WN

Chương 09 Trận chiến đầu tiên

2024-11-29

2

"Vậy thì tôi sẽ làm mồi nhử."

Nghe tôi nói, cả Dee và Espada đều mở to mắt quay lại. Nhìn quanh, cả Orto và những người khác đều có vẻ mặt kinh ngạc.

"Không được! Tuyệt đối không được! Tôi không cho phép!"

Till hét lên với giọng đầy bức xúc. Điều đó làm tôi thấy hơi rén, nhưng may là bọn tôi ở khá xa và đám cướp không nghe được vì âm thanh của trận chiến.

Khi đang thở phào nhẹ nhõm thì Till nắm lấy tay tôi.

"Nếu Van-sama phải làm mồi nhử, thì tôi thà một mình đối mặt với kẻ địch! Nếu mọi người cùng tấn công, chắc chắn chúng ta có thể chiến thắng...!"

Till nói vậy với vẻ đầy nước mắt và Kamshin cũng nghiêm túc gật đầu.

"Tôi cũng đi. Nếu tôi cùng Till-sama chiến đấu với kẻ địch...!"

Và vì lí gì đó, càng nhiều người muốn thế mạng bắt đầu giơ tay. Cảm thấy hơi khó xử, tôi mở miệng.

"Nói cho rõ, ở đây tôi là thủ lĩnh đúng không? Thế thì nghe đây, bởi đây là lãnh thổ của tôi nên Orto-san và những người khác không cần phải chấp nhận yêu cầu này mà mạo hiểm mạng sống."

Tôi nói vậy và nhìn Orto, vì lí do nào đó vai anh ấy giật nảy lên vì sốc. Với ý nghĩ đó, tôi nhìn Espada tiếp theo.

"Espada. Ông giờ đã rút khỏi gia tộc Hầu tước. Là người đã cống hiến rất nhiều cho gia tộc, ông không được bỏ mạng ở một nơi thế này."

Nghe những lời của tôi, khuôn mặt Espada trở nên đáng sợ. Chắc cách tôi nói hơi lạnh lùng quá. Nghĩ vậy, tôi quay qua Dee và những người khác.

"Nhóm Dee vẫn còn là thành viên của đội hiệp sĩ. Mọi người phải phục vụ cha tôi chứ không phải tôi. Do đó mọi người cũng không nên liều mạng ở một nơi như thế này."

Nghe vậy, nhóm Dee cũng làm vẻ mặt đáng sợ. Maa, cũng đúng thôi. Cuối cùng, tôi nhìn Till và Kamshin.

"Till. Đối với tôi cô như một người chị gái vậy. Tôi không muốn người chị yêu quý của mình chết. Còn thì dù Kamshin lớn hơn em, nhưng có cảm giác như em trai vậy? Khi em chết hãy sống cho cả phần em nữa. Kể từ giờ, anh được tự do."

Khi tôi nói những lời đó và nhìn họ, nước mắt họ tuôn ra như con đập bị vỡ.

Tôi mỉm cười cay đắng và nói ra chiến lược của mình.

"Đầu tiên, tôi sẽ dùng xe ngựa tiến về phía trước. Tôi muốn mọi người cùng tấn công từ hai bên trái phải theo thế gọng kìm. Tuy nhiên, đừng liều lĩnh, hãy chủ yếu tấn công từ xa. Và nếu kẻ địch không rút lui, hãy bỏ chạy. Cứ để xác tôi lại đó. Nếu không rõ danh tính thì sẽ không ảnh hưởng đến nhà Hầu tước."

Tôi cười tự giễu, những người khác không . Họ không có hứng à?

Nghĩ vậy trong đầu, tôi rút thanh kiếm dùng để trang trí ra và tiến về phía ngôi làng, thì nghe thấy tiếng thở dài sau lưng.

"... Thôi được rồi. Chết tiệt, chỉ lần này thôi! Bọn tôi sẽ đặt cược sinh mạng của mình!"

Orto nói vậy và tiến về trước.

"Không, Orto-san..."

Tôi bối rối và cố gắng từ chối, Orto cười với vẻ rắc rối.

"... Để một đứa trẻ như vậy liều mạng vì mình. Nếu để cậu nói thêm nữa thì thành viên trong nhóm sẽ giận tôi mất."

Nói xong, Orto rút kiếm. Sau đó, đến lượt một nữ pháp sư của nhóm Orto tiến tới từ phía sau.

"Thành thực mà nói, tôi đã từng giễu cợt quyết tâm của các quý tộc. Tôi chưa từng gặp quý tộc nào tốt. Tuy nhiên sau hai tuần du hành vừa qua, tôi nghĩ quan điểm của mình đã thay đổi ít nhiều. Đều là nhờ Van-sama nhỉ?"

"Pluriel-san."

Khi tôi gọi tên nữ pháp sư đang mỉm cười bẽn lẽn, Pluriel bật cười.

"Không thể tin được cậu lại nhớ tên từng người thám hiểm giả bọn tôi. Van-sama đúng là kì lạ. Có lẽ vì vậy nên tôi nghĩ mình có thể yên tâm giao lại mạng sống cho cậu."

Pluriel lẩm bẩm và rút ra một con dao găm được yểm ma thuật.

Không nói được. Tôi không thể nói rằng mình đã nhớ cái tên Pluriel ngay lập tức vì nó rất dễ thương

Trong khi chỉ mình tôi cảm thấy lúng túng, tất cả các mạo hiểm giả đều tiến tới trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc nhìn, Dee và những người khác cũng nhanh chóng đi tới.

"...Chúng tôi là những hiệp sĩ danh dự phục vụ cho gia tộc Hầu tước. Giờ đây chúng tôi phục vụ Van-sama, người sẽ đứng đầu gia tộc trong tương lai. Tôi tin rằng bảo vệ Van-sama cũng là bảo vệ tương lai của gia tộc Hầu tước."

Nói xong, Dee giơ kiếm ra trước mặt và thực hiện nghi thức tuyên thệ. Mumumu, ổng lý luận giỏi đấy.

Khi tôi tỏ ra ấn tượng một cách kì lạ, Espada bước đến bên cạnh tôi.

"Khi chiến dịch hoàn tất, tôi muốn Van-sama nhớ lại sức nặng và trách nhiệm của người kế thừa gia tộc Hầu tước. Xin hãy yên tâm. Bài giảng dự kiến sẽ kết thúc trong nửa ngày."

Thế vẫn lâu lắm, Espada. Đừng có ngầm quấy rối tôi như vậy chứ.

"Vậy thì hãy sửa đổi và thực hiện chiến lược tôi đề ra. Đầu tiên tôi sẽ xây dựng tường chắn và tấn công từ xa. Nhóm Dee-dono sẽ tấn công từ cánh trái. Orto-dono và những người khác lo liệu cánh phải. Những ai có khả năng bảo vệ và chữa trị nên túc trực ở đây đề phòng bất trắc."

"Đã rõ!"

Espada đưa ra chỉ dẫn với giọng trầm và bình tĩnh, mọi người nghe xong ngay lập tức hành động. Sau đó, Espada nhanh chóng niệm chú và kích hoạt ma thuật hệ đất.

Một tường đất được dựng lên cách chúng tôi khoảng 20m, Espada và những mạo hiểm giả khác đang tiến tới đó.

Khi đang nhìn họ hành động trong chớp mắt, Till và Kamshin bám lấy tôi.

"... Thật tốt quá. Thật sự tốt quá rồi, Van-sama."

"Nếu Van-sama phải chết, thì tôi sẽ làm lá chắn cho Van-sama."

Hai người họ nói với khuôn mặt đầy nước mắt, tôi cố kìm nén cảm giác muốn khóc lại. Họ còn giống gia đình hơn là gia đình thực sự của tôi.

Tôi nghĩ vậy và vỗ nhẹ vào đầu họ.

Tôi muốn kéo dài mãi khoảnh khắc này nhưng giờ chúng ta đang trong trận chiến. Nếu làm được điều gì thì phải làm luôn.

"Được rồi, mọi người. Hãy lấy thuốc và dụng cụ y tế ra khỏi xe. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, hãy can thiệp và giúp đỡ ngay lập tức."

Tôi nói rồi mỉm cười, hai người họ lau nước mắt rồi đáp.

"Vâng!"

Lũ cướp đang lơ là cảnh giác. Tôi biết quý tộc quản lý nơi này đã thay đổi. Và chính những lúc như vậy, an ninh trở nên lỏng lẻo nhất.

Những nơi quan trọng thì không sao, nhưng nếu ở khu vực ngoại thành thì khó lòng mà trở tay. Nếu đi tới khu vực mới thì sẽ mất một khoảng thời gian để thành lập một đội hiệp sĩ và nếu không liên lạc với đội hiệp sĩ bên kia sẽ có nguy cơ nổ ra những trận chiến không đáng có.

Theo công văn. Số thuế thu được. Tình hình và an ninh của thành phố. Rất khó để có thể quản lý được nhiều nơi như vậy cùng một lúc vì vậy những nơi quan trọng được ưu tiên trước, sau đó đến thị trấn và ngôi làng có quy mô vừa. Cuối cùng mới đến những ngôi làng nhỏ ở nơi hẻo lánh.

Vì vậy, nếu lãnh thổ thuộc quyền sở hữu của quý tộc suy đồi, một ngôi làng nhỏ ở biên giới sẽ không biết chủ sở hữu đã bị thay đổi. Chính vì vậy mà việc quản lý thông tin và nhân sự tốn rất nhiều thời gian.

Nhắm vào thời điểm đó, đám cướp này quyết định tấn công ngôi làng. Đây là một việc vô cùng dễ dàng. Tất cả những gì phải làm là bắn tên, đe dọa và lấy đi tài sản, phụ nữ và trẻ em.

Vì vậy chúng vô cùng thong thả khi tấn công làng.

Vì tên được bắn liên tục nên dân làng không thể chạy thoát.

Nếu không mở cổng sau khi bị đe dọa thì sẽ phải hứng chịu mưa tên.

"Lâu rồi tao vẫn chưa ngửi mùi phụ nữ."

"Aa, kể từ lúc cái đứa con gái của tên bán rong tới giờ."

"Lúc đó có mỗi hai đứa. Hỏng cả rồi."

"Lần này sẽ có tận mười đứa."

"Uhahaha!"

Những cuộc trò chuyện vui vẻ diễn ra khắp nơi như lễ hội.

Say sưa rượu chè và ca hát, đó là

lí do chúng không từ bỏ đời trộm cướp.

Khi nghĩ vậy, đột nhiên tên cướp thấy đồng bạn đang cười bên cạnh bị cắm một mũi tên ngay cổ.