng đi cùng”
“Không thể nào.”
“Chị sẽ mua đồ lót mà em thích nhé.”
“Sao chị lại nói với giọng điệu như mua kẹo thế…”
“Hả? Đi chứ.”
“Em xin phép được đi cùng chị.”
Chuyến đi đã được quyết định. Có lẽ chúng tôi đang dần trở lại như một cặp chị em bình thường. Tuy nhiên, vẻ mặt đau khổ mà chị gái tôi thể hiện vẫn in đậm trong tâm trí tôi.

